Mục lục
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 261 Chấp nhận khiêu chiến (1)

Ánh mắt của Diệp Huyền rất bình tĩnh:

- Ngươi đã nói, kết cục của những người đắc tội với Thái Tử Minh các ngươi đều rất thê thảm, nhưng đối với Diệp Huyền ta, bất luận kẻ nào dám đắc tội với Diệp Huyền ta, dám động tới người bên cạnh Diệp Huyền ta, kẻ đó nhất định không có kết cục!

Hắn vừa nói xong thì ánh mắt trở nên lạnh hơn, giống như một cơn gió lạnh quét ngang cả đình viện, một loại khí tức lạnh như băng nháy mắt liền bao phủ lấy tất cả người có mặt ở đây.

- Ngươi đúng là mạnh miệng.

Ánh mắt của Đồng Hồng trở nên ngưng tụ, huyền khí toàn thân hoàn toàn phóng xuất ra, khóe môi nhếch lên cười lạnh:

- Ta cũng muốn thử xem, rốt cuộc cái gọi là không có kết cục của ngươi rốt cuộc là cái gì!

Gã mở miệng nói, cước bộ cũng chậm rãi bước lên phía trước, huyền khí trên người vần vũ như yêu ma, không ngừng bốc lên, đè ép về phía Diệp Huyền, khí thế áp súc không ngừng, cho tới khi kéo lên cao nhất, liền phát động lôi đình nhất kích với Diệp Huyền.

- Đợi đã.

Đối mặt với áp bách của Đồng Hồng, thân hình Diệp Huyền bất động, ánh mắt bình tĩnh, lạnh lùng mở miệng.

Đồng Hồng cười lạnh:

- Sao hả, ngươi muốn xin tha sao?

- Xin tha?

Diệp Huyền phì cười một cái:

- Chỉ có kẻ trong lòng nghĩ tới cầu xin tha thứ mới có thể nói ra lời đó, ta chỉ là muốn nói, chiến đấu ở chỗ này thì mất mặt quá, học viện có nhiều quy cũ, sao có thể đánh thoải mái được?

- Vậy ngươi muốn thế nào?

Đồng Hồng nhìn Diệp Huyền với vẻ hứng thú, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo.

- Rất đơn giản, quyết đấu sinh tử.

Diệp Huyền vừa dứt lời thì ánh mắt của mọi người liền khựng lại.

Diệp Huyền cư nhiên đòi quyết đấu sinh tử với Đồng Hồng xếp hạng ba mươi sáu trong phong vân bảng của học viện.

Phải biết rằng Diệp Huyền hắn chỉ vừa mới gia nhập Huyền Linh học viện có mấy tháng mà thôi, còn Đồng Hồng thì là học viên cũ đã ở trong Huyền Linh học viện mấy năm rồi, đúng là quá sức cuồng vọng mà.

- Chẳng lẽ hắn không biết Đồng Hồng sư huynh mạnh tới cỡ nào sao? Đúng là ngông cuồng.

- Coi trời bằng vung, đúng là coi trời bằng vung mà, lẽ nào hắn cho rằng đánh bại được Viên Sơn thì thật sự có thể đánh đâu thắng đó khắp học viện, không gì cản nổi sao?

- Viên Sơn ở học viên còn không thể chen nổi vào một trăm danh của phong vân bảng nữa, căn bản là không thể nào sánh được với cao thủ đứng hạng ba mươi sáu như Đồng Hồng sư huynh được.

- Đúng là tự tìm đường chết, bất quá không thể không nói, hắn đúng là có dũng khí.

Mấy người đứng sau lưng Đồng Hồng đều nhìn Diệp Huyền với vẻ khiếp sợ, bao gồm của Viên Sơn, ánh mắt của cả đám đều mang theo vẻ kinh hãi, không dám tin.

Theo như bọn họ thấy thì Diệp Huyền đúng là quá ngông cuồng.

Advertisements

Chẳng những bọn họ, ngay cả mấy người Lãnh Dĩnh Oánh cũng ngây ra.

Bọn họ đương nhiên biết rõ thực lực của Diệp Huyền rất mạnh, thực lực cũng là võ sư nhất trọng, nhưng khiêu chiến với một cường giả võ sư nhị trọng, đứng thứ ba mươi sáu trong phong vân bảng của học viện, thì không khỏi quá mức liều lĩnh.

- Ngươi, muốn khiêu chiến với ta, quyết đấu sinh tử sao?

Đồng tử của Đồng Hồng đột nhiên co rút lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, cước bộ của gã khựng lại, nhưng hàn khí trên người lại càng thêm bức người.

Một tên tân sinh, mặc kệ hắn mạnh tới mức nào, nhưng cư nhiên công khai khiêu chiến người xếp hạng ba mươi sáu trong phong vân bảng như mình, nếu truyền ra ngoài thì chính là một loại sỉ nhục đối với bản thân mình.

Huống hồ gì mình còn là người của Thái Tử Minh, bất kể thắng hay thua đều không có lợi.

- Sao hả, ngươi không dám sao?

Diệp Huyền cười giễu một tiếng.

- Ta không dám sao?

Đồng tử của Đồng Hồng rụt lại, gã biết rõ nếu như lúc này mà mình cự tuyệt đối phương thì chính là đại biệu chính mình không dám, bản thân mình sợ hãi, nhưng nếu như đáp ứng thì cũng không có gì đáng giá để kiêu ngạo hết.

Gã có thể tưởng tượng ra, sau khi những chuyện xảy ra ở đây truyền ra khắp học viện thì những cao thủ trên phong vân bảng khác sẽ cười nhạo gã thế nào.

Chỉ là một tân sinh mà cũng dám khiêu chiến với người xếp hạng thứ ba mươi sáu trên phong vân bảng như mình, chắc hẳn sẽ khiến cho người khác cảm thấy thứ hạng của gã là do mua danh chuộc tiếng mà thành.

Lúc này, đôi mắt của Đồng Hồng âm trầm tới mức khiến cho người ta run sợ, toàn thân đều phát ra khí tức lạnh lẽo.

Gã muốn dạy cho Diệp Huyền một bài học, nhưng là dạy dỗ giống như những tên rác rưởi không biết trời cao đất dày trước kia, chứ không phải ở trước mắt bao người như vậy.

Một học viên cũ xếp thứ ba mươi sáu trên Phong Vân bảng, lại chấp nhận lời khiêu chiến của một tân sinh, quả thực là một chuyện vô cùng dọa người.

- Cảm thấy rất mất mặt sao?

Diệp Huyền thản nhiên nhìn Đồng Hồng, cười lạnh nói:

- Viên Sơn của Thái Tử Minh các ngươi năm lần bảy lượt tới đây khiêu khích ta, ra tay với bạn bè của ta, ta chẳng qua chỉ là cho hắn một bài học nho nhỏ mà thôi, hắn chẳng những không chịu thôi, còn quấy rầy bạn bè của ta nhiều hơn, lại còn dám đứng ngoài cửa phòng tu luyện của ta không ngừng chửi mắng ta, lần đầu tiên ngươi chắc cũng có mặt đúng không?

- Nếu như không phải có ngươi, ngươi cho rằng tên Viên Sơn còn dám quay lại sao?

- Bây giờ ta vừa mới xuất quan, các ngươi liền hùng hổ xông tới đây, nhiều lần quấy rầy uy hiếp bạn bè của ta, lại còn muốn ra tay với ta, ta bất quá chỉ là muốn khiêu chiến với ngươi một phen, ngươi lại còn cảm thấy mất mặt, ngươi cho rằng mặt mũi của ngươi thật sự lớn tới như vậy sao?

- Cho nên, đừng có nhìn ta như vậy, nếu như ngươi có gan thì chấp nhận lời khiêu chiến đi, quyết đấu sinh tử, ngay lúc này, trước mặt toàn bộ học viện, đánh một trận với ta, cao thủ Phong Vân bảng gì đó như ngươi, có dám hay không?

Ánh mắt của gã ngày càng lạnh lẽo, có một ngọn lửa bùng lên hừng hực trong đôi mắt lạnh lẽo kia, Đồng Hồng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, ánh mắt lóe ra một đạo hàn quang đầy sát khí:

- Được, được lắm, nếu như ngươi đã muốn chết như vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi, chấp nhận lời khiêu chiến của ngươi.

- Bất quá, Huyền Linh học viện không cho phép học viên quyết đấu sinh tử với nhau, bất luận kẻ nào, chỉ cần giết người trong học viện thì mặc kệ ở ở tình huống nào, đều sẽ bị khai trừ, cho nên, ngươi cứ yên tâm, ở trên lôi đài, ta sẽ không giết ngươi, chỉ phế bỏ tu vi của ngươi, khiến cho ngươi sống không bằng chết, ta tin tưởng loại cảm giác này tuyệt đối sẽ càng đáng giá chờ mong hơn so với giết chết ngươi.
Chương 262 Chấp nhận khiêu chiến (2)

- Một giờ sau, ta sẽ ở đài khiêu chiến của học viên chờ ngươi, tới lúc đó ngươi sẽ biết rõ, quyết định của ngươi lúc trước là ngu xuẩn tới mức nào, tự đẩy bản thân mình lên tử lộ.

Nói xong, Đồng Hồng liền vung tay, xoay người rời đi.

Một tân sinh như Diệp Huyền dám công khai khiêu chiến với gã, khiến trong lòng gã hừng hực lửa giận.

Gã đã quyết định, ở trên đài khiêu chiến, ở trước mặt những học viên tới xem, nhất định phải nói cho tất cả mọi người biết, người dám khiêu chiến Đồng Hồng gã sẽ có kết cục thế nào.

Viên Sơn nhìn Diệp Huyền với vẻ oán độc, nở nụ cười lạnh, theo chân những người khác đi theo Đồng Hồng.

Chờ bóng dáng đám người Đồng Hồng biến mất khuất tầm mắt, Phượng Nhu Y lập tức lo lắng nhìn về phía Diệp Huyền:

- Diệp Huyền, sao ngươi có thể khiêu chiến như vậy chứ, Đồng Hồng chính là cao thủ xếp thứ ba mươi sáu trên Phong Vân bảng của học viện ta, lại còn là cao thủ võ sư nhị trọng, Huyền Linh học viện này có rất nhiều thiên tài tụ tập, lấy thực lực của Đồng Hồng thì tuyệt đối còn đáng sợ hơn cường giả võ sư tam trọng ở bên ngoài nhiều.

Không chỉ Phượng Nhu Y, trên mặt Lãnh Dĩnh Oánh cũng lộ ra vẻ lo lắng.

- Diệp Huyền, khí thế trên người của Đồng Hồng khi nãy vô cùng sắc bén, bén nhọn không tán, tuyệt đối là vì tu luyện công pháp cường đại nào đó, không thể khinh thường được.

Lần này bế quan, ba người đều có thu hoạch, Trần Tinh và Phượng Nhu Y đều đạt tới võ sĩ nhị trọng đỉnh phong.

Còn Lãnh Dĩnh Oánh thì đã đột phá tới võ sĩ tam trọng đỉnh phong, đối với cảnh giới võ sư cũng đã biết được đôi chút, những gì nàng nhìn thấy được tự nhiên lại càng nhiều hơn.

- Diệp Huyền, bằng không thì chúng ta nói chuyện này cho lão sư Vân Ngạo Tuyết nghe đi, dù sao lão sư Vân Ngạo Tuyết cũng là lão sư của học viện, Thái Tử Minh có mạnh tới đâu đi nữa chẳng lẽ có thể đối kháng được với lão sư hay sao.

Hai người cũng có chút lo lắng.

Chỉ có Trần Tinh là không nói gì, ngược lại quỷ dị nhìn Diệp Huyền một cái:

- Huyền thiếu, ngươi nói thực cho ta biết đi, lần này ngươi nắm chắc mấy phần?

Gã tiếp xúc cùng với Diệp Huyền lâu nhất, cho nên cũng hiểu rõ Diệp Huyền nhất, bắt đầu từ lúc ở Tinh Huyền học viện, có khi nào Diệp Huyền đánh qua trận nào mà không nắm chắc, đã bị thua thiệt bao giờ đâu.

- Vẫn là Trần Béo ngươi hiểu ta.

Diệp Huyền cười khẽ một tiếng, trong mắt đột nhiên bắn ra một đạo lệ mang:

- Là tân sinh, muốn bớt chút phiền toái trong học viện này, ngoại trừ nhẫn nhịn cho qua ra thì nhất định phải thể hiện ra phong mang của mình, lần này ta cố ý khiêu chiến với Đồng Hồng chính là vì muốn giết gà dọa khỉ, mà hắn chính là con gà đó.

Năm lần bảy lượt bị người khác khiêu khích, Diệp Huyền đã không còn kiên nhẫn nữa rồi, hắn biết rõ, mặc dù Huyền Linh học viện này chỉ là một học viện nhỏ, nhưng học viên bên trong tranh đấu với nhau lại không hề ít.

Diệp Huyền tới nơi này cũng là vì để tu luyện mà thôi, không hề có lòng muốn tranh đấu, không muốn chơi đùa với bọn họ nhiều như vậy, cho nên liền đơn giản thô bạo một lần, để lộ ra nanh vuốt của mình.

Chỉ cần có thể bày ra thực lực đủ mạnh, thì từ nay về sau mới có thể yên tĩnh tiếp tục sinh hoạt ở học viện này.

Đồng Hồng xếp hạng thứ ba mươi sáu trên Phong Vân bảng của học viện, là cao tầng của Thái Tử Minh, đúng là một khối đá kê chân thích hợp.

Đúng như Diệp Huyền đã nghĩ, sau khi đám người Đồng Hồng rời khỏi đình viện thì tin tức Diệp Huyền hắn khiêu chiến Đồng Hồng liền lan ra khắp học viện này như một cơn gió.

- Cái gì? Một tân sinh năm nay vừa mới gia nhập học viện muốn khiêu chiến với Đồng Hồng, ngươi có chắc là không nghe sai đấy chứ?

- Đồng Hồng chính là cao thủ xếp hạng thứ ba mươi sáu trên Phong Vân bảng của học viện chúng ta, hơn nữa lại còn là cao tầng của Thái Tử Minh, hắn là một tân sinh, có tư cách gì mà đi khiêu chiến đối phương?

- Thật đúng là không biết tự lượng sức mình, nghe nói tên tân sinh này lúc ở tu luyện tháp đã từng đánh bại Viên Sơn, chẳng trách lại chọc giận Thái Tử Minh, bất quá hắn sẽ không cho rằng bản thân hắn đánh bại được Viên Sơn thì có thể khiêu chiến được với Đồng Hồng đấy chứ.

- Đồng Hồng cũng thật là buồn cười, không biết giữ thân phận gì hết, cư nhiên chấp nhận lời khiêu chiến của một tân sinh, đúng là ngu muội mà.

- Đi thôi, qua đó xem thừ.

Trong lúc nhất thời, đủ loại tin đồn lan truyền khắp nơi trong học viện, rất nhiều học viên ở lại trong học viện đều đang bàn tán với nhau.

Vì vậy một khung cảnh đồ sộ liền xuất hiện, rất nhiều học viên đều đi ra khỏi khu ký túc xá, đi ra khỏi tu luyện tháp, chạy về phía đài khiêu chiến.

Học viên trong Huyền Linh học viện bàn luận xôn xao, loại chuyện khiêu chiến với nhau này xảy ra rất nhiều, nếu như chỉ là tân sinh với nhau thì căn bản không thể hấp dẫn được bao nhiêu người.

Nhưng có liên quan tới cao tầng của Thái Tử Minh, cao thủ xếp hạng thứ ba mươi sáu trên Phong Vân bảng như Đồng Hồng thì lại hoàn toàn khác hẳn.

Trong phòng làm việc của lão sư, một nam tử anh tuấn tuổi chừng hơn hai mươi đứng trước mặt Vân Ngạo Tuyết:

- Ngạo Tuyết, ngươi trở về lâu như vậy rồi, còn chưa từng gật đầu đồng ý với lời mời của ta lần nào, có phải là quá mức bất cận nhân tình rồi không?

Vân Ngạo Tuyết lắc đầu nói:

- Ngô lão sư, gần đây ta vừa mới vào học viện, bận rộn chuyện công tác, thật sự không có tâm tình đi ra ngoài ăn cơm.

Nam tử anh tuấn kia cũng không tức giận, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười thản nhiên.

- Ngạo Tuyết, ngươi không thể tiếp tục như vậy được, càng vất vả như vậy thì càng phải đi ra ngoài thư giãn một chút mới được, vậy mới có thể khiến cho thân thể không quá mức mệt mỏi, ta tìm được một quán ăn không tệ ở đường hương tạ lệ, không bằng tối hôm nay ta mời ngươi đi dùng thử được không.

Vân Ngạo Tuyết dụi dụi mắt:

- Ngô lão sư, hay là thôi đi, tối hôm nay ta còn có việc.

Đột nhiên bên ngoài cửa sổ truyền tới tiếng ồn ào, nhìn thấy rất nhiều học viên đều chạy về phía đài khiêu chiến, Vân Ngạo Tuyết kinh ngạc hỏi:

- Có chuyện gì vậy? sao mấy học viên này đều chạy về phía đài khiêu chiến vậy?

Ngô Lương cười nói:

- Nói tới cũng khá thú vị, ta nghe nói có một tân sinh tên là Diệp Huyền, lúc nãy cư nhiên dám khiêu chiến với Đồng Hồng có tên trong Phong Vân bảng, muốn quyết đấu sinh tử với hắn ở trên đài khiêu chiến, mấy học viên này chắc là tới xem trò vui rồi.

- Diệp Huyền?

Vân Ngạo Tuyết đột nhiên đứng bật dậy, thất thanh hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?
Chương 263 Đài khiêu chiến (1)

Ngô Lương kinh ngạc nhìn hành động của Vân Ngạo Tuyết, sau đó kể lại những gì mình nghe được, sau đó đùa một câu:

- Tân sinh bây giờ càng lúc càng không biết trời cao đất dày, nghe nói thực lực của Diệp Huyền này cũng không tệ, lúc trước còn đánh bại Viên Sơn của ban cao cấp, chẳng qua hắn không biết rằng thực lực của học viên bình thường của ban cao cấp so với cao thủ trên Phong Vân bảng như Đồng Hồng thì cách nhau cả vạn dặm.

- Tên tiểu tử Diệp Huyền này, vừa mới xuất quan đã gây ra chuyện lớn như vậy, thật đúng là không thể khiến người ta bớt lo, đi tới đâu cũng có chuyện của hắn.

Trên mặt Vân Ngạo Tuyết lộ ra vẻ lo lắng:

- Không được, Huyền Linh học viện không giống với Tinh Huyền học viện, học viên có thanh danh ở học viện này có ai mà không phải thiên chi kiêu tử, thân phận hiển hách, huống hồ gì Đồng Hồng còn là người của Thái Tử Minh, thắng hay thua đều vô cùng bất lợi đối với hắn.

Nghĩ như vậy, Vân Ngạo Tuyết cũng không thèm nghe Ngô Lương nói nhảm nữa, trực tiếp chạy ra khỏi văn phòng, bóng lưng biến mất ở ngoài cửa.

Đợi tới khi Vân Ngạo Tuyết rời đi rồi, trên gương mặt tao nhã của Ngô Lương đột nhiên lộ ra vẻ âm trầm dâm tục:

- Vân Ngạo Tuyết này đúng là khó xơi, nếu như không phải bối cảnh của nàng còn đó, ta há lại đi quan tâm một lão sư nho nhỏ như nàng chứ, hừ, ta không tin, dưới thế công của Ngô Lương ta, nàng còn có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta, đợi tới khi nàng nằm dưới thân ta uốn éo rên rỉ, ta nhất định sẽ để cho nàng biết rõ sự lợi hại của ta, ha ha.

Trong lòng nghĩ vậy, trên mặt Ngô Lương lại khôi phục nụ cười anh tuấn mê người, chạy ra khỏi văn phòng, đuổi theo Vân Ngạo Tuyết:

- Ngạo Tuyết, chờ ta với.

Đài khiêu chiến ở Huyền Linh học viện nằm ở bên trái của Huyền Linh học viện, là nơi học viên thường xuyên tụ tập, nơi này thường xuyên có học viên tới đây để luận bàn và khiêu chiến.

Nhưng bầu không khí của nơi này hôm nay cứ như sắp nổ tung vậy, khoảng chừng gần một ngàn học viên tụ tập ở nơi này, hơn nữa con số này đang tăng lên không ngừng.

Ở sát với đài khiêu chiến nhất, một đám học viên khí thế bất phàm đang đứng ở đó, mắt sắc như ưng, ngạo khí bừng bừng, làm cho người ta không dám tới gần, tất cả bọn họ đều là thành viên Thái Tử Minh nghe tin chạy tới đây.

- Đồng Hồng, ngươi cũng thật là, lại chấp nhận lời khiêu chiến của một tân sinh, chẳng lẽ ngươi không biết chuyện này khiến Thái Tử Minh chúng ta mất hết mặt mũi hay sao?

- Một tên tân sinh mà thôi, trực tiếp đánh cho một trận là được, cần gì phải lên đài phân thắng thua, thật là mất mặt Thái Tử Minh chúng ta.

- May mà gần đây thái tử không có ở đây, bằng không để cho hắn biết chuyện này thì nhất định sẽ trách phạt ngươi.

Đám người Thái Tử Minh đứng phía trước đều mang theo khí thế bất phàm, hai tay ôm trước ngực, tỏa ra khí tức sắc bén.

Mấy người kia đều là lực lượng kiên trung của Thái Tử Minh, nhân vật có tên trong phong vân bảng, nghe thấy tin Diệp Huyền khiêu chiến Đồng Hồng thì lập tức tới đây xem chiến.

Đồng Hồng ngồi ở phía trước nhất, hai mắt khép chặt, lúc này đột nhiên mở mắt ra, lãnh đạm nói:

- Các ngươi cứ yên tâm đi, chuyện này sau này ta sẽ tự mình giải thích với thái tử, năm nay có rất nhiều tân sinh vừa nhập học đều không xem Thái Tử Minh chúng ta ra gì, trải qua một trận chiến này, cũng xem như thuận tiện để cho tất cả tân sinh biết rõ Thái Tử Minh chúng rốt cuộc là thế nào.

Quả nhiên, đưa mắt nhìn khắp nơi này, có rất nhiều học viên ở đây đều đang luôn miệng tán dương Thái Tử Minh cường đại và biến thái cỡ nào.

- Diệp Huyền này đúng là quá cuồng vọng, hắn sẽ không cho rằng có chút chỗ dựa thì có thể coi trời bằng vung đấy chứ, đắc tội với Thái Tử Minh, sau này tên tiểu tử này ở vương thành nửa bước cũng khó đi, quả nhiên là tiện dân tới từ nông thôn, không biết trời cao đất rộng.

Dưới đài khiêu chiến, Hương Mính quận chúa Triệu Tinh im lặng đứng đó, trong lòng cười lạnh không thôi.

Mà cách đó xong xa, tên Thành Vũ kia cũng đứng cười lạnh, ánh mắt âm độc:

- Ta vốn còn muốn tìm cơ hội dạy cho tên tiểu tử đó một bài học, bây giờ xem ra căn bản không cần nữa, chọc tới Thái Tử Minh, cả vương thành này cũng không ai cứu nổi hắn.

Thời gian từng phút trôi qua, khiến cho mọi người bực bội chính là đã sắp tới giờ khiêu chiến rồi, nhưng trước đài khiêu chiến chỉ có người của phe Thái Tử Minh mà thôi, phía Diệp Huyền thì hoàn toàn không thấy đâu.

- Đồng Hồng, ngươi có chắc là tên Diệp Huyền kia sẽ tới không?

- Không phải là tên tiểu tử này cố ý nhử Thái Tử Minh chúng ta đấy chứ?

Mắt thấy đã sắp tới giờ rồi, mà Diệp Huyền vẫn chưa xuất hiện, mấy cường giả của Thái Tử Minh lập tức nhíu mày.

Ánh mắt của mấy người Đồng Hồng cũng trở nên ngưng tụ, nếu như Diệp Huyền thật sự không tới thì gã sẽ rất mất mặt, đường đường là cường giả phong vân bảng, cư nhiên lại bị một tân sinh chơi cho một vố, nếu truyền ra ngoài thì Đồng Hồng gã sau này sao có thể lăn lộn trong học viện được nữa.

- Các vị sư huynh, tên Diệp Huyền ngông cuồng này rất xảo trá, nói không chừng hắn thật sự là lâm trận bỏ chạy, để chúng ta mất mặt một phen.

Viên Sơn nhân cơ hội đứng trước mặt mấy người này chửi mắng Diệp Huyền, khiến cho mấy người này càng thêm khó chịu.

Một người trong số đó quay đầu lại, liếc nhìn Viên Sơn, hừ lạnh nói:

- Ngươi còn không biết xấu hổ mà dám nói nữa, thân là thành viên của Thái Tử Minh, cư nhiên một tân sinh cũng không giải quyết được, đúng là thua cả phế vật, cư nhiên còn dám đứng ở nơi này, nếu như không phải vì ngươi là người của Đồng Hồng thì lão tử đã sớm đánh chết ngươi rồi.

Viên Sơn cúi đầu xuống, mặt mũi trướng lên đỏ bừng, không dám mở miệng phản bác.

- Nhìn kìa, đó là Diệp Huyền, bọn chúng tới rồi.

Đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy có bốn người đang chậm rãi đi tới, dẫn đầu là một tên mập, mặt mày vui vẻ, khí thế giương cao.

- Tên mập kia chính là Diệp Huyền, đúng là làm người không thể xem vẻ bề ngoài.

Một học viên thì thào mở miệng.

Một người đứng kế bên cốc đầu h một cái:

- Ngu ngốc, người đi đằng sau mới là Diệp Huyền.

- Người đi phía sau? Không phải chứ, Diệp Huyền cư nhiên là mỹ nữ hả, một nhu tình như lửa, một lạnh như băng sương, hai vị mỹ nữ khí chất hoàn toàn bất đồng này rốt cuộc ai mới là Diệp Huyền?

Gã nhìn chằm chằm vào Phượng Nhu Y và Lãnh Dĩnh Oánh, nước bọt sắp chảy thành dòng.
Chương 264 Đài khiêu chiến (2)

- Ngu ngốc.

Người đứng bên cạnh thật hết nói nổi gã, lại đập thêm cho gã một cú:

- Thiếu niên đi sau tên mập kia mới là Diệp Huyền.

- Đằng sau tên mập?

Người nọ ôm lấy mấy cục u trên đầu, nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện, ở phía sau tên mập kia cư nhiên còn có một thiếu niên mặc võ bào màu xanh, chỉ là ở góc nhìn của gã kia nãy thì thân hình của thiếu niên nọ hoàn toàn bị thân thể to béo của tên mập đi trước che khuất rồi.

Cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người phóng tới, Trần Tinh hưng phấn:

- Ha ha, Huyền thiếu, ngươi nhìn kìa, tất cả mọi người đều đang nhìn về phía chúng ta, oa, có không ít nữ học viên đâu, Huyền thiếu, ngươi nói khí chất của Trần tam thiếu gia ta hôm nay thế nào? Có thể có nữ học viên nào thích ta hay không? Ha ha ha!

Trước mắt bao người, Trần Béo hoàn toàn không biết xấu hổ, nghênh ngang đi tít ở phía trước, quay sang nháy mắt với những nữ học viên đang nhìn về phía này.

Đúng lúc này, một đạo thân ảnh đột nhiên lướt tới từ xa, chặn trước người mấy người Diệp Huyền, đúng là Vân Ngạo Tuyết.

- Diệp Huyền, ai cho ngươi khiêu chiến với Đồng Hồng hả, mau trở về cho ta.

Nàng mang theo vẻ tức giận, mày khẽ nhíu, trong ánh mắt đầy vẻ lo lắng, lớn tiếng tuyên bố:

- Tất cả mọi người nghe đây, ta là lão sư của học viện, bây giờ ta tuyên bố, hủy bỏ khiêu chiến.

- Cái gì? Hủy bỏ?

Tất cả mọi người đều giật mình.

- Chẳng trách tiểu tử này lại không sợ hãi gì hết, hóa ra là đã có âm mưu sẵn rồi, cư nhiên hủy bỏ.

- Khỉ gió, chúng ta ngồi đây đợi cả buổi còn xem cái rắm gì nữa, đúng là xúi quẩy.

- Không có trò hay để xem rồi, lãng phí nhiều thời gian vô ích như vậy.

Tất cả học viên đều ào ào nghị thuận, nhỏ tiếng chửi bới.

- Vân lão sư, đây là khiêu chiến giữa học viên chúng ta, ngươi chỉ là một lão sư, hình như không thể tự tiện hủy bỏ đâu.

Một thành viên của Thái Tử Minh đột nhiên cười lạnh nói.

- Ta nói hủy bỏ là hủy bỏ, sao hả, ngươi muốn cãi lời lão sư sao?

Vân Ngạo Tuyết trừng mắt, lộ ra khí thế.

- Khẩu khí lớn thật đấy, Vân lão sư đúng không, hình như năm nay ngươi mới vừa gia nhập học viện thôi, một phụ đạo viên, có tư cách gì để quản người của Thái Tử Minh ta chứ, huống hồ gì, võ giả khiêu chiến là thần thánh như trời, sao ngươi nói hủy bỏ là hủy bỏ được.

Thành viên kia của Thái Tử Minh cười lạnh, căn bản không thèm xem Vân Ngạo Tuyết ra gì.

- Đúng đó, Vân lão sư, hành động của ngươi hơi quá rồi, chúng ta thân là lão sư, há có thể tùy tiện can thiệp vào khiêu chiến của học viên với nhau.

Đúng lúc này, một vị lão sư tên Lô Hạo đứng lên, thản nhiên mở miệng.

Đây chính là lão sư chủ trì lần khiêu chiến này do Thái Tử Minh mời tới, đương nhiên phải đứng về phía của thành viên Thái Tử Minh rồi.

Thực ra thì lấy thế lực của Thái Tử Minh, có không ít lão sư trong học viện này đều có quan hệ nhất định với bọn họ.

Thần sắc của Vân Ngạo Tuyết hơi khựng lại, lạnh lùng nói:

Advertisements

- Lô Hạo lão sư, ta chỉ biết một chuyện rằng Diệp Huyền là tân sinh do ta dẫn dắt, ta có nghĩa vụ phải bảo vệ sự an toàn của hắn, những thứ khác, ta không quan tâm.

- Vân Ngạo Tuyết lão sư, trong lòng ta tự có cân nhắc.

Diệp Huyền nhìn Vân Ngạo Tuyết đang đứng trước mặt mình với vẻ mặt đầy lo lắng, trong lòng liền có chút cảm động.

- Ngươi thì biết cái gì.

Vân Ngạo Tuyết trừng mắt nhìn, nắm tay của Diệp Huyền, lạnh lùng nói:

- Ngươi không biết đâu, bối cảnh của Thái Tử Minh không đơn giản chút nào, đắc tội với bọn họ thì mặc kệ sau cùng ngươi thắng hay thua đều không phải chuyện tốt.

- Ngạo Tuyết, Lô Hạo lão sư nói không sai, học viên khiêu chiến với nhau, không chỉ đại biểu cho bản thân học viên, mà còn đại biểu cho thân phận võ giả của bọn họ, chúng ta không thể tự tiện can thiệp được. Diệp Huyền đồng học, ngươi cảm thấy thế nào, nam nhân đã nói thì không thể tùy tiện đổi ý được.

Lúc này Ngô Lương cũng chạy tới, nhìn thấy Vân Ngạo Tuyết nắm tay Diệp Huyền, trên mặt thì lộ ra vẻ lo lắng, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu, mở miệng nói.

Ánh mắt của gã liếc qua Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y, trong mắt đột nhiên xuất hiện một tia kinh diễm, bất giác liền lộ ra chút háo sắc.

Diệp Huyền ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Ngô Lương, hoàn toàn bắt đến tia háo sắc tham lam vừa xuất hiện trong mắt gã, lập tức lạnh lùng nói:

- Ngươi là ai? Lời ta nói ra, có đổi ý hay không thì hình như cũng không liên quan gì tới ngươi đúng không? Hơn nữa, hai chữ Ngạo Tuyết này cũng là ngươi có thể gọi sao?

Thần sắc của Ngô Lương ngây ra, thiếu chút nữa đã nổi trận lôi đình.

- Sao hả, Diệp Huyền, lời khiêu chiến là ngươi nói trước đó, không phải là muốn lâm trận đổi ý đấy chứ, ta vốn còn cho rằng ngươi cũng là một nhân vật, nào ngờ chỉ có vậy mà thôi.

Đồng Hồng ngồi ngay ngắn trên đài khiêu chiến cả buổi rốt cuộc cũng đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, lạnh lùng cười giễu.

- Ta vốn còn định cho ngươi ngồi thêm một chút, bất quá nếu như ngươi đã vội vã muốn nằm xuống thì ta sẽ thành toàn cho ngươi.

Diệp Huyền lạnh giọng đáp lại, hắn vỗ vỗ bả vai của Vân Ngạo Tuyết, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía mình, cười khẽ nói:

- Vân lão sư, chẳng lẽ ngươi vẫn không tin ta hay sao.

Nói xong lời này thì Diệp Huyền không biết khi nào đã thoát khỏi hai tay của Vân Ngạo Tuyết, đi về phía đài khiêu chiến.

Thanh âm và ánh mắt của Diệp Huyền lúc này đã khắc sâu vào trong mắt của Vân Ngạo Tuyết, đó là vẻ tự tin ngạo nhiên tràn trề, cao cao tại thượng, quân lâm thiên hạ, giống như chúa tể giữa đất trời đang nghiêng mình nhìn về phía con dân bên dưới.

Không biết vì sao, trong nháy mắt này lại khiến cho Vân Ngạo Tuyết sinh ra cảm giác tim đập thình thịch.

Đợi tới khi nàng khôi phục lại thì đã thấy Diệp Huyền bước lên trên đài khiêu chiến, bước từng bước về phía Đồng Hồng.

- Ai, tên chết tiệt này!

Vân Ngạo Tuyết tức giận tới mức giẫm chân, ánh mắt lóe lóe, nàng biết rõ bản thân mình không thể nào ngăn cản khiêu chiến được, cho nên ra sức chăm chú nhìn, chuẩn bị bất kỳ lúc nào cũng có thể ra tay cứu, quyết không thể để cho tính mạng Diệp Huyền gặp phải nguy hiểm.

- Ngươi rốt cuộc cũng tới, ta còn tưởng là ngươi không dám đi lên đấy chứ.

Đồng Hồng cười dài, ánh mắt lạnh lẽo.

- Bớt nói nhảm đi, ta đang bận lắm.

Diệp Huyền phất tay, hoàn toàn không thèm để ý chút nào.
Chương 265 Một chiêu đã thu (1)

Đồng Hồng nghe vậy thì ánh mắt khựng lại, hung tợn nói:

- Muốn chết, ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ triệt để phế bỏ ngươi, cho ngươi từ một thiên tài trở thành một phế nhân, hy vọng tới lúc đó ánh mắt của ngươi vẫn còn có thể ngông cuồng như vậy.

Lời vừa dứt thì khí thế trên người của gã nháy mắt liền bạo phát ra, một cỗ kình khí quét ngang, không khí xung quanh dường như cũng bị ảnh hưởng, bắt đầu vù vù xoay tròn, hóa thành một cỗ áp lực khủng bố bao phủ trên người của Diệp Huyền.

Diệp Huyền lập tức cảm giác được chính mình giống như bị ngàn cân đè nặng.

- Huyền áp?

Đôi mắt Diệp Huyền hơi ngưng tụ, đúng là có chút giật mình, không ngờ khả năng nắm giữ huyền khí của đối phương đã tới mức độ này, khiến cho huyền khí dưới khí thế của bản thân hình thành một loại uy áp, mang tới áp lực cực lớn trên tinh thần cho đối thủ.

Điều này hiển nhiên phải khiến huyền khí vận chuyển tới một mức độ cực kỳ thâm hậu, hơn nữa, muốn hình thành huyền áp thì huyền khí trong cơ thể phải vô cùng tinh thuần, đây là công pháp địa phẩm trở lên mới có thể có uy lực như vậy.

Chẳng trách người này có thể đứng hàng thứ ba mươi sáu trong phong vân bảng của học viện, đúng là có chút thực lực.

Nhìn thấy vẻ ngưng trọng trong ánh mắt Diệp Huyền, trong đôi mắt lạnh như băng của Đồng Hồng lộ ra ý cười lạnh.

- Mới có thế này thôi đã khiến cho ngươi giật mình rồi sao? Dưới huyền áp của ta, ta cũng rất tò mò, thực lực của ngươi bây giờ còn có thể phát huy ra được mấy phần, bất quá bấy nhiêu vẫn chưa xong đâu, tiếp tục cho ngươi biết võ hồn của Đồng Hồng ta.

Lời vừa dứt thì Đồng Hồng đột nhiên cười lạnh một tiếng, bên ngoài thân thể của gã đột nhiên lóe lên một đạo quang mang mờ ảo, một đoàn hư ảnh màu đen liền xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn, hắc ảnh nhúc nhích, lại biến ảo thành một con mèo đen.

Con mèo này vừa xuất hiện thì trong hư không lập tức xuất hiện một loại khí tức âm lãnh, đôi mắt u lãnh tựa như hắc bảo thạch của nó nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, một cỗ hàn khí tự nhiên vây quanh toàn thân Diệp Huyền.

Chẳng những Diệp Huyền, ngay cả những học viên đứng bên dưới đài khiêu chiến nháy mắt liền nổi da gà, toát ra một tia hàn khí.

- Võ hồn của ta chính là quỷ ảnh miêu!

Đồng Hồng cười lạnh.

Quỷ ảnh miêu thuộc về ám hệ võ hồn, những kẻ có được loại võ hồn này thì phương diện tốc độ và ẩn nấp sẽ được gia tăng rất nhiều, thường xuất quỷ nhập thần, hơn nữa bên trong huyền khí có chứa một cỗ lãnh ý đặc biệt âm lãnh, có thể ăn mòn và đông lại huyền khí của người khác trong một lúc.

Ở trong rất nhiều võ hồn, quỷ ảnh miêu này thuộc loại khá là mạnh.

Sau khi thi triển ra võ hồn quỷ ảnh miêu, vẻ đắc ý và nụ cười lạnh trên mặt Đồng Hồng chẳng những không dừng lại, mà càng thêm sáng lạn hơn.

- Bây giờ trong lòng ngươi đã bắt đầu tuyệt vọng hay chưa? Bất quá chớ nên vội, đây còn không phải trọng điểm, thứ sẽ khiến ngươi tuyệt vọng thật sự chính là cái này!

Đồng Hồng khẽ quát một tiếng, tiếng ong ong vang ra, phía trên võ hồn quỷ ảnh miêu kia cư nhiên xuất hiện hai đạo quang hoàn màu đen, hai đạo quang hoàn qua lại xen kẽ nhau, khí tức lạnh lẽo quỷ dị kia nháy mắt lại gia tăng mấy lần.

Hàn ý mãnh liệt khiến cho tất cả học viên khác ở đài khiêu chiến đều lùi lại, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.

- Nhị tinh võ hồn, cư nhiên là nhị tinh võ hồn.

Advertisements

- Đồng Hồng này che giấu sâu thật đấy, võ hồn của hắn đột phá nhị tinh khi nào vậy? Sao ta không biết thế này.

- Tâm cơ đáng sợ thật đấy, lấy thực lực của hắn, một khi võ hồn đột phá thì vị trí thứ ba mươi sáu kia căn bản không phải thực lực thật sự của hắn, e là có thể nhảy vào hàng hai mươi của phong vân bảng đó.

- Diệp Huyền này xui xẻo rồi.

Chỉ thoáng một cái thì dưới đài khiêu chiến lại ồn ào nghị luận, tất cả mọi người đều giật mình nhìn võ hồn mà Đồng Hồng đã phóng xuất ra với vẻ khiếp sợ không dám tin.

Nhị tinh võ hồn, so với nhất tinh võ hồn thì cường đại hơn rất nhiều.

Ở Huyền Linh học viện, các học viên chỉ cần đạt tới võ sư tam trọng thì đã có tư cách tốt nghiệp, cho nên phần lớn học viên bình thường đều một lòng tu luyện.

Bởi vậy cho nên khi còn ở trong học viện rất ít có học viên nào chịu tăng võ hồn lên nhị tinh, chỉ có những gia tộc lớn có bối cảnh thâm hậu, có thể tìm được huyền thú và luyện hồn sư thì mới có điều kiện này.

- Võ sư nhị trọng, võ hồn nhị tinh, Đồng Hồng không hổ là cao tầng của Thái Tử Minh, cao thủ hàng đầu của phong vân bảng, hắn lần này cư nhiên bộc lộ ra hết tất cả bao gồm lá bài tẩy này, chỉ sợ là thật sự nổi giận với Diệp Huyền, muốn lập uy trước mắt tất cả mọi người, Diệp Huyền này chắc căn bản là không đỡ nổi mấy chiêu của Đồng Hồng đâu.

Mấy tên học viên khác có tên trên phong vân bảng liền nghiêm mặt đánh giá.

- Mấy chiêu?

Kẻ đứng bên cạnh không khỏi cười nhạo một tiếng:

- Ngươi xem so sánh khí thế của hai người đi, ta dám cam đoan, Diệp Huyền đối mặt với Đồng Hồng, tuyệt đối là nháy mắt sẽ bị đánh bẹp ngay.

- Nói đúng lắm, nếu như tiểu tử kia có thể đỡ nổi một chiêu của Đồng Hồng mà không thua thì cũng xem như kinh diễm tuyệt luân rồi.

Mọi người ồn ào bàn tán, còn mấy người Lãnh Dĩnh Oánh thì cũng nghiêm mặt hẳn lên, siết chặt hai tay, âm thầm cầu nguyện cho Diệp Huyền, đầy lo lắng.

- Tiểu tử, bây giờ đã bắt đầu tuyệt vọng hay chưa? Lần khiêu chiến này là tự ngươi nói ra, chỉ sợ là lúc ngươi nói ra không hề nghĩ tới sẽ có kết cục như vậy đúng không.

Đồng Hồng mở miệng, bước lên trước, huyền áp khủng khiếp kia càng trở nên cường đại hơn, hung hăng trấn áp lên người Diệp Huyền, xen lẫn khí tức lạnh lẽo của quỷ ảnh miêu, giống như muốn triệt để đông cứng không khí xung quanh Diệp Huyền vậy.

- Chỉ là một chút huyền áp mà thôi, cần ra vẻ tới vậy hay sao, chút huyền áp này đối với Diệp Huyền ta chẳng là gì hêt.

Trên đài khiêu chiến, Diệp Huyền cười lạnh, mở miệng nói, ánh mắt bình tĩnh đi lên phía trước.

Không khí quanh người hắn đột nhiên lưu động vô cùng quỷ dị, giống như ánh mặt trời nóng rực chiếu lên trên nền tuyết trắng, nháy mắt liền quét sạch cỗ huyền áp khủng bố kia.

- A?

Đôi mắt của Đồng Hồng hơi khựng lại, gã có thể cảm giác được, huyền áp mà mình phóng xuất ra, ngay khi vừa tiến vào phạm vi quanh thân Diệp Huyền thì giống như bị cuốn vào trong một dòng xoáy mạnh, nhanh chóng lưu chuyển hóa giải, nháy mắt liền tán loạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK