• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 36 Đại địa võ hồn (1)

Kiến thức căn bản nát như thế? Dứt khoát về quê trồng trọt?

Đám người Chu Hoa Dung sợ tới mất hồn, trời ạ, tên Diệp Huyền này quả thực ngông cuồng quá mức, hắn có biết hắn đang nói ai không?

Đường đường là tam phẩm địa cấp luyện dược sư, hội trưởng Hoa La Huyên của hiệp hội luyện dược sư Lam Nguyệt thành, là vị luyện dược sư có địa vị cao nhất của Lam Nguyệt thành, nếu như ngay cả lão cũng không có tư cách làm luyện dược sư thì Lam Nguyệt thành này còn ai đủ tư cách nữa?

Nghĩ tới tính khí nóng nảy của Hoa La Huyên, khoé miệng Chu Hoa Dung giật giật, sợ tới mức lén lùi lại hai bước.

Y đã có thể tưởng tượng ra bộ dạng nổi trận lôi đình của hội trưởng Hoa La Huyên sau khi đọc xong những lời này rồi, còn đứng kế bên lão nữa thì sẽ bị đánh chết không chừng.

Quả nhiên, trước mắt bao người, hai tay cầm đáp án của Hoa La Huyên run lên, chỉ thấy hai mắt lão trừng lên thật lớn, cơ mặt co rút, sắc mặt cũng dần trở nên đỏ bừng.

Tới rồi tới rồi.

Đám người Chu Hoa Dung nín thở, bắt đầu chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ kinh thiên của hội trưởng Hoa La Huyên.

Chỉ thấy thân thể Hoa La Huyên run lên ngày càng dữ dội, mắt trừng ngày càng lớn, bộ dạng kia giống như núi lửa chuẩn bị phun trào, nộ hoả tích tụ càng nhiều.

Nghĩ cũng đúng, đường đường là hội trưởng hiệp hội luyện dược sư lại bị một tên tiểu thí hài đánh giá như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ tức giận mà thôi, đây là cười nhạo trắng trợn cỡ nào, khinh bỉ trắng trợn biết bao, cho dù có thiên đao vạn quả cũng không quá.

Chỉ một thoáng không khí toàn bộ cầu trợ khu đông cứng lại khiến cho người khác hít thở không thông, ngay cả hô hấp dường như cũng trở nên xa xỉ, mỗi một giây dài đằng đằng như một thế kỷ.

Rốt cuộc, lúc mọi người bị đè ép tới đỉnh điểm thì hội trưởng Hoa La Huyên rốt cuộc cũng bạo phát.

- Đại sư, đại sư!

Một tiếng hô lớn như sấm sét vang vọng đất trời, bất ngờ thay đó lại không phải tiếng tức giận quát mắng.

Hoa La Huyên một phát túm lấy cổ áo của người đang không biết trốn vào đâu là Chu Hoa Dung, nháy mắt kéo y lại gần, phun nước bọt đầy đầu y, cả người kích động run rẩy:

- Ngươi đã nhìn thấy chưa, ngươi nhìn thấy chưa, đây mới thật sự là đại sư, đây mới thật sự là đại sư, đây mới thực sự là cao thủ luyện dược, có thể biết rõ ràng, tường tận dược hiệu của Ám Dạ Thảo như vậy, lập luận sắc sảo nhường này, hắn nói rất đúng, ta quả thực quá ngu xuẩn, còn không bằng về quê trồng trọt cho rồi, chẳng trách mỗi lần ta luyện chế hoán tỉnh dược tề đều thất bại, ha ha, đạo lý đơn giản như vậy mà ta nghĩ mãi không thông, ta là một kẻ ngốc, ta quả thực là một kẻ ngốc…

Hoa La Huyên nói năng lộn xộn, hưng phấn tới mức cả người run rẩy, giọng nói to tới mức vang ra tới đại sảnh của hiệp hội luyện dược sư, khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt.

- Có chuyện gì vậy?

- Đây không phải là hội trưởng Hoa La Huyên sao, lão phát điên gì vậy?

- Suỵt, ngươi muốn chết sao, nơi này là hiệp hội luyện dược sư, để lão nghe thấy thì ngươi có chết cũng không ai nhặt xác cho ngươi đâu.

Những vị khách không biết chuyện gì ở đại sảnh đều ngớ người nhìn về phía Hoa La Huyên đang khoa chân múa tay, khoé miệng giật giật.

Advertisements

Hoa La Huyên không đếm xỉa tới mấy lời bàn tán của người khác, thoải mái cười lớn, hoán tỉnh dược tề là một loại dược tề lão vẫn luôn không thể luyện thành, hôm nay nhìn thấy đáp án của Diệp Huyền xong, cả người lâng lâng vui sướng.

Tuy rằng lão vẫn chưa biết kết quả phối chế lần nữa sẽ ra sao, nhưng dựa theo tạo nghệ của lão ở luyện dược học thì lão dám khẳng định chỉ cần mình luyện chế theo cách ghi trên giấy thì hơn tám phần sẽ luyện thành công.

Lão không dám tin vấn đề đã làm khó mình bấy lâu nay lại được một thiếu niên giải quyết.

Nếu như nói tẩy tuỷ dịch chỉ mang tới vô số hiếu kỳ cho lão, vậy thì hiện tại sau khi nhìn thấy đáp án này thái độ của lão đối với Diệp Huyền đã từ hiếu kỳ trực tiếp biến thành rung động rồi.

Đừng thấy câu trả lời của Diệp Huyền đơn giản như vậy, nhưng thân là địa cấp luyện dược sư lão biết rõ hơn ai hết, thiếu niên có thể hiểu rõ phân tích tường tận ba tầng dược hiệu của Ám Dạ Thảo này, tạo nghệ của hắn ở phương diện luyện dược học tuyệt đối đã đạt tới trình độ kinh người rồi.

Ngược với vẻ nghi hoặc của những người khác, Chu Hoa Dung đang bị Hoa La Huyên lắc tới chật vật cũng sợ tới mức ngây người.

Nghe lời nói của hội trưởng Hoa La Huyên thì dường như vấn đề lão để lại thật sự đã được Diệp Huyền giải quyết xong rồi? Đây… đùa gì chứ, hội trưởng Hoa La Huyên thân là một tam phẩm địa cấp luyện dược sư, cả Lam Nguyệt thành này ai có thể giải đáp được vấn đề của lão.

Trong lòng Chu Hoa Dung cũng dậy sóng.

Thuận tay ném Chu Hoa Dung qua một bên như vứt bao tải, Hoa La Huyên lại xách Trần Giai lên, đỏ mắt quát:

- Mau, hắn ngoại trừ giải đáp vấn đề của ta thì còn giải đáp của ai nữa?

Trần Giai bị xách lên thiếu chút không thở được, nức nở nói:

- Hội trưởng, ta…ta không biết, ta đi mua hiển hồn dược tề giúp hắn.

- Đồ vô dụng.

Hoa La Huyên đẩy Trần Giai qua một bên, quát lớn với Chu Hoa Dung:

- Mau, mau mở ngăn tủ ra hết cho ta, ngăn nào cũng phải mở ra hết.

Chu Hoa Dung thân là tổng quản sự, đương nhiên có tất cả chìa khoá của cầu trợ khu, chỉ thấy động tác của y nhanh chưa từng thấy, nháy mắt liền mở hết tủ ở cầu trợ khu ra.

Ngoại trừ ngăn tủ đánh số 01 của Hoa La Huyên có đáp án ra thì trong ngăn tủ từ 02 đến 05 cũng đều có một tờ đáp án.

- A, ngăn tủ 05 chẳng phải là vấn đề của An Huyền đan do ta viết sao? Chẳng lẽ cũng giải quyết rồi?

Chu Hoa Dung vội vàng cầm lấy đáp án bên trong ngăn tủ số 05 ra, chỉ thấy trên đó viết:

- Tác dụng chủ yếu của An Huyền đan chính là khắc chế huyền khí bạo động của võ giả lúc đang luyện công nhất thời bị tẩu hoả nhập ma, đồng thời đề cao kháng tính của huyền mạch trong cơ thể đối với huyền khí bạo động, nó chủ yếu có hai hiệu quả, ức chế huyền khí cuồng bạo và đề cao kháng tính của huyền mạch, cho nên quá trình phối chế vô cùng quan trọng, xem quá trình tự phối chế của ngươi rối tinh rối mù, căn bản không lĩnh hội được dược hiệu của An Huyền dược, chẳng những quá trình cho linh dược lung tung, ngay cả thời cơ dung hợp cũng sai sót chất chồng, luyện chế theo cách của ngươi căn bản không phải đang luyện chế An Huyền dược, mà là Sát Nhân đan mới đúng, quả thực là một tên ngu ngốc, may mà ngươi không luyện hành An Huyền dược, bằng không quả thực chính là gây hoạ vạn năm, quá trình luyện chế An Duyền dược thực sự chính là thế này…
Chương 37 Đại địa võ hồn (2)

Bên dưới viết lại quá trình luyện chế An Huyền dược.

- A, hoá ra là vậy, An Huyền dược quả nhiên nên luyện chế như vậy, chẳng trách ta mãi vẫn không luyện thành, ta thật ngu ngốc, thật là ngu ngốc, ha ha ha, ta thật là ngu ngốc!

Chu Hoa Dung nhìn thấy trình tự luyện chế xong thì giống như đang phát cuồng vậy.

Đám người Lô Duyệt đứng kế bên thì hắc tuyến đầy đầu, xong rồi, ngay cả Chu Đại Nhân cũng điên theo hội trưởng rồi.

- Ha, hoá ra Thiên Tâm đan còn có một vị linh dược như vậy, đúng thật, sao ta lại không nghĩ tới chứ.

- A, luyện chế như vậy, để ta ngẫm lại, quả thực là thần lai chi bút, mẹ nó, trên đời này lại có người thông minh tới vậy, trình tự thế này không phải thiên tài căn bản không thể nào nghĩ ra được.

Hai người Hoa La Huyên và Chu Hoa Dung vội vàng xem đáp án mà Diệp Huyền đã viết ra, đã hoàn toàn đắm chìm vào trong đó.

Xem hết năm tờ đáp án, hai người triệt để rung động, đặc biệt là hội trưởng Hoa La Huyên, thân ở vị trí càng cao thì càng nhìn xa hơn.

Lão còn có thể cảm nhận được rõ ràng điểm cao minh trong đáp án của Diệp Huyền hơn Chu Hoa Dung rất nhiều, đây căn bản là bút kỳ của một luyện dược đại sư đỉnh cấp, quả thực là trân bảo tuyệt thế.

Đừng nói là ở Lam Nguyệt, cho dù là những luyện dược sư cung đình cao cấp nhất ở vương thành, ở những phương diện nào đó chưa chắc đã hiểu thấu triệt như người đã viết ra những đáp án này.

Vị thiếu niên tên Diệp Huyền này, ta nhất định phải tìm cho bằng được.

Trong lòng Hoa La Huyên thầm quyết, trong đôi mắt đang loé sáng của lão ngoại trừ rung động ra thậm chí còn có chút sùng bái.

Mấy ngày tiếp theo toàn bộ hiệp hội luyện dược sư đều bắt đầu chuyển động.

Hai người Trần Giai và Chu Vũ trực tiếp bị khai trừ, hiệp hội luyện dược sư bắt đầu tiến thành bồi dưỡng huấn luyện lại tất cả công nhân viên của mình, còn Chu Hoa Dung thì trực tiếp tự mình toạ trấn ở trước quầy, sợ sau này Diệp Huyền tới lại xảy ra chuyện như hôm nay.

Về phần hội trưởng Hoa La Huyên thì trực tiếp vùi đầu ở phòng huấn luyện, căn cứ theo đáp án của Diệp Huyền để lại, luyện chế như say như mê.

Còn người gây ra mọi chuyện là Diệp Huyền thì hoàn toàn không biết được hành động tuỳ hứng của mình lại tạo thành chấn động lớn như vậy ở hiệp hội luyện dược sư, hắn mua được hiển hồn dược tề xong thì trực tiếp trở về ký túc xá.

Trong ký túc xá, Trần Tinh đang khoang chân tu luyện trên giường, bên ngoài cơ thể tản ra huyền khí ba động nhàn nhạt, nhìn thấy Diệp Huyền đi vào không khỏi mở mắt ra.

- A, Trần Béo, ngươi cư nhiên cũng biết tu luyện à.

Diệp Huyền chọc ghẹo.

Theo như hắn biết thì thiên phú của Trần Tinh cũng rất cao, chỉ là tên này quen lười nhác, rất ít khi bỏ thời gian cho việc tu luyện, cho nên vẫn luôn dừng lại ở cảnh giới tứ đạo huyền mạch, lấy thiên phú của gã bây giờ thì dù không vào cao cấp ban đi nữa, muốn đả thông lục đạo huyền mạch vẫn không thành vấn đề.

Trần Tinh giơ ngón giữa lên, tức giận nói:

- Huyền thiếu, còn không phải là bị ngươi ép sao, ‘phế vật’ như ngươi cũng đã đả thông tam đạo huyền mạch rồi, nếu như ta còn không cố gắng nữa thì sau này ra ngoài, toàn bộ sự chú ý của mỹ nữ đều tập trung vào ngươi hết, tam thiếu gia Trần gia như ta còn mặt mũi nào nữa chứ, chậc chậc, ta đã lập lời thề muốn tìm đủ hậu cung ba ngàn giai lệ đây.

- Có chí khí, cố gắng lên, đừng để tới lúc ta đả thông xong ngũ đạo huyền mạch rồi mà ngươi vẫn còn dừng lại ở tứ đạo huyền mạch.

Diệp Huyền cười hắc hắc, hắn biết rõ Trần Tinh một mực dừng lại ở cảnh giới tứ đạo huyền mạch, ngoại trừ do gã lười ra thì cũng là vì gã muốn ở lại cùng một ký túc xá với mình, bởi vì sau khi vào trung cấp ban thì cũng sẽ tiến hành đổi ký túc xá.

- Xế, vậy ngươi cứ chờ đi, Trần gia tam thiếu ta không tới nửa tháng nhất định có thể bước vào cảnh giới ngũ đạo huyền mạch, tới lúc đó Huyền thiếu ngươi cứ chờ mà bái phục ta đi.

Diệp Huyền không nói gì, đi vào phòng nhỏ trong ký túc xá, đây là phòng tu luyện riêng trong mỗi ký túc xá đều có, đóng cửa nhốt bản thân ở trong, Diệp Huyền uống hiển hồn dược tề.

Ực!

Dược dịch màu tím vừa vào trong thân thể của hắn thì một cỗ dược tính nồng đậm liền tan ra trong dạ dày của hắn, sau đó theo huyền khí trong cơ thể chậm rãi lan dần ra.

Kiếp trước thân là bát phẩm hồn hoàng và cửu phẩm luyện dược đại sư, Diệp Huyền đương nhiên biết rõ phải làm sao mới có thể phát huy dược hiệu của hiển hồn dược tề lên mức cao nhất, hắn thúc giục tam mạch huyền khí, đẩy dược lực của hiển hồn dược tề đến từng bộ phận trong cơ thể, khuếch tán từ từ, dần dần phát tác.

- Hiển hồn thuật!

Diệp Huyền khép chặt hai mắt, vận chuyển một loại hồn thuật đặc biệt độc môn mà hắn biết ở kiếp trước, một cỗ hồn lực đặc biệt ba động tản ra từ não hải của hắn, nhanh chóng lan ra khắp cơ thể.

Quan sát võ hồn bình thường đều cần luyện hồn sư đứng bên cạnh phụ trợ, nhưng Diệp Huyền kiếp trước thân là bát phẩm hồn hoàng, bản thân hắn có thể tự làm được việc này.

Bên trong đan điền của hắn ẩn ẩn nóng dần lên, một điểm đen nhỏ chậm rãi xuất hiện.

Lúc này, bộ dạng của hắc sắc võ hồn càng rõ ràng hơn những lần trước rất nhiều, Diệp Huyền nhìn rõ rồi, thứ này căn bản không phải điểm đen gì cả, mà là một xoáy nước trông như một cái hắc động, đang chậm rãi chuyển động, tựa hồ có thể thôn phệ tất cả, mỗi lần nó chuyển động thì đều có thể hấp thu một phần huyền khí bên trong cơ thể mình.

Võ hồn lốc xoáy có thể hấp thu huyền khí?

Diệp Huyền khẽ nhíu mày, kỳ thực số võ hồn có vẻ ngoài màu đen tại Thiên Huyền đại lục không phải ít, cường đại có hắc dạ võ hồn, tử vong võ hồn, âm ảnh võ hồn, yếu hơn thì có hắc lưu võ hồn, mặc thảo võ hồn, thiết mộc võ hồn, nhưng loại võ hồn có trạng thái như lốc xoáy thế này thì ngay cả người có kiến thức rộng rãi từ kiếp trước như Diệp Huyền cũng chưa từng thấy qua.

Nhưng có thể khẳng định, lốc xoáy võ hồn này vô cùng khủng bố, bởi vì linh hồn của Diệp Huyền có thể ẩn ẩn cảm nhận được một loại khí tức đáng sợ từ nó.

A.

Lúc Diệp Huyền đặt toàn bộ sự chú ý lên hắc sắc võ hồn này thì một tia dị tượng xuất hiện ở ngực đột nhiên dẫn tới sự chú ý của hắn.

Ở trước ngực của hắn, ngay khi huyền khí thôi động hiển hồn dược tề lướt qua thì cư nhiên lại bị cản lại một chút.
Chương 38 Tam sinh võ hồn (1)

Trong lòng Diệp Huyền bộp một tiếng, sau đó lộ ra vẻ cuồng hí, dược tính của hiển hồn dược tề bị ngăn lại, thường chỉ có một khả năng chính là có thể có một võ hồn chưa thức tỉnh đang ẩn tại đó.

Huyền thức di chuyển tới đó, Diệp Huyền lập tức cảm nhận được ở ngực của mình có một tia hoàng quang nhàn nhạt ẩn sâu bên trong chỗ trái tim, không hề động đậy, yên lặng nằm tại đó.

Lặng yên như núi, bất động như đất, hùng hậu ngập trời, thâm trầm như vực thẳm.

- Đây chẳng lẽ là… võ hồn truyền thừa của Diệp gia, đại địa võ hồn?

Diệp Huyền đột nhiên tỉnh ngộ.

Võ hồn truyền thừa bình thường chính là căn cứ huyết mạch tổ tiên mà tới, võ hồn của Diệp gia chính là đại địa võ hồn, lúc trước chính mình tự động thức tỉnh hắc sắc võ hồn, trưởng bối Diệp gia liền cho hắn hắc sắc võ hồn của hắn chính là đại địa võ hồn biến dị mà thành, nhưng căn bản không thể nào ngờ rằng hắc sắc võ hồn lốc xoáy này căn bản không có bất kỳ quan hệ gì với đại địa võ hồn, đại địa võ hồn thật sự vẫn còn đang say ngủ, ẩn tại ngực của mình, đến nay vẫn chưa thức tỉnh.

Còn bản thân mình, chính là một thiên tài có hai võ hồn.

Tại Thiên Huyền đại lục này, có được một loại võ hồn đã thuộc hàng nhân trung chi long, còn võ giả có được hai võ hồn thì càng là long trung chi vương.

Kiếp trước chính mình chỉ thức tỉnh phế võ hồn, nhưng vẫn có thể đi tới cảnh giới bát giai võ hoàng, còn kiếp này chính mình lại trở thành thiên tài có được song võ hồn, liệu sẽ còn đi tới mức nào nữa đây?

Trong lòng Diệp Huyền nhịn không được mà hưng phấn không thôi, nhưng một màn kế tiếp lại khiến hắn kinh ngạc lần nữa.

Dược hiệu của hiển hồn dược tề vẫn tiếp tục lan ra, nhưng lại không cách nào thẩm thấu được vào bên trong đại não của hắn.

Dưới sự thăm dò của huyền thức, bên trong não hải có một đoàn lục quang loé lên, vô cùng nhỏ, nếu như không phải nhờ uống hiển hồn dược tề thì căn bản không thể cảm giác được sự tồn tại của nó.

Một màn này khiến cho Diệp Huyền đột nhiên đứng bật dậy, trong lòng dấy lên từng trận sóng to gió lớn.

Chẳng lẽ trong não hải của mình vẫn còn tồn tại một loại võ hồn hay sao?

Chuyện này không có khả năng!

Thân là bát phẩm hồn hoàng cho nên Diệp Huyền biết rõ tất cả lý luận về võ hồn trên đại lục.

Võ hồn, là linh hồn của một võ giả, là sự kết hợp của huyết mạch và sinh mệnh tinh khí, mà một loại thiên phú sau khi sinh ra cần hao tốn rất nhiều sinh mệnh lực.

Nói như thường thì chính trong cơ thể của một người bình thường chỉ có thể tồn tại một loại võ hồn, bởi vì lúc một loại võ hồn sinh ra đã hao tổn một lượng sinh mệnh lực khổng lồ, nếu có được song võ hồn thì cả hai bên cha và mẹ đều phải có được huyết mạch cường đại, như thế mới có thể đủ để cung cấp lúc sinh ra hai loại võ hồn.

Còn về phần ba loại võ hồn, căn cứ theo lý luận sinh ra võ hồn thì căn bản không có khả năng tồn tại trên thế giới này.

Bởi vì bất luận huyết mạch có cường đại tới mấy đi chăng nữa thì cũng không đủ để duy trì sinh ra ba loại võ hồn, cho nên từ viễn cổ tới nay, trên đại lục chưa bao giờ xuất hiện cường giả có được ba loại võ hồn, có lẽ trong quá trình hình thành võ hồn sẽ xuất hiện tình huống như vậy, nhưng một khi xảy ra thì nhất định là chưa ra khỏi bụng mẹ thì thai nhi đã chết non rồi.

Advertisements

Nhưng bản thân mình lại có được ba loại võ hồn, chuyện này sao có thể?

Diệp Huyền có chút không dám tin.

Thừa dịp dược hiệu của hiển hồn dược tề vẫn còn, Diệp Huyền lần lượt quan sát hai đạo quang mang ở ngực và não hải của mình, dùng đủ hết mọi cách để phân biệt, cuối cùng hắn khẳng định, ở ngực và não hải của mình quả thực chính là hai loại võ hồn chưa thức tỉnh.

Võ hồn bình thường có thể tồn tại ở ba điểm trong cơ thể, thiên môn, tâm huyệt, đan điền, người bình thường chỉ có thể thức tỉnh một cái ở điểm bất kỳ nào đó, còn mình thì cư nhiên lại có được ba loại võ hồn.

Diệp Huyền nhếch lên cười sung sướng:

- Kiếp trước ta đây chỉ thức tỉnh một loại phế võ hồn, không ngờ kiếp này lại có được ba loại võ hồn nghịch thiên như vậy, đây là ông trời cố ý đền bù cho ta sao?

Nhất thời, tâm tình của Diệp Huyền hưng phấn không thôi, tràn đầy tin tưởng vào tương lai của mình.

Hắn biết rõ, võ giả có được ba loại võ hồn có nhiều ưu thế hơn những võ giả bình thường thế nào, đương nhiên, ngày sau tu luyện cũng gian khổ hơn rất nhiều lần, bất quá Diệp Huyền chưa bao giờ lo lắng về việc này, con đường võ giả vốn đã là nghịch thiên mà đi, nếu như chút nghị lực, lòng tin và dũng khí như vậy cũng không có thì còn tu cái gì võ.

Bên ngoài ký túc xá, Trần Tinh đã sớm ngừng việc tu luyện.

- Ai, tu luyện chán quá đi, lấy cường độ trùng kích của ta hiện tại thì ít nhất cũng phải mười ngày nữa mới có thể trùng phá đạo huyền mạch thứ năm được, tu luyện lâu như vậy không bằng nghỉ trước một lát.

Trên gương mặt béo múp của Trần Tinh đột nhiên nở một nụ cười bỉ ổi, tay phải với vào bên trong ổ chăn, moi moi một hồi liền lấy ra một quyển sách, bên trên có bốn chữ 《 hoa hoa thiếu gia 》thật lớn.

- Hắc hắc, đây là kỳ 《 hoa hoa thiếu gia 》mới nhất của Xuân Phong Lâu, Trần gia tam thiếu ta được mở rộng

Trần Tinh nhìn chòng chọc vào mỹ nữ xinh đẹp gợi cảm, dáng người nóng bỏng chỉ mặc duy nhất một tầng sa mỏng trên bìa, nước miếng sắp chảy thành thác luôn rồi.

- Chậc chậc, phong diện huyền nữ của Xuân Phong Lâu kỳ này quả thực không tệ, Xuân Phong Lâu từ khi nào thì có một cực phẩm đầu bài thế này rồi, để ta xem dáng người thế nào đã rồi nói.

Trần Tinh nhanh chóng lật 《 hoa hoa thiểu gia 》ra, bên trên xuất hiện hình ảnh một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, mức độ hở hang lớn mật quả thực khiến cho người ta líu lưỡi.

Trần Tinh vừa xem vừa soi mói:

- Chậc chậc, ghê thật, nữ nhân này nhất định là nhất giai võ sĩ, động tác yêu cầu độ khó cao như vậy mà cũng có thể làm được, há, cư nhiên gập người một trăm tám mươi độ thêm vào từ phía sau, độ dẻo dai của cơ thể này quả thực không còn gì phải bàn, quả nhiên vẫn là võ giả tốt nhất.

- A, động tác này, rất sáng tạo, bất quá mong là đừng có một phát cắn đứt gốc, chậc chậc, xem ra nam nhân này cũng là một vị nhất giai võ sĩ, bằng không cường độ của tiểu đệ đệ căn bản không đủ để làm được như vậy.
Chương 39 Tam sinh võ hồn (2)

- Có cần phải gọi cả Huyền thiếu ra cho hắn xem cùng không đây, thôi vậy, để cho hắn tu luyện nhiều một chút mới có thể đuổi kịp Trần gia tam thiếu anh tuấn vĩ đại ta đây, hắc hắc.

Xem hết quyển 《 hoa hoa thiếu gia 》 xong, Trần Tinh cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu, lại lấy ra thêm một đống lớn 《 hoa hoa thiểu gia 》để đọc lại.

Xem xong hết một đống sách, Trần Tinh vẫn thấy chưa đã, trong lòng nóng như lửa đốt nhưng chỉ có thể ngửa mặt lên trời than thở:

- Ai, ngẫm lại Trần gia tam thiếu ta anh tuấn vĩ đại, tiêu sái lỗi lạc như thế mà chỉ có thể ngắm trên giấy, nếu như để cha ta biết ta đi tới Xuân Phong Lâu thì nhất định sẽ đánh gãy chân của ta, còn phía học viện thì chắc chắn sẽ khai trừ khỏi cần nói nhiều rồi.

- Chờ ta đột phá nhất giai võ sí, tốt nghiệp khỏi học viện, nhất định sẽ tới Xuân Phong Lâu chơi cho đã mới được, nhất định phải bù lại những tháng ngày nín nhịn này.

Trên gương mặt mũm mĩm của Trần Tinh chỉ toàn vẻ hạ lưu bỉ ổi.

Cốc cốc…

Bên ngoài cửa ký túc xá lại vang lên tiếng gõ cửa, mới đầu Trần Tinh còn không để ý, nhưng người tới lại vô cùng kiên nhẫn, cứ gõ liên tục đều đều không nhanh không chậm.

- Chết tiệt, ai đó, trời tối rồi có biết hay không, sáng mai người ta còn phải đi làm đó.

Trần Tinh bực bội đứng dậy đi ra mở cửa.

Chỉ liếc mắt một cái thôi Trần Tinh liền giật bắn người như bị điện giật, chân lảo đảo, thiếu chút nữa đã đặt mông ngã bệch xuống đất.

Ngoài cửa có một vị thiếu nữ với mái tóc đỏ rực đang đứng, đồ học viên rộng thùng thình khó mà che giấu hết dáng người huyền diệu của nàng, gương mặt xinh đẹp bị ánh đèn trong phòng chiếu rọi có loại xinh đẹp kinh tâm động phách, đặc biệt là đôi chân thon dài thẳng tắp nõn nà của nàng khiến cho người ta nhìn muốn loá mắt.

Trần Tinh nuốt một ngụm nước bọt, thần sắc bỉ ối vốn có nháy mắt liền biến mất, nghiêm túc hỏi:

- Hoá ra là Phượng Nhu Y đồng học, xin hỏi ta có thể giúp gì được cho ngươi?

Nói xong gã còn cố ý lộ ra nụ cười tự cho là mê người nhất.

- Diệp Huyền có ở đây không, ta muốn tìm Diệp Huyền.

- Tìm…Diệp Huyền…

Nụ cười trên mặt Trần Tinh lập tức cứng lại, tâm tình nháy mắt cũng từ thiên đường rớt xuống địa ngục, nụ cười tự nhận là mê người nhất bây giờ méo mó còn khó coi hơn cả khóc.

Nửa đêm nửa hôm, Phượng Nhu Y cư nhiên đến tận ký túc xá tìm Huyền thiếu, chẳng lẽ khoá huấn luyện ngắn ngủi mấy giờ lúc sáng đôi ‘cẩu nam nữ’ bọn họ thật sự đã có gì với nhau thật sao? Ông trời không có mắt mà!

Bất quá, chuyện liên quan tới tính phúc của Diệp Huyền, Trần Tinh vẫn rất nghĩa khí, vội vàng nói:

- Diệp Huyền đang ở trong phòng tu luyện, ngươi chờ một chút, ta đi gọi hắn.

Trần Tinh nói xong liền phi thẳng vào trong phòng.

- Ta có thể vào được không?

- Đương nhiên không thành vấn đề rồi.

Vừa dứt lời thì Trần Tinh đột nhiên hoảng hốt kêu lên một tiếng, không đợi gã kịp dọn sạch thì Phượng Nhu Y vừa bước vào cũng đã thấy một đống sách 《 hoa hoa thiếu gia 》bày bừa trên giường của gã.

Trên bìa sách là một đám mỹ nữ với đủ loại tư thái mê người, trên người chỉ mặc đồ lót, lộ hết da thịt, vừa nhìn đã biết là mấy loại sách sắc tình nào đó.

- Khụ khụ.

Trần Tinh xấu hổ mặt mũi đỏ bừng, vừa dọn dẹp vừa lầm bầm:

- Diệp Huyền cũng thật là, xem xong rồi còn vứt lung tung, không biết dọn dẹp gọn gàng gì cả.

Nhanh chóng nhét hết mấy quyển 《 hoa hoa thiếu gia 》vào dưới chăn xong, Trần Tinh liền gõ cửa phòng tu luyện,

- Huyền thiếu, Phượng Nhu Y đồng học tới tìm ngươi có việc, ngươi ra đây một chút đi.

Nói xong Trần Tinh liền ngồi phịch xuống giường của Diệp Huyền, giả bộ như đây mới là giường của mình.

Trong lòng Phượng Nhu Y có chút tức giận:

- Mấy người nam sinh các ngươi, học cái gì tốt thì không học…

Nghĩ tới tình cảnh ban sáng khi ánh mắt bỉ ổi của Diệp Huyền dòm lung tung khắp người mình, trong lòng càng thêm xấu hổ và giận dữ.

Kẹt.

Cửa phòng mở ra, Diệp Huyền bước ra từ bên trong.

Câu đầu tiên hắn nói chính là:

- Mập à, ngươi ngồi trên giường của ta làm gì?

Nụ cười trên mặt Trần Tinh lập tức cứng lại, còn khó coi hơn cả khóc, mẹ nó, ngươi có cần ác tới vậy không, gã lắp bắp nói:

- Ta… ta đây không phải là vì hết chỗ ngồi sao?

- Phì!

Phượng Nhu Y thấy thế sao có thể không hiểu rõ là chuyện gì, cũng nhịn không được mà phì cười, nàng cứ thế nhoẻn miệng cười, khiến cho cả gian phòng như mất hết ánh sáng, chỉ còn lại dung nhan xinh đẹp chói mắt của nàng.

Không hổ là nữ thần, nụ cười này của nàng khiến cho trái tim non nớt của ta như sắp ngừng đập, đáng tiếc người nữ thần nhìn trúng là Huyền thiếu, không có thiên lý mà, trong lòng Trần Tinh kêu gào.

Bất quá, thân là hảo huynh đệ, điểm ấy nghĩa khí Trần Tinh vẫn có, gã nhìn Phượng Nhu Y, lại nhìn Diệp Huyền, ra vẻ tiêu sái phất tay:

- Ách, Huyền thiếu, hôm nay ta để quên một quyển sách ở phòng học, ta qua đó tìm đây, hai người các ngươi từ từ trò chuyện đi.

Trần Tinh nói xong thì quay sang ném cho Diệp Huyền một nụ cười ái muội.

Diệp Huyền thật hết biết nói gì, để quên một quyển sách ở phòng học, ta lạy ngươi, hôm nay chỉ có khoá huấn luyện của La giáo quan thôi, còn cái cớ nào ngu ngốc hơn nữa không?

Diệp Huyền cũng lười để ý tới gã, nhìn về phía Phượng Nhu Y hỏi:

- Ngươi tìm ta có việc gì?

- Chuyện ban ngày, cảm ơn ngươi.

Diệp Huyền khoát tay nói:

- Ngươi đột phá thất mạch thì ta cũng đột phá tam mạch, mọi người đều có thứ mình cần, không có gì phải cảm ơn cả.

Phượng Nhu Y lắc đầu, lấy ra một cái bình sứ trên người:

- Trong này có một viên đan dược, ta vốn chuẩn bị dùng để đột phá cảnh giới, nay đã không còn cần nữa, tặng cho ngươi vậy.

Nhận lấy bình sứ, Diệp Huyền có chút kinh ngạc:

- Nhất phẩm ngưng huyền đan.

- Sao ngươi lại biết?

Phượng Nhu Y kinh ngạc mở to hai mắt, Diệp Huyền còn chưa mở bình sứ ra mà đã biết được bên trong chứa đan dược gì, điều này khiến cho nàng vô cùng khiếp sợ, lẽ nào Diệp Huyền còn là một luyện dược học đồ hay sao? Bất quá cho dù là luyện dược học đồ đi nữa cũng không thể nào không cần mở bình ra mà vẫn biết được đan dược chứa bên trong là gì mới đúng.

- Ta đoán.

Diệp Huyền cười cười, kỳ thực dù nút bình có kín đến đâu đi nữa cũng vẫn có mùi thuốc truyền ra, nếu đổi lại là luyện dược đại sư khác thì có lẽ chưa chắc đã nhìn ra, nhưng Diệp Huyền là ai chứ, hắn lại nghi hoặc hỏi:
Chương 40 Trung tâm tu luyện (1)

- Phượng Nhu Y, Ngưng Huyền đan chẳng những có thể giúp ngươi trùng phá cảnh giới thất mạch, mà đối với việc sau này ngươi đột phá nhất giai võ sĩ cũng có tác dụng rất lớn, ngươi cư nhiên đành lòng đưa cho ta?

Kỳ thực có rất nhiều loại đan dược có thể giúp cho võ giả ngưng luyện huyền khí, bất quá nhất phẩm Ngưng Huyền đan lại là một trong những loại tương đối trân quý.

Bởi vì phần lớn các loại đan dược khác đều có tác dụng phụ, nhưng chỉ có tác dụng phụ của Ngưng Huyền đan là nhỏ nhất, quan trọng nhất chính là ngưng huyền đan cũng có tác dụng nhất định trong việc giúp võ giả trùng kích nhất giai võ sĩ.

Có thể lấy ra được nhất phẩm ngưng huyền đan, xem ra Phượng Nhu Y này cũng có chút bối cảnh.

Phượng Nhu Y giải thích:

- Tuy rằng ngưng huyền đan cũng có thể giúp ta trùng kích nhất giai võ sĩ, bất quá học kỳ này mục tiêu của ta chỉ là đạt tới cảnh giới thất mạch, hôm nay đã đạt được rồi nên viên ngưng huyền đan này tạm thời ta cũng không cần dùng tới. Nhưng ngươi thì khác, còn chưa tới một tháng nữa là thi cuối học kỳ của học kỳ này rồi, hôm nay ngươi lại đắc tội Chu Ngạn, nghe nói trước đó còn từng đắc tội Vương Việt, Vương gia và Chu gia đều nằm trong tam đại gia tộc ở Lam Nguyệt thành ta, với tính cách của bọn họ thì nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua, viên ngưng huyền đan này có lẽ có thể giúp ngươi trùng phá tứ mạch trước khi thi cuối học kỳ, chỉ cần ngươi chứng tỏ thiên phú của ngươi đủ cao thì lão sư trong học viện chắc sẽ không để cho mấy tên kia muốn làm gì thì làm.

- Vương gia và Chu gia.

- Đúng vậy, Vương Phi của Vương gia chắc là ngươi cũng từng nghe qua rồi, gã là cường giả đứng trong năm thứ hạng đầu của học viện, trước mắt là võ sĩ đang trùng kích nhất giai võ sĩ, gã chính là đường ca của Vương Việt, tuy rằng ta không biết quan hệ của gã và Vương Việt thế nào, nhưng ngươi đánh Vương Việt chính là đánh vào thể diện của Vương gia, chờ gã xuất quan thì nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, về phần Chu gia cũng vậy, Chu Ngạn có một người tỷ tỷ ruột ở học viện, chính là Chu Huyên của cao cấp ban, trước mắt cũng đang bế quan, thực lực còn đáng sợ hơn cả Vương Phi, một khi nàng ta xuất quan thì sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.

Nói tới Chu Huyên, trên mặt Phượng Nhu Y mang theo một tia lãnh ý.

Ở Tinh Huyền học viện tổng cộng có tam đại nữ thần được bình chọn làm hoa hậu học viện, theo thứ tự là Lãnh Dĩnh Oánh, Chu Huyên và Phượng Nhu Y, luận thực lực thì Lãnh Dĩnh Oánh xếp thứ nhất, Chu Huyên xếp thứ hai, hai người bọn họ đều có tư cách trùng kích nhất giai võ sĩ rồi, còn Phượng Nhu Y thì kém một chút, trước mắt mới đột phá tới thất mạch, bất quá nàng cũng là người nhỏ tuổi nhất trong số ba người.

Diệp Huyền cười lạnh nói:

- Ta mặc kệ Vương Phỉ hay Chu Huyên gì đó, chỉ cần bọn họ không chọc tới ta mới tốt, bằng không ta sẽ để bọn họ phải hối hận cả đời vì dám đắc tội với ta.

Một cổ khí thế bá đạo dâng lên từ trong cơ thể của hắn.

Phượng Nhu Y tâm thần chấn động, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được loại khí thế này trên người một nam sinh, đôi mắt lạnh lùng tựa như thần long nhắc tới một con kiến hôi, chẳng buồn đưa mắt nhìn, vẻ mặt thế này xuất hiện trên mặt Diệp Huyền lại vô cùng tự nhiên, giống như trời sinh đã nên như vậy rồi.

Đây rốt cuộc là loại nam nhân gì đây.

Trong lòng Phượng Nhu Y không hiểu thế nào lại dâng lên một chút nhộn nhạo, Diệp Huyền lại mang tới cho nàng sự chấn kinh thêm lần nữa.

Diệp Huyền thu hồi ngưng huyền đan, nói:

- Vậy ta xin nhận Ngưng Huyền đan này, cảm ơn.

Tiếp theo hắn liền chân thành nói:

- Bất quá ta muốn cho ngươi một lời khuyên, trước khi đột phá nhất giai võ sĩ thì tốt nhất đừng nên dùng bất kỳ loại đan dược nào, cảnh giới thất mạch võ giả chính là thời điểm xây dựng trụ cột, đan dược sẽ khiến cho trụ cột bị dao động, chỉ có trụ cột càng chắc chắn thì tiềm lực phát triển trong tương lai mới càng lớn.

- Nếu như không còn việc gì nữa thì ta phải tu luyện tiếp rồi.

Diệp Huyền hạ lệnh tiễn khách rồi.

- Ngươi…

Phượng Nhu Y thật hết nói nổi, khắp cả Tinh Huyền học viện này hôm nay là lần đầu tiên có người dám mở miệng đuổi nàng.

Diệp Huyền đột nhiên cười tà nói:

- Sao hả, chẳng lẽ đêm nay Phượng Nhu Y đồng học muốn ngủ lại đây? Ta không để ý lắm đâu, chẳng qua là giường hơi nhỏ, nếu làm không thoải mái thì Phượng Nhu Y đồng học đừng có trách nha.

- Ngươi…vô sỉ.

Phượng Nhu Y đỏ bừng cả mặt, nghiến răng nghiến lợi rời khỏi ký túc xá của Diệp Huyền.

- Cái tên dê xồm này.

Bên ngoài ký túc xá, Phượng Nhu Y mặt mũi đỏ bừng, ngực đập thình thịch, đứng yên hồi lâu mới xoay người rời đi.

Nửa canh giờ sau, Trần Tinh về tới ký túc xá, gã kinh nghi hỏi:

- Ể, Huyền thiếu, các ngươi xong nhanh như vậy à? Xem ra ngươi không được dai sức rồi, có cần ngày mai ta giúp ngươi mua thập toàn đại bổ về bồi bổ chút không? Đúng rồi, mười loại động tác kinh điển ghi trên 《 hoa hoa thiếu gia 》ngươi có dùng không?

Diệp Huyền ghê tởm run lên một cái, mắng:

- Trong đầu tên hỗn đản nhà ngươi nhét toàn mấy thứ gì vậy.

Trần Tinh cười hắc hắc.

Một đêm yên tĩnh trôi qua.

Sáng hôm sau trời vừa hửng sáng là Diệp Huyền liền rời khỏi ký túc xá.

Vốn dựa theo kế hoạch của Diệp Huyền thì hôm nay chuẩn bị tới hồn sư tháp để đánh thức hai loại võ hồn khác của mình, nhưng sau khi nhận được ngưng huyền đan của Phượng Nhu Y đưa tới thì Diệp Huyền liền thay đổi chủ ý.

Ăn xong điểm tâm, Diệp Huyền đi trong học viện, không bao lâu sau liền đi tới trước một toà kiến trúc to lớn.

Vừa đi vào bên trong toà kiến trúc này thì lập tức có một cỗ huyền khí nồng đậm từ bốn phương tám hướng bắt đầu ùa tới, khiến cho lỗ chân lông toàn thân Diệp Huyền đều run lên.

Nơi này chính là trung tâm tu luyện của Tinh Huyền học viện, nghe nói phía dưới của trung tâm tu luyện này có một huyền khí quáng mạch, có được thiên địa huyền khí mênh mông vô tận cuồn cuộn không dứt.

Còn trung tâm tu luyện thì lại nằm bên trên huyền mạch, bên trong bị chia thành một trăm lẻ tám phòng tu luyện, mỗi một phòng tu luyện đều được gia trì vô số trận pháp, sở hữu thiên địa huyền khí nồng đậm hơn bên ngoài rất nhiều lần, rất thích hợp để tu luyện.

Năm đó khi Tinh Huyền học viện vừa sáng lập, sở dĩ vị viện trưởng đầu tiên xây Tinh Huyền học viện ở nơi này cũng là vì huyền khí quáng mạch này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK