• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 186 Hồn Binh (1)

Đoản kiếm màu đen này phát ra tà khí âm trầm, cũng không biết là huyền binh đẳng cấp nào, chỉ là khi nó tới gần thì lão gia tử lập tức sinh ra một cảm giác nguy cơ cực mạnh.

- Vô song chưởng!

Lão không dám khinh thường, đánh ra một chưởng, hung hăng đánh lên sống kiếm, lưỡi kiếm sắc bén thiếu chút nữa cắt vỡ chưởng khí của lão để đâm rách bàn tay lão.

- Vương gia và Chu gia quả nhiên không hổ là một trong tam đại gia tộc, bảo vật nhiều không đếm xuể.

Ánh mắt của lão gia tử trở nên ngưng trọng, luận thực lực, lão nhất định hơn hẳn bốn người Vương Tuyên, chính là dù sao thì Diệp gia cũng là gia tộc nhỏ, xét bảo vật thì còn lâu mới có thể sánh được với hai đại gia tộc.

- Lão thất phu này, cư nhiên còn dám đơn thân độc mã đuổi tới đây, lần trước nếu như không phải lão đột nhiên đột phá, đả thương chúng ta, thì chúng ta sao có thể bỏ chạy được, thiên đường có cửa người không đi, địa ngục không lối lại xông vào, đã như vậy thì giết lão thôi!

Vương Tuyên tức giận gầm lên một tiếng, võ hồn hắc xà trên đầu xè xè kêu lên, hung tợn lao tới.

- Giết!

Mấy người Chu Băng cũng trở nên dữ tợn, thúc giục võ hồn tới mức tận cùng, đều phát động thế công mạnh nhất.

Ầm ầm ầm!

Dưới thế công liên tục của mấy kẻ này, trong đáy mắt của lão gia tử loé lên tia cười lạnh, vừa toàn lực chống đỡ vừa điên cuồng ra tay đánh về phía một trong hai kẻ mạnh nhất trong số này là Chu Băng.

Dù cho Chu Băng có được huyền binh tam cấp đi nữa, nhưng dưới thế tiến công của lão gia tử thì cũng không ngừng lùi lại phía sau, sau mấy chiêu thì huyền khí của gã đột nhiên có loại cảm giác không liền mạch.

- Phá!

Phanh!

Lão gia tử nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó lại dồn toàn lực đánh ra một chưởng, huyền khí bên ngoài cơ thể Chu Băng ầm ầm vỡ nát, trong lúc nguy hiểm kề cận gã vội vàng giơ Hạo Thiên chùy lên trước ngực chống đỡ, lúc này mới tránh được một kiếp, huyền khí kích động, miệng phun ra máu tươi.

- Chết cho ta!

Lão gia tử quát lên, đuổi theo sát.

- Chu Băng, không cần triền đấu với lão, mục tiêu của lão chính là công phá từng người.

Vương Tuyên rống to một tiếng, đoản kiếm màu đen liều lĩnh đâm ra, ngăn cản lão gia tử.

- Ta biết rồi.

Chu Băng ngăn chặn huyết khí sôi trào trong cơ thể, lạnh lùng mở miệng, lại chuẩn bị ra tay lần nữa.

Đột nhiên ——

Oanh!

Dị biến xuất hiện, mấy người giao thủ với nhau, không biết từ khi nào đã di chuyển tới trước một lùm cây, chỉ thấy đột nhiên có một bóng người phóng ra từ trong phiến cây rừng yên tĩnh kia, bóng người nọ nhanh như chớp, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, đánh úp về phía Chu Băng ở sát đó.

- Chu Băng, cẩn thận.

Vương Tuyên gằn giọng quát lên.

Lúc này Chu Băng cũng cảm thấy sau lưng có gì đó, xoay người định ra tay.

Nhưng đã không còn kịp nữa rồi!

Phanh!

Tốc độ của bóng người kia cực nhanh, đánh một chưởng nhanh như chớp lên sau lưng của gã, huyền khí cường hãn đột nhiên bộc phát, mơ hồ có tiếng rồng ngâm hổ gầm vang vọng khắp đất trời, ngực của Chu Băng lập tức bị đánh thủng một lỗ lớn, bịch một tiếng, thân thể liền ngã xuống trên đất.

Một vị cường giả địa võ sư nhị trọng mới nãy còn sống sờ sờ ra đó, chỉ trong nháy mắt liền trở thành một khối thi thể vô tri.

- Đáng chết!

Advertisements

Vương Tuyên lập tức trợn mắt.

- Là ngươi, Diệp Triển Vân, ngươi cư nhiên một mực mai phục ở đây, Diệp gia các ngươi đúng là hèn hạ.

Một màn bất thình lình, lập tức khiến ba người Vương Tuyên kinh sợ.

- Ha ha ha, hèn hạ, có hèn bằng Vương gia và Chu gia các ngươi không?

Lão gia tử cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt khi Diệp Triển Vân xuất hiện thì liền xoay người nhanh như chớp, quét một chưởng về phía ba người Vương Tuyên.

Vương Tuyên đang khiếp sợ, chỉ kịp cản lại, cả người nháy mắt liền văng ra như một miếng giẻ rách, nện thẳng lên trên vách đá, miệng phun máu tươi.

Còn hai người khác thì không được may mắn như gã, một người trong số đó trực tiếp bị chưởng của lão gia tử đánh nát đầu, kẻ còn lại thì cũng đứt gân gãy xương, kêu la thảm thiết, máu tươi trên người phun ra tung toé.

Nhất thời, tứ đại cao thủ của Vương gia và Chu gia, hai chết hai bị thương, tràng diện vô cùng thê thảm.

Hai kẻ còn sống chính là Vương Tuyên và Vương Thông, đều là người của Vương gia.

- Vương Tuyên, Vương Thông, lần này các ngươi dám tới đây giết Diệp gia ta, kết cục đã định sẵn rồi, chịu chết đi!

Diệp lão gia tử quát lạnh một tiếng, không hề cho đối phương cơ hội lấy hơi, cuồng mãnh đánh ra.

Diệp Triển Vân đứng bên cạnh cũng cười lạnh dốc toàn lực ra tay.

- Không xong, tứ đệ, cứ tiếp tục như vậy thì hai người chúng ta đều sẽ mất mạng.

Trong lòng Vương Tuyên vô cùng sợ hãi, trên tay của gã đột nhiên xuất hiện một viên đan dược màu đen, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn, đột nhiên nhét vào trong miệng.

- Tứ đệ, ngươi mau đi đi, ta cản hai người bọn họ lại trước, lát nữa sẽ đuổi theo hội hợp cùng ngươi.

Vương Tuyên rống lên một tiếng, đột nhiên đâm một kiếm về phía lão gia tử.

- Muốn đi sao, đi nơi nào?

Diệp lão gia tử đánh ra một chưởng, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, hai người đồng loạt lùi về sau mấy bước, huyền khí trong cơ thể sôi trào.

- Cái gì?

Trên mặt Diệp lão gia tử lộ ra vẻ giật mình, lực lượng của tên Vương Tuyên này nháy mắt lại tăng lên gần gấp bội.

- Triển Vân, ngươi phải cẩn thận, đan dược mà tên Vương Tuyên này dùng rất cổ quái.

Sắc mặt của lão gia tử trở nên ngưng trọng nói.

- Ha ha ha, đan dược ta dùng chính là đan dược tam phẩm bạo huyền đan, hôm nay, ta sẽ trả thù cho con trai Vương Phi đã bị phế của ta!

Vương Tuyên hung tợn cười lớn, trên người gã không ngừng tản mát ra một loại khí tức màu đen, ánh mắt hung tàn đỏ bừng lên, kết hợp với đoản kiếm trong tay và hắc xà võ hồn trên đầu, cả người giống như một tên ma quỷ bước ra từ địa ngục.

Lão gia tử và Diệp Triển Vân đều thầm giật mình.

Bạo huyền đan tam phẩm là một loại đan dược cực kỳ cường đại, có thể khiến cho thực lực của bất kỳ cường giả cấp bậc địa võ sư nào tăng lên một cấp bậc trong thời gian ngắn.

Đương nhiên, tác dụng phụ của nó cũng vô cùng đáng sợ, sau khi dược liệu tan hết mà không trị liệu kịp thời, nhẹ thì kinh mạch đứt đoạn, huyền khí hỗn loạn, nặng thì chết tại chỗ, thân vẫn đạo tiêu.

Loại đan dược này, trừ phi ngay lúc sinh tử kề bên, người bình thường đều không dám dùng tuỳ tiện, lúc này Vương Tuyên rốt cuộc cũng liều mạng.

- Chết đi!

Gã lướt nhanh về phía Diệp Triển Vân.

Đông!
Chương 187 Hồn Binh (2)

Diệp Triển Vân vung Hạo Thiên chùy vừa nhặt được, đối bính một cái cùng Vương Tuyên, cả người văng ngược ra sau hơn mười mét, hai chân kéo dài trên mặt đất nham thạch tạo thành hai khe rãnh thật sâu, bụi tung mù mịt.

Huyền khí mãnh liệt, kích động khiến cho huyết khí trong cơ thể của y sôi trào không ngớt.

- Triển Vân.

Lão gia tử tức giận gào lên một tiếng, bổ nhào xuống, hai bên nháy mắt liền giao thủ gần mười hiệp, lại không thể phân thắng thua, thậm chí Vương Tuyên ẩn ẩn còn chiếm cứ thượng phong.

- Quỳ tà kiếm, giải phong!

Vương Tuyên đột nhiên gầm lên một tiếng, tà khí âm trầm lạnh lẽo trên thân đoản kiếm đột nhiên tuôn ra một đạo sương mù, che chắn hồn lực ba động, nháy mắt liền đâm vào bên trong võ hồn của Diệp lão gia tử.

Phụt!

Sắc mặt của Diệp lão gia tử trắng bệch, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, võ hồn khí tức trên người lay động kịch liệt.

- Hồn binh!

Lão giật mình bật thốt.

Thứ gọi là hồn binh, chính là một loại vũ khí có uy lực còn cao hơn cả huyền binh, mức độ khó khăn khi chế tạo ra nó khó như lên trời, bình thường thoạt nhìn giống hệt như huyền binh, nhưng một khi giải phong xong thì lại có thể trực tiếp công kích võ hồn của võ giả, uy lực kinh người.

Nhất thời, Vương Tuyên anh dũng vô cùng, lại chặn được hai người Diệp lão gia tử và Diệp Triển Vân.

Vương Thông thấy thế vội quay lại gia nhập trận chiến, âm thầm ra tay với mấy người Diệp Triển Vân liên tục.

Hai người lại rơi vào hoàn cảnh vô cùng huy hiểm.

- Gia gia, phụ thân, các ngươi tấn công ba huyệt thiên trung, cưu vĩ, cự khuyết của hắn thì bạo huyền đan sẽ bị phá ngay!

Đột nhiên, một tiếng quát thản nhiên vang lên, quay đầu nhìn lại, Diệp Huyền đang đứng trên một cây đại thụ, thản nhiên mở miệng.

- Diệp Huyền, ngươi cư nhiên ở đây!

Vương Tuyên thấy thế thì vừa mừng vừa run:

- Ha ha ha, ông trời ơi, ông đang cho ta cơ hội để báo thù cho con trai sao!

- Tứ đệ, ngươi cứ mặc kệ ở đây, mau giết chết thằng nhãi Diệp Huyền kia cho ta, sau đó lại cùng ta giết chết lão thất phu Diệp gia.

- Được!

Vương Thông xoay người ra khỏi chiến trường, chuyển mục tiêu về phía Diệp Huyền.

Hai người Diệp Phách Thiên và Diệp Triển Vân thấy thế thì trong lòng trở nên khẩn trương, vội vàng la lớn:

- Huyền nhi, ngươi mau chạy đi.

Hai người đồng thời đánh về phía tên Vương Thông đang bị trọng thương.

- Đối thủ của các ngươi là ta.

Vương Tuyên sao có thể để cho hai người họ như ý, nhe răng cười một tiếng, quỷ tà kiếm liên tục đâm ra, liều mạng ngăn cản hai người kia lại.

Thân hình của Vương Tuyên cũng vừa động, đã xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền, đánh một chưởng về phía hắn, cười lạnh nói:

- Tiểu quỷ, hôm nay ta sẽ trả mối huyết thù cho Vương gia ta, chết đi cho ta!

Nhìn thấy Vương Thông đánh xuống một chưởng, trong lòng hai người Diệp Phách Thiên và Diệp Triển Vân trầm xuống, tức giận gầm lên điên cuồng ra tay, cố gắng thoát ra khỏi phạm vi tấn công của Vương Tuyên, nhưng Vương Tuyên đã uống bạo huyền đan xong, lại thêm hồn binh quỷ tà kiếm hỗ trợ, bán mạng ra tay, lại khiến cho hai người nhất thời khó mà thoát khỏi.

Advertisements

Diệp Triển Vân cắn răng một cái, liệu mạng bị thương, đánh một chưởng vào huyệt thiên trung của Vương Tuyên.

Binh!

Thân thể như ma quỷ của Vương Tuyên đột nhiên chấn động, huyền khí trong cơ thể lập tức trở nên bạo động dữ dội, trong miệng và mũi đều tràn máu tươi.

- Chuyện gì thế này?

Trong lòng Vương Tuyên cả kinh, bình thường mà nói thì dược hiệu của bạo huyền đan phải kéo dài tới nửa canh giờ, nhưng hôm nay còn chưa trụ nổi một nén hương, dược lực của bạo huyền đan bên trong cơ thể gã cư nhiên trở nên rối loạn.

- Cách Huyền nhi nói có hiệu quả rồi!

Diệp Phách Thiên và Diệp Triển Vân liếc mắt nhìn nhau, trong mắt liền lộ ra vẻ kinh hỉ, sau đó liền ra tay với hai huyệt cưu vĩ và cự khuyết của Vương Tuyên.

Vương Tuyên sợ ném chuột vỡ bình, khiến cho hai người có cơ hội chiếm cứ thế chủ động lần nữa.

- Tứ đệ, vẫn chưa giết được tên tiểu tử kia sao? Mau giết hắn rồi tranh thủ trốn đi, ta sẽ chạy theo sau.

Nhược điểm đã bị bại lộ, Vương Tuyên cũng không dám dây dưa nữa, vừa lùi lại phía sau vừa hét lên, trong lúc vô tình quay đầu nhìn về chỗ tứ đệ của gã thì lập tức ngây ra.

Chỉ thấy Diệp Huyền như chiếc lá đưa mình trong gió, nhanh nhẹn tung bay, dưới chân thi triển một bộ pháp phiêu miễu thần kỳ, toàn thân như mộng như ảo, mặc cho Vương Thông tấn công thế nào cũng không thể chạm tới một góc áo của hắn.

Vương Thông tức giận cho nên không ngừng điên cuồng tấn công, nhìn qua có vẻ vô cùng chật vật.

- Tứ đệ, có chuyện gì vậy? Chỉ là một tên võ sĩ thôi mà, còn không mau giết hắn đi!

Vương Tuyên tức giận quát lớn:

- Ngươi chính là cường giả địa võ sư mà!

Vương Thông cũng vừa kinh ngạc vừa tức giận, thực lực của đối phương không mạnh, cư nhiên chỉ là võ sĩ tam trọng mà thôi, luận tốc độ, lực lượng không cách nào so được với y.

Nhưng mỗi lần mình ra chiêu thì Diệp Huyền giống như đều biết trước vậy, trước khi chưởng lực của mình đánh tới thì hắn đã tránh né, khả năng phán đoán xảo diệu cỡ này, thần hồ kỳ kỹ, trước kia Vương Thông chưa từng thấy qua, ngay cả nghe nói cũng không có.

Tiểu tử này bất quá chỉ mới mười mấy tuổi, chỉ là võ sĩ tam trọng, sao thân pháp lại tinh diệu tới vậy?

- Ha ha ha.

Diệp Phách Thiên cũng bị thân pháp của Diệp Huyền khiến cho giật mình ngây ngẩn, chỉ là trong nháy mắt lão liền phục hồi tinh thần, nhân lúc Vương Tuyên còn đang phân tâm đột nhiên vươn tay điểm lên huyệt cưu vĩ của gã.

Phụt!

Trong miệng phun ra máu tươi, Vương Tuyên bay thẳng ra ngoài, bộ dạng chật vật không thôi, huyền khí trong thân thể tán loạn bốn phía giống như sắp phát nổ.

Gã gấp giọng tức giận hét lớn:

- Tứ đệ, ngươi *** rồi sao, càng lúc càng dốt, ngươi là võ giả địa võ sư nhất trọng, không đánh trúng hắn thì chẳng lẽ ngươi không biết thi triển vũ kỹ phạm vi công kích diện rộng sao? Thật đúng là ngu ngốc!

Vương Thông cũng đánh tới choáng váng đầu óc rồi, nghe thấy vậy xong thì như tỉnh mộng, hai tay giơ lên trước ngực, toàn lực điều động tất cả huyền khí, song chưởng đột nhiên nâng lên, kết hợp cùng một chỗ với hắc xà võ hồn trên đỉnh đầu, sau đó nháy mắt liền giáng xuống.

- Hắc xà mạn quyển —— Sơn băng địa liệt!

Nháy mắt, hắc xà võ hồn kết hợp với huyền khí khủng bố, tạo thành một vòi rồng màu đen khổng lồ, cuồng phong bạo loạn, mưa rơi ào ạt, hoàn toàn bao phủ không gian mười thước quanh thân Diệp Huyền, tránh cũng không có chỗ tránh.

- Huyền nhi!

Diệp Phách Thiên và Diệp Triển Vân thấy vậy thì lo lắng vạn phần, vội bay tới, nhưng thế nào cũng không kịp ngăn cản!
Chương 188 Chết không nhắm mắt

Đột nhiên lại nghe tiếng cười lớn của Diệp Huyền vang lên trong màn huyền khí dày đặt:

- Hắc xà mạn quyển? Sơn băng địa liệt? Uy lực cỡ này cũng xứng gọi là mạn quyển sao? Bất quá chỉ là một con giun đang ngo ngoe mà thôi, huyền chỉ phá, vỡ cho ta!

Bên trong ánh mắt dữ tợn của Vương Thông, chỉ thấy Diệp Huyền nhẹ nhàng đưa một ngón tay ra, một chỉ này cũng không tính là nhanh, nhưng giống như ẩn chứa sự ảo diệu vô cùng, thoáng cái liền điểm trúng nơi yếu nhất trên đòn công mạn quyển của y.

Trong lòng Vương Thông cả kinh, nhưng miệng vẫn cười lạnh nói:

- Huyền chỉ phá? Có vẻ như rất ảo hiệu, thậm chí còn tấn công đúng điểm yếu ớt nhất trong đòn tấn công của ta, bất quá ngươi chỉ là một võ sĩ tam trọng, cho dù có tìm được điểm yếu thì đã sao? Võ hồn và huyền khí của ta đủ sức để đè nát ngươi, đây gọi là nhất lực hàng thập hội, chết đi!

Hắc xà võ hồn và huyền khí khủng bố đột nhiên đè áp xuống.

Diệp Huyền cười khẽ.

- Đúng là nhất lực hàng thập hội không sai, nhưng vẫn còn một câu, gọi là đê dài ngàn dặm vỡ vì ổ kiến, ngươi chống mắt lên xem cho rõ, ta phá ổ giun của ngươi thế nào, vỡ cho ta!

Ong ong ong!

Ngón tay của Diệp Huyền rung động, vận chuyển thôn phệ võ hồn trong cơ thể, huyền khí hoá thành một cây châm nhỏ, đột nhiên đâm vào bên trong vòi rồng mà Vương Thông đánh ra.

Chỉ nghe một tiếng răng rắc vang lên, trong ánh mắt kinh hãi của Vương Thông, bên trên vòi rồng trước mặt mình đột nhiên xuất hiện từng vết rạn, đồng thời hắc xà võ hồn cũng truyền tới một cỗ cảm giác sợ hãi nồng đậm, giống như trong cơ thể của Diệp Huyền có thứ gì đó khiến cho y hoảng sợ vậy, thân thể vội vàng lùi lại phía sau.

Phanh!

Ngón tay vừa điểm thì cuồng phong đột nhiên tan hết, Vương Thông kinh hãi trừng to mắt ra nhìn, trong ánh mắt kinh hãi của y, một ngón tay của Diệp Huyền đã lặng lẽ điểm vào mi tâm của y.

Phụt!

Máu tươi bắn ra từ sau đầu, Vương Thông trừng lớn hai mắt, thân hình ngã xuống, chết không nhắm mắt.

- Một tên địa võ sư nhất trọng bị trọng thương mà cũng dám đứng trước mặt ta hô hào nhất lực hàng thập hội?

Diệp Huyền cười nhạo một tiếng, tiếng khinh thường nhẹ nhàng vang vọng trong núi rừng.

Tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người.

Tuy rằng Diệp Phách Thiên và Diệp Triển Vân đều nghe nói qua chuyện Diệp Huyền giết chết Huyết Nha của Huyết Đao trại, nhưng khi tận mắt nhìn thấy thì vẫn mang tới rung động như biển dậy sóng gầm trong lòng họ.

Thiên Huyền đại lục, không phải là không có thiên tài khiêu chiến vượt cấp, thậm chí còn có rất nhiều, nhưng chuyện dùng thực lực võ sĩ tam trọng để vượt cấp đánh bại một cường giả địa võ sư nhất trọng như Diệp Huyền thì chưa từng nghe nói qua bao giờ.

Dù cho bản thân địa võ sư này đã bị trọng thương.

Đây quả thực giống như thần thoại!

- Tứ đệ, chết tiệt, ta muốn giết chết ngươi!

Vương Tuyên đau đớn gầm lên, ánh mắt đột nhiên hiện lên một tia hung tợn, lao tới chỗ Diệp Huyền nhanh như chớp.

Ầm!

Huyền khí chấn động, trong phạm vi mười mét đều bị chấn nát, Vương Tuyên vận chuyển toàn bộ huyền khí bên trong cơ thể, giống như một tên ma thần, hung hăng lao tới chỗ Diệp Huyền.

Bây giờ nhược điểm của gã đã bị phát hiện, Vương Thông cũng đã chết, dù gã có uy mãnh hơn nữa thì cũng khó mà địch nổi hai người Diệp Phách Thiên và Diệp Triển Vân, trong lòng lập tức quyết định, chính là giết chết Diệp Huyền rồi bỏ chạy.

Chỉ cần giết chết được Diệp Huyền thì gã cũng đã mãn nguyện với chuyến đi lần này rồi.

- Không xong!

Lúc này Diệp Phách Thiên và Diệp Triển Vân đều vô cùng khiếp sợ, đợi tới lúc nghe Vương Tuyên tức giận gầm lên thì đối phương cũng đã ra tay rồi.

Huyền khí màu đen và võ hồn chi lực sôi trào, công kích chưa tới mà kiếm khí khủng bố cũng đã chém cho mặt đất sau lưng Diệp Huyền nứt ra từng khe rãnh thật sâu.

- Ha ha, chết đi!

Mặt mày Vương Tuyên dữ tợn, nghĩ tới bộ dạng của Diệp Huyền khi chết trên tay mình, trong lòng liền vô cùng vui mừng và sung sướng.

Advertisements

Chợt thấy Diệp Huyền nhếch môi cười lạnh, thản nhiên nói:

- Đúng là một tên ngu ngốc, vừa rồi rõ ràng là cơ hội tốt nhất để ngươi chạy thoát, cư nhiên lại động thủ với ta, chẳng trách tới bây giờ ngươi vẫn chỉ là địa võ sư nhị trọng mà thôi, đầu to óc nho, chết ở đây cũng đáng đời.

- Phụt!

Diệp Phách Thiên lão gia tử và Diệp Triển Vân thiếu chút nữa phun máu, công kích của đối phương đã sắp đánh trúng tới nơi rồi mà Diệp Huyền vẫn còn lòng dạ đi chế nhạo gã! Hai người tức giận tới mức đầu choáng váng, thiếu chút nữa ngất đi.

Ánh mắt của Vương Tuyên đỏ ngầu lên, nhe răng cười nói:

- Kẻ chết ở đây chính là ngươi.

- Vậy sao?

Ánh mắt Diệp Huyền đột nhiên loé lên một tia sắc bén.

- Đi!

Trong tay của hắn đột nhiên bắn ra ba đạo quang hồng màu xanh sẫm, lướt về phía Vương Tuyên với tốc độ kinh người.

- Ngươi chỉ có vậy thôi sao? Kiếm du hư không!

Keng keng keng!

Đoản kiếm màu đen trong tay Vương Tuyên run run, trong nháy mắt chém bay ba đạo quang hồng mà Diệp Huyền bắn ra.

- Bây giờ để xem ngươi còn thủ đoạn gì nữa, chết đi!

Ánh mắt của Vương Tuyên trở nên dữ tợn, ánh mắt âm độc, đoản kiếm màu đen trong tay đâm xuống nhanh như chớp.

Đột nhiên ——

Phập!

Gã cảm nhận được sau lưng truyền tới cơn đau đớn kịch liệt, lưu quang bị gã chém bay khi nãy không biết từ khi nào đã bay tới sau lưng gã, nháy mắt đã phá vỡ huyền khí hộ thể của gã, đâm thật sâu vào trong cơ thể gã.

- Chuyện này… không thể nào!

Vèo vèo vèo!

Ba đạo lưu quang đâm thủng thân thể của gã, chui ra ở trước ngực gã, sau đó đó lại cắm xuyên qua đầu của gã.

Thân thể của Vương Tuyên vô lực ngã xuống đất, hai mắt trừng thật lớn, nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.

Đến lúc chết gã cũng không rõ sao mình lại chết như vậy.

Ong on ong!

Ba thanh phi đao màu xanh sẫm rung lên, rơi vào trong tay của Diệp Huyền, bên trên bóng loáng như mới, thậm chí không dính chút máu nào.

- Huyền nhi, ngươi không sao chứ?

Lão gia tử Diệp Phách Thiên và Diệp Triển Vân lúc này mới chạy tới, ngẫm lại mà sợ.

- Đương nhiên là không sao hết, chỉ là một tên địa võ sư nhị trọng mà thôi, há lại giết được ta?

Diệp Huyền thản nhiên mở miệng, trên mặt đầy vẻ tự tin.

Lại còn chỉ là một tên địa võ sư nhị trọng mà thôi?

Diệp Phách Thiên và nhìn Diệp Triển Vân nhìn nhau, bất đắc dĩ cười khổ một cái, vừa mới nãy, tên địa võ sư nhị trọng kia còn đánh cho bọn họ luống cuống tay chân, không làm được gì.

Không ngờ chỉ nháy mắt thôi đã chết trong tay Diệp Huyền, nếu như không phải chuyện xảy ra ngay trước mặt mình thì hai người cũng không dám tin.
Chương 189 Hai nhà chấn động (1)

Đứa cháu trai này của mình đáng sợ tới mức khiến cho người ta sợ hãi.

Hơn nữa nếu như lúc nãy không phải nhờ có Diệp Huyền khám phá ra nhược điểm của Vương Tuyên thì trận chiến giữa hai người bọn họ và Vương Tuyên, khó mà nói trước thắng bại ra sao.

Ngay sau đó, ba người lập tức thu thập chiến lợi phẩm.

- A, đây là đan dược gì?

Diệp Phách Thiên tìm được một viên đan dược toàn thân màu đỏ như máu, tản ra sóng huyền khí vô cùng cường hãn trên người Chu Băng, hình như còn đáng sợ hơn một bậc so với bạo huyền đan mà Vương Tuyên đã dùng lúc trước.

- Đây là… bạo huyết đan tam phẩm!

Diệp Huyền xem xét xong liền mở miệng nói.

Bạo huyết đan?

Diệp Phách Thiên và Diệp Triển Vân nhìn nhau, trong lòng không khỏi cảm thấy run sợ, nhịn không được đồng loạt quay sang nhìn Diệp Huyền.

Lúc bọn họ tìm thấy đám người Vương Tuyên, vốn là định hai người cùng ra tay một lượt, lấy tốc độ nhanh nhất giết chết hai tên cường giả địa võ sư nhất trọng, sau đó lại đấu với Vương Tuyên và Chu Băng rồi giết chết từng tên sau.

Nhưng Diệp Huyền đã thay đổi chiến thuật của bọn họ, để cho Diệp Phách Thiên ra mặt, còn Diệp Triển Vân thì mai phục ở một bên, đánh chết một tên cường giả địa võ sư nhị trọng trước, lúc này Chu Băng mới chết trước.

Bây giờ nhớ lại, hai người không khỏi cảm khái, quyết định của Diệp Huyền đúng là quá chính xác.

Dù rằng bọn họ chưa từng nhìn thấy bạo huyết đan này, nhưng đã từng nghe nói qua.

Uy lực của nó còn đáng sợ hơn cả bạo huyền đan một chút, một khi đã dùng thì sẽ gia tăng thực lực của cường giả địa võ sư lên gấp hai gấp ba lần trong thời gian ngắn, hơn nữa huyền khí cuồng bạo không gì sánh nổi.

Đương nhiên tác dụng phụ của nó cũng rất lớn, lại vô cùng khủng bố, nhẹ nhất thì kinh mạch đứt đoạn, trở thành phế nhân, nặng thì bạo thể mà chết, thi cốt vô tồn.

Nếu như lúc nãy Chu Băng không chết, ngay lúc sống chết trước mặt thế này, tuyệt đối sẽ dùng bạo huyết đan, một khi chuyện đó xảy ra thì đúng là hậu quả khôn lường.

Chỉ nghĩ tới thôi thì trong lòng Diệp Phách Thiên đã thấy lạnh lẽo.

- Vương gia và Chu gia này quả nhiên là gia hậu nghiệp hậu, bảo vật đếm không hết.

Cầm viên bạo huyết đan này và quỷ tà kiếm, Diệp Phách Thiên cảm khái nói.

- Vương gia và Chu gia này quả nhiên là không phải quyết đoán bình thường, mấy ngày trước vừa mới bắt đầu đả kích sản nghiệp của bọn họ một chút, đã vội vã phái cao thủ ra nhanh như vậy rồi, nếu như không phải nhờ gia gia ngươi đột phá tới địa võ sư tam trọng thì lần này chúng đã thành công rồi.

Ánh mắt của Diệp Huyền trở nên lạnh lẽo.

- Bất quá nếu như bọn họ đã xuất thủ rồi thì chúng ta cũng không cần phải lưu tình nữa làm gì.

- A? Huyền nhi, ngươi có chủ ý gì sao?

- Chuyện của Diệp gia chúng ta, ta nghĩ bọn chúng nhất định đã báo về cho Chu gia và Vương gia rồi, gia gia, nếu như ngươi là gia chủ Vương gia và Chu gia thì ngươi sẽ làm gì?

Diệp Huyền đột nhiên hỏi.

- Ta?

Diệp Phách Thiên nghĩ thật kỹ:

- Nếu như là ta, đã ra tay rồi thì không thể nào dừng tay lại được, huống hồ gì trong tộc còn chết nhiều cao thủ như vậy, ta nhất định sẽ tự mình ra tay, bóp chết mầm tai hoạ từ khi còn trong trứng nước.

Advertisements

- Đúng vậy.

Diệp Huyền cười lạnh nói:

- Với tính cách của Vương gia và Chu gia, sau khi biết được tin gia gia ngươi đột phá địa võ sư tam trọng thì nhất định sẽ cảm thấy nguy cơ nặng nề. Diệp gia chúng ta hôm nay đại thế đã thành, nếu như lại xuất hiện thêm một cao thủ địa võ sư tam trọng vậy thì sẽ rất khó bị đánh bại, cho nên hai nhà bọn chúng nhất định sẽ ra tay đối phó với gia gia, chỉ có giết gia gia rồi thì Diệp gia chúng ta mới không thể trở thành gia tộc đỉnh tiêm được. Việc chúng ta cần phải làm chính là ôm cây đợi thỏ, bắt ba ba trong hũ.

- Theo như lời ngươi nói thì đúng là có khả năng này thật, bất quá, gia chủ của Vương gia và Chu gia đều là cường giả địa võ sư tam trọng, căn bản không giống với đám người Vương Tuyên, nếu như hai người bọn chúng ra tay thì Diệp gia chúng ta sợ là sẽ gặp nguy hiểm.

Trong mắt Diệp Phách Thiên hiện lên vẻ sầu lo.

Không phải lão sợ Vương gia và Chu gia, nhưng hai nhà thân là tam đại gia tộc, đã đứng vững ở Lam Nguyệt thành mấy trăm năm nay, có rất nhiều át chủ bài, chỉ trên người của Vương Tuyên thôi mà đã có những loại bảo bối như bạo huyền đan và hồn binh rồi, trên người Vương Hải và Chu Thông không biết còn những bảo vật gì nữa đây.

Hai người bọn chúng mà liên thủ thì Diệp Phách Thiên tự cảm thấy khó mà ngăn nổi.

- Gia gia, ngươi cứ yên tâm đi, chỉ cần bọn họ dám tới thì ta chắc chắn để cho bọn họ có đến mà không có về.

Trong mắt Diệp Huyền loé lên một tia quang mang lạnh lùng.

- Ngươi có cách gì sao?

Ánh mắt lão gia tử Diệp Phách Thiên sáng ngời, lão bây giờ đã có niềm tin mù quáng vào Diệp Huyền.

- Đợi lát nữa ngươi sẽ biết.

Diệp Huyền cười khẽ một cái, để người khác tò mò:

- Chúng ta không cần trở lại Thanh Sơn Trấn nữa, trực tiếp tới Lam Nguyệt thành thôi, hơn nữa còn phải giống trống khua chiên, để cho bọn chúng biết rõ hành tung của chúng ta.

- Nhưng nếu như Thanh Sơn Trấn bị người của hai nhà tấn công…

Diệp Huyền cười nói:

- Gia gia, Vương gia và Chu gia bây giờ đang sợ ném chuột vỡ bình, đã hao tổn một nửa cường giả rồi, mục tiêu của chúng nhất định sẽ chuyển lên người ngươi, chỉ sợ không dám tiếp tục ra tay với Diệp gia chúng ta nữa.

Ba người nhanh chóng lục soát sạch sẽ trên người đám Vương Tuyên, sau đó lên đường đi tới Lam Nguyệt thành.

Lúc này, tại Lam Nguyệt thành, bên trong một gian mật thất ở phủ đệ Vương gia, gần mười tên cường giả tụ tập cùng một chỗ, trên người toả ra khí tức đáng sợ.

Trong đó, gia chủ Vương gia ngồi ở phía đầu của bàn dài, mà ngồi ở một đầu khác của bàn dài này chính là gia chủ Chu gia Chu Thông.

Mấy người này chính là tất cả cường giả địa võ sư còn lại của hai nhà.

- Chu huynh, chuyện ở Thanh Sơn Trấn, ta nghĩ là ngươi cũng nhận được tin tức rồi chứ!

Vương Hải lạnh lùng nói.

Vẻ mặt Chu Thông lạnh lùng gật đầu, lạnh giọng nói:

- Thật không ngờ Diệp Phách Thiên của Diệp gia cư nhiên lại đột phá tới địa võ sư tam trọng ngay lúc mấu chốt như vậy, sau này Diệp gia quật khởi chỉ sợ không gì cản nổi.

Bọn họ đều biết, sở dĩ Vương gia, Chu gia, Trần gia có thể trở thành tam đại gia tộc ở Lam Nguyệt thành, cũng không phải bởi vì sản nghiệp của bọn họ lớn bao nhiêu, sản nghiệp nhiều cỡ nào, mà bởi vì bọn họ có được cường giả địa võ sư tam trọng.
Chương 190 Hai nhà chấn động (2)

Địa võ sư tam trọng là nội tình của một gia tộc, chỉ cần có được cường giả địa võ sư tam trọng thì mặc kệ là gia tộc thế nào, đều có thể bước vào hàng ngũ đại gia tộc.

Vốn lúc trước Vương gia và Chu gia cũng có chút lo lắng khi Diệp gia tung đan dược ra, nhưng chỉ cảm thấy có nguy cơ đối với sản nghiệp của bản thân mình mà thôi.

Dù sao thì Diệp gia không có cường giả địa võ sư tam trọng, bọn họ làm được vậy hoàn toàn là nhờ vào hiệp hội luyện dược sư.

Nhưng dù sao thì hiệp hội luyện dược sư cũng là một tổ chức, cho dù Hoa La Huyên có quan hệ tốt với Diệp gia ra sao đi nữa thì sớm hay muộn gì lão cũng sẽ từ chức hội trưởng, thay đổi nhân sự chỉ là chuyện thường thôi.

Một khi mất đi chỗ dựa thì Diệp gia hôm nay cũng giống như một toà tháp cao xây ẩu, nháy mắt là sụp đổ.

Giống như một gia tộc giàu có, không có đủ thực lực thì dù cho của cải có nhiều hơn nữa cũng vô dụng, chỉ giống như một khối thịt béo bở, sớm muộn gì cũng bị kẻ khác nuốt mất.

Nhưng hôm nay Diệp gia cư nhiên lại xuất hiện cường giả địa võ sư tam trọng.

Tin này lập tức khiến cho hai nhà cảnh giác hơn.

Nếu như lúc trước Diệp gia và hiệp hội luyện dược sư hợp tác chỉ có thể uy hiếp tới sản nghiệp của hai nhà bọn họ thì bây giờ, Diệp gia cường thế quật khởi, dĩ nhiên đã có tư cách khiêu chiến địa vị của bọn họ, cũng gây uy hiếp cho nội tình mấy trăm năm của bọn họ ở Lam Nguyệt thành.

Vương Hải và Chu Thông đều biết, Diệp gia này, nhất định phải diệt.

Nếu không thì mười năm, hay mấy chục năm nữa, Vương gia và Chu gia bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ bị Diệp gia không ngừng quật khởi này tiêu diệt.

- Gia chủ, không bằng bây giờ chúng ta lập tức xuất động nhổ cỏ tận góc Diệp gia này đi?

Có một trưởng lão đề nghị.

- Đúng vậy, người mạnh nhất Diệp gia là Diệp Phách Thiên, chỉ cần tiêu diệt được Diệp Phách Thiên thì những kẻ khác không có gì phải sợ cả.

- Mọi người không thể khinh thường, Diệp gia không chỉ có mỗi mình Diệp Phách Thiên, Diệp Triển Hùng, Diệp Triển Đường đều là cường giả địa võ sư nhất trọng, còn có tên Diệp Huyền vô cùng quỷ dị kia nữa, nhất định không thể xem thường bọn họ.

Cả đám người nhao nhao mở miệng.

- Vương Hải gia chủ, ngươi gọi chúng ta tới đây chắc là đã có chủ ý rồi đúng không?

Chu Thông thản nhiên nói.

Vương Hải gật đầu:

- Chu huynh, lần này liên quan tới sinh tử tồn vong của hai nhà chúng ta, trước kia, việc làm ăn của hai nhà chúng ta tuy rằng cũng có xung đột, nhưng hiện tại chúng ta lại có chung một kẻ thù, hy vọng Chu huynh có thể bỏ qua ân oán ngày xưa của hai nhà chúng ta, cùng nhau đối phó với kẻ địch.

- Vương huynh, nếu như Chu mỗ ta không bỏ hết ân oán cũ thì cũng sẽ không tự mình tới đây đâu.

- Được lắm.

Trong mắt Vương Hải loé lên một tia lãnh lệ:

- Tình hình bây giờ rất vi diệu, Diệp gia đã bị tấn công, chắc chắn sẽ không bỏ qua, hơn nữa sau này nhất định cũng sẽ có đề phòng, cho nên, chúng ta nhất định phải hành động thật nhanh.

- Bất quá, chúng ta cũng không thể hành động mù quáng, phải tính toán trước rồi hãy làm, đã ra tay thì nhất định không thể có sai lầm.

- Tính theo thời gian thì mấy người Vương Tuyên cũng sẽ trở lại nhanh thôi, Chu huynh, ngươi phái người tới Thanh Sơn Trấn tìm hiểu hành tung của mấy người Diệp Phách Thiên đi, còn ta thì đi tiếp ứng với mấy người Vương Tuyên, một khi nhận được tin tức thì lập tức ra tay, tới lúc đó có thể sẽ cần Chu huynh ngươi cùng hành động.

- Lấy thực lực của hai người chúng ta thì giết Diệp Phách Thiên sẽ không phải chuyện to tát gì, Diệp Phách Thiên chết rồi thì lại tiếp tục ra tay huỷ ruộng thuốc của Diệp gia, cần phải khiến cho bọn họ vĩnh viễn không thể ngóc đầu dậy.

Ánh mắt của Vương Hải hung ác, loé ra quang mang âm lãnh.

- Được, nhất ngôn vi định!

Chu Thông đứng dậy, trên môi cũng nhếch lên thành một nụ cười lạnh.

Vương gia và Chu gia nhanh chóng phái ra đội ngũ, dựa theo tin tức mà mấy người Vương Tuyên truyền về lúc trước, một đường đi tới để tiếp ứng.

Đồng thời, cũng phái ra một đội ngũ chuẩn bị giám thị hành động của Diệp gia.

Không đợi đội ngũ theo dõi kịp ra khỏi thành thì một tin tức đột nhiên truyền về hai nhà.

Ba người Diệp Phách Thiên, Diệp Triển Vân, Diệp Huyền cư nhiên đã về tới Lam Nguyệt thành.

Đám người Vương Hải vừa nhận được tin tức này thì lập tức chấn động, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác không ổn.

Theo như tin tức mà Vương Tuyên truyền về thì Diệp gia chỉ có mỗi mình Diệp Phách Thiên ở lại bảo vệ, Diệp Triển Vân và Diệp Huyền trở về từ khi nào?

Trong khi đang lo lắng chờ đợi thì hai nhà cũng nhận được một tin dữ.

Đội ngũ tiếp ứng đã phái đi đã phát hiện thi thể của bốn người Vương Tuyên ở một sơn cốc cách Lam Nguyệt thành chừng trăm dặm, thi thể đều đã bị yêu thú gặm nát, bộ dạng vô cùng thê thảm, ngay cả đầu cũng không tìm thấy.

Nếu như không nhờ trang phục và một ít trang sức trên người bọn họ thì chỉ sợ là đội ngũ tiếp ứng căn bản cũng không nhận ra được.

- Không thể nào!

Tin tức này vừa truyền về thì trong lòng Vương Hải vừa sợ vừa giận.

Gã không dám tin điều này là thật, cho dù trước kia nghe được có bốn người đã chết cũng không thể khiến gã khiếp sợ như vậy.

- Tra, nhất định phải tra rõ cho ta.

Vương Hải ném cái ly trong tay, liên tục gầm lên.

Vương Tuyên là cường giả mạnh thứ hai chỉ sau gã trong đời thứ hai của Vương gia, thực lực vô cùng đáng sợ, hơn nữa trên người gã có không ít bảo vật, cho dù đối mặt với vương giả địa võ sư tam trọng cũng không thể nào bỏ mạng được, cùng lắm chỉ có thể trọng thương bỏ chạy mà thôi.

Huống hồ gì, Chu Băng của Chu gia đi cùng với Vương Tuyên cũng mang bảo vật trên người, có thực lực đủ để đối kháng với địa võ sư tam trọng.

Nhưng hai người này, cùng với hai vị trưởng lão địa võ sư nhất trọng cư nhiên đều chết ở một nơi cách Lam Nguyệt thành không xa, kết hợp với thời gian đám người Diệp Phách Thiên vừa vào thành, Vương Hải dám khẳng định, cái chết của mấy người Vương Tuyên nhất định có liên quan tới Diệp gia.

Thế nhưng, lấy thực lực của một kẻ vừa mới đột phá địa võ sư tam trọng như Diệp Phách Thiên thì sao có thể giết chết được mấy người Vương Tuyên?

Bằng không lúc trước lão cũng sẽ không để cho mấy người Vương Tuyên tẩu thoát.

Trong chuyện này, nhất định có ẩn tình gì đó.

Không làm rõ điểm này thì Vương gia và Chu gia đều có chút kiêng kị khi ra tay đối phó với Diệp Phách Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK