• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 136 Bi thống nặng nề (2)

Trong vòng một đêm, Lý gia và Lưu gia cơ hồ tổn thất hết tám phần cơ nghiệp.

Sau khi nghe thấy tin này thì Lý Hạo Nhiên và Lưu Thiên Kiệt lập tức phun ra một búng máu rồi ngất đi ngay trên lưng ngựa.

Mà ngay lúc Lý Hạo Nhiên và Lưu Thiên Kiệt bị đưa về quý phủ xong, tới khi bọn họ tỉnh lại thì tin này đã truyền ra khắp Thanh Sơn Trấn.

Đám mã tặc của Huyết Đao trại sau khi tấn công trang viên của Lý gia và Lưu gia thì sáng sớm hôm sau lại tập kích trang viên ở bắc trấn của Diệp gia, kết quả bị hảo hán của Diệp gia ngăn trở, Huyết Đao trại toàn quân bị diệt, bao gồm cả đại thủ lĩnh Huyết Đao và nhị thủ lĩnh Huyết Nha, không ai may mắn sống sót.

Còn Diệp gia thì không sứt mẻ gì!

Đồng thời, Diệp gia cũng phát biểu, lấy làm tiếc nuối khôn cùng trước mất mát mà Lý gia và Lưu gia gặp phải, hy vọng hai đại gia chủ có thể bớt đau buồn.

Phụt!

Lý Hạo Nhiên và Lưu Thiên Kiệt vừa mới tỉnh lại nghe thấy tin này xong thì lại phun ra thêm một búng máu, hôn mê thêm lần nữa.

- Diệp gia, nhất định là do Diệp gia giở trò.

Đợi tới lúc hai người tỉnh lại thì lập tức thốt ra câu này.

Huyết Đao trại là do Vương gia và Chu gia lén mời tới để huỷ diệt trang viên của Diệp gia, tại sao lại động thủ với Lý gia và Lưu gia bọn họ kia chứ?

Cho dù Huyết Đao trại có phản bội đi nữa thì cũng không thể nào chờ phá huỷ hết trang viên của hai nhà xong, tới sáng lại chạy qua tập kích trang viên của Diệp gia, cuối cùng trúng mai phục của Diệp gia mà bị diệt toàn quân.

Còn Diệp gia thì không có bất kỳ thương vong nào.

Chỉ cần hai người không phải kẻ ngu thì đều có thể nhìn ra điểm khả nghi bên trong.

Nhưng mặc dù Lý Hạo Nhiên và Lưu Thiên Kiệt có biết rõ nhất định là do Diệp gia giở trò đi nữa thì cũng không thể làm được gì, bởi vì bọn họ căn bản không có chứng cứ gì.

Bọn họ cũng không thể nào nhảy ra nói thẳng là: Không thể nào, Huyết Đao trại là do chúng ta mời tới, sao có thể động thủ với hai nhà chúng ta được chứ.

Bằng không thì đừng nói chỉ Diệp gia, mà người của Thanh Sơn Trấn, thậm chí là phủ thành chủ ở Lam Nguyệt thành cũng sẽ tiêu diệt hai nhà bọn họ.

Lý gia và Lưu gia bị đánh rụng hết răng cũng chỉ có thể nuốt xuống bụng.

Mà sau khi tin tức Diệp gia tiêu diệt Huyết Đao trại truyền ra khắp Thanh Sơn Trấn thì lập tức dẫn tới một hồi oanh động cực lớn như sóng thần.

Trời vừa sáng thì hầu như tất cả mọi người gặp nhau đều nhắc tới việc này trước tiên.

Huyết Đao trại chính là đoàn mã tặc uy danh hiển hách gần Lam Nguyệt thành, mấy năm từng giết người cướp của vô số, không việc ác nào không làm.

Người thường chết dưới tay bọn họ nhiều không kể siết, những thương đội bị bọn họ cướp cũng đếm không hết.

Vì thế, phủ thành chủ Lam Nguyệt thành đặc biệt xuất động thành vệ quân, tiến hành mấy lần tiễu trừ quy mô lớn, nhưng không có lần nào thành công.

Huyết Đao trại này hầu như đã trở thành một khối u ác tính ở Lam Nguyệt thành, khiến cho tất cả mọi thương đội mỗi khi đi ra ngoài đều run sợ.

Nhưng hôm nay, đoàn mã tặc đáng sợ này lại bị Diệp gia mai phục toàn quân bị diệt, khiến cho mọi người vừa vô cùng rung động vừa vỗ tay khen ngợi.

Diệp gia thế này chính là đã giúp Lam Nguyệt thành trừ đi một tai hoạ.

Vì để tăng thêm tính oanh động cho vụ này.

Diệp Phách Thiên nghe theo lời đề nghị của Diệp Huyền, đem thủ cấp của hơn trăm tên mã tặc của Huyết Đao trại treo ở con đường lớn ngoài trấn, hơn nữa do tộc nhân của Diệp gia và ba vị đại đội trưởng thành vệ quân là Kỷ Linh toạ trấn.

Chỉ nửa canh giờ, con đường lớn có thể cho vài chiếc xe ngựa chạy song song đã bị vây kín mít.

Nơi này có cư dân bản địa của Thanh Sơn Trấn, cũng có những thương nhân buôn bán dược liệu hay qua lại trên đường, nhìn thấy mấy cái thủ cấp diện mục dữ tợn, nhe răng trợn mắt, hung thần ác sát, thì trong lòng cảm thấy rung động.

Bây giờ bọn họ ngẫm lại đều cảm thấy không dám tin.

