Mục lục
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 841 Liên tiếp thông qua (1)

- Thật thú vị, thật biết điều.

Đồng thời chiến đấu cùng hai người áo đen này, khiến cho Diệp Huyền càng thêm hưng phấn. Sự chú ý của hắn tập trung cao độ ở giữa hai người áo đen, tìm kiếm cơ hội sinh tồn.

Keng keng keng!

Liên tiếp có những kiếm quang sáng chói, nhanh chóng và mãnh liệt sáng lên ở trong không gian hư vô trong, sáng lạn giống như trong giấc mộng.

- Huyền Diệp này đã đi vào bên trong hơn nửa canh giờ, thế nào còn chưa đi ra?

Bên ngoài nơi thí luyện, không ít học viên đều đang đợi tên Diệp Huyền xuất hiện. Nhưng hiện tại cách thời điểm hắn tiến vào tháp thí luyện đã qua hơn nửa canh giờ. Nhưng cuộc sát hạch của hắn lại còn chưa có kết thúc.

Điều này làm cho không ít học viên ở đây đều bàn luận ầm ĩ, bắt đầu không nén được tức giận.

- Nửa canh giờ, đây cũng không phải là một thời gian ngắn. Nói chung, cũng phải có thể xông vào tầng thứ ba chứ?

- Rất có thể. Hầu Phi xếp hạng thứ hai trước đó đã xông qua tầng thứ ba. Lẽ nào Huyền Diệp này cũng muốn xông đến tầng thứ ba hay sao?

- Cái này cũng không nhất định. Cũng có vài người sát hạch chậm, còn đang ở tầng thứ hai đau khổ kiên trì. Nhưng, dù như thế nào đi nữa, nửa canh giờ, đây tuyệt đối không phải là một khoảng thời gian ngắn.

- Có thể, Huyền Diệp này trở ra, không lập tức bắt đầu kiểm tra?

- Điều này là không có khả năng đi? Ai sẽ ngốc tới mức ở bên trong không ra chứ? Huống gì, bên trong cũng có người bảo vệ.

...

- Không quan tâm như thế nào, thời gian lâu như vậy, Huyền Diệp này tối thiểu xông qua cửa thứ hai. Cho dù ở cửa thứ hai bị đào thải, vậy cũng không tính là kém. Nếu như hắn thật sự xông qua tầng thứ ba, như vậy là cùng.

- Lần đầu tiên sát hạch, có thể nhảy vào tầng thứ ba, trước đó ã có một Hầu Phi, lẽ nào học viện chúng ta lần khóa này, còn muốn lại xuất hiện ra một thiên tài sao?

Trong lúc chờ đợi, vô số học viên đều bàn luận ầm ĩ, nắm chặt hai tay.

Nếu như Diệp Huyền lần đầu tiên sát hạch, thật sự có thể xông vào cửa thứ ba, vậy chẳng những đối với những học viên mới, mà ngay cả đối với rất nhiều học viên cũ mà nói, cũng là một sự đả kích khổng lồ.

Dù sao không ít học viên cũ cực cực khổ khổ học tập một năm, cũng chưa chắc có thể xông đến tầng thứ ba.

- Diệp thiếu nhất định có thể xông đến tầng thứ ba.

- Đúng vậy. Diệp thiếu xông đến tầng thứ ba khiến cho bọn họ nhìn, sáng mù mắt chó của bọn họ.

La Thành và Trương Liệt ở một bên âm thầm khuyến khích nói.

Nếu như lúc này mọi người biết, hiện tại Diệp Huyền mới vừa tiến vào tầng thứ hai, không biết bọn họ sẽ có biểu tình như thế nào.

Trong tháp thí luyện.

Diệp Huyền đang cùng hai người áo đen điên cuồng giao đấu.

Thời gian một nén nhang, hắn đối với thực lực và sự phối hợp của hai người áo đen, đã có một sự hiểu rõ rõ ràng.

- Ở trong tầng thứ hai này, chỉ là hai người. Đối với ta mà nói, không rèn luyện được bao nhiêu.

- Sớm kết thúc một chút.

Đôi mắt của Diệp Huyền phát ra ánh sáng lạnh.

Vèo!

Đối mặt với thế tấn công mãnh liệt đến từ hai người, thân hình hắn như mộng như ảo, phút chốc né tránh được công kích của hai người, thi triển thân pháp kiếp trước. Thân hình hắn mờ ảo đến mức tận cùng, trong nháy mắt đi tới bên cạnh một người áo đen, một kiếm lại bổ ra ngoài.

Kiếm quang sáng chói, giống như núi lớn sụp đổ, ầm ầm chém xuống.

Ầm!

Người áo đen kia không chịu nổi, miệng phun ra máu tươi, bay ra ngoài.

Thân hình Diệp Huyền thoáng lắc một cái, nhanh như tia chớp truy kích.

Vèo!

Thời khắc mấu chốt, một người áo đen khác đuổi tới cứu viện.

Ánh mắt Diệp Huyền liếc nhìn về phía hắn, trong nháy mắt khóe miệng hắn cong lên, hiện ra một nụ cười nhạt.

- Mục tiêu chính là ngươi!

Trong lúc truy đuổi, thân hình hắn bất chợt dừng lại. Hắn trở tay đâm ra một kiếm, biến hóa kỳ ảo giống như giấc mộng vậy.

Xuy xuy xuy!

Khắp bầu trời kiếm quang, hóa thành từng đóa hoa máu nở rộ, thê lương tuyệt mỹ, giống như sinh mạng trước khi chết, nở rộ ra.

Leng keng leng keng!

