Âm Thứu không tin Diệp Huyền còn có thể bắt được động tác của mình.
Làm hắn không dám tin chính là, lợi trảo của hắn vừa mới đánh xuống, một đạo kiếm quang màu xanh quỷ dị xuất hiện trước mặt hắn, ngăn cản lợi trảo của hắn tấn công.
Đinh đinh đinh!
Âm thanh kim loại va chạm vang lên liên tục, mặc Âm Thứu tấn công như thế nào, trường kiếm màu xanh giống như có mắt ngăn cản toàn bộ thế công của hắn.
Điều đó không có khả năng, nội tâm Âm Thứu vô cùng kinh hãi, hắn tốc độ tấn công của hắn hiện tại cực nhanh, tại sao Diệp Huyền có thể ngăn cản nổi?
Vào lúc này trong nội tâm Âm Thứu cực kỳ sợ hãi.
Đôi mắt dữ tợn, vũ hồn trên đỉnh đầu hắn tỏa ra khí tức vũ hồn đậm đặc, đạo tinh hoàn thứ tư chấn động, lực lượng Âm Thứu tăng lên thật nhanh.
Oanh oanh oanh.
Dưới thế công liên tục như thế, rốt cuộc Diệp Huyền không ngăn cản nổi, hắn không ngừng bay ngược về phía sau vài mét.
Hắn nhìn chằm chằm vũ hồn trên đầu Âm Thứu, âm thầm ngạc nhiên, Âm Thứu có vũ hồn thật cường đại, chẳng những có thể gia tăng tốc độ bản thân, hơn nữa còn gia tăng cả thực lực.
Sở dĩ hắn lui về phía sau cũng không phải bởi không thể ngăn cản Âm Thứu công kích, tuy cường độ huyền lực của hắn không yếu hơn Âm Thứu nhưng trên cấp bậc còn kém hơn không ít, không có bền bỉ giống Âm Thứu, huống chi Long Văn kiếm của hắn chỉ là huyền binh tứ giai, hoàn toàn kém hơn trảo của Âm Thứu tấn công mình.
Trải qua giao phong thời gian dài như thế, rốt cuộc Diệp Huyền cũng biết được thực lực của mình đạt tới cấp độ gì.
Nếu như vậy phải tốc chiến tốc thắng a.
Tâm niệm vừa động, hồn thức của Diệp Huyền lập tức chui vào trong trữ vật giới chỉ và tiến vào hòn đá màu đen.
Chính là Trấn Nguyên Thạch.
Được hắn khống chế, Trấn Nguyên Thạch nhanh chóng xuất hiện trên không trung và biến lớn nhanh chóng.
Một kích đánh lui Diệp Huyền, Âm Thứu vô cùng mừng rỡ, hắn chuẩn bị nhân cơ hội này đánh chết Diệp Huyền, đột nhiên hắn cảm giác có sát ý đáng sợ tập trung bản thân, sau đó hắn nhìn thấy trong tay Diệp Huyền là Trấn Nguyên Thạch.
- Lại là một huyền bảo...
Âm Thứu không nghĩ tới trên người Diệp Huyền lại có nhiều bảo vật như thế, lúc trước thi triển đại ma bàn màu đen, hiện tại lại thi triển huyền bảo giống khối đá đen không yếu chút nào.
Hiện tại hắn khẳng định Diệp Huyền tuyệt đối là đệ tử thiên tài của thế lực lớn, hơn nữa này thế lực này tuyệt đối là cấp bậc mười thế lực lớn, nếu không không thể nuôi dưỡng được thiên tài như Diệp Huyền, cũng không có khả năng ban nhiều huyền bảo như thế.
Nếu như có thể lựa chọn, Âm Thứu tình nguyện không phát sinh xung đột với Diệp Huyền, nhưng hiện tại hắn đã giao thủ, hắn nhất định phải đánh chết Diệp Huyền tại đây, bằng không đợi Diệp Huyền trở về thì kẻ phải chết là hắn.
Âm Thứu cũng không cho rằng mình có thể sống sót khi bị thế lực cấp bậc mười thế lực lớn đuổi giết.
Trong nội tâm nghĩ như vậy, Âm Thứu đã cắn đầu lưỡi một cái, hắn phun ra một dòng tinh huyết, huyền lực trong cơ thể vận chuyển cực nhanh, đôi mắt của hắn đỏ thẫm, lợi trảo của hắn đánh thẳng vào Trấn Nguyên Thạch được Diệp Huyền vận dụng.
Hắn đã bất chấp giá nào, cho dù thiêu đốt tinh huyết cũng phải giết Diệp Huyền.
Làm hắn không ngờ là, hai tay của hắn vừa mới đánh vào Trấn Nguyên Thạch, lực lượng cường đại phản chấn truyền thẳng vào trong tay hắn.
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, ngũ tạng lục phủ trong cơ thể của hắn lệch vị trí, xương cốt hai tay chấn động, thiếu chút nữa đã vỡ nát.
Cuối cùng là huyền bảo gì?
Trong lòng của hắn quá sợ hãi, hắn cho tới bây giờ đều không có nhìn thấy huyền bảo đáng sợ như thế, một kích này làm hai tay của hắn ẩn ẩn xuất hiện vết rạn.
Hắn lúc này hít khí lạnh, bao tay của hắn là huyền binh ngũ giai đỉnh phong, cho dù huyền bảo ngũ phẩm đỉnh phong cũng khó làm bao tay của hắn có vết rạn, hòn đá màu đen của Diệp Huyền là huyền bảo lục phẩm hay sao?
Trong nội tâm cực kỳ khiếp sợ, Diệp Huyền đã khống chế được Trấn Nguyên Thạch tấn công thêm lần nữa.
Lúc này Âm Thứu đã không có tâm tư đánh chết Diệp Huyền, bảo vật trên người Diệp Huyền tầng tầng lớp lớp, ai biết hắn còn có bảo vật nào khác hay không, huống chi sau khi nhìn thấy Diệp Huyền vận dụng Trấn Nguyên Thạch, Âm Thứu hiện tại không có tâm tư đánh chết Diệp Huyền.
Có cả bảo vật nghịch thiên như vậy, tiểu tử là thiên tài cực kỳ đáng sợ trong mười đại thế lực lớn, nhân vật như vậy tuyệt đối sẽ được thế lực cung cấp rất nhiều bảo vật.
Nếu như hắn dám giết Diệp Huyền, một khi thế lực của Diệp Huyền tức giận thì Âm Thứu hắn có chạy tới chân trời xa xôi cũng không thể thoát mạng.
Không có nhìn thấy Huyền Cơ Tông chết một Cuồng Phong trưởng lão sao, cả Mộng Cảnh bình nguyên đều có lệnh truy nã hung thủ.
Nghĩ tới đây trong nội tâm Âm Thứu đã tràn ngập hối hận, vội vàng nói:
- Các hạ chậm đã, tại hạ có mắt không nhìn thấy thái sơn, mạo phạm các hạ, chúng ta không bằng thương lượng với nhau đi...
Diệp Huyền cười lạnh và khinh thường, hiện tại cầu xin tha thứ? Muộn! Bá, chỉ thấy Trấn Nguyên Thạch nện mạnh xuống dưới.
Oanh oanh oanh.
Âm Thứu lại phun máu tươi và bay ra xa.
Thấy Diệp Huyền không quan tâm tới lời của mình nói, nội tâm Âm Thứu đã sợ hãi, hắn biết rõ đối phương đã có tâm tư giết hắn.
- Tiểu tử, hẳn là ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi hay sao? Nhanh chóng dừng tay, chúng ta có thể thương lượng, nếu không đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.
Âm Thứu kinh sợ gào lên, Diệp Huyền lại chẳng quan tâm, không ngừng thúc dục Trấn Nguyên Thạch.
Trong nội tâm hắn hạ quyết tâm độc ác, Xú tiểu tử, thật sự cho rằng ta sợ ngươi hay sao, cùng lắm lão tử rời khỏi Mộng Cảnh bình nguyên, lưu lạc chân trời xa xăm.
Trong nội tâm nổi giận, ưng vũ hồn trên đỉnh đầu Âm Thứu tỏa sáng, tinh hoàn thứ năm của hắn sáng lên, vũ hồn chi lực cuồng bạo giống như đại dương mênh mông, điên cuồng tấn công Diệp Huyền.
Đồng thời Âm Thứu lại phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt đỏ thẫm, thúc dục luân đao, điên cuồng tấn công vào đầu Diệp Huyền.
Diệp Huyền nhìn thấy Âm Thứu bắt đầu dốc sức liều mạng liền thúc dục đại địa vũ hồn, trên người của hắn xuất hiện áo giáp nham thạch, cùng lúc đó Trấn Nguyên Thạch và Hồn Thiên Diệt Địa Ma Bàn cùng bay tới.
Oanh!
Hồn Thiên Diệt Địa Ma Bàn đánh lên luân đao đầu tiên, đồng thời ngăn cản thế công của Âm Thứu, lúc này Trấn Nguyên Thạch khủng bố mới hàng lâm.
Oa!
Hắn không ngừng phun máu tươi, Âm Thứu hóa thành huyết nhân bay ra ngoài, toàn của hắn xuất hiện hơn mười vết máu tươi.
Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên không dứt bên tai.
Chương 632 Hồn ấn truy tung (2)
Trái Âm Thứu phóng thích huyền lực đánh lên người Diệp Huyền chỉ oanh phá một tầng dung nham trên người Diệp Huyền, Diệp Huyền vẫn lù lù bất động.
Âm Thứu lúc này thời điểm mới hiểu ra, chính mình đánh giá thấp thực lực Diệp Huyền, hắn cũng không kịp thu hồi luân đao của mình, hắn vội vàng vận dụng một tấm chắn, kéo thân thể tàn phá đào thoát khỏi nơi này.
Sở dĩ Diệp Huyền vận dụng Trấn Nguyên Thạch chính là vì muốn kết thúc chiến đấu sớm, hiện tại nhìn thấy Âm Thứu muốn chạy trốn, hắn làm sao cho hắn như nguyện chứ, Trấn Nguyên Thạch cực lớn xoay tròn bay ra ngoài lần nữa.
Nếu như nói lúc trước Âm Thứu còn có thực lực ngăn cản Trấn Nguyên Thạch công kích một lúc, như vậy hiện tại hắn triệt để vô lực.
Trấn Nguyên Thạch cực lớn nện tấm chắn bay xa, lúc này lại nện tiếp vào đầu của hắn, Âm Thứu tuyệt vọng nhìn Trấn Nguyên Thạch nện xuống, Trấn Nguyên Thạch tỏa ra khí tức khủng bố làm ý chí của hắn bị chế trụ.
Hắn biết rõ cho dù mình sử dụng tất cả khí lực bình sinh cũng không ngăn nổi Trấn Nguyên Thạch công kích.
Oanh!
Máu tươi bắn tung tóe, cả thân thể Âm Thứu bị Trấn Nguyên Thạch nện thành bánh thịt, trước khi chết hắn không kịp nói một câu sau cùng.
- Chỉ có chút thực lực này còn muốn cướp bảo vật của ta?
Đáng tiếc Âm Thứu có tức giận cũng không thể biểu đạt được.
Diệp Huyền lăng không thu trữ vật giới chỉ của Âm Thứu, hắn đang thi triển thôn phệ vũ hồn hấp thu toàn bộ vũ hồn chi lực của Âm Thứu và rời khỏi núi rừng.
Vèo! Vèo! Vèo!
Thời điểm Diệp Huyền rời đi không bao lâu, vài tên võ giả đột nhiên xuất hiện tại khu vực hai người vừa chiến đấu.
- Ồ, vừa rồi tại đây có người chiến đấu, vì sao lại không có người nhanh như thế?
- Chẳng lẽ chiến đấu đã chấm dứt?
- xem hiện trường lưu lại chiến đấu dấu vết, hình như hay vẫn là lưỡng cao thủ.
- Nhìn kìa, nơi này có thi thể, nhất định người nọ đạt được không ít thứ tốt, chúng ta có nên đuổi theo nhanh hay không?
- Đúng thế, hiện tại đuổi theo mau còn kịp, đừng để hắn chạy xa, chiên đấu kịch liệt như vậy, xem ra tên kia khẳng định bị thương nặng.
Vài tên võ giả liên tục mở miệng, bọn họ là mạo hiểm giả gần đế đô, vừa rồi đúng lúc đi ngang qua nơi này, nghe được trong núi rừng có chiến đấu cho nên chạy tới đây xem.
- Không vội, xem kẻ chết là ai.
Lão giả cầm đầu đi tới chỗ thi thể.
- Hí!
Lúc này đám người lập tức hít khí lạnh.
- Là Đồ Nhân Tôn!
Trên mặt mấy người mang theo thần thái sợ hãi.
Đồ Nhân Tôn thân là Vũ Tôn lục giai nhị trọng, thực lực kinh người, tính tình tâm ngoan thủ lạt, cực kỳ tàn nhẫn, đồ sát người nhiều vô số kể, gần như không ai không biết hắn, chỉ có hắn giết người khác, hiện tại kẻ nào đã giết hắn, hơn nữa hắn chết quá thê thảm ah.
Khá tốt bọn họ vừa rồi không có đuổi theo, bằng không chính bọn họ phải chết tại chỗ.
Mấy người vẫn còn sợ hãi không nhỏ, trên lưng đổ mồ hôi lạnh.
Có thể đánh chết Đồ Nhân Thôn chắc chắn là cao thủ, muốn kích giết bọn họ quá dễ dàng.
Sau khi Diệp Huyền rời khỏi núi rừng, hắn không dừng lại, hắn lại từ cửa thành đi vào đế đô.
Lúc này có một tên võ giả không chút thu hút nhìn thấy cảnh này liền nhanh chóng quay người chạy vào một gian phòng của chợ đêm.
- Như thế nào?
Phong Do quản sự của chợ đêm đang ngồi trong phòng này, hắn lên tiếng hỏi.
Tên võ giả lập tức cung kính nói:
- Bẩm Phong Do quản sự, vừa rồi Đồ Nhân Thôn thật sự theo tiểu tử kia ra khỏi thành...
- Ah?
Không chờ tên võ giả nói xong, Phong Do quản sự cười lạnh, nói:
- Xem ra Đồ Nhân Tôn lần này lại phát tài một vố rồi ah? Đồ Nhân Tôn hiện tại ở nơi nào, thay ta liên hệ hắn, xem hắn có bán đồ vật mình không cần cho chợ đêm hay không?
Tên võ giả kia lắc đầu, nói:
- Phong Do quản sự, Đồ Nhân Tôn không có trở lại, trở lại là thanh niên kia.
- Cái gì?
Phong Do đứng lên, vẻ mặt giật mình, cúi đầu cau mày nói:
- Không có khả năng ah, dùng tính cách của Đồ Nhân Tôn há sẽ bỏ qua thanh niên kia? Chẳng lẽ tiểu tử này thoát được Đồ Nhân Tôn đuổi giết?
Phong Do tươi cười sâu xa.
- Tiểu tử này đúng là có chút tài năng, cũng không biết là người của thế lực nào, có thể né tránh Đồ Nhân Tôn đuổi giết, xem ra thực lực không kém, tiếp tục điều tra cho ta.
Phong Do xem ra nhất định là Diệp Huyền dùng biện pháp gì đó tránh né Âm Thứu đuổi giết.
Làm hắn không ngờ tới là, qua nửa canh giờ sau đã có tin tức truyền tới.
Có võ giả phát hiện thi thể Đồ Nhân Tôn Âm Thứu trong núi rừng bên ngoài đế đô.
Đồ Nhân Tôn trong võ giả ngoại thành của đế đô cũng là nhân vật số má, tin tức này liên tục truyền ra trong vòng tròn luẩn quẩn của đế đô.
Rất nhiều võ giả dưới chợ đêm biết được tin tức đều xôn xao, nội tâm cực kỳ chấn động.
Kinh hãi nhất chính là Phong Do, hắn nhận được tin tức liền hít khí lạnh, ngay sau đó hắn cực kỳ kinh hãi.
Hắn đã khẳng định Đồ Nhân Tôn Âm Thứu đã bị Diệp Huyền giết, tên kia có thể trong thời gian ngắn như vậy giết Đồ Nhân Tôn Âm Thứu, đây quả thực là quá nghe rợn cả người.
Thanh niên kia là người của thế lực nào? Phong Do âm thầm khiếp sợ.
Hắn lập tức phái người nghe ngóng tin tức của Diệp Huyền tại gian phòng Thiên Tức Lâu, dùng thân phận quản sự chợ đêm của hắn, hắn dễ dàng nghe ngóng tin tức của Thiên Tức Lâu.
Sau khi thăm dò, hắn lập tức phái người nhìn chằm chằm vào gian phòng của Diệp Huyền, chỉ cần đối phương trở lại phải phái người thông tri hắn.
Diệp Huyền trở lại đế đô, một đường đi tìm kiếm cái gì đó, hắn nhanh chóng đi vào một túp lều lộn xộn của gia đình nghèo.
Đây là khu dân nghèo của đế đô, khắp nơi đều là phòng ốc rách nát, trên mặt đất đều là nước thối, mùi hôi tận trời.
Diệp Huyền cau mày, một đường đi vào trong, đi tới trước một căn phòng và đẩy cửa đi vào.
Trong phòng bài trí đơn sơ, một nữ tử chừng hai mươi đang làm bếp, dáng người của nàng yểu điệu, đang mang tạp dề, bộ dạng mộc mạc.
Nhìn thấy Diệp Huyền tiến vào, nữ tử này ngạc nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt.
- Được rồi, đừng giả bộ, nhanh mang đồ vật ra đây, ta không có nhiều thời gian chơi đùa với ngươi.
Diệp Huyền lườm nữ tử, nhàn nhạt nói ra.
Gương mặt vốn mờ mịt của nàng nhanh chóng biến thành kinh hãi.
- Tại sao ngươi nhận ra ta?
- Ta nói rồi, ngươi không nên quá tự tin vào Dịch Dung Thuật của mình.
Diệp Huyền nhàn nhạt nói ra.
Cô gái này chính là người áo choàng lúc trước, Diệp Huyền đã đánh hồn ấn đặc biệt lên người của đối phương, chỉ cần đối phương đang ở trong vòng trăm dặm, Diệp Huyền có thể dễ dàng thông qua khí tức hồn ấn và tìm được đối phương.
Chương 633 Giải trừ minh tâm chủng (1)
Nàng kia biết rõ Diệp Huyền thực nhận ra nàng, trong nội tâm vô cùng kinh hãi, ánh mắt nhìn Diệp Huyền tràn ngập hoảng sợ và sợ hãi.
Vì tránh né Diệp Huyền, nàng gần như nghĩ tất cả biện pháp, trong thời gian ngắn như thế, chẳng những đổi quần áo, tắm rửa, nàng còn dùng dung dịch đặc biệt tẩy rửa thân thể của mình, kể cả tóc và cả nơi tư mật cũng không bỏ qua.
Nàng xem ra Diệp Huyền muốn tìm được chính mình khó hơn lên trời, nàng không ngờ mới qua không bao lâu đối phương dễ dàng tìm được chính mình.
- Đúng rồi, không phải Đồ Nhân Tôn đi theo ngươi sao? Hắn ở đâu?
Nữ tử như nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên nàng hỏi.
- Bị ta giết. Ta không có quá nhiều thời gian lãng phí tại đây, giao Tinh Phách Thạch ra đây.
Diệp Huyền lạnh lùng nói ra.
Nữ tử này chấn động, biểu lộ cứng lại, chợt khẽ cắn môi, bất đắc dĩ xuất ra một hộp ngọc.
Diệp Huyền vội vàng mở hộp ngọc ra, bên trong có tinh thể màu vàng tỏa sáng, nó tỏa ra hào quang sáng ngời, chính là Tinh Phách Thạch.
Trong nội tâm Diệp Huyền vô cùng vui vẻ, hao phí nhiều thời gian như thế cũng tìm được Tinh Phách Thạch, trong lòng của hắn giống như bỏ được một tảng đá lớn trong lòng.
Thu hồi Tinh Phách Thạch, Diệp Huyền không nói lời nào liền quay người đi ra ngoài.
Lưu lại nữ tử với thần thái ngẩn ngơ.
Nửa canh giờ sau, Diệp Huyền đã xuất hiện tại một khách sạn hoa lệ khác trong đế đô.
Nếu đã đạt được Tinh Phách Thạch, hắn cũng không cần phải quay trở lại Thiên Tức Lâu, hơn nữa hắn biết rõ một khi tin tức Đồ Nhân Tôn bị giết, thân phận của hắn tuyệt đối sẽ bị người ta chú ý.
Địa phương như chợ đêm dưới mặt đất có tính ẩn nấp là tốt nhưng là nơi không có quy tắc, chỉ cần có phương pháp, tìm được nơi hắn ở quá dễ dàng, Diệp Huyền cũng không ngu ngốc quay trở về.
Phân phó tiểu nhị không nên quấy rầy, Diệp Huyền nhanh chóng bế quan tu luyện.
Đầu tiên hắn khắc trận vân chung quanh, bày xuống một ít trận bàn, sau khi phong tỏa khí tức của gian phòng, Diệp Huyền nhanh chóng xuất Tinh Phách Thạch ra ngoài.
Tinh Phách Thạch cực kỳ cứng rắn, vốn muốn luyện hóa cần thủ đoạn và tài liệu khác, hắn có thiên hỏa cho nên cực kỳ dễ dàng.
Sau nửa canh giờ, Tinh Phách Thạch đã bị hòa tan thành một đám chất lỏng óng ánh, nó tỏa ra khí tức cực kỳ đặc biệt.
Diệp Huyền nhanh chóng dung nhập tinh túy Tinh Phách Thạch vào trong thân thể của mình, một tia lực lượng đặc biệt bị hắn khống chế tiến vào trong đầu của hắn, nó tiếp xúc với minh tâm chủng.
Hai chủng lực lượng tiếp xúc nhau, sau đó tự triệt tiêu nhau, sau khi lực lượng Tinh Phách Thạch hoàn toàn biến mất, khí tức minh tâm chủng lưu lại trong đầu diệp Huyền cũng biến mất không còn, không thừa lại một tia.
Cảm nhận khí tức minh tâm chủng biến mất một cách hoàn toàn, Diệp Huyền thở dài một hơi, rốt cuộc trên mặt cũng nở nụ cười thoải mái, lúc này hắn nhẹ nhõm giống như đạt được tân sinh.
Sau khi giải trừ khí tức minh tâm chủng, rốt cuộc hắn không cần giống như trước kia chạy ngược chạy xuôi, hắn quả thật chịu đủ thời gian bị đuổi giết.
Lúc Diệp Huyền giải trừ minh tâm chủng, trong khu vực núi rừng hắn tiềm tu lúc trước, một gã lão giả lơ lửng giữa không trung, hắn phẫn nộ nhìn chằm chằm vào khu vực núi rừng này.
- Nơi này thật sự lưu lại khí tức minh tâm chủng nhàn nhạt nhưng tiểu tử đã biến mất, đáng giận.
Người này chính là Cuồng Chiến trưởng lão một đường truy tung Diệp Huyền, đã đuổi giết hơn ba tháng, hắn mỗi một lần tìm tới nơi rõ ràng là vị trí khí tức minh tâm chủng từng xuất hiện qua, chờ thời điểm hắn tới đã không còn lại ai.
Lần lượt đuổi giết làm hắn mất đi kiên nhẫn.
Oanh!
Hắn vỗ một chưởng xuống dưới, vô số cây cối tan vỡ, bụi mù nồng đậm bay lên không trung.
- Ân?
Đột nhiên hắn như cảm thấy cái gì đó, Cuồng Chiến lập tức xuất ra một khối đá màu trắng, sau khi xem xét sắc mặt hắn biến hóa.
Tảng đá màu trắng này chính là trắc minh thạch, có thể phát hiện khoảng cách và phương vị của người có minh tâm chủng, cho tới nay hắn vẫn dùng trắc minh thạch truy tung Diệp Huyền, dù Diệp Huyền ngăn cách khí tức minh tâm chủng, trắc minh thạch cũng có thể mơ hồ cảm nhận được phương vị của Diệp Huyền.
Nhưng bây giờ minh thạch màu trắng đã hoàn toàn yên tĩnh, điều này hiển nhiên đại biểu trắc minh thạch đã hoàn toàn mất đi năng lực cảm ứng minh tâm chủng.
Điều đó không có khả năng.
Nội tâm Cuồng Chiến lúc này cực kỳ khiếp sợ, căn cứ hắn hiểu biết, trắc minh thạch căn bản không có khả năng không cảm ứng ra khí tức minh tâm chủng, nếu như một khi hoàn toàn không dò ra chỉ có một khả năng, chính là đối phương giải trừ minh tâm chủng.
Nhưng khả năng này càng làm Cuồng Chiến cảm thấy khó tin, minh tâm chủng của mình là một lão tổ luyện hồn sư thất phẩm đã ẩn cư của Huyền Cơ Tông luyện chế, căn cứ hắn giảng thuật, một khi gieo minh tâm chủng, trừ khi có phương pháp đặc thù, cũng chỉ có luyện hồn sư thất giai mới có thể giải trừ.
Chẳng lẽ sau lưng người đánh chết Cuồng Phong con hắn lại có luyện hồn sư thất phẩm hay sao?
Hỗn đản, hắn tức giận mắng một tiếng, hắn nhanh chóng xuất ra địa đồ khu vực gần đây.
Ngay sau đó ánh mắt của hắn nhìn sang đế đô Hạo Thiên đế quốc cách đó không xa.
Tên kia hiện tại nhất định đã đi tới đế đô Hạo Thiên đế quốc, Cuồng Chiến lập tức đưa ra kết luận, cho dù đối phương muốn mua tài liệu loại trừ minh tâm chủnghay tìm kiếm luyện hồn sư thất phẩm, dế đô Hạo Thiên đế quốc chính là lựa chọn duy nhất.
Nghĩ tới đây Cuồng Chiến lập tức hóa thành hào quang và nhanh chóng đi tới đế đô Hạo Thiên đế quốc.
Hắn lập tức triệu tập quản sự phân bộ Huyền Cơ Tông tại Hạo Thiên đế quốc, mệnh lệnh điều tra một ít giao dịch đặc thù của chợ đêm.
Thời gian trôi qua thật nhanh, tin tức Diệp Huyền thu mua Tinh Phách Thạch dưới chợ đêm cũng đưa tới trước mặt Cuồng Chiến.
Hắn lập tức hiểu ra, thanh niên thu mua Tinh Phách Thạch, Hồn Nguyên Tâm Tinh tại chợ đêm chính là hung thủ đánh chết Cuồng Phong con hắn.
Tuy không rõ tên thanh niên tóc vàng đi nơi nào, hơn nữa dung mạo của người đó không hoàn toàn tương xứng với hình dáng tại thành Hắc Thạch.
Nhưng Cuồng Chiến trong tối tăm có cảm giác đây là người mình muốn tìm.
Đặc biệt sau khi biết tên thanh niên này đánh chết Đồ Nhân Tôn ở ngoài thanhf, Cuồng Chiến càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình.
Trong vài ngày kế tiếp, Cuồng Chiến đi khắp bốn phía trong đế đô tìm kiếm Diệp Huyền.
Mặc cho hắn phái người điều tra như thế nào, thanh niên kia giống như biến mất trong đế đô, không có tin tức.
Khi Cuồng Chiến đi khắp nơi tìm kiếm Diệp Huyền, lúc này Diệp Huyền đang thoải mái nhàn nhã dạo chơi trong đế đô.
Chương 634 Giải trừ minh tâm chủng (2)
Giải trừ minh tâm chủng, hoàn toàn không cần lo lắng chính mình sẽ bị tìm được, dùng Dịch Dung Thuật thay đổi gương mặt, trực tiếp đi lại trên đường cái đế đô.
Mục tiêu của hắn hiện tại chính là tìm kiếm tài liệu luyện chế linh bảo phi hành, tiếp theo hắn còn phải luyện chế vũ khí, Long Văn kiếm là huyền binh tứ cấp huyền binh đã không đủ dùng.
Tài liệu luyện chế linh bảo phi hành đã có một ít, một là lông vũ Lôi Quang Điện Ưng, mặt khác đoạt được Lam Lôi tinh trong tay Đồ Nhân Tôn Âm Thứu.
Trừ chuyện đó ra, Diệp Huyền còn đạt được tinh thần huyền thiết tại thành Hắc Thạch.
Tinh thần huyền thiết bị Diệp Huyền chuẩn đồ dự bị chế tạo vũ khí, số lượng cũng không nhiều, gia nhập một ít tăng cường độ của linh bảo phi hành không thành vấn đề, nhưng nếu như dùng làm chủ tài liệu luyện chế linh bảo phi hành thì không thể.
Một là tinh thần huyền thiết quá nặng, ảnh hưởng tốc độ của linh bảo phi hành, thứ hai tinh thần huyền thiết cũng không phải tài liệu tốt nhất luyện chế linh bảo phi hành.
Nhưng Diệp Huyền tại đi dạo qua mấy bảo các của đế đô nhưng hắn thất vọng mà về, bởi vì mặc dù nơi này bán tài liệu cao cấp hơn liên minh mười ba nước và Vô Không Lĩnh không ít nhưng không có tài liệu mà hắn cần.
- Diệp thiếu!
Đúng lúc này có tiếng nói kinh hỉ vang lên, Diệp Huyền quay đầu nhìn sang, hắn nhìn thấy La Thành vẻ mặt hưng phấn chạy tới.
Bên cạnh La Thành còn có mấy thanh niên cùng tuổi, trong mấy người đó có một nữ tử mặc váy dài vô cùng xinh đẹp.
Thiếu nữ này tuổi mười sáu, mái tóc đen nhánh cột thành búi, làn da trắng nõn và bóng loáng như mỡ dê, chân mày lá liễu, đôi mắt linh động như biết nói chuyện, nàng cực kỳ đáng yêu.
Bờ môi ướt quát mềm mại mê người, kết hợp cách ăn mặc của nàng liền xinh đẹp như tiên, dường như không nên xuất hiện tại nhân gian.
- Diệp thiếu, ta giới thiệu cho ngươi biết một chút, vị này chính là Mộ Dung Vân Tiêu tiểu thư, là tam tiểu thư Mộ Dung gia, mấy vị này là Lưu gia Lưu Tinh, Chu gia Chu Thành Bình, Hứa gia Hứa Quang...
La Thành giới thiệu từng người:
- La Thành, người này là ai? Vì sao chưa từng thấy trong đế đô bao giờ?
Trong đó thanh niên Lưu Tinh hừ lạnh một tiếng, hai mắt của hắn nhìn Diệp Huyền đầy khinh thường.
Vài thanh niên khác cũng bình thản nhìn sang Diệp Huyền, bộ dạng xa cách.
Có thể nhìn ra được mấy người này không nói cái gì nhưng trong mắt đều xuất hiện thần thái kiêu ngạo, hiển nhiên là đệ tử quần là áo lượt của các gia tộc tại đế đô.
- Vị này chính là Diệp thiếu.
La Thành cũng giới thiệu với mọi người.
- Đế đô có gia tộc họ Diệp sao?
Mấy người cao thấp dò xét Diệp Huyền, khóe miệng cười lạnh mang theo cảm xúc hoài nghi.
- La Thành, tiểu tử ngươi không phải bị người ta lừa gạt chứ?
La Thành căn bản không có để ý tới mấy người này, hắn nói với Diệp Huyền.
- Diệp thiếu, ngươi chuẩn bị đi nơi nào?
Đối với Diệp Huyền, La Thành thập phần kính nể và sùng bái, lúc trước hắn kiệt lực mời Diệp Huyền tới gia tộc của mình, chỉ tiếc Diệp Huyền không có đáp ứng, hôm nay lại nhìn thấy Diệp Huyền, trong nội tâm tự nhiên vô cùng hưng phấn.
Mấy người Lưu Tinh nhìn thấy ánh mắt La Thành, hắn hơi sững sờ, bọn họ cực kỳ hiểu tính cách của La Thành, không phải loại người hợp khẩu vị của hắn căn bản sẽ mặc kệ, thanh niên này là gia tộc nào? Xem thái độ của La Thành dường như cực kỳ cung kính với đối phương.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy La Thành như vậy, thường ngày cũng cũng chỉ nhìn thấy Mộ Dung Vân Vũ thiếu gia thì La Thành mới có thần thái sùng bái.
Mộ Dung Vân Tiêu cũng hứng thú nhìn Diệp Huyền, nàng có thể nhìn ra La Thành sùng bái và hưng phấn từ nội tâm.
- Ta chuẩn bị mua một ít tài liệu luyện chế huyền binh, ta đi mấy cửa tiệm nhưng không tìm được tài liệu phù hợp.
Diệp Huyền lắc đầu thất vọng nói.
Mấy tiểu thí hài của các gia tộc tụ tập, Diệp Huyền căn bản mặc kệ, tuy tính cách La Thành phù hợp với khẩu vị của hắn nhưng vẫn còn kém lắm.
- Diệp thiếu chuẩn bị mua tài liệu và huyền binh gì? Không bằng trực tiếp nói cho ta biết, ta nhờ La gia mua sắm giúp ngươi, trong đế đô này, La gia ta vẫn còn có chút môn đạo.
La Thành xung phong nhận việc nói.
- Bỏ đi, ta muốn cái gì, La gia các ngươi khó mà mua được.
Tuy La gia chỉ là tiểu thế gia tại đế đô nhưng trong mắt hắn La gia có thể dễ dàng tìm được các loại tài liệu phù hợp Diệp Huyền.
- Xùy, khẩu khí Diệp thiếu thật là lớn.
Đám người Lưu Tinh nghe xong lập tức không vui, lập tức trào phúng, kéo dài chữ Diệp là có ý xem thường.
Gia tộc bọn họ giống như La gia, đều là thế gia dưới trướng của Mộ Dung gia, là gia tộc trung đẳng trong đế đô, Diệp Huyền nói La gia rất khó mua được tài liệu hắn cần, chẳng phải là nói gia tộc của bọn họ cũng không thể tìm được hay sao?
Hắn muốn mua tài liệu Vương cấp thất giai hay sao?
Nội tâm đám người cười lạnh.
Bọn họ gặp nhiều gia hỏa trang bức như thế này rồi.
Ah, hiểu rồi.
Đúng lúc này mấy người bỗng nhiên như hiểu ra cái gì đó, cùng nhau mắt nhìn Mộ Dung Vân Tiêu, ý trào phúng trên mặt càng lớn, bọn họ xem ra Diệp Huyền nói như vậy nhất định là vì hấp dẫn Mộ Dung Vân Tiêu tiểu thư chú ý.
Gia hỏa này không xem đức hạnh của mình thế nào, nếu như muốn dùng loại biện pháp này tìm kiếm Mộ Dung Vân Tiêu tiểu thư, vậy hắn đã sai mười phần, Mộ Dung Vân Tiêu tiểu thư cũng không phải là người nhàm chán như vậy, người khác càng cao điệu gây chú ý thì nàng càng xem thường.
Quả nhiên nghe Diệp Huyền nói thế, Mộ Dung Vân Tiêu xem thường nhìn hắn, hiển nhiên hành động của Diệp Huyền cũng bị nàng đánh giá là trang bức.
Chỉ có La Thành không có cảm thấy Diệp Huyền nói có cái gì không ổn, đột nhiên kinh hỉ nói:
- Đúng thế, Diệp thiếu, chúng ta hiện tại muốn đi Luyện Khí Phường của Lục Ly đại sư, không bằng ngươi đi cùng chúng ta đi, trong Luyện Khí Phường của Lục Ly đại sư có thể tìm được huyền binh mà ngươi muốn.
- Lục Ly đại sư?
- Đúng thế, Lục Ly đại sư chính là đệ nhất luyện khí đại sư của Hạo Thiên đế quốc chúng ta, cũng là luyện khí đại sư Vương cấp duy nhất trong Hạo Thiên đế quốc, hắn chế vũ khí cực kỳ khó cầu, hôm nay chúng ta nhờ phúc của Mộ Dung Vân Tiêu tiểu thư mới có cơ hội vào xem, không bằng ngươi đi cùng chúng ta đi.
La Thành hưng phấn nói ra.
Luyện khí đại sư Vương cấp?
Nội tâm Diệp Huyền hơi động, luyện khí đại sư như vậy đúng là nhân vật khó lường.
Chương 635 Lục Ly đại sư
Có thể trở thành luyện khí đại sư Vương cấp cũng không phải thế hệ tầm thường, cũng có thể luyện thành huyền binh mà hắn cần.
Nhân vật như thế cũng có một chỗ cắm dùi tại Huyền Vực có đông đảo cao thủ tụ tập.
Hiện tại Diệp Huyền đang chuẩn bị luyện chế một kiện linh bảo phi hành, tuy hắn biết rõ quá trình luyện chế và trình tự không khó với hắn, với thực lực của hắn hiện tại lại khó mà luyện thành linh bảo như thế.
Nếu như có thể có một tên luyện khí đại sư Vương cấp hiệp trợ thì dễ dàng hơn nhiều.
Nghĩ tới đây Diệp Huyền cũng đã quyết định hảo hảo gặp mặt đối phương.
Không chờ hắn mở miệng, vài tên thanh niên khác lập tức quát chói tai:
- La Thành, ngươi cho rằng Luyện Khí Phường của Lục Ly đại sư là địa phương nào? Là nơi kẻ nào cũng có thể đi vào hay sao?
- Lúc này là Mộ Dung Vân Tiêu tiểu thư mang bọn ta đi qua, chúng ta mới may mắn tới Luyện Khí Phường của Lục Ly đại sư, ngươi mang người không rõ lai lịch theo cùng, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong Luyện Khí Phường của Lục Ly đại sư, chẳng phải sẽ làm Mộ Dung Vân Tiêu tiểu thư khó chịu sao?
- Mộ Dung Vân Tiêu tiểu thư, hắn là bằng hữu của ta, ta dám cam đoan hắn tuyệt đối không quấy rối.
La Thành lo lắng nói.
- Ngươi cam đoan, ngươi cam đoan có làm được cái gì? Lục Ly đại sư tức giận ngươi có thể gánh được sao?
Chu Thành Bình khinh thường nói một câu.
- Ngươi...
La Thành bị nói mặt đỏ tới mang tai, trong nội tâm cực kỳ tức giận, quan hệ với đám người Chu Thành Bình gần đây không tốt lắm, không nghĩ tới lại hủy đài của hắn tại phương diện này
Hắn chỉ có thể nhìn Mộ Dung Vân Tiêu.
Nhưng mà Mộ Dung Vân Tiêu mặt không biểu tình đứng ở nơi đó, hiển nhiên cũng không có ý muốn dẫn Diệp Huyền đi cùng.
Nội tâm La Thành cảm thấy thất lạc, còn muốn nói cái gì đó lại bị Diệp Huyền ngăn cản, vỗ vỗ vai hắn và thản nhiên nói:
- Ngươi nói cho ta biết địa phương là được, ta tự đi xem.
La Thành lắc đầu nói:
- Diệp thiếu, Luyện Khí Phường của Lục Ly đại sư không phải người bình thường có thể đi vào, chỉ có những đệ tử hào phú trong đế đô mới có tư cách đi vào, hơn nữa Luyện Khí Phường của Lục Ly đại sư cũng không phải lúc nào cũng mở, một tháng mới mở ra một ngày, nếu hôm nay không đi sẽ phải chờ một tháng sau.
- Yên tâm đi, ta có biện pháp đi vào.
Diệp Huyền nói ra.
Nghe Diệp Huyền nói thế, đột nhiên ánh mắt La Thành sáng ngời, đúng vậy, dùng thực lực Diệp thiếu nhất định là thiên tài của thế lực lớn, chỉ cần xuất ra tín vật là có thể dễ dàng tiến vào Luyện Khí Phường của Lục Ly đại sư.
Trong nội tâm La Thành cũng ổn định lại.
La Thành chỉ địa chỉ, Diệp Huyền trực tiếp đi tới nơi La Thành đã nói.
Nơi này là một con hẻm nhỏ hết sức bình thường, thập phần cổ xưa và mộc mạc, đá lát đường trên mặt đất còn có cỏ xanh và rêu xỉ.
Hẻm nhỏ này là hẻm luyện khí, đừng nhìn nó tầm thường nhưng nơi đây không tầm thường chút nào, nó giống như xóm nghèo nhưng nếu xem thường địa vị của nó thì sai lầm rồi.
Núi không cần cao, có tiên sẽ có tên, nước không cần sâu, có long tắc có linh.
Hẻm luyện khí này trong mắt cường giả quý tộc Hạo Thiên đế quốc là nơi nổi danh hơn cả chợ đêm rất nhiều.
Diệp Huyền vừa bước vào trong hẻm nhỏ...
Xèo...xèo!
Tiểu Tử Điêu vẫn ở trong trữ vật giới chỉ rất lâu chưa xuất hiện đã nhảy lên đầu vai của hắn, đôi mắt màu tím xoay tròn, bộ dạng tặc mi thử nhãn.
Tiểu Tử Điêu rất có tặc tính, có thể làm cho nó xuất hiện hiển nhiên nơi này có đồ vật phi phàm.
Cùng lúc đó Diệp Huyền cảm giác được vô tận dung hỏa trong người của mình chấn động một cái.
Hắn mở thần linh đồng thị dò xét hẻm nhỏ, lập tức bắt được huyền lực nóng bỏng bao phủ chung quanh.
Từ khi bước vào trong hẻm nhỏ này, nhiệt độ nơi đây tăng lên không ít, dường như hẻm nhỏ và bên ngoài là hai thế giới khác nhau.
- Khí tức hỏa diễm thật nồng âậm, hẳn là địa hỏa nào đó.
Ánh mắt Diệp Huyền tỏa sáng.
Có thể làm vô tận dung hỏa cảm ứng được, ít nhất cũng là hỏa diễm cấp bậc địa hỏa, cũng không biết hỏa diễm này tới trình độ nào.
Diệp Huyền kiếp trước có tạo nghệ cực cao ở phương diện luyện khí, tự nhiên biết rõ hỏa diễm trọng yếu với luyện khí sư cỡ nào.
Một gã luyện khí sư Vương cấp thất giai phải có được hỏa diễm đặc thù, mà hỏa diễm mạnh yếu hay không sẽ là mấu chốt ảnh hưởng tới thành tựu của hắn.
Đi tới cuối hẻm nhỏ có một tòa kiên trúc không thu hút xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.
Kiến trúc này không tính là cao lớn, vẻ ngoài cũng thập phần mộc mạc, đứng ở gần nhìn vào nó đã có một loại uy áp áp bách làm người ta lùi bước, làm người ta không thể xem thường.
Phía trước kiến trúc còn có một bảng hiệu, trên tấm bảng có ba chữ lớn: Luyện Khí Phường.
Lúc này trong Luyện Khí Phường có một đám người chen chúc ngoài cửa, vẻ mặt vô cùng thất vọng.
- Ai, Luyện Khí Phường quy định không sửa, không phải đệ tử hào phú căn bản không được đi vào.
Những người bị ngăn cản ngoài cửa đại đa số đều là võ giả tứ giai đến ngũ giai, thậm chí còn có một ít cường giả cấp bậc Vũ Tôn lục giai, bọn họ bị ngăn cản ra ngoài, hơn nữa số lượng cũng không ít.
Bọn họ tuy thất vọng nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ đứng ngoài cửa.
Luyện Khí Phường quy tắc sâm nghiêm không thua gì hoàng cung, cho dù cường giả Vũ Vương thất giai cũng không dám xông vào.
Đương nhiên, thật có cường giả Vũ Vương thất giai đến, Luyện Khí Phường nhất định sẽ phái người nghênh đón.
- Rốt cuộc cũng tới nơi.
Trong hẻm nhỏ, âm thanh ngạc nhiên vang lên, chính là đám người Mộ Dung Vân Tiêu.
- Thì ra là Mộ Dung tiểu thư, mời!
Thủ vệ lập tức tránh đường, bọn họ tươi cười chào hoi.
Mộ Dung gia là hào phú trong đế đô, là quý tộc đế quốc, thuộc về đại gia tộc trong Hạo Thiên đế quốc cho nên không tầm thường.
Mấy người đi vào trong Luyện Khí Phường dưới ánh mắt hâm mộ của nhiều người.
- Xem gia hỏa này đi vào thế nào.
Sau khi đi vào, đám người Chu Thành Bình cũng không có đi vào trong, bọn họ đứng ngoài cửa, khóe miệng mỉm cười, đứng trong Luyện Khí Phường cười nghiền ngẫm nhìn Diệp Huyền.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Diệp Huyền mặt không biểu tình, hắn đi tới trước mặt thủ vệ xuất ra hai tấm lệnh bài.
Một tấm là lệnh bài luyện hồn sư tam phẩm, một tấm lệnh bài khác là luyện dược sư tứ phẩm, hai tấm lệnh bài này sau khi Diệp Huyền rời khỏi Lưu Vân quốc lúc, vương quốc ban phát cho hắn.
Trên đại lục có hai chức nghiệp cao cấp nhất, không thể nghi ngờ là luyện hồn sư và luyện dược sư.