Mục lục
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 551 Huyền thú đóng kịch (1)

- Nghiệt súc, muốn chết sao!

Không chờ đám người Diệp Huyền có hành động, Kim Lân đã ngang nhiên nhào tới, rầm rầm rầm, nó chỉ đánh vài cái đã tiêu diệt toàn bộ hồn thú tứ giai.

- Thật mạnh!

Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch trợn mắt há hốc mồm, những ngày qua khi gặp được hồn thú tứ giai, lúc trước ba người bọn họ gặp được liền hao phí tinh lực rất lớn mới có thể đánh chết, hiện giờ thanh niên tóc vàng vung tay đánh ra một chưởng là dễ dàng tiêu diệt như phủi bụi.

Rốt cuộc gia hỏa này là người nào?

Hai người Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch thập phần khiếp sợ.

- Huyền thiếu, vài đầu súc sinh không có mắt đã bị ta tiêu diệt...

Sau khi thu mấy viên hồn châu, Kim Lân xoay người nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch.

Trong nội tâm Kim Lân chấn động vài lần, nó có chút chột dạ nhìn Diệp Huyền mặt không biểu tình.

Nghĩ đến Diệp Huyền trước kia bảo mình ẩn giấu thực lực, Kim Lân lập tức đổ mồ hôi lạnh, nhìn chung quanh một chút sau đó nói:

- Khục khục, vì sao những hồn thú này lại yếu như thế, kỳ quái? Trước kia cả buổi mới có thể đánh chết một con, lần này có thể đánh chết nhẹ nhõm như thế, ha ha ha, vận khí tốt.

Thật không?

Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch nghi hoặc liếc nhau, chẳng lẽ hồn thú ngang giai cũng phân mạnh yếu.

- Có lẽ hồn lực của ngươi có thể khắc chế hồn thú.

Nhìn thấy bộ dạng Kim Lân chột dạ, Diệp Huyền buồn cười, cố ý suy nghĩ sau đó thản nhiên nói:

- Như vậy về sau gặp được hồn thú, tất cả đều do ngươi đến giải quyết.

- Ha ha, vẫn là Huyền thiếu thông minh, ta nói tại sao yếu như thế, thì ra hồn lực khắc chế.

Kim Lân cười nói, thầm nghĩ điện hạ chính là điện hạ, trong nháy mắt đã tìm ra lý do tốt, vì sao mình vừa rồi không nghĩ tới chứ? Quả nhiên yêu và yêu vẫn có chênh lệch ah.

- Đúng rồi, hồn thú hồn châu có công dụng với ta, nếu như ngươi không cần cứ giao cho ta.

Diệp Huyền lại nói.

- Được rồi, Huyền thiếu.

Kim Lân không chút do dự giao mấy viên hồn châu tứ giai cho Diệp Huyền, đối với nó mà nói hồn châu chỉ là đồ ăn vặt mà thôi, nếu điện hạ cần, nó ước gì có thể chuẩn bị cho Diệp Huyền nhiều hơn.

Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch đều cau mày, các nàng phát hiện Kim Lân có thái độ quỷ dị với Diệp Huyền, giống như nô bộc gặp được chủ nhân, nói gì nghe nấy.

Kế tiếp mấy người đi trên đường gặp không ít hồn thú, mỗi một lần đều là Kim Lân ra tay.

Vốn Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch còn chuẩn bị ra tay giúp đỡ, sau khi nhìn thấy Kim Lân động thủ vài lần thì hai người bỏ qua tâm tư này trong đầu.

Bởi vì mặc kệ gặp được bao nhiêu đầu hồn thú, Kim Lân mỗi một lần đi ra chỉ dùng vài giây giải quyết vấn đề, qua mấy canh giờ, trên người Diệp Huyền có hơn trăm viên hồn châu.

Ba canh giờ sau, rốt cuộc đám người Diệp Huyền gặp được một con hồn thú ngũ giai.

Rống!

Con hồn thú ngũ giai vừa xuất hiện đã liên tục gào thét với đám người Diệp Huyền, đồng tử đỏ rực như máu của nó tỏa ra sát cơ cực kỳ đáng sợ.

Trào phúng như thế alfm sao Kim Lân có thể nhịn?

- Nghiệt súc, chết đi cho ta!

Kim Lân nổi giận gầm lên một tiếng, nó phi thân bay lên phía trước, lúc này nhớ tới Diệp Huyền phân phó, trong nội tâm kinh ngạc, hắn vội vàng thu lực lượng trở về, rầm rầm rầm, hắn chiến đấu với hồn thú ngũ giai một lúc.

- Ah, thật là lợi hại.

- Nghiệt súc, ngươi dám làm tổn thương ta!

- Tiểu tử, xem một quyền của ta.

Kim Lân vừa chiến đấu vừa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, cố ý đánh khó phân thắng bại với con hồn thú ngũ, có đôi khi còn bị hồn thú ngũ giai đánh liên tiếp lui về phía sau, sau khi lui về phía sau, ánh mắt của nó thỉnh thoảng nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền im lặng đến cực điểm.

Kim Lân cũng quá biết giả vờ, quả thực là vua màn ảnh trong Huyền thú.

Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch không rõ chân tướng nhưng trong lòng vô cùng khẩn trương.

- Diệp Huyền, chúng ta đi lên hỗ trợ đi, ta thấy Kim Lân có phần không kiên trì nổi.

Hai người vô cùng lo lắng, đây chính là hồn thú ngũ giai ah, vừa rồi ba người bọn họ liên thủ suýt nữa không kiên trì nổi, Kim Lân có thể đánh bại sao? Không bị giết sao?

- Yên tâm đi, một mình Kim Lân là có thể, hắn đang tiêu hao lực lượng hồn thú ngũ giai đấy, các ngươi nhìn xem, không quá ba giây hắn sẽ giết hồn thú.

Diệp Huyền cố ý nói lớn.

Nghĩ đến một đầu yêu vương cố ý đánh với một con hồn thú ngũ giai khó phân thắng bại, Diệp Huyền thật sự không đành lòng nhìn thẳng.

- Đúng thế, các ngươi yên tâm đi, chỉ là hồn thú ngũ giai, Kim Lân ta còn không để vào mắt.

Kim Lân hét lớn một tiếng, lúc này nó dùng một chưởng đánh ants hồn thú ngũ.

- Hô, hô... Hồn thú đúng là mạnh, mệt chết ta, vẫn là Huyền thiếu ánh mắt cao, biết rõ ta có thể đánh chết hồn thú.

Kim Lân thở hồng hộc nói một câu, bộ dạng mệt mỏi tới cực độ, vẫn không quên vuốt mông ngựa với Diệp Huyền.

Ai, làm con người thực mệt mỏi ah, thật sự khó quấn.

Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch liếc nhau, bọn họ không nói gì.

- Điện hạ, vừa rồi ta biểu hiện như thế nào?

Sau khi giao hồn châu cho Diệp Huyền, Kim Lân không nhịn được truyền âm hỏi Diệp Huyền.

- Ân, cũng tạm được a, biểu lộ làm hơi quá, hơi có vẻ quá mức.

- Khục khục, đúng thế, đương nhiên Tiểu Kim không thể so với điện hạ, không biết vì sao điện hạ phải trà trộn vào trong nhân loại?

Kim Lân không nhịn được mở miệng, nó hỏi ra nghi vấn trong lòng.

- Ngươi có chỗ không hiểu.

Diệp Huyền cao thâm mạt trắc nói:

- Đại lục Thiên Huyền diện tích lãnh thổ bao la, bách tộc mọc lên san sát như rừng, mà số lượng nhiều nhất chính là Nhân tộc, Huyền thú và yêu thú các chủng tộc, luận thiên phú, Nhân tộc không bằng Huyền thú, luận thân thể Nhân tộc cũng không bằng yêu thú nhưng nhân loại lại là chúa tể trên đại lục, thành lập Huyền Vực uy chấn tứ phương, có chút đại năng Nhân tộc có năng lực thông thiên triệt địa, vũ phá hư không bước vào Thiên Giới cũng không phải không có nguyên nhân.

- Cho nên Huyền thú nhất tộc muốn quật khởi nhất định phải học tập Nhân tộc, hiểu Nhân tộc, chỉ có hoàn toàn thấu hiểu bọn chúng triệt để mới có thể biết vì sao bọn chúng cường đại.

Kim Lân nghe xong tâm thần chập chờn, tâm huyết bành trướng.

- Điện hạ tâm có thiên hạ, Tiểu Kim bội phục ah.

Nhớ tới tình huống năm đó nó bị phong ấn, Kim Lân lúc này hơi run rẩy, năm đó nó thực lực thông thiên trấn áp thời đại, tung hoành vô địch, kết quả trong lúc vô tình gặp được một tên cường giả nhân loại lật tay trấn áp nó.
Chương 552 Huyền thú đóng kịch (2)

Cho tới bây giờ nó còn nhớ rõ ràng, đối phương chỉ thổi một hơi đã giam cầm nó trong hư không, toàn thân không thể nhúc nhích, thủ đoạn thông thiên như vậy làm cho nó sợ hãi.

Mà tên kia khi đó thần thái ngữ khí giống như điện hạ.

Nghĩ đến chính mình năm đó chỉ biết làm mưa làm gió trong tộc quần, mà điện thờ lại lòng mang chủng tộc, vì tộc quần quật khởi mà dạo chơi nhân gian, biến bản thân thành nhân loại, thu liễm tu vi, lịch lãm rèn luyện sinh tử, loại lý tưởng hào hùng này đã thuyết phục Kim Lân và tự ti không thôi.

Hơn nữa điện hạ còn biết rõ Thiên Giới tồn tại, nghe nói tộc quần có một ít đại năng ưa thích dạo chơi nhân gian, chính là vì đạt được thêm cảm ngộ, có thể đột phá tiến vào Thiên Giới, chẳng lẽ điện hạ chính là tồn tại như vậy hay sao?

Nghĩ tới đây trong lòng Kim Lân càng kích động không chịu nổi.

Diệp Huyền tự nhiên không biết mình cố ý nói một phen làm lại Kim Lân sùng bái hắn tới cực điểm.

Kế tiếp bốn người một đường càn quét tiến về phía khu vực có cột sáng.

Khi cách cột sáng càng ngày càng gần, sau một ngày Diệp Huyền đã tới trước cột sáng.

Một tế đàn bao la xuất hiện trong tầm mắt mọi người, cột sáng thông thiên nằm ở giữa tế đàn.

Trừ Diệp Huyền ra, trước tế đàn có không ít người vây quanh.

- Không đúng.

Diệp Huyền mắt nhìn Kim Lân, đột nhiên hắn cau mày, Kim Lân ngay từ đầu cũng không có xuất hiện trong danh sách hai mươi mốt người đi vào truyền tống trận, một khi xuất hiện trước tế đàn nhất định sẽ làm người khác hoài nghi, hắn vội vàng truyền âm cho Kim Lân, bảo nó tách ra khỏi mình.

- Điện hạ, ngươi cũng không thể bỏ ta mặc kệ ah.

Kim Lân lập tức vội vàng, hiện tại nó đã khăng khăng một mực muốn đi cùng Diệp Huyền.

Trừ Diệp Huyền có thể thay giải trừ cấm chế phong ấn của nó ra, ân, Diệp Huyền có ý chí cao thượng cũng thuyết phục nó thật sâu.

- Ta không phải bỏ xuống ngươi, mà là phía trước nhiều nhân loại như thế, thân phận của ngươi không dễ giải thích.

- Ngươi nói vị trí phong ấn trung tâm sao?

- Phong ấn trung tâm?

Diệp Huyền sững sờ.

- Đúng, trong phong cấm chi địa từng phong ấn một đồ vật, là đại năng thành lập này phù quang bí cảnh này hao phí tinh lực cực lớn phong ấn nơi đây, mà thứ kia bị phong ấn ở khu vực trung tâm phong cấm chi địa, dường như nhân loại vào nhiều năm trước tiến vào trong phù quang bí cảnh, đồ vật bị phong ấn tự động phá vỡ phong ấn lao ra khỏi phong cấm chi địa, hiện tại không còn ở trên tế đàn, nó cũng rời khỏi truyền tống trận phong cấm chi địa.

Kim Lân cũng có phần quen thuộc phong cấm chi địa,.

- Phong ấn cái gì?

Rốt cuộcDiệp Huyền biết cấm chế trong sơn cốc bên ngoài phong cấm chi địa bị phá hư thế nào, thì ra là có đồ vật từ trong lao ra.

- Ta cũng không biết, đó là tồn tại thập phần khủng bố, vì phong ấn nó, đại năng năm đó thành lập phù quang bí cảnh đã tốn thời gian mấy năm mới hoàn toàn phong ấn thứ này.

Nói đến đây Kim Lân thập phần không phục, phải biết rằng năm đó thời điểm phong ấn nó tên đại năng chỉ tiện tay phất một cái mà thôi.

Diệp Huyền lắc đầu, hắn khó có thể tưởng tượng trong nơi này phong ấn cái gì.

- Nói như vậy, cột sáng không còn cái gì?

Diệp Huyền nhíu mày truyền âm.

Kim Lân gật gật đầu.

Nghe Kim Lân nói thế, trong đầu Diệp Huyền có linh quang xuất hiện, khóe miệng của hắn cười lạnh, hắn lại truyền âm nói vài câu với Kim Lân.

Ánh mắt Kim Lân thay đổi:

- Điện hạ, đây chính là ngươi nói ah? Ngươi cũng không thể đổi ý.

Vừa dứt lời, không chờ Diệp Huyền nói cái gì nữa, Kim Lân lập tức lao vút về phía sau..

- Kim Lân đi nơi nào?

Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch đều sững sờ một lúc.

- Hắn có chút việc cần xử lý, chúng ta cũng không cần quản hắn làm gì.

Diệp Huyền lúc này tươi cười nói một câu.

Lúc này ba người đi tới trước tế đàn.

- Diệp Huyền!

- Vân Ngạo Tuyết!

- Hạ Thất Tịch!

Nhìn thấy ba người Diệp Huyền đã đến, từng tiếng kêu kinh hỉ vang lên, Diệp Huyền nhíu mày nhìn sang, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ đại sư, Chúc Thiên Lam đã sớm ở nơi này, xem ra đám người DIệp Huyền tới nơi này trễ nhất.

Diệp Huyền cũng phát hiện hai mươi mốt người tiến vào phong cấm chi địa đã không hoàn chỉnh, mỗi đội ngũ hoặc nhiều hoặc ít thiếu đi vài ngời.

Như ba người Thiên Kim quốc chỉ còn lại Chúc Thiên Lam đại sư và một gã phó hội trưởng khác, Đông Thăng quốc cũng chỉ còn lại có Tả Nhất Minh và một người, Hỏa Ô quốc tắc chỉ còn Hứa Tín Hoa và một gã phó hội trưởng, Thạch Chân quốc cũng vẫn lạc một người.

Chỉ có ba đội ngũ còn nguyên vẹn, đó chính là đội ngũ Lưu Vân quốc, đội ngũ Diệp Huyền và đám người Loan Hồng.

Diệp Huyền nhìn thấy đám người Loan Hồng, mấy người Loan Hồng cũng mang theo sát cơ nhìn qua, khóe miệng cười sâm lãnh và âm trầm.

Đi trong phong cấm chi địa vài ngày, thực lực mọi người đều tăng lên một cấp bậc, đại đa số luyện hồn sư tam phẩm tất cả đều đột phá đến tứ phẩm, mà như Loan Hồng và Chúc Thiên Lam càng đột phá tới ngũ phẩm.

Diệp Huyền nhướng mày, xem ra mấy người Loan Hồng rất có thủ đoạn, muốn đột phá ngũ phẩm phải đánh chết hồn thú ngũ giai, người bình thường căn bản không làm được việc này.

- Diệp Huyền, ngươi đúng là mạng lớn ah, không ngờ không có chút việc gì.

Đột nhiên Loan Hồng cười lạnh.

- Ngươi cũng như thế thôi!

Diệp Huyền cười nhạt một tiếng.

Hiện tại Loan Hồng hung hăng càn quấy, lát nữa sẽ làm hắn đẹp mặt.

Ánh mắt Loan Hồng lóe sáng.

Trong phong cấm chi địa hắn cũng ý đồ tìm kiếm tung tích của Diệp Huyền, nhưng phong cấm chi địa quá mức bao la, hơn nữa còn phải tìm kiếm săn giết hồn thú nên bọn họ mới buông tha việc này.

Hôm nay gặp được Diệp Huyền, gia hỏa này vẫn kiêu ngạo như thế, chẳng lẽ hắn không biết hắn đối mặt với địch nhân như thế nào sao?

Hắn thật cho rằng Lưu Vân quốc nho nhỏ có thể bảo trụ hắn hay sao?

Trong nội tâm có suy nghĩ như thế, trong lòng mấy người Loan Hồng lúc này cười lạnh liên tục.

Sau một phen trao đổi với nhau, Diệp Huyền lập tức dời mắt nhìn về phía êế đàn.

Cả tế đàn cao hơn mười mét, trung tâm tế đàn là một bệ đá, trên bệ đá khắp nơi đều là cấm chế và phù văn rậm rạp chằng chịt làm người ta rung động không thôi.

Trong đó mọi người chấn động nhất chính là Diệp Huyền.

Đối với cấm chế trong phù quang bí cảnh, hắn đã có một ít lý giải, lập tức phát hiện cấm chế trên tế đàn còn mạnh hơn phong ấn thiên hỏa và cấm chế Kim Lân đâu chỉ gấp trăm lần.
Chương 553 Thủ hộ thú

Nếu như nói phong ấn thiên hỏa và cấm chế Kim Lân, Diệp Huyền còn có thể đi tới phân tích và bài trừ, cấm chế trung tế đàn trung ương, Diệp Huyền chỉ nhìn một cái đã có cảm giác đầu óc choáng váng.

Có thể thấy được người thiết trí cấm chế này có tạo nghệ phương diện trận pháp tuyệt đối không phải cùng một cấp độ với hắn.

Hắn là cửu giai trận pháp đại sư, Diệp Huyền không thể tưởng tượng nổi trên đại lục ở này còn có ai như vậy, tạo nghệ phương diện trận pháp còn hơn xa mình.

Càng làm cho Diệp Huyền giật mình chính là tế đàn trung ương bị phá hư, loại phá hư này cũng không phải phá hư từ bên ngoài, mà là một loại trực tiếp phá hư từ bên trong.

Đây chính là đồ vật bị phong ấn theo lời Kim Lân vừa nói, thứ đó mạnh cỡ nào?

Cấm chế đã cường đại như vậy, hơn nữa chuyên môn chỉ dùng để phong ấn thứ kia, Diệp Huyền rất khó tưởng tượng có đồ vật có thể có lực lượng cường đại như thế, có thể phá hư cấm chế.

- Có lẽ nơi này chính là hạch tâm của cấm chế, cột sáng trên tế đàn chính là truyền tống trận, chỉ cần chúng ta đi vào trong tế đàn là có thể rời khỏi nơi này.

Đám người Khô Trần tới sớm hơn Diệp Huyền một hai ngày, đã sớm nghiên cứu cẩn thận cấm chế nơi đây.

Tuy bon họ không nhìn ra cấm chế trong tế đàn cường đại nhưng vẫn có thể nhìn ra cột sáng trong trận pháp tế đàn chính là truyền tống trận.

Bên ngoài tế đàn còn có một cấm chế bạc nhược yếu kém, trong khoảng thời gian nàynày bọn họ vẫn phá giải cấm chế nhưng không có chút đầu mối gì cả.

- Không biết là ai bố trí cấm chế nơi này, cấp độ cũng quá cao rồi.

- Đúng thế, người bố trí cấm chế năm đó nhất định là một đại năng, ít nhất cũng là thất giai trận pháp đại sư.

Nghe đám người Tả Nhất Minh nói chuyện, Diệp Huyền cảm thấy buồn cười, tầm mắt cao thủ liên minh mười ba nước đúng là quá thấp, thất giai trận pháp đại sư? Nói thực, thất giai trận pháp đại sư căn bản không xứng xách giày cho đại năng bố trí cấm chế tại đây.

- Tất cả mọi người không nên lãng phí thời gian, nên xem làm thế nào phá giải cấm chế tại nơi này, bây giờ cách phù quang bí cảnh đóng cửa chỉ còn lại vài ngày thôi, nếu chúng ta không đi ra, có lẽ vĩnh viễn không ra được.

Chúc Thiên Lam trầm giọng nói.

Trong tình huống bình thường, thời gian mở phù quang bí cảnh vừa kết thúc thì võ giả trong phù quang bí cảnh sẽ bị truyền tống ra ngoài, hiện tại bọn họ tiến vào nơi quỷ dị như vậy, có thể đi ra khỏi nơi này hay không cũng chưa biết được.

Diệp Huyền cũng đi tới trước cấm chế, hắn cẩn thận đánh giá, hắn nhanh chóng tìm ra biện pháp phá giải cấm chế.

Tên Kim Lân kia chuẩn bị cần bao lâu nữa đây?

Diệp Huyền quay đầu đầu nhìn ra xa xa, đột nhiên làm bộ lơ đãng điểm vào trận pháp hạch tâm, chỉ thấy một cơn chấn động xuất hiện, tiếng nổ oanh oanh vang lên, cấm chế bên ngoài trận pháp đã bị phá vỡ.

- Ha ha, cấm chế bị mở ra.

- Quá tốt, chúng ta có thể đi ra ngoài.

- Diệp Huyền tiểu hữu, vì sao ngươi biết cấm chế sơ hở ở nơi này?

Đám người Chúc Thiên Lam lúc này hưng phấn không nhỏ.

Bọn họ đạt được nhiều chỗ tốt như vậy, nếu như ra không được thì đó là tổn thất cực lớn.

- Ha ha, trùng hợp mà thôi.

Diệp Huyền cười cười.

Chỉ có đám người Khô Trần biết rõ Diệp Huyền có thể cởi bỏ cấm chế tuyệt đối không phải trùng hợp.

- Đi, chúng ta đi ra ngoài đi.

Thời điểm đám người Tả Nhất Minh chuẩn bị rời khỏi tế đàn, trong thiên địa đột nhiên xuất hiện tiếng gầm rú vang vọng thiên địa.

- Là ai, là ai quấy nhiễu yêu vương đại nhân nghỉ ngơi?

Tiếng gào thét phẫn nộ vang lên, một đạo hào quang màu vàng từ trên trời bay xuống, lập tức đáp xuống tế đàn.

Đó là Huyền thú có sừng màu vàng, đồng tử mắt vàng, toàn thân cũng là lân giáp màu vàng, nó vừa xuất hiện hai đồng tử màu vàng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người nơi đây, uy áp hồn niệm khủng bố như ngọn núi cao áp chế mọi người nơi đây không thể động đậy.

- Nhân loại, là các ngươi quấy nhiễu yêu vương đại nhân ngủ say, phải tội gì/

Ánh mắt Huyền thú màu vàng lạnh lùng nhìn đám người Chúc Thiên Lam phía dưới, biểu lộ tức giận.

Nhìn thấy Kim Lân xuất hiện, vẻ mặt tất cả mọi người ở nơi này sợ hãi, thật đáng sợ, chỉ uy áp trên người Kim Lân đã làm cho bọn họ không thể nhúc nhích mảy may, huyền lực trong cơ thể giống như nhựa cao su, vận chuyển huyền lực là chuyện xa xỉ.

- Xảy ra chuyện gì, tại sao có Huyền thú đáng sợ như vậy?

- Thật đáng sợ, yêu vương đại nhân, chẳng lẽ Huyền thú này là yêu vương thất giai hay sao?

- Tại sao nơi này còn có một con Huyền thú yêu vương?

Trong đám người có tiếng nghị luận nhao nhao, trong đôi mắt tất cả mọi người mang theo thần thái hoảng sợ, sau đó truyền âm với nhau, vẻ mặt tuyệt vọng.

Bởi vì khí tức trên người Kim Lân tỏa ra quá mức kinh khủng, khủng bố tới mức mọi người không thể sinh ra tâm tư kháng cự trong đầu.

Đặc biệt là nó tự xưng yêu vương, tất cả mọi người biết rõ, chỉ có Huyền thú ngoài Vương cấp thất giai mới có tư cách tự xưng yêu vương.

Sắp rời khỏi địa phương quỷ dị này, không nghĩ tới thời khắc mấu chốt lại xuất hiện một con Huyền thú khủng bố như vậy, tâm thần tất cả mọi người lập tức rơi xuống đáy cốc, bộ dạng sợ hãi khó nói thành lời.

- Yêu vương đại nhân, chúng ta vô tình ý mạo phạm, kính xin đại nhân không nên tức giận.

Trong đám người, Tả Nhất Minh lên tiếng đầu tiên.

- Vô tình ý mạo phạm? Hừ.

Ánh mắt cự thú màu vàng nhìn mọi người, trong mắt còn mang theo thần thái đùa giỡn:

- Bản yêu vương chính là thủ hộ thú của phiến thiên địa này, các ngươi tự tiện xông vào lãnh địa của bản yêu vương, hơn nữa săn giết hồn thú bản yêu vương nuôi thả, càng phá hư nơi bản yêu vương nghỉ lại, đám nhân loại hèn mọn các ngươi làm như vậy, bản yêu vương làm sao không giận!

Trên trán mọi người đổ mồ hôi lạnh, từ lời nói của cự thú màu vàng, tất cả mọi người hiểu ra, thì ra Huyền thú yêu vương đang nghỉ lại trong phiến thiên địa này, bọn họ săn giết hồn thú chính là hồn thú yêu vương nuôi thả.

- Yêu vương đại nhân, chúng ta không biết rõ có việc này.

Hứa Tín Hoa khóc tang nói một câu, đột nhiên hắn nghĩ tới cái gì và chỉ vào Diệp Huyền.

- Là hắn phá hư nơi đại nhân nghỉ lại, là tiểu tử này, vừa rồi chúng ta cũng không có động thủ.

Thần sắc Đông Phương Ngôn Ngữ biến đổi:

- Hứa Tín Hoa, ngươi nói sai rồi.
Chương 554 Bình yên rời đi (1)

- Ta nói sai cái gì, vị yêu vương đại nhân này bố trí cấm chế vẫn nằm ở nơi đây, chúng ta đến lâu như vậy cũng không có phá hư, Lưu Vân quốc Diệp Huyền của các ngươi phá nó đ, hiện tại chọc giận yêu vương đại nhân, chẳng lẽ ta nói sai hay sao? Yêu vương đại nhân, vừa rồi chúng ta có thể không có động thủ.

- Ngươi...

Hứa Tín Hoa vô sỉ cũng làm đám người Đông Phương Ngôn Ngữ tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Bọn họ tới lâu như vậy cũng không có phá hư, nguyên nhân là do bọn họ không thể phá hư cấm chế mà thôi, vừa rồi Diệp Huyền mở cấm chế thì bọn họ hưng phấn không nhỏ, cũng không ai cảm tạ Diệp Huyền, hiện tại có phiền toái liền đẩy tất cả trách nhiệm lên người của Diệp Huyền, trên đời này đúng là có người vô sỉ như vậy.

- Ah? Là ngươi phá hư cấm chế của bản yêu vương?

Đôi mắt cự thú màu vàng lạnh lùng nhìn sang Diệp Huyền.

Biểu hêện và ngữ khí của nó lãnh khốc nhưng vụng trộm truyền âm hỏi thăm Diệp Huyền.

- Khục khục, điện hạ, không phải ngươi bảo ta diễn thủ hộ thú gì đó sao? Ngữ khí lạnh lùng một ít, mong ngươi không nên tức giận.

Trong lòng Kim Lân chột dạ, nó sợ Diệp Huyền tức giận.

- Yêu vương đại nhân, chính là hắn!

Trong lòng Hứa Tín Hoa vui mừng, hắn vội vàng gào to.

Diệp Huyền cường đại làm nội tâm Hứa Tín Hoa hết sức kiêng kỵ, đã sớm hạ quyết tâm không thể chờ Diệp Huyền phát triển, tiến vào trong phù quang bí cảnh vẫn không tìm được cơ hội, hôm nay thấy Diệp Huyền đắc tội yêu vương, hắn muốn dùng kế mượn đao giết người.

Vân Ngạo Tuyết các nàng lo lắng nhìn sang Diệp Huyền.

Một khi yêu vương màu vàng tức giận, Diệp Huyền tất nhiên sẽ lâm vào nguy hiểm.

Trong không khí khẩn trương, chỉ thấy ánh mắt cự thú màu vàng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.

- Hừ, ta tưởng là ai, thì ra ngươi là tên phá hư cấm chế của bản yêu vương, ah, tuy cấm chế không có tới một thành thực lực của bản vương nhưng các hạ lại có thể phá vỡ nó, không đơn giản ah, nhân loại các ngươi có thiên tài như thế, bản yêu vương cũng rất bội phục.

Kim Lân thập phần thưởng thức nói một câu.

Vào lúc này nội tâm hắn vô cùng hưng phấn, nói thầm điện hạ ah điện hạ, ngươi có thể phá vỡ cấm chế này có thể đi ra ngoài, nói như vậy điện hạ muốn bài trừ cấm chế trên người nó cũng không phải việc gì khó.

Năng lực bài trừ cấm chế của Diệp Huyền càng mạnh, Kim Lân lại càng hưng phấn.

Cái gì?

Kim Lân nói câu này làm đám người ở nơi đây mở rộng tầm mắt, tròng mắt suýt nữa rớt xuống mặt đất.

Đại ca, ngươi chính là yêu vương đấy, mới vừa rồi còn hùng hổ gào thét nói ai phá hư nơi ngươi nghỉ lại, đảo mắt ngươi lại nhiệt tình với kẻ phá hư cấm chế như thế, cuối cùng là đầu óc ngươi hư hay chúng ta hoa mắt?

Đặc biệt là Hứa Tín Hoa cho rằng Diệp Huyền sắp phải chết càng tức giận suýt nữa phun máu tươi ra ngoài.

Ngươi đường đường một đại yêu vương lại thưởng thức nhân loại, có yêu vương nào như ngươi không?

Hứa Tín Hoa thử thăm dò:

- Yêu vương đại nhân, tiểu tử này phá hư nơi ngươi nghỉ lại đấy.

- Như thế nào? Nhân loại, chẳng lẽ ngươi còn chuẩn bị dạy bản yêu vương nên làm thế nào hay sao?

Kim Lân trừng Hứa Tín Hoa.

Tên nhân loại này không ngừng đẩy điện hạ vào thế khó xử, đây là muốn nó ra tay với điện hạ, nhân loại này quá mức xấu xa.

- Không dám, không dám!

Hứa Tín Hoa đổ mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói.

- Tin rằng ngươi cũng không dám.

Kim Lân lạnh lùng nhìn Hứa Tín Hoa.

- Được rồi, bản yêu vương chẳng muốn nói nhảm với các ngươi, nói đi, quấy rầy bản yêu vương nghỉ ngơi, các ngươi chuẩn bồi thưởng tổn thất cho bản yêu vương thế nào?

Kim Lân đại mã kim đao ngồi trên tế đàn, nó lạnh lùng nói một câu.

Nghe Kim Lân nói thế, đám người Chúc Thiên Lam vô cùng sợ hãi lập tức hưng phấn.

Nghe Huyền thú yêu vương nói như thế, dường như nó không muốn giết mọi người ở nơi đây, chỉ muốn yêu cầu bồi thường?

Nếu như Huyền thú yêu vương thật thả bọn họ một con ngựa, cho dù tốn chút bảo vật có thể rời khỏi nơi này cũng không phải chuyện lỗ vốn.

Dù sao chỉ cần người đi vào phiến khu vực này, trừ mấy người vẫn lạc mấy ra, những người còn lại đều tăng lên một giai, chỉ bằng điểm này còn trân quý hơn tất cả bảo vật khác.

Nghĩ tới đây trong nội tâm tất cả mọi người đều hưng phấn.

- Yêu vương đại nhân, đây là bảo vật trên người tiểu nhân, kính xin yêu vương đại nhân vui lòng nhận cho.

Hứa Tín Hoa nháy mắt với phó hội trưởng Hỏa Ô quốc, tên phó hội trưởng lập tức minh bạch, hắn cẩn thận cầm trữ vật giới chỉ đi lên và giao đại lượng bảo vật.

Đó là các loại linh dược, một ít huyền thạch hạ phẩm, đan dược và các loại đồ vật kỳ lạ quý hiếm đều đưa tới trước mặt Kim Lân.

Những thứ này là phó hội trưởng Hỏa Ô quốc không ngừng tích lũy, hắn không có mang một ít bảo vật chân chính giao ra, sau khi hắn làm xong liền cẩn thận nhìn sắc mặt Kim Lân.

Những người còn lại nín thở tập trung tinh thần nhìn sang, trong nội tâm tâm thần bất định.

Sắc mặt Kim Lân biến đổi liên tục.

- Tiểu tử, ngươi lấy ra những thứ phế vật này, dám đùa ta hay sao?

Đột nhiên cự thú màu vàng cười lạnh, đồng tử màu vàng co rút lại, ngay sau đó một chân của nó đạp xuống, chỉ nghe oanh một tiếng, phó hội trưởng Hỏa Ô quốc phun ra một ngụm máu tươi, hắn không kịp kêu thảm thiết đã bay ra xa, hắn ngã xuống trước mặt mọi người, xụi lơ nằm đó như bùn nhão, vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên đã chết không thể chết lại.

Hí!

Tất cả mọi người nơi đây hít khí lạnh, phó hội trưởng Hỏa Ô quốc là người bọn họ đều biết, chính là một tên Võ Tông ngũ giai nhất trọng, đi vào phong cấm chi địa đã đột phá thành luyện hồn sư tứ phẩm.

Cường giả như thế bị cự thú màu vàng dùng một chân đạp chết, mọi người lúc này mới tỉnh ngộ, ở trước mặt của bọn họ chính là Huyền thú yêu vương thất giai đấy, đùa nghịch tiểu thông minh trước mặt nó đây không phải muốn chết hay sao?

Kim Lân cười lạnh, nó vung chân lên, trữ vật giới chỉ trên người phó hội trưởng bị nó nhiếp bay tới, sau đó hồn lực của nó đảo qua..

Đùng đùng...

Lúc này một đống lớn bảo vật rơi xuống, mấy chục viên huyền thạch trung phẩm, hơn mười viên hồn châu tam giai và tứ giai, còn có một chút linh dược ngũ giai, so với bảo vật hắn giao ra thì giá trị lớn hơn nhiều.

Thu hồi tất cả bảo vật, Kim Lân lạnh lùng cười cười:

- Ta không nói nhảm nhiều, nếu các ngươi còn dám đùa nghịch thủ đoạn bịp bợm trước mặt bản yêu vương, bản yêu vương cam đoan các ngươi nhất định sẽ hối hận khi làm như vậy, ngươi giao bảo vật ra đây.

Kim Lân một ngón tay chỉ vào Hứa Tín Hoa.
Chương 555 Bình yên rời đi (2)

- Ta...

Trong nội tâm Hứa Tín Hoa lập tức trầm xuống, hắn bị Kim Lân nhìn soi mói nên không dám kiên trì.

- Yêu vương đại nhân, đây là bảo vật ta hiếu kính cho ngài.

Hứa Tín Hoa cắn răng một cái, hắn cắn răng giao đại đa số bảo vật trong trữ vật giới chỉ ra, trừ một ít bảo vật trọng yếu với hắn ra, các loại linh dược, huyền thạch, đan dược và tài liệu chồng chất lách thành núi nhỏ.

Không có người phát giác được ánh mắt cự thú màu vàng đang nhìn Diệp Huyền.

Dường như đọc biết tin tức gì đó, trong mắt màu vàng bắn ra một tia sát ý.

Hô!

Một bàn chân màu vàng thô to đá tới.

- Không tốt!

Hứa Tín Hoa thời khắc chú ý đến cử động của Kim Lân, sau khi phát hiên ánh mắt của nó biến hóa, trong nội tâm Hứa Tín Hoa lập tức trầm xuống, vội vàng quát to:

- Yêu vương đại nhân chậm đã, tiểu nhân có chuyện nói, nghe ta giải thích...

Hắn lo lắng lên tiếng, trong tay hắn xuất hiên tiểu thuẫn màu vàng, tiểu thuẫn màu vàng bành trướng, lập tức biến thành một tấm thuẫn cao bằng nửa người ngăn cản trước mặt hắn.

Đồng thời trên đỉnh đầu Hứa Tín xuất hiện khí vũ hồn giống như cây búa, bốn đạo tinh hoàn chấn động chung quanh vũ hồn, vũ hồn chi lực hùng hậu và hồn lực tiếp cận ngũ phẩm của hắn không ngừng rót vào tấm thuẫn.

Sau khi làm xong những việc này, thân thể Hứa Tín Hoa lập tức lui nhanh về phía sau.

Vào lúc này cự thú màu vàng không cho hắn cơ hội giải thích, cái chân vừa thô vừa to đá vào tấm thuẫn của Hứa Tín Hoa.

Chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm vang lên, tấm thuẫn trước mặt Hứa Tín Hoa đã bị đá vỡ, cái chân ẩn chứa lực lượng khổng bố đá thẳng vào người hắn, đá thủng một lỗ xuyên qua ngực Hứa Tín Hoa.

Thi thể Hứa Tín Hoa ngã xuống trước mặt mọi người, miệng há to, con mắt mở lớn, hoàn toàn không có nửa điểm khí tức.

Thu hồi trữ vật giới chỉ của Hứa Tín Hoa, Kim Lân lại dùng hồn lực đảo qua.

Đùng đùng...

Vài cây linh dược lục giai cùng với mấy chục viên hồn châu và mấy thứ bảo vật liên tục rớt xuống.

Kim Lân cười lạnh nhìn mọi người, cũng không nói chuyện nhưng nó không nói lời nào còn rung động nhân tâm hơn so với nói chuyện.

Đến lúc này không có kẻ nào dám hoài nghi thực lực của Kim Lân. Bất kể là Hỏa Ô quốc phó hội trưởng ngũ giai nhất trọng hay Hứa Tín Hoa ngũ giai nhị trọng ở trước mặt cự thú màu vàng chỉ là chuyện một cước, yếu ớt giống như con kiến, hoàn toàn không có năng lực phản kháng.

Trong nội tâm tất cả mọi người như tro tàn, ngay từ đầu bọn họ cho rằng cự thú màu vàng dễ nói chuyện, cũng không có cừu hận nhân loại giống như các Huyền thú khác, từ đó bọn họ có cơ hội nói chuyện.

Hiện tại bọn họ phát hiện nếu như đùa nghịch thủ đoạn bịp bợm trước mặt đối phương đó mới là ngu ngốc, bởi vì đối phương tùy thời có thể giết bọn họ.

- Hiện tại đến phiên ai? Bản yêu vương phải suy nghĩ thật kỹ ah.

Đôi mắt Kim Lân nhìn sang mọi người, nó cười lạnh nói một câu, một lát sau nó chỉ vào Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch.

- Ân, là hai người các ngươi a.

Nội tâm Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch chấn động.

Chúc Thiên Lam vội vàng nhắc nhở:

- Thất Tịch, giao tất cả bảo vật ra, không được giữ lại.

- Vân Ngạo Tuyết...

Đám người Đông Phương Ngôn Ngữ cũng nhìn sang Vân Ngạo Tuyết, ý tứ rất rõ ràng, đó là bảo các nàng không được giữ lại.

Hai người gật gật đầu, kìm lòng không được nhìn sang Diệp Huyền.

- Yên tâm đi, không có sao đâu.

Diệp Huyền nói với bọn họ, nội tâm hai người cũng ổn định lại.

- Yêu vương đại nhân, đây là bảo vật của chúng ta.

Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch đi vào tế đàn, khẽ cắn môi, trực tiếp giao trữ vật giới chỉ ra, căn bản không có ý lưu lại thứ gì.

Tất cả mọi người khẩn trương nhìn sang.

Chỉ thấy Kim Lân nhìn trữ vật giới chỉ của hai người sau đó khinh thường ném đi:

- Phá đồ vật gì thế này, chỉ có ít đồ như vậy các ngươi còn không biết xấu hổ mang ra?

Sắc mặt đám người Chúc Thiên Lam biến hóa, sắc mặt Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch không còn giọt máu nào.

Nội tâm tất cả mọi người trầm xuống, giao cả trữ vật giới chỉ nhưng cự thú màu vàng cũng không đồng ý, chẳng lẽ nó lúc trước nó nói như vậy là trêu đùa bọn họ? Mặc kệ giao hay không giao đều phải chết?

Trong lúc tâm thần mọi người bất định, lại nghe lời nói khinh thường của Kim Lân vang lên:

- Hai người các ngươi còn sững sờ ở chỗ này làm gì? Còn không lấy đồ của các ngươi rồi đi vào truyền tống trận.

Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch vốn đang tuyệt vọng lại sửng sốt.

Cự thú màu vàng thả các nàng đi?

Liếc nhau, hai người vội vàng cầm lấy trữ vật giới chỉ của mình và đi vào cột sáng sau lưng Kim Lân.

Hai người vừa tiến vào cột sáng, đảo mắt đã có hào quang màu trắng xuất hiện, hào quang màu vàng kéo Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch biến mất trong truyền tống trận.

Trước khi rời đi, đôi mắt Kim Lân nhìn hai người, hai người nhìn thấy ánh mắt cự thú màu vàng, trong nội tâm đồng thời xuất hiện một ý niệm trong đầu, ánh mắt của cự thú màu vàng rất quen thuộc, dường như các nàng gặp qua ở nơi nào đó.

Nhìn thấy Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch thực bị truyền tống rời đi, những người còn lại cực kỳ kích động.

Ngay từ đầu tao ngộ của hai người Hứa Tín Hoa làm cho bọn họ tưởng cự thú màu vàng đùa nghịch bọn họ, lúc Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch bình yên rời đi làm cho mọi người hiểu ra, cự thú màu vàng không có nói đùa, chỉ cần làm nó thoả mãn thì có thể rời đi.

Thậm chí nó còn không muốn bảo vật của Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch.

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người phấn chấn, dù sao so sánh với giao bảo vật ra còn tốt hơn bị nhốt trong thế giới này không thể ra ngoài.

- Kế tiếp đến phiên các ngươi.

Kim Lân chỉ vào đám người Đông Phương Ngôn Ngữ.

Ba người Đông Phương Ngôn Ngữ nhìn nhau, Hà Chấn cắn răng đi tới.

Hắn cũng giao trữ vật giới chỉ ra,.

- Ân, còn không tồi.

Kim Lân thoả mãn gật gật đầu, sau đó hắn lựa chọn một phen mới trả trữ vật giới chỉ lại cho hắn.

- Được rồi, ngươi có thể đi.

Hà Chấn tiếp nhận trữ vật giới chỉ, trong nội tâm lập tức vui vẻ, trong trữ vật giới chỉ có linh dược cao giai và hồn châu, nó cũng không lấy huyền bảo, đan dược cùng với huyền thạch.

Cự thú màu vàng dễ nói chuyện như thế?

Tiếp nhận trữ vật giới chỉ, Hà Chấn vội vàng đi đến cột sáng sau lưng Kim Lân, cột sáng lóe lên, thân thể hắn biến mất không thấy gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK