Diệp Huyền lắc đầu. Những học sinh cũ kia nói không sai. Học sinh mới này quả thực không để tìm hiểu quy tắc của tháp thí luyện.
Đúng. Có vài thiên tài là có thể khiêu chiến vượt cấp. Nhưng bọn họ vì sao có thể khiêu chiến vượt cấp? Nguyên nhân chính là công pháp, vũ kỹ, cùng với Vũ Hồn bọn họ tu luyện, không có chỗ nào mà không phải là vượt qua người bình thường.
Kể từ đó, có thể không khiêu chiến vượt cấp sao?
Thật giống như một người cầm thiết kiếm, một người khác cầm kiếm giấy. Không hề nghi ngờ, người cầm thiết kiếm, nhất định phải mạnh mẽ hơn so với người cầm giấy kiếm.
Mà ở trong tháp thí luyện, tất cả mọi thứ đều vứt bỏ. Tất cả mọi người đứng ở trên cùng một khởi điểm, nắm giữ tu vi như nhau, thân thể, công pháp, vũ kỹ, so đấu, thuần túy là tính toán chiến đấu và thiên phú của từng người. Là rồng hay là trùng liếc mắt một liền nhìn thấy rõ ràng.
- Một nhóm học viên mới này, đã có không ít người tham gia sát hạch tháp thí luyện. Tổng thể mà nói, coi như không tệ. Nhưng bên trong cũng không có thiếu rác rưởi. Nghe nói người đạt danh hiệu đầu đầu và đứng thứ hai của lần sát hạch nhập học khóa này cũng ở đây. Không biết hai người bọn họ có thể đi tới một bước kia hay không.
- Ha hả, là rồng hay là trùng, rất nhanh là có thể nhìn ra.
Không ít học viên cũ thoáng hiện ra vẻ chờ mong và nghi vấn nhìn về phía chỗ Diệp Huyền và Hầu Phi.
Diệp Huyền không để ý đến ánh mắt bọn họ bình luận và đánh giá của bọn họ. Hắn tiếp tục quan sát sát hạch.
Tiếp theo, từng học viên mới đi vào sát hạch. Tốc độ của bọn họ đều rất nhanh. Một vài người nhanh tới mức, chỉ mới mười mấy hơi thở đã kết thúc. Có người chậm, khoảng chừng thời gian một nén nhang.
Mà một ít học sinh cũ hiển nhiên lại kiên trì được trong thời gian dài hơn nhiều. Có người thậm chí kiên trì tới nửa canh giờ.
- Nhìn kìa. Vương Cường sư huynh lần này lại có thể xông qua tầng thứ ba.
- Vương Cường sư huynh, nửa năm trước đã xông qua tầng thứ hai. Trải qua thời gian dài tu luyện và học tập như vậy, xông qua cửa thứ ba, thực sự là chuyện bình thường.
- Thời gian đã hơn một năm, lại xông qua tầng thứ ba. Thiên phú của Vương Cường sư huynh, thật là tốt.
Một học viên cũ ở tháp thí luyện, kiên trì chừng nửa canh giờ mới ra ngoài.
Mà tên của hắn cũng xuất hiện ở tầng thứ ba, đưa tới không ít người ủng hộ.
Vương Cường này ngạo nghễ liếc nhìn về phía chỗ của học viên mới, trên mặt có vẻ đắc ý, kiêu căng đứng ở một bên.
Kế tiếp, đúng lúc là Hầu Phi.
Trước khi tiến vào tháp thí luyện, Hầu Phi liếc nhìn Diệp Huyền. Trong con mắt hắn lộ ra ánh sáng của ý chí chiến đấu. Lúc này hắn mới xoay người tiến vào trong đó.
- Gia hỏa này là tồn tại xếp hạng thứ hai trong học viên mới lần này. Độ cao trên bia lưu danh của hắn là ở sáu mươi chín thước. Chúng ta nhìn kỹ đi.
Không ít học viên cũ lộ ra thần sắc quan tâm.
Qua mười lần hít thở, tháp thí luyện không có động tĩnh gì.
Thời gian một nén nhang trôi qua, tháp thí luyện vẫn không có động tĩnh gì.
- Một nén hương, dưới tình huống bình thường, Hầu Phi này chắc hẳn là xông vào tầng thứ hai.
- Lấy thành tích đứng thứ hai, xông vào tầng thứ hai, cũng không phải là chuyện gì khó khăn. Hiện tại lại phải xem hắn có thể ở tầng thứ hai, duy trì trong thời gian dài bao lâu.
Không ít học viên cũ nhìn chằm chằm, không hề chớp mắt.
Cùng tồn tại ở tầng thứ hai, thời gian ở bên trong dài ngắn khác nhau, đại biểu cho thiên phú cao thấp cũng hoàn toàn không giống nhau.
Chỉ là, lại qua thời gian một nén nhang, trong tháp thí luyện vẫn không có động tĩnh gì.
Không ít học viên cũ đã trở nên hỗn loạn. Tiếng bàn luận giống như con ruồi ong ong vang lên.
Cái thành tích này, không được.
Chỉ là, lại qua thời gian một nén nhang, Hầu Phi còn chưa có đi ra.
Tất cả mọi người ở đó không thể kìm chế được nữa, trong nháy mắt hoàn toàn trở nên ầm ĩ.
- Hiện tại cũng đã sắp nửa canh giờ, Hầu Phi này thế nào còn chưa ra?
- Đây không phải là muốn trùng kích tầng thứ ba chứ?
- Tầng thứ ba, nói đùa sao? Cho dù một ít học viên cũ có thiên phú, bình thường cũng cần phải huấn luyện một năm sau đó mới có thể có hi vọng. Hắn chỉ là một học viên mới, làm sao có thể.
- Nhưng mà bây giờ...
Rất nhiều học viên cũ căn bản không duy trì được sự bình tĩnh.
Đúng lúc này...
Ầm!
Một tiếng động vang lên. Trên tấm bia đá xếp hạng, trong nháy mắt đột nhiên xuất hiện tên của Hầu Phi. Đồng thời cái tên này, nhanh chóng bay lên.
- Cuối cùng cũng có động tĩnh. Gia hỏa này chắc hẳn là đi ra. Cũng không biết, hắn sẽ ở trình độ nào.
Vô số học viên cũ cuối cùng cũng thở hắt ra một hơi. Ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm vào tấm bia đá.
Đang lúc này, trong ánh mắt đờ đẫn của mọi người, tên Hầu Phi nhanh chóng tăng lên.
Một tầng.
Hai tầng.
Ba tầng.
Cuối cùng thời điểm ở tầng thứ ba, tên của hắn mới dừng lại. Đồng thời thứ hạng còn vượt qua cả Vương Cường mới sát hạch vương lúc trước.
- Cái gì? Tầng thứ ba sao?
- Tiểu tử này không ngờ mới chỉ lần đầu tiên sát hạch liền vọt tới tầng thứ ba rồi? Ông trời của ta ơi.
- Trong các đệ tử nhập học khóa lần này lại có một yêu nghiệt như thế tồn tại.
Đoàn người nhất thời sôi trào, truyền ra từng tiếng kêu kinh ngạc. Ngay cả nhân viên công tác đứng ở một bên của tháp thí luyện cũng bị kinh động. Khi nhìn thấy được thành tích này, bọn họ nhất thời bị dọa cho giật mình.
- Học viên này tên là gì? Hầu Phi? Đăng ký một chút. Sẽ lập tức thông báo qua cho cao tầng của học viện. Lần này xuất hiện một thiên tài có tư chất đứng đầu.
- Nhanh, nhanh!
Mấy nhân viên công tác lộ ra thần sắc nghiêm túc, lập tức ghi chép tin tức xuống.
Ở học viện Lam Quang, độ trọng yếu của thứ hạng trong tháp thí luyện không thua gì bia lưu danh.
Một học viên vừa mới nhập học, ở trong vòng sát hạch thứ nhất, liền đạt tới tầng thứ ba. Không thể không nói, đây là một thành tích nghịch thiên.
Dựa theo quy tắc, một khi xuất hiện loại tình huống này, bọn họ cần phải lập tức truyền lại tin tức này cho cao tầng của học viện.
- Diệp thiếu, Hầu Phi này lợi hại như vậy sao?
La Thành và Trương Liệt cũng trợn tròn mắt.
Diệp Huyền sờ sờ cằm, lẩm bẩm nói:
- Hầu Phi này, thiên phú không tệ. Bồi dưỡng một chút, sẽ là một hạt giống tốt.
- Lần đầu tiên sát hạch, liền bước vào tầng thứ ba. Thật sự là một hạt giống tốt.
Lúc này, một âm thanh êm tai giống như đóa u lan trong cố vắng, đột nhiên vang lên ở bên tai của Diệp Huyền.
Chương 837 Diệp Huyền sát hạch (1)
Mọi người quay đầu lại, liền thấy một thiếu nữ toàn thân mặc áo lụa màu trắng, đoan trang nhã nhặn, chân thành đi tới.
Thắt lưng của nàng buộc dải lụa màu xanh. Mái tóc đen được vấn lên thật cao, nhẹ nhàng hình thành một búi tóc tinh xảo. Gương mặt nàng vô cùng mịn màng trắng nõn động lòng người. Đặc biệt là đôi tròng mắt kia, càng trong suốt xinh đẹp, có một loại mùi vị của sự xuất trần.
Chính là Đông Phương Tử Tư.
Diệp Huyền ngạc nhiên nói:
- Tại sao nàng lại ở chỗ này?
- Ta vì sao không thể ở chỗ này?
Đông Phương Tử Tư khẽ cười liếc mắt nhìn Diệp Huyền, nói.
- Ta lại là học viên cũ của học viện Lam Quang. Luận bối phận, ngươi phải gọi ta một tiếng sư tỷ.
- Cái này...
Diệp Huyền toát mồ hôi lạnh.
- Tất cả mọi người đều rất quen thuộc, không cần thiết đi.
- Xem ngươi sợ đến mức nào kìa? Thế nào, gọi một tiếng sư tỷ, có kinh khủng như vậy sao?
Đông Phương Tử Tư hé miệng cười khẽ. Trong nháy mắt bách hoa thất sắc, quần tinh ảm đạm.
- Gia hỏa này lại có thể quen biết với Đông Phương Tử Tư.
- Đông Phương Tử Tư là nữ thần trong lòng ta,. Nữ thần làm sao có thể ở chung một chỗ với hạng người cùng hung cực ác bị Huyền Cơ Tông phát lệnh truy nã được?
- Đây là hiện thực quá tàn khốc, hay là ta quá vô tri?
Đông Phương Tử Tư, có danh hiệu một trong mười đại mỹ nữ tại bình nguyên Mộng Cảnh. Tuy rằng nàng mới gia nhập học viện Lam Quang một năm, còn không phải là đệ tử nội viện, nhưng bất luận là mười chín tuổi đạt Vũ Tông ngũ giai tam trọng, hay dung nhan tuyệt mỹ này của nàng, đều khiến cho danh tiếng ở học viện Lam Quang, không có người nào không biết, không người nào không hiểu.
Sự xuất hiện của nàng thậm chí khiến cho chấn động vì Hầu Phi đưa tới, đều bị đè ép xuống.
- Trái lại, Diệp thiếu đây cũng quá lợi hại đi?
Ở bên cạnh, Trương Liệt đã hoàn toàn trợn tròn mắt.
- Đông Phương Tử Tư, nữ hội trưởng thương hội Thần Hành, mười tám tuổi gia nhập học viện Lam Quang. Trong thời gian một năm, hiện tại nàng đã là ngũ giai tam trọng đỉnh phong, được khen ngợi là một trong mười đại mỹ nữ của bình nguyên Mộng Cảnh.
Đối với tin tức về Đông Phương Tử Tư, Trương Liệt là thuộc làu làu. Hắn khó có thể tin nổi nói:
- Chỉ là nữ thần như vậy, Diệp thiếu tán đổ nàng từ khi nào vậy?
Từ khi gia nhập học viện đến bây giờ, tổng cộng cũng chỉ mới hai ngày, Trương Liệt gần như đều đi cùng với Diệp Huyền.
Hắn chính mắt nhìn thấy Diệp Huyền dễ dàng tán được đám mỹ nữ Mộ Dung Vân Tiêu, Vân Ngạo Tuyết, Hạ Thất Tịch, Đông Phương Tử Tư. Điều này làm cho sự bội phục của hắn đối với Diệp Huyền, trong nháy mắt giống như nước sông cuồn cuộn kéo dài không dứt, lại giống như Hoàng Hà tràn lan, càng không thể cứu vãn.
Hắn chưa bao giờ biết, có người tán gái, lại có thể đơn giản giống như ăn cơm uống nước vậy. Hơn nữa đối phương còn đều là mỹ nữ.
...
- Hừ, hiện tại ngươi đã biết Diệp thiếu lợi hại chưa?
La Thành tất nhiên đã sớm biết mối quan hệ giữa Đông Phương Tử Tư và Diệp Huyền. Lúc này, sắc mặt hắn yên tĩnh không dao động, khinh bỉ nói với Trương Liệt.
Lúc này, Hầu Phi cũng từ trong tháp thí luyện đi ra. Nhìn thấy được thứ hạng của mình, trên mặt hắn hoàn toàn không nhìn ra chút dao động nào.
- Tầng thứ ba sao? Tàm tạm.
Hắn đi tới trước mặt Diệp Huyền, tràn ngập ý chí chiến đấu nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền:
- Ta sẽ chờ ngươi sát hạch kết thúc. Hi vọng, ngươi không để cho ta thất vọng. Còn nữa, một tháng sau nội viện sát hạch, ta không muốn quá cô đơn.
Dứt lời, hắn xoay người lại đi đến trong góc, ngồi xuống khoanh chân, xem tất cả mọi người xung quanh như không có.
Lời nói như vậy, trước đó Hầu Phi đã nói qua. Nhưng thời gian lúc trước, có không ít học viên cũ còn giễu cợt hắn có ý nghĩ kỳ lạ.
Mà bây giờ, lại không có một người nào nghĩ như vậy.
Bởi vì tất cả mọi người thừa nhận, Hầu Phi có tư cách để nói ra lời như vậy.
Tiếp theo, cuộc sát hạch tiếp tục.
Có Hầu Phi làm tấm gương, đệ tử trong hàng tiếp theo, cho dù lại có hai người xông qua tầng thứ hai, cũng có vẻ không chút dao động sợ hãi.
Rất nhanh lại đến phiên La Thành.
Ánh mắt hắn kiên định đi vào.
Sau một nén nhang, tên La Thành xuất hiện ở tầng thứ hai.
- Thiếu một chút. Chỉ thiếu chút xíu nữa, ta sẽ thất bại. Thật may, giây phút cuối cùng vẫn là kỹ thuật của ta cao hơn một bậc, chém giết đối phương.
Sau khi đi ra, trong lòng La Thành vẫn còn sợ hãi, liên tục nói.
Đồng thời, hắn cũng giảng giải cho Diệp Huyền nghe những gì mình từng trải qua ở bên trong.
Kế tiếp là Trương Liệt.
Hình như bị La Thành kích thích, Trương Liệt lại có thể kiên trì tới tầng thứ hai.
Tên của hai người song song đọng ở nơi cuối cùng của tầng thứ hai.
- Ha ha ha, Diệp thiếu, La huynh, quên nói cho các ngươi biết. Tuy rằng thứ hạng nhập học của ta không cao, nhưng ta thực sự là một thiên tài. Đúng, một thiên tài bị mai một, ha ha ha.
Trương Liệt hưng phấn đến mức không thể tăng thêm được nữa, quên hết tất cả.
Trương Liệt sát hạch xong, trong nháy mắt ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung ở trên người Diệp Huyền.
Ban đầu, mọi người đối với chuyện Diệp Huyền sát hạch, chỉ là có chút quan tâm mà thôi.
Nhưng trước đó có Hầu Phi vừa xuất hiện, khiến cho chờ mong của mọi người đối với Diệp Huyền, đột nhiên gia tăng mãnh liệt lên.
Ngay cả Hầu Phi xếp hạng thứ hai, cũng có thể xông đến tầng thứ ba. Vậy Diệp Huyền xếp hàng thứ nhất này thì sao?
Đương nhiên, sát hạch tháp thí luyện không phải nhập học xếp hạng càng cao, thì khẳng định sẽ càng tốt. Nhưng ít ra, đủ để cho mọi người chờ mong, không phải sao?
- Đến ta sao?
Diệp Huyền mỉm cười, đi vào khu vực sát hạch.
Xuất hiện ở trước mặt hắn, là một cánh cửa lớn bằng đá, nối liền với một tòa kiến trúc bằng đá.
- Đây là...
Thân thể Diệp Huyền đột nhiên chấn động, ánh mắt lộ ra sự hoảng sợ.
Trên cả tòa kiến trúc này chạm khắc từng huyền văn phức tạp thần bí. Loại kết cấu huyền văn này mang theo phong cách cổ xưa tang thương. Chỉ mới xem qua một chút, lại có một loại khí tức hồng hoang vạn cổ, xuyên qua cơ thể lao ra.
- Huyền bảo. Chẳng lẽ tháp thí luyện này là một huyền bảo hay sao?
Trong lòng Diệp Huyền giống như có sóng to gió lớn cuồn cuộn nổi lên.
Lúc trước, hắn còn chưa nhìn thấy được tháp thí luyện, không có cách nào phán đoán. Nhưng vừa thấy được tháp thí luyện, trong lòng lập tức không hiểu sao lại xuất hiện ý niệm này.
Đây không phải là đáp án sau khi hắn trải qua phân tích mới cho ra, mà là một loại trực giác.
Một loại trực giác của cường giả.
Chương 838 Diệp Huyền sát hạch (2)
Trước khi khi hắn đã từng là Hồn Hoàng bát phẩm, có huyền bảo nhiều đếm không xuể.
Trong đó huyền bảo cửu phẩm Thiên Vân Toái Tinh Toa luôn được hắn mang theo bên người, còn đứng trên bảng xếp hạng huyền bảo trước mười tại Huyền Vực.
Nhưng so sánh với tháp thí luyện này, lại có cảm giác giống như chỉ là đồ chơi của trẻ con.
Điều càng làm cho hắn chấn động kinh ngạc chính là, những huyền văn trên kiến trúc bằng đá này, hắn đã từng là trận văn sư cửu giai, không ngờ hoàn toàn xem không hiểu.
- Tháp thí luyện này thật sự là huyền bảo sao? Nhưng huyền bảo gì, có thể để cho ý thức của võ giả tiến hành chém giết ở bên trong đó? Đồng thời còn thiết lập ra quy tắc như vậy?
Trong lòng Diệp Huyền lại có một phần không dám khẳng định.
- Người trẻ tuổi, muốn sát hạch, để tay ngươi ở trên cửa chính, là được.
Đột nhiên, một giọng nói già dặn uy nghiêm, đột nhiên ở vang lên bên tai Diệp Huyền.
Diệp Huyền bị ọa cho giật mình. Lúc này hắn mới phát hiện ra, trong gian phòng đó lại còn có một người khác.
Người này khoanh chân ở chỗ góc tối, toàn thân bị áo choàng che kín. Trên thân thể người này tản ra khí tức khủng khiếp mênh mông. Hiển nhiên đó là một cường giả đứng đầu của học viện Lam Quang, trấn thủ tháp thí luyện này.
Trước đó, ở thời điểm Diệp Huyền tiến vào, bởi vì chấn động kinh ngạc trước tháp thí luyện này, cho nên hắn hoàn toàn không chú ý tới, trong gian phòng đó vẫn còn có người khác.
Hắn vội vàng thu lại tâm tình, gật đầu nói:
- Vâng.
- Ngươi nhìn thấy tháp thí luyện này, hình như rất giật mình?
Người mặc áo choàng này nghi hoặc, dùng giọng nói khàn khàn hỏi.
Diệp Huyền thoáng hiện ra vẻ cung kính nói:
- Đệ tử chỉ là bị sự to lớn của tháp thí luyện này, dọa cho có chút khiếp sợ.
- Thật không?
Người mặc áo choàng này nhẹ hỏi một câu, nhưng lại hông nói thêm lời nào nữa.
Trước cửa đá, tay Diệp Huyền nhẹ nhàng đưa tới. Một loại cảm xúc có khuynh hướng ôn nhuận kiên cố, truyền lại đến hai tay của hắn.
Đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Huyền phát hiện, kiến trúc bằng đá, không ngờ có thể cho người ta một loại cảm giác ấm áp như vậy.
Diệp Huyền đang nghĩ ngợi, đột ngột có một lực hút khổng lồ, bất chợt từ bên trong cánh cửa đá này truyền đi ra.
Lực hút cực lớn, khiến cho Diệp Huyền căn bản không có cách nào chống lại. Hắn chỉ cảm thấy trong đầu chợt choáng váng, toàn thân đã xuất hiện ở trong một mảnh không gian hư vô.
Đây là một mảnh thế giới tĩnh mịch, xung quanh xám xịt một mảnh. Thật giống như một quảng trường lớn trống trải như vậy, bốn phía xung quanh không có một chút khí tức sinh mạng.
- Nơi này chính là bên trong tháp thí luyện sao?
Diệp Huyền ngắm nhìn bốn phía. Toàn bộ thiên địa, có một mảnh trắng xoá, vô biên vô hạn. Căn bản không nhìn thấy được điểm cuối.
Trong lòng Diệp Huyền âm thầm kinh hãi. Tháp thí luyện này tự hình thành một giới. Đến tột cùng nó là bảo vật gì? May mắn là kiến thức của hắn không tầm thường, cũng không khỏi được chấn động vì tháp thí luyện này.
Sau khi giật mình qua đi, tâm tư của hắn trầm xuống, bắt đầu quan sát bản thân.
Rất nhanh, hắn liền có một phần hiểu biết rõ ràng đối với tình trạng thân thể của mình,
Bởi vì tiến vào tháp thí luyện chỉ là ý niệm, cho nên Vũ Hồn trong thân thể hắn, vẫn không có cách nào hiện ra toàn bộ.
Trừ điều đó ra, ngoại vật giống như thiên hỏa vậy, cũng không có cách nào hiện rõ ở trong tháp thí luyện.
Nhưng mười đạo huyền mạch, thậm chí còn Cửu Chuyển Thánh Thể, công pháp nghịch thiên Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết, lại từng cái một hiện ra ở trong cảm nhận của hắn.
Điều này làm cho hắn đối với sự đáng sợ của tháp thí luyện, có một tầng hiểu biết sâu hơn.
- Người trẻ tuổi, hoan nghênh đi tới sát hạch tháp thí luyện.
Đúng lúc này, một âm thanh cổ xưa, đột nhiên vang lên ở trong không gian trống trải.
Diệp Huyền ngắm nhìn bốn phía, nhưng căn bản không phân biệt ra được phương hướng âm thanh truyền tới.
- Người trẻ tuổi, điều ngươi phải làm, chính là chiến thắng kẻ địch trước mắt ngươi, tiến thẳng không lùi.
- Hiện tại, sát hạch bắt đầu.
Âm thanh cổ xưa, dần dần đi xa.
- Vù!
Ngay vào lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở chỗ trăm thước trước người Diệp Huyền. Đây là một bóng dáng thân mặc võ bào màu đen, trong tay cầm một thanh trường kiếm, thân cao, hình thể, huyền khí lực khí tức trên người hắn lại giống hệt với Diệp Huyền. Điều khác biệt duy nhất chính là khuôn mặt người mặc áo đen này mơ hồ, không nhìn rõ ràng được ngũ quan.
Vèo!
Bóng dáng của người mặc áo đen này vừa xuất hiện, ánh mắt nhất thời tập trung vào trên người Diệp Huyền. Thân hình hắn chợt thoáng động. Trong chớp mắt, khoảng trăm thước đã thu nhỏ. Trong nháy mắt bóng người màu đen đi tới trước mặt Diệp Huyền, trường kiếm trong tay đột nhiên đâm ra.
Vèo!
Giống như độc xà thè lưỡi, kiếm quang sắc bén, trong nháy mắt chợt bạo phát ra một điểm hàn tinh, phút chốc xẹt qua đầu của Diệp Huyền.
Vù vù vù!
Trong hư không, từng sợi tóc bay xuống. Trên mặt Diệp Huyền có vết máu. Hắn kinh hãi nhìn cảnh tượng như vậy.
Chỉ là một chiêu, hắn lại bị thương.
Nhanh, quá nhanh. Một đòn vừa rồi, quả thực quá nhanh.
Hắn thiếu chút xíu nữa, thậm chí không kịp né tránh.
Nếu như không phải kiếp trước hắn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, với một đòn vừa rồi, hắn khẳng định đã bị đào thải. Đến lúc đó, ngay cả một hít thở cũng không có thể kiên trì được. Hắn nhất định sẽ trở thành trò cười lớn sát hạch cho các học sinh cũ khoá trước.
- Tại sao có thể như vậy được?
Hắn thì thào tự nói, không dám tin tưởng vào mắt mình.
Luận về thiên phú chiến đấu, Diệp Huyền tràn ngập lòng tin đối với mình.
Kiếp trước, hắn lấy cảnh giới Vũ Hoàng bát giai, là có thể cùng Cửu Thiên Vũ Đế tranh phong, trải qua gian khổ chiến đấu, không dưới vạn trận.
Theo hắn nghĩ, thông qua cửa thứ nhất, nhất định là chuyện vô cùng dễ dàng. Đừng nói là cửa thứ nhất. Lấy kinh nghiệm chiến đấu của hắn, cho dù là một hơi thở vọt tới tầng sáu tầng bảy, Diệp Huyền cũng không cảm thấy bất ngờ.
Dù sao, thể tinh thần mô phỏng ra, chỉ là tương đương với thực lực bản thân hắn.
Nhưng mà tầng thứ nhất này, lần đầu tiên giao đấu, lại cho hắn một đòn cảnh cáo.
Mà ở thời điểm hắn đang kinh hãi, bóng người màu đen kia dĩ nhiên lại một lần nữa phát động tấn công.
Vèo vèo vèo!
Kiếm quang sắc bén, mạnh mẽ giống như sóng lớn ngập trời, mênh mông không dứt. Sóng sau nối tiếp với sóng trước, liên miên bất tận.
- Đây là... kiếm ý nước chảy!
Diệp Huyền trừng mắt, trong lúc vội vàng, thân hình vội vàng lùi về phía sau, thân hình của hắn mờ ảo, giống như một con chim yến đang bay lượn ở trong bão tố phong ba, mặc cho sóng lớn trùng kích, nhanh chóng né tránh.
Chương 839 Nhiệt huyết sôi trào (1)
Chính là thân pháp Phi Yến.
Nhưng hắn nhanh, tốc độ của bóng người màu đen còn nhanh hơn.
Vù vù vù!
Trường kiếm tinh tế lấy một loại góc độ xảo quyệt cực kỳ, xuất hiện ở trước ngực Diệp Huyền.
- Không tốt.
Diệp Huyền giật mình kinh ngạc. Ở thời khắc mấu chốt, ngực hắn chợt co lại, đồng thời trở tay đánh ra một chưởng.
Ầm!
Vù vù vù!
Kiếm quang hiện lên. Trên ngực Diệp Huyền, xuất hiện một vết thương dài đến gần thước. Áo bào bị cắt rách. Máu tươi từ trong phun ra tung toé.
Nếu như không phải Cửu Chuyển Thánh Thể có lực phòng ngự đáng sợ, cùng với hắn phản ứng đúng lúc, một kiếm này chỉ sợ cũng có thể đã lấy mạng của hắn.
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lên. Trên áo bào của bóng người màu đen đối diện, cũng xuất hiện lỗ thủng hình một bàn tay. Chỉ là da thịt ở phía dưới lỗ thủng, lại là bình yên vô sự.
- Ta hiểu được rồi.
Trong đầu Diệp Huyền, giống như có tia chớp sáng lên, giật mình tỉnh ra.
Khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười khổ.
Cho tới nay, Diệp Huyền vẫn đứng ở độ cao của kiếp trước, tới phân tích cái tháp thí luyện này. Hắn có một loại cảm giác cao cao tại thượng.
Hiện tại hắn rốt cuộc đã hiểu rõ, mình sai, hơn nữa còn sai thái quá.
Quả thực, nếu như đời này Diệp Huyền giống như kiếp trước, tu luyện công pháp giống nhau, vũ kỹ đồng dạng, như vậy không hề nghi ngờ, ở trong tháp thí luyện này, hắn đủ để dễ dàng giết chết đối thủ, xông đến tầng thứ sáu, tầng thứ bảy, căn bản không thành vấn đề. Thậm chí hắn có thể thử trùng kích tới tầng thứ chín.
Bởi vì những công pháp này, những vũ kỹ này, những kỹ xảo này, kiếp trước hắn gần như đã tu luyện đến cực hạn. Tháp thí luyện mô phỏng ra thể tinh thần, căn bản không có khả năng mạnh mẽ hơn hắn.
Nhưng trên thực tế, đời này, hắn tu luyện lại là công pháp nghịch thiên kiếp trước chưa từng tu luyện, Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết, Cửu Chuyển Thánh Thể, Thần Linh Đồng Nhãn.
Những công pháp này, vũ kỹ này, đối hắn hiện tại mà nói, cũng chỉ là xuất phát từ trong sự lục lọi.
Mà tháp thí luyện mô phỏng ra thể tinh thần, còn muốn thành thạo hơn so với hắn. Kể từ đó, khi vừa bắt đầu giao đấu, Diệp Huyền tự nhiên mà lại rơi vào thế hạ phong.
- Được, rất tốt!
Nghĩ thông suốt điểm này, máu tươi trong thân thể Diệp Huyền hoàn toàn sôi trào. Một chiến ý mạnh mẽ, từ trong tròng mắt hắn chợt bắn ra.
- Trước đó, ta lao thẳng đến tháp thí luyện này, cho rằng là một lần chơi trò chơi. Nhưng bây giờ, ta sai rồi. Ngươi... có tư cách, làm đối thủ của ta.
Trường kiếm ở trong tay, trên người Diệp Huyền đột nhiên phát ra một khí thế kinh người.
Chiến! Chiến! Chiến!
Trong lòng Diệp Huyền phát ra tiếng gào thét đầy sự hưng phấn.
Giờ này phút này, bóng người màu đen kia lại một lần nữa lao tới công kích.
Vèo, một đạo kiếm quang sáng chói, giống như một ngân hà treo trên cao, từ trên trời rơi xuống.
- Tinh Thần Kiếm Pháp!
Diệp Huyền vừa mừng vừa sợ. Tinh Thần Kiếm Pháp này là một môn kiếm pháp vô cùng cường đại hắn nắm giữ ở kiếp trước. Nhưng đời này, hắn từ trước đến nay cũng chưa từng thi triển qua.
Nhưng thể tinh thần do tháp thí luyện này mô phỏng ra, đơn giản lại thi triển đi ra. Hiển nhiên nó là có thể mô phỏng hoàn mỹ tất cả chiêu số hắn nắm giữ không quan tâm của kiếp trước hay kiếp này.
Đây là một một bảo vật gì vậy?
- Ha ha, tới rất hay. Ở trên phương diện Tinh Thần Kiếm Pháp, ta còn phải sợ ngươi sao?
Diệp Huyền hào khí vượt trơi, cười to. Hắn cầm trường kiếm trong tay, cũng thi triển ra một chiêu Tinh Thần Kiếm Pháp.
Kiếm khí trùng thiên, huyền lực lưu chuyển, giống như ngân hà trên bầu trời, từ trên trời hạ xuống, rơi xuống nhân gian.
Ầm!
Hai ngân hà treo lơ lửng, mênh mông cuồn cuộn va chạm ở trong hư không, phát ra tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc. Huyền lực mang theo tất cả cuốn vào trong. Diệp Huyền và bóng người màu đen kia đồng thời lui về phía sau.
Chỉ là, Diệp Huyền chỉ lui về phía sau có ba bước. Nhưng bóng người màu đen kia, lại lui về phía sau đủ năm sáu bước.
- Lực lượng, huyền lực, tốc độ, đều giống với ta như đúc. Chỉ có điều ở trên phương diện lĩnh ngộ ý cảnh Tinh Thần Kiếm Pháp, so với ta vẫn có một chút chênh lệch.
Diệp Huyền nhanh chóng phân biệt ra được sự khác nhau giữa hắn và bóng người màu đen kia. Đồng thời hắn cũng xác minh được suy nghĩ của hắn trước đó.
Tinh Thần Kiếm Pháp là kiếm pháp của hắn kiếp trước. Đối với lĩnh ngộ ý cảnh của nó, Diệp Huyền đã đạt đến đỉnh phong, căn bản không yếu hơn bất kỳ kẻ nào.
- Nếu như ta muốn giết chết hắn, cố gắng hết mức thi triển ra nhiều chiêu thức của kiếp trước, lại có thể tạo ra được hiệu quả ngoài dự đoán.
- Chỉ có điều, một cơ hội tốt như vậy, sao không chơi thêm một chút?
- Tới đi!
Diệp Huyền không nghĩ tìm mọi biện pháp đi chém giết thể tinh thần đầu tiên này, mà là cùng hắn không ngừng chiến đấu dây dưa. Thậm chí, ở trong quá trình giao đấu, hắn tận lực thi triển công pháp và vũ kỹ mà đời này mình còn chưa hoàn toàn nắm giữ.
- Vèo!
- Vèo!
- Vèo!
Từng công kích từ trong tay Diệp Huyền không ngừng thi triển ra. Huyền lực sáng chói ở trong hư không đánh ra. Thông qua không ngừng chém giết, Diệp Huyền đối với người áo đen kia đã hiểu cực kỳ rõ ràng.
Nhanh!
Giống như sấm sét chớp hiện!
Nhanh giống như tia sét đánh qua!
Hai bên trong chớp mắt lại giao đấu trên trăm chiêu, từng chiêu đều đầy nguy hiểm.
Vèo vèo!
Kiếm quang lại hiện lên. Diệp Huyền và người áo đen đồng thời bay ra ngoài. Trên người của mỗi người đều xuất hiện một vết thương máu chảy dầm dề.
- Ha ha, thoải mái, quá sung sướng.
Diệp Huyền hào khí cười to. Một vết máu tươi tràn ra bên khóe miệng. Nhưng hắn vẫn kích động không thôi.
Hắn có thể không kích động được sao?
Sau khi sống lại, Diệp Huyền gặp được không ít cuộc chiến đấu.
Nhưng mỗi lần giao đấu, hoặc là gặp phải cường giả trên phương diện cảnh giới vượt xa mình, ở trên phương diện cảnh giới lực ép chính mình; hoặc chính là gặp phải người có cảnh giới không chênh lệch lắm so với mình, bị mình dễ dàng nghiền ép, không có loại khả năng thứ ba.
Những trận chiến đấu này hoàn toàn không có một loại cảm giác nhiệt huyết. Khiến cho kiếp trước Diệp Huyền nhiệt tình yêu thương chiến đấu, hiện tại khổ não không thôi.
Nhưng hôm nay, ở trong tháp thí luyện này, Diệp Huyền lại được hưởng thụ loại nhiệt huyết này.
Tháp thí luyện mô phỏng ra người áo đen, ở các phương diện lực lượng, tốc độ, huyền lực, giống hắn như đúc. Ở trên một vài phương diện vũ kỹ không bằng hắn. Nhưng ở một ít phương diện vũ kỹ khác, lại vượt qua hắn.
Cái này căn bản là một thế lực ngang nhau. Trên đời này cũng khó cầu được đối thủ tốt như vậy.
Chương 840 Nhiệt huyết sôi trào (2)
Đối thủ khó cầu, anh hùng tịch mịch.
Thật vất vả mới tìm được như thế một đối thủ có thể dốc toàn lực, nhiệt huyết chiến đấu, khiến cho hắn có thể không kích động được sao?
- Ha ha ha, tới đi!
Trong tiếng cười lớn, Diệp Huyền cùng người áo đen điên cuồng chiến đấu cùng một chỗ.
Khắp bầu trời, huyền lực lưu chuyển, hình thành bức tranh sáng lạn tuyệt mỹ.
Nếu như lúc này, có cường giả nhìn thấy Diệp Huyền và người áo đen chiến đấu, tuyệt đối sẽ chấn động kinh ngạc đến mức tròng mắt cũng trợn trừng tới mức muốn rơi ra ngoài.
Chiêu thức tinh diệu đến mức đỉnh phong. Hiểu thấu đối với ý cảnh lại hoàn mỹ. Tốc độ được phát huy đến cực hạn. Lực lượng và huyền lực, dáng vẻ này còn là một Vũ Tông ngũ giai đang chiến đấu sao? Trái lại giống như là hai cường giả tuyệt thế, ở trong tranh phong tương đối, một bước cũng không nhường.
Trong chiến đấu, trong lòng Diệp Huyền dần dần rõ ràng.
Trên người của hắn không ngừng có thêm rất nhiều vết thương, máu tươi đầm đìa, nhìn thấy mà giật mình.
Nhưng hắn không muốn mau chóng kết thúc cuộc chiến đấu. Trái lại, hắn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, không ngừng vận chuyển Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết và Cửu Chuyển Thánh Thể, và đối thủ chiến đấu.
Giờ này phút này, mục đích của Diệp Huyền đã không đơn thuần là đánh bại người áo đen, xông vào tầng thứ hai nữa.
Mà hắn muốn thông qua giao đấu cùng người áo đen, tới xác minh sơ hở và nhược điểm trong công pháp và vũ kỹ của mình, từ từ nâng cao chính mình.
Hắn còn muốn, nhận được một trận chiến đấu thoái mái nhễ nhại vui vẻ.
Một nén hương.
Hai nén hương.
Nửa canh giờ.
Diệp Huyền hoàn toàn chìm đắm ở trong loại chiến đấu này.
Càng chiến đấu, ánh mắt hắn càng lúc càng sáng. Tư thế chiến đấu, cũng càng lúc càng sắc bén.
Người áo đen giống như một đạo sư, mà không phải là một kẻ địch, đang từng chút một xác minh một ít nghi ngờ của hắn ở trên phương diện võ học.
Nhìn người áo đen, Diệp Huyền dường như nhìn thấy được chính bản thân mình.
Qua hơn nửa canh giờ, Diệp Huyền mới từ loại cảm giác chiến đấu thoải mái vui vẻ nhễ nhại này,, phục hồi lại tinh thần.
Lúc này thân thể hắn đã không có một chỗ nào còn lành lặn. Toàn thân hắn đều là máu tươi chảy đầm đìa, áo bào rách nát. Huyền lực trong cơ thể hắn cũng đã tiêu hao bảy tám phần. Mười đại huyền mạch, đã bị tàn phá không dừng.
Còn đối với mặt người áo đen, cũng không khá hơn so với hắn chút nào.
Cuộc chiến đấu này, hai bên thế lực ngang nhau, cứng đối cứng, không có một chút sức tưởng tượng nào.
Vèo!
Người áo đen kia chỉ là thể tinh thần do tháp thí luyện mô phỏng ra, không có một chút tình cảm nào, cũng không biết đau đớn, lại một lần nữa mạnh mẽ nhào tới về phía Diệp Huyền.
Không giết chết chết hắn, quyết không bỏ qua.
- Được rồi.
Diệp Huyền cũng lắc đầu. Tình trạng thân thể của hắn đã đến mức độ cực kém. Nếu lại tiếp tục đánh tiếp, đã không có ý nghĩa gì nữa.
- Giết!
Ở trong nháy mắt khi người áo đen công kích tới, Diệp Huyền đột nhiên quát lớn một tiếng. Thân thể hắn rung lên. Thân thể của hắn lại có thể trở nên mơ hồ, trong nháy mắt hóa thành hai huyễn ảnh, một trái một phải lướt qua thân thể của người áo đen kia. Đồng thời ở trong nháy mắt khi lướt qua, Diệp Huyền đột nhiên xuất kiếm.
- Tinh Thần Kiếm Pháp... Quần Tinh Thiểm Bạo!
Giờ phút này, trường kiếm trong tay Diệp Huyền dường như muốn nổ tung vậy, chỉ còn lại có một đoàn cầu vồng kiếm chói mắt, hoàn toàn sáng lên ở trong thiên địa.
Vèo vèo!
Một cái đầu người ngũ quan mơ hồ bay lên cao. Vị trí ở cổ hoàn toàn không có một chút máu tươi nào phun ra. Thân và người của người áo đen, trong phút chốc hóa thành hư vô, biến mất ở trong mảnh không gian này.
- Sát hạch tầng thứ nhất, thông qua.
- Tiến vào tầng thứ hai.
Giọng nói cổ xưa tang thương, lặng lẽ vang lên.
Cùng lúc đó một ánh sáng trắng ôn hòa bao phủ ở trên thân thể Diệp Huyền. Chỉ là một lần hít thở, vết thương trên người Diệp Huyền trong nháy mắt đã khỏi hẳn. Huyền lực vốn tiêu hao hầu như không còn, cũng lại một lần nữa trở nên tràn đầy, lực lượng dâng trào, một lần nữa trở về đến trên người hắn.
- Thật thần kỳ.
Cảm nhận sức sống mạnh mẽ lại một lần nữa tràn ngập thân thể, Diệp Huyền thì thào kinh ngạc nói.
Hắn vừa dứt lời.
Vù vù!
Hai bóng người lại một lần nữa xuất hiện ở chỗ trăm thước trước người Diệp Huyền.
Hai người áo đen này giống hệt với thể tinh thần trước đó, không có nửa phần khác nhau. Hai người áo đen này vừa xuất hiện, lại chém hai đạo kiếm quang thật dài về phía Diệp Huyền.
Đồng thời ánh mắt hai người xác định phong tỏa Diệp Huyền. Một người bên trái một người bên phải tạo thành góc vuông lao tới, phát động thế tấn công mạnh mẽ đối với Diệp Huyền.
- Trước thủ!
- Tinh hạch bảo vệ!
Trường kiếm của Diệp Huyền dựng đứng ở phía trước. Khắp bầu trời kiếm quang đột nhiên thu lại, hình thành một cái vòng bảo hộ tinh hạch hình tròn, bao phủ hắn vào bên trong.
Ầm!
Hai đạo kiếm quang xé rách vòng bảo hộ hình tròn, đem Diệp Huyền bổ bay ra ngoài.
- Hoàn hảo. Đối thủ ở trên phương diện thực lực không có tăng. Chỉ là đối tượng, từ một biến thành hai mà thôi.
Vận chuyển huyền lực, xua tan xung lượng, trên mặt Diệp Huyền có sự vui sướng, cũng có vẻ mất mát.
Vui sướng chính là, thực lực của đối thủ cũng không có tăng, như vậy chắc hẳn là rất dễ dàng đối phó được. Mất mát chính là, cứ như vậy, hắn không thể ở trên người hai người học được nhiều thứ hơn. Thứ duy nhất có thể nâng cao, chỉ là kỹ năng chiến đấu và kinh nghiệm mà thôi.
Chỉ có điều quay đầu lại, suy nghĩ một chút cũng được.
Nếu như mỗi khi nâng cao một tầng tháp thí luyện, không chỉ số lượng đối thủ tăng lên, thực lực cũng tăng lên, người đó còn có thể đạt được trình độ cao hơn so với tháp thí luyện này sao?
- Kiếp trước và kiếp này, từ trước tới nay ta vẫn chưa từng giao phong với hai đối thủ thực lực ngang nhau. Vừa lúc để cho ta lĩnh hội một chút, loại lạc thú sinh tồn trong tuyệt cảnh này.
- Giết!
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Diệp Huyền không tránh không né, trái lại chủ động xông tới nghênh đón hai người áo đen.
Vèo, vèo!
Hai người áo đen đồng thời điên cuồng ra tay về phía Diệp Huyền. Mấy đạo kiếm quang giăng kín khắp nơi. Diệp Huyền trong lúc sốt ruột xông mạnh tới một cái, lại xoay người, né qua vài đạo kiếm quang. Hắn đi tới một bên của hai người áo đen, sử dụng thân thể của một người áo đen, ngăn cản tầm mắt của một người áo đen khác.
- Đi!
Một tiếng gầm thét phẫn nộ vang lên. Diệp Huyền bổ ra một kiếm, cùng một người áo đen trong đó giao đấu một chiêu. Đồng thời ở thời điểm trước khi một người áo đen khác đuổi tới, hắn đã tránh thoát.