Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của những người đứng xung quanh, Diệp Huyền thản nhiên mở miệng:
- Ta biết rõ trong số các ngươi có không ít người, sau khi nghe nói bị phái tới cho ta thì trong lòng đều cảm thấy không vừa ý…
- Huyền thiếu.
Âu Dương Tiêu Sơn đang muốn ngắt lời thì bị Diệp Huyền cắt đứt:
- Được rồi, Âu Dương thống lĩnh ngươi cũng không cần nhiều lời, chút khả năng phân biệt ấy Diệp Huyền ta vẫn có.
Những người kia đều đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, không rõ rốt cuộc là Diệp Huyền muốn làm gì nữa.
Lại nghe Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Những điều các vị lo lắng ta cũng hiểu rõ, Diệp Huyền ta đây cũng không phải loại người ép uổng khiến người khác khó chịu, cho nên ở nơi này, ta hứa với mọi người một điều, điều này chính là một khi các vị hoàn thành nhiệm vụ thì chỉ cần có người không muốn làm tư quân của Diệp gia ta, muốn trở lại cấm vệ quân, Diệp Huyền ta đều sẽ đồng ý, tuyệt đối không làm việc ngăn cản tài lộ của người khác.
Ồ!
Diệp Huyền vừa nói những lời này ra thì toàn trường liền xôi trào, tất cả mọi người liền bàn tán với nhau.
Điều bọn họ lo lắng lúc trước chính là việc này, không ngờ Diệp Huyền lại nói ra.
Chỉ là lời Diệp Huyền nói ra cũng không thể khiến cho bọn họ thả lỏng được, bởi vì Triệu Kính bệ hạ rõ ràng đã ban bọn họ cho Diệp Huyền rồi, nếu mình muốn trở lại cấm vệ quân, liệu bệ hạ sẽ đồng ý hay sao?
Nếu như bệ hạ không đồng ý thì lời hứa của Diệp Huyền căn bản không làm được gì.
Giống như hiểu rõ nỗi lo lắng của mọi người, Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Ta biết rõ trong lòng các vị đang nghĩ gì, các vị cứ yên tâm đi, chỉ cần các ngươi muốn trở lại cấm vệ quân thì ta sẽ tự mình nói rõ với bệ hạ, Diệp Huyền ta cam đoan tại chỗ này, Triệu Kính bệ hạ tuyệt đối sẽ không từ chối hay khó dễ gì các ngươi.
Nói tới đây, Diệp Huyền nhìn Âu Dương Tiêu Sơn đang đứng bên cạnh:
- Âu Dương thống lĩnh, lời hứa này cũng có tác dụng với ngươi.
Lời hứa này của Diệp Huyền khiến cho tất cả cấm vệ quân ở đây đều lộ ra vẻ rúng động, bao gồm cả Âu Dương Tiêu Sơn cũng như vậy.
Tất cả mọi người đều không hiểu, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc, không hiểu vì sao Diệp Huyền lại hứa như vậy.
- Mỗi người đều có chí riêng, Diệp Huyền ta chưa bao giờ làm chuyện ép uổng người khác, bất quá, ta tin tưởng trong số các vị có mặt ở đây, nhất định cũng có người muốn thay đổi hoàn cảnh, gia nhập trận doanh của Diệp gia ta, nơi này ta cũng có một lời cam đoan.
Ánh mắt Diệp Huyền sáng ngời, tản mát ra thần quang khiến mọi người không dám nhìn thẳng:
- Diệp Huyền ta hứa rằng, tất cả cấm vệ quân nguyện ý gia nhập Diệp gia ta, cuộc đời sau này sẽ bước sang một giai đoạn mới, đồng thời, ta cũng dám hứa chắc rằng, sau khi gia nhập Diệp gia ta, trong vòng năm năm, thực lực của các ngươi ít nhất đều sẽ tăng lên nhất giai.
- Cái gì?
- Tăng lên nhất giai?
- Nói đùa gì vậy chứ, tăng lên nhất giai, như vậy chẳng phải là nói chỉ cần ta gia nhập Diệp gia thì trong vòng năm năm có thể trở thành võ tông ngũ giai hay sao?
Lần này, sự khiếp sợ của mọi người còn sâu hơn cả lần trước, cả khu rừng nhỏ này giống như sắp nổ tung tới nơi, rốt cuộc không cách nào giữ được bình tĩnh nữa.
Người kinh hãi nhất vẫn là Âu Dương Tiêu Sơn thống lĩnh, quả bom mà Diệp Huyền ném ra quả thật là quá lớn, nếu như lời Diệp Huyền nói là thật thì Âu Dương Tiêu Sơn gã căn bản không cần suy nghĩ, tuyệt đối sẽ là người đầu tiên gia nhập Diệp gia.
Gã bây giờ là võ tông ngũ giai, tăng lên nhất giai thì chính là võ tôn lục giai, tuyệt đối sẽ trở thành người mạnh nhất Lưu Vân Quốc trong vòng trăm năm nay, thực lực cỡ này gần như có thể tung hoành khắp liên minh thập tam quốc.
Hấp dẫn lớn như vậy, gã căn bản không thể nào chống cự được.
Chỉ là, lời Diệp Huyền nói thật sự có thể thực hiện được hay sao?
Giống như hiểu rõ nỗi nghi hoặc trong lòng Âu Dương Tiêu Sơn, Diệp Huyền nhìn về phía hắn:
- Âu Dương Tiêu Sơn thống lĩnh, lời hứa này của ta cũng giống như cái trước đó, cũng có hiệu lực đối với ngươi.
Những lời này lập tức khiến cho rất nhiều cấm vệ quân ở đây mất bình tĩnh lần nữa.
Vốn xem Triệu Kính bệ hạ và Sở Vân Phi đại nhân cung kính với Diệp Huyền như vậy, không ít người ẩn ẩn có chút tin tưởng lời Diệp Huyền nói, chỉ là sau khi nghe thấy những lời hắn nói với Âu Dương Tiêu Sơn thống lĩnh thì mọi người lại cảm thấy hoài nghi.
Âu Dương Tiêu Sơn thống lĩnh là võ tông ngũ giai, đề thăng nhất giai chính là võ tôn lục giai, cường giả cỡ này, ở liên minh thập tam quốc đã là hiếm thấy, một thiếu niên như Diệp Huyền thật sự có thể làm được điều này hay sao? Thế này thật là không hề có căn cứ gì hết.
Tất cả mọi người lại do dự, trong lòng rối thành một đoàn.
- Đây là lời hứa của Diệp Huyền ta, các ngươi có thể tin, cũng có thể hoài nghi, trong khoảng thời gian này tất cả các ngươi có thể suy xét cân nhắc, ta cũng không bắt ép, tất cả cấm vệ quân nguyện ý gia nhập Diệp gia ta, đều có thể tùy thời tới tìm ta, bất quá ta phải nói trước, một khi quyết định gia nhập Diệp gia ta thì tuyệt đối không thể đổi ý, bằng không, ta sẽ khiến cho kẻ đó hối hận cả đời, những người chần chừ, Diệp Huyền ta tuyệt đối không cần, các vị giải tán đi.
Dứt lời, Diệp Huyền liền xoay người chuẩn bị rời đi.
- Diệp Huyền đại sư, xin đợi đã.
Đúng lúc này, một thủ lĩnh cấm vệ quân bước tới trước mặt Diệp Huyền, khụy gối quỳ xuống:
- Thuộc hạ Lưu Hiểu Long, nguyện ý gia nhập Diệp gia, đi theo Diệp Huyền đại sư.
Người này là một thiên võ sư tứ giai nhị trọng, năm nay đã gần bốn mươi tuổi, mấy năm gần đây, tu vi đình trệ, không tăng trưởng gì hết.
Chính bản thân gã hiểu rõ, nếu như gã vẫn còn tiếp tục ở lại trong cấm vệ quân, với thiên phú của gã, qua mười năm nữa, cùng lắm cũng chỉ có thể trở thành thiên võ sư tam trọng, vị trí mà gã đang ngồi đây cũng sẽ có lúc phải nhường lại.
Lời hứa hẹn của Diệp Huyền hôm nay nhất thời khiến cho gã động lòng.
Gã làm việc luôn luôn lớn mật, phóng đãng, hơn nữa gã cũng không có người thân, cho nên đối với đề nghị của Diệp Huyền, gần như không chút do dự liền hạ quyết định.
- Tốt, tốt lắm.
Diệp Huyền gật đầu:
- Lát nữa ngươi tới xe ngựa của ta, ta sẽ dạy cho ngươi một số thứ.
Có Lưu Hiểu Long dẫn đầu, rất nhanh, lại có thêm vài cấm vệ quân đáp ứng gia nhập Diệp gia.
Chương 402 Bách liên đại trận (2)
Ngoài ra, phần lớn cấm vệ quân còn lại đều không hề động đậy, Diệp Huyền cũng không để ý.
Đội ngũ lại tiếp tục lên đường.
Không bao lâu sau, những cấm vệ quân đồng ý gia nhập Diệp gia đều đi tới trong xe ngựa của Diệp Huyền.
Đối với mỗi cấm vệ quân, Diệp Huyền đều chỉ điểm bọn họ tu luyện một chút, hơn nữa căn cứ vào công pháp của bản thân mỗi người, lại tiến hành sửa chữa một chút, cuối cùng, còn dạy cho mấy người bọn họ một bộ chiến trận.
- Bộ chiến trận này tên là Bách Liên Đại Trận, là một loại trận pháp liên kết huyền khí lại với nhau, sau đó kết hợp cùng một chỗ để đề thăng sức chiến đấu, ưu điểm lớn nhất của bộ chiến trận này chính là mênh mông như biển chứa trăm sông, có thể dung nạp bất kỳ loại huyền khí thuộc tính nào lại với nhau, thậm chí ngay cả võ hồn chi lực của các ngươi cũng có thể liên kết và đề thăng, còn có một ưu điểm rất lớn nữa chính là tính biến hóa mạnh, mặc kệ bao nhiêu người, đều có thể tạo thành Bách Liên Đại Trận, hai người cũng được, mười người cũng được, một trăm người cũng có thể, không có hạn chế nào, bất quá nhân số càng nhiều thì uy lực lại càng lớn. bây giờ ta liền dạy tâm pháp, cách bố trí và biến hóa của Bách Liên Đại Trận này cho các ngươi, các ngươi nhớ kỹ cho ta.
Hắn truyền miệng tại chỗ, mấy cấm vệ quân kia đều đứng bên cạnh đọc nhẩm.
Mấy cấm vệ quân này vốn cho rằng Diệp Huyền sẽ dạy công pháp nghịch thiên nào đó, hoặc là ban cho bọn họ loại đan dược đặc biệt chẳng hạn, không ngờ chỉ tiến hành cải biến rất nhỏ trên công pháp của bọn họ, trong lòng lập tức cảm thấy thất vọng, hoài nghi quyết định của mình có phải là sai rồi hay không.
Dù sao thì bọn họ quyết định tin tưởng Diệp Huyền phần lớn là bởi vì quan hệ của Diệp Huyền và Hoa La Huyên đại sư cùng với Khô Trần đại sư, không ngờ Diệp Huyền một không cho đan dược, hai không dạy công pháp cường đại, cho nên bọn họ cảm thấy nghi ngờ cũng là việc không thể tránh khỏi.
Bởi vậy cho nên mặc dù đang học tâm pháp và biến hóa của Bách Liên Đại Trận, mấy người này cũng không yên lòng lắm.
Chỉ có điều dần dần, trong lòng mấy người cũng cảm thấy rúng động thật lớn.
Bọn họ vốn cho rằng Bách Liên Đại Trận này cũng chỉ là một bộ chiến trận bình thường mà thôi, nhưng sau khi nghe xong tâm pháp của Bách Liên Đại Trận này thì lập tức hiểu rõ, giá trị của Bách Liên Đại Trận quả thật lớn tới mức không cách nào đo lường được!
Căn cứ miêu tả trên tâm pháp, Bách Liên Đại Trận do nhóm hai người tạo thành, uy lực có thể đề thăng lên gấp hai thành so với năng lực vốn có của hai người, nếu là ba người thì chính là ba thành, tới mười người thì chính là gấp đôi.
Mà tới khi tổ hợp một trăm người tạo thành Bách Liên Đại Trận thì đủ để đề thăng thực lực mỗi người lên gấp mấy chục lần.
Tạm thời không nói tới trăm người, chỉ riêng Bách Liên Đại Trận mười người thôi, thực lực của mỗi người đã đề thăng gấp đôi, bấy nhiêu cũng đủ khiến bọn họ không dám mơ tới.
Có thể nói, thực lực như nhau, cho dù nhân số của đối phương có nhiều gấp đôi đi nữa, cũng chưa chắc có thể chống lại nổi khi bọn họ liên thủ.
Bọn họ nghĩ tới thôi cũng cảm thấy trong lòng run lên, nhìn vẻ mặt hững hờ không để ý của Diệp Huyền, sự coi nhẹ trong lòng bọn họ liền triệt để biến mất, cảm thấy vô cùng hoài nghi Diệp Huyền thật sự là một thiếu niên chỉ mới mười sáu tuổi thôi sao?
Sau khi Diệp Huyền dạy xong hết thì nghiêm mặt nói:
- Bách Liên Đại Trận này, không có lệnh của ta thì các ngươi nhất định không thể tự ý truyền thụ ra ngoài, hơn nữa Bách Liên Đại Trận có một chỗ tốt khác chính là nếu như lúc mấy người các ngươi tu luyện mà dùng hình thức đại trận để tu luyện thì tốc độ tu luyện của các ngươi sẽ đề thăng rất nhiều, nhân số càng nhiều thì hiệu quả càng tốt. Ta hy vọng mười ngày sau mấy người các ngươi có thể liên thủ thi triển Bách Liên Đại Trận này, được rồi, đi xuống đi.
- Dạ!
Mấy người Lưu Hiểu Long vẻ mặt hớn hở lui xuống.
- Hiểu Long, Diệp Huyền đại sư dạy cái gì cho các ngươi vậy?
- Nhìn các ngươi kích động tới vậy, có phải là cho các ngươi đan dược gì hay không? Phẩm cấp gì vậy?
- Mau nói nghe thử đi.
Mấy cấm vệ quân còn lại đã sớm chú ý tới mấy người này, sau khi nhìn thấy vẻ hớn hở trên mặt mấy người thì lập tức nhào lên hỏi.
Chỉ là mấy người Lưu Hiểu Long lại ngậm chặt miệng không nói, vẻ mặt thần thần bí bí, không nói gì hết, mấy người tụ lại cùng nhau nghiên cứu Bách Liên Đại Trận này, khiến cho mấy người còn lại buồn bực không thôi.
Chỉ là nếu như muốn bọn họ quyết định đầu nhập vào Diệp Huyền thì bọn họ thật sự không thể nào hạ quyết tâm được.
Trong những ngày kế tiếp, mấy người Diệp Huyền tu luyện trong xe ngựa, còn mấy người Lưu Hiểu Long thì ở bên ngoài nghiên cứu Bách Liên Đại Trận.
Ngoài ra, bọn họ cũng đều thử qua công pháp mới mà Diệp Huyền đã điều chỉnh.
Lúc chưa thử thì không thấy có gì lạ, nhưng vừa thử xong một cái thì mấy người lại càng hoảng sợ hơn, huyền khí vẫn luôn trầm lặng như tử khí trong cơ thể bọn họ bao năm nay, lúc trước có tu luyện kiểu gì cũng không tăng lên được chút nào, bây giờ cư nhiên lại sinh động trở lên.
Ba ngày trôi qua, mấy người đều có thể cảm giác được rõ ràng huyền khí trong cơ thể đang tăng lên.
Đặc biệt là Lưu Hiểu Long, huyền lực của bản thân gã đã đạt tới thiên võ sư nhị trọng đỉnh phong, lần này huyền lực vừa mới ngo ngoe đề thăng một chút thì lập tức có một loại xúc động muốn trùng kích thiên võ sư tam trọng.
Điều này khiến cho gã lệ nóng doanh tròng, thiếu chút nữa đã khóc rống lên.
Lúc này mấy người bọn họ mới hiểu được công pháp mà Diệp Huyền đã sửa đổi kia đáng sợ thế nào, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Thân là cao tầng trong cấm vệ quân, công pháp mà bọn họ tu luyện cũng không phải mặt hàng bình thường, ở Lưu Vân Quốc này, trên cơ cản đều có uy danh hiển hách.
Mà thiếu niên Diệp Huyền mười sáu tuổi này, có thể khiến cho công pháp mà bọn họ tu luyện có thể đề thăng tới mức này, thực lực cỡ ấy, trước kia đừng nói là thấy, căn bản là chưa hề nghe qua bao giờ.
Công pháp hắn tiện tay sửa chữa một chút liền có thể đề thăng phẩm giai của công pháp, tạo nghệ cỡ này, đừng nói là võ tông ngũ giai, ngay cả võ tôn lục giai cũng không thể làm được, ít nhất cũng phải là võ vương thất giai mới có chút khả năng.
Phát hiện cỡ này, mọi người chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy hoảng sợ không thôi.
Chương 403 Thiên Húc Hành tỉnh (1)
Ngày thứ tám.
Lưu Hiểu Long rốt cuộc đột phá thiên võ sư tam trọng.
Động tĩnh đột phá vừa xuất hiện thì khiến cho tất cả cấm vệ quân đều chấn kinh, dẫn phát một hồi rối loạn trong đội ngũ.
Mọi người đều là cao tầng trong cấm vệ quân, cho nên đều hiểu rất rõ lẫn nhau, Lưu Hiểu Long từ sau khi đột phá thiên võ sư nhị trọng xong thì đã năm năm rồi không hề đột phá nữa.
Không ngờ vừa mới đầu nhập vào Diệp Huyền không bao lâu thì đã lập tức tấn cấp một cấp, nhớ tới lời hứa của Diệp Huyền trước kia, tất cả mọi người đều cảm thấy khiếp sợ.
Chẳng lẽ lời Diệp Huyền nói lúc trước đều là thật sao?!
Nỗi khiếp sợ này còn chưa qua được bao lâu thì vào ngày thứ chín, lại có một cấm vệ quân đầu phục Diệp Huyền đột phá tiếp.
Tới ngày thứ mười lại có hai người lục tục đột phá.
Trong khoảng thời gian mười ngày ngắn ngủn, bảy cấm vệ quân đầu tiên đầu nhập vào Diệp Huyền cư nhiên có tới bốn người đột phá một cấp, xem như hơn nửa số người.
Tất cả cấm vệ quân nghe được tin này thì đều không dám tin, thật sự chấn kinh.
Nếu như nói một người hai người là ngoài ý muốn, hai người ba người là trùng hợp, thì bốn người nhất định không thể dùng vận khí để giải thích nữa rồi.
Trong lúc nhất thời, lời hứa của Diệp Huyền lúc trước lại không ngừng vang vọng trong đầu của mỗi người.
Chỉ là lần này, mọi người không còn là hoài nghi nữa, mà là cảm thấy nửa tin nửa ngờ.
Trong khoảng thời gian vài ngày ngắn ngủi tiếp theo, liền có gần ba mươi cấm vệ quân quyết định đầu nhập vào dưới trướng Diệp Huyền.
Quả thật, nếu như bọn họ trở lại cấm vệ quân thì địa vị cao thượng thật đấy, thân phận cũng không tệ, nhưng với thiên phú của phần lớn bọn họ, đời này xem như chỉ có thể dừng lại ở đây mà thôi.
Nhưng nếu như đi theo Diệp Huyền thì lại có thể bay vọt ở thực lực, tới lúc đó, địa vị và danh dự còn không phải muốn là có hay sao?
Đối với những cấm vệ quân đầu nhập vào dưới trướng của mình, Diệp Huyền lại tiến hành chỉ điểm và dạy Bách Liên Đại Trận như lệ thường, chỉ là đối với những người gia nhập sau, hắn cũng không chỉ điểm kỹ càng như mấy người đầu tiên.
Theo số lượng cấm vệ quân đầu nhập vào Diệp Huyền ngày càng nhiều, người đột phá cũng không ngừng gia tăng.
Trong khoảng thời gian hai mươi ngày ngắn ngủi, gần như có một nửa cấm vệ quân thực lực đề thăng một cấp, cho dù không đột phá thì thực lực cũng đề thăng không ít.
Đây cũng không phải là vì những gì Diệp Huyền chỉ điểm thần kỳ cỡ nào, mà là những cấm vệ quân này phần lớn đều vì đủ loại nguyên nhân nào đó, khiến cho thực lực đình trệ ở giai đoạn nào đó, bởi vì không có được công pháp và chỉ điểm tốt, cho nên không cách nào tiến thêm được.
Bây giờ có Diệp Huyền chỉ điểm, tu vi của cả đám bọn họ liền có chỗ buông lỏng, tự nhiên cũng vì vậy mà đột phá tới cảnh giới tiếp theo.
Còn Âu Dương Tiêu Sơn, cũng là ở ngày thứ mười hai đáp ứng gia nhập Diệp gia.
Thứ khiến cho gã đồng ý cũng không phải vì cấm vệ quân lục tục đột phá, mà chính là Bách Liên Đại Trận.
Trong một lần luận bàn, sau khi Lưu Hiểu Long và mấy thiên võ sư khác liên thủ, cư nhiên có thể liên tục đỡ được mấy chiêu tấn công của Âu Dương Tiêu Sơn hắn, khiến cho gã triệt để chấn kinh, đồng thời cũng khuất phục được gã.
Thực lực của mấy người Lưu Hiểu Long, gã đều hiểu rất rõ, Diệp Huyền trong khoảng thời gian ngắn ngủn không tới một tháng có thể khiến cho mấy thiên võ sư tứ giai liên tục đỡ được mấy chiêu của võ tông ngũ giai như gã, chuyện như vậy quả thật giống như lời nói vô căn cứ, hoàn toàn vượt khỏi tưởng tượng của gã, cũng khuất phục nội tâm của gã.
Đối với việc Diệp Huyền có thể khiến cho mình đột phá võ tôn lục giai, gã ẩn ẩn có chút tin tưởng.
Mặc dù cũng không thể khẳng định hoàn toàn được, nhưng cơ hội như vậy, gã không cho phép bản thân mình bỏ lỡ.
Tới lúc này, trong gần trăm cấm vệ quân, khoảng chừng tám mươi mốt người quyết định gia nhập Diệp gia, cuối cùng chỉ còn lại mười người là vẫn chưa hạ quyết định.
- Được rồi, những người còn lại cũng không cần quyết định nữa, sau khi kết thúc nhiệm vụ lần này, các ngươi liền trở lại vương thành đi.
Lời Diệp Huyền nói ra trực tiếp chặt đứt vận mệnh của mấy người này.
- Diệp Huyền đại sư, bây giờ vẫn còn chưa tới Thiên Húc Hành tỉnh, hẳn là vẫn còn thời gian, để cho chúng ta suy nghĩ thêm…
Mười mấy người kia lập tức trở nên nóng nảy.
- Không cần nói nhiều nữa, tới bây giờ các ngươi vẫn còn chưa quyết định đã nói rõ các ngươi có quá nhiều băn khoăn đối với việc gia nhập Diệp gia ta, nếu đã như vậy thì cũng không cần phải cố ép uổng làm gì nữa.
Diệp Huyền lắc đầu.
Mười mấy người này cứ mãi do dự, đến tận lúc này rồi mà còn không chịu đầu nhập vào mình, rõ ràng không phải trong lòng có chỗ băn khoăn gì, mà căn bản chính là kiểu người do dự không quyết.
Người như vậy, cho dù lúc này nguyện ý gia nhập Diệp gia thì Diệp Huyền cũng không chịu.
Nếu như không phải vì muốn để lại một số cao thủ ở gia tộc thì Diệp Huyền căn bản cũng không muốn làm thế này, dù sao thì người mạnh nhất trong số đám người này là Âu Dương Tiêu Sơn, ở trong mắt Diệp Huyền cũng không phải người cần thiết phải chào mời.
Trong những ngày tiếp theo, Diệp Huyền bắt đầu toàn lực chỉ đạo mọi người tu luyện Bách Liên Đại Trận.
Mấy cấm vệ quân này, thực lực tổng thể cũng không tệ, nhưng cũng không phải mạnh vô địch thủ gì.
Đề thăng thực lực riêng lẻ từng người thì rất chậm, nhưng nếu như là đề thăng tổng thể thì lại đơn giản hơn rất nhiều.
Có Diệp Huyền tự mình chỉ điểm, Bách Liên Đại Trận nhanh chóng thành hình, tám mươi mốt người này phối hợp cùng với nhau cũng không phải rất thuần thục.
Mà những cấm vệ quân không đầu nhập Diệp Huyền thì chỉ có thể trơ mắt nhìn những đồng đội trước kia của mình thao luyện cùng với nhau, thực lực đột nhiên tăng mạnh, trong lòng cả đám cảm thấy hậm hực, nhưng lại không thể làm gì.
Mười ngày sau, đội ngũ rốt cuộc tiến vào Thiên Húc Hành tỉnh.
Ven đường sơn lâm rậm rạp, đồng ruộng màu mỡ.
Nhìn vào lãnh địa mà tương lai mình phải bảo hộ, trong lòng của những cấm vệ quân này cũng là trăm mối ngổn ngang.
Một số thành trấn xuất hiện ven đường, mấy người Diệp Huyền đều trực tiếp cách ra một đoạn, cũng không đi vào quấy rầy.
Cho dù đi ngang qua một ít thành trì, Diệp Huyền cũng không tiến vào, nhưng dù sao đội ngũ của bọn họ đồ sộ như vậy, bất luận là đi ngang qua thành trì nào cũng đều dẫn phát một hồi rối loạn.
Vài ngày sau, lại có một thôn trang xuất hiện trước mắt mọi người.
Chương 404 Thiên Húc Hành tỉnh (2)
- Huyền thiếu, mấy cái thôn trang ở gần đây hình như có chút kỳ quái, nhân khí so với những thôn trang chúng ta đi ngang qua trước kia quả thực là kém quá nhiều, hoàn cảnh khu vực này hẳn là sẽ tốt hơn mấy thôn trang trước một chút.
Âu Dương Tiêu Sơn đi tới bên cạnh Diệp Huyền nhíu mày bẩm báo.
Trong lòng Diệp Huyền có chút nghi hoặc, nơi này là ở giữa Thiên Húc Hành tỉnh, vị trí địa lý rất tốt, nhưng những tiểu trấn và thôn trang bọn họ đi ngang qua trước kia, nhìn qua từ xa lại lạnh lẽo trống vắng, căn bản không náo nhiệt bằng những trấn nhỏ trước kia, thậm chí cũng rất ít thấy bóng dáng xe ngựa thương đội đi lại trên quan đạo.
- Đi, thôn trang ở phía trước hẳn là Mặc Lâm Thôn, vào xem thử đi.
Đội ngũ đi vào trong mặc lâm thôn.
Chỉ thấy ở cửa ra vào trong thôn có không ít dân chúng đang đứng, mấy ngàn người đứng túm tụm ở đó, ở phía trước nhất là một lão đầu gầy yếu chống quải trượng, nơm nớp lo sợ đi tới.
- Các vị hảo hán, Mặc Lâm Thôn chúng ta tháng này chỉ có thể gom góp ra được bấy nhiêu tiền mà thôi, kính xin các vị hảo hán giơ cao đánh khẽ, tiền bảo kê lần sau chúng ta nhất định sẽ góp bù vô phần lần này.
Lão đầu kia run rẩy giơ tay, đưa một túi tiền lên, bên trong đặt một xấp huyền phiếu, tổng số gần mười vạn.
Một màn này khiến cho mấy người Diệp Huyền kinh ngạc không thôi.
Nhìn thấy Âu Dương Tiêu Sơn không nhận túi tiền, lão đầu lập tức nóng nảy, quỳ xuống không ngừng dập đầu:
- Các vị hảo hán, kính xin các ngươi rộng lòng từ bi, Mặc Lâm Thôn chúng ta lần này thật sự không thể nào gom ra được nhiều như vậy, nếu không thì xin thong thả cho vài ngày nữa, năm ngày thôi, năm ngày sau các ngươi lại tới, chúng ta nhất định sẽ gom góp đủ huyền tệ mà.
- Thôn trưởng, nói nhiều với bọn họ làm gì, lũ thổ phỉ uống máu ăn thịt người này, chúng ta liều mạng với bọn chúng.
Trong đám người đột nhiên có một đám võ giả ùa ra, mấy chục người nổi giận đùng đùng vọt tới chỗ mấy người Diệp Huyền, ánh mắt kia hận không thể bầm thây mấy người Diệp Huyền ra làm vạn đoạn, vũ khí trong tay đều chém ào ào xuống người mấy người Diệp Huyền.
- Lùi lại.
Sắc mặt Âu Dương Tiêu Sơn trầm xuống, không đợi gã lên tiếng, một đám cấm vệ quân đã tiến lên, ra tay một phen, chỉ nghe tiếng rầm rầm rầm vang lên không ngừng, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, mấy chục võ giả dẫn đầu kia đều nằm lăn lộn trên đất, đau đớn kêu rên.
Những võ giả còn lại nhìn thấy một màn này thì trong mắt có hoảng sợ, cũng có phẫn nộ.
- Các vị hảo hán xin bớt giận, xin bớt giận.
Lão đầu thôn trưởng kia bò tới, sợ hãi mở miệng, thân thể không ngừng run rẩy.
Diệp Huyền nhướng mày:
- Các vị, ta thấy hình như là các ngươi hiểu lầm chuyện gì rồi?
Nói xong hắn quay sang Âu Dương Tiêu Sơn nói:
- Âu Dương thống lĩnh, cho ngươi thời gian một nén nhang, mau tìm hiểu rõ mọi chuyện.
Nhìn thấy mấy người Diệp Huyền không có vẻ hung thần ác sát gì, lão đầu kia lập tức ngây ngẩn cả người.
Một lát sau, Âu Dương Tiêu Sơn rốt cuộc cũng tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện, hóa ra Mặc Lâm Thôn này là thuộc về Vệ Thành của tình thành Thiên Đô Thành thuộc Thiên Húc Hành tỉnh, không lâu trước kia, ở xung quanh đột nhiên xuất hiện một đoàn thổ phỉ tên gọi Uy Hổ Mã Tặc Đoàn, bọn chúng trú đóng ở gần đây, hơn nữa còn thông báo cho từng thôn trang, từng trấn nhỏ, mỗi quý đều phải giao đủ tiền bảo kê cho bọn chúng.
Lúc mới bắt đầu, gần như tất cả thành trấn và thôn trang đều không đồng ý, thậm chí còn lập nên đội ngũ chinh phạt, thật không ngờ, thực lực của Uy Hổ Mã Tặc Đoàn này vô cùng đáng sợ, đội ngũ chinh phạt còn chưa đi tới doanh trại của đối phương thì đã bị chặn lại ở giữa đường, tử thương thảm trọng.
Các thành trấn lớn vội vàng báo cáo tin này cho Vệ Thành, Vệ Thành cũng đã phái vệ quân tới đây tiến hành tiễu trừ, chỉ là mấy lần tiễu trừ kia, tuy rằng lúc xuất phát thì thanh thế lớn lắm, nhưng rốt cuộc đều thất bại rút lui.
Còn mấy thành trấn kia thì bị đoàn mã tặc huyết tẩy.
Cũng có thành trấn cầu viện với Thiên Đô của tỉnh thành, chỉ là tin tức cần viện như đá ném vào biển rộng, còn thành trấn cầu viện kia thì bị đoàn mã tặc ghé qua, tổn thất thảm trọng.
Trong khoảng thời gian ngắn, những thành trấn phụ cận lòng người bàng hoàng, tất cả mọi người không dám tiếp tục phản kháng đám Uy Hổ Mã Tặc Đoàn này nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn phí bảo kê từng quý.
Hôm nay chính là ngày Uy Hổ Mã Tặc Đoàn kia tới Mặc Lâm Thôn thu tiền bảo kê.
Cho nên lúc nhìn thấy đội ngũ của Diệp Huyền, lão đầu kia mới có phản ứng như vậy.
- Cư nhiên còn có chuyện như vậy? Nơi này còn là lãnh thổ của Lưu Vân Quốc hay không?
- Nếu như ngay cả thành vệ quân cũng không cách nào tiêu diệt đoàn mã tặc này, tại sao Thiên Đô Thành kia không phái đội ngũ tới?
- Ta nhớ rõ mỗi hành tỉnh đều có một chi quân đội của vương quốc đóng quân đúng không? Quân đội của Thiên Húc Hành tỉnh này làm ăn kiểu gì vậy? Cư nhiên để cho một đám mã tặc đoàn ngang ngược càn rỡ như vậy ở xung quanh hành tỉnh?
Đám người Âu Dương Tiêu Sơn tới từ vương thành đều trợn mắt há hốc mồm, gần như không dám tin vào tai của mình.
Bọn họ ở vương thành, xưa nay đều không biết ở trong vương quốc cư nhiên còn có chuyện mã tặc đoàn kiêu ngạo cỡ này.
Tung hoành khắp chốn, phóng hỏa cướp của, ngay cả quan phương cũng không làm gì được bọn chúng.
- Các vị hảo hán, các ngươi thật sự không phải Uy Hổ Mã Tặc Đoàn sao?
Lão đầu kia tới lúc này vẫn còn nghi hoặc nhìn mấy người Diệp Huyền, vẻ mặt sợ hãi, rõ ràng là đã bị đám mã tặc kia dọa tới mức ám ảnh rồi.
- Đại gia, ngươi cảm thấy chúng ta giống mã tặc đoàn sao?
Trần Tinh không còn gì để nói.
- Giống, giống lắm.
Lúc này không chỉ lão đầu thôn trưởng, ngay cả những thôn dân còn lại cũng gật đầu.
Đám người Âu Dương Tiêu Sơn cũng câm nín, đường đường là cấm vệ quân của vương quốc, cư nhiên bị coi thành mã tặc, thật không biết nói gì cho phải.
- Đại gia, chúng ta thật sự không phải mã tặc.
Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y bước ra từ trong xe ngựa, dịu dàng nói.
- Bây giờ ta tin rồi.
Lão đầu nhìn hai cô xong liền gật đầu:
- Trong đám mã tặc không có cô nương xinh đẹp như vậy.
- Huyền thiếu, có mã đội tới đây.
Một cấm vệ quân phụ trách canh gác ở bên ngoài đột nhiên tiến vào bẩm báo.
Chương 405 Là quan làm cướp (1)
Không bao lâu sau, chỉ nghe tiếng vó ngựa lộc cộc rền văng, phía xa bụi mù cuồn cuộn, một đội ngũ mấy chục người ầm ầm lao tới, nhanh chóng tới gần Mặc Lâm thôn, đồng thời nháy mắt liền chia đội bao vây cửa thôn của Mặc Lâm thôn.
- Lũ cướp tới rồi.
Toàn bộ Mặc Lâm thôn lập tức hoảng loạn.
Nhìn thấy đám người kia, mấy người Diệp Huyền rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao lão đầu nọ lại coi bọn họ thành bọn cướp rồi, đám cướp này đều mặc khôi giáp chỉnh tề, uy phong lẫm lẫm, bộ dạng kia so ra còn giống với quân chính quy của vương quốc hơn là cướp.
- Huyền thiếu, khôi giáp mà lũ cướp này mặc hẳn chính là chế phục của thành vệ quân.
Âu Dương Tiêu Sơn nhắc nhở.
Diệp Huyền gật đầu, hắn cũng đã nhìn ra điểm này.
Tên đầu lĩnh trong lũ cướp kia là một đại hán râu quai nón, trong đôi mắt như chuông đồng lộ ra hung quang, nhìn thấy mấy người Diệp Huyền thì lập tức nhíu mày một cái, nhưng vẻ mặt lại không chút lo lắng sợ hãi, lạnh lùng nói:
- Đám người các ngươi là phân bộ nào đó? Chẳng lẽ các ngươi không biết Mặc Lâm thôn này là thôn trấn dưới trướng của bọn ta hay sao?
Âu Dương Tiêu Sơn nghe xong thì giận tím mặt, đang muốn xông lên phía trước thì lại bị Diệp Huyền ngăn lại, hắn nhịn không được cười nói:
- Ta đúng là không biết! Chẳng lẽ Mặc Lâm Thôn không phải thôn trấn dưới trướng Thiên Đô Thành hay sao, từ khi nào thì thành của các ngươi rồi?
- Thôn trấn của Thiên Đô Thành?
Tên đại hán khôi ngô kia giống như nghe phải chuyện nực cười lắm, bèn cười ha hả:
- Ta nói cho người biết, thôn trấn của Thiên Đô Thành chính là thôn trấn của Uy Hổ Mã Tặc Đoàn ta, mặc kệ các ngươi là bộ phận nào, đều ngoan ngoãn đi ra cho ta, a…
Đột nhiên tên đại hán khôi ngô kia nhìn thấy Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y đứng trong đám người, tròng mắt lập tức lồi ra:
- Cực phẩm mà, vậy đi, hai cô nương này ở lại, đám các ngươi có thể đi.
Đối mặt với đội ngũ hơn trăm người của Diệp Huyền, đám cướp kia cư nhiên không chút sợ hãi, rõ ràng là đã hoành hành ở đây quen rồi.
- Muốn chết, một đám rác rưởi, cũng không biết tè một vũng ra tự soi coi bản thân mình là đức hạnh gì.
Trần Tinh tức giận nói.
- Muốn chết chính là đám người các ngươi đó.
Tên đại hán khôi ngô kia mắt lộ hung quang, lạnh lùng đảo mắt nhìn qua mấy người Diệp Huyền:
- Xem ra các ngươi là người bên ngoài tới, không biết uy danh của Uy Hổ Mã Tặc Đoàn chúng ta, có biết hậu quả khi đắc tội với Uy Hổ Mã Tặc Đoàn chúng ta là gì hay không?
- Ta không biết, cũng không cần biết.
Ánh mắt Diệp Huyền trở nên lạnh lẽo, cười lạnh:
- Dạy chúng một bài học cho ta, tên dẫn đầu giữ lại, những kẻ khác thì phế hết đi.
- Dạ, Huyền thiếu.
Mấy người Âu Dương Tiêu Sơn đã sớm không nhịn được nữa rồi, cả đám liền nhào lên như sói như hổ.
- Con bà nó, còn dám động thủ với Uy Hổ Mã Tặc Đoàn chúng ta, xem ra các ngươi thật sự không biết sống chết là gì, các huynh đệ, chúng ta…. ui da!
Tên đại hán kia còn chưa kịp nói xong hết thì đã bị Âu Dương Tiêu Sơn giáng cho một cú, quyền đấm cước đá bình bịch, gương mặt nháy mắt liền sưng vù như đầu heo.
Tiếp theo đó là tiếng kêu la thảm thiết vang lên không ngừng, từng thành viên của Uy Hổ Mã Tặc Đoàn đều ngã xuống khỏi lưng ngựa, đối mặt với những cấm vệ quân có thực lực thấp nhất cũng là địa võ sư này, đám mã tặc có thực lực tổng thể tầm võ sư này căn bản không chống cự nổi, chỉ mới mười mấy giây thì không còn tên mã tặc nào còn ngồi được trên yên ngựa hết.
- Mau, mau phóng đạn tín hiệu cho ta, triệu tập đại bộ đội tới.
Tên đại hán kia khàn giọng la lên.
Trong đội ngũ lập tức có mã tặc lấy đạn tín hiệu ra, gã còn chưa kịp bắn thì đã bị thủ hạ của Diệp Huyền đập cho nằm bẹp dí trên đất, mặt mũi đầy máu, sau đó lại bị tẫn cho một trận tối mặt tối mũi.
Lão đầu thôn trưởng nhìn tới ngây ra, vội vàng khóc la chạy tới:
- Các vị, không thể đánh, không thể đánh được đâu! Van xin các vị hảo hán, xin đừng đánh nữa mà!
Uy Hổ Mã Tặc Đoàn tới thu tiền tại thôn trang của mình rồi bị đánh, trách nhiệm này lớn lắm! Nếu mấy người kia xử lý sạch sẽ đám Uy Hổ Mã Tặc Đoàn thì không nói, nếu như bọn họ đánh xong liền trực tiếp chạy đi thì thôn trang của mình sẽ tiêu đời.
Cho nên mấy người Diệp Huyền đánh lên người đám Uy Hổ Mã Tặc Đoàn, nhưng lại dọa người dân Mặc Lâm thôn sợ vỡ mật.
- Được rồi.
Diệp Huyền thấy cũng đủ rồi, lúc này mới hô ngừng.
- Các ngươi… rốt cuộc các ngươi là ai?
Tên đại hán dẫn đầu kinh sợ nhìn mấy người Âu Dương Tiêu Sơn, gã cũng là cường giả cấp bậc địa võ sư, cư nhiên bị những người nầy đập một cái ngã lăn quay ra đất, không thể phản kháng được mảy may, thực lực của đám người kia quả thực vượt xa khỏi tưởng tượng của bọn họ.
- Bốp!
Diệp Huyền đạp lên người tên đại hán kia, lạnh giọng nói:
- Bây giờ là ta tới hỏi các ngươi, đám Uy Hổ Mã Tặc Đoàn các ngươi từ đâu tới đây? Có bao nhiêu người? Đại bản doanh ở chỗ nào? Mau nói ra.
Tên đại hán kia cắn răng, lạnh lùng nói:
- Ngươi có biết chúng ta là ai không? Còn không mau thả chúng ta ra, bằng không thì ngay cả thiên vương lão tử cũng không cứu được các ngươi.
- Đúng vậy, thả chúng ta ra, bằng không thì ngươi chắc chắn phải chết.
- Các ngươi dám phế bọn ta, ta cám cam đoan, các ngươi nhất định không thể sống sót ra khỏi Thiên Đô Thành này.
- Lũ ngu ngốc từ đâu tới, dám ra tay với Uy Hổ Mã Tặc Đoàn chúng ta, chẳng lẽ trước khi ra ngoài không chịu thăm dò trước hay sao.
Rất nhiều mã tặc nằm bò trên đất đều kêu gào, tới lúc này rồi mà vẫn còn giữ nguyên vẻ kiêu ngạo.
Ánh mắt của Diệp Huyền phát lạnh:
- Giết hết cho ta.
Chỉ nghe tiếng phập phập phập vang lên liên tục, cấm vệ quân đi theo Diệp Huyền đều giơ tay chém xuống, trong lúc nhất thời, ngoại trừ tên đại hán dẫn đầu ra thì tất cả mã tặc còn lại đều rơi đầu, máu tươi tuôn thấm đỏ mặt đất.
- Ngươi… các ngươi…
Tên đại hán kia giật mình, hoàn toàn nói không nên lời, bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người.
- Nếu như bây giờ ngươi vẫn không nói thì ta dám cam đoan lát nữa ngươi sẽ không còn cơ hội nói nữa đâu.
Ánh mắt Diệp Huyền lạnh lùng nhìn tên đại hán kia.
- Ta nói, ta nói.
Tên đại hán kia cắn răng:
- Uy Hổ Mã Tặc Đoàn chúng ta có hơn ba trăm người, đại bản doanh ở Uy Hổ Sơn, tới từ Nam Thiên hành tỉnh…. a!
Gã hét thảm một tiếng, máu tươi phun tung tóe, một cánh tay của tên đại hán kia bị chặt xuống, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, mặt mày trắng bệch.