Cho nên, khi đối mặt với thống khổ, hắn cắn răng, yên lặng cam chịu.
Lấy thủ đoạn của hắn thì vốn cũng có rất nhiều cách để giảm bớt loại thống khổ này.
Nhưng hắn lại không làm như vậy, đối với hắn mà nói, quá trình tu luyện chính là một quá trình tiếp nhận tẩy lễ, nếu đi đường tắt vĩnh viễn luôn là trốn tránh vô trách nhiệm đối với bản thân.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Diệp Huyền rất nhanh liền đắm chìm vào trong loại khổ tu này.
Cùng lúc đó, Diệp Huyền đang đắm chìm trong tu luyện cũng không hề hay biết, bên ngoài tu luyện tháp có vài đạo thân ảnh mang theo hàn ý tiến vào bên trong tu luyện tháp, trực tiếp chạy lên cầu thang tu luyện tháp đi lên trên.
- Ở đây.
Một tên thanh niên bộ dạng chật vật dẫn đường ở phía trước, quay sang nói với những người còn lại, đây chính là Viên Sơn lúc trước bị Diệp Huyền phế bỏ một tay.
Ở sau lưng của gã có vài người thanh niên trên người phát ra hàn ý, cả đám người mi mục như sao trời, ánh mắt sắc bén.
Ven đường có không ít học viên thấy thế thì sắc mặt đều đại biến, cung kính lùi sang một bên cầu thang, để mấy người kia đi qua.
Đợi sau khi mấy người kia đi khuất rồi, mấy học viên này mới vỗ ngực, hít vào một ngụm khí lạnh, sợ hãi nói:
- Cư nhiên là mấy người Hồng sư huynh, người dẫn dường phía trước là Viên Sơn sư huynh, nhìn bộ dạng của hắn hình như là bị người nào đó đánh cho một trận, lẽ nào là mời mấy người Hồng sư huynh tới báo thù cho hắn?
- Không thể tin nổi, ở học viện chúng ta, cư nhiên còn có người dám đánh Viên Sơn sư huynh, Viên Sơn sư huynh chính là người của Thái Tử Minh, đánh hắn chẳng phải là không nể mặt Thái Tử Minh hay sao?
- Mặc kệ người nọ là ai, lần này hắn xui xẻo rồi, ở Huyền Linh học viện này, đắc tội Thái Tử Minh thì nửa bước cũng khó đi.
Đám học viên dọc trên đường đi đều bàn tán cùng nhau, đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Đám người Viên Sơn nhanh chóng chạy thẳng tới tầng thứ chín của tu luyện tháp mới dừng lại.
- Là mấy người Đồng Hồng.
Đại sảnh tầng thứ chín, mấy người Thạch Tam đang ngồi chờ phòng tu luyện nhìn thấy Viên Sơn dẫn theo một đám người chạy tới thì đột nhiên biến sắc, đều đứng dậy.
Ánh mắt của bọn họ đều tập trung vào trên một thanh niên tuấn lãng ở sau lưng Viên Sơn, trong mắt vô cùng kiêng kị.
- Viên Sơn, chính là ở đây sao? Tên tiểu tử mà ngươi nói tới đâu?
Thanh niên tuấn lãng nọ mắt sáng như đuốc, nhẹ nhàng đảo qua khắp đại sảnh, ánh mắt của gã rất lạnh lẽo, khiến cho người ta căn bản không dám nhìn gần, nơi gã quét qua thì nhiệt độ của đại sảnh giống như giảm xuống rất nhiều.
Viên Sơn quát quanh bốn phía, cũng nhíu mày một chút:
- Đồng Hồng sư huynh, lúc nãy tên tiểu tử kia rõ ràng là đả thương ta ở nơi này, chẳng lẽ là sợ ta mang viện binh tới cho nên đã trốn trước rồi?
- Mấy người các ngươi có biết tên tiểu tử kia ở đâu hay không?
Ánh mắt của Đồng Hồng thản nhiên nhìn về phía mấy người Thạch Tam, ánh mắt của gã vô cùng thâm thúy, khiến cho người khác cảm giác vô cùng âm lãnh.
Mà trong giọng nói lại mang theo một cỗ bá đạo, giống như quốc quân đang ra lệnh cho thần tử, cao cao tại thượng.
- Đồng Hồng sư huynh, tiểu tử kia đã vào phòng tu luyện, chính là chỗ này.
Có một tên học viên chịu không nổi uy áp của Đồng Hồng cho nên vội vàng giơ tay chỉ về phía phòng tu luyện của Diệp Huyền, mở miệng nói.
Advertisements
Đồng Hồng nhíu mày, khinh thường liếc nhìn học viên kia một cái:
- Đúng là phế vật, các ngươi có đông người như vậy, có phòng tu luyện trống cư nhiên để cho một tân sinh vào trước, thật đúng là khiến học viên cũ như chúng ta mất mặt mà.
- Vâng, vâng, Đồng Hồng giáo huấn rất đúng.
Mấy tên lúc nãy còn đang diễu võ giương oai trước mặt Diệp Huyền lúc này mặt mũi đỏ bừng, đứng trước mặt Đồng Hồng này, căn bản là có rắm cũng không dám phóng.
- Đồng Hồng sư huynh, tiểu tử kia đang ở trong phòng tu luyện nầy, có cần ta lôi hắn ra không?
Mấy người sau lưng Đồng Hồng nhìn chằm chằm vào chỗ phòng tu luyện của Diệp Huyền, trong ánh mắt có chút kích động.
Tuy rằng học viện có quy định, nghiêm cấm bất kỳ kẻ nào quấy rầy những học viên đã tiến vào phòng tu luyện, người nào vi phạm thì sẽ bị phạt nặng, nhưng mấy người Đồng Hồng và Thái Tử Minh căn bản không sợ gì hết.
Đồng Hồng trầm tư một lát, sau đó lắc đầu, đạm mạc nói:
- Không cần đâu, tháng trước ta vừa mới đánh phế một học viên ở trong học viện, đã bị phê bình dạy dỗ nghiêm khắc rồi, nếu như hôm nay lại tiếp tục công khai làm trái với quy định của học viện nữa thì Thái Tử Minh cũng không bảo vệ được ta, một khi ta bị khai trừ thì ta sẽ trở thành nỗi sỉ nhục của gia tộc.
Nghe xong lời nói của Đồng Hồng, người kia nhìn Viên Sơn, trong mắt lộ ra một tia bất đắc dĩ.
Viên Sơn lúc này có chút nóng vội, liền nói:
- Đồng Hồng sư huynh, kính xin ngươi đợi một chút đi, để ta gọi tên tiểu tử kia ra.
Vừa dứt lời thì gã lập tức quay sang phía phòng tu luyện của Diệp Huyền lớn tiếng quát lên.
- Diệp Huyền, ngươi mau cút ra đây cho ta.
Thanh âm của gã long long vang vọng khắp đại sảnh tầng thứ chín này, trong đó phần lớn thanh âm đều truyền vào bên trong phòng tu luyện của Diệp Huyền.
Trong phòng tu luyện, Diệp Huyền đang đầu nhập toàn bộ tâm thần vào trong luyện chế cửu chuyển thánh thể, cũng loáng thoáng nghe được thanh âm này.
- Là Viên Sơn!
Diệp Huyền nhướng mày.
- Kẻ này cư nhiên không chịu thôi, còn dám trở về, đứng trước cửa phòng tu luyện của ta hô to gọi nhỏ, chẳng lẽ là tìm được chỗ dựa rồi.
Trong lòng Diệp Huyền liền lạnh như băng.
Nếu như đang tu luyện công pháp nào khác thì hắn nhất định sẽ sớm chấm dứt tu luyện, đi ra ngoài cho tên Viên Sơn một bài học nhớ đời.
Nhưng cửu chuyển thánh thể thì lại khác, một khi bắt đầu tu luyện thì không cách nào bỏ dở giữa chừng được, phải đợi cho tới khi triệt để hấp thu xong ngũ hành chi tinh thì mới được, nếu như cưỡng chế cắt ngang thì sẽ tạo thành thương tổn khổng lồ không cách nào chữa lành đối với thân thể của hắn.
- Tên tiện dân kia, vừa rồi còn kiêu ngạo như vậy, sao bây giờ liền co vòi rồi? Hóa ra cũng là một con rùa rụt cổ, mau cút ra đây cho ta.
Tiếng la ó quát tháo của Viên Sơn lại vang lên lần nữa.
Đã không cách nào đi ra ngoài được thì Diệp Huyền trực tiếp đóng huyền thức, ngăn cách tiếng mắng chửi tức giận của Viên Sơn lại bên ngoài đại não, toàn tâm tiến vào tu luyện cửu chuyển thánh thể.
Bên ngoài phòng tu luyện, Viên Sơn gắt gao nhìn chằm chằm phòng tu luyện của Diệp Huyền, một mảnh im ắng không có bất kỳ động tĩnh gì.
Chương 257 Thái Tử Minh (2)
- Viên Sơn ta bây giờ đang đứng ở đây, là nam nhân, có gan thì mau ra đây.
- Xem ra ngươi cũng không tính là nam nhân, tiện dân đúng là tiện dân mà.
Viên Sơn không ngừng gào lên, nhưng mặc kệ gã nói kiểu gì, mắng chửi ra sao, cửa phòng tu luyện trước mặt luôn không hề có động tĩnh gì.
- Viên Sơn, ai cho ngươi lá gan đứng trong này ồn ào la lối hả.
Tiếng hét lớn của gã không làm kinh động Diệp Huyền, nhưng lại khiến cho cửa lớn của mấy phòng tu luyện khác đều mở ra.
Trong đó có người bị quấy rầy cho nên tâm tình khó chịu, lạnh giọng quát lên.
Bất quá sau khi bọn họ nhìn thấy Đồng Hồng đứng sau lưng Viên Sơn thì lại vội vã đóng cửa phòng tu luyện của mình lại, sợ tới mức không dám thở mạnh một cái.
- Đồng Hồng sư huynh, xem ra hắn biết rõ là ta tới trả thù cho nên không dám ra.
Nhìn thấy trên mặt của thanh niên tuấn lãng kia bắt đầu có vẻ không kiên nhẫn, Viên Sơn rốt cuộc ngừng mắng nhiếc, bất đắc dĩ mở miệng.
Gã không ngờ Diệp Huyền có thể chịu được những lời mắng chửi của mình, lại không có phản ứng gì, đối phương thật sự là quyết lòng không đi ra thì gã căn bản không thể làm gì được.
Đồng Hồng nhíu mày một cái:
- Nếu như hắn đã không chịu đi ra thì ta cũng không có nhiều thời gian để lãng phí ở đây như vậy được, cứ như vầy đi, nếu như ngươi nguyện ý thì cứ ngồi trông coi ở chỗ này đi, ở đây canh chừng tới khi nào hắn đi ra thì thôi, nếu như không muốn thì chỉ có thể đợi sau này nghe được tin hắn đã đi ra thì lại tới báo cho ta biết.
Dứt lời thì Đồng Hồng không nhìn Viên Sơn một cái, xoay người rời đi.
Mấy học viên cũ kia cũng rời đi cùng với gã.
- Tiểu tử, không ngờ ngươi lại nhu nhược tới mức này, bất quá đợi sau này ngươi đi ra thì Viên Sơn ta nhất định sẽ cho ngươi biết rõ kết quả khi đắc tội với ta.
Viên Sơn ôm lấy cánh tay bị thương, đôi mắt lạnh như băng, gương mặt vặn vẹo hung ác nhếch môi cười.
Vừa nghĩ tới chuyện Diệp Huyền đả thương mình thì trong lòng gã liền sinh ra oán hận.
Những ngày tiếp theo, gần như ngày nào Viên Sơn cũng tới phòng tu luyện tầng chín xem xem Diệp Huyền đã ra hay chưa.
Nhưng khiến cho gã khó chịu nhất chính là nháy mắt đã qua một tháng rồi, nhưng đều không nghe thấy tin tức Diệp Huyền đã rời khỏi phòng tu luyện.
- Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự muốn làm rùa đen rụt đầu mãi hay sao?
Trong lòng Viên Sơn vô cùng sốt ruột.
- Nếu như ngươi đã không được thì ta sẽ thay ngươi chiếu cố mấy người bạn của ngươi trước vậy.
Ánh mắt của Viên Sơn oán độc, trong lòng thầm nghĩ.
Bất quá khiến cho gã buồn bực chính là mấy người bạn của Diệp Huyền cư nhiên cũng một mực ở trong phòng tu luyện không hề đi ra.
Những người này đều muốn làm rùa đen rụt cổ hết hay sao? Ta không tin huyền tệ trong thẻ tu luyện của các ngươi dùng không hết.
Hơn một tháng trôi qua, Viên Sơn rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, khiến cho mấy tên thủ hạ của mình chú ý động tĩnh của mấy người Diệp Huyền, sau đó mình cũng tiến vào trong phòng tu luyện để tu luyện.
Bất quá, thời gian tu luyện của gã cũng không lâu lắm, căn bản là qua hai ba ngày thì sẽ đi ra một lần, tìm hiểu tin tức một phen.
Nhưng mỗi lần đều chỉ nghe được những tin tức khiến cho gã vô cùng khó chịu, nhiều lần ra ra vào vào phòng tu luyện khiến cho trong lòng Viên Sơn luôn không thể an tĩnh được, hơn nữa cánh tay phải bị thương khiến cho tu vi không tinh tiến mà còn giảm xuống.
- Không được, kẻ này chính là tâm ma của ta, nếu như không giải tỏa cơn tức này ra thì ta căn bản không có tâm tư tu luyện.
Sau khi ra vào mấy lần, Viên Sơn rốt cuộc hiểu rõ tình hình của bản thân mình.
Lúc này, gã bắt đầu ép chính mình phải bình tĩnh lại, rốt cuộc khiến cho tu vi đang giảm bớt dần dần ổn định lại.
Nửa sáng sau, lúc gã ra khỏi phòng tu luyện lần nữa thì rốt cuộc nghe được một tin tốt đầu tiên, đó chính là hai ngày trước bạn của Diệp Huyền đã ra khỏi phòng tu luyện.
- Tốt lắm.
Ánh mắt của Viên Sơn rốt cuộc sáng lên, lộ ra một tia hưng phấn:
- Lập tức đi gọi người, nếu tạm thời chưa làm gì được tên tiểu tử đó thì trước tiên lấy bạn bè của hắn trút giận một tí trước đã.
Trong ánh mắt của Viên Sơn lộ ra vẻ dữ tợn…
Trong phòng tu luyện, Diệp Huyền đương nhiên là không biết tất cả những chuyện này, mỗi ngày hắn đều đắm chìm trong việc hấp thu ngũ hành chi tinh, không ngừng cải tạo nhục thể của mình.
Theo cải tạo tiến hành, thân thể của Diệp Huyền cũng ngày càng mạnh hơn, còn ngũ hành chi tinh trong tay của hắn thì cũng càng ngày càng nhỏ.
Khi ngũ hành chi tinh trong tay hắn triệt để tiêu hao gần như không còn thì thời gian đã qua hơn ba tháng.
Ầm!
Khi một tia ngũ hành chi lực cuối cùng dung nhập vào trong thân thể của Diệp Huyền xong thì thân thể của hắn đột nhiên chấn động, một cỗ cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái nháy mắt liền truyền khắp toàn thân của hắn, đồng thời có một đạo quang hồng ngũ sắc lặng lẽ hiện lên trên người hắn, sau đó biến mất.
Diệp Huyền đột nhiên mở bừng mắt, một đạo điện quang bắn ra từ trong đó, tinh quang sáng chói.
Trải qua quá trình khổ tu dài dòng buồn chán như vậy, đệ nhất chuyển của cửu chuyển thánh thể rốt cuộc cũng đã tu luyện thành công.
Bá!
Trong tay của Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm, dùng sức hung hăng chém một nhát xuống tay trái của mình.
Chỉ nghe keng một tiếng, trường kiếm này giống như chém phải một khối cương thiết cứng rắn vậy, phát ra tiếng vang thanh thúy, còn trên da của Diệp Huyền thậm chí không xuất hiện chút dấu vết nào.
- Cửu chuyển thánh thể quả nhiên cường hãn, mới chỉ là đệ nhất chuyển mà đã có thể đạt được tình trạng như vậy, cơ hồ là phòng ngự mạnh nhất của cấp bậc cường giả địa võ sư nhất trọng.
Cửu chuyển thánh thể mà Diệp Huyền tu luyện vốn thập phần cường đại, lúc trước khi đột phá võ sư huyền võ cảnh, cường độ thân thể của hắn đã đạt tới cường độ thân thể của địa võ sư nhất trọng.
Nhưng đây cũng chỉ là cường độ thân thể mà thôi.
Thứ cường đại nhất của võ giả không phải thân thể mà là huyền khí, chỉ sau khi kết hợp với huyền khí thì phòng ngự và lực lượng mới có thể đạt tới đỉnh phong.
Mà hôm nay Diệp Huyền đã luyện thành công đệ nhất chuyển của cửu chuyển thánh thể, phòng ngự thân thể lập tức biến thành trình độ phòng ngự cao nhất của cường giả địa võ sư, cái gọi là phòng ngự cao nhất này tự nhiên là phòng ngự khi kết hợp với thân thể và huyền khí.
Chương 258 Đều cút hết cho ta (1)
Nói cách khác, cường độ thân thể của Diệp Huyền hôm nay đã tăng gấp mấy lần so với trước khi tu luyện.
Mà tu luyện hơn ba tháng cũng làm cho huyền khí bên trong cơ thể Diệp Huyền đạt tới võ sư nhất trọng đỉnh phong, cách nhị trọng chỉ còn một bước mà thôi.
Rời khỏi phòng tu luyện, Diệp Huyền trở về ký túc xá.
Vừa mới bước vào trong đình viện thì hắn liền nhíu mày lại, trong đình viện vô cùng lộn xộn mất trật tử, từ bên trong các phòng lại truyền tới từng thanh âm chói tai, vang lên không ngừng, giống như không bao giờ dừng lại vậy.
Hắn nhớ rõ, mấy gian phòng này, sau khi khai giảng liền bị vài tân sinh khác vào ở.
Mấy tân sinh kia Diệp Huyền cũng đã từng gặp, không phải loại người cẩu thả gì, huống hồ gì còn có mấy người Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y ở đây, sao mà mới ba tháng không gặp lại khiến cho đình viện lộn xộn như vậy?
Đang lúc Diệp Huyền đang nghi hoặc thì một trận bàn tán ồn ào truyền tới từ bên ngoài đình viện.
- Ha ha, chủ ý này của Viên Sơn sư huynh đúng là quá hay, để cho chúng ta chiếm mấy gian phòng khác ở đình viện này, vậy thì không ai dám nói gì nữa.
- Đúng đó, cũng không biết tên Diệp Huyền kia khi nào mới đi ra, tới lúc đó nhìn đình viện của mình loạn như vậy không biết hắn sẽ nghĩ thế nào.
- Mấy ngày gần đây không biết ba người kia tu luyện kiểu gì, trong hoàn cảnh ồn ào thế này chắc là nửa bước cũng khó mà tiến nổi ha.
- Ha ha, đắc tội với Viên Sơn sư huynh và Thái Tử Minh của chúng ta, đáng đời bọn chúng.
Mấy tên học viên vừa trò chuyện vừa đi vào bên trong đình viện, nhìn thấy có người đứng trong đình viện thì mấy người kia không khỏi giật mình một cái.
- Không xong.
Một tên trong số đó nhìn thấy Diệp Huyền thì trong lòng lập tức phát lạnh, trong đôi mắt lập tức lộ ra một tia sợ hãi.
Người này cư nhiên là Ngô Diệt.
- Nói, rốt cuộc là có chuyện gì?
Thân hình Diệp Huyền nhoáng lên một cái, nháy mắt liền đi tới trước mặt Ngô Diệt, tay phải hung hăng chụp lấy đối phương.
- Mau đi báo cho Viên Sơn sư huynh.
Ngô Diệt giật mình quát to một tiếng, vận chuyển huyền khí trong cơ thể, hai chân giẫm mạnh xuống đất, muốn nhảy ra ngoài.
Còn chưa kịp làmã xong thì một bàn tay giống như xuyên qua khoảng không, nháy mắt liền đặt lên ngực của gã.
Trong nháy mắt, huyền khí tràn trề trong cơ thể Ngô Diệt đột nhiên ngưng lại, không thể điều động được chút nào, triệt để mất đi khống chế.
- Là Diệp Huyền!
- Chính là tên tiểu tử này dám đả thương Viên Sơn sư huynh, hắn cư nhiên ra khỏi phòng tu luyện rồi.
- Mau, mau đi thông báo cho Viên Sơn sư huynh đi.
Mấy tên còn lại vội vàng muốn chạy khỏi đình viện.
- Hừ, đều đứng lại cho ta.
Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe ra lãnh quang, thân hình đột nhiên động, giống như một đạo huyễn ảnh, xông vào trong đám người.
Trong nháy mắt, chỉ nghe tiếng ai nha đau đớn vang lên không ngừng, mấy giây sau, mấy tên học viên này đều nằm lăn lộn trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, đau đớn kêu rên không ngừng.
Mấy người kia đều là học viên võ sĩ tam trọng, ở trước mặt Diệp Huyền thì sao có thể đỡ nổi một chiêu.
- Nói, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong mắt Diệp Huyền lộ ra hàn quang, lạnh giọng quát lên.
Ngô Diệt bị túm Diệp Huyền túm trong tay, lại bị ánh mắt lạnh như băng của Diệp Huyền nhìn như vậy, một cỗ hàn khí nháy mắt liền chạy dọc từ lòng bàn chân truyền khắp toàn thân của gã.
Trong cảm giác của gã, bản thân mình giống như một con thuyền nhỏ lênh đênh giữa cơn giông tố bão bùng trên biển rộng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh tan.
Hơn nữa cảnh tượng đau đớn hơn ba tháng trước xảy ra ở tu luyện tháp lập tức khiến cho nội tâm của Ngô Diệt nháy mắt run rẩy sụp đổ.
- Ta nói, ta nói….
Ngô Diệt lộ ra vẻ sợ hãi, vội vàng nói hết ngọn nguồn cớ sự.
Hóa ra gần một tháng trước Viên Sơn biết được mấy người Trần Tinh đã ra khỏi phòng tu luyện cho nên lập tức dẫn người hùng hùng hổ hổ xông tới khu đình viện chuẩn bị kiếm chuyện với mấy người Trần Tinh.
Nào ngờ đúng lúc bị lão sư Vân Ngạo Tuyết gặp phải, ngăn cản hành vi của mấy người Viên Sơn, sau đó còn bị la mắng một trận.
Vì vậy Viên Sơn liền nghĩ ra cách khác, bọn họ thông qua uy hiếp lợi dụng, đuổi mấy người còn lại trong đình viện ra ngoài, để cho mấy người Ngô Diệt chuyển vào trong đó ở.
Mục đích của mấy người Ngô Diệt chính là gây ồn ào trong đình viện này suốt ngày, hơn nữa còn phải làm cho mọi thứ lộn xộn dơ bẩn, chính là muốn để cho mấy người Trần Tinh sống không yên ổn, không cách nào tu luyện được.
Dựa theo quy định của học viện, chỉ không cho phép học viên tự ý xâm nhập vào ký túc xá của người khác mà thôi, ở cùng một đình viện, gây ồn ào một chút, cho dù là mấy người Trần Tinh bẩm báo lại cho đội chấp pháp của học viện đi nữa thì cũng không làm gì được bọn Ngô Diệt.
- Tên Viên Sơn này đúng là chưa từ bỏ ý đồ mà.
Trong mắt Diệp Huyền lóe ra hàn ý, hắn quay đầu nhìn về phía Ngô Diệt, thản nhiên nói:
- Xem ra lần trước ta đã quá nhân từ với ngươi rồi.
Thanh âm của hắn không lớn, nhưng lọt vào trong tai của Ngô Diệt thì toàn thân gã lại không thể tự chủ được mà run rẩy nổi da gà.
- Không, thả ta đi, ta không bao giờ dám nữa….
Phanh!
Ngô Diệt hoảng sợ mở miệng, nhưng gã còn chưa nói dứt lời thì Diệp Huyền cư nhiên đã hung hăng đá gã một cước bay ra ngoài.
Tiếng xương gãy giòn tan vang lên, Ngô Diệt đập thật mạnh lên trên vách tường, thân thể vô lực rũ xuống, trong miệng phun ra từng ngụm máu tươi.
Dưới một cước của Diệp Huyền, gã không biết đã gãy bao nhiêu cây sươn sườn, máu tươi ướt đẫm toàn thân, hơn nữa, một cỗ hồn thức của Diệp Huyền lặng lẽ rót vào bên trong cơ thể của gã.
Bên ngoài nhìn vào thì Ngô Diệt dường như không bị tổn thương gì nghiêm trọng, nhưng từ nay về sau, tu vi của gã sợ là không thể nào tiến thêm được nữa.
Đúng lúc này, một cửa phòng trong đình viện mở ra, một thanh âm tức giận đùng đùng vang lên.
- Đám người các ngươi ồn ào suốt cả ngày, thực sự cho là chúng ta sợ các ngươi hay sao.
Thanh âm quen thuộc của Trần Tinh vang lên, mang theo vẻ tức giận, vận chuyển huyền khí, bay ra từ trong ký túc xá của mình.
Cùng lúc đó, cửa phòng của Phượng Nhu Y và Lãnh Dĩnh Oánh cũng đồng thời mở ra, hai người bước ra, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
Bất quá chờ tới khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng trong đình viện thì lập tức liền trợn tròn mắt.
- Huyền thiếu.
Thanh âm mang theo kinh hỉ gần như vang cùng một lúc.
Chương 259 Đều cút hết cho ta
- Mọi người biệt lai vô dạng nha.
Diệp Huyền quay sang ba người cười khẽ một tiếng, sau đó lại quay sang nhìn đám người Ngô Diệt.
- Đều cút hết cho ta.
- Vâng, vâng!
Mấy tên học viên khác cũng chật vật bò dây, đỡ Ngô Diệt lên, cả đám lảo đảo chạy ra khỏi đình viện.
- Huyền thiếu, ngươi rốt cuộc cũng xuất quan rồi, đỡ một chiêu của ta.
Đợi tới khi đám người kia đều đi hết, Trần Tinh hưng phấn quát to một tiếng, tung người nhảy lên, đột nhiên đánh một quyền về phía Diệp Huyền.
Ầm!
Một quyền này đánh ra, phong vân chấn động, long hổ rít gào, trong hư không, có mảng lớn không khí đột nhiên bị nén lại, sau đó lại nổ tung như đạn nổ, đánh cực nhanh về phía Diệp Huyền.
Ngay tại lúc nắm đấm của Trần Tinh sắp đánh trúng lồng ngực của Diệp Huyền thì sắc mặt của gã đột nhiên liền thay đổi.
Bởi vì gã phát hiện, Diệp Huyền đối mặt với thế tiến công của mình, không tránh cũng không né, càng không hề ngăn cản hay phòng ngự gì.
- Không xong.
Thời khắc mấu chốt, gã đã không kịp thu lực lại rồi, chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, không khí chấn động, nắm đấm của gã cư nhiên đã đánh trúng lồng ngực của Diệp Huyền.
Một lực phản chấn kịch liệt truyền tới khiến cho Trần Tinh bay ngược ra ngoài, bịch bịch bịch liên tục lùi lại hơn mười bước mới ngừng lại, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.
Đối diện gã, Diệp Huyền không chút sứt mẻ, khóe miệng còn thản nhiên mỉm cười.
Còn bản thân Trần Tinh thì huyền khí trong cơ thể cuồn cuộn dâng trào, có cảm giác như không thể áp chế nổi.
Gã cố gắng ổn định huyền khí đang sôi trào trong cơ thể, hoảng sợ đi tới trước mặt Diệp Huyền, sợ hãi nói:
- Huyền thiếu, vừa rồi sao ngươi lại không tránh, không sao đấy chứ?
Nói xong còn sờ sờ lên ngực Diệp Huyền, lại bị Diệp Huyền phủi tay hất ra.
- Không tệ, hơn ba tháng ngắn ngủi không gặp, không ngờ ngươi cư nhiên đã đột phá tới võ sĩ nhị trọng, hơn nữa huyền khí còn hùng hậu như vậy, chắc là cách võ sĩ tam trọng cũng không xa rồi.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, một quyền của Trần Tinh khi nãy uy mãnh hữu lực, huyền khí sung túc, rõ ràng đã đạt tới võ sĩ nhị trọng đỉnh phong, cách võ sĩ tam trọng cũng không xa lắm.
- Được rồi, Huyền thiếu ngươi đừng khen ta nữa.
Trần Tinh cười khổ một tiếng.
- Ta vốn còn muốn cho ngươi kinh hỉ một phen, bất quá kinh hỉ còn chưa đưa đi được đã phải nuốt kinh hãi rồi.
Lúc trước gã còn lo lắng cho thân thể của Diệp Huyền cho nên dùng huyền thức cẩn thận quan sát lồng ngực của Diệp Huyền một phen, cư nhiên không phát hiện chút xây xát vào, lập tức khiến cho gã vô cùng kinh hãi.
- Biến thái, đúng là quá biến thái mà, một kích toàn lực của ta lẽ nào thật sự yếu như vậy sao?
Trong lòng Trần Tinh bị đả kích vô cùng lớn.
- Diệp Huyền, phòng ngự của ngươi biến thái tới như vậy?
Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y cũng kinh ngạc đi tới.
Advertisements
Với nhãn lực của các nàng, đương nhiên nhìn ra lúc trước Trần Tinh hoàn toàn không nương tay chút nào, trong nháy mắt khi nắm đấm rơi xuống, mấy nàng cũng cảm thấy lo lắng cho Diệp Huyền, kết quả lại khiến cho hai người mở rộng tầm mắt.
Nếu như không phải ngại mặt mũi thì hai nàng cũng rất muốn nhào lên sờ ngực Diệp Huyền một cái, để xem da thịt thân thể của hắn rốt cuộc là làm bằng thứ gì.
Diệp Huyền cười nhạt nói:
- Trần Tinh, ngươi đừng tự coi nhẹ bản thân mình, chẳng qua là ta đang tu luyện một loại thần thông luyện thể, cho nên phòng ngự mới mạnh hơn một chút.
- Ngươi như vầy còn nói là chỉ mạnh hơn một chút, thực xem chúng ta là con nít ba tuổi hay sao, đừng có an ủi ta nữa, ta đi khóc một trận là được rồi.
Gương mặt béo tròn của Trần Tinh làm ra vẻ như khóc không ra nước mắt.
- Đúng rồi, nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Diệp Huyền đưa mắt nhìn đình viện lộn xộn kia, mở miệng hỏi.
- Không có gì, còn không phải tại tên Viên Sơn kia.
Trần Tinh bĩu môi.
- Ta nghe nói lúc ở tu luyện tháp ngươi dạy cho tên Viên Sơn kia một bài học, có thể là hắn không biết trút giận vào đâu cho nên chuẩn bị tìm chúng ta kiếm chuyện, kết quả hôm đó vừa đúng lúc lão sư Vân Ngạo Tuyết tới tìm ngươi gặp được, mắng cho hắn một trận, cho nên hắn mới nghĩ ra cách này, tìm một đống người vào trong đình viện này, mỗi ngày cố gắng gây ồn ào kiếm chuyện với chúng ta.
- Vậy các ngươi không sao chứ?
- Lúc đầu bọn họ mới làm ồn thì cảm giác khá bực bội, bất quá sau này chúng ta coi mấy thứ tạp âm ồn ào đó thành một loại tôi luyện, dựa theo phương pháp tu luyện mà ngươi đã từng chỉ cho chúng ta, chẳng những không bị ảnh hưởng gì, ngược lại hiệu suất tu luyện còn cao hơn nhiều, nếu như để cho tên Viên Sơn kia biết được chắc là sẽ bị tức chết mất.
Gương mặt tròn quay của Trần Tinh liền nở nụ cười gian.
Phượng Nhu Y cũng cười khẽ:
- Chúng ta không sao hết, chính là ngươi…
Trên mặt của nàng lộ ra vẻ lo lắng:
- Nghe nói tên Viên Sơn kia là người của Thái Tử Minh, ngươi đả thương người của hắn, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua đâu.
- Đúng đó.
Lãnh Dĩnh Oánh cũng mở miệng.
- Ta nghe nói tên Thái Tử Minh này là một thế lực vô cùng đáng sợ ở học viện, muốn gia nhập vào đó thì ít nhất cũng phải là học viên của ban cao cấp, trong đó yếu nhất cũng là võ sư nhất trọng như Viên Sơn, trong đó có rất nhiều người đều là nhân vật trong phong vân bảng của học viện chúng ta, vô cùng đáng sợ.
- Phong vân bảng của học viện?
- Đúng đó, Diệp Huyền, phong vân bảng này là một bảng xếp hạng thực lực của học viên trong học viện, tổng cộng có một trăm người, mười người mạnh nhất trong số đó được gọi là thập đại cường giả của học viện, theo như ta được biết thì Thái Tử Minh này chính là do những cao thủ thập đại cường giả kia thành lập, còn những kẻ như Viên Sơn thì căn bản không thể lọt vào được bảng xếp hạng một trăm đó.
Lãnh Dĩnh Oánh giải thích cho Diệp Huyền nghe.
- Diệp Huyền, nghe nói là sau khi ngươi tiến vào phòng tu luyện, Viên Sơn từng dẫn theo một cường giả trong phong vân bảng tới tầng chín tìm ngươi, bất quá bởi vì ngươi đã tiến vào trong phòng tu luyện rồi cho nên Viên Sơn mới tức giận rời đi, nếu như để hắn biết ngươi đã xuất quan thì nhất định sẽ tìm tới cửa lần nữa.
Phượng Nhu Y lo lắng nói.
Diệp Huyền sờ sờ mũi:
- Chỉ là một cái học viện thôi mà cư nhiên còn lập ra phong vân bảng với thập đại cường giả, lại còn thành lập Thái Tử Minh gì đó nữa, thật là buồn cười.
Chương 260 Học viên phong vân bảng
Huyền Linh học viện này, học viên mạnh nhất bất quá cũng chỉ là võ sư tam trọng mà thôi, cái gọi là thập đại cường giả đó làm cho Diệp Huyền nghe xong thì chẳng những không rung động gì hết mà còn thấy dở khóc dở cười.
Ở Thiên Huyền đại lục, đúng là có một cái huyền bảng, tụ tập hết cao thủ trong thiên hạ, chỉ có điều bảng danh sách này ở trong huyền vực cường đại, đây mới thật sự là bài danh nổi tiếng khắp thiên hạ.
- Ngươi chính là Diệp Huyền sao, nghe nói ngươi rất ngông cuồng, quả nhiên khẩu khí rất lớn.
Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng cười lạnh truyền tới từ bên ngoài, đại môn đình viện mở ra, một đám người đi vào.
Người dẫn đầu trong số đó mặc võ bào màu đen, gương mặt tuấn lãng, nhưng cảm giác đầu tiên gã mang tới cho mọi người chính là âm lãnh và vô cùng âm lãnh.
- Đồng Hồng sư huynh, tên này chính là Diệp Huyền, ngươi nghe khẩu khí của hắn thì biết hắn vô cùng cuồng vọng, lại còn vô cùng to gan, người này lại dám chế giễu Thái Tử Minh của chúng ta, đúng là tội đáng chết vạn lần.
Sau lưng thanh niên áo đen này chính là Viên Sơn đứng đó với vẻ mặt oán độc, tay phải của gã rũ xuống, nghiến răng nghiến lợi mở miệng.
Sau khi bị Diệp Huyền phế đi tay phải, lúc đầu gã cũng không đặc biệt để ý gì.
Trong lòng gã nghĩ rằng chỉ cần dùng một ít đan dược chữa thương là có thể khôi phục lại ngay, nhưng sau gã đã dùng qua đủ loại đan dược chữa thương, mãi cho tới một tháng trước thương thế vẫn không khỏi hẳn, gã rốt cuộc cũng có chút luống cuống.
Một tháng nay, gã một mực tìm kiếm luyện dược sư cường đại, cố gắng chữa lành cánh tay phải, nhưng sau khi gã tìm đủ hết những luyện dược sư mà gã có thể tìm được rồi, lại không ai có thể chữa được cho gã, lúc này trái tim của gã rốt cuộc chìm xuống tới đáy cốc.
Thân là một võ giả, gã biết rõ tay phải bị phế có nghĩa là gì, cho nên oán hận của gã đối với Diệp Huyền rốt cuộc cũng dâng cao tới cực điểm.
Lúc này gã hận không thể thiên đao vạn quả Diệp Huyền.
- Yên tâm đi, bất luận kẻ nào sỉ nhục người của Thái Tử Minh ta, ta cũng sẽ không dễ dàng tha cho kẻ đó.
Ánh mắt của thanh niên áo đen vô cùng âm lãnh, lạnh lùng nhìn vào Diệp Huyền, một cỗ huyền khí hùng hậu thoáng cái liền phóng thích ra từ trên thân thể của gã giống như một vòi rồng quét ngang đình viện.
- Bất quá chỉ là võ sư nhị trọng mà thôi, còn cố ý làm ra một cỗ kình phong như vậy, ngươi cho rằng bản thân ngươi là vòi rồng sao!
Diệp Huyền cười giễu.
- Làm càn.
- Lớn mật.
Mấy tên khác đứng sau lưng thanh niên áo đen lập tức giận tím mặt, lạnh lùng quát lớn.
Đồng Hồng khoát tay ngăn lại, liền chặn ngang tiếng quát lớn của những người khác, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn Diệp Huyền, lạnh lùng nói:
- Ngươi có biết ta là ai không?
- Ngươi là ai? Liên quan gì tới ta, ta cần phải biết sao?
Diệp Huyền cười lạnh.
- Diệp Huyền, ngươi đúng là ngông cuồng hết thuốc chữa, người này chính là cao tầng của Thái Tử Minh ta, Đồng Hồng sư huynh, là cao thủ xếp hạng thứ ba mươi sáu của phong vân bảng của học viện, nhìn thấy Đồng Hồng sư huynh còn không mau quỳ xuống cho ta.
Viên Sơn oán độc quát lớn, vẻ mặt dữ tợn.
Diệp Huyền kinh ngạc nhìn Đồng Hồng một cái:
- Hạng ba mươi sáu trên bảng phong vân?
Mấy chữ này rõ ràng đại biểu cho tên Đồng Hồng này có thực lực đứng hạng ba mươi sáu trong tổng số học viên của Huyền Linh học viện.
Huyền Linh học viện có mấy ngàn học viên, đây thật là con số kinh người.
- Ngươi biết là được rồi, sao hả? Sợ rồi sao, bất quá bây giờ có muốn cầu xin tha thứ cũng muộn rồi.
Mấy tên còn lại kiêu ngạo cười lạnh.
Advertisements
Diệp Huyền cười nhạo một tiếng:
- Ta đúng là hơi kinh ngạc một chút, hóa ra đứng thứ ba mươi sáu, chính là loại thế này.
- Ngươi….
Mấy tên đứng sau lưng Đồng Hồng lập tức giận tím mặt.
- Thú vị, đúng là rất thú vị.
Đồng Hồng mỉm cười, chỉ là nụ cười của gã rất lạnh, có một loại kiêu ngạo phát ra từ trong xương, khiến người khác bất giác liền cảm thấy khó chịu.
- Đúng là không giống người thường, có vài phần ngông nghênh, nếu như ta không nhìn lầm thì huyền khí ba động trên người ngươi hẳn là võ sư nhất trọng đúng không, còn trẻ tuổi như vậy, lại dùng thực lực đó gia nhập Huyền Linh học viện, có cuồng vọng bá đạo một chút cũng là chuyện thường.
- Bất quá, đáng tiếc chính là ngươi cuồng vọng sai người rồi.
- Viên Sơn, là người của Thái Tử Minh ta, ngươi giáo huấn hắn ở tu luyện tháp đúng là rất thống khoái, rất thoải mái, rất phong quang, nhưng ngươi có nghĩ tới chuyện ngươi giáo huấn hắn như vậy chính là đánh thẳng vào mặt mũi của Thái Tử Minh ta hay không, phong quang của ngươi chính là gầy dựng trên mặt mũi của Thái Tử Minh chúng ta.
Thanh âm của Đồng Hồng lạnh lẽo, ánh mắt ngưng tụ, chậm rãi nói:
- Ở Huyền Linh học viện này, bất luận kẻ nào dám thách thức Thái Tử Minh chúng ta, mặc kệ bối cảnh thân phận là gì, bất kể thực lực ra sao, kết cục đều sẽ rất thê thảm, thậm chí ngay cả bạn bè, người thân của ngươi đều phải thừa nhận tra tấn và thống khổ vô tận, hậu quả này ngươi cản bản không ngờ tới đâu.
- Ngươi nói xong chưa?
Diệp Huyền nhìn thấy Đồng Hồng rốt cuộc ngừng lại một chút thì thản nhiên mở miệng, ánh mắt của hắn rất yên bình, giống như sự uy hiếp của Đồng Hồng vừa nói với hắn căn bản không hề mang tới chút áp lực nào cho hắn cả.
Ánh mắt của Đồng Hồng khựng lại, nở nụ cười lạnh:
- Nói xong rồi, ngươi muốn nói gì sao?
Ánh mắt của Diệp Huyền trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng nói:
- Điều ta muốn nói chính ta đám Thái Tử Minh tự cho là cao ngạo các ngươi, trong mắt Diệp Huyền ta không là cái thá gì hết.
- A?
Đám người đứng sau lưng Đồng Hồng cũng ngẩn ra, nhìn Diệp Huyền với vẻ không dám tin, tiểu tử này đúng là quá mức kiêu ngạo, hắn có biết là mình đang nói gì hay không?
Đồng Hồng rốt cuộc cũng biến sắc, lạnh giọng nói:
- Tiểu tử, ngươi có biết mình đang nói gì hay không?
- Ta đương nhiên biết mình đang nói gì, không cần ngươi nhắc nhở.
Ánh mắt Diệp Huyền trở nên lạnh lẽo:
- Ngươi tùy ý dung túng thủ hạ của ngươi, lại còn để người của ngươi làm xằng làm bậy ở đình viện của ta, sở dĩ bọn chúng dám làm như thế không phải bởi vì bản thân bọn chúng, mà bởi vì sau lưng chúng có Thái Tử Minh các ngươi. Cho nên, hôm nay dù các ngươi không tới tìm ta thì ta cũng sẽ đi tìm các ngươi.
- Tìm ta?
Đồng Hồng cười lạnh:
- Chẳng lẽ ngươi muốn tìm ta phân rõ trái phải hay sao?
- Ha ha ha.
Mấy tên đứng sau lưng Đồng Hồng đều mỉa mai cười ha hả.