• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 156 Hắn là chó điên

- Ha ha ha!

Trong tiếng cười lớn, Diệp Triển Vân toàn thân chiến ý sôi trào bước ra, trên người của y có huyền khí nồng đậm bốc lên, phát ra khí tức đáng sợ.

- Nhị đệ!

- Nhị ca!

Cảm nhận được khí thế hùng hậu trên người Diệp Triển Vân, mấy người Diệp Triển Hùng lập tức đều kinh ngạc ngây người.

Lúc trước khi bọn họ vừa tới hiệp hội luyện dược sư, nghe Diệp Huyền nói y đang bế quan, trong lòng mấy người còn có chút không dám tin, nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy Diệp Triển Vân thì sự nghi ngờ trong lòng của mấy người đều tan biến, nhưng lại càng thêm chấn kinh.

Bốn ngày, bọn họ tới Lam Nguyệt thành chỉ mới có bốn ngày mà thôi.

Diệp gia đã triển khai hợp tác toàn diện cùng hiệp hội luyện dược sư, còn Diệp Triển Vân thì cũng từ một phế nhân trực tiếp khôi phục lại thành địa võ sư nhị trọng, biến hoá cỡ này lớn tới mức khiến cho người ta không dám tin.

- Phụ thân của Huyền thiếu cũng là một nhân vật không tầm thường.

Hội trưởng Hoa La Huyên lặng lẽ nhìn mọi thứ, trong lòng thầm nhủ.

Một vị cường giả địa võ sư nhị trọng, ngay lúc y vừa đi ra lại mang tới cảm giác khiến lão cảm thấy như bị chèn ép, bao nhiêu năm qua ở Lam Nguyệt thành chuyện này hoàn toàn chưa từng xảy ra.

Cho dù là Lâm Hùng có võ hồn đã đột phá tới nhị tinh đi nữa thì cảm giác của gã mang tới cho mình lúc trước căn bản không đáng sợ bằng Diệp Triển Vân.

Loại áp bách này cũng không phải chỉ áp bách bởi huyền khí, mà là trên khí thế, loại khí phách chỉ có những người có nội tâm thật sự cường đại, đã nhìn quen phong vân và sinh tử mới có thể bày ra.

- Vương gia này đắc tội với Diệp gia quả thực là tới số rồi.

Hoa La Huyên cười nhạt một cái.

Thân là một luyện dược sư cung đình, hội trưởng hiệp hội luyện dược sư phân bộ Lam Nguyệt thành của vương quốc, đối với hưng suy của một gia tộc nho nhỏ, lão cũng không quan tâm lắm.

Hôm nay là ngày tổ chức yến hội ở phủ thành chủ, sau khi Diệp Triển Vân xuất quan thì mấy người của Diệp gia đều đã chuẩn bị xong trang phục, chờ tới yên hội buổi tối.

Rất nhanh liền tới buổi tối, khách khứa kéo tới phủ thành chủ đông nườm nượp, những người tới tham dự đều là hào cường quý tộc và cao thủ đại tộc trong Lam Nguyệt thành.

Phủ thành chủ nằm ở vị trí địa lý tốt nhất ở Lam Nguyệt thành, cũng là khu vực phồn hoa nhất, kiến thức hùng vĩ, những gia tộc khác ở Lam Nguyệt thành căn bản không cách nào sánh nổi.

Bất luận những gia tộc khác ở Lam Nguyệt thành có khổng lồ tới mấy thì vẫn bị phủ thành chủ tiết chế, đây chính là quyền uy.

Trước phủ thành chủ có không ít những người trẻ tuổi trong gia tộc đi theo trưởng bối tới dự tiệc, yến hội mỗi năm một lần của phủ thành chủ chính là cơ hội để mọi người giao lưu tình cảm và lôi kéo nhân tình với nhau.

- Nơi này chính là phủ thành chủ sao?

Nhìn thấy phủ đệ to lớn này khiến cho mấy người Diệp Triển Hùng cũng cảm thấy kích động.

Bao nhiêu năm nay, mặc dù Diệp gia cũng có thể xưng là hào cường ở Lam Nguyệt thành, nhưng cũng chỉ có thể xem như dân nông thôn quê mùa mà thôi, không cách nào dung nhập vào giới quý tộc của Lam Nguyệt thành, lần này, Diệp gia bọn họ rốt cuộc cũng có tư cách tham gia yến hội của phủ thành chủ rồi.

- Huyền thiếu?

Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói hưng phấn truyền tới, một tên béo ục ịch lập tức chạy tới trước mặt Diệp Huyền, không phải tên béo Trần Tinh thì còn có thể là ai.

- Ha ha, rốt cuộc cũng gặp lại ngươi rồi, Huyền thiếu ta nói cho ngươi biết, nửa tháng trước bản tam thiếu đã đột phá thất mạch rồi, oa ha ha ha.

Trần Tinh mặt mũi đắt ý, chỉ thiếu viết luôn hai chữ ‘kiêu ngạo’ trên mặt mà thôi.

Cũng khó trách vì sao gã lại hưng phấn như vậy, bởi vì từ sau khi gã đột phá thất mạch xong thì địa vị trong tộc cũng tăng lên không ít, các vị thúc thúc bá bá nhìn thấy gã thì thái độ cũng hiền hoà hơn, thậm chí ngay cả gia gia cũng thường xuyên gọi gã tới để chỉ điểm cho gã tu luyện.

Dù sao thì với tốc độ của Trần Tinh bây giờ thì chuyện sang năm đột phá võ sĩ linh võ cảnh, tiến vào Huyền Linh học viện cũng là chuyện hiển nhiên, địa vị của gã trong gia tộc cũng lập tức cao hơn.

Chuyện khác không nói, chỉ riêng như yến hội ở phủ thành chủ này, trước kia Trần Tinh căn bản không có tư cách tham gia, nhưng lần này gã lại được chọn cùng với những đệ tử đã bắt đầu quản chuyện làm ăn của gia tộc, được tộc trưởng đưa tới đây.

- Huyền thiếu, mấy vị này chính là bá phụ đây sao.

Trần Tinh nhìn thấy mấy người Diệp Triển Vân thì ngoan ngoãn chào hỏi.

Sau khi biết được thân phận của Trần Tinh chính là đệ tử của Trần gia, một trong tam đại gia tộc xong thì mấy người Diệp Triển Hùng cũng mỉm cười gật đầu.

- Trần Tinh, ngươi đang làm gì đó?

Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh đột nhiên truyền tới.

Vài người thiếu niên cùng đi vào phủ thành chủ với Trần Tinh, tuổi chừng hai mươi ở cách đó không xa đang bước tới.

Người dẫn đầu mắt sắc như chim ưng, một thân hắc bào, nhìn mấy người Diệp Huyền với ánh mắt cao cao tại thường, trong mắt toát ra vẻ cảm giác ưu việt trắng trợn.

- Trần Trí đường ca, đây chính là Diệp Huyền bằng hữu của ta ở Tinh Huyền học viện, mấy vị này là trưởng bối của hắn.

- A? Đây chính là Diệp Huyền của Diệp gia đã phế đi tiểu tử Vương gia và Chu gia gây xôn xao Lam Nguyệt thành sao?

Người nọ khinh khỉnh nhìn mấy người Diệp Huyền.

- Trần Tinh, không phải ta nói ngươi, nhưng ngươi thân là đệ tử Trần gia ta, đừng có luôn chơi chung với những kẻ không ra gì.

Nói xong, thiếu niên này cũng không nhìn mấy người Diệp Huyền mà xoay người đi vào phủ thành chủ.

Mấy người Diệp Triển Hùng lập tức biến sắc.

Tên đệ tử thế gia này thật quá cuồng vọng.

Sắc mặt của Trần Tinh cũng trở nên vô cùng khó coi, vội vàng xin lỗi:

- Xin lỗi các vị thúc bá, Huyền thiếu, mọi người đừng giận, đường ca ta như chó điên vậy, hắn là cố ý kiếm chuyện với ta, khụ khụ, chủ yếu là hào quang của tam thiếu gia ta gần đây chiếu sáng khắp gia tộc, cho nên khiến một vài con chó điên tới cắn càn, các ngươi đại nhân đại lượng, đừng so đo với chó điên làm gì. Tuy rằng bây giờ ta vẫn không phải là gia chủ Trần gia, nhưng mấy năm nữa vị trí gia chủ khẳng định không thoát được, ta còn nghe nói, Diệp gia nhân tài xuất hiện lớp lớp, anh vũ thần tuấn, tuyệt đối là lợi hại nhất của nhất.

- Những lời này là do chính miệng tộc trưởng Trần gia nói ra, ừm, đương nhiên ta bây giờ chính là tộc trưởng tương lai.

Lời Trần Tinh nói ra khiến cho mấy người Diệp Triển Hùng muốn bật cười.
Chương 157 Chó điên sủa bậy (1)

Người bạn này của Huyền nhi đúng là thú vị, lại còn nói đường ca của mình là chó điên, bất quá xem tình hình ban nãy thì nói chẳng sai chút nào.

Đối với lời nói của một tên nhóc con, mấy người Diệp Triển Hùng đương nhiên sẽ không để trong lòng, nhưng từ biểu hiện của tên Trần Trí nọ thì bọn họ cũng đã nhìn ra, tuy rằng gần đây thanh danh của Diệp gia bọn họ ở Lam Nguyệt thành rất nổi, nhưng ở trong mắt của một vài đại gia tộc thì vẫn không đủ nhìn.

Diệp Huyền bọn họ tới xem như cũng khá trễ, lúc này trong đại sảnh yến hội đã có không ít người, những người này phần lớn đều tụ lại với nhau, trò chuyện vui vẻ cùng nhau, nhìn qua vô cùng náo nhiệt.

Mấy người Diệp Triển Hùng vừa đi vào thì lập tức dẫn tới sự chú ý của không ít người.

- A, mấy người kia là ai? Yến hội trước kia hình như chưa từng gặp qua, chẳng lẽ là gia tộc vừa mới phất lên nào đó sao?

- Ha ha, mấy người kia ngươi cũng không biết sao? Thiếu niên kia chính là Diệp Huyền của Diệp gia trước đây không lâu đã khiến cả Lam Nguyệt thành xôn xao, vậy xem ra, những người bên cạnh hắn là người của Diệp gia rồi.

- Cái gì, Diệp gia? Chính là những người đã diệt sát Huyết Đao trại sao? Chẳng trách có thể được nhận thiệp mời của phủ thành chủ, bất quá ta nghe nói bọn họ đã đắc tội Vương gia và Chu gia, cư nhiên còn dám tới.

- Cái ngươi xem một tên tiểu tử Trần gia đang đi cùng với bọn họ kìa, chẳng lẽ là Diệp gia này có Trần gia chống lưng sao?

Nguyên một đám khách mời tụ tập cùng nhau bàn tán xì xào, liên tục đưa mắt nhìn qua.

Vốn có một ít khách khứa nhìn thấy có người lạ tới thì muốn đi lên chủ động chào hỏi, bất quá sau khi nghe nói đây chính là Diệp gia đã từng đắc tội Chu gia và Vương gia thì cả đám liền dừng bước.

Đồng thời cũng có không ít gia tộc lộ ra vẻ xem thường.

Trong lòng đám bọn họ đều tự xưng trên người mình chảy dòng máu cao quý nhất, một vài tên quê mùa ở nông thôn muốn dung nhập vào thế giới của bọn họ, không phải cứ làm một hai việc là được.

Mấy người Diệp Triển Hùng thấy tình hình như vậy thì cũng không quan tâm, trực tiếp đi vào trong đại sảnh, cầm lấy một ly rượu trên bàn, tìm chỗ ngồi xuống.

Bọn họ tới đây quả thực là để kết giao với những gia tộc khác, nhưng cũng không làm mấy chuyện lấy mặt nóng dán mông lạnh làm gì.

Ngay tại lúc mấy người Diệp Huyền vừa ngồi xuống thì trong phòng yến hội chính ở phía trước liền có một đạo mục quang lạnh lẽo bắn tới.

- A?

Mấy người Diệp Huyền đều cảm giác được, cho nên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong phòng yến hội có một nam tử đang lạnh lùng nhìn qua, Vương Việt thì cung kính ngồi phía sau gã, đây chính là mấy người Vương Hải, Vương Tuyên của Vương gia.

Đặc biệt là Vương Tuyên, ánh mắt hung tợn tàn nhẫn, ánh mắt kia như muốn xé xác mấy người Diệp Huyền thành nhiều mảnh.

Ngồi ở phía đối diện với Vương gia chính là một trung niên nam tử cũng liếc mắt nhìn mấy người Diệp Huyền, Chu Ngạn thì cung kính đứng sau lưng gã, người này chính là Chu Thông gia chủ Chu gia.

Ngoài ra, mấy người Trần Lâm gia chủ Trần gia cũng nhìn qua đây, giống như muốn nhìn thật rõ gia tộc vừa mới quật khởi này.

- Hừ, vị trí ở trong này không phải là các ngươi có thể ngồi, một đám nông dân quê mùa, chỗ của các ngươi phải là ở chỗ kia.

Đột nhiên một tiếng quát lạnh vang lên, một thanh niên hơn hai mươi tuổi đi tới từ chỗ của Vương gia, nghênh ngang đi tới trước mặt mấy người Diệp gia, nói vẻ khinh miệt.

Chỉ thấy gã đưa tay chỉ về góc khuất nhất ở trong đại sảnh.

Cả đại sảnh yến hội này phân ra làm hai sảnh, chủ yến sảnh có tám cái bàn dài, những người có thể đi vào trong đó đều là tộc trưởng của các đại gia tộc, những người có thân phận hiển hách ở Lam Nguyệt thành.

Còn sảnh phụ thì chính là dành cho một vài gia tộc nhỏ và rất nhiều tuỳ tùng ngồi.

Chỗ mà thanh niên kia chỉ chính là vị trí kém nhất ở trong đại sảnh này, nói cách khác, đó chính là nơi dành cho tuỳ tùng của các đại gia tộc cũng tốt hơn bọn họ.

Nhất thời, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía này, tựa tiếu phi tiếu xem trò hay.

Thanh niên này là đệ tử ưu tú nhất trong đời thứ ba của Vương gia, tên là Vương Quân, nếu như nói hành động này của gã không được sự cho phép của gia chủ Vương Hải thì mọi người chắc chắn không tin.

Cho nên có thể thấy, oán niệm của Vương gia đối với Diệp gia sâu tới mức nào, cư nhiên không chừa chút mặt mũi, trực tiếp cho đệ tử tới làm nhục Diệp gia ở yến hội của phủ thành chủ.

- Vương Quân, đây là yến hội của phủ thành chủ, không tới phiên ngươi khoa tay múa chân.

Không đợi người của Diệp gia nói năng gì thì Trần Tinh đã lên tiếng:

- Thật là bắt chó đi cày thích xen vào việc của người khác, ăn no rỗi việc.

Sắc mặt của Vương Quân trầm xuống, đang định mở miệng.

- Trần Tinh ngươi lại đây cho ta, ghế của Trần gia ở trong này.

Trần Trí ngồi trên ghế của Trần gia đột nhiên mở miệng khiển trách.

- Trần Trí, ta gọi ngươi một tiếng đường ca không có nghĩa là phải nghe lời ngươi, ngươi là cái thá gì? Ta muốn ngồi ở đâu thì ngồi đó, ngươi quản được sao?

Trần Tinh khinh thường nói.

- Ngươi….

Trần Trí giận tím mặt, tức giận tới mức siết chặt hai tay.

Gã là người xuất sắc nhất trong đời thứ ba của Trần gia, luôn lấy vị trí gia chủ làm mục tiêu, không ngờ gần đây Trần Tinh đột nhiên quật khởi khiến cho trong lòng gã sinh ra cảm giác nguy hiểm.

Cho nên Trần Trí thường xuyên dùng thân phận đường ca để dạy dỗ Trần Tinh, Trần Tinh trước kia luôn khún núm nghe lời, không ngờ hôm nay lại thay đổi thái độ hẳn.

Hơn nữa lại còn cãi lời của gã ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, lập tức khiến cho gã giận tới mức mặt mày đỏ bừng, toàn thân run run.

- Gia chủ, ngươi xem đi, tiểu tử Trần Tinh này còn ra thể thống gì nữa, đi cùng với Diệp gia như vậy không phải là muốn để cho Trần gia ta đắc tội với Vương gia và Chu gia sao?

Trần Trí thẹn quá hoá giận, quay sang cáo trạng với gia chủ.

Mọi người đều cảm thấy nghi hoặc, Diệp gia còn chưa xích mích với Vương gia mà đệ tử Trần gia đã tự xích mích với nhau rồi sao?

Trần Lâm khó chịu liếc mắt nhìn Trần Trí:

- Đệ tử Trần gia ta không e ngại bất kỳ gia tộc hay kẻ nào hết, ngươi gọi Trần Tinh về chẳng phải sẽ khiến người khác cho rằng Trần gia ta sợ hãi Vương gia sao?

- Đây….

Trần Trí bị gia chủ Trần Lâm nhìn như vậy thì tâm thần lập tức run lên, toàn thân thoáng cái ướt đẫm mồ hôi lạnh, im lặng cúi đầu không dám nói gì nữa.
Chương 158 Chó điên sủa bậy (2)

- Ha ha, để cho người ngoài ra mặt giùm, Diệp gia các ngươi chỉ có chút tiền độ ấy thôi, bọn quê mùa quả nhiên chính là quê mùa, không lên nổi mặt bàn.

Vương Quân khinh thường cười lạnh.

- Đây là vãn yến của thành chủ đại nhân đúng không? Sao ta lại nghe thấy chó điên sủa bậy trong này thế này?

Diệp Huyền gắp một con tôm, bỏ vào trong miệng từ từ nhấm nháp, ngữ khí nhẹ tênh.

- Ngươi nói cái gì?

Vương Quân chỉ tay về phía Diệp Huyền, tức giận quát:

- Đám mọi rợ quê mùa, quả nhiên thô bỉ…

Lúc gã đang nói chuyện thì chỉ thấy Diệp Huyền lấy một viên thịt ở trên bàn, vẫy nhẹ cái nĩa trong tay quăng viên thịt ra, viên thịt vèo một cái phá không mà đi, giống như có mắt vậy, bay tọt vào trong miệng Vương Quân đang há ra mắng chửi.

Vương Quân đang mắng hăng say, sau đó nhìn thấy một bóng đen nho nhỏ bay tới, lập tức hoảng sợ, vội vàng lùi lại muốn tránh đi.

- Ực!

Chợt thấy bóng đen này đột nhiên tăng tốc, vèo một tiếng bay tuột vào trong cổ họng của gã.

- Không xong… là thuốc độc, ngươi dám mưu hại ta….

Vương Quân sợ tới mức hồn phi phách tán, hai tay bưng lấy cổ họng, không ngừng lùi lại sau, hai mắt trừng lớn, mặt mũi đỏ bừng lên, không ngừng nôn khan.

Phụt!

Viên thịt rốt cuộc cũng bị đẩy ra rơi xuống đất.

Diệp Huyền thản nhiên nhấp một ngụm rượu ngon, lạnh giọng nói:

- Ha ha, hoá ra là chó điên tới xin ăn, sao hả, lẽ nào thịt viên không ngon? Hay là muốn để dành mang về cho chủ của ngươi ăn? Quả nhiên là chó ngoan.

- Ngươi muốn chết!

Vương Quân tức giận tới mức cả người đều run lên, siết chặt nắm đấm kêu răng rắc, khí tức võ sư nhị giai trên người gã nháy mắt dâng lên, giống như sóng biển cuồn cuộn, áp xuống người Diệp Huyền.

Gã đã chuẩn bị tốt để ra tay rồi, nhất định phải đánh gãy hai chân Diệp Huyền, khiến cho Diệp Huyền quỳ xuống xin lỗi gã.

Diệp Huyền bưng ly rượu, bị khí thế của Vương Quân áp xuống nhưng không hề hấn gì, hắn nhướng mắt một cái, khinh thường cười lạnh:

- Ái chà, chó điên tức giận rồi, đúng là có chút máu điên đó. Bất quá nơi này là yến hội của phủ thành chủ, không phải là ta xem thường ngươi, có gan thì ngươi thử động thủ với ta xem.

- Tên nhãi nhép chết tiệt, ngươi muốn chết!

Trong đầu Vương Quân chỉ còn mỗi cơn giận ngút trời, mắt đỏ bừng, tay phải hung hăng đánh tới.

- Quân nhi, dừng tay!

Gia chủ Vương gia nhìn từ đầu chí cuối đột nhiên mở miệng quát lạnh một tiếng, gọi Vương Quân lại.

- Gia chủ, để ta dạy cho tên tiểu tử ngông cuồng này một bài học.

Vương Quân tức giận hét lên.

- Đồ vô dụng, cút đi cho ta.

Vương Hải quát lạnh một tiếng, uy áp khủng bố đột nhiên phóng thích qua, ngăn cản hành động của Vương Quân, đồng thời ra hiệu cho Vương Thông đang ngồi bên cạnh.

Vương Thông khẽ gật đầu, ra khỏi đại sảnh yến hội, một lát sau lại lặng lẽ trở về chỗ ngồi của mình.

Một trung niên nam tử mặc đồ quản sự của phủ thành chủ đi vào bên trong yến hội sảnh, trực tiếp đi tới trước mặt mấy người Diệp Huyền.

- Thật xin lỗi, đây là chỗ ngồi của gia tộc khác, chỗ ngồi của các ngươi là ở bên kia.

Trung niên nam tử nhìn thoáng qua một cái, sau đó lạnh lùng mở miệng, lời gã nói giống hệt như lời Vương Quân đã nói, chỗ gã chỉ vào cũng là nơi mà ban nãy Vương Quân đã chỉ vào.

Mấy người Diệp Triển Hùng lập tức biến sắc.

Người này rõ ràng là người của phủ thành chủ, nhưng lại cùng một giuộc với Vương gia.

Người của gia tộc khác cũng hơi kinh ngạc nhìn về phía Vương gia và trung niên nam tử kia, trung niên nam tử kia tất cả mọi người đều biết, là một trong những quản sự phụ trách yến hội của phủ thành chủ, tên là Mạnh Sơn.

Không ngờ Vương gia này lại có thể chỉ huy được Mạnh Sơn để chèn ép Diệp gia, xem ra xúc tua của Vương gia đúng là trải rộng khắp Lam Nguyệt thành, ngay cả phủ thành chủ cũng có thể với tới, không hổ là một trong tam đại gia tộc.

Nếu vậy thì Diệp gia gặp xui xẻo rồi.

Trong lòng mọi người nghĩ vậy nên đều đợi xem tiếp trò hay này sẽ đi tới đâu.

Chỉ thấy Diệp Huyền còn không thèm ngước mắt lên nhìn:

- Ngươi lại là cái thá gì?

- To gan!

Sắc mặt của Mạnh Sơn đột nhiên trầm xuống.

- Đám quê mùa ở đâu tới đây, ta chính là quản sự Mạnh Sơn ở phủ thành chủ này, nơi này là sảnh yến hội của phủ thành chủ, không cho phép các ngươi làm bậy ở đây.

- Làm bậy, người làm bậy phải là ngươi mới đúng, vừa tới đã uy phong lẫm lẫm như vậy, uy phong thật đấy.

Ánh mắt của Mạnh Sơn trở nên lạnh lẽo, tức giận vô cùng, cuối cùng hít sâu vào một hơi, lạnh lùng nói:

- Miệng lưỡi lươn lẹo, mặc kệ các ngươi nói gì, nơi này là chỗ ngồi của gia tộc khác, nơi của các ngươi ở bên kia, xin các ngươi đi qua.

Diệp Huyền rốt cuộc ngẩng đầu lên, lạnh giọng nói:

- Ngươi chắc không!

- Ta chính là phủ chủ quản sự an bài vị trí của yến hội hôm nay, sao lại không chắc, ngươi còn muốn hỏi?

Mạnh sơn cười lạnh.

- Người trẻ tuổi, đừng tưởng rằng nổi bật một chút thì rất giỏi, ở Lam Nguyệt thành này các ngươi chẳng là gì hết.

- Các hạ đừng có khinh người quá đáng.

Diệp Triển Hùng rốt cuộc lạnh lùng mở miệng, ánh mắt sắc bén như dao:

- Lần đầu tiên ta nghe nói vãn yến còn có chuyện xếp chỗ ngồi thế này.

Chỗ ngồi trong sảnh yến hội quả thực có vài quy tắc ngầm, Diệp gia là một gia tộc mới, đúng là không thể ngồi trong ghế chủ thính được, nhưng cũng không tới mức phải ngồi vào trong góc xó như tuỳ tùng được.

- Hừ, ngươi chưa nghe qua cũng không sao, hôm nay xem như nghe rồi.

Diệp Huyền nhìn Mạnh Sơn một cái, cười lạnh:

- Không biết nên nói ngươi ngu dốt hay là thông minh nữa, thân là chủ quản sự của phủ thành chủ, lại cam lòng làm một con chó cho Vương gia, thật đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt.

- Ngươi…

Mạnh Sơn biến sắc.

- Có một vài gia tộc đúng là uy phong lẫm lẫm, ngay cả chủ quản sự của phủ thành chủ cũng có thể tuỳ ý chỉ huy, ha ha, hoá ra Lam Nguyệt thành này là thiên hạ của họ Vương, Diệp Huyền ta hôm nay xem như rốt cuộc cũng biết rồi.

Lắc đầu, Diệp Huyền thản nhiên nói:

- Phụ thân, loại yến hội thế này không tham gia cũng được.

- Một gia tộc nho nhỏ mà thôi, ngươi cho rằng phủ thành chủ chúng ta cần ngươi tới sao?

Mạnh Sơn không khỏi cười nhạo một tiếng.

- Mạnh Sơn đại nhân, hoá ra tố chất của quản sự phủ thành chủ các ngươi chính là như vậy sao, Lâm mỗ ta hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt rồi.

Đột nhiên một đạo thanh âm truyền tới từ bên ngoài đại sảnh, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người cùng nhau sãi bước đi vào.
Chương 159 Mù mắt chó (1)

Một người trong đó mặc cẩm bào phủ thành chủ, chính là đại quản gia Mộ Sơn của phủ thành chủ, người còn lại thì mặc khôi giáp, mày rậm mắt to, chính là phó thống lĩnh thành vệ quân Lâm Hùng.

Sau lưng Lâm Hùng chính là mấy người Kỷ Linh theo sát mà tới.

Nhìn thấy Mộ Sơn thì sắc mặt Mạnh Sơn lập tức thay đổi.

Trước mặt bao người, chỉ thấy mấy người Lâm Hùng rảo bước thật nhanh đi tới trước mặt mấy người Diệp Huyền, vẻ mặt cung kính nói:

- Huyền thiếu.

Một màn này lập tức khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây kinh ngạc ngỡ ngàng.

Gần đây Lâm Hùng ở Lam Nguyệt thành có thể nói là ngày càng phất lên, phế bỏ Cổ Phương, bắt Vương gia, giúp Diệp gia tiêu diệt Huyết Đao trại, bất kỳ chuyện nào cũng khiến có ảnh hưởng vô cùng lớn.

Phó thống lĩnh thành vệ quân bình thường mà dám làm ra những chuyện như vậy, nhất định sẽ bị khiển trách một phen.

Nhưng Lâm Hùng chẳng những không hề bị trách phạt mà còn được thành chủ tự mình ngợi khen.

Về sau lại có tin tức truyền ra, hoá ra Lâm Hùng này không biết từ khi nào cư nhiên đã đột phá tới địa võ sư nhị trọng, hơn nữa võ hồn cũng đã đột phá từ nhất tinh lên nhị tinh.

Tin tức này vừa truyền ra thì lập tức khiến cho mọi người giật mình hiểu ra, đồng thời cũng khiến cho Lâm Hùng nhất thời nổi như cồn ở Lam Nguyệt thành.

Số lượng cường giả địa võ sư tam trọng của Lam Nguyệt thành không tới mười người, lấy thực lực địa võ sư nhị trọng và võ hồn nhị tinh của Lâm Hùng tuyệt đối có thể xem như một trong những người mạnh nhất trong số đó.

Nhưng đây cũng không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là Lâm Hùng năm nay chỉ mới hơn ba mươi tuổi, tuổi vẫn còn trẻ, thành tựu tương lai không thể lường được.

Nhưng hôm nay, một vị cao thủ tiền đồ vô lượng, lại là nhân vật có thực quyền ở Lam Nguyệt thành, khi đối mặt với một đệ tử Diệp gia lại cung kính gọi một tiếng Huyền thiếu, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc rớt tròng mắt.

Nếu như là một cường giả nào khác, đứng trước mặt mọi người xưng hô với một thiếu niên khác như vậy thì trong lòng mọi người nhất định cảm thấy kỳ kỳ.

Nhưng Lâm Hùng thì lại không có nửa điểm gượng gạo, mà là phóng phong thái của mình xuống rất thấp.

Gã biết rõ, nếu như không nhờ có Diệp Huyền thì trên đời này đã không còn người tên Lâm Hùng tồn tại rồi.

Thân làm người hầu, Lâm Hùng cũng không vì bản thân mình phát đạt liền có chút bất kính nào với Diệp Huyền, ngược lại trong lòng của gã càng thêm cảm kích Diệp Huyền.

Gã chính là người như vậy, không biết làm bộ làm tịch, càng không bao giờ vong ân phụ nghĩa.

- Mộ Sơn đại nhân, xem ra vãn yến của phủ thành chủ lần này tại hạ không có may mắn tham gia được rồi.

Nhìn thấy mấy người Diệp Huyền đứng lên, Lâm Hùng lúc vừa vào tiền thính liền nghe thấy nội dung nói chuyện của hai bên, trực tiếp mở miệng nói như vậy với Mộ Sơn.

- Lâm thống lĩnh cớ sao lại nói vậy!

- Ha ha, nếu như quản sự của phủ thành chủ các ngươi đã không chào đón Huyền thiếu thì Lâm Hùng ta đây cũng không cần phải tham gia nữa.

Lâm Hùng thở dài lắc đầu.

- Mộ Sơn đại nhân, mấy ngày trước ngươi còn một mực lải nhải bên tai ta, muốn ta đưa ngươi đi gặp hảo hán Diệp gia đã tiêu diệt Huyết Đao trại một phen, bây giờ hảo hán Diệp gia đã tới phủ thành chủ các ngươi thì lại bị quản sự của phủ thành chủ các ngươi đuổi đi như đuổi ruồi, Lâm Hùng ta thật không hiểu nổi.

- Chẳng lẽ các vị này chính là hảo hán Diệp gia đã tiêu diệt Huyết Đao trại?

Ánh mắt của Mộ Sơn thoáng cái liền trở nên kích động.

Diệp gia đã tiêu diệt Huyết Đao trại, gã vẫn luôn muốn gặp Diệp gia để nói một tiếng cảm ơn, cảm ơn bọn họ đã giúp cháu của mình trả thù, chỉ là khổ nỗi không có cơ hội.

Nhưng lại không ngờ, hảo hán Diệp gia đi tới địa bàn của gã ở phủ thành chủ cư nhiên lại bị đối đãi như vậy.

Trong lòng Mộ Sơn đột nhiên bừng bừng lửa giận.

- Các vị hảo hán, thật sự xin lỗi, lúc nãy tại hạ bận việc, chậm trễ an bài khách quý, mong các vị đừng nên trách tội.

Mộ Sơn vội vàng bước lên, tươi cười đầy mặt, nắm tay từng người.

- Khụ khụ, tại hạ Mộ Sơn, là đại quản gia của phủ thành chủ, luôn luôn bội phục sự tích anh dũng tiêu diệt Huyết Đao trại của các vị, không ngờ hôm nay được gặp, quả nhiên là oai hùng thần vĩ, không phụ uy danh.

Mộ Sơn vừa nói xong thì mấy người Diệp Triển Hùng lập tức giật mình.

Chẳng những bọn họ, ngay cả những khách mời khác có mặt ở đây cũng đều sửng sốt.

Tình huống này là thế nào? Mặc dù Mộ Sơn chỉ là một quản gia ở phủ thành chủ, nhìn qua có vẻ không có thực quyền gì, nhưng quyền lực trong tay gã mới thực sự là lớn.

Trong phủ thành chủ, lớn thì từ mua sắm sổ sách, nhỏ thì nhổ cỏ tưới nước, có chuyện gì mà không phải thông qua gã?

Có thể nói gã chính là đại tổng quản phủ nội vụ ở phủ thành chủ này, ngoại trừ chuyện chính vụ gã không quản được thì tất cả chuyện lớn nhỏ khác trong phủ thành chủ đều do gã quản hết.

Hơn nữa gã bình thường không hay nói cười, cho dù là nhìn thấy gia chủ của tam đại gia tộc cũng chỉ gật đầu chào hỏi một cái mà thôi, hôm nay sao lại nhiệt tình với Diệp gia như vậy?

Những người khác thì kinh ngạc, chỉ có mỗi mình Mạnh Sơn là hoảng sợ.

- Đại tổng quản, ta đây…

Gã bước lên trước, muốn nói vài câu.

Nhưng còn chưa dứt lời thì chỉ thấy Mộ Sơn bước vài bước tới trước mặt Mạnh Sơn, tát một cái thật mạnh.

- Đồ chết tiệt, mắt chó của ngươi mù rồi sao, tên nô tài chết bầm, mắt ngươi mọc trên mông sao?

- Diệp gia chính là gia tộc vinh dự cho thành chủ đích thân phong tặng, giết Huyết Đao trại, lập công lớn với Lam Nguyệt thành ta, đây là khách quý của thành chủ đại nhân.

- Ngươi xem ngươi đi, đối đãi với người ta như thế nào? Có biết tinh thần phục vụ hay không? Có biết gì là tôn ti khác biệt hay không?

Mạnh Sơn bị tát cho một cái nổ đom đóm mặt, ôm mặt, gần như sắp khóc tới nơi.

- Đại tổng quản, ta…

- Ngươi cái gì mà ngươi!

Mộ Sơn lại tát thêm một cái.

- Ta không muốn nghe ngươi giải thích, ngươi cũng không cần giải thích làm gì, bây giờ ta nói rõ cho ngươi biết, ngươi không còn là quản sự nữa, hạn cho ngươi cút khỏi tầm mắt của ta trong vòng ba giây, cút!

Mộ Sơn rống lên một cái, liền phát huy uy phong của đại quản gia nội vụ lên tới cực hạn.

Mạch Sơn không dám nói gì nữa, lập tức ảo não chạy đi.

- Khụ khụ, xin các vị bớt giận, hạ nhân không hiểu chuyện, tới đây, các vị, chỗ ngồi của các ngươi chính là ở trong này.

Mộ Sơn phát uy xong thì lập tức mang mấy người Diệp Triển Hùng tới vị trí ở phía trước nhất, sau đó sắp xếp cho mấy người ngồi xuống.
Chương 160 Mù mắt chó (2)

Thái độ hoà ái giống như hai người khác nhau.

Lần này thật khiến mấy người Diệp Triển Hùng bất ngờ.

Đại quản gia của phủ thành chủ tự mình nhận lỗi, hơn nữa cũng đã nói tới mức này rồi, nếu như Diệp Triển Hùng còn làm khó làm dễ thì cũng không được.

Cho nên mấy người lập tức ngồi xuống.

Nhìn thấy mấy người phụ thân không định rời đi, Diệp Huyền cũng không cảm thấy gì hết, loại yến hội thế này hắn cản bản không để trong lòng, hắn tới tham gia cũng chỉ vì trải đường cho gia tộc mà thôi.

Rất nhanh, sau khi nhiệt tình nói không ít lời thì Mộ Sơn mới rời đi, gã là đại quản gia, hôm nay không rảnh được lấy một khắc.

Lâm Hùng bắt chuyện với mấy người Diệp Triển Hùng xong thì cung kính ngồi xuống bên cạnh Diệp Huyền, thái độ này giống hệt một học sinh gặp được lão sư, muốn cung kính bao nhiêu thì cung kính bấy nhiêu.

Đối với biểu hiện của Lâm Hùng, Diệp Huyền cũng cảm thấy rất vừa lòng, cho nên vừa ăn chút đồ vừa lơ đễnh chỉ điểm cho gã một chút, Lâm Hùng lập tức cẩn thận lắng nghe như nghe thánh kinh.

Thấy một màn như vậy lập tức khiến cho mọi người khiếp sợ ngây người.

Sắc mặt của đám người Vương gia và Chu gia thì tái mét.

Rõ ràng là bọn họ muốn sỉ nhục Diệp gia, không ngờ kết quả, còn chưa kịp khiến đối phương mất mặt thì mặt cũng mình đã bị tát không còn gì.

Bất quá, có Mộ Sơn đại quản gia ra mặt, tính toán muốn khiến cho Diệp gia bị mất mặt của bọn họ cũng phải tạm thu lại.

Đưa mắt nhìn nhau, trong lòng của bọn họ cũng buồn bực không thôi.

Diệp gia lúc trước chỉ phát triển ở Thanh Sơn Trấn, chưa từng tiến vào Lam Nguyệt thành, khi nào thì lại có quan hệ tốt như vậy với đại quản gia Mộ Sơn?

Đúng là gặp quỷ.

Về phần những gia tộc khác ở đây, nhìn thấy Diệp gia ngồi xuống chủ vị trong thứ sảnh của yến hội thì cũng thầm bất mãn trong lòng.

Nhưng bất mãn thì làm được gì, người ta là do đại quản gia Mộ Sơn tự mình sắp xếp, có bản lĩnh thì ngươi để cho thành chủ đại nhân tự mình an bài cho ngươi đi.

Nhưng Vương gia thu liễm không có nghĩa là Diệp Huyền cũng phải thu liễm.

- Đúng rồi, vừa rồi là ai nói chúng ta đáng lẽ phải ngồi ở chỗ kia? Xem ra hẳn là có người của gia tộc nào đó nói chuyện cũng bốc mùi như đánh rắm vậy, mang loại người như vậy tới yến hội đúng là đủ can đảm.

Đang nói chuyện, Diệp Huyền đột nhiên quay sang chỗ của Vương gia cao giọng nói.

- Ngươi!

Sắc mặt của Vương Quân đỏ lên, tức giận tới mức bốc khói.

- Quân nhi, không nên so đo cùng những kẻ không biết điều, sẽ hạ thấp thân phận của mình.

Vương Hải lạnh lùng nói.

- Ha ha, xem ra thân phận của gia chủ Vương gia rất cao đúng không? Bất quá vừa rồi chó của Vương gia các ngươi bị đánh, ngươi thân là chủ nhân sao không thấy đi ra bênh vực? Làm chủ như vậy hình như không đủ xứng chức.

Diệp Huyền lạnh giọng nói:

- Ta nhớ lúc trước ta phế bỏ một con chó khác của Vương gia các ngươi, Vương gia các ngươi không phải làm lớn chuyện lên rất nhiều sao.

- Đại ca, để ta phế hắn!

Vương Tuyên cũng không nhịn được nữa, trong mắt đều sắp phun ra lửa, huyền khí toàn thân đều dâng lên.

Vương Hải vội vàng vịn vai của gã, ấn gã ngồi xuống, tức giận truyền âm nói:

- Nhị đệ, nén giận đi, ngươi không thấy Lâm Hùng ngồi bên cạnh hắn sao? Ngươi cho rằng ngươi xông lên có thể giết được hắn?

- Chậc chậc, cái gọi là Vương gia cũng chỉ còn lại một lũ dám nói không dám làm mà thôi, thật đáng thương.

- Tiểu súc sinh, câm miệng đi.

Sắc mặt Vương Tuyên vô cùng dữ tợn, quát lên:

- Diệp Huyền, Vương Tuyên ta không giết ngươi, thề không làm người.

Advertisements

- Còn Diệp gia của các ngươi nữa, chuẩn bị gánh lấy lửa giận của Vương gia ta đi.

Diệp Huyền vẫn nhẹ nhàng nhấm nháp một hớp rượu ngon.

- A, chẳng trách Vương gia nhiều chó điên như vậy, hoá ra bên trên chó điên nhỏ còn có lão chó điên.

- Rầm!

Cơn tức của Vương Tuyên lại dâng tới tận óc, đặt mông ngồi xuống ghế, không nói thêm lời nào nữa, gã sợ mình sẽ bị chọc cho tức chết!

Cả đại sảnh bị nháo lên như vậy, không khí nháy mắt trở nên có chút quỷ dị, mọi người ôm đủ loại vẻ mặt và suy tư khác nhau.

Xem ra, thù của Diệp gia và Vương gia đã đi tới bước không chết không ngừng rồi, bằng không cũng sẽ không vứt bỏ cả mặt mũi thế này.

Diệp gia này vẫn còn non lắm, một gia tộc vừa mới quật khởi mà thôi, chẳng lẽ cho rằng dựa vào chút quan hệ thì có thể đỡ nổi Vương gia chèn ép hay sao?

Thời gian trôi qua, ngày càng có nhiều khách đi vào.

Một nữ tử mặc váy dài màu tím, khoan thai bước vào trong sảnh yến hội, nhìn thấy Diệp Huyền thì lập tức bước nhanh tới.

- Diệp Huyền, sao ngươi lại ở đây?

Ngữ khí của nàng mang theo vẻ kinh hỉ, đúng là Vân Ngạo Tuyết đã lâu không gặp.

- Hoá ra là Vân Ngạo Tuyết lão sư, đã lâu không gặp, lão sư sao ngày càng xinh đẹp thế này?

Ánh mắt của Diệp Huyền sáng lên, không thể không nói, Vân Ngạo Tuyết mặc một thân váy dài thế này, lập tức liền trở nên thướt tha dịu dàng, hoàn toàn khác hẳn với phong cách trước kia.

- Ngươi… miệng lưỡi trơn tru.

Vân Ngạo Tuyết mắng một tiếng, bình thường nàng nghe thấy nam nhân khác khen nàng xinh đẹp thì không có cảm giác gì, nhưng bị học viên như Diệp Huyền khen một tiếng thì không biết tại sao trong lòng lại có chút vui vẻ, có thể là bởi vì đồng ngôn vô kỵ chăng.

- Trần Tinh, ngươi xích ra một chút!

- Vâng!

Trần Tinh luôn không sợ trời không sợ đất nhưng nhìn thấy Vân Ngạo Tuyết thì lập tức rụt đầu lại, lóc cóc đi qua chỗ khác.

Vân Ngạo Tuyết đặt mông ngồi xuống.

- Diệp Huyền, ta ngồi đây không sao chứ.

Cả yến hội này nàng cũng không quen biết nhiều người, chỉ thân với Diệp

Huyền hơn một chút.

- Đương nhiên là không thành vấn đề rồi, ta cầu còn không được đây.

Diệp Huyền cười khẽ một cái, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy tò mò.

Có thể tới được đây thì đều là những nhân vật và gia tộc có quyền có thế ở Lam Nguyệt thành, tuy rằng Vân Ngạo Tuyết là lão sư của Tinh Huyền học viện, nhưng rõ ràng là vẫn không có tư cách tham gia mới đúng.

Chẳng lẽ là đi thay cho viện trưởng Trữ Vĩ Thần?

- Đúng rồi, Vân Ngạo Tuyết lão sư, ta quên nói một tiếng chúc mừng ngươi.

Diệp Huyền đột nhiên nói.

- Chúc mừng, chúc mừng gì?

- Đương nhiên là chúc mừng Vân Ngạo Tuyết lão sư ngươi đột phá địa võ sư rồi.

Thân hình Vân Ngạo Tuyết lập tức run lên, kinh ngạc nhìn Diệp Huyền.

Nàng chưa từng kể chuyện nàng đột phá địa võ sư với bất kỳ ai, hơn nữa từ sau khi tiến vào yến hội xong thì nàng vẫn luôn một mực chế trụ huyền khí, Diệp Huyền sao lại biết được?&

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK