Phường thị đế đô.
Nơi này hiện tại tiếng người huyên náo.
Nơi này là nơi náo nhiệt nhất đế đô, cũng là nơi tiêu tiền như nước tại đế đô.
Trên cơ bản tất cả võ giả đế đô thiếu cái gì cũng đi tới nơi này tìm kiếm.
Ở chỗ này ngươi chẳng những có thể đủ mua được các loại đan dược, cũng có thể mua được các loại tài liệu, thậm chí các loại vũ khí, linh bảo, huyền bảo, cái gì cần có đều có.
Lúc này phường thị có một cửa hàng, nơi này có một sự kiện võ giả đế đô đang tụ tập.
La gia là thế gia hưng thịnh mấy trăm năm tại đế đô, bọn họ có được cửa hàng nhỏ tại con đường phía đông.
Trên thực tế La gia có rất nhiều sản nghiệp, sản nghiệp tại đế đô cũng không chỉ có một, tiểu điếm này chính là tiêu điểm trên con phố này, nó lại là trọng yếu nhất.
Nó cung ứng bảy tám thành lợi nhuận của La gia hàng năm.
Hiện tại trong phường thị La gia, vài người cầm quyền của La gia đang thảo luận với nhau, vẻ mặt sầu mi khổ kiểm.
La Thành bị Tần Vũ giáo huấn tại cửa ra vào Luyện Khí Phường, cũng biết gặp rắc rối cho nên đi về gia tộc nói rõ tình huống.
Phụ thân La Thành là gia chủ La gia La Mẫn biết rõ tin tức này tức giận suýt chút nữa chặt đứt chân La Thành, may mắn bị người bên cạnh ngăn cản.
La gia lập tức tổ chức hội nghị khẩn cấp.
Nhưng không chờ bọn họ thương nghị ra tin tức gì, phường thị bên kia báo tin tức khẩn cấp, tất cả đồ vật trong cửa hàng La gia bị dời ra ngoài.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì phường thị phía đông tiến hành quy hoạch lại lần nữa.
Bởi vì cửa hàng La gia nằm trong khu vực này cho nên phải dỡ bỏ xây dựng lần nữa.
Đám người La Mẫn cảm thấy cực kỳ khó tin, chợt hiểu đây là Tần gia ra tay đối phó La gia.
Phường thị đế đô đã tồn tại mấy trăm năm, cho tới bây giờ còn chưa quy hoạch qua một lần, đột nhiên hiện tại quy hoạch lại lần nữa, hơn nữa quy hoạch là khu vực của La gia, cửa hàng La gia của bọn họ đứng mũi chịu sào.
Sau khi bọn họ nhận được tin tức bị đuổi ra khỏi phường thị, bọn họ lập tức cấp tốc xin Mộ Dung gia giúp đỡ.
Với tư cách gia tộc phụ thuộc Mộ Dung gia, hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể xin Mộ Dung gia giúp đỡ.
Hiện tại bọn họ đang chờ đợi trong lo lắng.
Cũng không chờ gia chủ Mộ Dung gia trở lại, bên ngoài cửa hàng có tiếng cười của Tần Vũ vang lên:
- Thành Kiến Ti cần quy hoạch mấy cửa hàng lại lần nữa, Tần gia ta đại lực ủng hộ, mấy cửa hàng ở phía đông này quá không bình thường, đã sớm nên quy hoạch thật tốt, Hoàng đội trưởng, ngươi là con dân đế đô chúng ta, cũng nên cống hiến sức lực một phen.
Lúc này có giọng nói thô cuồng vang lên:
- Tần Vũ công tử nói giỡn, phục vụ dân chúng đế đô luôn luôn là chức trách của Thành Kiến Ti, vì chức trách nghĩa bất dung từ.
- Ha ha, thái độ phục vụ dân chúng của Hoàng đội trưởng làm cho Tần mỗ vô cùng bôi phục, quan tốt một lòng vì dân như Hoàng đội trưởng, Tần Vũ ta nhất định phải đi Thành Kiến Ti hảo hảo tán dương vài câu.
Nghe được tiếng nói bên ngoài, sắc mặt người La gia âm trầm như nước.
Đúng lúc này có một trung niên đi vào cửa hàng, mấy người nhìn thấy hắn như gặp được người tâm phúc, bọn họ vây quanh hắn và lo lắng hỏi:
- Gia chủ, như thế nào? Mộ Dung gia nói như thế nào?
Người này chính là gia chủ La gia La Mẫn đi Mộ Dung gia cầu cứu.
La Mẫn cười khổ một tiếng, lắc đầu, trong giọng nói tràn ngập cô đơn:
- Không có hi vọng, sau khi ta đi qua còn không thể vào được cửa lớn Mộ Dung gia, càng không gặp được Mộ Dung gia chủ.
- Cái gì? Tại sao có thể như vậy?
- Chẳng lẽ Mộ Dung gia thực hoàn toàn buông tha La gia chúng ta.
Vài tên trưởng lão trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt tuyệt vọng.
La gia chính là gia tộc phụ thuộc Mộ Dung gia, hiện tại đường đường gia chủ La gia thậm chí không thể vào được cửa lớn Mộ Dung gia, điều này đại biểu cái gì? Hiển nhiên là đại biểu Mộ Dung gia hoàn toàn đã bỏ qua La gia.
- Phụ thân, thực xin lỗi, là ta hại gia tộc.
La Thành vẻ mặt hổ thẹn, thống khổ nói ra.
- Không liên quan đến ngươi, bởi vì La gia và Khúc gia chúng ta xung đột càng ngày càng liệt, Mộ Dung gia mấy năm gần đây thái độ mờ nhạt với gia tộc chúng ta, chuyện hôm nay chẳng qua là cái cớ mà thôi. Ta không nghĩ tới là, người tìm tới cửa không phải là Khúc gia, mà là Tần gia.
La Mẫn lắc đầu nói, trong nội tâm vô cùng trầm trọng.
Hậu trường của Khúc gia là Huyền Cơ Tông, nhưng dù sao Huyền Cơ Tông cũng không phải thế lực Hạo Thiên đế quốc, cũng không dám trắng trợn nhúng tay tại đế đô, Tần gia là hào phú hưng thịnh mấy trăm năm tại đế đô, đáng sợ hơn Khúc gia tới mấy lần.
Ít nhất Khúc gia không có năng lực điều động Thành Kiến Ti, dỡ bỏ cửa hàng La gia của bọn họ.
Mà Tần gia đã có đầy đủ nhân mạch nên làm được điểm này.
- Đúng rồi, La Thành, ngươi nói Huyền Diệp là nhân vật như thế nào? Cũng dám nói ra những lời như thế tại Luyện Khí Phường, lại đắc tội Tần gia Tần Vũ, nếu như không phải hắn thì La gia chúng ta cũng không thành như thế này.
Một lão giả tức giận bất bình lên tiếng.
- Hiện tại hắn thân hãm Luyện Khí Phường, sinh tử không biết, còn muốn liên lụy La gia chúng ta chịu tiếng xấu thay hắn.
- La Thành, tuy hắn đã từng đã cứu ngươi nhưng ngươi cũng không thể vì loại chuyện này xuất đầu vì hắn ah.
Vài tên trưởng lão than thở, hiển nhiên bất mãn với cách làm của La Thành, bởi vì có gia chủ ở chỗ này nên bọn họ không thể làm gì.
La Thành cắn răng, sắc mặt đỏ lên, tuy cảm thấy áy náy nhưng không hối hận vì hành vi của mình.
La Mẫn biết rõ tính cách của con mình, hắn vỗ vai La Thành và nói:
- Được rồi, việc đã đến nước này, nói cái gì nữa cũng vô dụng, trong mệnh của La gia có kiếp nạn này, cùng lắm không muốn cửa hàng, dù sao sinh ý của La gia chúng ta mấy năm qua thảm đạm, ta sợ là sợ Tần gia bắt đầu trả thù.
Hắn vừa dứt lời, ngoài cửa có tiếng nói cực lớn vang lên.
- La gia chủ, thời gian cho phép các ngươi chuyển đi đã tới, hiện tại thỉnh các ngươi lập tức rời đi, nếu như các ngươi không rời đi thì ta sẽ cưỡng ép mời các ngươi đi.
Hoàng đội trưởng cười nói đầy thô cuồng, hiển nhiên đã bắt đầu phá cửa.
La Mẫn tức giận không nhỏ, tên Hoàng đội trưởng kia khinh người quá đáng.
Chương 657 Lật trời (1)
Hắn xanh mặt đi vài bước ra nòoài cửa hàng, lập tức nói:
- Hoàng đội trưởng, lúc trước La gia chúng ta tốn hao cái giá lớn mua được cửa hàng này, khế ước quyền tài sản trong tay chúng ta, nói cách khác cửa hàng này căn bản chính là tài sản tư nhân của La gia, ngươi dựa vào cái gì dỡ cửa hàng của chúng ta?
Tên Hoàng đội trưởng là nam tử trung niên dung mạo xấu xí, hắn có mái tóc ngắn màu vàng, lúc này nói:
- Dựa vào cái gì? Chỉ bằng vào ta quản hạt Thành Kiến Ti, mặc dù ngươi có khế ước quyền tài sản nhưng khế đất nằm ở chỗ Thành Kiến Ti chúng ta, Thành Kiến Ti chúng ta muốn quy hoạch nơi nào thì quy hoạch nơi nào.
- Lại nói Thành Kiến Ti chúng ta cũng không phải cường đoạt cửa hàng của các ngươi, chỉ quy hoạch một lần nữa mà thôi, ngươi yên tâm đi, sau khi quy hoạch hoàn tất, cửa hàng này thuộc về La gia các ngươi.
Tần Vũ cười nói ha ha.
- Hoàng đội trưởng nói đúng, Thành Kiến Ti làm việc nhất định là có lý có cứ, yên tâm đi, địa bàn thuộc về La gia các ngươi sẽ không ít chút nào.
- Các ngươi khinh người quá đáng.
La Thành phẫn nộ nói.
- Ranh con.
Tần Vũ híp mắt dữ tợn nói:
- Ai bảo ngươi đi cùng với tên kia, ta lúc đầu đã từng nói qua, ta muốn ngươi sống còn khổ hơn chết, yên tâm đi, đây mới là bước đầu tiên, sản nghiệp La gia các ngươi sẽ bị đoạt đi từng chút, mất đi Mộ Dung gia che chở, La gia các ngươi căn bản không bằng cái rắm.
Trước mặt La Thành, Tần Vũ không thèm giả vờ giả vịt.
Hắn thậm chí trực tiếp nói tùy tiện kế hoạch của mình, hắn muốn đoạt sản nghiệp La gia từng chút một.
Nếu như người bình thường kiêu ngạo như vậy nhất định sẽ rước lấy một hồi mắng chửi tức giận, hắn đường đường công tử Tần gia nói như thế, dân chúng đang đứng xem chung quanh ngược lại không cảm thấy bất ngờ, mọi người đều dùng ánh mắt thương cảm nhìn La gia.
La gia chỉ là tiểu gia tộc, dám trêu vào hào phú như Tần gia, đây không phải lấy trứng chọi đá hay sao?
Thế gia xem như thế lực trâu bò trong đế đô, ở trước mặt hào phú lại không bằng cái rắm.
Trong đám người, vài tên người cầm quyền Khúc gia nghe được tin tức cũng chạy tới.
Nhìn thấy bộ dạng La gia khó chịu nổi như thế, bọn họ vô cùng sảng khoái lại tiếc nuối.
Qua nhiều năm như vậy, Khúc gia và La gia vẫn tranh phong với nhau, thì hận hai bên càng lúc càng lứn, thậm chí âm thầm còn bộc phát xung đột không ít, hai bên đều có thương vong.
Cách đây không lâu Khúc gia Khúc Như Phong trưởng lão còn đi ám sát La Thành.
Không nghĩ tới cuối cùng ám sát không thành công, La Thành bình yên vô sự, ngược lại Khúc Như Phong trưởng lão không có tin tức, thời điểm tìm kiếm lại phát hiện vài tên cường giả Khúc gia đã phơi thây ngoài hoang dã.
Trong nội tâm Khúc gia hoài nghi là La gia làm lại khổ nổi không có chứng cớ, trong nội tâm nghẹn một bụng lửa giận.
Hơn nữa Cuồng Chiến Thái Thượng trưởng lão trong tông môn đi vào đế đô, lại bảo bọn họ điều tra một hồi, từ đó Khúc gia không rãnh quan tâm chuyện Khúc Như Phong.
Không nghĩ tới lúc này mới qua vài ngày, La gia lại bị Tần gia áp bức.
Hiện tại nhìn thấy La gia lâm vào tai nạn, các cường giả Khúc gia vô cùng sảng khoái.
Tiếc nuối duy nhất là cửa hàng La gia không bị Khúc gia chiếm cứ.
- Được rồi, ta không nói nhảm quá nhiều, Hoàng Chung ta cũng không có thời gian dong dài râu ria với các ngươi, cuối cùng cho các ngươi thời gian một nén nhang, nếu không mang đồ bên trong đi cũng cũng đừng mang đi nữa.
Hoàng đội trưởng vẻ mặt khinh thường nói một câu.
- Ngươi...
La Mẫn lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, đôi mắt đỏ thẫm sắp phun ra lửa.
- Các hạ uy phong thật lớn, người biết rõ rõ còn nhận ra là người Thành Kiến Ti, người không biết còn cho rằng các ngươi là thổ phỉ cường đạo đấy?
Đúng lúc này có giọng nói lạnh như băng từ xa truyền tới, truyền rõ ràng vào tai của mọi người.
- Ranh con tới từ nơi nào dám hồ ngôn loạn ngữ, có giỏi đứng ra đây cho ta.
Hoàng Chung nghe nói như thế liền giận tím mặt, quay đầu lại nổi giận mắng chửi.
Lập tức, hắn nhìn thấy một thiếu niên bước ra khỏi đám người, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn.
Mà Tần Vũ lại ngây người, hắn cả kinh nói:
- Ngươi, ngươi vậy mà không chết? Lại còn sống rời khỏi Luyện Khí Phường?
Hắn xem ra, Diệp Huyền dám gây chuyện như vậy trong Luyện Khí Phường, cho dù hắn tài cao gan lớn cũng khó trốn thoát cái chết, sẽ không xuất hiện nữa.
Hắn không nghĩ tới lúc này mới qua vài canh giờ Diệp Huyền đã bình yên xuất hiện tại nơi này.
Việc này làm hắn chấn động, nhưng giật mình qua đi lại vui mừng như điên.
Sở dĩ hắn cầm La gia khai đao chính là vì La Thành đi lại gần với Diệp Huyền, hiện tại Diệp Huyền chính chủ xuất hiện làm hắn mừng rỡ không thôi.
Chỉ nghe Tần Vũ tức giận quát lớn:
- Hảo tiểu tử, không nghĩ tới ngươi còn sống rời khỏi Luyện Khí Phường, như vậy vừa vặn, mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì may mắn trốn ra, lại tới đây thì ngươi đừng nghĩ rời đi.
Nói xong Tần Vũ lập tức vung tay lên.
Vài tên hộ vệ theo sau hắn bước lên, cũng ngăn cản đường lui của Diệp Huyền.
- Tần công tử, người nọ là?
Thấy Tần Vũ có hận ý lớn như thế, Hoàng Chung lúc này nghi hoặc hỏi một câu.
- Hoàng đội trưởng, người này chính là thiếu niên cưửi bới tác phẩm Luyện Khí Phường, không nghĩ tới bị hắn còn sống rời khỏi Luyện Khí Phường.
Tần Vũ lập tức giải thích.
- Chính là hắn?
Hôm nay xảy ra chuyện trong Luyện Khí Phường cũng truyền bá khắp đế đô, nghe nói Diệp Huyền chính là gia hỏa chửi bới huyền binh của Luyện Khí Phường thì đám người xôn xao không nhỏ.
Diệp Huyền nhìn thấy cửa hàng La gia bị nện mất một góc, địa phương khác còn hoàn hảo không tổn hao gì, lúc này hắn thở ra một hơi và nói với La Thành:
- La Thành, ngươi không sao chớ?
- Ta không sao, Diệp thiếu, ngươi đi ra?
La Thành kinh hỉ mở miệng, hiển nhiên hắn không ngờ Diệp Huyền có thể nhanh chóng rời khỏi Luyện Khí Phường như vậy, lúc này vẻ mặt của hắn đầy lo lắng.
- Diệp thiếu, tại sao ngươi tơi đây, có lẽ ngươi không nên tới nơi này.
Diệp Huyền hiểu ý của La Thành, hắn không muốn mình nhảy vào vũng nước đục này, tuy chuyện của La gia là di mình mà ra, Diệp Huyền cũng không phải là người không quan tâm tới.
Hắn khoát khoát tay, nhàn nhạt nói ra:
- Ta mới ra khỏi Luyện Khí Phường, chợt nghe nói La gia các ngươi gặp được phiền toái, dường như có người nào đó muốn dỡ bỏ cửa hàng của La gia, Tuy ta lần đầu tiên đến đế đô Hạo Thiên đế quốc nhưng cũng nghe nói nơi này là nơi giảng quy củ, ngược lại muốn nhìn là gia hỏa nào tùy tiện làm bậy, dám tùy tiện dỡ bỏ cửa hàng La gia các ngươi.
Chương 658 Lật trời (2)
Diệp Huyền nói chuyện rất lớn, mặc cho ai cũng biết hắn đang nói Hoàng Chung.
- Người trẻ tuổi, ngươi rất cuồng đúng không?
Hoàng Chung híp mắt, lúc này hắn hiểu người trẻ tuổi kia chính là người trắng trợn phê bình huyền binh của Luyện Khí Phường.
Hắn nghe nói người trẻ tuổi kia về sau bị Lục Ly đại sư gọi đi vào, vì sao hắn được thả ra khỏi Luyện Khí Phường nhanh như thế?
Nghĩ tới đây nội tâm của hắn kinh nghi bất định, tuy kinh nghi thì kinh nghi, muốn hắn lộ ra vẻ mặt sợ hãi trước mặt Diệp Huyền là chuyện hông có khả năng.
Nếu như chỉ một mình hắn, có lẽ hắn sẽ hỏi thăm bối cảnh của Diệp Huyền, bên cạnh hắn hiện tại chính là Tần Vũ công tử đấy, có Tần Vũ ở đây, dùng thân phận địa vị của Tần gia, chỉ cần không chọc hoàng tử Hạo Thiên đế quốc là có thể không cần lo lắng.
Nhưng Hoàng Chung cười lạnh nói với Diệp Huyền, Diệp Huyền lại không thèm quan tâm tới, lúc này nhìn đám người La Mẫn bên cạnh La Thành sau đó hỏi thăm:
- La Thành, mấy vị này là?
- Diệp thiếu, vị này chính là gia phụ La Mẫn, mấy vị này chính là trưởng lão La gia.
La Thành vội vàng giới thiệu.
- Phụ thân, vị này chính là Diệp thiếu ta từng nói với ngươi.
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, chuyện ngày đó phải đa tạ ngươi.
Cho dù vào lúc này La Mẫn vẫn cố nặng ra nụ cười, hắn chắp tay với Diệp Huyền.
Mấy trưởng lão khác sắc mặt khó coi, lúc này bọn họ lại không nói cái gì.
- Diệp thiếu, chúng ta lại gặp mặt, mấy vị trưởng lão bởi vì chuyện ở nơi này nên tâm tình không tốt, kính xin Diệp thiếu không nên đặt trong lòng.
Đội trưởng hộ vệ lúc trước chào hỏi Diệp Huyền và giải thích một câu.
Hắn tận mắt nhìn thấy thực lực Diệp Huyền, trẻ tuổi như vậy, thực lực đáng sợ như vậy, kết hợp với đồn đãi hôm nay, đội trưởng hộ vệ vô cùng rõ ràng, nói không chừng có người trước mặt ở đây, chuyện của La gia có khả năng chuyển cơ.
- Yên tâm đi, có ta ở đây, bất kể là ai hôm nay đừng mong đụng vào cửa hàng La gia.
Diệp Huyền đạm mạc nói ra.
- Tiểu tử cuồng vọng!
Hoàng Chung thấy Diệp Huyền không quan tâm tới mình, sắc mặt hắn đỏ bừng, hắn cảm giác mình bị nhục nhã rất lớn.
Hắn vung tay lên, tức giận quát một câu:
- La Mẫn, thời gian một nén nhang đã tới, các ngươi không chuyển đúng không, người đâu, nện cửa hàng này cho t.
Hoàng Chung vừa dứt lời, mấy đội viên mặc áo giáp chấp pháp của Thành Kiến Ti lập tức xông lên.
- Ta xem hôm nay kẻ nào dám nện?
Diệp Huyền ngăn cản trước mặt đám người, ánh mắt lạnh lùng nói ra.
Trên người hắn tỏa ra khí thế bức người làm cho vài tên đội viên không dám tiến lên.
- Các ngươi còn ngẩn người làm gì, bảo các ngươi nện thì các ngươi cứ nện, có bất kỳ kẻ nào ngăn cản đều là trở ngại Thành Kiến Ti chấp pháp, hung hăng giáo huấn cho ta, đến lúc đó mang về thiên lao của đế quốc bào chế một phen.
Hoàng Chung nổi giận lên tiếng.
Một đám chấp pháp đội nghe đội trưởng nói như thế, bọn chúng như sói hoang lao vào bầy cừu.
- Diệp thiếu, nhanh trở lại.
La Thành lo lắng quát lên.
Thân thể Diệp Huyền lù lù bất động, trong nháy mắt vài tên đội viên chấp pháp xông tới, ánh mắt phát lạnh, sau một khắc thân thể cũng dừng lại.
Đùng đùng (*không dứt).
Chỉ nghe tiếng nổ vang lên liên tục, thân thể Diệp Huyền như hóa thành ảo ảnh, hắn không ngừng xuyên qua đám người, ngay sau đó có tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, vài tên chấp pháp đội Thành Kiến Ti bay ngược trở về, bọn chúng như đống cát nằm trên mặt đất, cũng không còn nhúc nhích.
Cảnh tượng bất ngờ làm cho tất cả người nơi này kinh ngạc ngây người.
Chấp pháp đội Thành Kiến Ti không phải quân vệ của đế đô nhưng có thể trở thành chấp pháp đội là tồn tại Thiên Vũ Sư tứ giai, trong đó có hai người là Vũ Tông ngũ giai nhất trọng.
Những người này ở trước mặt thiếu niên kia, thậm chí còn không chống lại được một kích đã bị đánh ngã xuống đất, chuyện này cũng quá khoa trương rồi.
- Tiểu tử ngươi lại dám động thủ với chấp pháp đội Thành Kiến Ti?
Hoàng Chung tức giận toàn thân run rẩy, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Diệp Huyền.
- Động thủ với đám này thì sao chứ? Ai dám động đến cửa hàng này ta đánh kẻ đó, ngươi tiến lên cũng giống như vậy, không phục ngươi cứ thử xem.
Ánh mắt Diệp Huyền bắn ra hàn quang.
- Phản, phản, thật sự là lật trời rồi.
Hoàng Chung tức giận sắc mặt trắng ệch, hận không thể đánh Diệp Huyền một trận, hắn chỉ là Vũ Tông ngũ giai nhị trọng, Diệp Huyền biểu hiện thực lực quá mạnh, cho dù chính hắn đi lên cũng sẽ bị đánh.
Trong lúc nhất thời hắn lại nhìn sang Tần Vũ.
- Hoàng đội trưởng, gia hỏa này ẩu đả người của đế quốc, đây là làm trái pháp luật nghiêm trọng ah? Đối mặt với người như thế, có phải nên gọi Thiên Long vệ của đế quốc tới xử lý không?
Tần Vũ híp mắt và lạnh lùng lên tiếng, đồng thời hắn cũng nhìn chằm chằm Diệp Huyền.
Lúc trước Diệp Huyền thể hiện thực lực cũng làm hắn giật mình không nhỏ.
Luận tuổi tác Diệp Huyền còn nhỏ hơn hắn một ít nhưng đã có thực lực như vậy, kết hợp với Diệp Huyền có thể bình yên rời khỏi Luyện Khí Phường làm nội tâm của hắn sinh ra một tia kiêng kị.
Tuy Tần Vũ hung hăng càn quấy quần là áo lượt nhưng cũng không phải người ngu ngốc.
Tuy hắn hận không thể đánh chết Diệp Huyền nhưng trước khi biết rõ lai lịch của Diệp Huyền thì hắn quyết định sẽ không tùy tiện ra tay.
- Đúng.
Nghe Tần Vũ nhắc nhở như vậy, Hoàng Chung lập tức tỉnh ngộ ngay sau đó
- La Mẫn, La gia của ngươi xong rồi có biết không, dám can đảm ẩu đả thành viên của đế quốc, cho dù thiên vương lão tử có xuống cũng không cứu được ngươi, còn tiểu tử ngươi nữa, chờ tiến vào thiên lao của đế quốc đi, khi đó ta sẽ hảo hảo thẩm vấn ngươi.
Hắn chỉ vào Diệp Huyền và người La gia, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói một câu, lúc này hô lớn:
- Người đâu, mau tới đây, đi gọi Thiên Long vệ tới phường thị cho ta, nhanh lên.
- Xong, xong.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt người La gia triệt để khó nhìn.
Bọn họ dù thế nào cũng không ngờ Diệp Huyền lại dám ra tay với thành viên Thành Kiến Ti, lúc trước bọn họ còn có chút chiếm lý, hiện tại bọn họ không có đạo lý gì có thể nói.
- Diệp thiếu, vừa rồi ngươi quá lỗ mãng ah.
Lời nói lo lắng của La Mẫn vang lên bên tai Diệp Huyền:
- Lát nữa Thiên Long vệ tới, ngươi ngàn vạn không thể lỗ mãng, ta biết rõ ngươi hảo tâm nhưng Thiên Long vệ trực thuộc hoàng thất, là chi đội ngũ cường đại nhất Hạo Thiên đế quốc, bất cứ thế gia nào cũng không dám đối nghịch với bọn họ, cho dù là đệ tử hào phú nhìn thấy bọn họ cũng phải cung kính, nếu ngươi đắc tội Thiên Long vệ thì La gia chúng ta xong đời.
Chương 659 Thiên Long vệ
- Đúng thế, vị huynh đệ kia, lão phu van cầu ngươi, chuyện của La gia chúng ta không cần ngươi xen vào.
- Ngươi tiếp tục như vậy, La gia chúng ta nhất định không thể sinh tồn tại đế đô được.
Vài tên trưởng lão La gia sắc mặt khó coi như mướp đắng, hoàn toàn khổ sở không nói thành lời..
Diệp Huyền tới đây giúp đỡ La gia, nhưng dựa theo cách hắn hỗ trợ thì người La gia chết nhanh hơn.
Nghe được người La gia truyền âm, Diệp Huyền quay đầu lại nói:
- La gia chủ, các vị, nếu như ngươi tin được ta, lát nữa giao cho ta xử lý, ta cam đoan La gia các ngươi sẽ bình yên vô sự.
- Nếu như các ngươi không tin được ta, như vậy ta cũng không nhúng tay vào vũng nước đục này.
- Các ngươi cũng nhìn thấy, La gia các ngươi muốn dàn xếp ổn thỏa nhưng Tần gia và Thành Kiến Ti thì chưa hẳn, cửa hàng phường thị này chỉ là bước đầu tiên, kế tiếp các sản nghiệp khác của La gia các ngươi cũng gặp phải cảnh hôm nay, đến lúc đó các ngươi còn muốn cường ngạnh cũng muộn rồi.
Ánh mắt Diệp Huyền sáng lên, nói chuyện lọt vào tai đám người La Mẫn, cũng làm bọn họ chấn động.
- Nhưng mà Tần gia chính là hào phú, căn bản không phải La gia chúng ta có thể chống lại, hơn nữa đắc tội Thành Kiến Ti...
Vẻ mặt La Mẫn có phần giãy dụa.
Hắn cũng biết nhượng bộ như vậy là không được, nhưng bảo La gia đối kháng với Tần gia va Thành Kiến Ti thì hắn không có quyết tâm như vậy.
- Chỉ là Tần gia tính toán cái gì, một hào phú mà thôi, chẳng lẽ chúng công nhiên trái pháp luật đế quốc, công nhiên cướp đoạt sản nghiệp La gia các ngươi? Ta cũng không tin Hạo Thiên đế quốc còn không có vương pháp như thế?
Diệp Huyền cười lạnh một tiếng:
- Tin tưởng ta, La gia các ngươi tuyệt đối có thể bình yên vô sự.
Diệp Huyền nói chuyện giống như có ma lực làm tâm thần đám người La gia đang hỗn loạn cũng an tĩnh lại.
- Tốt!
Đột nhiên La Mẫn cắn răng nói:
- Diệp thiếu, ta tin tưởng ngươi, chuyện La gia cũng giao cho ngươi xử lý.
- Gia chủ!
Trưởng lão La gia liên tục kinh hô.
- Không cần phải nói.
Ánh mắt La Mãn tỏa ra hung quang.
- Tần gia cấu kết Thành Kiến Ti, thậm chí công nhiên dỡ bỏ cửa hàng chúng ta cũng làm ra được, nếu như La gia chúng ta cứ nhượng bộ như thế, bọn chúng có thể làm ra bất cứ chuyện gì, ta tin tưởng vị tiểu huynh đệ này.
La Mẫn có thể trở thành gia chủ La gia và tranh đấu nhiều năm với Khúc gia như vậy, hắn là một gia chủ rất có phách lực, biết rõ chính mình không có lựa chọn khác, hắn lập tức lựa chọn dập nồi dìm thuyền và tin tưởng Diệp Huyền.
Bởi vì hiện tại bọn họ chỉ có tin tưởng Diệp Huyền mới có hi vọng.
- Nghe nói nơi này có người nháo sự? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cũng không lâu lắm, một đội võ giả mặc giáp khí vũ hiên ngang xuất hiện tại nơi này.
Đầu lĩnh là một nam tử trung niên hơn ba mươi tuổi, lưng đeo trường kiếm, toàn thân tỏa ra khí tức uy áp đáng sợ, hiển nhiên là một gã cường giả Vũ Tôn lục giai.
Hơn mười tên hộ vệ dưới trướng hắn, mỗi một người đều có khí thế bất phàm, trong đó yếu nhất cũng là Vũ Tông ngũ giai đỉnh phong, so với chấp pháp đội của Thành Kiến Ti còn mạnh hơn đâu chỉ vạn dặm.
Diệp Huyền thấy thế, ánh mắt ngưng tụ sau đó cảm thán.
Hạo Thiên đế quốc không hổ là một trong mời thế lực lớn của Mộng Cảnh bình nguyên, còn mạnh hơn liên minh mười ba nước rất nhiều.
Vũ Tông ngũ giai đỉnh phong chính là cường giả thực lực đệ nhất Lưu Vân quốc, ở nơi này, tại đế đô cũng chỉ là Thiên Long vệ mà thôi.
- Thiệu đội trưởng, rốt cuộc ngươi đã tới, Thành Kiến Ti chúng ta làm việc theo quy củ, quy hoạch phường thị phía đông lần nữa, người này và người La gia lại nhiều lần trở ngại Thành Kiến Ti ta chấp pháp, càng làm tổn thương chấp pháp đội Thành Kiến Ti chúng ta, kính xin Thiệu đội trưởng giải mấy người này vào thiên lao đế quốc, phải trừng trị nghiêm khắc.
Hoàng Chung nhìn thấy người này như nhìn thấy phụ thân của mình, vội vàng gọi to và tỏ ra vẻ ủy khuất.
- Thì ra là Hoàng đội trưởng, còn có Tần công tử.
Thiệu Quân nhìn thấy Hoàng Chung và Tần Vũ, lúc này gật đầu chào hỏi.
Thiên Long vệ lệ thuộc vào hoàng thất Hạo Thiên đế quốc, địa vị và thân phận tuyệt đối là số một, không đến mức như thành vệ quân bình thường phải nịnh bợ Tần gia.
- Thành Kiến Ti Hoàng đội trưởng nói là sự thật.
Thiệu Quân híp mắt mắt nhìn người La gia, nhàn nhạt hỏi.
Một bên là hào phú Tần gia cùng với Thành Kiến Ti, một bên là thế gia La gia, trong lòng Thiệu Quân cũng đã có cái nhìn rõ ràng, tuy hắn không nói ra nhưng cẩn thận dò hỏi.
- Thiệu đội trưởng.
La Mẫn chắp chắp tay, mở miệng nói:
- Cửa hàng này là sản nghiệp của La gia chúng ta, Tần gia cùng Hoàng đội trưởng muốn cưỡng ép dỡ bỏ tài sản tư nhân của La gia chúng ta mới dẫn phát hiểu lầm.
- Tài sản tư nhân La gia các ngươi?
Không chờ La Mẫn nói cho hết lời, Hoàng Chung đã khinh thường cười lạnh và nói:
- Tất cả địa bàn trên phường thị đều thuộc về đế quốc, lúc nào trở thành tài sản tư nhân của La gia các ngươi?
La Mẫn tức giận nói:
- La gia ta có khế ước quyền tài sản, chẳng lẽ còn không thể chứng minh là tài sản tư nhân của La gia sao, chiếu theo ngươi nói như vậy, Thành Kiến Ti các ngươi có thể tùy ý dỡ bỏ và đoạt lại bất cứ kiến trúc nào trong đế quốc hay sao, khi đó tài sản tư nhân hợp phách của chúng ta ai dám cam đoan?
- Hừ, La gia chủ, ngươi đừng vội càn quấy, ta có nói muốn đoạt cửa hàng La gia các ngươi hay sao? Thành Kiến Ti chúng ta chỉ muốn quy hoạch lại phường thị phía đông mà thoi.
Hoàng Chung phản bác.
- Quy hoạch lần nữa, nói thật dễ dàng, La gia chúng ta ở trong đế đô cũng không phải một ngày hay hai ngày, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói có chuyện quy hoạch phường thị lần nữa.
- La gia chủ, chẳng lẽ Thành Kiến Ti chúng ta làm việc còn phải thông qua ngươi hay sao?
Hoàng Chung cười lạnh không thôi.
- Được rồi, loạn thất bát tao gì đó thì không cần nói.
Thiệu Quân quát một tiếng,
- Nếu như vậy các ngươi theo chúng ta về Thiên Long vệ một chuyến a.
Trong nội tâm La Mẫn lập tức trầm xuống, sắc mặt cũng tái nhợt.
Dùng nhân mạch của Tần gia và Thành Kiến Ti, La Mẫn dám cam đoan đối phương tiến vào Thiên Long vệ không có việc gì, chỉ khi nào bọn họ tiến vào Thiên Long vệ lại muốn đi ra là chuyện khó hơn lên trời.
- Đi, đi, chúng ta đi Thiên Long vệ lấy thuyết pháp.
Hoàng Chung cười lạnh nói:
- La gia chủ, xin mời.
Nhìn thấy La Mẫn không có phản ứng, Hoàng Chung lập tức cười nói:
- Thiệu đội trưởng, La gia chủ còn không nghe ngươi mời đấy.
Chương 660 Liếc mắt nhìn (1)
Thiệu Quân lạnh lùng nhìn đám người La gia.
- Thiệu đội trưởng, chúng ta thương lượng tại nơi này, không cần đi Thiên Long vệ được chứ?
Sắc mặt La Mẫn khó coi nói một câu.
Ánh mắt Thiệu Quân âm trầm và nói:
- La gia chủ, xem ra ngươi còn không tin Thiên Long vệ, nếu như La gia ngươi không muốn đi, đám huynh đệ của chúng ta sẽ mời các ngươi đi.
Một bên là Tần gia và Thành Kiến Ti, một bên là La gia, loại chuyện này nên xử lý thế nào vô cùng đơn giản.
- Còn có tiểu tử này đả thương chấp pháp đội Thành Kiến Ti chúng ta, kính xin Thiệu đội trưởng mang đi luôn.
Hoàng Chung chỉ vào Diệp Huyền và quát lớn.
Thiệu Quân lạnh lùng nhìn sang Diệp Huyền, hắn cho rằng đối phương là đệ tử La gia cho nên không đặt trong lòng, vung tay lên, vài tên đội viên Thiên Long vệ vây quanh nơi này.
- Các ngươi...
Sắc mặt đám người La gia tái nhợt.
- Trước mặt Thiên Long vệ, các ngươi còn muốn phản kháng?
Hoàng Chung khinh thường cười nói.
- La gia chủ, nếu Thiệu đội trưởng nói như vậy, chúng ta đi xem Thiên Long vệ thì như thế nào, chẳng lẽ ngươi còn sợ hãi Thiên Long vệ tuẫn tư vũ tệ (làm việc thiên tư) hay sao? Thiệu đội trưởng, chúng ta đi Thiên Long vệ, chỉ sợ cần ngươi hỗ trợ thông tri với Luyện Khí Phường.
Đúng lúc này Diệp Huyền lại lên tiếng.
Thiệu Quân vừa mới chuẩn bị phất tay nói mang đi, nghe nói như thế liền sững sờ.
Luyện Khí Phường, chuyện này liên quan gì tới Luyện Khí Phường?
Hắn dừng bước lại, nhướng mày, lạnh lùng hỏi:
- Tiểu tử, ngươi mới vừa nói cái gì? Thông tri Luyện Khí Phường cái gì? Chuyện của La gia liên quan gì tới Luyện Khí Phường sao?
- Ồ, chẳng lẽ Thiệu đội trưởng ngươi không biết cửa hàng của La gia chính là cửa hàng tiêu thụ chỉ định của Luyện Khí Phường sao? Ngươi mang chúng ta đi đương nhiên phải thông tri Luyện Khí Phường rồi.
Diệp Huyền ra vẻ nghi ngờ nói một câu.
- Cửa hàng tiêu thụ chỉ định của Luyện Khí Phường?
Nội tâm Thiệu đội trưởng chấn động, hán bán tín bán nghi nhìn Diệp Huyền.
Hoàng Chung lập tức quát lớn:
- Thiệu đội trưởng, ngươi đừng nghe tiểu tử này nói chuyện phiếm, Luyện Khí Phường có cửa hàng lớn của mình tại phường thị, La gia lúc nào nhắc lên quan hệ với Luyện Khí Phường, huống chi cửa hàng La gia là bán đan dược, linh dược, Luyện Khí Phường bán chính là linh bảo và huyền bảo, tiểu tử ngươi nói dối cũng nên tìm cớ tốt một chút.
Trước khi đến Hoàng Chung hảo hảo điều tra qua cửa hàng La gia một phen, đây chính là cửa hàng của La gia, hoàn toàn không liên quan tới thế lực khác, nếu không hắn cũng sẽ không tiếp nhận Tần Vũ hối lộ, thay hắn làm việc này.
Ánh mắt Thiệu Quân lạnh như băng nhìn Diệp Huyền.
- Thiệu đội trưởng, mặc kệ ngươi tin hay không, cửa hàng này chính là cửa hàng tiêu thụ chi định của Luyện Khí Phường, là cửa hàng dưới trướng Luyện Khí Phường, ta không cần phải lừa ngươi, cũng không lừa được ngươi.
Diệp Huyền nhàn nhạt nói ra.
Thiệu Quân nhìn thấy ánh mắt tự tin của Diệp Huyền thì nội tâm do dự.
Nếu như gian cửa hàng này thật sự là sản nghiệp của Luyện Khí Phường, nếu hắn dám mang đám người Diệp Huyền đi thì hắn cũng chọc phải tai họa lớn bằng trời.
Thiên Long vệ đúng là trâu bò trong Hạo Thiên đế quốc, sở dĩ hắn có thể trâu bò như thế hoàn toàn là do Thiên Long vệ chính là một phần của hoàng thất đế quốc, chỉ nghe theo hoàng thất điều khiển.
Nhưng Luyện Khí Phường là tồn tại gì?
Chủ nhân của nó là Lục Ly đại sư, đó là đệ nhất luyện khí đại sư của đế quốc, địa vị cao tới mức hắn không dám nghĩ.
Năm đó hoàng thất vì mời Lục Ly đại sư ở lại đế quốc, đương kim bệ hạ tự mình ra mặt, ba lần đến mời, tìm Lục Ly đại sư nhiều lần, hơn nữa tự mình chọn ra khu vực xa hoa trong đế đô và, thành lập ngõ hẽm khí đạo mới có thể lưu Lục Ly đại sư lại.
Đến bây giờ ngõ hẻm kia đã trở thành một khu vực thánh địa của đế đô.
Có thể nói nếu thật đắc tội Luyện Khí Phường, đừng nói hắn một đội trưởng Thiên Long vệ, cho dù là hắn là thống lĩnh Thiên Long Vệ cũng sẽ có kết cục bi thảm ngay lập tức.
Nhưng Thiệu quân cũng không phải ngu ngốc, bối cảnh La gia thiế nào thì hắn cũng biết ít nhiều, tuyệt đối sẽ không thể đáp quan hệ với Luyện Khí Phường.
Huống chi sau khi nghe Diệp Huyền nói ra lời kia, người La gia cũng cảm thấy bối rối.
Như thế càng gia tăng hoài nghi của Thiệu Quân.
- Tiểu tử, cơm có thể ăn bậy nhưng không được nói lung tung, ngươi biết lừa gạt Thiên Long vệ sẽ có kết cục gì không?
Thiệu Quân híp mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, lạnh lùng nói ra.
Thiệu Quân có hoài nghi lời của Diệp Huyền nhưng cũng không dám bốc lên phong hiểm, một khi là thực thì chức đội trưởng của hắn cũng xong.
Nhưng nếu chỉ bằng một câu của Diệp Huyền hù sợ, mặt mũi đội trưởng Thiên Long vệ hắn không biết đặt ở nơi nào.
Diệp Huyền mặt không biểu tình, thản nhiên nói:
- Có phải hay không, chỉ cần Thiệu đội trưởng hỏi thăm Luyện Khí Phường là biết ngay mà.
Thiệu Quân lạnh lùng nhìn Diệp Huyền cả buổi, quay đầu nói với một tên thủ hạ.
- Ngươi đi gặp Chu quản sự cửa hàng của Luyện Khí Phường tại trung tâm phường thị, tìm hắn tới đây.
- Vâng!
Tên Thiên Long vệ kia lập tức vội vã rời đi.
Luyện Khí Phường với tư cách là nơi bán linh bảo, huyền bảo lớn nhất Hạo Thiên đế quốc, trong phường thị cũng có cửa hàng mặt tiền, hơn nữa cửa hàng của Luyện Khí Phường không cần nghi ngờ chiếm cứ vị trí tốt nhất, chẳng những nằm giữ khu vực phồn hoa nhất phường thị, hơn nữa còn chiếm diện tích vài mẫu.
Thiệu Quân với tư cách là đội trưởng Thiên Long vệ ở khu vực này, hắn thường xuyên qua lại và đánh quan hệ với các cửa hàng, cũng quen biết Chu quản sự.
Hiện tại Thiệu Quân bảo thủ hạ đi gọi chính là Chu quản sự này.
Tên Thiên Long vệ rời rời đi, đám người chung quanh xôn xao.
Khi Tần gia và Thành Kiến Ti đối phó La gia, lại đến Diệp Huyền gia nhập, cuối cùng đưa tới Thiên Long vệ, không nghĩ tới bây giờ thậm chí còn liên lụy cả Luyện Khí Phường vào.
Trận đấu giữa thế gia và hào phú, thế lực đế quốc chính thức đọ sức với nhau lập tức làm quần chúng vây xem cảm thấy thỏa mãn.
Tất cả mọi người biết rõ cuối cùng ai thắng ai thua không phải xem đạo lý, mà là hậu trường có cứng hay không.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người hăng hái vây xem.
- Tần công tử, chắc có lẽ La gia không thật có quan hệ với Luyện Khí Phường ah?
Cho dù điều tra qua bối cảnh La gia nhưng trong nội tâm Hoàng Chung vẫn có chút khẩn trương.
- Ngươi yên tâm, chi tiết của La gia, bất cứ thế lực nào trong đế đô đều biết, ngay cả Mộ Dung gia cũng không thể nhấc lên quan hệ với Luyện Khí Phường, chỉ là một La gia cũng muốn trào quan hệ với Luyện Khí Phường chẳng khác gì đời đá nện chân mình.
Tần Vũ nghiêm túc nói một câu.