Ánh mắt của Diệp Huyền mang theo âm trầm, lần này là có chút vướng tay chân, muốn đánh giết Thiên Nhãn Pháp Vương mặc Thiên phẩm Long Ma Khải Giáp, độ khó không phải lớn một cách bình thường.
- Ha ha, muốn giết bản Pháp Vương, các ngươi cũng quá ý nghĩ kỳ lạ đi, các ngươi cho rằng bản Pháp Vương đi tới Hắc Long cung, sẽ một chút chuẩn bị cũng không có sao?
Nhìn thấy Diệp Huyền cùng Dao Nguyệt Vũ Đế khiếp sợ, Thiên Nhãn Pháp Vương cười ha hả, trong tiếng cười tràn ngập càn rỡ.
Năm đó Chấp Pháp điện thiết kế Thương Minh cùng Hải tộc liên thủ, giết chết Hắc Long cung, người của Hắc Long cung đối với người Chấp Pháp điện, nhất định tràn ngập cừu hận.
Thêm vào ngay cả Hư Không Pháp Vương cũng vẫn lạc ở Vô Tận Hải, làm cho Chấp Pháp điện đối với Thiên Nhãn Pháp Vương chuyến này an nguy, vô cùng lo lắng.
Lần này Thiên Nhãn Pháp Vương làm đại biểu Thánh Thành đến Thiên Hải Thành, tuy Hắc Long cung tất nhiên không dám ban ngày ban mặt động thủ, nhưng mà vì để ngừa vạn nhất, Chấp Pháp điện điện chủ Long Chiến vẫn giao Thiên phẩm Long Ma Khải Giáp cho Thiên Nhãn Pháp Vương.
Lấy thực lực của Thiên Nhãn Pháp Vương, cộng thêm Thiên phẩm Long Ma Khải Giáp, trên đời này cường giả có thể lưu lại hắn, đã ít lại càng ít.
- Liền để bản tọa nhìn, hai gia hỏa giả thần giả quỷ các ngươi, đến tột cùng lai lịch ra sao.
Bàn tay của Thiên Nhãn Pháp Vương bay thẳng đến Diệp Huyền, muốn lấy mặt nạ trên mặt đối phương.
Dao Nguyệt Vũ Đế không nói một lời, lần thứ hai vỗ ra một chưởng, phịch một tiếng, thân hình của Dao Nguyệt Vũ Đế vẫn không nhúc nhích, mà Thiên Nhãn Pháp Vương thì lùi về sau hai bước, nhưng thân hình của hắn không có một chút dừng lại, lần thứ hai tấn công lên.
Ầm ầm ầm...
Tiếng oanh kích liên tiếp truyền đến, toàn bộ đáy biển như nhấc lên sóng to gió lớn, tảng lớn tảng lớn hải sa bốc lên, đại địa cấp tốc rạn nứt, giống như ngày tận thế tới.
Thời gian trong chớp mắt, Dao Nguyệt Vũ Đế cùng Thiên Nhãn Pháp Vương đã giao thủ hơn mười chiêu, dĩ nhiên thế lực ngang nhau.
- Hừ, tu vi của ngươi là cao hơn ta, nhưng có thể làm sao? Bản tọa có Thiên phẩm Long Ma Khải Giáp phòng ngự, ngươi ngay cả phòng ngự của bản tọa cũng không phá ra được, lại còn nói gì tới đánh giết bản tọa?
Thiên Nhãn Pháp Vương cười lạnh liên tục, đồng thời đối với thân phận của Dao Nguyệt Vũ Đế cũng không ngừng suy đoán? Tu vi như thế, đã bước vào cửu giai tam trọng đỉnh phong, nhóm cường giả này, trên đại lục ngoại trừ chưởng giáo của bảy đại tông môn, cùng với lãnh tụ của một ít thế lực lớn, căn bản cực kỳ ít a.
Người này là ai?
Vốn, Thiên Nhãn Pháp Vương còn suy đoán, đối phương có thể sẽ là Hắc Long cung cung chủ, chỉ là rất nhanh liền bị hắn phủ định, nếu như là Hắc Long cung chủ, căn bản không cần giấu đầu lòi đuôi, Hắc Long cung cùng Chấp Pháp điện cừu hận, mọi người rõ ràng trong lòng, ở chốn không người này, căn bản không cần ẩn giấu thân phận của mình.
Chẳng lẽ là Đế lão nào đó của Thần Đô?
Thế nhưng Thần Đô Đế lão, hắn coi như chưa từng thấy, đại thể cũng có nghe nói, người này cũng không giống.
Vậy đối phương đến cùng là ai?
Trong lòng Thiên Nhãn Pháp Vương không ngừng suy đoán, buồn bực đến cực điểm.
Đối diện, Dao Nguyệt Vũ Đế thấy mình mấy lần không phá ra được Thiên Nhãn Pháp Vương phòng ngự, trong lòng cũng khá phiền muộn.
- Tiêu Dao, Thiên phẩm Long Ma Khải Giáp trên người người này, phòng ngự quá mức kinh người, trừ khi ta sử dụng tới Kiểu Nguyệt Võ Hồn, lấy ra Thần Âm Cầm mới có thể trọng thương...
Nàng ánh mắt lập loè, truyền âm cho Diệp Huyền nói.
- Không được.
Diệp Huyền quả quyết nói:
- Hiện tại người Chấp Pháp điện không biết ngươi còn sống, hoặc là nói, bọn họ căn bản không có suy nghĩ tới trên người ngươi. Năm đó thời điểm ngươi ở Hắc Long cung, cũng không cùng Chấp Pháp điện phát sinh giao thủ chính diện, mà là ở phía sau ngăn cản cường giả Hải tộc, cho nên đối phương hoài nghi đến trên người ngươi còn cần một ít thời gian, nhưng nếu ngươi sử dụng tới Kiểu Nguyệt Võ Hồn, lấy ra Thần Âm Cầm, như vậy ngớ ngẩn cũng biết ngươi là Dao Nguyệt Vũ Đế.
- Chúng ta chỉ cần giết Thiên Nhãn Pháp Vương này, không phải được sao? Đến thời điểm hắn vừa chết, lại có ai biết là ta đã hạ thủ.
- Vẫn quá mạo hiểm.
Diệp Huyền ở trong bóng tối lắc đầu nói:
- Lần này Chấp Pháp điện phái ra Thiên Nhãn Pháp Vương đến, khẳng định đã sớm chuẩn bị, ta hoài nghi mỗi tiếng nói cử động của hắn, đều sẽ được truyền quay lại Huyền Vực, vì lẽ đó vạn nhất ngươi bại lộ thân phận, ngươi là không có chuyện gì, nhưng Nguyệt Thần cung chỉ sợ sẽ phiền phức.
Nếu để cho người của Chấp Pháp điện biết là Dao Nguyệt Vũ Đế giết Hư Không Pháp Vương cùng Thiên Nhãn Pháp Vương, Nguyệt Thần cung tất nhiên sẽ rơi vào nguy nan, đây là Diệp Huyền không muốn nhìn thấy.
Chấp Pháp điện cùng Vô Lượng Sơn ngay cả Đông Lăng Hạ gia cũng dám diệt, không hẳn không dám diệt Nguyệt Thần cung.
- Nhưng nếu vẫn tiếp tục đánh như thế, cũng chia không ra kết quả...
- Doanh Thai, lẽ nào ngươi ngay cả ta cũng không tin sao, nếu ta dám đưa đối phương ra, tự nhiên là đã sớm chuẩn bị.
Diệp Huyền đột nhiên khẽ mỉm cười.
Bạch!
Thân hình hắn đột nhiên lao ra, nắm chặt Tài Quyết Chi Kiếm trong tay, một chiêu kiếm chém về phía Thiên Nhãn Pháp Vương.
- Chỉ bằng ngươi cũng muốn thương tổn đến ta? Hừ, bản tọa đứng để ngươi đánh cũng được.
Thiên Nhãn Pháp Vương nhìn thấy Diệp Huyền cử động, xem thường nở nụ cười, thân hình lại thật sự không né tránh chút nào, phịch một tiếng, trọng kiếm màu đen bổ vào trên người hắn, thân thể Thiên Nhãn Pháp Vương chỉ hơi loáng một cái, liền bình yên vô sự.
- Chết!
Mà tay hắn thì vồ một cái, bàn tay khủng bố vồ nát dòng nước, trực tiếp chụp vào trên mặt nạ của Diệp Huyền.
- Đi!
Diệp Huyền khẽ quát một tiếng, thân hình trực tiếp lướt về phía biển sâu, thân hình của Dao Nguyệt Vũ Đế loáng một cái, cũng theo sát.
- Muốn chạy?
Thiên Nhãn Pháp Vương cười lạnh một tiếng, đuổi theo sau lưng Diệp Huyền, ngay thời điểm hắn mới vừa tiến vào một mảnh san hô, đột ngột...
Ong ong ong!
Từng tia sáng mông lung đột nhiên bắt đầu bay lên, những tia sáng này cấp tốc ngưng tụ thành một tấm bình phong, đột nhiên bao vây Thiên Nhãn Pháp Vương ở trong đó.
- Cái gì?
Thiên Nhãn Pháp Vương ngẩn ra, liền phát hiện mình bị vây ở trong một lồng ánh sáng trận pháp.
Ầm!
Hắn một chưởng vỗ ở trên lồng ánh sáng, toàn bộ lồng ánh sáng nhất thời kịch liệt lay động lên, nhưng tùy theo lại khôi phục yên tĩnh, trong lòng hắn giật nảy cả mình, đây là lồng ánh sáng gì, uy lực dĩ nhiên đáng sợ như thế?
Chương 1747 Con mắt thứ ba (1)
Nhưng trong nháy mắt, hắn liền bình tĩnh lại, cười nhạo nói:
- Nhốt ta lại có thể làm sao? Các ngươi ngay cả phòng ngự của bản tọa cũng không phá được, còn có thể giết ta sao?
Bất kỳ trận pháp nào cũng cần năng lượng chống đỡ, Thiên Nhãn Pháp Vương tin tưởng chỉ cần mình không ngừng ra tay, liền nhất định có thể phá tan trận pháp này.
- Thật không?
Diệp Huyền cười lạnh.
- Động thủ!
Theo hắn quát lạnh một tiếng, loạch xoạch, hai tiếng xé gió vang lên, bên cạnh Thiên Nhãn Pháp Vương dĩ nhiên lần thứ hai xuất hiện hai bóng người, trong đó một đạo chính là Kim Lân, một đạo khác, là Hải tộc U Minh Vũ Đế.
- Cái gì, Hải tộc cùng Yêu tộc? Các ngươi...
Nhìn thấy U Minh Vũ Đế cùng Kim Lân, Thiên Nhãn Pháp Vương trừng lớn hai mắt, miệng khiếp sợ như có thể nhét vào mấy quả trứng gà, ánh mắt hoàn toàn bối rối.
Tại sao người của Hắc Long cung sẽ cùng Hải tộc còn có Yêu tộc cấu kết? Chẳng lẽ Yêu tộc cùng Hải tộc đã liên hợp, muốn đối phó Nhân tộc sao?
Trong lòng Thiên Nhãn Pháp Vương giống như cuốn lên sóng to gió lớn, thời khắc này, hắn liền đem mình nghe thấy, ngay lập tức đưa tin ra ngoài.
Ở trong lúc Thiên Nhãn Pháp Vương khiếp sợ, bốn người Diệp Huyền phân biệt đứng ở bốn tiết điểm, điên cuồng ra tay.
- Ngưng Chân Bí Thuật.
Lần này, Diệp Huyền không có nương tay, Huyền Nguyên trong cơ thể thôi thúc đến mức tận cùng, ầm ầm, trên Độc Tài Chi Kiếm ánh chớp phun trào, phảng phất như một đạo thiên lôi từ trên trời giáng xuống, ầm ầm phách ở trên người Thiên Nhãn Pháp Vương.
Ầm một tiếng, tuy lôi điện chi lực đáng sợ trải qua Long Ma Khải Giáp chống đỡ, đã cực kỳ yếu ớt, nhưng lôi điện chi lực vẫn xuyên thấu qua Long Ma Khải Giáp đánh vào trong thân thể Thiên Nhãn Pháp Vương.
- Thần Linh Đồng Thị... Băng Hỏa Song Bạo!
Sau đó, một luồng lực lượng Băng Hỏa song hệ khủng bố, sau khi trải qua Long Ma Khải Giáp suy yếu, ở trong đầu óc của Thiên Nhãn Pháp Vương nổ tung.
Đồng thời, U Minh Vũ Đế, Kim Lân, còn có Dao Nguyệt Vũ Đế cũng phát động tiến công.
Tứ đại Vũ Đế tam trọng liên thủ tiến công đến tột cùng có bao nhiêu đáng sợ? Không có ai biết, lực lượng oanh kích đáng sợ từ bốn phía kéo tới, điên cuồng tràn vào trong cơ thể Thiên Nhãn Pháp Vương.
Xì xì!
Thiên Nhãn Pháp Vương phun ra một ngụm máu tươi, dù có Long Ma Khải Giáp phòng ngự, hắn vẫn chịu đến một chút thương nhẹ, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể xuất hiện vết rạn nứt.
- Trở lại.
Diệp Huyền cao quát một tiếng, sau một đòn, đòn thứ hai đã nổ ra.
Ầm một tiếng.
Thân thể Thiên Nhãn Pháp Vương chấn động, máu tươi dọc theo khóe miệng của hắn lướt xuống, trong mắt lộ ra kinh sợ.
Nếu như ở trong chiến đấu bình thường, cho dù là bốn người Diệp Huyền liên thủ tiến công, hắn cũng sẽ không có chút e ngại, bởi vì hắn hoàn toàn có thể thông qua các loại thủ đoạn đến tan mất công kích của đối phương.
Nhưng mà bây giờ bị nhốt trong trận pháp, hầu như chính là một mục tiêu sống, bốn người Diệp Huyền từ bốn phương hướng phân biệt tiến công, hết thảy lực lượng giống như được ngưng tụ, hết thảy đánh vào trong cơ thể hắn, ngay cả một tia cũng không có phát tán ra ngoài, đã như thế, hắn chịu đựng uy lực, tuyệt đối là gấp đôi tình huống bình thường.
Càng làm cho hắn kinh nộ chính là, trận pháp nhốt hắn lại, phảng phất như còn có một loại hiệu quả gia trì công kích, làm cho công kích của đám người Diệp Huyền được phóng to vô hạn.
Nói cách khác, nhìn bề ngoài, chỉ là bốn người Diệp Huyền đang ra tay, nhưng tình huống thực tế, bốn người bọn họ liên thủ ở dưới trận pháp gia trì, hầu như tương đương với tám tên, thậm chí mười tên Vũ Đế tam trọng phát động tiến công với hắn.
Một nguồn lực lượng kinh khủng như thế, nếu tiếp tục nữa, cho dù trên người hắn mặc Thiên phẩm Long Ma Khải Giáp, cũng đủ để tươi sống đè chết hắn.
Hơn nữa càng làm cho hắn kinh nộ chính là, trong công kích của đám người Diệp Huyền, còn xen lẫn một ít linh hồn cùng hồn lực xung kích, khiến cho hắn căn bản khó lòng phòng bị.
- Đáng chết, các ngươi cho rằng bản tọa không phá ra được đại trận này sao?
Thiên Nhãn Pháp Vương vốn đang chuẩn bị chậm rãi phá tan đại trận, nhưng bây giờ là không thể kiềm được, vù, trên đỉnh đầu hắn, một thiên nhãn to lớn đột nhiên hiện lên, mang theo một luồng lực lượng hủy diệt làm người ta sợ hãi, cấp tốc tràn ngập.
Bốn phía thiên nhãn kia, chín đạo tinh hoàn qua lại rung động, tỏa ra Võ Hồn gợn sóng ngập trời, hư không không ngừng lay động.
Một luồng lực lượng kinh khủng, ở trung tâm thiên nhãn ngưng tụ, muốn đánh nổ trận pháp phía trước.
- Thiên Nhãn Võ Hồn... Quang Minh Hủy Diệt!
Vù!
Một đạo Quang Minh Hủy Diệt vô hình từ trung tâm tròng mắt bắn mạnh ra, chỉ nghe ầm một tiếng, Diệp Huyền bố trí trận pháp chia năm xẻ bảy, hư không xuất hiện một lỗ thủng dài đến ngàn mét, chậm rãi khép lại.
- Đã sớm chờ ngươi đã lâu.
Trận pháp bình phong bị hủy, trên mặt Diệp Huyền không những không có một chút kinh sợ, trái lại lộ ra một tia mừng như điên.
Trên đỉnh đầu hắn cấp tốc lao ra một bóng đen, chính là Thôn Phệ Võ Hồn cầm chiến đao, không chờ Thiên Nhãn Pháp Vương có phản ứng, oanh… đã bổ đi tới.
- A!
Thiên Nhãn Pháp Vương kêu thảm thiết, thiên nhãn ở dưới một đao của Diệp Huyền, dĩ nhiên trong nháy mắt bị đánh ra vết nứt, bắn mạnh ra lực lượng Võ Hồn mông lung.
Trong lòng hắn nhất thời sợ đến hồn phi phách tán, bóng người màu đen này rốt cuộc là thứ gì, dĩ nhiên có thể đánh nát Thiên Nhãn Võ Hồn của hắn.
Phải biết, Thiên Nhãn Võ Hồn của hắn đã đạt đến Cửu Tinh, uy lực kinh người, phòng ngự cũng cực kỳ đáng sợ, coi như là đối mặt siêu phẩm Võ Hồn Hắc Long Võ Hồn trong truyền thuyết cũng dám chính diện tranh tài một phen, nhưng ở dưới bóng người màu đen kia công kích, dĩ nhiên lập tức liền nứt ra, Thiên Nhãn Pháp Vương sợ đến vội vàng muốn thu hồi Thiên Nhãn Võ Hồn lại.
- Muốn chạy trốn, không dễ như vậy, thôn phệ cho ta!
Diệp Huyền khẽ quát một tiếng, chỉ thấy trên ngực Thôn Phệ Võ Hồn đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy, vòng xoáy này sinh ra sức hút đáng sợ, vèo một cái, thôn phệ Thiên Nhãn Võ Hồn của Thiên Nhãn Pháp Vương vào, Thiên Nhãn Pháp Vương ngay cả thu cũng không kịp thu.
Quỷ dị chính là, ngoại trừ Thiên Nhãn Võ Hồn của Thiên Nhãn Pháp Vương, tất cả mọi thứ khác đều không có chịu đến Thôn Phệ Võ Hồn của
Diệp Huyền ảnh hưởng, phảng phất như lực cắn nuốt khủng bố kia căn bản không tồn tại.
Chỉ có Kim Lân hồn niệm mạnh mẽ, cảm nhận được một luồng lực lượng rung động giáng lâm, khiến cho hồn niệm của hắn không tự chủ được run lẩy bẩy.
Chương 1748 Con mắt thứ ba (2)
- Hồn niệm của Điện hạ thực sự là quá khủng bố, mỗi một lần nhìn thấy cũng làm cho Kim gia ta có loại cảm giác kinh hồn bạt vía, cõi đời này tại sao có thể có hồn niệm khủng bố như thế?
Trong lòng Kim Lân âm thầm run cầm cập, không khỏi nói thầm không ngớt.
Thôn Phệ Võ Hồn đứng ngạo nghễ ở trong biển, sau khi thôn phệ Thiên Nhãn Võ Hồn, trên người nó có đạo đạo bí văn lưu chuyển.
Vô số lực lượng Võ Hồn quỷ dị chậm rãi ngưng tụ đến mi tâm của hắn, xì, mi tâm lặng yên nứt ra một lổ hổng, dĩ nhiên mọc ra một con mắt màu đen, có chút tương tự Thiên Nhãn Võ Hồn thu nhỏ lại.
Thiên Nhãn Pháp Vương cố nén trong đầu đau nhức thấy cảnh này, sắc mặt đều thay đổi, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Đây rốt cuộc là món đồ quỷ quái gì, thực sự là đáng sợ, một hồi liền thôn phệ Thiên Nhãn Võ Hồn của mình vào, hơn nữa bỗng dưng mọc ra một con mắt, hắn là Chấp Pháp điện Pháp Vương, trong lòng lại không tên sinh ra một luồng hoảng sợ.
Trong lòng Diệp Huyền cũng rất tò mò, Thôn Phệ Võ Hồn lại mọc ra con mắt thứ ba, thực sự là quá quái dị, hắn hơi thôi thúc Thôn Phệ Võ Hồn, chỉ thấy xèo một tiếng, một đạo Quang Minh Hủy Diệt từ trong con mắt thứ ba của Thôn Phệ Võ Hồn bắn ra, lập tức bắn tới trên người Thiên Nhãn Pháp Vương.
Phịch một tiếng, lực lượng hủy diệt khủng bố bắn mạnh, Thiên Nhãn Pháp Vương kêu thảm một tiếng, bỗng dưng bay ngược ra ngoài, hắn sợ hãi phát hiện đạo Quang Minh Hủy Diệt này sau khi tới Long Ma Khải Giáp, như xuyên thấu qua Long Ma Khải Giáp, ở trên người hắn lưu lại một lỗ thủng to bằng đầu ngón tay.
Thần thức của Diệp Huyền cũng nhận ra được điểm này, trong lòng thầm giật mình, không nghĩ tới con mắt thứ ba của Thôn Phệ Võ Hồn có thể xuyên thấu Long Ma Khải Giáp phòng ngự, chuyện này quả thật là quá biến thái.
Nếu như nói công kích bình thường ở dưới Long Ma Khải Giáp có thể bị suy yếu bảy phần mười hoặc tám phần mười, nhưng con mắt thứ ba của Thôn Phệ Võ Hồn công kích có thể không nhìn Long Ma Khải Giáp phòng ngự, nhiều nhất chỉ bị suy yếu ba phần mười hoặc bốn phần mười.
- Đi!
Thiên Nhãn Pháp Vương sợ đến hồn phi phách táng, không dám tiếp tục ham chiến, xoay người muốn bước vào hư không, chạy khỏi nơi này.
- Muốn đi, hỏi qua ta chưa?
Diệp Huyền quát lạnh một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện một núi đá, hóa thành một ngọn núi to lớn, bịch một tiếng liền đập Thiên Nhãn Pháp Vương từ trong hư không bay ra, chính là Trấn Nguyên Thạch.
Sau đó Diệp Huyền thôi thúc con mắt thứ ba của Thôn Phệ Võ Hồn, chỉ thấy vô số Quang Minh Hủy Diệt bắn ra, không ngừng xạ ở trên người Thiên Nhãn Pháp Vương.
Lúc này Thiên Nhãn Pháp Vương cũng không còn bất kỳ ý nghĩ giao chiến, một lòng muốn chạy trốn, thế nhưng ở dưới bốn người Diệp Huyền vây quanh, hắn có thể trốn đi nơi nào, ở dưới Thôn Phệ Võ Hồn công kích, hắn kêu rên liên hồi, trên người nhất thời xuất hiện vô số hang động, máu tươi từ bên trong bắn nhanh ra.
Ở sau khi bắn ra mấy chục đạo Quang Minh Hủy Diệt, Diệp Huyền rõ ràng cảm giác được trên người Thôn Phệ Võ Hồn truyền đến một cảm giác uể oải, hiển nhiên là tiêu hao quá lớn, liền thu hồi Thôn Phệ Võ Hồn vào trong đầu.
Chỉ là trải qua luân phiên công kích như vậy, Thiên Nhãn Pháp Vương tuy không chết, nhưng cả người đã vết thương đầy rẫy, một thân thực lực chỉ còn dư lại một hai phần mười.
- Chết!
Diệp Huyền tiếp tục triển khai Băng Hỏa Song Bạo, uy lực Băng Hỏa nhị trọng khủng bố ở trong đầu Thiên Nhãn Pháp Vương liên tục nổ tung, rốt cục phịch một tiếng, hắn trợn to hai mắt kinh nộ, linh hồn trong nháy mắt mất đi, bị mất mạng tại chỗ.
- Hô!
Diệp Huyền thở ra một hơi, vì giết chết Thiên Nhãn Pháp Vương, hắn hầu như tiêu hao sạch lực lượng của Tuyệt Âm Chi Thủy trong đầu, Cửu U Minh Viêm cùng Tử Thương Viêm cũng hư nhược không ít, chỉ cảm thấy đầu óc uể oải.
- Đúng là mệt, Thiên Nhãn Pháp Vương này còn thật khó giết.
Diệp Huyền thở một hơi nói.
Một bên Dao Nguyệt Vũ Đế, Kim Lân, U Minh Vũ Đế đều ngây ngốc nhìn Diệp Huyền, phảng phất như nhìn thấy quỷ, vẻ mặt chấn động.
Thiên phẩm Long Ma Khải Giáp được xưng ở trong Vũ Đế tam trọng phòng ngự vô địch, đây tuyệt đối không phải tùy tiện nói một chút, vừa nãy bốn người bọn họ liên thủ, cũng chỉ là thương tổn được Thiên Nhãn Pháp Vương.
Không nghĩ tới Diệp Huyền một trận đánh túi bụi, lại trực tiếp mài chết Thiên Nhãn Pháp Vương, mọi người chỉ cảm thấy tâm thần bị trùng kích cực lớn.
- Thiên phẩm Long Ma Khải Giáp này không tệ, ta muốn.
Sau khi Thiên Nhãn Pháp Vương vẫn lạc, Long Ma Khải Giáp trên người hắn ngay lập tức thành vật vô chủ, bị Diệp Huyền trực tiếp nắm ở trong tay, tại chỗ tế luyện.
Sau một nén nhang, trên người Diệp Huyền hơi lóe lên, Thiên phẩm Long Ma Khải Giáp trong tay hắn bị luyện hóa biến mất, mà trên người hắn nguyên lai mặc Địa phẩm Long Ma Khải Giáp, thì lạch cạch một hồi rơi trên mặt đất.
Một tên võ giả, tình huống thông thường chỉ có thể luyện hóa một huyền giáp, một khi luyện hóa tân áo giáp, áo giáp nguyên lai sẽ bị gạt ra.
Mặc vào Long Ma Khải Giáp mới, cảm nhận được phòng ngự mạnh mẽ, trong lòng Diệp Huyền nhất thời mừng rỡ không thôi, hắn bây giờ, coi như là đứng để một tên Vũ Đế tam trọng giết, đối phương cũng rất khó giết hắn.
- Chúng ta đi thôi.
Một kiếm chém thi thể Thiên Nhãn Pháp Vương thành than cốc, Diệp Huyền nhìn đám người Dao Nguyệt Vũ Đế nói một câu, đoàn người rất nhanh biến mất ở đáy biển.
Sau khi đám người Diệp Huyền rời đi nửa canh giờ.
Vù!
Một bóng người màu đỏ thẫm đột nhiên hiện ra, chính là Hồng Lăng Vũ Đế một đường ở trong bóng tối theo dõi tới.
- Nơi này tựa hồ vừa trải qua một trận đại chiến.
Nàng đưa mắt nhìn, cảm nhận được đáy biển khí tức hỗn loạn, trên mặt lộ ra vẻ ngờ vực, ở khu vực này, nàng chí ít cảm nhận được mấy cỗ khí tức không kém gì Vũ Đế tam trọng.
- Xảy ra chuyện gì? Lẽ nào Thiên Nhãn Pháp Vương cùng người đeo mặt nạ kia, còn có U Minh Vũ Đế ở đây đại chiến một phen? Không đúng, nơi này rõ ràng còn có lực lượng khác ta không cảm nhận được qua, đây là...
Đột nhiên, Hồng Lăng Vũ Đế nhìn thấy thi thể cháy thành than cốc ở trên mặt đất, trên mặt bỗng dưng lộ ra một tia kinh hãi.
Khí tức của thi thể này nàng không thể quen thuộc hơn được, không phải Thiên Nhãn Pháp Vương còn sẽ là ai?
Trong lòng nàng cuốn lên sóng to gió lớn.
Tuy tu vi của Chấp Pháp điện Thiên Nhãn Pháp Vương giống như nàng, nhưng bàn về sức chiến đấu, thậm chí càng cao hơn nàng.
Chương 1749 Hải Thần di chỉ
Đồng thời Chấp Pháp điện làm Huyền Vực Thánh Thành chấp chưởng hình phạt, bảo vật trên người tuyệt đối là nhiều nhất, không nói những cái khác, chỉ là Long Ma Khải Giáp cũng đủ để cho thế lực khác của Thánh Thành đố kị.
Nhưng hôm nay.
Vừa mới qua bao lâu?
Thiên Nhãn Pháp Vương lại vẫn lạc ở nơi này.
Chuyện này...
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Hồng Lăng Vũ Đế cảm giác được sợ hãi thật sâu.
- Tin tức nơi này, nhất định phải bẩm báo cho đại nhân.
Nàng liền ghi lại hình ảnh nơi này, đồng thời tất cả tin tức nghe được ở Thiên Hải Thành, đầu đuôi lan truyền đến Huyền Vực.
Sau đó nàng lần thứ hai lấy ra kim chỉ nam, bắt lấy một tia khí tức ở đáy biển, kim chỉ nam lập tức xoay tròn, sau đó đứng ở một hướng khác.
- Những người kia tiếp tục về phía đông nam.
Hồng Lăng Vũ Đế mắt sáng lên, sau khi do dự một chút, liền cắn răng tiếp tục theo dõi.
Vèo!
Trong hư không, nàng hăng hái bay lượn.
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ...
Ở sau khi bay lượn về phía trước hồi lâu, Hồng Lăng Vũ Đế đột nhiên dừng lại.
Những tên kia làm sao còn đi về phía nam, bây giờ đã đến địa phương cực kỳ sâu xa của Vô Tận Hải, tiếp tục đi về phía nam, chỉ sợ cũng là lãnh địa của Hải tộc hoàng tộc.
Dọc theo đường đi, Hồng Lăng Vũ Đế đã cảm nhận được rất nhiều khí tức của cường giả Hải tộc Vũ Đế, thậm chí mơ hồ có thể nhận ra được khí tức Hải tộc Vũ Đế tam trọng.
Rất hiển nhiên, hiện tại nàng đã đi tới địa phương cực sâu của Hải tộc.
- Lẽ nào giết chết Thiên Nhãn Pháp Vương chính là người Hải tộc? Nhưng mà hắn không phải lần theo người đeo mặt nạ của Hắc Long cung sao, người đeo mặt nạ kia đâu? Chẳng lẽ người đeo mặt nạ kia cũng là người Hải tộc, Hắc Long cung đã cùng Hải tộc liên thủ?
Hồng Lăng Vũ Đế đầy bụng nghi ngờ, do dự một chút, nàng khẽ cắn răng, vừa mới chuẩn bị tiếp tục thâm nhập.
- Người nào?
Một đạo Huyền Thức Hải tộc Vũ Đế tam trọng khủng bố trong nháy mắt đảo qua nàng, phát sinh một tiếng quát chói tai.
Vèo vèo vèo!
Chợt từ bốn phương tám hướng, đều lan truyền đến tiếng xé gió kịch liệt.
Trong lòng Hồng Lăng Vũ Đế cả kinh, nàng biết tiếp tục lần theo là không thể, thân hình loáng một cái, liền trốn vào hư không, bỏ chạy về phía Thiên Huyền đại lục.
Mấy hô hấp sau.
Vèo!
Một tên Giải tộc Vũ Đế tam trọng cả người bị hắc giáp bao phủ xuất hiện ở chỗ của Hồng Lăng Vũ Đế, ở bên người hắn xuất hiện từng Hải tộc Vũ Đế tuần tra.
- Là khí tức Nhân tộc Vũ Đế, hừ, dĩ nhiên có Nhân loại dám xông vào khu vực hạch tâm của Hải tộc ta, đuổi theo cho ta.
Giải tộc Vũ Đế tam trọng trừng con ngươi nhô ra, hung hãn nói, trong con ngươi hiện ra vẻ dữ tợn.
- Vâng.
Từng người Hải tộc, lúc này đuổi về phía Hồng Lăng Vũ Đế bỏ chạy.
- Ùng ục!
Lúc này ở trong lãnh địa Hải tộc hoàng tộc, một nhóm ba người đang cẩn thận đi tới.
U Minh Vũ Đế ở mặt trước dẫn đường, mà Diệp Huyền cùng Dao Nguyệt Vũ Đế thì cẩn thận theo ở phía sau.
- Chủ nhân, hiện tại chúng ta đã tiến vào lãnh địa hoàng tộc, mà Hải Thần chi tuyền, ngay ở trong cấm địa hoàng tộc phía trước.
U Minh Vũ Đế cẩn thận nói.
- Hừm, ngươi dẫn chúng ta đến đầu mối không gian ngươi đã từng cảm ứng qua là được.
Diệp Huyền gật đầu nói.
Sau khi đánh giết Thiên Nhãn Pháp Vương, Diệp Huyền vốn chuẩn bị trở về Thiên Hải Thành, nhưng phát hiện đã đi tới biển sâu, hắn ngay lập tức sẽ thay đổi chủ ý.
Cái gọi là đến mà không về bất lịch sự, nếu Hải tộc phái binh tấn công Hắc Long cung hắn cùng Thiên Huyền đại lục, như vậy hắn không đáp lễ một hồi, không khỏi cũng quá mất lễ nghi đi, vì lẽ đó Diệp Huyền ngay lập tức đánh chủ ý vào Hải tộc Hải Thần chi tuyền.
Lúc trước nô dịch đám người U Minh Vũ Đế, Anh Túc Vũ Đế, Diệp Huyền đối với Hải Thần chi tuyền tràn ngập tò mò, cái kia tựa hồ là một loại lực lượng cực kỳ thần bí, bản chất năng lượng còn muốn ở trên Vũ Đế.
Bây giờ Dao Nguyệt Vũ Đế đã bước vào cửu giai tam trọng đỉnh phong, thế nhưng lấy tu vi của nàng, đối với Thánh cảnh trong truyền thuyết cũng không hề có một chút manh mối, Diệp Huyền ngay lập tức nghĩ đến Hải Thần chi tuyền.
Biết đâu Dao Nguyệt Vũ Đế có thể từ trong Hải Thần chi tuyền cảm ứng được một ít đồ vật có quan hệ tới Thánh cảnh.
U Minh Vũ Đế thân là Hải tộc Vũ Đế tam trọng, tuy trấn thủ ở ngoại hải, nhưng cũng đã tới Hải tộc cấm địa mấy lần, cho nên đối với nơi này xe nhẹ chạy đường quen, ở dưới hắn dẫn dắt, đám người Diệp Huyền tránh thoát mấy đội Hải tộc tuần tra, rất nhanh đi tới một địa phương cực kỳ thâm thúy.
Đây là nơi nào đó của biển sâu, nước biển là màu lam tinh khiết, phảng phất như lam thủy tinh trong suốt, ở đáy biển này, vốn nên không có bất kỳ ánh sáng, nhưng mắt thường lại có thể thấy rõ ràng mỗi cảnh tượng, phảng phất như bản thân nước biển tự phát sáng, cực kỳ mỹ lệ.
- Tiêu Dao, nơi này đẹp quá.
Dao Nguyệt Vũ Đế thán phục nhìn hình ảnh trước mặt, trong ánh mắt mang theo một tia si mê.
Trong lòng nàng nghĩ, nếu như nàng cùng Diệp Huyền có thể ở đây có một tiểu viện, sẽ là hình ảnh mỹ hảo cỡ nào.
- Nói không chắc sau đó vùng biển này, sẽ là lãnh địa của chúng ta.
Diệp Huyền nhìn thấy ánh mắt Dao Nguyệt Vũ Đế mê ly, làm sao không rõ ràng trong lòng nàng nghĩ cái gì, khẽ mỉm cười nói.
Đem cấm địa Hải tộc hoàng tộc, nói thành lãnh địa sau này của mình, người có thể nói ra lời như vậy, cõi đời này cũng cực kỳ ít ỏi.
- Lại có người đến, chúng ta trốn đi.
Đột nhiên, Diệp Huyền cảm giác được một tia gợn sóng, ba người vội vàng ẩn giấu ở trong một mảnh san hô.
Chỉ thấy một đội chiến sĩ Hải tộc tuần tra lướt tới, đội chiến sĩ tuần tra này yếu nhất cũng là Vũ Đế nhất trọng, mà dẫn đầu là Vũ Đế nhị trọng đỉnh phong, có thể thấy được chốn cấm địa này đề phòng, xác thực vô cùng nghiêm ngặt.
Chờ đội chiến sĩ Hải tộc kia rời đi, ba người Diệp Huyền lần thứ hai ló đầu ra.
- Chủ nhân, đi theo ta.
U Minh Vũ Đế lặng yên truyền âm, mang theo Diệp Huyền tiếp tục thâm nhập.
Trong cấm địa Hải tộc này, càng đi vào trong, đề phòng càng nghiêm ngặt, ngăn ngắn một nén nhang thời gian, đám người Diệp Huyền liền gặp phải ba đội tuần tra.
Cũng may những đội tuần tra này không có Vũ Đế tam trọng, bằng không ba người Diệp Huyền rất khó sẽ không bị phát hiện.
- Đại nhân, chính là chỗ này, vị trí Hải Thần chi tuyền, nên ở vùng không gian này.
U Minh Vũ Đế mang theo Diệp Huyền cùng Dao Nguyệt Vũ Đế đi tới trước cấm chế nói.
Chương 1750 Bất ngờ gặp gỡ (1)
Diệp Huyền phóng tầm mắt, phía trước là một mảnh hư không hư vô, chỉ có dùng Huyền Thức đảo qua, mới sẽ cảm ứng được tựa hồ có một mảnh bình phong vô hình.
- Cấm chế thật huyền diệu.
Diệp Huyền lấy làm kinh hãi, căn cứ U Minh Vũ Đế tự thuật, muốn đi vào Hải Thần di chỉ, nhìn thấy Hải Thần chi tuyền, nhất định phải tiến vào hoàng tộc cấm địa.
Mà ngoại vi hoàng tộc cấm địa lại có một đạo không gian cấm chế vô cùng đáng sợ, cấm chế này chỉ có một cửa ra vào, ở cửa sẽ có tứ đại cường giả trông coi, ra vào hoàng tộc cấm địa nhất định phải nắm giữ lệnh bài của hoàng tộc mới có thể thông hành.
Tứ đại Hải Thần tướng, là cường giả bảo vệ Hải tộc hoàng tộc, ở trong Hải tộc địa vị cực cao, so với các đại quân đoàn thủ lĩnh thì mạnh hơn nhiều, uy danh hiển hách.
Diệp Huyền không cần đoán liền biết Hải Thần Tướng vô cùng có khả năng là cường giả cửu giai tam trọng đỉnh phong, bởi vậy bọn họ là kiên quyết không thể từ cửa chính tiến vào, một khi bị Hải Thần Tướng phát hiện, căn bản trốn không ra, như vậy biện pháp duy nhất, chính là từ ngoại vi cấm địa ra vào.
Tuy từ trong miệng U Minh Vũ Đế biết được, không gian cấm chế của hoàng tộc cấm địa vô cùng đáng sợ, căn bản không người có thể phá giải, nhưng Diệp Huyền tự phụ trình độ của mình ở phương diện cấm chế, so với kiếp trước còn đáng sợ hơn rất nhiều, cấm chế bình thường căn bản không bị hắn để ở trong mắt.
Nhưng chờ hắn cảm nhận được không gian cấm chế ở Hải tộc cấm địa, vẫn không nhịn được giật mình.
Không gian cấm chế của Hải tộc hoàng tộc thật quá đáng sợ, so với hắn tưởng tượng còn đáng sợ hơn, loại không gian cấm chế này không chỉ cần thông qua Huyền Thức cùng thần thức quét hình mới có thể nhìn thấy, hơn nữa phía trên hoa văn phức tạp, để Diệp Huyền có một loại cảm giác hoa mắt váng đầu.
Làm sao có khả năng?
Diệp Huyền nhíu mày, từ khi tiến vào Phù Quang bí cảnh, nhìn thấy cấm chế trên người Kim Lân, nhìn thấy cấm chế trên Hạo Quang Đại Thiên Kính cùng Trấn Nguyên Thạch, trình độ của Diệp Huyền ở phương diện cấm chế, đã đạt đến một mức độ cực kỳ nghịch thiên.
Kiếp trước, Diệp Huyền chính là một cấm chế đại sư cửu giai, tồn tại đại lục đỉnh phong, mà đời này, Diệp Huyền ở trên trình độ cấm chế so với kiếp trước ít nhất phải cường đại hơn mấy lần.
Hắn có thể không chút do dự nói, toàn bộ Thiên Huyền đại lục, ở phương diện cấm chế có thể mạnh hơn hắn, e là rất khó tìm ra.
Nhưng đối mặt không gian cấm chế này, Diệp Huyền cảm thấy một loại vướng tay chân.
- Tiêu Dao, những cấm chế này tựa hồ không phải bình thường, ngươi có thể phá giải sao?
Dao Nguyệt Vũ Đế cau mày lại.
Nàng cũng nhận biết cấm chế trước mặt, tuy nàng không phải Luyện Hồn Sư cùng Luyện Dược Sư, đối với cấm chế không hiểu nhiều, nhưng thân là cường giả đỉnh phong của đại lục, cũng biết một cấm chế đáng sợ hay không.
Không gian cấm chế trước mặt này cho nàng cảm giác, là tường đồng vách sắt, vững như thành đồng, cho dù nàng dốc hết toàn lực, cũng khó có thể phá tan mảy may, có thể thấy được cấm chế này, tuyệt đối không phải cấm chế cửu giai phổ thông có thể so sánh.
- Cấm chế này, hẳn là viễn cổ cấm chế, ta thử một chút xem.
Diệp Huyền hít sâu một hơi, Huyền Thức thâm nhập trong đó, bắt đầu chậm rãi nhận biết.
Theo thần thức của hắn lan tràn, toàn bộ cấm chế cũng từng điểm từng điểm ấn vào đầu óc, không gian cấm chế trước mặt này, một khâu trùm vào một khâu, thật giống như một xích sắt, lẫn nhau nối liền, muốn mở ra, độ khó tuyệt đối không phải nhỏ.
Nhưng này trái lại gây nên Diệp Huyền chiến ý, cả người hắn chìm đắm ở trong cảm ngộ cấm chế, bắt đầu chậm rãi phá giải.
Thời gian từng điểm từng điểm trôi qua.
Một canh giờ.
Hai canh giờ.
Ba canh giờ.
Một ngày.
Hai ngày.
Ba ngày...
Lúc mới bắt đầu, Diệp Huyền còn muốn cùng không gian cấm chế trước mặt này phân cao thấp, nhưng dần dần, khi hắn hoàn toàn chìm đắm ở trong đó, trái lại hòa vào cấm chế này, phảng phất như chìm đắm ở trong đại dương tri thức.
Theo thời gian trôi qua, Diệp Huyền đối với cấm chế lý giải càng ngày càng sâu khắc, đồng thời kết hợp loại cấm chế ở Phù Quang bí cảnh, xác minh lẫn nhau, lập tức liền có một loại cảm giác thông thoáng sáng sủa.
Cũng may U Minh Vũ Đế lựa chọn địa phương, là một địa phương cực kỳ hẻo lánh, có rất ít đội tuần tra đi qua, bởi vậy đám người Diệp Huyền vẫn không bị phát hiện.
Thời điểm Diệp Huyền cảm ngộ đến ngày thứ năm, trên mặt hắn đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng, trong đầu trong giây lát có loại cảm giác “thể hồ quán đỉnh”.
Hai tay hắn cấp tốc lược động lên.
Vù!
Cấm chế vô hình phía trước, lặng yên mở ra một lỗ thủng, lộ ra một hang lớn cao hơn một mét.
- Đi!
Vèo vèo vèo!
Ba người Diệp Huyền vội vàng lướt vào trong đó.
Sau khi tiến vào không gian cấm chế, không chờ kinh hỉ trên mặt ba người Diệp Huyền hạ xuống, vẻ mặt lập tức dại ra.
Bởi vì ở sau tầng không gian cấm chế thứ nhất, trong hư không phía trước dĩ nhiên lần thứ hai xuất hiện một lớp cấm chế, mà lỗ thủng bọn họ vừa phá tan, lúc này chậm rãi khép kín.
- Không tốt...
Trong lòng Diệp Huyền lập tức cả kinh, này dĩ nhiên là không gian cấm chế hai lớp.
Hai tầng cấm chế là một loại cấm chế vô cùng hiếm thấy, sau khi phá tan tầng thứ nhất, vẻn vẹn là ngoại vi cấm chế, còn có một tầng cấm chế ở bên trong phải phá.
Loại cấm chế này, vô cùng hiểm ác, một khi có người đánh vỡ tầng ngoài cấm chế, xông vào trong, nếu như không thể đúng lúc phá tan tầng cấm chế bên trong, một khi lỗ thủng tầng ngoài khép kín, cấm chế sẽ lần nữa hoàn chỉnh, ngay lập tức phong tỏa người xông vào trong cấm chế.
Đến lúc đó ba người bọn hắn không chỉ sẽ bị nhốt ở bên trong, hơn nữa còn sẽ bị người trông coi cấm chế lập tức phát hiện.
Quá đê tiện, trong lòng Diệp Huyền không nhịn được muốn chửi ầm lên.
Nói cách khác hắn bây giờ, nhất định phải trong thời gian cực ngắn phá tan tầng cấm chế thứ hai, chuyện này căn bản là sự tình không thể nào làm được, bởi vì thời gian thực sự quá ngắn, lỗ thủng của cấm chế ngoại vi khép kín, vẻn vẹn chỉ cần một giây, trong thời gian ngắn như vậy, hắn không thể phá tan tầng cấm chế thứ hai.
Nhưng nếu đường cũ trở về, cũng đã không thể, bởi vì lỗ thủng của ngoại vi cấm chế ở trong nháy mắt ngăn ngắn này, đã thu nhỏ chỉ có to bằng chậu rửa mặt, ba người căn bản không ra được.
Làm sao bây giờ?
Cái trán của Diệp Huyền nhất thời bốc lên mồ hôi lạnh.
Ngay ở thời khắc nguy cấp này.
- Chít chít!