Mục lục
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 276 Khô Trần khiếp sợ (1)

- Đi đi, mau tránh ra, vị này chính là Diệp đại sư.

Tùy tùng quay sang lạnh giọng quát hai gã hộ vệ một tiếng, dẫn Diệp Huyền đi vào trong khu hoạt động, khiến hai gã hộ vệ kia kinh hồn táng đảm nhìn Diệp Huyền.

Người này là ai vậy, có thể khiến cho tổng quản tùy tùng của Khô Trần trưởng lão nhiệt tình như vậy, nhớ tới ngữ khí của mình lúc nãy, hai người bị dọa đổ một thân mồ hôi.

- Tại hạ Chung Chí Văn, không biết lần này Diệp đại sư tới đây có chuyện gì?

Vị tổng quản tùy tùng này nhiệt tình thăm hỏi.

Lần trước gã nhìn thấy Diệp Huyền trợ giúp Khô Trần trưởng lão luyện chế thành công thập phương thủ hồn trận, gã cũng tận mắt nhìn thấy Khô Trần trưởng lão nhiệt tình với Diệp Huyền ra sao, cho nên lần này gã cũng có ý giao hảo với Diệp Huyền.

Bất quá nghe nói Diệp Huyền là muốn tới đây mượn phòng luyện chế trận pháp của Khô Trần trưởng lão thì tổng quản tùy tùng nọ lập tức nhíu mày:

- Diệp đại sư, thật đúng là không khéo, lần trước sau khi ngươi rời khỏi thì Khô Trần trưởng lão liền trực tiếp bế quan, tới bây giờ vẫn còn chưa xuất quan, chuyện mượn phòng luyện chế này, đám thủ hạ như chúng ta không thể làm gì được.

- Xui như vậy?

Diệp Huyền nhíu mày, lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ phải trở lại học viện luyện chế hay sao?

Huyền Linh học viện thân là học viện lớn nhất của Lưu Vân Quốc, bên trong đủ ngành nghề học, từ luyện dược học, luyện hồn học, trận pháp học, cái gì cũng có hết, cho nên phòng luyện chế trận pháp đương nhiên cũng có.

Chỉ là phòng luyện chế trận pháp trong học viện bình thường đều là loại căn bản nhất, dùng chúng rất không tiện.

- Đúng rồi.

Đúng lúc này, tổng quản tùy tùng đột nhiên vỗ đầu một cái:

- Diệp đại sự, phòng luyện chế chính của Khô Trần trưởng lão thì tại hạ không làm chủ được, bất quá ta nhớ là Khô Trần trưởng lão vẫn còn một phòng luyện chế phụ, nếu như đại sư không ngại thì ta có thể làm chủ cho đại sư ngươi dùng nó.

- Vậy thì làm phiền ngươi.

- Ôi chao, sao lại nói vậy, Chí Văn có thể cống hiến sức lực cho Diệp đại sư chính là vinh hạnh của tại hạ.

Vị tồng quản tùy tùng này nhanh chóng dẫn Diệp Huyền đi tới một phòng luyện chế.

- Nơi này chính là phòng luyện chế phụ của Khô Trần trưởng lão, Diệp đại sư cứ luyện chế ở nơi này đi, cần gì thì cứ nói với ta một tiếng.

Sau khi giới thiệu một phen thì vị tổng quản tùy tùng này lập tức lui xuống.

Sau khi cẩn thận kiểm tra khắp phòng luyện chế này một phen, không thể không nói, phòng luyện chế này kém hơn phòng luyện chế chính của Khô Trần trưởng lão lúc trước rất nhiều, thiết bị bên trong cũng có chênh lệch một chút.

Hơn nữa, trận pháp phụ trợ ở trong này cũng rất tệ, chẳng những không có huyền thạch, mà ngay cả trận văn cũng đã bị cháy hỏng rồi.

Một số dụng cụ cũng bị hư hao ít nhiều.

May mắn chính là tài liệu luyện chế trận pháp cơ bản đều có đầy đủ.

- Thôi vậy, trước tiên sửa chữa mấy thứ trong này lại một chút trước đã.

Diệp Huyền cũng không ảo não, tốn cả một ngày trời để sửa hết những dụng cụ thiết bị mình cần dùng.

Tiếp theo, Diệp Huyền lại tốn năm ngày mới có thể luyện chế được trận bàn mà mình cần.

Advertisements

Giống như thập phương thủ hồn trận này vậy, nó chính là trận pháp thượng cổ tam phẩm, trận văn sư tam phẩm bình thường chỉ cần chừng nửa ngày là có thể luyện chế thành công.

Chỉ là hồn lực của Diệp Huyền bây giờ mới chỉ là nhị giai đỉnh phong, cần thông qua dụng cụ gia trì tăng cường mới có thể luyện chế, cho nên cũng tốn thời gian hơn một chút.

Hơn nữa trong quá trình luyện chế, Diệp Huyền còn muốn tiến hành cải tạo thập phương thủ hồn trận này một phen, thành ra cũng tốn chút thời gian.

Đợi tới khi Diệp Huyền trở lại học viện thì chỉ còn cách mấy ngày với thời gian mà Triệu Duy định ra.

Diệp Huyền lại thu thập một phen, điều tức hai ngày, đợi tới ngày thứ ba, Triệu Duy rốt cuộc cũng tới đình viện của Diệp Huyền.

- Diệp Huyền huynh đệ, sáng sớm ba ngày sau thì tập hợp ở thạch lâm bên ngoài thành, không gặp không về.

Triệu Duy tới rồi chỉ nói một câu như vậy xong liền rời đi.

Gã định ra thời gian như vậy hiển nhiên là vì sợ để lộ tin tức, hơn nữa để cho mọi người tự đi ra khỏi thành tập hợp.

Diệp Huyền cũng không để ý, chỉ gật đầu đồng ý.

Mà lúc này, trong phòng tu luyện của hồn sư tháp, Khô Trần trưởng lão vẻ mặt sảng khoái, tinh thần sáng láng đi ra.

- Khổ tu ba tháng, rốt cuộc hồn lực của ta cũng đạt tới tam giai đỉnh phong, dựa theo xu thế này, không tới vài ngày, hồn lực của ta có thể đột phá tới tứ giai, trở thành một trong số các vị luyện hồn sư tứ phẩm hiếm có ở Lưu Vân Quốc này rồi, ha ha ha.

Sau khi luyện chế thành công thập phương thủ hồn trận xong thì Khô Trần trưởng lão liền một mực đắm chìm trong tu luyện hồn lực.

Quả nhiên, có trận pháp thượng cổ này giúp đỡ, hồn lực vốn đứng yên của lão rốt cuộc lại đề thăng lần nữa, trải qua ba tháng bế quan khổ tu, hồn lực của lão cách tứ giai chỉ còn một chút nhỏ xíu xiu nữa mà thôi.

Thời khắc mấu chốt, Khô Trần trưởng lão cố ý ngừng việc bế quan.

Trùng kích luyện hồn sư tứ phẩm đối với lão mà nói, là chuyện vô cùng quan trọng, cho nên lão quyết định phải chuẩn bị nhiều một chút, đợi nghỉ ngơi khôi phục vài ngày xong thì lại bế quan lần nữa, toàn lực trùng kích.

Lưu Vân Quốc hiện tại, số lượng luyện hồn sư tứ phẩm có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỉ có mỗi một mình hội trưởng của hồn sư tháp, một khi lão đột phá tới tứ phẩm thì sẽ trở thành vị luyện hồn sư tứ phẩm thứ hai trong mấy chục năm nay của Lưu Vân Quốc, sẽ khiến cả nước oanh động.

Cho nên sau khi xuất quan xong thì Khô Trần trưởng lão cười tủm tỉm, thần thái sáng láng khỏi bàn.

- Trước khi bế quan lần nữa thì ta phải chuẩn bị vài thứ mới được.

Khô Trần trưởng lão suy nghĩ, đi vào trong phòng luyện chế phụ của mình.

Vừa đi vào một cái thì lão liền trợn mắt há mồm.

Nơi nghỉ ngơi trong khu hoạt động của trưởng lão.

Tùy tùng của các đại trưởng lão mỗi khi rảnh rỗi đều tới nơi này nghỉ ngơi.

- Ha ha, Chung tổng quản, ngày hôm qua ta vừa mới tìm được một ít trà ngon, không bằng chúng ta cùng nếm thử đi.

Một gã tùy tùng quay sang nịnh nọt mấy người Chung Chí Văn.

- Ha ha, được.

Chung Chí Văn mỉm cười bước tới, cùng mọi người nếm thử.

Thân là tùy tùng của các trưởng lão, địa vị của bọn họ cũng có phân biệt, đặc biệt là địa vị của các trưởng lão không giống nhau thì địa vị của tùy tùng cũng sẽ khác nhau.
Chương 277 Khô Trần khiếp sợ (2)

Chung Chí Văn thân là tổng quản tùy tùng của Khô Trần trưởng lão, trong số những người ở đây, đương nhiên là chói mắt nhất, cũng là người khiến người khác ghen tị nhiều nhất.

- Chung tổng quản, lần đó ta nhìn thấy ngươi tiếp đãi một vị thiếu niên, không biết người nọ là ai vậy? trước kia hình như tại hạ chưa từng gặp qua, hơn nữa ta thấy hình như ngươi dẫn hắn vào trong phòng luyện chế phụ của Khô Trần trưởng lão, chẳng lẽ là đệ tử mà Khô Trần trưởng lão vừa thu nhận?

Có một tên tùy tùng đảo tròng mắt, nhào qua hỏi thăm.

Bọn họ ở trong khu nghỉ ngơi của trưởng lão, không có việc gì làm, suốt ngày chỉ toàn nghe ngóng tin tức với tán phét về về chuyện trong hồn sư tháp mà thôi.

Những tùy tùng của các trưởng lão khác đều vểnh tai lên cẩn thận chờ nghe.

Chung Chí Văn liếc nhìn bọn họ một cái, cười nhạt nói:

- Hắn là một vị đại sư của hồn sư tháp chúng ta, chỉ là rất ít khi tới hồn sư tháp, cho nên các ngươi chưa từng gặp qua, về phần rốt cuộc hắn là ai thì các ngươi cũng không cần dò hỏi làm gì, nói thật là ta cũng không biết rõ lắm.

- Hứ, bày đặt ra vẻ, ngươi mà không biết mới lạ.

Không ít tùy tùng thầm mắng một tiếng trong lòng, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười nịnh nọt như cũ.

Đúng lúc này ——

Phanh!

Cửa chính của phòng nghỉ đột nhiên bị mở ra, chỉ thấy Khô Trần trưởng lão mặt mũi nghiêm túc bước nhanh vào.

Tất cả tùy tùng ở đây đều vội vàng đứng dậy, vẻ mặt sợ hãi, không biết xảy ra chuyện gì.

Khô Trần trưởng lão thân là một trong số những đại trưởng lão cao cấp nhất của hồn sư tháp, đây là lần đầu tiên lão xông thẳng vào phòng nghỉ của những tùy tùng như vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn gì rồi.

Không khí căng thẳng, ánh mắt của Khô Trần trưởng lão nháy mắt liền rơi vào trên người Chung Chí Văn:

- Chung Chí Văn, ta hỏi ngươi, vài ngày trước có ai đi vào phòng luyện chế phụ của ta?

Ngữ khí của Khô Trần trưởng lão vô cùng nghiêm túc, ánh mắt như lôi điện, hung hăng nhìn chằm chằm vào Chung Chí Văn, giống như quan quân đang nhìn phạm nhân.

Thanh âm sắc bén nghiêm túc như vậy khiến cho hai chân Chung Chí Văn run lập cập.

- Khô Trần trưởng lão, vài ngày trước Diệp đại sư tới đây, nói muốn hỏi mượn phòng luyện chế của ngươi, tại hạ không dám cho mượn phòng luyện chế chính, liền bạo gan làm chủ, cho hắn mượn phòng luyện chế phụ, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?

Chung Chí Văn nơm nớp lo sợ, cẩn cẩn dực dực trả lời, cơ hồ sắp khóc tới nơi.

- Diệp đại sư?

Khô Trần trưởng lão nhướng mày.

- Chính là Diệp Huyền đại sư.

- Cái gì, là hắn sao?

Khô Trần trưởng lão khiếp sợ mở miệng, trong mắt bắn ra một đạo tinh quang.

Lúc trước sau khi lão bước vào phòng luyện chế phụ xong thì lập tức sợ ngây người.

Phòng luyện chế phụ này thật ra cũng không phải nơi luyện chế thật sự của lão, mà là nơi lão đặt mấy trận bàn luyện chế thất bại cùng với dụng cụ bị hư.

Nhưng vừa rồi khi bước vào, lão lại kinh ngạc phát hiện, những thứ trước kia lão luyện chế thất bại, thậm chí ngay cả dụng cụ luyện chế bị hư hỏng cư nhiên đều khôi phục, cho nên lập tức khiến lão giật mình ngây người.

Những dụng cụ ở nơi này, liên quan tới đủ các phương diện, cho dù lấy tạo nghệ luyện hồn sư tam phẩm của lão cũng không dám nói là có thể sửa được hết, cho nên mới để ở chỗ đó.

Nhưng hôm nay tất cả đều được sữa xong hết, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ có một vị luyện hồn đại sư có tạo nghệ trận pháp và luyện hồn còn cao hơn cả lão, đi vào phòng luyện chế phụ của lão.

Cho nên lão mới vội vã muốn biết người nọ là ai.

Nhưng lại không ngờ, người nọ cư nhiên lại là Diệp Huyền.

Phản ứng đầu tiên trong đầu của lão chính là khiếp sợ và không dám tin, sau này nhớ lại cảnh tượng khi Diệp Huyền nhắc nhở hắn lúc luyện chế thập phương thủ hồn trận thì trong lòng bất giác liền sinh ra cảm giác tin tưởng.

Giống như, nếu như người đó chính là Diệp Huyền thì việc sửa hết những trận văn thất bại cùng với dụng cụ hư hỏng của lão hình như cũng không có gì lạ.

Cảm giác này lại càng khiến lão khiếp sợ hơn nữa.

Phải biết rằng, Diệp Huyền chỉ mới là một thiếu niên mười lăm tuổi, là một luyện hồn sư nhất phẩm vừa mới đăng kí mà thôi.

Cố nén rung động trong lòng, Khô Trần trưởng lão trầm giọng nói:

- Đúng rồi, hắn còn nói gì nữa không?

- Không có. Khô Trần trưởng lão, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ hắn làm hư thứ gì đó của trưởng lão ngài sao?

Vẻ sợ hãi trên mặt Chung Chí Văn càng sâu, đầu óc loạn cào cào, đột nhiên nói:

- Đúng rồi, Khô Trần trưởng lão, ta nghe hắn nói tới học viện gì đó…

Học viện?

Trong lòng Khô Trần trưởng lão thì thào, đột nhiên mắt sáng ngời:

- Diệp Huyền tiểu hữu tuổi còn nhỏ, chẳng lẽ là người của Huyền Linh học viện? Đúng rồi, mười lăm tuổi thì chính là tuổi nhập học ở Huyền Linh học viện mà.

Nghĩ vậy, trong lòng Khô Trần trưởng lão liền vô cùng kích động

Cho tới nay, lão vẫn luôn không biết lai lịch của Diệp Huyền, hôm nay rốt cuộc cũng biết được một chút tin tức.

Còn Chung Chí Văn thì cũng đứng một bên khóc không ra nước mắt, nếu như thật sự là Diệp Huyền làm hư bảo bối gì đó của Khô Trần trưởng lão thì chức tổng quản tùy tùng này của gã xem như đi tong, thậm chí còn có thể bị Khô Trần trưởng lão trừng phạt nghiêm khắc nữa.

Lúc này trong lòng gã không khỏi cảm thấy vô cùng hối hận, tại sao mình lại cho Diệp Huyền vào làm gì không biết.

Không giống với Chung Chí Văn đang sợ hãi run rẩy, mấy tên tùy tùng đứng bên cạnh gã thì cả đám đều cuối đầu, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc mắt nhìn qua Chung Chí Văn với vẻ hả hê.

Chung Chí Văn thân ở địa vị cao, những tùy tùng khác như bọn họ trước kia đã vô cùng chướng mắt, bây giờ nhìn thấy đối phương làm sai chuyện, vẻ mặt sợ hãi thì trong lòng cả đám liền hớn hở khỏi bàn.

Quan trọng hơn chính là một khi gã bị Khô Trần trưởng lão trừng phạt, sẽ để trống một chức tổng quản tùy tùng, như vậy thì bọn họ sẽ có cơ hội rồi!

Nhất thời, tất cả tùy tùng đều vểnh tai lên nghe, muốn xem Khô Trần trưởng lão sẽ trừng phạt hắn như thế nào.

Là quát tháo một trận, giáo huấn cho một chặp hay là đuổi vào lãnh cung, từ tổng quản tùy tùng trở thành một tên chạy việc hay là trực tiếp đuổi khỏi hồn sư tháp, vĩnh viễn không thuê lại đây?

Tất cả mọi người đều vô cùng chờ mong.

Nhưng thật không ngờ, câu nói tiếp theo của Khô Trần trưởng lão lại khiến cho tất cả mọi người mở rộng tầm mắt.

- Tốt, tốt lắm, Chung Chí Văn ngươi làm tốt lắm.

Trên gương mặt đanh đanh của Khô Trần trưởng lão đột nhiên nở nụ cười tủm tỉm, một bộ vui mừng hớn hở.
Chương 278 Thiên tài tụ tập (1)

- Vầy đi, xét thấy biểu hiện của ngươi khiến ta rất hài lòng, lát nữa ngươi tới chỗ hậu cần báo danh, ta sẽ để bọn họ an bài cho ngươi một vị trí chấp sự.

- Cái gì?

Những lời này của Khô Trần trưởng lão khiến cho Chung Chí Văn nháy mắt liền ngẩn ra.

Tất cả những người khác cũng trợn mắt há mồm.

Chấp sự của hồn sư tháp cũng không phải những tùy tùng như bọn họ có thể đảm nhiệm, phải biết rằng nơi này chính là tổng tháp hồn sư tháp ở Lưu Vân Quốc, một chấp sự ở đây ít nhất cũng phải là một luyện hồn sư nhất phẩm mới có thể đảm nhiệm.

Còn những tùy tùng như bọn họ, dù có giỏi giang tới mấy đi nữa thì cũng chỉ làm việc ở khu hoạt động của trưởng lão, cáo mượn oai hùm mà thôi, thực lực thật sự của tất cả cũng chỉ là luyện hồn học đồ mà thôi.

Dựa theo đạo lý thì căn bản không thể nào trở thành chấp sự được.

Đương nhiên, nếu như là những nhân vật quan trọng như Khô Trần trưởng lão mở miệng thì lại khác.

- Sao hả, ngươi không muốn sao?

Nhìn thấy bộ dạng trợn mắt há mồm, mất hồn mất vía của Chung Chí Văn, Khô Trần trưởng lão hỏi lại.

Chung Chí Văn kích động tới mức sắp quỳ mọp xuống, vội nói:

- Đương nhiên là muốn, thuộc hạ muốn, chỉ là nếu như ta làm chấp sự thì không thể phục vụ cho trưởng lão ngài nữa, bằng không thì ta cứ tiếp tục làm tùy tùng cho trưởng lão ngài đi vậy, đi theo trưởng lão ngài thì thuộc hạ mới yên lòng.

Tuy rằng Chung Chí Văn rất muốn làm chấp sự, nhưng gã biết rõ, tất cả những gì gã có được đều là nhờ vào Khô Trần trưởng lão, nếu đã vậy thì chi bằng ở lại bên cạnh Khô Trần trưởng lão thì hơn.

Dù sao thì gã chỉ là một luyện hồn học đồ, nếu thật sự làm chấp sự thì chỉ sợ sẽ có rất nhiều không phục, gây khó dễ cho gã.

Như vậy thì tuy rằng địa vị cao, nhưng tình cảnh lại không tốt.

- Ha ha, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi.

Khô Trần trưởng lão già thành tinh, sao lại không biết Chung Chí Văn đang nghĩ gì, cho nên cười ha hả:

- Ngươi cứ yên tâm đi, ta để ngươi làm chấp sự cũng không phải đá ngươi ra khỏi nơi này, ngược lại, ta còn muốn ngươi làm tổng quản của khu hoạt động của trưởng lão này nữa, sau này nếu như Diệp Huyền tiểu hữu có chuyện gì tới đây thì ngươi cũng tiện tiếp đãi hắn, nhất định không được chậm trễ hắn, gặp hắn như gặp ta, nếu như hắn vẫn cần phòng luyện chế thì cứ đưa phòng luyện chế chính của ta cho hắn dùng, đã biết chưa?

- Biết rõ, thuộc hạ đã biết.

Sự sợ hãi trong lòng Chung Chí Văn đã biến mất hết sạch, lúc này chỉ còn lại cuồng hỉ vô cùng vô tận mà thôi.

Trời ạ, Khô Trần trưởng lão cư nhiên để cho ta làm tổng quản của khu hoạt động của trưởng lão này, Chung Chí Văn ta đúng là có dịp xoay người rồi.

Trước kia gã chỉ là tổng quản tùy tùng của riêng Khô Trần trưởng lão mà thôi, chính là coi như nhỉnh hơn những tùy tùng khác một chút, nhưng bây giờ trở thành tổng quản của khu hoạt động trưởng lão này thì chính là đứng đầu quản lý hơn một trăm người.

Quan trọng hơn chính là về sau ở khu hoạt động của trưởng lão này, ngoại trừ những trưởng lão thì lời gã nói chính là có uy nhất.

Sau này chỉ sợ là những luyện hồn đại sư nhất phẩm nhị phẩm khác của hồn sư tháp cũng phải nịnh nọt gã.

Nghĩ tới đây, trong lòng Chung Chí Văn liền hừng hực.

Đây quả là mùa xuân thứ hai của đời người mà.

Bất quá Chung Chí Văn cũng biết rõ, sở dĩ gã có được vị trí này hoàn toàn là vì mấy ngày trước gã tiếp đãi Diệp Huyền, xem ra vị Diệp đại sư này có địa vị rất cao trong lòng Khô Trần trưởng lão mà.

Nghĩ vậy, Chung Chí Văn thầm quyết định, sau này Diệp Huyền tới thì mặc kệ có yêu cầu gì mình cũng phải toàn lực khiến hắn thỏa mãn mới được, xem hắn như trưởng lão của hồn sư tháp này, dốc sức làm việc cho hắn.

- Được rồi, cứ như vậy đi, lát nữa ngươi đi tới chỗ hậu cần đưa tin đi, có chuyện gì thì hãy tới tìm ta báo cáo.

Khô Trần trưởng lão phân phó xong thì xoay người rời đi.

Mấy ngày này, chính là thời khắc mấu chốt để lão đột phá luyện hồn sư tứ phẩm, sau khi biết được đáp án rồi thì lão cũng không cần phải nóng vội nữa.

Lão quyết định chờ mình đột phá xong thì lại tới Huyền Linh học viện xem xem, Diệp Huyền rốt cuộc có ở trong học viện đó hay không.

Khô Trần trưởng lão vừa đi khỏi thì chỗ nghi ngơi của khu tùy tùng liền lập tức oanh động.

- Chúc mừng, chúc mừng.

- Chung tổng quản, không không, Chung chấp sự, sau này chúng ta đều phải nhờ vào lão nhân gia ngài rồi.

- Chung chấp sự, hôm nay có chuyện mừng như vậy, chi bằng đêm nay tiểu đệ làm chủ, mở một bàn rượu mời khách, chúc mừng Chung tổng quản ngài một phen.

Mấy gã tùy tùng lúc này vừa hâm mộ lại ghen ghét đố kị, nhưng vẫn mở miệng chúc mừng, vô cùng nhiệt tình.

Sau này, Chung Chí Văn chính là người lãnh đạo trực tiếp của mấy người bọn họ, hơn nữa sau khi gã đảm nhiệm vị trí chấp sự thì cũng trở thành một nhân viên quản lý của hồn sư tháp, trở thành người mà bọn họ ngưỡng mộ.

- Các vị khách khí rồi, ta vẫn còn có việc, xin tới chỗ hậu cần một chuyến trước đã, về phần mở tiệc tối nay thì thôi đi, hẹn hôm khác vậy.

Chung Chí Văn cất bước, chậm rãi rời khỏi, nhưng trong lòng thì vui mừng hớn hở.

Sở dĩ gã cự tuyệt mở tiệc đêm nay chính là vì trong lòng gã thầm nghĩ, lỡ như Diệp đại sư lại tới khu hoạt động mà gã không có mặt thì sao được.

Chuyện ở hồn sư tháp chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ, Diệp Huyền đang ở học viện tự nhiên không biết gì, một hành động tùy ý của hắn mấy ngày trước cư nhiên lại mang tới hậu quả lớn như vậy.

Bất quá cho dù hắn có biết đi chăng nữa thì chắc là cũng cười trừ một cái mà thôi.

Thời gian ba ngày thoáng cái liền trôi qua, sáng sớm ngày thứ ba, Diệp Huyền rửa mặt xong liền đi tới thạch lâm bên ngoài thành.

Thạch lâm bên ngoài vương thành là một vùng đồi núi chỉ toàn cự thạch, loạn thạch chất chồng chen chúc bên trong thẳng tắp chỉ lên cao chọc trời như cây cối trong rừng, cũng có nằm ngang nằm xéo, đủ loại hình thù lởm chởm, làm cho người ta có một loại cảm giác thị giác bị trùng kích.

- Diệp Huyền huynh đệ, ngươi đã tới rồi.

Bên trong thạch lâm không có bóng người, bất quá đợi Diệp Huyền vừa bước tới thì có từng đạo thân ảnh bước ra từ phía sau loạn thạch.

Người đứng đầu chính là bát vương tử Triệu Duy.

Ngoại trừ gã ra thì sau lưng còn có ba người nữa, một người mặc áo xanh, lưng đao trường kiếm, vẻ mặt cứng đờ, nhìn từ xa liền giống như một thanh bảo kiếm đã rút ra khỏi vỏ, vận sức chờ phát động, mang theo cảm giác sắc bén.
Chương 279 Thiên tài tụ tập (2)

Người thứ hai thì mặc áo màu xám, lưng đeo chiến đao, thanh chiến đao này cư nhiên chỉ có nửa thanh, mái tóc màu xám dựng đứng lên trời, vẻ mặt ngạo nghễ, dáng người khôi ngô.

Người thứ ba thì là một thiếu nữ mặc sa quần màu hồng phấn, đầu cài trâm ngọc, trang điểm sơ qua, đôi nga mi phân thủy thứ cắm sau mông cong, làm cho người ta có một loại cảm giác anh tư hiên ngang nhưng vẫn không kém phần dịu dàng, trên mặt mang theo vẻ thanh cao.

Ba người này, khí thế trên người của mỗi người đều không yếu, theo như Diệp Huyền thấy thì người yếu nhất cũng cao hơn Đồng Hồng.

- Tới đây, tới đây, ta giới thiệu một chút.

Triệu Duy mỉm cười, giới thiệu cho mọi người:

- Diệp Huyền huynh đệ, vị này chính là Tả Lưu, đứng hàng thứ tư trong phong vân bảng của học viện, vị này chính là Phù Ngọc Linh, đứng hàng thứ chín trên phong vân bảng, vị này chính là Đoạn Nhận, đứng hàng thứ mười lăm trên phong vân bảng.

- Về phần vị này, ta nghĩ tất cả mọi người đều đã nghe nói, chính là Diệp Huyền trước đây không lâu đã đánh bại Đồng Hồng, tạm thời đang thay thế vị trí của hắn, nhân vật phong vân của học viện trong khoảng thời gian gần đây.

Triệu Duy nhiệt tình giới thiệu.

Trong ba người này, biểu tình lại hoàn toàn khác nhau, Tả Lưu chỉ gật đầu một cái, ánh mắt bình thản, không lộ bất kỳ vẻ gì, Phù Ngọc Linh thì thanh ngạo nhìn Diệp Huyền một cái, rõ ràng không để ý gì tới đối phương nhiều, chỉ đưa mắt nhìn về phía bát vương tử, còn Đoạn Nhận thì khinh thường khịt mũi cười:

- Bát vương tử, hắn chính là tên Diệp Huyền đã đánh bại Đồng Hồng và chiếm bài danh của Đồng Hồng kia đó sao? Thoạt nhìn cũng bình thường thôi mà?

Triệu Duy cười nói:

- Đoạn Nhận, vậy là ngươi đã xem thường Diệp Huyền huynh đệ quá rồi, mặc dù Đồng Hồng chỉ đứng thứ ba mươi sáu trên phong vân bảng, nhưng thực lực của hắn tuyệt đối có thể xếp vào hàng hai mươi, cho nên thực lực thật sự của Diệp Huyền huynh đệ không phải nói chơi đâu.

- Thật sao?

Đoạn Nhận cuồng ngạo cười lớn, tuy rằng không nói gì, nhưng vẻ cao ngạo và khinh miệt trắng trợn trong mắt gã thì không cách nào che giấu được.

Theo như gã thấy, bản thân Đồng Hồng không thể xem như cao thủ gì, cái gọi là xếp vào hàng hai mươi cũng chỉ là những học viên thứ hạng thấp kia suy đoán mà thôi, còn một tân sinh võ sư nhất trọng như Diệp Huyền thì có thể mạnh được tới đâu kia chứ?

Cái gọi là hạng hai mươi trong phong vân bảng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.

Dù sao thì trong ấn tượng của Đoạn Nhận, những người muốn vào hạng hai mươi đổ lên của phong vân bảng thì ít nhất cũng phải là cường giả võ sư tam trọng mới được.

Bốn người ở đây, trận khiêu chiến hôm đó chỉ có mỗi mình Triệu Duy là tận mắt chứng kiến, những người khác cũng chỉ là nghe kể lại mà thôi, cho nên đương nhiên không rõ ràng về thực lực của Diệp Huyền.

Diệp Huyền cũng không muốn giải thích, chỉ cười nhạt một tiếng, đứng một bên.

Hành động này của hắn rơi vào trong mắt của Đoạn Nhận lập tức liền biến thành biểu hiện của chấp nhận, trong lòng lại càng khinh thường, tân sinh đúng là tân sinh, không biết tại sao bát vương tử lại tìm người như vậy tới làm gì nữa.

- Các vị, trước mắt chúng ta có năm người, còn phải đợi một người nữa, kính xin chờ thêm một lát, đợi người đó tới thì lập tức xuất phát.

Triệu Duy giải thích.

Đoạn Nhận nhíu mày nói:

- Bát vương tử, còn một người nữa là ai? Ngay cả Tả Lưu đại ca cũng tới rồi, người nọ cư nhiên còn không tới, để cho cả đám người chúng ta đợi một mình hắn, mặt mũi cũng lớn thật đấy.

- Ngươi đang nói ta sao?

Vèo!

Gã vừa dứt lời thì phía xa đột nhiên có một đạo lưu quang lướt tới, tốc độ cực nhanh, vừa rồi còn ở bên ngoài tầm mắt, nhưng chớp mắt một cái đã xuất hiện trước mắt mọi người, khiến cho người ta có một loại cảm giác như cưỡi mây lướt gió.

Người tới là một thiếu nữ trẻ tuổi.

Nàng mặc một chiếc váy ngắn màu xanh biếc, để lộ bờ vai trắng nõn nà, dáng người uyển chuyển, mặt như trăng sáng, bên dưới mày liễu cong cong chính là một đôi mắt tinh trí mê người, giống như biết nói vậy.

Đôi chân thon dài thẳng tắp trắng nõn điểm nhẹ trên mấy khối đá lớn, thân thể thiếu nữ như chim én, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt mọi người.

Người này vừa xuất hiện thì sắc mặt của Đoạn Nhận kia lập tức tái mét, thức thời ngậm miệng lại.

Trên mặt Phù Ngọc Linh cũng hiện lên chút khó chịu, tuy rằng dung mạo của nàng diễm lệ, nhưng so với vị mỹ nữ áo xanh thanh lệ động lòng người này thì lập tức có vẻ ảm đạm thất sắc nhiều lắm.

Thậm chí ngay cả Tả Lưu, Diệp Huyền cũng có thể nhìn thấy một tia ngưng trọng trong mắt của gã.

- Ta không tới trễ chứ?

Thiếu nữ bước tới gần, cười khẽ một cái, thanh tân thoát tục.

- Không có, không có.

Triệu Duy cười nói:

- Tới đây, giới thiệu với mọi người một chút, vị này chính là Thanh Lăng, đứng thứ hai trên phong vân bảng của học viện, chắc là mọi người cũng nghe nói qua rồi.

Thanh Lăng ôm quyền:

- Thanh Lăng, được Triệu Duy sư đệ mời, đặc biệt tới đây gặp mặt các vị thiên tài của học viện một phen.

- Ha ha, Thanh Lăng sư tỷ khách khí rồi, ở trước mặt sư tỷ chúng ta sao có thể coi là thiên tài được.

Đoạn Nhận vội vàng mở miệng, trên mặt lộ ra nụ cười lấy lòng.

Đoạn Nhận này nhìn như cuồng ngạo kiêu căng, không ngờ cũng dẻo mồm nịnh nọt như vậy.

Chỉ là gã nói bản thân gã thì không có gì, cứ lại nói chúng ta chúng tôi cái gì, trực tiếp gom hết những người ở đây bao gồm cả Diệp Huyền vào.

Tả Lưu thân là người đứng thứ tư trên phong vân bảng, đối với người đứng thứ hai là Thanh Lăng thì vốn liền mang theo ý thức cạnh tranh.

Bản thân Phù Ngọc Linh là nữ tử, đương nhiên cũng không cam lòng thua Phù Ngọc Linh.

Đoạn Nhận nịnh hót một câu liền trực tiếp khiến cho hai người kia khó chịu, lạnh mặt liếc nhìn gã một cái.

Tả Lưu kia thì trực tiếp nói thẳng:

- Đoạn Nhận, Thanh Lăng sư tỷ đúng là có thực lực, nhưng chúng ta cũng không phải loại tầm thường, còn không tới mức đứng trước mặt nàng liền không phải là thiên tài nữa như vậy chứ?

Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Tả Lưu, trong lòng Đoạn Nhận liền lạnh toát, nụ cười nịnh nọt trên mặt cũng trở nên gượng gạo, liền nói:

- Đúng đúng, thực lực của Tả Lưu sư huynh mạnh, thiên phú lại cao, Đoạn Nhận ta vạn vạn không thể nào sánh bằng, vô cùng bội phục.

Một màn này khiến cho trong lòng Diệp Huyền buồn cười, không khỏi cong môi cười khẽ.
Chương 280 Thanh Huyền sơn

Nụ cười này bị Đoạn Nhận nhìn thấy, trong lòng gã lập tức khó chịu, giống như tìm được chỗ để trút giận, liền lạnh giọng quát:

- Tiểu tử, ngươi cười cái gì hả, chẳng lẽ ngươi cảm thấy vừa rồi ta nói không đúng sao, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi còn thiên tài hơn cả Thanh Lăng sư tỷ và Tả Lưu sư huynh hay sao?

Diệp Huyền nghe vậy gương mặt vốn đang mang ý cười lập tức lạnh xuống.

Vốn Diệp Huyền cũng không chấp nhất với vẻ cuồng ngạo rêu rao, vừa gặp liền khinh thường mình của tên Đoạn Nhận này.

Dù sao mỗi người đều có suy nghĩ riêng của bản thân, hắn cũng không thể khiến cho tất cả mọi người kính trọng mình được.

Nhưng tên Đoạn Nhận này vuốt mông ngựa không thành, bị Tả Lưu mắng xong, mất hết mặt mũi cư nhiên lại lôi mình ra trút giận.

Thực cho rằng mình dễ bắt nạt hay sao?

Diệp Huyền liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh một tiếng:

- Ngươi nói đúng hay không không liên quan gì tới ta, bất quá chính bản thân ngươi không bằng Thanh Lăng sư tỷ và Tả Lưu sư huynh thì cũng đừng có kéo thêm cả người khác vào, không phải bất kỳ kẻ nào cũng thích xum xoe nịnh nọt như ngươi đâu.

Đoạn Nhận luôn luôn cao cao tại thượng, lại thêm có thiên phú hơn người, có thể đi vào hàng thứ mười lăm trên phong vân bảng, cũng không phải nhờ nịnh nọt mà có, trong lòng cũng có cao ngạo của riêng gã.

Sở dĩ gã kiêng kỵ Thanh Lăng và Tả Lưu như vậy không chỉ vì thực lực của bọn họ, mà còn vì thế lực sau lưng của bọn họ.

Nhưng đối mặt với võ giả bình thường, cho dù là thứ hạng trên phong vân bảng có cao hơn gã đi nữa thì gã cũng có chút không phục và ngạo nghễ, còn những võ giả yếu hơn gã thì càng không thể lọt được vào trong mắt của gã.

Những lời giáo huấn như lúc nãy, gã sống bao nhiêu năm nay không biết đã nói biết bao nhiêu lần rồi.

Từ trước tới nay, những người bị gã mắng dó, không ai dám không phục cả.

Vừa rồi gã cũng chỉ là muốn thông qua mắng Diệp Huyền để tìm lại chút thể diện cho mình, chứ thực ra hoàn toàn không để ở trong lòng.

Nhưng thật không ngờ Diệp Huyền lại hoàn toàn khác với những võ giả từng bị gã mắng chửi trước đây, cư nhiên chế giễu ngược lại gã, lập tức khiến cho sắc mặt của gã trầm xuống:

- Tiểu tử kia, ngươi đang nói ai đó? Ngữ khí cuồng vọng thật đấy, lẽ nào ngươi cho rằng mình đánh bại được Đồng Hồng thì trở thành thiên hạ đệ nhất ở học viện hay sao.

Vẻ mặt của Diệp Huyền rất hờ hững:

- Kẻ cuồng vọng hình như là ngươi mới đúng, ngoại trừ ta ra thì trong số những người ở đây, thứ hạng của ngươi là thấp nhất, bất quá, sao ta lại cảm thấy ngươi là kẻ nói nhảm nhiều nhất đây.

- Ngươi nói cái gì?

Sắc mặt của Đoạn Nhận nháy mắt liền trở nên vô cùng khó coi, tức giận đùng đùng.

- Được rồi.

Mắt thấy hai bên sắp xung đột tới nơi, Triệu Duy vội vàng đi ra hòa giải:

- Các vị, các ngươi đều là do ta mời tới cùng đi lịch luyện, ta hy vọng mọi người đều có thể hòa hòa khí khí, dù không thể đồng cam cộng khổ, nhưng cũng đừng nên đấu đá với nhau, Đoạn Nhận, sau này ngươi ít nói một cái, Diệp Huyền huynh đệ là khách do ta mời tới, ngươi bất kính với hắn chính là bất kính với ta.

- Diệp Huyền huynh đệ, ngươi cũng đừng nên để trong lòng, tính tình của Đoạn Nhận chính là như vậy, hơi nóng nảy một chút, thỉnh thoảng lại không xem ai ra gì, nhưng thật ra hắn không phải người xấu.

Bị Triệu Duy nói như vậy, Đoạn Nhận lập tức đứng im một bên không nói chuyện nữa.

Diệp Huyền cũng nhìn ra, Đoạn Nhận này tuy rằng cũng là học viên của học viện, nhưng ở trước mặt Triệu Duy thì có cảm giác như thuộc hạ vậy.

Diệp Huyền gật gật đầu, không ngại nói:

- Nếu Triệu huynh đã nói vậy thì Diệp Huyền ta cũng không phải loại người không nói đạo lý, việc lúc nãy xem như bỏ qua đi.

- A? Ngươi chính là Diệp Huyền?

Một trận tranh cãi nho nhỏ chấm dứt, Thanh Lăng lại kinh ngạc nhìn Diệp Huyền:

Advertisements

- Nghe nói trên đài khiêu chiến, ngươi dùng một chiêu đánh bại Đồng Hồng, lại không sợ uy danh của Thái Tử Minh, thiết cốt tranh tranh, hôm nay được gặp, quả nhiên là có cá tính, xem ra học viện chúng ta lại có thêm một nhân vật thiên tài rồi.

Nàng mỉm cười, từ giọng nói và ánh mắt thì đúng là có vài phần thưởng thức Diệp Huyền.

- Thanh Lăng sư tỷ quá khen rồi.

Diệp Huyền mỉm cười, cũng không nói nhiều.

Lời này của Thanh Lăng, người khác nghe không ra cảm giác gì, nhưng thật ra lại khiến sắc mặt của Đoạn Nhận lại càng khó coi hơn, vừa rồi gã còn muốn chế giễu mỉa mai Diệp Huyền một phen, nhưng nháy mắt ngay cả người xếp hạng cao nhất là Thanh Lăng lại nói như vậy.

Đây đúng là tát thẳng vào mặt của gã mà.

- Nếu như tất cả mọi người đều tới rồi thì chúng ta lên đường đi.

Người đều tới đông đủ rồi, Triệu Duy liền lấy ra một cỗ xe ngựa lớn từ phía sau loạn thạch, mọi người leo lên xe ngựa, nhanh chóng rời đi.

Cấm địa vương thất cũng không phải ở bên ngoài vương thành, mà là nằm trong một phiến sơn mạch cách vương thành một đoạn.

Trải qua nửa ngày đường, xe ngựa rốt cuộc dừng lại trước một mảnh sơn lâm dày đặc.

- Ai đó, nơi này chính là cấm địa vương thất, người tới mau dừng bước.

Xe ngựa vừa dừng lại thì một tiếng quát lớn liền vang lên, ngay sau đó có một đám binh sĩ người mặc khôi giáp tay cầm vũ khí, vây kín xe ngựa, sát khí đằng đằng.

Đám binh sĩ này chính là do vương thất chuyên môn phái tới đây thủ hộ cấm địa này, ngăn cản những võ giả tới từ bên ngoài.

Triệu Duy vì che giấu tai mắt người ngoài, cho nên chỉ cưỡi xe ngựa bình thường chứ không phải xe ngựa chuyên dụng của vương thất, đương nhiên sẽ bị cản lại.

- Là ta.

Triệu Duy xốc mành lên, đưa một khối lệnh bài ra.

- Hóa ra là điện hạ.

Tiểu đội trưởng dẫn đầu thấy thế thì lập tức cúi mình hành lễ, sau đó khoát ray cho xe ngựa đi qua.

Tiếp theo, xe ngựa chạy tới một đoạn, sau khi qua mấy trạm kiểm soát thì mới ngừng lại.

- Các vị, nơi này chính là cấm địa vương thất Thanh Huyền Sơn, mục tiêu của chúng ta cũng nằm ở trong này.

Đi xuống xe ngựa, Triệu Duy giới thiệu cho mọi người.

Xuất hiện trước mặt mọi người là một ngọn núi cao ngất, núi non rừng cây trùng trùng điệp điệp, quái thạch lởm chởm, nhìn về phía xa thì chính là từng mảnh quân doanh, coi như phòng bị sâm nghiêm.

- Đi, chúng ta vào thôi.

Một đám người dưới sự dẫn dắt của Triệu Duy, đi vào bên trong sơn lâm.

Sau khi mấy người Diệp Huyền tiến vào sơn lâm không bao lâu.

Lộc cộc lộc cộc!

Lại thêm một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy tới.

Có vài người bước xuống từ trên cỗ xe ngựa kia.

Người dẫn đầu khí vũ hiên ngang, thần thái sáng láng, có một loại cảm giác kiệt ngạo coi trời bằng vung, chỉ là trong ánh mắt lại mang theo vẻ âm lệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK