Mục lục
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1436 Tư Không Thành (2)

Nhưng mà ở trước mặt Diệp Huyền, bọn họ đều bị đánh bại từng cái.

Vẻn vẹn thời gian một nén nhang, Diệp Huyền đã thu được hai mươi chín thắng liên tiếp.

- Hai mươi chín thắng liên tiếp, vị Diệp Huyền thiếu hiệp này chỉ kém một trận liền có thể thu được ba mươi thắng liên tiếp, còn có vị cường giả nào đồng ý lên khiêu chiến không.

Hắc y lão giả ở bên cạnh lôi đài cao giọng nói.

- Trận này ta đến đi.

Một thanh âm lạnh lẽo đạm mạc vang lên, thanh âm hạ xuống, một thanh niên cả người sát khí nồng nặc nháy mắt đi tới trên lôi đài.

- Là Vô Ảnh Trảo Tư Không Thành.

- Hắn làm sao lên đài?

- Tư Không Thành là mấy ngày trước ba mươi thắng liên tiếp, hiện tại nên thu được ba mươi lăm thắng liên tiếp, làm sao sẽ lên khiêu chiến võ giả còn chưa tới ba mươi thắng liên tiếp như Diệp Huyền?

- Diệp Huyền muốn nguy hiểm.

Đoàn người nghị luận sôi nổi, Tư Không Thành tiếng tăm quá lớn, mấy ngày trước vừa thu được ba mươi thắng liên tiếp, chính thức gia nhập Đấu Vũ Hội, hiện tại nhìn thấy hắn lên đài, không ít người trong lòng đều cực kỳ phấn chấn, từng cái từng cái nhìn chằm chằm không chớp mắt.

- Tiếp chiêu đi.

Tư Không Thành vừa lên đài, không chờ hắc y lão giả giới thiệu, trong tay đột ngột xuất hiện một thanh lợi trảo màu đen, cả người tỏa ra sát khí kinh người, thời điểm luồng khí tức này ngưng tụ đến mức tận cùng, hắn bỗng dưng động.

Xì xì xì!

Thiết trảo xé rách trời cao, biến ảo thành trảo ảnh, tầng tầng trảo ảnh lặng yên tụ hợp, ở trên hư không tạo thành một lợi trảo to lớn, gào thét bổ về phía Diệp Huyền.

Ầm!

Một trảo nổ ra, khí tức tàn phá cuồng bạo ngang dọc, phảng phất như một biển rộng cuồn cuộn, tuôn trào về phía trước, hầu như không thể chống đối, ở trong nước biển kia, một con giao long chập trùng, muốn Hóa Long thăng thiên, bùng nổ ra một trảo kinh người, khí tức đáng sợ kia ép không ít võ giả ở chung quanh lôi đài trong lòng phiền muộn.

Diệp Huyền mặt không biến sắc, sau lưng Tài Quyết Chi Kiếm ra khỏi vỏ, ánh chớp màu tím phun trào, hóa thành một võng kiếm sấm sét.

Xì xì!

Trảo ảnh chia năm xẻ bảy, từng đạo từng đạo kiếm khí từ bên trong kích bắn, song song ở trong hư không hóa thành hư vô.

- Hả?

Tư Không Thành hơi nhướng mày, hắn không ngờ tới Diệp Huyền dễ dàng liền chống lại một chiêu của mình như thế.

- Thật sự có tài, có điều đây chỉ là món ăn khai vị của ta, đón lấy mới là công kích chân chính.

Tư Không Thành cười lạnh một tiếng, thân hình lược động, hai tay hắn biến ảo thành từng đạo từng đạo trảo ảnh che ngợp bầu trời, hoàn toàn vây quanh Diệp Huyền, tiếp theo ở trong trảo ảnh đầy trời kia, một tiếng hô vang lên.

Ở dưới ánh mắt của mọi người, vô số Huyền Nguyên hội tụ, cùng trảo ảnh đầy trời hóa thành một con mãnh thú hung ác, ngửa mặt lên trời rít gào, mang theo sát cơ nồng nặc nhào xuống Diệp Huyền, làm cho người ta có một loại thị giác xung kích mãnh liệt.

- Phá không!

Tư Không Thành quát chói tai, ác thú kia kéo tới khí thế để tất cả mọi người ở đây đều tâm thần rung động, phảng phất như giờ khắc này Tư Không Thành ở trên đài thật sự hóa thành một con hồng hoang cự thú, khí thế kia nghiền ép tất cả, làm cho người kinh hãi run sợ.

Dưới trảo ảnh lít nha lít nhít, Diệp Huyền ở trên võ đài liền như giun dế nhỏ bé.

- Đây chính là công kích chân chính sao? Cũng chỉ như thế a?

Sát khí của Tư Không Thành để Diệp Huyền rất không thoải mái, hơn nữa người này vừa lên đài liền một bộ cao cao tại thượng, để Diệp Huyền có tâm cho hắn một bài học.

- Lôi Quang Kiếm Trảm, phá!

Một tay nắm chặt Tài Quyết Chi Kiếm, Diệp Huyền hững hờ bổ ra ngoài, trên thân kiếm, một tia kiếm khí đột nhiên bạo lướt ra, tràn vào trong công kích của đối phương.

Trong công kích của Tư Không Thành, kiếm khí của Diệp Huyền tập kích có vẻ nhỏ bé như vậy, nhưng chính là tia kiếm khí nhỏ bé này, lại thế như chẻ tre, ở trong công kích của Tư Không Thành qua lại tàn phá.

Bùm bùm!

Kiếm khí ngang dọc, tiếng nổ đùng đoàng không ngừng, không chờ công kích khủng bố của Tư Không Thành hạ xuống, cũng đã chia năm xẻ bảy, căn bản không có cách giáng hạ đến trên người Diệp Huyền.

Trong kình khí khuấy động, Diệp Huyền lại một chiêu kiếm bổ ra.

Bạch!

Kiếm khí sáng như tuyết triệt thiên địa, rất cảm động, như mũi tên rời cung, quỹ tích mờ ảo khó tìm, như linh dương móc giác, lấy một góc độ đặc biệt đi tới trước mặt Tư Không Thành, nhanh như chớp giật, quả thực không thể tránh khỏi.

- Hồn Nguyên bám thân!

Tư Không Thành biết lợi hại, vẻ mặt cả kinh, trong nguy cơ liền quát to một tiếng, ở trên đỉnh đầu hắn đột nhiên xuất hiện một con Võ Hồn hình thú mông lung, bảy đạo tinh hoàn ở quanh thân Võ Hồn hình thú qua lại rung động, một luồng lực lượng Võ Hồn khủng bố trực tiếp hòa vào trong cơ thể Tư Không Thành.

Xì xì xì!

Sau một khắc, bên ngoài thân Tư Không Thành lập tức lướt lên một mảnh vảy giáp lít nha lít nhít, cả người phảng phất như trong nháy mắt hóa thành một con quái vật.

Nhưng trên thực tế đây chỉ là ảo giác, là Tư Không Thành lợi dụng Võ Hồn bản thân kết hợp Huyền Nguyên của hắn tạo thành vảy giáp phòng ngự đặc biệt.

Ầm!

Ánh kiếm chém xuống, Tư Không Thành bay ngược ra ngoài, vảy giáp bên ngoài thân phá nát, Huyền Nguyên hộ thể bị vỡ ra một lỗ thủng to lớn, nhưng không có thương tổn được nhục thân của hắn.

- Ồ, hồn lực phòng ngự đặc biệt.

Diệp Huyền hơi kinh dị, Huyền Nguyên phòng ngự phổ thông, nhiều nhất chỉ giống như vảy giáp, một khi bị phá, Huyền Nguyên cuồng bạo căn bản là không có bất kỳ tác dụng ngăn cản, nhưng hồn lực vảy giáp của Tư Không Thành, ở thời điểm phá tan thật giống như vảy giáp thật sự, không ngừng có một loại lực lượng trở ngại sản sinh, làm cho Diệp Huyền công kích không cách nào xúc phạm tới nhục thân của hắn.

- Có chút ý nghĩa.

Ở trên kỹ xảo, vảy giáp của Tư Không Thành phòng ngự vẫn không hẳn so được Điện Kiếm Chi Vực của Thiểm Điện Kiếm, nhưng ở trên hiệu quả, vảy giáp của Tư Không Thành phòng ngự lại không hề yếu, cũng có chỗ độc đáo của hắn.

- Đừng vội tùy tiện.

Nghe được Diệp Huyền nỉ non, gương mặt của Tư Không Thành đỏ lên như gan heo, hắn vốn định mấy chiêu đánh bại Diệp Huyền, cho đối phương một giáo huấn khó quên, ai biết giao thủ, ngược lại là chính hắn mệt mỏi ứng phó, vô cùng chật vật.

Thân hình ở giữa không trung nhanh chóng rút lui, khuôn mặt của Tư Không Thành dữ tợn, cả người sát khí sôi trào, thân thể vẫn còn giữa không trung, lợi trảo trong tay dĩ nhiên lần thứ hai vung ra.
Chương 1437 Ba mươi thắng liên tiếp

- Hắc Dạ Tùy Phong, Sát Nhân Vô Hình!

Coong coong coong coong!

Thanh âm hư không rung động vang vọng, kình khí cuồng bạo bao phủ trên võ đài, không khí bỗng dưng dập dờn ra từng đạo từng đạo gợn sóng vô hình, dưới gợn sóng kinh người kia, một luồng sát cơ làm người ta sợ hãi tràn ngập, mà thiết trảo của Tư Không Thành lúc này đã hoàn toàn biến mất, không thấy hình bóng, căn bản không gặp tung tích.

- Đây là chiêu số gì, căn bản ngay cả công kích cũng không nhìn thấy.

- Quá biến thái, thiết trảo thật giống như hòa vào hư không, căn bản bắt giữ không tới dấu vết.

- Ngay cả công kích cũng không nhìn thấy, thế thì còn đánh như thế nào?

- Diệp Huyền nguy hiểm.

Khán giả toàn trường kinh ngạc thốt lên, vô cùng sốt sắng.

- Tư Không Thành ngay cả chiêu này cũng triển khai ra, xem ra hắn là bị bức ép cuống lên, có điều chiêu này vừa ra, tiểu tử kia phải thua không thể nghi ngờ.

Trong phòng quý khách, Bạch Ngọc công tử Lãnh Tiêu Vân nhấp chén trà nóng, khóe miệng mỉm cười.

- Không nhìn thấy công kích sao? Nếu không nhìn thấy, ta không cần đi phòng?

Diệp Huyền cười lạnh một tiếng, trên thực tế chỉ cần hắn đồng ý, bất kể là Huyền Thức hay thần thức của hắn đều có thể dễ dàng bắt lấy thiết trảo của Tư Không Thành, nhưng hắn không có làm như thế, thật làm như vậy, hắn cùng ăn gian không có gì khác nhau.

Bạch!

Thân hình như một trận thanh phong, Diệp Huyền trong nháy mắt hòa vào trong gợn sóng, như từng đạo bóng đen mông lung, chạy về phía bốn phương tám hướng.

- Trốn nơi nào.

Tư Không Thành cười gằn, hai tay điều khiển hư không, trong tiếng không khí rung động, vô số trảo ảnh tứ tán nổ tung, bao phủ tất cả phương hướng thoát đi của Diệp Huyền.

Xì xì xì!

Thân hình Diệp Huyền biến thành tàn ảnh trong nháy mắt đều bị oanh thành hư vô.

- Trúng rồi sao?

- Diệp Huyền thất bại?

- Người đâu?

Nhìn thấy tất cả thân ảnh của Diệp Huyền đều bị oanh thành hư vô, trên thính phòng lập tức truyền đến tiếng kinh ngạc thốt lên liên tiếp.

Nhưng sau một khắc, vẻ mặt của bọn họ đều đọng lại, tương tự đọng lại còn có Tư Không Thành khóe miệng hiện ra cười gằn.

Chỉ thấy trung ương của các bóng người tản ra, thân hình Diệp Huyền lặng yên hiển hiện, khóe miệng ngậm lấy nụ cười trào phúng.

- Mẹ kiếp, tản ra tất cả đều là Huyền Nguyên tàn ảnh, chân thân của Diệp Huyền kia vẫn ở tại chỗ động cũng không động.

- Như vậy cũng được?

- Quá biến thái, Diệp Huyền đây là đùa Tư Không Thành như hầu tử a, mình một chút cũng không nhúc nhích, chỉ bắn ra Huyền Nguyên tàn ảnh, liền lừa gạt Tư Không Thành xoay quanh.

- Chiêu này tuyệt.

Trên thính phòng kinh ngạc thốt lên tiếng, để sắc mặt của Tư Không Thành càng thêm tối tăm, tái nhợt.

- Đây chính là tuyệt chiêu của ngươi, chỉ đến như thế.

Diệp Huyền xì cười một tiếng, vẻ mặt trào phúng.

Lúc trước Diệp Huyền nhìn như nhanh chóng tránh né, kì thực chân thân vẫn đứng tại chỗ, nổ ra ngoài vẻn vẹn là Huyền Nguyên tàn ảnh của hắn, mà Tư Không Thành vội vàng trong lúc đó căn bản không có cách nhận biết, tiến hành đánh túi bụi hết thảy phương vị, nhưng vừa vặn rơi vào trong bẫy rập của Diệp Huyền.

- Khốn nạn.

- Lần này xem ngươi còn trốn thế nào.

Tư Không Thành nổi trận lôi đình, gầm lên một tiếng, trong trảo ảnh đầy trời, không khí phá nát, dập dờn ra từng đạo từng đạo sóng gợn nhợt nhạt, đây là trảo ảnh công kích ẩn giấu ở trong vô hình, ngoài ra, ở trên toàn bộ lôi đài còn có lượng lớn trảo ảnh mắt thường có thể thấy rõ che ngợp bầu trời, lập loè hàn mang lạnh lẽo, trong trảo ảnh triều cường, nguyên lực sôi trào, như một dòng sông lớn tuôn trào về phía trước, uy mãnh không thể chống đỡ.

- Gần đủ rồi!

Diệp Huyền đứng ở nơi đó không hề nhúc nhích, vẻ mặt lạnh lùng.

Cho đến bây giờ, Diệp Huyền vẫn không có phát huy ra một thành sức chiến đấu, dù sao Tư Không Thành này tuy mạnh cũng chỉ là tiếp cận Vũ Hoàng tam trọng, so với trước hắn chém giết Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong còn chênh lệch rất nhiều, sở dĩ chiến đấu lâu như vậy, ngoại trừ là vì ở trong chiến đấu rút lấy kinh nghiệm, cũng là vì không muốn quá mức lộ liễu, ẩn giấu thực lực của mình.

Có điều đến hiện tại, Diệp Huyền đối với phương thức chiến đấu cùng thực lực của Tư Không Thành cũng hiểu rõ gần hết, dây dưa nữa cũng chỉ là lãng phí thời gian, là thời điểm kết thúc thi đấu.

Bạch!

Thân hình Diệp Huyền loáng một cái, đột nhiên đột tiến vào trong công kích của Tư Không Thành, một kiếm hung hăng chém ra.

Ầm ầm!

Ánh kiếm bao phủ thiên địa, Huyền Nguyên trong cơ thể Diệp Huyền phun trào, Lôi Quang kiếm khí ở thời khắc này phảng phất như hóa thành một lôi trụ, giảo vào trong trảo ảnh của Tư Không Thành, Lôi Quang kiếm khí khủng bố mang theo khí thế không gì địch nổi, bắn về phía trước.

Phích lịch cách cách!

Tư Không Thành đánh ra trảo ảnh trong nháy mắt nổ tung, ở trong chớp mắt chia năm xẻ bảy, yếu đuối không đỡ nổi một đòn.

- Cái gì? Hắn dĩ nhiên một chiêu kiếm liền phá tan tuyệt chiêu của Tư Không Thành?

Trong phòng quý khách, Bạch Ngọc công tử Lãnh Tiêu Vân cả kinh bóp nát chén trà trong tay.

Càng thêm khiếp sợ vẫn là Tư Không Thành.

Xì xì!

Trường bào phá nát, trên lồng ngực của Tư Không Thành xuất hiện một vết kiếm nhợt nhạt, vết kiếm hiện ra màu đen, lưu lại một vết thương, vẫn chưa mang đến cho hắn thương tổn trí mạng.

Mặc dù như thế, giữa hai người cao thấp đã lập phán.

- Không thể.

Tư Không Thành trừng lớn ánh mắt khó có thể tin, khuôn mặt dữ tợn:

- Ta làm sao sẽ thua tiểu tử ngươi, kiếm pháp của ngươi căn bản không có cách nào mang đến vết thương trí mạng cho ta, thắng lợi hẳn là ta.

Không thể nào tiếp thu được kết quả như thế, Tư Không Thành nổi giận gầm lên, trong mắt tràn đầy vẻ oán độc, lần thứ hai bạo lược, đồng thời bên ngoài thân hiện lên vảy giáp, mang trảo ảnh bao bọc đầy trời, phảng phất như hóa thành một hung thú, chạy chồm về phía trước, không thể chống đối.

Lắc lắc đầu, Diệp Huyền mặt không hề cảm xúc:

- Vừa nãy chỉ là ta lưu thủ mà thôi, đã như vậy, chiêu kiếm này để ngươi lăn xuống đài.

Dứt tiếng, Diệp Huyền hời hợt chém ra một kiếm.

Xì xì!

Trong hư không, tất cả trảo ảnh đều nổ tung, như hoa rơi phiêu linh, kiếm thế ác liệt thế đi không giảm, dễ dàng chém ra Huyền Nguyên hộ thể của Tư Không Thành, tiếp theo chém ở trên vảy giáp phòng ngự.

Ầm!

Vảy giáp phòng ngự ầm ầm nổ tung, Võ Hồn trên đỉnh đầu Tư Không Thành đột nhiên lay động, cấp tốc ảm đạm xuống, thân hình của hắn như một viên thiên thạch vẫn lạc, chật vật bay ngược ra ngoài, ầm một tiếng đập xuống ở trên sàn đấu.

Ở ngực hắn, một vết kiếm dài đến gần thước hiện lên, từ bên trong dâng trào máu tươi, lộ ra xương ngực.
Chương 1438 Ta từ chối (1)

- Ta dĩ nhiên thất bại.

Hắn hồn bay phách lạc, vốn là chuẩn bị lên đài cho Diệp Huyền một bài học, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tiếp thu kết quả như thế.

Hắn là ai? Vũ đài tái ba mươi lăm thắng liên tiếp, thành viên chính thức của Đấu Vũ Hội, dĩ nhiên thua một thiếu niên so với hắn trẻ hơn chí ít bảy tám tuổi, loại đả kích mãnh liệt này, để hắn chưa hoàn hồn lại.

- Dĩ nhiên là Diệp Huyền thắng rồi.

- Khó có thể tin.

- Tư Không Thành ba mươi lăm thắng liên tiếp bị một chiêu kiếm đánh xuống lôi đài.

- Bây giờ còn có ai là đối thủ của hắn?

Theo Tư Không Thành triệt để thua, toàn bộ thính phòng trong phút chốc phát sinh tiếng kinh ngạc thốt lên.

Cuộc tranh tài này trình độ khiếp sợ, làm cho tất cả mọi người hô to đặc sắc.

- Lực công kích đáng sợ, đây chính là lá bài tẩy của ngươi sao?

Trên mặt ôn hòa của Bạch Ngọc công tử Lãnh Tiêu Vân chảy ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.

Trái lại trên mặt Diệp Huyền, lại không có bất kỳ biểu lộ gợn sóng, hắn đối với thực lực của mình rất rõ ràng, nếu như không phải vì ẩn giấu thực lực, mặt hàng như Tư Không Thành ở trên tay hắn tuyệt đối qua không được một chiêu.

Chỉ là hắn không thể làm như thế, bởi vì mục tiêu của hắn là bách thắng liên tiếp, chiến đấu phía trước không tính là gì, xuất hiện thiên tài cũng không tính hàng đầu, nhưng nếu phía trước biểu hiện quá mức, sẽ dẫn ra càng ngày càng nhiều cường giả, một khi đến chín mươi thắng liên tiếp, Đấu Vũ Hội phái ra Cửu Thiên Vũ Đế, vậy hắn liền há hốc mồm.

Diệp Huyền đối với tình huống của mình rất rõ ràng, sức chiến đấu của hắn vượt xa bất kỳ một tên Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong nào, có thể nói ở trong Vũ Hoàng cấp, hắn hầu như vô địch, coi như là đối mặt Cửu Thiên Vũ Đế cũng có sức đánh một trận.

Nhưng cũng vẻn vẹn là sức đánh một trận, nếu thật sự xuất hiện một tên Cửu Thiên Vũ Đế cùng hắn tiến hành sinh tử chiến, Diệp Huyền không cho là mình có thể đánh bại đối phương, trái lại bị đánh bại xác suất cao tới 70%.

Dở khóc dở cười chính là, tuy Diệp Huyền cật lực ẩn giấu thực lực của mình, nhưng theo người khác, hắn vẫn là có vẻ quá mức lộ liễu, nếu để cho những người khác biết hiện tại hắn triển lộ ra thực lực cũng chỉ một thành, không biết sẽ có ý nghĩ ra sao.

Thắng được cuộc tranh tài này, cũng đại biểu Diệp Huyền ngày hôm nay hoàn thành ba mươi thắng liên tiếp.

- Chúc mừng Diệp Huyền thiếu hiệp thu được ba mươi thắng liên tiếp, tiếp tục bảo trì lại chiến tích bất bại của mình.

Hắc y lão giả đi tới trên võ đài, đầy mặt mỉm cười.

Sau khi lấy lệnh bài ba mươi thắng liên tiếp, hắc y lão giả lập tức mỉm cười nói với Diệp Huyền:

- Ta nghĩ Diệp Huyền thiếu hiệp hẳn phải biết, bất kỳ võ giả nào thu được ba mươi thắng liên tiếp, cũng có thể vô điều kiện gia nhập Đấu Vũ Hội ta, ở đây, ta muốn hỏi Diệp Huyền thiếu hiệp một tiếng, không biết có đồng ý gia nhập Đấu Vũ Hội ta, trở thành thành viên của Đấu Vũ Hội ta hay không.

Lời này vừa nói ra, toàn trường lập tức nín hơi, hầu như trong mắt hết thảy khán giả đều mang theo vẻ hâm mộ.

Gia nhập một trong ba thế lực lớn như Đấu Vũ Hội, là giấc mơ của hết thảy tán tu trong Hỗn Loạn Chi Thành, võ giả đi tới nơi này tham gia võ đài tái, ngoại trừ một phần là muốn khiêu chiến cao thủ ra, còn lại tuyệt đại đa số mục đích là có thể gia nhập Đấu Vũ Hội.

Một khi gia nhập Đấu Vũ Hội, liền đại biểu ngươi ở Hỗn Loạn Chi Thành có hậu trường đủ cứng, bất luận người nào cũng không dám vô lễ với ngươi.

- Gia nhập, gia nhập.

- Gia nhập đi.

Không ít khán giả đều lớn tiếng hô, có điều kỳ thực mọi người cũng rõ ràng, mỗi lần trọng tài võ đài tái hỏi như thế, đều chỉ là theo thông lệ mà thôi, bởi vì ở Hỗn Loạn Chi Thành vẫn không có người nào sẽ từ chối Đấu Vũ Hội mời, trừ khi là thành viên của hai đại thế lực khác.

- Xin lỗi...

Thanh âm của Diệp Huyền đột nhiên vang lên:

- Ta đến võ đài tái mục đích là vì đạt được càng nhiều thắng liên tiếp, bởi vậy tạm thời còn không muốn gia nhập Đấu Vũ Hội.

Yên tĩnh, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.

Vẻ mặt của hắc y lão giả kia cũng sửng sốt, ở Đấu Vũ Hội võ đài tái làm trọng tài lâu như vậy, hắn vẫn là lần thứ nhất thấy có người từ chối Đấu Vũ Hội mời.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn mỉm cười nói:

- Vậy chúng ta liền chờ mong Diệp Huyền thiếu hiệp đạt được càng nhiều thắng liên tiếp.

Diệp Huyền gật gù, sau đó ở dưới ánh mắt của mọi người, rời đi võ đài tái.

- Ngông cuồng.

Trong phòng quý khách, Bạch Ngọc công tử Lãnh Tiêu Vân tức giận đứng lên, phịch một tiếng đánh bàn trà trước mặt thành phấn vụn.

Hắn là tuyển thủ trước đây không lâu mới vừa đạt được ba mươi thắng liên tiếp, sau đó ở dưới Đấu Vũ Hội mời, trực tiếp gia nhập Đấu Vũ Hội, bây giờ Diệp Huyền từ chối, dưới cái nhìn của hắn là trần trụi đánh mặt hắn.

- Tiểu tử này, lại thật coi mình là đại nhân vật, được, rất tốt, vì đạt được càng nhiều thắng liên tiếp, nói thật dễ nghe, vậy ta liền để ngươi vĩnh viễn dừng lại ở ba mươi thắng liên tiếp.

Bạch Ngọc công tử Lãnh Tiêu Vân ánh mắt lạnh lẽo nói.

Cách đó không xa trong phòng quý khách.

- Mạnh trưởng lão, tiểu tử kia dĩ nhiên từ chối Đấu Vũ Hội chúng ta mời chào?

Nam tử trung niên kinh ngạc, trong ánh mắt mơ hồ có một tia khó chịu:

- Tiểu tử này cũng quá ngông cuồng đi.

- A, thú vị.

Nhưng khóe miệng lão giả áo tím mang theo mỉm cười:

- Muốn lấy được càng nhiều thắng liên tiếp sao? Thế nhưng chẳng lẽ tiểu tử này không biết, hắn từ chối như vậy, sẽ làm bao nhiêu thành viên của Đấu Vũ Hội chúng ta khó chịu, đến thời điểm đó hắn còn có thể đạt được càng nhiều thắng liên tiếp sao?

- Mạnh trưởng lão, có cần ta phái người cùng tiểu tử này tiếp xúc một chút hay không?

Trong lòng nam tử trung niên vẫn có chút khó chịu, một khi sự tình Diệp Huyền từ chối truyền đi, tất nhiên sẽ làm hai thế lực lớn khác cười nhạo Đấu Vũ Hội hắn.

- Không cần, nếu lần này hắn từ chối, như vậy Đấu Vũ Hội ta sẽ không mời hắn lần thứ hai, trừ khi hắn thật có thể vẫn thắng liên tiếp xuống, một võ giả ba mươi thắng liên tiếp mà thôi, Đấu Vũ Hội chúng ta hàng năm đều thu hơn trăm, thiếu hắn một người không quan trọng.

Mạnh trưởng lão vung tay, vẻ mặt bình thản.

Hắn đúng là khá bình tĩnh, Đấu Vũ Hội sừng sững Hỗn Loạn Chi Thành nhiều năm như vậy, sao lại bởi vì một võ giả ba mươi thắng liên tiếp từ chối gia nhập mà bị ảnh hưởng?
Chương 1439 Ta từ chối (2)

- Diệp thiếu, ngươi ở trên lôi đài có phải quá không nể mặt Đấu Vũ Hội hay không? Dù sao chúng ta còn muốn từ trong tay đối phương cứu Hoàng Phủ Tú Minh, một khi chọc giận Đấu Vũ Hội, cái kia...

Trong đình viện Kỷ gia, Kỷ Nhã Hinh có chút lo lắng nói.

- Sẽ không, các ngươi yên tâm đi, trong lòng ta hiểu rõ.

Diệp Huyền cười nhạt nói.

Giả như hắn thật sự gia nhập Đấu Vũ Hội, cái kia trái lại không ổn, đến thời điểm đó coi như hắn đạt được nhiều thắng liên tiếp hơn nữa, cũng đã là thành viên của Đấu Vũ Hội, làm sao còn có thể đề yêu cầu?

Chỉ là Diệp Huyền không biết, hắn từ chối Đấu Vũ Hội mời, ở trong Đấu Vũ Hội gợi ra chấn động như thế nào.

- Hừ, một tiểu tử ba mươi thắng liên tiếp mà thôi, dám từ chối Đấu Vũ Hội ta mời, thực sự là ngông cuồng.

Một nam tử trung niên sắc mặt âm nhu hừ lạnh, vuốt chiếc nhẫn trên tay, lộ ra sát khí.

- Tiểu tử cuồng vọng, vì đạt được càng nhiều thắng liên tiếp, vậy hãy để cho hắn vĩnh viễn dừng lại ở ba mươi thắng liên tiếp đi.

- Ngày mai chỉ cần tiểu tử này lại xuất hiện, ta nhất định sẽ đi gặp hắn, để tiểu tử này biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

Tin tức truyền ra, một ít võ giả đạt được ba mươi thắng liên tiếp liền gia nhập Đấu Vũ Hội, mỗi cái trong lòng khó chịu, thầm sinh tức giận.

- Quả nhiên mục đích của hắn là vì thu được bách thắng liên tiếp.

Tam Cửu Đại Đạo, Nhĩ gia nghe nói tin tức ánh mắt sắc bén, sau khi đứng lên, lại chậm rãi ngồi xuống:

- Để ta kiến thức một chút đi, thiên tài có thể làm Vô Lượng Sơn náo loạn, ở trên Đấu Vũ Hội võ đài tái đến tột cùng có thể đi tới một bước nào?

Thời gian trôi qua, chớp mắt đến ngày thứ hai.

Diệp Huyền vừa đi vào khu vực võ đài tái, liền đưa tới không ít ánh mắt mọi người.

- Tiểu tử này ngày hôm nay thật sự đến rồi.

- Xem ra ngày hôm qua hắn nói không ngoa, đây là thật sự muốn tiếp tục thắng liên tiếp a.

- Chà chà, sau ba mươi thắng liên tiếp, cao thủ khắp nơi đều sẽ lên đài, người khiêu chiến bình thường còn tốt, người này ngày hôm qua nói quá mức ngông cuồng, phỏng chừng sẽ có không ít người muốn cho hắn một bài học.

- Không biết hắn có thể thu được bốn mươi thắng liên tiếp hay không.

- Khó, khó a.

Trong tiếng bàn luận, Diệp Huyền báo danh.

Từ khu đặt cược, liền có thể nhìn thấy Đấu Vũ Hội không có quá xem trọng Diệp Huyền, vì Diệp Huyền ở bốn mươi thắng liên tiếp, bồi suất đã tăng lên tới một chọi năm.

- Ha ha.

Huyết Kiếm Vũ Đế tự nhiên cực kỳ hưng phấn, trực tiếp mua bốn mươi thắng liên tiếp, mấy người Kỷ Nhã Hinh cũng ra sức, theo đặt cược.

Nhưng trừ bọn họ, những võ giả khác lại hết sức không coi trọng Diệp Huyền, dân cờ bạc mua hắn bốn mươi thắng liên tiếp rất ít ỏi, coi như có người mua, cũng chỉ là vui đùa một chút, muốn chơi cái bất ngờ.

Báo danh kết thúc, Diệp Huyền không chờ sắp xếp, trực tiếp ở sau một cuộc tranh tài kết thúc, đi lên võ đài.

Dựa theo võ đài tái quy củ, tuyển thủ ba mươi thắng liên tiếp nắm giữ quyền lợi trực tiếp lên đài, mà tuyển thủ vừa nãy thu được ba thắng liên tiếp không dám khiêu chiến Diệp Huyền, vội vàng đi xuống, hắn thắng liên tiếp ghi chép sẽ duy trì ở ba thắng liên tiếp, chờ trận đấu của Diệp Huyền kết thúc mới có thể lên sân khấu.

- Diệp Huyền thiếu hiệp quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, ngay cả nghỉ ngơi cũng không nghỉ ngơi, ngày hôm nay trực tiếp lên đài.

Nhìn thấy Diệp Huyền xuất hiện, hắc y lão giả nói.

Tuyển thủ ba mươi thắng liên tiếp, đã không cần ở ngày thứ hai lên đài, hoàn toàn có thể bất cứ lúc nào lên đài chiến đấu, đồng thời mỗi ngày cũng không nhất định phải thắng đủ mười tràng, bất cứ lúc nào cũng có thể xuống đài, chỉ cần hắn không bị đánh bại, ghi chép thắng liên tiếp vẫn sẽ tính toán.

Bởi vậy rất nhiều tuyển thủ ba mươi thắng liên tiếp, ở ngày thứ tư thường thường sẽ không xuất hiện, mục đích của bọn họ chỉ là vì gia nhập Đấu Vũ Hội, cũng không nhất định là muốn đạt được bao nhiêu thắng liên tiếp.

- Bạch!

Diệp Huyền vừa lên đến, từ phương hướng phòng quý khách đột nhiên bắn ra một bóng người, phảng phất như kinh hồng phiên phiên, rơi vào trên lôi đài.

Thân hình của hắn phiêu linh, tràn ngập vẻ đẹp đặc biệt, vừa giống như hồng nhạn mịt mờ, khiến cho người khó có thể bắt giữ.

- Cái gì, tuyển thủ khiêu chiến trận đầu dĩ nhiên là Bạch Ngọc công tử Lãnh Tiêu Vân.

- Bạch Ngọc công tử Lãnh Tiêu Vân là cường giả tháng này cùng Tư Không Thành gia nhập Đấu Vũ Hội, hơn nữa thực lực của hắn còn trên Tư Không Thành, thắng liên tiếp ghi chép đã đạt đến ba mươi chín, chỉ kém một trận liền có thể thu được bốn mươi thắng liên tiếp.

- Hắn dĩ nhiên lên sân khấu, xem ra ngày hôm qua Diệp Huyền nói để không ít thành viên của Đấu Vũ Hội bất mãn a.

- Có Lãnh Tiêu Vân lên sân khấu, xác suất Diệp Huyền này thắng lợi thấp đến không thể nào tưởng tượng được.

- Ai bảo ngày hôm qua hắn ngông cuồng như vậy, thật sự là tự mình làm bậy không thể sống a.

Nhìn thấy Bạch Ngọc công tử Lãnh Tiêu Vân lên sân khấu, khán giả dưới đài bất ngờ, đồng thời dồn dập nghị luận, nhìn về phía Diệp Huyền lộ ra vẻ mặt thương hại.

- Hừ, để Lãnh Tiêu Vân này chiếm tiên cơ.

Ở trong mấy phòng quý khách khác, vài tên thành viên của Đấu Vũ Hội nghe được tin tức chuyên môn tới võ đài tái hừ lạnh một tiếng, ngừng lại thân hình chuẩn bị bay lượn ra ngoài.

- Ngày hôm qua ngươi cùng Tư Không Thành thi đấu ta nhìn rõ, rất bình thường.

Trên võ đài, ánh mắt của Lãnh Tiêu Vân lạnh lẽo nhìn Diệp Huyền, ngữ khí băng hàn:

- Chút thực lực này cũng dám càn rỡ như thế, thực sự là không biết chữ chết viết như thế nào.

Diệp Huyền hơi nhướng mày, mình tựa hồ không đắc tội hắn đi.

- Muốn động thủ thì nhanh một chút, ta không có thời gian.

Diệp Huyền cau mày nói.

- Yên tâm, ta sẽ để ngươi xuống đài rất nhanh.

Lãnh Tiêu Vân sờ quạt giấy trong tay, bá, thân hình của hắn đột nhiên biến mất, như hồ điệp phiên phiên tung bay, lập tức biến mất ở trên lôi đài.

- Vô Ảnh thân pháp!

- Xem ra Bạch Ngọc công tử Lãnh Tiêu Vân là thực sự tức giận, dĩ nhiên vừa lên liền sử dụng tới tuyệt kỹ thành danh của hắn Vô Ảnh thân pháp, Diệp Huyền kia muốn xui xẻo rồi.

Khán giả truyền đến kinh ngạc thốt lên.

- Hừ, không tìm được ta đi, ngươi đáng sợ ở chỗ lực công kích, thế nhưng kích không trúng ta, tương đương với uổng phí, mà ta lại có thể dễ dàng đùa bỡn ngươi.

Thanh âm mờ ảo ở bốn phía võ đài vang vọng, xì xì xì, đột nhiên vô số lệ mang sắc bén ở bốn phía võ đài lấp loé, như cuồng quyển đao phong, mang theo tiếng ô minh chói tai, bao vây về phía Diệp Huyền.
Chương 1440 Năm mươi thắng liên tiếp (1)

- Ngươi đánh giá cao mình.

Ngữ khí cùng thái độ của Bạch Ngọc công tử Lãnh Tiêu Vân làm cho Diệp Huyền khó chịu, hắn nhàn nhạt mở miệng, quay về hư không đâm ra một kiếm.

Xì xì!

Ánh chớp hiện ra, kiếm khí ngang dọc, công kích sắc bén đầy trời trong nháy mắt biến mất, một bóng người trừng lớn hai mắt kinh hãi xuất hiện, từ trong hư không rơi xuống võ đài, tùy theo tỏa ra còn có một vệt máu tươi.

- Cút xuống đi.

Diệp Huyền đá ra một cước, mạnh mẽ đá vào trên ngực Lãnh Tiêu Vân, đá hắn rơi xuống lôi đài, vô cùng chật vật.

Yên tĩnh, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.

Thua?

Liền thua như thế.

Tất cả mọi người đều trừng lớn hai mắt, từng cái từng cái hầu như không thể tin được con mắt của mình.

Bạch Ngọc công tử Lãnh Tiêu Vân ở võ đài tái thu được ba mươi chín thắng liên tiếp, đồng thời gia nhập Đấu Vũ Hội, dĩ nhiên không phải một chiêu chi địch của Diệp Huyền, chuyện này...

Bất ngờ, quá bất ngờ, rất nhiều người đều không tin được.

Luận thực lực, Lãnh Tiêu Vân còn trên Tư Không Thành, nhưng Tư Không Thành cũng có thể kiên trì lâu như vậy, ngược lại là Lãnh Tiêu Vân một chiêu suy tàn, loại tương phản này để mọi người trong khoảng thời gian ngắn chưa hoàn hồn lại, cùng kịch bản trong lòng mình dự đoán cách biệt quá xa.

Càng không thể nào tiếp thu được chính là Lãnh Tiêu Vân.

Hắn quỳ một chân trên đất, xuất mồ hôi trán, ngơ ngác nhìn vết kiếm trên ngực mình, ánh mắt mê man.

Tiêu sái, tự tin mà đến, giờ khắc này tất cả đều quét sạch sành sanh, tâm thần của hắn, kể cả vết thương trên người, bị Diệp Huyền một chiêu đánh tan.

- Không thể, cái này không thể nào.

Hắn lẩm bẩm mở miệng, vẻ mặt mê man.

Nhưng bất luận hắn không đồng ý tiếp thu kết quả này như thế nào, sự tình bị Diệp Huyền một chiêu đánh bại, là sự thực như sắt thép, không cách nào tiêu diệt.

- Lãnh Tiêu Vân lại bị một chiêu đánh bại?

Trong phòng quý khách, vài tên thành viên của Đấu Vũ Hội nghe tin khác, từng cái từng cái ngây người như phỗng.

- Cái kế tiếp là ai?

Trên võ đài, Diệp Huyền bình thản mở miệng, ngắm nhìn bốn phía, thần tình kia căn bản không để chiến đấu trước đó ở trong lòng.

- Ngông cuồng, để cho ta tới gặp gỡ ngươi.

Một tiếng rống giận dữ vang lên, tiếp theo một bóng người thể hình khổng lồ rơi vào trên lôi đài.

- Là La Thanh Sơn!

- Ba tháng trước gia nhập Đấu Vũ Hội, võ giả ba mươi thắng liên tiếp.

- Phương thức chiến đấu của La Thanh Sơn khác Tư Không Thành, Lãnh Tiêu Vân, chú ý chính là quyết chí tiến lên, không biết hắn có thể ngăn cản được Diệp Huyền không.

Mọi người rõ ràng đều biết người lên đài là ai, lập tức để thính phòng phát sinh từng trận kinh ngạc thốt lên.

La Thanh Sơn người cũng như tên, cả người phảng phất như một ngọn núi cao sừng sững, trên người mặc một thân vũ bào màu xanh, góc cạnh rõ ràng, hình thể khổng lồ, lưng hùm vai gấu.

Đáng sợ chính là một thân quyền pháp, ở ba tháng trước người này ở trong võ đài tái, bất kỳ tuyển thủ nào cũng không phải một quyền chi địch của hắn, sau đó gia nhập Đấu Vũ Hội liền nhất tâm tiềm tu, rất ít đi ra.

Tuy La Thanh Sơn thắng liên tiếp chỉ dừng lại ở ba mươi bảy, so với Lãnh Tiêu Vân còn không bằng, nhưng tất cả mọi người đều hiểu thực lực của La Thanh Sơn tuyệt đối mạnh hơn Lãnh Tiêu Vân.

Trên võ đài, La Thanh Sơn chưa ra tay, thân thể cao tới tám thước liền cho người ta một loại cảm giác nguy nga, phảng phất như một vị Cự Linh thần thô bạo.

- Tiếp ta một quyền.

La Thanh Sơn không nói nhảm, ở trong nháy mắt trận đấu bắt đầu, thân hình đột nhiên xông về phía trước, nhắm ngay Diệp Huyền đấm ra một quyền.

- Trời long đất lở!

Ầm ầm!

Như núi đá phá tan, kinh động thiên hạ, trong tiếng nổ kịch liệt, toàn bộ võ đài đều bị một luồng quyền khí cực lớn bao phủ, trong Huyền Nguyên hư ảnh mông lung, một ngọn núi nguy nga đứng vững, trên ngọn núi quái thạch lởm chởm, vách đá chót vót, có chứa hậu trùng, khí tức thâm trầm, mạnh mẽ xung kích về đằng trước.

- Nát!

Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh lùng, phút chốc chém ra một kiếm.

Xì!

Lôi Quang kiếm khí cắt mở hư không, đồng thời cắt ra vực giới của La Thanh Sơn, cuối cùng chia hư ảnh núi cao nguy nga kia ra làm hai, Huyền Nguyên cuồng bạo đột nhiên nổ tan, kinh thiên động địa.

Trong tiếng Huyền Nguyên nổ tung, một ánh kiếm mông lung ép thẳng tới ngực của La Thanh Sơn.

- Hủy thiên diệt địa!

La Thanh Sơn rống to một tiếng, lại đấm ra một quyền, ánh kiếm mà Diệp Huyền bổ ra trong nháy mắt nổ nát, trên mặt quyền đồng thời lưu lại một vết kiếm.

- Uy lực chỉ đến như thế.

La Thanh Sơn nổi giận gầm lên một tiếng, lần thứ hai tấn công lên.

- Cheng!

Nhưng Diệp Huyền thu kiếm mà đứng, đạm mạc nói:

- Ngươi thua rồi.

- Hả?

La Thanh Sơn ngẩn ra, dừng bước lại, một tia đau đớn từ trán của hắn truyền đến, hắn lau trán, tay đã đầy máu tươi.

Chỗ mi tâm của hắn, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một vết kiếm nhỏ bé, cắt rời làn da của hắn, tận đến giờ phút này hắn mới tỉnh ngộ phát hiện.

- Ta...

Trong lòng La Thanh Sơn ngơ ngác, ở thời điểm hắn hoàn toàn không có phát hiện, Diệp Huyền đã bổ trúng trán của hắn, thậm chí ở sau khi Diệp Huyền nhắc nhở, hắn mới giật mình hiểu ra.

Nếu như ở trong chiến đấu, hắn e là chết như thế nào cũng không biết.

- Rào!

Trên thính phòng lần thứ hai truyền đến tiếng thốt lên.

Một chiêu, lại một chiêu, La Thanh Sơn so với Lãnh Tiêu Vân càng sớm hơn gia nhập Đấu Vũ Hội cũng thua.

Diệp Huyền triển lộ ra thực lực đáng sợ, khiến cho tất cả mọi người đều hoảng sợ.

Bạch!

La Thanh Sơn vừa rời đi, lại một tên tuyển thủ xuất hiện ở trên võ đài.

- Là Ngô Tinh Vân bốn tháng trước gia nhập Đấu Vũ Hội!

Mọi người đối với thành viên của Đấu Vũ Hội liên tiếp xuất hiện trên võ đài tái cũng hơi choáng.

Sau khi đến ba mươi thắng liên tiếp, xuất hiện người khiêu chiến đều vượt xa lúc bắt đầu, hầu như mỗi một cái đều là ba mươi thắng liên tiếp.

Này cùng Diệp Huyền ngày hôm qua từ chối Đấu Vũ Hội mời chào có chút ít quan hệ.

Chỉ tiếc, tuy thực lực của Ngô Tinh Vân này mạnh, nhưng chỉ là so với những võ giả khác, gặp phải Diệp Huyền, hắn vẻn vẹn chỉ chống đỡ lại ba chiêu, liền bị Diệp Huyền một kiếm phá mở phòng ngự, thua trận.

Ba mươi ba thắng liên tiếp.

Ba mươi lăm thắng liên tiếp.

Ba mươi tám thắng liên tiếp.

Bốn mươi thắng liên tiếp.

Một nén nhang, vẻn vẹn một nén nhang thời gian, Diệp Huyền liền chiến mười tràng, thu được ngày hôm nay mười thắng liên tiếp, thắng liên tiếp ghi lại tích lũy đến bốn mươi.

Cái hiệu suất này, thậm chí so với hai ngày trước còn muốn đáng sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK