- Tài Quyết Chi Kiếm, tại sao tiểu tử ngươi lại có Tài Quyết Chi Kiếm, đáng chết, đây là Tài Quyết chi lôi, đây là thân thể rất tốt, là ông trời trừng phạt Chiến Thương ta sao, đáng chết ah.
Nội tâm Diệp Huyền lập tức kinh hỉ, thời điểm này hắn mới biết được thanh kiếm sau lưng mình cũng không phải gọi Độc Tài Chi Kiếm, mà gọi là Tài Quyết Chi Kiếm.
Hơn nữa Tài Quyết Chi Kiếm lại dẫn thiên lôi tới, hơn nữa thiên lôi còn có tác dụng khắc chế Chiến Thương thật lớn.
Diệp Huyền lập tức toàn lực khống chế thôn phệ vũ hồn và vô tận dung hỏa hiệp trợ với lôi quang vừa xuất hiện và bắt đầu ức chế Chiến Thương hành động.
Xuy xuy xùy!
Ba đại lực lượng liên hợp với nhau, thân thể Chiến Thương dần dần suy yếu và khói đen hóa thành hồn lực thâần túy dung nhập vào hồn hải Diệp Huyền.
- Ah ah ah, đáng chết ah, tiểu tử nhân loại ngươi lại dám hấp thu năng lượng Chiến Thương ta ngươi có được Tài Quyết Chi Kiếm thì thế nào, dùng thực lực ngươi bây giờ căn bản không thể phát huy ra uy lực Tài Quyết Chi Kiếm, bổn tôn chủ hôm nay không đoạt xá ngươi không bỏ qua, đến lúc đó bổn tôn chủ không những có được thân thể cường đại, còn có thể trở thành chưởng không giả Tài Quyết Chi Kiếm, ha ha, nghĩ tới đây ta đã kích động không nhỏ.
Chiến Thương gào to, ma quang trên người sáng lên, hắn dùng toàn lực tiến tới gần linh hồn bổn nguyên của Diệp Huyền.
Ánh mắt Diệp Huyền âm trầm, hắn sẽ không cho phép Chiến Thương thực hiện được, không ngừng thúc dục ba đại lực lượng đối kháng Chiến Thương, song phương lúc này đang lâm vào giằng co.
Trong lúc giằng co, khói đen trên người, Chiến Thương không ngừng bị thôn phệ vũ hồn chuyển hóa và hóa thành hồn lực tẩm bổ hồn hải Diệp Huyền.
Ông!
Cũng không qua bao lâu, Diệp Huyền cảm giác hồn lực của mình đánh vỡ gông xiềng nào đó, cả hồn hải sôi trào, cảm giác cường đại bao phủ tâm thần hắn.
- Hồn lực ta đột phá thất phẩm, năng lượng Phệ Hồn tộc này quá mức đáng sợ mà.
Diệp Huyền lập tức kinh hô một tiếng, khói đen trên người Chiến Thương chỉ suy yếu một phần mười mà thôi, thậm chí còn không đến, không ngờ chỉ một ít đã có thể giúp hồn lực hắn từ lục phẩm đỉnh phong đột phá đến thất phẩm, việc này làm hắn chấn động không thôi.
Hồn lực từ lục phẩm đỉnh phong đến thất phẩm chỉ chênh lệch một giai.
Nhưng Diệp Huyền biết rõ chênh lệch này như trời và đất, năng lượng cần thiết không nhỏ.
Ai biết hôm nay chỉ hấp thu một tia năng lượng trên người Chiến Thương đã có thể trợ giúp hồn lực hắn đột phá, ngay cả hắn cũng không dám tin tưởng.
Trong tình huống hiện tại không cho phép Diệp Huyền có quá nhiều kinh hỉ, hồn lực vừa đột phá thất phẩm, hắn cảm giác mình khống chế thôn phệ vũ hồn và vô tận dung hỏa mạnh hơn trước rất nhiều, lập tức toàn lực áp chế Chiến Thương.
Đồng thời Diệp Huyền cũng là âm thầm vận chuyển Cửu Chuyển Thánh Thể, bắt đầu lợi dụng lôi đình rèn luyện thân thể của mình.
Bởi vì Diệp Huyền tin tưởng, một khi thực lực của mình tăng lên, cơ hội phòng ngừa bị đoạt xá cũng tăng lên không ít.
Xì xì xì.
Vô số lôi quang chạy khắp thân thể Diệp Huyền, Diệp Huyền vận chuyển công pháp Cửu Chuyển Thánh Thể và hấp thu thiên lôi rèn luyện thân thể.
Cửu Chuyển Thánh Thể vô cùng cường đại, mỗi một chuyến đột phá đều cần năng lượng cực kỳ kinh người.
Bởi vậy Diệp Huyền đột phá tứ chuyển tại Hạo Thiên đế quốc nhưng không có tiếp tục tăng lên, nhưng hôm nay có thiên lôi lại khác.
Lôi đình vô cùng cường đại, cho dù là một tia nào cũng có thể diệt sát Vũ Hoàng bát giai như Tô Tú Nhất, nhưng hắn có Tài Quyết Chi Kiếm cho nên thân thể Diệp Huyền bị lôi đình oanh kích cũng không có bị tiêu diệt, ngược lại có thể hấp thu khởi lôi đình chi lực sử dụng.
Kết quả là, sau khi vận chuyển Cửu Chuyển Thánh Thể liền chuyển hóa không ít lôi đình thành năng lượng, năng lượng dung nhập vào mỗi tế bào trong người Diệp Huyền.
Thân thể Diệp Huyền được cải tạo nhanh chóng.
Ba!
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Diệp Huyền cảm giác thân thể mình đánh vỡ cái gì đó, cảm giác cường đại bao phủ tâm thần hắn.
Diệp Huyền biết rõ Cửu Chuyển Thánh Thể đột phá ngũ chuyển.
Oanh!
Diệp Huyền tăng cường cải tạo mỗi bộ phận thân thể, xương cốt sinh trưởng, huyền mạch tăng cường, thậm chí trong huyền lực bản thân còn ẩn chứa một tia tia lôi đình chi lực.
Như vậy còn chưa đủ, tuy thân thể và hồn lực đột phá nhưng hắn vẫn không thể ngăn cản Chiến Thương tiến lên, Chiến Thương hung ác cách linh hồn bổn nguyên của Diệp Huyền càng ngày càng gần.
- Nếu còn chưa đủ thì tiếp tục đột phá.
Sắc mặt Diệp Huyền dữ tợn, hắn biết rõ mình đã đến thời khắc mấu chốt nhất, nếu như hắn không thể đột phá và ngăn cản Chiến Thương, như vậy hắn sẽ bị Chiến Thương cướp thân thể.
Hắn toàn lực vận chuyển huyền nguyên trong người.
Hắn muốn lợi dụng thân thể và hồn lực đột phá, cùng với lôi đình khủng bố trực tiếp đột phá Vũ Vương thất giai.
Nếu có người biết suy nghĩ của hắn nhất định sẽ kinh ngạc đến ngây người, vào lúc này hắn còn muốn đột phá, không phải tìm chết sao?
Huống chi đột phá Vũ Vương vô cùng khó khăn, cho dù thiên tài nghịch thiên cũng không phải nói muốn đột phá là đột phá, quá trình này cần thời gian khá dài.
Diệp Huyền tự nhiên biết rõ điểm này, thậm chí hắn còn hiểu rõ hơn kẻ khác, biết rõ Vũ Tôn lục giai đến Vũ Vương thất giai sẽ sinh ra biến hóa gì.
Quá trình này không chỉ thân thể và huyền biển biến hóa, càng là huyền lực lột xác.
Vũ Tôn đến Vũ Vương là huyền lực biến thành huyền nguyên, biến hóa trong đó giống như thoát thai hoán cốt.
Bởi vậy bằng vào lôi đình chi lực còn chưa đủ.
Hô!
Trong lôi quang, bàn tay Diệp Huyền cầm lấy đại lượng đan dược, những đan dược này còn sót lại trên người hắn, thời điểm này hắn lập tức nuốt vào bụng.
Oanh!
Số đan dược này tiến vào bụng liền hóa thành năng lượng tinh thuần, hơn nữa lôi đình chi lực biến hóa cho nên lan ra khắp òoàn thân.
Nhưng còn chưa đủ, tu luyện Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết cho nên hắn cần năng lượng đột phá Vũ Vương còn nhiều gấp mười lần Vũ Tôn khác, số đan dược này căn bản không đủ năng lượng.
Nếu đan dược không đủ thì cầm linh dược, trong tay Diệp Huyền xuất hiện linh dược và nhanh chóng nuốt vào bụng.
Bên ngoài lôi quang, đột nhiên Tô Tú Nhất cả kinh kêu lên:
- Tại sao Huyền Diệp ăn linh dược và đan dược?
Bởi vì lôi đình oanh kích hóa thành lôi hải trắng xoá cho nên không thể nhìn thấy gì, trong mọi người cũng chỉ có Tô Tú Nhất có thể miễn cưỡng nhìn ra một ít mánh khóe.
Đám người Cát Phác Tử lập tức kinh hô.
Chương 1032 Đột phá thất giai
- Cái gì? Huyền Diệp đang nuốt đan dược? Chẳng lẽ hắn còn không có bị đoạt xá?
Trong mắt bọn họ mang theo thần thái hưng phấn.
- Có bị đoạt xá hay không ta không biết, hắn thật sự đang ăn đan dược và linh dược, không biết hắn muốn làm cái gì?
- Chẳng lẽ đan dược và linh dược có thể ngăn cản khói đen đoạt xá? Nếu là như vậy chúng ta nên nhanh chóng xuất ra đan dược và linh dược đi.
Cát Phác Tử lập tức mở miệng nói ra, đồng thời hắn xuất ra một lọ đan dược.
Lúc này có người kêu lên:
- Chậm đã, các ngươi có nghĩ tới hay không, có khả năng Huyền Diệp hiện tại đã bị đoạt xá, khói đen Phệ Hồn tộc kia cần dùng linh dược và đan dược đối kháng lôi kiếp?
Người này vừa nói ra lời này làm mọi người im lặng, đây không phải chuyện không có khả năng.
- Không, không biết.
Cát Phác Tử cắn răng một cái, ánh mắt kiên định:
- Ta tin tưởng Huyền Diệp nhất định không có bị đoạt xá, sở dĩ hắn phục dụng đan dược và linh dược là vì kiềm chế khói đen đoạt xá.
Vừa dứt lời hắn liền ném đan dược và linh dược vào trong lôi hải.
Lôi đình quá mức khủng bố, đan dược và linh dược lục phẩm bình thường tới gần trung tâm đã bị đánh thành tro bụi.
Cát Phác Tử nhướng mày:
- Không được, lôi điện quá khủng bố, đan dược bình thường không thể tiếp cận.
- Ta đến.
Lúc này Dược lão đột nhiên bước tới, trong tay xuất ra vài gốc linh dược, linh dược vừa xuất hiện, trong hư không lập tức sinh ra khí tức linh dược nhộn nhạo.
- Là linh dược thất giai.
Mọi người kinh hô một tiếng.
Đã thấy Dược lão không chút cau mày ném vài cọng linh dược thất giai vào trong lôi điện.
Linh dược thất giai tự nhiên khác biệt, nó là thiên địa linh vật phải trải qua thiên lôi tẩy lễ mới tồn tại cho nên năng lực chống cự mạnh hơn võ giả nhiều, lập tức rơi vào trong tay Diệp Huyền.
- Là Dược lão.
Diệp Huyền nhận được linh dược, nội tâm hắn ấm áp, hắn cũng có thể cảm nhận được bên ngoài, hiện tại đang ở trong thời khắc mấu chốt nhất, căn bản không thể phân tâm truyền âm, hắn chỉ có thể nhét vài cọng linh dược thất giai vào miệng.
Có vài cọng linh dược thất giai, huyền lực trong người Diệp Huyền đạt được bổ sung và nhanh chóng bắt đầu lột xác, vài cọng linh dược thất giai tuy cường đại nhưng so với năng lượng cần thiết giúp huyền lực lột xác thành huyền nguyên còn chưa đủ.
- Huyền Diệp hắn quả nhiên nuốt linh dược.
Tô Tú Nhất ngưng giọng nói.
- Tốt.
Đôi mắt Dược lão sáng lên, hắn kiên định ném ra một bình sứ vào trong lôi quang.
Bình sứ vừa tiến vào trong lôi quang đã bị đánh tan, mấy viên đan dược tỏa ra khí tức cường đại xuất hiện ở trước mặt mọi người, cho dù vào trong lôi quang nhưng đan dược vẫn tỏa sáng.
Tất cả mọi người hoảng sợ biến sắc:
- Đây là đan dược thất phẩm?
Chỉ có đan dược thất giai mới có khả năng tồn tại trong lôi điện lâu như thế.
Mấy viên đan dược rơi vào trong tay Diệp Huyền và bị hắn nuốt lần nữa, huyền lực trong người điên cuồng lột xác, bành trướng trùng kích và trùng kích mỗi một đạo huyền mạch.
Kế tiếp Đông lão, Cát phó viện trưởng liên tục xuất ra linh dược thất giai trong trữ vật giới chỉ và ném cho Diệp Huyền.
- Các vị có linh dược kính xin duỗi tay viện thủ, Lam Quang học viện sẽ cảm kích.
Nhìn thấy Diệp Huyền tiếp linh dược và nhét vào trong miệng, Cát Phác Tử lập tức quay người nói với các cường giả các thế lực.
Cường giả thế lực khác nhìn nhau nhưng không ai xuất ra linh dược.
Cát Phác Tử cau mày nhìn sang.
Lĩnh đội Hạo Thiên đế quốc Lưu Sâm nói:
- Cát phó viện trưởng, không phải chúng ta không muốn xuất ra linh dược, bởi vì Huyền Diệp quá mức cổ quái, nếu như hắn bị đoạt xá chẳng phải chúng ta tự tạo nghiệt hay sao?
Cát Phác Tử kiên định nói:
- Ta tin tưởng Huyền Diệp không bị đoạt xá.
Lưu Sâm lắc đầu nói:
- Cát phó viện trưởng, chuyện này không phải ngươi tin tưởng có thể cải biến. Ngươi nghĩ lại sẽ hiểu, Huyền Diệp chỉ là Vũ Tôn lục giai, nếu như không có bị đoạt xá thì làm sao nuốt nhiều linh dược như vậy? Vũ Tôn bình thường đã sớm bạo thể mà chết. Cho nên ta có lý do tin tưởng Huyền Diệp đã bị đoạt xá, sở dĩ nuốt đại lượng linh dược là vì Phệ Hồn tộc cần lực lượng chống cự lôi điện.
Dược lão tức giận nói:
- Lưu Sâm, ngươi còn có lương tâm hay không? Chỉ bảo ngươi xuất ra một ít linh ngươi, ngươi không muốn thì thôi, tại sao lại nói Huyền Diệp bị đoạt xá?
Lưu Sâm trầm giọng nói:
- Dược Thành, ngươi đừng tức giận, ta biết rõ tâm tình của ngươi nhưng ngươi cũng không nên tổn hại sự thật, Minh Nguyệt đế quốc Đại cung phụng Tạ Ly cường đại cở nào nhưng hắn vẫn bị đoạt xá, Huyền Diệp chỉ là Vũ Tôn lục giai thì làm sao có thể ngăn cản Phệ Hồn tộc đoạt xá? Chư vị, các ngươi cho rằng thế nào?
Đột nhiên Kiếm Tông Kiếm lão nói:
- Lưu sâm, ngươi không cần nói nhiều, nếu như không có Huyền Diệp khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, cùng với các cường giả Lam Quang học viện ngăn cản thì chúng ta đã chết rồi, chỉ là vài cọng linh dược mà thôi, vật ngoài thân, cho dù hiện tại không lây ra, chẳng lẽ tiện nghi đám ranh con Huyền Cơ Tông hay sao?
Vừa dứt lời, Kiếm lão lập tức cầm linh dược thất giai trong giới chỉ ném vào trong lôi quang.
Đồng thời hắn nói với hai Vũ Vương còn lại của Kiếm Tông:
- Nếu trên người chúng ta có thì xuất ra đi.
- Vâng.
Hai tên Vũ Vương cũng xuất ra linh dược thất giai ném vào trong lôi điện.
- Kiếm lão nói đúng, vật ngoài thân mà thôi, Huyền Diệp vừa rồi còn cứu chúng ta, xem là thù lao thì sao chứ?
Cường giả Huyền Âm Cốc cũng xuất linh dược.
- Ha ha, Hướng Vấn Thiên ta lần đầu tiên nhìn thấy thiên tài như vậy cho nên vô cùng bội phục.
Hướng Vấn Thiên lĩnh đội Chiến Thần bộ lạc đang bị thương đẫm máu nhưng cười to đầy hào khí, hắn ném linh dược vào trong lôi quang.
Kế tiếp là Cổ Húc phó tông chủ Thần Hải tông cũng không keo kiệt linh dược của mình.
Không thể không nói có thể sống tới bây giờ đều là người nổi bật trong Vũ Vương thất giai, trên người có ít nhất một gốc linh dược thất giai, nhiều thì năm sáu gốc, hội tụ thành dòng sông linh dược rơi vào trong tay Diệp Huyền.
Chỉ có Hạo Thiên đế quốc Lưu Sâm và Bành Tường đến cuối cùng không có hành động, hắn lắc đầu nói:
- Các vị, các ngươi đang trợ Trụ vi ngược ah.
Ánh mắt Cát Phác Tử lạnh buốt:
- Lưu Sâm, không muốn xuất ra linh dược thì câm miệng cho ta, lại nói nhảm một câu thì đừng trách ta không cho ngươi mặt mũi.
- Ngươi...
Lưu Sâm biến sắc, lại nhìn sang Tô Tú Nhất bên cạnh nên lập tức im lặng, hắn muốn sống sót còn phải dựa vào cao thủ Lam Quang học viện đấy..
Chương 1033 Mua dây buộc mình (1)
Lúc này người bên phía Huyền Cơ Tông thấy mọi người ném linh dược vào trong lôi hải thì giật mình.
Đường Chiêu lên tiếng hỏi thăm:
- Lão tổ, đám người Lam Quang học viện đang làm gì thế?
Thiên Dịch lão nhân híp mắt nhìn vào trung tâm lôi hải:
- Tiểu tử Huyền Diệp không ngừng nuốt linh dược trong lôi hải, khả năng đám người Cát Phác Tử cho rằng hắn chưa bị đoạt xá đấy? Cho nên bổ sung linh dược cho hắn.
- Ha ha, không có bị đoạt xá? Đám người Lam Quang học viện óc heo hay sao?
Tề Thừa cười lớn, nói:
- Nhiều linh dược và đan dược như vậy, cho dù là Vũ Vương thất giai đỉnh phong phục dụng cũng có khả năng bạo thể mà chết, hắn một tên Vũ Tôn lục giai không có chút việc gì, là ngu ngốc sao?
Sau khi đạt được rất nhiều linh dược, huyền lực trong người Diệp Huyền đạt đủ năng lượng và bắt đầu lột xác thành huyền nguyên.
Đầu tiên huyền hải trong đan điền Diệp Huyền không ngừng khuếch trương ra ngoài, không ngừng bành trướng, tại khuếch trương tới cực điểm lại bỗng nhiên co rút lại, từng đạo kim quang xuất hiện trong huyền hải, cả huyền hải biến thành thế giới của kim quang.
Biển kim quang xen lẫn từng đạo lôi quang.
Đồng thời huyền lực Diệp Huyền không ngừng biến hóa thành huyền nguyên, huyền lực nồng đậm lưu chuyển trong huyền hải, sau khi trải qua một chu thiên, huyền lực đã biến thành màu vàng, trong đó còn ẩn chứa lôi đình chi lực.
Khí tức trên người Diệp Huyền không ngừng tăng lên.
Tất cả huyền lực trong người Diệp Huyền đã lột xác thành huyền nguyên.
Ba!
Diệp Huyền cảm giác thân thể phá hủy một gông cùm xiềng xích, cảm giác thiên địa chập chờn, hắn cảm nhận lực lượng cường đại bao phủ khắp toàn thân.
- Rốt cục đột phá thất giai ah!
Trong nội tâm Diệp Huyền cảm khái, hắn vô cùng kích động, hắn trong mắt bắn ra hàn quang, tinh thần tập trung vào trong hồn hải.
- Ha ha ha, rốt cục bổn tôn chủ sắp đoạt xá thành công.
Vào lúc này Chiến Thương trải qua ngăn cản thời gian dài, hắn còn cách linh hồn bổn nguyên Diệp Huyền một đoạn không xa, hắn vui vẻ cười lớn.
Nhưng vào lúc này khí tức thôn phệ vũ hồn của Diệp Huyền biến thành đáng sợ hơn trước.
- Chạy trở về đi.
Thôn phệ vũ hồn hóa thành hình người nhắm ngay Chiến Thương và đánh một quyền, tiếng nổ lớn vang lên, khói đen quanh người Chiến Thương bắt đầu chật vật lui về phía sau.
Chiến Thương lập tức chấn động, xảy ra chuyện gì, tại sao lực lượng gia hỏa này tăng nhiều như vậy?
Lúc này vô tận dung hỏa càng nóng hơn trước, uy lực của nó tăng nhiều và đốt cháy khói đen nhanh hơn.
- Ah!
Chiến Thương thống khổ gào to một tiếng, trên mặt hắn lộ ra thần thái sợ hãi, vô tận dung hỏa tiêu hao bổn nguyên của hắn.
- Ah, đáng chết, đáng chết ah, vì cái gì sắp thành lại bại, vì cái gì uy lực thiên hỏa đột nhiên tăng mạnh?
Chiến Thương không cam lòng buông tha như vậy, hắn chỉ tới gần một chút đã thống khổ không chịu nổi, có cảm giác không thừa nhận được.
- Lão tặc thiên, bổn tôn chủ không chơi với ngươi.
Chiến Thương bi phẫn nổi giận gầm lên một tiếng, biết rõ còn muốn đoạt xá là việc không có khả năng, hắn hóa thàh hào quang thoát ra khỏi đầu Diệp Huyền.
Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng:
- Muốn đi, hỏi qua ta chưa?
Hắn mạnh mẽ thúc dục thôn phệ vũ hồn và vô tận dung hỏa, từng đạo hồn lực không ngừng hóa thành tấm lưới ngăn cản đường đi của Chiến Thương, đồng thời điên cuồng luyện hóa đối phương.
Sắc mặt Chiến Thương đại biến, tức giận nói:
- Nhân loại, muốn ta lưu lại, ngươi còn chưa đủ tư cách, ngươi chờ đó, sau khi ta khôi phục một ít thực lực sẽ đoạt xá ngươi, thân thể của ngươi nhất định phải thuộc về bổn tôn chủ.
- Hóa Ma!
Khói đen trên người Chiến Thương bị thiêu đốt, hắn hóa thành hào quang lao ra khỏi thân thể Diệp Huyền.
Diệp Huyền cố tình chặn đường nhưng bất lực, thân thể Chiến Thương đã hư hóa và Diệp Huyền chỉ trơ mắt nhìn đối phương thoát đi.
XÍU...UU!!
Chiến Thương vừa lao ra khỏi thân thể Diệp Huyền liên bị lôi điện bao phủ, hắn đau đớn gào thét thảm thiết.
- Tức chết bổn tôn chủ, thân thể tốt như âậy nhưng bổn tôn chủ hết lần này tới lần khác lại không chiếm được, không tốt, ta phải nhanh chóng tìm được thân thể, bằng không bổn tôn chủ không thể kiên trì dưới lôi đình bao nhiêu thời gian.
Chiến Thương gào to, ánh mắt hắn nhìn chung quanh và nhìn lên người Tề Thừa, hắn hung ác nói:
- Tiểu tử này, mẹ kiếp, tuy kém hơn thân thể này nhiều nhưng cũng không tệ, còn mạnh hơn hai gia hỏa kia không ít.
Chiến Thương nói tự nhiên là Thiên Dịch lão nhân và Tô Tú Nhất.
Tuy tu vi hai người này cao hơn Tề Thừa nhưng trong mắt Chiến Thương còn không có tính phát triển bằng Tề Thừa.
Nói đến liền làm, Chiến Thương hóa thành khói đen nhanh chóng bay về phía Tề Thừa đang đắc ý.
Vào lúc này chung quanh Tài Quyết Chi Kiếm không có khí tức Chiến Thương cho nên lôi đình trên bầu trời mất đi mục tiêu và an tĩnh lại, mọi người lập tức nhìn thấy Diệp Huyền lơ lửng trên không trung và khói đen bay thẳng về phía Tề Thừa.
- Không tốt, đã xảy ra chuyện gì? Thiên Dịch, ngăn cản cho ta.
Tề Thừa đang hả hê liền biến sắc, lập tức cả kinh kêu một tiếng, trong tay xuất hiện một tấm phù lục và ném về phía Chiến Thương, đồng thời hắn tức giận nói với Thiên Dịch.
Thiên Dịch lão nhân biến sắc, Tề Thừa thân phận không tầm thường, hắn quyết không thể nhìn khói đen đoạt xá, khô lâu quyền trượng trong tay tấn công.
Vô số hào quang màu đen hóa thành lao tù vây khốn Chiến Thương.
Oanh!
Cùng lúc đó phù văn của Tề Thừa tỏa ra khí tức áp bách cực kỳ đáng sợ, nó hóa thành một đạo đám hào quang khủng bố trấn áp Chiến Thương.
Chiến Thương lập tức thống khổ gào lên một tiếng, tức giận nói:
- Đáng chết ah, đám người này quá đáng chết.
Đột nhiên hắn nhìn sang Thiên Dịch lão nhân thi triển hào quang màu đen, hắn lập tức hấp thu hào quang hóa thành lao tù vào bụng, thân thể suy yếu lại ngưng thực một ít, vẻ mặt hắn vô cùng hưởng thụ.
- Thoải mái ah, năng lượng này thật sự thoải mái.
Đạt được năng lượng bổ sung, Chiến Thương cười lớn và lao ra khỏi phù văn bao phủ và chui vào trong thân thể Tề Thừa.
- Thiên Dịch lão nhân, nhìn ngươi làm chuyện tốt...
Tề Thừa bi phẫn gào lên một tiếng, trên mặt hắn xuất hiện vô số chỉ đen, ánh mắt lúc này trồng rỗng.
Thiên Dịch lão nhân vô cùng khẩn trương, hắn nói với Diệp Huyền:
- Huyền Diệp tiểu tử, ngươi làm sao ngăn cản đoạt xá, nhanh tới hỗ trợ.
Tề Thừa là thiên tài tới từ Vô Lượng sơn, thân phận thập phần tôn quý, nếu hắn vẫn lạc tại nơi này, cả Huyền Cơ Tông đều lâm vào trong nguy cơ.
Chương 1034 Mua dây buộc mình (2)
Diệp Huyền xùy cười một tiếng, đột phá Vũ Vương cho nên tâm tình hắn rất tốt, lập tức trào phúng:
- Vừa rồi ta bị khói đen đoạt xá, những người khác hình như không có xuất thủ tương trợ ah? Thiên Dịch, ngươi nên nghĩ biện pháp đi, người này hẳn là đến từ Vô Lượng sơn a, nếu như hắn chết tại nơi này, hắc hắc, Huyền Cơ Tông các ngươi xong đời rồi.
Diệp Huyền lập tức trào phúng đối phương.
- Ngươi...
Thiên Dịch tức giận tới mức sắp phun máu tươi.
Đúng lúc này...
Oanh!
Lúc này trong mi tâm Tề Thừa xuất hiện phù văn quỷ dị, đạo phù văn này xuất hiện làm thiên địa run rẩy, hư không chấn động giống như không thừa nhận nổi uy áp.
Khí tức đáng sợ làm tâm thần mọi người đông cứng xuất hiện, tiếng nói vang vọng cả thiên địa, ánh mắt mọi người nhìn lên đỉnh đầu Tề Thừa.
- Là ai dám động thủ với hậu nhân Tề Thác ta?
Bóng người kia gào to làm lỗ tai mọi người chấn động.
- Là cửu thiên Vũ Đế dùng thần niệm hàng lâm.
Tô Tú Nhất nhìn bóng người trên bầu trời, hắn khiếp sợ nói ra.
- Cái gì, cửu thiên Vũ Đế?
Tất cả mọi người hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lên, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy cửu thiên Vũ Đế, đó là đại diện cho võ đạo chí cao, mọi người cũng chỉ nghe qua truyền thuyết, đây là lần âầu tiên nhìn thấy chân nhân, khí tức đối phương tỏa ra làm bọn họ rung động không nhỏ.
Diệp Huyền cũng kinh ngạc, nói thầm trong lòng:
- Xem ra lai lịch thanh niên áo xanh không nhỏ, có thể làm cho Tề Thác Vô Lượng sơn lưu thần niệm phân thân trong đầu.
Cái gọi là thần niệm phân thân, là cửu thiên Vũ Đế đem chính mình một đạo ý chí đánh vào người khác trong óc, thập phần hao tâm tổn sức, coi như là cửu thiên Vũ Đế cũng không muốn làm nhiều.
Bởi vì mỗi một đạo thần niệm phân thân đều cần tinh huyết bổn nguyên của cửu thiên Vũ Đế làm dẫn, cũng có ảnh hưởng nhất định với bản thân cửu thiên Vũ Đế.
Có thể thấy được thanh niên áo xanh có địa vị không thấp trong Vô Lượng Sơn.
Sau khi thần niệm Tề Thác hàng lâm, hắn nhìn lên người Tề Thừa và tức giận nói:
- Ngươi là ai, lại dám đoạt xá đệ tử Vô Lượng sơn chúng ta, cút ra cho ta.
Ầm ầm!
Hắn điểm ra một chỉ vào trong thân thể Tề Thừa, khói đen trên mặt Tề Thừa vặn vẹo, biểu lộ thống khổ, hiển nhiên đang lâm vào trong giãy dụa.
Thiên Dịch lão nhân trong lòng lập tức đại hỉ, Vô Lượng sơn Vũ Đế cường giả hàng lâm, Tề Thừa tất nhiên bình yên vô sự.
Nhưng khói đen trên mặt Tề Thừa dùy trì một lúc và biến mất không thấy gì nữa, đôi mắt hắn lập tức biến thành yêu dị.
- Đáng chết, Vô Lượng Chân Không—— Cửu Chuyển Thất Phách!
Tề Thác biến sắc, trong tay hắn thi triển ấn quyết, khí tức làm người ta sợ hãi ngưng tụ và đánh thẳng vào trong người Tề Thừa.
Có thể bởi vì tiêu hao quá nhiều năng lượng cho nên sau khi thần niệm phân thân Tề Thác dùng xong lập tức ảm đạm, tùy thời sẽ biến mất.
Mọi người biết rõ khói đen biến mất trên mặt Tề Thừa đang đọ sức với tuyệt kỹ của Tề Thác đang sử dụng, sau một phen chém giết khói đen trên mặt Tề Thừa lập tức bị bức ra ngoài.
- Tức chết bổn tôn chủ, bổn tôn chủ không tin thần niệm phân thân cường giả nhân loại như ngươi có thể ngăn cản ta.
- Phệ Hồn Vô Sinh!
Tiếng gào giận dữ sinh ra trong thân thể Tề Thừa, khói đen bị bức ra đột nhiên tỏa sáng rực rỡ và chui vào thân thể Tề Thừa lần nữa.
Ông!
Đồng tử Tề Thừa trống rỗng, lập tức biến thành yêu dị, toàn thân tỏa ra khí tức làm lòng người sợ hãi.
- Ngươi, ngươi lại dám đoạt xá cháu ruột lão phu, không cần biết ngươi là ai, Tề Thác ta chắc chắn sẽ giết ngươi.
Thân thể Tề Thác chấn động mạnh và hóa thành hư vô.
- Hừ, một Vũ Đế nhân loại mà thôi, nếu không phải bổn tôn chủ đang suy yếu thì cần gì sợ ngươi, cút về đi!
Tề Thừa cười lớn, đột nhiên phù văn trên trán chấn động sau đó nổ tung thành nhiều mảnh, sau đó phù văn hóa thành hư vô, trong mơ hồ còn nghe được tiếng gầm phẫn nộ.
- Khặc khặc, này thân thể này xem như tạm được.
“Tề Thừa” sờ sờ chính mình, khóe miệng còn cười thỏa mãn.
Thiên Dịch lão nhân kinh hãi nói:
- Tề thiếu chủ, ngươi...
“Tề Thừa” liếc hắn một cái, nhìn khô lâu quyền trượng trong tay Thiên Dịch lão nhân, ánh mắt sáng ngời và nói:
- Thứ này không tệ, bổn tôn chủ muốn.
Hắn khẽ vươn tay và hấp lực vô hình bao phủ Thiên Dịch lão nhân, khô lâu quyền trượng kêu vang và giống như có linh chủ động bay ra khỏi tay Thiên Dịch lão và tiến vào trong tay “Tề Thừa“.
- Nhân loại, giữ lại thân thể của mình, một ngày nào đó bổn tôn chủ sẽ tới đoạt lấy.
“Tề Thừa” nhìn Diệp Huyền và cười khặc khặc, hắn hóa thành hào quang và biến mất không thấy gì nữa.
Trên bầu trời còn có tiếng cười to và giọng nói vọng về.
Cục diện phát triển quá nhanh làm mọi người há hốc mồm.
Ngay sau đó ánh mắt ngườiLam Quang học viện và Huyền Cơ Tông nhìn nhau.
Đường Chiêu rung rẩy hỏi:
- Lão tổ, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Tề Thừa vừa đi, Thiên Dịch lão nhân cũng bị trọng thương, trái lại đám người Tô Tú Nhất phía đối diện còn giữ lại đa số thực lực, từ thực lực đám người Lam Quang học viện còn vượt qua Huyền Cơ Tông bọn họ.
- Có thể thế nào, đi!
Sắc mặt Thiên Dịch lão nhân tái nhợt, hắn quát lớn sau đó hóa thành hào quang bay đi.
Đám người Cửu Dương Tông Cừu Đoạn Thiên đều há hốc mồm, bọn họ cũng quay người bỏ chạy.
- Muốn đi, đi được sao?
Đám người Tô Tú Nhất cười lạnh một tiếng và đuổi theo như điên.
Ầm ầm!
Một hồi đại chiến lập tức bộc phát lần nữa.
Bên phía Huyền Cơ Tông hiện tại chỉ còn hơn mười người điên cuồng chạy thục mạng, trong quá trình bay đi không ngừng đánh trả.
Bên phía Lam Quang học viện đang đuổi theo thật nhanh, trong mắt mang theo thù hận.
Bọn họ hình thành một chiến tuyến rất dài.
- Huyền Diệp, ngươi không sao chớ?
Trong quá trình truy kích, Cát phó viện trưởng nhanh chóng đi tới bên người Diệp Huyền và quan tâm hỏi thăm.
Lúc trước Diệp Huyền bị Chiến Thương tiến vào cơ thể, hơn nữa bị lôi đình oanh kích, tuy hôm nay bình yên vô sự nhưng vẫn làm Cát phó viện trưởng lo lắng không thôi.
- Ta không sao
Diệp Huyền lắc đầu, ánh mắt sáng lên và nói:
- Trạng thái của ta hiện tại tốt chưa từng có.
Sau khi thực lực đột phá thất giai, Diệp Huyền cảm giác được huyền nguyên dang bành trướng khắp toàn thân, lực lượng đang sôi trào làm cho tâm tình hắn thật tốt, ánh mắt sắc bén, trên người tỏa ra khí tức đáng sợ.
Đám người Cát Phác Tử thấy thế liền âm thầm biến sắc, bọn họ cũng cảm nhận được Diệp Huyền đột phá thất giai nhưng không nghĩ tới sau khi Diệp Huyền đột phá giơ tay nhấc chân cũng sinh ra cảm giác chấn nhiếp mạnh như vậy.
Chương 1035 Kiểm nghiệm thực lực
Làm cho bọn họ cảm thấy khó tin.
- Thiên Dịch lão nhân, lưu lại đây cho ta.
Hiện tại Tô Tú Nhất quát một tiếng, hắn phát động tấn công cường đại.
Ầm ầm!
Huyền nguyên bành trướng, uy thế ngập trời, Tô Tú Nhất đánh một kích làm đám người Cừu Đoạn Thiên phun máu tươi, tốc độ chạy trốn giảm mạnh.
- Thiên Dịch lão nhân, cứu chúng ta.
Đám người Cửu Dương Tông Cừu Đoạn Thiên tông chủ hoảng sợ hô to.
Thiên Dịch lão nhân xùy cười một tiếng, hắn không quay đầu lại và mang theo đám người Đường Chiêu bay xa.
Lúc này bọn họ gặp nguy hiểm tính mạng, chỉ có kẻ điên mới quay lại cứu đám người Cửu Dương Tông, cứ mặc bọn họ tự sinh tự diệt đi, nói không chừng còn có thể giúp bọn họ giảm bớt vài đối thủ đấy.
- Đáng chết.
Đám người Cừu Đoạn Thiên nhìn thấy Thiên Dịch lão nhân không quan tâm bọn họ liền chửi ầm lên.
Bọn họ làm sao không biết Huyền Cơ Tông Thiên Dịch lão nhân đang bỏ rơi bọn họ.
- Đám người Cửu Dương Tông do các ngươi đối phó.
Tô Tú Nhất không có dừng lại, hắn truyền âm phân phó đám người Kiếm lão, tiếp tục đuổi theo đám người Thiên Dịch lão nhân đang đi xa.
Đám người Kiếm lão phía sau cảm thấy do dự, lúc này bao vây đám người Cừu Đoạn Thiên vào trong.
- Các vị, có chuyện gì cứ từ từ.
Đám người Cừu Đoạn Thiên vội vàng nói ra.
Giờ phút này số lượng đám người Kiếm lão nhiều hơn bọn họ gấp đôi, giao chiến như vậy chắc chắn vẫn lạc.
- Thời điểm này có gì mà từ từ? Cừu Đoạn Thiên, trước kia các ngươi giết người của chúng ta, không phải ngươi khi đó rất hung hăng càn quấy sao?
Đám người Kiếm lão căn bản khinh thường nghe Cừu Đoạn Thiên nói chuyện, bọn họ cười lạnh và ra tay ngay sau đó.
Ầm ầm.
Song phương giao thủ sinh ra huyền nguyên cường đại.
Đổi sang phương khác, Tô Tú Nhất vẫn đuổi theo đám người Thiên Dịch lão nhân không bỏ.
- Chúng ta phân tán ra.
Thiên Dịch lão nhân nhìn thấy Tô Tú Nhấ đuổi theo không bỏ liền nhướng mày.
Hắn biết rõ thời điểm này tách ra trốn, phân tán lực lượng đối phương truy kích mới có một đường sinh cơ, nếu tụ tập với nhau càng làm bọn họ lâm vào nguy hiểm.
Bá!
Hắn phân phó đám người Đường Chiêu một tiếng, Thiên Dịch lão nhân lập tức độc tự rời đi.
- Muốn đi?
Tô Tú Nhất cười lạnh một tiếng, hắn nhân lúc đối phương sơ hở liền bộc phát vạn đạo hào quang.
XIU....XIU... XIU....XIU... XÍU...UU!!
Những hào quang này hóa thành lao tù bao vây đám người Thiên Dịch lão nhân vào trong.
Đồng thời quạt lông mở ra, hư không kích động và có tia sáng bắn tới trước mặt Thiên Dịch lão nhân.
- Hỗn đản.
Thiên Dịch lão nhân nổi giận gầm lên một tiếng, hắn đánh ra một chưởng ngăn cản hào quang đánh tới, toàn thân hắn diễn biến hào quang ngăn cản lau tù.
- Tô Tú Nhất, rốt cuộc ngươi tìm ở đâu nhiều bảo vật như thế, thật là đáng chết ah.
Thiên Dịch lão nhân tức giận toàn thân phát run, đôi mắt hắn đỏ bừng.
Hắn hiện tại không có thời gian tức giận, chỉ có thể nghênh đón công kích của Tô Tú Nhất.
Ầm ầm.
Giao chiến kinh người bộc phát giữa chân trời.
Cùng lúc đó.
Các cường giả Cửu Dương Tông đang lâm vào trong nguy cơ.
- Mọi người tản ra chạy trốn.
Cừu Đoạn Thiên sợ hãi kêu lên, vẻ mặt tức giận, chợt mặc kệ đám người Nghiêm Tung và quay người chạy đi.
- Xem ra đăc điểm bỏ người nhà chạy trốn không chỉ có Thiên Dịch lão nhân có, Cừu Đoạn Thiên ngươi cũng có.
Đám lĩnh đội như Kiếm lão cười lớn, bọn họ lập tức đuổi giết Cừu Đoạn Thiên.
Cừu Đoạn Thiên tức giận trong mắt phun ra lửa, nhiều người như vậy vì sao lại chạy tới tìm ta?
Thấy đám người Kiếm lão tập trung mục tiêu vào Cừu Đoạn Thiên, Đông lão và Dược lão cũng không có đoạt của đám người Kiếm lão, bọn họ nhìn chằm chằm vào đám người khác.
Trong đó Cửu Dương Tông phó tông chủ Nghiêm Tung biến thành mục tiêu của hai người.
Thời điểm hai người chuẩn bị ra tay, đột nhiên có bóng người xuất hiện trước mặt hai người.
- Giao Nghiêm Tung cho ta đi, ta muốn lĩnh giáo thực lưc cường giả tam trọng đỉnh phong.
Mái tóc đen của Diệp Huyền không gió mà bay, trên người tỏa ra khí tức đáng sợ, khí tức Vũ Vương thất giai nhất trọng đang vận chuyển chậm chạp.
Mặc dù là mới vào Vũ Vương thất giai nhưng khí thế Diệp Huyền tỏa ra không yếu hơn cường giả Vũ Vương tam trọng.
- Huyền Diệp ngươi đây là...
- Ngươi một người làm sao có thể đối phó Nghiêm Tung là cường giả thất giai đỉnh phong, chúng ta cùng liên thủ đi.
Đông lão và Dược lão kinh hô thành tiếng.
Cảnh này cũng bị võ giả các thế lực khác nhìn thấy, Hạo Thiên đế quốc Lưu Sâm và Bành tường xùy cười, chỉ cảm thấy đầu óc Huyền Diệp có bệnh, thời điểm này còn muốn tìm uy phong chính là tìm cái chết.
Nội tâm hai người suy nghĩ ác độc, nếu Diệp Huyền bị Nghiêm Tung đánh chết thì càng tốt.
- Không có việc gì, một mình ta là đủ.
Diệp Huyền dùng ánh mắt tự tin nhìn sang Đông lão và Dược lão.
Vừa nói xong trên người hắn bộc phát võ đạo kình phong, huyền nguyên nổ vang to lớn, Lăng Hư Chi Vũ sau lưng mở ra và lôi quang chấn động, âm thanh rung động keng keng sinh ra và sấm sét xuất hiện, thân thể Diệp Huyền hóa thành hào quang bay tới trước mặt Nghiêm Tung.
Loại tự tin cùng bá đạo này làm Đông lão và Diệp lão ngạc nhiên.
Đặc biệt khi nhìn thấy lôi quang trên Lăng Hư Chi Vũ của Diệp Huyền thì bọn họ có cảm giác không muốn giao phong.
Hai người nào biết rằng Lăng Hư Chi Vũ của Diệp Huyền vốn là linh bảo thất giai, ban đầu Diệp Huyền chỉ có thể vận dụng một hai thành lực lượng, hôm nay đột phá Vũ Vương thất giai cho nên có thể phóng thích toàn bộ uy lực Lăng Hư Chi Vũ.
- Lại là tiểu tử ngươi dám một mình chặn đường ta, thật sự là trời cũng giúp ta, chỉ cần đánh chết ngươi là ta có thể rời khỏi nơi này, đến lúc đó chỉ cần thiêu đốt huyền nguyên chạy trốn, với tốc độ của ta, trừ Tô Tú Nhất thì những người khác không thể đuổi theo.
Nghiêm Tung đang sợ hãi chạy trốn lại nhìn thấy Diệp Huyền truy kích thì hắn kích động không nhỏ.
Bởi vì hắn biết rõ, Tô Tú Nhất đang đuổi giết Thiên Dịch lão nhân, căn bản không rảnh quản tới hắn.
Chỉ cần hắn đánh chết Diệp Huyền, hắn có thể đạt được sinh cơ và thoát khỏi nơi này.
Đối mặt thời khắc sinh tử, Nghiêm Tung lập tức điểm hai chỉ tạo thành mảng xà màu xám xuyên thấu hư không, nó nhanh như tia chớp cắn vào cổ Diệp Huyền.
Diệp Huyền bay tới gần và có cảm giác cổ mình lạnh buố.
- Thủy kiếm ý!
Tài Quyết Chi Kiếm sau lưng Diệp Huyền ra khỏi vỏ, ánh mắt lạnh lùng, tay phải cầm kiếm chém xuống.
Hắn bổ một kiếm làm hư không chấn động rất mạnh giống như sinh ra nước chảy, nước không ngừng bao phủ công kích của Nghiêm Tung.