Sở Vân Phi lấy ra một bức họa, đúng là bức họa Diệp Huyền đã họa ra ở cửa thứ ba lúc tham gia khảo hạch của Sở Vân Phi ở Huyền Linh học viện.
Diệp Huyền mỉm cười gật đầu:
- Đúng vậy.
Sở Vân Phi nháy mắt liền trở nên kích động, hai tay ôm quyền, còn thiếu nước không quỳ xuống dập đầu mà thôi:
- Kính xin đại sư vui lòng chỉ giáo.
- Chỉ giáo, chỉ giáo cái gì?
- Chính là lưu thủy kiếm ý này.
Sở Vân Phi kích động nói:
- Lưu thủy kiếm ý mà đại sư ngươi họa ra, ngụ ý hùng hậu, như sông lớn chảy về đông, không thể vãn hồi, càng có một loại hào tình của nhân vật phong lưu thiên cổ, chí khí ngút trời, so với lưu thủy kiếm ý mà tại hạ lĩnh ngộ được quả thực cách biệt một trời một vực, như trăng sáng với ánh đom đóm, kính xin đại sư chỉ điểm.
Lúc trước khi Sở Vân Phi nhìn thấy lưu thủy kiếm ý mà Diệp Huyền vẽ ra đã chấn kinh khó mà nhịn nổi, sau khi biết được người khảo hạch chính là Diệp Huyền thì lại càng khiến cho trong lòng gã khó mà nhịn nổi.
Nhưng bởi vì Diệp Huyền xuất quỷ nhập thần, gã một mực không thể thỉnh giáo được, hôm nay vất vả lắm mới tìm được một cơ hội, đương nhiên không thể bỏ qua.
- Ta cũng không biết lưu thủy kiếm ý gì hết.
Diệp Huyền mỉm cười lắc đầu:
- Ta chỉ là dựa theo yêu cầu khảo hạch của Sở Vương đại nhân mà vẽ lại thôi, nếu không có chuyện gì thì ta xin cáo từ trước.
- Cái gì?
Sở Vân Phi mở to mắt:
- Không thể nào như vậy được!
Gã bước nhanh tới trước mặt của Diệp Huyền:
- Lưu thủy kiếm ý trong bức tranh này rõ ràng vô cùng thâm ảo, sao đại sư ngươi lại không biết được chứ.
Diệp Huyền ngừng bước, thản nhiên nói:
- Sở Vương đại nhân, ta nghe nói ngươi là đệ nhất cao thủ của Lưu Vân Quốc, là cường giả võ tông tam trọng, lưu thủy kiếm ý này lại không phải thứ quá mức cao thâm, cần gì phải chấp nhất như vậy?
- Chấp nhất, sao có thể không chấp nhất!
Sở Vân Phi đã bình tĩnh lại, nghiêm giọng nói:
- Võ giả chúng ta, nghịch thiên tu hành, một đường vượt qua bao chông gai, không thứ gì cản được, muốn đi tới đỉnh cao hơn, chỉ có không ngừng cầu tiến, chẳng lẽ không đúng sao? Ta xem nước chảy, đi hết thiên sơn vạn thủy của vương quốc, nhưng lại không thể nhìn ra thâm ảo trong đó, một lòng truy cầu, có thiên đị chứng giám.
Diệp Huyền hơi động một chút, cười nói:
- Ngươi là thống lĩnh cấm vệ quân, là đệ nhất cường giả của Lưu Vân Quốc, nghe đồn có tên võ tông ngạo thiên, vốn đã ngạo tiếu vương quốc. Nhưng ngươi biết đó, người sống trên đời, như thương hải tang điền, từ xưa tới nay, bao nhiêu nhân vật phong lưu, cuối cùng đều phải chôn vùi trong đất sâu, tựa như lưu thủy, hóa thành hư vô, đã chảy đi mất, lại truy cầu như vậy, chẳng phải thật đáng buồn hay sao?
- Lưu thủy kiếm y, lưu thủy kiếm ý, ha ha, rốt cuộc là kiếm ý như lưu thủy, hay là lưu thủy như kiếm ý….
Diệp Huyền cười lớn, xoay người rời đi, chỉ để lại một mình Sở Vân Phi đang đứng ngây ngốc ở nơi đó, giống như một khúc gỗ.
Còn chưa đi ra khỏi vương cung, Diệp Huyền lại bị người khác gọi lại.
- Diệp Huyền đại sư….
Một đạo thanh âm tao nhã, mang theo vẻ trắng trong thuần khiết vang lên, một thanh niên mặc hoa phục, khí chất cao quý phiên phiên như ngọc bước ra từ một góc gần đó.
- Hóa ra là tứ vương tử điện hạ.
Diệp Huyền gật đầu.
Tứ vương tử Triệu Thiên mỉm cười:
- Diệp Huyền đại sư, ngày xưa gặp được ở Thanh Huyền Sơn, tại hạ sơ sót bỏ qua cơ hội kết giao cùng đại sư, hôm nay cố ý chờ đại sư, hy vọng đại sư có thể tới quý phủ của tại hạ gặp mặt một chuyến.
Ngữ khí của Triệu Thiên vô cùng thành khẩn, vẻ cao cao tại thượng ngày đó cũng triệt để biến mất không còn bóng dáng, giống như vô cùng có thành ý.
- Ta còn có việc phải làm, không quấy rầy tứ vương tử.
Diệp Huyền lắc đầu, Triệu Thiên này nhìn như hòa nhã, thái độ chân thành, chỉ là trên người ẩn ẩn có khí tức âm lãnh, bản thân Diệp Huyền không thích chút nào.
Huống hồ gì đối phương mời mình, bất quá là vì Triệu Kính xem trọng mình, nên mới cố gắng kết giao mà thôi.
- Diệp Huyền huynh đệ.
Ngay tại lúc này, bát vương tử Triệu Duy cũng đi ra từ trong cung, nhìn thấy Diệp Huyền thì trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
- Triệu Duy huynh.
Diệp Huyền cười nhạt đáp lời.
Trong số các vị vương tử, chỉ có bát vương tử Triệu Duy là xem như hợp khẩu vị của hắn.
- Nghe nói ngươi đã xuất quan rồi, hai ngày nay ta đều không tìm được ngươi, không ngờ ngươi đã ở trong vương cung rồi, không biết ngươi đang chuẩn bị đi đâu? Ta tiễn ngươi một đoạn đường.
- Đi thôi.
Hai người cùng nhau rời khỏi vương cung.
Tứ vương tử Triệu Thiên nhìn bóng lưng hai người rời đi, nụ cười trên môi dần phai nhạt, trong mắt lóe lên một tia âm lãnh.
Gã xoay người trở lại tẩm cung của mình, vỗ tay một cái, một tên thị tùng mặc hắc y nhanh chóng đi tới trước mặt gã.
- Hắc Nhất, chuyện kia ngươi chuẩn bị thế nào rồi?
Triệu Thiên âm trầm mở miệng.
- Điện hạ, tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ điện hạ ngươi phân phó mà thôi.
- Ừ, ngươi không để lộ thân phận của ta đấy chứ?
- Điện hạ ngươi cứ yên tâm, chuyện này chỉ có một mình thuộc hạ biết được, những người khác không thể nào biết.
- Tốt lắm, lập tức thông báo cho người bên kia, động thủ đi.
- Dạ, điện hạ!
Tên thị tùng mặc áo đen kia nhanh chóng rời khỏi tẩm cung.
- Diệp Huyền, bản vương đã cho ngươi cơ hội, chính ngươi không biết nắm lấy, vậy thì cũng đừng trách bản vương, còn có lão bát nữa, không ngờ hôm nay ngươi lại chủ động ra chịu chết, xem ra đây cũng là do ông trời sắp đặt, đừng trách tứ ca tâm ngoan thủ lạt, muốn trách thì trách ngươi gần đây thanh danh lên cao, phụ vương lại càng ngày càng có hảo cảm với ngươi.
Trong mắt Triệu Thiên lộ ra một tia quang mang âm lãnh, khóe miệng mang theo vẻ trào phúng:
- Lão đại cũng thật là ngu ngốc, ta vốn còn cho rằng hắn là đối thủ cạnh tranh của ta, không ngờ hắn lại vô dụng như vậy, qua ngày hôm nay, để xem còn ai có thể tranh ngôi vị thái tử với ta được nữa.
Quang mang âm tà lóe lên trong đáy mắt của Triệu Thiên một cái liền biến mất.
Trên đường cái, Diệp Huyền ngồi trong xe ngựa của Triệu Duy, hai người đang nói chuyện với nhau.
- Diệp huynh, ta nghe nói mấy ngày nay ngươi một mực ở lại trong vương cung, thật sự có việc này sao?
Triệu Duy nhìn như vô ý hỏi một câu.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, đưa mắt nhìn Triệu Duy:
- Triệu huynh, chẳng lẽ ngươi cũng thích hóng hớt như vậy sao, ta biết rõ Triệu huynh muốn hỏi điều gì, bất quá ta muốn nói chính là, Triệu huynh ngươi chớ nên nóng vội, ngươi có nghe nói, đương kim bệ hạ năm đó đăng cơ làm vương thế nào hay không?
Chương 392 Gặp phải mai phục (1)
Trong lòng Triệu Duy run lên, gã không ngờ Diệp Huyền lại nói như vậy, lập tức như có điều suy nghĩ.
Diệp Huyền mỉm cười nhàn nhạt.
Cái gọi là vương tử không muốn làm quốc vương thì không phải vương tử tốt.
Nếu như nói Triệu Duy trước kia cũng không có dã tâm lớn như vậy, thì sau khi trải qua chuyện kia, Triệu Duy cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Chỉ là, trước mắt quốc quân Triệu Kính thân thể còn khỏe mạnh, Triệu Duy thì mới chỉ có mười bảy tuổi, nếu như quá mức nóng vội thì chưa hẳn đã là chuyện tốt,
Ít nhất là trong vòng mười năm, Triệu Duy còn không có khả năng đăng cơ.
Chính lúc đang suy nghĩ, thần sắc của Diệp Huyền đột nhiên biến đổi, đá một cước thật mạnh lên người Triệu Duy.
Cùng lúc đó, xa phu bên ngoài gầm lên một tiếng:
- Kẻ nào!
Ầm!
Ngay sau đó liền có một cỗ uy áp khủng bố giáng xuống từ trên trời, hung hăng đập xuống phía trước xe ngựa, trong tiếng nổ mạnh, nóc xe ngựa bị nổ vỡ tan tành, rất nhiều mảnh gỗ vụn bay tán loạn, cỗ lực lượng kia dư uy không giảm, sau khi làm nổ xe ngựa xong thì ập tới chỗ Diệp Huyền và Triệu Duy ngồi.
Ầm ầm rắc!
Toàn bộ xa ngựa dưới một kích này đều nổ tan tành.
Bên trong kình khí, Diệp Huyền bay ra từ trong đống đổ nát, còn Triệu Duy thì đã sớm bị Diệp Huyền đá ra khỏi xe, cũng bình yên vô sự.
- Điện hạ cẩn thận!
Một đám cấm vệ quân âm thầm bảo vệ xung quanh liền vọt ra, cả đám rút đao cầm trong tay, vẻ mặt ngưng trọng, vây quanh Diệp Huyền và Triệu Duy.
Vèo vèo vèo!
Gần như cùng lúc đó, từ hai bên đường cái đột nhiên cũng có rất nhiều hắc y nhân bịt mặt lao ra.
Thủ lĩnh cấm vệ quân dẫn đầu tức giận quát lớn:
- Các ngươi là ai, dám ở ban ngày ban mặt vây giết vương tử, mau buông vũ khí đầu hàng thì sẽ còn một đường sống, nếu không thì mặc cho các ngươi có bối cảnh lớn tới đâu cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
- Ha ha ha, vậy sao? Hôm nay còn không biết là ai sống ai chết đâu.
Tên hắc y nhân đẫu lĩnh cười ha ha.
- Tốc chiến tốc thắng, không chừa lại một tên nào.
Thanh âm tràn ngập sát khí truyền ra từ trong miệng của gã, tên hắc y nhân kia liền vọt lên.
- Giết!
Hai bên nháy mắt liền lao vào giao phong với nhau, đủ loại huyền khí không ngừng múa may trong hư không, phát ra tiếng vang đing tai nhức óc.
Vèo!
Tên hắc y nhân đầu lĩnh kia một chưởng đẩy cấm vệ quân văng ra, cả người như đại bàn giương cánh, lao về phía Diệp Huyền và Triệu Duy.
- Đối thủ của ngươi chính là ta.
Thủ lĩnh cấm vệ quân quát khẽ một tiếng, đột nhiên đánh ra, một đạo kiếm quang, sáng chói hiện lên trên trường kiếm của gã, sáng rọi đất trời, xưa nay chưa từng có.
Xung quanh kiếm quang, không khí bị kéo ra thành từng đạo khe rãnh thật dài, kéo thẳng tới chỗ của hắc y nhân.
Một kiếm này có uy lực lớn kinh người, thủ lĩnh cấm vệ quân này đúng là một vị cường giả thiên võ sư tam trọng.
- Ha ha, chút tài mọn thôi, chết đi cho ta.
Hắc y nhân đầu lĩnh kia cười lạnh một tiếng, cũng không nhìn tới kiếm quang đang lao tới một cái, trở tay đánh ra một chưởng, ầm vang một tiếng, kiếm quang vỡ tan, thủ lĩnh cấm vệ quân phun một búng máu bay ngược ra ngoài, hai mắt trợn tròn, trong miệng hoảng sợ lên tiếng:
- Võ tông ngũ giai.
- Xem như ngươi có mắt.
Hắc y nhân nhe răng cười một tiếng, giống như không hài lòng với uy lực của một chưởng mà mình đã đánh ra, nhưng cũng không truy tích, tiếp tục lao tới chỗ Diệp Huyền và Triệu Duy.
Xoẹt!
Đúng vào lúc này, một đạo trường tiên cuốn tới, nhanh chóng cuốn lên cổ tay của hắc y nhân kia.
- Điện hạ mau đi đi, người này là võ tông ngũ giai, nơi này không có ai là đối thủ của hắn hết, ta sẽ ngăn cản hắn một chút.
Người ra tay là mã phu của Triệu Duy, quần áo toàn thân đều là rách nát, lộ ra cơ bắp mạnh mẽ, cư nhiên cũng là một vị cao thủ, hơn nữa thực lực cũng đạt tới thiên võ sư tam trọng đỉnh phong.
- Diệp huynh, đám người này đều là tới để ám sát ta, ngươi mau tới vương cung tìm viện binh, ta sẽ dụ bọn họ rời đi, mấy người các ngươi cố gắng một chút.
Dù rằng đột nhiên gặp phải ám sát, trên mặt Triệu Duy có chút kinh hoàng, chỉ là một chốc lát sau gã liền nhanh chóng bình tĩnh lại, biết rõ người mới là võ sư tam trọng như gã ở lại đây cũng không thể làm được gì, lúc này quay sang Diệp Huyền quát lên một tiếng, nhanh chóng rời đi.
Hướng gã chạy đi ngược lại với Diệp Huyền, rõ ràng biết rõ mục tiêu của đối phương chính là gã cho nên muốn dẫn kẻ địch đuổi theo.
- Muốn chết, không vào võ tông cảnh mà cũng muốn cản ta, cút đi cho ta.
Hắc y nhân tức giận gầm lên một tiếng, cổ tay phải dùng sức giãy mạnh, muốn vung gãy trường tiên, tay trái thì đánh ra một quyền, quyền uy khủng bố ở giữa không trung tạo thành một đạo lưu quang, ầm ầm đánh lên người đối phương.
- Cự hùng võ hồn, hùng trang hộ thể!
Trên đỉnh đầu của mã phu kia xuất hiện một hư ảnh cự hùng, ngẩng mặt lên trời gầm một tiếng, quanh thân cự hùng có ba đạo tinh hoàn luật động, toàn lực phát động võ hồn tam tinh, một đạo quang lượng mờ ảo bảo vệ gã, chặn được một kích của hắc y nhân.
Mặc dù là như vậy, nhưng trong miệng của gã vẫn phun ra một ngụm máu.
Thiên võ sư tứ giai và võ tông ngũ giai cách biệt rất xa, vừa trúng một kích thì lập tức bị trọng thương.
- Kim ti xà tiên, quấn lấy!
Gã cố nén đau đớn kịch liệt, tay phải vung lên, trường tiên màu vàng giống như một con yêu xà, quấn lấy tay của hắc y nhân chặt hơn, gã tức giận nói:
- Muốn giết điện hạ thì phải bước qua cửa của Tư Mã Hiên Vũ ta trước đã!
- Chỉ là một thiên võ sư mà thôi, tự tìm chết!
Hắc y nhân lúc này thật sự nổi giận, toàn thân bị hắc khí che phủ, trên đỉnh đầu xuất hiện một cái quỷ kiểm võ hồn, đồng thời, ông ông ông, ba đạo tinh hoàn bay xung quanh võ hồn, một xúc tua màu đen vươn ra từ trong thân thể của gã.
Bùm bùm!
Kình khí mạnh mẽ khiến cho không gian xung quanh nổ mạnh từng hồi, hắc y nhân dùng sức giãy một cái, kim ti xà tiên trên tay liền bị gã hất ra, đồng thời đánh một quyền lên người của Tư Mã Hiên Vũ.
Một quyền này là một quyền bạo phát toàn bộ thực lực của hắc y nhân, Tư Mã Hiên Vũ lập tức bay ngược ra ngoài, đập thành một cái hố sâu trên mặt đất, toàn thân đẫm máu.
- Sát Cửu, ngươi đi giết chết Diệp Huyền, ta giết Triệu Duy, những người còn lại, giết hết tất cả cấm vệ quân ở đây cho ta.
Hắc y nhân lao vun vút ra ngoài, trong số những hắc y nhân đang chiến đấu với cấm vệ quân, có một tên hắc y nhân lập tức rời khỏi chiến trường, đuổi theo Diệp Huyền.
Chương 393 Gặp phải mai phục (2)
Chỉ một lát sau, đội cấm vệ quân bảo vệ Triệu Duy cư nhiên tử thương thảm trọng, chỉ còn lại có sáu bảy người đau khổ chèo chống, trong số đám sát thủ này, ngoại trừ hắc y nhân đầu lĩnh là võ tông ngũ giai ra, mấy tên còn lại tất cả đều là thiên võ sư tứ giai, thực lực mạnh tới mức đáng sợ.
Mà Sát Cửu kia lại là tên có thực lực mạnh nhất trong số đó, cao thủ thiên võ sư tam trọng.
- Không xong, bát vương tử điện hạ, cẩn thận!
Thủ lĩnh cấm vệ quân và Tư Mã Hiên Vũ đang trọng thương đều hoảng sợ mở miệng.
- Ha ha, chết đi cho ta!
Chỉ thấy hắc y nhân kia phi thân lao tới, nhe răng cười một tiếng, đánh một chưởng về phía bát vương tử Triệu Duy.
Tu vi của Triệu Duy chỉ là võ sư tam trọng, làm sao có thể là đối thủ của hắc y nhân kia, thủ chưởng của đối phương còn chưa đánh trúng, chỉ nội chưởng phong thôi đã khiến gã không mở nổi mắt, xương cốt toàn thân run lên lách cách, có một loại xúc động muốn quỳ xuống.
Sắc mặt Triệu Duy đại biến, trong mắt để lộ ra một tia hoảng loạn, nhưng trên mặt lại không chút kinh hoàng, chỉ thấy gã vội vàng lấy ra một cái trận bàn có tạo hình cổ xưa từ trên người, quán thâu huyền khí vào trong đó.
Trên trận bàn đột nhiên phát ra một đạo hồng quang, bộc phát ra khí tức mãnh liệt.
Triệu Duy tiện tay quăng ra, trận bàn rơi xuống đất, hồng quang mờ ảo một đạo trận văn phức tạp xuất hiện dưới chân của Triệu Duy, lập tức hóa thành một đạo quang tráo sáng trong suốt, bao vây gã vào bên trong.
Phanh!
Một kích toàn lực của thủ lĩnh hắc y nhân, đánh xuống như lôi đình, ầm ầm giáng xuống, đánh vào trên màn quang tráo này, phát ra tiếng nổ vang khổng lồ, quang tráo lay động một chút, cư nhiên không bị đánh vỡ, ngược lại khiến cho hắc y nhân bị văng ngược ra, rơi xuống đất phải lùi lại vài bước.
Đồng tử của hắc y nhân co rụt lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, đối phương ném ra là loại trận bàn gì thế này, cư nhiên có thể ngăn được một kích toàn lực của võ tông nhất trọng như gã.
Ánh mắt của Diệp Huyền ở phía xa sáng lên, lẩm bẩm nói:
- Trận pháp phòng ngự ngũ cấp —— ngũ hành cổ địa trận!
Trong lòng mấy người Tư Mã Vũ Hiên cũng yên tâm lại, thật không ngờ trên người của bát vương tử cư nhiên vẫn còn trận pháp đáng sợ cỡ này, nếu vậy thì bát vương tử điện hạ sẽ an toàn rồi.
Hắc y nhân tức giận:
- Chỉ là một trận pháp thôi mà cũng muốn ngăn được ta, phá cho ta!
Trong tiếng quát vang vọng, tinh hoàn trên quỷ kiểm võ hồn kia luật động cực nhanh, một đạo khí tức khủng bố mà đến lập tức quấn lên tay phải của gã, đột nhiên đánh lên phía trên quang tráo bên ngoài trận pháp.
Ầm ầm!
Quang tráo chấn động một cái, lăn tăn như sóng nước, chỉ lõm vào một cái liền khôi phục như cũ.
Triệu Duy lạnh lùng quát:
- Các hạ, ngũ hành cố địa trận của ta chính là trận pháp ngũ cấp, với thực lực của ngươi căn bản không thể nào phá vỡ được, còn không mau mau rời đi!
Nói thật thì trong lòng Triệu Duy lúc này cũng thấp thỏm lo sợ rất nhiều, ngũ hành cố địa trận này của gã chính là phụ vương ban cho gã để bảo vệ tính mạng sau chuyện của Diệp Huyền.
Chỉ là không ngờ lại phát huy công dụng nhanh tới như vậy, nếu như không có trận pháp này, thì dưới một kích vừa rồi gã đã sớm đầu mình hai nơi, bỏ xác tại chỗ.
Ánh mắt của hắc y nhân bén nhọn, cười lạnh:
- Buồn cười, trận pháp ngũ cấp thật sự, một võ sư như ngươi há có thể khống chế được, bất quá chỉ là một cái trận bàn đơn giản hóa mà thôi, thứ thôi động trận pháp chính là huyền thạch ở bên trong, ta không tin trận pháp này có thể ngăn được ta một hai lần, nhưng còn có thể ngăn được mấy chục mấy trăm lần.
Hắc y nhân nói xong thì hai nắm đấm liều mạng đánh lên trên quang tráo trước người Triệu Duy, tiếng nổ vang ầm ầm, quang tráo ba động mãnh liệt, thừa nhận công kích khổng lồ.
Đám người Tư Mã Hiên Vũ nghe mà tim vọt lên tới cổ họng, tuy rằng bọn họ không biết nguyên lý của trận bàn, nhưng biết rõ lời của hắc y nhân kia nói quả thật không sai, bọn họ lúc này cũng đã bình tĩnh lại một chút, lại quay nhìn về phía Diệp Huyền đang bị tên Sát Cửu kia truy sát, hô to:
- Diệp Huyền đại sư, mau trở lại hoàng cung tìm viện binh đi!
Chỉ là không đợi bọn họ kịp lao lên giúp Diệp Huyền ngăn cản Sát Cửu, đằng sau đột nhiên liền vang lên tiếng xé gió, vài tên sát thủ hắc y nhân ở phía sau nháy mắt liền bao vây xung quanh hai người bọn họ.
Tư Mã Hiên Vũ và thủ lĩnh cấm vệ quân quay lại nhìn, chỉ thấy trên mặt đất tất cả đều là thi thể của cấm vệ quân, trong khoảng thời gian ngắn, không một ai sống sót, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh hãi.
Thân hình của Sát Cửu vừa động, đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, một chưởng chộp về phía hắn, cười lạnh nói:
- Một tên địa võ sư mà cũng muốn chạy thoát khỏi tay ta? Có thể sao?
Theo một chưởng của Sát Cửu đánh xuống, trong lòng đám người Triệu Duy liền hoảng hốt, biết rõ Diệp Huyền tiêu đời rồi.
Chỉ thấy Diệp Huyền vẻ mặt không đổi, lúc này cư nhiên còn cười lạnh:
- Tên ngu xuẩn nhà ngươi, con mắt nào của ngươi thấy ta muốn chạy?
Vừa dứt lời thì thân hình của hắn chợt động, giống như một con lươn, vặn vẹo vài cái, liền thoát ra khỏi chưởng phong của Sát Cửu, Long Văn Kiếm bên hông keng một tiếng rút ra, tiếng rồng ngâm vang lên từng hồi, biến ảo thành vài đạo kiếm quang đâm về phía đối phương.
Sát Cửu giật mình kinh ngạc nhìn Diệp Huyền thoát ra khỏi chưởng phong của mình, không chút nghĩ ngợi, cũng không thèm để ý tới kiếm quang do Diệp Huyền đánh ra, trong tiếng nổ vang đầy trời, huyền lực của gã hóa thành một cơn sóng lớn đánh về phía Diệp Huyền.
Chỉ là chờ chưởng lực của gã đánh xuống thì chỉ nghe tiếng xoẹt xoẹt vang lên, một màn khiến gã hoảng sợ đã xảy ra, kiếm quang do Diệp Huyền đánh ra lại dễ dàng phá vỡ phòng ngự của thiên võ sư tam trọng như gã, tựa như tinh quang lập lòe, đâm vào những chỗ hiểm khắp toàn thân của gã, khiến gã sợ tới mức vội vàng triệt hồi chưởng kình, tập trung phòng thủ.
Kiếm chưởng va nhau, phát ra thanh âm kim loại chát chúa, kiếm khí sắc bén thiếu chút nữa cắt vỡ lòng bàn tay của gã.
Sát Cửu đầu tiên là lộ ra vẻ hoảng sợ, sau đó là cuồng hỉ, cười lên ha hả:
- Hảo tiểu tử, chẳng trách công kích của ngươi lại đáng sợ như vậy, thanh bảo kiếm này cư nhiên là huyền binh tứ cấp, hơn nữa lại còn là cực phẩm trong huyền binh tứ cấp, đúng là trời cũng giúp ta, một địa võ sư như ngươi cũng xứng dùng huyền binh tứ cấp hay sao, chỉ sợ ngay cả năng lực giải phóng thanh huyền binh tứ cấp này cũng không có nữa, mau giao ra đây cho ta.
Chương 394 Tức muốn nổ phổi
Thời khắc sinh tử, Sát Cửu cư nhiên nổi lên lòng tham muốn cướp đoạt.
- Ngươi muốn thì nói sớm là được, cứ cầm lấy đi!
Diệp Huyền mỉm cười, quăng trường kiếm ra, trong nháy mắt khi tay đối phương chạm vào trường kiếm, thì đột nhiên trong mắt lóe lên một tia bén nhọn:
- Giải phong!
Trên thân Long Văn Kiếm đột nhiên phóng xuất ra một đạo khí tức khủng bố, huyền văn bên ngoài thân kiếm giống như sống lại, lưu quang đủ màu phóng lên ngập trời, hào quang sáng chói, từng đạo kiếm khí sắc bén bắn ra từ bên trong Long Văn Kiếm, giống như sóng lớn cuồn cuộn, bao phủ Sát Cửu vào bên trong.
Kêu thảm một tiếng, Sát Cửu ở dưới kiếm khí tung hoành, toàn thân áo bào đều bị đánh nát, trên người xuất hiện từng miệng vết tương nhỏ chằn chịt, máu tươi đổ ào ạt, giống như một huyết nhân.
- Sao hả, còn muốn nữa hay không?
Diệp Huyền run trường kiếm lên, kiếm pháp huyền diệu, khiến cho Sát Cửu hoa mắt, thân hình nhịn không được liền lùi lại, thất thanh la lên:
- Một địa võ sư như ngươi cư nhiên có thể giải phong huyền binh tứ cấp.
Gã nào biết đâu rằng, huyền khí của địa võ sư tam giai đúng là không thể nào giải phong của cực phẩm huyền binh tứ cấp như Long Văn Kiếm được, chỉ là Diệp Huyền thân là luyện khí đại sư, căn bản không cần dùng tới huyền khí cưỡng chế giải phong gì hết, chỉ cần thông qua thủ pháp đặc biệt là có thể kích hoạt huyền văn trên thân của Long Văn Kiếm.
Diệp Huyền và Sát Cửu giằng co, nháy mắt liền hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người ở đây.
Thủ lĩnh hắc y nhân thấy vậy thì giận tím mặt:
- Sát Cửu, có chuyện gì vậy, còn không mau giết hắn đi, một thiên võ sư tam trọng như ngươi ngay cả một địa võ sư cũng không thể giải quyết được hay sao? Đầu óc bị lừa đá rồi à? Nhìn huyền binh của đối phương làm gì chứ, người này cũng là đối phương mà Ảnh Sát Môn chúng ta phải giết, mau giết hắn đi.
Nhìn thấy Sát Cửu bị một địa võ sư đùa giỡn như vậy, tên thủ lĩnh hắc y nhân kia tức giận tới mức thiếu chút nữa là phun máu, tức muốn nổ phổi.
Sát Cửu cũng thẹn quá hóa giận, trình độ của đối phương không cao, nhưng kiếm pháp và thân pháp cũng là gã chưa từng thấy qua, mỗi một kiếm hắn đánh ra, chẳng những phương vị vô cùng xảo trá, chỉ đâm vào chỗ hiểm, mà phán đoán trong chiến đấu cũng hơn hẳn gã. mỗi lần gã còn chưa kịp ra tay thì đối phương giống như có thể nhìn ra gã sẽ tấn công như thế nào vậy.
Nếu như là địa võ sư bình thường thì gã hoàn toàn có thể không quan tâm, dốc hết sức trấn áp, nhưng huyền binh trong tay đối phương lại vô cùng cường đại, không ngờ có thể đả thương được mình, khiến cho gã nhất thời có chút luống cuống tay chân, vô cùng chật vật.
Đám người Triệu Duy thấy vậy thì trong lòng mừng rỡ:
- Diệp Huyền huynh đệ, mau tranh thủ đi tìm viện binh đi.
Sắc mặt Sát Cửu trở nên âm trầm, mặc dù gã không thể làm gì Diệp Huyền, nhưng tuyệt đối không thể để cho đối phương có cơ hội chạy thoát, lạnh lùng nói:
- Ngươi trốn được sao!
Đỉnh đầu của gã xuất hiện quỷ kiểm võ hồn, xúc tua màu đen vần vũ, bao vây lấy Diệp Huyền.
- Thân là sát thủ của Ảnh Sát Môn mà chỉ có chút thủ đoạn ấy hay sao?
Trong nháy mắt khi đối phương để lộ quỷ kiểm võ hồn ra thì Diệp Huyền liền biết thân phận của đối phương.
- Xú tiểu tử, đừng vội kiêu ngạo, xem ta giết ngươi thế nào đây.
Võ hồn xuất hiện trên đỉnh đầu của Sát Cửu, sát khí nồng đậm hội tụ bên ngoài cơ thể của gã, gã khẽ quát một tiếng, đại lượng huyền lực tụ tập lại bành trướng mênh mông, ép xuống chỗ Diệp Huyền.
Lúc này gã cũng đã tỉnh ngộ, nếu như kỹ xão liều mạng và thân pháp không cách nào bắt đối phương được thì liền trực tiếp dốc hết sức, phát động công kích có phạm vi lớn đánh về phía địch nhân, đối phương chỉ là một địa võ sư tam giai, chỉ cần nằm trong phạm vi công kích của gã thì có thể không chết được hay sao.
Ầm ầm!
Công kích của một thiên võ sư tam trọng đáng sợ tới mức nào? Một kích này đánh xuống, trong vòng mười mét xung quanh cuồng phong gào thét, thủ chưởng chưa tới, chỉ riêng chưởng phong cũng đã giam cầm không gian xung quanh rồi.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, trực tiếp ném ra một khối trận bàn, một đạo quang lượng mờ ảo bao quanh hắn, cứng rắn đỡ lấy một chưởng của đối phương, răng rắc một tiếng, quang mang vỡ nát, trận bàn không đỡ nổi cổ lực lượng này nên trực tiếp vỡ nát, một cỗ huyền lực vô hình đánh tới, xuyên qua thân thể Diệp Huyền như nước lũ.
- Một địa võ sư như ngươi, cho dù để trận bàn ngăn chặn được một công kích của ta thì ở dưới lực trùng kích, chắc chắn cũng phải chết.
Sát Cửu nhếch môi cười lạnh, chỉ là gã còn chưa cười xong thì vẻ mặt đột nhiên ngây ra, chỉ thấy dưới huyền lực trùng kích như vậy, Diệp Huyền cư nhiên lại lông tóc vô thương, đứng thẳng tắp ngạo nghễ như tùng bách.
- Không thể nào!
Sát Cửu thất thanh kêu lên.
Một địa võ sư, sao có thể ngăn được một kích của thiên võ sư tam trọng như gã được, cho là là thiên võ sư nhất trọng đi nữa, dưới dư ba này thì sợ rằng bản thân cũng phải bị trọng thương, không ngừng thổ huyết mới đúng.
Chẳng lẽ trận bàn của đối phương đã gánh hết phần lớn công kích của ta? Bất quá cho dù là vậy đi nữa, đối phương cũng không thể nào bình yên vô sự như vậy được mới đúng chứ?
Sát Cửu chỉ có thể quy kết nguyên nhân lại trên phòng ngự của trận bàn, trong lúc khiếp sợ, thân hình lại không ngừng lại, toàn lực thôi động võ hồn, lại hung mãnh ra tay lần nữa.
- Lần này để xem ngươi cản lại kiểu gì!
Sát Cửu tức giận gầm lên, chỉ thấy Diệp Huyền lại thản nhiên ném ra một khối trận bàn nữa, trận bàn vỡ nát, hắn vẫn lông tóc vô thương như cũ.
Nhân lúc rảnh rỗi, hắn thậm chí còn ngáp một cái rõ dài, bộ dáng nhàn nhã khiến cho Sát Cửu tức giận tới mức phun ra một búng máu, thất khiếu bốc khói.
- Hừ, ta không tin, ngươi có bao nhiêu trận bàn có thể ngăn cản được ta.
Sát Cửu tức giận la lên, liều lĩnh thôi động huyền khí trong cơ thể, điên cuồng ra tay.
Ầm ầm ầm!
Chưởng uy như lôi đình bộc phát bất ngờ như lũ lớn tràn về, khí thế dữ dội như biển gầm sóng dậy, không ngừng đánh xuống.
Chỉ thấy Diệp Huyền cứ ném một khối lại một khối trận bàn ra, giống như có thể ném mãi không hết vậy.
Sát Cửu gần như sắp phát điên lên được, gã chưa từng gặp qua người nào lại mang theo nhiều trận bàn phòng ngự ở trên người như vậy.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, Diệp Huyền còn chưa dùng hết trận bàn thì gã sẽ vì huyền lực trong cơ thể khô kiệt mà tinh tẫn thân vong mất.
Chit chit!
Chương 395 Cứu viện chạy tới (1)
Tiểu tử điêu đột nhiên xuất hiện trên vai Diệp Huyền, nhìn về phía Sát Cửu để lộ ra vẻ trào phúng khinh bỉ, giống như đang cười nhạo gã không biết tự lượng sức mình vậy.
- Tức chết ta, ngay cả một con súc sinh cũng dám cười nhạo ta.
Trên trán Sát Cửu nổi gân xanh, đã không còn là tức giận nữa rồi, chỉ cảm thấy não cũng đang phát đau.
- Bảo vệt bát vương tử điện hạ!
Đúng lúc này, phía xa đột nhiên truyền tới một hồi tiếng rống giận, hóa ra là thành vệ quân đang tuần tra ở gần đó nhận được tin tức cho nên nhanh chóng chạy tới.
- Phế vật, phế vật vô dụng!
Càng phẫn nộ hơn nữa chính là tên thủ lĩnh hắc y nhân kia, thấy Sát Cửu tốn hết cả nửa ngày cũng không giải quyết được Diệp Huyền, biết rõ thời gian không còn nhiều, gã đột nhiên lao nhanh tới, tấn công về phía Diệp Huyền.
- Sát Cửu, ngươi đi giải quyết đội thành vệ quân kia đi, sau đó giúp đám người Thập Tam, tiểu tử này để ta giải quyết.
Người còn chưa tới thì thanh âm đã tới, huyền lực cấp bậc võ tông dâng lên, uy áp bức người, lao thẳng tới.
- Dạ, thủ lĩnh Trương Khuê!
Sát Cửu chỉ cảm thấy tâm thần buông lỏng, Diệp Huyền đối diện quả thật vô cùng quỷ dị, gã không muốn tiếp tục đối diện với Diệp Huyền dù chỉ là một giây nữa, liền xoay người rời đi.
Muốn chạy sao!
Sát Cửu này đánh đấm hắn lâu như vậy, bây giờ liền muốn phủi mông bỏ chạy lấy người như vậy sao? Làm gì có chuyện tốt như vậy.
Trong mắt Diệp Huyền đột nhiên hiện lên một tia lãnh quang, tay phải vung lên, vèo vèo vèo, ba thanh diệt huyền phi đao hóa thành ba đạo lưu quang, như sao băng quét qua, bay thẳng tới hậu tâm của Sát Cửu.
- Muốn chết!
Thủ lĩnh hắc y nhân tên Trương Khuê thấy mình đã đánh tới rồi mà Diệp Huyền còn dám ra tay với Sát Cửu, loại thái độ coi rẻ gã như thế này không khỏi khiến gã giận tím mặt, chưởng uy trực tiếp ép xuống Diệp Huyền.
Diệp Huyền không quan tâm, chi chuyên tâm điều khiển diệt huyền phi đao.
Chút tài mọn mà thôi.
Cảm giác nhạy cảm của Sát Cửu đã sớm phát giác ra động tác của Diệp Huyền, trong lòng cười lạnh một tiếng, huyền lực bao phủ bàn tay, cũng không thèm quay đầu lại, phản thủ đánh một cái, đinh đinh đinh, ba thanh phi đao liền bị đánh bay.
Xuy!
Đúng lúc này, một đạo lôi quang màu tím đột nhiên đánh xuống từ trên trời cao, như trường hồng quán nhật, ưng kích trường điện, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, xuất hiện ở phía sau Sát Cửu.
Trong lòng Sát Cửu hô to một câu không tốt, chỉ kịp dồn hết toàn bộ huyền lực trên người thập trung ở sau lưng, sau đó liền bị lôi quang đánh trúng.
Xoẹt xoẹt!
Điện quang bắt đầu khởi động, dưới cự lực trùng kích, trên huyền lực hộ tráo bảo vệ phía sau lưng của Sát Cửu xuất hiện từng vết rạn, một cỗ lôi điện chi lực ào ào ùa vào trong cơ thể của gã, gã chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, há miệng liền phun ra một búng máu.
Chit chit!
Lôi quang dần thu nhỏ lại, hóa thành tiểu tử điêu, quay sang Sát Cửu nhe răng trợn mắt, giống như đang cười nhạo gã bất lực.
Sát Cửu nổi trận lôi đình, còn chưa kịp ra tay, đột nhiên trong đầu truyền tới cảm giác nguy cơ mãnh liệt, bên tai đồng thời truyền tới tiếng nhắc nhở của thủ lĩnh Trương Khuê:
- Cẩn thận ám khí.
Chỉ là gã nhắc nhở có phần trễ rồi, phập phập phập ba tiếng vang lên, ba đạo lưu quang không biết từ đâu bắn tới, dùng góc độ vô cùng xảo trá quỷ dị, cắm vào trong thân thể của Sát Cửu, trong đó có một đạo lưu quang còn xuyên thủng qua đầu của Sát Cửu.
- A, chết đi cho ta!
Thủ lĩnh hắc y nhân Trương khuê kia thật không ngờ, ở dưới tình huống tự mình ra tay cư nhiên vẫn để cho Sát Cửu chết trên tay của Diệp Huyền, gã tức giận liền đánh một quyền về phía đầu của Diệp Huyền.
Đối mặt với một kích khủng bố của Trương Khuê, nhưng Diệp Huyền cũng không tránh né, mà đột nhiên giơ tay phải lên, câu lặc ra một tia khí tức huyền diệu, ở trên tay của hắn, huyền khí tuôn ra ào ạt hóa thành từng đạo phù văn huyền khí quỷ dị, dập dìu phát sáng, ầm ầm nghênh đón một chưởng của Trương Khuê.
Ầm ầm!
Như kinh lôi đánh xuống, một cỗ lực trùng kích cực mạnh bạo phát ở giữa hai chưởng của cả hai người, mặt đất dưới chân Diệp Huyền ầm ầm vỡ nát, phù văn huyền khí trong lòng bàn tay cũng tan biến như bọt biển, huyền lực trùng kích mạnh như vậy, quần áo toàn thân đều vỡ nát, cả người bay ra ngoài như diều đứt dây, phun ra một ngụm máu.
Dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, hai chân của Diệp Huyền kéo lê thành hai đường thật dài trên mặt đất, kéo dài tới mấy chục mét, sau đó mới miễn cưỡng đứng vững, toàn thân vô cùng chật vật, quần áo trên người gần như không có chỗ nào lành lặn, có vài chỗ còn lộ ra nội giáp lóng lánh ngân quang ở bên trong.
Nội giáp này đúng là ngân ti nội giáp tứ cấp mà quốc vương bệ hạ vừa cho hắn không lâu, lúc này cũng đã trải dài những vết nứt, xem như đã báo hỏng.
- Ngay cả võ tông ngũ giai cũng có thể đánh cho ta thổ huyết, xem ra thân thể này đúng thật là không được mà.
Giơ tay lau vết máu bên miệng đi, Diệp Huyền lắc đầu, vẻ mặt vô cùng khó chịu, giống như bị võ tông ngũ giai đả thương, đối với hắn mà nói chính là một chuyện khiến hắn không thể chịu nổi vậy.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngây ra.
Cả đám trừng to hai mắt, miệng há thật lớn giống như có thể nhét vừa một quả táo vậy.
- Ngươi, cư nhiên không chết, điều này không thể nào…
Người kinh hãi nhất chính là tên thủ lĩnh hắc y nhân Trương Khuê kia, gã nhìn bàn tay của mình, giống như không dám tin những gì đang diễn ra trước mắt mình vậy.
Một địa võ sư tam giai như Diệp Huyền, bị một quyền toàn lực của võ tông ngũ giai như mình đánh trúng, ấy thế mà lại không chết, nếu như không phải chuyện này diễn ra trước mặt gã thì gã nhất định sẽ nghĩ rằng đây là người si nói mộng.
Ánh mắt của Diệp Huyền trở nên lạnh lẽo:
- Giống như ngươi còn chưa thỏa mãn nhỉ, hừ, nếu thật sự bị ngươi đánh chết thì đó mới là chuyện không thể nào xảy ra được, nói thật cho ngươi biết, loại kiến hôi như ngươi, nếu đổi lại là trước kia, một đầu ngón tay của ta cũng có thể nghiền chết ngươi cả trăm ngàn lần.
- Xú tiểu tử, đừng tưởng rằng ngăn được một chiêu của ta thì giỏi lắm, chẳng qua là nhờ vào huyền binh phòng ngự trên người ngươi mà thôi, có ngon thì đỡ thêm một quyền của ta đi.
Lời Diệp Huyền nói ra khiến cho tên thủ lĩnh hắc y nhân nọ giận tím mặt, gã bất chấp khiếp sợ, lại nhào tới lần nữa, đánh về phía Diệp Huyền.