Rõ ràng trưa ngày hôm qua còn nghe tin trang viên ở tây trấn của Diệp gia bị Huyết Đao trại tập kích, tử thương thảm trọng, tất cả mọi người đều cho rằng Diệp gia sắp tiêu đời rồi.

Không ngờ chỉ mới qua có một ngày thôi, Diệp gia đại phát thần uy chém đầu hai tên thủ lĩnh và giết hết toàn bộ mã tặc, ngược lại thì trang viên của Lý gia và Lưu gia thì lại tổn thất thảm trọng khi bị Huyết Đao trại tập kích, gần như đã bị huỷ hết toàn bộ chỉ trong một đêm.

So sánh hai bên thì sự cường đại và uy mãnh của Diệp gia lập tức hiện rõ trong đầu của mọi người.

Đệ nhất hào cường quả nhiên là đệ nhất hào cường, tuy rằng gần đây danh tiếng của Lý gia và Lưu gia cũng rất cao, nhưng khi gặp phải sự cố thực sự thế này, so với Diệp gia quả thực là cách biệt một trời một vực.

Vốn lúc trước trong vòng một hai tháng vì Diệp gia bị liên minh của Lưu gia và Lý gia chèn ép cho nên danh khí ở Thanh Sơn Trấn có giảm xuống một chút.

Nhưng sau khi trải qua chuyện Huyết Đao trại này, danh tiếng của Diệp gia lại vươn lên lần nữa, thậm chí còn hơn hẳn trước khi bị chèn ép.

Lúc này còn chưa tới giữa trưa mà trước phủ đệ Diệp gia đã có vô số thủ lĩnh thương đội mang lễ vật tới đăng môn bái phỏng, chúc mừng Diệp gia vì dân trừ hại.

Còn có một ít thương nhân buôn bán dược liệu mang lễ vật còn hậu hĩnh hơn, sắp đạp nát bậc cửa Diệp gia, muốn xin được hợp tác cùng nhau.

Không còn cách nào khác, hiện tại trang viên của Lý gia và Lưu gia cũng đã bị huỷ cả rồi, nếu như không tranh thủ thời gian hợp tác cùng Diệp gia, tới lúc đó đám thương nhân làm ăn nhờ buôn bán dược liệu như bọn họ không có mối làm ăn thì sao bây giờ.

Về phần phong toả của Vương gia thì bây giờ căn bản không ai quan tâm tới nữa.

Đúng là Vương gia ngươi lớn thật đấy, nhưng ngươi có thể phong toả hết thương nhân dược liệu của Lam Nguyệt thành được sao?

Huống hồ gì, bây giờ không phải chúng ta không muốn hợp tác với liên minh của Vương gia các ngươi, mà là bản thân liên minh Vương gia các ngươi đã khó bảo toàn được mình, chẳng lẽ còn muốn chúng ta chết theo các ngươi chắc?

Thương nhân quen thói trục lợi, thứ mà họ quan tâm luôn luôn là lợi ích của bản thân mình.

Còn Lý gia và Lưu gia sau khi chấn chỉnh lấy lại tinh thần thì đương nhiên sẽ không để yên cho Diệp gia sống khá giả.

Rất nhanh liền có người thầm chất vấn vì sao Diệp gia lại có thể biết được hành tung của Huyết Đao trại, có phải là có bí mật gì không dám cho người ta biết hay không.
Chương 137 Vinh dự gia tộc (1)

Lời chất vấn này không phải chỉ có một vài nơi, mà truyền tai nhau từ rất nhiều nơi ở trong trấn, giống như đột nhiên sinh ra nghi hoặc vậy.

Tin đồn này vừa lan ra thì đương nhiên cũng khiến cho một vài dân chúng bình thường sinh nghi.

Cũng đúng nha, tại sao Lý gia và Lưu gia tổn thất nặng nề như vậy mà Diệp gia của ngươi lại biết được hướng tấn công của Huyết Đao trại một cách thần kỳ như vậy, còn kịp thời giăng bẫy nữa.

Chỉ giăng bẫy chờ sẵn thôi chưa tình, đường đường là đoàn mã tặc Huyết Đao trại cường hãn có tiếng ở xung quanh khu vực Lam Nguyệt thành này, bị mai phục và giết hết không còn một mống, còn Diệp gia của ngươi thì lại không hề có thương vong gì, chuyện này thật không hợp lý chút nào.

Chẳng lẽ trong chuyện này có điều gì khuất tất?

Lời đồn đãi ngờ vực này vừa lan ra thì người của Diệp gia cũng cười lạnh không thôi.

Rất nhanh, người của Diệp gia liền bác bỏ tin đồn này đi, người bác bỏ tin đồn này không phải Diệp lão gia tử, không phải gia chủ Diệp Triển Hùng, cũng không phải Diệp Huyền mà là ba vị đại đội trưởng thành vệ quân Kỷ Linh, Trần Phong và Lãnh Đao.

Hoá ra lần này bọn họ tới Thanh Sơn Trấn là vì Lâm Hùng phó thống lĩnh đã thăm dò, biết được tin rằng Huyết Đao trại có thể sẽ tấn công Thanh Sơn Trấn.

Cho nên mới phái ba người bọn họ tới đây trước, chính là để tìm hiểu rõ thực hư, hơn nữa giúp đỡ Diệp gia tập trung tìm tung tích Huyết Đao trại.

Thật không ngờ Huyết Đao trại cư nhiên thật sự tới Thanh Sơn Trấn.

Ba người bọn họ thân là đại đội trưởng của thành vệ quân, trải qua mấy lần tiễu trừ, cho nên cũng hiểu rõ cách làm việc của Huyết Đao trại, sau khi nghiên cứu một phen xong mới đoán ra rằng Huyết Đao trại có khả năng sẽ tấn công trang viên ở bắc trấn cho nên mới mai phục chờ sẵn.

Hơn nữa còn được hiệp hội luyện dược sư giúp đỡ hết mình, còn mang dược tề giải độc và nhiều thứ khác tới.

Cho nên Diệp gia mới như hổ thêm cánh, vì có mấy bên dốc hết sức tiễu trừ cho nên Huyết Đao trại lúc này mới không có kẻ nào thoát nạn.

Tin này vừa truyền ra thì tất cả dân chúng lúc này mới giật mình hiểu ra, hoá ra trong việc này còn có sự giúp sức của ba vị đại đội trưởng thành vệ quân và hiệp hội luyện dược sư, chẳng trách Diệp gia lại đại phát thần uy như vậy.

Vốn việc diệt hết Huyết Đao trại chỉ mang tới chút danh vọng cho Diệp gia, bây giờ tin này vừa ra thì lập tức mang tới công lao cho thành vệ quân.

Đây cũng là do Diệp Huyền lo lắng Lâm Hùng chỉ vừa mới tiếp chưởng thành vệ quân đã phế bỏ phó thống lĩnh Cổ Phương trước kia, hơn nữa ba người Kỷ Linh là đại đội trưởng thành vệ quân lại vô duyên vô cớ tự ý rời bỏ cương vị công tác, sẽ khiến cho gã gặp phải những rắc rối không đáng có từ phía phủ thành chủ và ở thành vệ quân.

Tuy rằng gã đã đột phá tới địa võ sư nhị trọng, nhưng mấy việc này cũng sẽ khiến cho phủ thành chủ sinh bất mãn với Lâm Hùng.

Lời giải thích này vừa ra thì tất cả những gì Lâm Hùng và mấy người Kỷ Linh đã làm đều sẽ tan thành mây khói, không ai dám nói gì.

Huyết Đao trại mấy năm nay luôn gây nguy hiểm cho người dân và thương buôn ở Lam Nguyệt thành, sau khi Lâm Hùng lên đài chưa tới một tháng thì đã bị gã phái ra vài đại đội trưởng diệt gọn, đây quả thực là công trạng rành rành.

Tin này truyền về phủ thành chủ thì không có kẻ nào có thể viện lý do gì để áp bức Lâm Hùng nữa.

Sáng sớm hôm sau, mấy người Kỷ Linh liền mang theo thủ cấp của bọn mã tặc Huyết Đao trại trở về, tin tức quan trọng như vậy, nhất định phải báo cáo lại với phủ thành chủ.

Mà phủ thành chủ nhất định cũng sẽ kiểm tra thật kỹ, nói không chừng còn có thể ban thưởng gì đó nữa.

Một trận nguy cơ lớn liền được giải quyết nhẹ nhàng như vậy.

Còn Thanh Sơn Trấn thì khôi phục sự yên bình vốn có.

Sau khi trải qua chuyện này, Diệp gia triệt để quay về làm đệ nhất hào cường ở Thanh Sơn Trấn, Lý gia, Lưu gia gì đó tất cả đều bị quăng vào đống rác, thậm chí còn nghèo nàn khó khăn hơn trước khi chèn ép Diệp gia nữa.

Advertisements

Hai ngày sau, mấy người Kỷ Linh rốt cuộc về tới Lam Nguyệt thành.

Người đứng nghênh đón ở cổng lớn Lam Nguyệt thành cư nhiên lại là phó thống lĩnh Lâm Hùng và phó thống lĩnh cấm vệ quân phủ thành chủ Thiết Huyền, cùng với đại quản gia Mộ Sơn của phủ thành chủ.

Vị đại quản gia này cũng không phải quản gia của công tử như Cẩu Sử, mà thật sự là đại quản gia chân chính của phủ thành chủ, làm việc cho thành chủ.

- Thuộc hạ Kỷ Linh, Trần Phong, Lãnh Đao thành vệ quân, tham kiến phó thống lĩnh Thiết Huyền, tham kiến đại quản gia Mộ Sơn, tham kiến Lâm phó thống lĩnh!

Ba người Kỷ Linh vội vàng xuống ngựa hành lễ.

- Miễn lễ.

Thiết Huyền là một nam tử trung niên cả người ngăm đen, gương mặt lại lãnh lùng nghiêm nghị như đao gọt, chỉ vào hai chiếc xe ngựa đằng sau:

- Đây chính là thủ cấp của đạo tặc Huyết Đao trại sao?

- Vâng, phó thống lĩnh Thiết Huyền.

- Tốt lắm, người đâu, lập tức đưa về kiểm tra cho ta.

Thiết Huyền ra lệnh một tiếng, lập tức có một đội cấm quân phủ thành chủ lập tức đi lên nhận lấy xe ngựa.

- Các vị huynh đệ cấm vệ cẩn thận một chút, trên vũ khí của đám mã tặc này đều có bôi kịch độc.

Ba người Kỷ Linh đứng một bên nhỏ giọng nhắc nhở.

Trên xe ngựa còn có vũ khí của Huyết Đao trại, trong số này mặc dù cũng có vài thanh huyền binh không sai, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, Diệp gia vẫn để cho mấy người Kỷ Linh mang vũ khí trở về, dù sao thì bấy nhiêu đó so với thu nhập của Diệp gia thì không đáng là bao.

Mộ Sơn thì không làm căng như Thiết Huyền, gã trực tiếp xuống ngựa đi tới bên cạnh xe ngựa, nhìn vào số thủ cấp bên trong xe, phun một ngụm nước bọt.

