Trên mặt Đoạn Thiên Lang, lộ ra nụ cười gằn:
- Được rồi, chúng ta ẩn giấu đi thôi. Những ngày gần đây cố gắng không nên lộ diện, nếu để cho Lam Quang học viện biết chúng ta ở đây. Nói không chừng sẽ có một chút phiền toái.
- Đoạn phó tông chủ, vậy Huyền Diệp kia...
Ngay vào lúc này, Cuồng Chiến có chút do dự tiến lên nói.
Đoạn Thiên Lang liếc mắt nhìn hắn:
- Cuồng Chiến, ngươi yên tâm đi, hiện tại có lẽ tiểu tử kia đang đi tham gia sát hạch nội viện của Lam Quang học viện. Ta có thể bảo đảm, hắn tuyệt đối sống sẽ không tới lúc tiến vào bên trong nội viện a.
Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Cuồng Chiến, Đoạn Thiên Lang lại nói:
- Ta biết ý nghĩ của ngươi, ngươi muốn tự mình đâm tiểu tử kia. Thế nhưng ngươi cũng nên biết, gần đây trong tông thương nghị đại sự. Tên kia chỉ là một học viên nhỏ bé không đáng để lưu tâm, tông chủ và vị đại nhân kia, quyết định sẽ không để cho ngươi phá hoại đến đại kế của bọn họ.
- Ta rất rõ ràng.
Cuồng Chiến hít sâu một hơi, ánh mắt chợt trở nên dữ tợn, hắn cắn răng nói:
- Như vậy đành tiện nghi cho tiểu tử kia.
Bên trong Luyện Kim Phi Chu.
Sau khi bay lượn ròng rã ba ngày, tốc độ của phi chu đột nhiên chậm lại.
- Chư vị, hiện tại đã đến chỗ các ngươi khảo hạch... Vô Tận sơn mạch.
Theo Lỗ Tuấn vừa mới dứt lời, vốn hai bên Luyện Kim Phi Chu là một mảnh đóng kín trong nháy mắt đã mở ra. Vô số cửa sổ xuất hiện, tất cả học viên đều dồn dập nhìn ra bên ngoài.
Một toà sơn mạch kéo dài không dứt, xuất hiện ở dưới mắt của tất cả mọi người, dãy núi kia, nguy nga đứng vững, giống như là một con rồng lớn nằm ngang ở trước mặt mọi người. Làm cho người ta có một loại cảm giác chấn động không gì sánh nổi.
- Vô Tận sơn mạch!
Vẻ mặt của Diệp Huyền đầu tiên là trở nên ngạc nhiên, sau một khắc, đột nhiên toát ra một tia kích động.
Từ sống lại cho tới hiện tại, rốt cục hắn cũng đã nghe được một địa danh mà hắn đã từng quen thuộc.
Diệp Huyền kiếp trước quật khởi ở Huyền Vực, đã du lịch qua rất nhiều địa phương trên đại lục. Thế nhưng nơi mà hắn đi qua, trên căn bản đều là một ít địa điểm nổi danh trên Thiên Huyền đại lục.
Như Thánh địa của cácluyện khí sư, ở trong Sa Hải Khí Thành.
Như quỷ quyệt cấm địa nguy hiểm, Bất Lão Phong mà ngay cả cường giả Vũ Đế cường giả cũng đều lo sợ.
Như Vô Tận Hải rộng lớn mênh mông, nguy cơ trùng trùng.
Thậm chí kiếp trước Diệp Huyền ngã xuống, cũng bởi vì tìm kiếm một cấm địa nào đó, kết quả lại phát hiện ra một chút đầu mối, cuối cùng bất ngờ ngã xuống.
Thế nhưng sau khi hắn sống lại, nơi mà hắn ở lại là nơi mà kiếp trước hắn chưa từng nghe nói qua.
Cái gì mà liên minh mười ba quốc, cái gì mà Mộng Cảnh Bình Nguyên, hắn kiếp trước, ánh mắt căn bản chú ý không tới những địa phương nhỏ này. Cho nên ngay cả vị trí của mình hắn cũng không hiểu được nhiều lắm.
Thế nhưng hiện tại, rốt cục hắn đã nghe nói qua một cái tên quen thuộc, ngay lập khiến cho Diệp Huyền trở nên kích động.
Vô Tận sơn mạch là một trong những sơn mạch hiểm ác nhất trên Thiên Huyền đại lục.
Nó đi ngang qua phần tư địa vực nam bắc của Thiên Huyền đại lục, nguy nga cuồn cuộn, dài không biết bao nhiêu vạn dặm, xuyên qua mấy đại địa vực.
Bên trong Vô Tận sơn mạch, nguy cơ trùng trùng, yêu thú và huyền thú vô số. Có thể nói, là bản doanh thai nghén ra một lượng lớn yêu tộc, đồng thời cũng là nơi tốt nhất mà vô số võ giả nhân loại săn giết yêu thú, thu được tinh hoàn.
Hàng năm, đều có vô số võ giả nhân loại tiến vào bên trong, tiến hành rèn luyện và chém giết.
Không chỉ ở phụ cận Vô Tận sơn mạch có một ít võ giả bình thường, thậm chí ngay cả những cường giả ngang dọc Huyền Vực kia cũng sẽ vì thu tinh hoàn mà tiến vào bên trong Vô Tận sơn mạch, săn giết một ít huyền thú mạnh mẽ.
Kiếp trước Diệp Huyền làm Tiêu Diêu Hồn Hoàng ngang dọc đại lục bát giai, là nhân vật đỉnh cấp trong luyện hồn giới. Cho nên đối với Vô Tận sơn mạch này, tự nhiên sẽ không thể nào quen thuộc hơn được.
- Ta đã xem qua tư liệu về Mộng Cảnh Bình Nguyên, bên trong căn bản không có tin tức về Vô Tận sơn mạch. Nói cách khác, Vô Tận sơn mạch này căn bản không ở bên trong Mộng Cảnh Bình Nguyên cảnh. THế nhưng nếu ba ngày có thể đến, nói như vậy, giữa hai nơi cũng có thể coi là tương đối gần.
- Nhưng rốt cuộc là ở nơi nào, còn cần xem vị trí cụ thể ở đâu a.
Trong lòng Diệp Huyền lặng lẽ nghĩ tới.
Bên trong Luyện Kim Phi Chu, vô số học viên đều khiếp sợ nhìn ra toà sơn mạch kéo dài ở bên ngoài này, trong ánh mắt của mỗi một người đều toát ra vẻ chấn động.
- Lỗ Tuấn đạo sư, Vô Tận sơn mạch này là sơn mạch gì vậy? Tại sao trước đây chúng ta chưa từng nghe nói qua?
Có học viên chấn động hỏi.
Lỗ Tuấn mỉm cười nói:
- Vô Tận sơn mạch ở phía nam Mộng Cảnh Bình Nguyên chúng ta, cách Lam Quang học viện hơn trăm vạn dặm, ở trong đó nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, có vô số yêu thú.
- Đồng thời, nó là một trong những yêu thú cấm địa đáng sợ nhất trên đại lục, diện tích lãnh thổ bao la, ngang dọc nam bắc đại lục. Kéo dài không biết bao nhiêu vạn dặm, nơi sâu có một lượng lớn yêu thú chiếm giữ. Ở nơi sâu xa nhất chính là cấm địa chân chính, nghe đồn thậm chí ngay cả cường giả Vũ Đế tiến vào bên trong cũng sẽ ngã xuống.
Ánh mắt của tất cả học viên đều trợn tròn, cường giả Vũ Đế tiến vào bên trong mà cũng sẽ ngã xuống? Lẽ nào bọn họ phải tiến hành sát hạch sinh tồn ở bên trong? Như vậy...
- Ha ha.
Lỗ Tuấn không nhịn được nở nụ cười:
- Các ngươi cứ yên tâm a, tuy rằng bên trong Vô Tận sơn mạch nguy hiểm vô cùng. Thế nhưng cũng là thiên đường của những người mạo hiểm, hơn nữa ngoại vi của nó cũng không phải nguy hiểm tới đâu. Vị trí mà các ngươi rèn luyện ở bên trong Vô Tận sơn mạch, yêu thú qua lại có thực lực cũng không tính là quá mạnh.
Tất cả học viên đều thở dài một hơi, cũng hi vọng là như vậy a.
Mọi người thông qua Luyện Kim Phi Chu nhìn ra ngoài, thậm chí còn có thể nhìn thấy một ít yêu thú thể hình khổng lồ chạy qua, hoặc là ngửa mặt lên trời hống dài một tiếng, uy mãnh cực kỳ.
Giữa bầu trời thỉnh thoảng cũng có yêu thú thuộc họ chim xẹt qua, từng đầu từng đầu đều cực kỳ hung hãn. Nhìn thấy Luyện Kim Phi Chu, trực tiếp phụt ra đao gió, cầu lửa, thậm chí còn trực tiếp tấn công tới.
Chương 887 Khảo hạch cuối cùng (2)
Chỉ có điều những yêu thú này trên cơ bản đều là ngũ cấp trở xuống, Luyện Kim Phi Chu có tốc độ cỡ nào chứ? Cho nên công kích của bọn chúng căn bản còn chưa tới được thì Luyện Kim Phi Chu cũng đã hóa thành một đạo lưu quang biến mất ở phía chân trời.
- Nơi mà các ngươi sát hạch ở cách nơi này mấy vạn dặm, ước chừng còn cần hơn một canh giờ nữa mới tới.
Lỗ Tuấn đạo sư ở trong khoang giảng giải:
- Ven đường có thể sẽ gặp phải một ít yêu thú thuộc họ chim, mọi người không cần kinh hoảng. Bởi vì ở ngoại vi này, yêu thú xuất hiện bình thường sẽ không quá mạnh, căn bản sẽ không đuổi kịp được Luyện Kim Phi Chu của chúng ta...
Lời còn chưa dứt...
Hống!
Từng đạo, từng đạo tiếng rống sắc bén vang lên, phía trước đột nhiên xuất hiện một đám yêu thú giống như ưng. Những yêu thú giống như ưng này, thân thể là dáng dấp như ưng. Thế nhưng đầu của chúng nó lại phảng phất giống như là địa long vậy, vảy giáp che kín. Mà ở trên đỉnh đầu, còn có từng cái sừng sắc nhọn.
Những yêu thú giống ưng này, thân thể có tới mười mấy mét, toàn thân bị khí lưu màu đen bao phủ, tỏa ra yêu khí che ngợp bầu trời.
Sưu sưu sưu!
Một lượng lớn yêu thú giống như ưng, hai con ngươi màu đỏ tràn ngập vẻ bạo ngược nhìn về phía Luyện Kim Phi Chu rồi hăng hái lướt tới. Mỗi một đầu đều phát ra tiếng gầm rú sắc bén giống như cạc cạc, có tới hơn trăm đầu yêu thú giống như ưng nhất thời điên cuồng bay về phía Luyện Kim Phi Chu.
- Đây là, yêu thú lục giai Huyết Nhãn Ma Ưng!
Vô số học viên khẽ hô.
Huyết Nhãn Ma Ưng chính là yêu thú lục giai quần cư, Huyết Nhãn Ma Ưng vương mạnh mẽ thậm chí còn là yêu thú cấp bảy. Lúc điều động thường thường sẽ có hơn trăm đầu đồng thời gào thét mà đến, yêu thú lục giai phổ thông ở trên mặt đất căn bản không dám tranh phong, hung tàn cực kỳ.
Thậm chí ngay cả một ít yêu thú cấp bảy vương cấp khác cũng không dám cùng dễ dàng xung đột với nó. Đây là tồn tại thuộc về vương giả ở giữa bầu trời.
Sưu sưu sưu!
Những Huyết Nhãn Ma Ưng này còn chưa tới mà trong miệng đã phun ra từng đạo từng đạo gió xoáy màu đen, vô số gió xoáy màu đen tụ tập cùng nhau, hóa thành một luồng gió xoáy màu đen che ngợp bầu trời, bao phủ tới.
- Xông tới.
Lỗ Tuấn nghiêm túc nói, những Huyết Nhãn Ma Ưng này đang ở bên trên đường của Luyện Kim Phi Chu phi hành, căn bản không thể tránh khỏi.
Oanh ầm!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang rền, toàn bộ Luyện Kim Phi Chu đều lay động kịch liệt, giống như là một chiếc thuyền nhỏ ở bên trong biển rộng đang có bão táp, bất cứ lúc nào cũng sẽ có nguy hiểm bị diệt sát.
Một lượng lớn học viên ở bên trong phi chu đều gắt gao ngồi ở trên ghế, chống lại cỗ lực xung kích này.
Rốt cục, Luyện Kim Phi Chu đã vọt qua gió xoáy màu đen, đã ổn định lại.
Hống!
Đang lúc này, một tiếng rống giận dữ giống như sấm sét vang lên, bên trong hơn trăm đầu Huyết Nhãn Ma Ưng có một đầu ma ưng khổng lồ hình thể ước chừng mấy chục thước. Cả người yêu uy ngập trời, há mồm phun ra một cơn lốc màu đen dài đến hơn trăm thước.
Uy thế khủng bố kia tuyệt đối là cấp bậc vương cấp.
- Không được!
Lỗ Tuấn biến sắc:
- Mở ra trận pháp phòng ngự.
Coong coong coong coong sưu!
Toàn bộ mặt ngoài của Luyện Kim Phi Chu đột nhiên sáng lên, một đạo quang mang màu trắng xuất hiện.
Ầm!
Lần va chạm này so với trước đó còn mạnh hơn mấy lần, sắc mặt của tất cả học viên đều là biến, đả kích quá mạnh mẽ. Tạo thành chấn động đến mức mỗi người đều bị tâm thần bất định.
Luyện Kim Phi Chu kịch liệt lay động, quang mang màu trắng không ngừng lập lòe, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ tan vỡ.
Chỉ chốc lát sau, rốt cục Luyện Kim Phi Chu cũng đã ổn định lại.
Hống!
Huyết Nhãn Ma Ưng vương kia nổi giận gầm lên một tiếng, nhắm ngay Luyện Kim Phi Chu mà điên cuồng tấn công tới.
- Đi!
Đám người Lỗ Tuấn khống chế Luyện Kim Phi Chu, ngoặt một cái, miễn cưỡng xẹt qua Huyết Nhãn Ma Ưng vương, biến mất ở phía chân trời.
Hống hống hống!
Ở phía sau Luyện Kim Phi Chu, một lượng lớn Huyết Nhãn Ma Ưng điên cuồng đuổi theo, nhưng mà lại bị bỏ xa ở phía sau, cuối cùng biến mất không còn tăm hơi.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy thực sự là quá hiểm, nếu như bị Huyết Nhãn Ma Ưng vây lại, có một đầu Huyết Nhãn Ma Ưng vương, khó tránh khỏi sẽ có một trận đại chiến.
May mà tốc độ của Luyện Kim Phi Chu đủ nhanh.
Sau đó, mọi người lại gặp phải mấy lần công kích, tất cả đều là loài chim cấp bậc ngũ, lục giai. Tất cả dưới tốc độ của Luyện Kim Phi Chu đều bị bỏ xa.
Mọi người cũng đã hiểu rõ sự khủng bố của Vô Tận sơn mạch.
Chỉ có trong lòng Diệp Huyền là rõ ràng, nơi này vốn là ở ngoại vi Vô Tận sơn mạch, thậm chí ngay cả hơi vào trong Vô Tận sơn mạch cũng không được tính. Ở nơi sâu trong Vô Tận sơn mạch, yêu vương thất giai vốn là thứ có thể nhìn thấy lúc bình thường a.
Sau hơn một canh giờ, rốt cục Luyện Kim Phi Chu đã đáp xuống trên một mảnh đất trống.
Tất cả mọi người đều đi ra khỏi Luyện Kim Phi Chu, lại nhìn ra bốn phía. Chung quanh có cự mộc cao tới trên trăm trượng đang đứng sừng sững. Cỗ khí tức hồng hoang ở bên trong sơn mạch kia khiến cho tâm thần của tất cả học viên đều rung động.
Thu hồi Luyện Kim Phi Chu, Lỗ Tuấn từ tốn nói:
- Các vị học viên, hoan nghênh các ngươi đến Vô Tận sơn mạch, các ngươi sẽ lập tức bắt đầu một vòng sát hạch cuối cùng của các ngươi. Vòng vũ tuyển cuối cùng này, vị trí sát hạch sẽ ở ngay bên trong dãy núi ở trước mặt các ngươi.
Mọi người nhìn về phía mảnh sơn mạch thâm thúy trước mắt, những học viên này, ở trong học viện, đều là người không sợ trời không sợ đất. Thế nhưng vào giờ phút này, trên mặt đều mang theo vẻ nghiêm nghị, thế nhưng cũng có không ít người có chút hưng phấn.
- Lời dài dòng ta sẽ không nói nhiều.
Lỗ Tuấn từ trên người lấy ra một khối tinh thạch hình vuông, sau đó hắn giơ lên thật cao, dưới ánh mặt trời, tỏa ra quang mang rạng rỡ.
Tinh thạch kia hình vuông, trong đó có một cái phù văn cổ điển, không ngừng xoay tròn, lập lòe, linh khí mười phần.
- Ở bên trong dãy núi trước mặt các ngươi này tổng cộng có năm mươi khối tinh thạch như vậy. Mà vị trí của năm mươi khối tinh thạch này, vô cùng bí ẩn, đồng thời cũng có nguy hiểm nhất định. Mà mỗi một khỏa tinh thạch đều đại biểu cho một tiêu chuẩn gia nhập nội viện. Thời gian lần khảo hạch này là nửa tháng, các ngươi chỉ cần trong vòng nửa tháng này tìm được bất kỳ một khối tinh thạch như vậy, đồng thời còn có thể giữ tới cuối cùng là có thể thu được tư cách tiến vào bên trong nội viện.
Chương 888 Tranh cướp tinh thạch (1)
- Nói cách khác, khả năng nhiều nhất là ba mươi người các ngươi, đều có thể đi vào nội viện, trở thành một phần tử của nội viện.
- Nhưng...
Nói đến đây, ngữ khí của Lỗ Tuấn đột nhiên trầm thấp, trên mặt cũng nở nụ cười có vẻ quỷ dị:
- Vì gia tăng độ khó sát hạch của các ngươi, cho nên chúng ta đã sắp xếp một ít học viên cũ đang ở nội viện vào bên trong. Mục đích của bọn họ cũng giống như các ngươi, cũng tương tự là thu được những tinh thạch này.
- Đồng thời các tinh thạch này, không có hạn chế số lượng, mỗi người có thể thu thập vô hạn. Có thể tìm được bao nhiêu thì sẽ tính bấy nhiêu! Quy tắc thu thập cũng vô cùng đơn giản, trừ ác ý giết người ra, có thể sử dụng bất luận thủ đoạn gì.
- Điểm này các ngươi đều phải chú ý.
Tất cả tân sinh ở đây thấy thế, đều không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Ba mươi khối tinh thạch, vốn được đặt ở những nơi nguy hiểm. Mgoài ra, ở bên trong sơn mạch này vẫn còn có học sinh cũ của nội viện. Mục đích của bọn họ cũng là tìm kiếm những tinh thạch này.
Đồng thời quy tắc của Lam Quang học viện, cũng không cấm song phương cướp giật, phải biết rằng thực lực của học sinh cũ nội viện đã vượt xa học viên ngoại viện a.
Bởi vậy, những học sinh mới này, ngoại trừ phải tìm tinh thạch, chống lại nguy hiểm của bản thân Vô Tận sơn mạch ra. Còn phải đối mặt với cướp đoạt đến từ học sinh cũ, thậm chí trong những học sinh mới cũng có tranh đoạt lẫn nhau.
Sắc mặt của không ít tân sinh đều trở nên cực kỳ khó xem, cứ như vậy, bọn họ còn có cơ hội chiếm được những tinh thạch này hay sao?
Lỗ Tuấn khoát tay, từng đạo từng đạo lưu quang màu trắng, đột nhiên rơi vào trong tay mỗi một người học viên, từng người một.
Diệp Huyền cúi đầu nhìn xuống, lưu quang màu trắng này là một khỏa bùa chú màu nhũ bạch.
- Ở khu vực này, cách mỗi một khoảng cách sẽ có cường giả của học viện trông coi ở bên cạnh. Khi các ngươi gặp phải nguy hiểm, chỉ cần bóp nát bùa chú màu trắng thì không bao lâu sau sẽ có đạo sư của học viện tới cứu viện. đồng thời cũng mang các ngươi rời khỏi khu vực sát hạch, chỉ có điều tinh thạch ở trên người các ngươi sẽ phải giao ra. Một lần nữa thả lại khu vực ở bên trong, đồng thời cũng mất đi tư cách gia nhập nội viện.
- Đương nhiên, nửa tháng sau thời gian sát hạch vừa đến, các ngươi cũng sẽ phải bóp nát bùa chú trong tay. Khi đó các đạo sư sẽ tự biết vị trí của các ngươi, đồng thời cũng sẽ mang từng người các ngươi ra. Tới lúc ấy, chính là thời điểm xét duyệt tinh thạch trên người các ngươi.
- Đừng tưởng rằng tinh thạch này chỉ vẻn vẹn là bằng chứng để cho các ngươi gia nhập nội viện, chờ sau khi sát hạch kết thúc, chúng ta sẽ căn cứ vào số lượng ngọc bài trên người các ngươi bao nhiêu mà tiến hành khen thưởng.
- Trình độ khen thưởng a. Có thể đưa ra một ví dụ đơn giản, giả như trên người ngươi nắm giữ mười khối tinh thạch, như vậy gần như có thể thu được khen thưởng một gốc linh dược thấp cấp hoặc là đan dược lục phẩm. Hơn nữa là bất kỳ chủng loại inh dược thấp cấp và đan dược lục phẩm nào đó. Chỉ cần là Lam Quang học viện chúng ta nắm giữ là sẽ lập tức khen thưởng.
- Đồng thời ngoại trừ đan dược ra, tinh thạch vẫn có thể đổi thành bí tịch, Huyền binh và tất cả bảo vật khác.
Sau khi Lỗ Tuấn nhàn nhạt dứt lời, tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh. Sau đó ánh mắt cũng trở nên nóng bỏng hừng hực.
Mười khối tinh thạch sẽ tương đương với một gốc linh dược thấp cấp, nói cách khác, một khối tinh thạch sẽ tương đương với một gốc linh dược lục giai hoặc là đan dược ngũ phẩm.
Then chốt, vẫn là câu cuối cùng của Lỗ Tuấn a.
Đối với các học viên ở đây mà nói, linh dược lục giai hoặc là đan dược ngũ phẩm phổ thông chưa chắc đã có bao nhiêu sức hấp dẫn. Thế nhưng bất kỳ chủng loại, như vậy sẽ không phải là bình thường, huống chi, còn có thể hối đoái Huyền binh cùng bí tịch a.
Trong lúc nhất thời trong lòng vô số học viên đều cực kỳ hưng phấn. Thế nhưng cũng đều cực kỳ nghiêm túc, có thể tưởng tượng ra được, đây chính là một hồi so đấu cực kỳ khốc liệt.
- Phía dưới, các ngươi tiến vào trong núi rừng, tiến hành tìm kiếm đi. Nhớ kỹ, phạm vi sát hạch sinh tồn lần này là trong sơn mạch vạn dặm trước mặt các ngươi. Năm mươi viên tinh thạch, tất cả đều ở bên trong khu vực này.
- Đi!
Sưu sưu sưu!
Lỗ Tuấn vừa mới dứt lời, từng người từng người học viên, liếc mắt nhìn nhau, dồn dập tiến vào bên trong dãy núi phía trước, biến mất không còn tăm hơi.
- Lần này, cũng không biết có bao nhiêu học viên có thể thông qua sát hạch.
Thanh Phong khẽ lắc đầu.
- Khó nói, mỗi một lần sát hạch sinh tồn đều rất khó, có quá nhiều biến số. Còn đối với những tân sinh mới tới này mà nói, thứ khó khăn nhất cũng không phải tìm kiếm tinh thạch, mà là làm sao có thể giữ lại tinh thạch trên tay trước mặt học sinh cũ a.
- Đi thôi, bên học sinh cũ kia có lẽ cũng đã xuất phát, chúng ta đến từng địa điểm đi thôi, để xem trong các học viên sẽ xảy ra chuyện gì bất ngờ.
Sưu sưu sưu!
Vừa mới dứt lời, đám người Lỗ Tuấn đã liên tục hóa thành từng đạo từng đạo lưu quang, biến mất ở trong rừng núi.
Vào giờ phút này, ở vị trí ngoài sơn mạch cách nơi đây mấy ngàn dặm.
Có hai lão giả, khí tức thâm trầm đứng ở đó, ở bên cạnh bọn họ có mười thiếu nam thiếu nữ khí thế bất phàm.
Mười người này, trên thân mỗi một người đều tỏa ra khí tức chất phác, lại giống như vực sâu.
- Tề lão, lần sát hạch nội viện này rốt cuộc khi nào thì bắt đầu? Ta đã có chút không thể chờ đợi được rồi, ta muốn gặp gỡ những học muội kia a.
Một tên thiếu niên mặc áo xanh, khóe miệng mang theo nụ cười tà dị, có chút bất cần nói.
- Chiêm Tuấn, yên tâm đi. Hiếm khi có cơ hội đến tham gia sát hạch sinh tồn, lần này bảo đảm ngươi có thể chơi vui vẻ a.
Một gã thanh niên màu da ngăm đen khác, ở giữa hai lông mày mang theo vẻ hưng phấn nói.
- Nghe nói ở ngoại viện trước đây không lâu đã xảy ra một trận đại chiến, vài tên cường giả của Huyền Cơ Tông truy sát một tên tân sinh của học viện chúng ta. Không ngờ lại dám ra tay đánh nhau ở trong Lam Quang học viện chúng ta. Thậm chí còn hủy hoại một lượng lớn kiến trúc, dường như tên tân sinh kia cũng tham gia sát hạch nội viện lần này a. Nhân vật như vậy, ta thực sự muốn mở mang tầm mắt nha.
- Tên kia gọi là Huyền Diệp, là tân sinh vừa mới vào học năm nay. Không ngờ lại làm náo loạn ngoại viện. Nếu như để cho ta gặp hắn, nhất định sẽ dạy dỗ hắn một trận.
Chương 889 Tranh cướp tinh thạch (2)
- Hừ, còn có Huyền Cơ Tông kia nữa, không ngờ lại dám ra tay đánh nhau ở trong Lam Quang học viện chúng ta. Đáng tiếc nội viện và ngoại viện, cũng không ở cùng nhau, bằng không những người kia của Huyền Cơ Tông há có thể bình yên rời đi?
Mười người này, nghiễm nhiên là đệ tử nội viện của Lam Quang học viện, là học viên lần này tham gia sát hạch sinh tồn. Mỗi một người đều rất là kiêu ngạo, ngữ khí bá đạo.
Mọi người trò chuyện, trên tay một lão giả đột nhiên xuất hiện một cái lệnh bài, hắn cúi đầu liếc mắt nhìn qua, ánh mắt lập tức sáng ngời.
- Được rồi, sát hạch sinh tồn đã bắt đầu rồi, các ngươi có thể tự thân hành động.
Hai lão giả nhìn nhau, thanh âm vừa mới dứt thì đồng thời trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm hơi.
- Đi!
- Săn bắn đã bắt đầu rồi!
Từng đạo thanh âm hưng phấn vang lên, mười bóng người, từ mỗi một phương hướng, nhanh chóng lướt vào núi rừng.
Ở vị trí rừng rậm nơi tân sinh tiến vào, Diệp Huyền và Đông Phương Tử Ti đang nhanh chóng tiến lên vào bên trong núi rừng.
Toàn bộ núi rừng, tràn ngập khí tức viễn cổ, các loại cây cối to cao san sát nhau, mơ hồ còn có tiếng các loại thú hống từ phía xa xa truyền đến.
Sau khi biết quy tắc sát hạch sinh tồn, rất nhiều tân sinh quen thuộc nhau đều đoàn kết ở cùng nhau một cách tự nhiên. Dù sao thứ mà bọn họ phải đối mặt, ngoại trừ nguy hiểm của bản thân sơn mạch ra còn có các học sinh cũ.
- Huyền Diệp, nếu các đạo sư sắp xếp năm mươi viên tinh thạch, chắc chắn sẽ không đặt ở một ít địa phương tương đối an nhàn. Dựa theo suy đoán của ta, rất có thể bọn họ sẽ đem tinh thạch đặt ở một ít sào huyệt của yêu thú, hoặc là những nơi nguy hiểm khác.
Trong lúc phi hành, Đông Phương Tử Ti mở miệng nói.
Diệp Huyền gật gù, trên thực tế, ý nghĩ của hắn gần như giống của Đông Phương Tử Ti.
Nếu như hắn là đạo sư học viện thì hắn cũng sẽ chọn nơi như thế này.
- Năm mươi viên tinh thạch, nếu như muốn chiếm được mười viên trong đó, như vậy đã có thể từ trong Lam Quang học viện lấy được một gốc linh dược cấp thất giai vương cấp, đã như vậy, lần sát hạch sinh tồn này, ta chí ít cần cũng phải chiếm được mười viên tinh thạch trở lên.
Trong lòng Diệp Huyền nghĩ như thế, hồn thức mãnh liệt phát tán ra.
Sưu!
Hồn thức cường hãn của Diệp Huyền ở bên trong núi rừng này trực tiếp tràn ngập ra hơn trăm dặm, tất cả mọi thứ trong phạm vi trăm dặm, đều hiện ra rõ ràng ở trong đầu của Diệp Huyền.
Nơi đó có một đầu Thương lang ngũ cấp!
Ở bên trong cảm nhận của hắn, một đầu Thương lang ngũ cấp đã xuất hiện ở bên trong cảm nhận của hắn.
Thân thể Diệp Huyền khẽ ngoặt một cái, lao đi về vị trí của Thương lang ngũ cấp.
Huyền Diệp đang làm cái gì vậy? Trong lòng Đông Phương Tử Ti mang theo nghi hoặc, nhưng vẫn đuổi theo.
Chỉ chốc lát sau, đầu Thương lang ngũ cấp kia xuất hiện ở trong tầm mắt của Diệp Huyền.
Oanh ầm!
Thương lang ngũ cấp đối với Diệp Huyền hiện tại mà nói, không có chút uy hiếp đáng kể nào. Chỉ chốc lát sau, Thương lang cả người vết thương đầy rẫy, đã bị Diệp Huyền đè xuống mặt đất, không thể động đậy.
Tay phải Diệp Huyền chống lên đầu của Thương lang, lực lượng Thôn Phệ võ hồn mịt mờ tiến vào trong cơ thể của Thương lang, đồng thời cũng triển khai ngự thú quyết. Chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt, đầu Thương lang kia đã bị Diệp Huyền nô dịch.
Buông tay ra, Thương lang ngũ cấp cong đuôi, ảo não rời đi.
- Huyền Diệp, ngươi không giết nó sao?
Đông Phương Tử Ti có chút ngạc nhiên.
Nàng không hiểu hành động của Diệp Huyền, vừa nãy chạy đi, Diệp Huyền đột nhiên tìm tới đầu Thương lang này. Lại trấn áp nó, thế nhưng mà cuối cùng lại không đánh giết.
- Đi.
Diệp Huyền không có giải thích, mà là thả người lao đi về nơi sâu xa trong sơn mạch.
Đông Phương Tử Ti lắc lắc đầu, chỉ đành theo sát phía sau.
Từ lúc nàng vừa bắt đầu đi theo Diệp Huyền thì Diệp Huyền đã nói cùng nàng. Muốn theo hắn thì có thể, thế nhưng nhất định tất cả đều phải nghe hắn chỉ huy.
Ước chừng một khắc sau, Diệp Huyền đã đi tới trước hang động một to lớn.
Từng trận gió tanh từ bên trong huyệt động kia lan truyền ra, mang theo yêu phong nhàn nhạt.
Hai mắt Đông Phương Tử Ti sáng ngời:
- Huyền Diệp, nơi này dường như là hang động của một yêu thú nào đó. Nhìn khí tức để lại ở bên ngoài hang động, rất có thể là yêu thú lục giai, nói không chừng bên trong sẽ có tinh thạch, chúng ta có nên đi vào hay không?
Đối với việc Diệp Huyền có thể tìm kiếm hang động của yêu thú lục giai chuẩn xác như vậy, Đông Phương Tử Ti có chút kinh ngạc, đồng thời cũng hưng phấn không ngớt.
Ở miệng huyệt động, Diệp Huyền khẽ ngửi một cái, lông mày nhất thời nhíu lại.
Ngoại trừ khí tức yêu thú nhàn nhạt ra, từ bên trong huyệt động này còn lan truyền ra mùi máu tanh nhàn nhạt.
Xem ra đã bị người ta nhanh chân đến trước.
Diệp Huyền cau mày.
Hắn biết rõ, muốn thu được một lượng lớn tinh thạch, bằng vào lực lượng của một người như hắn, nhất định có hạn.
Mà ở tìm kiếm đồ vật bên trong rừng núi, không có người nào rõ ràng hơn so với yêu thú sinh trưởng ở trong dãy núi này.
Bởi vậy lúc trước hắn mới trực tiếp tìm tới một đầu Thương lang ngũ cấp, sau khi nô dịch nó, hắn mới biết được một ít tin tức ở gần đây.
Ở trong khu vực của đầu Thương lang này, mạnh nhất chính là một đầu Giác Lân Mãng lục giai. Mà nếu đạo sư của Lam Quang học viện sắp xếp sát hạch, rất có thể sẽ đem tinh thạch đặt ở trong hang động của Giác Lân Mãng. Vì lẽ đó cho nên hắn một đường hăng hái tới đây.
Chỉ là chờ tới khi hắn đi tới miệng huyệt động thì lại phát hiện ta, hang động của Giác Lân Mãng này lại bị người ta nhanh chân đến trước.
Hắn không có đi vào, mà trực tiếp đem hồn thức thẩm thấu vào trong đó, quả nhiên đã phát hiện ra mấy tên học viên, cùng với thi thể Giác Lân Mãng ở bên trong.
- Ha ha ha, vận may của chúng ta quả thực không tồi a. Không nghĩ tới tùy tiện gặp phải sào huyệt của một đầu yêu thú lục giai thì lại có một khối tinh thạch.
Một tên thanh niên cầm trong tay một khối tinh thạch, cười ha ha nói.
Ở bên cạnh hắn, ba tên thanh niên khác cũng vui sướng cười to lên.
- Giác Lân Mãng này cũng thật là đáng sợ, cũng còn may bốn người chúng ta liên thủ, bằng không muốn đánh giết nó, quả thực sẽ tốn rất nhiều sức lực.
Mấy người vừa nói, vừa ra ngoài hang động.
- Huyền Diệp, chẳng lẽ chúng ta không đi vào hay sao?
Đông Phương Tử Ti thấy Diệp Huyền đứng lặng bất động ở cửa động, nàng không nhịn được nghi hoặc hỏi.
- Bên trong có người.
Diệp Huyền lạnh nhạt nói.
- Có người?
Đông Phương Tử Ti ngẩn ra.
Chương 890 Mỗi người đi một ngả (1)
Khi đi tới hang động, huyền thức tứ phẩm của nàng ngay lập tức kéo dài và tiến vào bên trong. Thế nhưng bởi vì yêu khí của Giác Lân Mãng cho nên làm cho huyền thức của nàng, căn bản không thể thăm dò được món đồ gì.
Đông Phương Tử Ti lập tức cảnh giác, ngưng thần nhìn phía trong huyệt động.
Nếu là những người khác, có lẽ nàng sẽ cho rằng, đối phương đang khoác lác a.
Ở trong ánh mắt của Đông Phương Tử Ti, một lát sau, có vài đạo bóng người hưng phấn từ trong hang động chậm rãi đi ra.
- Các ngươi...
Bốn người mang theo vẻ mặt hưng phấn trong nháy mắt dại ra.
- Giao ra tinh thạch các ngươi đạt được a.
Ở miệng huyệt động, Diệp Huyền từ tốn nói.
- Tinh thạch gì? Chúng ta không biết?
Trên mặt bốn người tràn ngập vẻ cảnh giác.
Dứt lời, bốn người xoay người định rời đi.
Phanh!
Thân thể Diệp Huyền hơi động, ngăn ở trước mặt bốn người:
- Giao ra tinh thạch, các ngươi sẽ được đi, bằng không, ta sẽ tự mình động thủ.
- Huyền Diệp, ngươi không nên khinh người quá đáng.
Trong bốn người, thanh niên đầu lĩnh bốn người phẫn nộ nói.
Nếu như là học viên mới bình thường, bốn người bọn họ đã sớm không khách khí động thủ rồi.
Nhưng đối mặt với Diệp Huyền ở trong cuộc thi vòng loại dễ dàng đào thải Trữ Kiếm và Phùng Quang, trong lòng bốn người vẫn thấp thỏm không ngớt.
- Nhìn dáng dấp của các ngươi là không muốn nộp?
Diệp Huyền lắc đầu một cái.
Hắn cũng không muốn phí lời, trọng kiếm ở bên hông đột nhiên ra khỏi vỏ.
Phanh!
Độc Tài Chi Kiếm khủng bố ở trong hư không vẽ ra một đạo kiếm ảnh sáng như tuyết, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt thanh niên đầu lĩnh.
- Quá làm càn.
- Huyền Diệp, ngươi cho là bốn người chúng ta sợ ngươi sao.
- Lưu ca, chúng ta liều mạng.
- Ta không tin, bốn người chúng ta còn không đối phó được với một mình ngươi.
Bốn tên thanh niên giận tím mặt, theo tiếng rống giận dữ vang lên, từng người đều hung hãn ra tay.
Đông Phương Tử Ti ở bên cạnh cũng bận bịu xuất ra vũ khí, tiến lên hỗ trợ.
Ầm!
Tiếng nổ kịch liệt vang rền, bốn đạo kiếm ảnh mông lung đột nhiên sáng lên, lại trong nháy mắt biến mất.
Sưu sưu!
Đối diện, bốn tên tân sinh liên tục thổ huyết, sắc mặt tái nhợt lùi về phía sau.
Một chiêu!
Bốn người tấn công vẫn còn chưa tới được trước mặt Diệp Huyền thì đã bị đánh bại.
- Các ngươi ngoan ngoãn giao ra tinh thạch, như vậy sẽ có thể rời đi. Bằng không, ta không ngại để cho các ngươi mất đi tư cách tiếp tục sát hạch.
Diệp Huyền tra trọng kiếm vào vỏ, sắc mặt lãnh đạm nói.
Hắn không muốn ở lãng phí thời gian trên thân bốn người này mà trực tiếp sử dụng thực lực cường hãn của bản thân.
Mặc dù hôm nay hắn mới chỉ ngũ cấp tam trọng, thế nhưng bất kể là Huyền lực hay là công pháp các loại võ thuật đều vượt xa bốn tên tân sinh lục giai nhất trọng này.
Thậm chí nếu như hắn đồng ý, đủ để khiến cho bốn người trong nháy mắt ngã xuống.
- Chuyện này...
- Không thể.
Vẻ mặt bốn người dại ra, sắc mặt chấn động, khóe miệng có chút khổ sở.
Bọn họ không nghĩ tới, mình dĩ nhiên lại bị bại nhanh như vậy. Ở trước mặt Huyền Diệp kia, ngay cả cơ hội ra tay cũng không kịp mà đã thua trận.
Tuy rằng ở trên cuộc thi vòng loại đã từng nhìn thấy điểm đáng sợ của Diệp Huyền. Thế nhưng khi chân chính giao thủ, bọn họ mới thực sự hiểu rõ chênh lệch giữa mình và đối phương.
- Ngươi thắng.
Thanh niên đầu lĩnh kia cay đắng nở nụ cười, ném ra một khối tinh thạch rồi có chút cô đơn rời đi.
- Chuyện này...
Vừa nãy Đông Phương Tử Ti muốn giúp đỡ, thế nhưng vừa mới xuất ra vũ khí thì đã bất đắc dĩ nở nụ cười, đem vũ khí thu về.
- Không sai.
Diệp Huyền thưởng thức tinh thạch trong tay, gật gù.
Khối tinh thạch hình vuông này, chính là khối tinh thạch mà Lỗ Tuấn đạo sư nói, trong đó có một đạo phù văn cổ điển, không ngừng lập lòe.
Hai mắt Diệp Huyền bắn ra điện mang, thần thức tràn ngập vào bên trong tinh thạch.
- Ồ, bùa chú này lại có hiệu quả che đậy khí tức.
Diệp Huyền quan sát kỹ tinh thạch, khẽ cau mày, chợt hắn nở nụ cười nói:
- Có điều những chuyện này đối với ta mà nói, tất cả đều là vô dụng.
Hắn đem ngón trỏ điểm lên trên tinh thạch kia, trong nháy mắt đã có từng đạo từng đạo quang mang ngang dọc xuất hiện. Các loại quang mang lập lòe, cấm chế trong đó hiện ra, có một loại cảm giác hoa cả mắt.
Phanh!
Cuối cùng, Diệp Huyền đưa tay thu hồi lại.
Đông Phương Tử Ti ở bên cạnh từ lâu đã trợn mắt há hốc mồm.
- Khí tức của Tinh thạch này ta đã nắm giữ, chỉ là loại khí tức này bị phong ấn ở bên trong cương tinh, bằng vào hồn thức, vẫn rất khó có thể tìm đến a.
Diệp Huyền lẩm bẩm nói nhỏ.
Lúc trước hắn hành động, kỳ thực chính là đem tinh thạch này phân giải ra, thông qua khí tức của tinh thạch mà chậm rãi đi tìm.
Chỉ tiếc, trải qua quan sát thì Diệp Huyền mới phát hiện ra, khí tức mà tinh thạch này tản mát ra vô cùng yếu ớt, cho dù là hồn thức của hắn nhất định phải ở khoảng cách vô cùng gần thì mới có thể nhận biết được.
- Đúng rồi, có biện pháp.
Đột nhiên, ánh mắt Diệp Huyền sáng ngời, duỗi tay một cái.
Chít chít!
Tiểu Tử Điêu bị hắn kéo lỗ tai ra ngoài, bộ dáng phẫn nộ, phẫn uất.
Hóa ra vừa nãy Tiểu Tử Điêu đang ở bên trong linh sủng nang nghỉ ngơi, lại bị Diệp Huyền lập tức ôm ra, khiến cho nó rất là phẫn nộ.
Thế nhưng chờ nó quan sát được hoàn cảnh chung quanh, trên mặt Tiểu Tử Điêu lại lộ ra một tia nghi hoặc, bắt đầu đánh giá bốn phía.
- Ngươi nói nơi này, có một loại cảm giác khiến cho ngươi vô cùng thoải mái sao?
Diệp Huyền từ trên người Tiểu Tử Điêu cảm nhận được một loại tâm tình như vậy.
Hắn không khỏi đăm chiêu.
Vô Tận sơn mạch là đại bản doanh của các yêu thú, cho nên có lẽ thực sự có chỗ độc đáo của nó.
Có thể ở bên trong núi rừng này có một loại khí tức nào đó có thể làm các yêu thú hoặc là huyền thú vô cùng thân cận.
Chỉ có điều hắn lôi Tiểu Tử Điêu ra ngoài ucnxg không phải là để nó cảm ứng luồng khí tức này.
Chít chít!
Diệp Huyền kéo Tiểu Tử Điêu đến trước mặt tinh thạch, để cho nó cảm thụ khí tức ở trên bề mặt.
Đối với bảo vật Tiểu Tử Điêu có một loại phương pháp phân biệt đặc biệt, có thể ở một nơi tương đối xa cảm nhận được khí tức của nó.
Vừa mới bắt đầu Tiểu Tử Điêu còn không muốn, nhưng ở dưới sự cưỡng bức dụ dỗ của Diệp Huyền, cuối cùng nó vẫn phải ngoan ngoãn khuất phục.
Đứng ở trên bả vai của Diệp Huyền, Tiểu Tử Điêu ngửi ngửi một hồi. Một lát sau nó ra vẻ như ông cụ nót, móng vuốt nhỏ chỉ xéo về phía trước, hiển nhiên đã có phát hiện gì đó.