• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 71 Thi cuối học kỳ (1)

- Hoa hội trưởng, thật ngại quá, đã huỷ phòng luyện chế của ngươi rồi.

Diệp Huyền mỉm cười nói.

- Không sao, không sao, phòng luyện chế của ta có thể được Diệp Huyền đại sư sủng hạnh thì đó là vinh hạnh của nó.

Hội trưởng Hoa La Huyên nghẹn họng trân trối nhớ lại hành động thuần phục của Lâm Hùng, cho nên nói năng lộn xộn ngay cả từ sủng hạnh cũng đem ra nói được, cảm thấy những chấn kinh nửa đời trước của lão còn không nhiều bằng một ngày hôm nay.

- Đúng rồi Diệp Huyền đại sư, ta có một yêu cầu quá đáng, không biết đại sư có thể đáp ý được không.

Hoa La Huyên như nhớ ra điều gì đó, vội mở miệng nói.

Tâm tình của Diệp Huyền coi như không tệ, nói:

- Yêu cầu gì, cứ nói ra đi.

- Ha ha, ta muốn mời Diệp Huyền đại sư đảm nhiệm chức khách khanh của hiệp hội luyện dược sư Lam Nguyệt thành ta, không biết ý của đại sư thế nào?

Diệp Huyền nhướng mày:

- Khách khanh?

- Khụ khụ, đại sư đừng hiểu lầm.

Hoa La Huyên vội nói:

- Khách khanh này chỉ là danh nghĩa, đại biểu cho thân phận của đại sư ở hiệp hội luyện dược sư là vô cùng cao quý, nhưng cũng không cần đại sư phải làm gì cho hiệp hội luyện dược sư, nhưng lại có thể hưởng được rất nhiều ưu đãi ở hiệp hội luyện dược sư ta, ví dụ như mua bất kỳ tài liệu hoặc dược tề nào cũng có thể được hưởng ưu đãi giảm năm phần, luyện dược sư ở Lam Nguyệt thành gặp khách khanh lệnh như gặp hội trưởng, còn có được một phòng luyện chế riêng ở hiệp hội luyện dược sư cùng nhiều ưu đãi khác nữa.

- Tốt như vậy?

Đây là lần đầu tiên Diệp Huyền nghe thấy chức vị chỉ có quyền lợi không cần nghĩa vụ thế này, chuyện tốt cỡ này không nhận thì uổng, cho nên liền vui vẻ đồng ý.

- Ha ha.

Nhìn thấy Diệp Huyền đáp ứng, Hoa La Huyên cũng hưng phấn không thôi, nhanh chóng đưa tới hai cái hộp:

- Đại sư, một cái hộp bên trong chứa khách khanh lệnh, một cái khác chính là chứa huy chương luyện dược sư nhị phẩm, tuy rằng cấp bậc hơi thấp một chút, bất quá đây là huy chương cấp cao nhất mà hiệp hội luyện dược sư Lam Nguyệt thành ta có thể phát được, kính xin đại sư thứ lỗi.

- Không tệ, không tệ, huy chương luyện dược sư nhị phẩm, mỗi tháng có thể lĩnh được bổng lộc không tệ từ hiệp hội luyện dược sư.

Diệp Huyền gật gật đầu, không chút chần chừ trực tiếp nhận lấy.

Tuy rằng đã trị xong võ hồn của Lâm Hùng nhưng Diệp Huyền cũng không rời khỏi hiệp hội luyện dược sư, hôm nay cách ngày thi cuối học kỳ còn khoảng mười ngày, Diệp Huyền cũng không tính sẽ trở về học viện, dù sao ở đây có thể dùng miễn phí phòng tu luyện của Hoa La Huyên, còn nhanh hơn không ít so với tu luyện ở học viện.

Hoa La Huyên đương nhiên là ước gì được như vậy, nghe nói Diệp Huyền muốn ở lại ở nơi này gần mười ngày thì hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

- Hoa hội trưởng, vậy ta đi tu luyện đây, ha ha, chiếm phòng tu luyện của ngươi thế này thật ngại quá, nếu như ngươi muốn tu luyện thì xin tới phòng tu luyện của Chu quản sự đi vậy.

Diệp Huyền xoay người rời đi, tiếng cười lớn dần dần đi xa.

Chu Hoa Dung:

- …

Hoa La Huyên nhìn bóng lưng Diệp Huyền biến mất, lúc này mới thở dài đứng dậy, hít sâu một hơi:

- Chu quản sự, ngươi cảm thấy Diệp Huyền thế nào?

Trong mắt Chu Hoa Dung hiện lên một tia cười khổ, trầm giọng nói:

- Thâm sâu khó dò!

Hoa La Huyên nhìn y một cái nói:

- So với ta thì sao?

Chu Hoa Dung nghĩ nghĩ,

- Hẳn là hội trưởng người nhỉnh hơn một chút.

- Hơn cái đầu của ngươi, chẳng trách ngươi cả đời chỉ có thể làm quản sự, mãi tới bây giờ vẫn chỉ ở nhất phẩm hậu kỳ!

Hoa La Huyên đập thật mạnh lên đầu của Chu Hoa Dung, đầu Chu Hoa Dung lập tức sưng lên một cục, Hoa hội trưởng trịnh trọng nói:

- Nhớ kỹ, sau này nếu như ta không ở hiệp hội, nếu như Diệp Huyền đại sư cần làm bất kỳ chuyện gì thì ngươi nhất định phải tận tâm tận lực, gặp hắn như gặp ta, thậm chí còn phải nhiệt tình hơn cả ta, biết chưa!

Chu Hoa Dung khẽ gật đầu, nhưng trong lòng thì liên tục cười khổ. Thật ra, với luyện dược sư tạo nghệ nhất phẩm hậu kỳ của y, tuy rằng vừa rồi Diệp Huyền luyện chế mang tới rung động cực lớn cho y, nhưng nếu để y so sánh giữa Diệp Huyền và Hoa La Huyên, thì y vẫn cảm thấy hội trưởng Hoa La Huyên đáng sợ hơn một chút, Hoa hội trưởng là luyện dược sư cung đình của vương quốc, địa luyện dược sư tam phẩm hậu kỳ, uy danh vang dội đã lâu.

Nhìn thấy ánh mắt của Chu Hoa Dung, Hoa hội trưởng một bộ hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:

- Có phải ngươi cảm thấy ta đang làm quá mọi chuyện hay không? Tên ngu ngốc nhà ngươi, ta cho ngươi biết, chỉ cần ngươi có thể được Diệp Huyền đại sư chỉ điểm một chút thôi, tới lúc đó muốn đột phá nhị phẩm sẽ vô cùng dễ dàng.

- Cái gì?

Chu Hoa Dung trừng mắt lên nhìn.

- Hừ.

Hoa La Huyên hừ lạnh một tiếng, thấp giọng thì thầm:

- Tạo nghệ của Diệp Huyền đại sư ở luyện dược sư vô cùng cao thâm, khắp Lưu Vân Quốc không có ai có thể so được với hắn.

Chu Hoa Dung nhảy dựng lên như mèo bị giẫm phải đuôi, vẻ mặt tràn ngập vẻ không dám tin, kinh hoảng nói:

- Chuyện này không thể nào.

- Hừ, gì mà không thể nào.

Hoa La Huyên hừ lạnh một tiếng:

- Mấy năm trước ta đã từng trao đổi qua với luyện dược sư đứng đầu của vương quốc là Dương An đại nhân rồi, quả thực là vô cùng cao thâm, không thể đoán được, nhưng cảm giác hắn mang tới cho ta so với Diệp Huyền đại sư thì....

Trong mắt lão bỗng nhiên loé lên một đạo tinh quang:

- Diệp Huyền đại sư càng sâu không thể dò!

Chu Hoa Dung vẫn cảm thấy không dám tin.

- Nhưng đây cũng không thể chứng minh Diệp Huyền đại sư có thể so với Dương An đại sư được.

Mặc dù hội trưởng Hoa La Huyên là luyện dược sư cung đình nhưng chỉ là người bình thường nhất trong số đó, còn luyện dược sư thủ tịch của vương quốc là Dương An đại sư thì lại là ngũ phẩm, chẳng lẽ gã cũng kém hơn Diệp Huyền hay sao?

- Hừ, ngươi còn không tin.

Hoa La Huyên nghiêm nghị nói:

- Sở dĩ ta nói như vậy là cũng có nguyên nhân của nó, một vài thủ pháp trong số những thủ pháp mà Diệp Huyền đại sư khi luyện chế lúc này, mấy năm trước ta đã từng thấy Dương An đại nhân thi triển qua, hai người nọ so với nhau thì một người ở trên trời, một người ở dưới đất, hoàn toàn không thể so sánh, ta nghe Dương An đại nhân nói loại thủ pháp này nếu không phải lĩnh ngộ luyện dược học tới trình độ nhất định thì căn bản không cách nào nắm giữ được, mà hắn lúc đó bất quá cũng chỉ ở giai đoạn mò mẫm mà thôi!

Chu Hoa Dung đứng bên cạnh đã triệt để ngây người.
Chương 72 Thi cuối học kỳ (2)

Thời gian thấm thoắt trôi qua, nháy mắt đã mười ngày trôi qua.

Hôm nay chính là ngày thi cuối kỳ mỗi năm tổ chức một lần của Tinh Huyền học viện.

Kết thúc cuộc thi thì chính là kỳ nghỉ kéo dài một tháng, rất nhiều học sinh đều rời học giáo trở về nhà.

Cái gọi là thi cuối kỳ thực ra chính là kiểm nghiệm thành tích của học viên trong một năm qua mà thôi, các học viên đã đột phá sau kỳ thi sẽ vào những ban cấp cao hơn, còn những học viên dậm chân tại chỗ thì cũng không bị trừng phạt gì.

Sáng sớm, cả học viện vô cùng náo nhiệt, từng đám đệ tử tụ lại tụm ba tụm năm đi về phía luyện võ trường.

- Hắc hắc, bế quan hơn hai tháng, rốt cuộc ta cũng đột phá ngũ mạch rồi, xem ra học kỳ sau ta có thể vào trung cấp ban được rồi.

- Ngươi thì sướng rồi, con bà nó, ta vẫn còn ở tại cảnh giới tam mạch, học kỳ này không thể đột phá, chỉ có thể mong tới kỳ nghỉ có thể đề thăng được, nếu không thì đợi khai giảng học kỳ sau ta vẫn phải ở lại đê cấp ban, vậy thì quá mất mặt.

- Ngươi như vậy mà mất mặt cái gì, nghe nói học viện của chúng ta có người ở đê cấp ban liên tục bốn năm liền.

- Ha ha, ngươi nói là tên phế vật Diệp Huyền kia sao, ở học viện bốn năm vẫn chỉ mới đả thông được nhất đạo huyền mạch, quả thực là cười chết người.

- Hai người các ngươi đừng có xem thường Diệp Huyền, cẩn thận để hắn nghe thấy sẽ tìm các ngươi tính sổ đó.

- Hừ, chẳng lẽ ta lại sợ tên phế vật đó hay sao.

- Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, gần đây Diệp Huyền rất nổi danh, lúc ở tu luyện khoá hắn trực tiếp đánh Chu Ngạn của Chu gia một trận tơi bời, còn khiến cho Vương Việt của Vương gia trực tiếp bị đuổi học.

- A, ngươi nói thật sao?

- Nói thừa, chẳng lẽ ta lại đi lừa ngươi sao.

- Trời ạ, tên kia khi nào thì trở nên lợi hại như vậy, chẳng trách ta nghe nói mấy ngày trước Vương Phi của cao cấp ban cứ một mức tới ký túc xá nam sinh đi tìm tên phế vật kia, muốn cho hắn đẹp mắt, hoá ra là vì đắc tội Vương gia.

Mấy người trò chuyện với nhau, càng nói càng xa.

- Vương Phi sao? Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự muốn báo thù cho Vương Việt sao, tốt nhất là đừng rơi vào tay của ta.

Ở cửa học viện, Diệp Huyền sờ sờ mũi, thần thái khoan thai đi vào trong vườn trường.

Hắn ở hiệp hội luyện dược sư tu luyện gần nửa tháng, sáng sớm hôm nay liền trở về học viện, thi cuối kỳ không phải chuyện lớn gì, chỉ là một cuộc thi để kiểm tra thành tích của học viên mà thôi, bất kể là có tiến bộ hay không, học viện cũng sẽ không quản, nhưng nếu như học viên nào dám vắng mặt vô cớ thì cứ chờ bị đuổi đi.

Không bao lâu sau, một tòa kiến trúc bằng đá khổng lồ liền xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, phong cách kiến trúc to lớn vô cùng, bên trong sân trường của Tinh Huyền học viện đều lộ ra bắt mắt cực kỳ.

Toà kiến trúc bằng đá này chính là luyện võ trường tiếng tăm lừng lẫy của Tinh Huyền học viện, tất cả những cuộc thi lớn và kiểm tra học viên của toàn bộ Tinh Huyền học viện bình thường đều tổ chức ở luyện võ trường này.

- Nhìn đi, kia không phải là Diệp Huyền sao?

- A, quả thực chính là hắn, nghe nói Vương Phi ở cao cấp ban luôn tìm hắn đúng không, hắn còn dám xuất hiện?

- Hắc hắc, hôm nay là thi cuối kỳ, nếu hắn dám không tới thì sau này cũng sẽ bị đuổi học, trốn tránh bao nhiêu ngày nay, hôm nay cũng không thoát được.

Không ít học viên vừa nhìn thấy Diệp Huyền liền xì xào bàn tán với nhau.

Thật sự là danh tiếng của Diệp Huyền mấy ngày nay đã truyền khắp học viện rồi, đánh Chu Ngạn, khiến cho Vương Việt bị đuổi học, bị Vương Phi tìm, tất cả những việc này khiến cho Diệp Huyền đã trở thành học viên nổi tiếng nhất năm nay.

Trần Tinh vội bước tới:

- Huyền thiếu, rốt cuộc ngươi cũng xuất hiện rồi.

Diệp Huyền cau mày nói:

- Nghe nói có người tới ký túc xá tìm ta, ngươi không sao chứ?

- Mẹ nó, ngươi nói là tên Vương Phi kia đúng không.

Trên mặt Trần Tinh lập tức hiện lên lửa giận:

- Tên khốn kiếp đó cứ hai ngày ba bận tới ký túc xá tìm ngươi, ta nói ngươi không có ở ký túc xá, tên này còn chửi bới ầm ĩ bảo ngươi lăn ra, đừng làm con rùa đen rụt cổ, con bà nó, nếu như không phải tu vi của ta không bằng hắn thì ta đã sớm đánh cho hắn một trận nhớ đời rồi.

Ánh mắt của Diệp Huyền trầm xuống.

- Kiêu ngạo như vậy sao, xem ra chuyện của Vương Việt, Vương gia bọn họ muốn tính sổ ngay không đợi được, dám chọc tới ta, ha ha, không biết trời cao đất rộng.

Trần Tinh nhắc nhở hắn:

- Diệp Huyền, ngươi cũng nên cẩn thận một chút, ta nghe được tin tức là hình như tên Vương Phi kia đã đột phá tới võ sĩ linh vũ cảnh rồi, học kỳ này hắn sẽ tốt nghiệp, đi tới Huyền Linh học viện ở vương thành.

- Linh vũ cảnh nhất giai mà thôi.

Diệp Huyền nhếch môi cười, hồn nhiên không để trong lòng.

Trần Tinh đã miễn dịch với ‘khí phách’ của Diệp Huyền, tiếp tục nói:

- Đúng rồi, nghe nói Diệp gia các ngươi gần đây dường như xảy ra chút chuyện, Diệp Hiên bọn họ đã sớm xin sau khi kiểm tra xong sẽ trở về sớm rồi, dường như việc làm ăn của Diệp gia các ngươi bị Vương gia đả kích, tổn thất thảm trọng.

- Còn có chuyện này sao?

Diệp Huyền nhìu mày, xem ra Vương gia có thể trở thành một trong tam đại gia tộc, cũng là nhờ có chút thủ đoạn, bất quá chuyện này Diệp gia thông báo cho đám người Diệp Hiên, Diệp Vân và Diệp Phi, lại không thông báo cho mình biết, xem ra địa vị của mình ở Diệp gia thật đúng là ‘đặc biệt’.

Theo các học viên lần lượt kéo tới, người ở luyện võ trường ngày càng đông đúc, học viên các ban tụ tập một chỗ cùng với nhau, sau đó, một vị lão sư tiến hành khảo hạch cũng đi ra từ phía sau luyện võ trường.

- Được rồi, tất cả học viên đê cấp ban đều tới rồi, học kỳ này người kiểm tra các ngươi là do La Chiến ta tiến hành.

Nhìn thấy gương mặt cứng ngắt của giáo quan mặt lạnh khiến cho tất cả học viên đê cấp ban đều kêu than một tiếng, giáo quan mặt lạnh La Chiến là người không dễ nói chuyện nhất trong số các lão sư, tới phiên gã kiểm tra thì tuyệt đối không có nửa điểm chỗ trống để chui.

Rất nhanh, trắc nghiệm đã bắt đầu, tất cả học viên đi tới trước dụng cụ, quán nhập huyền khí trong cơ thể vào bên trong vết lõm ở bên trên, đây chính là máy huyền mạch, đả thông bao nhiêu đạo huyền mạch thì sẽ có bấy nhiêu quang trụ sáng lên, vô cùng chính xác.

- Vương Thần: tam đạo huyền mạch.

- Lưu Phi: tứ đạo huyền mạch.

- Lý Thầm: Tam đạo huyền mạch.
Chương 73 Cùng tới khiêu khích (1)

- Tây Thanh: Ngũ đạo huyền mạch, không tệ, học kỳ sau có thể tiến vào trung cấp ban.

- …

Một đám học viên từng người từng người tiến hành kiểm tra.

- Ha ha ha, rốt cuộc cũng tới Trần Tinh ta, mọi người nhìn đi, hôm nay thiên tài Trần Tinh ta sẽ để sáng mù mắt chó của các ngươi.

Trần Tinh bị gọi tên, lập tức đi ra từ trong đám người, bộ dạng huênh hoang đắc ý, vẻ mặt kia giống như dán hai chữ kiêu ngạo thật lớn trên mặt.

- Đây không phải bạn cùng phòng của Diệp Huyền sao?

- Trần Tinh tam thiếu gia Trần gia, nghe nói hắn dừng lại ở cảnh giới tứ mạch cũng lâu rồi, cùng một loại với Diệp Huyền.

- Chậc chậc, thiếu gia Trần gia, thân phận thế này mà lại ở cùng với Diệp Huyền.

- Xem hắn kiêu ngạo như vậy, không phải là đã tăng lên tới cảnh giới ngũ mạch rồi đấy chứ.

Trước mắt bao nhiêu người, Trần Tinh đánh một quyền lên máy huyền mạch, ầm ầm ầm ầm ầm ầm, sáu cột sáng chói mắt đột nhiên bắn lên phía trên máy huyền mạch, hào quang bắn ra bốn phía, loá mắt người nhìn.

- Sáo đạo, cư nhiên đã đả thông lục đạo mạch huyền.

- Tên Trần Tinh này cư nhiên một lèo đề thăng cảnh giới lên hai mạch, không thể nào.

- Các ngươi mau nhìn quang trụ của đạo huyền mạch thứ sáu của hắn đi, chỉ thăng lên hơn một nửa, chứng tỏ hắn cách cảnh giới thất mạch cũng không xa.

Cả đám học viên đê cấp ban đều khiếp sợ trong lòng.

- Ha ha ha, mắt chó của ngươi đã bị đại gia ta làm chói mù chưa.

Trần Tinh dương dương đắc ý, cười ha hả trước máy huyền mạch.

Đột nhiên có một bàn chân đá lên mông của gã, đạp cho gã kêu lên một tiếng bay ra ngoài, chỉ thấy La Chiến thản nhiên nói:

- Trần Tinh, cảnh giới lục mạch, học kỳ sau tiến vào trung cấp ban, nhớ kỹ, kiểm tra xong thì tranh thủ thời gian đi xuống, đừng có cản trở học viên khác kiểm tra.

Trần Tinh thở phì phì đang chuẩn bị mở miệng mắng hai câu thì nhìn thấy người ra chân chính là giáo quan mặt lạnh kia, lập tức ngậm chặt miệng.

Kiểm tra tiếp tục.

Một phút sau, rốt cuộc tới phiên Diệp Huyền.

- A, tới phiên Diệp Huyền lên sàng rồi, lúc trước thành tích của tên tiểu tử này mỗi kỳ đều chỉ có nhất mạch, lần này không biết có thay đổi gì hay không.

- Ha ha, có thể thay đổi gì chứ, ta dám cam đoan, khẳng định vẫn là cảnh giới nhất mạch mà thôi.

- Không thể nào, nghe nói trước đó không lâu hắn còn đánh bại được cả người có cảnh giới lục mạch là Chu Ngạn mà.

- Gì mà không thể nào, nói cho ngươi biết một bí mật, ta đã nghe nói là Diệp Huyền sở dĩ có thể đánh bại được Chu Ngạn không phải vì hắn đã đả thông được bao nhiêu huyền mạch, mà bởi vì cường độ thân thể của hắn đã đạt tới trình độ nhất giai võ sĩ.

- Cái gì, không phải chứ?

- Ta lừa ngươi làm gì, chúng ta cứ chờ xem kịch vui đi.

Đám người xì xào bàn tán, nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, còn La Chiến và Trần Tinh thì lại lộ ra vẻ thoải mái, bởi vì bọn họ đều biết, thực lực của Diệp Huyền tuyệt đối không phải nhất mạch như trước kia.

- Một tháng không gặp tiểu tử này, không biết tên tiểu tử này đã đột phá tới tứ mạch hay chưa.

La Chiến giáo quan nghĩ thầm trong bụng.

Diệp Huyền đi tới, vẻ mặt hờ hững, đánh nhẹ một quyền lên máy huyền mạch.

Ông, ông, ông, ông, ông, ông, ông!

Thanh âm nổ đùng đùng nháy mắt vang lên liên hồi, từng đạo quang mang lóng lánh, tựa như bảy sắc cầu vòng phóng lên từ máy huyền mạch, mỗi khi một đạo quang trụ sáng lên thì trái tim của tất cả mọi người liền trầm xuống, ngay khi toàn bộ bảy đạo quang trụ đều sáng lên thì ngay cả La giáo quan cũng kinh ngạc tới mức trợn mắt há mồm.

- Thất đạo, cư nhiên đã đả thông toàn đạo thất mạch!

- Không thể nào, hắn không phải là phế vật sao, ở học viện bốn năm, không thể tiến thêm bước nào, học kỳ trước hắn vẫn chỉ mới có nhất đạo huyền mạch thôi mà.

- Chẳng trách hắn có thể đánh bại Chu Ngạn, cư nhiên chỉ cách cảnh giới linh vũ cảnh nhất giai một chút thôi?

Học viên có mặt ở đây đều choáng váng, đối với thành tích của Diệp Huyền bọn họ từng suy đoán rất nhiều, nhất mạch, nhị mạch, tam mạch, thậm chí ngũ mạch cũng có, nhưng không hề có ai nghĩ tới hắn lại đạt tới thất mạch của cao cấp ban.

Dù sao đi nữa, Diệp Huyền nổi danh với tử võ hồn và phế mạch, không thể nào tu luyện, chuyện này năm đó từng gây xôn xao ở Lam Nguyệt thành, tất cả mọi người đều biết.

- Sao đột nhiên hắn lại có thể đả thông nhiều huyền mạch như vậy, ta nhớ lúc trước Diệp gia từng mời vài vị đại sư của hồn sư tháp cũng không thể chữa khỏi được phế mạch của hắn mà!

Không ít học viên đều không dám tin, đặc biệt là đám người đứng chờ xem náo nhiệt, cả đám đều trợn to mắt, giống như lần đầu biết Diệp Huyền vậy.

- Ha ha ha, đã thấy chưa, đây chính là thực lực của ký túc xá chúng ta, tuyệt đại song kiêu, ngạo thị Tinh Huyền. Sau này các ngươi nhìn thấy ca thì cẩn thận đi đường vòng đi, bằng không ta sợ huyền khí trên người chúng ta sẽ khiến các ngươi bị thương đó, ha ha ha.

Trần Tinh cũng cảm thấy hoảng sợ, nhưng sau đó hưng phấn cười ha hả, giống như người đột phá không phải Diệp Huyền mà là Trần Tinh gã vậy.

- Diệp Huyền ngươi giỏi lắm, cư nhiên che giấu sâu như vậy!

Không chỉ có học viên của đê cấp ban chú ý tới nơi này, hai người Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y lúc nào cũng chú ý tới nơi này, nhìn thấy một màn này thì hai người cũng giật mình, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy mừng cho Diệp Huyền.

- La giáo quan, kiểm tra xong rồi, ta có thể đi được chưa?

Diệp Huyền mỉm cười hỏi.

Khổ tu hơn nửa tháng ở hiệp hội luyện dược sư, hắn lại đả khai thêm hai đạo huyền mạch lần nữa, một bước tiến thẳng tới cảnh giới thất mạch, thực ra nếu như có thể cho hắn thêm mấy ngày nữa thì hắn thậm chí có thể đột phá tới nhất giai võ sĩ.

- Đương nhiên có thể.

Trong lòng La giáo quan cảm thấy vô cùng vui vẻ, mặc dù gã đã sớm biết Diệp Huyền là thiên tài, nhưng hôm nay vẫn bị Diệp Huyền doạ cho hết hồn, dựa theo xu thế này thì sang năm Diệp Huyền nhất định có thể tiến dễ dàng vào Huyền Linh học viện, trong lòng của gã đương nhiên vô cùng vui vẻ.

- Bất quá chỉ là thất đạo huyền mạch mà thôi đã hưng phấn như vậy rồi, ai không biết còn tưởng là ngươi đột phá lên tới võ sĩ linh vũ cảnh rồi kia.

- Ngươi chính là Diệp Huyền?

Đúng lúc này, hai đạo thanh âm không phân trước sau, cư nhiên vang lên cùng một lúc, trong đó có một đạo cao cao tại thượng, mang theo ý mỉa mai rất rõ ràng, đạo còn lại thì lạnh như băng, nghe kỹ lại thì mang đầy hàn ý.
Chương 74 Cùng tới khiêu khích (2)

Đám người tách ra, chỉ thấy một thiếu niên mặc võ bào màu trắng, cùng một thiếu nữ mặc khôi giáp màu bạc cùng nhau đi tới, hai người trăm miệng một lời, liếc nhìn nhau, đều cảm thấy hơi ngạc nhiên.

- Là Vương Phi của vương gia và Chu Huyên của Chu gia.

- Chu Huyên, đây chính là một trong tam đại nữ thần của học viện chúng ta.

- Ở đâu, ta xem với, mau cho ta xem một chút.

- Đừng có chen, chen cái gì mà chen, ngươi gấp đi đầu thai sao.

- Mẹ nó, ai cầm gậy chọc mông ta đó, biến thái.

Nghe nói Vương Phi và Chu Huyên xuất hiện ở khu kiểm tra của đê cấp ban, đám đông lập tức ồn ào lên, những học viên đã kiểm tra xong của ban khác cũng đều ùa tới xem, vây chật kín nơi này.

- Vương Phi và Chu Huyên đều là đệ tử của cao cấp ban, hai người bọn họ tới đây làm gì?

- Ngươi ngu quá, lúc trước Diệp Huyền dạy dỗ Chu Ngạn và Vương Việt một bài học, hai người bọn họ rõ ràng là tới đây để báo thù.

- Mẹ nó, tiểu tử này một lần đắc tội với cả hai đại gia tộc, trước kia đánh thì sướng tay, bây giờ báo ứng tới rồi.

- Đừng nói nữa, im lặng chờ xem đi.

Trong nhất thời, đám người xì xào bàn tán với nhau, lửa nhiều chuyện bừng bừng thiêu đốt, máu cũng sắp sôi trào luôn rồi.

Trong đám người Vương Phi nhìn về phía Chu Huyên cười khẽ một cái, bày ra một bộ phong độ thân sĩ nói:

- Hoá ra là Chu Huyên tiểu thư, không biết lần này vì sao Chu Huyên tiểu thư lại tới đây?

Chu Huyên vẫn luôn lạnh lùng với tất cả mọi người, nhưng Vương Phi của Vương gia mở miệng nói chuyện với nàng, nàng cũng không thể ngó lơ, chỉ thản nhiên nói:

- Vương công tử cần gì phải thử lòng nhau, mục đích của ta và ngươi là gì, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ.

- Ha ha, Chu Huyên tiểu nói đúng, nếu đã vậy thì do Vương Phi ta hỏi thừa rồi, bất quá, tên Diệp Huyền này sỉ nhục đệ tử Vương gia ta, lại còn hãm hại khiến cho đệ đệ của ta bị đuổi học, ta thân là ca ca, nếu như không ra mặt cho đệ đệ thì ta cũng không xứng là đệ tử Vương gia.

- Đương nhiên, bỉ nhân cũng biết mục đích tới đây của Chu Huyên tiểu thư, ngươi yên tâm, Diệp Huyền này ta nhất định sẽ chừa lại một hơi cho hắn, sau đó giao cho Diệp Huyền tiểu thư xử trí, không biết Chu Huyên tiểu thư thấy thế nào?

Không thể không nói, những lời này của Vương Phi nhẹ nhàng như ngọc, ôn văn nho nhã, vừa thể hiện một vị ca ca tốt, lại cho thấy tình đoàn kết hữu ái của đệ tử đại gia tộc, cuối cùng càng không mất phong độ thân sĩ, suy nghĩ cho tâm tình của Chu Huyên, làm cho người ta nhịn không được muốn vỗ tay khen ngợi, một ít nữ học viên háo sắc đã sáng rỡ hai mắt.

- Nếu Vương công tử đã nói vậy thì Chu Huyên ta cũng chừa mặt mũi cho Vương Phi ngươi, bất quá tên Diệp Huyền này cuối cùng phải để lại cho ta, dám đả thương đệ đệ Chu Ngạn của ta, Chu Huyên ta cũng muốn nhìn xem là tên nào dám ăn gan hùm.

Lời vừa dứt thì trong mắt Chu Huyên đột nhiên loé lên một tia lãnh lệ, sát khí lộ ra, rõ ràng cô nàng này cũng là một nhân vật hung ác.

Trong mắt Vương Phi loé lên, khẽ cười nói:

- Đương nhiên rồi.

Nói xong gã liền đi thẳng tới trước mặt Diệp Huyền, miệng nhếch lên cười.

- Ngươi chính là Diệp Huyền? Ha ha ha, mục đích của ta ngươi hẳn là cũng biết, làm rùa đen rụt cổ tránh né bao ngày nay, hôm nay thế nào lại không tiếp tục trốn nữa?

Vương Phi lạnh lùng mở miệng, có một loại khí thế cao cao tại thương và cảm giác ưu việt in hẳn trên mặt gã không chút giấu giếm, ánh mắt gã nhìn về phía Diệp Huyền giống như hoàng đế nhìn một tên ăn mày, ngoại trừ cao cao tại thượng thì còn mang theo sự khinh miệt toát ra từ trong khung.

Có loại người nào mà Diệp Huyền chưa từng gặp qua, chỉ liếc nhìn gã rồi thản nhiên nói:

- Ta còn cho là con chó nào đang sủa đây, hoá ra là chó săn của Vương gia.

- Ngươi…

Vương Phi giận tím mặt, tức giận tới mức thiếu chút nữa thổ huyết. Trong học viện này nào có học viên nào dám nói chuyện với mình như vậy, lại còn là ở trước mặt đông người như thế này!

- Ngươi nói cái gì?

- Ha ha, chó lại bắt đầu sủa rồi.

- Ngươi…

Ánh mắt của Vương Phi giống như dao găm, hận không thể thiên đao vạn quả Diệp Huyền, cắn răng:

- Hy vọng lát nữa ngươi vẫn có thể cuồng vọng như vậy.

Vốn gã còn cho rằng khi Diệp Huyền bị mình chặn đường thì nhất định sẽ hoảng sợ, không ngờ Diệp Huyền lại vô cùng trấn định, lại còn cuồng vọng kiêu ngạo như vậy, khiến cho gã mất đi phong độ vốn có.

Lúc này La Chiến giáo quan bước ra:

- Vương Phi, các ngươi muốn làm gì, nơi này là nơi kiểm tra của đê cấp ban, các ngươi đều trở về chỗ của mình cho ta.

Vương Phi hít một hơi thật sâu, vất vả lắm đè được lửa giận trong lòng xuống, cố gắng giữ vững phong độ, mỉm cười nói:

- La giáo quan, Diệp Huyền học đệ đã ức hiếp đệ đệ của ta, ta thân là ca ca đương nhiên phải ra mặt cho đệ đệ, kính xin La giáo quan đừng nhúng tay vào cho phải.

La giáo quan nhướng mày.

- Ta mặc kệ chuyện rối rắm của các ngươi, Vương Phi, nếu như các ngươi vẫn không lui xuống thì đừng trách ta không khách khí.

Uy nghiêm của giáo quan mặt lạnh vừa xuất ra thì tâm thần của học viên ở đây đều chấn động, xem ra hôm nay không xem được náo nhiệt rồi.

- Ha ha.

Vương Phi cười lạnh:

- Tên què kia, ta gọi ngươi một tiếng La giáo quan là do tôn trọng ngươi, bất quá nếu ngươi đã không tự biết xấu hổ thì thôi đi, chỉ bằng ngươi còn không quản được Vương Phi ta.

Tất cả học viên ở đây đều kinh hãi, cư nhiên dám gọi giáo quan mặt lạnh là tên què, tên Vương Phi này điên rồi sao.

- Ngươi nói cái gì?

Ánh mắt của La Chiến khựng lại, toàn thân đột nhiên phóng xuất ra sát khí nồng đậm, sát khí được luyện ra từ trong chiến trường huyết hải, khiến cho tất cả học viên ở đây đều hoảng sợ lùi lại.

- Ha ha, tên què kia, ngươi đừng doạ ta, thật đáng tiếc nói cho ngươi biết, hôm nay Vương Phi ta đã đột phá tới cảnh giới nhất giai võ sĩ rồi, bắt đầu từ học kỳ sau ta sẽ tới Huyền Linh học viện ở vương thành tiến tu, ta không còn là học viên của ngươi nữa, ngươi cũng không có tư cách quản ta, huống hồ gì đây là xung đột giữa học viên bọn ta với nhau, chẳng lẽ La giáo quan ngươi còn muốn nhúng tay vào việc của học viện hay sao? Mặc dù ngươi là lão sư của Tinh Huyền học viện, nhưng Vương gia ta cũng không phải nhà nghèo không quyền không thế, nếu ngươi muốn ra tay thì phải nghĩ kỹ hậu quả trước đã.
Chương 75 Nữ thần tề tụ (1)

Vương Phi không hề sợ hãi, bên ngoài thân thể bỗng nhiên loé lên một đạo huyền khí quang mang mờ ảo, đây là huyền khí chi quang mà những người đột phá võ sĩ mới có thể phóng xuất.

- Cái gì? Vương Phi đã đột phá linh vũ cảnh rồi, chẳng trách hắn không hề sợ hãi.

- Trời ạ, hắn năm nay chỉ mới mười sáu, tư chất như vậy, đúng là có tư cách tiến vào Huyền Linh học viện, đây chính là thánh địa trong suy nghĩ của võ giả thiên tài khắp vương quốc, là nơi sinh ra cường giả.

- Vương gia sinh ra một thiên tài như vậy, ngày sau cá vượt long môn, Vương Phi thân là con trai trưởng của Vương gia xem ra tương lai hắn rất có hy vọng kế thừa cơ nghiệp Vương gia, trở thành gia chủ Vương gia.

- Chẳng trách hắn dám ngông cuồng như vậy, quả nhiên là cũng có chút bản lĩnh.

Cả đám học viên vây quanh xem đều khiếp sợ không thôi, có thể tiến vào Huyền Linh học viện đại biểu cho tiến vào tầm mắt của cao tầng trong vương quốc, tương lai sau khi tốt nghiệp thì sẽ hoá rồng, một bước lên mây.

Thiên tài như vậy, không chỉ là Vương gia, cho dù là Tinh Huyền học viện cũng không nỡ khiến gã bị thương tổn dù chỉ một chút, La Chiến căn bản không thể ra tay được.

- Tốt, tốt lắm.

La Chiến lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vương Phi.

- Ngươi cho rằng đột phá võ sĩ thì có thể coi trời bằng vung sao? Ta lại muốn xem, hôm nay ta ở đây, ai dám ra tay.

Ánh mắt của Vương Phi ngưng lại, La Chiến này quả thực giống như tảng đá trong nhà xí, vừa hôi lại vừa cứng, có gã ở đây, mình sao có thể dạy dỗ tên Diệp Huyền kia được.

Đúng lúc này, chợt thấy Chu Huyên bước ra, lạnh lùng nói:

- La giáo quan, ta kính ngươi đã từng dạy dỗ ta, nhưng đây là xung đột của riêng học viên chúng ta với nhau, ngươi thân là giáo quan, tuỳ tiện tham gia thế này hình như không thích hợp đâu?

Mọi người trợn mắt há mồm, hôm nay rốt cuộc là tình huống nào, hai đại học viên cung nhau khiêu khích giáo quan mặt lạnh? Vương Phi kiêu ngạo như vậy là do gã có chỗ dựa, dù sao gã cũng là thiên tài sắp sửa chính thức trở thành học viên của Huyền Linh viện, nhưng còn Chu Huyên này…

Đúng lúc rất nhiều học viên đều cảm thấy nghi hoặc trong lòng thì chợt thấy trên người của Chu Huyên đột nhiên loé lên một đạo quang lượng mờ mịt, huyền khí uy áp cường hãn nháy mắt liền phóng ra.

- Huyền khí chi quang, trời ạ, Chu Huyên này cũng đã đột phá tới cảnh giới võ sĩ nhất giai linh vũ cảnh rồi sao!

- Thượng đế ơi, Chu Huyên năm nay mới chỉ mười lăm tuổi, so với Vương Phi còn nhỏ hơn một tuổi, cư nhiên cũng đã đột phá tới nhất giai rồi?

- Ôi trời, chẳng trách nàng ta lại khí thế như vậy, nữ thần quả nhiên là nữ thần, còn thiên tài hơn cả Vương Phi.

- Diệp Huyền chết chắc rồi, lần này hắn chết là cái chắc.

Tất cả xôn xao, không ai có thể giữ bình tĩnh được nữa, học viên đột phá nhất giai linh vũ cảnh cũng chẳng là gì, khó nhất chính là đột phá trước mười sáu tuổi, bởi vì bất kỳ võ sĩ linh vũ cảnh đột phá trước mười sáu tuổi đều sẽ được đưa tới Huyền Linh học viện ở vương thành để tu hành, trở thành một thành viên trong số những thiên chi kiêu tử đó.

Tinh Huyền học viện đã rất nhiều năm không xuất hiện thiên tài như vậy, hôm nay thoáng cái lại xuất hiện hai người, chắc chắn sẽ khiến cả Lam Nguyệt thành rúng động.

Sau này, địa bàn của Vương gia và Chu gia ở Lam Nguyệt thành chắc chắn sẽ lại mở rộng thêm.

Vẻ mặt của La Chiến cũng đanh lại, hai đại thiên tài thế này cùng đến khiến cho lão sư như gã cũng kiêng kị vạn phần. Ngay tại lúc sắc mặt của gã vô cùng khó coi, không biết nên xứ trí thế nào thì Diệp Huyền đột nhiên chậm rãi bước ra.

Chỉ thấy hắn trực tiếp vươn một ngón tay qua, chỉ về phía Vương Phi và Chu Huyên khinh khỉnh nói:

- Ta còn nói nơi này sao lại sáng như vậy, hoá ra là vì hai người các ngươi đang phát sáng, ha ha, đột phá võ sĩ thì giỏi lắm sao, trên người sáng như vậy, cho mình là ngọn nến sao.

- Ha ha ha.

Trần Tinh đột nhiên cũng phá lên cười:

- Huyền thiếu ngươi đúng là biết nói chuyện cười, nhìn kỹ thì hai người bọn họ giống hai ngọn nến thật, vậy cũng tốt, sau này buổi tối đi nhà xí cũng không cần phải đốt đèn nữa.

- Phì!

Lời này vừa thốt ra, toàn bộ đều phì cười.

- Trần Tinh, ngươi muốn chết.

Vương Phi giận tím mặt, còn Chu Huyên thì mặt đỏ lan xuống tận cổ, hàn khí lạnh lẽo phát ra từ người nàng, trong mắt lộ ra sát khí.

- Các ngươi ai dám động thủ.

La Chiến hừ lạnh một tiếng, như một bức tường sắt kín kẽ.

Diệp Huyền đột nhiên cản La Chiến lại:

- La giáo quan, đây là chuyện giữa học viên bọn ta với nhau, thì cứ để học viên chúng ta giải quyết.

La Chiến cau mày nói:

- Diệp Huyền…

- Ha ha, lẽ nào La giáo quan không tin ta sao?

Diệp Huyền cười khẽ một tiếng, nhìn thấy vẻ mặt tự tin của hắn, La Chiến bất giác dừng bước, lại nghe Diệp Huyền hờ hững nói:

- Nói đi, hai người các ngươi tìm ta rốt cuộc là muốn gì, có chuyện thì mau nói, có rắm thì mau phóng.

Vương Phi cười tàn nhẫn, lạnh lùng nói:

- Con thỏ đế chết tiệt kia, miệng lưỡi cũng ghê gớm lắm, ngươi đắc tội với Vương gia ta, hãm hại đệ đệ của ta, tội không thể tha, nhưng niệm tình mọi người đều là đồng học, ta sẽ cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất chính là quỳ xuống dập đầu tạ lỗi với ta ở trước mặt mọi người, cầu xin ta tha thứ, khai thật là ngươi âm mưu hãm hại đệ đệ của ta, hơn nữa phải cam đoan sau này nhìn thấy người của Vương gia thì phải đi đường vòng, ta có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng, thứ hai chính là phải đánh một trận với ta, thân là nam tử hán, đường đường chính chính đấu một trận sinh tử với ta, chỉ cần ngươi có thể cản được mười chiêu của ta mà không thua thì Vương Phi ta cam đoan sau này sẽ không bao giờ khó dễ gì ngươi nữa, các hạ cảm thấy thế nào?

- Oa, tên Vương Phi này đúng là nhân từ, cư nhiên chỉ cần Diệp Huyền có thể đỡ được mười chiêu thì sẽ không làm khó dễ hắn nữa.

- Gì chứ, lựa chọn thứ hai có vẻ cũng không tệ lắm, Vương Phi này muốn làm cái quỷ gì vậy?

- Diệp Huyền còn cần phải lựa chọn sao, chọn điều thứ nhất thì sau này không cần làm người nữa, còn điều thứ hai thì ít nhất cũng còn một đường sống.

- Kỳ lạ, kỳ lạ, Vương Phi này không phải là người dễ nói chuyện như vậy đâý chứ?

Mọi người châu đầu nghị luận.

Vương Phi thầm cười lạnh trong lòng, Diệp Huyền này chắc chắn sẽ không chọn điều thứ nhất, đợi hắn chọn điều thứ hai thì ta sẽ cho hắn biết hậu quả của việc đắc tội với Vương gia ta, giết hắn thì quá nhẹ nhàng cho hắn rồi, ta muốn khiến hắn triệt để trở thành tàn phế, trở thành một phế nhân thực sự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK