Nói giỡn gì vậy? Người này bị điên hay sao, giá khởi đầu chit mới có mười vạn huyền tệ, gã kêu giá đầu tiên liền hét lên tới năm mươi vạn, để người khác còn ra giá kiểu gì nữa.
Tên mập mạp chết tiệt này, rốt cuộc là bất lực tới cỡ nào chứ, cho dù là tình thế bắt buộc đi nữa thì cũng phải từ từ thêm giá mới đúng chứ.
Cái tên này thuần túy là người điên!
Nếu như là thứ bình thường thì rất nhiều người đều sẽ quen thói trực tiếp bỏ quyền rồi, không cần phải ra giá với một kẻ điên.
Chỉ là giá trị của long cốt tráng dương thảo này quá lớn rồi, đối với rất nhiều nam nhân mà nói, đây tuyệt đối còn trân quý hơn hết thảy các loại bảo vật khác, hơn nữa người có tiền ở vương thành này thật sự là quá nhiều.
Sau khi im lặng một phen, rất nhanh liền có người tiếp tục ra giá.
- Năm mươi mốt vạn huyền tệ!
- Năm mươi hai vạn!
Một đám thanh âm vang lên, tất cả những vị lão gia nhà giàu sáu bảy chục tuổi, tuổi già sức yếu kia, mỗi người đều sắp tới độ tuổi cổ lai hi tới nơi rồi, còn muốn trọng chấn hùng phong nữa chứ.
- Bản thiếu gia ra một trăm vạn!
Tiếng la chói lói kia lại trực tiếp vang vọng khắp phòng đấu giá.
Cái gì, một trăm vạn á?
Những người đang tham gia cạnh tranh kia đều tức giận sắp phát điên tới nơi rồi.
Tên này điên khùng như vậy, ai còn dám chơi với gã nữa chứ.
Long cốt tráng dương thảo có đáng giá hơn nữa thì bất quá cũng chỉ là linh thảo tứ giai mà thôi, giá chừng một hai mươi vạn gì đó là cùng, cho dù có công hiệu đặc thù đi nữa, cũng chỉ chừng bốn mươi năm mươi vạn mà thôi.
Còn một trăm vạn, đủ để mua được linh dược ngũ giai luôn rồi, mua linh dược tứ giai làm gì chứ, đây đúng thật là không có đầu óc mà.
Hơn nữa, ai mà biết được một trăm vạn này có phải là giá cuối cùng hay không, với mức độ điên khùng của tên mập này, chỉ sợ một trăm vạn này tuyệt đối không phải giá cuối cùng.
Nghĩ tới đây, trong lúc nhất thời, trong phòng đấu giá nhất thời không còn ai ra giá nữa.
Còn người tức giận nhất phải kể tới lục vương tử Triệu Cương ở bao sương số sáu, gương mặt trực tiếp biến thành màu xanh mét.
Từ sau khi công năng của chỗ đó có vấn đề tới nay, trong mấy tháng này gã luôn cẩn thận hết sức, lén lút xem qua biết bao nhiêu luyện dược sư, cũng đã dùng không biết bao nhiêu linh đan diệu dược, nhưng vẫn luôn không thể chữa khỏi cho vấn đề của mình.
Hôm nay biết được lần đấu giá hội này sẽ xuất hiện long cốt tráng dương thảo, gã lập tức quyết định, không tiếc bất kỳ giá nào, cũng phải mua cho bằng được long cốt tráng dương thảo này.
Đương nhiên, vì đề phòng bệnh kín của mình bị người khác biết được, lục vương tử hy vọng nhất chính là có thể thần không biết quỷ không hay đấu giá thắng được long cốt tráng dương thảo này.
Kỳ thật lấy thân phận lục vương tử của gã, chỉ cần sớm đưa ra một cái giá cao, thì người ở đây cũng sẽ không có bao nhiêu người dám tranh với gã, dù sao thì thân phận lục vương tử của gã vẫn còn ở đó, những thương nhân kia đều phải nghĩ cho thật kỹ, vì một cây dược vật tráng dương mà đắc tội một vị vương tử rốt cuộc có đáng giá hay không.
Lại không thể ngờ, trong lúc mấu chốt thế này lại lòi ra một tên mập đáng chết như vậy, cố tình tên kia lại là người của Diệp Huyền, là người mà gã một lòng muốn trừng trị, khiến cho kế hoạch điệu thấp của gã triệt để ngâm nước.
Chỉ là gã lúc này có trọng sỉ diễn tới mức nào đi nữa, vì hạnh phúc của nửa người dưới, lại không thể không kiên trì ra giá.
- Ta ra một trăm hai mươi vạn!
Một thanh âm lạnh lẽo trực tiếp vang lên từ bao sương số sáu.
Advertisements
- Tên bệnh liệt dương bắn sớm nào dám đoạt bảo vật với bản thiếu gia?
Trần Tinh xách cổ họng la lớn lên, thanh âm kinh thiên động địa, vang vọng vào tai của từng người.
- A, người báo giá không phải là lục vương tử sao?
Mọi người cũng nhìn theo, sau khi nhìn thấy đó chính là bao sương số sáu thì lập tức ồn ào bàn tán, ánh mắt sáng trưng, khiến cho lục vương tử thiếu chút nữa là tự đào một cái hố chui xuống luôn rồi.
Tên mập chết bằm kia, ông nội mi.
Nếu như có thể, lục vương tử hận không thể trực tiếp chửi ầm lên!
Gã tính điệu thấp một chút, nhưng bởi vì có Trần Tinh nhảy ra, nháy mắt liền thất bại.
- Hừ, thứ mà các ngươi muốn, bản vương sẽ không để cho các ngươi được như ý.
Thanh âm âm lãnh của lục vương tử vang lên trong phòng đấu giá.
Mọi người đều giật mình hiểu ra, hóa ra lục vương tử này là cố ý muốn đối nghịch với tên mập kia.
Nhớ tới hành vi của lục vương tử lúc trước, mọi người không khỏi rối rít bàn tán.
Thần sắc của lục vương tử lúc này mới thoáng trở nên dễ nhìn một chút, không khỏi cảm thấy dễ chịu vì hành động của mình lúc nãy.
Tuy rằng lúc trước tranh giành với Trần Tinh thua lỗ không ít tiền, nhưng hiện tại lập tức liền có hồi báo rồi, người khác đều cho rằng chính mình hôm nay đấu giá như vậy chỉ vì không để cho đối phương dễ chịu mà thôi, chứ không phải có vấn đề về chỗ đó đó nên mới muốn mua long cốt tráng dương thảo.
- Ha ha, liệt dương chính là liệt dương, nói nhiều như vậy làm gì chứ.
Trần Tinh khinh thường cười.
Tên mập chết bầm!
Lục vương tử siết chặt nắm đấm, trong mắt lóe lên sát khí, hận không thể bằm thây Trần Tinh thành ngàn vạn đoạn, tiện nhân này đúng là vô pháp vô thiên.
Chỉ là hận ý trong lòng của gã còn chưa xả được chút nào, Trần Tinh lại cao giọng la lên lần nữa:
- Nếu như ngươi đã không muốn để cho lão tử được như ý thì lão tử cũng xuất huyết một lần, hai trăm vạn huyền tệ!
Trần Tinh báo giá phải nói là vui vẻ lâm li, dù sao Huyền thiếu bảo mình ra giá, còn kêu mình hung hăng đẩy giá lên, đừng sợ giá cao, với tính cách của gã, đương nhiên là không kiêng nể gì cả.
Lục vương tử ở trong bao sương gần như sắp phun máu!
Gã chỉ là nói cho oai vậy thôi, nhưng vẫn thật lòng muốn mua long cốt tráng dương thảo này nha, bị Trần Tinh nói như vậy, long cốt tráng dương thảo vốn chỉ giá trị vài chục vạn huyền tệ trực tiếp tăng lên gấp mấy lần, khiến cho trong lòng gã nhỏ máu.
Thiếu chút nữa nghẹn một hơi không thở ra nổi.
Nhìn thấy lục vương tử không nói gì, trong lòng Trần Tinh không khỏi nổi lên nghi hoặc, âm thầm truyền âm nói:
- Huyền thiếu, ngươi xác định tên lục vương tử này thật sự một lòng muốn mua long cốt tráng dương thảo này cho bằng được sao? Hai trăm vạn huyền tệ, hắn sẽ không coi tiền như rác như vậy chứ? Cho dù bản thân hắn thật sự bị yếu sinh lý bắn sớm gì đó, thì vẫn có rất nhiều loại dược vật trị được, cũng không cần phải bỏ nhiều tiền như vậy để mua long cốt tráng dương thảo này nha.
Chương 337 Giá trên trời (1)
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, trong mắt hắn lóe lên một đạo hàn quang:
- Cứ yên tâm đi, ta để ngươi ra giá thì ngươi cứ ra giá, đợi tới lúc thích hợp thì ta tự nhiên sẽ kêu ngươi dừng lại.
Lúc trước khi hắn dùng hồn thức quan sát lục vương tử thì cũng đã phát hiện vấn đề trên người lục vương tử, biết rõ nguyên nhân vì sao mà lục vương tử này lại vội vàng muốn long cốt tráng dương thảo này như vậy, cơ hội tốt như vậy, còn không ra tay một vố cho đáng thì chẳng lẽ còn chừa cơ hội cho đối phương xoay người hay sao?
Dám đối nghịch với Diệp Huyền ta, vậy thì ta sẽ cho ngươi táng gia bại sản.
Lúc trước lục vương tử không ngừng đối nghịch với hắn, trong lòng Diệp Huyền đã sớm nghẹn một bụng lửa.
Hiện tại người nghẹn lửa giận nhiều nhất lại là lục vương tử.
Lúc trước vì để cho mấy người Diệp Huyền tay không mà về, lục vương tử liên tục dùng giá cao mua không ít thứ gã căn bản không cần tới, trước sau cũng đã tốn hơn ba trăm vạn.
Gã thân là vương tử, tuy rằng tài lực hùng hậu, nhưng cũng không phải vô cùng vô tận, cẩn thận tính toán thì tiền trên người gã lúc này tổng cộng cũng chỉ có hơn sáu trăm vạn mà thôi, nói cách khác, hiện tại trên người gã chỉ còn lại có ba trăm vạn.
Gã vốn cho rằng tốn hơn vài chục vạn là có thể chụp được long cốt tráng dương thảo, như vậy cũng còn thừa chừng hai trăm vạn, tiếp tục đối nghịch với Diệp Huyền một phen, nào ngờ bị tên Trần Tinh mập chết bầm này gây rối, trực tiếp nâng giá một gốc linh dược tứ giai lên hơn hai trăm vạn, làm cho gã tức giận tới mức thiếu chút nữa là thổ huyết.
Chỉ là gã nhất định phải mua cho bằng được long cốt tráng dương thảo, cho nên đành phải tiếp tục ra giá.
- Hai trăm mười vạn!
Lục vương tử cắn răng, gương mặt tức giận đỏ bừng, xen lẫn chút tím ngắt, để ra vẻ như bản thân mình không quan tâm, gã còn phải cố ý nặn ra một nụ cười, cố ý cười lạnh nói:
- Tên mập chết tiệt, biết rõ ngươi thận yếu thể hư, một lòng muốn mua cho bằng được long cốt tráng dương thảo này, bổn vương nhất định không để cho ngươi toại nguyện, để cho ngươi bất lực cả đời.
- Chậc chậc, lục vương tử điện hạ, không biết ngươi có thâm thù đại hận gì với ta, nhất định phải ngăn không cho ta chụp được long cốt tráng dương thảo này như vậy?
Trần Tinh cười ha ha.
- Nếu như điện hạ đã nói như vậy thì ta cũng không thể phụ lòng tốt của điện hạ được có đúng không.
Vừa dứt lời, chỉ thấy Trần Tinh vẻ mặt bi tráng, thịt mỡ toàn thân run lên từng hồi, duỗi ngón tay ra, dùng thanh âm quỷ khốc thần hào gào lên một tiếng:
- Ta ra ba trăm vạn huyền tệ!
Ồ!
Toàn trường lần này quả nhiên lại sôi trào, cả đám trợn mắt há mồm nhìn về phía Trần Tinh.
Kẻ điên, cái tên này đúng là kẻ điên mà.
Mọi người đều xôn xao, tròng mắt thiếu chút nữa lồi ra ngoài, khiếp sợ tới mức trợn mắt há mồm.
Tốn ba trăm vạn huyền tệ để mua một gốc linh dược tứ giai, tên mập này là đầu bị lừa đá hay là chứa phân trong đó đây, ba trăm vạn huyền tệ, có bảo vật gì mà không mua được, cho dù là một số linh dược ngũ giai quý hiếm cũng có thể mua được vài gốc luôn.
Trần Tinh giống như rất hưởng thụ loại cảm giác bị vạn chúng chú mục này, không ngừng chắp tay với bốn phía, đồng thời còn dương dương đắc ý nói với lục vương tử:
- Lục vương tử điện hạ, sao hả, bản thiếu chính là có tiền, ba trăm vạn huyền tệ, bản thiếu cũng không quan tâm, có bản lĩnh thì ngươi tiếp tục hét giá đi, ngươi hét càng cao, để cho bản thiếu xuất huyết càng nhiều thì bản thiếu càng hưng phấn, càng vui vẻ!
Lời này nói ra đúng là đủ khí phách.
Trên mặt của lục vương tử triệt để biến thành màu đen, nụ cười gượng gạo trước kia rốt cuộc cũng không giữ được nữa, tức giận tới mức toàn thân run rẩy, cắn răng nói:
- Ba trăm mười vạn huyền tệ!
Advertisements
- Xế, còn nói là một vị vương tử nữa chứ, keo kiệt như vậy, mỗi lần bản thiếu tăng giá ít nhất cũng tăng năm mươi vạn, ngươi đường đường là một vị vương tử mà chỉ tăng có mười vạn, đúng là khiến cho bản thiếu khinh thường.
Trần Tinh nói với vẻ xem thường, đưa mắt nhìn Diệp Huyền, lại nói:
- Để bản thiếu dạy cho ngươi biết nên tăng giá thế nào mới đúng, lão tử ra bốn trăm vạn!
Bịch!
Lục vương tử vừa nghe xong trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất.
Tên mập mạp chết giẫm này, bổn vương tử muốn thiên đao vạn quả nhà ngươi.
Lại nghe Trần Tinh dương dương đắc ý nói:
- Đấu giá hội ấy mà, nên ra giá như vậy mới sướng, mọi người nói có đúng không, ta có tiền thì cứ thoải mái mà làm thôi.
Lời này càng khiến cho sắc mặt của lục vương tử trắng bệch, hai mắt trừng muốn lồi ra.
Còn chung quanh thì toàn phóng tới ánh mắt khinh bỉ, chỉ có bại gia tử với kẻ ngu ngốc mới có thể ra giá kiểu đó.
- Điện hạ, ngươi không sao chứ?
Đám người Trần Minh đứng bên cạnh thấy vậy thì đều bước tới, vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm, không biết lục vương tử bị gì.
- Trần Minh, Tần Thiên, mấy ngươi các ngươi còn tiền không? Đưa hết cho ta!
Chỉ thấy lục vương tử xoay người đứng dậy, sắc mặt trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi, trong ánh mắt chỉ toàn tơ máu.
Bộ dạng kia lại càng dọa mấy người Trần Minh hoảng sợ hơn nữa.
- Điện hạ, long cốt tráng dương thảo cũng đã tăng lên tới bốn trăm vạn rồi, phòng chừng trong lòng của tên mập chết tiệt kia cũng đều nhỏ máu đau lòng muốn chết rồi, chi bằng cứ để cho hắn mua luôn đi, cũng hại được hắn không ít rồi, không cần tiếp tục nữa đâu, bằng không nếu như hắn không thêm giá nữa thì long cốt tráng dương thảo sẽ bị đổ cho chúng ta, chẳng phải là sẽ rất lãng phí hay sao.
Mấy người Trần Minh đều lên tiếng khuyên lớn.
Lãng phí con mẹ ngươi!
Lục vương tử hận không thể đập cho Trần Minh một cái, chỉ là gã không thể nói trắng ra sự thật được, chỉ có thể trợn mắt cắn răng nói:
- Mượn ít tiền thôi mà nói nhảm nhiều như vậy làm gì, mau lấy ra đi, còn sợ bổn vương không trả lại cho các ngươi hay sao.
Lục vương tử hiện tại sợ nhất là đấu giá sư gõ búa xuống, nếu là như vậy thì gã còn không bằng chết đi cho rồi.
Rất nhanh, mấy người kia lại gom ra được hai trăm vạn lượng.
- Lục vương tử, thế nào rồi, sao không nói gì hết vậy? Là muốn tiết kiệm giùm cho bản thiếu sao? Cứ yên tâm đi, bản thiếu nhiều tiền, tiêu không hết!
Trần Tinh cười cợt.
Lục vương tử vừa mới gom tiền xong run rẩy một cái, tức giận tới mức toàn thân run rẩy, thật muốn phủi tay đi luôn cho rồi, nhưng nghĩ tới tiểu đệ đệ mềm oặt nằm ở dưới hạ thân, cuối cùng cũng chỉ có thể cố gắng nhịn, ráng nuốt vào trong bụng, hung hăng nói:
- Ta ra năm trăm ba mươi vạn, tên mập chết tiệt, có bản lĩnh thì ngươi lại thêm đi! Có tin là bản vương lập tức thiên đao vạn quả nhà ngươi hay không.
Đây đã là toàn bộ số tiền gã có thể gom ra được.
Chương 338 Giá trên trời (2)
Diệp Huyền hơi nheo mắt lại, hồn thức đã xem rõ ràng cảnh tượng mượn tiền của lục vương tử khi nãy, biết rõ bao sương số sáu lúc này đã dốc cạn túi rồi. Nếu như Trần Tinh còn tiếp tục ra giá nữa thì mặc dù lục vương tử có muốn thì cũng không còn khả năng ra giá nữa, chỉ sợ còn chơi tiếp nữa thì sẽ tự bê đá đập chân mình. Lúc này hắn liền lặng lẽ ra dấu cho Trần Tinh.
Trần Tinh hiểu ý, cười ha ha nói:
- Lục vương tử điện hạ quả nhiên là tài lực hùng hậu, năm trăm ba mươi vạn huyền tệ, chậc chậc, ngay cả số lẻ cũng đưa ra rồi, đúng rồi, lục vương tử điện hạ, vừa rồi không phải ngươi nói tham gia đấu giá chỉ là vì để cho ta không cách nào mua được gì hay sao? Sao bây giờ xem ra, lục vương tử điện hạ ngươi giống như một lòng muốn có được long cốt tráng dương thảo này dữ vậy? A… ta hiểu rồi!
Trần Tinh vỗ đầu một cái, vẻ mặt chừng như rất giật mình, sau đó bỉ ổi nói:
- Ai, đây cũng tại ta hết, lục vương tử điện hạ, ngươi không nói sớm một chút, sớm biết ngươi yếu tới mức đó thì cứ trực tiếp mở miệng nói ra cho rồi, ta nhất định sẽ sớm nhường cho ngươi, vừa rồi ta còn cho rằng là lục vương tử điện hạ ngươi cố ý muốn tăng giá, đê cho ta xuất huyết nhiều một chút, ta chỉ muốn thỏa mãn sở thích của lục vương tử điện hạ ngài, nên mới cố ý ra giá cao như vậy, để cho ngài tận hứng, thế này.. thế này… đúng là khéo quá hóa vụng mà.
- Thôi, thôi, xem như nể mặt lục vương tử điện hạ ngươi cấp bách cần long cốt tráng dương thảo để trị liệu như vậy, bản thiếu liền làm người tốt một phen, hơn năm trăm vạn trực tiếp nhường cho ngài, bất quá lục vương tử điện hạ, ta phải nhắc nhở ngài một phen, chuyện giường chiếu này vẫn là phải dựa vào thiên phú, dược vật dù có bổ tới đâu đi nữa thì cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, nếu như trời sinh đã không được thì dù có bồi bổ kiểu gì cũng vô dụng mà thôi.
Trần Tinh cười ha hả, trực tiếp ngồi xuống.
Lục vương tử trừng to hai mắt, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt làm cho người ta sợ hãi, nếu như có thể thì gã tuyệt đối sẽ xé xác Trần Tinh ngay tại chỗ.
Tới lúc này rồi, nếu như mọi người vẫn không hiểu là lục vương tử thật lòng muốn mua cho bằng được long cốt tráng dương thảo này thì chắc là cũng thành đồ ngốc rồi.
Một màn khôi hài này rốt cuộc khiến cho lục vương tử dùng giá năm trăm ba mươi vạn huyền tệ để mua một gốc long cốt tráng dương thảo chỉ đáng giá chừng mấy chục vạn huyền tệ.
Chỉ là cảnh tượng này rơi vào trong mắt mọi người cũng thật hết nói nổi, nhịn không được âm thầm lắc đầu.
Bỏ ra cái giá cao gấp cả chục lần để mua một gốc linh dược tứ giai, hơn nữa tác dụng của linh dược này chỉ là dùng để tráng dương, đây không thể gọi là phá sản được nữa, mà phải nói là đầu óc chứa phân mới đúng.
Cố tình, vẫn không thể khiến cho người ta có chút đồng tình nào, dù sao thì lúc trước khi đấu giá là lục vương tử nói rõ muốn để cho mấy người Diệp Huyền đẹp mắt, không để cho bọn họ đấu giá mua được món nào, mà lúc trước khi ra giá, cũng la vì mấy người Diệp Huyền ra giá trước, lộ ra vẻ yêu thích long cốt tráng dương thảo này, lục vương tử mới nhúng tay vào.
Quả nhiên là ác giả ác báo, làm chuyện xấu thì nhất định sẽ có ngày bị báo ứng, ngươi không thấy, báo ứng tới nhanh như vậy hay sao.
Mà nếu như chuyện ngày hôm nay truyền ra ngoài thì vị lục vương tử Triệu Cương này lập tức khiến người ta nghĩ rằng gã là một kẻ ngu ngốc, vô tri, ngu muội, trở thành một trò cười của vương thành.
Nhìn thấy bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của lục vương tử, Trần Tinh trong lòng vui mừng muốn nở hoa rồi, ha ha, tiểu tử, cho người vừa rồi một mực nhằm vào Trần tam thiếu gia gia của ngươi, bây giờ bị như vậy là đáng đời.
Advertisements
Trong lòng gã cảm thấy vô cùng sung sướng, lần này xem như trả được hết thù cũ, năm trăm ba mươi vạn đó, đây chính là năm trăm ba mươi vạn, Trần gia bọn họ có bán hết gia sản chưa chắc đã gom ra được nhiều huyền tệ như vậy, một gốc linh dược tứ giai liền hố được nhiều tiền của tên lục vương tử này như vậy, đúng là sướng mà, thống khoái lắm, ha ha ha!
Đặt mông ngồi xuống ghế, Trần Tinh hưng phấn nói:
- Huyền thiếu, nói thật nha, vừa rồi khi ra giá bản thiếu gia chân cũng run rẩy không thôi, nếu như tên tiểu tử kia đột nhiên bỏ cuộc, phòng đấu giá tìm ta đòi tiền, thì phải làm sao bây giờ, quả nhiên vẫn là Huyền thiếu ngươi xem xét rõ ràng, tiểu tử này không mua được long cốt tráng dương thảo thì không cam lòng.
Trần Tinh cười ha ha nói:
- Cũng không biết tên tiểu tử này yếu sinh lý tới mức nào, không biết có phải là tiểu đệ đệ mấy trăm năm chưa từng cứng lên nổi hay không, đáng tiếc chính là long cốt tráng dương thảo này vẫn bị bọn họ chụp được, đúng là tiện nghi cho tên này.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng:
- Cứ yên tâm đi, người này có mua được về cũng vô dụng thôi.
Sở dĩ hạ thân của lục vương tử bị như vậy cũng không phải vì âm dương lưỡng hư, mà bởi vì bị phong lôi chi lực trong phong lôi động quật đánh trúng, phong lôi chi khí nhập thể, khiến cho hạ thân bất toại.
Muốn trị liệu loại thương thế này cần chú ý dẫn xuất phong lôi chi lực ra, lại chữa trị thân thể căn bản một phen, chứ không phải dựa vào mấy thứ tráng dương dược vật để bổ sung dương khí.
Nếu như lục vương tử muốn dựa vào đấu giá chộp được long cốt tráng dương thảo này để khiến cho gã trọng chấn hùng phong thì quả thật là không có chút tác dụng nào hết.
Diệp Huyền có thể tưởng tượng ra, đợi tới lúc lục vương tử trở về, phát hiện long cốt tráng dương thảo mà mình tốn tới mấy trăm vạn huyền tệ mua về không hề có hiệu quả gì, vẻ mặt của gã tuyệt đối sẽ cực kỳ ngoạn mục.
Kế tiếp, đấu giá lại tiếp tục.
Ở trong bao sương số sáu, sau khi bỏ ra năm trăm ba mươi vạn huyền tệ, lục vương tử cẩn cẩn dực dực gói long cốt tráng dương thảo của phòng đấu giá đưa tới thật kỹ, để vào bên trong trữ vật giới chỉ của mình, thở phào một hơi.
- Long cốt tráng dương thảo này là một vị trưởng bối của ta cần, lần này ta thay hắn đấu giá, mấy người các ngươi đừng có lắm mồm.
Nếu như có thể thì lục vương tử hận không thể trực tiếp ăn luôn long cốt tráng dương thảo này ngay tại chỗ, sau đó lập tức kiểm nghiệm công hiệu của nó thế nào, bất quá chung quanh có nhiều người như vậy, gã vẫn cố nhịn không dùng ngay tại chỗ, thậm chí còn lấy cớ cho mình nữa.
Chương 339 Tài liệu thần bí
- Lục vương tử cứ yên tâm đi, mấy người chúng ta cũng không phải loại người lắm miệng.
- Điện hạ vì trưởng bối mà có thể tận tâm tận lực như vậy, quả thật là có lòng hiếu kính mà.
- Có thể làm gương cho chúng ta.
Nhìn thấy biểu hiện của lục vương tử, trong lòng mọi người đã sớm có suy đoán, chỉ là không ai vạch trần, mà còn quay sang nịnh nọt khen một phen.
Lục vương tử thỏa mãn gật đầu, ánh mắt lại nhìn xuyên qua cửa sổ lần nữa, âm lãnh nhìn về phía bốn người Diệp Huyền ở bên dưới, lần này, Diệp Huyền cho gã ăn thiệt thòi lớn như vậy, trong lòng của gã sao có thể nhịn được.
Gã quay sang hai người Trần Minh và Tần Thiên nói vài câu, hai người kia vô cùng hưng phấn, liên tục gật đầu, nói:
- Điện hạ cứ yên tâm đi, việc ngài đã phân phó, hai người chúng ta nhất định có thể làm ổn thỏa.
- Xú tiểu tử kia dám đấu với ta, ta muốn ngươi nửa đời sau đều phải vĩnh viễn hối hận vì những gì mình đã gây ra ngày hôm nay.
Trong mắt của lục vương tử bắn ra quang mang vô cùng oán độc.
Tiếp theo, rất nhanh liền đấu giá thêm vài món bảo vật, chỉ là tâm mâu thạch mà Diệp Huyền một lòng mong muốn vẫn chưa xuất hiện.
- Được rồi, tiếp theo chúng ta sẽ đấu giá một món bảo vật tới từ di tích viễn cổ.
Câu đầu tiên đấu giá sư nói ra liền khiến cho tất cả mọi người giật nảy mình, chỉ cần dính tới di tích viễn cổ thì đều không phải thứ đơn giản.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng tò mò, ánh mắt nóng rực bắn về phía bàn đấu giá, chỉ thấy hai thiếu nữ mang một cái bệ đá đi ra.
- Chậc chậc, đây là loại bảo vật gì vậy, tò mò quá đi.
- Đúng đó, lại còn khai quật ra bên trong di tích viễn cổ nữa, bên trong liên minh quốc tế thập tam quốc của chúng ta có một bí cảnh huyền bí, mười năm mới mở ra một lần, chỉ có những thiên tài hàng đầu của mỗi vương quốc mới có cơ duyên tiến vào, chẳng lẽ là tới từ nơi đó sao?
- Rất có thể, ta nhớ được thâm huyền bí cảnh kia đã từng xuất hiện huyền binh lục giai, lần này, nói không chừng cũng là bảo vật cỡ đó đấy?
Trong ánh mắt tò mò của tất cả mọi người, chỉ thấy đấu giá sư xốc tấm lụa hồng trên bệ đá lên, một hòn đá có chứa hoa văn màu nâu xám đặc biệt xuất hiện trước mắt của tất cả mọi người.
- Kiện vật phẩm này là do thương hội của chúng ta trùng hợp mang về từ vương quốc khác, nghe nói là tới từ một bí cảnh thần bí nào đó, chúng ta đã mời luyện hồn sư giỏi nhất tiến hành tham trắc qua, phát hiện kiện vật phẩm này cư nhiên có thể ngăn trở hồn lực thẩm thấu, cho dù là hồn lực của luyện hồn sư tam phẩm cũng không thể thẩm thấu vào tầng bên ngoài của kiện vật phẩm này, đồng thời, chúng ta cũng đã tiến hành kiểm tra đo lường qua, phát hiện một sự thật kinh người khác nữa chính là kiện vật phẩm này vô cùng cứng rắn, cho dù là huyền binh tứ cấp cũng không thể phá vỡ được nó, trải qua giám định sư của thương hội chúng ta giám định, kết luận kiện vật thể này rất có thể là một loại tài liệu đặc thù nào đó, có được tác dụng khó mà ngờ được, chư vị có thể thử tưởng tượng xem, một món đồ tới từ bí cảnh thần bí như vậy, hồn lực không cách nào xuyên thấu được, ngay cả huyền binh tứ cấp cũng không thể phá vỡ, sẽ là thứ bình thường được hay sao.
- Tài liệu thần bí, giá bắt đầu là một vạn huyền tệ, mỗi lần tăng giá không thấp hơn một ngàn, bây giờ xin chư vị ra giá!
Đấu giá sư nói xong thì ánh mắt liền nhìn về phía đại sảnh.
- Xí, ta còn tưởng là bảo vật gì, hóa ra là một tảng đá rách.
- Thiên Đỉnh thương hội này không phải là nghèo tới mức điên rồi đấy chứ, thứ này mà cũng dám lấy ra đấu giá, tảng đá này tới từ chỗ nào cũng không biết chừng, còn nói bí cảnh thần bí nào đó, hơn nữa, cho dù có tới từ bí cảnh này đó thật đi nữa thì tảng đá trong bí cảnh cũng chỉ là tảng đá mà thôi.
- Một vạn huyền tệ, giá này cũng không cao, có thể thử một chút, mua một tảng đá mà huyền binh tứ cấp cũng không thể phá vỡ về trưng ra cũng không tính lỗ.
- Ha ha, vậy thì ngươi có thể thử ra giá thử xem.
Advertisements
Tiếng bàn tán ồn ào vang lên, gần như tất cả mọi người đều lộ ra vẻ khinh thường.
- Ha ha, Huyền thiếu, phòng đấu giá này cũng ngu ngốc thật đấy, cư nhiên lấy một tảng đá ra đấu giá.
Trần Tinh nhịn không được cười lớn.
- Chỉ cứng thôi thì làm được cái gì, chẳng lẽ đấu giá về để cầm làm vũ khí ném người ta hay sao.
Diệp Huyền cũng cười nhạt một tiếng, vị đấu giá sư này thật biết làm nóng không khí, chỉ nói mấy câu liền khiến một tảng đá không rõ lai lịch giống như bảo vật gì không bằng, chỉ là ở đây không có ai là kẻ ngốc, bị mấy lời này của gã lừa.
Cho dù là như vậy, giá của tảng đá thần bí này cũng chậm rãi tăng lên, dù sao thì một vạn huyền tệ cũng không tính là mắc, cho dù mua về để trưng thì cũng không sao hết.
- A!
Đột nhiên, Diệp Huyền khẽ ngẩn ra.
Hồn lực của hắn lơ đãng rơi lên tảng đá này, đột nhiên phát hiện một hiện tượng rất thần kỳ, hồn lực của hắn cư nhiên bị tảng đá kia nhẹ nhàng bắn ngược ra ngoài.
Phát hiện này lập tức khiến cho hắn cảm thấy tò mò.
Cái gọi là huyền binh tứ cấp không cách nào phá vỡ, Diệp Huyền căn bản không để ở trong lòng, mặc dù ở Lưu Vân Quốc này, huyền binh tứ cấp xem như không tệ, nhưng ở Thiên Huyền đại lục, chỉ có thể coi như bình thường, trên đại lục có hàng ngàn hàng vạn tài liệu mà nó không thể phá vỡ được.
Về phần thứ mà hồn lực không cách nào dò xét cũng như vậy, trên đại lục có rất nhiều thứ có thể ngăn cản hồn lực tam phẩm.
Chỉ là tảng đá kia, vừa ngăn cản hồn lực của hắn, đồng thời cư nhiên còn khiến cho hồn lực của hắn thoáng cái liền hơi bắn ngược ra, một chút dị thường này lập tức khiến hắn chú ý tới.
Có lẽ tảng đá kia nói không chừng đúng là một loại vật chất đặc biệt nào đó.
- Trần Tinh, giúp ta chụp tảng đá kia.
Diệp Huyền truyền âm nói.
- Cái gì? Huyền thiếu, đầu óc ngươi không có vấn đề gì đấy chứ, một tảng đá mà ngươi cũng kêu ta chụp?
Trần Tinh kinh ngạc nói.
- Bảo ngươi làm thì ngươi cứ làm đi, cũng không tốn tiền của ngươi.
Diệp Huyền trừng mắt liếc gã một cái.
- Ha ha ha, được, ta ra giá, năm vạn huyền tệ!
Nghe nói không tốn tiền của gã thì Trần Tinh lập tức hưng phấn lên, trực tiếp đứng dậy.
- Lại là tên tiểu tử này.
Chương 340 Ra tay trên đường (1)
- Mẹ kiếp, bây giờ mới lên tới hai vạn tám, tiểu tử này đột nhiên hô luôn năm vạn, hắn thích tảng đá kia tới vậy sao?
- Tiểu tử này là kẻ điên, ai dám tranh với hắn.
Một trận tiếng ồn ào bàn tán lại vang lên, ngoài ý muốn chính là sau khi Trần Tinh ra giá năm vạn xong thì cư nhiên không còn ai tăng giá nữa.
Những gì Trần Minh và lục vương tử gặp phải lúc trước, lúc này vẫn còn hiện rõ trước mắt mọi người.
- Năm vạn năm ngàn!
Đúng lúc này một thanh âm hơi do dự vang lên.
Đây là một lão giả, rõ ràng là cũng có chút hiếu kỳ với tảng đá kia.
- Mười vạn!
Trần Tinh lúc này trực tiếp bỏ ra gấp đôi.
Dù sao cũng không phải tiền của gã, gã đương nhiên cảm thấy làm sao uy phong thì cứ thế mà làm.
- Chậc chậc, đáng tiếc đây chỉ là một tảng đá mà thôi, chỉ có thể thêm vài vạn, nếu như là bảo vật gì đó, lão tử tuyệt đối là thêm trăm vạn trở lên, như vậy kêu lên mới uy phong.
Vừa báo giá, trong miệng của gã còn hùng hồn nói.
- Đúng là kẻ điên mà.
Người chung quanh đều hết nói nổi, có ai đấu giá như gã sao.
Ngay cả lão nhân kia cũng hết hứng thú.
Cuối cùng, Trần Tinh dùng giá mười vạn huyền tệ chụp được tảng đá kia.
- Lực sát thương của bản thiếu cư nhiên lại lớn tới như vậy.
Trần Tinh thấy vậy thì tự bản thân cũng cảm thấy ngạc nhiên không thôi.
- Ách, Huyền thiếu, ha ha, tốn mười vạn, ngươi không ngại chứ.
- Chỉ cần chụp được là được rồi.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, mười vạn huyền tệ đối với hắn bây giờ mà nói không đáng kể chút nào, lấy thực lực của hắn, bất quá chỉ bằng giá luyện chế vài viên đan dược mà thôi.
Nhưng có thể tìm thấy được thứ khiến cho hắn cảm thấy hứng thú lại rất khó.
Nhìn thấy bộ dạng thản nhiên của Diệp Huyền, Trần Tinh lập tức hết lời để nói.
- Huyền thiếu, mười vạn mua một tảng đá, thật không biết ngươi nghĩ gì nữa.
Trong thời gian tiếp theo, các loại bảo vật tầng tầng lớp lớp được đưa lên.
Cũng có vài loại tài liệu và linh dược quý hiếm khiến cho Diệp Huyền cảm thấy có hứng thú, đều để cho Trần Tinh ra tay chộp lấy.
Thậm chí còn có tâm mâu thạch mà hắn một lòng muốn lấy cho được, cũng bị hắn dùng giá năm mươi vạn mua được, giải quyết xong một tâm nguyện của hắn.
Mà lúc này, đám người lục vương tử đã sớm cạn túi, cho dù có lòng muốn quấy rối thì cũng không còn khả năng cạnh tranh.
- Đi thôi.
Sau khi mua được tâm mâu thạch xong, Diệp Huyền liền đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
- Huyền thiếu, bây giờ liền đi sao? Tiếp theo còn đấu giá xà nữ nữa kìa, không chỉ như thế, nghe nói còn có các loại công pháp nghịch thiên cùng với thần binh áp trục nữa, bây giờ chúng ta đi có phải là thiệt thòi rồi không?
Trần Tinh trên mặt đầy vẻ không tình nguyện, đấu giá hội này tuy rằng đã tiến vào giai đoạn cuối cùng rồi, nhưng mấy loại bảo vật áp trục còn chưa lên sàn.
Nhưng Diệp Huyền há lại động tâm với mấy thứ bảo vật đó, đã mua được thứ mà hắn muốn rồi, Diệp Huyền liền không còn hứng thú tiếp tục ngồi lại nữa.
Advertisements
Thấy Diệp Huyền rời đi, mấy người Trần Tinh tự nhiên cũng sẽ không ở lại một mình, tuy rằng trong lòng vẫn không nỡ, nhưng vẫn cùng nhau rời khỏi phòng đấu giá.
- Ha ha, tên tiểu tử kia, đấu giá hội còn chưa chấm dứt liền chuẩn bị chạy rồi, vẫn còn chút đầu óc, đáng tiếc, nếu như để cho ngươi trốn được dễ dàng như vậy thì Triệu Cương ta cũng không cần phải lăn lộn ở vương thành nữa.
Lục vương tử Triệu Cương đột nhiên đứng dậy, đôi mắt âm lãnh, mang theo vài tên thủ hạ, cũng lặng lẽ rời khỏi bao sương.
Quản sự của phòng đấu giá tự nhiên nhìn ra động tĩnh ở nơi này, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh:
- Kẻ này để cho phòng đấu giá của chúng ta mất mặt lớn như vậy, hắn lập tức sẽ biết rõ, ở vương thành này, có một số người, hắn không thể đắc tội tới nổi.
Vài tên cao tầng của phòng đấu giá nhếch môi cười giễu.
- Ta còn chút việc cần xử lý, ba người các ngươi về trước đi.
Vừa mới đi ra tới cửa phòng đấu giá, Diệp Huyền liền cảm nhận được gì đó, nhướng mày, quay sang ba người Trần Tinh nói một câu như vậy, không đợi ba người hỏi câu nào đã xoay người rời đi.
- Tiểu tử này cư nhiên ném bằng hữu của hắn lại trực tiếp rời đi, quả nhiên là một kẻ vong ân phụ nghĩa, chúng ta làm sao bây giờ?
Một góc cách phòng đấu giá không xa, hai bóng người đang thấp giọng nói chuyện, đúng là Trần Minh và Tần Thiên lúc trước đi theo bên cạnh lục vương tử.
- Mặc kệ những người khác, lục vương tử đã nói, đối phó với tên gọi Diệp Huyền kia trước, đợi dạy cho hắn một bài học xong lại đi đối phó những kẻ còn lại.
- Nói đúng lắm, cũng không biết tên Diệp Huyền kia đắc tội thế nào với lục vương tử, lần này xem ra là không cứu được rồi, còn có tên mập chết tiệt kia nữa, đợi sau khi giải quyết xong tên Diệp Huyền kia thì lại giải quyết hắn, ở trong phòng đấu giá chỉ có hắn là kiêu ngạo nhất, còn hai nữ nhân kia ấy à, ha ha….
Khóe miệng hai người lộ ra một nụ cười dâm tà, dẫn theo hộ vệ biến mất không thấy đâu nữa.
Cảm giác được có mấy người đi theo, Diệp Huyền thở phào một hơi, hắn chủ động rời đi chính là vì không muốn liên lụy mấy người Trần Tinh vào, bước nhanh hơn, Diệp Huyền đi lên tới đường cái.
- Hắn cho là hắn đi ra đường cái thì chúng ta không dám đối phó với hắn sao.
Trên mặt Trần Minh lộ ra vẻ dữ tợn.
Xoạt xoạt một tiếng, hai người họ và tên thiếu niên áo lam Tần Thiên kia đi lên, sau lưng mỗi người có hai tên hộ vệ, sáu người nháy mắt liền chặn Diệp Huyền lại.
- Tiểu tử, chạy nhanh thật đấy, đáng tiếc là có nhanh hơn nữa cũng vô dụng mà thôi.
Tần Thiên nói với vẻ mặt dữ tợn.
- Các ngươi muốn làm gì đó? Không biết đạo lý chó ngoan không cản đường hay sao.
Diệp Huyền thấy vậy cũng không sợ hãi không hoảng hốt, thản nhiên nói.
- Tiểu tử, ngươi nói cái gì đó?
- Làm càn.
Bốn tên hộ vệ giận tím mặt, đều mở miệng hét to, rõ ràng là muốn thể hiện một phen trước mặt chủ tử của mình.
- Tiểu tử, đúng là không thể ngờ, tới lúc này rồi mà ngươi còn có thể bình tĩnh như vậy.
Trần Minh cười nhạt một tiếng, ánh mắt âm lãnh nhìn về phía Diệp Huyền, ánh mắt kia giống hệt như một con độc xà.
- Tại sao ta không thể bình tĩnh chứ?
Diệp Huyền thản nhiên nói.
- Chúng ta hiện tại đang ở vương thành của vương quốc, trị an ổn định, chẳng lẽ các ngươi còn dám hành hung giữa đường hay sao, không sợ thành vệ quân tìm tới các ngươi?
- Ha ha ha, hành hung giữa đường? Tiểu tử, ngươi đánh giá bản thân quá cao rồi.
Trần Minh nghe xong thì cười ha hả, vẻ mặt khinh khỉnh và xem thường.