- Tử Hà thần công, Tây Môn Vô Tình không hổ là tuyệt thế thiên kiêu của Đấu Vũ Hội chúng ta thời đại này, vẻn vẹn năm năm, hắn dĩ nhiên cũng đã hoàn toàn khống chế Khí Trùng Ngân hà, không có gì bất ngờ xảy ra, Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong phổ thông sẽ không phải một chiêu chi địch của hắn.
- Xem ra ngày hôm nay Diệp Huyền kia là phải thua không thể nghi ngờ, có điều thua ở trên tay Tây Môn Vô Tình, cũng coi như là vinh hạnh của hắn.
- Ha ha, ngày hôm nay là không cần chúng ta lên sân khấu, có Tây Môn Vô Tình cũng đã đầy đủ, chúng ta đều già rồi.
Thi đấu sau tám mươi thắng liên tiếp, hấp dẫn không ít cao thủ hàng đầu của Đấu Vũ Hội, bởi vậy trong phòng quý khách ngoại trừ Mạnh trưởng lão cùng nam tử trung niên ra, cũng có không ít Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong của Đấu Vũ Hội, lúc này trên mặt tất cả đều lộ ra mỉm cười.
Dưới con mắt mọi người, một ánh kiếm màu tím, từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt chém ở trên Huyền Nguyên hộ thể của Diệp Huyền.
Răng rắc!
Huyền Nguyên hộ thể của Diệp Huyền trong nháy mắt nát tan, lộ ra thân thể bên trong.
- Đại Địa Võ Hồn!
Thời khắc mấu chốt, Diệp Huyền rốt cục thôi thúc Đại Địa Võ Hồn.
Vù!
Hư ảnh màu vàng đất xuất hiện ở trên đỉnh đầu của hắn, như đại địa thâm trầm, một luồng lực lượng chất phác đến làm người không thở nổi, tán về phía bốn phía.
- Ha, Diệp Huyền này dĩ nhiên cũng sử dụng tới Võ Hồn.
- Vào lúc này sử dụng tới Võ Hồn có ích lợi gì, bại cục đã định.
- Coi như hắn sử dụng tới Võ Hồn mạnh hơn cũng không có tác dụng, bởi vì hắn đã không có cơ hội phản kích.
Trong đầu vô số khán giả, gần như cùng lúc đó bốc lên những ý niệm này.
Nhưng mà sau một khắc, ánh mắt của mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
Bạch!
Đại Địa Võ Hồn vừa ra, bên ngoài thân Diệp Huyền đột nhiên hiện ra một tầng áo giáp thâm hậu, ầm ầm ầm! Tây Môn Vô Tình sử dụng tới kiếm pháp chém ở phía trên, lập tức bắn lên vô số mảnh vụn nham thạch, ánh kiếm xẹt qua, trên người Diệp Huyền loang loang lổ lổ, áo giáp nham thạch chia năm xẻ bảy, nhưng cả người vẫn như cũ bình yên vô sự, lông tóc không tổn hại.
- Cái gì?
- Cái này không thể nào!
Hết thảy khán giả đều kinh kêu thành tiếng, một mặt khó có thể tin.
- Các ngươi xem tinh hoàn của Diệp Huyền kia.
Đột nhiên, có người khiếp sợ lên tiếng.
Mọi người dồn dập đưa mắt ngưng tụ ở trên tinh hồn của Diệp Huyền, vừa nhìn, tất cả đều ngơ ngác.
Chỉ thấy bảy đạo tinh hoàn cực kỳ xán lạn, ở ngoại lai Võ Hồn màu vàng đất rung động, tỏa ra khí tức làm cho người kinh hãi run sợ.
Thời khắc này, bảy đạo kim sắc tinh hoàn kia là xán lạn như vậy, làm cho mọi người mất đi suy nghĩ, từng cái từng cái yên lặng như tờ.
- Tinh hoàn màu vàng, bảy đạo kim sắc tinh hoàn.
Tất cả mọi người đều lẩm bẩm, ánh mắt đờ đẫn.
Bọn họ không biết, kiếp trước được xưng Tiêu Diêu Hồn Hoàng Diệp Huyền, nghịch thiên nhất chính là ở Luyện Hồn chi đạo, bởi vậy Đại Địa Võ Hồn của hắn, mỗi một đạo tinh hoàn, đều bị hắn luyện chế đến mức tận cùng, hình thành tinh hoàn màu vàng đáng sợ nhất.
Bởi vậy thời điểm bảy đạo kim sắc tinh hoàn hiện lên ở không trung, toàn trường tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, bao quát cường giả Cửu Thiên Vũ Đế ẩn giấu trong bóng tối, thân thể cũng chấn động.
Bảy đạo kim sắc tinh hoàn, đại biểu thời điểm Diệp Huyền mỗi một lần tăng lên Võ Hồn, đều chịu đựng lực lượng vượt xa năng lực Võ Hồn của hắn chịu đựng, mỗi một lần Võ Hồn tăng lên, đều ở Quỷ Môn quan đi qua một vòng.
Mà càng khiếp sợ hơn, vẫn là Tây Môn Vô Tình.
- Sao lại thế...
Hắn trừng lớn hai mắt, khó có thể tin.
Đại Địa Võ Hồn mang đến cho Diệp Huyền phòng ngự, vượt xa tưởng tượng của hắn.
- Ta liền không tin, Tây Môn Vô Tình ta sẽ không phá ra được phòng ngự của ngươi.
Ánh mắt ngưng lại, Tây Môn Vô Tình trong nháy mắt lấy lại tinh thần, ánh mắt càng thêm ác liệt đáng sợ.
- Vô Không kiếm pháp... Hồn Đoạn Thiên Nhai!
Hắn đứng ngạo nghễ giữa không trung, hai tay cầm kiếm, một luồng kiếm ý doạ người đến mức tận cùng, từ trong cơ thể hắn tỏa ra.
Ong ong ong!
Trong cực quang, vô số ánh kiếm không hề có một tiếng động lấp lóe, kiếm khí màu tím cấp tốc tập hợp, ngưng tụ thành một thanh trường kiếm đáng sợ, như thiên hàng cầu vồng, lần nữa chém về phía Diệp Huyền.
- Là Vô Không kiếm pháp thức thứ sáu!
Đoàn người lần thứ hai phát sinh một tiếng thét kinh hãi.
Vô Không kiếm pháp là một môn Vương phẩm kiếm pháp cực kỳ đáng sợ mà Tây Môn Vô Tình nắm giữ, tổng cộng sáu thức, là lá bài tẩy của Tây Môn Vô Tình, năm năm trước, Tây Môn Vô Tình chính là lợi dụng Vô Không kiếm pháp này, thu được Đấu Vũ Hội võ đài tái tám mươi lăm thắng liên tiếp, mà lần đó, hắn chỉ tu Vô Không kiếm pháp tới thức thứ năm.
Bây giờ năm năm trôi qua, thức thứ sáu đã tu luyện thành.
Vô Không kiếm pháp thức thứ sáu vừa ra, toàn bộ võ đài tái đều yên lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều biết, thắng bại, sẽ ở trong chiêu kiếm này hiện ra.
Ầm!
Trong hư không, ánh kiếm màu tím đáng sợ bao phủ tất cả, kiếm khí mịt mờ hóa thành hải dương tử khí, bao trùm toàn bộ võ đài, ầm ầm nghiền ép xuống.
Thời khắc này, toàn bộ không gian võ đài đã bị Tây Môn Vô Tình triệt để khóa chặt, Tử Tiêu thần công, Hư Kiếm Võ Hồn, Vô Không kiếm pháp, tam đại bí pháp nghịch thiên vừa ra, đã đẩy lực lượng của Tây Môn Vô Tình lên tới cực hạn, thần cản giết thần, phật chặn giết phật.
Trong phòng quý khách, Thời Nguyên Phách cùng Quỷ Lệ đều đứng lên, mắt lộ ra ngơ ngác.
Chiêu kiếm này, khiến cho bọn họ ở trong phòng quý khách cũng cảm nhận được một áp lực trầm trọng.
- Gần đủ rồi, lại tiếp tục chiến đấu tiếp, đã không có ý nghĩa.
Diệp Huyền nhìn chăm chú hào quang màu tím giữa bầu trời, đôi mắt bị chiếu đến tím rực, nhưng biểu hiện trấn định trước nay chưa từng có.
Sau một khắc, ánh mắt của hắn từ từ mông lung, như có một hồ sâu ở trong đó xoay tròn.
Không sai, hắn triển khai một lá bài tẩy khác… Thần Linh Đồng Thị.
Muốn nhanh chóng kết thúc chiến đấu, Thần Linh Đồng Thị không thể nghi ngờ là phương pháp tốt nhất, không có một trong.
- Huyễn Cấm Chi Nhãn!
Ở một khắc cuối cùng kiếm khí màu tím giáng lâm, Diệp Huyền rốt cục sử dụng tới Huyễn Cấm Chi Nhãn, một đạo hồn lực mông lung, trong nháy mắt đi vào trong thân thể Tây Môn Vô Tình.
Tây Môn Vô Tình chỉ cảm thấy đầu óc phát mộng, ánh mắt sắc bén trong nháy mắt mông lung, kiếm khí màu tím đáng sợ, ở trong nháy mắt chém xuống vì đó mà ngừng lại.
Chương 1452 Lá bài tẩy ra hết
- Chính là vào lúc này.
Thân hình Diệp Huyền đột nhiên biến mất tại chỗ.
- Xì xì!
Sau một khắc, máu tươi phun tung toé, lôi ra một dấu vết thật dài, Diệp Huyền từ bên người Tây Môn Vô Tình lướt qua, ở phía sau trăm mét đứng lại, chợt thu kiếm vào vỏ.
Ầm!
Một chiêu kiếm mạnh nhất của Tây Môn Vô Tình, lúc này mới chém xuống, toàn bộ võ đài ầm ầm nổ vang, ngay cả trận pháp phòng ngự cũng khó chống đỡ uy lực, gợn sóng bạo phát, võ đài do hợp kim siêu cường cấu trúc thành phút chốc hiện ra vết kiếm dài đến ngàn trượng, phát sinh tiếng vang chói tai.
Nhưng, không làm nên chuyện gì.
Kết quả của chiêu kiếm này, nhất định là thất bại.
Nhào oành!
Quỳ một chân trên đất, Tây Môn Vô Tình tay cầm trường kiếm, gian nan ổn định thân hình, áo bào đã bị mồ hôi thấm ướt, vẻ mặt trắng bệch, lảo đà lảo đảo.
Ánh mắt của hắn trống rỗng, tâm thần và thể xác đồng thời bị Diệp Huyền đánh bại, trong thời gian ngắn, trạng thái trượt tới thung lũng.
Tuyệt thế thiên kiêu, thiên tài số một trong thế hệ tuổi trẻ không thể tranh luận của Đấu Vũ Hội, nhưng bại bởi một thiên tài so với hắn còn trẻ hơn, loại tinh thần đả kích này, so với thương tổn trên thân thể mạnh mẽ gấp mười gấp trăm lần.
Đối với Tây Môn Vô Tình mà nói, đây là một kết quả không ngờ, nhưng cũng là một tương lai mới tinh, không qua được, vậy thì vĩnh viễn trầm luân, dừng bước không tiến, vĩnh viễn lạc lối ở vực sâu hắc ám, ở trên đại lục thiên tài xuất hiện lớp lớp, từ từ bị đào thải.
Đi qua, sẽ lấy được tương lai mới tinh.
Thiên tài trong lúc đó cạnh tranh, từ trước đến giờ là tàn khốc như vậy.
Trên thính phòng tụ tập vô số võ giả.
Yên lặng như tờ.
Tất cả mọi người yên lặng.
- Tây Môn Vô Tình lại thất bại.
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
- Rõ ràng một chiêu kiếm liền có thể đạt được thắng lợi, thời khắc mấu chốt Tây Môn Vô Tình làm sao lưu thủ?
Sau khi yên tĩnh, là tiếng ồ lên đinh tai nhức óc.
Không có ai thấy rõ chiến đấu mới vừa rồi.
Các cường giả trong phòng quý khách.
Mạnh trưởng lão dại ra:
- Vô Tình hắn lại thất bại.
- Chuyện gì thế này? Một chiêu kiếm cuối cùng của Vô Tình, làm sao đột nhiên dừng lại, bằng không chắc chắn sẽ không cho Diệp Huyền kia cơ hội phản kích, Vô Tình hắn đến cùng làm cái gì?
Nam tử trung niên mang theo bất mãn nói.
- Không phải Vô Tình, các ngươi không thấy, trong nháy mắt Vô Tình dừng lại đó, ánh mắt trống rỗng sao?
- Ngươi là nói, Vô Tình hắn trúng ảo thuật công kích.
- Hay là tinh thần công kích, cũng có thể là Võ Hồn đặc thù công kích, hoặc là hồn lực xung kích, cụ thể là nguyên nhân gì, cái này phải hỏi Vô Tình.
- Xem ra sự tình so với tưởng tượng muốn khó khăn hơn a.
Mạnh trưởng lão xoa xoa lông mày:
- Vô Tình cũng thất bại, còn có ai có thể bỏ dở Diệp Huyền này thắng liên tiếp?
- Mạnh trưởng lão ngươi lo xa rồi, tuy Vô Tình thất bại, nhưng cũng đã ép tất cả lá bài tẩy của Diệp Huyền kia ra, sau đó Vũ Tu Thánh Địa Thời Nguyên Phách cùng Sinh Tử Điện Quỷ Lệ sẽ lên đài, còn có đám người chúng ta, ta không tin Diệp Huyền kia còn có thể kiên trì bao lâu.
- Lo xa rồi sao? Hi vọng như thế a!
Mạnh trưởng lão gặp qua quá nhiều thanh niên tuấn kiệt, nhưng chưa từng thấy ai bình tĩnh như Diệp Huyền, hắn quan sát rất cẩn thận, lúc cùng Tây Môn Vô Tình chiến đấu, ánh mắt của Diệp Huyền trước sau bình tĩnh như nước, không có chút kinh hoảng nào.
- Sau đó thời điểm các ngươi lên đài, nghĩ tất cả biện pháp tiêu hao thể lực cùng Huyền Nguyên của Diệp Huyền này.
Mạnh trưởng lão ngưng tiếng nói.
- Vâng!
Một đám Vũ Hoàng của Đấu Vũ Hội gật đầu trả lời.
Vũ đài khôi phục yên lặng, Diệp Huyền lạnh nhạt nói:
- Ngươi rất mạnh, nhưng muốn bỏ dở ta thắng liên tiếp, còn chưa đủ.
Tây Môn Vô Tình đã từ trong chiến đấu phục hồi tinh thần lại, hắn chậm rãi đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Huyền:
- Không nghĩ tới ngươi vẫn là một Luyện Hồn Sư, lần này là vì không thể sử dụng bảo vật, nếu như là chiến đấu chân chính, ngươi tuyệt đối sẽ không thắng lợi.
- Có lẽ vậy.
Diệp Huyền nở nụ cười, không có giải thích.
Tây Môn Vô Tình cùng Diệp Huyền trò chuyện, cũng để mọi người trong nháy mắt hiểu được, Tây Môn Vô Tình vừa nãy vì sao lại thất thần.
Không phải hắn lưu thủ, mà là đụng phải hồn lực xung kích của Diệp Huyền.
Vẻ mặt của mọi người đều dại ra.
Bọn họ không nghĩ tới Diệp Huyền lại vẫn là một Luyện Hồn Sư, hơn nữa Luyện Hồn Sư có thể mê hoặc Tây Môn Vô Tình, trình độ Luyện Hồn của Diệp Huyền ít nhất cũng phải thất giai, thậm chí còn không ngừng, bằng không căn bản không có cách để kiếm khách như Tây Môn Vô Tình trong nháy mắt mất đi ý chí.
Vốn là, thiên phú võ học của Diệp Huyền đã kinh ngạc đến ngây người, mà trình độ Luyện Hồn của hắn vừa ra, tất cả mọi người đều trố mắt ngoác mồm.
- Yêu nghiệt, quả thực là yêu nghiệt.
- Thiên phú chiến đấu đáng sợ, lại còn là một Luyện Hồn Sư.
- Tiểu tử này đến tột cùng là quái thai nơi nào đến? Lẽ nào là Thần Đô thần tử?
- Thần Đô thần tử đến Hỗn Loạn Chi Thành chúng ta làm gì? Gần đây cũng không nghe nói Thần Đô có thiên tài gì đi ra lịch lãm a?
Mọi người đang kinh diễm thực lực của Diệp Huyền, đồng thời thân phận của hắn, cũng một lần nữa gây nên tất cả mọi người quan tâm.
Sau khi Tây Môn Vô Tình xuống đài, hắc y lão giả lần thứ hai đi tới bên cạnh lôi đài.
- Chư vị đối với chiến đấu mới vừa rồi nhất định xem rất thoải mái a, ở đây, ta muốn trước tiên chúc mừng Diệp Huyền thiếu hiệp thu được tám mươi mốt thắng liên tiếp, tiếp đó, chúng ta mời người khiêu chiến kế tiếp lên đài.
Một giây đồng hồ.
Mười giây đồng hồ.
Ba mươi giây.
Không người lên đài.
Rất nhiều khán giả hai mặt nhìn nhau, càng có người không khỏi nhìn về phía phòng quý khách của Thời Nguyên Phách.
- Thời Nguyên Phách sư huynh, hiện tại không người lên đài khiêu chiến, ngươi làm sao...
Thạch Tiến nghi hoặc nhìn Thời Nguyên Phách.
Giờ khắc này Thời Nguyên Phách hồn nhiên không có dáng dấp nóng ruột khó nhịn như vừa bắt đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Huyền ở trên võ đài, lạnh nhạt nói:
- Không cần phải gấp gáp, tiểu tử này so với tưởng tượng muốn vướng tay chân, nhiều quan sát một hồi.
Cách đó không xa, trong một gian quý khách khác, Quỷ Lệ cả người bao phủ ở trong áo bào đen cũng nở nụ cười:
- Người khác đều cho rằng Thời Nguyên Phách lỗ mãng, kỳ thực tên này so với ai khác còn thông minh, Luyện Hồn Sư sao? Quan sát thêm chút nữa lại nói.
Trong phòng quý khách của cường giả Đấu Vũ Hội.
- Lão Ngô, nếu không ai lên, ngươi lên trước đi.
Mạnh trưởng lão nhìn một trung niên nam tử thân hình khá khôi ngô nói.
Chương 1453 Giao Long Võ Hồn (1)
Vâng.
Nam tử trung niên nhếch miệng nở nụ cười, lao ra phòng quý khách, rơi ở trên lôi đài.
- Để cho ta tới gặp gỡ ngươi.
Trong tay nam tử trung niên xuất hiện một lang nha bổng khổng lồ, lực lượng đại diện cho bát giai tam trọng đỉnh phong đáng sợ, như uông dương bao phủ ra.
- Là trưởng lão hạch tâm của Đấu Vũ Hội Ngô Quân.
- Ngô Quân trưởng lão từ bốn mươi năm trước đã đột phá đến bát giai tam trọng, những năm này tuy không thể đột phá đến cửu giai, bước vào Cửu Thiên Vũ Đế, nhưng thực lực vẫn vững bước tăng lên, chỉ luận trình độ Huyền Nguyên, tuyệt đối còn trên Tây Môn Vô Tình.
- Xem ra Đấu Vũ Hội là không muốn Diệp Huyền bắt được chín mười thắng liên tiếp.
- Đó còn cần phải nói.
Mọi người dưới đài nghị luận sôi nổi.
Mà giờ khắc này, Diệp Huyền trên võ đài đã cùng Ngô Quân chiến đấu.
- Uống!
Ngô Quân vừa lên đài, liền phát động tiến công mãnh liệt, lang nha bổng trong tay vung vẩy, tầng tầng lớp lớp, như sóng lớn bao phủ, sinh sôi liên tục.
Rầm rầm rầm!
Vũ đài kịch liệt nổ vang, kình khí bị khuấy động đập ra từng lỗ thủng to bằng đầu người, oanh võ đài loang loang lổ lổ.
- Muốn tiêu hao Huyền Nguyên của ta sao?
Diệp Huyền nhãn lực cỡ nào, trong nháy mắt liền nhìn ra kế sách của đối phương, chiến thuật của đối phương không sai, đáng tiếc chính là loại chiến thuật này phải xem đối thủ là ai.
Cường giả như Diệp Huyền căn bản sẽ không rơi vào tiết tấu của đối phương.
Leng keng leng keng.
Song phương giao thủ mười mấy chiêu, Diệp Huyền nắm lấy một khe hở, một chiêu kiếm đột nhiên xuyên thấu qua bóng gậy, gác ở trên yết hầu của đối phương.
- Ngươi thua rồi.
Thu kiếm mà đứng, Diệp Huyền lãnh đạm nói.
Ngô Quân trưởng lão vẻ mặt mờ mịt, thậm chí không kịp phản ứng là phát sinh cái gì, chỉ có thể bất đắc dĩ đi xuống lôi đài.
Diệp Huyền cười nhạt.
Cùng là sức chiến đấu bát giai tam trọng đỉnh phong, những Vũ Hoàng thế hệ trước như Ngô Quân so với Tây Môn Vô Tình vừa nãy, lại chênh lệch rất nhiều.
Loại cường giả như Tây Môn Vô Tình, đã vượt xa Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong phổ thông, bọn họ là thiên chi kiêu tử của thời đại này, nắm giữ sức chiến đấu, cũng không phải Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong bình thường có khả năng so sánh.
Cùng một ít cường giả thế hệ trước so sánh, bọn họ chiến đấu càng thêm mờ ảo, đáng sợ, tràn ngập linh tính, vì lẽ đó càng khó đối phó hơn.
Mà cường giả thế hệ trước nắm giữ, chỉ là Huyền Nguyên đáng sợ, kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
So sánh với tuyệt thế thiên kiêu như Tây Môn Vô Tình nắm giữ công pháp nghịch thiên, Võ Hồn mạnh mẽ, cùng với tư duy chiến đấu kinh diễm đến mức tận cùng...
Cường giả thế hệ trước quả thực quá nhỏ yếu.
Dù sao so kinh nghiệm chiến đấu, vẫn không có một Vũ Hoàng tam trọng nào có thể so sánh được Diệp Huyền.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, ở trên kinh nghiệm chiến đấu, Diệp Huyền đều đủ để cùng Cửu Thiên Vũ Đế tranh đấu.
Sau đó, chiến đấu tiếp tục.
Người thứ ba lên đài khiêu chiến, tương tự là một tên trưởng lão hạch tâm của Đấu Vũ Hội.
Lần này, tên trưởng lão hạch tâm kia học ngoan, hắn kéo dài khoảng cách chiến đấu, nỗ lực thông qua khoảng cách xa, đến tiêu hao Huyền Nguyên của Diệp Huyền.
Kết quả hắn chỉ nhận năm chiêu, liền bại rơi xuống đài.
- Không nên chơi chiến thuật, kinh nghiệm chiến đấu của người này cực kỳ đáng sợ, không kém gì bất luận cái nào trong chúng ta, hơn nữa thực lực của hắn tuyệt đối vượt lên, ngược lại sẽ thua càng nhanh hơn.
Mạnh trưởng lão nhắc nhở.
- Vâng.
Người khiêu chiến thứ tư hiển nhiên hấp thu được giáo huấn.
Vù!
Hắn ngay lập tức sử dụng tới vực giới đáng sợ, ngưng tụ lực lượng không gian như thật bao phủ toàn bộ võ đài, lợi dụng lực lượng không gian ràng buộc, tiến hành áp chế Diệp Huyền.
Đáng tiếc hắn vẫn tính sai, ở trên lĩnh ngộ áo nghĩa không gian, Diệp Huyền căn bản không kém bất luận Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong nào, thậm chí có thể cùng Cửu Thiên Vũ Đế bình thường so sánh.
Thậm chí hắn nắm giữ Định Không Châu, đối với lĩnh vực độc nhất của Cửu Thiên Vũ Đế cũng có hiểu rõ cực kỳ thâm hậu, chỉ cần tu vi đầy đủ, Diệp Huyền trực tiếp liền có thể thả ra lĩnh vực.
Ánh mắt lạnh lùng, Diệp Huyền cấp tốc ra tay, ánh mắt không mang theo một tia cảm tình.
Nếu đã bại lộ thân phận Luyện Hồn Sư, Diệp Huyền liền không che giấu thần thức của mình nữa, thần thức mạnh mẽ phóng thích, bất luận cử động nào của đối phương đều bị hắn rõ ràng nhận biết ở trong đầu.
Răng rắc.
Giao thủ mười mấy chiêu, vực giới của người này bị vực giới của Diệp Huyền phá vỡ, sau đó đánh rơi võ đài.
- Lại thua.
- Hắn đã liền thắng bốn tràng.
- Cái tên này đến cùng là yêu nghiệt nơi nào đến? Trưởng lão hạch tâm của Đấu Vũ Hội ở trong tay hắn chỉ có thể qua hơn mười chiêu?
Đoàn người nghị luận sôi nổi, trợn mắt ngoác mồm.
Ngoại trừ Tây Môn Vô Tình ở trận đầu, sau đó Đấu Vũ Hội tam đại trưởng lão hạch tâm ở trước mặt hắn hầu như không hề có lực lượng chống đối, loại tư thái hời hợt cùng thực lực này, làm cho tất cả mọi người sợ hãi.
- Để cho ta tới đi.
Thi đấu tới đây, Thời Nguyên Phách đã không nhìn nổi.
Hắn quát lạnh một tiếng, đi tới trên võ đài.
- Vốn ta muốn để những người khác tìm hiểu thực lực của ngươi thêm chút nữa, đáng tiếc những trưởng lão hạch tâm kia của Đấu Vũ Hội quá rác rưởi, tiếp tục chờ xuống cũng sẽ không có thu hoạch gì.
Thời Nguyên Phách lạnh lùng nhìn Diệp Huyền.
- Liền để Thời Nguyên Phách ta kết thúc thắng liên tiếp của ngươi.
Không lãnh khốc giống Tây Môn Vô Tình, Huyền Nguyên của Thời Nguyên Phách lan tràn, cả người như Chiến Thần từ Man Hoang đi ra, vẻ mặt bá đạo hung hăng, tùy ý tùy tiện, đi tới trên võ đài, ánh mắt tràn ngập chiến ý trắng trợn không kiêng dè gì nhìn chằm chằm Diệp Huyền, ánh mắt phảng phất như thợ săn nhìn con mồi.
- Mạnh miệng ai cũng biết nói, liền xem ngươi có bản lãnh này hay không.
Trong cường giả tuổi trẻ, vẫn không có một cái có thể làm cho Diệp Huyền cảm thấy kiêng kỵ.
- Rất tốt, vậy trước tiên tiếp ta một quyền.
Thời Nguyên Phách quát lạnh một tiếng, áo bào trên người hắn nát tan, lộ ra bắp thịt cứng rắn bên trong, bên ngoài thân dâng trào Huyền Nguyên, như Giao Long tỉnh lại, ẩn chứa lực lượng to lớn.
Hắn nắm chặt hữu quyền, oanh ầm, không khí trong bàn tay bị nắm nổ, một quyền nổ về phía Diệp Huyền, quyền phong hình thành một khu vực chân không mênh mông cuồn cuộn, đè ép không khí, nơi biên giới của quyền phong, từng luồng khí xoáy ầm ầm nổ tung, bao phủ lại hư không xung quanh Diệp Huyền, uy mãnh bá đạo, hủy diệt tất cả.
- Là Thiên Long bất diệt quyền của Vũ Tu Thánh Địa, xem Diệp Huyền kia làm sao trốn.
Trong đám người truyền ra hô khẽ.
Chương 1454 Giao Long Võ Hồn (2)
- Xèo!
Ánh kiếm ác liệt lướt qua hư không, bổ vào trung ương quyền phong, trong nháy mắt phá vỡ ra.
- Khá lắm, trở lại.
- Thiên Long bất diệt quyền... Phi Long thăng thiên!
- Thiên Long bất diệt quyền... Long Du tứ hải!
- Thiên Long bất diệt quyền... Kháng Long bữu hối!
Thời Nguyên Phách kêu to, liên tiếp sử dụng tới mấy quyền, quyền phong kịch liệt bao phủ ở trên lôi đài, phảng phất như nổi lên một trận long quyển, quyền khí đáng sợ đè ép tất cả, trong lúc nhất thời, toàn bộ thiên địa đều là quyền ảnh, mỗi một đạo quyền ảnh đều phảng phất như một Thiên Long, hung hăng bá đạo ầm ầm che đậy mà đến, vô cùng vô tận, khiến cho lòng người sinh ra tuyệt vọng.
Ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm!
Quyền ảnh rung động, lẫn nhau trong lúc đó va chạm, phát sinh nổ vang to lớn, giống như thế giới tận thế, thiên địa vỡ diệt.
- Quá khủng bố, Thời Nguyên Phách đây là thật sự nổi giận a.
- Thiên Long bất diệt quyền tổng cộng tám thức, một thức so với một thức đáng sợ, một thức so với một thức cuồng mãnh, đến cuối cùng lực lượng càng sẽ tăng lên dữ dội, nếu như tập hợp lại cùng nhau, sẽ tạo thành hậu quả khó có thể cứu vãn.
- Diệp Huyền quá bất cẩn, không nên để Thời Nguyên Phách thuận lợi sử dụng tới mấy quyền này, hiện tại hắn nguy hiểm.
Dưới lôi đài, hết thảy võ giả đều trợn mắt ngoác mồm, bị Thời Nguyên Phách sử dụng tới quyền pháp triệt để dọa kinh, quyền lực mênh mông như thiên uy kia nếu như giáng lâm ở trên người bọn họ, e là vẻn vẹn tản mát ra một đạo quyền phong, liền hoàn toàn có thể để cho bọn họ hài cốt không còn, hoàn toàn bị đánh giết.
Trong phòng quý khách, Sinh Tử Điện Quỷ Lệ ánh mắt ngưng lại.
- Một năm không gặp, khí thế của Thời Nguyên Phách so với trước đây mạnh hơn không ít a, có chút ý nghĩa.
Hắn liếm liếm đầu lưỡi, cả người sát khí tràn ngập.
Mạnh trưởng lão cũng nắm chặt song quyền:
- Hiện tại Tây Môn Vô Tình đã thất bại, không biết Thời Nguyên Phách này có thể đánh bại Diệp Huyền hay không, chiến đấu lâu như vậy, Diệp Huyền kia cũng tiêu hao không ít Huyền Nguyên, Thời Nguyên Phách không hẳn không có cơ hội đánh bại hắn.
Trong lòng hắn khá mâu thuẫn.
Đứng ở trên lập trường võ đài tái, hắn ước gì Thời Nguyên Phách có thể đánh bại Diệp Huyền, bỏ dở Diệp Huyền thắng liên tiếp.
Nhưng đứng ở trên lập trường Đấu Vũ Hội, nếu như Thời Nguyên Phách đánh bại Diệp Huyền, tất nhiên sẽ làm Tây Môn Vô Tình cùng là tuyệt thế thiên kiêu thanh danh đại hạ.
- Tinh Thần Kiếm Pháp... Nhất Kiếm Tinh Hà!
Trên võ đài, đối mặt Thời Nguyên Phách tiến công cuồng bạo, Diệp Huyền vẫn mặt không hề cảm xúc, một chiêu kiếm vung ra, trong kiếm khí óng ánh dĩ nhiên có vô số tinh thần xoay tròn, đánh vào trong quyền uy đáng sợ của Thời Nguyên Phách.
Oanh ầm!
Phảng phất như một viên tinh thần ở trước mặt hai người nổ tung, võ đài trước mặt hai người trực tiếp nổ tung, vô số hợp kim to bằng nắm tay dọc theo bốn phương tám hướng bắn nhanh, mặt đất võ đài thật giống như mạng nhện vỡ vụn ra, nhìn thấy mà giật mình.
- Tiên sư nó, này đến tột cùng là cấp bậc chiến đấu gì, quá con mẹ nó khuếch đại a?
- Lão tử xem Đấu Vũ Hội võ đài thi đấu không có 10 ngàn, cũng có mấy ngàn trận, Vũ Hoàng cấp chiến đấu lúc nào khuếch đại như vậy?
- Thật đáng sợ, đổi làm ta đi tới, một chiêu, không, nửa chiêu ta sẽ chia năm xẻ bảy, chênh lệch quả thực quá lớn.
- Cõi đời này làm sao sẽ có thiên tài đáng sợ như thế, then chốt là bọn họ đều còn trẻ như vậy, người so với người khác quả thực tức chết người.
Trên thính phòng, không ít người che ngực, tựa hồ không chịu được cấp bậc chiến đấu như vậy, từng cái từng cái tâm huyết sôi trào, hận không thể tự mình đi tới động thủ.
Có thể nhìn thấy một hồi thi đấu đặc sắc như vậy, hôm nay tới thực sự là quá đáng giá.
- Kiếm chiêu đáng sợ, càng có thể ngăn cản Thiên Long bất diệt quyền của ta, chẳng trách có thể đánh bại Tây Môn Vô Tình.
Thời Nguyên Phách biểu hiện bất biến, trong lòng lẫm liệt.
Muốn đánh bại Diệp Huyền, hắn nhất định phải phá tan Diệp Huyền phòng ngự, nhưng hiện nay xem ra, bằng vào Thiên Long bất diệt quyền, hắn ngay cả kiếm chiêu công kích của Diệp Huyền cũng không đánh tan được, càng vọng tưởng phá tan Diệp Huyền phòng ngự.
- Giao Long Võ Hồn, ra!
Nghĩ tới đây, Thời Nguyên Phách đã không giữ lại chút nào, Võ Hồn trong nháy mắt phóng thích ra.
Ầm!
Một con Giao Long cả người trải rộng vảy giáp màu đen, từ trên đỉnh đầu Thời Nguyên Phách bốc lên, Giao Long này giương nanh múa vuốt, ánh mắt dữ tợn, tỏa ra uy thế đáng sợ uy chấn bát hoang lục hợp, phát ra tiếng rồng ngâm chấn động khiến người sợ hãi.
- Giao Long Võ Hồn!
Diệp Huyền thất kinh!
Võ Hồn loài rồng, vẫn là Võ Hồn đứng trên tất cả Võ Hồn loại Huyền thú.
Ba vạn năm trước, đã từng có một vị Bá Thiên hùng chủ, nắm giữ Hắc Long Võ Hồn thuần khiết, ngưng Hắc Long cửu giai, cuối cùng trở thành một đại hùng chủ, ở Vô Tận chi hải thành lập Hắc Long cung đáng sợ.
Mà Thời Nguyên Phách Giao Long Võ Hồn tuy kém xa Hắc Long Võ Hồn của Bá Thiên hùng chủ, nhưng ở trong Huyền thú loại Võ Hồn, đủ để bài danh hàng đầu, xưng hùng một phương.
Giao Long Võ Hồn của Thời Nguyên Phách vừa ra, trên người hắn lập tức hiện ra vảy rồng lít nha lít nhít, này không phải vảy rồng thật sự, mà là lực lượng Võ Hồn mạnh mẽ hình thành vảy rồng hộ thân.
Hống!
Một luồng lực lượng đáng sợ đến từ hồng hoang viễn cổ, từ trong cơ thể Thời Nguyên Phách bao phủ mà ra.
- Long Tượng Bàn Nhược Công... quét ngang ngàn quân!
Thời Nguyên Phách lớn tiếng rống to, đấm ra một quyền, trong thiên địa, một con Giao Long hư ảnh to lớn hiện lên, gào thét xé rách hư không, rít gào về phía Diệp Huyền.
- Thái Thanh kiếm kỹ… Phá Thiên thức!
Thu kiếm mà đứng, Diệp Huyền biết Tinh Thần Kiếm Pháp không chống đỡ được một chiêu này, lập tức sử dụng tới Thái Thanh kiếm kỹ đáng sợ hơn.
Hào quang ở trên trọng kiếm tăng lên, cuối cùng diễn biến thành một kiếm khí long hình, cùng Giao Long hư ảnh của Thời Nguyên Phách va chạm vào nhau.
Oanh ầm!
Như thiên thạch va chạm đại địa, toàn bộ võ đài chấn động một chút, răng rắc, nguyên bản võ đài đã vết thương đầy rẫy trong nháy mắt nứt ra mấy lỗ thủng to lớn, trong tiếng ầm ầm, hướng một bên nghiêng xuống.
Trung gian nổ tung, hai cỗ kình khí điên cuồng va chạm, trong đó một đạo kình khí long hình màu đen xuyên thấu gợn sóng hư không, trực tiếp đánh vào trên người Diệp Huyền.
- Oành!
Áo giáp nham thạch bên ngoài thân Diệp Huyền ầm ầm nát tan, một luồng lực lượng đáng sợ trong nháy mắt đi vào trong cơ thể hắn, ở trong cơ thể hắn đấu đá lung tung, nỗ lực phá hủy nhục thân của hắn, đồng thời một luồng lực lượng Võ Hồn kinh người, cũng nương theo cỗ lực lượng đáng sợ này, nhằm về phía đầu óc của hắn.
Chương 1455 Ẩn nấp hư không (1)
Chính là lực lượng Giao Long Võ Hồn của Thời Nguyên Phách.
Lúc trước công kích, Thời Nguyên Phách không chỉ lợi dụng lực lượng Giao Long Võ Hồn, tăng lên uy lực quyền pháp của mình, càng dung nhập lực lượng Võ Hồn vào trong một tia quyền uy, một khi cỗ lực lượng Võ Hồn này tiến vào trong cơ thể đối thủ, lực lượng Giao Long Võ Hồn to lớn tất nhiên có thể mang đến thương thế trí mạng cho đối thủ.
Chỉ tiếc Diệp Huyền không sợ nhất, chính là các loại lực lượng Võ Hồn, nơi sâu xa trong đầu, Thôn Phệ Võ Hồn ngủ đông nhẹ nhàng hơi động, ngay lập tức hấp thu cỗ lực lượng Giao Long Võ Hồn này hầu như không còn, không dư thừa mảy may.
Mà quyền uy đáng sợ ở sau khi tiến vào nhục thân của Diệp Huyền, càng như đá chìm biển lớn, biến mất không còn tăm tích.
Trái lại Thời Nguyên Phách.
Oanh ầm!
Ở trong nháy mắt quyền uy của Thời Nguyên Phách bắn trúng thân thể Diệp Huyền, Diệp Huyền bổ ra kiếm khí màu xanh cũng chém lên ngực Thời Nguyên Phách, trong tiếng nổ đùng đoàng, Huyền Nguyên hộ thể của Thời Nguyên Phách nát tan, máu tươi bão táp, cả người bay ngược ra ngoài, như một viên đạn pháo, mạnh mẽ rơi xuống võ đài, đập vào trong lòng đất, kích lên bụi mù đầy trời.
- Thất bại.
- Thời Nguyên Phách cũng bại.
Trên thính phòng, tất cả mọi người đều sững sờ, cái gì là hung hăng, đây chính là hung hăng.
Đối mặt Thời Nguyên Phách công kích, Diệp Huyền không né tránh, thậm chí không do dự, trực tiếp dùng phương thức cứng đối cứng, tiến hành phản kích.
Mà kết quả, mọi người đều biết.
Thời Nguyên Phách bại, hắn không chỉ bị đánh tan phòng ngự, càng rơi xuống khỏi võ đài, mất đi cơ hội khiêu chiến.
Mà Diệp Huyền.
Vẫn đứng ngạo nghễ ở trên lôi đài, ngoại trừ áo bào trên người có chút chật vật ra, biểu hiện hờ hững trước sau như một, không mang theo một tia cảm tình.
Chấn động!
Tất cả mọi người yên lặng như tờ.
Loại phương thức chính diện giao thủ, cứng đối cứng đánh bại Thời Nguyên Phách này, làm cho tất cả mọi người lại một lần nữa sâu sắc cảm nhận được Diệp Huyền đáng sợ.
Nhân vật như vậy, còn có ai có thể ngăn cản bước chân của hắn?
Mọi người không nghĩ ra đáp án.
Tam đại tuyệt thế thiên kiêu, đã suy tàn hai cái, người thứ ba Quỷ Lệ, có thể cứu vãn danh dự của Hỗn Loạn Chi Thành sao?
Không có ai biết.
- Xì xì!
Một ngụm máu tươi phun ra, Thời Nguyên Phách loạng choà loạng choạng đứng lên, trên lồng ngực của hắn, một vết kiếm dài ba thước hiện lên, sâu thấy xương, không ngừng nhỏ xuống máu tươi.
Hắn nhìn chòng chọc vào Diệp Huyền, một mặt khó có thể tin.
- Tại sao? Tại sao Long Tượng Bàn Nhược Công của ta không thể nổ ra phòng ngự của ngươi, tại sao, lực lượng Giao Long Võ Hồn của ta sẽ một chút phản ứng cũng không có?
Hắn không nghĩ ra.
Hắn biết rõ, Long Tượng Bàn Nhược Công của mình đã tu luyện tới tầng thứ tám, đấm ra một quyền, đủ có mấy trăm vạn cân lực lượng.
Kết hợp với Giao Long Võ Hồn, cõi đời này căn bản không có Vũ Hoàng có thể tiếp được cú đấm này của hắn.
Nhưng lúc trước Diệp Huyền cho hắn một khóa kiến thức.
- Nếu như không phải ta không thể sử dụng bảo vật, ngươi tuyệt đối sẽ không là đối thủ của ta.
Cuối cùng, Thời Nguyên Phách chỉ có thể cắn răng nói ra mấy câu như vậy.
Cái nhìn của hắn cùng Tây Môn Vô Tình giống nhau, ở hai người bọn họ xem ra, sở dĩ mình thua, hoàn toàn là bởi vì chỉ có thể sử dụng vũ khí do Đấu Vũ Hội chế tạo, mà không thể sử dụng Huyền binh của mình.
Thân là tam đại tuyệt thế thiên kiêu của Hỗn Loạn Chi Thành, Huyền binh của mấy người Thời Nguyên Phách đều cực kỳ phù hợp bản thân bọn hắn.
Một khi có thể sử dụng Huyền binh của bản thân, thực lực tuyệt đối có thể ở trên cơ sở vốn có nâng lên mấy thành, đã như thế, bọn họ không tin Diệp Huyền còn có thể chống lại mình tiến công.
Chỉ tiếc, chịu đến quy tắc hạn chế, bọn họ chỉ có thể thua Diệp Huyền.
- Có lẽ vậy.
Diệp Huyền cười nhạt, cho đồng dạng trả lời.
- Thời Nguyên Phách cũng thua, bây giờ còn có ai có thể ngăn cản bước chân của hắn?
Trong phòng quý khách, các vị cường giả Vũ Hoàng của Đấu Vũ Hội hai mặt nhìn nhau.
- Tam đại tuyệt thế thiên kiêu, người này đã đánh bại hai người, lẽ nào liền thật sự không ai chống đỡ được hắn sao?
- Trăm năm qua cũng không từng xuất hiện chín mươi thắng liên tiếp, ngày hôm nay thật sự bị tiểu tử này đoạt đi sao?
- Ta không tin, người này đã chiến đấu năm trận, mặc dù liên tục đánh bại Tây Môn Vô Tình cùng Thời Nguyên Phách, nhưng hắn hao tổn cũng nhất định rất lớn, huống chi đón lấy còn có Sinh Tử Điện Quỷ Lệ cũng lên sân khấu, nói không chắc liền có thể ngăn cản hắn.
- Không thể nào? Tuy Quỷ Lệ là tam đại tuyệt thế thiên kiêu, thế nhưng ngay cả Tây Môn Vô Tình cùng Thời Nguyên Phách cũng thất bại, hắn có thể thắng sao?
- Này có cái gì không thể, các ngươi đừng quên, Quỷ Lệ chính là đệ nhất sát thủ trong thế hệ tuổi trẻ của Sinh Tử Điện, Vũ Hoàng đỉnh phong đã từng chết ở trên tay hắn đếm không xuể, mà công phu ẩn nấp của hắn càng nhất tuyệt, thêm vào Diệp Huyền kia tất nhiên có hao tổn, Quỷ Lệ đánh bại hắn xác suất vẫn tương đối cao.
- Có chút đạo lý.
Trong phòng mọi người khẽ gật đầu, trong tam đại tuyệt thế thiên kiêu, Tây Môn Vô Tình cùng Thời Nguyên Phách chỉ là cao thủ, mà Quỷ Lệ là sát thủ, tuy thực lực tương đương, nhưng phương thức chiến đấu tuyệt nhiên không giống, nói không chắc liền có thể có hiệu quả.
Bên cạnh, trong một gian phòng quý khách khác, ánh mắt của Quỷ Lệ hơi nheo lại:
- Người này cùng Thời Nguyên Phách chính diện đối đầu một chiêu, lại vẫn đạt được thượng phong? Xem ra lát nữa ta giao thủ với hắn, tuyệt đối không thể cùng hắn chính diện giao phong.
Tây Môn Vô Tình cùng Thời Nguyên Phách liên tiếp chiến bại, không những không có mang đến cho Quỷ Lệ chút do dự nào, trái lại để chiến ý của hắn càng thêm nồng nặc.
Chỉ cần hắn có thể đánh bại Diệp Huyền, như vậy Quỷ Lệ hắn dĩ nhiên trở thành thiên kiêu số một của Hỗn Loạn Chi Thành.
Đây là vinh diệu bực nào!
Trên võ đài.
Hắc y lão giả ngay lập tức đi tới bên cạnh lôi đài.
- Chúc mừng Diệp Huyền thiếu hiệp thu được tám mươi lăm thắng liên tiếp, hiện tại, chúng ta mời người khiêu chiến thứ sáu.
Lời nói của lão giả rất ít, trực tiếp điểm danh chủ đề.
Cái này cũng là sách lược của Đấu Vũ Hội, không cho Diệp Huyền bất kỳ cơ hội thở dốc, trực tiếp tiến hành xa luân chiến.
Bạch!
Mà ở thời điểm hắn vừa dứt lời, từ trong phòng quý khách, một tên trưởng lão hạch tâm của Đấu Vũ Hội dĩ nhiên lần thứ hai lướt ra, bắn về phía võ đài.
Đây chính là sách lược của bọn họ, xa luân chiến.