- Ta nhổ, chết rất hay, đám súc sinh này có chết cũng không hết tội.

Cắn răng nói xong, hốc mắt của Mộ Sơn cũng đỏ lên:

- Cháu ơi, đám mã tặc của Huyết Đao trại này rốt cuộc cũng đã chết rồi, ngươi rốt cuộc cũng có thể yên nghỉ rồi.

Hoá ra Mộ Sơn từng có một người cháu, là người chuyên thu mua của phủ thành chủ, trong một lần ra ngoài mua đồ, đội ngũ của y cư nhiên bị Huyết Đao trại tập kích.

Còn cháu của Mộ Sơn thì chết thảm trong lần đó, thi thể cũng bị chém thành vài đoạn.

Chuyện này Mộ Sơn vẫn luôn canh cánh trong lòng, hôm nay Huyết Đao trại bị diệt, Mộ Sơn rốt cuộc cũng yên lòng.

- Đại quản gia Mộ Sơn, xin đừng quá đau lòng, thân thể vẫn quan trọng hơn.

Kỷ Linh khuyên nhủ, chuyện của Mộ Sơn, trong thành vệ quân gần như ai cũng biết.
Chương 138 Vinh dự gia tộc (2)

- Lâm thống lĩnh, binh lính thủ hạ của ngươi đều rất tốt, không tệ chút nào.

Mộ Sơn cố nén cảm xúc, xoay người lên ngựa, không khỏi tán thưởng.

- Ha ha, Mộ Sơn đại quản gia quá khen rồi.

Lâm Hùng cười cười.

- Mộ Sơn đại quản gia, nơi này của ta còn có thư từ trao đổi của Huyết Đao trại và một vài gia tộc ở Lam Nguyệt thành, thuộc hạ không biết là thật hay giả, cũng chỉ có thể trình lên cho phủ thành chủ định đoạt.

Kỷ Linh lại lấy ra thư từ trao đổi của Vương gia và Chu gia với Huyết Đao trại ra.

Bên trong mấy thư từ này cũng không có con dấu của hai gia tộc, cũng không nói rõ là gia tộc nào, nhưng thông qua nội dung trao đổi với nhau cũng có thể suy đoán ra được rốt cuộc là những gia tộc nào.

Chỉ là những thứ này cũng không thể xem như chứng cứ cụ thể, hơn nữa, những đại gia tộc như Chu gia và Vương gia, căn bản cũng không thể nào bị vài bức thư không có chữ kí thế này gây ảnh hưởng gì, cho nên Diệp Huyền mới để cho mấy người Kỷ Linh trực tiếp giao lên cho phủ thành chủ, về phần phủ thành chủ định đoạt thế nào thì là chuyện của bọn họ.

Cho nên vừa thấy Mộ Sơn đại quản gia thì Kỷ Linh lập tức đưa ra.

Gã biết rõ, phủ thành chủ chắc chắn sẽ không vì vài bức thư không kí tên không con dấu này mà làm gì Vương gia và Chu gia, nhưng vị đại quản gia đã từng có thù với Huyết Đao trại như Mộ Sơn nhất định sẽ căm thù hai đại gia tộc này tới tận xương tuỷ.

Đây cũng xem như thu hoạch lớn rồi.

Rất nhanh, thủ cấp của đám mã tặc Huyết Đao trại đã bị mang trở lại phủ thành chủ, sau khi trải qua kiểm tra, rốt cuộc cũng xác định chuyện này.

Một canh giờ sau, một tờ thông cáo được dán ở tất cả vị trí bắt mắt nhất ở cửa ra vào Lam Nguyệt thành.

Bên trên công khai bày tỏ kết luận rằng Huyết Đao trại đã bị tiêu diệt, còn tán dương Diệp gia ở Thanh Sơn Trấn đã có công trợ giúp thành vệ quân, đồng thời, Diệp gia của Thanh Sơn Trấn được phong thành gia tộc vinh dự của Lam Nguyệt thành, có được những đặc quyền nhất định, cuối cùng thành chủ bày tỏ, lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt, tất cả những hoạt động tội ác ở Lam Nguyệt thành đều sẽ bị tiêu diệt.

Tuy rằng tin tức Huyết Đao trại đã sớm truyền về Lam Nguyệt thành, nhưng tới lúc thông báo được dán lên thì toàn bộ Lam Nguyệt thành đều trở nên sôi trào.

Diệp gia cũng vì chuyện này mà in sâu vào trong lòng của từng người dân trong Lam Nguyệt thành.

Trong phòng nghị sự của Vương gia, sắc mặt của mấy người gia chủ Vương Hải, Vương Tuyên, Vương Thông đều âm trầm ngồi nghe thủ hạ hồi báo.

- Diệp gia này đúng là may mắn, ngay cả Huyết Đao trại cũng không thể làm gì được bọn chúng!

Sau khi nghe báo cáo xong thì Vương Hải nhịn không được mở miệng, trong lòng cảm thấy khó chịu.

- Đại ca, theo ta thấy, lần này đều là do Diệp gia gặp may mà thôi, nếu như không phải đám thành vệ quân tới Diệp gia thì kết quả nhất định sẽ khác.

Vương Tuyên cắn răng nói.

Vương Thông ngồi một bên lắc đầu.

- Nhị ca, không phải ngươi cho rằng đây thật sự là công lao của một mình mấy tên đại đội trưởng thành vệ quân đấy chứ?

- Sao lại nói vậy?

- Ta đã đi tìm hiểu qua, ba người Kỷ Linh kia chẳng qua chỉ là võ sư tam trọng, thực lực cỡ này, tới lúc đối mặt với Huyết Đao trại thì có thể làm được gì chứ, theo như ta thấy thì Diệp gia này đã có thể tiêu diệt được Huyết Đao trại, thực lực của bọn họ e là không thể xem thường.

- Ha ha, tứ đệ, ngươi không khỏi phóng đại mọi chuyện quá rồi, Diệp gia ngoại trừ Diệp Phách Thiên là địa võ sư nhị trọng ra thì cũng chỉ có hai địa võ sư nhất trọng mà thôi, không bằng cứ để cho ta tự mình động thủ, ta cam đoan chắc chắn có thể diệt sạch Diệp gia.

Ánh mắt Vương Tuyên âm trầm, tràn đầy oán hận Diệp gia.

- Được rồi, nhị đệ, mấy lời thế này ngươi không nên nói nữa, Vương gia ta cũng không phải thổ phỉ hay mã tặc gì, ngươi làm như vậy chính là đẩy Vương gia ta vào hố lửa.

Vương Hải lắc đầu:

- Hiện tại Vương gia ta gặp phải nan đề chính là trang viên của Lưu gia và Lý gia đã bị tổn thất nặng nề, chỉ có thể miễn cưỡng cung ứng đủ dược liệu cho việc làm ăn của Vương gia ta, nếu đã như vậy thì kế hoạch muốn chiếm hết thị trường dược liệu của Diệp gia e là xem như thất bại rồi.

- Diệp gia này cũng quá gian xảo, Lý gia và Lưu gia đã điều tra qua, kỳ thực nửa đêm hôm đó Huyết Đao trại cũng đã kéo tới tấn công trang viên ở bắc trấn của Diệp gia, nên đám mã tặc sau này tấn công trang viên của Lý gia và Lưu gia rất có thể là do Diệp gia giả dạng, Diệp gia này quả nhiên đủ kiêu ngạo, chi bằng chúng ta bẩm báo việc này lên phủ thành chủ đi, nhất định có thể định tội bọn chúng.

- Vương Tuyên, ngươi bị ngu sao? Phủ thành chủ vừa mới phong tặng danh xưng gia tộc vinh dự cho Diệp gia, ngươi cho rằng bọn họ sẽ tự tát mặt mình sao? Huống hồ gì, cho dù ngươi nói thật đi chăng nữa nhưng ngươi có chứng cứ không?

Một đám trưởng lão của Vương gia không thể làm được gì.

Lần đầu tiên bọn họ phát hiện, một gia tộc nho nhỏ ở Thanh Sơn Trấn xa xôi cũng có thể khiến cho bọn họ sứt đầu mẻ trán.

Vương Hải cau mày nói:

- Hiện tại ta chỉ lo là nếu như Diệp gia tìm được thư từ trao đổi của chúng ta và Huyết Đao trại, sau đó giao cho phủ thành chủ thì sẽ phiền toái lắm.

- Đại ca ngươi cứ yên tâm đi.

Vương Thông mỉm cười:

- Lúc ta liên lạc với Huyết Đao trại thì không hề đóng con dấu của gia tộc, cũng không nói rõ thân phận của gia tộc trong đó, cho dù phủ thành chủ có tìm được thì cũng chỉ có thể suy đoán mà thôi, chỉ cần ngươi cắn răng quyết không nhận thì căn bản không ai làm gì được Vương gia chúng ta.

- Vậy là được rồi.

Vương Hải gật đầu.

Đúng lúc này, đột nhiên có người chạy từ ngoài vào thông báo, sau khi đi vào thì người kia quỳ xuống:

- Gia chủ, phủ thành chủ phái người kêu ngươi tới đó một chuyến.

Vương Hải cười khổ.

- Quả nhiên là sợ cái gì thì cái đó tới, chuyện mấy hôm trước vừa mới xong xuôi thì ta lại phải tới phủ thành chủ lần nữa.

- Gia chủ, kế tiếp chúng ta phải làm gì Diệp gia …

- Tạm thời đừng làm gì hết, ta phải điều tra lại cho cẩn thận, rốt cuộc là thành vệ quân và hiệp hội luyện dược sư có quan hệ gì với Diệp gia, thái độ của hai bên này quả thực rất quỷ dị.

Ngay lúc Vương gia và Chu gia đang đau đầu nghĩ cách nên giải thích thế nào với phủ thành chủ thì ở Diệp gia đang lâm trong cảnh phồn vinh.
Chương 139 Mời dự yến hội (1)

Dạ tiệc của gia tộc buổi tối, theo lẽ thường, tất cả mọi người đều tề tụ đông đủ.

- Huyền nhi, mấy ngày nay Diệp gia ta đã thu nạp được không ít trang viên, Diệp gia ta hôm nay có thể đã chiếm được bảy tám phần thị trường dược tài của Thanh Sơn Trấn rồi.

Diệp Phách Thiên vui vẻ cười nói.

Nháy mắt sự kiện Huyết Đao trại đã trôi qua nửa tháng.

Trong nửa tháng này, Diệp gia đã xuất hết đủ loại thủ đoạn, hơn nữa còn lấy được danh xưng vinh dự gia tộc, có được rất nhiều ưu đãi ở một vài chính sách, khiến cho việc làm ăn của Diệp gia phát triển ngày càng nhanh.

Mỗi người trong Diệp gia đều bận rộn chóng mặt, gần như không có thời gian nghỉ ngơi.

- Gia gia, nếu như ta là ngươi thì sẽ bế quan tu luyện nhiều thêm chút nữa, ở Thiên Huyền đại lục này chỉ có vũ lực mới là hậu thuẫn vững chắc nhất, nếu không mặc kệ ngươi kinh doanh việc buôn bán của Diệp gia ta có tốt hơn nữa, bất quá cũng chỉ như hoa trong gương trăng dưới nước, công dã tràng mà thôi.

- Hắc hắc.

Lão gia tử xấu hổ cười:

- Huyền nhi, chuyện ngươi nói ta cũng biết, chỉ là ta đã già rồi, tu vi có thể đạt tới địa võ sư nhị trọng đã là không tệ rồi, có tu luyện hơn nữa thì tiềm lực phát triển cũng chẳng là bao.

Diệp Huyền lắc đầu.

- Gia gia, không phải ta đã đưa cho gia gia một bộ công pháp sao? Chỉ cần ngươi tu luyện theo công pháp mà ta đã đưa cho ngươi thì ta dám đảm bảo, trong vòng một tháng ngươi sẽ có hy vọng trùng phá địa võ sư tam trọng.

- Ngươi nói thật sao?

Lão gia tử đột nhiên đứng phắt dậy.

Lão biết rõ, đứa cháu trai này của mình dạo gần đây đột nhiên trở nên vô cùng thần bí, thủ đoạn xuất quỷ nhập thần, chuyện hắn đã nói, quả thực không có chuyện nào mà không làm được.

Nhưng nếu nói có thể khiến cho mình trong vòng một tháng trùng phá được địa võ sư tam trọng thì lão gia tử vẫn giật mình không thể nào bình tĩnh được.

- Bất quá chỉ là địa võ sư tam trọng mà thôi, xem ngươi ngạc nhiên như vậy kìa, chút việc nhỏ đó có thể khiến cho ngươi kích động thành như vậy sao?

Diệp Huyền nói chuyện vô cùng bình thản:

- Nếu như qua năm mới ngươi đột phá được võ tông rồi thì chẳng phải là sẽ kích động tới mức đánh sập nhà sao?

Đột phá trở thành địa võ sư tam trọng, đây là tiêu chuẩn của cường giả đỉnh tiêm ở Lam Nguyệt thành, nhưng trong mắt Diệp Huyền lại trở thành chuyện nhỏ nhặt, lão gia tử nghe xong mà mặt mày xanh mét. Nhưng tới khi nghe được câu sau cùng thì lão gia tử càng kinh ngạc trừng lớn mắt:

- Võ tông, ngươi nói chính là võ tông ngũ giai sao? Đây chính là tiêu chuẩn của cường giả mạnh nhất của vương quốc, ta có thể đạt tới sao? Sao có thể được? Ta làm gì có thiên phú cao như vậy!

Diệp Huyền cười nói:

- Gia gia, ngươi đương nhiên không có thiên phú đó, bất quá phối hợp với công pháp mà ta đưa cho ngươi thì không phải là không có hy vọng.

Vì gia tăng thực lực của gia tộc, Diệp Huyền liền lấy ra một bộ huyền phẩm công pháp thích hợp với đại địa võ hồn, loại công pháp này chính là chí bảo mà quốc khố của Lưu Vân Quốc cũng không có được.

- Phụ thân, công pháp mà Huyền nhi đưa ra đúng là rất thần kỳ, gần đây ta cảm giác huyền khí của ta giống như có một loại xúc động muốn trùng kích địa võ sư nhị trọng rồi.

Advertisements

Diệp Triển Hùng ngồi bên cạnh thấp giọng nói.

- Cái gì?

Lão gia tử nhéo lỗ tai của Diệp Triển Hùng xách lên:

- Tiểu tử ngươi sao không nói sớm cho ta biết, chẳng trách gần đây ta nhìn thấy ngươi thường xuyên chạy tới phòng tu luyện, chuyện làm ăn của gia tộc cũng bị ngươi quăng qua một bên, hoá ra là lén lút chạy đi tranh thủ, bắt đầu từ ngày mai ngươi lo chuyện làm ăn của gia tộc, lão phu muốn bế quan.

- Khụ khụ, phụ thân, hôm nay ta nhận được thiệp mời của phủ thành chủ, muốn Diệp gia chúng ta tham gia yến tiệc của phủ thành chủ vào bảy ngày nữa, chuyện lớn cỡ này đương nhiên cần tới ngươi đi rồi.

- Yến tiệc của phủ thành chủ? Không đi, không đi.

Lão gia tử lần này nói gì cũng không chịu đi.

- Đừng hòng ngăn cản ta bế quan, chuyện này thì ngươi để cho Huyền nhi đi là được, dù sao thì hình như hắn cũng muốn trở về Lam Nguyệt thành một chuyến.

Diệp Triển Hùng lập tức đưa thiệp mời tới trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền cầm lên, nhìn một cái.

Hoá ra là mỗi cuối năm phù thành chủ đều sẽ tổ chức một bữa thịnh yến, bữa tiệc này chủ yếu là để phủ thành chủ cảm tạ những gia tộc và thế lực có cống hiến lớn cho Lam Nguyệt thành cho nên mới tổ chức giao lưu.

Đồng thời, sinh nhật của thành chủ cũng đúng vào ngày này, cho nên bữa tiệc này cũng chính là tiệc sinh nhật của thành chủ Lam Nguyệt thành.

Yến hội thế này đều mời những gia tộc và thế lực có tiếng tăm và uy tín trong Lam Nguyệt thành, với địa vị của Diệp gia trước kia thì căn bản không tới lượt.

Nhưng năm nay bởi vì Diệp gia đã tiêu diệt Huyết Đao trại, được trao danh xưng gia tộc danh dự cho nên mới có tư cách tham gia yến hội này.

Diệp Huyền lập tức cười nói:

- Đại bá, phủ thành chủ đã phái người đưa thiệp mời tới Thanh Sơn Trấn thế này cũng để nói rõ thành ý của bọn họ, huống hồ gì yến hội này cũng coi như yến hội mừng sinh nhật của thành chủ. Ngươi thân là gia chủ, nhất định phải đi mới được. Ngoài ra, ta còn muốn đưa phụ thân tới Lam Nguyệt thành, nghĩ cách để chữa hết thương thế trên người hắn, cho nên tính thêm ta và phụ thân nữa là thêm hai người, trong tộc còn ai muốn đi nữa thì cứ đi thôi, đây là cơ hội tốt để kết giao với những gia tộc và thế lực quyền quý ở Lam Nguyệt thành, đại bá các ngươi nhất định phải nắm chắc cơ hội này.

- Cái gì?

Nghe Diệp Huyền nói xong thì lão gia tử đột nhiên đứng dậy, kích động nói:

- Huyền nhi, ngươi có nắm chắc là có thể trị được thương thế của Triển Vân không?

Phụ thân của Diệp Huyền là Diệp Triển Vân cũng kích động.

Từ khi Diệp Huyền nói với y là thương thế của y vẫn có thể trị được thì tâm tình của Diệp Triển Vân mấy ngày nay luôn kích động không thôi.

Nửa tháng nay, mỗi ngày y đều rèn luyện thân thể của mình theo yêu cầu của Diệp Huyền, còn tiến hành điều trị ngâm nước thuốc, cảm giác thân thể ngày càng trẻ trung ra, một vài phần cơ thịt héo rút già nua cũng đã khôi phục lại dần dần.

Chỉ là những kinh mạch bị đứt đoạn trong cơ thể một mực vẫn không thấy khôi phục, khiến cho trong lòng của y cũng thấp thỏm không yên, hôm nay nghe thấy Diệp Huyền nói như vậy thì lập tức kích động không thôi.
Chương 140 Mời dự yến hội (2)

Diệp Huyền mỉm cười:

- Trải qua nửa tháng điều trị thì thân thể của phụ thân đã được nuôi dưỡng lại không sai rồi, hẳn là sẽ không thành vấn đề, sở dĩ cần phải tới Lam Nguyệt thành chính là vì tài nguyên ở Thanh Sơn Trấn quá ít, muốn trị khỏi thương thế trên người phụ thân thì cần rất nhiều thứ chỉ ở Lam Nguyệt thành mới có.

- Bất quá gia gia, ta cũng cảm thấy, vài ngày nữa Diệp gia chúng ta cũng nên chuyển phủ đệ tới Lam Nguyệt thành đi.

- Diệp gia chúng ta muốn đối kháng với Vương gia, Chu gia, trở thành một đại gia tộc thì nhất định phải tới Lam Nguyệt thành để phát triển, nếu như cứ ở Thanh Sơn Trấn mãi thì mặc kệ phát triển cỡ nào đi nữa, vĩnh viễn cũng chỉ có thể là một tiểu địa chủ, tiểu hào cường ở một khu mà thôi, không thể làm nên trò trống gì.

Nghe Diệp Huyền nói vậy thì tâm tư của Diệp Phách Thiên cũng rung động.

Trước kia lão cũng đã nghĩ tới chuyện này, dù sao thì bất kỳ đại gia tộc nào, một khi phát triển thì đều sẽ chuyển phủ đệ tới Lam Nguyệt thành, không ai ở lại nông thôn làm gì.

Chỉ là Diệp gia bọn họ trước kia tuy rằng cũng không tệ, nhưng so với một vài gia tộc ở Lam Nguyệt thành thì vẫn còn thua xa, hơn nữa Thanh Sơn Trấn là đại bản doanh của bọn họ, Diệp Phách Thiên cũng không muốn rời đi.

Hôm nay nhờ có Diệp Huyền trợ giúp, mấy ngày nay Diệp gia phát triển cực nhanh, cũng tới lúc nên chuyển phủ đệ rồi.

Dù sao thì chuyển tới Lam Nguyệt thành không chỉ đơn giản là đổi chỗ ở, mà giống như Diệp Huyền đã nói, Thanh Sơn Trấn chỉ là một vùng quê nhỏ, tài nguyên rất ít.

Những chuyện khác không nói tới, chỉ riêng việc muốn mua dược tề hay đan dược nhị phẩm, hoặc như muốn đi kiểm tra võ hồn một phen cũng không có chỗ làm, chỉ có thể tới Lam Nguyệt thành, những chuyện này sẽ hạn chế tới sự phát triển cho đời sau của Diệp gia.

Sau khi việc làm ăn của Diệp gia phất lên, nếu như chuyển phủ đệ tới Lam Nguyệt thành, làm quen và buôn bán với các thương hội lớn và gia tộc ở Lam Nguyệt thành cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Nghĩ vậy cho nên Diệp Phách Thiên gật đầu.

- Huyền nhi, chuyện này ta sẽ nhớ kỹ, đợi tiết xuân huyền năm nay qua đi thì Diệp gia chúng ta liền chuyển tới Lam Nguyệt thành, bất quá phủ đệ ở Thanh Sơn Trấn này phải có người ở lại trấn thủ, hơn nữa trước khi chuyển đi cũng phải khiến cho Lý gia và Lưu gia vĩnh viễn không còn khả năng uy hiếp tới Diệp gia ta nữa.

- Triển Hùng, lần này ngươi cùng Huyền nhi và Triển Vân đi tới Lam Nguyệt thành, cũng có thể thuận tiện xem xem ở Lam Nguyệt thành có toà phủ đệ nào tương đối khá hay không, nếu như giá cả thích hợp thì cứ mua đi.

Diệp Huyền khẽ gật đầu, lão gia tử suy nghĩ rất chu đáo.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Huyền mang theo mấy người phụ thân rời khỏi Thanh Sơn Trấn, lặng lẽ đi tới Lam Nguyệt thành.

Chuyến đi này, ngoại trừ phụ thân của Diệp Huyền là Diệp Triển Vân ra thì còn có đại bá Diệp Triển Hùng, tứ thúc Diệp Triển Chấn và ngũ thúc Diệp Triển Thiên.

Mấy người này đều là lực lượng trung kiên trong số đời thứ hai của Diệp gia, cũng chính là hy vọng tương lai của Diệp gia, chuyện tham dự yến hội phủ thành chủ, có bọn họ tham gia cũng có thể khiến cho Diệp gia dễ dàng hoà nhập cùng Lam Nguyệt thành.

Về phần Diệp Triển Đường vốn có thực lực mạnh nhất thì đã sớm bị bài trừ ra bên ngoài rồi, cũng không còn cách nào khác, ai kêu khuynh hướng làm việc của gã lúc đối mặt với Vương gia lại có vấn đề làm gì.

Ba ngày sau, đội ngũ của Diệp gia rốt cuộc đi tới Lam Nguyệt thành.

- Diệp gia chúng ta sau này thật sự sẽ phát triển ở Lam Nguyệt thành sao?

Nhìn qua toà thành trì to lớn trước mặt, mấy người Diệp Triển Hùng liền cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Đây không phải lần đầu tiên bọn họ tới Lam Nguyệt thành, nhưng nghĩ tới sau này Diệp gia mình sẽ có chỗ đứng ở nơi này thì vẫn khiến cho trong lòng bọn họ kích động không thể kềm nén nổi.

So với Lam Nguyệt thành thì Thanh Sơn Trấn quả thực chỉ là một vùng quê mà thôi.

Người tâm huyết dâng trào còn có La Chiến.

Hơn một tháng trước lúc gã theo Diệp Huyền rời khỏi Lam Nguyệt thành thì vẫn chỉ là một địa võ sư nhất trọng bị tàn phế.

Nhưng bây giờ mới không bao lâu, tới khi gã quay về lần nữa thì lại là một địa võ sư nhị trọng sức sống dâng trào.

Bước ngoặt cuộc đời như từ địa ngục lên tới thiên đường thế này khiến cho gã nhớ lại vẫn cảm thấy có chút kích động và không dám tin.

Tất cả những thứ này đều là nhờ có Diệp Huyền.

- Đại bá, ta đưa phụ thân tới hiệp hội luyện dược sư xem, các ngươi đi tìm nơi dừng chân trước đi, sau đó lại đi xem những phủ đệ ở gần đây, nếu như có chuyện gì thì cứ tới hiệp hội luyện dược sư tìm chúng ta.

- Được rồi, hai người các ngươi cẩn thận một chút.

Diệp Triển Hùng gật đầu, có La Chiến ở đây gã không phải lo lắng cho sự an toàn của Diệp Huyền.

Rất nhanh, ba người Diệp Huyền liền đi tới hiệp hội luyện dược sư.

Lô Duyệt đứng ở trước quầy đang chuẩn bị dẫn theo vài người đi lên, nhìn thấy Diệp Huyền tới thì hai mắt của nàng lập tức phát sáng, nói một tiếng xin lỗi với đối phương, sau đó vội vàng chạy tới trước mặt Diệp Huyền.

- Huyền thiếu.

Ngữ khí của Lô Duyệt vô cùng cung kính.

- Hoa hội trưởng có ở đây không?

- Có, ngài ấy đang ở trên lầu, có cần ta đưa ngươi tới đó hay không.

Diệp Huyền mỉm cười.

- Vậy thì làm phiền ngươi.

- Nào có, có thể làm việc cho Huyền thiếu chính là vinh hạnh của Lô Duyệt ta.

Trên mặt của Lô Duyệt trở nên đỏ ửng, nếu như không nhờ có Diệp Huyền thì nàng bây giờ vẫn chỉ là một phục vụ viên bình thường mà thôi.

Diệp Triển Vân và La Chiến đứng một bên đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy giật mình không thôi. Hoa hội trưởng? Chẳng lẽ chính là hội trưởng Hoa La Huyên của hiệp hội luyện dược sư?

Tuy rằng bọn họ đều biết chuyện Diệp Huyền và hiệp hội luyện dược sư có chút quan hệ, nhưng thật sự không ngờ tới quan hệ lại tốt tới mức có thể trực tiếp gặp mặt hội trưởng.

- Lô Duyệt có chuyện gì vậy? Không phải ngươi chuẩn bị đưa bọn ta đi gặp Chu quản sự sao? Tiểu tử này là ai?

Đột nhiên một tiếng hừ lạnh vang lên, hoá ra là mấy người khách lúc nãy là Lô Duyệt đang tiếp đãi, nhìn thấy Lô Duyệt để bọn họ đứng ở đây để đi đón tiếp một thiếu niên thì vẻ mặt lập tức vô cùng khó coi.

Lô Duyệt nói với vẻ áy náy:

- Liễu sở trưởng, thật xin lỗi, có một người bằng hữu của ta tới, bằng không ta để Đông Mai đưa các ngươi lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK