Mục lục
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 351 Người của thiết huyết vệ tới (1)

Khô Trần trưởng lão đứng dậy, đi tới trước mặt tiểu đội trưởng kia:

- Ngươi đứng lên nói cho ta biết, chuyện này có liên quan gì tới Diệp Huyền, nếu như ngươi không nói rõ ràng căn nguyên thì có tin ta để cho ngươi có vào mà không có ra hay không.

Đây cũng không phải là đe dọa, lừa gạt hội trưởng và trưởng lão của hồn sư pháp thì chính là tội lớn, đừng nói phó thống lĩnh trị an sở, cho dù là tổng thống lĩnh thành vệ quân cũng không cứu nổi gã.

Tiểu đội trưởng này bị Khô Trần dọa như vậy thì thiếu chút nữa bĩnh cả ra quần, nhưng gã cũng biết, mũi tên bắn đi thì không cách nào thu hồi được, run rẩy lấy ra một phong thư trên người, cắn răng nói:

- Phong thư này là Phiền thống lĩnh giao cho thuộc hạ, là do Diệp Huyền đích thân viết, để ta đưa cho Khô Trần trưởng lão ngài.

- Thư?

Khô Trần trưởng lão mở thư ra, nhìn kỹ, lập tức gật đầu:

- Không sai, chữ viết này quả thật là của Diệp Huyền tiểu hữu….

Nói xong, ánh mắt của lão đột nhiên trầm xuống, gương mặt âm trầm, chân mày bất tri bất giác cũng nhíu lại thành một chữ xuyên, khiến cho người ta cảm thấy như sắp có giông tố kéo tới.

Đột nhiên, lão túm lấy tiểu đội trưởng thành vệ quân kia, trên mặt lộ ra vẻ tức giận:

- Trong thư Diệp Huyền tiểu hữu có nói, bị trị an sở các ngươi bắt đi, hơn nữa còn bị người hãm hại, nói mau, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Hành động bất ngờ này khiến cho tiểu đội trưởng kia càng thêm hoảng sợ, cho rằng Khô Trần trưởng lão muốn giết gã.

Chỉ là nghe xong những lời lão nói ra, tiểu đội trưởng này mới bình tĩnh lại, lúc này mới loáng thoáng đoán ra, Diệp Huyền kia hình như thật sự có chút quan hệ với vị Khô Trần trưởng lão này.

Khô Trần trưởng lão dường như cũng ý thức được hành động của mình có lẽ đã dọa đối phương hoảng sợ, cho nên lập tức đặt đối phương xuống, trầm giọng nói:

- Mau thành thật kể hết chuyện đã xảy ra cho ta biết.

- Dạ, là như vầy..

Tiểu đội trưởng lấy lại bình tĩnh, lúc này mới kể tỉ mỉ lại chuyện tại sao Diệp Huyền lại bị nhốt vào trong lao, không sót chữ nào.

- Cư nhiên công khai giết hộ vệ của hai vị hầu gia Thiên Khải hầu và Trấn Quân hầu trên đường, còn đánh hai tên chết tiệt kia, ha ha, Diệp Huyền tiểu hữu, thật đúng là có hưng trí, bất quá hắn cũng không khỏi quá mức nhân từ, nếu như là ta, người khác kiếm chuyện trên đường thì lão phu cũng giết luôn cả hai tên nhãi nhép kia luôn rồi.

Khô Trần trưởng lão nói.

Tiểu đội trưởng thành vệ quân nghe xong lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Trưởng lão hồn sư tháp này đúng là không biết sợ là gì, đây cũng là lão nói, nếu như người bình thường dám nói như vậy thì đã bị hai đại hầu gia giết chết từ đời nào rồi.

- Bất quá, chuyện này Diệp Huyền tiểu hữu rõ ràng là phản kích tự vệ thôi, thành vệ quân các ngươi sao còn không thả người, còn để Diệp Huyền tiểu hữu phải viết thư tới đây nữa? Có phải là hai tên Thiên Khải hầu và Trấn Quân hầu kia giở trò hay không? Đám hầu gia của vương quốc này quả thực là càng ngày càng thối nát.

Khô Trần trưởng lão nhướng mày, hừ lạnh nói:

- Được rồi, chuyện này ta đã biết, Đông Phương hội trưởng ngươi cũng nghe rồi đó, ta phải tới trị an sở một chuyến, ta lại muốn xem xem trị an sở này phá án kiểu gì, Diệp Huyền tiểu hữu của ta rõ ràng là phòng vệ chính đáng, sao lại một mực nhốt hắn lại không chịu thả hắn ra.

Đông Phương Ngôn Ngữ cười khổ một tiếng, đang chuẩn bị lên tiếng thì đột nhiên bên ngoài truyền tới một tràng tiếng bước chân vội vàng, sau đó một tùy tùng chạy vào.

- Hội trưởng đại nhân, vương cung phái người tới.

Tùy tùng kia còn chưa nói xong thì một người trong cung liền mỉm cười đi tới.

Advertisements

- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, Khô Trần trưởng lão, bệ hạ biết được tin tức trưởng lão vừa tấn cấp, vô cùng vui mừng, cho nên phái tiểu nhân tới đây lập tức dẫn hai vị đại sư vào cung yết kiến.

Thái độ của cung nhân này vô cùng thân thiết, không hề làm cao.

Khô Trần trưởng lão liền trầm tư, lão vốn còn đang chuẩn bị tới trị an sở đón Diệp Huyền ra, bây giờ xem ra là không được rồi, suy tư một lát, ánh mắt của lão lập tức nhìn về phía Lưu Chí Văn đứng một bên.

- Lưu Chí Văn.

- Có thuộc hạ.

- Ngươi lập tức đi theo vị đội trưởng thành vệ quân này đi tới trị an sở, nói cho bọn họ biết, lập tức thả Diệp Huyền tiểu hữu ra cho ta, chuyện này ta liền giao lại cho ngươi.

Đường đường là trưởng lão của hồn sư tháp, ở Lưu Vân Quốc này, có thể xem như đại nhân vật hiếm có, huống hồ gì lão vừa mới trở thành luyện hồn sư tứ phẩm thứ hai của Lưu Vân Quốc, sắp sửa trở thành phó hội trưởng hồn sư tháp.

Thân phận như vậy, cho dù là ở trong vương cung, cũng đủ cho Khô Trần gặp quốc quân cũng không cần quỳ, nói một câu, tới trị an sở dắt người đi chỉ là chuyện vặt mà thôi.

- Dạ, thuộc hạ lĩnh mệnh.

Lưu Chí Văn lập tức cúi người nói, trong lòng càng vui mừng, Khô Trần trưởng lão giao việc này cho gã đó chính là vì tin tưởng gã.

Hơn nữa có chuyện này, cũng có thể khiến cho Diệp Huyền đại sư càng có thêm hảo cảm với gã, cơ hội tốt như vậy, nếu như gã không nắm chắc thì đừng lăn lộn ở hồn sư tháp nữa.

- Đi, đưa ta tới trị an sở của các ngươi.

Ra khỏi hồn sư tháp, Lưu Chí Văn thản nhiên mở miệng nói với tiểu đội trưởng kia, hai người liền sóng vai nhau đi tới trị an sở.

Khu giam giữ trị an sở.

Diệp Huyền khoanh chân ngồi ở trong một gian phòng, nhắm mắt dưỡng thần.

Còn Phiền Hách chính là trực tiếp đứng chờ ở bên ngoài, dựa tường mà đứng.

Đột nhiên, một trận thanh âm ầm ĩ truyền tới từ bên ngoài, tiếp theo đó liền có một đám người bước vào.

Chỉ thấy người dẫn đầu không phải Long thống lĩnh, không phải hai đại hầu gia, mà là một thiếu niên trẻ tuổi chưa tới hai mươi, vẻ mặt lạnh lùng âm hiểm nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.

Gã mặc một kiện khôi giáp màu đỏ, sát khí lẫm nhiên, sau lưng gã còn có vài tên nam tử mặc khôi giáp màu đỏ y hệt như vậy, khí tức trên người mỗi tên đều vô cùng sắc bén, ánh mắt hung hãn.

- Diệp Huyền, chỉ sợ ngươi căn bản không ngờ tới bản thân mình sẽ có ngày này đúng không?

Thiếu niên kia đi tới trước mặt Diệp Huyền, khóe môi lộ ra nụ cười lãnh khốc, đôi mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.

- Là ngươi, Vương Đạo?

Đôi mắt Diệp Huyền đột nhiên mở ra.

Thiếu niên này rõ ràng chính là Vương Đạo, người đứng đầu phong vân bảng của Huyền Linh học viện trước kia.

- Lập tức mở cửa lao ra, từ giờ trở đi, người này sẽ bị chúng ta tiếp quản.

Vương Đạo quay sang Phiền Hách cười lạnh nói.
Chương 352 Người của thiết huyết vệ tới (2)

- Ngươi là ai? Dựa vào cái gì mà giao Diệp Huyền cho các ngươi?

Nhìn khôi giáp trên người bọn họ, đồng tử của Phiền Hách đột nhiên co rụt lại, nhưng vẫn cố hừ lạnh nói.

- To gan!

- Làm càn!

- Dám ăn nói như vậy với Vương đội trưởng!

Mấy nam tử huyết giáp sau lưng Vương Đạo đều quát lạnh, vẻ mặt hung hãn.

Luận thực lực, bọn họ đều không bằng Phiền Hách, chính là luận kiêu ngạo, ánh mắt của mấy người kia căn bản không xem Phiền Hách ra gì, quát lên y hệt như đang la thuộc hạ của mình.

- Phiền Hách, giao người này cho thiết huyết vệ đi, chuyện này sẽ do cấm vệ quân thiết huyết vệ bọn họ tiếp quản.

Ngay tại lúc này, một thanh âm trầm ổn vang lên, một nam tử khí thế bất phàm đi tới từ phía sau đội ngũ, cùng đi tới với gã còn có Long thống lĩnh và hai đại hầu gia.

- Hứa đại nhân.

Phiền Hách thấy đối phương thì lập tức biến sắc.

Người này đúng là Hứa Thượng đại thống lĩnh của trị an sở thuộc thành vệ quân, đồng thời cũng là cấp trên của gã và Long thống lĩnh.

- Phiền Hách, ngươi còn không mau mở cửa lao ra, giao phạm nhân cho thiết huyết vệ, chẳng lẽ lời của Hứa thống lĩnh nói ngươi cũng không nghe hay sao?

Long thống lĩnh cười lạnh.

Phiền Hách nhìn về phía Hứa thống lĩnh:

- Hứa đại nhân, vụ án này vẫn là do trị an sở chúng ta quản hạt, dựa vào cái gì mà giao cho thiết huyết vệ.

- Làm càn!

- Hứa thống lĩnh, thủ hạ này của ngươi đúng là vô pháp vô thiên, thực sự cho rằng thành vệ quân là của hắn hay sao? Ngay cả thiết huyết vệ ta cũng không để vào mắt.

Ánh mắt của Vương Đạo trở nên lạnh lẽo, trào phúng nhìn Phiền Hách.

Thiết huyết vệ là một phần của cấm vệ quân vương cung của vương thành, chuyên môn chấp chưởng án kiện hình phạt của vương thành, trên có vương công đại thần, dưới có bình dân bách tính, đều có thể bắt nhốt chém giết, quyền thế ngập trời.

Mà trị an sở thành vệ quân chỉ có thể quản lý những án kiện hình phạt bình thường, so địa vị, thành vệ quân và cấm vệ quân căn bản không thể so bì.

Bởi vậy cho nên Vương Đạo làm đội trưởng thiết huyết vệ này, căn bản có thể không để phó thống lĩnh trị an sở như Phiền Hách vào trong mắt.

- Hứa thống lĩnh, đây là thủ hạ của trị an sở các ngươi sao? Vô pháp vô thiên như vậy, không biết tôn ti, người như vậy, cư nhiên còn có thể đảm nhiệm chức phó thống lĩnh ở trị an sở các ngươi sao.

- Đúng đó Hứa thống lĩnh, xem ra trị an sở các ngươi tàng ô nạp cấu, loại người nào cũng có, người như vậy nếu là ở trong quân của ta thì đã sớm bị ta lôi ra chém đầu rồi.

Thiên Khải hầu và Trấn Quân hầu cũng cười lạnh lên tiếng.

- Các vị nói rất đúng.

Trong mắt Hứa thống lĩnh lóe ra một đạo tinh quang, thản nhiên nói:

- Phiền Hách, từ nay về sau, ngươi không còn là phó thống lĩnh trị an sở nữa, cởi khôi giáp phó thống lĩnh của ngươi ra rồi giơ tay chịu trói đi.

Phiền Hách biến sắc, cao giọng nói:

- Hứa thống lĩnh, chẳng lẽ ngươi có thể để mặc cho những người này làm xằng làm bậy ở trị an sở hay sao?

- Phiền Hách, trợn to mắt chó của ngươi lên mà nhìn cho rõ, đây là Hứa thống lĩnh, chẳng lẽ ngay cả lời Hứa thống lĩnh nói ngươi cũng không nghe, người đâu, bắt hắn lại cho ta.

Một đám thành vệ quân lập tức bao vây Phiền Hách.

Có Hứa thống lĩnh ở đây, trong mắt Phiền Hách lộ ra một tia bi ai, lập tức bị bắt lại, đồng thời, chìa khóa phòng giam kia cũng rơi vào trong tay đối phương.

- Vương đội trưởng, Diệp Huyền này liền giao cho thiết huyết vệ các ngươi.

Hứa Thượng cười nhạt một tiếng, gã là người của đại vương tử, tự nhiên biết rõ mục đích của Vương Đạo này khi tới đây là gì.

- Đi thôi.

Vương Đạo sai hai tên thiết huyết vệ áp giải Diệp Huyền, cười lạnh:

- Diệp Huyền, ngươi bên đường mưu sát con của hầu gia, xem như phản quốc, mưu nghịch, căn cứ luật pháp, hiện tại do thiết huyết vệ của ta tới bắt đi, ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ không để cho ngươi chết đi một cách dễ dàng đâu.

Vương Đạo nhếch môi cười lạnh:

- Đúng rồi, Hứa thống lĩnh, ta muốn điều một người của Long thống lĩnh lúc trước chưởng quản vụ án này, biết nhiều về vụ án này, để cho hắn theo ta tới thiết huyết vệ, cùng thiết huyết vệ ta phá án, chắc là không thành vấn đề đấy chứ?

- Lời Vương đội trưởng nói đương nhiên không có vấn đề.

- Đạ tạ Vương đội trưởng tín nhiệm, Vương đội trưởng, việc ác mà tên này đã làm, trị an sở chúng ta đã điều tra rõ ràng rồi, chỉ là người này ngoan cố chống cự, thủy chung không chịu nhận tội.

- Yên tâm đi, tới thiết huyết vệ thì hắn nhất định sẽ nhận.

Vương Đạo cười lạnh.

Trong lòng mọi người ở đây đều phát lạnh, thiết huyết vệ thẩm vấn đều là một ít vụ án phản quốc, mưu nghịch, thậm chí là gián điệp của địch quốc, sau khi bị bắt lại cũng sẽ do thiết huyết vệ thẩm vấn.

Bởi vậy cho nên luận thủ đoạn, thiết huyết vệ so với trị an sở thì đáng sợ hơn nhiều lắm, một người bình thường đi vào, sau đó lại phát điên đi ra cũng là chuyện thường.

Còn đa số thì đều là thi cốt vô tồn, biến mất khỏi nhân gian.

Ngay tại lúc một đám người chuẩn bị rời đi thì bên ngoài đột nhiên có một người vội vàng đi vào, sau lưng của gã còn dẫn theo một người, chính là Lưu Chí Văn.

- Hứa thống lĩnh, người này là Lưu chấp sự của hồn sư tháp, nói là có chuyện muốn gặp ngươi.

- Chấp sự của hồn sư tháp?

Mọi người đều quay đầu nhìn lại, Hứa Thượng lập tức mở miệng:

- Các hạ muốn gặp ta? Có chuyện gì sao?

- Tại hạ là chấp sự của hồn sư tháp Lưu Chí Văn, phụng mệnh của Khô Trần trưởng lão, tới đây đòi người.

Lưu Chí Văn ở trước mặt của Khô Trần trưởng lão thì căn bản là cúi đầu thấp tới mức không thể thấp hơn, nhưng ở trước mặt đám người Hứa thống lĩnh thì lại cao cao ngẩng dầu, lớn tiếng nói chuyện.

Hồn sư tháp, đây tuyệt đối là một cái tổ chức vượt xa bên ngoài vương quốc, bất kỳ chấp sự nào ở trong đó đi ra đều là nhân vật không sợ tầng thứ thống lĩnh trị an sở.

- Đòi người?

Hứa thống lĩnh sững sờ, chợt hỏi:

- Không biết người ngươi muốn nói tới là ai?

- Đương nhiên chính là Diệp Huyền đại sư bị trị an sở các ngươi bắt về.

Lưu Chí Văn ngạo nghễ nói.

- Diệp Huyền đại sư?

Trong lòng Hứa thống lĩnh run lên, đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền ở đằng sau, gã thật không ngờ, Diệp Huyền cư nhiên lại có quan hệ với hồn sư tháp, nếu thật sự là như vậy thì chuyện này phiền toái rồi.

Chẳng những là gã, ngay cả đám người Thiên Khải hầu, Trấn Quân hầu cũng ngây ra, một trưởng lão của hồn sư tháp phái chấp sự tới đòi Diệp Huyền, không ngờ Diệp Huyền này cư nhiên có địa vị như vậy.
Chương 353 Không nể mặt (1)

- Diệp Huyền đại sư, ngươi thế nào rồi?

Theo ánh mắt của tất cả mọi người, Lưu Chí Văn cũng phát hiện ra Diệp Huyền bị thiết huyết vệ áp giải, vội vàng bước tới định hỏi thăm.

Chỉ là gã còn chưa kịp tới gần thì đã bị hai tên đội trưởng thiết huyết vệ ngăn lại.

- Người này là trọng phạm của vương quốc, người không liên quan không thể tới gần.

Lưu Chí Văn nhướng mày, lạnh giọng nói:

- Sao hả, ta đường đường là chấp sự của hồn sư tháp, muốn gặp đại sư của hồn sư tháp chúng ta chẳng lẽ cũng không được hay sao.

- Đại sư.

Vương Đạo cười nhạo một tiếng:

- Các hạ, mặc dù ngươi là chấp sự của hồn sư tháp, nhưng không thể trợn mắt nối dối bịa đặt ra chuyện như vậy được, Diệp Huyền này chính là học viên của Huyền Linh học viện, vừa mới gia nhập học viện được có một năm, sao có thể trở thành đại sư của hồn sư tháp các ngươi được?

- Hừ, Diệp Huyền đại sư chính là luyện hồn sư nhất phẩm của hồn sư tháp chúng ta, chuyện này, hồn sư tháp chúng ta cần phải báo cáo với ngươi hay sao?

- Hóa ra tên tiểu tử này là luyện hồn sư nhất phẩm, chẳng trách lại kinh động tới hồn sư tháp, đúng là dọa ta nhảy dựng.

Nghe nói Diệp Huyền là luyện hồn sư nhất phẩm, đám người Vương Đạo nhất thời liền bớt lo lắng.

Học viên của Huyền Linh học viện đều là thiên tài tới từ khắp nơi, cho nên thể hiện ra thiên phú kinh người ở các phương diện cũng là chuyện bình thường.

Theo công tác thống kê không hoàn toàn thì cả Huyền Linh học viện, ít nhất có hơn một nửa học viên là có được thành tựu kinh người ở những chức nghiệp khác, như bát vương tử Triệu Duy vậy, gã cũng là một luyện hồn sư nhất phẩm.

Vốn bọn họ còn tưởng rằng Diệp Huyền có chỗ dựa gì đó ở hồn sư tháp, cho nên mới kinh động tới hồn sư tháp, bây giờ xem ra bất quá cũng chỉ là một thành viên của hồn sư tháp mà thôi.

Thậm chí còn cái trưởng lão gì gì kia chắc cũng là do bát vương tử dày công mời tới, chứ hoàn toàn không có quan hệ gì với Diệp Huyền hết.

Nghĩ tới đây, tên Vương Đạo này không khỏi âm thầm gật đầu, cảm thấy đây là lời giải thích hợp lý nhất.

Nhất thời, trong lòng gã liền vững vàng, lạnh lùng nói:

- Lưu chấp sự đúng không, bây giờ ta nói rõ cho người biết, Diệp Huyền này là trọng phạm của thiết huyết vệ chúng ta, liên quan tới an toàn của vương quốc, xin ngươi trở về báo cho Khô Diệp hay Khô Trần trưởng lão gì đó của ngươi biết, xin lão nhân gia hắn có thể thông cảm, thiết huyết vệ chúng ta phá án, mặc kệ người nào tới cầu tình cũng vô dụng mà thôi.

- Làm càn, ngươi dám nói Khô Trần trưởng lão của chúng ta như vậy.

Lưu Chí Văn nghe xong thì giận tím mặt.

- Các hạ uy phong thật đấy.

Vương Đạo cười lạnh:

- Trưởng lão của hồn sư tháp ta cũng nghe tên vài người Khô Trần trưởng lão này là cái thá gì, các ngươi có nghe qua lần nào chưa?

Đám người Hứa thống lĩnh, Thiên Khải hầu và Trấn Quân hầu liếc nhìn nhau, đều lắc đầu.

Nói thật, bọn họ cũng không biết hồn sư tháp có vị Khô Trần trưởng lão này.

Vương Đạo cười lạnh, sở dĩ gã dám làm càn như vậy cũng là vì gã căn bản không hề nghe qua danh hào của Khô Trần trưởng lão.

Thân là thiết huyết vệ, đối với những nhân vật quan trọng của vương thành, gã đương nhiên biết rõ, mấy vị trưởng lão tay cầm thực quyền ở hồn sư tháp gã cũng không phải không biết.

Chỉ là Khô Trần này trước kia gã căn bản chưa từng nghe qua, chỉ cho là vị trưởng lão bình thường nào đó, hoặc là trưởng lão vừa mới tấn cấp mà thôi.

Nếu như là vụ án bình thường, Vương Đạo cho đối phương chút mặt mũi là được rồi.

Nhưng đối với Diệp Huyền này, là đại vương tử tự mình hạ lệnh, nhất định phải bắt lại, để răn đe bát vương tử.

Huống hồ gì chuyện này còn có mấy người lục vương tử, cùng với hai vị hầu gia Thiên Khải hầu và Trấn Quân hầu, một trưởng lão không có quyền lực của hồn sư tháp, tùy tiện phái một tên chấp sự tới đã muốn dẫn người đi thì đúng là nực cười.

Ở trong lòng Vương Đạo cảm thấy, kỳ thực Khô Trần trưởng lão nầy chưa chắc đã quen thân gì với Diệp Huyền, chỉ là nghe nói tới vụ án này cho nên tùy tiện phái một người tới mà thôi.

- Tốt, tốt lắm, như vậy xem ra các ngươi là nhất định không để cho ta mang Diệp Huyền đại sư đi? Các hạ chẳng những không nể mặt ta, không nể mặt Khô Trần trưởng lão, thậm chí ngay cả mặt mũi của hồn sư tháp chúng ta các ngươi cũng không cho đúng không?

Lưu Chí Văn thật không ngờ, đối phương cư nhiên cuồng vọng tới như vậy, không xem gã ra gì thì cũng thôi đi, ngay cả Khô Trần trưởng lão mà cũng dám chế nhạo.

- Ha ha.

Vương Đạo nghe xong thì nhịn không được cười giễu:

- Ngươi là một cái chấp sự nho nhỏ, đừng có ở đây châm ngòi ly gián, ta chưa từng nói là không nể mặt hồn sư tháp các ngươi, chỉ là Diệp Huyền chính là trọng phạm của thiết huyết vệ ta, nghiêm trọng nguy hại tới an toàn của vương quốc, ngươi và trưởng lão kia của ngươi không dọa được ta đâu, mau đi đi, đừng có can thiệp vào thiết huyết vệ chúng ta phá án.

- Lớn mật!

Lưu Chí Văn bị lời này của gã chọc giận, tức giận nói:

- Ta phụng mệnh của Khô Trần trưởng lão, nhất định phải mang Diệp Huyền đại sư về, nếu không thì đừng trách ta không khách khí.

- Ái chà chà, Vương Đạo ta muốn xem xem ngươi dám không khách khí với ta kiểu gì, người đâu.

Vương Đạo khoát tay:

- Nơi này là trọng địa của trị an sở, người không liên quan mau đuổi ra cho ta.

- Dạ.

Vài tên thiết huyết vệ xông lên như lang như hổ, xách Lưu Chí Văn lên trực tiếp mang ra ngoài.

Lưu Chí Văn tức giận công tâm:

- Hứa thống lĩnh, ta chính là chấp sự của hồn sư tháp, chẳng lẽ lời ta nói không có tác dụng gì hay sao.

Hứa thống lĩnh thản nhiên nói:

- Vụ án này trị an sở chúng ta đã giao cho thiết huyết vệ rồi, thứ cho ta không thể làm được gì.

- Ngươi, cả đám các ngươi, ta nhớ kỹ rồi, tốt, tốt lắm, giỏi cho một cái trị an sở, giỏi cho một cái thiết huyết vệ, các ngươi cho rằng Lưu Vân Quốc này chính là một cái thống lĩnh, một cái đội trưởng như các ngươi có thể che trời được hay sao.

Lưu Chí Văn chửi ầm lên.

Gã còn chưa nói xong thì đã bị người xách ra ngoài.

Vương Đạo cười lạnh, mang theo vài phần mỉa mai nhìn Diệp Huyền ở phía sau một cái:

- Tiểu tử, thật không ngờ ngươi mới tới vương thành có một năm thôi mà cư nhiên đã trèo lên quan hệ với cao tầng của hồn sư tháp, chẳng trách bình thường ngươi kiêu ngạo như vậy, đáng tiếc ta phải nói rõ cho ngươi biết, vụ án này, mặc kệ thủ đoạn của ngươi thông thiên cỡ nào, cũng không thể trở mình được nữa, đừng nói là một tên chấp sự, cho dù là tên trưởng lão kia đích thân tới cũng đừng hòng cứu được ngươi ra. Tiểu tử ngươi bỏ cuộc đi.
Chương 354 Không nể mặt (2)

Diệp Huyền ngoảnh mặt làm ngơ, giống như hoàn toàn không thèm để ý tới lời Vương Đạo nói.

- Tiểu tử, ngươi cứ ra vẻ đi, chỗ dựa sau lưng của ngươi nhiều nhất cũng chỉ có thể nháo tới đây mà thôi, tới thiết huyết vệ, mặc kệ hắn là vương tử hay thân vương cũng vô dụng mà thôi, tới lúc đó, ta xem ngươi còn có thể bình tĩnh được như bây giờ hay không.

Lời nói của Vương Đạo hiển nhiên là quy kết sự xuất hiện của Lưu chấp sự kia thành do bát vương tử sai khiến.

- Vương đội trưởng khí phách, đổi lại là ta, nói không chừng đã giao tên tiểu tử này ra rồi.

Long thống lĩnh tìm đúng cơ hội, lập tức nịnh nọt Vương Đạo.

Đây cũng là do địa vị của thiết huyết vệ rất cao, đổi lại là một phó thống lĩnh trị an sở như gã, thì một chấp sự của hồn sư tháp tới đòi người, gã cũng không dám ngông cuồng khí phách như vậy.

- Chúng ta đi thôi.

Mang theo Diệp Huyền, đám người Vương Đạo kiêu ngạo rời đi.

Phiền thống lĩnh bị tước vũ khí thấy tới đây thì trong lòng không khỏi than thở cho Diệp Huyền.

Gã biết rõ vị trưởng lão của hồn sư tháp này cũng không phải là do bát vương tử mời tới mà là có quan hệ với Diệp Huyền.

Chỉ là không ngờ tới, chuyện này thiết huyết vệ cư nhiên tự mình nhúng tay vào, ngay cả trưởng lão của hồn sư tháp tới thỉnh cầu cũng không thể cứu được Diệp Huyền ra.

Như vậy xem ra đại vương tử và lục vương tử là quyết tâm muốn biến vụ án này của Diệp Huyền thành thiết án. Quyết tâm muốn giết chết Diệp Huyền để đả kích bát vương tử.

Huyền Linh học viện.

Hai người Trần Tinh và Phượng Nhu Y đợi một ngày, cũng không đợi được tin tức Diệp Huyền trở về.

- Sao Diệp Huyền hắn còn chưa trở về nữa? Sẽ không phải là đã xảy ra chuyện gì đấy chứ?

Trên mặt Phượng Nhu Y xuất hiện vẻ lo lắng.

- Đúng đó.

Trần Tinh cũng nhíu mày lại:

- Lấy thân phận của bát vương tử, muốn cứu một người hình như rất dễ mà? Không tới mức cả ngày rồi mà Huyền thiếu còn chưa trở lại chứ.

Đúng lúc này, Lãnh Dĩnh Oánh đi vào từ bên ngoài.

- Không xong rồi.

Nàng vừa bước vào, sắc mặt vô cùng khó coi.

- Lãnh Dĩnh Oánh, ngươi tìm hiểu thế nào rồi?

- Ta nghĩ hết cách mới thăm dò ra tin tức, Diệp Huyền bây giờ đã không ở trị an sở nữa, mà đã bị thiết huyết vệ tiếp quản rồi.

- Thiết huyết vệ là cái gì?

Lãnh Dĩnh Oánh nói với vẻ ngưng trọng:

- Thiết huyết vệ là một chi cơ cấu dưới trướng cấm vệ quân, chuyên môn xử lý những vụ án quan trọng ở vương thành, bao gồm những vụ án như phản quốc, mưu nghịch, đều do bọn họ xử lý.

- Cái gì? Sao Diệp Huyền lại bị đưa tới nơi đó?

Trần Tinh và Phượng Nhu Y đều vô cùng khiếp sợ.

- Ta nghe nói thiết huyết vệ có một nửa là do đại vương tử Triệu Phong khống chế, cho nên ta hoài nghi Diệp Huyền bị chuyển tới thiết huyết vệ là do đại vương tử giở trò.

Sắc mặt của Trần Tinh và Phượng Nhu Y nháy mắt liền trở nên vô cùng khó coi.

Advertisements

Bọn họ đều biết rõ ân oán giữa đại vương tử và Diệp Huyền, Diệp Huyền ở học viện khiến cho Thái Tử Minh của đại vương tử thành lập bị mất mặt, lần này Diệp Huyền bị thiết huyết vệ bắt đi, giống như bước vào đầm rồng hang hổ, cửu tử nhất sinh.

- Không được, chúng ta không thể cứ ngồi chờ như vậy được.

Sắc mặt của ba người Trần Tinh đều vô cùng ngưng trọng.

- Vậy đi, Lãnh Dĩnh Oánh, ngươi hiểu rõ vương thành này hơn, cũng có quan hệ nhất định, ngươi xem xem có thể nghĩ cách gì vào vương cung tìm được Hoa La Huyên hay không.

- Phượng Nhu Y, ngươi tới phủ đệ Lý gia tìm La Chiến lão sư thử đi, trước kia La Chiến lão sư là giáo úy của kim sư quân đoàn, bây giờ thực lực đã khôi phục, trở về Lý gia, hẳn là cũng sẽ nhậm chức ở vương thành, Lý gia thân là gia tộc đệ nhất võ huân của vương quốc, có lẽ hắn sẽ có cách gì đó.

- Còn ta thì sẽ đi tìm Vân Ngạo Tuyết lão sư, Huyền thiếu hắn bản thân là học viên của Huyền Linh học viện, nếu như lão sư của học viện có thể ra mặt thì chắc là cũng sẽ có cơ hội.

Tuy rằng bình thường Trần Tinh luôn là một bộ cà lơ phất phơ, nhưng tới lúc quan trọng lập tức liền lộ ra một mặt sắc bén của mình.

- Được, tất cả mọi người phải cẩn thận đó.

Ba người lập tức rách ra, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Đại điện vương cung.

Bây giờ đã là ban đêm, nhưng trong đại điện lại là một mảnh đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt.

Hiển nhiên là đang tổ chức yến hội.

Cung nữ mặc lăng la tơ lụa, tay bưng rượu ngon, nhẹ nhàng nhảy múa.

Các vị vương công đại thần mặc cẩm vào thì bưng chén rượu, tụ tập từng nhóm, trao đổi cùng nhau.

- Sao lúc này bệ hạ lại tổ chức yến hội chứ?

- Không biết nữa, ta cũng là lúc đó nhận được tin tức cho nên mới vào cung.

- Ể, ta cũng vậy, chẳng lẽ vương quốc xảy ra chuyện vui gì?

Không ít vương công đại thần đều bàn tán cùng nhau.

Bọn họ cũng là lâm thời nhận được thông báo nhập cung, lúc này mới tới đây để tham gia yến hội, đối với nguyên nhân vì sao bệ hạ lại tổ chức yến hội thì bọn họ cũng không rõ lắm.

Mà một góc khác, vài vị vương tử và công chúa đều đứng một bên, trò chuyện với người thân cận của mình.

- Đại ca, nghe nói ngươi đưa Diệp Huyền tới thiết huyết vệ của các ngươi rồi?

Triệu Duy cầm chén rượu trong tay, đi tới trước mặt đại vương tử Triệu Phong.

- Hóa ra là bát đệ, trước đó không lâu bát đệ dùng thành tích đứng đầu phong vân bảng tốt nghiệp, chấp chưởng đại quyền bộ phận tài chính của vương quốc, khiến ca ca cảm thấy vui mừng thay cho ngươi.

Đại vương tử Triệu Phong cười nhạt một tiếng, cũng không trả lời vấn đề của Triệu Duy.

- Đại ca, ta biết rõ là ngươi bất mãn với ta, chuyện giữa ta và ngươi không liên quan gì tới Diệp Huyền, hy vọng ngươi đừng khó dễ hắn.

Triệu Duy thấp giọng nói, trong thanh âm mang theo chút thỉnh cầu.

Trong thời gian này, gã đã không ngừng tìm kiếm quan hệ, chính là sau khi nghe thấy tin tức Diệp Huyền bị thiết huyết vệ mang di, thì gã liền biết, mặc kệ mình có tìm quan hệ cỡ nào đi nữa thì cũng vô dụng mà thôi.

Lục vương tử thì gã không sợ, nhưng đại ca Triệu Phong thì lại có thanh danh cao hơn, hơn nữa trong tay gã nắm đại quyền một phần thiết huyết vệ, cơ hồ là người có hy vọng trở thành thái tử nhất trong số vương tử của vương quốc.

Triệu Duy không cho rằng mình vừa mới tốt nghiệp học viện liền có thể đấu lại gã.

Cho nên gã lựa chọn nhượng bộ, bỏ xuống mặt mũi, tự mình trao đổi với đại ca Triệu Phong của mình.
Chương 355 Khắp nơi chấn động (1)

- Bát đệ, ngươi nói gì vậy, sao ta nghe không hiểu gì hết, Diệp Huyền đó ta căn bản không quen biết, tại sao lại có thể làm khó hắn được, về phần chuyện bị thiết huyết vệ mang đi, ta lại càng không biết gì hết. Chẳng qua thiết huyết vệ chính là tổ chức chấp chưởng hình phạt của vương thành, Diệp Huyền bị thiết huyết vệ tự nhiên là do hắn gây nguy hại tới an toàn của vương quốc, ta và ngươi thân là vương tử, nên làm gương mới xứng với thân phận cao quý của bản thân, tùy ý nhúng tay vào luật pháp của vương quốc, nếu như để cho phụ vương biết được thì người chắc chắn sẽ mất hứng lắm.

Triệu Phong cười nhạt một tiếng, vỗ vai của Triệu Duy:

- Bát đệ, đại ca không thể bồi ngươi được rồi.

Nói xong thì gã liền đi về phía chỗ của đội ngũ luyện dược sư cung đình đang đứng trong yến hội, thân là đại vương tử, gã đương nhiên biết rõ nguyên nhân phụ vương tổ chức yến hội.

- Đáng chết.

Ánh mắt của Triệu Duy tràn ngập vẻ phẫn nộ, bóp nát chén rượu trong tay, mảnh vỡ đâm vào trong tay của gã, máu tươi cùng với rượu đỏ chảy xuống, gã lại hồn nhiên không biết.

Vài vương tử khác chú ý tới một màn này, bọn họ đều nghe được một chút phong thanh, khóe miệng đều xuất hiện nụ cười trào phúng.

- Lão bát, ai kêu ngươi dám sát hại thủ hạ của ta lúc ở Thanh Huyền Sơn, lần này ta cũng muốn để cho ngươi nếm thử tư vị thủ hạ của mình bị người khác giết chết.

Khóe miệng của lục vương tử Triệu Cương lộ ra nụ cười lạnh dữ tợn, ánh mắt cũng vô cùng âm lãnh!

- Bệ hạ tới!

Ngay lúc này, một đạo thanh âm vang vọng khắp đại điện, cả đại điện lập tức yên tĩnh, dưới ánh nhìn của mọi người, quốc quân Triệu Kính đi ra từ hậu điện, vẻ mặt tươi cười.

- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

- Chúng ái khanh bình thân.

- Tạ ơn bệ hạ.

Triệu Kính phất phất tay, toàn trường nháy mắt liền lặng ngắt như tờ.

- Chư vị ái khanh, chắn hẳn các ngươi đều rất ngạc nhiên vì sao hôm nay trẫm lại tổ chức bữa yến hội này đúng không, hôm nay thiết yến quần thần, là bởi vì Lưu Vân Quốc ta có hai chuyện vui lớn.

- Chuyện vui đầu tiên chính là hồn sư tháp của Lưu Vân Quốc chúng ta lại xuất hiện thêm một vị thiên cấp luyện hồn sư tứ phẩm.

- Còn chuyện vui thứ hai chính là chức vị phó hội trưởng luyện dược sư cung đình một mực bỏ trống của Lưu Vân Quốc chúng ta rốt cuộc cũng đã có nhân tuyển thích hợp rồi.

- Bây giờ, cho mời Khô Trần đại sư của hồn sư tháp, Hoa La Huyên đại sư của hiệp hội luyện dược sư.

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền, trước mắt bao người Khô Trần và Hoa La Huyên cùng nhau đi lên trước đại điện.

- Khô Trần đại sư, ngươi vừa tấn cấp thiên cấp luyện hồn sư tứ phẩm, trẫm liền ban cho ngươi một ngàn viên huyền thạch, một tòa phủ đệ, đồng ý với thỉnh cầu để ngươi đảm nhiệm chức vị phó hội trưởng của hồn sư tháp, thụ vương quốc tam đẳng công.

- Tạ ơn bệ hạ.

Khô Trần hơi cúi người hành lễ.

- Hoa La Huyên đại sư, xét thấy biểu hiện xuất sắc của ngươi khi ở hiệp hội luyện dược sư cung đình, trẫm ban cho ngươi một ngàn viên huyền thạch, một tòa phủ đệ, để ngươi đảm nhiệm chức vị phó hội trưởng hiệp hội luyện dược sư cung đình, thụ vương quốc tam đẳng công.

- Tạ ơn bệ hạ.

Hoa La Huyên cũng hơi cúi người hành lễ.

Advertisements

- Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ.

- Chúc mừng Khô Trần đại sư, Hoa La Huyên đại sư.

Đám người cũng lớn tiếng chúc mừng, trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ.

Vương quốc tam đẳng công đó, căn cứ thiết trí tước vị của Lưu Vân Quốc thì là công, hầu, bá, tử, nam, tử tước bình thường có thể đảm nhiệm chức vụ thành chủ một thành, bá tước thì có thể đảm nhiệm tỉnh đốc một tỉnh, hầu tước hầu gia thì có tư cách có được đất phong của riêng mình, so với thân vương cũng không kém là bao, còn công tước thì lại càng cao hơn cả thân vương.

Tuy rằng Khô Trần và Hoa La Huyên đều là công tước tam đẳng, thuộc loại kém cỏi nhất trong công tước, lại còn không có lãnh địa, nhưng thân phận còn ở đó, bất luận kẻ nào nhìn thấy cũng phải cung kính, sau này gặp quốc quân cũng có thể không cần quỳ, thân phận vô cùng hiển hách.

Bất quá, so với hai chức vụ phó hội trưởng hồn sư tháp và phó hội trưởng hiệp hội luyện dược sư cung đình mà nói thì tam đẳng công lại không là gì hết.

Tất cả mọi người đều hiểu rõ, sau trận yến hội này, Khô Trần đại sư hồn sư tháp và Hoa La Huyên đại sư sẽ trở thành nhân vật vượt trội nhất trong vòng lẩn quẩn của những người có quyền thế cao quý nhất vương quốc.

- Báo!

Mà đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền tới một tiếng hét lớn, một thị tùng vội vàng chạy vào từ bên ngoài đại điện, sau đó quỳ xuống.

- Khởi bẩm bệ hạ, tiền tuyến Thiên Thủy thành có tình báo khẩn cấp.

Tiên Thủy Thành có tình báo khẩn cấp?

Mọi người nghe xong thì vô cùng chấn động, vẻ mặt khiếp sợ.

Thiên Thủy thành chính là quân cảnh biên thành của Lưu Vân Quốc, trong liên minh thập tam quốc, Lưu Vân Quốc và Hỏa Ô Quốc kế bên luôn không ngừng ma sát, biên cảnh hai bên quanh năm thường giao phong với nhau.

Mấy tháng trước liền nghe nói Hỏa Ô Quốc rục rịch, dường như có mưu đồ muốn toàn diện tấn công Lưu Vân Quốc.

Tình báo khẩn cấp hôm nay chẳng lẽ là Hỏa Ô Quốc đã xâm phạm quy mô lớn, muốn toàn diện tiến công Lưu Vân Quốc của bọn họ?

Trong lúc nhất thời, không khí vui mừng bên trong đại sảnh liền bị quét sạch, chỉ còn lại vẻ bối rối hoảng loạn.

- Mau, mau trình lên đây!

Ngay cả quốc quân Triệu Kính cũng biến sắc, vội vã nói.

Tiếp nhận tình báo mà thị tùng kia trình lên, Triệu Kính mở ra xem xét, liền lộ ra vẻ giật mình, sau khi xem xong, vẻ mặt vốn đang âm trầm cũng đột nhiên xuất hiện ý cười, sau đó liền cất tiếng cười lớn, khiến cho mọi người cảm thấy vô cùng nghi hoặc, tất cả đưa mắt nhìn nhau, không hiểu gì hết.

- Ha ha, hay, hay cho một cái kim sư quân đoàn, hay cho một cái thiên tướng La Chiến.

Triệu Kính không ngừng cười lớn.

- Bệ hạ, đây là…

Có đại thần to gan hỏi.

- Kim Sư Quân Đoàn tiền phương báo lại, bên phía Hỏa Ô Quốc âm thầm điều động mười vạn đại quân, ngàn dặm bôn ba, vượt qua Thiên Thủy thành, muốn tới tử nha quan ở gần đó, vụng trộm tiến vào trong của Lưu Vân Quốc chúng ta. Kết quả hành động kia bị thiên tướng La Chiến của Kim Sư Quân Đoàn Lưu Vân Quốc ta trú quân ở tử nha quan nhìn thấu, dùng một vạn binh lực vây hãm mười vạn đại quân của Hỏa Ô Quốc ở tử nha quan, tử chiến một trận bảy ngày bảy đêm, tiêu diệt toàn bộ mười vạn đại quân của Hỏa Ô Quốc. Kim Sư Quân Đoàn của Lưu Vân Quốc ta nhân cơ hội toàn diện tiến công, bức đại quân còn lại của Hỏa Ô Quốc lùi lại mấy trăm dặm, thu phục gần mười tòa thành trì, ha ha ha, lần này Lưu Vân Quốc ta thật đúng là tam hỉ lâm môn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK