Diệp Huyền kinh ngạc nhìn sang Hạ Thất Tịch, trong mắt hắn bắn ra một tia hào quang, hắn nói:
- Ta không thể tiếp nhận ngọc bội của ngươi.
- Vì cái gì?
Hạ Thất Tịch lập tức gấp gáp.
- Sư tỷ, ngọc bội kia của ngươi hẳn là ngọc bội gia truyền của gia tộc ah? Ngọc bội kia có thể ôn nhuận huyền mạch, tăng độ tinh khiết của hồn lực, tăng tốc độ tu hành hồn lực, sao ngươi có thể giao cho người khác.
Không chờ Diệp Huyền mở miệng, Từ Bác Minh lập tức cao giọng nói, ánh mắt của hắn bất thiện.
Hạ Thất Tịch là đệ nhất thiên tài của Thiên Kim quốc, cũng là người của Hạ gia thập phần cường đại trong Thiên Kim quốc, thân phận cao quý, bởi vậy Hạ Thất Tịch gần như chính là đối tượng được tất cả đệ tử thiên tài trong Thiên Kim quốc theo đuổi.
Từ Bác Minh tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Từ rất sớm trơớc kia, Từ Bác Minh đã sớm thập phần thưởng thức Hạ Thất Tịch, Từ gia của hắn cũng là gia tộc đỉnh cấp trong Thiên Kim quốc nhưng so sánh với Hạ gia còn có chênh lệch không nhỏ, trừ việc đó ra, Hạ Thất Tịch có thiên phú siêu phàm cũng làm Từ Bác Minh tự ti không thôi.
Hôm nay nhìn thấy Diệp Huyền là quán quân phù quang đại hội lại đi cùng với Hạ Thất Tịch sư tỷ tới nơi này, trong nội tâm Từ Bác Minh lập tức sinh ra cảnh giác, hắn nhìn thấy sư tỷ lại giao ngọc bội gia truyền của Hạ gia cho Diệp Huyền, trong nội tâm Từ Bác Minh lập tức sinh ra địch ý rất mạnh.
Ngọc bội Hạ gia được truyền lưu thập phần huyền diệu trong Thiên Kim quốc, nghe nói có thể ôn nhuận huyết mạch, tăng lên năng lực tu vi vu hồn, sư tôn của Từ Bác Minh từng may mắn tiếp xúc một khối ngọc bội Hạ gia, sau khi trở về cũng khen không dứt miệng.
Chỉ có điều ngọc bội Hạ gia tổng cộng cũng chỉ có bốn khối mà thôi, trên cơ bản chỉ có nhân vật trọng yếu của Hạ gia mới có thể có được một khối.
Hôm nay nhìn thấy Hạ Thất Tịch lại muốn giao ngọc bội cho Diệp Huyền, Từ Bác Minh lập tức sốt ruột.
- Chuyện của ta cần ngươi quản hay sao?
Hạ Thất Tịch lạnh lùng nói một câu.
- Không phải, sư tỷ...
- Được rồi, các ngươi không nên nhao nhao, ta không thể tiếp nhận ngọc bội kia, cáo từ.
Diệp Huyền cau mày, hắn không muốn tiếp tục ở lại nơi này, sau khi Hạ Thất Tịch lấy ngọc bội ra, hắn càng có suy đoán hoàn toàn mới về thân phận của Hạ Thất Tịch.
- Hừ, coi như ngươi thức thời.
Từ Bác Minh thở ra một hơi.
- Làm càn, còn không mau lui xuống cho ta.
Rốt cuộc Hạ Thất Tịch đã tức giận, Diệp Huyền là ân nhân cứu mạng nàng, hiện tại Từ Bác Minh lại nói thế với Diệp Huyền, trong nội tâm của nàng vô cùng tức giận.
Từ Bác Minh nghe thấy Hạ Thất Tịch vì Diệp Huyền lại quát lớn hắn, trong nội tâm hắn sinh ra tà khí, hắn cười lạnh nói:
- Sư tỷ, ta Từ Bác Minh ta từ trước tới nay vô cùng nghe theo ngươi, lúc nào ngỗ nghịch lời của ngươi, lúc này ta phải đứng ra.
- Diệp Huyền có thiên phú luyện hồn học mạnh hơn ta rất nhiều nhưng dù sao hắn chưa tới hai mươi tuổi, thực lực của hắn mạnh bao nhiêu chứ? Ta không biết hắn làm sao cứu được ngươi nhưng ngươi cũng không nên bị lừa gạt.
- Hiện tại có một ít người thiết trí bố cục, ngươi rất khó phân biệt thật giả, ngươi nên chú ý mới đúng.
- Nghe lời này dường như năng lực nhìn người của ngươi rất mạnh, chẳng lẽ ta là mù lòa sao, việc như vậy cũng không nhìn ra?
Hạ Thất Tịch lạnh lùng hỏi lại một câu, nếu như không phải Từ Bác Minh là đệ tử Thiên Kim quốc, với tính cách của nàng chắc chắn sẽ dạy đối phương một bài học.
Tuy nàng biết rõ tu vi võ đạo của Từ Bác Minh rất mạnh, cũng đột phá tứ giai Thiên Vũ Sư, Hạ Thất Tịch xem ra nếu thật động thủ, Từ Bác Minh sẽ bị Diệp Huyền miểu sát ngay lập tức.
Không nói Từ Bác Minh, cho dù rất nhiều trưởng lão Thiên Kim quốc có thể chống lại Diệp Huyền sao? Diệp Huyền cường đại thế nào thì nàng tận mắt nhìn thấy, không thể dùng hai chữ thiên tài hình dung hắn.
Từ Bác Minh thấy Hạ Thất Tịch không có phản bác nhưng trong ánh mắt sinh ra thần thái không cho là đúng. Nội tâm hắn chấn động, hắn lúc này đi tới trơớc mặt Diệp Huyền.
- Diệp Huyền, ta không biết ngươi dùng biện pháp gì làm cho sư tỷ tin tưởng ngươi như vậy nhưng Từ Bác Minh ta không tin ngươi thực cứu sư tỷ của ta, có bản lĩnh thì đọ sức với ta một chút, nếu ngươi có thể thắng, về sau Từ Bác Minh ta gặp được ngươi sẽ không nói nhảm nửa câu.
Diệp Huyền đi vào trong sơn cốc liền phát hiện rất nhiều tuyển thủ các vương quốc đang tụ tập tại nơi này, trong nội tâm hắn vẫn nghi hoặc nơi này đã xảy ra chuyện gì, cho nên một lòng muốn trở lại đội ngũ Lưu Vân quốc cẩn thận hỏi thăm tình hình, không nghĩ tới Từ Bác Minh từ bắt đầu tới bây giờ vẫn dây dưa với hắn, trong lòng của hắn lập tức khó chịu.
Chính mình có không năng lực cứu Hạ Thất Tịch hay không liên quan gì tới hắn, thực lực của mình mạnh hay yếu thì liên quan tới gì hắn ta sao?
Cho nên Diệp Huyền căn bản mặc kệ Từ Bác Minh khiêu khích.
Thấy Diệp Huyền căn bản không có ý ra tay, Từ Bác Minh cười lạnh càng tăng lên rất nhiều, trong nội tâm càng thêm xác định Diệp Huyền hẳn dùng thủ đoạn gì đó lừa gạt Hạ Thất Tịch, hắn bước nhanh tới trước mặt Diệp Huyền và nói:
- Như thế nào? Đường đường quán quân phù quang đại hội lại không có dũng khí luận bàn với ta hay sao?
Diệp Huyền lạnh lùng nhìn hắn và nói:
- Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, ta dựa vào cái gì phải luận bàn với ngươi, cút cho ta!
Từ Bác Minh nghe Diệp Huyền nói thế liền sững sờ, hắn quát lớn:
- Tiểu tử, ta vốn chỉ muốn kiểm tra thực lực của ngươi mà thôi, không nghĩ tới ngươi còn dám nói chuyện với ta như vậy, hiện tại không chỉ kiểm tra đơn giản như thế đâu,.
Vừa dứt lời, Từ Bác Minh không chờ Diệp Huyền mở miệng, đột nhiên hắn đấm ra một quyền.
Hắn sợ Hạ Thất Tịch sư tỷ phản đối, cho nên hắn xuất quyền rất nhanh, trên quyền còn có huyền lực kluuw chuyển, nó giống như mãnh long quá giang, uy thế kinh người bộc phát dữ dội.
Hắn muốn cho Diệp Huyền một giáo huấn, hắn cho rằng một quyền của nó có thể dnadhs Diệp Huyền ngã xuống đất, thậm chí đánh thổ huyết.
Trên thực tế khi Diệp Huyền mang theo Hạ Thất Tịch xuất hiện trong sơn cốc thì tất cả tuyển thủ các vương quốc đều chú ý tới tình huống tại nơi này nhưng không có ai lên tiếng mà thôi, hiện tại nhìn thấy Từ Bác Minh lại động thủ với Diệp Huyền, cả đám kinh hãi, đặc biệt là đệ tử Lưu Vân quốc vốn chỉ chú ý, hiện tại bọn họ đều bay tới đây.
Chương 532 Tự tìm đường chết (2)
Đặc biệt là Vân Ngạo Tuyết trong đội ngũ, kỳ thật nàng đã sớm chú ý đến Diệp Huyền, nàng chỉ yên lặng nhìn sang mà thôi, lúc này nhìn thấy Từ Bác Minh đánh ra một quyền kinh khủng thì nội tâm nàng vừa sợ vừa giận.
Nàng biết rõ Từ Bác Minh lợi hại, cả Thiên Kim quốc chỉ có hai đệ tử thiên tài đột phá đến Thiên Vũ Sư, thực lực cường đại, nếu như sớm biết đối phương ra tay với Diệp Huyền thì nàng lúc trước chắc chắn sẽ không đứng nhìn, mà là sớm xông lên.
Không giống với đệ tử Lưu Vân quốc lo lắng và khẩn trương, một đám đệ tử Thiên Kim quốc lúc này vô cùng hưng phấn, đối với việc Diệp Huyền đi chung với Hạ Thất Tịch sư tỷ, nội tâm không ít người khó chịu, hiện tại Từ Bác Minh sư huynh lại công nhiên động thủ với Diệp Huyền, nội tâm của bọn họ hưng phấn phải biết.
Dám đi chung với Hạ Thất Tịch sư tỷ, hừ, nên nếm thử thiết quyền của đệ tử Thiên Kim quốc lợi hại.
Nhưng làm cho bọn họ kỳ quái là, Hạ Thất Tịch sư tỷ lúc trước vô cùng khẩn trương nhìn Diệp Huyền, lúc này nàng lại đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Diệp Huyền cảm nhận uy thế phô thiên cái địa, một quyền kia mang theo cuồng phong quét qua, huyền lực phong tỏa không gian chung quanh, hắn đã biết rõ Từ Bác Minh đã dùng toàn lực, đối phương muốn giáo huấn hắn thật thảm, ánh mắt của hắn lạnh buốt và đấm ra một quyền.
Muốn so quyền với ta? Nội tâm Từ Bác Minh lúc này cười lớn, một quyền của hắn dung nhập toàn bộ huyền lực tứ giai nhất trọng trong đó, về phần chiêu thức nhìn như đơn giản nhưng đó là công pháp Địa Phẩm thượng đẳng, trong phạm vi liên minh mười ba nước thì công pháp như vậy đã là nghịch thiên nhất.
Đừng nói Diệp Huyền chỉ là thiên tài chưa đủ hai mươi tuổi, cho dù là Thiên Vũ Sư uy tín lâu năm tiếp một quyền của hắn cũng phải ăn thiệt thòi, Từ Bác Minh đã có thể tưởng tượng ra tình cảnh Diệp Huyền thống khổ đau đớn nằm trên mặt đất..
Trong nội tâm nghĩ như vậy, nắm đấm của Từ Bác Minh lập tức va chạm với một quyền của Diệp Huyền giữa không trung.
Trong nháy mắt hai quyền va chạm với nhau, sắc mặt Từ Bác Minh lập tức biến hóa, khóe miệng cười lạnh biến mất, hai mắt của hắn xuất hiện một tia thần thái hoảng sợ.
Trong nắm đấm của Diệp Huyền lại ẩn chứa lực lượng hắn không thể tưởng tượng nổi, hắn cảm thấy một quyền này có thể làm mình bị thương.
Không tốt!
Hắn muốn lui về phía sau, ý đồ làm tan biến lực lượng một quyền đánh tới, không chờ hắn kịp phản ứng đã có lực lượng khủng bố đánh thẳng vào nắm đấm, hai tiếng nổ ầm ầm vang lên, hai quyền va chạm vào nhau.
Ầm ầm ầm!
Trước mặt bao người, Từ Bác Minh như con diều đứt dây bay ra xa, trong miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi, hắn ngã xuống mặt đất, muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu chật vật.
Hắn thống khổ ôm lấy cánh tay phải, thần sắc vặn vẹo, cả cánh tay phải đã hoàn toàn đứt rời trước một kích của Diệp Huyền.
Hiện tại mọi người nơi này không ngừng hít khí lạnh, sau đó bọn họ cực kỳ khiếp sợ nhìn thẳng Diệp Huyền, bọn họ đã tới đây một thời gian ngắn, bọn họ cũng hiểu rõ thực lực của các đệ tử các quốc gia.
Luận thực lực, Từ Bác Minh đạt tới tứ giai nhất trọng tuyệt đối là nhân vật bài danh top năm trong mười ba nước, cho dù là những trưởng lão thế hệ trước tiếp một quyền của Từ Bác Minh cũng không phải chuyện đơn giản.
Không nghĩ tới bây giờ Diệp Huyền chỉ đánh một chiêu đã đánh Từ Bác Minh bay ra ngoài, hơn nữa trọng thương ngã xuống đất.
Diệp Huyền lắc lắc cổ tay giống nư đang vẫy tro bụi trên tay, hắn lạnh lùng nhìn về phía trước.
- Mặt hàng như ngươi cũng muốn kiểm tra thực lực của ta? Hôm nay không phải xem mặt mũi của Hạ Thất Tịch thì không phải cánh tay đứt rời đơn giản như vậy đâu.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, lúc này nhìn Diệp Huyền lên tiếng dạy dỗ Từ Bác Minh nhưng trong lòng không có chút bất mãn nào, ngược lại tất cả đều thương cảm nhìn Từ Bác Minh.
Diệp Huyền nói không phải không có đạo lý, nếu như ở bên ngoài có một tên đệ tử yếu ớt dám tới trước mặt và khiêu khích bọn họ, chỉ sợ không phải trừng phạt đứt cánh tay như thế đâu.
Nhưng mà Từ Bác Minh nói như thế nào cũng là tứ giai Thiên Vũ Sư, Diệp Huyền đã mạnh tới mức này, một quyền đánhTừ Bác Minh trọng thương như chó chết? Trong lòng mọi người nghĩ mãi mà không rõ.
- Ta biết ngay một tên đệ tử bình thường căn bản không làm gì được hắn.
Vân Ngạo Tuyết dừng bước lại, nàng tươi cười tự nhiên và đi lên phía trước.
Nàng đi vài bước tới trước mặt Diệp Huyền, nàng mỉm cười với Diệp Huyền.
- Diệp Huyền, ngươi không sao chớ.
- Vân Ngạo Tuyết lão sư.
Diệp Huyền kinh hỉ cười nói:
- Ta làm sao có chuyện gì chứ.
Sau khi đi vào phù quang bí cảnh, Diệp Huyền vẫn không có tin tức của Vân Ngạo Tuyết cho nên nội tâm có phần lo lắng, hiện tại nhìn thấy Vân Ngạo Tuyết lão sư bình yên vô sự cho nên Diệp Huyền cũng an tâm.
- Đúng rồi, Vân Ngạo Tuyết lão sư, tại sao nơi này tụ tập nhiều người như thế?
Diệp Huyền mở miệng hỏi.
- Trở về rồi nói sau.
Vân Ngạo Tuyết không có trực tiếp trả lời.
Diệp Huyền gật đầu với Hạ Thất Tịch, sau đó hai người rời đi với ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, hắn và Vân Ngạo Tuyết trở lại nơi của Lưu Vân Quốc.
- Trong nữ nhân tiến vào phù quang bí cảnh lần này, Thiên Kim quốc Hạ Thất Tịch và Lưu Vân quốc Vân Ngạo Tuyết là hai nữ nhân đẹp nhất, không nghĩ tới đều có quan hệ với Diệp Huyền.
- Chậc chậc, Diệp Huyền quả thực rất có phúc khí, tại sao ta không có đào hoa như thế chứ?
- Hừ, người ta là quán quân phù quang đại hội, thực lực lại mạnh như thế, được nữ thần ưu ái cũng là chuyện bình thường, nếu như ngươi có thưc lực như vậy, chắc chắn sẽ có mỹ nữ vây quanh lấy ngươi.
- Ai, thật sự là người so với người thật là tức chết mà.
Rất nhiều nam đệ tử thiên tài ở nơi này đều có cảm giác như thế, đều than thở ông trời bất công.
Diệp Huyền đi chung quanh bắt chuyện với các đệ tử Lưu Vân quốc khác sau đó mới đi tới trước mặt Vân Ngạo Tuyết.
- Vân Ngạo Tuyết lão sư, hiện tại có thể nói cho ta biết vì sao tại nơi này có nhiều người như thế không?
- Vân Ngạo Tuyết lão sư, ta có già như vậy sao? Về sau không cho phép ngươi gọi ta là lão sư.
Đột nhiên Vân Ngạo Tuyết tức giận nói một câu.
Diệp Huyền đầu đầy mồ hôi lạnh, không biết vì cái gì Vân Ngạo Tuyết lại đột nhiên trở mặt như thế, hắn nói:
- Không goi lão sư thì gọi là cái gì?
- Tùy ngươi gọi thế nào, dù sao không thể gọi ta là lão sư.
Chương 533 Di tích viễn cổ
- Ta có thể gọi ngươi là Ngạo Tuyết không?
Diệp Huyền giống như cười mà không phải cười hỏi một câu.
- Vì cái gì không thể, ân, Ngạo Tuyết nghe không tồi.
Vân Ngạo Tuyết gật đầu nói.
- Sau này ta gọi ngươi là Ngạo Tuyết a.
Diệp Huyền cười nói.
- Hừ, như vậy còn không sai biệt lắm.
Vân Ngạo Tuyết lập tức lộ ra lúm đồng tiền, xinh đẹp động lòng người.
Lòng dạ đàn bà thật sự khó hiểu ah. Lúc trước bộ dạng còn nổi giận đùng đùng, hiện tại lại vẻ mặt tươi cười.
Nhìn sang gương mặt tươi cười của Vân Ngạo Tuyết, Diệp Huyền lúc này không hiểu ra làm sao.
- Ngươi là đồ đần.
Nhìn thấy Diệp Huyền bộ dạng không hiểu thế nào, trong nội tâm Vân Ngạo Tuyết tức giận không có chỗ đánh, lúc này lại nhìn Hạ Thất Tịch nơi xa, hừ lạnh nói:
- Ta ở trong phù quang bí cảnh thời gian dài như vậy nhưng không có gặp ngươi, thì ra ngươi đi chung với Thiên Kim quốc Hạ Thất Tịch ah, xem thái độ của Hạ Thất Tịch đối với ngươi, hẳn là hai người các ngươi có gì đó với nhau đúng không?
Diệp Huyền im lặng đến cực điểm, Vân Ngạo Tuyết lão sư hôm nay quá bát quái ah.
Cũng may Vân Ngạo Tuyết không có dây dưa vấn đề này bao lâu, biết rõ trong nội tâm Diệp Huyền chú ý cái gì và nói sang chuyện khác.
- Nhiều người chúng ta tụ tập tại nơi này, là vì trong phù quang bí cảnh phát hiện di tích thượng cổ.
Di tích?
Trong nội tâm Diệp Huyền chấn động, trong một bí cảnh bản thân có sinh ra linh dược, kỳ thật cũng không phải bên là bảo vật giá trị nhất trong bí cảnh.
Sở dĩ bí cảnh có các loại linh dược hoàn toàn là là do bí cảnh giấu trong hư không, căn bản không có tung tích nhân loại hoạt động, tự nhiên có thể sinh trưởng rất nhiều.
Trong bí cảnh còn sót lại di tích thượng cổ mới thật sự là bảo vật.
Nhưng bất cứ bí cảnh nào, bên trong di tích thường thường sẽ bị tìm kiếm đầu tiên, bởi vậy kẻ đến sau không tìm được thứ gì tốt.
Tại tiến vào phù quang bí cảnh trước khi, Diệp Huyền sưu tầm qua này phù quang bí cảnh trong di tích tư liệu, lại không có phát hiện bất luận cái gì tư liệu lịch sử, cho nên tại tiến vào này phù quang bí cảnh về sau, Diệp Huyền cũng một mực tại sưu tầm bên trong di tích tung tích.
Hôm nay nghe được di tích ở gần đây, ánh mắt Diệp Huyền sáng lên.
- Ngươi nói di tích ở nơi này?
Diệp Huyền lập tức lên tiếng hỏi và dò xét bốn phía, hắn tu luyện Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết là đạt được trong di tích cường đại, nếu như có thể tìm được di tích trong phù quang bí cảnh, nói không chừng sẽ có bảo vật gì đó.
Vân Ngạo Tuyết lắc đầu:
- Không đúng, trong sơn cốc này có một di tích trận đài, có thể trực tiếp truyền tống vào trong di tích, hiện tại đám người Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng đang nghiên cứu trận đài, đám đệ tử chúng ta chỉ có thể đứng ở bên ngoài.
Trong sơn cốc?
Diệp Huyền gật gật đầu, hắn không nói hai lời liền đi vào trong sơn cốc.
Quả nhiên trong sơn cốc có một góc cua, nơi đó có thông dạo dài hẹp, sơnhai bên sơn cốc là vách núi bao phủ toàn bộ thông đạo bên trong, từ đó làm người ta biết rõ thông đạo không phải tự nhiên hình thành.
Diệp Huyền vừa định đi vào thông đạo, một tên đệ tử không nhịn được và lên tiếng nhắc nhở.
- Hội trưởng bọn họ đã nói không có bọn họ cho phép, những đệ tử chúng ta không thể tùy tiện đi vào.
Bước chân của Diệp Huyền dừng lại, sau đó lạnh lùng lên tiếng.
Vân Ngạo Tuyết tự nhiên theo sát sau lưng i Diệp Huyền.
Hạ Thất Tịch lúc này mới thăm dò trong sơn cốc đã xảy ra chuyện gì, nàng giống như Diệp Huyền, đều không do dự đi vào trong sơn cốc.
Thấy Diệp Huyền và Hạ Thất Tịch đều tiến vào thông đạo, đệ tử khác đưa mắt nhìn theo, bọn họ hiếu kỳ đi vào.
Lúc trước bọn họ chờ ở nơi này chỉ vì hội trưởng và các trưởng lão mệnh lệnh không được vào, hiện tại đã có người đánh vỡ quy định cho nên bọn họ cũng không hề cố kỵ.
Diệp Huyền tự nhiên sẽ không quản những người khác làm như thế nào, hắn đi thẳng về phía trước và đi vào cuối thông đạo.
Hiện ra trước mặt hắn chính là một hạp cốc lớn, trong hạp cốc có một tế đàn thật lớn nằm tại nơi đó, chung quanh tế đàn đã có hơn ba mươi tên cường giả cấp bậc trưởng lão đang tụ tập ở nơi này nghiên cứu cái gì đó.
Diệp Huyền cũng nhìn ra trận pháp trên tế đàn đáng sợ cỡ nào, hắn đi vào trong hạp cốc liền phát hiện cả hạp cốc bị cấm chê to lớn bao phủ, hiện tại cấm chế đã bị đánh vỡ mới xuất hiện tế đàn, hơn nữa căn cứ dấu vết đánh vỡ âấm chế hẳn là chuyện cách đây thật lâu.
- Không phải bảo đám đệ tử các ngươi ở bên ngoài hay sao, ai cho các ngươi tiến vào.
Đám người Diệp Huyền vừa xuất hiện trong hạp cốc, những trưởng lão ở nơi này nhìn thấy các đệ tử đi vào thì quát lớn.
Đám người liên tục đưa mắt nhìn sang Diệp Huyền và Hạ Thất Tịch.
- Diệp Huyền.
- Hạ Thất Tịch.
Không chỉ có tiếng gào to của tên trưởng lão kia, còn có vài tiếng kêu kinh hỉ xuất hiện, chỉ thấy ở vị trí trung ương có vài đạo thân ảnh liên tục xuất hiện trước mặt Diệp Huyền và Hạ Thất Tịch, chính là Lưu Vân quốc Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, Khô Trần phó hội trưởng cùng với Thiên Kim quốc Chúc Thiên Lam hội trưởng.
- Ha ha, Huyền thiếu, ta biết ngay ngươi không có việc gì.
Khô Trần vẻ mặt tươi cười đi tới, hắn vỗ vỗ vai của Diệp Huyền.
Sau khi tiến vào phù quang bí cảnh, Khô Trần vẫn không phát hiện tung tích của Diệp Huyền, nói không lo lắng là không thể nào nhưng hắn có tin tưởng thật lớn vào Diệp Huyền, tin tưởng hắn sẽ không dễ dàng vẫn lạc, hiện tại quả là thế.
- Đến là tốt rồi.
Đông Phương Ngôn Ngữ cũng mỉm cười nói một câu.
Bên cạnh, Chúc Thiên Lam hội trưởng cũng quan tâm hỏi thăm Hạ Thất Tịch, nghe nói Hạ Thất Tịch tao ngộ trong phù quang bí cảnh thì hắn vừa sợ vừa giận, khi nghe Diệp Huyền đã cứu Hạ Thất Tịch thì Chúc Thiên Lam lập tức đi tới trước mặt Diệp Huyền và chắp tay nói:
- Diệp Huyền, nghe nói ngươi cứu Thất Tịch, đa tạ.
- Chúc Thiên Lam hội trưởng khách khí.
Diệp Huyền cười cười.
- Không phải khách khí, nếu như không nhờ có ngươi, Thất Tịch xảy ra chuyện gì chỉ sợ ta sẽ tự trách rất nhiều, không nói chuyện này, Diệp Huyền, về sau ngươi chính là bằng hữu của Thiên Kim quốc, có yêu cầu gì cũng có thể tới tìm ta, chỉ cần Chúc Thiên Lam ta có thể giải quyết tuyệt đối không đứng nhìn.
Chúc Thiên Lam nói chuyện hào sảng.
- Chúc Thiên Lam, ngươi nói ra những lời này, đến lúc đó ngươi cũng đừng không nhận nợ.
Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng cười nói.
Chương 534 Bắc Đẩu Thất Tinh trận pháp (1)
Hắn và Khô Trần liếc nhau, trong nội tâm nghi hoặc không thôi, tuy Diệp Huyền đã cứu Hạ Thất Tịch nhưng Chúc Thiên Lam dầu gì cũng là đệ nhất luyện hồn sư của Thiên Kim quốc, sao lại có bộ dạng này?
Hắn hứa hẹn như thế cũng không phải bất cứ kẻ nào cũng có thể nhận được.
Chúc Thiên Lam trừng mắt:
- Đông Phương Ngôn Ngữ, ta là người như thế sao?
Trừ Chúc Thiên Lam ra, tất cả mọi người không biết, sở dĩ Chúc Thiên Lam có thể trở thành đệ nhất luyện hồn sư liên minh mười ba nước hoàn toàn là nhờ một cường giả của Hạ gia ẩn cư dạy bảo, chẳng những Chúc Thiên Lam, sở dĩ đệ nhất cao thủ Thiên Kim quốc Tề Hiền có thể đột phá đến lục giai Vũ Tôn là vì được cường giả của Hạ gia dạy bảo mà ra.
Cho nên người không biết đều cho rằng Thiên Kim quốc sở dĩ có thể trở thành đê nhất vương quốc trong liên minh mười ba nước hoàn toàn là vì Chúc Thiên Lam và Tề Hiền, chỉ có chính bọn họ mới biết rõ tất cả là nhờ vào Hạ gia.
Tên trưởng lão kia còn muốn quát lớn, sau khi nhìn thấy Chúc Thiên Lam hội trưởng và Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng có bộ dạng như vậy, những lời mắng chửi định nói cũng nuốt trở về.
Hắn không nói lời nào không có nghĩa không người nào dám nói chuyện, một giọng nói lạnh lùng từ đằng xa truyền tới.
- Chúc Thiên Lam hội trưởng, hiện tại chúng ta đang ở thời khắc mấu chốt phá giải trân pháp, những đệ tử kia tiến vào nơi này có phải quá phận hay không?
- Không phải bảo đám đệ tử các ngươi chờ ở bên ngoài hay sao? Ai cho phép các ngươi vào nơi này, lui ra ngoài cho ta.
Hai giọng nói một trước một sau từ trong hạp cốc truyền ra ngoài.
Đám người Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn sang, hai người nói chuyện chính là Đông Thăng quốc Tả Nhất Minh hội trưởng và Hỏa Ô quốc Hứa Tín Hoa hội trưởng.
Trước kia bọn họ tranh đoạt Thất Thải Hoa Liên nhưng không đạt được cái gì, trong nội tâm tự nhiên nghẹn một bụng lửa giận.
Đông Phương Ngôn Ngữ cau mày:
- Hai vị nói lời này là quá mức rồi, những đệ tử nàyđều là tương lao của liên minh mười ba nước chúng ta, ở lại chỗ này quan sát một chút sẽ có ít cho bọn họ phát triển trong tương lai sau này.
Tính tình của Khô Trần lại càng thối, trực tiếp cười lạnh nói:
- Muốn đi ra ngoài phải là dệ tử Đông Thăng quốc và Hỏa Ô quốc đi ra ngoài, đệ tử Lưu Vân quốc chúng ta ở lại đây.
Hiện tại Diệp Huyền đã đến, Khô Trần sẽ không đuổi Diệp Huyền ra ngoài.
Chúc Thiên Lam cũng không có khả năng nhìn Hạ Thất Tịch thoát khỏi ánh mắt của mình, hắn nói:
- Nếu các đệ tử đã tới thì lưu lại đi.
Một ít hội trưởng các tiểu vương quốc cũng lên tiếng.
Thấy thế Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa chỉ hừ lạnh một tiếng, sắc mặt tái nhợt.
Rất nhanh, đám người Chúc Thiên Lam lại đi lên tế đàn và tiếp tục nghiên cứu trận pháp.
Thời điểm bọn họ nghiên cứu trận pháp, Diệp Huyền cũng cẩn thận đánh giá toàn bộ hạp cốc.
Diệp Huyền có nhãn lực cỡ nào, hắn cẩn thận quan sát cấm chế trong hạp cốc và nhìn rõ ràng tất cả.
Đây là...
Diệp Huyền lập tức phát hiện cấm chế trong hạp cốc rất giống cấm chế phong ấn thiên hỏa, là trận pháp xuất xứ từ một lưu phái.
Làm cho hắn giật mình là, trình độ phức tạp của cấm chế còn mạnh hơn cấm chế vô tận dung hỏa rất nhiều, căn bản không phải cùng cấp bậc.
Chẳng lẽ là cùng một người lưu lại? Trong đầu hắn nhớ tới cấm chế trong hang đá, vì phong ấn thiên hỏa nên lưu lại cấm chế, có phải nơi này người đó muốn phong ấn cái gì đó, mà thứ hắn phong ấn là cái gì?
Trong nội tâm Diệp Huyền xuất hiện nhiều ý niệm trong đầu, lúc này hắn quan sát cẩn thận và phát hiện một việc cực kỳ đáng sợ.
Ngay từ đầu hắn cho rằng sở dĩ cấm chế trong hạp cốc bị phá nhất định là bởi vì trải qua năm tháng ăn mòn, cấm chế dần dần mất đi lực lượng, ai biết nhìn kỹ căn bản không phải như thế.
Sở dĩ cấm chế bị phá căn bản là có ngoại lực bộc phát từ bên trong, trực tiếp phá vỡ cấm chế tại nơi này, cho nên phong cấm mới bị hủy diệt..
Rốt cuộc là thứ gì lao ra khỏi cấm chế? Chẳng lẽ cũng là đồ vật cùng loại với thiên hỏa?
Trong đầu Diệp Huyền xuất hiện đầy nghi vấn.
- Ha ha, vất vả lâu như vậy rốt cuộc cũng phá được trận pháp.
Đúng lúc này ở trung ương tế đàn có tiếng cười to vang lên, ngay sau đó hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Chỉ thấy trên tế đàn phía trước xuất hiện bảy đạo hào quang chói mắt, bảy đạo hào quang liên kết với nhau và tỏa ra khí tức nồng đậm tới cực điểm.
Thì ra là Bắc Đấu Thất Tinh trận pháp, Diệp Huyền xem xét hào quang bảy màu và xác định đây là Bắc Đấu Thất Tinh trận pháp, Bắc Đấu Thất Tinh trận pháp là một loại truyền tống trận cao cấp, nó có thể định vị cực kỳ chính xác.
Nhưng là đồng dạng, Bắc Đấu Thất Tinh trận pháp thiết trí độ khó cũng thập phần độ cao, nói như vậy, chỉ có bát giai đã ngoài trận pháp đại sư mới có thể thiết trí, coi như là tại đại lục chí cao Huyền Vực bên trong, có thể thiết trí Bắc Đấu Thất Tinh trận pháp trận pháp đại sư cũng là có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đương nhiên thiết trí nhớ cũng cực khó, cũng không có nghĩa khởi động khó khăn, biện pháp khởi động Bắc Đấu Thất Tinh trận pháp rất đơn giản, chỉ cần đưa huyền lực vào trong là có thể khởi động.
Cường độ của huyền lực thường thường căn cứ vào khoảng cách truyền tống mà quyết định, loại này xuất hiện trong bí cảnh, nói như vậy truyền tống không quá xa.
Bắc Đấu Thất Tinh trận pháp còn có một hạn chế cực lớn, đó là trong mỗi cột sáng truyền tống không vượt qua ba người, bảy đạo hào quang chỉ có thể truyền tống hai mươi mốt người.
Bởi vì Bắc Đấu Thất Tinh trận pháp có đặc tính lớn nhất là định vị chính xác, một khi vượt qua số người hạn chế sẽ có khả năng định vị thất bại, cả trận pháp không thể khởi động.
Quả nhiên, sau khi dò xét hào quang bảy màu một lúc, một gã trưởng lão tinh thông trận pháp lên tiếng:
- Trận pháp này hẳn là Bắc Đấu Thất Tinh trận pháp trong truyền thuyết, cần bảy tên cường giả cùng nhau rót huyền lực vào mới có thể khơi động, hơn nữa mỗi một cột sáng truyền tống không thể vượt qua ba người, bởi như vậy bảy cột sáng có thể truyền tống hai mươi mốt người.
Nói đến đây trưởng lão lại nhìn sang người trên tế đàn.
Ở nơi này cường giả cấp bậc trưởng lão tới ba mươi người, nếu như tăng thêm đệ tử, như vậy chí ít có hơn trăm người, số lượng như thế quá lớn, hiển nhiên căn bản không đủ truyền tống.
- Hai mươi mốt người sao?
Chương 535 Bắc Đẩu Thất Tinh trận pháp (2)
Tả Nhất Minh hội trưởng cười lạnh, nói:
- Còn không phải rất đơn giản, đã có nhân số hạn chế, như vậy tất cả bằng vào tài năng, ta tin tưởng điểm này có lẽ không ai không đồng ý a? Chỉ cần ngươi có đầy đủ thực lực, mặc kệ ngươi là hội trưởng, trưởng lão, cho dù là đệ tử cũng có tư cách tiến vào truyền tống trận, thế nào?
Trong nội tâm Tả Nhất Minh không có lo lắng, dùng thực lực và thân phận của hắn và sẽ có một vị trí trong hai mươi mốt người.
- Chủ ý này không tệ, ta đồng ý.
Hỏa Ô quốc Hứa Tín Hoa hội trưởng cũng lên tiếng, sau khi nói xong hắn đi vào một cột sáng.
- Truyền tống trận này Hỏa Ô quốc chúng ta muốn.
Nói xong hắn còn dẫn hai tên phó hội trưởng hồn sư tháp Hỏa Ô quốc đi vào truyền tống trận.
- Ha ha.
Tả Nhất Minh thấy Hứa Tín Hoa đi vào đầu tiên thì hắn cười ha ha, cũng lập tức đi lên chiếm một truyền tống trận,
- Nếu như vậy truyền tống trận này Đông Thăng quốc ta muốn.
Dứt lời hắn nhìn đội ngũ Đông Thăng sau đó gọi một tên trưởng lão tới, rồi sau đó ánh mắt giống như đang tìm kiếm cái gì đó.
Luận thực lực hắn mạn nhất trong Đông Thăng quốc, nếu bình thường hắn sẽ gọi Lý Hạc hai đại phó hội trưởng đi cùng, chỉ có điều hiện tại Lý Hạc không có mặt, hắn cũng chỉ có thể gọi một trưởng lão tứ giai đỉnh phong thay thế.
Cũng không ai biết phía sau truyền tống trận là cái gì, cho nên thời điểm chọn lựa nhân thủ tự nhiên phải chọn người mạnh nhất.
Hứa Tín Hoa và Tả Nhất Minh chọn lựa truyền tống trận xong, các cường giả khác nhìn nhau, hội trưởng Thạch Chân quốc, Thiên Kim quốc và Lưu Vân quốc đều chiếm cứ một truyền tống trận, đồng thời cũng phân biệt gọi cường giả vương quốc đi cùng mình.
Tuy nhân phẩm Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa không được tốt lắm nhưng phương pháp chiếm cứ truyền tống trận không có sai lầm.
Kể từ đó bảy truyền tống trận đã bị chiếm lấy năm cái, chỉ còn lại hai cái cuối cùng.
Trong mắt hội trưởng các vương quốc còn lại tỏa sáng nhìn chằm chằm vào.
Bọn họ muốn tranh đoạt vị trí cũng chỉ có thể tranh đoạt hai vị trí này.
- Diệp Huyền, ngươi ở bên ngoài chờ một lát, có lẽ chúng ta sẽ ra ngoài nhanh thôi, nếu như ra không được, chính ngươi chú ý an toàn.
Trong truyền tống trận, Đông Phương Ngôn Ngữ và Khô Trần truyền âm tới.
Ba vị trí của Lưu Vân quốc phân biệt cho Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, Khô Trần và Hà Chân phó hội trưởng, dù sao trong cả đội ngũ Lưu Vân quốc cũng chỉ có ba người bọn họ mạnh nhất.
Về phần Diệp Huyền, mặc dù đám người Khô Trần bội phục tạo nghệ luyện hồn học của hắn nhưng bọn họ không biết rõ thực lực Diệp Huyền mạnh bao nhiêu, nghĩ đến Diệp Huyền mới mười bảy tuổi cũng không có khả năng mạnh bao nhiêu, nhiều lắm là Địa Vũ Sư tam trọng, bởi vậy cho nên bị bài trừ ra ngoài.
Vào lúc này các đại vương quốc trên cơ bản đã tiến vào truyền tống trận, thực lực thấp nhất là Thiên Vũ Sư đỉnh phong, cũng không có đệ tử truyền tống vào trong.
Sau khi do ưự một lúc, Vô Thương quốc Thải Tín hội trưởng và Mục Chấn quốc Cát Lợi Huy hội trưởng đồng thời bước ra một bước, muốn chiếm cứ hai truyền tống trận còn lại.
Đúng lúc này ——
- Ha ha ha, ta nói như thế nào không thấy nhiều người như thế, thì ra đều tụ tập tại đây, chậc chậc, đây là Bắc Đấu Thất Tinh trận pháp trong truyền thuyết nha, chẳng lẽ phía sau trận pháp là di tích cường đại? Đã như thế chúng ta việc đáng làm vẫn phải làm là chiếm cứ một truyền tống trận.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, tiếng cười to cao ngạo cười từ đằng xa truyền tới, ngay sau đó bốn đạo nhân ảnh nhanh chóng bay tới và xuất hiện trên tế đàn.
- Là các ngươi.
- Bốn người các ngươi còn dám xuất hiện tại nơi này?
- Bọn chúng tới từ nơi nào?
Nhìn thấy bốn người này, trong đám người lập tức sinh ra tiếng nói xôn xao, đặc biệt trong mắt đám người Tả Nhất Minh còn bắn ra hào quang đáng sợ.
Người tới chính là bốn người Loan Hồng.
- Chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của liên minh mười ba nước sao? Chẳng lẽ không có tố chất?
Loan Hồng cười nhạt nhìn bốn phía, đối mặt ánh mắt mang theo sát khí của nhiều cường giả nhìn chằm chằm vào mình, trên mặt hắn vẫn bất động, phong thái nhẹ nhàng.
- Các ngươi còn dám xuất hiện tại nơi này? Dạ Phồn Tinh, giao Thất Thải Hoa Liên ra đây.
Tả Nhất Minh đi ra khỏi truyền tống trận, ánh mắt lạnh như băng nói một câu, sát cơ đậm đặc như biển bộc phát bao phủ bốn người Loan Hồng.
Dạ Phồn Tinh hoàn toàn không sợ, hắn bị khí cơ của Tả Nhất Minh áp chế nhưn vẫn nói chuyện bình thản:
- Tả Nhất Minh hội trưởng, chẳng lẽ ngươi đối đãi với đệ tử Đông Thăng quốc như vậy sao?
- Tiểu tử, không nên giả vờ với ta, bốn người các ngươi căn bản không phải thành viên liên minh mười ba nước, hạn các ngươi trong mười giây phải giao Thất Thải Hoa Liên ra đây, sau đó cút ra khỏi nơi này, bằng không đừng trách lão phu không khách khí.
Tả Nhất Minh lạnh giọng nói.
- Hừ, đến liên minh mười ba nước giương oai, thật sự cho rằng liên minh mười ba nước dễ khi dễ hay sao, ngoan ngoãn giao trữ vật giới chỉ ra đây sau đó cút.
Hứa Tín Hoa cười lạnh nói một câu, tham lam trong ánh mắt không chút che giấu.
Trên thực tế đám người bọn họ sớm có suy đoán thân phận của mấy người Loan Hồng, bởi vì vẫn lợi dụng lẫn nhau, sau khi trải qua chuyện Thất Thải Hoa Liên cho nên đã vạch mặt không còn sót lại cái gì.
Dưới áp bách cường đại như thế, Loan Hồng vẫn cười nhạt không quan tâm, trong đôi mắt còn mang theo thần thái xem thường tất cả, hắn cười nói:
- Mấy vị đúng là hoả nhãn kim tinh ah, đã biết rõ chúng ta không phải người của liên minh mười ba nước, các ngươi nói đúng, bốn người chúng ta không phải người liên minh mười ba nước, chúng ta là đệ tử hạch tâm Huyền Cơ Tông tại Mộng Cảnh bình nguyên, các ngươi có đảm lượng thì tới đi.
Loan Hồng coi rẻ nhìn mọi người chung quanh, thần sắc cao cao tại thượng này làm nội tâm của mọi người vô cùng phẫn nộ.
Xoạt!
Đệ tử liên minh mười ba nước phía dưới xôn xao.
- Đám người Loan Hồng vậy mà không phải đệ tử liên minh mười ba nước chúng ta.
- Bọn chúng tới từ Mộng Cảnh bình nguyên.
- Nghe nói Mộng Cảnh bình nguyên có vô số cường giả, diện tích lãnh thổ còn bao la hơn liên minh mười ba nước chúng ta gấp mấy chục hơn trăm lần, khó trách thiên phú bọn chúng đáng sợ như vậy.
- Như vậy xem ra bốn người này tới từ Huyền Cơ Tông, cũng là tông môn cường đại trên Mộng Cảnh bình nguyên, Ahhh, một tông môn lại có nhiều đệ tử thiên tài như thế, đúng là đáng sợ mà.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người không ngừng nghị luận với nhau.