Mục lục
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 381 Âm Quý Mộc

Dương An nói vậy, sau đó lại ngượng ngùng quay sang thỉnh giáo Diệp Huyền:

- Diệp Huyền đại sư, vô căn chi thủy lục giai này ta đã từng nghe nói qua, bất quá hai loại thuần âm chi vật khác là Âm Sát Thạch và Âm Quý Mộc rốt cuộc là cái gì?

Mặt già của lão hơi đỏ lên, đường đường là luyện dược sư ngũ phẩm, hội trưởng luyện dược sư cung đình, hơn mười loại vật thuần âm mà Diệp Huyền viết ra, lão chỉ biết được có một nửa trong số đó, nói ra nhất định sẽ bị người ta cười nhạo.

Chỉ là tình huống hiện tại không phải lúc để lão giữ thể diện.

- Âm Sát Thạch là một loại đá sinh trưởng ở những nơi có âm khí nồng đậm, chúng nó hình thành cũng có chút giống với huyền thạch, chỉ có điều ở bên trong huyền thạch là ẩn chứa huyền khí trong thiên địa, còn thứ ẩn chứa trong âm sát thạch này lại là âm khí, loại đá này, càng là nơi có âm sát chi khí nồng đậm, thì mới có thể xuất hiện.

- Còn Âm Quý Mộc là một loại thụ mộc đặc biệt có âm thuộc tính, bình thường chỉ to cỡ chừng cánh tay người, nhưng lại vô cùng nặng, trên thân có hoa văn như một đám nòng nọc nhỏ màu đen, rất dễ dàng phân biệt, bất quá Âm Quý Mộc có một đặc điểm chính là sẽ không tản mát ra khí tức âm thuộc tính, hơn nữa điều kiện sinh trưởng vô cùng hà khắc.

- Trong ba loại thuần âm chi vật này, Âm Sát Thạch là dễ kiếm nhất, hai loại khác, ta đoán chừng trong liên minh thập tam quốc cũng khó mà tìm ra tung tích….

Diệp Huyền nói xong, chợt thấy trong mắt Khô Trần lộ ra vẻ kích động:

- Diệp Huyền đại sư, ngươi nói hoa văn trên Âm Quý Mộc giống như một đám nòng nọc nhỏ màu đen? Hơn nữa vô cùng nặng?

- Đúng vậy!

Diệp Huyền nghi hoặc nhìn về phía Triệu Kính.

- Diệp Huyền đại sư, những đặc điểm của Âm Quý Mộc mà ngươi đã nói, giống hệt với một khúc gỗ mà ta từng tìm đươc.

Vẻ mặt Triệu Kính vô cùng kích động, sắc mặt cũng ửng đỏ lên.

- Là thật sao?

Diệp Huyền lắc đầu, vẻ mặt kinh nghi:

- Bệ hạ, điều kiện sinh trưởng của Âm Quý Mộc này vô cùng hà khắc, theo như ta được biết thì trong liên minh thập tam quốc này không thể nào có Âm Quý Mộc tồn tại được.

- Ta cũng không biết chuyện này, bất quá Âm Quý Mộc mà ta có được kia quả thật giống hệt như những gì đại sư đã nói,

Triệu Kính lập tức đứng lên:

- Diệp Huyền đại sư, kính xin chờ một lúc.

Một lát sau, Triệu Kính vội vàng đi về, trong tay của gã cầm một cái hộp gỗ, nhanh chóng mở ra trước mặt Diệp Huyền.

- Diệp Huyền đại sư, chính là cái này.

Thứ xuất hiện trước mặt Diệp Huyền chính là một nhánh củi màu xám lớn chừng một nắm tay, ở bên ngoài có dấu chém, ở bên ngoài của khúc cây kia có hoa văn như một đám nòng nọc nhỏ màu đen, xưa cổ, nặng nề.

Diệp Huyền lập tức liền giật mình, khúc cây này cư nhiên thật sự là Âm Quý Mộc, hơn nữa nhìn qua tuổi đời của nó cũng không cao lắm.

- Bệ hạ, Âm Quý Mộc này của ngươi là lấy được ở đâu? Hẳn là chặt xuống còn chưa được mấy chục năm đúng không?

Vẻ mặt của Diệp Huyền đột nhiên trở nên kích động.

Âm Quý Mộc có trợ giúp rất lớn đối với việc trị liệu thương thế của Triệu Kính, nhưng một loại bảo vật khác đi cùng với Âm Quý Mộc lại có trợ giúp cực lớn đối với bản thân Diệp Huyền.

- Đây thật sự là Âm Quý Mộc sao?

Triệu Kính kích động tới mức muốn khóc tới nơi, hưng phấn nói:

- Khúc gỗ này là mười năm trước, lúc Phù Quang bí cảnh mở ra, một vị luyện hồn sư thiên tài của Lưu Vân Quốc chúng ta lấy được, nghe hắn nói, lúc ấy nơi Âm Quý Mộc này sinh trưởng có huyền khí vô cùng nồng đậm, thậm chí còn tạo thành lốc xoáy, bởi vậy liền khiến cho thiên tài của mấy đại vương quốc cùng ra tay, chặt khúc cây cao chừng một người ra thành nhiều đoạn, mỗi người lấy một khúc.

- Bởi vì không rõ nó rốt cuộc là bảo vật gì, cho nên cuối cùng hắn hiến khúc gỗ này cho trẫm, hiện tại vị luyện hồn sư kia đã đạt tới nhị phẩm, là hội trưởng của một hồn sư tháp ở tỉnh nào đó của vương quốc.

- Phù quang bí cảnh.

Ánh mắt của Diệp Huyền trở nên ngưng tụ:

- Vậy hắn có nói qua, ở bên cạnh của Âm Quý Mộc này có tảng đá màu trắng nào hay không?

- Có!

Triệu Kính gật gật đầu, lại lấy ra thêm một hộp gỗ:

- Theo như luyện hồn sư kia đã nói, lúc ấy ở bên cạnh Âm Quý Mộc còn có một ít khối đá màu trắng, cũng đã bị bọn họ chia nhau sạch sẽ, hắn lấy được hai khối, cũng dâng lên cho trẫm cùng lúc đó.

Mở hộp gỗ ra, hai khối đá trắng noãn liền xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

- Quả nhiên là Nhũ Tủy Thạch!

Trên mặt Diệp Huyền liền xuất hiện ý cười.

- Diệp Huyền đại sư, Nhũ Tủy Thạch này chẳng lẽ cũng là bảo vật gì hay sao?

Dương An không dám thở mạnh một cái, dè dặt hỏi một câu.

Lúc này, Diệp Huyền trong mắt hắn đã không còn là một thiếu niên thần bí nữa, mà là một vị luyện dược đại sư cao cao tại thượng.

Mấy người Hoa La Huyên cũng cẩn thẩn kiềm nén hô hấp, vểnh tai lên chờ nghe, ai cũng lộ ra vẻ khao khát ham học hỏi.

Phải biết rằng tới cấp bậc như bọn họ, đặc biệt là ở một nơi như Lưu Vân Quốc này, đã không còn ai có thể chỉ điểm luyện dược chi thuật cho bọn họ được nữa rồi, chỉ có bình thường tự bản thân mình không ngừng lục lọi thử nghiệm mới có thể thu hoạch được một chút.

Hiện tại Diệp Huyền xuất hiện, trong nháy mắt liền mở ra một con đường trước mặt bọn họ, hôm nay những lời Diệp Huyền đã nói, giống như một con đường rộng rãi thênh thang xuất hiện, hai người bọn họ giống như đã ẩn ẩn nhìn thấy trình độ cao hơn trên luyện dược chi đạo đang giơ tay ngoắc bọn họ.

Cơ hội ngàn năm một thuở khó có được như vậy, Dương An cũng bất chấp xấu hổ và ngại ngùng, vẻ mặt vô cùng khiêm tốn, giống như học sinh nho nhỏ đang chờ mong được dạy bảo.

Diệp Huyền mỉm cười gật đầu, nhìn thấy Nhũ Tủy Thạch khiến cho tâm tình của hắn rất tốt:

- Đúng vậy, Nhũ Tủy Thạch này quả thật là một loại bảo vật, sinh ra cùng với Âm Quý Mộc, hoặc là nói, chỉ có nơi có Nhũ Tủy Thạch thì mới có thể sinh ra Âm Quý Mộc, Nhũ Tủy Thạch này có thể cho thêm vào để luyện chế các loại đan dược, nhưng quan trọng nhất chính là tác dụng kích phát của nó đối với huyền mạch, có thể kích thích tiềm năng của thân thể, khiến cho huyền khí lấp đầy huyền mạch nhanh hơn.

Đám người Dương An đều bừng tỉnh đại ngộ.

Hóa ra Nhũ Tủy Thạch này là một loại bảo vật có thể kích phát huyền mạch, khiến cho huyền khí lấp đầy nhanh hơn, nói như vậy thì có tác dụng giống như một số loại đan dược có thể đề thăng đẳng cấp của võ giả rồi, đúng là thứ tốt.
Chương 382 Đột phá địa võ sư (1)

- Diệp Huyền đại sư, Âm Quý Mộc đã có rồi, bệnh này của ta….

Vẻ mặt của Triệu Kính có chút thấp thỏm và lo lắng.

- Bệ hạ cứ yên tâm, bây giờ đã có Âm Quý Mộc và Nhũ Tủy Thạch rồi, tại hạ nắm chắc chín thành là có thể trị hết bệnh tình của người, bất quá kính xin bệ hạ cho ta thời gian mười ngày, ta cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng một phen, trong vòng mười ngày này, bệ hạ người không thể vận dụng huyền khí, cần phải tĩnh tâm dưỡng khí.

- Còn có, xin bệ hạ ngươi giúp ta chuẩn bị một phòng tu luyện và một phòng luyện chế, ta cần dùng tới.

- Huyền thiếu, trong vương cung ta có một phòng luyện chế, là bệ hạ đã ban cho ta.

Hoa La Huyên mở miệng nói.

Dương An khoát tay:

- Hoa La Huyên đại sư, không phải là ta cố ý tranh giành với ngươi, phòng luyện chế của lão phu trong vương cung có đầy đủ thiết bị, vô luận là đại trận luyện chế hay là những thứ khác đều mạnh hơn so với phòng luyện chế của ngươi một chút, dùng của ta thì sẽ thuận tiện hơn cho Diệp Huyền đại sư.

Diệp Huyền gật đầu, cũng không chối từ.

Sau khi nói ra một số thứ, Diệp Huyền liền mang theo Âm Quý Mộc và Nhũ Tủy Thạch đi tới phòng luyện chế của Dương An trong vương cung.

Thân là hội trưởng luyện dược sư cung đình, đệ nhất nhân trong luyện dược sư cung đình, phòng luyện chế của Dương An quả nhiên vô cùng đồ sộ, lớn hơn gấp mấy lần so với phòng luyện chế trưởng lão của Hoa La Huyên ở hiệp hội luyện dược sư

Không chỉ như vậy, những loại tài liệu và khí cụ ở bên trong đều vô cùng đầy đủ.

Kế bên phòng luyện chế còn có một phòng tu luyện, một phòng nghỉ ngơi.

Sau khi Diệp Huyền tiến vào trong phòng luyện chế thì đệ nhất cao thủ của vương quốc Sở Vân Phi tự mình canh giữ ở cửa theo lệnh của Triệu Kính, không cho phép bất kỳ kẻ nào quấy rầy Diệp Huyền.

- Cư nhiên để cho ta tìm được hai khối Nhũ Tủy Thạch, có hai khối Nhũ Tủy Thạch này, đủ để ta lắp đầy huyền khí thập mạch trong cơ thể, kích phát tiềm năng thân thể, trùng kích địa võ sư tam giai.

Nhũ Tủy Thạch đối với võ giả bình thường mà nói chỉ có thể kích phát huyền mạch, đề thăng cường độ huyền mạch các kiểu mà thôi, nhưng đối với Diệp Huyền mà nói thì lại có tác dụng lớn hơn, đó chính là lấp đầy huyền khí trong đạo huyền mạch thứ mười là thiên mạch.

Hắn bây giờ, từ mấy tháng trước đột phá tới võ sư tam trọng tới nay, sở dĩ luôn không cách nào trùng kích địa võ sư tam giai chính là bởi vì huyền khí bên trong đạo thiên mạch thứ mười này vẫn luôn không cách nào lấp đầy được, hôm nay có Nhũ Tủy Thạch thì việc này lập tức liền trở nên đơn giản hơn rồi.

Đây cũng là điều khiến cho Diệp Huyền sau khi biết Triệu Kính có được Âm Quý Mộc thì lại giật mình tới như vậy.

Trong phòng tu luyện, hắn tĩnh tâm, điều chỉnh trạng thái của mình tới đỉnh phong.

Sau đó, hắn lại đi tới phòng luyện chế.

Mở luyện chế đại trận ra, từng đốm huyền hỏa nhanh chóng huyền phù trong đại trận, Diệp Huyền niết thủ quyết, đánh vào trong trận pháp, trong nháy mắt, những hỏa diễm này liền tới gần nhau, tổng cộng có ba mươi sáu đạo, tạo thành một đóa hỏa diễm liên hoa vô cùng rực rỡ.

Cong ngón tay búng ra, hai khối Nhũ Tủy Thạch lập tức bị Diệp Huyền bắn vào trên hỏa diễm kia.

Xèo xèo!

Đụng phải nhiệt độ cao thiêu đốt, Nhũ Tủy Thạch vốn cứng rắn nhanh chóng biến thành mềm hơn, cư nhiên giống như biến thành một đống nhùn nhão màu trắng.

Diệp Huyền lấy ra tài liệu lúc trước nhờ Triệu Kính chuẩn bị, một viên tinh thạch ngũ giai, một khối tinh thiết hình nguyệt nha, một đoàn bí ngân, vài loại tài liệu, bị hắn nhanh chóng bắn vào bên trong trận pháp.

Ánh mắt của hắn vô cùng ngưng trọng, trong mi tâm đột nhiên bắn ra một đạo hồn lực ba động mờ ảo, từng đạo thủ quyết đánh vào bên trong trận pháp, chỉ nghe tiếng vang ba ba, dưới nhiệt độ cao, những tài liệu kia tất cả đều vỡ ra, hóa thành từng đạo bụi phấn xinh đẹp.

- Tụ!

Diệp Huyền khẽ quát một tiếng, hồn lực vô hình nhanh chóng bao vây Nhũ Tủy Thạch đã hóa thành bùn nhão kia, cùng với bụi phấn của rất nhiều loại tài liệu vào một chỗ, ngưng tụ ở giữa trận pháp.

Một đoàn dịch kim loại nhìn không ra màu sắc, không ngừng biến hóa hình dạng bên trong ngọn lửa kia.

Theo thủ quyết của Diệp Huyền không ngừng đánh vào trong, tốc độ nhuyễn động của loại dịch kim loại này ngày càng nhanh, ở dưới ngọn lửa chiếu rọi, khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác ba quang lăn tăn, màu sắc rực rỡ.

Xèo xèo!

Đồng thời, từng chút tạp chất bị tách ra từ bên trong dịch vật kia, bị huyền hỏa liên hoa dần dần đốt cháy thành hư vô.

Nếu như có người nhìn thấy quá trình luyện chế của Diệp Huyền thì tất nhiên sẽ kinh ngạc tới mức trợn mắt há hốc mồm.

Vô luận là nung chảy, tổ hợp hay là loại trừ tạp chất, đều hoàn toàn khác hẳn với luyện dược sư bình thường, căn bản khó mà hiểu nổi.

Giống như là luyện dược, nhưng lại giống luyện khí, khó mà phân biệt ra được, Diệp Huyền rốt cuộc là đang luyện chế đan dược hay là đan luyện khí huyền binh nữa.

Vù vù!

Luyện chế tiến hành không ngừng, trên trán của Diệp Huyền nhanh chóng đổ mồ hôi ướt sũng.

Ánh mắt của hắn không hề chớp một cái, cả quá trình luyện chế đã tiến vào bộ phận vô cùng quan trọng.

Ông!

Một đôi đồng tử của hắn đột nhiên từ màu đen biến thành màu xanh, đồng quang màu xanh chiếu rọi, làm cho khả năng điều khiển luyện chế của hắn càng thêm tinh tế.

Thần linh đồng thị không chỉ có thể dùng trong chiến đấu, kỳ thật ở những phương diện như luyện dược, luyện khí, luyện hồn cũng đều có tác dụng phụ trợ vô cùng lớn.

Cả quá trình luyện chế kéo dài trọn một giờ, đoàn dịch thể lúc ở trên trận pháp lớn chừng một nắm tay, nhưng lúc này cư nhiên lại chỉ lớn bằng ngón tay cái.

Hắn cư nhiên đã luyện chế hết nhiều tài liệu như vậy chỉ còn lại mười phần trăm, chỉ để lại tinh khí của các loại vật chất dùng hợp cùng một chỗ mà thôi.

Nếu như bị mấy người Dương An nhìn thấy thì nhất định sẽ giật mình tới mức lọt tròng.

Những tài liệu mà Diệp Huyền ném vào đều vô cùng quý hiếm, thấp nhất cũng là bảo vật tứ giai, những loại bảo vật này có độ khó khi luyện chế cực lớn, đối với bọn họ, liều lĩnh luyện chế, có thể luyện chế được một phần ba vật chất đã coi như nghịch thiên rồi.

Còn Diệp Huyền, hiệu quả luyện chế này đã vượt xa bọn họ, chỉ từ điểm này mà nói thì ít nhất cũng phải là trình độ của luyện dược sư lục phẩm.

- Ngưng!

Diệp Huyền khẽ quát một tiếng, trong mi tâm đột nhiên bắn ra một đạo hồn lực ba động hùng hậu.
Chương 383 Đột phá địa võ sư (2)

Vèo vèo vèo!

Tinh hoa chi khí không bị tinh luyện ra ở trên trận pháp nháy mắt liền ngưng luyện thành mười một mũi nhọn vô cùng mảnh, phát ra quang mang lóng lánh, trong suốt lấp lánh, vô cùng xinh đẹp.

Mười ba miếng châm mang thần quang lấp lánh kia nhẹ nhàng rơi vào trong tay của Diệp Huyền, hắn không thèm dòm tới một cái, đi thẳng tới trong phòng tu luyện.

- Tiếp theo liền bắt đầu bố trí tụ huyền trận pháp!

Hắn tiện tay lấy ra mười viên huyền thạch trung phẩm mà Triệu Kính đã ban cho, ném lên mặt dất, bố trí thành một cái đồ án sao năm cánh.

Ngay sau đó, hắn lại bố trí một ít huyền thạch hạ phẩm ở chung quanh, sau dó, hắn lại lấy ra hơn mười viên hồn tinh, dựa theo vị trí cố định mà sắp xếp từng cái.

Cuối cùng, Diệp Huyền lấy ra một cây linh văn bút, nhanh chóng khắc họa trận văn trên mặt đất.

Tay phải của hắn nhẹ nhàng vung vẩy, động tác ưu mỹ mà mê người, nơi trận văn bút đi qua, trên mặt đất nhanh chóng xuất hiện từng đạo linh văn hoàn mỹ vô khuyết, những linh văn này kết nối với nhau, hoàn toàn kết hợp huyền thạch trung phẩm, huyền thạch hạ phẩm cùng với từng viên hồn tinh lại với nhau.

Nếu như Khô Trần trưởng lão có mặt ở trong này thì nhất định sẽ bị thủ pháp tuyên khắc trận pháp của Diệp Huyền khiến cho kinh ngạc lọt tròng.

Thủ pháp tuyên khắc trận pháp của Diệp Huyền đã hoàn toàn vượt xa tiêu chuẩn mà những trận pháp sư bình thường có thể đạt được, trận pháp mà phần lớn trận pháp sư tuyên khắc ra đều vô cùng tỉ mỉ cẩn thận, sợ rằng sẽ xuất hiện chỗ nào đó sai lầm hoặc sơ sót.

Còn Diệp Huyền hội chế thì lại đại khai đại hợp, linh động tiêu sái, giống như nghệ thuật đại sư đỉnh tiêm đang tạo nên một kiện tác phẩm nghệ thuật, linh cảm dâng trào, ý tứ ào ạt, tràn ngập mỹ cảm.

Sau nửa canh giờ, một trận pháp phức tạp tối nghĩa liền xuất hiện trên mặt đất.

- Hô!

Thu hồi linh văn bút, Diệp Huyền thở phào một hơi thật dài, thở dốc đứng dậy:

- Ha ha, rốt cuộc cũng đã hội chế thành công rồi, lấy thực lực của ta bây giờ, để hội chế ra ngũ hành đấu chuyển tụ huyền đại trận này thật đúng là có chút quá sức.

Trận văn phức tạp kia còn chưa kích hoạt, lại khiến cho người ta có một loại cảm giác như vô cùng thâm thúy và cường đại, giống như các vì sao trên trời đều đang lưu chuyển bên trong đó.

Đây tuyệt đối là một trận pháp nghịch thiên.

Diệp Huyền không kịp nghỉ ngơi, khoanh chân ngồi giữa trận pháp ngũ mang tinh kia, nhẹ nhàng vận chuyển huyền khí.

Ông!

Cả ngũ hành đấu chuyển tụ huyền đại trận đột nhiên tản mát ra bạch quang mờ ảo, một cỗ khí tức cuồn cuộn lập tức phóng xuất ra từ trong đó.

Khí tức cường hãn thậm chí xuyên ra khỏi phòng tu luyện, lan ra phạm vi vài dặm xung quanh vương cung.

Huyền khí trong phạm vi vài dặm xung quanh vương cung đột nhiên trở nên bạo động, điên cuồng lao ồ ạt về chỗ Diệp Huyền, ở bên ngoài phòng tu luyện của Dương An cư nhiên tạo thành một cỗ lốc xoáy huyền khí khổng lồ.

- Sao thế này?

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Sao mà huyền khí trong thiên địa đột nhiên lại trở nên bạo động như vậy, chẳng lẽ là có cường giả nào đó đang đột phá võ tông ngũ giai hay sao?

- Hình như là phòng luyện chế của Dương An đại sư, mau tới xem một chút.

Advertisements

Chỉ một thoáng, không ít người trong vương cung đều bị kinh động, đều đổ dồn về phía phòng luyện chế của Dương An, muốn xem xem rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra.

Bất quá những người này còn chưa tới nơi thì đã bị cấm vệ quân do Sở Vân Phi suất lĩnh ngăn lại rồi.

Một lát sau, Triệu Kính ra lệnh, tất cả mọi người không được tới gần phòng luyện chế của Dương An, kể cả vương tử, quý phi, người nào vi phạm thì giết không tha.

Trong phòng tu luyện, Diệp Huyền hoàn toàn không biết về tình hình bên ngoài, cả người hắn điên cuồng hấp thu huyền khí bốn phía, để lấp đầy huyền hải của mình.

Chỉ là mặc kệ cho hắn hấp thu kiểu gì đi nữa, huyền khí bên trong đạo huyền mạch thiên mạch thứ mười của hắn vẫn không thể gia tăng được.

- Biết ngay là sẽ như vậy mà!

Hắn lấy ra thần châm lúc trước đã luyện chế, ba ba ba, nhanh như chớp, đâm vào mười mạch huyệt quan trọng trên người mình.

Một cây thần châm cuối cùng, hắn liền đâm vào trên huyệt bách hội trên đỉnh đầu của mình.

Ông!

Huyền khí trong thiên địa giống như đã tìm được miệng đột phá vậy, nhanh chóng quấn lên trên mười căn thần châm kia, bên trên thần kinh quang thải lưu chuyển, huyền khí nồng đậm giống như thực chất, dũng mãnh ùa vào bên trong mạch huyệt của Diệp Huyền từ thần châm.

Những huyền khí này vừa mới tiến vào bên trong mạch huyệt thì lập tức liền lưu chuyển tới bên trong mỗi một đạo huyền mạch của Diệp Huyền, tiến vào bên trong tứ chi bách hải của hắn, ở trong ánh mắt kinh hỉ của hắn, huyền khí bên trong đạo thiên mạch thứ mười kia rốt cuộc cũng chậm rãi gia tăng.

- Quả nhiên là hữu hiệu.

Trên mặt Diệp Huyền lộ ra chút vui mừng.

- Không vội, nhiều huyền khí như vậy đủ để trùng kích huyền mạch và nhục thân của ta tới một cảnh giới mới, đợi sau khi thân thể của ta củng cố xong, huyền khí trong thiên mạch cũng bão hòa rồi, lại tiếp tục tiến hành trùng kích vào địa võ sư.

Diệp Huyền không vội vàng lấp đầy thiên mạch, mà lợi dụng đại lượng huyền khí này để cải tạo nhục thể của mình, đề thăng cường độ nhục thể và độ bền bỉ huyền mạch của bản thân lên.

Chit chit!

Trong lúc hắn tu luyện, tiểu tử điêu kia cũng xuất hiện ở trên vai của Diệp Huyền, mắt nhỏ híp lại thành một khe hở thật nhỏ, hiển nhiên là ở trong nơi tràn ngập huyền khí thế này khiến cho nó cảm thấy vô cùng thoải mái.

Đầu của nó tựa vào cổ của Diệp Huyền, thân thể nằm ở trên vai của Diệp Huyền, hai chân bắt chéo, vô cùng thích ý.

Nếu như lúc này Diệp Huyền mở mắt ra thì có thể thấy được, huyền khí nồng đậm giống như thực chất kia chiếu rọi da lông màu tím của tiểu tử điêu khiến nó càng trở nên óng ánh mượt mà, hơi tản ra quang mang mờ ảo, cư nhiên cũng đang hấp thu đại lượng huyền khí.

Huyền khí đầy ắp như vậy, một mình Diệp Huyền cũng không thể nào hấp thu hết toàn bộ, phần còn lại vừa lúc bị tiểu tử điêu hấp thu hết sạch.

Thời gian trôi qua.

Năm ngày sau, thân thể của Diệp Huyền rốt cuộc kéo lên tới đỉnh phong, huyền khí bên trong huyền hải cũng đã ngưng luyện tới cực điểm, căn bản không thể đề thăng thêm chút nào được nữa, còn đạo thiên mạch thứ mười của hắn rốt cuộc cũng được lấp đầy huyền khí.

- Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết —— trùng huyệt!

Hai tay Diệp Huyền nặn quyết, khẽ quát một tiếng, cả người biến thành một tư thế vô cùng quái dị, ngũ tâm hướng lên trời, đại lượng huyền khí nháy mắt liền điên cuồng vọt vào trong huyền hải ở đan điền của hắn.
Chương 384 Trị liệu kinh thán (1)

Lạch cạch lạch cạch!

Huyền hải giống như không thể thừa nhận nổi cổ lực lượng này, không ngừng vặn vẹo bành trướng.

Rốt cuộc ——

Ầm!

Tiếng nổ vang rất nhỏ truyền tới, huyền hải vốn lớn chừng nắm tay của Diệp Huyền nhanh chóng bành trướng thêm một vòng, một cỗ huyền khí càng thêm hùng hậu sinh ra từ đó, nhanh chóng quán thâu vào tứ chi bách hải của hắn.

- Địa võ sư tam giai, rốt cuộc cũng đột phá rồi!

Diệp Huyền mừng rỡ, nhưng cũng không đứng dậy ngay, mà biến ảo vài đạo thủ ấn, tiếp tục dẫn đạo huyền khí lưu chuyển vào thập đạo huyền mạch để củng cố tu vi của mình.

Thời gian tiếp tục trôi qua, lại thêm năm ngày nữa qua đi.

Quá trình tu luyện kéo dài tới mười ngày khiến cho huyền khí bên trong mười viên huyền thạch trung phẩm kia rốt cuộc cũng tiêu hao gần như sạch sẽ.

Ba ba ba ba ba ba ba….

Tiếng nổ tung liên tiếp vang lên, gần như trong nháy mắt, mười viên huyền thạch trung phẩm đều vỡ nát hết, biến thành tro bụi.

Ngay sau đó, huyền thạch hạ phẩm ở vòng ngoài cũng vỡ nát.

Cuối cùng, hơn mười viên hồn tinh kia cũng không hề ngoại lệ, đều vỡ tan tành, hồn lực ở bên trong đó đều biến mất sạch sẽ, bị hấp thu không còn lại gì.

Cả phòng tu luyện nhanh chóng khôi phục yên tĩnh, mà dị tượng phía trên phòng tu luyện cũng triệt để biến mất.

Phốc phốc phốc phốc phốc!

Mười căn thần châm trên người hắn trong nháy mắt liền biến thành một cỗ tinh khí, triệt để tiêu tán trong hư không.

Một khắc sau, Diệp Huyền mở mắt ra, đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

- Khổ tu mười ngày, ta chẳng những đột phá địa võ sư, lại còn đề thăng cảnh giới lên tới địa võ sư nhị trọng, hồn lực cũng từ tam phẩm trung kỳ đề thăng lên tới tam phẩm đỉnh phong, cường độ thân thể cũng đã tăng trưởng lên rất nhiều.

- Đáng tiếc, nếu như không phải bởi vì không đủ tài liệu, hồn lực của ta nói không chừng có thể một bước đột phá lên tới tứ phẩm, đúng là đáng tiếc.

Nếu như để cho người khác nghe thấy, một lần đề thăng lên một đại cảnh giới, một tiểu cảnh giới, hồn lực cũng tăng lên một tiểu cảnh giới thế này mà hắn còn nói đáng tiếc thì nhất định sẽ bị người trên đại lục ghen ghét đuổi giết.

Chit chit!

Tiểu tử điêu ngồi một bên cũng vui vẻ hoa chân múa tay, giống như đang nói lần này Diệp Huyền tu luyện nó cũng lấy được không ít chỗ tốt, mắt nhỏ nheo lại như một con hồ ly.

Diệp Huyền cũng rời khỏi phòng tu luyện, nhưng không lập tức đi ra ngoài, mà là luyện chế thêm một số thứ nữa, lúc này mới thay một bộ quần áo sạch sẽ mới, đi ra khỏi phòng luyện chế.

Bên ngoài phòng luyện chế, đám người Triệu Kính đã sớm đứng chờ ở đây.

- Diệp Huyền đại sư, sao rồi….

Triệu Kính còn chưa nói hết lời thì cả đám người đều trợn tròn mắt.

- Ngươi… Diệp Huyền đại sư, ngươi đột phá địa võ sư nhị trọng rồi?

Một đám người há miệng to tới mức có thể nhét được một trái dưa hấu, như thế nào cũng không khép lại được.

Lúc nãy khi Diệp Huyền trao đổi với bọn họ cũng không thu liễm khí tức, bởi vậy cho nên mặc kệ là Triệu Kính, Sở Vân Phi hay là Dương An đều có thể cảm nhận được tu vi của Diệp Huyền là võ sư tam trọng.

Chính là không thể ngờ, sau mười ngày, tới lúc Diệp Huyền xuất hiện lần nữa thì cư nhiên đã trở thành cường giả địa võ sư nhị trọng, điều này khiến cho bọn họ kinh hãi căn bản không biết nên nói gì mới phải.

Chỉ mười ngày ngắn ngủn, từ võ sư tam trọng tới địa võ sư nhị trọng, tốc độ như vậy còn là con người sao?

- May mắn mà thôi.

Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, đồng thời cũng thu liễm khí tức của mình.

Thế này mà còn nói là may mắn!

Một đám người nghe xong thiếu chút nữa phun máu, Diệp Huyền chỉ trong vòng mười ngày liền đột phá hai cấp, trong đó còn có một đại cảnh giới, như vậy cũng có thể gọi là may mắn thì tất cả những võ giả khác đều có thể mua một khối đậu hủ đập đầu chết đi cho rồi.

Chỉ là kế tiếp, bọn họ lại càng thêm chấn kinh, bởi vì sau khi Diệp Huyền thu liễm khí tức lại thì bọn họ cư nhiên không thể nào phân biệt được cấp bậc thật sự của Diệp Huyền là gì.

Liếc mắt nhìn nhau, trong mắt của mấy người Sở Vân Phi đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đám người bọn họ là ai kia chứ? Tất cả đều là cường giả võ tông ngũ giai, là những người cường đại nhất trong Lưu Vân Quốc, lại không cách nào nhìn ra trình độ thật sự của một địa võ sư như Diệp Huyền, chuyện như vậy, trước kia đừng nói là thấy qua, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe.

Trong lúc nhất thời, vẻ thần bí trên người Diệp Huyền lại càng nồng đậm thêm.

Hoa La Huyên đứng bên cạnh cũng đang cười thầm.

Lão rất muốn biết, nếu như để cho mấy người Triệu Kính biết được, Huyền thiếu từ một võ giả nhất mạch tới khi đột phá địa võ sư tam giai, tổng cộng chỉ tốn có hai năm, không biết sẽ lộ ra vẻ mặt thế nào đây.

- Diệp Huyền đại sư, có thể bắt đầu được chưa?

Triệu Kính lộ vẻ thấp thỏm.

Diệp Huyền gật đầu.

Rất nhanh, một đám người liền đi tới tẩm cung của Triệu Kính.

Đây là một trong số những nơi bí ẩn nhất trong vương cung, ngoại trừ Triệu Kính ra, bình thường căn bản không có bất kỳ kẻ nào dám ra vào nơi này.

Xoẹt!

Diệp Huyền liền xé rách chỗ ngực áo của Triệu Kính.

Một đốm đen như có như không xuất hiện trước mặt của tất cả mọi người.

- Bệ hạ, lát nữa ngươi không cần làm gì hết, chỉ cần yên lặng nhìn là được, bất quá cả quá trình này có thể sẽ hơi đau đớn, ngươi phải cố gắng nhịn.

Triệu Kính gật gật đầu, vẻ mặt khẩn trương, ánh mắt kiên định.

Diệp Huyền lấy Âm Quý Mộc ra, đặt ở bên trong một cái hộp ngọc để ở trước ngực của Triệu Kính, sau đó, hắn xuất ra một cái bình sứ, ở ánh mắt nghi hoặc mờ mịt của mấy người Dương An, hắn liền nhỏ vài giọt chất lỏng không màu do hắn luyện chế ra lên trên Âm Quý Mộc.

- Đây là thánh nguyên tâm dịch do ta luyện chế ra, chỉ có bị thánh nguyên tâm dịch ngâm qua thì Âm Quý Mộc mới có thể phát ra âm sát chi khí ở bên trong của nó, tất cả mọi người lùi về phía sau một chút đi, âm sát chi lực bên trong Âm Quý Mộc vô cùng đáng sợ, người bình thường rất khó mà thừa nhận được.

Diệp Huyền còn chưa nói xong, bên trên khúc Âm Quý Mộc vốn là máu xám kia, đám hoa văn hình nòng nọc màu đen kia giống như sống lại, cư nhiên lại di chuyển, toàn bộ Âm Quý Mộc triệt để biến thành màu đen, một cỗ âm sát chi lực khủng bố liền lộ ra ngoài.

Cỗ âm sát chi lực này vô cùng đáng sợ, chỉ là khí tức phát ra một chút thôi liền khiến cho đám người Dương An không thể chịu đựng được, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, đều lùi lại phía sau.
Chương 385 Trị liệu kinh thán (2)

Trong lúc nhất thời, chỉ còn lại có mỗi mình Sở Vân Phi thực lực đạt tới võ tông tam trọng mới có thể miễn cường thừa nhận được.

Mà một người khác không hề bị ảnh hưởng thì là Diệp Huyền.

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào chỗ ngực của Triệu Kính không chớp mắt.

- A!

Triệu Kính ở gần Âm Quý Mộc nhất, toàn thân nổi gân xanh, trán đổ mồ hôi lạnh, lâm vào trong đau đớn kịch liệt.

- Bệ hạ, cố gắng nhịn.

Diệp Huyền mở miệng quát khẽ.

Đột nhiên, thân thể Triệu Kính run mạnh một cái, điểm nhỏ màu đen kia cư nhiên nhúc nhích, một cỗ đau đớn từ tận sâu trong linh hồn truyền ra khắp toàn thân của Triệu Kính.

Gã cảm giác giống như có một vật nhỏ nào đó đang chui qua chui lại trong người của gã, giống như một cây châm sắt nóng hổi xoắn động trong tâm huyệt của gã.

Lúc này, Triệu Kính không kêu lên nữa, gã cố gắng chịu đựng đau đớn kịch liệt, hai mắt đỏ ngầu, cắn chặt răng, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng tuôn ra, trong ánh mắt lại vô cùng kiên quyết.

Đốm đen nho nhỏ kia ở lồng ngực của gã ngày càng nhô ra, đột nhiên ——

Phốc!

Đốm đen nhỏ kia chui ra khỏi da của Triệu Kính, đúng là một con sâu nhỏ màu đen, có kích thước cỡ một hạt mè, trên trán có một cái độc nhãn, vô cùng dữ tợn và âm lãnh.

Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người đều cảm thấy run rẩy.

Trên người Triệu Kính cũng nổi da gà kín mít.

Con sâu nhỏ màu đen kia bị âm sát chi khí do Âm Quý Mộc phát ra hấp dẫn, đột nhiên rơi vào bên ngoài của Âm Quý Mộc, răng cưa cắn động, nhanh chóng cắn ra một cái lỗ nhỏ phía trên Âm Quý Mộc, chui vào bên trong Âm Quý Mộc.

Diệp Huyền đột nhiên lấy ra một cái bình sứ, đổ một chút chất lỏng trong suốt ra từ trong đó, chất lỏng rơi lên Âm Quý Mộc, khiến cho bên ngoài của toàn bộ khối Âm Quý Mộc nháy mắt liền kết một tầng tinh thể trong suốt.

Đồng thời hắn niết động thủ quyết, từng đạo hồn lực cường hãn phóng thích ra, phong ấn Âm Quý Mộc lại, ba một tiếng liền khép hộp ngọc lại.

Bên ngoài hộp ngọc được tuyên khắc linh văn phức tạp, triệt để khép kín lại.

- Hô!

- Cuối cùng cũng thành công rồi.

Diệp Huyền thu hồi hộp ngọc:

- Phệ Tâm Trùng này, ở trong phong ấn của ta thì không cách nào chui ra khỏi Âm Quý Mộc được, đã lâm vào say ngủ rồi.

- Bệ hạ, ngươi cảm thấy thế nào?

Đám người Dương An đều xông tới.

- Ta…

Triệu Kính sờ sờ ngực, đau đớn đeo đẳng gã gần hai mươi năm nay đã biến mất, khiến cho toàn thân gã cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm thoải mái, giống như từng bộ vị trên thân thể đều tự nhiên, thoải mái như vậy.

Diệp Huyền cười nhạt một tiếng:

- Bệ hạ, ngươi có thể thử thôi động võ hồn và huyền khí của ngươi xem sao.

Triệu Kính tâm hạ nhất động, một hư ảnh có hình dạng như con chồn nháy mắt liền xuất hiện trên đỉnh đầu của gã, ông ông ông ông, bốn đạo tinh hoàn cũng xuất hiện, cao thấp luật động, tản mát ra khí tức võ hồn hùng hậu.

Cư nhiên là võ hồn tứ tinh.

Triệu Kính nháy mắt liền rơi lệ đầy mặt, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Hơn mười năm rồi, võ hồn của gã một mực không thể nào thôi động được, hôm nay rốt cuộc cũng có thể phóng xuất ra một lần nữa rồi.

Trong lúc giơ tay nhất chân đều tản mát ra một cỗ lực lượng cường hãn, thực lực võ tông nhất trọng vô cùng đáng sợ được phóng xuất ra cực kỳ nhẹ nhàng.

Càng khiến cho Triệu Kính kinh hỉ chính là, sau khi cỗ âm lãnh chi lực bên trong cơ thể kia đã biến mất không còn thấy gì nữa, thì huyền lực luôn một mực bị áp kia lại có cảm giác rục rịch, giống như muốn tiến tới đẳng cấp cao hơn nữa vậy.

Tâm ý của gã vừa động thì huyền lực cuồng cuộn liền lưu chuyển điên cuồng, gã nguyên bản là võ tông nhất trọng, trong nháy mắt cư nhiên đột phá tới nhị trọng, hơn nữa một mực kéo lên, mãi chi tới lúc đạt tới nhị trọng cực hạn mới ngừng lại, cách tam trọng cũng chỉ còn một bước ngắn.

Một màn bất ngờ khiến cho Triệu Kính triệt để ngây dại.

Không chỉ mỗi mình Triệu Kính, ngay cả mấy người Sở Vân Phi cũng trợn mắt há hốc mồm, gần như không dám tin vào những gì vừa xảy ra trước mắt mình.

Chỉ có Diệp Huyền là mỉm cười:

- Bệ hạ, Phệ Tâm Trùng tuy rằng hạn chế huyền lực của ngươi phát triển, nhưng hai mươi năm nay, huyền lực của ngươi bởi vì không ngừng đối kháng cùng với Phệ Tâm Trùng, cho nên vô tình cũng không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn, một khi Phệ Tâm Trùng biến mất, huyền lực của ngươi cũng giống như rồng về biển rộng, tự nhiên cũng sẽ đột phá.

Diệp Huyền giải thích xong, lúc này mới khiến cho mọi người bừng tỉnh đại ngộ.

- Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ.

Mấy người Dương An lập tức vui vẻ chúc mừng.

- Ha ha ha.

Trên mặt Triệu Kính lộ ra nụ cười kích động mấy chục năm không thấy, chỉ thấy gã bước nhanh tới trước mặt Diệp Huyền, ở trước mắt bao nhiêu người, cúi người thật sâu với Diệp Huyền, vẻ mặt cảm kích:

- Diệp Huyền đại sư, nếu như không phải nhờ có ngươi thì trẫm có khả năng mất mạng rồi, ngươi chẳng những là ân nhân của Triệu Kính ta, mà còn là ân nhân của toàn bộ Lưu Vân Quốc này, cho nên, sau này, ngươi chính là quốc sư của Lưu Vân Quốc ta, có thể tự do ra vào hoàng cung, gặp bất kỳ người nào cũng không cần quỳ lạy nữa.

- Quốc sư?

Mấy người Dương An đều cảm thấy nghi hoặc, Lưu Vân Quốc có chức vị này sao?

- Chức quốc sư này là ta vừa mới lập ra, ở vương quốc này là gần với ta nhất, không biết Diệp Huyền đại sư cảm thấy thế nào?

Trải qua khoảng thời gian quan sát này, Triệu Kính vô cùng kính nể Diệp Huyền, lấy nhãn quang của gã tự nhiên có thể nhìn ra, nhân vật như Diệp Huyền, cuối cùng cũng sẽ có một ngày nhất phi trùng thiên, cho nên, gã mới phải nghĩ cách giữ Diệp Huyền ở lại Lưu Vân Quốc.

- Bệ hạ, chức quốc sư này, vẫn là bỏ đi thôi.

Diệp Huyền đối với loại hư danh này cũng không để tâm lắm, hơn nữa hắn biết rõ bản thân mình sẽ không ở lại Lưu Vân Quốc này mãi, sớm muộn gì cũng sẽ có lúc rời khỏi nơi này, cho nên chức quốc sư này căn bản không cần làm gì.

Mấy người Dương An lại trợn mắt há hốc mồm, thật không thể ngờ, Diệp Huyền cư nhiên lại cự tuyệt phong thưởng của Triệu Kính.

Đây chính là quốc sư đó, nghe bệ hạ miêu tả thì đây tuyệt đối là một chức quan cực kỳ cao, thậm chí còn hiển hách hơn cả hội trưởng luyện dược sư cung đình nữa.

Nếu như là người khác đảm nhiệm chức vị này, trong lòng Dương An nhất định sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng qua một phen trao đổi trước kia, lão đã triệt để bội phục Diệp Huyền rồi, cho nên cũng không có cảm giác gì hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK