Có thể gia nhập học viện Lam Quang, ba người bọn họ, từng người cũng thiên chi kiêu tử trong các thế lực, tất nhiên sẽ không dễ dàng để cho các học viên cũ chèn ép. Thời điểm mới bắt đầu, bọn họ cũng đã từng có phản kháng.
Nhưng đối phương, mặc dù chỉ là tiến vào học viện sớm hơn so với bọn họ một năm, nhưng thực lực lại khiến cho bọn họ chỉ có thể ngước mắt nhìn theo. Đối phương đã dễ dàng trấn áp được ba người bọn họ.
Vì không ăn thua thiệt trước mắt, ba người không thể không tạm thời thần phục đám người đó.
Làm học viên mới, ba người bọn họ đều biết Diệp Huyền. Bọn họ cũng biết Diệp Huyền ở trong ba vòng sát hạch nhập học biểu hiện ra thực lực kinh người. Nhưng theo bọn họ, Diệp Huyền lợi hại mấy đi nữa, chẳng qua cũng chỉ là học viên mới. Ở dưới sự bao vây tấn công của bốn gã học viên cũ, hắn căn bản không có khả năng cũng như cơ hội chiến thắng.
Nhưng bọn họ không nghĩ tới, kết quả lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Mà càng cảm thấy khiếp sợ, vẫn là bốn gã học viên cũ này.
- Đáng chết. Bốn người chúng ta thậm chí ngay cả một học viên mới cũng không thể làm gì được. Một khi truyền ra ngoài, sau này chúng ta làm sao có thể còn lăn lộn được ở trong học viện được nữa.
Trên mặt Lang ca lộ ra vẻ dữ tợn.
- Ai cũng không được giữ lại thực lực cho ta.
Hắn đột nhiên gầm lên giận dữ. Hai tròng mắt hắn trong nháy mắt trở nên đỏ đậm.
Ong ong ong ong oong!
Trên đỉnh đầu của hắn đột nhiên hiện ra bóng dáng của một con sói lớn lông màu bạc. Đó chính là Ngân Lang Vũ Hồn của hắn. Đồng thời trên thân thể Ngân Lang, cũng không ngừng xuất hiện từng luồng ánh sáng.
Một đạo, hai nói, ba đạo, bốn đạo, năm đạo!
Đủ năm vòng ngôi sao, xuất hiện ở trên thân của con sói lớn màu bạc.
- Đáng chết.
- Tiểu tử, ngươi nhất định phải chết.
- Ngươi đã thành công chọc giận được chúng ta.
Ong ong ong ong oong!
Cùng lúc đó, ba người khác cũng xoay người lao lên. Sắc mặt mỗi người đều lộ vẻ dữ tợn. Từng người phóng ra Vũ Hồn của mình. đồng thời vòng ngôi sao trên Vũ Hồn cũng thể hiện ra tất cả.
Trên mặt Diệp Huyền lần đầu tiên lộ ra một vẻ kinh ngạc.
Năm đạo, tất cả đều năm đạo.
Bốn gã học viên cũ, trên Vũ Hồn của mỗi một người đều có năm vòng ngôi sao, đại biểu tất cả Vũ Hồn của bọn họ đều là cảnh giới ngũ tinh.
- Học viện Lam Quang này thật đúng là nghịch thiên. Mỗi một người học viên lại có thể đều là vòng ngôi sao tối đa. Thảo nào nhiều thiên tài như vậy đều muốn tiến vào nơi đây...
Vũ Tông ngũ giai, Vũ Hồn có thể đạt được cảnh giới cao nhất, đó là cảnh giới ngũ tinh.
Mà bốn gã học viên cũ này, mỗi một người đều là Vũ Hồn ngũ tinh cực hạn. Điều này tuyệt đối không thể nào là bất ngờ được. Điều này hiển nhiên đại biểu cho, trong học viện Lam Quang có Luyện Hồn Sư cực kỳ cường đại.
- Lên!
Vũ Hồn phóng ra, bốn gã học viên cũ đồng thời nổi giận gầm lên một tiếng. Ở dưới sự hướng dẫn của Lang ca, bọn họ đột ngột lao đến.
Một Vũ Hồn sói bạc, một Vũ Hồn gấu lớn, một Vũ Hồn rìu chiến, còn có một Vũ Hồn hỏa diễm.
Bốn lực lượng Vũ Hồn ngũ tinh nhanh chóng hoàn toàn bao vây xung quanh Diệp Huyền. Dưới lực lượng Vũ Hồn khủng khiếp, Diệp Huyền lại giống như ánh nến trong gió, bất cứ lúc nào cũng sẽ tắt đi.
Ở dưới lực lượng Vũ Hồn gia tăng, ở trong nháy mắt thực lực của tất cả bốn gã học viên cũ đều tăng mạnh, gần như tương đương với bốn gã Vũ Tôn lục giai, phát động tấn công về phía Diệp Huyền.
Không thể phủ nhận, học viên có thể đi vào học viện Lam Quang, mỗi một người đều có năng lực chiến đấu vượt cấp.
Lúc này cho dù là một Vũ Tôn lục giai nhị trọng ở chỗ này, sợ rằng cũng khó tránh được nguy cơ bị trấn áp.
Đáng tiếc, người bọn họ gặp phải, lại chính là Diệp Huyền.
- Tổn thương bằng hữu của ta, cũng sẽ không đơn giản cho qua như vậy được.
Khóe miệng Diệp Huyền đột nhiên cong lên, hiện ra một nụ cười lạnh.
Đại Địa Vũ Hồn... Phóng ra!
Oong!
Bốn vòng ngôi sao màu vàng đại biểu cho sự cực hạn xuất hiện, trong nháy mắt sáng mù đôi mắt của bốn gã học viên cũ.
Trên người Diệp Huyền nhanh chóng bao trùm lên một tầng áo giáp nham thạch.
Đồng thời Cửu Chuyển Thánh Thể tứ chuyển lặng lẽ vận chuyển.
- Vòng ngôi sao màu vàng.
- Lại còn là bốn cái.
Bốn người Lang ca đều kinh ngạc kêu lên thành tiếng. Sau một khắc, công kích của bọn họ dĩ nhiên rơi vào trên người Diệp Huyền.
Chỉ nghe một tiếng nổ thật lớn vang lên. Diệp Huyền nhận một đòn toàn lực của bốn gã học viên cũ, không ngờ lại hoàn toàn không bị chút thương tích nào, thân thể không chút sứt mẻ.
Chuyện này...
Trong nháy mắt biểu tình của tất cả bốn người đều lộ vẻ bối rối.
Sau một khắc...
- Lăn!
Tiếng Diệp Huyền quát lên, giống như tiếng sấm giữa mùa xuân. Hắn lạnh giọng gầm lên phẫn nộ. Một chưởng ảnh sương mù xẹt qua.
Phụt phụt phụt phụt!
Bốn gã học viên cũ lấy Lang ca dẫn đầu, tất cả đều bị đánh bay ra ngoài, há miệng phun ra rất nhiều máu tươi. Thậm chí còn có một vài người răng bị vỡ, lẫn vào trong máu tươi bay ra. Gương mặt của mỗi người đều sưng lên, thậm chí còn lớn hơn so với bánh màn thầu. Tất cả bọn họ đều ngã nhào trên đất, bộ dạng chật vật không chịu nổi.
- Ngươi... Ngươi...
Bốn người hoảng sợ nhìn về phía Diệp Huyền, trong đầu đã hoàn toàn choáng váng.
- La Thành, chúng ta đi.
Diệp Huyền cũng không liếc mắt nhìn bốn người này lấy một cái. Hắn dẫn theo La Thành, rời khỏi viện đó.
Nhìn bóng lưng Diệp Huyền rời đi, trên mặt ba gã học viên mới lại đầy vẻ chấn động.
Cùng là học viên mới, nhưng chênh lệch giữa bọn họ cùng người này, khó tránh khỏi cũng quá lớn đi?
Cho đến giờ phút này, bọn họ mới tỉnh táo lại. Thành tích tám mươi tám thước của Diệp Huyền, khoảng cách cùng bọn họ, rốt cuộc có xa lắm không.
- Người học viên mới này, đến tột cùng là ai vậy?
Sau một lát qua đi, Lang ca là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần. Hắn quay đầu nhìn về phía ba gã học viên mới, tức giận hỏi.
Đồng thời hắn chật vật đứng lên. Hắn cảm giác toàn thân trên dưới, khắp nơi đều đau đớn, giống như muốn vỡ ra từng mảnh.
Mặc dù Diệp Huyền hung hăng dạy dỗ bốn gã học viên cũ một trận, nhưng ba gã học viên mới này đối với bốn người Lang ca vẫn hết sức e ngại.
- Người học viên mới này tên là Huyền Diệp. Hắn là người đạt danh hiệu đứng đầu trong lần sát hạch nhập học này.
Một học viên mới nơm nớp lo sợ nói.
- Là hắn!
- Hắn chính là Huyền Diệp!
Ánh mắt của bốn người Lang ca chợt dại ra. Bọn họ liếc nhìn nhau, trong con ngươi lộ ra sự sợ hãi và khủng hoảng.&
Chương 827 Bị giáo huấn (2)
Tin tức Diệp Huyền lưu lại tên ở vị trí tám mươi tám thước trên bia lưu danh, đồng thời trốn thoát ở trên tay của thái thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông Cuồng Chiến, đã sớm truyền khắp toàn bộ học viện.
Có lẽ có ít võ giả đang bế quan cũng không biết. Nhưng bọn họ những học viên cũ sẽ chờ học viên mới tới báo cáo, tuyệt đối không có người nào không từng nghe nói qua.
- Ba người các ngươi thu thập đồ đạc của mình đi đi. Chuyện vừa phát sinh ở nơi đây, ba người các ngươi nếu như dám ở bên ngoài loạn truyền một câu, ta bảo đảm cuộc sống tiếp theo của các ngươi ở trong học viện, sẽ rất thê thảm.
Hung hăng cảnh cáo một câu, bốn người Lang ca, cũng lại không có tâm tư muốn tiếp tục giáo huấn ba người này nữa. Mỗi một người mang theo bộ dạng chật vật trở lại gian phòng ký túc của mình.
Làm học viên cũ trong học viện, bốn người bọn họ cũng quen biết không ít cường giả và thiên tài cao hơn trong khóa.
Ban đầu, bốn người bọn họ còn muốn mời người, tìm về đòi lại món nợ này.
Nhưng sau khi vừa nghe được cái tên Diệp Huyền này, bốn người bọn họ lại đành phải bỏ đi ý định này.
Gia hỏa này, ngay cả trưởng lão Huyền Cơ Tông cũng dám giết. Ở dưới sự đuổi giết của thái thượng trưởng lão cấp Võ Vương của Huyền Cơ Tông, hắn còn có thể sống sót. Hắn làm sao có thể sợ hãi trước sự đè ép của bọn họ?
Huống gì, Diệp Huyền lưu lại kỷ lục ở trên bia lưu danh, quá mức đáng sợ. Đáng sợ đến mức bốn người Lang ca căn bản không dám trêu chọc tới hắn.
- Nếu như sớm biết gia hỏa này có lai lịch đáng sợ như vậy, vừa rồi chúng ta không nên động thủ. Hiện tại chuyện này truyền đi, bốn người chúng ta xem như là mang tai mang tiếng.
Lang ca nắm chặt hai tay, hận đến mức nghiến chặt răng.
Chỉ là ngoại trừ hung tợn kêu gào vài câu ra, hắn căn bản không có khả năng làm gì được Diệp Huyền.
- Ngươi đi tới phòng của ta ngồi một lát. Sau đó ta lại đi tìm ngươi.
Sau kh Diệp Huyền dẫn theo La Thành ra khỏi viện, lập tức lại giao chìa khoá của mình, cho La Thành. Đồng thời hắn vội vàng muốn rời khỏi đó.
- Diệp thiếu, ngươi chuẩn bị đi nơi nào vậy?
La Thành nhận chìa khoá, vẻ mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
Bước chân của Diệp Huyền đột nhiên dừng lại. Hắn không trả lời câu hỏi của La Thành. Trái lại, hắn quay đầu lại nhanh chóng hỏi:
- Đúng rồi, ngươi có biết hai nữ võ giả đến từ liên minh mười ba nước, bị an bài phòng ký túc ở đâu hay không?
Sau khi thấy được tình hình ký túc xá của La Thành, Diệp Huyền lập tức lo lắng tới sự an nguy của hai người Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch.
Để cho học viên cũ và học viên mới cùng ở một chỗ, đây tuyệt đối là do học viện Lam Quang cố ý gây nên.
Hơn nữa an bài học viên cũ, cũng chỉ là học viên cũ gia nhập học viện mới một năm. Mục đích của học viện, chính là để cho các học viên cạnh tranh với nhau.
Huống gì, vừa rồi Lang ca này đã nói rất rõ ràng.
Tuy rằng học viện nghiêm cấm lén đánh nhau, nhưng chỉ cần không phải dẫn tới tàn phế và dẫn đến tử vong, học viện bình thường, cũng chỉ là thoáng lộ ra chút trừng phạt.
Cái này rất có thể nói rõ, tin tưởng là học viện Lam Quang cổ vũ cho học viên cũ làm hành động ra oai phủ đầu đối với những học sinh mới.
Dù sao học viên mới có thể đi vào học viện Lam Quang, ở địa bàn của từng người, tuyệt đối là thiên chi kiêu tử, có chút ngạo nghễ quen được nuông chiều, cũng chỉ là bình thường.
Chỉ có khiến cho thiên tài mạnh hơn, cho bọn họ một bài học, mới có thể làm cho bọn họ ở trong học viện thu lại việc quen được nuông chiều, biết cái gì là nhân ngoại hữu nhân, cái gì là thiên ngoại hữu thiên.
Bởi vậy, trong lòng Diệp Huyền lập tức lo lắng cho đám người Vân Ngạo Tuyết các nàng.
- Hai nữ võ giả của liên minh mười ba nước. Ngươi là nói tới Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch sao? Diệp thiếu, ngươi sẽ không coi trọng hai người bọn họ chứ?
La Thành trợn trừng hai mắt, hốc mồm nói.
Diệp Huyền không có thời gian nói thừa với hắn, lạnh lùng nói:
- Ngươi rốt cuộc có biết hay không?
- Ách, cái này ta thật ra không có lưu ý.
- Thôi đi. Ngươi đi tới phòng ký túc xá của ta trước. Sau đó ta sẽ quay lại.
Diệp Huyền nói xong lời này, vội vã lại đi về phía viện đằng trước.
- Hi vọng Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch có thể chống đỡ được cục diện.
Trong lòng của hắn âm thầm lo lắng.
Tuy rằng thực lực của Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch không tệ. Cả hai người đều đạt tới trình độ ngũ giai nhị trọng, hơn nữa là từ trong sinh tử đi ra.
Nhưng trải qua giao đấu cùng với bốn người Lang ca, khiến cho Diệp Huyền hiểu rõ, thiên tài có thể tiến vào học viện Lam Quang, mỗi người đều không tầm thường. Sau khi trải qua hơn một năm được giáo dục, thực lực của bọn họ tuyệt đối vượt xa so với thiên tài bình thường.
Giống như Lang ca vừa rồi. Mặc dù hắn chỉ là Vũ Tông ngũ giai tam trọng, nhưng thật sự muốn động thủ, một ít Vũ Tôn lục giai nhất trọng bên ngoài, cũng không cần thiết có thể là đối thủ của hắn.
Cũng chính là tồn tại yêu nghiệt giống như Diệp Huyền vậy, mới có khả năng trấn áp được hắn.
Chỉ có điều, tuy rằng trong lòng Diệp Huyền lo lắng, nhưng hắn lại không biết chỗ đình viện của Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch ở đâu.
- Không có biện pháp. Xem ra chỉ có thể đi tới từng đình viện một để tìm kiếm vậy.
Cốc cốc cốc!
Diệp Huyền gõ lên cánh cửa của một viện gần đó.
Trong đình viện, hiển nhiên vừa trải qua một hồi giao đấu. Mấy học viên vừa mới nhập học, mỗi một người đều sưng mặt sưng mũi ngồi xổm ở nơi nào, trên đầu đội chậu rửa mặt chứa nước.
Điều này dường như là một truyền thống của học viện Lam Quang.
Võ giả tuy rằng rất dễ dàng duy trì sự cân bằng. Nhưng trên đầu đội một chậu rửa mặt chứa đầy nước như vậy, đồng thời không thể dùng tay đi đỡ lấy, còn không thể để bắn ra một giọt nước nào. Chuyện này ngược lại, thật sự không phải là một chuyện dễ dàng.
- Tiểu tử, ngươi tìm ai?
Một học viên cũ ra mở cửa. Hắn liếc mắt quan sát Diệp Huyền, vẻ mặt lộ ra sự nghi hoặc.
Diệp Huyền hờ hững, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua. HẮn liền phát hiện ở đây căn bản không có Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch. Hắn liền xoay người muốn rời khỏi đó.
- Hắc, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Tiểu tử, ngươi xem ở đây thành cái gì? Đứng lại cho ta.
Học viên cũ này lộ ra vẻ mặt phách lối, nói.
- Lăn!
Diệp Huyền lười nói thừa, quay về phía hắn, quát lạnh một tiếng.
Chương 828 Thiên tài về tin tức tình báo (1)
- Tiểu tử, ngươi muốn đâm đầu vào chỗ chết.
Thần sắc của học viên cũ này đầu tiên thoáng ngây ra, hình như không nghe rõ được lời Diệp Huyền nói. Nhưng sau một khắc, hắn đột nhiên trở nên vô cùng phẫn nộ.
Hắn nhảy tới trước một bước, vươn tay lớn ra. Huyền lực mạnh mẽ phóng ra, ở trong thủ trảo hình thành một vòng gió xoáy mãnh liệt, bắt đầu cuốn về phía đầu vai của Diệp Huyền.
- Đã bảo ngươi lăn, ngươi còn không nghe được hay sao?
Thân hình Diệp Huyền bất động. Hắn quay đầu lại. Trong đôi mắt hắn, một tia ánh sáng màu xanh đầy lạnh lùng, lặng lẽ hiện lên.
- A!
Học viên cũ này lập tức liền cảm giác được, một khí tức khiến hắn gần như hít thở không thông, phút chốc đã lao tới trước mặt.
Khí tức kia khủng khiếp, lại giống như có một ngọn núi lớn, trong nháy mắt đè ép ở trên người của hắn, khiến cho hơi thở của hắn đột nhiên ngừng lại. Huyền hải trong thân thể của hắn, lại giống như một quả khí cầu bị đè ép, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị ép nổ.
Sắc mặt của hắn đại biến. Trên trán hắn, từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu, giống như mưa hè chảy xuống.
Động tác trên tay hắn cũng dừng lại ở nửa đường, lúc này tiến cũng không được, lui cũng không được.
- Hừ.
Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về phía một viện tiếp theo.
Học viên cũ này trợn mắt nhìn trừng trừng theo bóng dáng Diệp Huyền xoay người rời đi. Nhưng hắn đã hoàn toàn không dám ngăn cản nữa.
Tiếp theo, Diệp Huyền tìm liên tiếp năm sáu viện, cũng không tìm được Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch.
Nhưng ở bên trong mỗi một cái viện, gần như đều là cảnh tượng các học viên cũ đang dạy dỗ học viên mới.
Nếu như ngoan ngoãn phục tùng còn tốt. Có vài người cương quyết phản kháng, kết quả lại càng thê thảm. Mỗi một người mặt mũi đều bầm dập. Lúc này chắc hẳn cha mẹ bọn họ cũng không thể nhận ra được bọn họ.
Điều này làm cho trái tim của Diệp Huyền càng thêm nặng nề.
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch mặc dù là nữ tử, nhưng tính cách của các nàng tuyệt đối không phải loại người sẽ ngoan ngoãn chịu thua. Đến lúc đó, kết cục sẽ càng thêm thê thảm.
Chỉ có điều, trong lần này có một trăm sáu mươi tám người học viên mới, gần như được phân đến gần sáu mươi viện. Nếu như Diệp Huyền đi tới từng viện một để tìm kiếm, còn không biết phải đi tới lúc nào mới có thể tìm được.
Trong lúc Diệp Huyền đang cảm thấy mình hết đường xoay xở, La Thành đột nhiên vội vàng chạy tới. Chạy tới cùng với hắn, còn có Trương Liệt.
- Diệp thiếu, nghe nói ngươi đang tìm Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch của liên minh mười ba nước?
Vừa bắt đầu, Trương Liệt chính là mở miệng hỏi.
- Ngươi biết?
Diệp Huyền liếc nhìn La Thành, biết chắc là do hắn tiết lộ ra ngoài. Chỉ có điều lúc này, hắn cũng lười quản những điều này. Hắn chỉ lạnh lùng nhìn Trương Liệt.
Trên mặt Trương Liệt lộ ra vẻ tươi cười, tự tin nói:
- Thật ra, ta biết chỗ ký túc xá của hai người bọn họ. Hơn nữa, bọn họ còn ở cùng trong một viện. Theo thứ tự là 520 và 521. Diệp thiếu, nếu như ngươi muốn tìm các nàng, ta có thể dẫn ngươi qua đó.
- Vậy thì ngươi đi phía trước dẫn đường đi.
- Được rồi, Diệp thiếu, La huynh, các ngươi đi theo ta.
Trương Liệt vừa đi ở phía trước dẫn đường, vừa nói:
- Chỗ chúng ta nơi này là khu bốn. Chỗ của Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch các nàng là khu năm, cách phía tây khu bốn của chúng ta một đoạn.
Ở dưới sự hướng dẫn của Trương Liệt, đoàn người xuyên qua một mảnh khu vực xanh hóa, xông tới ký túc xá phía trước, quả nhiên tất cả đều bắt đầu bằng chữ số 5.
- Làm sao ngươi biết hai người bọn họ ở khu năm. Còn quen thuộc về các vị trí như vậy? Có phải là ngươi có ý định không an phận đối với hai người bọn họ hay không?
Đi tới nửa đường, La Thành đột nhiên híp mắt nói.
Trương Liệt vội vàng khoát tay, liếc mắt nhìn Diệp Huyền, liền nói:
- La huynh, ngươi đừng nói đùa. Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch là mỹ nữ cao cấp nhất trong các nữ học viên nhập học khóa chúng ta lần này. Ta làm sao dám có suy nghĩ không an phận được. Cho nên ta biết, là bởi vì ở thời điểm Thanh Phong đạo sư phân phối nhiệm vụ, lại lặng lẽ nhớ kỹ số phòng ký túc của mọi người.
- Về phần vị trí của khu năm sao? Ta đến ký túc xá, việc trước tiên chính là lật xem sổ tay ký túc xá do học viện phát. Bên trong đều có những điều này.
Trương Liệt vội vàng giải thích.
Diệp Huyền vội vã tìm Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch như vậy, không phải là coi trọng hai người, thì chính là hắn và hai người này có liên hệ gì đó. Hắn nào dám động đến điểm mấu chốt của Diệp Huyền. Loại chuyện này, vẫn đúng lúc ném sạch là tốt nhất.
La Thành lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên:
- Ngươi là nói, thời điểm ngươi ở đây nhận sổ tay nhập học, lại ghi nhớ kỹ số phòng ký túc của mỗi người sao?
Lần này nhập học, tổng cộng có một trăm sáu mươi tám người. Thời điểm đăng ký cũng chỉ có một hồi. Lượng ký ức này không có khả năng là một số lượng nhỏ.
Trương Liệt tự tin nói:
- Cái này không tính là gì cả. Không chỉ là số phòng ký túc của mỗi một học viên. Bao gồm tuổi tác, quê quán, tu vi của bọn họ, ta đều nhớ ở trong lòng.
Trong lòng Diệp Huyền thoáng động. Trước đây, thời điểm Trương Liệt ở khu túc xá nhìn thấy mình, cũng không có vẻ gì là kinh ngạc. Hiển nhiên hắn đã sớm biết được số phòng ký túc xá của mình. Nhìn như vậy, tiểu tử này ở phương diện khác, thật sự có bản lĩnh.
- Ngươi thật lợi hại!
La Thành giơ ngón tay cái lên, đều biểu thị không lời nào có thể nói được.
Loại năng lực này, nếu để cho hắn tới thực hiện, nhất định là không làm xong.
Trương Liệt cười hắc hắc, khiêm tốn nói:
- Thật ra không tính là gì cả. Trương Liệt ta ở trên phương diện võ đạo thiên phú không tốt. Nhưng về phương diện điều tra tin tức tình báo, tìm hiểu tin tức, vậy tuyệt đối là đứng hàng đầu. Ở vương quốc Thiên Thái chúng ta, người khác đặt cho ta danh hiệu, là giang hồ. Lại nói, ta muốn theo Diệp thiếu, dù sao cũng phải có chút tác dụng, không phải sao?
Hắn mặc dù mở miệng khiêm tốn, nhưng trong giọng nói đầy tự tin, cũng nồng đậm mạnh mẽ không gì sánh bằng.
Không bao lâu, ba người đã đến viện ký túc xá của phòng 520 và 521.
Cốc cốc cốc!
La Thành bước nhanh lên trước, gõ lên cánh cửa.
Két két!
Cánh cửa lớn mở ra, một người thanh niên tướng mạo có chút khôi ngô xuất hiện ở trước mặt ba người, hồ nghi nhìn bọn họ:
- Các ngươi tìm ai?
Chương 829 Thiên tài về tin tức tình báo (2)
Diệp Huyền nhìn lướt vào trong viện, chỉ thấy một học viên mới sưng mặt sưng mũi ngồi xổm trong góc, dáng vẻ rất thê thảm. Ở trước mặt hắn, là ba gã học viên cũ khí thế không tầm thường. Nhưng trong đó không có bong dáng của Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch.
- Chúng ta tới tìm Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch.
La Thành liền nói trực tiếp.
Đầu tiên, người thanh niên khôi ngô này liếc nhìn ba người Diệp Huyền. Bất chợt hắn cười lạnh nói:
- Tìm Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch sao? Nhìn dáng vẻ của các ngươi, chắc là học viên mới trong đợt lần này. Nhanh như vậy đã tìm tới cửa rồi sao? Xem ra các ngươi rất quan tâm đối với Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch. Chỉ có điều ta cảnh cáo các ngươi, Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch, không phải là người mà đám cóc ghẻ các ngươi có thể ăn được đâu. Cút cho ta!
Trên mặt người thanh niên khôi ngô lộ ra vẻ khinh bỉ, rất rõ ràng muốn vạch trần. Vừa dứt lời, hắn liền tính đóng cửa lại.
- Vị niên trưởng này, khoan đã.
Trương Liệt bước nhanh lên trước, ngăn cản hành động của đối phương. Sau đó trên mặt hắn nở nụ cười nói:
- Vị niên trưởng này, còn chưa có tự giới thiệu bản thân một chút đi. Ta là Trương Liệt. Hắn gọi là La Thành. Vị này chính là đại ca của chúng ta Huyền Diệp, chính là vị đạt danh hiệu đứng đầu trong lần sát hạch nhập học này, tồn tại ở vị trí tám mươi tám thước trên bia lưu danh. Bởi vì đánh chết trưởng lão của Huyền Cơ Tông, bị Huyền Cơ Tông phát lệnh truy nã kia.
- Chúng ta tới nơi đây, thật ra cũng không có ác ý gì. Chỉ là có chuyện, muốn thương lượng cùng Vân Ngạo Tuyết và cả Hạ Thất Tịch. Vẫn mong vị niên trưởng này đi giúp một lần.
- Mọi người đều là học viên của học viện Lam Quang. Thuận tiện cho người, cũng chính là thuận tiện cho mình, không phải sao?
Trương Liệt chậm rãi nói, nở nụ cười.
- Hắn chính là Huyền Diệp?
Trên mặt người thanh niên khôi ngô, lộ ra một vẻ kinh ngạc.
- Các ngươi chờ đấy. Ta đi một chút sẽ trở lại.
Người thanh niên khôi ngô lại lập tức xoay người rời đi.
Diệp Huyền vốn chuẩn bị xông vào. Khi nhìn thấy chuyện này hình như có khả năng xoay chuyển, hắn cũng không vội vàng động thủ nữa.
Chỉ thấy người thanh niên khôi ngô này và ba gã học viên cũ khác trong viện trao đổi một chút. Trong đó học sinh cũ kia rõ ràng là người đứng đầu, liếc nhìn ba người Diệp Huyền đứng ngoài cửa, gật đầu.
- Các ngươi vào đi.
Người thanh niên khôi ngô dẫn ba người Diệp Huyền tiến vào trong.
Học viên cũ đầu lĩnh kia lại là dẫn theo bọn họ đi tới phía trước hai gian phòng ký túc.
- Vân tiểu thư, Hạ tiểu thư, có người tới tìm nàng.
Chỉ thấy học viên cũ này mỉm cười, lớn tiếng nói.
Vân tiểu thư, Hạ tiểu thư?
Diệp Huyền trợn tròn mắt. Hình như Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch ở chỗ này, lăn lộn cũng không tệ lắm.
Két két!
Cánh cửa phòng ký túc mở ra. Diệp Huyền liền thấy Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch bình yên vô sự đi ra. Sau khi thấy Diệp Huyền tới cửa, trong mắt của hai người đều lộ ra một vẻ vui mừng.
- Tại hạ là Huyền Diệp, mạo muội tìm đến hai vị, là có chuyện thương lượng.
Diệp Huyền tuy rằng quen biết với hai người. Nhưng lúc này, hắn lại chỉ có thể giả vờ không biết.
- Đã như vậy, mời ba vị lại vào trong đã.
Vân Ngạo Tuyết thản nhiên nói, nhưng trong lòng thật muốn cười lớn.
- Trình Kiến học trưởng, cảm ơn học trưởng.
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch quay về phía người học viên cũ này mỉm cười.
- Ha hả, chuyện nhỏ thôi.
Trình Kiến mỉm cười, xoay người bỏ đi. Nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy nghi ngờ. Huyền Diệp này và đám người Vân Ngạo Tuyết bọn họ rốt cuộc có chuyện gì cần thương lượng. Không biết có phải là Huyền Diệp nhìn trúng hai nàng hay không?
Mà Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch lại có thể thật sự để cho ba người tiến vào. Không hề nghi ngờ, điều này nhất định nể mặt mũi của Huyền Diệp.
Trời ạ!
Tiểu tử này cũng thật có phúc phần.
Trong lòng Trình Kiến âm thầm cảm thấy khó chịu. Không phải chỉ là một kẻ đạt được danh hiệu đứng đầu của lần sát hạch nhập học này thôi sao? Có gì tính là nổi bật chứ? Nhớ năm đó ca... khụ khụ. Năm đó cả lưu danh ở trên bia lưu danh, đã ở vị trí bốn mươi chín thước. So với Huyền Diệp này tám mươi tám thước, chênh lệch cũng không xa đi.
Mỗi một gian phòng ký túc xá ở học viện Lam Quang đều có một phòng khách loại nhỏ. Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch dẫn ba người tới bên trong phòng khách, đồng thời pha một chén trà.
- Ta có chút việc, muốn nói chuyện riêng cùng hai vị.
Diệp Huyền đứng lên, sau đó quay về phá La Thành, Trương Liệt nói:
- Hai người các ngươi, ở lại chỗ này.
- Không có việc gì, Diệp thiếu cứ đi đi.
- Đúng, đúng, trà này, hình như cũng không tệ lắm.
- Ừ, rất thơm.
- Trà này tên là gì vậy?
- Ngũ Lương Thuần!
- Ngũ Lương Thuần, đó không phải là rượu sao?
- Khụ khụ, thành thật mà nói, ta đối với trà cũng không hiểu lắm.
- Ta cũng vậy.
La Thành và Trương Liệt, hai người tự mình trò chuyện, nhưng ánh mắt lại len lén liếc nhìn về phía Diệp Huyền và Vân Ngạo Tuyết các nàng đang đi vào bên trong phòng ngủ. Bọn họ liền âm thầm truyền âm nói:
- Con bà nó, Diệp thiếu đây cũng thật có bản lãnh đi?
- Đúng vậy, lúc này mới bao lâu? Mấy giây thôi lại giải quyết xong hai mỹ nữ Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch này?
- Chà chà, Diệp thiếu chính là Diệp thiếu. Đơn giản là thần tượng của chúng ta.
- Cái đó còn cần phải nói nữa sao. Ta nếu có một nửa, không, chỉ cần một phần ba công lực của Diệp thiếu, ta cũng cảm thấy đủ hài lòng. Một con rồng hai con phượng a. Ngươi nói ba người bọn họ ở bên trong sẽ không phát sinh vấn đề gì chứ?
- Ngươi cứ nói thử xem? Cô nam quả nữ, hắc hắc hắc!
Hai người lộ ra thần sắc bỉ ổi, liếc mắt nhìn nhau, đều lộ ra một biểu tình ngươi hiểu đấy.
- Diệp Huyền, ngươi thế nào lại tới nơi này?
Trong phòng ngủ, vẻ mặt Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch đầy vui mừng bất ngờ nói.
- Còn không phải là vì lo lắng hai người các nàng sao?
Diệp Huyền bất đắc dĩ, mím môi một cái, nói.
- Ngươi là nói tới đám học sinh cũ Trình Kiến kia sao?
Vân Ngạo Tuyết hé miệng cười:
- Đám gia hỏa bọn họ làm sao dám động thủ đối với chúng ta chứ.
- Ta làm sao biết được?
Diệp Huyền đảo mắt nói.
Trước đây Diệp Huyền cũng bởi vì quá mức lo lắng, cho nên không cẩn thận suy nghĩ sâu xa.
Những học sinh cũ kia đối mặt với nữ học viên bình thường, bọn họ còn có thể giáo huấn một chút. Cho dù là xinh đẹp một chút cũng không có gì. Nhưng với loại cấp bậc mỹ nữ giống như Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch, bọn họ cũng không dám.
Chương 830 Đệ tử nội viện (1)
Loại cấp bậc mỹ nữ này, tuyệt đối là thiên chi kiêu tử trong học viện. Người theo đuổi các nàng, sẽ nhiều đếm không xuể.
Bọn họ chẳng qua là học viên cũ mới nhập học một năm. Bọn họ có lẽ ở trước mặt học viên mới, còn có thể phách lối một chút. Nhưng ở trước mặt các học viên cũ khóa cao hơn, vẫn giống như tôn tử vậy.
Vân Ngạo Tuyết bọn họ là học viên mới, điều này không sai. Nhưng lấy diện mạo của các nàng, bình thường hẳn là không được bao lâu, sẽ có thể thăng chức rất nhanh.
Huống gì, Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch ở trong tất cả học viên nhập học lần này, cũng được xem là cao cấp nhất.
Nếu như bọn họ ở thời điểm nhập học, dám dạy huấn các nàng. Vậy cứ chờ tới mấy tháng, đám người bọn họ chỉ sợ cũng sẽ gặp phải xui xẻo.
Loại chuyện này, ở trong lịch sử học viện Lam Quang trước kia cũng không phải là chưa từng phát sinh qua.
Ngoại trừ mỹ nữ học viên cao cấp nhất ra, còn có một loại người, là đối tượng rất nhiều học viên cũ không muốn giáo huấn.
Đó chính là loại thiên tài xếp hạng hàng đầu nhất trong sát hạch nhập học giống như là Diệp Huyền.
Loại người này, tiềm lực vô cùng lớn. Rất có thể hiện tại hắn không bằng được ngươi. Nhưng một năm sau, thực lực của hắn lại có thể vượt qua ngươi.
Ngươi bây giờ dạy dỗ hắn. Chờ tới khi đó, người có kết cục bi thảm lại chính là ngươi.
Học viên cũ có thể đi vào học viện Lam Quang, không có một người nào là người ngu. Người nào có thể dạy huấn, người nào không thể giáo huấn, bọn họ đều hiểu rất rõ ràng.
Nếu không học viên cũ ở chỗ viện Diệp Huyền ở, sau khi biết tên và thân phận của Diệp Huyền cùng Mộ Dung Vân Tiêu, sẽ không biến thành bộ dáng như vậy.
- Đúng rồi, Vân lão sư, các nàng làm sao lại có thể đi tới học viện Lam Quang?
Diệp Huyền nghi ngờ hỏi.
Nghe được tiếng xưng hô Vân lão sư này, Vân Ngạo Tuyết không khỏi cười khổ một cái:
- Sau này ngươi vẫn gọi ta là Ngạo Tuyết đi. Ngươi gọi ta là Vân lão sư, chung quy khiến ta có cảm giác mình rất già.
Nàng tuy rằng nói như vậy, trong đầu lại không tự kìm chế được hồi tưởng đến lúc đó, khi còn ở Lam Nguyệt Thành. Khi đó, nàng vẫn là một lão sư của học viện. Diệp Huyền chỉ là một người học viên.
Không nghĩ tới mấy năm trôi qua, hôm nay Diệp Huyền đã trưởng thành lên, giống như nàng, là một Vũ Tông ngũ giai nhị trọng. Ở trên phương diện thực lực, hắn thậm chí vượt xa nàng, khiến cho nàng không có cách nào so sánh được.
Vân Ngạo Tuyết chân thành nói:
- Trước đây ngươi đánh chết Cuồng Phong, vì sợ mang tới nguy hiểm cho liên minh mười ba nước, cho nên một thân một mình rời khỏi đó. Đông Phương Ngôn Ngữ đại sư và chúng ta đều rất lo lắng cho ngươi, cho nên cũng âm thầm điều tra một ít tin tức ở bình nguyên Mộng Cảnh.
- Lúc đó chúng ta ở dưới sự trợ giúp của đan dược và công pháp ngươi cho, thực lực tất cả đều có sự đột phá. Ta vừa trở lại Lưu Vân Quốc, cũng đột phá đến ngũ giai. Sau lại chúng ta nghe được tin tức học viện Lam Quang là học viện đứng đầu bình nguyên Mộng Cảnh, đồng thời không hạn chế về lai lịch của học viên. Chúng ta nghĩ, nếu như có thể gia nhập học viện Lam Quang, có lẽ có thể khiến cho liên minh mười ba nước an toàn hơn một chút. Hơn nữa, đồng thời cũng có thể hỏi thăm một chút tin tức của ngươi. Cho nên ta lại xuất phát.
- Không nghĩ tới về sau, ở trên đường đi, ta gặp được Hạ Thất Tịch. Hai chúng ta lại một đường kết bạn đi đến đây.
Hạ Thất Tịch gật đầu:
- Ta cũng giống như vậy. Gia gia ta nói cho ta biết, muốn bảo vệ được liên minh mười ba nước, chỉ dựa vào chính mình là không được. Nếu như gia nhập học viện Lam Quang, có lẽ có thể khiến cho Huyền Cơ Tông kiêng kỵ. Cho nên sau khi ta đột phá, cũng lập tức rời khỏi Thiên Kim Quốc.
Diệp Huyền gật đầu. Hóa ra mọi chuyện là như vậy.
- Đúng rồi. Diệp Huyền, vì sao chúng ta một đường đi qua, thấy được rất nhiều lệnh truy nã của Huyền Cơ Tông. Ở cửa học viện, Cuồng Chiến thái thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông lại có thể ngang nhiên ra tay với ngươi? Lẽ nào hắn đã biết, trưởng lão Cuồng Phong là ngã xuống ở liên minh mười ba nước chúng ta sao?
Vân Ngạo Tuyết khẩn trương hỏi.
Diệp Huyền lắc đầu:
- Lúc đó ta rời đi, là bởi vì trên người Huyền Cơ Tông có một loại bí thuật truy tìm tung tích. Ta bất đắc dĩ mới phải rời đi. Vừa tới bình nguyên Mộng Cảnh này một thời gian, Cuồng Chiến vẫn luôn thông qua bí thuật truy tìm tung tích của ta. Chỉ có điều hắn cũng chưa từng tìm được tung tích của ta. Sau đó, có thể là bởi vì một ít manh mối, hắn đã xác định hung thủ chính là ta.
- Chỉ có điều trước mắt, hắn chỉ mới hoài nghi ta là người đã giết chết Cuồng Phong, nhưng cũng không biết Cuồng Phong lại ngã ở liên minh mười ba nước. Hắn càng không biết xuất thân của ta là từ liên minh mười ba nước. Cho nên ngày hôm nay gặp mặt các nàng, vẫn có mạo hiểm nhất định.
- Còn nữa, ở bình nguyên Mộng Cảnh, tên của ta là Huyền Diệp. Sau này các nàng cũng gọi ta như vậy đi.
Lúc này Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời gật đầu.
Tiếp theo, Diệp Huyền cũng hỏi một ít chuyện của Lưu Vân Quốc.
Ở dưới sự trợ giúp từ đan dược và công pháp của hắn, thực lực của Đông Phương Ngôn Ngữ bọn họ, đều có sự nâng cao rất lớn. Trước khi Vân Ngạo Tuyết rời đi, bọn họ đã đột phá đến Vũ Tôn lục giai.
Mà gia tộc của Diệp Huyền, hiện tại cũng đang phát triển rất nhanh.
Sau kh ibiết được tất cả người nhà đều an toàn, Diệp Huyền cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo, hai bên lại hàn huyên một lát, thống nhất một chút về cách giải quyết vấn đề.
Mặc dù không nỡ rời xa, nhưng vì phòng ngừa bị người khác nghi ngờ, Diệp Huyền rất nhanh liền rời khỏi phòng ngủ của các nàng.
- Chúng ta đi thôi.
Đi tới phòng khách, La Thành và Trương Liệt đang lấm la lấm lét trò chuyện cái gì đó.
- Diệp thiếu, lúc này mới có thời gian một khắc đồng hồ, nhanh như vậy đã kết thúc rồi sao?
Nhìn thấy Diệp Huyền lại đi ra nhanh như vậy, La Thành và Trương Liệt đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
- Nếu không các ngươi tiếp tục ở tại chỗ này uống trà đi!
Diệp Huyền thản nhiên liếc mắt nhìn hai người.
- Khụ khụ, thôi quên đi.
Hai người không dám nói thêm cái gì, trái lại đi theo Diệp Huyền rời khỏi ký túc xá này.
Trước khi rời đi, Diệp Huyền cảm giác được rõ ràng, huyền thức của mấy học viên cũ ở trong viện vẫn luôn luôn chú ý tới mình.
- Dù sao Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch đến từ liên minh mười ba nước. Tùy tiện cùng các nàng gặp mặt, rất dễ dàng bị lộ.
Diệp Huyền âm thầm đau đầu.