Mục lục
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1786 Trở lại Thiên Đô (1)

- Huyền thiếu, không nghĩ tới ta còn có thể nhìn thấy ngươi!

Trần Tinh vừa lên, liền cho Diệp Huyền một cái ôm, một chút cũng không có bởi vì thân phận thực lực của Diệp Huyền mà có bất kì cố kỵ.

Còn vóc người của hắn, so với lúc trước càng thêm mập, một thân tu vi, cũng ở Vũ Tông cảnh, có thể nói thiếu niên thiên tài, Trần gia cũng thành gia tộc tiếng tăm lừng lẫy của Lưu Vân quốc.

- Lẽ nào vị này chính là đại tẩu, chà chà, Huyền thiếu không hổ là Huyền thiếu, thủ đoạn này, quá cao.

Trần Tinh nhìn Diệp Huyền nháy mắt, một bên đi tới trước mặt Dao Nguyệt Vũ Đế hô to đại tẩu, để trong lòng Dao Nguyệt Vũ Đế không nhịn được cười.

Diệp Huyền cũng dở khóc dở cười, nhìn nàng giới thiệu:

- Đây là huynh đệ của ta.

Dao Nguyệt Vũ Đế khẽ mỉm cười, lấy ra một cái bình ngọc, cho Trần Tinh xem như lễ ra mắt.

- Đa tạ chị dâu, chúc tẩu tử cùng Huyền thiếu răng long đầu bạc, sớm sinh quý tử, sang năm ôm cái sinh đôi, không, tam bào thai!

Trần Tinh cảm nhận được trong bình ngọc mùi thuốc nồng nặc, hưng phấn liên tục kêu to, để mọi người không nhịn được cười.

- Huyền thiếu, thế giới bên ngoài thế nào?

Sau đó, Trần Tinh lại mắt nổ đom đóm, nhìn Diệp Huyền hỏi thăm:

- Nghe nói bên ngoài cường giả rất nhiều, đếm không xuể? Quan trọng nhất chính là, nghe nói mỹ nữ như mây?

- Thế giới bên ngoài, chính ngươi đi thì biết.

Diệp Huyền yên lặng, tiểu tử này mấy năm trôi qua, vẫn là sắc mị mị như vậy.

- Khặc khặc, đi ra ngoài thì thôi, Huyền thiếu ngươi là không biết, hiện tại ta là nhân vật thiên tài lừng lẫy của Lưu Vân quốc, chà chà, ở đây mỹ nữ muốn truy cầu ta có thể từ Lam Nguyệt thành xếp tới vương đô, ta vẫn là lưu lại thì tốt hơn.

Trần Tinh nói thật:

- Còn mỹ nữ bên ngoài, liền giao cho Huyền thiếu ngươi đi chinh phục, Huyền thiếu, ngươi cũng không thể để cho ta mất mặt a.

Trần Tinh vẫn là Trần Tinh năm đó, không hề có một chút thay đổi.

Diệp Huyền yên lặng mà cười, đối với quyết định của Trần Tinh, hắn khá là lý giải.

Mỗi người đều có lựa chọn của mình, lấy thiên phú cùng tài nguyên của Trần Tinh, rời đi mười ba quốc liên minh, tiến vào thế lực tầng thứ càng cao hơn, không phải là không có cơ hội cùng một vị trí, nhưng hắn hiển nhiên là người đồng ý thanh thanh thản thản ở một nơi nào đó vượt qua cả đời.

Trong đại sảnh Diệp gia, đám người Trần Tinh cùng Diệp Huyền trò chuyện vui vẻ, rất thích ý.

Trước khi đi, Trần Tinh ở bên tai Diệp Huyền nói:

- Lãnh Dĩnh Oánh sư tỷ cùng Phượng Nhu Y đều rất nhớ ngươi, ngươi biết không, lúc trước ngươi tham gia Phù Quang đại hội không trở về, hai người bọn họ không biết thất lạc bao nhiêu a...

- Hai người bọn họ...

Diệp Huyền ngẩn ra, tâm tư không khỏi trở lại lúc trước, tràn đầy vẻ cảm khái.

Năm đó Tinh Huyền Học Viện, Lãnh Dĩnh Oánh sư tỷ còn có Phượng Nhu Y cùng mình quan hệ, vẫn là vô cùng tốt, Diệp Huyền cũng không phải ngớ ngẩn, tự nhiên có thể cảm nhận được tình ý của hai người bọn họ đối với mình, chỉ là có lúc, Diệp Huyền không biết nên làm sao đối mặt.

- Là ngươi già trước tuổi a? Đi gặp các nàng một lần đi.

Trần Tinh đi rồi, Dao Nguyệt Vũ Đế đi tới bên người Diệp Huyền, mỉm cười nói, con ngươi nàng bình tĩnh, nhạt như mặt nước phẳng lặng, Trần Tinh truyền âm, lại có thể nào giấu được nàng.

- Doanh Thai.

Diệp Huyền cười khổ một tiếng.

- Đừng nói, ta còn không biết tâm của ngươi sao? Chỉ là coi như ngươi có thể thả ra, nhưng đối với nữ hài tử người ta mà nói, là quá không công bằng.

Dao Nguyệt Vũ Đế thở dài.

Kiếp trước Huyền Vực không biết có bao nhiêu nữ tử quý mến Diệp Huyền, nhưng mà Diệp Huyền đối với các nàng xưa nay không giả ngôn từ, nếu như nói cõi đời này ai đối với Diệp Huyền hiểu rõ nhất, tất nhiên là Dao Nguyệt Vũ Đế.

Thủ đô Huyền Linh học viện.

Đêm khuya, trong một tiểu viện.

Hai nữ tử thanh tân thoát tục đứng trong đình viện, ánh mắt nhìn chăm chú một nơi nào đó.

- Nhu Y, ngươi nói hắn sẽ đến gặp chúng ta sao?

Một nữ tử lãnh diễm giống như băng sơn, nhẹ nhàng nói, thanh âm bình tĩnh, nhưng khiến người ta nghe xong trong lòng không tên đau xót.

- Lãnh Dĩnh Oánh sư tỷ, nghe nói hắn đã có thê tử, hẳn... sẽ không đến a!

Một nữ tử khác mặc quần dài màu đỏ thẫm, ánh mắt lóe sáng, hai tay nắm làn váy, lẩm bẩm kiều diễm, khiến cho người có loại cảm giác muốn che chở.

- Kỳ thực năm đó, chúng ta nên như Vân Ngạo Tuyết lão tổ, việc nghĩa chẳng từ nan đi Mộng Cảnh Bình Nguyên tìm hắn.

Lãnh Dĩnh Oánh cúi đầu nói, thanh âm nhẹ nhàng, như là hỏi người khác, vừa giống như hỏi mình.

Phượng Nhu Y cay đắng nở nụ cười:

- Lãnh Dĩnh Oánh sư tỷ, lúc đầu tu vi chúng ta quá thấp, căn bản không có tư cách đi ra, hắn cùng chúng ta, nhất định không phải người của một thế giới, lúc trước ở Tinh Huyền Học Viện, ta đã biết rồi.

- Trời cao chú định sao?

Lãnh Dĩnh Oánh rù rì nói.

Nàng cũng muốn dứt khoát kiên quyết quên đi bóng người kia, nhưng mà vì sao, mỗi tiếng nói cử động của đối phương, như điêu khắc ở sâu trong linh hồn mình, vĩnh viễn khó có thể quên.

Bỗng...

Một trận gió nhẹ thổi qua, trong đình viện đột nhiên xuất hiện một bóng người.

- Ai?

Hai nữ đột nhiên thức tỉnh, quay đầu, liền nhìn thấy một thanh niên khóe miệng mỉm cười, cứ như thế nhìn các nàng:

- Lãnh Dĩnh Oánh sư tỷ, Phượng Nhu Y, nhiều năm như vậy, hai người các ngươi vẫn khỏe chứ?

Diệp Huyền nhẹ nhàng hỏi.

- Diệp Huyền!

Hai nữ tâm thần run lên, chẳng biết vì sao, đột nhiên mũi đau xót, phảng phất như tình cảm chôn sâu đáy lòng kia trong phút chốc giống như núi lửa phun trào, làm sao cũng ức chế không được, nước mắt trong nháy mắt chảy xuống.

Hắn, đến thăm các nàng.

Vẻn vẹn là một cử động như thế, liền làm trong lòng hai nữ tử nổi sóng chập trùng, không cách nào bình tĩnh.

Tựa hồ biết mình thất thố, hai nữ đột nhiên lau đi khóe mắt, lộ ra nụ cười tự cho là xán lạn nhất, làm bộ trấn định nói:

- Ngươi nhiều năm như vậy không trở về, chúng ta đều cho rằng ngươi chết rồi a.

- Ha ha, ta là Diệp Huyền, các ngươi cảm thấy trên đời này, có người có thể giết được ta sao?

Diệp Huyền cười ha ha.

- Vậy ngược lại cũng phải.

Hai nữ cười khúc khích.

Chẳng biết vì sao, trong đêm có chút gió lạnh thấu xương, trong nháy mắt cũng trở nên hơi ấm áp.

Dưới nguyệt quang, ba người ngay ở trong đình viện này tâm sự.

Mọi người đều rất hiểu ngầm, không có tán gẫu một ít sự tình phương diện tình cảm.

Trong những năm này, Lãnh Dĩnh Oánh cùng Phượng Nhu Y phân biệt từ Huyền Linh học viện tốt nghiệp, tiếp theo lại đảm nhiệm lão tổ của Huyền Linh học viện.
Chương 1787 Trở lại Thiên Đô (2)

Bây giờ, Lãnh Dĩnh Oánh cùng Phượng Nhu Y đều đạt đến Vũ Tông đỉnh phong, so với Trần Tinh cũng mạnh hơn một phần.

Điểm ấy Diệp Huyền cũng không ngoài ý muốn.

Thiên phú của hai người bọn họ, vốn là cao hơn Trần Tinh, huống chi đồng dạng nắm giữ công pháp do Diệp Huyền sửa chữa qua, theo Lưu Vân quốc quốc lực cường thịnh, tài nguyên tăng nhanh, tu vi tự nhiên cũng tăng nhanh như gió.

Nếu như đổi làm Diệp Huyền năm đó lần thứ nhất đi tới Mộng Cảnh Bình Nguyên, Lãnh Dĩnh Oánh cùng Phượng Nhu Y, cũng đủ có năng lực thi vào Lam Quang học viện.

- Nhớ tới trước đây Diệp Huyền ngươi rất ngốc, sau Hắc Phong lĩnh sát hạch, thật giống như khai khiếu.

Phượng Nhu Y cười nói.

Nghe được Hắc Phong lĩnh sát hạch, sắc mặt của Lãnh Dĩnh Oánh ửng đỏ, Diệp Huyền thì không khỏi sờ mũi của mình.

Tựa hồ lần đó, mình nhìn thấy một chút đồ vật không nên nhìn thấy.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, lại cấp tốc tách ra, bầu không khí lúng túng.

Đêm đó, ba người cái gì cũng không nói, chỉ tán gẫu một ít chuyện cũ, Diệp Huyền cũng hàn huyên chuyện của mình ở bên ngoài.

Loại rèn luyện kinh tâm động phách kia, để Lãnh Dĩnh Oánh cùng Phượng Nhu Y trong lòng nắm chặt, vì đó lo lắng.

Một đêm tâm tình, song phương không có bất kỳ uể oải, có chỉ là hưng phấn, hoài niệm.

Cuối cùng, Diệp Huyền ở trước lúc bình minh rời đi, lưu lại một chút tài nguyên, dược liệu, đan dược tăng cường thực lực cùng bí tịch.

Kỳ thực, lấy năng lực hiện tại của hắn, hoàn toàn có thể trực tiếp tăng lên tu vi của các nàng.

Nhưng con đường võ đạo, vẫn là làm đến nơi đến chốn, từng bước từng bước đi cho thỏa đáng.

Trước khi đi, Diệp Huyền nhìn thấy Lãnh Dĩnh Oánh cùng Phượng Nhu Y cố nén nước mắt, trong lòng cũng có chút xúc động.

Có khi… nhớ nhung không bằng hoài niệm a.

Nhìn bóng lưng Diệp Huyền rời đi, Lãnh Dĩnh Oánh cùng Phượng Nhu Y liếc mắt nhìn nhau, tay nắm đan dược chăm chú.

Thời khắc này, trong lòng các nàng làm ra một quyết định.

Là nỗ lực tu luyện, đi ra mười ba quốc liên minh.

Nghe trải qua kinh tâm động phách của Diệp Huyền, các nàng rung động thật sâu, cũng có một loại ý nghĩ muốn trợ giúp Diệp Huyền.

Các nàng tin tưởng, vận mệnh, xưa nay không phải ông trời sắp xếp, mà là nắm giữ ở trong tay mỗi người.

Nhưng tất cả, liền xem mỗi người có trái tim này hay không, có thể nắm hay không.

Một tuần lễ, đi qua rất nhanh.

Diệp Huyền mang theo gia tộc của mình, rời đi Lưu Vân quốc, rời đi mười ba quốc liên minh, đi tới Thiên Đô Phủ.

Ở Mộng Cảnh Bình Nguyên, Diệp Huyền lưu U Minh Vũ Đế lại.

Thân phận của hắn là Hải tộc, làm cho hắn không cách nào theo Diệp Huyền đồng thời hành động, một khi bị các thế lực lớn phát hiện bên người Diệp Huyền dĩ nhiên có một Hải tộc Vũ Đế, khó tránh khỏi sẽ đưa tới một chút phiền toái.

Mà lưu hắn ở lại Mộng Cảnh Bình Nguyên, giám thị Mộng Cảnh Bình Nguyên, thuận tiện bảo vệ Vô Không Lĩnh cùng mười ba quốc liên minh, không thể nghi ngờ là sắp xếp tốt nhất.

Có hắn ở đây, trừ khi Vô Lượng Sơn phái ra cường giả cấp bậc phó sơn chủ, đồng thời ít nhất phải hai người trở lên, bằng không căn bản không thể tạo thành uy hiếp với U Minh Vũ Đế.

Mà Diệp gia, thì bị Diệp Huyền thu xếp đến một thế lực tam lưu ở phụ cận.

Cái thế lực kia, tên là Thiên Mệnh Vực, giáp giới Vân Thiên đế quốc cùng Mộng Cảnh Bình Nguyên, lại tới gần Cổ Lan sơn mạch.

Đồng thời thế lực này, vẫn là phụ thuộc Phiêu Miểu cung, một trong bảy đại tông môn, cực kỳ ổn định cùng an toàn.

Diệp gia ở đây, hoàn toàn có thể phát triển tốt hơn, mà U Minh Vũ Đế ở gần đó, cũng có thể thời khắc chăm sóc đến Diệp gia.

Nửa tháng sau, chỉ còn Diệp Huyền cùng Dao Nguyệt Vũ Đế xuất phát đi tới Thiên Đô Phủ.

Một đường này, hai người tiêu hao hơn một tháng thời gian, rốt cục đi tới phụ cận Đông Vực Thiên Đô Phủ.

Mà ở đây, Dao Nguyệt Vũ Đế cùng Diệp Huyền cũng mỗi người đi một ngả.

Thân phận của Tiêu Diêu Hồn Hoàng, tạm thời vẫn chưa thể bại lộ, ngoài ra, Dao Nguyệt Vũ Đế rời đi Nguyệt Thần cung đã quá lâu, là thời điểm trước tiên trở về một chuyến.

Nguyệt Thần cung không có Dao Nguyệt Vũ Đế, những năm gần đây hầu như đóng cửa không hỏi thế sự, có vẻ năm bè bảy mảng, nhưng chỉ cần Dao Nguyệt Vũ Đế trở về, như vậy tông môn từng ở Huyền Vực uy danh hiển hách, chắc chắn sẽ phóng ra sức sống hoàn toàn mới.

- Tiêu Dao, chúng ta gặp lại ở Huyền Vực.

Trước khi rời đi, tâm của Dao Nguyệt Vũ Đế có chút không muốn, nhưng nàng biết, Huyền Vực bây giờ, đại địch khắp nơi, vì tương lai của bọn họ, nàng nhất định phải chỉnh đốn lại Nguyệt Thần cung.

Đông Vực.

Thiên Đô Phủ, Huyền Quang Các.

Trung tâm quyền lực cao nhất của Thiên Đô Phủ.

Tiêu gia, Từ gia, Lâm gia… các đại thế lực hàng đầu dưới trướng Huyền Quang Các, hầu như tất cả đều tụ tập.

Trong một cung điện, cường giả đỉnh phong của Huyền Quang Các tụ hội một đường.

- Ngày hôm qua, hoàng thất của Ngạo Phong đế quốc chính thức thần phục Huyền Quang Các ta, trở thành một thành viên thuộc hạ bí mật của Huyền Quang Các ta, bây giờ, Đông Vực đã có một phần tư thế lực, trong bóng tối nương nhờ vào Huyền Quang Các chúng ta, mà thế lực còn lại, hoặc là địa vực xa xôi, không dễ khống chế, hoặc sau lưng có thế lực nhất lưu làm chỗ dựa, không thích hợp đánh rắn động cỏ, không biết chư vị cho là Huyền Quang Các chúng ta sau đó nhiệm vụ là gì?

Ở bên trái, là Hoàng Phủ Tú Minh, hắn một thân khí tức ngưng tụ, có loại phong độ đại tướng lãnh tụ một phương.

Ở bên cạnh hắn, Huyết Kiếm Vũ Đế, Nhĩ gia, Tô Tú Nhất, Tiêu Vô Tẫn, Cát Phác Tử, Cửu Trần,… lẫn nhau tọa lập, khí thế mỗi người đều khá kinh người.

Mà ngồi ở đối diện Hoàng Phủ Tú Minh, là một cường giả mang theo mặt nạ, chính là Hạ gia Hạ Vũ Tôn.

Nhóm người này, hầu như là hạch tâm của toàn bộ Huyền Quang Các.

Ở trong hai năm Diệp Huyền không có mặt, Thiên Đô Phủ ở dưới đám người Tiêu Vô Tẫn phát triển, thế lực cấp tốc mở rộng, đồng thời từ từ lan tràn về phía ngoại vi Thiên Đô Phủ.

Chỉ là bởi vì không có Vũ Đế, vì lẽ đó Thiên Đô Phủ mở rộng vô cùng bí ẩn, vẫn chưa đạt được bao nhiêu tiến triển tính thực chất, chỉ là chuyển một ít ưu thế đan dược, trận pháp cùng Luyện Hồn của Huyền Quang Các, mở ở bên trong những thế lực khác, bố trí từng cái đinh.

Mà sau khi Hoàng Phủ Tú Minh, Huyết Kiếm Vũ Đế, Nhĩ gia cùng Hạ Vũ Tôn trở về, lúc này Thiên Đô Phủ mới bắt đầu cấp tốc mở rộng, ngăn ngắn nửa năm, liền đánh hạ rất nhiều thế lực nhị lưu ở Đông Vực, đã trở thành một nguồn lực lượng bí ẩn nhất trong Đông Vực.
Chương 1788 Thế lực nhất lưu (1)

Chỉ là sau khi đánh hạ mấy thế lực lớn xung quanh Thiên Đô Phủ, bây giờ Huyền Quang Các là rơi vào bình cảnh.

Một ít thế lực còn lại của Đông Vực, hoặc là có đại bối cảnh, hoặc là địa vực đặc thù, bọn họ không dám tùy tiện hành động, bởi vì một khi hành động thất bại, tất nhiên sẽ dẫn đến Thiên Đô Phủ bại lộ, truyền vào Huyền Vực, đưa tới Vô Lượng Sơn coi trọng.

- Theo ta thấy, bây giờ thế lực của chúng ta đã khá mạnh mẽ, không bằng trực tiếp tiến quân Huyền Vực, trước tiên ở trong Huyền Vực tam trọng tiến hành bố cục, ngược lại chúng ta khống chế Cổ Lũng Vực, nắm giữ một đường nối tiến vào Huyền Vực, đến thời điểm đó tiến có thể công, lui có thể thủ.

Tiêu gia Tiêu Vô Tẫn gia chủ ở một bên đề nghị.

Dưới cái nhìn của hắn, thực lực bây giờ của Thiên Đô Phủ đã đủ mạnh, hoàn toàn có năng lực bắt đầu tiến quân Huyền Vực.

Như đám người Từ gia, Lâm gia, cũng là vẻ mặt tán thành.

Tiến quân Huyền Vực, là mơ ước của những gia tộc thế lực nhị lưu như bọn họ, Huyền Vực là địa phương chí cao vô thượng, có thể ở bên trong giữ lấy một vị trí, mới có thể chân chính được gọi là đại lục cự phách, bằng không vĩnh viễn chỉ là thuộc về nơi hẻo lánh.

- Không được.

Chỉ là Tiêu Vô Tẫn vừa dứt lời, Hoàng Phủ Tú Minh liền trực tiếp lắc đầu.

- Tại sao?

Không ít người đều không rõ.

- Đông Vực, là đại bản doanh của chúng ta, bằng vào chúng ta mới có thể phát triển cấp tốc như thế, hơn nữa cường giả Đông Vực cũng không nhiều, bên trong những thế lực nhị lưu kia, cũng chỉ là một ít Vũ Đế nhất trọng. Nhưng mà Huyền Vực không giống, cho dù là một ít thành trì nhỏ ở ba tầng đầu, cũng có Vũ Đế tọa trấn, các thế lực lớn đan xen chằng chịt, chúng ta tùy tiện tiến vào, rất dễ dàng đưa tới quan tâm, một khi bị Vô Lượng Sơn phát hiện, vậy chúng ta liền nguy hiểm.

Hoàng Phủ Tú Minh từng ở Huyền Vực lang bạt qua, tự nhiên biết Huyền Vực đáng sợ, hơn nữa, Vô Lượng Sơn là một trong bảy đại tông môn, lực chưởng khống ở hạ vực kỳ thực chưa chắc mạnh, bọn họ chân chính cường đại là ở trong Huyền Vực.

Lấy kỷ ngắn, công địch trưởng, đây là binh gia tối kỵ.

- Bây giờ bên chúng ta, là có Hạ Vũ Tôn đại nhân, còn có Hoàng Phủ viện trưởng ngươi cùng đám người Huyết Kiếm Vũ Đế, chẳng lẽ còn sợ Vô Lượng Sơn sao?

Ở đám người Tiêu Vô Tẫn xem ra, thực lực của Thiên Đô phủ hôm nay, đã đầy đủ chống lại Vô Lượng Sơn.

- Vô Lượng Sơn mạnh mẽ, các ngươi có thể hỏi Hạ Vũ Tôn đại nhân.

Hoàng Phủ Tú Minh nhìn về phía Hạ Vũ Tôn ở một bên.

Hạ Vũ Tôn mở mắt ra, quét mọi người ở đây một vòng, chợt lạnh nhạt nói.

- Dựa vào những người chúng ta này, muốn chống lại Vô Lượng Sơn, không ra một ngày, sẽ toàn quân bị diệt.

Thanh âm hắn lãnh đạm, không mang theo một tia cảm tình, nhưng làm cho tất cả mọi người trong lòng phát lạnh.

- Sao lại thế...

Đám người Tiêu Vô Tẫn hầu như kinh ngạc thốt ra tiếng.

- Hạ Vũ Tôn đại nhân, ngươi là Vũ Đế tam trọng, cộng thêm Huyết Kiếm Vũ Đế đại nhân cũng là Vũ Đế nhị trọng, lẽ nào chúng ta ngay cả ngăn trở Vô Lượng Sơn cũng không được sao? Mặc dù Vô Lượng Sơn kia là một trong bảy đại tông môn, nhưng cũng chỉ là thế lực nhất lưu mà thôi.

Bọn họ cảm thấy khó mà tin nổi.

Ở trong quan niệm của đám người Tiêu Vô Tẫn, thế lực nhị lưu tiêu chuẩn là nắm giữ một tên Vũ Đế tọa trấn, mà thế lực nhất lưu, tiêu chuẩn là nắm giữ Vũ Đế tam trọng tọa trấn, còn một ít thế lực nắm giữ Vũ Đế nhị trọng, thuộc về chuẩn nhất lưu.

Ở đây Hạ Vũ Tôn chính là Vũ Đế tam trọng, dưới cái nhìn của bọn họ, bây giờ Thiên Đô Phủ cũng có thể xưng là thế lực nhất lưu, đủ để cùng Vô Lượng Sơn tranh tài.

- Vô Lượng Sơn không phải là thế lực nhất lưu phổ thông, nó là một trong bảy đại tông môn, vượt qua thế lực nhất lưu bình thường, có thể nói thế lực bá chủ.

Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên ở trong cung điện vang lên, truyền vào trong tai mỗi người.

- Ai?

Trong đại điện, hết thảy cường giả mắt sáng lên, tâm thần nhảy vụt, kinh hãi thất thanh.

Ở đây, hầu như đều là cường giả đỉnh phong trong Thiên Đô Phủ, hoặc là người nắm quyền.

Mà giờ khắc này, lại có thể có người thần không biết quỷ không hay lẻn vào nơi này.

Tất cả mọi người trong lòng hiện lên ý niệm đầu tiên, chính là lẽ nào Vô Lượng Sơn đã phát hiện bọn họ, phái ra cao thủ hàng đầu sao?

Ngay cả đám người Hạ Vũ Tôn cùng Huyết Kiếm Vũ Đế, Hoàng Phủ Tú Minh, cũng vẻ mặt ngơ ngác.

Đối phương có thể giấu diếm được cảm nhận của bọn họ, xuất hiện ở đây, tuyệt đối là nhân vật nghịch thiên của đại lục.

Nhưng cẩn thận suy tính thanh âm mới vừa rồi, trên mặt mấy người Hoàng Phủ Tú Minh đều lộ ra một tia quái lạ khó có thể tin cùng kinh hỉ.

Hô!

Trong cung điện, một bóng người lặng yên xuất hiện, khóe miệng mỉm cười.

Thấy rõ người này, tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.

- Diệp thiếu!

Ở đây ngoại trừ Hạ Vũ Tôn ra, tất cả mọi người đều đứng lên, từng cái từng cái sắc mặt mừng như điên, dồn dập kinh kêu thành tiếng.

Người đến chính là Diệp Huyền.

Hắn đi tới Thiên Đô Phủ, nhận biết được mọi người đang ở Huyền Quang Các mở hội, vì lẽ đó không có bại lộ thân hình, mà lợi dụng năng lực Hư Giới Võ Hồn, lẻn vào trong cung điện.

Hơn nữa hắn lại là Luyện Hồn đại sư cửu giai, dưới ẩn nấp, thậm chí ngay cả Hạ Vũ Tôn cũng không thể nhận biết.

- Ngươi... Đột phá Vũ Đế nhị trọng!

Hạ Vũ Tôn đầu tiên là vì Diệp Huyền thần không biết quỷ không hay xuất hiện mà cảm thấy khiếp sợ, nhưng sau khi cảm nhận được khí tức trên người Diệp Huyền, cả người suýt chút nữa nhảy lên, vẻ mặt kinh sợ, con ngươi trừng tròn xoe, cằm cũng sắp rơi xuống.

Cái gì, Diệp thiếu đột phá Vũ Đế nhị trọng?

Những người còn lại đều dồn dập kinh hãi, đánh giá Diệp Huyền, nhưng căn bản nhìn không thấu tu vi của hắn, chỉ cảm thấy thâm thúy khó lường, như vũ trụ Tinh Không, không cách nào dò xét, từng cái từng cái dồn dập hít vào một ngụm khí lạnh.

- May mắn đột phá.

Diệp Huyền khẽ mỉm cười, nhìn về phía mọi người:

- Trong hai năm ta không có mặt, mọi người vẫn khỏe chứ?

Hắn quét mắt qua một cái, đối với thực lực của mọi người ở đây, nhất thời có chút hiểu biết.

Ở đây tu cao nhất, đương nhiên là Hạ gia trưởng lão... Hạ Chấn Vân.

Thứ hai, chính là Huyết Kiếm Vũ Đế.

Lúc đó chia tay, tu vi của Huyết Kiếm Vũ Đế còn ở nhất trọng đỉnh phong, tuy có xu thế đột phá nhị trọng, nhưng trước sau còn kém một chút, bây giờ qua gần một năm, hắn quả nhiên thuận lợi đột phá nhị trọng.
Chương 1789 Thế lực nhất lưu (2)

Ngoài ra, tu vi của Hoàng Phủ Tú Minh ở nhất trọng đỉnh phong, đã chạm tới bình cảnh nhị trọng, mà Nhĩ gia thì nhất trọng trung kỳ, xuất phát về phía nhất trọng đỉnh phong.

Mấy người này Diệp Huyền vốn có hiểu biết, hắn chủ yếu quan tâm, vẫn là thế lực của bản thân Thiên Đô Phủ.

Thời gian hai năm, tuy hắn để Hoàng Phủ Tú Minh cho Vũ Hoàng tam trọng của Thiên Đô Phủ rất nhiều tài nguyên cùng đan dược đột phá Vũ Đế, nhưng chân chính đột phá, cũng chỉ có năm cái.

Phân biệt là Tiêu Vô Tẫn, Tiêu Thương Lan, Từ Nghiễm Lâm, Lâm Quang Nguyên, Khâu Vô Song.

Ngoài ra, đám người Tô Tú Nhất, Lục Ly, Cát Phác Tử vẫn dừng lại ở bát giai tam trọng đỉnh phong, cách Cửu Thiên Vũ Đế chỉ có một bước, nhưng vẫn chưa đột phá.

Trong đó, đám người Tiêu Vô Tẫn đột phá, Diệp Huyền có thể hiểu được, còn Khâu Vô Song đột phá, đúng là làm hắn hơi cảm thấy bất ngờ.

Bởi vì lúc hắn rời đi, Khâu Vô Song là vừa ở dưới đan dược của mình, đột phá bát giai tam trọng, không nghĩ tới hai năm trôi qua, dĩ nhiên bước vào Cửu Thiên Vũ Đế, coi như có lượng lớn đan dược cùng tài nguyên của mình chống đỡ, cái tốc độ này cũng có thể xưng tụng là nghịch thiên rồi.

Hơn nữa Diệp Huyền có thể cảm thấy, Khâu Vô Song cùng Tiêu Vô Tẫn bởi vì tuổi trẻ, trên người nhuệ khí vẫn còn, dù dùng đan dược đột phá Vũ Đế nhất trọng, nhưng tinh khí thần vẫn cực kỳ ngưng tụ, tương lai bước vào tầng thứ càng cao hơn, cũng rất có hi vọng.

Còn đám người Tiêu Thương Lan, Từ Nghiễm Lâm cùng Lâm Quang Nguyên, tuy đột phá, thế nhưng bởi vì tuổi tác quá lớn, rất có khả năng sau đó chỉ có thể đình trệ ở Vũ Đế nhất trọng, nhiều nhất đến nhất trọng đỉnh phong, muốn đi vào nhị trọng, khó.

Bởi vì bọn họ tuổi tác quá lớn, tiềm lực hầu như đã tiêu hao hết.

- Cùng ta nói một chút đi, trong hai năm qua Thiên Đô Phủ biến hóa như thế nào.

Diệp Huyền ngồi ở vị trí đầu não, mở miệng hỏi.

- Vâng, Các chủ, trong hai năm qua, Thiên Đô Phủ chúng ta vẫn ở trong bóng tối phát triển thế lực, tiến bộ vô cùng vững chắc, có điều vẫn chưa chiếm lĩnh bao nhiêu địa bàn, mãi đến tận hơn nửa năm trước, Hạ Vũ Tôn tiền bối, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng, còn có Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Nhĩ gia tiền bối đến, mới bắt đầu toàn diện phát triển kế hoạch...

Tiêu Vô Tẫn gia chủ làm người chưởng khống Thiên Đô Phủ bản địa, đem Thiên Đô Phủ phát triển, đều nhất nhất nói ra.

Bởi vì có thẻ ngọc chuyên môn ghi chép, Tiêu Vô Tẫn tự thuật rất tỉ mỉ, đồng thời thỉnh thoảng đưa lên một ít tư liệu.

- Còn bây giờ, Thiên Đô Phủ ta ở trong bóng tối khống chế thế lực nhị lưu phân biệt có: Lăng Không Động, Lang Tà Tông, Lưu Tiên Thành, Cổ Lũng Vực, Ngạo Phong đế quốc, Thiết Huyết đế quốc, Kiếm Hồn tông cùng Hắc Phong cốc.

Tiêu Vô Tẫn tường tận nói.

Nhìn thấy kết quả này, Diệp Huyền không khỏi hơi nhíu mày.

- Không nghĩ tới hai năm thời gian, các ngươi lại trong bóng tối phát triển nhiều thế lực như vậy, không tệ.

Diệp Huyền không khỏi tán dương.

Không thể không nói, Thiên Đô Phủ phát triển nằm ngoài dự đoán của hắn.

Chỉ từ quy mô, Thiên Đô Phủ bây giờ, xác thực không kém gì thế lực nhất lưu phổ thông trên đại lục.

- Trong này, chủ yếu vẫn là quy công cho Hạ Vũ Tôn tiền bối, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng, Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Nhĩ gia đại nhân, kỳ thực chúng ta căn bản không làm cái gì...

STAYNEXTNEXT

Tiêu Vô Tẫn mang theo cung kính nói.

Hắn nói chính là thật tình, ở trước khi bốn người Hạ Vũ Tôn không đến, Thiên Đô Phủ phát triển thuộc về một loại trạng thái chầm chậm, chờ bốn người bọn họ đến, mới có phát triển giếng phun.

Từ Tiêu Vô Tẫn giảng giải, Diệp Huyền cũng không khỏi yên lặng, bốn người này, xác thực là tuyệt phối.

Ở trước khi tiến công bất kỳ một thế lực nào, Nhĩ gia đều là cái thứ nhất hành động.

Thiên Nhĩ Võ Hồn của Nhĩ gia, có thể dễ dàng hiểu rõ đến hạch tâm của bất kỳ một thế lực nào, hiểu rõ đến bên trong thế lực này bố cục cùng cường giả phân bố, biết nhược điểm cùng hậu trường của mỗi thế lực.

Loại năng lực liêu địch tiên cơ này, làm cho Thiên Đô Phủ ở bất kỳ lần tiến công nào đều bắn tên có đích, biết người biết ta.

Ngẫm lại xem, bất kỳ một thế lực nào điều động binh lực, thậm chí cao tầng trò chuyện, cũng có thể bị Thiên Đô Phủ dò xét đến, đây là biến thái thế nào? Có thể làm cho Thiên Đô Phủ đứng ở thế bất bại.

Sau khi nhìn trộm đến hư thật của đối phương, lập tức, Hạ Vũ Tôn cùng Huyết Kiếm Vũ Đế liền tiến hành khống chế cùng trảm thủ.

Lấy tu vi của Hạ Vũ Tôn, dễ dàng liền có thể xuất hiện ở trước mặt các cường giả của những thế lực hàng đầu kia, trấn áp.

Cửu Thiên Vũ Đế lão tổ của các đại tông môn, Vũ Đế cung phụng của các đại đế quốc, chỉ cần áp chế bọn họ, cả thế lực này cơ bản đã bị đã khống chế một nửa.

Sau đó, là Hoàng Phủ Tú Minh dùng hồn lực khống chế.

Tu vi hồn lực của Hoàng Phủ Tú Minh, đã đạt đến bát giai đỉnh phong, thêm vào tu tập Tinh Diễn Thần Quyết của Diệp Huyền, ở phương diện hồn lực điều khiển, là có thiên phú kinh người.

Đương nhiên càng nhiều, vẫn là ký kết linh hồn khế ước.

Mục đích Thiên Đô Phủ mở rộng, chỉ là vì lớn mạnh bản thân, mà không phải làm một kẻ xâm lược gây ác tứ phương, thống trị thiên hạ, vì lẽ đó bọn họ cùng một ít thế lực, ký kết linh hồn khế ước bình đẳng, đối với song phương tiến hành ràng buộc.

Đương nhiên trong này, Thiên Đô Phủ là chiếm cứ vị trí chủ đạo, trong khế ước cũng nắm giữ càng nhiều ưu thế.

Sau khi khống chế một thế lực nào đó, liền do Huyết Kiếm Vũ Đế tiến hành hành động trảm thủ.

Mục tiêu hắn trảm thủ, đại thể là một ít thế lực đối địch của các thế lực lớn, dù sao trong một thế lực nhị lưu, ngoại trừ thế lực hàng đầu chiếm cứ chủ đạo ra, tất nhiên còn có một ít thế lực đối kháng.

Tỷ như thế lực thống trị Lưu Tiên Thành, chính là Long gia cùng Hách Liên gia.

Trong này, Thiên Đô Phủ lựa chọn là Long gia.

Lựa chọn Long gia nguyên nhân có hai điểm, điểm thứ nhất, Long gia ở Lưu Tiên Thành phát triển mấy ngàn năm, đối với toàn thể Lưu Tiên Thành nắm quyền càng cao hơn, mà Hách Liên gia vẻn vẹn phát triển một hai ngàn năm, thuộc về một thế lực mới phát.

Điểm thứ hai, cũng là điểm mấu chốt nhất, Hách Liên gia ở trong quá trình phát triển, làm rất nhiều ác sự, có thể nói, lịch sử nó phát triển lên, chính là một trang sử trấn áp cùng giết chóc đẫm máu, coi như là hiện tại, thủ đoạn họ chưởng khống Lưu Tiên Thành vẫn vô cùng tàn bạo, thành viên của Hách Liên gia hầu như mỗi người đều làm xằng làm bậy.
Chương 1790 Diệp Huyền quyết định

Bởi vậy sau khi Nhĩ gia phân tích ra tình huống của hai gia tộc lớn, đồng thời đối với Long gia ký kết linh hồn khế ước, tiến hành hồn lực khống chế, Huyết Kiếm Vũ Đế liền ra tay với đám người Hách Liên gia gia chủ, trực tiếp tiến hành hành động trảm thủ.

Mà hành động còn lại, tất cả đều giao cho Long gia.

Kết quả Long gia vẻn vẹn tiêu hao một tháng thời gian, liền nhổ tận gốc Hách Liên gia, xóa tên khỏi Lưu Tiên Thành.

Sau đó, Thiên Đô Phủ lại đem thế lực của mình, từ từ thẩm thấu vào Lưu Tiên Thành, chiếm cứ một vị trí, thu được lượng lớn tài nguyên.

Đương nhiên, quá trình này là bất tri bất giác, dù sao thế lực nhị lưu, đã không phải bình thường, không giống thế lực tam lưu như ở Mộng Cảnh Bình Nguyên, thế lực nhị lưu đã có tư cách, có thể làm cho cơ cấu tình báo như Thính Thiên Các quan tâm.

Vì lẽ đó một khi có gì gió thổi cỏ lay, liền dễ dàng bị thu thập, truyền tới Huyền Vực.

Trong này, công năng của Nhĩ gia lại một lần nữa triển lộ ra, mỗi thế lực ở trong bóng tối dò xét, không một không bị tìm ra, tiến hành lẩn tránh.

Cứ như vậy, trong nửa năm thời gian, Thiên Đô Phủ dựa vào tích lũy mạnh mẽ, liên tiếp ở trong bóng tối khống chế tám đại thế lực nhị lưu, trở thành kẻ thống trị mạnh nhất Đông Vực.

Nghe đến đó, Diệp Huyền khẽ gật đầu, đám người Hoàng Phủ Tú Minh không phụ lòng kỳ vọng của hắn.

- Ta nghe vừa nãy các ngươi tựa hồ đang thương nghị tiến quân Huyền Vực?

Tiếp theo Diệp Huyền lại hỏi.

- Vâng.

Hoàng Phủ Tú Minh mở miệng nói:

- Chúng ta tìm hiều qua, rất nhiều thế lực còn lại của Đông Vực, hoặc là nắm giữ đại bối cảnh, hoặc chính là cách chúng ta quá xa, bị một ít thế lực ngăn cách, chúng ta thương nghị sau này Huyền Quang Các phát triển, có phải là tiến vào Huyền Vực, hiện tại duy nhất lo lắng, là sợ bị Vô Lượng Sơn phát hiện.

Tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Huyền, bây giờ Diệp Huyền trở về, mọi người tự nhiên đều nghe quyết sách của hắn.

- Quyết định này ta đã nghĩ kỹ, sau ba tháng, chúng ta tiến vào Huyền Vực!

Ánh mắt của Diệp Huyền hờ hững.

Bây giờ thế lực bản thân hắn quản lý, đã đủ để cùng Vô Lượng Sơn hò hét, là thời điểm giáng trả.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều vẻ mặt kinh sợ.

Sau ba tháng, tiến quân Huyền Vực?

- Diệp Các chủ, ngươi thật sự đã làm tốt quyết định?

Hạ Vũ Tôn là cái thứ nhất khiếp sợ lên tiếng.

Hắn là người ở đây hiểu rõ Vô Lượng Sơn mạnh mẽ nhất, biết rõ Vô Lượng Sơn đáng sợ, hơn nữa hắn biết rõ, Vô Lượng Sơn đã cùng Thánh Thành Chấp Pháp điện cấu kết, ngay cả Đông Lăng hạ gia hắn năm đó cũng bị Vô Lượng Sơn tiêu diệt, bằng vào một tiểu thế lực như Thiên Đô Phủ, chuyện này quả thật chính là đi chịu chết.

- Ta ý đã quyết.

Diệp Huyền lạnh nhạt nói.

- Diệp Các chủ, không biết ngươi có kế hoạch gì?

Hạ Vũ Tôn lại dò hỏi.

Mọi người còn lại dồn dập nhìn tới, cũng vạn phần chờ mong, trong lòng bọn họ khiếp sợ, sở dĩ không có biểu lộ hoài nghi, là bởi vì tin tưởng kế hoạch của Diệp Huyền.

- Kế hoạch của ta chính là, sau ba tháng, trực tiếp tiến quân Huyền Vực lục trọng, chiếm cứ Thiên Vẫn thành ở ngoài Thiên Vẫn bí cảnh, chiếm lấy tiền lời trong Thiên Vẫn bí cảnh.

Diệp Huyền mắt lộ ra tinh mang nói.

- Cái gì? Ngươi...

Lời này vừa nói ra, con ngươi của Hạ Vũ Tôn sắp trừng ra ngoài, suýt chút nữa phun ra một ngụm lão huyết, cảm giác Diệp Huyền là cố tình gây sự.

Hoàng Phủ Tú Minh cùng Huyết Kiếm Vũ Đế đối với Huyền Vực biết sơ lược cũng trợn mắt ngoác mồm, biểu hiện khó có thể tin.

Vốn ở trong tưởng tượng của bọn họ, Diệp Huyền tiến quân Huyền Vực, là trước tiên ở Huyền Vực tam trọng tầng thấp nhất bố cục, sau đó từng chút như phát triển, chờ trưởng thành đến đủ mạnh, lại tiến vào Huyền Vực lục trọng, cùng Vô Lượng Sơn giao chiến.

Không ngờ sự lựa chọn của hắn là vừa lên liền trực tiếp tiến quân Huyền Vực lục trọng, cùng Vô Lượng Sơn đối kháng chính diện.

Đại lục bảy đại tông môn, bất luận tông môn nào, đều nắm giữ căn bản của mình, cũng gọi là khởi nguồn tài nguyên chủ yếu.

Chỗ đứng căn bản của Vô Lượng Sơn, chính là Thiên Vẫn bí cảnh, khống chế 80% bảo vật cùng vật liệu trong Thiên Vẫn bí cảnh.

Hiện tại Diệp Huyền vừa lên liền muốn từ trong miệng họ cướp đồ ăn, Vô Lượng Sơn không phát rồ mới lạ.

- Diệp Các chủ, cái này tuyệt đối không thể, Vô Lượng Sơn thế lực mạnh mẽ, trải rộng Huyền Vực, nếu chúng ta làm như vậy, tuyệt đối sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, không chờ Vô Lượng Sơn ra tay, e là thế lực khác cũng đã làm cho chúng ta sứt đầu mẻ trán.

Hạ Vũ Tôn lập tức ngăn cản.

Hắn đối với Diệp Huyền hành động, là một vạn cái không đồng ý.

Coi như là thật muốn liều mạng, cũng phải từ từ tính, nào có trực tiếp bại lộ ở trước mặt người khác như vậy.

- Trong lòng ta tự có dự định, mọi người liền không cần nói. Còn có, Hoàng Phủ Tú Minh, các ngươi đối với các thế lực lớn như vậy lực chưởng khống quá yếu, chỉ có thể nói là khống chế tài nguyên của các thế lực lớn, mà không có triệt để khống chế cường giả của các thế lực lớn. Ngươi nói cho cường giả các thế lực lớn mà Thiên Đô Phủ chúng ta khống chế, Huyền Quang Các ta muốn bồi dưỡng một ít cường giả Vũ Đế hàng đầu, nếu bọn họ đồng ý, liền tới Thiên Đô Phủ ta, ta tự mình bố trí hồn lực khế ước cho bọn họ.

Cường giả Vũ Đế của Thiên Đô Phủ hôm nay mới chỉ có mười người, thực sự là quá thiếu, sau khi tiến quân Huyền Vực, tất nhiên không đáng chú ý, vì lẽ đó Diệp Huyền hi vọng bồi dưỡng được càng nhiều cường giả.

Dù sao đối thủ của hắn, là Vô Lượng Sơn.

- Vâng, Diệp thiếu.

Hoàng Phủ Tú Minh cung kính nói.

Huyết Kiếm Vũ Đế ở một bên thì bĩu môi, lần này không biết gia hỏa nào có quyết đoán lại đi vận may, năm đó hắn chính là lựa chọn thần phục Diệp Huyền, ký kết mười năm ước hẹn, không chỉ chữa trị thương thế trên người, càng đột phá đến Vũ Đế nhị trọng, hiện tại coi như Diệp Huyền đuổi hắn, hắn cũng không đi a.

- Diệp thiếu, chuyện này giao cho ta cùng Hoàng Phủ Tú Minh đi.

Huyết Kiếm Vũ Đế xung phong nhận việc.

- Được.

Diệp Huyền gật gù:

- Còn nữa, Tiêu Vô Tẫn, ngươi phân phát tư liệu của một ít cường giả Thiên Đô Phủ ta, phải Vũ Hoàng trở lên, ngoài ra, Thiên Đô Phủ có thể trước tiên phái ra mấy người, đi vào Huyền Vực tìm hiểu một chút tình báo.

Sở dĩ hắn lưu lại ba tháng thời gian, chính là vì tính kế hoạch đối phó Vô Lượng Sơn.

Nói xong, Diệp Huyền liền rời khỏi nơi này.

- Ai, Diệp Các chủ thực sự là quá lỗ mãng.

Hạ Vũ Tôn thở dài một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK