Mục lục
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1011 Ngươi quên (2)

Đoạn Thiên Lang sợ hết hồn, vẻ mặt mang theo vẻ hoảng loạn, muốn giải thích. Thế nhưng lại không biết vì sao mình lại nói thế.

Tình cảnh này tự nhiên bị đám người Cừu Đoạn Thiên xem ở trong mắt, hắn lạnh lùng nói:

- Chí bảo, chí bảo gì chứ?

Trên thực tế, đối với mục đích động thủ của Huyền Cơ Tông đối với Lam Quang Học Viện, bọn họ cũng rất là hiếu kỳ. Huyền Cơ Tông chỉ giải thích với bọn họ là, đối phó với Lam Quang Học Viện chỉ là vì muốn đưa cường giả của các thế lực lớn khác tới. Muốn một mẻ bắt hết tất cả, thế nhưng đám người Cừu Đoạn Thiên cũng không phải là kẻ ngớ ngẩn, tự nhiên có thể cảm giác ra được, Huyền Cơ Tông đối với Lam Quang Học Viện dường như có mục đích khác.

Vì lẽ đó bọn họ mới hiếu kỳ đối với mục đích của Huyền Cơ Tông như vậy.

Diệp Huyền cười nhạt nói:

- Rốt cuộc chí bảo này là cái gì, ở chỗ này ta không tiện nói. Thế nhưng ta có thể nói ra một chuyện, món chí bảo này cũng không phải là bản thân Huyền Cơ Tông muốn, mà là cướp để dâng lên cho một vị đại nhân vật nào đó của Huyền Vực. Không biết mấy vị có biết hay không a? Ai, có đại nhân vật Huyền Vực làm người chống đỡ, khó trách tam tông các ngươi lại có ý nhất thống Mộng Cảnh Bình Nguyên. Đổi lại là ta nói không chắc ngay cả ý nghĩ muốn nhất thống Huyền Thiên đại lục cũng sẽ sinh ra a.

- Cái gì? Đại nhân vật Huyền Vực?

Sắc mặt Cừu Đoạn Thiên và Tạ Ly đột nhiên biến đổi, Huyền Cơ Tông tìm bọn họ tới đây chỉ nói là ba bên liên thủ, nhất thống Mộng Cảnh Bình Nguyên. Thế nhưng đại nhân vật Huyền Vực gì đó lại chưa bao giờ nhắc tới a.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt bén nhọn của hai người trong nháy mắt quét về phía Đường Chiêu.

Hai người nhìn qua, sắc mặt Đường Chiêu không chút hoang mang, lạnh lùng nói:

- Hai vị, không phải chỉ có chút lời gây xích mích châm ngòi ly gián ấy các ngươi cũng sẽ tin tưởng đó chứ? Cái gì mà đại nhân vật Huyền Vực. Nếu thực sự có người như vậy, sao bản tông lại phải liên lạc với hai thế lực lớn các ngươi cơ chứ? Ta đã sớm một mình nhất thống Mộng Cảnh Bình Nguyên này rồi a.

Ánh mắt Cừu Đoạn Thiên và Tạ Ly nheo lại, bởi vì lời nói của Đường Chiêu dường như cũng không phải là không có đạo lý a.

Hai người không có chú ý tới, sau khi Đường Chiêu nói xong lời này thì ở sâu trong ánh mắt đa xuất hiện một tia tức giận. Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Đoạn Thiên Lang một cái.

Chuyện này, vô cùng cơ mật, người biết trong toàn bộ Huyền Cơ Tông đã ít lại càng ít. Chỉ có Đoạn Thiên Lang, mới hiểu được một chút như thế mà thôi. Còn Lam Quang Học Viện căn bản không thể biết được. Ở trong mắt của hắn, tin tức này tất nhiên là do Đoạn Thiên Lang tiết lộ ra ngoài.

Đoạn Thiên Lang khóc không ra nước mắt, hắn căn bản không nhớ rõ bản thân mình có nói những lời này cho dám người Diệp Huyền nghe hay không a.

Những hình ảnh này đều bị Diệp Huyền hết sức lưu ý, ghi vào trong lòng.

- Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi tùy tiện nói như thế thì lão phu sẽ tin tưởng ngươi sao?

Cừu Đoạn Thiên quay đầu, nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền hừ lạnh nói.

Diệp Huyền cười nhạt nói:

- Có tin hay không đó là chuyện của các ngươi. Thế nhưng sự thực chính là như vậy, đây chính là lời mà phó tông chủ Đoạn Thiên Lang Huyền Cơ Tông vì mạng sống mà chính mồm nói cho ta biết. Hơn nữa hắn còn nói, vị đại nhân đến Huyền Cơ Tông bọn họ là người đến từ một trong bảy đại tông môn trên đại lục. Tên là Vô Lượng Sơn, một thân tu vi thông thiên triệt địa đây.

- Tông chủ, ta không nói gì, đừng nghe hắn ăn nói linh tinh.

Vẻ mặt Đoạn Thiên Lang đầu tiên là khiếp sợ, thế nhưng vẫn không nhịn được sợ hãi nói.

Diệp Huyền cười nói:

- Đoạn Thiên Lang, đừng nóng vội phủ nhận như vậy a. Lẽ nào ngươi đã quên, ngày đó ngươi vì mạng sống mà đã chính mồm nói cho chúng ta biết rất nhiều về bí mật của Huyền Cơ Tông. Còn nói vị đại nhân kia đã hạ xuống Kim Khuyết Thiên Tỏa Ấn ở trên thân thể ngươi. Trừ phi ngươi tự mình mở miệng, nếu không bất luận kẻ nào cũng không thể từ trong miệng ngươi lôi ra được một chút tin tức nào. Ngay cả sưu hồn cũng vô dụng, những chuyện này lẽ nào ngươi đã quên tất cả rồi?

- Ngươi còn nói Huyền Cơ Tông ngươi bề ngoài là liên thủ cùng Cửu Dương Tông và Minh Nguyệt đế quốc. Kỳ thực chỉ lợi dụng bọn họ một hồi, một khi chờ đại công cáo thành, đến lúc đó Cửu Dương Tông và Minh Nguyệt đế quốc cũng sẽ nối giót chúng ta, toàn bộ Mộng Cảnh Bình Nguyên sẽ trở thành thứ nằm trong khống chế ở trên tay vị đại nhân Vô Lượng Sơn kia. Truyền bá vinh quang Vô Lượng Sơn, những câu nói này, lẽ nào ngươi cũng đã quên rồi?

- Coi như ngươi đã quên. Thế nhưng khi đó ngươi vì kéo dài hơi tàn, vì mạng sống lại giống như con chó nằm nhoài ở trước mặt chúng ta xin tha, hình ảnh này đến hiện tại ta vẫn còn nhớ rất rõ ràng a.

Mỗi một câu nói của Diệp Huyền nói ra thì sắc mặt Đoạn Thiên Lang lập tức trắng xám thêm một phần, chờ Diệp Huyền đem tất cả mọi chuyện nói ra. Lúc này toàn bộ khuôn mặt Đoạn Thiên Lang đã hoàn toàn trở nên trắng bệch, không có một chút máu nào nữa.

Trước mắt bao người, Đoạn Thiên Lang hoảng sợ nói với Đường Chiêu nói:

- Tông chủ, ta chưa nói, ta thật không có nói ah, những việc này ta là Huyền Diệp nói, ta thực không có nói cái gì ah. Tông chủ ngươi nhớ rõ lúc trước ta lập qua lời thề, ta không có tiết lộ việc của đại nhân kia, một khi tiết lộ, Kim Khuyết Thiên Tỏa Ấn sẽ tự bạo, khi đó linh hồn ta mất đi, ta không có nói ah.

Đoạn Thiên Lang nói năng lộn xộn, bối rối giải thích.

- Đoạn Thiên Lang, ngươi im ngay cho ta.

Đường Chiêu gầm lên, sắc mặt tái nhợt.

Đoạn Thiên Lang lúc này thanh tỉnh, sắc mặt hắn tái xanh.

Diệp Huyền cười nói:

- Hai vị, hiện tại các ngươi nghe được chứ? Vị đại nhân kia sử dụng Kim Khuyết Thiên Tỏa Ân, linh hồn mất đi, Đoạn Thiên Lang, xem ra âm mưu của Huyền Cơ Tông các ngươi không nhỏ mà, chậc chậc, còn chính ngươi thừa nhận nữa.

Ban đầu Diệp Huyền còn không rõ hậu trường của Huyền Cơ Tông, hiện tại hắn khẳng định đó chính là Vô Lượng sơn.

Sắc mặt Cừu Đoạn Thiên và Tạ Ly vô cùng âm trầm, ánh mắt lóe sáng, hiển nhiên nội tâm bị xúc động rất lớn.

Bọn họ lạnh lùng nhìn về phía Đường Chiêu, lạnh lùng nói:

- Đường tông chủ, ngươi có gì giải thích với chúng ta việc này hay không?

Đường Chiêu nhíu mày nói:

- Hai vị, các ngươi cũng đừng nghe tiểu tử này châm ngòi ly gián, chuyện này thực tế có ẩn tình khác, sau khi xong việc này ta sẽ giải thích tỷ mỉ với các ngươi.
Chương 1012 Triệt để kíp nổ

- Huyền Diệp, tiểu tử ngươi bịp ta.

Đoạn Thiên Lang lúc này hiểu ra mình bị Diệp Huyền ám toán.

- Ah, xú tiểu tử, ta muốn giết ngươi, giết ngươi ah.

Săc mặt Đoạn Thiên Lang đỏ lên, điên cuồng phóng tới Diệp Huyền, hắn như kẻ không muốn sống.

Oanh!

Trên người hắn sinh ra huyền lực đáng sợ giống như đại dương mênh mông, huyền nguyên bành trướn như sóng biển không ngừng phập phồng ập tới Diệp Huyền.

Diệp Huyền cười nhạt nói:

- Đoạn Thiên Lang, ngươi kích động như vậy làm gì.

Hắn vung tay lên, hào quang bảy màu trên bầu trời hóa thành mười đạo hào quang tấn công Đoạn Thiên Lang.

Rầm rầm rầm...

Nếu trong lúc đỉnh phong, Đoạn Thiên Lang sẽ không đặt công kích Thất Tinh Khôn Nguyên trận vào trong mắt, nhưng hôm nay thương thế hắn hơi khôi phục, thực lực cũng khôi phục năm thành, mười đạo hào quang đánh trúng làm Đoạn Thiên Lang phun máu tươi bay ra xa, bộ dáng chật vật đến cực điểm.

Ngay sau đó có mười đạo hào quang bộc phát hóa thành cột sáng bảy màu thô to truy kích Đoạn Thiên Lang.

Đường Chiêu cách đó không xa nhướng mày.

Bá!

Thân thể hắn biến mất và xuất hiện trước mặt Đoạn Thiên Lang, bàn tay của hắn có sương mù bao phủ và ngăn cản cột sáng.

Ầm ầm!

Sương mù va chạm với cột sáng bảy màu và hai bên triệt tiêu lẫn nhau.

- Đồ vô dụng, cút trở về cho ta.

Đường Chiêu chán ghét nhìn Đoạn Thiên Lang, sau đó hắn nhìn về phía Diệp Huyền, trong nội tâm âm thầm khiếp sợ, sát trận Thất Tinh Khốn Nguyên Trận rơi vào trong tay Huyền Diệp còn có uy lực mạnh hơn hắn điều khiển một phần.

Đoạn Thiên Lang tức giận, ánh mắt đầy oán độc, sau khi Đường Chiêu quát lớn liền không phản kháng quay vào trong đám người Huyền Cơ Tông.

Ánh mắt Đường Chiêu nhìn sang đám người Cừu Đoạn Thiên, hắn lạnh lùng nói:

- Cừu huynh, Tạ huynh, Huyền Cơ Tông chúng ta có một ít ân oán với Lam Quang học viện năm xưa nhưng cũng không phải như lời Huyền Diệp nói sẽ lợi dụng các ngươi.

- Những lời lúc trước là kẻ này hoa ngôn xảo ngữ, muốn phá hư quan hệ ba nhà chúng ta đạt được một đường sinh cơ a. Hai vị tin được Đường Chiêu ta, hôm nay ba nhà chúng ta liên thủ đồ diệt các nhà khác, đến lúc đó cả Mộng Cảnh bình nguyên sẽ do ba chúng ta khống chế.

- Không biết hai vị cảm thấy như thế nào?

Không thể không nói Đường Chiêu khí thế bất phàm, hắn nói lời này làm đam người Cừu Đoạn Thiên cảm nhận được một tia thành ý trong đó.

Nhưng lúc trước Diệp Huyền nói cũng làm hai người do dự.

Đường Chiêu cau mày nói:

- Hai vị còn do dự cái gì, chẳng lẽ quên hiệp nghị của chúng ta sao? Huống chi hôm nay tên đã lên cung, chẳng lẽ hai vị còn muốn thoát ly phản chiến hay sao?

Đường Chiêu nói lời này cũng bỏ qua ý niệm khác trong lòng đám người Cừu Đoạn Thiên.

- Tốt.

Cừu Đoạn Thiên lạnh lùng nói:

- Đường Chiêu tông chủ, lão phu hôm nay sẽ tin ngươi một hồi, nhưng chuyện này kết phúc ngươi phải giải thích cho ta.

- Ta cũng thế.

Tạ Ly âm lãnh nói ra, chung quanh người hắn có sương mù màu đen bao phủ.

- Không có vấn đề, kính xin hai vị theo ta tru sát địch nhân.

Đường Chiêu quát lớn sau đó hắn lập tức ra tay.

XÍU...UU!!

Thân ảnh hắn hóa thành hào quang bay về phía đám người Diệp Huyền.

- Cửu Dương Tông nghe lệnh, giết cho ta!

- Minh Nguyệt đế quốc, động thủ.

Đám người Cừu Đoạn Thiên và Tạ Ly cũng lao tới.

- Giết, chúng ta nhiều người như vậy còn sợ bọn chúng hay không?

- Đám võ giả dưới Cổ Dương thành nghe đấy, muốn mạng sống thì giết đi.

- Kiếm Tông, theo ta lên.

- Thần Hải tông, thà chết chứ không chịu khuất phục.

- Sát!

Tất cả cường giả thế lực lớn bên phía Diệp Huyền tức giận không nhỏ, cả đám bộc phát khí thế xông lên.

Ầm ầm!

Lúc này uy áp khủng bố bộc phát, linh lực che đậy cả bầu trời, song phương đại chiến với nhau rất thảm thiết.

Rầm rầm rầm...

Nhiều người cùng nhau ra tay như vậy là khái niệm gì? Tràng cảnh khủng bố ra sao?

Trên không trung Cổ Dương thành bị huyền nguyên sôi trào bao phủ, các loại công pháp vũ hồn không ngừng tỏa sáng, các loại thuộc tính lực lượng va chạm lẫn nhau, âm thanh vụ nổ như xé rách không gian, tất cả tạo thành cảnh tượng chiến trường thảm thiết.

Bầu trời sáng lạn, Cổ Dương thành phía dưới là địa ngục nhân gian.

XÍU...UU!!

Từng công kích của cường giả Vũ Vương từ trên không giáng xuống phá hủy tòa thành.

Tiếng nổ sinh ra, vô số kiến trúc và phòng ốc sụp đổ, tiếng kêu thảm thiết vang vọng, rất nhiều dân chúng hóa thành thịt nát.

Vũ Vương thất giai tiện tay một kích đủ sức hủy diệt bất cứ võ giả dưới Vũ Tôn lục giai, cho dù là một ít Vũ Tôn lục giai cũng chật vật kéo dài hơi tàn.

Ánh mắt bọn họ sợ hãi và bỏ chạy khắp bốn phía.

Lúc này rất nhiều võ giả nghe tin tức hai thế lực lớn hòa giải nên đến đây quan sát, ai biết lại diễn ra trận chiến thảm thiết như vậy.

Nếu không phải Cổ Dương thành từng là đế đô Cổ Dương đế quốc, kiến trúc vô cùng cứng rắn, hơn nữa có Thất Tinh Khôn Nguyên Trận vây khốn, bằng không cường giả giao thủ đã hủy diệt cả tòa thành.

Mặc dù như thế Cổ Dương thành cũng hóa thành địa ngục nhân gian.

- Chúng ta liều với bọn chúng.

Trong lúc vội vàng các võ giả biết tình thế nguy cấp nên tức giận lao lên bầu trời công kích võ giả ba thế lực Huyền Cơ Tông.

Bọn họ biết rõ cả tòa thành bị đại trận bao phủ, ngay cả Vũ Vương thất giai đỉnh phong cũng không trốn thoát, bọn họ không cần phải nói, chuyện cho tới bây giờ chỉ có tiêu diệt ba thế lực Huyền Cơ Tông thì bọn họ còn có một đường sinh cơ.

- Huyền Diệp, ngươi tới gần chúng ta, ngàn vạn đừng rời chúng ta quá xa.

Trong nháy mắt đại chiến bạo phát, Cát phó viện trưởng, Đông lão và Dược lão quát lớn và bảo hộ Diệp Huyền vào giữa.

- Đi!

Đôi mắt Diệp Huyền bắn ra hào quang lạnh lùng, trực tiếp khống chế hào quang bảy màu nghiền áp người ba thế lực đối địch, tiếng nổ lớn truyền khắp nơi, hình ảnh vô cùng đáng sợ.

Oanh!

Hào quang bảy màu va chạm với đội ngũ đối phương, có Vũ Vương thất giai thực lực yếu bị đánh phun máu tươi.

Bởi vì có sát trận do Diệp Huyền khống chế nên người ba thế lực đối địch lâm vào hạ phong.

- Đường Chiêu, ngươi còn không suy nghĩ biện pháp, tiếp tục như vậy chúng ta làm sao giết bọn chúng?

Cừu Đoạn Thiên đánh tan vài đạo công kích, nhìn cường giả Cửu Dương Tông đau khổ chèo chống liền bất mãn.

- Đáng chết, phong cho ta!

Ánh mắt Đường Chiêu lạnh lùng, hai tay hắn kết pháp quyết đánh vào trong đại trận hư vô, đồng thời phẫn nộ quát:

- Cừu huynh, Tạ huynh, hiện tại ta ngăn cách liên hệ giữa sát trận và nơi này, các ngươi đánh chết tiểu tử kia cho ta.

- Tốt.

- Tất cả mọi người nghe lệnh, diệt tiểu tử kia cho ta.
Chương 1013 Liếc nhìn liền vẫn lạc (1)

Cừu Đoạn Thiên và Tạ Ly nổi giận gầm lên, bọn họ oanh kích vào Diệp Huyền.

- Ngăn cản cho ta!

Các cường giả thế lực lớn Thần Hải tông, Hạo Thiên đế quốc, Thanh Phong đế quốc, Kiếm Tông, Chiến Thần bộ lạc, Huyền Âm cốc làm sao không biết tầm quan trọng của Diệp Huyền, bọn họ liên tục lao tới vây Diệp Huyền và giữa và ngăn cản đám người Cừu Đoạn Thiên tấn công.

Tuy thực lực đám người Cừu Đoạn Thiên cường đại nhưng khó có thể đánh tan mọi người phòng ngự trong thời gian ngắn.

Đường Chiêu không ngừng kết pháp quyết, không qua bao lâu đã có pháp ấn bay vào trong đại trận.

Ông!

Chấn động quỷ dị xuất hiện, cả Thất Tinh Khôn Nguyên Trận bình tĩnh lại, hào quang bảy màu trên bầu trời biến mất.

Diệp Huyền biến sắc, trầm giọng nói:

- Các vị coi chừng, Đường Chiêu đã ngăn cách năng lượng của sát trận, cho nên hiện tại ta không thể khống chế đại trận.

- Cái gì?

Sắc mặt đám người Kiếm lão biến hóa, nội tâm kinh hãi.

- Ha ha ha, không có sát trận, ta xem các ngươi làm sao ngăn cản, giết cho ta!

Đường Chiêu xùy cười một tiếng, vẻ mặt dữ tợn và xung phong lao về phía trước, mục tiêu đầu tiên của hắn là Cát Phác Tử.

Sát trận vừa biến mất, Diệp Huyền cũng mất đi tác dụng, bởi vậy mục tiêu ba thế lực lớn đều tập trung lên người Diệp Huyền cũng chuyển dời lên người các thế lực lớn.

Bọn bọ biết rõ đánh chết thủ lĩnh các thế lực lớn, một út Vũ Vương thất giai nhất nhị trọng không thể lật nên sóng gió gì trong Thất Tinh Khôn Nguyên Trận.

- Tông chủ, giết Huyền Diệp cho ta.

Bên phía Huyền Cơ Tông, gương mặt Đoạn Thiên Lang dữ tợn xông tới, ánh mắt oánđộc nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, hắn sinh ra ngập trời sát cơ.

Hắn vĩnh viễn không quên thống khổ trong Lam Quang học viện, việc này quanh quẩn nội tâm hắn mỗi ngày mỗi đêm, làm hắn hận Diệp Huyền tới tận xương tủy.

Rốt cuộc hiện tại có cơ hội đánh chết Diệp Huyền cho nên hắn cực kỳ kích động.

Đoạn Thiên Lang lúc này hóa thành hào quang và bay thẳng về phía Diệp Huyền.

- Chết đi cho ta.

Một trảo to lớn xuất hiện và tấn công Diệp Huyền, huyền nguyên khủng bố bao phủ Diệp Huyền vào trong.

Ánh mắt Đoạn Thiên Lang dữ tợn và tràn ngập khoái ý và hưng phấn,, nhìn thấy Diệp Huyền giãy dụa trên tay của mình thì sinh ra khoái cảm.

- Huyền Diệp coi chừng.

Thời khắc mấu chốt Đông lão bạo phát ngăn cản trước mặt Diệp Huyền, hắn muốn ngăn cản một kích khủng bố kia.

- Là ngươi?

Ánh mắt Đoạn Thiên Lang ngưng tụ hào quang nhìn Đông lão, hắn cũng oán hận không thôi, hắn toàn lực ngưng tụ huyền nguyên vào trong bàn tay và sinh ra uy áp đáng sợ.

- Người tra tấn ta lúc trước có ngươi, ta vốn lát nữa muốn tìm ngươi nhưng ngươi đưa tới cửa, cũng được, giết ngươi trước ta sẽ tìm Huyền Diệp sau.

Đoạn Thiên Lang cười lạnh, trong lời nói mang theo tự tin.

Cho dù chỉ khôi phục năm thành thực lực, Đoạn Thiên Lang vẫn có lòng tin đánh chết Đông lão là thất giai nhị trọng.

- Thật sao?

Đông lão xùy cười một tiếng, trên mặt không có vẻ sợ hãi, bàn tay hắn ngưng tụ hào quang màu vàng ngăn cản bàn tay Đoạn Thiên Lang, cũng đánh công kích thành mảnh vỡ.

- Cái gì? Đây là... Hậu thổ ấn!

Nhìn thấy Đông lão ngưng tụ cái ấn màu vàng, Đoạn Thiên Lang quát lớn, ánh mắt hắn khó tin nhìn Đông lão.

Đông lão thi triển chính là Hậu thổ ấn.

Càng làm cho Đoạn Thiên Lang kinh hãi chính là tu vi Đônglão.

- Ngươi... Ngươi đột phá thất giai tam trọng?

Đoạn Thiên Lang trong nội tâm kinh hãi, vẫn còn như Cuồng Phong sóng biển, như thế nào cũng không cách nào dẹp loạn.

Hắn nhớ rõ Lam Đông Bác Đặc Quang học viện chỉ là Vũ Vương thất giai nhị trọng, hiện tại khí tức của hắn là Vũ Vương thất giai tam trọng.

Trong thời gian vài tháng ngắn ngủi, Đông lão lại có thể từ Vũ Vương thất giai nhị trọng đột phá đến thất giai tam trọng, việc này làm hắn kinh hãi không thôi.

- Đoạn Thiên Lang, hôm nay chính tử kỳ của ngươi.

Đông lão khống chế Hậu thổ ấn nện thẳng vào Đoạn Thiên Lang lần nữa.

Oanh!

Hào quang màu vàng đất bộc phát cực mạnh, Đoạn Thiên Lang chật vật bay rớt ra ngoài, miệng phun máu tươi, gân cốt đứt gãy.

Nhìn bảo vật bát giai của mình rơi vào trong tay Đông lão, hơn nữa đối thủ còn là mình, Đoạn Thiên Lang phiền muộn muốn thổ huyết.

Nếu là lúc toàn thịnh thì Đoạn Thiên Lang có thể ngăn cản, hiện tại thương thế của hắn chưa lành, Đông lão tiến công làm hắn phun máu tươi lui về phía sau.

Thời điểm Đông lão muốn đánh chết Đoạn Thiên Lang, Diệp Huyền từ xa bay tới:

- Đông lão, giao Đoạn Thiên Lang cho ta, ngươi đi đối phó kẻ khác đi.

Trên chiến trường cách đó không xa, mỗi người đi tìm đối thủ và toàn lực chém giết.

Trong đó Cát Phác Tử cùng Đường Chiêu va chạm với nhau, trong tay Cát Phác Tử cầm trường thương màu tím bát giai giống như giao long xuất hải, Đường Chiêu cầm một thanh trường kiếm, trên thân trường kiếm có hào quang lưu chuyển, mỗi kịch của hắn làm thiên địa chấn động.

Hai người không ngừng giao thủ không phân trên dưới.

Phó tông chủ Cửu Dương Tông Nghiêm Tung lúc đấu với Hướng Vấn Thiên của Chiến Thần bộ lạc, Hướng Vấn Thiên cầm cây búa lớn, toàn thân khí thế ngập trời, song phương thế lực ngang nhau.

Buồn nôn nhất chính là đại cung phụng Minh Nguyệt đế quốcTạ Ly, chỉ thấy toàn thân sinh ra sương mù màu đen, đại lượng sương mù không ngừng hóa thành xúc tu, trên xúc tu ngưng tụ gương mặt quỷ đầy thống khổ, tất cả Vũ Vương thất giai bị nhiễm phải sẽ sinh ra bong bóng trên người.

Hắn cười như điên, vô số Vũ Vương liên tục lui về phía sau.

Nếu không phải có Hạo Thiên đế quốc Lưu Sâm, phó tông chủ Thần Hải tông Cổ Húc ngăn cản một mình hắn, chỉ sợ lúc này đã chết nhiều cường giả.

Dù như thế bảy thế lực lớn liên tục lui về phía sau, cảnh tượng đầy nguy cơ.

Huyền Cơ Tông, Cửu Dương Tông và Minh Nguyệt đế quốc lúc này đã sớm có chuẩn bị, bởi vì phái ra cường giả nổi bật trong thế lực, không ít đều là Vũ Vương thất giai nhị trọng cho nên thực lực đáng sợ.

Huống chi có tông chủ Huyền Cơ Tông Đường Chiêu, tông chủ Cửu Dương Tông Cừu Đoạn Thiên và đại cung phụng Minh Nguyệt đế quốc Tạ Ly, chỉ bằng ba người này cũng mạnh hơn các lĩnh đội khác.

Đông lão nhìn thấy tình huống này, lại nghe được Diệp Huyền nói thế nên xoay người gia nhập chiến đấu ở phía khác.

Đoạn Thiên Lang đang sợ hãi lại trợn mắt há hốc mồm.

- Tiểu tử ngươi dám bảo Đông Bác Đặc rời đi? Chẳng lẽ ngươi cho rằng bằng ngươi có thể ngăn cản ta?

Đoạn Thiên Lang ngưng trọng hỏi, không rõ Diệp Huyền đang bán thuốc gì.

- Ngăn cản ngươi?

Diệp Huyền xùy cười một tiếng, lạnh lùng nói:

- Giết ngươi chỉ dùng ánh mắt là đủ.

Đoạn Thiên Lang đang ngưng trọng, sau khi nghe Diệp Huyền nói lời càn rỡ liền giận dữ:

- Tiểu tử, đừng quá liều lĩnh, xem ta giết ngươi thế nào.

Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, điên cuồng tấn công.
Chương 1014 Liếc nhìn liền vẫn lạc (2)

Nhìn Đoạn Thiên Lang nổi giận, ánh mắt Diệp Huyền lúc này vô cùng lạnh lùng biến thành màu xam lam, hồn lực chấn động không tên rơi vào trong thân thể Đoạn Thiên Lang.

- Hồn lực công kích cũng muốn đả thương ta?

Đoạn Thiên Lang xùy cười một tiếng, ánh mắt khinh thường càng đậm, vẻ mặt hắn cứng lại.

Diệp Huyền dùng hồn lực rót vào người hắn, máu trong người hắn cuồng bạo, lúc này cảm giác bạo ngược khó hình dung sinh ra trong người hắn.

- Ngươi, ngươi đã làm gì ta?

Đoạn Thiên Lang hoảng sợ hét lên, rất nhiều huyền mạch trong người hắn lúc này sinh ra cuồng bạo.

- Không...

Đoạn Thiên Lang gào thét thảm thiết, thân ảnh hắn run rẩy, hai mắt bắn ra hào quang đáng sợ, thất khiếu sụp đổ, huyền mạch trong người vỡ vụn từng khúc, ngay cả xương cốt tan nát, hắn run rẩy vài cái và hóa thành huyết vụ biến mất trên bầu trời.

Đường đường phó tông chủ Huyền Cơ Tông lại tan thành mây khói trong nháy mắt.

Cảnh tượng này làm rất nhiều người kinh ngạc ngây người.

- Còn ngươi nữa...

Diệp Huyền làm xong việc này vẻ mặt ngưng trọng, đồng tử màu xanh nhìn đối thủ cách đó không xa, ánh mắt yêu dị của Diệp Huyền nhìn chằm chằm, nội tâm người nọ lạnh như băng.

- Không!

Hắn hoảng sợ hét lớn một tiếng, Đoạn Thiên Lang biến thành huyết vụ trước mặt bao người, tuy hắn không hóa thành huyết vụ như Đoạn Thiên Lang nhưng trên người sinh ra một tầng cặn bã, gương mặt khiếp sợ không nói thành lời.

Thân thể hắn đóng băng trong nháy mắt, toàn thân tan nát không còn lại gì, hắn hóa thành cặn bã đầy trời và biến mất trong gió.

- Ma quỷ, tiểu tử này là ma quỷ.

- Gia hỏa này đang làm cái gì vậy?

- Chỉ liếc mắt đã chém giết Đoạn Thiên Lang và Lãnh Vô Tẫn.

Các Vũ Vương chung quanh khiếp sợ khi nhìn thấy việc này.

Bọn họ không rõ lắm, tuy Diệp Huyền phóng thích Đoạn Thiên Lang và Lãnh Vô Tẫn nhưng kỳ thật trước khi phóng thích đã gieo ấn ký hồn lực đặc thù lên người bọn họ, có thể nói Đoạn Thiên Lang và Lãnh Vô Tẫn được giao về Huyền Cơ Tông nhưng tính mạng nằm trong khống chế của Diệp Huyền.

Đáng thương Đoạn Thiên Lang còn cho rằng có thể đánh chết Diệp Huyền, đúng là tìm chết.

Nhưng Diệp Huyền lại biết rõ điểm này, võ giả ba đại thế lực Huyền Cơ Tông căn bản không rõ phát sinh chuyện gì, bọn họ nhìn thấy chính là phó tông chủ cường đại bị Diệp Huyền nhìn một cái và chết thảm thiết, cái chết thảm thiết mà rung động, rung động sâu trong tâm tư của bọn họ, động tác chém giết của bọn họ cũng dừng lại.

Trong nháy mắt cả chiến trường yên tĩnh trong nháy mắt nhưng đối với giao phong cấp bậc Vũ Vương thì đây là sai lầm to lớn.

- Sát!

Trong tiếng quát lớn, cường giả bảy thế lực lớn điên cuồng ra tay, trong khoảnh khắc võ giả ba thế lực Huyền Cơ Tông liên tục lui về phía sau, lâm vào trong lúc nguy nan.

- Đáng chết.

Đôi mắt Đường Chiêu lạnh lẽo và lộ ra hung quang.

Hắn truyền âm nói một câu, lúc này có ba đạo thân ảnh lao tới gần Diệp Huyền.

Ba người này đều là Thái Thượng trưởng lão Huyền Cơ Tông bế quan tiềm tu, tu vi mỗi người là thất giai nhị trọng, hiện tại mục tiêu của bọn họ là chém giết Diệp Huyền.

- Ha ha ha, muốn giết đệ tử Lam Quang học viện chúng ta cũng không dễ như vậy đâu.

Đột nhiên có tiếng cười lớn xuất hiện, Dược Thành Dược lão lao ra khỏi đám người và ngăn cản trước mặt Diệp Huyền, thân ảnh hắn sinh ra hào khí ngất trời.

Ba người kia thấy thế không nói được nửa câu, ba người liên thủ hóa thành dòng nước lũ vô tận ập tới Diệp Huyền.

- Hừ!

Dược lão hừ lạnh, bàn tay hắn có huyền lực quanh quẩn và hóa thành quang thuẫn màu xanh ngăn cản ba người công kích.

Oanh oanh!

Tiếng nổ vang vọng sinh ra, trên bầu trời, thân ảnh Dược lão ngạo nghễ, mặc cho dòng lũ huyền nguyên ập tới vẫn lù lù bất động.

- Cái gì?

Có không ít người nơi này chấn động.

Ba tên cường giả thất giai nhị trọng đỉnh phong công kích không thể phá hủy phòng ngự của Dược lão.

Dược Thành có tạo nghệ luyện dược học bào danh hàng đầu trong Mộng Cảnh bình nguyên, bởi vậy tất cả thế lực lớn đều nhận ra hắn.

Tuy phương diện luyện dược của hắn rất mạnh nhưng trên thực tế chỉ là Vũ VƯơng thất giai nhị trọng đỉnh phong mà thôi, từ khi nào hắn đáng sợ như vậy?

Bọn họ có thể cảm nhận được áp lực trên người hắn, thần sắc hoảng sợ không nhỏ.

- Thất giai tam trọng?

Tâm thần mọi người chấn động, không ngờ Dược Thành lại đột phá thất giai tam trọng, khó trách có thể dùng sức một mình ngăn cản ba tên cường giả Huyền Cơ Tông tiến công.

Chỉ là...

Mọi người lúc này phát hiện không đúng và quay đầu nhìn sang.

Chỉ thấy mỗi người trong trận doanh Lam Quang học viện đều khác với nhận thức của bọn họ lúc ban đầu.

Đông Bác Đặc và Dược Thành đều là từ thất giai nhị trọng đột phá đến thất giai tam trọng, những đạo sư khác vốn từ thất giai nhất trọng cũng đột phá tớithất giai nhị trọng.

Càng làm cho mọi người giật mình chính là Cát Phác Tử.

Tuy tu vi Cát Phác Tử và Đường Chiêu tông chủ đều là thất giai tam trọng đỉnh phong nhưng mọi người biết rõ tông chủ Huyền Cơ Tông Đường Chiêu còn mạnh hơn Cát Phác Tử.

Nhưng bây giờ hai người chém giết lâu như vậy, Cát Phác Tử lâm vào hạ phong nhưng vẫn duy trì tư thế bất bại, điểm này không phải kỳ tích đơn giản như vậy.

Nhìn sang chung quanh, mỗi cường giả Lam Quang có thực lực mạnh hơn kẻ khác một giai, lần này bên phía Lam Quang học viện lại có thể ngăn cản đại bộ phận cường giả Huyền Cơ Tông, từ đó ba thế lực Huyền Cơ Tông không cách nào đàn áp bọn họ.

Dược Thành ngăn cản ba người, ba tên cường giả Huyền Cơ Tông không thể đụng vào cọng lông trên người Diệp Huyền.

- Hừ.

Đường Chiêu hừ lạnh một tiếng, đột nhiên hắn vươn tay điểm một chỉ, một tiếng nổ lớn vang lên, khí tức đáng sợ bộc phát và đánh vào phòng ngự của Dược Thành

Oanh phanh!

Khí kình bạo phát đánh thủng phòng ngự của Dược Thành, thân thể hắn bay về phía sau.

- Đường Chiêu, đang động thủ với ta lại phân tâm, ngươi tìm chết.

Ánh mắt Cát Phác Tử phát lạnh, trường thương màu tím xuất hiện ảo ảnh, ảo ảnh quét qua tất cả và kíp nổ hư không, diễn biến thành một con giao long màu tím.

Giao long màu tím giương nanh múa vuốt lao tới cắn xé Đường Chiêu.

Ầm ầm!

Đường Chiêu vội vàng dùng trường kiếm đón đỡ trước ngực, trường kiếm bắn ra hào quang màu xanh và thân thể Đường Chiêu lui về phía sau.

- Đáng chết, tại sao thực lực Cát Phác Tử lại đột nhiên mạnh như thế?

Sắc mặt Đường Chiêu tái nhợt, trong hiểu biết của hắn thực lực Cát Phác Tử kém hơn mình quá nhiều, vào lúc này đối phương có thể giao thủ với hắn lâu như vậy, hơn nữa còn không lâm vào hạ phong mới là việc làm hắn khiếp sợ.
Chương 1015 Giết chóc vô tận

Cát Phác Tử âm thầm nhìn sang Diệp Huyền, trong nội tâm âm thầm cảm kích, nếu như không phải vì Diệp Huyền thì thực lực bọn họ căn bản không có khả năng biến hóa long trời lở đất như vậy.

Không có ai biết trong thời gian này đám người Cát Phác Tử được Diệp Huyền chỉ điểm và trợ giúp.

Kiếp trước Diệp Huyền là cường giả nổi danh đại lục, bên người có Vũ Đế cửu giai đi theo đếm không hết, hắn chỉ điểm võ đạo cho bọn họ là dư xài.

Hôm nay Diệp Huyền thực lực thấp kém, còn không cách nào giúp đám người Cát Phác Tử và Dược lão đột phá Vũ Hoàng bát giai trong thời gian ngắn nhưng muốn giúp bọn họ bước thêm một bước rất dễ dàng.

Từ đó cũng làm cường giả Lam Quang học viện bộc phát thực lực cường đại trong đại chiến.

Vù vù vù!

Thời điểm đám người Cát Phác Tử liên thủ tấn công, bảy thế lực lớn dần dần chiếm cứ thượng phong.

- Ha ha ha, ba đại thế lực Huyền Cơ Tông muốn đồ diệt chúng ta tại đây, hôm nay chúng ta muốn nói với bọn chúng suy nghĩ này buồn cười cỡ nào.

Còn thừa lại vài thế lực lớn, trên mặt bọn họ mang theo vui mừng và hưng phấn tấn công địch nhân.

Ầm ầm!

Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc không ngừng vang lên, song phương điên cuồng giao thủ với nhau và người vẫn lạc liên tiếp.

Ưu thế bảy thế lực lớn dần dần mở rộng, càng ngày càng rõ ràng.

- Giết, đánh chết tất cả đệ tử Huyền Cơ Tông.

Thanh Phong đế quốc Lý Tông La cung phụng dẫn theo vài tên cường giả Thanh Phong đế quốc đuổi giết vài tên vũ Vương Huyền Cơ Tông.

Đường Chiêu nhìn chiến trường hỗn loạn và cảm thấy bất đắc dĩ.

- Lão tổ, xin ngài ra tay đi.

Hắn cười khổ nói một câu, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.

- Lão tổ?

Ở đây trừ người Lam Quang học viện ra, những người còn lại rất ngạc nhiên.

- Đường Chiêu, ngươi làm ta rất thất vọng.

Một giọng nói đạm mạc vang vọng thiên địa.

Ông!

Ngay sau đó uy áp cường đại bộc phát bao phủ thiên địa, đột nhiên hàng lâm cả Cổ Dương thành, đồng thời, bóng người màu đỏ vô cùng bá đạo xuất hiện, hắn đứng trên hư không và bao quát toàn bộ mọi người trong Thất Tinh Khôn Nguyên Trận.

Chính là lão tổ Huyền Cơ Tông Thiên Dịch lão nhân.

Ánh mắt của hắn nhìn người Thanh Phong đế quốc đuổi giết cường giả Vũ Vương Huyền Cơ Tông.

- Dám truy sát đệ tử Huyền Cơ Tông?

Thiên Dịch lão nhân cầm khô lâu quyền trượng trong tay, khóe miệng hắn nở nụ cười sâm lãnh, trầm thấp mở miệng, giọng nói của hắn không lớn nhưng lại giống như cự chùy nện vào nội tâm mọi người.

Ầm ầm!

Cả phiến hư không sôi trào, sương mù thô to màu đen xuất hiện và nhanh chóng ngưng tụ thành hình, hóa thành một cái đầu lâu thật lớn, nó há miệng thôn phệ cường giả Thanh Phong đế quốc vào trong.

Khí tức huyền nguyên làm người ta đáng sợ bao phủ không trung Cổ Dương thành..

Đối mặt một kích khủng bố như thế, vài tên Vũ Vương của Thanh Phong đế quốc đuổi giết người Huyền Cơ Tông vô cùng kinh hãi, cả đám dừng lại và bỏ chạy, cũng không để ý tới đầu lâu cắn xé người khác.

- Không tốt!

Thời điểm này Lý Tông La dẫn đội Thanh Phong đế quốc hoảng sợ hét lớn, dùng thực lực thất giai tam trọng của hắn tự nhiên cảm nhận được Thiên Dịch lão nhân đáng sợ.

- Đáng chết, Vương Lộ, không nên chống cự, mau lui lại!

Vào lúc này huyền nguyên trong người, Lý Tông La bốc cháy, hắn hóa thành thiểm điện phóng về phía đầu lâu đáng sợ kia.

Nhưng căn bản không kịp, đầu lâu màu đen nhìn như chậm chạp nhưng kì thực cực nhanh, trong chốc lát đã tới trước mặt vài tên cường giả của Thanh Phong đế quốc.

Vương Lộ và vài tên cường giả khác dùng toàn lực chống cự, bọn họ không ngừng oanh kích dầu lâu đáng sợ kia, nhưng không khác gì ném đá vào biển rộng, đầu lâu rung động thật nhỏ và không có bất cứ động tĩnh gì, đầu lâu như núi cao không ngừng bay tới và trực tiếp thôn phệ đám người Vương Lộ.

- Ah!

Tiếng gào thét thảm thiết vang lên, tất cả mọi người hoảng sợ nhìn đầu lâu cắn xé mấy người Vương Lộ, toàn thân tỏa ra từng đám khói đen, bắt đầu từ áo bào, làn da và nội tạng, ngay sau đó xương cốt cũng bị hủ hóa.

Vào lúc này đám người Vương Lộ không ngừng biến mất trên không trung.

Hô!

Trong mắt đầu lâu đáng sợ xuất hiện ánh lửa, cuối cùng hóa thành bóng đen quay vào bên rong quyền trường của Thiên Dịch lão nhân.

Hấp thu tinh huyết của mấy người, khô lâu quyền trượng càng quỷ dị và âm trầm.

Cả quá trình nói đến dài dằng dặc nhưng kỳ thật chỉ diễn ra trong một lúc, vài tên Vũ Vương thất giai của Thanh Phong đế quốc tan thành mây khói, bọn họ vẫn lạc và thi cốt không còn.

Cảnh tượng rung động như thế dọa không ít người sợ hãi.

- Vương Lộ!

Trên bầu trời, Lý Tông La gào thét thảm thiết, trong mắt hắn đã chảy huyết lệ, hắn cực kỳ tức giận nhìn bóng người màu đỏ kia.

- Đi chết đi!

Lý Tông La gào thét như dã thú bị thương, vô tận huyền nguyên bộc phát, vũ hồn trên đỉnh đầu hắn không ngừng vặn vẹo, từng đạo hào quang hóa thành quang hoàn khủng bố.

Vào lúc này hắn như hào quang lao thẳng về phía Dịch lão nhân.

- Ngu muội!

Giọng nói âm trầm vang vọng bầu trời, Thiên Dịch lão nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Tông La, hắn lại vung vẫy khô lâu quyền trượng lần nữa.

Oanh!

Một đạo sương mù màu đen bộc phát và bao phủ toàn thân Lý Tông La.

Huyền nguyên và hồn lực trên người Lý Tông La nhộn nhạo và rung động, thân thể hắn bị ăn mòn khi sương mù ba phủ.

Xuy xuy xùy!

Toàn thân hắn bốc khói đen, gương mặt hắn đầy bọt khí dữ tợn.

Hắn mở to mắt đầy khiếp sợ, đột nhiên trong tay xuất hiện tấm chắn màu bạc và lui về phía sau.

- Hừ, đã động thủ, vậy thì chết đi.

Thiên Dịch lão nhân xùy cười một tiếng, khô lâu quyền trượng tỏa ra khói đen mạnh hơn và vây khốn Lý Tông La vào trong.

- Không!

Tiếng kêu thê lương thảm thiết và máu đen không ngừng bắn tung tóe ra chung quanh, thân thể Lý Tông La trên bầu trời cũng hóa thành mây khói, cũng không còn lại cái gì, chỉ tấm chắn màu vàng đang bị ăn mòn và rơi xuống đất, sau khi nó chạm đất cũng hóa thành nước đen.

Trong khoảnh khắc ——

Cả Cổ Dương thành yên tĩnh như tòa thành chết.

Từ khi Thiên Dịch lão nhân xuất hiện đánh chết Lý Tông La cũng chỉ kéo dài có mười giây.

Nhưng chỉ có hơn mười giây sau mấy tên Vũ Vương của Thanh Phong đế quốc, kể cả lĩnh đội Lý Tông La cũng vẫn lạc.

Vào lúc này Thanh Phong đế quốc, trừ những người bị thương, bên ngoài còn có Vũ Vương thất giai không có chiến đấu, còn lại đều bị diệt, không có ai may mắn thoát khỏi.

Chuyện này cực kỳ kinh hãi, làm cho tất cả mọi người khiếp sợ cả kinh không nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK