Úy Trì Bất Công nói xong lại nói tiếp:
- Nghe nói Cừu Viễn thiếu động chủ là thiên tài đỉnh phong nhất đông vực chúng ta, tuổi còn trẻ đã là Vũ Hoàng nhất trọng đỉnh phong, ta vô cùng bội phục ngươi, hiện tại trong phủ Thiên Đô chúng ta có Huyền Diệp đại sư không kém ngươi bao nhiêu.
Lão già này.
Diệp Huyền cũng không phải là người chưa biết chuyện đời, hắn làm sao không biết Úy Trì Bất Công đang bảo Úy Trì Bất Công ám toán mình.
Tiêu Vô Tẫn thấy thế liền nói:
- Úy Trì gia chủ, ngươi cố ý nhắm vào Huyền Diệp đại sư như vậy, Vinh Dương đại sự là hắn giết nhưng mặc cho ai cũng biết sở dĩ Vinh Dương đại sư bị giết là vì hắn căn bản không có phòng bị mới ngoài ý muốn bị giết, hiện tại cũng không phải nói chuyện này.
Cường giả nơi đây không ai ngu ngốc, Úy Trì Bất Công nói chuyện có tính nhắm vào Diệp Huyền quá rõ ràng.
Hơn nữa từ vẻ mặt mấy thế lực lớn trong phủ Thiên Đô cũng có thể nhìn ra Tiêu Vô Tẫn nói chính là sự thật.
- Được rồi, các vị nói chuyện tiếp thì trời cũng tối rồi, chúng ta nên thương lượng làm sao thăm dò nơi này đi.
Ngư Tu tông chủ Lang Tà tông không nói gì lại lên tiếng.
Mọi người lúc này mới chú ý tới chuyện chính.
Long Nguyên gia chủ thành Lưu Tiên lập tức nói:
- Các vị cũng cũng biết mục đích chúng ta là thăm dò nơi này, hôm nay tin tức nơi thần bí truyền ra, ta nghĩ không bao lâu nữa sẽ có các thế lực khác biết, đến lúc đó bảo vật trong khu vực này cũng không tới phiên chúng ta, cho nên ta hi vọng các vị đoàn kết cùng thăm dò nơi thần bí này.
Hách Liên gia chủ thành Lưu Tiên khác lập tức nói:
- Lần này chúng ta dốc toàn lực thăm dò nơi này, nhất định có thể xâm nhập sâu bên trong, điều tra ra chân tướng nơi thần bí, các vị điều tra ra có thể cộng hưởng hay không?
Diệp Huyền lúc này đột nhiên nói:
- Ta nghe nói Úy Trì gia là người biết rõ bí mật nơi này đầu tiên, cũng biết nhiều nhất, không biết Úy Trì gia chủ có thể giảng giải cho chúng ta biết hay không?
Người thế lực khác ngạc nhiên, tính cách Huyền Diệp này quá cứng, quả thực có thù tất báo, vừa rồi Úy Trì Bất Công ám toán hắn hiện tại đã gặp báo ứng, bọn họ cũng mới biết Úy Trì gia biết tin tức nơi này sớm nhất cho nên đều nhìn sang Úy Trì Bất Công.
Sắc mặt Úy Trì Bất Công am trầm, thản nhiên nói:
- Các vị nhìn ta làm gì, Úy Trì gia tộc nhận được tin tức sớm không giả nhưng chính vì như thế nên chết tổn thương thảm trọng, có lẽ tiến độ kém mọi người, hơn nữa Úy Trì gia ta nắm giữ cũng đã công bố cả rồi.
Người thế lực khác hừ lạnh, có quỷ mới tin hắn nói.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không có một ai nguyện ý chia xẻ bí mật của mình.
Long Nguyên lúc này cười lạnh, bọn họ đã sớm nghĩ tới loại tình huống này.
- Nếu các vị đã không cộng hưởng tin tức như vậy mọi người cùng lên đường đi, không nên lề mề ở nơi này.
Lang Tà tông Ngư Tu tông chủ lên tiếng.
Mọi người không có dị nghị, lúc này đám người bay về phía trước.
Thời điểm này có thể nhìn ra quan hệ các thế lực lớn với nhau, mọi người bay trên bầu trời không xa nhau bao nhiêu nhưng ẩn ẩn có thể nhìn ra bọn họ sợ bị ám toán.
Trong đó Lâm gia và Từ gia bởi vì quan hệ với Diệp Huyền cho nên ẩn ẩn tới gần Tiêu gia.
Tiêu Vô Tẫn liếc mắt nhìn và không để ý đến, hắn nói nhỏ bên tai Diệp Huyền:
- Diệp thiếu, nơi này thần bí, không gian bên trong quỷ dị, phạm vi mấy ngàn dặm chỉ là bên ngoài nhưng tùy thời sẽ gặp nguy hiểm.
Không cần Tiêu Vô Tẫn nhắc nhở, Diệp Huyền cũng đã cảm giác không gian nơi này quỷ dị, loại quỷ dị này giống như không gian nơi đây không thuộc về không gian đại lục Thiên Huyền.
Tiêu Vô Tẫn nhắc nhở cũng không có tận lực giấu diếm, người Lâm gia và Từ gia cũng nghe thấy nên cảnh giác nhìn chung quanh.
Chung quanh là bầu trời âm trầm, trên mặt đất trải rộng cát sỏi, hoàn toàn không có tính mạng và nguy hiểm gì.
Đột nhiên Diệp Huyền nhìn phía trước và nói:
- Tiêu gia chủ, ngươi nói nguy hiểm chính là cát sỏi nơi đây?
Hắn vừa dứt lời, dường như cát sỏi nơi đây phát hiện khí tức người xâm nhập, cát sỏi màu đen bay khắp bầu trời, trong nháy mắt hóa thành Sa Lịch cự nhân cao mười mét, đối nó oanh kích mọi người.
- Đây là thứ quỷ quái gì thế?
Mặc dù Lâm gia và Từ gia biết tin tức nơi thần bí nhưng cũng giống Diệp Huyền, bọn họ mới tới đây lần đầu nên không biết tường tận.
Ào ào!
Cùng lúc đó cát sỏi nơi khác cũng hình thành cự nhân, chúng oanh kích vào mọi người.
Ánh mắt người Lâm gia và Từ gia mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, bọn họ lập tức phòng bị nhưng chưa kịp ra tay, Lăng Không động, Lang Tà tông, Úy Trì gia, Long gia, Hách Liên gia, thậm chí kể cả cường giả Tiêu gia như mèo gặp cá tanh lao về phía đám cự nhân.
- Sa Lịch cự nhân là của Úy Trì gia.
- Giao cho Lang Tà tông.
- Một con cuối cùng giao cho Lăng Không động.
Úy Trì gia, Lang Tà tông, Lăng Không động các thế lực lập tức lao về phía ba con Sa Lịch cự nhân, bọn họ muốn chia cắt chiến lợi phẩm.
Đám người Tiêu gia, Long gia, Úy Trì gia thấy thế ảm đạm mà về.
- Gia chủ, bị Úy Trì gia nhanh chân đến trước.
Một tên trưởng lão Tiêu gia đi tới trước Tiêu Vô Tẫn và khó chịu nói ra.
- Bọn họ đang làm gì?
Đám người Lâm gia đều nghi hoặc không thôi, Sa Lịch cự nhân là bảo bối sao?
- Các ngươi nhìn là biết rõ.
Trong mắt Tiêu Vô Tẫn mang theo tiếc nuối.
Chỉ thấy ba thế lực đang đại chiến với Sa Lịch cự nhân.
Sa Lịch cự nhân cũng không phải tính mạng, bị nhiều Vũ Hoàng bát giai tiến công cho nên thân thể nổ tung.
Nhưng cát sỏi nhanh chóng khôi phục lần nữa, lại bổ sung vào trong người Sa Lịch cự nhân giống như bất tử chi thân.
Qua chừng nửa giờ sau, Lăng Không động Cừu Cung động chủ cầm một cọng dây thừng tối tăm, dây thừng vừa xuất hiện đã biến dài, nó nhanh chóng quấn quanh một Sa Lịch cự nhân sau đó sinh ra phù văn phong ấn.
Sa Lịch cự nhân do cát sỏi biến thành lại không thể nhúc nhích, sau đó nó bị một quyền của Cừu Cung đánh nát đầu, trong đầu lộ ra cát sỏi màu đen..
Cát sỏi màu đen giống như đúc cát sỏi chung quanh nhưng lại tỏa ra khí tức đặc biệt, Cừu Cung lão nhân bắt được cát sỏi này và cười ha ha thu vào túi trữ vật.
Oanh!
Sau một khắc Sa Lịch cự nhân bị trói chặt hóa thành cát vụn ngã rơi trên mặt đất, nó không động đậy nữa.
Cừu Cung lão nhân thu hồi dây thừng và quay về đội ngu.
Chương 1192 Nguy hiểm tới gần (1)
Cùng lúc đó Úy Trì gia tộc, Úy Trì Bất Công xuất ra một chiến phủ đen kịt, bổ vào đầu lâu Sa Lịch cự nhân, đồng thời còn bay vào bên trong đầu lâu Sa Lịch cự nhân.
Cát sỏi trong đầu Sa Lịch cự nhân không ngừng vận chuyển và đè ép, ngay sau đó nó lại nổ tung và hóa thành cát sỏi màu đen.
- Ha ha!
Úy Trì Bất Công cười lớn lao ra khỏi đống cát sỏi màu đen, trong tay hắn còn cầm một hòn đá đen và cảm giác thỏa mãn.
Lúc này Lang Tà Tông Sở Tại, Ngư Tu tông chủ cũng đạt được một hòn đá màu đen trong đầu Sa Lịch cự nhân.
Ba thế lực hào hứng bừng bừng.
Sắc mặt Hách Liên gia Hách Liên Nhạc gia chủ âm trầm, khó chịu nói:
- Các vị, lúc này ba con Sa Lịch cự nhân bị các ngươi cướp trước, lần sau phải phân cho chúng ta.
Cừu Cung lão nhân cười ha ha, nói:
- Hách Liên gia chủ nói sai rồi, chúng ta cướp được Sa Lịch cự nhân dựa vào thực lực, cũng không phải Hách Liên gia chủ ngươi cho chúng ta, dựa vào cái gì lần sau tới phiên các ngươi, theo ta thấy lần sau ai xuất thủ trước thì người đó đạt được.
Úy Trì Bất Công cũng cười nói:
- Cừu Cung động chủ nói rất hợp, chúng ta liên thủ thăm dò bằng vào tài năng, chẳng lẽ còn muốn lễ nghĩahay sao?
- Hừ, vậy thì tất cả bằng tài năng.
Hách Liên Nhạc hừ lạnh một tiếng, trên mặt hắn không vui nhưng ánh mắt đang tập trung tìm kiếm Sa Lịch cự nhân.
- Cát sỏi màu đen là bảo vật? gì Tại sao làm đám người Lăng Không động tranh đoạt như thế?
Thủ lĩnh Lâm gia lúc chính là lão tổ Lâm Quang Nguyên, hắn là Vũ Hoàng bát giai tam trọng, bọn họ lần đầu tiên tới đây nên không biết mọi người tranh đoạt cát sỏi màu đen là cái gì, thấy vậy liền hiếu kỳ.
Tiêu Vô Tẫn thấy gương mặt Diệp Huyền lộ ra vẻ khó hiểu, hắn giải thích:
- Sa Lịch cự nhân chính là nguy hiểm ta nói lúc trước, những Sa Lịch cự nhân này là cát sỏi thuần túy tạo thành, thực lực tương đương với Vũ Hoàng bát giai nhị trọng đỉnh phong, hơn nữa có được bất tử chi thân, cho dù ngươi đánh thế nào nó cũng khôi phục như cũ nên cực kỳ khó chơi.
- Ngay từ đầu Tiêu gia chúng ta thăm dò nơi này Sa Lịch cự nhân đánh chết một tên trưởng lão, về sau chúng ta mới phát hiện có thể giết Sa Lịch cự nhân, nhược điểm của chúng là viên đá đen trong đầu, chỉ cướp viên đá đi là không còn uy hieps.
- Hơn nữa chúng ta giật mình phát hiện viên đá trong đầu Sa Lịch cự nhân không biết là vật gì, không ngờ là khoáng thạch có tính chất sinh mệnh, có thể bị võ giả trực tiếp hấp thu và gia tăng huyền nguyên trong người, có tác dụng rất lớn với Vũ Hoàng bát giai tam trọng.
Diệp Huyền cau mày nhìn sang, trong nội tâm âm thầm nghi hoặc, trên đời này còn có khoáng thạch như vậy sao? Hắn chưa gặp qua thứ này trong Huyền Vực.
Diệp Huyền nhiếp một viên đá trong đống cát sỏi của Sa Lịch cự nhân vào tay, huyền lực rót vào bên trong quan sát.
khác cường giả nhìn thấy, lập tức không nhịn được cười.
Úy Trì Bất Công trực tiếp mỉa mai nói:
- Huyền Diệp đại sư, không phải thứ gì trên người Sa Lịch cự nhân cũng là bảo vật, sỏi đá trong tay ngươi chỉ là thứ bình thường mà thôi, trong tay chúng ta mới là bảo vật.
- Tiểu tử này không phải muốn bảo vật điên rồi chứ?
Lăng Không động thiếu động chủ Cừu Viễn xùy cười.
Diệp Huyền không để ý đến bọn họ, huyền thức và hồn thức cường đại dò xét và phát hiện điểm khác biệt.
Hắn chưa từng găp qua cát sỏi có tính chất như thế, dường như không phải đá cũng không phải sắt.
Hơn nữa mặc dù không có công năng như Tiêu Vô Tẫn vừa mới nói nhưng sâu bên trong có khí tức mờ mịt, dường như tạo thành tổ chức tính mạng nào đó.
Khí tức nàythập phần yếu ớt, nếu như không phải Diệp Huyền có sinh mạng Võ Hồn, bằng vào tu vi luyện hồn sư thất phẩm như hắn cũng không phát hiện ra.
Càng làm cho Diệp Huyền nghi hoặc là, cho dù hắn chắt loc và phân tích thế nào đều không thể tách khí tức quỷ dị.
Ba!
Hắn dùng lực bóp một cái và viên đá biến thành hai nửa, đồng thời khí tức quỷ dị bên trong cũng biến mất, nó đã thành viên đá bình thường.
- Cổ quái, rất cổ quái.
Diệp Huyền âm thầm nghi hoặc, hắn lần đầu tiên nhìn thấy loại đá quỷ dị như vậy.
Hắn bay đi mấy ngàn mét và nhiếp sỏi đá phía dưới lên, phát hiện trong mấy sỏi đá hắn cầm đều có khí tức quỷ dị.
Sau đó hắn đổi nơi khác và nhiếp đá sỏi lên quan sát vẫn phát hiện khí tức quỷ dị.
- Kỳ quái.
Diệp Huyền vốn cho rằng chỉ có sỏi đá trên người Sa Lịch cự nhân mới có khí tức này, không nghĩ rằng sỏi đá chung quanh đều có khí tức quỷ dị như vậy.
- Tiểu tử này đang làm gì thế? Hắn không phải muốn thử tìm sỏi đá hi hữu chứ?
- Nếu quả thật sỏi đá đều có lực lượng đặc thù như thế, Sa Lịch cự nhân sẽ không ít như vậy.
Những người còn lại nhìn thấy Diệp Huyền làm thế thì khó hiểu, không ít người đag cười nhạo.
Diệp Huyền yên lặng cảm giác từng mảng lớn sỏi đá, sắc mặt bình tĩnh nhưng nội tâm đang suy nghĩ rất nhiều.
Lúc này đội ngũ bay đi lần nữa.
- Tiêu gia chủ, trên người của ngươi có viên đá màu đen không?
Trong khi bay đi, Diệp Huyền hỏi thăm Tiêu Vô Tẫn.
Tiêu Vô Tẫn lắc đầu:
- Những viên đá này húng ta đạt được mấy viên, hiện tại bị ta đặt trong tộc không mang theo.
Trên mặt Diệp Huyền lộ ra vẻ tiếc nuối.
- Nếu như Tiêu gia chủ tìm được viên đá màu đen đó, kính xin Tiêu gia chủ cho ta mượn đánh giá.
- Không có vấn đề.
Tiêu Vô Tẫn cười:
- Nơi này có rất ít Sa Lịch cự nhân, nói chung cho dù chúng ta đi qua hoang nguyên cũng chưa chắc gặp mấy con.
Tiêu Vô Tẫn còn chưa dứt lời, chỉ nghe oanh một tiếng, sỏi đá phía trước quay cuồng, mấy tên Sa Lịch cự nhân hình thể khổng lồ tấn công bọn họ.
- Cái gì?
Tiêu Vô Tẫn kinh ngạc, ngay sau đó gương mặt hắn mừng rỡ như điên.
- Thành viên Tiêu gia theo ta ra tay.
Hắn khẽ quát một tiếng, trực tiếp lướt qua.
- Ha ha, lại có Sa Lịch cự nhân.
- Bên trên.
- Đây là của ta.
Cường giả Lăng Không động lập tức lao tới.
Ầm ầm!
Một hồi đại chiến lập tức bộc phát.
Lúc này có tới bảy con Sa Lịch cự nhân, số lượng nhiều làm đám người Tiêu Vô Tẫn mừng rỡ không thôi, tuyệt đại đa số thế lực đều có một con.
Diệp Huyền lại không có động thủ, hắn lẳng lặng lơ lửng trên bầu trời, Sinh Mệnh Võ Hồn trong thiên môn chập chờn, khí tức Võ Hồn yếu ớt xuất hiện.
Trong cảm giác của Diệp Huyền, đầu lâu bảy con Sa Lịch cự nhân có khí tức tính mạng vô cùng cường đại, khí tức tính mạng này cực kỳ cùng loại với khí tức trong cát sỏi chung quanh nhưng mạnh hơn vô số lần.&
Chương 1193 Nguy hiểm tới gần (2)
Sau một nén nhang, bảy đầu Sa Lịch cự nhân bị đám người Tiêu Vô Tẫn chém giết, trước khi chết vài đầu Sa Lịch cự nhân phát ra tiếng gào thét, tuy ngũ quan mơ hồ nhưng cũng có thể cảm nận chúng tức giận.
- Diệp thiếu, đây là viên đá màu đen.
Tiêu Vô Tẫn đi tới trước mặt Diệp Huyền, trực tiếp đưa viên đá màu đen qua.
Diệp Huyền tiếp nhận viên đá và tinh tế cảm giác, sắc mặt lập tức hơi đổi.
- Ân?
Hắn nhìn bốn phía và cau mày.
Hắn cảm giác được cát sỏi chung quanh đang bị triệu hoán, cảm giác triệu hoán tới từ viên đá trong tay bọn họ, dường như những cát sỏi này có liên hệ thần bí với nhau.
Nhìn thấy Diệp Huyền ngưng trọng như thế, Tiêu Vô Tẫn dò hỏi:
- Diệp thiếu, như thế nào?
Diệp Huyền cau mày nói:
- Không biết vì cái gì, trong nội tâm của ta cảm thấy có chút bất an, Tiêu gia chủ, chúng ta còn bao lâu nữa rời khỏi hoang nguyên này?
Tiêu Vô Tẫn hồi đáp:
- Trước mắt đi hai phần ba, còn một phần ba đoạn đường.
- Bảo người khác đi nhanh lên.
Diệp Huyền lạnh lùng nói.
Tuy Tiêu Vô Tẫn không rõ Diệp Huyền bất an đến từ đâu nhưng vẫn gật đầu.
Những người khác nghe Tiêu Vô Tẫn truyền lời liền cười lớn.
Lăng Không động Cừu Viễn cười lớn và nói:
- Ha ha, Tiêu gia chủ, đây là đại sư Tiêu gia mang đến? Không phải bi những Sa Lịch cự nhân kia hù đấy chứ, cũng đúng, một Vũ Vương thất giai nhìn thấy Sa Lịch cự nhân cấp bậc Vũ Hoàng bát giai không sợ mới gọi là gan lớn, ha ha ha...
Hách Liên Nhạc cũng cười nói:
- Tiêu gia chủ, hôm nay Sa Lịch cự nhân trên hoang nguyên nhiều như vậy, không hảo hảo thu hoạch quá thiệt thòi.
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên...
Đông!
Mọi người cảm giác hoang nguyên dưới chân chấn động giống như có trái tim đang đập, đông, lúc này cả hoang nguyên rung động và phập phồng.
Đây là...
Mọi người cảm giác được cát sỏi dưới chân như bị nam nhân hút vào nhau.
- Xảy ra chuyện gì?
Tâm thần mọi người rung động, bọn họ lần đầu tiên cảm giác được biến hoán hư vậy.
Sắc mặt Diệp Huyền lập tức biến đổi, trong nội tâm có cảm giác nguy cơ hàng lâm.
- Tiêu gia chủ, Lâm Bác, Từ Chấn, chúng ta đi.
Hắn bất chấp nói thêm cái gì, trực tiếp hóa thành một đạo hào quang bay đi xa.
Tuy đám người Tiêu Vô Tẫn không biết rõ là cái gì nhưng vì tín nhiệm Diệp Huyền cho nên theo sát hắn.
- Những kẻ này quá nhát gan!
Cừu Viễn xùy cười một tiếng, kế tiếp ánh mắt của hắn biến thành hoảng sợ.
Vào lúc này cát sỏi trên hoang nguyên không ngừng lưu động và nhanh chóng tụ tập cùng một chỗ.
Nhưng lúc này không phải là cát sỏi một khu vực, mà là cát sỏi khắp hoang nguyên đang sống lại.
Cát sỏi hội tụ khắp hoang nguyên, mọi người nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ khủng bố.
- Không tốt.
Nội tâm đám người Úy Trì Bất Công kinh hãi, lúc này bỏ chạy như điên về hướng đám người Diệp Huyền vừa đi.
Đông!
Đông!
Đông!
Thời điểm mọi người bỏ chạy thục mạng, rên mặt đất hoang nguyên sinh ra âm thanh đập mạnh càng ngày càng lớn.
Ầm ầm, cuối cùng cát sỏi cả hoang nguyên sôi trào giống như sóng lớn cuốn lấy mọi người vào trong.
Hô!
Cát sỏi che dậy cả thiên địa và áp tới gần bọn họ.
Cảnh tượng làm mọi người sợ hãi xuất hiện, đột nhiên tâm thần bọn họ chấn động mạnh.
- Diệt!
Cát sỏi màu đen quét qua tất cả, mười mấy cường giả chín đại thế lực lập tức ra tay.
Mười mấy tên cường giả Vũ Hoàng công kích đáng sợ cỡ nào? Không ai có thể hình dung cảnh này, trong chốc lát uy năng thiên băng địa liệt, huyền nguyên khủng bố hóa thành nước lũ phân biệt bao phủ chung quanh, chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm vang lên, cát sỏi bộc phát lực lượng cực kỳ khủng khiếp.
Ông!
Ngay sau đó cột sóng lớn nhất cuốn lấy mọi người.
Oanh! Oanh! Oanh!
Mọi người liên tục ra tay đánh nát cát sỏi, cát sỏi đầy trời đánh vào huyền nguyên hộ thể của mọi người, chỉ nghe âm thanh đinh đinh vang lên, cát sỏi nổ vang, ngay sau đó huyền nguyên hộ thể dao động và vặn vẹo.
Phanh!
Một tên trưởng lão Lâm gia tu vi bát giai nhất trọng đỉnh phong đã bị Sa Lịch cự nhân đánh trúng, huyền nguyên hộ thể trên người vỡ nát, cánh tay Sa Lịch cự nhân đánh xuyên qua người hắn.
Sắc mặt mọi người biến hóa, quả nhiên Sa Lịch cự nhân rất khủng bố, ngay cả thân thể Vũ Hoàng cũng bị xuyên thấu, tuy tu vi trưởng lão Lâm gia nhất nhấ nhưng cũng là bát giai nhất trọng đỉnh phong, đám Sa Lịch cự nhân có thể xuyên thấu thân thể của hắn hiển nhiên cũng có thể tổn thương Vũ Hoàng bát giai nhị trọng.
- Tất cả mọi người tụ tập lại với nhau.
Rốt cuộc đám người Long Nguyên không thể bảo trì đội hình nên quát lớn.
Cát sỏi tạo thành sóng lớn quá khủng khiếp, một khi bọn họ phân tán sẽ không thể ngăn cản, chỉ có tụ tập lại mới có thể bảo vệ bản thân mình.
Ầm ầm!
Đột nhiên cát sỏi chung quanh mọi người hình thành sống lớn giống như vách tường bao phủ đám người vào giữa, thậm chí lúc này mọi người nhìn lên đỉnh đầu, nhìn thây cát sỏi phong bế bọn họ vào trong không gian kín.
Trên bầu trời sinh ra khí tức tĩnh mịch và đè nén khó chịu nổi.
- Không tốt!
Nội tâm mọi người run sợ, chỉ sợ lần này không ai có thể thoát khỏi.
Vô số cát sỏi tỏa ra khí tức làm mọi người noi này hãi hùng khiếp vía, cảm thấy uy hiếp tánh mạng.
- Đục lỗ một phía và mọi người lao ra.
Long Nguyên vội vàng lên tiếng.
Hắn vừa dứt lời bàn tay cầm lấy huyền bảo mũi khoan sau đó oanh kích vách tường bên cạnh, trực tiếp đục ra một lỗ thủng trên vách tường.
Nhưng nếu chỉ như thế cũng bỏ đi, đám Sa Lịch cự nhân không ngừng ngăn cản cho nên lực xuyên thấu của mũi khoan yếu đi, cho mọi người cảm giác lực bất tòng tâm.
Nội tâm Long Nguyên chấn động mạnh, hắn biết rõ uy lực của mũi khoan, cho dù là Vũ Hoàng bát giai tam cũng chưa chắc có thể ngăn cản nhưng lại không thể vượt qua vách tường và đám Sa Lịch cự nhân.
Ánh mắt đám người Úy Trì Bất Công hoảng sợ.
Rầm rầm rầm!
Bọn họ liên tục ra tay chỉ đào được hố sâu vài trượng mà thôi, rốt cục cũng tạo ra lỗ hỏng đường kính vài mét, sưu sưu sưu, từng bóng người lao ra khỏi lỗ hỏng.
Diệp Huyền cũng theo đội ngũ bay ra ngoài, bá, hắn vừa bay đi một nửa lại phát hiện có ám kình đang đánh tới, ánh mắt Diệp Huyền ngưng trọng, thân thể hắn né tránh ám kình đang bay tới.
Oanh!
Diệp Huyền vừa né tránh thì lỗ hỏng đã khép lại.
- Ah!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, lúc này mọi người mới phát hiện có một người không thể thoát đi.
- Chu Thắng!
Phủ Thiên Đô Chu Việt Đình lão tổ biến sắc, người không thể trốn ra là trưởng lão Chu gia, tu vi mới vào bát giai nhị trọng, hơn nữa hắn không am hiểu tốc độ nên chạy ở cuối cùng, cuối cùng bị cát đá khép lại ngăn cản bên trong.
Chương 1194 Ngậm máu phun người
Thời điểm Chu Việt Đình muốn cứu nhưng không kịp, lúc này cát sỏi đã khép lại nhưng từ bên trong có máu tươi chảy ra ngoài.
Lực lượng cát sỏi chồng chất lên như núi, rốt cuộc không nhìn thấy bóng dáng Chu Thắng đâu, ngay cả quần áo cũng không còn.
- Đáng chết ah.
Chu Việt Đình tức giận gào thét, ánh mắt hắn đỏ rực.
Diệp Huyền cũng âm thầm kinh hãi, nếu như không phải hắn kịp thời né tránh thì hắn đã bị ngăn cản bên trong, kêt cục hắn không tốt chút nào.
Hắn nhìn chung quanh, sắc mặt mọi người tái nhợt giống như lâm vào rung động, làm như không liên quan tới mình.
Nhưng Diệp Huyền là người thông minh, ám kình vừa rồi là muốn ám hại mình, Diệp Huyền biết rõ người nọ chính là Úy Trì Bất Công.
Lúc ấy chỉ có góc độ và thực lực của hắn mới có thể thoát khỏi cảm giác của đám người Tiêu Vô Tẫn.
Cách đó không xa huyền thức Úy Trì Bất Công âm thầm dò xét Diệp Huyền, trong nội tâm hừ lạnh một tiếng:
- Hừ, không nghĩ tới tiểu tử này có thể thoát khỏi tình huống vừa rồi, quả nhiên trơn trượt như cá chạch, lần sau sẽ không tốt như vậy đâu.
Hắn chỉ suy nghĩ trong đầu nên không nói ra, chợt nghe Diệp Huyền lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Úy Trì gia chủ, trong thông đạo vừa rồi ai cũng lo tháo chạy, ngươi lại âm thầm ra tay với ta, rốt cuộc mục đích là gì?
Hắn vừa dứt lời liền làm mọi người sững sờ, bọn họ liên tục nhìn về phía Úy Trì Bất Công, sắc mặt đám người Tiêu Vô Tẫn biến hóa và nhìn Diệp Huyền, hiển nhiên không biết Diệp Huyền nói có đúng hay không.
Úy Trì Bất Công cũng không nghĩ tới Diệp Huyền lại nói thẳng ra, hắn giả vờ sững sờ và hừ lạnh một tiếng, nói;
- Tiểu tử, ngươi nói cái gì mà ta nghe không hiểu, ngươi đừng có ăn nói lung tung, ta ra tay với ngươi còn cần động thủ âm thầm sao?
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Úy Trì Bất Công gia chủ, lúc trước ta cho rằng ngươi là một nhân vật, không ngờ không có cả dũng khí thừa nhận, thực cho rằng ta không nhìn thấy, thời điểm bay đi được nửa đường thì ngươi đã đánh ra một đạo ám kình, nếu như không phải ta trùng hợp quay đầu lại chỉ sợ Chu Thắng trưởng lão đã chết không nhắm mắt.
- Nói láo.
Úy Trì Bất Công tức giận nói:
- Tiểu tử, ngươi cũng đừng ăn nói lung tung, ngươi bay đi nửa đường thì Tiêu gia Tiêu thương Lan trưởng lão và Tiêu Vô Tẫn gia chủ theo bên cạnh, Tiêu Minh trưởng lão cũng bảo hộ bên phải ngươi, Lâm gia Lâm Bác trưởng lão ở bên trái ngươi, nếu ta động thủ với ngươi thì làm sao bọn họ không biết?
- Ha ha.
Diệp Huyền cười lớn, hắn giễu cợt một câu:
- Trước không nói có phải ngươi động thủ hay không, trong lúc bối rối vừa rồi, Úy Trì gia chủ ngươi vẫn có thể thoải mái dò xét ta, ngay cả đám người Tiêu gia chủ ở bên cạnh ta thế nào ngươi cũng dò xét rõ ràng, ngươi nói không phải ngươi động thủ thì còn ai vào đây?
Sắc mặt Tiêu Vô Tẫn biến hóa, lạnh lùng nhìn về phía Úy Trì Bất Công, nói:
- Không sai, Úy Trì gia chủ chú ý chúng ta như vậy, chẳng biết có thể giải thích một câu hay không?
Sắc mặt những người còn lại biến thành cổ quái.
Trong lúc bối rối ai cũng tranh thủ thoát đi, trừ người thế lực của mình ra, cơ bản rất ít chú ý đến những người khác, Úy Trì Bất Công nói như vậy làm mọi người hoài nghi.
Úy Trì Bất Công cười lạnh và nói:
- Cũng không có gì, ta là ngươi ưa thích tìm hiểu rõ tình huống chung quanh, chẳng lẽ việc này cũng cần giải thích với ngươi sao?
Diệp Huyền cười nhạo nói:
- Úy Trì gia chủ, ngươi đừng nói đường hoàng như vậy, ngươi có thể nói cho ta biết, lúc ấy cường giả Lăng Không động đứng ở vị trí nào so với ngươi?
Úy Trì Bất Công biến sắc, lúc ấy hắn chỉ lo quan sát Diệp Huyền xem ra tay lúc nào, hắn làm sao nhớ rõ vị trí cường giả Lăng Không động ở đâu.
Hắn hừ lạnh nói:
- Lúc ấy Cừu Cung động chủ đang ở phía bên trái dưới ta, ta tự nhiên rất rõ ràng, ta dựa vào cái gì nói cho ngươi biết.
Hắn vừa nói ra lời này, sắc mặt đám người Cừu Cung và Long gia biến thành cổ quái.
Diệp Huyền lúc cười lớn nhưng là cười lạnh, ánh mắt lạnh giá:
- Úy Trì Bất Công gia chủ, lúc ấy cường giả Lăng Không động ở phía bên trái nhưng ở phía trên, phía dưới là Long gia Long Nguyên gia chủ, ngươi còn nói ưa thích tìm hiểu tình hình chung quanh, lúc ấy đám người Long Nguyên gia chủ cách ngươi gần như vậy mà ngươi không biết, như thế nào, ngươi còn chống chế làm gì?
Diệp Huyền trào phúng và mỉa mai đối phương.
Sắc mặt Úy Trì Bất Công vô cùng khó coi, vậy mà á khẩu không trả lời được, hắn hừ một tiếng nói:
- Lúc ấy ta chú ý lực bên phải, ta không rõ tình huống bên trái cũng dễ hiểu.
Giải thích như vậy quá gượng ép, nhưng Úy Trì Bất Công chết sống không thừa nhận thì không ai có cách gì với hắn.
Ánh mắt Tiêu Vô Tẫn lạnh giá nhưng lại đổ mồ hôi lạnh sau lưng, hắn không nghĩ tới vừa rồi Úy Trì Bất Công lại âm thầm ra tay với Diệp Huyền, khá tốt Diệp Huyền không có bị ám toán thành công.
Trong lòng của hắn âm thầm nghiêm túc và nhìn đại trưởng lão, nội tâm bọn họ ngưng trọng và sinh ra một tia cảnh giác.
Thấy hào khí ngưng trọng, Long gia Long Nguyên gia chủ lúc này đi lên hoà giải:
- Được rồi, nếu Huyền Diệp đại sư ngươi không có việc gì, thời điểm này không nên quan tâm chuyện nhỏ như vậy.
Diệp Huyền lắc lắc đầu nói:
- Long Nguyên gia chủ, đây cũng không phải là việc nhỏ, lúc trước Chu gia Chu Thắng trưởng lão vẫn lạc trong cát sỏi, Chu Thắng trưởng lão chính là Vũ Hoàng bát giai nhị trọng thực lực thâm hậu, hắn làm sao dễ dàng vẫn lạc như thế, các ngươi xem Lâm gia Lâm Thu Nhiên trưởng lão chỉ có tu vi nhất trọng đỉnh phong, hơn nữa trước khi đó đã bị thương vẫn có thể bình yên chạy ra, Chu Thắng trưởng lão sao có thể không thoát được? Nói không chừng có người dụng tâm kín đáo ám toán.
Mặc dù Diệp Huyền nói với những người khác nhưng ánh mắt nhưng lại nhìn chằm chằm vào Úy Trì Bất Công, quả thực còn kém nói thẳng hắn là hung thủ.
- Ngươi nói láo.
Úy Trì Bất Công tức giận đến gầm lên, trong ánh mắt bắn ra sát cơ làm người ta sợ hãi:
- Chu Thắng trưởng lão chết không có quan hệ với ta.
- Ai biết được, mọi người đều phải cẩn thận, nơi thần bí nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, nếu chết trong ngoài ý muốn cũng không có gì, nếu chết trong tay người bất lương thì không đáng.
Vẻ mặt mọi người nhìn Úy Trì Bất Công đầy cổ quái.
- Ngươi...
Úy Trì Bất Công tức giận muốn nổ phổi nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Đông!
Lúc này có tiếng chấn động vang lên, khí tức hồng hoang bạo phát hấp dẫn mọi người chú ý.
Chương 1195 Sa Lịch Vương
Tất cả mọi người cảm giác mặt đất dưới chân sinh ra khí tức khủng bố.
- Tất cả mọi người chú ý, cát sỏi dưới chân đang sinh ra dị biến.
Long Nguyên ngưng trọng lên tiếng.
Vẻ mặt mọi người nghiêm túc.
Tất cả thế lực lớn không phải mới thăm dò nơi này một hai lần, dĩ vãng tối đa gặp được một ít Sa Lịch cự nhân, như cảnh tượng cát sỏi dị biến như vậy chưa từng xuất hiện, bọn họ khiếp sợ và tâm thần không dễ chịu
Từng bóng người bay lên không trung hoang nguyên.
Lúc này trong lòng đất có giọng nói nặng nề truyền vào tai mọi người.
- Là ai quấy rầy Sa Lịch vương vĩ đại ngủ say, giết chóc con dân Sa Lịch vương?
Giọng nói này truyền khắp cả hoang nguyên, nó vang vọng đi thật xa.
Mọi người từ trên trời nhìn xuống dưới, bọn họ phát hiện mặt người thật lớn với đường kính hơn mười dặm và tỏa ra khí tức bàng bạc.
- Đi mau!
Tất cả mọi người sợ hãi, dùng tốc độ nhanh nhất bay đi, hơn vài chục đạo hào quang tụ tập với nhua và bay vào sâu trong hoang nguyên.
- Con sâu cái kiến đáng giận, năm lần bảy lượt quấy rầy Sa Lịch vương vĩ đại ngủ say còn muốn đi?
Tốc độ mọi người nhanh nhưng cũng nằm trong phạm vi hoang nguyên, oanh, cát sỏi không ngừng hội tụ trước mặt mọi người, một cự nhân xuất hiện và mở bàn tay nhiếp đám người Diệp Huyền vào trong.
Cự nhân lớn như vậy?
Ánh mắt mọi người hoảng sợ, trước kia bọn họ gặp được Sa Lịch cự nhân chỉ cao mười mét, cự nhân trước mặt cao gấp vài chục lần, bàn tay của nó như che dậy bầu trời, đam ngươi Diệp Huyền trước mặt nó chẳng khác gì con ruồi nhỏ bé.
- Mọi người phân tán nhau chạy.
Thời điểm này không ai quan tâm tới kẻ khác.
Trong đó đám người Long Nguyên thực lực Vũ Hoàng bát giai tam trọng bay nhanh nhất, còn có một ít Vũ Hoàng bát giai nhị trọng bỏ chạy theo hướng của bọn họ.
Trong mọi người nơi này tu vi Diệp Huyền thấp nhất, vì ẩn giấu thực lực nên hắn không thể hiện tốc độ cường đại, hồn thức hắn tỏa ra và mỗi động tác Sa Lịch cự nhân đều xuất hiện trong đầu, thân thể hắn né qua giữa khe hở ngón tay Sa Lịch cự nhân và bay ra ngoài.
- Ah!
Tiếng hét thảm vang lên, Lâm gia Lâm Thu Nhiên trưởng lão bị thương từ trước nên trốn tránh không kịp, hắn bị Sa Lịch cự nhân bắt vào trong tay và bóp nát.
- Lâm Thu Nhiên.
Lâm gia có dẫn đội chính là tổ Lâm Quang Nguyên, hắn bi phẫn gầm lên một tiếng, trong tay xuất hiện một thanh chiến đao, trên chiến đao tỏa ra hào quang màu đen và chém vào cổ tay Sa Lịch cự nhân.
Oanh, trên ỏổ tay Sa Lịch cự nhân xuất hiên lỗ thủng lớn vài mét nhưng lỗ thủng nhanh chóng khép lại, Sa Lịch cự nhân đấm một quyền về phía Lâm Quang Nguyên.
Oanh phanh!
Lâm Quang Nguyên vội vàng đặt chiến phủ đón đỡ giữa ngực, hắn bay ra ngoài và phun máu tươi.
- Cái gì.
Tất cả mọi người há hốc mồm.
Lâm Quang Nguyên thân là lão tổ Lâm gia, tu vi cao tới bát giai tam trọng, lúc trước gặp Sa Lịch cự nhân nho nhỏ đã ra tay chém giết một con, đạt được một viên đá đen.
Bây giờ Sa Lịch cự nhân oanh kích đánh hắn thổ huyết bay ngược về phía sau, thực lực Sa Lịch cự nhân quả nhiên quá đáng sợ.
Trong mấy người nơi này, Sa Lịch cự nhân tấn công lần nữa, hắn nện một quyền vào một tên Vũ Hoàng bát giai nhị trọng Lăng Không động, huyền nguyên hộ thể trên người Vũ Hoàng bị đánh nát và phun máu tươi, không đợi hắn kịp phản ứng đã bị Sa Lịch cự nhân bóp vỡ thành huyết vụ.
Trong chớp mắt đã có hai cường giả vẫn lạc, Sa Lịch cự nhân sinh ra uy thế không thể ngăn cản, sắc mặt mọi người tái nhợt.
- Cừu Viễn, ngươi đi theo bên người vi phụ.
Lăng Không động Cừu Cung động chủ nghiêm túc nói ra.
- Huyền Diệp đại sư, ngươi ngàn vạn đừng cách chúng ta quá xa.
Tiêu gia, Tiêu Vô Tẫn và Tiêu Thương Lan đã cảm giác nặng nề.
Rầm rầm rầm!
Sa Lịch cự nhân không ngừng ra tay, mọi người liên tục tránh lui, hiện tại có không ít Vũ Hoàng bát giai nhị trọng đã mang thương.
- Mọi người nên lưu thủ công kích đầu Sa Lịch cự nhân.
Nội tâm Long Nguyên lo lắng, hắn biết rõ hiện tại không có biện pháp nên tức quát một tiếng, mũi khoan của hắn xoay tròn và oanh kích phía trước.
Không cần phải hắn nhắc nhở, những người khác cũng đã bắt đầu súc thế, nhược điểm Sa Lịch cự nhân chính là trung tâm cái đầu, điểm này mỗi người đều biết, chỉ có cướp đi hạch tâm của Sa Lịch cự nhân mới có thể giết nó.
Chỉ trong nháy mắt mọi người cùng liên thủ tấn công.
Mười mấy tên Vũ Hoàng bát giai liên thủ một kích hóa thành hào quang đầy trời, dường như nó là thiên thạch từ trên trời nện xuống và đập vào đầu Sa Lịch cự.
Oanh!
Trong tiếng nổ lớn có không ít cát sỏi bay ra ngoài, đầu lâu Sa Lịch cự nhân bị đánh thủng, bởi vì đầu Sa Lịch cự quá lớn nên lỗ thủng không thể phá hư hoàn toàn.
- Mau tìm, nhìn xem hạch tâm Sa Lịch cự nhân đang ở nơi nào.
Dá người Long Nguyên vừa nói xong liền hành động, một tên trưởng lão Từ gia vui mừng hét lên.
- Ta tìm được.
Hắn duỗi bàn tay huyền nguyên ra, một viên đá đen kịt tỏa ra khí tức cường đại xuất hiện.
- Ta cũng tìm được một viên.
- Tại đây cũng có.
Hai tên Vũ Hoàng Lang Tà tông cũng tìm được hai viên.
- Ta cũng có.
- Bên này có hai viên!
Làm cho mọi người khiếp sợ là, trong cát sỏi nổ tung của Sa Lịch cự nhân có không ít viên đá mang khí tức cường đại.
XIU....XIU... XÍU...UU!.
Diệp Huyền cũng ra tay ba lượt, trong tay hắn đã có ba viên đá.
- Tại sao lại nhiều như thế?
Vẻ mặt mọi người ngây ngốc, trong giây lát bọn họ tìm được hơn mười viên đá, nhưng Sa Lịch cự nhân cũng không có vì thế mà sụp đổ.
Lúc này có rất nhiều cát sỏi bổ sung đầu lâu của nó, nó lập tức gào thét đầy tức giận.
- Chết, các ngươi đều phải chết!
Hai mắt Sa Lịch cự nhân bắn ra hào quang tối tăm, nó há miệng phun ra vô số cát sỏi.
PHỐC PHỐC PHỐC...
Tốc độ của cát sỏi cực nhanh, ẩn chứa lực lượng cực kỳ khủng bố, vài tên Vũ Hoàng không kịp phản ứng nên bị tập trung thân thẻ, huyền nguyên hộ thể của bọn họ vỡ ra, âm thanh đinh đinh đang đang liên tục nện vào huyền nguyên hộ thể của bọn họ.
Phốc phốc!
Trong đó hai tên Vũ Hoàng nhị trọng không chống cự nổi bị đánh thành cái sàng chết không kịp ngáp.
Tu vi những người khác mạnh hơn miễn cưỡng ngăn cản tiến công nhưng cũng chật vật không chịu nổi, hiển nhiên bị thương rất lớn.
- Đi, đi, đi ah.
Đối mặt này Sa Lịch cự nhân, tất cả mọi người sợ hãi, trên người Sa Lịch cự nhân căn bản không có viên đá hạch tâm thì làm sao giết? Làm sao đánh?
Huống chi thực lực Sa Lịch cự nhân trước mặt còn vượt qua tất cả Sa Lịch cự nhân lúc trước, nó chỉ phun đá vụn đã đánh chết hai Vũ Hoàng bát giai nhị trọng.