- Nhanh như vậy đã có phát hiện rồi sao?
Chuyện này khiến cho Diệp Huyền ngạc nhiên không ngớt, nửa tin nửa ngờ.
Nhưng hắn không có lập tức lên đường, mà là đem tinh thạch ném đi về phía sau, ném cho Đông Phương Tử Ti.
- Khối tinh thạch này giao cho ngươi, có khối tinh thạch này, chuyện ngươi gia nhập nội viện hẳn sẽ không thành vấn đề. Sau này chúng ta đơn độc hành động đi thôi.
Diệp Huyền khiến cho Đông Phương Tử Ti im lặng tới cực điểm, nàng tức giận nói:
- Ngươi cho rằng ta là người như thế sao?
- Đương nhiên không phải.
Diệp Huyền lắc đầu nói:
- Chỉ là ta còn có chuyện khác muốn làm, hơn nữa nếu như Huyền Cơ Tông thực sự hận thấu xương đối với ta như vậy. Ta tin rằng bọn hắn tuyệt đối sẽ không giảng hoà.
- Ý ngươi nói là, Huyền Cơ Tông sẽ xuống tay với ngươi ở trong lần sát hạch này?
Đông Phương Tử Ti vô cùng ngạc nhiên:
- Cái này không thể nào a? Địa điểm sát hạch nội viện của học viện vô cùng bí ẩn, ngay cả địa điểm ở đâu Huyền Cơ Tông cũng không biết, làm sao có thể xuống tay với ngươi được chứ?
- Ta cũng hoài nghi điểm này, nhưng ta có một loại trực giác, nhất định Huyền Cơ Tông sẽ nghĩ cách xuống tay với ta. Vì lẽ đó ngươi đi theo ta cũng không phải là một ý kiến hay, không những không thể trợ giúp cho ta, ngược lại sẽ liên lụy tới ta. Đồng thời cũng sẽ mang đến nguy cơ cho chính ngươi.
Đông Phương Tử Ti cười khổ, Huyền Diệp cũng thật là không uyển chuyển, trực tiếp nói ra nàng làm liên lụy tới hắn. Thế nhưng trong lòng của nàng rất rõ ràng, Diệp Huyền cũng không có nói sai.
Diệp Huyền có thể đánh chết Tần Phong gia chủ của Tần gia, trên người tuyệt đối có sẽ một số lá bài tẩy mạnh mẽ. Không nói những cái khác, lúc đám người Đoạn Thiên Lang đến đây đã lộ ra linh bảo phi hành, chuyện này đã đủ để giúp hắn đối mặt với Võ Vương thất giai phổ thông có được lực lượng tự bảo vệ mình. Nếu như mang theo nàng, quả thực là liên lụy.
- Đã như vậy, vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh.
Cuối cùng, Đông Phương Tử Ti vẫn phải đáp ứng yêu cầu của Diệp Huyền. Nhưng mà nàng nhưng kiên quyết không nhận tinh thạch mà Diệp Huyền cho nàng.
- Ngươi cầm đi, đối với ta mà nói, việc thu được một viên tinh thạch cũng không phải việc khó gì.
Dứt lời, Diệp Huyền trực tiếp nhún người nhảy lên, chỉ để lại Đông Phương Tử Ti.
Khẽ cười khổ, Đông Phương Tử Ti thu hồi tinh thạch, thân thể nhanh chóng biến mất ở bên trong núi rừng.
Đây là một trận tranh đoạt chiến, nàng đã có một viên tinh thạch, đã thu được tư cách tiến vào bên trong nội viện. Bởi vậy, chuện bây giờ nàng phải làm chính là tìm một chỗ ẩn giấu, đợi tới khi sát hạch kết thúc.
Vào giờ phút này, ở bên trong dãy núi này, tất cả học viên đều là đang toàn lực tìm kiếm vị trí của các tinh thạch.
Nơi này là một cái hồ sâu hoàn toàn lạnh lẽo, từng đạo hàn khí hóa thành sương mù mịt mờ lan tràn ra xa xa.
Ầm!
Hồ sâu vốn yên tĩnh giờ khắc này đột nhiên trở nên cuồn cuộn, mơ hồ có tiếng gào thét tiếng từ đáy nước truyền ra. Một lát sau có máu tươi tràn ngập ra toàn bộ hồ sâu, sau đó mọi thứ trở nên bình tĩnh lại.
Đột ngột...
Oanh!
Một bóng người từ trong đầm sâu lao ra, nhẹ nhàng hạ xuống trên mặt đất bờ đầm.
Đây là một thanh niên trên người mặc vũ bào màu lam nhạt, gương mặt xem như vô cùng ôn hoà, có một loại cảm giác như là ánh mặt trời ấm áp vậy.
Toàn thân hắn nhanh chóng bốc lên từng đạo hơi nước, áo bào vốn ướt nhẹp trong chốc lát đã trở nên khô ráo.
- Xem ra vận may của ta không sai, nhanh như vậy đã tìm được một khối tinh thạch a.
Thanh niên trong tay cầm một khối tinh thạch, xem xét tỉ mỉ, sau đó khóe miệng mỉm cười.
- Tinh thạch sát hạch.
Một thanh âm ở cách đó không xa đột nhiên vang lên. Trong lúc nhất thời có hai bóng người trong nháy mắt lướt tới, một trước một sau tạo thành tư thế vây công hắn lại, trong mắt của hai người đều có quang mang lập lòe.
- Ha ha, Trần ca, vận may của chúng ta cũng không khỏi quá tốt a. Tùy ý đi ngang qua lại có thể phát hiện ra một khối tinh thạch, bằng hữu, xoay người, đem tinh thạch giao ra đây.
Một người trong đó hưng phấn nói.
- Các ngươi đang nói chuyện với ta sao? Thanh niên mặc áo lam chậm rãi xoay người, nhẹ nhàng ném tinh thạch trong tay lên rồi chụp. Bộ dáng rất là thích ý, căn bản không nhìn ra được bất kỳ vẻ sốt sắng nào.
- Ngươi...
Hai tên tân sinh nhìn thấy người này, vẻ mặt trong nháy mắt ngẩn ra, bởi vì người này, dĩ nhiên hai người bọn họ cũng không nhận ra.
- Trần ca, người này căn bản không phải là một trong ba mươi tên tân sinh chúng ta a. Chẳng lẽ là học sinh cũ trong nội viện?
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng nhất thời phát lạnh.
- Xin lỗi, chúng ta nhận lầm người.
- Quấy rầy rồi.
Hai người căn bản không dám phí lời, lập tức xoay người rời đi.
- Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, hai người các ngươi quá không đặt ta vào trong mắt a?
Thanh âm nhàn nhạt truyền ra, thân thể của thanh niên mặc áo lam đột nhiên nhoáng một cái, giống như một đạo thân ảnh quỷ mị, trong nháy mắt đãxuất hiện ở trước mặt hai người.
- Tốc độ thật nhanh.
Hai người tê cả da đầu, lập tức chắp tay nói:
- Vị sư huynh này, chúng ta nhận lầm người, kính xin các hạ đại nhân đại lượng, tuyệt đối không nên tính toán với chúng ta.
- Yên tâm đi.
Thanh niên mặc áo lam mỉm cười nói:
- Lữ mỗ là người dễ nói chuyện. Chỉ có điều hai người các ngươi mạo phạm ta, nếu như ta để cho các ngươi rời đi như thế, chuyện này truyền đi đối với thanh danh của ta sẽ có ảnh hưởng không tốt lắm.
Khóe miệng của thanh niên mặc áo lam nở nụ cười tà dị, từ tốn nói.
- Nào có.
Hai tên tân sinh tê cả da đầu, vội vàng nói:
- Mọi người chỉ sẽ cảm thấy là Lữ sư huynh ngươi nhân từ mà thôi.
Đối mặt với học sinh cũ nội viện, ngay cả ý nghĩ chống lại bọn họ cũng không có.
- Ha ha, nhân từ?
Thanh niên mặc áo lam liếc hai người một chút, chậm rãi nói:
- Như vậy đi, hai người các ngươi mỗi người giao ra một trăm khối huyền thạch trung phẩm, ta sẽ tha thứ cho tội các ngươi mạo phạm.
Sắc mặt của hai tên tân sinh nhất thời trở nên khó coi.
Một trăm khối huyền thạch trung phẩm, cũng đã tương đương với một ức huyền tệ, đây không phải là một con số nhỏ a.
- Xem ra các ngươi không vui, đã như vậy ta sẽ cho các ngươi một chút trừng phạt nho nhỏ a!
Vẻ mặt vốn ôn hòa của thanh niên mặc áo lam đột nhiên trở nên âm lãnh, một tia lạnh lẽo từ trong mắt của hắn lan tràn ra.
Chương 892 Bất ngờ phát hiện (1)
- Không được, đi mau.
Loạch xoạch!
Hai tên tân sinh liếc mắt nhìn nhau, lập tức vút đi về phía nơi sâu xa của rừng rậm.
- Hừ, muốn đi?
Thanh niên mặc áo lam cười xì một tiếng, thân thể như điện, đột nhiên đuổi theo. Tay đấm ra một quyền, quyền phong lạnh lẽo giống như một tòa núi cao, trấn áp về phía hai người.
- Cho rằng hai người chúng ta sợ ngươi sao?
- Tiến lên!
Nhìn thấy mình chạy trốn không được, tâm tình của hai tên tân sinh trở nên hung ác, nhào tới.
Sưu sưu!
Chân hai người dẫm theo bộ pháp quỷ dị tiến lên, vây quanh thanh niên mặc áo lam này rồi nhanh chóng chuyển động, các loại huyễn ảnh không ngừng hiện lên ở xung quanh, căn bản không phân rõ được hư thực.
- Trò mèo.
Thanh niên mặc áo lam cười xì một tiếng, một luồng Huyền lực từ trong thân thể của hắn phóng thích ra ngoài. Bên trên một quyền, uy thế lạnh lẽo càng đậm hơn, không khí ở phía trước dưới một quyền này của hắn bị áp súc kịch liệt. Giống như là nhào nặn thành một đoàn.
Dưới ảnh hưởng của kình khí mãnh liệt, tốc độ của hai tên tân sinh đột nhiên giảm đi nhiều, giống như rơi vào trong bùn đất.
- Cái gì?
Hai người đồng thời ngơ ngác rồi biến sắc, bước tiến dưới chân hơi dừng lại, chân thân nhất thời hiển lộ ra.
Nam tử mặc áo lam bổ xuống một quyền, không gian bị đè ép và vặn vẹo thành một đoàn nhất thời nổ tung, quyền phong uy mãnh khủng bố oanh kích lên trên người hai tên tân sinh.
- Ầm!
Trong lúc hai tên tân sinh bay ngược về phía sau không ngừng phun máu, trong tiếng xương cốt vỡ nát lanh lảnh, dáng dấp của hai người khốc liệt, hoàn toàn trở thành một người toàn máu.
- Ngươi... Thật ác độc.
Hai tên tân sinh nhìn chằm chằm vào nam tử mặc áo lam, cảm thụ huyền mạch rách nát ở trong cơ thể, sắc mặt không khỏi âm trầm.
Một kích vừa rồi đã khiến cho một lượng lớn xương cốt và huyền mạch toàn thân bọn họ bị vỡ vụn. Thương thế nặng như thế, đừng nói là thời gian nửa tháng, coi như là một tháng thì cũng chưa chắc đã có thể khỏi hẳn.
Nhưng hôm nay chính là thời điểm nội viện sát hạch, một đòn kia của nam tử mặc áo lam hầu như trực tiếp đánh nát cơ hội tiến vào bên trong nội viện của hai người.
Vừa nghĩ tới kết quả này, đầu óc của hai người đã choáng váng không thôi, khó có thể tiếp thu.
- Đây chính là kết cục mạo phạm ta, hai người các ngươi còn phải cảm ơn quy củ của học viện, bằng không, kết cục của các ngươi sẽ không nhẹ nhõm như thế.
Trong mắt nam tử mặc áo lam hiện ra vẻ tàn khốc và châm chọc, thân thể loáng một cái đã hóa thành một vệt sáng, biến mất không còn tăm hơi.
Trong rừng rậm, hai tên tân sinh chỉ đành cắn răng bóp nát bùa chú của mỗi người.
Chỉ chốc lát sau, một đạo quang mang bỗng dưng rơi vào trước mặt hai người.
- Hai người các ngươi làm sao vậy?
Nhìn thấy dáng dấp thê thảm của hai người, Vương Phong ngẩn người.
Hắn liếc mắt đã nhìn ra được, dùng thương thế của hai người bọn họ, lần sát hạch sinh tồn này hai người đã triệt để mất đi tư cách sát hạch.
Hai tên tân sinh khóc không ra nước mắt, nhanh chóng đem chuyện đã xảy ra trước đó giảng giải từ đầu tới đuôi.
- Học sinh cũ họ Lữ, xem ra các ngươi đã gặp phải Lữ Phong rồi.
Vương Phong lắc lắc đầu.
- Cái gì, là hắn?
Hai tên tân sinh lạnh cả người.
Mặc dù bọn họ là đệ tử ngoại viện, thế nhưng cũng đã nghe qua nghe đồn về Lữ Phong.
Lữ Phong, Võ Tôn lục giai tam trọng, tất cả học viên ở bên trong trong viện cũng được xếp hạng thứ bảy.
Thế nhưng top mười ở trong nội viện, mỗi người đều là nhân vật cấp độ yêu nghiệt, bóp chết bọn họ cũng đơn giản giống như bóp chết một con kiến vậy.
Có tin đồn, mười thiên tài xếp hạng top mười trong nội viện Lam Quang học viện, mỗi một người đều nắm giữ sức chiến đấu cấp bậc Võ Vương thất giai.
Tuy rằng đây chỉ là một tin đồn, thế nhưng cũng đã có thể nói rõ được một vài thứ.
- Đi thôi.
Tuy rằng Vương Phong cũng cảm thấy thủ đoạn của Lữ Phong tàn nhẫn một chút. Thế nhưng dù sao hắn cũng đã làm việc theo quy củ, hắn mang theo hai tên tân sinh gặp bi kịch, trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ.
Cách đó không xa, sau khi bay lượn không được bao lâu, Lữ Phong đột nhiên lấy ra một khối Huyền Khí hình tròn, trên mặt dường như có khắc hoạ cái gì đó. Hắn ngưng thần xem xét một phen.
- Thời gian còn sớm, tiếp tục chờ đợi a.
Chợt, hắn lắc đầu một cái, đem cất đi Huyền Khí hình tròn.
Ở một chỗ khác trong sơn mạch.
Phanh!
Dưới sự dẫn dắt của Tiểu Tử Điêu, Diệp Huyền nhanh chóng đi về phía trước. Chỉ chốc lát sau, một hang động xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền.
- Lại là hang động của yêu thú, đạo sư trong học viện này cũng quá không có ý tưởng gì mới a.
Diệp Huyền không nói gì, không chút do dự lướt vào bên trong huyệt động.
Hí!
Một tiếng rít làm cho người ta sợ hãi vang lên, trong huyệt động có một con nhện lớn cao tới mấy thước nhào ra. Toàn thân nó đen kịt, bên trong tròng mắt phóng ra sát cơ doạ người, lợi trảo toàn thân như từng chiếc lưỡi dao sắc bén, mạnh mẽ bổ xuống chỗ Diệp Huyền.
Sưu sưu sưu!
Tám cái lợi trảo của con nhện màu đen này giống như tám chuôi chiến đao, vung lên rồi chém xuống. Trong hư không truyền đến một trận tanh tưởi, khiến cho người ta không khỏi buồn nôn. Chuyện càng làm cho Diệp Huyền giật mình chính là, tám cái lợi trảo con nhện màu đen này chém ra, càng giống như võ giả triển khai võ kỹ vậy, tràn ngập cảm giác tinh diệu.
- Hắc Nham độc chu lục giai!
Leng keng keng!
Độc Tài Chi Kiếm ra tay, Diệp Huyền nhanh chóng chặn lại lục giai Hắc Nham độc chu này tấn công.
Một đòn chưa trúng thì lợi trảo của Hắc Nham độc chu lại lần thứ hai vung lên, lợi trảo màu đen càng làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ huyền diệu. Giống như một tên đao khách cường hãn đang sử dụng đao kỹ kinh thiên.
- Chuyện này...
Trong lòng Diệp Huyền cả kinh.
Trí tuệ của yêu thú cấp thấp bình thường đều rất thấp, bởi vậy khi chúng nó chiến đấu, rất nhiều lúc đều lợi dụng bản năng của mình.
Có chút yêu thú cấp thấp vì tăng cao thực lực, tuy rằng có thể đơn giản vận dụng một ít kỹ xảo, thế nhưng những kỹ xảo này rất nhiều chỗ đều khá là thô ráp.
Nhưng Hắc Nham độc chu ở trước mặt này, không ngờ lại sử dụng tới chiêu thức tấn công tinh diệu như vậy. Ngay lập tức khiến cho Diệp Huyền khiếp sợ.
- Hắc Nham độc chu này dùng lưỡi dao sắc bén để tấn công, tuyệt đối không phải là đánh lung tung, hiển nhiên đã nắm giữ một loại võ kỹ tinh diệu nào đó.
Trong đầu Diệp Huyền nhanh chóng suy tư.
Chương 893 Bất ngờ phát hiện (2)
Tuy rằng Lục giai Hắc Nham độc chu đã có trí khôn nhất định, thế nhưng chỉ dựa vào chính nó thì căn bản sẽ không có cách sử dụng được lợi trảo tấn công tinh diệu như vậy. Như vậy chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là đầu Hắc Nham độc chu này đã tu luyện một loại võ kỹ yêu tộc nào đó.
Yêu thú cấp thấp trí năng thô ráp, chỉ biết vận dụng lực lượng và thân thể của mình. Thế nhưng yêu thú cấp cao, đặc biệt là lên đến cấp bậc yêu vương thất giai thì yêu thú đã có thể hóa thành hình người, trí khôn của bọn chúng so với người bình thường cũng sẽ không kém một chút nào.
Mà một ít yêu thú cấp Yêu Hoàng, Yêu Đế khác thì lại có thể sáng tạo ra một ít công pháp võ kỹ của yêu tộc như võ kỹ của nhân loại.
Nhưng mà lại có điểm không giống nhân loại đó chính là, công pháp và võ kỹ của nhân loại được truyền lưu rất rộng, bất luận người nào đều có thể tu luyện. Thế nhưng võ kỹ yêu tộc cũng chỉ có tộc nhân bổn tộc mới có thể tu luyện được mà thôi.
Hắc Nham độc chu này mới là yêu thú lục giai, bởi vậy nó dùng lưỡi dao sắc bén để công kích. Rất hiển nhiên không phải là thứ do chính nó sáng tạo ra. Rất có thể là một loại đó yêu thú hoặc là huyền thú loại nhện cấp cao nào đó truyền thụ cho nó.
- Vô Tận sơn mạch này quả nhiên không phải bình thường.
Diệp Huyền vốn không đem Hắc Nham độc chu này vào trong lòng, đang chuẩn bị lập tức đánh giết nó.
Thế nhưng hắn lại thấy được sau khi đầu Hắc Nham độc chu này tấn công, hắn sẽ lập tức thay đổi chú ý.
- Ở sau lưng đầu Hắc Nham độc chu này tuyệt đối có một yêu thú hoặc là huyền thú cấp cao.
Nghĩ tới đây, Diệp Huyền lập tức sử dụng tới Thôn Phệ võ hồn của mình.
Một võ hồn hình người lập tức bay ra, uy thế khủng bố của hồn lực kia khiến cho Hắc Nham độc chu đang chuẩn bị tấn công lập tức ngừng lại, trong con ngươi lộ ra vẻ hoảng sợ.
Uy thế mãnh liệt của hồn lực, gắt gao bao phủ lên trên người Hắc Nham độc chu.
Chi….
Đầu Hắc Nham độc chu này không ngừng lùi về sau, dưới ở uy thế của Thôn Phệ võ hồn, thậm chí còn mất đi ý thức phản kháng, chỉ đành lùi về sau.
Thừa dịp Hắc Nham độc chu hoảng sợ trong giây lát ngắn ngủi, lúc này Diệp Huyền mới phân ra một luồng lực lượng Thôn Phệ võ hồn, thẩm thấu vào bên trong thân thể của lục giai Hắc Nham độc chu này.
Ở trong thân thể của Hắc Nham độc chu, trong nháy mắt Diệp Huyền đã cảm giác được một luồng lực lượng hồn niệm vô cùng mạnh mẽ đang chống lại Thôn Phệ võ hồn của hắn.
- Hắc Nham độc chu này quả nhiên đã bị đầu huyền thú nào đó khống chế a.
Trên mặt Diệp Huyền hiện lên vẻ kinh ngạc, cỗ hồn niệm huyền thú ở trong thân thể Hắc Nham độc chu kia vô cùng mạnh mẽ, tuyệt đối là huyền thú cấp bậc yêu vương thất giai thì mới có thể có được.
- Ở bên trong núi rừng này, không ngờ lại có một đầu huyền thú yêu vương thất giai.
Trong lòng Diệp Huyền nhất thời cả kinh.
Dãy núi này là vị trí mà Lam Quang học viện sát hạch sinh tồn. Dựa theo đạo lý, đạo sư của Lam Quang học viện đã sớm nên đem vị trí chu vi vạn dặm này lật qua một lần. Tuyệt đối không thể để cho xuất hiện loại yêu thú hoặc là huyền thú cấp bậc yêu vương như vậy.
Dù sao tuy rằng thực lực của các học viên tham gia sát hạch sinh tồn tuy mạnh. Thế nhưng yêu thú lục giai đã đủ để làm bọn họ rèn luyện ở thời khắc sống còn, một khi xuất hiện yêu vương thất giai, chuyện này căn bản là không phải rèn luyện, mà là chịu chết.
Nhưng mà lực lượng hồn niệm trong cơ thể lục giai Hắc Nham độc chu này đã khiến cho Diệp Huyền cảm nhận được rõ ràng. Thứ khống chế Hắc Nham độc chu này tuyệt đối là một đầu yêu vương huyền thú thất giai, đồng thời đầu huyền thú yêu vương này căn bản vẫn còn sống sót.
Bởi vì một khi chết đi huyền thú yêu vương, hồn niệm khống chế yêu thú của nó cũng sẽ tán loạn theo nó.
- Nhất định phải khống chế đầu lục giai Hắc Nham độc chu này, nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trong đầu Diệp Huyền xuấ thiện một ý niệm như vậy, nếu như bên trong sơn mạch này thật sự có một đầu huyền thú yêu vương, như vậy tất cả học viên rèn luyện ở đây, chỉ sợ cũng sẽ gặp phải nguy hiểm.
Một đầu huyền thú yêu vương rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ, Diệp Huyền quá là rõ ràng, chỗ kinh khủng của chúng nó cũng không phải là bản thân của chúng nó. Mà là huyền thú yêu vương có thể khống chế đại quân yêu thú a.
Nghĩ tới đây, lúc này Diệp Huyền toàn lực triển khai Thôn Phệ võ hồn của mình, bắt đầu thôn phệ cỗ hồn niệm yêu vương trong cơ thể Hắc Nham độc chu kia.
Hai cỗ lực lượng ở trong đầu Hắc Nham độc chu điên cuồng giao chiến, khiến cho Hắc Nham độc chu kinh hãi tới mức quỳ rạp dưới đất, thân thể run lẩy bẩy.
Trong đầu Hắc Nham độc chu, cỗ hồn niệm âm lãnh của yêu vương kia kịch liệt phản kháng.
Nhưng vô dụng.
Lúc trước khi còn ở phù quang bí cảnh, Diệp Huyền Thôn Phệ võ hồn tam tinh, nuốt chửng Kim Lân hồn niệm, cướp đoạt quyền khống chế giáp long dưới trướng của nó.
Bây giờ Thôn Phệ võ hồn của Diệp Huyền so với lúc trước đâu chỉ mạnh hơn gấp mười lần, nuốt chửng tia hồn niệm để lại ở trong đầu Hắc Nham độc chu vốn là chuyện rất đơn giản.
Chỉ trong chốc lát.
Diệp Huyền đã thành công nuốt chửng sạch sẽ một tia hồn niệm mà đối phương lưu lại ở trong cơ thể Hắc Nham độc chu, khiến cho nó trở thành một tia chất dinh dưỡng của Thôn Phệ võ hồn.
Sau đó Diệp Huyền lại đem lực lượng Thôn Phệ võ hồn của mình bám vào trong đầu Hắc Nham độc chu.
Một loại cảm giác như điều động cánh tay hiện ra ở trong đầu Diệp Huyền.
Chỉ thấy Hắc Nham độc chu nơm nớp lo sợ đứng vững, nó hiểu, nó đã thay đổi một chủ nhân, trong ánh mắt toát ra một tia ỷ lại đối với Diệp Huyền.
Lúc này Diệp Huyền đã bắt đầu tìm tòi ký ức của Hắc Nham độc chu, đồng thời còn thử nghiệm một ít tình báo thu được từ chỗ nó.
Quả nhiên, trong lúc giao lưu với Hắc Nham độc chu, Diệp Huyền đã biết được ở bên trong dãy núi này quả thực cũng có một đầu huyền thú yêu vương.
Mà Hắc Nham độc chu tu luyện võ kỹ yêu tộc, võ kỹ này cũng là do đầu huyền thú yêu vương này truyền thụ.
Đầu huyền thú yêu vương này quản lý sơn mạch phạm vi mấy vạn dặm, hoàn toàn xứng đáng là vương giả của khu vực này.
Ngoài ra, bên trong dãy núi này còn có mấy đầu yêu thú yêu vương, những yêu thú yêu vương này đều thần phục với đầu huyền thú yêu vương này.
Chương 894 Lang Hoàng điện (1)
Chỉ là mấy tháng trước, dường như đầu huyền thú yêu vương kia có chuyện gì muốn làm, cho nên mới dẫn dắt mấy đầu yêu thú yêu vương rời đi khỏi nơi đây, chỉ để lại Hắc Nham độc chu và một ít yêu thú tiếp tục ở lại lãnh địa của mình.
Sau khi có được những tin tức này, trong lòng Diệp Huyền nhất thời rùng mình, suy đoán của hắn quả nhiên không sai, trong khu vực này, quả thực có một đầu huyền thú yêu vương, ngoài ra vẫn còn có mấy đầu yêu thú yêu vương khác.
Dựa theo Diệp Huyền suy đoán, khi học viện của Lam Quang đạo sư tìm kiếm địa điểm sát hạch, có lẽ đã nắm giữ một lượng lớn yêu thú lục giai ở bên trong Vô Tận sơn mạch, mà không có tiến vào địa vực của yêu vương thất giai.
Mà nơi này, rất phù hợp với mục đích của bọn họ, cho nên mới quyết định ở chỗ này.
Chỉ là bọn hắn cũng không biết, sở dĩ nơi này có nhiều yêu thú lục giai như vậy, hoàn toàn là bởi vì nơi này là khu vực của một đầu huyền thú yêu vương thất giai.
Một khi huyền thú yêu vương này và yêu thú yêu vương dưới trướng về tới đây, hậu quả...
Nghĩ tới đây, lúc này Diệp Huyền và Hắc Nham độc chu lần thứ hai giao với nhau.
Chỉ là, trí tuệ của đầu Hắc Nham độc chu này có hạn, chỉ biết, đầu huyền thú yêu vương kia và yêu thú yêu vương có việc rời đi, nhưng cụ thể đi làm chuyện gì, cùng với lúc nào trở về, nó lại không biết gì cả.
- Xong.
Diệp Huyền cười khổ một cái.
Kỳ thực đầu huyền thú yêu vương kia vừa mới rời đi đã là mấy tháng, trong thời gian ngắn, cũng chưa chắc sẽ trở về.
Nhưng mà lúc trước hắn lại trực tiếp loại bỏ một tia hồn niệm của huyền thú yêu vương kia ở trong cơ thể của Hắc Nham độc chu. Khi đó đầu huyền thú yêu vương kia cũng đã biết được điểm này.
Một khi nó tức giận, nhất định sẽ lập tức trở về lãnh địa của mình.
- Hi vọng đầu huyền thú yêu vương kia đang bận làm việc, đã tới giai đoạn vô cùng then chốt, không dễ phân tâm a.
Tuy rằng trong lòng Diệp Huyền thoáng lo lắng, thế nhưng hắn cũng không có biện pháp nào, bây giờ hắn cũng không thể tìm đến Thanh Phong đạo sư, nói cho bọn họ biết tất cả những thứ này a?
Thôn Phệ võ hồn cực kỳ trọng yếu, là thứ mà hắn tuyệt đối không thể bại lộ ra được.
Hơn nữa hắn cẩn thận lo lắng một hồi, dùng thực lực của Lam Quang đạo sư học viện, một khi đầu huyền thú yêu vương kia trở về, nhất định sẽ ngay lập tức phát hiện ra được.
Nếu như chỉ vẻn vẹn là một đầu huyền thú yêu vương, so với hai, ba đầu yêu thú yêu vương thì cũng chưa chắc sẽ có bao nhiêu nguy hiểm lớn lao.
Nghĩ tới đây, rốt cục Diệp Huyền cũng đã quyết tâm.
Hắn đi vào chỗ sâu trong hang động của Hắc Nham độc chu, quả nhiên ở bên trong huyệt động của Hắc Nham độc chu đã tìm được một khối tinh thạch.
Diệp Huyền hỏi dò Hắc Nham độc chu tình huống của khối tinh thạch này, kết quả Hắc Nham độc chu lại trả lời hắn, là nó cũng không biết tinh thạch này từ nơi nào đến.
Diệp Huyền lập tức hiểu ra, sợ rằng khi các đạo sư của Lam Quang học viện đặt tinh thạch cũng không có làm kinh động tới đầu Hắc Nham độc chu này, mà là hành động trong bóng tối.
Thành công thu được khối tinh thạch thứ hai, Diệp Huyền lần thứ hai nhìn về phía Tiểu Tử Điêu.
Tình huống của Huyền thú yêu vương, hắn tạm thời không quản được, việc cấp bách vẫn là phải nghĩ biện pháp tìm tới được nhiều tinh thạch hơn a.
Thấy Diệp Huyền nhìn qua, trong lúc nhất thời Tiểu Tử Điêu ra vẻ bộ dáng dào dạt đắc ý, sau đó cái móng vuốt nhỏ lại chỉ về hang động ở một chỗ khác bên ngoài.
Thân thể Diệp Huyền lập tức hóa thành một vệt sáng, dựa theo Tiểu Tử Điêu chỉ điểm, vút về phía vị trí chỗ khối tinh thạch tiếp theo.
Giờ khắc này, ở chỗ sâu trong Vô Tận sơn mạch, cách nơi đây mấy trăm ngàn dặm.
Một ngọn núi màu đen hùng hồn đứng sừng sững, tỏa ra khí tức nguy nga.
Ở dưới chân ngọn núi kia có một lượng lớn huyền thú và yêu thú chiếm giữ, mỗi một đầu dường như đang tiều tụy cầu xin.
Những huyền thú và yêu thú này, trên người mỗi một đầu đều tỏa ra yêu khí nồng đậm, không ngờ tất cả đều là yêu vương yêu thú thất giai, nhìn lại một cách qua loa, chí ít hơn cũng có hơn trăm đầu.
Yêu uy khủng bố kia khiến cho thiên địa bị nhuộm thành một màu đen kịt.
Đột nhiên...
Trong đó có một đầu huyền thú địa long, thân thể chấn động mạnh một cái, hai con ngươi màu đỏ mở ra, toát ra quang mang giận dữ.
- Chết tiệt.
Nó gầm nhẹ một tiếng, thanh âm âm trầm, vang vọng ở dưới chân ngọn núi này, hồn niệm mạnh mẽ, hóa thành một mảnh kình phong, gào thét và rít gào.
- Tạp Lỗ, ngươi muốn tìm cái chết hay sao?
Bên người nó một đầu huyền thú yêu vương, đầu này gầm nhẹ một tiếng, hạ thấp giọng rồi tức giận nói:
- Ngươi đang làm gì vậy, hiện tại chính là thời khắc mấu chốt, nếu như quấy rối quá trình kỳ thần, ngươi có tin Lang Hoàng đại nhân sẽ đầu của ngươi hái xuống hay không.
Thân thể đầu huyền thú yêu vương địa long kia chấn động, lập tức yên tĩnh lại, chỉ là lửa giận bên trong ánh mắt vẫn còn đang hừng hực thiêu đốt.
- Tạp Lỗ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Huyền thú yêu vương Địa long kia trầm thấp hỏi.
- Một tên thuộc hạ dưới trướng ta, ở ngay vừa rồi lại bị những huyền thú khác khống chế.
Huyền thú yêu vương Địa long phẫn nộ nói:
- Ngươi nói ta còn có thể trấn định lại được sao?
- Cái gì, còn có chuyện như vậy sao?
Huyền thú yêu vương loại vượn kia cũng ngẩn ra.
Huyền thú yêu vương nắm giữ trí tuệ cực kỳ mạnh, bởi vậy khái niệm đối với lãnh địa của chúng nó vô cùng coi trọng.
Nếu như yêu thú dưới trướng chúng nó bị loài người hoặc là bị yêu thú đánh giết, chúng nó căn bản sẽ không thay đổi sắc mặt như vậy. Bởi vì dù sao cá lớn nuốt cá bé, đây là thiên lý của yêu tộc.
Thế nhưng thuộc hạ dưới trướng cuản ó lại bị huyền thú yêu vương khác cướp đoạt, chuyện này đối với huyền thú mà nói, đây là một hành vi vô cùng sỉ nhục.
Cũng khó trách huyền thú yêu vương địa long sẽ tức giận như vậy.
Đầu huyền thú yêu vương loại vượn kia cau mày nghi ngờ nói:
- Khu vực này là lãnh địa của Lang Hoàng đại nhân, gần đây chính là ngày mà Lang Hoàng điện cầu phúc, tất cả huyền thú yêu vương dưới trướng Lang Hoàng điện đều bị triệu tập lại đây. Lẽ nào là huyền thú yêu vương thế lực khác ngang ngược ở trong của ngươi lãnh địa của ngươi sao?
Vô Tận sơn mạch, là đại bản doanh của yêu tộc, các đại yêu tộc đều chia thành từng cỗ từng cỗ thế lực. Mà quần huyền thú yêu vương như chúng nó là thuộc về thế lực của Lang Hoàng điện.
Chương 895 Lang Hoàng điện (2)
Nếu như nói có huyền thú Yêu Vương của thế lực khác thừa dịp thời điểm Lang Hoàng điện kỳ thần mà đến khu vực của Lang Hoàng điện ngang ngược, như vậy cũng không phải là một chuyện nhỏ nữa.
- Hiện tại chính là thời khắc mấu chốt kỳ thần, ngươi thân là một phần tử của Lang Hoàng điện, tuyệt đối không thể rời đi, thế nhưng thuộc hạ dưới trướng của ngươi có lẽ cũng không thể để cho xảy ra chuyện gì a.
Huyền thú Yêu Vương loại vượn đưa ra kiến nghị:
- Không bằng như vậy đi, ta sẽ phái ra một thủ hạ, cùng thủ hạ của ngươi đi tới lãnh địa của ngươi điều tra một hồi, nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nếu như đúng là những huyền thú Yêu Vương khác không tuân thủ quy củ, đến địa bàn của Lang Hoàng điện ta ngang ngược, như vậy cho dù chúng ta có thể chịu thì Lang Hoàng đại nhân cũng quyết định sẽ không giảng hoà a.
- Ý kiến hay.
Hai mắt của Huyền thú Yêu Vương địa long nhất thời sáng ngời, lợi dụng hồn niệm của mình nhanh chóng ra lệnh.
Chỉ chốc lát sau...
Bên trong hơn trăm đầu yêu thú Yêu Vương ở bên ngoài nhất thời có hai đầu yêu thú Yêu Vương đi ra, hai đầu Yêu Vương thất giai này trong nháy mắt đã hóa thành một vệt sáng, phóng về phía nơi các học viên của Lam Quang học viện sát hạch.
Vào giờ phút này, rất nhiều học viên căn bản không biết mình đã rơi vào bên trong một hồi nguy cơ, mà vẫn đang tìm kiếm tinh thạch ở chung quanh.
Trong đó có một số ít may mắn đã tìm được một hai viên tinh thạch, mà tất cả đều có vận khí không tốt, không thu hoạch được gì.
So với bọn họ mà nói, vận khí của Diệp Huyền đã tốt hơn quá nhiều.
Dưới sự dẫn dắt của Tiểu Tử Điêu, hắn căn bản không phí khí lực gì đã tìm đến được năm viên tinh thạch.
- Chỉ cần tìm được thêm bốn viên là có thể miễn phí hối đoái được một gốc linh dược thất giai.
Sau khi ở trên một chỗ vách đá tìm được viên tinh thạch thứ sáu, trên mặt Diệp Huyền không khỏi nở nụ cười.
- Đứng lại!
Ngay khi hắn đang chuẩn bị đi tới địa điểm kế tiếp thì đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng hét lớn, tiếp theo có mấy đạo thân ảnh nhanh chóng vọt lên, hoàn toàn vây quanh hắn, trên người mỗi một người đều đằng đằng sát khí.
Trên mặt một tên học viên cầu độ lộ ra vẻ hưng phấn, lạnh giọng quát to:
- Tiểu tử, đem khối tinh thạch vừa nãy ngươi có được giao ra đây, nếu không thì, đừng trách lão tử ta...
Hắn còn chưa nói hết lời thì đã nhìn thấy Diệp Huyền xuất hiện ở trước mắt. Những lời tiếp theo ngay lập tức sẽ nghẹn lại ở trong cổ, con ngươi trong nháy mắt trợn lên tròn vo, cả kinh nói:
- Là ngươi...
Mấy tên khác học viên khác ở bên cạnh cũng trợn to hai mắt, ngơ ngác và thất thanh nói:
- Sư huynh, hắn là Huyền Diệp!
- Chết tiệt, làm sao lại là tiểu tử này chứ?
- Thực sự là xúi quẩy, đi mau.
Mấy tên học viên liên tục mở miệng, chợt lấy tốc độ so với lúc tới còn nhanh hơn chợt lui ra về phía sau. Đặc biệt là tên thanh niên đầu lĩnh kia, lập tức chạy vào trong rừng cây rồi biến mất không còn tăm hơi.
- Hừ.
Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng, híp mắt nhìn thanh niên đầu lĩnh kia:
- Đánh cướp lại dám đánh cướp đến trên người ta, trên người kẻ này có khí tức của hai cỗ tinh thạch, vừa vặn sẽ thuộc về ta.
Hắn dứt lời, Lăng Hư Chi Vũ sau lưng đột nhiên bắn ra.
Chỉ nghe xì một tiếng, bên trong một đạo tia chớp màu tím lam, trong nháy mắt Diệp Huyền đã đuổi theo.
- Chết tiệt, tên Huyền Diệp kia đuổi theo.
Thanh niên đầu lĩnh nhìn thấy tình cảnh này, nhất thời sợ đến mức ngay cả linh hồn cũng bay ra ngoài.
Đám người bọn họ khi hoành hành ở khu vực này, người bọn hắn sợ gặp phải nhất chính là cường giả như Diệp Huyền.
- Mọi người phân tán ra để chạy.
Thanh niên đầu lĩnh cũng quyết định rất nhanh, hắn biết rõ, hai chân chính mình làm sao cũng không thể chạy thoát nổi khỏi linh bảo phi hành của Diệp Huyền, cho nên lúc này mới khẽ quát một tiếng.
Chỉ thấy phần phật một hồi, mấy học viên kia lập tức chạy tứ tán ra.
- Trên người những người khác đều không có tinh thạch, chỉ có thanh niên đầu lĩnh này có hai viên.
Diệp Huyền không hề liếc mắt nhìn những người khác một chút nào mà trực tiếp đuổi về phía thanh niên đầu lĩnh kia.
- Huyền Diệp chết tiệt này tại sao một mực nhìn chằm chằm vào ta cơ chứ?
Thanh niên đầu lĩnh nhìn thấy Diệp Huyền đang đuổi sát đến, tức giận đến mức cả người run rẩy. Nhiều người như vậy, chỉ đuổi theo một mình hắn, như vậy có bao nhiêu xui xẻo cơ chứ?
Chỉ trong chốc lát, Diệp Huyền đã đuổi theo thanh niên đầu lĩnh kia, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt của hắn.
- Đừng chạy trốn, ở trước mặt ta, ngươi căn bản không trốn được đâu. Đem tinh thạch trên người ngươi giao ra đây, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.
Diệp Huyền lãnh đạm nói.
Không thể không nói, tốc độ trở mặt của thanh niên này vô cùng nhanh chóng, trước đó còn bộ dáng hung thần ác sát, vào lúc này lại ngay lập tức giả bộ đáng thương:
- Huyền Diệp sư huynh, vừa nãy tại hạ vô ý mạo phạm, thực sự là có mắt không tròng, mong rằng Huyền Diệp sư huynh ngươi đại nhân đại lượng, tuyệt đối không nên để ý. Còn tinh thạch theo lời ngươi nói, trên người ta đúng là không có a.
Hắn ra vẻ đáng thương, cùng với thái độ phách lối trước đó tạo thành chênh lệch rất rõ ràng.
- Ngươi không có?
Diệp Huyền cười xì một tiếng:
- Ta không muốn nói nhảm nữa, giao ra hai viên tinh thạch trên người ngươi. Ngươi có thể đi được rồi.
- Làm sao ngươi biết...
Cả người thanh niên kia run lên, có chút kinh hãi nhìn Diệp Huyền, chuyện trên người hắn có hai viên tinh thạch, ai cũng không biết. Thậm chí những sư đệ đi theo hắn kia cũng chỉ biết hắn có được một viên tinh thạch mà thôi, làm sao Huyền Diệp có thể biết được cơ chứ?
- Con bà nó, không phải tên này đang lừa ta chứ?
Con ngươi của thanh niên này đảo một vòng, khóc lóc nói:
- Huyền Diệp sư huynh, ngươi thực sự làm khó dễ ta a. Trên người ta thật sự ngay cả một viên tinh thạch cũng không có a.
Hiện tại hắn rất là hối hận, tại sao trước đó không đem hai viên tinh thạch tách ra đặt ở trên người kẻ khác, ngược lại còn để cho một mình mình cất giấu, hiện tại thì xong rồi.
Diệp Huyền lắc đầu một cái, cái tên này, quả thực là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ a.
Phanh!
Hắn chẳng muốn phí lời, trực tiếp giơ tay lên, chỉ là chưa kịp động thủ thì thanh niên trước đó còn cầu xin không ngớt kia lại đột nhiên bay về phía sau.