Liên tiếp có những tiếng kim loại va chạm vang lên. Người áo đen vội vàng chống đỡ, trường kiếm run rẩy, giống như khổng tước xòe đuôi, bao phủ bốn phía xung quanh, rốt cuộc đỡ được tất cả kiếm quang do Diệp Huyền đâm ra.

- Thật ra sát chiêu thật sự ở chỗ này.

- Tiêu Diêu Du Côn Chưởng!

Vậy vào lúc này, Diệp Huyền đã xông tới bên cạnh người áo đen, ánh mắt lạnh lùng vô tình, lấy công pháp Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết, diễn biến côn chưởng của Bắc Minh Huyền Công, một chưởng ấn ở trên lưng của người áo đen kia.

Cho dù Cửu Chuyển Thánh Thể của người áo đen kia có lực phòng ngự kinh người, nhưng ở dưới một chưởng này, hắn cũng bị chấn động tới mức tâm mạch nát bấy. Trong miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi màu tím đen.

Vèo!

Một đạo kiếm quang sáng lên. Theo đó, bay vọt lên cao, chính là cái đầu với ngũ quan mơ hồ của người áo đen. Ngay sau đó, thân thể và đầu của hắn, trong nháy mắt hóa thành hư vô.

Tất cả những điều này nói ra thì dài dằng dặc. Nhưng thật ra tất cả đều đang diễn ra chỉ trong một chớp mắt. Một người áo đen, chính là bị chém giết.

- Hiện tại chỉ còn lại ngươi. Hơn nữa ngươi lại còn đang bị thương.

Quay đầu lại, nhìn về phía người áo đen trước đó bị hắn đẩy lùi, khóe miệng Diệp Huyền lộ ra nụ cười mỉm.

Mấy hơi thở sau, một người áo đen khác cũng đầu thân tách rời, hóa thành hư vô.

- Tầng thứ hai này, vẫn tính là đơn giản.

Cầm thanh kiếm đứng yên, Diệp Huyền cười nhạt nói.

Nếu như bảo thời điểm hắn vừa mới bắt đầu tiến vào tháp thí luyện, liền trực tiếp đối mặt với hai người áo đen, chỉ sợ hắn ngay cả mấy hiệp cũng không kiên trì nổi, sẽ liền bị thua trận.

Nhưng ở trong tầng thứ nhất hơn nửa canh giờ, Diệp Huyền đã ghi nhớ thực lực, thói quen ra chiêu và đặc điểm của tất cả những thể tinh thần này ở trong lòng.

Dù sao người áo đen cũng là thể tinh thần được mô phỏng ra. Cho dù phối hợp có hoàn mỹ đi mấy, cũng không có ai tâm tư khó lường. Bởi vậy hắn chỉ cần sử dụng một ít thủ đoạn nhỏ, là có thể trong nháy mắt phân hoá sự tấn công của hai người, một kích đột phá.

Bởi vậy mặc dù tầng thứ hai này là hai người áo đen, nhưng đối với Diệp Huyền mà nói, mức độ khó khăn thậm chí còn không bằng tầng thứ nhất.

Tầng thứ nhất tiêu hao hơn nửa canh giờ, thông qua!

Tầng thứ hai, một nén hương, thông qua!

Ánh sáng trắng bao phủ xuống. Những vết thương và tiêu hao huyền lực của Diệp Huyền ở tầng thứ hai, lại một lần nữa khôi phục.

Vù vù vù vù!

Cùng lúc đó, bốn bóng người đã xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền.
Chương 842 Liên tiếp thông qua (2)

Vù!

Bốn bóng người đồng thời hung hăng lao thẳng về phía Diệp Huyền.

- Giết!

Diệp Huyền nổi giận gầm lên một tiếng. Hắn không ra chiêu với bốn người, dẫn đầu nhắm ngay một người bên cạnh phát động công kích.

Bốn người áo đen rõ ràng khó khăn hơn so với hai người áo đen rất nhiều. Hai người áo đen, ngươi chỉ cần liều mạng cuốn lấy chỉ một người, không quan tâm tới một người khác, hoặc sử dụng một ít thủ đoạn nhỏ, tách hai người này ra.

Bất kể như thế nào, ngươi đều có thể nghĩ ra biện pháp chỉ đối mặt với một người trong đó. Chỉ cần đánh chết một người trong đó, một người khác còn lại sẽ xử lý dễ dàng.

Nhưng bốn người lại khác. Cho dù ngươi dẫn dắt một người rời đi, còn có thể có ba người khác xông về phía ngươi. Ngươi căn bản không có cách nào làm được một kích đột phá.

Bởi vậy ở thời điểm đối mặt với bốn người, điều Diệp Huyền phải làm được là kéo dài khoảng cách giữa bốn người, khiến cho công kích của bốn người, không có cách nào cùng lúc đánh tới được.

Trừ điều đó ra, mấu chốt nhất chính là, tuyệt đối không thể bị bốn người bao vây lại. Một khi bị vây lại, vậy thì xong rồi.

Ầm!

Trong nháy mắt công kích sắc bén của Diệp Huyền va chạm cùng với một người trong đó.

Không có bất kỳ sự do dự nào, sau một chiêu ra tay, cũng không để ý xem kết quả thế nào, thân hình của Diệp Huyền hoàn toàn không dừng lại, bất chợt né tránh ra.

Vèo! Vèo! Vèo!

Thân hình Diệp Huyền vừa rời đi, ba đạo kiếm quang trong nháy mắt rơi xuống vị trí lúc trước hắn còn đứng. Nếu không phải hắn rời đi nhanh, hiện tại toàn thân hẳn đã sớm bị những kiếm quang nào cắt cho thành nát bấy.

- Tinh Thần Kiếm Pháp Quần Tinh Thiểm Bạo!

Sau khi né tránh ra, Diệp Huyền lại là thi triển ra một chiêu kiếm pháp công kích quần thể. Toàn bộ quá trình lưu loát sinh động giống như mây bay nước chảy, căn bản không có một chút dừng lại nào.

Ầm ầm ầm!

Trong những tiếng nổ lớn, ba gã người áo đen lại một lần nữa đồng thời bị Diệp Huyền ngăn cách một chút.

- Chính là hiện tại.

Xuy!

Thân hình Diệp Huyền đột nhiên lao về phía người áo đen bị tách ra đầu tiên. Đồng thời trường kiếm trong tay hắn, giống như mộng ảo vậy, đâm về phía đầu của người áo đen này, dốc toàn lực.

Một đấu một!

Chỉ cần Diệp Huyền nguyện ý, đây tuyệt đối là cấp nghiền ép.

Phụt!

Trong nháy mắt, một người áo đen bị chém giết.

Cùng lúc đó, ba đạo lưu quang trong nháy mắt kéo tới, ở trên người Diệp Huyền lưu lại một vết thương dài gần thước.

Liếm liếm đầu lưỡi, Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào ba gã người áo đen đang nhanh chóng lao tới. Trong con ngươi hắn mang theo vẻ điên cuồng.

- Còn lại ba người. Đến đây đi.

Khóe miệng của hắn cong lên, hiện ra một dáng vẻ tươi cười lạnh lẽo.

Ầm ầm ầm!

Trong hư không, kiếm quang lóe lên khắp bầu trời. Từng huyền lực giống như mạng nhện lan tràn ra, che kín, nghe rợn cả người.

Chợp hiện!

Xuy xuy xuy!

Thân hình Diệp Huyền giống như điện quang ở trong không gian hư ảo này điên cuồng lóe lên, tốc độ nhanh như tia chớp. Hắn căn bản không dừng lại ở cùng một chỗ cho dù chỉ là thời gian một chớp mắt.

- Giết!

Trong kiếm quang sáng chói, Diệp Huyền nắm lấy cơ hội, đột nhiên một kiếm đâm ra, ở trên thân của một người áo đen, lưu lại một vết thương.

Hắn cũng không ham chiến. Sau một chiêu đánh trúng, hắn lại lập tức nhanh chóng tránh ra, chưa bao giờ tham luyến chiến công.

Trong vài lần đột kích, cuối cùng bị hắn nắm lấy cơ hội, lại một lần nữa chém giết một người áo đen.

- Còn lại hai người. Không vội, từ từ sẽ đến.

Theo số lượng người dần dần giảm bớt, ý cười trên mặt Diệp Huyền cũng càng sáng lạng hơn.

Hắn thở hổn hển, đang trong lúc lao nhanh thoáng điều chỉnh khí tức trong người.

Hai võ giả đã khiến cho áp lực của hắn giảm bớt đi rất nhiều.

Sau một nén hương.

Phụt!

Một người áo đen sau cùng bị Diệp Huyền một kiếm chém đầu xuống.

Tầng thứ ba này, cuối cùng thông qua.

Diệp Huyền thở hồng hộc, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra vẻ mệt mỏi.

Ánh sáng trắng hạ xuống. Thương thế trên người hắn, nhanh chóng khôi phục.

Giờ này phút này, bên ngoài tháp thí luyện đã sớm nóng nảy vạn phần.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Hiện tại cũng sắp tới một canh giờ, Huyền Diệp này còn chưa có đi ra?

Theo thời gian trôi qua, sự quan tâm của mọi người đối với Diệp Huyền cũng càng lúc càng lớn.

- Một canh giờ còn chưa đi ra. Điều này cũng quá đáng sợ đi?

- Trong lịch sử, từ trước tới nay vẫn chưa từng có học viên mới này trong lần đầu tiên sát hạch, có thể kiên trì được khoảng thời gian dài như vậy.

- Chẳng lẽ, Huyền Diệp này ở tầng thứ ba, cũng có thể kiên trì lâu như vậy sao?

- Tầng thứ ba lại phải đối mặt với bốn gã cường giả đồng cấp khác. Ngươi cảm thấy một học viên mới như Huyền Diệp này, có thể kiên trì được lâu như vậy sao? Thành thật mà nói, hiện tại ta ngược lại tình nguyện tin tưởng là Diệp Huyền này lưu lại thời gian, không lập tức tiến vào tháp thí luyện.

- Rất có thể. Chỉ có điều, ngoại trừ điều đó ra, còn có một khả năng. Đó chính là này Diệp Huyền, vẫn luôn ở tầng thứ nhất, chiến đấu trong thời gian lâu dài.

- Tầng thứ nhất là đối chiến với một võ giả có thực lực tương đương với chính bản thân mình. Nếu như nguyện ý, những học viên cũ chúng ta, mỗi người đều có thể kiên trì được không ít thời gian.

- Chẳng lẽ thực sự là như vậy sao?

Vô số học viên cũ, tất cả đềuđang ầm ĩ bàn luận.

Đến lúc này, bọn họ trái lại không tin Diệp Huyền có thể nhảy vào tầng thứ ba. Bởi vì tầng thứ ba, đối mặt chính là bốn thể tinh thần. Người bình thường, căn bản không kiên trì được bao nhiêu thời gian.

Có thể nói như vậy, càng đến tầng cao hơn, thời gian kiên trì chỉ có thể càng ngắn hơn. Bởi vì ngươi phải nhanh gọn, quyết đoán chém giết đối thủ, hoặc chính bản thân ngươi bị bốn gã thể tinh thần giết chết trong nháy mắt. Sẽ không có khả năng khác.

Mà Diệp Huyền ở bên trong đã một canh giờ. Như vậy chỉ có hai khả năng.

Loại thứ nhất, hắn không lập tức tiến hành kiểm tra.

Loại thứ hai, hắn ở tầng thứ nhất trì hoãn quá nhiều thời gian.

Đương nhiên, ngoại trừ hai loại này ra, cũng có loại khả năng thứ ba. Đó chính là Diệp Huyền xông qua tầng cao hơn.

Chỉ có điều, mọi người căn bản liền không hề nghĩ ngợi tới khả năng này.

Sát hạch tháp thí luyện, chỉ có học viện Lam Quang mới có. Một học viên mới cho dù thiên tài mấy đi nữa, cũng cần thời gian thích ứng.

Hầu Phi đạt tới tầng thứ ba, có thể nói là tình huống cực kỳ hiếm hoi bên trong lịch sử. Về phần tầng cao hơn? Mọi người cũng chỉ có thể cười ha hả.

Trong không gian của tháp thí luyện.

Diệp Huyền bắt đầu đối mặt với sát hạch tầng thứ tư.
Chương 843 Xưa nay chưa từng có (1)

Vù! Vù! Vù! Vù! Vù! Vù! Vù! Vù!

Tám gã người áo đen xếp thành một hàng. Trên người của mỗi một người, đều có khí tức đáng sợ. lưu động

Ánh mắt của tám gã áo đen đồng loạt rơi vào trên người Diệp Huyền. Ánh mắt kia giống như muốn đâm rách hư không, khiến cho da trên toàn thân Diệp Huyền đều cảm nhận được sự tê dại.

Tám gã võ giả cùng đẳng cấp với khí tức bao quanh, lao đến. Cho dù là thiên tài cường thịnh mấy đi nữa, cũng sẽ cảm thấy đè ép cực lớn. Loại uy áp này, tác dụng trong tâm linh, làm cho khí tức cả không gian hư ảo cũng gần như đông cứng lại.

...

- Vù

Chân mày nhíu lại. Theo bản năng, thân hình Diệp Huyền bất chợt lui về phía sau.

Ầm

Ở trong nháy mắt khi Diệp Huyền chợt lui lại, tám gã người áo đen đồng thời ra tay. Kiếm quang sáng ngời hội tụ thành một chữ nhất, hình thành một dòng nước lũ kiếm quang đáng sợ, hung hăng bổ vào chỗ Diệp Huyền trước đó.

Toàn bộ mặt đất trong không gian hư vô, ở dưới một đòn này đều giống như chấn động run lên một cái.

Vèo vèo vèo.

Một đòn không trúng, tám gã người áo đen đồng thời truy kích đến. Bọn họ từ các phương hướng bao vây Diệp Huyền điên cuồng tấn công. Đồng thời mỗi một người áo đen đều không chút lưu tình. Trong nháy mắt khi tiến vào phạm vi công kích, bọn họ liền quay về phía Diệp Huyền đang nhanh chóng đang chạy thục mạng, bổ ra kiếm quang đáng sợ.

Vô số kiếm quang kín mít giống như Thiên La Địa Võng rơi xuống, bao phủ ở không gian có toàn thân Diệp Huyền.

Trốn, trốn, trốn

Diệp Huyền căn bản không có tâm tư phản kháng. Thân hình hắn giống như một đạo điện quang, điên cuồng chạy trốn.

Tám gã cao thủ cùng cấp bậc, căn bản không thể nào dễ dàng ngăn cản được. Một đòn liên thủ của bọn họ, đủ khiến cho bất luận là kỹ năng gì cũng mất đi hiệu lực, trong nháy mắt chém giết hắn.

- Cơ hội. Chỉ có thể tìm cơ hội.

Trong quá trình chạy trốn, Diệp Huyền không ngừng ra tay về phía sau, ngăn cản người áo đen phía sau lưng truy kích.

Cũng may không gian hư ảo này cũng đủ lớn, căn bản không cần lo lắng vấn đề không gian không đủ.

Một hồi truy đuổi diễn ra. Sa mười mấy hơi thở, người áo đen ở sau lưng Diệp Huyền, đã bị kéo thành một đường dài.

- Chính là cơ hội này.

Vèo

Diệp Huyền đột nhiên xoay người một cái, một kiếm chém về phía người áo đen ở cách mình gần nhất.

- Phụt

Người áo đen kia trong lúc vội vàng, trở tay không kịp, một cánh tay bị chém bay ra ngoài, hóa thành hư vô.

- Đi.

Không kịp quan sát kết quả cuộc chiến, Diệp Huyền xoay người lại một lần nữa bay vút đi.

Sau một khắc, vô số kiếm quang, giống như tcơn mưa rào mùa hè, nổ tung ở phía sau lưng hắn. Sóng công kích khủng khiếp, thiếu chút nữa khiến hắn bị chấn đống tổn thương tới nội tạng.

- Nguy hiểm thật. Thiếu chút nữa lại bị thương.

Trong lòng Diệp Huyền vẫn còn sợ hãi.

Ở trong sự bao vây tấn công này, bị thương là chuyện kiêng kỵ nhất. Bởi vì một khi bị thương, sau đó bất kể là tốc độ hay lực lượng đều sẽ giảm mạnh. Đến lúc đó nghênh đón Diệp Huyền, chỉ có thể là kết cục chờ chết.

Lại một hồi truy đuổi, bắt đầu

Bởi vì bản thân người áo đen đi đầu truy đuổi trước đó bị trọng thương, bởi vậy ở trong lần truy đuổi tiếp theo, hắn lập tức bị tụt lại đến cuối cùng, ở trong lúc không ngừng truy đuổi, hắn bị tụt lại càng lúc càng xa.

- Mục tiêu chính là hắn.

Diệp Huyền xác định phong tỏa mục tiêu, ở trên người áo đen cuối cùng, chậm rãi tìm kiếm cơ hội.

Sau một nén hương, Diệp Huyền cuối cùng chém giết xong người áo đen đầu tiên.

Sau hai nén hương, người áo đen thứ hai bị chém giết.

Ba nén hương qua đi, Diệp Huyền chém giết người áo đen thứ ba.

Chỉ là lần này, hắn lại xuất hiện một lần sai lầm.

Ầm.

Kiếm quang hiện ra khắp bầu trời, giống như dòng nước lũ, cọ rửa về phía thân thể của hắn.

- Đáng giận.

- Không kịp.

- Chém.

Trong lúc Diệp Huyền bay ngược lại, ra sức quay về phía nơi dòng nước lũ cường thịnh nhất kia bổ ra một kiếm. Lực chiến đấu toàn thân hắn đã tăng lên tới cực hạn. Đồng thời tốc độ của hắn nhanh chóng tăng vọt.

Ầm

Rất nhiều kiếm quang tạo thành dòng nước lũ hung hăng va chạm vào trường kiếm của Diệp Huyền, phát ra năng lượng thật lớn không gì sánh kịp. Trong miệng hắn phun ra một búng máu.

Lúc này Diệp Huyền giống như diều đứt giây, bay ra ngoài.

- Kết thúc rồi.

Diệp Huyền lắc đầu.

Hắn đã bị thương. Tốc độ và lực lượng của hắn giảm đi. Hắn căn bản không có cách nào còn sống sót ở dưới sự bao vây tấn công của năm tên cường giả đồng cấp khác.

Quả nhiên, sau mười mấy hơi thở, Diệp Huyền bị kiếm quang khắp bầu trời bao phủ, tan thành mây khói.

Tầng thứ tư, thất bại.

Bên ngoài tháp thí luyện, bên cạnh cửa đá.

Hai mắt nhắm nghiền, ý thức rơi vào trong giấc ngủ mê, thân thể Diệp Huyền chợt chấn động mạnh một cái, cả người nhất thời tỉnh lại.

- Tháp thí luyện này thật đúng là đáng sợ. Ý thức của ta ở bên trong bị chém giết, nhưng ý thức của bản thân không những không có giảm bớt, trái lại giống như là nhận được sự rèn luyện, có tăng lên.

Cảm nhận cường độ huyền thức trong đầu mình, Diệp Huyền cảm khái nói.

Sau một khắc, hắn hồi tưởng lại cuộc chiến đấu lúc trước.

- Thật ra ta có cơ hội thông qua tầng thứ tư. Những thể tinh thần này, tuy rằng mỗi một người có sức chiến đấu đều giống như ta, nhưng về phương thức chiến đấu lại quá mức cứng nhắc. Dù sao bọn họ cũng không phải người sống linh hoạt thật sự. Ta chỉ cần cứ chém giết tiếp như vậy, sớm hay muộn sẽ chém giết tất cả năm người còn lại.

- Đáng tiếc là, ta lại có thể phạm vào một sai lầm.

Trong đầu Diệp Huyền đang phân tích thay cho mình.

Chỉ có điều, hắn cũng không cảm giác quá đáng tiếc.

Hắn phạm phải sai lầm kia, cũng không phải vì kinh nghiệm chiến đấu của hắn chưa đủ, cũng không phải vì trong quá trình hắn có chỗ nào sơ suất. Đây hoàn toàn là bởi vì hắn đối với công pháp Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết, hiểu rõ không đủ thấu triệt.

Cái này căn bản là chuyện không có biện pháp nào.

- Lần này, ở chỗ này phạm sai lầm, tiếp theo sẽ không như vậy nữa.

Diệp Huyền lắc đầu. Hắn cũng không vội vã đứng lên, mà đứng ở nơi đó cẩn thận đánh giá cuộc chiến đấu lúc trước, sửa lại một ít lệch lạc và sai lầm. Hắn muốn từ trong đó hấp thu ra càng nhiều kinh nghiệm hơn.

Loại kinh nghiệm chiến đấu cùng với rất nhiều võ giả có thực lực tương đương với mình như vậy, cực kỳ khó có được. Cũng chỉ ở bên trong học viện Lam Quang này, mới có cơ hội như vậy.

- Lần sát hạch tiếp theo, ta nhất định có thể thông qua tầng thứ tư.

Chỉ là qua một lần sát hạch nnày, Diệp Huyền đột nhiên phát hiện, mình lại có thể lên nơi đây.
Chương 844 Xưa nay chưa từng có (2)

- Người trẻ tuổi, không nghĩ tới ngươi ở bên trong lâu như vậy. Không biết ngươi xông qua tầng thứ mấy?

Người mặc áo khoác trấn thủ tháp thí luyện này cũng cảm thấy vạn phần chấn động kinh ngạc đối với thời gian Diệp Huyền ở bên trong. Sau khi Diệp Huyền bi đào thải ra ngoài, hắn cũng không có quấy rầy Diệp Huyền. Mà hắn chờ tới khi Diệp Huyền hoàn toàn phục hồi lại tinh thần, khôn ngoan mang theo vẻ kinh ngạc nghi ngờ hỏi.

Nghe được giọng của người áo choàng nói, trong nháy mắt Diệp Huyền nhất thời kinh sợ. Bất chợt hắn vỗ đầu một cái, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ. Mình lại có thể quên mất, ở đây vẫn có người.

Ban đầu, hắn vẫn lo lắng không yên, sợ người mặc áo choàng này có thể nhìn thấy tình cảnh bên trong tháp thí luyện. Nếu như hắn phát hiện ra bí mật của mình, vậy thì xong rồi.

Chỉ có điều sau khi nghe thấy hắn hỏi ra vấn đề như, trái tim Diệp Huyền nhất thời buông lỏng.

Hắn suy nghĩ một chút cũng thấy đúng. Nếu như người của học viện Lam Quang có thể nhìn thấy được tất cả mọi chuyện phát sinh ở bên trong tháp thí luyện, vậy người của thế lực khác làm sao còn dám âm thầm đưa con cháu của bọn họ qua đây nữa. Bởi vậy nếu vậy, công pháp và vũ kỹ của các thế lực lớn bọn họ làm sao còn chỗ nào bí mật nữa? Chẳng phải tất cả đều bị học viện Lam Quang lén quan sát rồi sao?

- Hồi bẩm tiền bối, xông tới tầng thứ tư. Chỉ tiếc, thất bại.

Diệp Huyền cung kính đáp lại.

- Tầng thứ tư.

Trong giọng nói của người mặc áo choàng giọng rõ ràng có một tia chấn động kinh ngạc:

- Được rồi. Sát hạch đã kết thúc. Ngươi đi ra ngoài đi.

- Vâng.

Diệp Huyền xoay người rời đi.

Chờ tới sau khi Diệp Huyền rời đi, người mặc áo choàng không nhịn được lẩm bẩm nói:

- Tiểu tử này, lại có thể ở trong lần đầu tiên tham gia sát hạch tháp thí luyện, xông qua tới tầng thứ tư. Ta trấn thủ ở trong này nhiều năm như vậy, hắn vẫn là người đầu tiên. Không biết hắn có cơ hội trùng kích về phía tầng thứ chín hay không?

Trong giọng nói của hắn, mơ hồ có một tia kích động.

Lúc này, ở bên ngoài tháp thí luyện từ lâu đã là một mảnh chấn động.

- Tầng thứ tư. Huyền Diệp này không ngờ đã vọt tới tầng thứ tư.

- Ông trời của ta ơi. Điều này quá kỳ diệu đi.

- Thượng đế à, ta đây là hoa mắt sao? Ngươi bấm ta một chút, xem ta có phải là đang nằm mơ hay không?

- Làm sao có thể. Huyền Diệp này là một học viên mới, làm sao hắn có thể vọt tới tầng thứ tư được.

Sau khi phát hiện xếp hạng của Diệp Huyền dừng lại ở tầng thứ tư, thậm chí vượt qua một ít học viên cũ ở tầng thứ tư, tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ tới mức ngây người.

Mỗi người bọn họ ánh mắt dại ra, tròng mắt trừng tròn xoe, miệng mở dường như có thể bỏ vào dưới một cái trứng gà.

Tầng thứ tư, đây là khái niệm gì?

Nói đơn giản, một ít đệ tử nội viện ở trên tầng số tháp thí luyện, cũng là ở cấp bậc này.

Nhưng mà Diệp Huyền dừng ở tầng thứ tư, còn không phải là tầng thứ tư bình thường. Xếp hạng của hắn, thậm chí còn vượt qua không ít đệ tử nội viện ở đây.

Điều này đại biểu cho cái gì?

Đại biểu Diệp Huyền cũng không phải vừa tiến vào tầng thứ tư liền bị thất bại đào thải. Mà hắn đã ở tầng thứ tư trong thời gian rất lâu. Thậm chí đánh chết mấy thể tinh thần trong đó.

Thành tích như vậy, phát sinh ở trên người một ít học viên năm hai năm ba, cũng đủ để dẫn tới sự chấn động. Nhưng hôm nay, không ngờ lại phát sinh ở trên người một học viên mới.

- Là thật sao?

- Không biết có phải là do tháp thí luyện phát sinh trục trặc gì đó hay không?

- Dối trá, tiểu tử này nhất định là dối trá.

Có học viên khó có thể tin nổi âm thầm hò hét. Trong lòng bọn họ tràn ngập sự ghen tỵ và hâm mộ.

Nhưng bọn họ có kêu nữa cũng vậy thôi. Tất cả mọi người đều biết, tháp thí luyện này căn bản không có khả năng xảy ra vấn đề. Ở bên trong đó cũng không có khả năng dối trá được. Chỉ là bọn họ không muốn đi tin tưởng vào điều đó mà thôi.

Một học viên mới, lại có thể ở trong lần sát hạch đầu tiên, xông đến tầng thứ tư. Vậy học viên cũ như bọn họ còn đang quanh quẩn ở tầng hai, tầng ba, tuổi đã cao lẽ nào tất cả đều sống trên thân chó hay sao?

- Tầng thứ tư sao?

Hầu Phi lặng lẽ xiết chặt hai tay, ánh mắt sắc bén.

Hắn không nói một câu, lặng lẽ xoay người rời đi.

Lần lượt thất bại, khiến hắn đối với thành tích của Diệp Huyền, đã sớm có chuẩn bị. Mà khi kết quả đi ra, vẫn khiến cho hắn phải kinh sợ giật mình.

- Không uổng công là người ta muốn vượt qua. Ngươi càng mạnh, động lực của ta mới càng đủ. Một ngày nào đó, ta sẽ vượt qua ngươi, trở thành đệ nhất thiên tài của học viện Lam Quang này.

Trong lòng Hầu Phi đang lặng lẽ gào thét.

- Ha ha, Diệp thiếu, ngươi cũng quá nghịch thiên đi.

Trương Liệt và La Thành còn kích động tới mức toàn thân run rẩy. Biểu tình trên mặt bọn họ, quả thực còn muốn hưng phấn hơn so với chính mình xông qua tầng thứ tư.

- Không được. Tin tức này, ta phải lập tức nói cho cao tầng của học viện biết mới được.

Ngay cả nhân viên công tác của tháp thí luyện cũng bị thành tích của Diệp Huyền làm cho khiếp sợ đến mức ngây người ra ở đó. Một người trong đó phục hồi lại tinh thần, vội vàng rời khỏi đại điện của tháp thí luyện, dốc lòng chạy về phía sâu bên trong học viện.

Sâu bên trong học viện Lam Quang.

Một căn tiểu lâu năm tầng.

Căn tiểu lâu này hết sức bình thường, căn bản không nhìn ra có cái gì đặc biệt. Mà ở trong mắt nhân viên công tác của học viện Lam Quang, căn tiểu lâu này, lại đại biểu cho quyền uy và uy nghiêm của học viện Lam Quang.

Bởi vì nơi này, là nơi tiến hành hội nghị của các đại cường giả trong học viện Lam Quang.

Giờ này phút này, trong phòng hội nghị của tiểu lâu năm tầng, không ít cường giả với khí tức không tầm thường, lần lượt ngồi ở hai bên của một bàn hội nghị hình tròn.

- Các vị, ta nghĩ các người đều biết chuyện xảy ra. Cuồng Phong của Huyền Cơ Tông đã chết, mặc dù chỉ là một trưởng lão bình thường của Huyền Cơ Tông, nhưng hắn lại là người con trai duy nhất của Cuồng Chiến. Cho nên ta tin tưởng, Cuồng Chiến tuyệt đối không chịu từ bỏ ý đồ về chuyện này. Không biết các vị đối với chuyện này, có ý kiến gì không?

Một lão nhân, ở phía trước bàn tròn, thản nhiên nói.

Khí tức trên người hắn ngưng tụ lại giống như trở thành thực chất. Mỗi lời nói mỗi hành động của hắn đều có một loại uy áp kỳ lạ lộ ra.

Ở dưới tay hắn, khí tức trên người của mỗi một người đều không tầm thường.
Chương 845 Dẫn tới chấn động (1)

- Điều này còn cần phải nói nữa sao? Gia hỏa Cuồng Chiến kia, hoàn toàn là người điên. Từ trên những chuyện hắn đã từng làm, cũng có thể thấy được. Theo ta thấy, không bằng âm thầm giao Huyền Diệp này cho Huyền Cơ Tông. Dù sao hắn là tội phạm bị Huyền Cơ Tông phát lệnh truy nã. Học viện Lam Quang chúng ta ngược lại cũng không tính là phá hỏng quy củ.

Một cường giả trung niên có mũi ưng, tùy ý lạnh lùng nói.

- Trình Quang lão sư, cũng không thể nói như vậy được. Dù sao Huyền Diệp này cũng là học viên của học viện Lam Quang chúng ta. Nếu như tùy ý giao hắn cho Huyền Cơ Tông, sau đó các thế lực lớn trên bình nguyên Mộng Cảnh, sẽ thấy học viện Lam Quang chúng ta như thế nào?

Một lão sư mái tóc thả tự nhiên, lạnh giọng nói.

- Vương Phong lão sư, học viện Lam Quang chúng ta làm việc, làm sao còn phải nhìn sắc mặt của người khác? Huống gì, Huyền Diệp này đã sớm bị Huyền Cơ Tông phát lệnh truy nã. Đó là sự thực không cần tranh cãi. Hắn một tội phạm bị phát lệnh truy nã, lại có thể tới tham gia sát hạch của học viện Lam Quang ta. Nói không chừng, hắn chính là ôm tâm tư trốn tránh tai họa. Nếu quả thật là như vậy, sau này tất cả phạm nhân trên bình nguyên Mộng Cảnh đều chạy tới học viện Lam Quang ta, học viện Lam Quang ta chẳng phải là thành nơi thu giữ những kẻ ác hay sao?

Trình Quang cười lạnh nói.

- Phạm nhân? Huyền Diệp này chẳng qua là bị Huyền Cơ Tông phát lệnh truy nã, cùng học viện Lam Quang chúng ta có quan hệ gì. Ở trong mắt học viện Lam Quang chúng ta, hắn chỉ là một học viên, căn bản không phải là phạm nhân nào đó.

Vương Phong phẫn nộ quát.

- Ha hả.

Trình Quang lạnh lùng cười:

- Được rồi. Bất luận hắn rốt cuộc là có phải là phạm nhân hay không, nhưng hắn mang đến phiền phức cho học viện Lam Quang chúng ta. Học viện Lam Quang chúng ta luôn luôn đứng ở bên ngoài, không hỏi tới thế sự. Lẽ nào vì một người học viên nho nhỏ này, chúng ta lại muốn cùng Huyền Cơ Tông xé rách mặt sao?

- Một người học viên? Lẽ nào trong mắt của Trình Quang đạo sư ngươi, Diệp Huyền người đứng đầu lần sát hạch nhập học này, lưu lại tên ở vị trí tám mươi tám thước trên bia lưu danh này, chẳng qua chỉ là một học viên thôi sao sao?

Trên mặt Vương Phong lộ ra vẻ trào phúng.

Trình Quang lắc đầu:

- Vương Phong đạo sư, không sai. Huyền Diệp này lưu lại tên ở trên vị trí tám mươi tám thước trên bia lưu danh. Nhưng như vậy thì thế nào? Bia lưu danh chỉ là một thứ có tác dụng tham khảo, cũng không phải tên càng cao, tương lai thành tựu lại nhất định càng cao. Chỉ cần trưởng thành không nổi, thiên tài vĩnh viễn chỉ là thiên tài, mà không phải là cường giả. Huống gì, học viện Lam Quang chúng ta chỉ là bồi dưỡng thiên tài. Đến lúc đó sau khi những thiên tài này trở thành cường giả, đều sẽ trở lại thế lực của từng người. Lại có bao nhiêu người sẽ ở lại học viện Lam Quang chúng ta. Hơn nữa tình hình của học viện gần đây, ta nghĩ các vị đều hiểu rất rõ. Đối địch với Huyền Cơ Tông, đúng là không khôn ngoan.

Không ít đạo sư nghe lời này, lặng lẽ gật đầu.

Thời gian gần đây nhất, tình cảnh của học viện Lam Quang, quả thực có chút không ổn.

- Được rồi, các ngươi không nên tranh cãi nữa.

Lão nhân dẫn đầu khoát tay áo. Hắn nhìn về phía một lão nhân bên tay trái:

- Đông lão, ngươi thấy thế nào?

Lão nhân kia, bộ dạng tuổi già sức yếu, nếp nhăn trên mặt giống như vỏ cây già hiện lên ngang dọc. Hai mắt hắn vẩn đục, khoát tay một cái nói:

- Cát phó viện trưởng, hiện tại chuyện lớn của học viện đều do ngươi tới chủ trì. Ta hệ luyện hồn, luôn luôn không tham dự vào sự vụ bên trong học viện. Vẫn do Cát phó viện trưởng ngươi tới định đoạt đi. Không quan tâm kết quả là thế nào, hệ luyện hồn ta đều ủng hộ quyết định của ngươi.

Cát phó viện trưởng vừa nhìn về phía một lão nhân bên tay phải:

- Dược lão, ngươi thấy thế nào?

- Ha hả.

Lão nhân kia một đầu tóc bạc, sắc mặt hồng nhuận, khẽ cười nói:

- Cát phó viện trưởng, cái nhìn của ta giống như Đông lão. Không quan tâm ngươi làm ra quyết định gì, hệ luyện dược chúng ta đều giơ hai tay ủng hộ.

Hai người này.

Cát phó viện trưởng biết hai người bọn họ luôn luôn thích vùi đầu khổ công ở trên lĩnh vực của mình. Đối với chuyện của học viện từ trước đến nay đều ngoảnh mặt làm ngơ. Bởi vậy hắn chỉ có thể lắc đầu.

- Thanh Phong, ngươi là quan chủ khảo của khóa lần này. Ngươi cảm thấy thế nào?

Cuối cùng, hắn nhìn về phía Thanh Phong.

- Ta cảm thấy Diệp Huyền này, nhất định thành người tài.

Thanh Phong trầm tư một lát, nói ra lời lẽ kinh người:

- Nếu như hắn không chết, tương lai nhất định có thể trở thành nhân vật quan trọng quyết định thế lực của bình nguyên Mộng Cảnh ta.

- Thanh Phong, lời này của ngươi cũng khó tránh khỏi quá khoa trương đi?

Trình Quang nhướng mày.

Những người khác cũng tập trung tinh thần nhìn lại.

Làm cao tầng của học viện Lam Quang, bọn họ đều hiểu rất rõ, cái gọi là nhân vật quan trọng có thể quyết định thế lực bình nguyên Mộng Cảnh, Võ Vương thất giai tuyệt đối không thể làm được. Vậy phải là... Vũ Hoàng bát giai.

Một thiếu niên hiện tại mới là Vũ Tông ngũ giai, cho dù là thiên tài đi nữa, Thanh Phong hiện tại lại kết luận sau này hắn có thể trở thành Vũ Hoàng bát giai. Điều này khiến cho tất cả mọi người vẫn có chút khó có thể tin nổi.

- Không quan tâm các ngươi tin hay không, đây là cảm giác của ta.

Thanh Phong lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

- Cát phó viện trưởng, ngươi tới định đoạt đi.

Cuối cùng, tất cả mọi người đưa mắt rơi vào trên người Cát phó viện trưởng.

- Ta chỉ muốn nói có một câu. Tuy rằng học viện Lam Quang chúng ta gần đây có chút tình hình, nhưng ở trong lịch sử học viện Lam Quang ta, cũng từng gặp phải rất nhiều khó khăn, thậm chí từng xuống dốc. Nhưng chỉ có duy nhất một điều chưa bao giờ gặp... Là khuất phục!

- Hiện tại, cũng vạy.

Cốc cốc cốc!

Vừa lúc đó, cửa lớn của phòng hội nghị đột nhiên vang lên tiếng gõ.

Chân mày Cát phó viện trưởng không nhịn được nhíu lại một cái. Bọn họ mở hội nghị cao tầng, vô cùng quan trọng. Dưới tình hình chung, trừ khi có chuyện đặc biệt quan trọng, nếu không căn bản sẽ không bị quấy rầy.

Chẳng lẽ trong học viện xảy ra chuyện gì lớn hay sao?

- Tiến vào đi.

Lúc này Cát phó viện trưởng nhỏ giọng hô lên.

Một nhân viên công tác vội vã đi đến, không ngừng nói:

- Cát phó viện trưởng, các vị đạo sư, tại hạ mạo muội đến đây, là có chuyện quan trọng muốn bẩm báo. Vừa rồi, có không ít học viên mới ở tháp thí luyện tiến hành sát hạch. Kết quả lại xuất hiện hai thành tích vô cùng nghịch thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK