Diệp Huyền nhìn phù văn quỷ dị xiềng xích và khải giáp đồng thời lập loè trên người Lữ Phong, trong lòng hắn cũng khiếp sợ không thôi. Một ít luyện khí sư mạnh mẽ, vì làm cho uy lực của bảo vật càng lớn, có lúc sẽ luyện chế ra một ít Huyền binh thành bộ. Những Huyền binh này có thể kết hợp với nhau, uy lực so với bảo vật đơn độc thường thường sẽ cường hãn hơn rất nhiều.
Vừa bắt đầu thì Diệp Huyền còn không cẩn thận để ý, thế nhưng giờ khắc này vừa nhìn thấy quang mang bên trên Tù Ma Tỏa Liên và Ma Thiên Giáp kia thì hắn đã lập tức hiểu rõ, hai thứ bảo vật này, tuyệt đối là một bộ.
Nhưng loại bảo vật thành bộ này thường thường vô cùng ít ỏi, thế lực bình thường căn bản không có cách nào có được. Không ngờ Huyền Cơ Tông này lại có được bảo vật như vậy, chuyện này khiến cho trong lòng Diệp Huyền đối với Huyền Cơ Tông càng thêm kiêng kỵ.
- Trấn Nguyên Thạch, đi!
Sau khi khiếp sợ, lúc này Diệp Huyền khống chế Trấn Nguyên Thạch, điên cuồng trấn áp xuống.
Rầm rầm rầm!
Trấn Nguyên Thạch giống như núi nhỏ cùng với Tù Ma Tỏa Liên đang điên cuồng múa không ngừng đụng chạm vào nhau, tạo ra tiếng nổ tung kịch liệt.
- Đáng chết, sao trên người tiểu tử này lại có được bảo vật như thế cơ chứ? Lại còn có thể ngăn cản công kích của Tù Ma Tỏa Liên.
Lữ Phong nghiến răng nghiến lợi, hầu như không thể tin được vào hai mắt của mình.
Bây giờ hắn đã hầu như đưa ra hết lá bài tẩy, không nghĩ tới vẫn không có cách nào bắt được Diệp Huyền.
- Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh vì ngươi lại có thể đem ta bức đến bước này.
Sau khi lui ra, Lữ Phong đột nhiên nở nụ cười tà dị.
- Võ hồn của ta xưa nay chưa từng chân chính bại lộ, ngày hôm nay ta sẽ để cho ngươi mở mang kiến thức một chút võ hồn của Lữ Phong ta.
Sưu!
Trong lúc cười cười, trên đỉnh đầu của Lữ Phong đột nhiên xuất hiện một con mắt màu đen, con mắt kia vô cùng yêu dị, tỏa ra quang mang làm cho người ta sợ hãi, giống như con mắt của tử thần, xuất hiện ở trong thiên địa.
Con mắt kia cao cao tại thượng, lạnh lùng tập trung vào Diệp Huyền ở cách đó không xa, có một loại hàn ý từ trong lòng Diệp Huyền bốc lên.
- Võ hồn đồng loại!
Trong lòng Diệp Huyền khiếp sợ, trên mặt lại mang theo vẻ nghiêm nghị.
Võ hồn đồng loại hết sức đặc thù, bất luận một loại nào cũng nắm giữ năng lực khó lường. Ở kiếp trước Diệp Huyền đã từng thấy một tên Võ hoàng nắm giữ võ hồn đồng loại, chỉ có vẻn vẹn một chút đã khiến cho tâm mạch của một tên cường giả cùng cấp bậc nổ tung mà chết.
- Đón một đạo công kích của ta, tử vong xạ tuyến!
Lữ Phong cười một tiếng, bên trên võ hồn con mắt trên đỉnh đầu của hắn có sáu đạo quang mang xuất hiện, một loại khí thế không tên bắt đầu lưu chuyển ở trong thiên địa.
Sưu!
Một nguồn lực lượng vô hình từ bên trong võ hồn con mắt trên đỉnh đầu Lữ Phong bắn ra, bao phủ Diệp Huyền ở cách đó không xa.
Diệp Huyền lập tức cảm thấy thân thể của hắn đột nhiên cứng lại, Huyền lực trong cơ thể giống như là nước, lập tức ngưng kết thành băng, trở nên cực kỳ gian nan, ngay cả vận chuyển một phần cũng vạn phần khó khăn.
Kèn kẹt!
Thời khắc này, thân thể của hắn giống như muốn triệt để đọng lại.
- Không tốt.
Thời khắc nguy cấp, Diệp Huyền cũng không kịp nhớ những cái khác mà ngay lập tức sử dụng tới Thôn Phệ võ hồn.
Lực lượng võ hồn hết sức đặc thù, lực lượng bình thường căn bản không có cách nào đối kháng được, chỉ có lực lượng võ hồn tương đồng với nhau thì mới có thể chống đỡ được.
Một bóng mờ võ hồn hình người xuất hiện ở trên đỉnh đầu Diệp Huyền.
Võ hồn hình người kia ngũ quan mơ hồ, nhìn không rõ dáng dấp là gì.
Nhưng chẳng biết vì sao, khi nó vừa xuất hiện thì trái tim của Lữ Phong đột nhiên co thắt lại, có một loại âm thầm sợ hãi từ tận đáy lòng của hắn lan tràn ra bên ngoài.
Mà Diệp Huyền vốn bị Tà Nhãn võ hồn của Lữ Phong làm kinh sợ thì thân thể trong nháy mắt đã khôi phục lại như bình thường.
- So võ hồn với ta sao?
Diệp Huyền cười xì một tiếng, nếu như Lữ Phong dựa vào bảo vật trên người liều mạng với hắn thì Diệp Huyền cũng không có biện pháp gì tốt để làm gì đối phương. Thế nhưng Lữ Phong vừa triển khai ra võ hồn thì đã lập tức bị hắn tìm được cơ hội.
- Nuốt chửng cho ta.
Trên người võ hồn hình người màu đen có một vòng xoáy giống như hố đen được sinh ra. Ở dưới ánh mắt kinh hãi của Lữ Phong. võ hồn hình người mà Diệp Huyền thả ra không ngờ lại ầm ầm bắn ra, bóng người màu đen giống như là một tia chớp, trong nháy mắt đã đến bên trên đỉnh đầu của Lữ Phong, nuốt chửng con mắt cực lớn kia.
- Cái gì?
Dù thế nào thì Lữ Phong cũng không nghĩ ra được, võ hồn của Diệp Huyền lại có thể ly thể mà ra. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì Tà Nhãn võ hồn của hắn đã bị bóng người màu đen kia triệt để nuốt chửng.
- A!
Lúc này Lữ Phong thống khổ lăn lộn, từng đạo từng đạo lực lượng võ hồn từ trong thân thể của hắn không ngừng phóng thích ra ngoài, nỗ lực chống đối võ hồn của Diệp Huyền nuốt chửng.
Thế nhưng… Chỉ là vô dụng.
Thôn Phệ võ hồn của Diệp Huyền sản sinh ra lực lượng cực lớn, trong nháy mắt đã hoàn toàn nuốt chửng và hấp thu Tà Nhãn võ hồn của Lữ Phong. Lữ Phong kinh hãi phát hiện ra, hắn và Tà Nhãn võ hồn đã triệt để mất đi liên hệ, một loại đau đớn kịch liệt ở trong linh hồn của hắn không ngừng tăng lên.
- Không!
Lữ Phong thống khổ lăn lộn, sương mù màu đen ở quanh người hắn không ngừng sôi trào cuồn cuộn.
- Huyền thú, ngươi là huyền thú Yêu Vương.
Một mặt lăn lộn, một mặt hắn dữ tợn gào thét.
Lữ Phong xưa nay chưa từng nghe nói võ hồn có thể ly thể mà tồn tại, bất luận một loại võ hồn nào trên đời này đều phải dựa vào thân thể của võ giả để tồn tại, chỉ có hồn niệm của huyền thú thì mới có thể ly thể.
Lữ Phong cảm giác mình đã phát hiện ra một bí mật kinh thiên.
Sưu!
Đột nhiên Lữ Phong cảm giác đầu óc của mình có chút trống rỗng.
Một luồng sát cơ không tên bao phủ hắn lại, đồng thời còn có một cơn gió cực lớn từ bầu trời giáng xuống.
Lữ Phong muốn gọi to cũng không được, hắn không hề nghĩ ngợi nhiều mà lập tức thúc dục sợi xích màu đen che chở lên trên đỉnh đầu của mình.
Oanh ầm!
Lực lượng kinh khủng bạo phát, Lữ Phong trực tiếp bị đánh vào trong lòng đất, trong miệng phun ra máu tươi, xương cốt trên người phát sinh ra tiếng vang giống như tiếng kẽo kẹt.
Mất đi võ hồn, dưới sự thống khổ kịch liệt, lực lượng phòng ngự của hắn nhanh chóng yếu bớt đi rất nhiều.
Chương 907 Yêu Vương đến (1)
- Đi!
Trong lòng hắn hoảng sợ, không lo được tới thương thế trên người mà nhanh chóng điên cuồng lao đi ra bên ngoài Bình Không Châu.
Ngay sau khi phát hiện ra thân phận Huyền thú Yêu Vương của Diệp Huyền và võ hồn bị thương thì Lữ Phong đã triệt để mất đi dũng khí giao chiến với Diệp Huyền, suy nghĩ duy nhất trong lòng của hắn hiện tại chính là chạy ra khỏi nơi này.
Trong quá trình bay ra, hắn càng nghĩ càng khẳng định, nếu như Huyền Diệp kia không phải là do huyền thú Yêu Vương biến thành thì sao có thể dùng thực lực ngũ cấp tam trọng để chiến đấu với hắn đến tình cảnh như thế được cơ chứ?
Đây tuyệt đối là một bí mật kinh thiên!
Sưu sưu sưu!
Trong khu vực mà Bình Không Châu bao phủ, Lữ Phong điên cuồng bay lượn.
Sau khi biết thân phận của Diệp Huyền là huyền thú Yêu Vương, trong lòng Lữ Phong run sợ, hơn nữa lại thêm chuyện Tà Nhãn võ hồn của hắn lại bị Diệp Huyền nuốt chửng, loại cảm giác hoảng sợ mãnh liệt kia khiến cho hắn cũng không nhấc lên được dũng khí chiến đấu với Diệp Huyền nữa.
Cơn đau đớn kịch liệt trong đầu lúc nào cũng đang nhắc nhở hắn, khiến cho hắn không thể chờ đợi được mà muốn rời khỏi nơi này.
- Muốn đi sao?
Diệp Huyền thấy thế cười xì một tiếng, làm sao hắn có thể để cho Lữ Phong thoát đi được cơ chứ? Trận pháp trước đó hắn bố trí lập tức bị hắn thúc dục.
Coong coong coong coong sưu.
Vô số đạo lưu quang mông lung xuất hiện, hóa thành cầu vồng bảy màu đầy trời, đột nhiên bao phủ Lữ Phong vào bên trong.
- Cái gì?
Trên mặt Lữ Phong hiện lên vẻ khiếp sợ:
- Tại sao nơi này lại có thể có nhiều trận pháp như vậy chứ?
Núi rừng trước mắt hắn nhanh chóng trở nên mơ hồ, lại biến ảo thành một mảnh biển rộng mênh mông.
- Ảo trận?
Lữ Phong tối sầm mặt lại, hiện tại thứ hắn sợ nhất chính là ảo trận.
- Phá cho ta.
Xiềng xích màu đen ở trong tay hắn bị múa thành một đầu Giao Long màu đen, khuấy về bốn phương tám hướng.
Dưới sương mù màu đen nồng đậm bao phủ, cảnh tượng trước mắt như ẩn như hiện, khi thì núi rừng hiện lên, khi thì sóng biển ngập trời.
- Phá phá phá phá phá!
Trong lúc sóng biển dâng trào, một bóng người điên cuồng tiến về phía trước, mà ở bên ngoài, trận kỳ mà Diệp Huyền bố trí xuống cũng không ngừng vỡ ra.
- Ngươi cho rằng bằng vào trận pháp này là có thể đánh giết được ta hay sao? Quả thực quá nực cười.
Lữ Phong dữ tợn hét lớn.
- Đây chỉ là tầng trận pháp thứ nhất của ta mà thôi.
Diệp Huyền cười xì một tiếng, hắn biết rõ, bố trí của hắn chỉ là trận pháp lục phẩm, nhốt lại Võ Tônlụcgiai bình thường dễ như ăn cháo. Thế nhưng đối với bảo vật cấp bảy mà Lữ Phong nắm giữ mà nói, chưa chắc đã có công hiệu lớn được bao nhiêu.
Có điều, mục đích của hắn cũng không phải là lợi dụng trận pháp để đánh chết Lữ Phong, trận pháp chỉ là công cụ mà hắn muốn mượn mà thôi.
Dưới trận pháp mông lung bao phủ, thân thể của Lữ Phong rõ ràng đã trở nên chậm lại rất nhiều.
Rầm rầm rầm!
Mà lúc này Diệp Huyền lại khống chế Trấn Nguyên Thạch không ngừng oanh kích xuống bên dưới.
Ngoại trừ Trấn Nguyên Thạch oanh kích, sát trận lục phẩm mà Diệp Huyền bố trí cũng đang không ngừng bắn ra từng đạo từng đạo công kích.
Sưu sưu!
Dưới công kích liên tiếp, khóe miệng của Lữ Phong có máu tươi tràn ra, cả người bị chấn động đến mức không ngừng lùi lại.
- Ha ha ha, chỉ bằng vào ngươi cũng muốn giết chết ta?
Tuy rằng trong lòng Lữ Phong sợ hãi, thế nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ xem thường, đồng thời cả người không ngừng giãy dụa. Dưới công kích điên cuồng của hắn, trận pháp mà Diệp Huyền bố trí nhanh chóng tan rã ra.
- Đáng chết, sức phòng ngự của Ma Thiên Giáp này quá mạnh mẽ, nếu như ta là Võ Tônlụcgiai, như vậy Lữ Phong kia há có thể kiên trì đến hiện tại a.
Sắc mặt Diệp Huyền rất là khó coi, sau khi hồn lực đột phá tới lục phẩm, hắn có thể cảm giác được rõ ràng Trấn Nguyên Thạch Huyền mà hắn thúc dục không đủ lực.
Ở bên trong cảm nhận của hắn, Trấn Nguyên Thạch giống như một dụng cụ tinh vi, thế nhưng hắn chỉ có thể phát huy ra được công hiệu trụ cột nhất.
Càng then chốt là, Ma Thiên Giáp trên người Lữ Phong chính là khải giáp phòng ngự cấp bảy, bởi vì Huyền lực của hắn không đủ cho nên mới dẫn đến uy lực của Trấn Nguyên Thạch không đủ, căn bản không có cách nào triệt để phá tan phòng ngự trên người Lữ Phong.
- Ha ha ha.
Thấy Diệp Huyền không ngừng tấn công, lại không có cách nào đánh tan phòng ngự của mình, lúc này trong lòng Lữ Phong không khỏi kích động.
- Huyền Diệp này không ngờ lại là huyền thú Yêu Vương biến thành, tin tức này nhất định ta phải truyền về trong tông.
Hắn ánh mắt lạnh lùng, đau đớn trong đầu cũng từ từ yếu bớt lên, trái tim cũng bắt đầu trở nên trấn định.
Xiềng xích màu đen vốn đang vung vẩy hỗn loạn, giờ khắc này cũng đã bắt đầu trở nên có thứ tự, trận pháp ở chu vi chung quanh dưới công kích của Lữ Phong không ngừng nổ vang, bị phá huỷ từng cái một.
Nhìn thấy tình cảnh này, trên mặt của hắn càng ngay càng vui mừng không thôi.
- Người thật sự cho rằng ta không giết được ngươi hay sao?
Ánh mắt Diệp Huyền lạnh lùng, hắn vung tay lên, thu lại Trấn Nguyên Thạch.
- Cái gì? Hắn từ bỏ sao?
Ngay khi Lữ Phong cho rằng Diệp Huyền từ bỏ thì từ trong tay Diệp Huyền lại đột nhiên bắn ra từng đạo từng đạo hỏa diễm hư vô màu đỏ thẫm.
Những đạo hỏa diễm màu đỏ thẫm này giống như từng đạo từng đạo Hỏa Long, nhanh chóng bao vây hắn lại.
Muốn dùng hỏa diễm thiêu ta? Lữ Phong cười xì một tiếng. Thế nhưng hắn còn chưa kịp nói cái gì thì một luồng khí tức nóng rực đã đột nhiên xuyên qua Ma Thiên Giáp trên người hắn mà truyền tới.
- A!
Hỏa diễm mãnh liệt nhanh chóng thẩm thấu vào bên trong thân thể của Lữ Phong, thiêu đốt thân thể của hắn thành từng đạo từng đạo khói xanh.
Hắn nhất thời thống khổ kêu to, đồng thời hắn cũng sợ hãi phát hiện ra một việc. Không ngờ thân thể của hắn lại đang nhanh chóng hòa tan, mà lực phòng ngự mạnh mẽ của Ma Thiên Giáp không ngờ đối với ngọn lửa này lại không có bao nhiêu công hiệu.
- Đây rốt cuộc là hỏa diễm gì cơ chứ?
Trong lòng Lữ Phong sợ hãi vạn phần.
- Không ngờ Vô Tận Dung Hỏa đối với khải giáp này lại có công hiệu đặc thù a.
Mà Diệp Huyền lại vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ phát hiện ra. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, Ma Thiên Giáp của đối phương căn bản không thể chống đỡ được công kích từ Vô Tận Dung Hỏa của hắn. Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền lập tức phóng thích Vô Tận Dung Hỏa đến mức tận cùng.
Một đoàn hỏa diễm màu đỏ thẫm nhanh chóng bao bọc lại Lữ Phong.
- Không!
Chương 908 Yêu Vương đến (2)
Một tiếng kêu to khốc liệt vang vọng, trong nháy mắt Lữ Phong đã bị Vô Tận Dung Hỏa thiêu đốt thành tro tàn, chỉ nghe hai tiếng leng keng vang vọng, một kiện khải giáp màu đen cùng với một sợi xích màu đen trong nháy mắt đã rơi xuống dưới đất, quang mang thu liễm lại.
Đùng!
Bình Không Châu trôi nổi ở bầu trời vào lúc này cũng vừa vặn đạt đến cực hạn, triệt để nổ tung, hóa thành bột mịn.
Mất đi Bình Không Châu che đậy, khí tức bên trong lập tức tràn ngập ra núi rừng bên ngoài.
- Không tốt.
Trong lòng Diệp Huyền cả kinh, lập tức thu hồi chiếc nhẫn trữ vật và Ma Thiên Giáp mà Lữ Phong để lại, đồng thời cũng đem trận kỳ tàn tạ bốn phía thu vào bên trong chiếc nhẫn trữ vật. Sau đó cả người hóa thành một đạo lưu quang, trong nháy mắt đã biến mất ở tại chỗ.
Không có Bình Không Châu che đậy, nhất định các đạo sư của Lam Quang học viện bảo vệ ở gần đây sẽ cảm nhận được khí tức từ nơi này. Nếu như hắn tiếp tục ở lại chỗ này, sẽ khó tránh khỏi có một chút phiền toái.
Quả nhiên, ngay sau khi Diệp Huyền rời đi không bao lâu thì đã có một đạo lưu quang nhanh chóng thu liễm rồi rơi vào bên trong mảnh rừng núi này.
Chính là một trong hai tên cường giả của nội viện của Lam Quang học viện.
- Ồ? Nơi này dường như đã trải qua một trận đại chiến.
Hắn vừa mới tới nơi này thì lông mày đã lập tức nhíu lại, đồng thời còn không ngừng đánh giá bốn phía.
Chờ sau khi hắn nhìn thấy dấu vết ở chung quanh, trên mặt nhất thời trở nên khiếp sợ không gì sánh nổi.
- Khí tức thật là khủng bố, rốt cuộc là vừa nãy ai chiến đấu ở đây chứ?
Dùng tầm mắt của hắn có thể lập tức phát hiện ra được, hai người chiến đấu lúc trước ở đây đã nắm giữ thực lực tuyệt đối. Tuyệt đối đã đạt đến cấp bậc Võ Vương thất giai, bằng không căn bản sẽ không có cách nào tạo thành hậu quả kinh khủng như thế.
Núi đá nát tan, cây cối hóa thành bột mịn, ngay cả hắn cũng không dám nói mình nhất định có thể làm được điểm này.
Mà chờ tới khi hắn đi tới vị trí mà Lữ Phong ngã xuống, đôi mắt càng trở nên trợn tròn.
- Khí tức của hỏa diễm này quá khủng bố, tại sao ngay cả ta cũng cảm thấy khiếp đảm từng trận, đây rốt cuộc là hỏa diễm gì chứ?
Sắc mặt của người nọ trong nháy mắt trở nên cực kỳ nghiêm nghị.
Trong tay hắn lập tức xuất hiện một khối ngọc, nhanh chóng đưa vào bên trong vài đạo tin tức.
Làm đạo sư nội viện, hắn biết rõ thực lực của các học viên tới tham gia sát hạch nơi này, dù cho là người mạnh nhất cũng không thể tạo thành cảnh tượng kinh khủng như thế.
Dị dạng như vậy, nhất định hắn phải ngay lập tức thông báo cho đạo sư của hắn.
Sau khi làm xong tất cả những thứ này, hắn nhanh chóng bay lượn lên trên không, huyền thức lan tràn ra, tìm kiếm ở trong rừng núi.
Bởi vì hắn có thể cảm nhận được, người chiến đấu ở đây lúc trước mới vừa rời đi không bao lâu.
Chỉ là, điều làm cho hắn tiếc nuối chính là, ở bên trong cảm nhận của hắn, căn bản không có phát hiện ra bất kỳ thứ gì khả nghi cả.
Sau một nén nhang.
Sưu sưu!
Hai đạo lưu quang từ hai phương hướng khác nhau đến bên trên bầu trời khu núi rừng này.
- Đằng Triển, ở trong ngọc giản ngươi nói có chuyện lớn xảy ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Người đến chính là Vương Phong đạo sư và Dược lão.
- Các ngươi xem.
Sắc mặt Đằng Triển nghiêm túc mang hai người tới vị trí có dấu vết chiến đấu.
- Hừm, đây là?
Sắc mặt Vương Phong và Dược lão trong nháy mắt cũng trở nên nghiêm nghị.
- Giao chiến cấp bậc Võ Vương, tuyệt đối là giao chiến cấp bậc Võ Vương.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt đều cực kỳ nghiêm túc.
Nơi này là vị trí nội viện sát hạch sinh tồn, trước khi bắt đầu sát hạch, thân là đạo sư học viện thì bọn họ đã sớm tiến hành thăm dò đối với mảnh rừng núi này, nơi này tuyệt đối không có bất kỳ tồn tại cấp bậc Võ Vương nào cả.
Mà giờ khắc này cảnh tượng hiện ra ở bên trong núi rừng lại làm bọn họ lập tức trở lên cảnh giác.
- Các ngươi nói xem, hiện trường này có thể là do hai học viên nội viện nào đó chiến đấu để lại hay không?
Dược lão đột nhiên mở miệng.
Đằng Triển lắc đầu một cái:
- Lần này mười tên học sinh cũ mà nội viện chọn lựa ra, người mạnh nhất chính là Lữ Phong và Chiêm Tuấn. Thế nhưng thực lực của hai người bọn họ cũng chỉ vô hạn tiếp cận Võ Vương thất giai mà thôi. Mà các ngươi xem dấu vết để lại nơi này, tuyệt đối không giống như là Võ Vương phổ thông có thể để lại được a.
- Quả thực, cảnh tượng kinh khủng như thế coi như là ngươi và ta giao thủ cũng chỉ đến như thế mà thôi.
Vương Phong và Dược lão liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt nghiêm nghị.
Đột nhiên xảy ra một chuyện như vậy, trong lòng mấy người bọn họ đều có chút tâm thần không yên.
Một khi có cường giả Võ Vương có mưu đồ gây rối lẻn vào bên trong mảnh rừng núi này, như vậy sẽ tạo thành uy hiếp cực lớn đối với các học viên đang khảo hạch ở trong mảnh rừng núi này.
- Hiện tại sát hạch đã bắt đầu rồi, tất cả học viên đều phân tán ở bên trong mảnh rừng núi này, cho nên trước mắt chúng ta chỉ có bảo mọi người đều cảnh giác hơn một ít mà thôi.
- Đúng vậy, hiện tại chỉ có thể làm như thế, ta sẽ đem tin tức thông báo cho tất cả đạo sư ở bên trong này. Để mọi người đều chú ý một chút.
Ba người giao lưu trong chốc lát, rất nhanh đã phân tán ra.
- Phù, nguy hiểm thật.
Ở bên trong một hang núi cách nơi đây hơn trăm dặm, Diệp Huyền thở phào một hơi.
Vừa nãy hắn đã cảm nhận được có một luồng huyền thức đảo qua thân thể của hắn, nếu như không phải đúng lúc hắn đem khí tức thu lại, nói không chừng đã bị phát hiện ra rồi.
May mà năng lực thu lại khí tức của Cửu Huyền ngạo thế quyết vô cùng cường hãn, chỉ cần hắn cẩn thận một ít, dù cho là Võ Vương thất giai cũng đừng hòng có thể dễ dàng phát hiện ra vị trí của hắn lúc này.
Cảm nhận được ba cỗ khí tức cường hãn kia đã rời đi, lúc này Diệp Huyền mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu kiểm tra chiến lợi phẩm của mình...
Giờ khắc này.
Ở vị trí cách Diệp Huyền hơn một ngàn dặm, ở bên trong một mảnh núi rừng.
Ba tên học viên sát hạch tạo thành một tiểu tổ, đang cẩn thận từng chút một tìm kiếm tinh thạch.
Đột ngột...
Sưu sưu! Sưu Sưu!
Hai đạo lưu quang khí thế bàng bạc nhanh chóng áp sát, đến gần khu vực này, tỏa ra uy thế yêu tộc dâng trào.
Hai đầu yêu thú này chính là hai đầu yêu thú Yêu Vương mà địa long huyền thú và huyền thú viên loại sai phái ra ngoài.
Chương 909 Đối chiến Yêu Vương (1)
Sau mấy tức, hai đạo lưu quang này rất nhanh đã tiến vào vị trí sát hạch sinh tồn của các học viên Lam Quang học viện.
- Thực sự là xúi quẩy, Tạp Lỗ đại nhân lại đang ở thời khắc mấu chốt của kỳ thần, cho nên mới phái ta trở về. Nếu để cho bản vương biết là ai quấy rối chuyện tốt của ta, nhất định ta sẽ làm cho hắn đẹp mặt.
Một đầu yêu thú bình thường có khuôn mặt dữ tợn, lưng mọc hai cánh, như sư hổ, ầm ầm cả giận nói.
- Đặc Lạp Tư, ngươi vẫn nên im lặng thì tốt hơn. Dù sao ngươi là thủ hạ dưới trướng Tạp Lỗ, dãy núi này vốn chính là lãnh địa của các ngươi, ta mới là người càng thêm xui xẻo a. Rõ ràng căn bản không có quan hệ gì với ta. Thế nhưng Kim Cương đại nhân lại để cho ta tới đây, thực sự là phiền muộn a.
Một đầu huyền thú khác có hai cánh dài đến mười mấy trượng, toàn thân được hắc thiết che kín giống như chim ưng có chút khó chịu nói.
Kỳ thần đại điển là một hạng mục công việc long trọng nhất của yêu tộc trong Vô Tận sơn mạch này, đối với bất kỳ một đầu yêu thú cấp Yêu Vương nào mà nói, đều cực kỳ quan trọng.
Hai bọn chúng ở trong quá trình đại điển lại bị phái ra, tự nhiên tâm tình sẽ rất là khó chịu.
Hai đầu Yêu Vương một mặt bay lượn, một mặt không kiêng dè chút nào thả ra yêu uy khủng bố của mình, không ngừng tìm hiểu ở trong vùng rừng núi này.
- Hả?
- Nhân loại!
Dưới yêu thức mạnh mẽ, hai đầu Yêu Vương này trong nháy mắt đã phát hiện ra ba tên học viên đang tìm kiếm tinh thạch ở trong địa bàn của mình, bên trong ánh mắt đen kịt của bọn nó đột nhiên toát ra một tia sát cơ.
- Đáng chết, không ngờ lại có nhân loại ngang ngược ở trong địa bàn của Đặc Lạp Tư ta, chết!
Sưu sưu.
Hai đám yêu vân đen kịt giống như hai ngọn núi lớn, ầm ầm giáng xuống.
Đối với yêu tộc mà nói, nhân loại là tử địch trời sinh, bởi vậy vừa thấy ba tên học viên này thì hai đầu Yêu Vương này đã không chút do dự lập tức tấn công mãnh liệt.
Ba tên học viên đang đang tìm kiếm tinh thạch ở bên trong núi rừng, trong nháy mắt khi ba đầu Yêu Vương bao phủ xuống dưới thì bọn họ cũng đã phát hiện ra đối phương. Bên trong từng đôi ắmt nhất thời đều toát ra quang mang sợ hãi.
- Không được, là Yêu Vương.
- Tại sao nơi này lại có thể có Yêu Vương chứ?
- Nhanh, nhanh thông báo cho các đạo sư.
Yêu vân khủng bố kia hầu như ép cho ba người không thở nổi, con ngươi đột nhiên co rút lạ, tản ra tâm ý hoảng sợ nồng đậm.
Không cần phải nói nhiều, ba người đồng thời bóp nát phù chú trên người, sau đó điên cuồng chạy trốn.
Làm tinh anh bên trong ngoại viện của Lam Quang học viện, lại là cường giả Võ Tônlụcgiai, ba tên học viên này biết rõ Yêu Vương thất giai đáng sợ như thế nào. Đó vốn là tồn tại không ở cùng một cấp bậc với bọn họ.
- Khà khà, giun dế nhân loại, nếu đã đến rồi vậy thì ở lại nơi đây đi!
Yêu Vương thân có hai cánh, như sư hổ thấy thế cười xì một tiếng, cự trảo cực lớn trong nháy mắt đã vồ xuống.
Ầm ầm!
Lợi trảo giống như một ngọn núi nhỏ ầm ầm nghiền ép xuống, hư không chung quanh kịch liệt rung động.
- Chúng ta liều mạng với ngươi.
Ba tên học viên đồng thời nổi giận gầm lên một tiếng, liên tục lấy ra đan dược để dùng. Từng người đều đem võ hồn thúc dục đến mức tận cùng, đồng thời còn vung vũ khí lên, khuôn mặt dữ tợn, đánh ra một đòn kinh khủng nhất của chính mình.
Ba đạo lưu quang ầm ầm va chạm với cự trảo to lớn kia.
Oanh ầm!
Ba đạo bóng người nhỏ bé lập tức giống như diều đứt dây bay ra ngoài, mỗi người đều miệng phun máu tươi, nặng nề đập xuống rừng núi, va nát một lượng lớn nham thạch và cây cối.
- Ồ, lại còn không chết?
Yêu Vương sư hổ kia kinh ngạc mở miệng.
Thân là Yêu Vương thất giai, nó đã nắm giữ trí tuệ không kém gì người bình thường. Hắn rất rõ ràng thực lực của ba tên thanh niên nhân loại này, chỉ vẻn vẹn làlụcgiai mà thôi. Thế nhưng không ngờ lại có thể chặn được một đòn tùy ý của nó, làm cho nó rất là kinh ngạc.
- Xem ra ba người này ở trong nhân tộc hẳn là tồn tại thiên tài a, khà khà, thứ Đặc Lạp Tư ta thích ăn nhất chính là thiên tài nhân loại.
Trong mắt sư hổ Yêu Vương toát ra quang mang khát máu.
Sưu!
Nó đột nhiên mở cái miệng lớn như chậu máu ra, một đạo lực hút khủng bố ở trong thiên địa sinh ra, trong cuồng phong mang theo tiếng gầm rống tức giận. Trong nháy mắt ba tên học viên đã bị hút lên, bay về phía trong miệng nó.
- Không!
Giữa không trung, trên mặt ba người đều lộ ra vẻ sợ hãi, thân thể liều mạng giãy dụa, thế nhưng cũng không làm nên được chuyện gì, bọn họ bị trọng thương cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn mình tiến vào bên trong cái miệng lớn như chậu máu của đầu sư hổ yêu thú kia mà thôi.
Vào thời khắc mấu chốt này...
- Dừng tay!
Một tiếng gào thét giống như tia chớp tiếng truyền đến, tiếp theo có một đạo lưu quang giống như lưu tinh cắt qua bầu trời đêm, trong phút chốc đã đến trước người sư hổ yêu thú.
Ầm!
Yêu thú ưng cưu ở bên cạnh thấy thế lập tức đem hai cánh đen kịt như như sắt thép ngăn ở trước người sư hổ Yêu Vương, chặn lại công kích giống như lưu tinh này. Trên cánh chim đen kịt lập tức bị cắt ra một đạo vết thương dài một tấc, thế nhưng lại không có nửa điểm máu tươi nào tràn ra ngoài.
Hả?
Yêu Vương ưng cưu kia lập tức quay đầu nhìn về phía đạo lưu quang đang từ phía xa xa bắn đến, trong con ngươi toát ra quang mang bạo ngược.
Mà sư hổ Yêu Vương kia thì lại ngoảnh mặt làm ngơ, há miệng hút ba tên học viên của Lam Quang học viện vào trong miệng. Ngay lập tức ba người này bị nó hút vào bên trong cái miệng lớn như chậu máu, sau đó mạnh mẽ cắn xuống.
- Thanh Phong đạo sư, cứu ta!
Ba tên học viên phát ra tiếng hét tuyệt vọng, sau một khắc, răng nhọn trong miệng đã mạnh mẽ xuyên thấu qua thân thể của bọn họ.
- Không!
Đạo lưu quang kia đang nhanh chóng bắn tới đột nhiên dừng lại ở giữa không trung, phát ra tiếng rống to bi thương, Huyền lực hùng hồn giống như sóng biển dâng trào, một đạo kiếm khí thông thiên triệt địa đánh tới.
Thanh Phong cầm lợi kiếm trong tay, con ngươi đỏ đậm, cả người phẫn nộ tới mức run rẩy.
- Súc sinh chết tiệt.
Hắn trầm thấp gào thét, thanh âm tràn ngập phẫn nộ.
- Võ Vương nhân loại!
Sư hổ Yêu Vương kia cót ca cót két nhai, máu từ khóe miệng của nó chậm rãi chảy xuống, nhưng nó nhưng không hề hay biết, trái lại vẫn nhếch miệng nở nụ cười.
Chương 910 Đối chiến Yêu Vương (2)
- Mùi vị của thiên tài nhân loại quả thực không tồi.
Đầu lưỡi mang theo máu liếm môi một cái, sư hổ Yêu Vương có chút hưng phấn nhìn Thanh Phong ở cách đó không xa.
- Khà khà, Đặc Lạp Tư, vừa nãy ngươi đã được thoải mái, Võ Vương nhân loại này, ngươi phải để cho ta thưởng thức a.
Hai con ngươi màu vàng óng của Ưng cưu Yêu Vương nhìn chằm chằm vào Thanh Phong, gằn giọng cười nói.
- Nể mặt vừa nãy ngươi cản một đòn thay ta, chuyện này không thành vấn đề.
Sư hổ Yêu Vương liếc mắt nhìn vết thương ở trên hai cánh của ưng cưu Yêu Vương, đầu lưỡi liếm liếm, vẻ mặt rất là hưởng thụ.
- Đáng chết.
Nghe mình bị đối phương coi như đồ ăn mà nghị luận, trong lòng Thanh Phong cực kỳ tức giận, thế nhưng hắn vẫn cố nén phẫn nộ, lạnh lùng nói:
- Hai người các ngươi là ai? Vì sao tùy ý giết đệ tử Nhân tộc ta, chẳng lẽ không sợ Nhân tộc ta trả thù hay sao?
Những đạo sư như đám người Thanh Phong, trước khi khảo hạch sinh tồn diễn ra đã cẩn thận tìm hiểu qua tình huống bốn phía từ lâu. Ở chung quanh đây căn bản không có Yêu Vương tồn tại, bây giờ lại lập tức xuất hiện hai đầu Yêu Vương, cho nên mới khiến cho hắn cảnh giác.
Bởi vì hắn biết, trong các Yêu Vương có khái niệm lãnh địa vô cùng mãnh liệt, Yêu Vương bình thường sẽ chỉ ở trong lãnh địa của mình hành động, rất ít khi xông đến lãnh địa của những Yêu Vương khác.
Bây giờ lại xuất hiện hai đầu Yêu Vương, trong chuyện này tất nhiên có chỗ nào đó không đúng.
- Ha ha, tùy ý giết con cháu Nhân tộc ngươi thì sao chứ?
Sư hổ Yêu Vương Đặc Lạp Tư cười xì một tiếng:
- Các ngươi càn quét ở trên địa bàn của Tạp Lỗ đại nhân mà còn dám hỏi ta tại sao, ngày hôm nay không chỉ là đệ tử của ngươi mà ngay cả ngươi cũng sẽ phải chết.
Sưu!
Dứt lời, sư hổ Yêu Vương và ưng cưu Yêu Vương đồng thời ầm ầm lướt ra, lợi trảo khủng bố phảng phất như lưu tinh từ trên trời giáng xuống, điên cuồng đánh úp về phía vị trí của Thanh Phong.
- Tạp Lỗ đại nhân?
Trong lòng Thanh Phong cảm thấy nặng nề, từ đối thoại đơn giản với đối phương hắn đã biết được. Khu vực mà lần này bọn họ chọn để sát hạch sinh tồn là trụ sở của Yêu Vương huyền thú nào đó rất mạnh mẽ.
Người có thể được Yêu Vương xưng là đại nhân, tuyệt đối không phải huyền thú Yêu Vương thất giai, chính là yêu thú Yêu Hoàng bát giai a.
Chỉ là giờ khắc này Thanh Phong đã không lo được nhiều như vậy, đối mặt với hai đầu Yêu Vương tấn công, hắn tập trung tinh thần, trường kiếm trong tay trong nháy mắt đã đâm ra ngoài.
Ầm!
Tiếng nổ kịch liệt vang rền vang vọng đất trời, trong nháy mắt Thanh Phong và hai đại Yêu Vương đã giao thủ với nhau.
Yêu vân nồng đậm và Huyền lực va chạm với nhau, tiếng nổ cực lớn không ngừng vang lên ở trong phiến thiên địa này.
- Đáng chết!
Ở dưới hai đầu Yêu Vương liên tiếp tấn công, Thanh Phong không ngừng lùi về sau.
Nếu như một mình đối mặt với một đầu Yêu Vương, hắn vẫn còn có cơ hội chiến một trận, thế nhưng đối chiến với hai đầu Yêu Vương, hắn lập tức có cảm giác lực bất tòng tâm.
Hai đầu Yêu Vương này còn hiểu phối hợp với nhau, hoàn mỹ vô cùng.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn vang vọng, Thanh Phong nặng nề bay ra ngoài, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.
- Cạc cạc, thực lực Võ Vương nhân loại này không sai, hiện tại tâm tình đang tốt, để hắn theo chúng ta vui đùa một chút a.
Ưng cưu Yêu Vương dữ tợn nói.
- Khà khà, Tông Thứu, trước tiên đừng giết chết hắn a. Chuyện mà Tạp Lỗ đại nhân dặn dò ta còn chưa có làm xong. Nếu như người này đã xuất hiện ở khu vực này, nói không chừng nhân loại này có liên quan nhất định tới chuyện mà Tạp Lỗ đại nhân nói tới a.
- Ngươi yên tâm, ta biết chừng mực.
Hai đầu Yêu Vương ở một bên càn rỡ thương nghị, một bên không ngừng phát động tấn công đối với Thanh Phong.
- Ầm!
Cánh chim như sắt thép cực lớn của Ưng cưu Yêu Vương quét ngang ra, kình phong mãnh liệt đem nham thạch cao bằng nửa người trên mặt đất thổi tung, tiếp theo lại mạnh mẽ bổ vào bên trên trường kiếm mà Thanh Phong đánh ra. Trong tiếng nổ vang kịch liệt, Thanh Phong điên cuồng thối lui, mà ưng cưu Yêu Vương lại lần thứ hai tấn công tới.
Cùng lúc đó, sư hổ Yêu Vương ở một bên cũng đang không ngừng tấn công về phía trước.
Sưu sưu!
Máu tươi tung toé, trong lúc lần lượt tấn công, trên người Thanh Phong nhanh chóng xuất hiện từng đạo vết thương.
Sưu!
Ưng cưu Yêu Vương hí dài một tiếng sắc bén, lợi trảo mạnh mẽ giống như tinh cương vồ về phía hai vai của Thanh Phong.
- Đáng chết, Huyễn Hóa Kiếm Quyết... Thanh Phong trảm!
Trường kiếm màu xanh ở trong tay hắn lập lòe, Thanh Phong quát lên một tiếng chói tai, bên trên trường kiếm bắn ra vô số quang mang, từng đạo từng đạo phong nhận màu xanh xuất hiện ở trong thiên địa, điên cuồng chém về phía ưng cưu Yêu Vương.
Hắn liều mạng, bởi vì hắn biết rõ, nếu cứ tiếp tục như thế, hắn sẽ không kiên trì được bao lâu nữa.
Sưu sưu, sưu sưu!
Vô số phong nhận giống như hạt mưa bình thường rơi vào trên người ưng cưu Yêu Vương, ở trên người nó chém ra từng đạo từng đạo vết máu, từng cái lông chim màu đen rơi xuống, máu tươi rơi lả tả.
- U!
Ưng cưu Yêu Vương nổi giận, hai con mắt màu vàng óng như ống kính chuyển động. Cái miệng của nó mở ra, một đạo quang mang màu đen đột nhiên bắn ra ngoài, trong nháy mắt đã bắn tới trước mặt Thanh Phong.
- Không được!
Thanh Phong chỉ kịp đem trường kiếm chặn ngang ở trước ngực, sau đó cả người chật vật bay ra ngoài. Lại mở miệng phun ra một ngụm máu tươi, áo bào trên người ở dưới một kích này nát tan, lộ ra nội giáp ở bên trong.
Sưu!
Hai đầu Yêu Vương không có dừng lại, lần thứ hai điên cuồng đánh úp về phía hắn, con ngươi vô cùng dữ tợn.
- Võ Vương nhân loại, lại dám đả thương ta, đáng chết, bổn vương nhất định phải giết hắn.
Ưng Cưu Yêu Vương phát ra tiếng gào thét bén nhọn, toàn thân nó tỏa ra hào quang màu đen, cánh chim màu đen dựng thẳng lên thật nhanh.
Sau một khắc ——
XIU....XIU... XÍU...UU!!
Vô số cánh chim màu đen giống như lợi kiếm, mỗi một cánh chim đều dài gần cả tươớc, bóng đen che khuất bầu trời làm người ta không kịp phản ứng, chỉ trong nháy mắt cánh chim đã xuất hiện trước mặt Thanh Phong.
- Không tốt!
- Huyễn Ảnh Kiếm Quyết—— Như Ảnh Tùy Hình!
Đinh đinh đinh leng keng!
Sắc mặt Thanh Phong dại biến, hắn múa kiếm trong tay thành ảo ảnh, cánh chim màu đen va chạm với cánh và phát ra tiếng nổ vang kịch liệt, trong cánh chim sinh ra lực lượng khủng bố làm hắn bị đẩy lui về phía sau.
Nhưng cánh chim màu đen quá nhiều, quá mạnh, nhiều đến mức Thanh Phong căn bản không kịp ngăn cản.