- Mà lần này, chúng ta đã nhìn thấu một bộ phận kế hoạch của bọn họ, sao không thể tương kế tựu kế. Nhìn xem rốt cuộc bọn họ đang giở trò quỷ gì? Nếu như thật sự giống chúng ta suy đoán, như vậy cũng có thể để cho những thế lực khác nhìn rõ bộ mặt của bọn họ. Nếu như không phải thì không cần phải lo, ta cũng không tin Huyền Cơ Tông dám coi trời bằng vung, động thủ với Lam Quang học viện chúng ta ở Cổ Dương Thành này a.
- Vì lẽ đó, đề nghị của ta là ở lại, nhìn xem rốt cuộc Huyền Cơ Tông kia muốn làm gì.
Đám người Cát Phác Tử đều trầm mặc, cẩn thận suy tư đền ghị của Diệp Huyền, ánh mắt lập lòe.
- Nhưng nếu như mục đích mà Huyền Cơ Tông kia liên thủ với Cửu Dương Tông chỉ là rat ay đối với Lam Quang học viện chúng ta thì sai? Bằng vào thực lực của chúng ta, sợ rằng rất khó ngăn cản a. Mà những thế lực khác, chưa chắc sẽ vì Lam Quang học viện chúng ta mà đắc tội chết với hai nhà này.
Suy nghĩ trong chốc lát, Dược lão không nhịn được nói.
Diệp Huyền cười nhạt:
- Vậy thì phải xem năng lực giao tiếp của Lam Quang học viện chúng ta, nhìn xem có thể kéo các thế lực kia đến bên chúng ta hay không a.
- Hơn nữa...
Nói tới chỗ này, Diệp Huyền đột nhiên dừng lại, hắn nhìn về phía Cát Phác Tử, trầm trọng nói:
- Cát viện phó, tiền đề để chúng ta ở lại là phải nắm giữ thực lực có thể ứng đối với Huyền Cơ Tông, nếu không thì, cho dù có nhiều mưu kế hơn nữa trước thực lực tuyệt đối, tất cả cũng không làm nên chuyện gì.
- Giả như Lam Quang học viện chúng ta không có thực lực này, như vậy tốt nhất hiện tại phải chạy đi. Chuyện trao đổi con tin sự tình, chờ sau này lại nghĩ cách a.
Sắc mặt Diệp Huyền trầm trọng, tất cả kế hoạch đều phải được xây dựng ở trên tiền đề phải đối kháng được với Huyền Cơ Tông, dù sao lần này Huyền Cơ Tông đã phái ra cường giả Võ Hoàng bát giai như Thiên Dịch lão nhân. Nếu như thực sự xảy ra chiến đấu, chỉ cần một người Thiên Dịch lão nhân đã đủ để giết chết tất cả mọi người của Lam Quang học viện tại chỗ.
Nói xong tất cả những thứ này, Diệp Huyền nhìn về phía đám người Cát viện phó.
Giờ khắc này sắc mặt của Dược lão và Đông lão đều có chút lo lắng, chỉ có Cát Phác Tử là ánh mắt lập loè, không biết đang suy nghĩ gì.
Trầm tư hồi lâu, Cát Phác Tử đột nhiên cắn răng một cái, lạnh giọng nói:
- Cơ hội lần này rất hiếm thấy, nhất định chúng ta phải biết rõ, mục đích thực sự của Huyền Cơ Tông, nếu như lần này rời đi, lần sau còn không biết phải đợi tới khi nào, vì lẽ đó ta quyết định ở lại.
- Cát viện phó.
Dược lão và Đông lão đều giật mình nhìn về phía hắn.
Ánh mắt Diệp Huyền lóe lên, trong lòng âm thầm hiểu rõ, quả nhiên Lam Quang học viện cũng nắm giữ một loại lá bài tẩy nào đó, đủ để ứng đối với cường giả cấp bậc Võ Hoàng bát giai.
Ngẫm lại cũng đúng a, căn cứ vào suy đoán của Diệp Huyền. Bên trong mười thế lực lớn đứng đầu Mộng Cảnh Bình Nguyên đều có Võ Hoàng bát giai tọa trấn, bởi vậy mới có thể bảo đảm sự an toàn học viện. Trước khi Hoàng Phủ Tú Minh rời đi, tất sẽ phải để lại một ít thủ đoạn đủ để đối kháng với Võ Hoàng bát giai, chỉ là không biết là bảo vật là cái gì a?
Lời nói của Diệp Huyền lúc trước cũng là một loại suy đoán đối với Lam Quang học viện.
Nghĩ tới đây, khóe miệng hắn đột nhiên nở nụ cười rất tươi, hắn nói:
- Đã như vậy thì cứ quyết định như vậy đi. Mấy ngày kế tiếp chúng ta cũng không thể để cho Huyền Cơ Tông an phận làm việc, dù thế nào cũng phải tạo ra cho bọn họ một chút phiền toái.
Trong con ngươi của Diệp Huyền hiện lên một đạo lệ mang.
Đám người Cát Phác Tử đều lạnh lùng nở nụ cười.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai.
Cửa lớn phủ đệ Lam Quang học viện lặng lẽ mở ra, có một đoàn võ giả toả ra khí thế khủng bố từ bên trong đi ra, khí thế hùng hổ đi đến vị trí phủ đệ của Huyền Cơ Tông.
Đầu lĩnh trong đám người này chính là Cát viện phó.
- Ồ, đây không phải là Cát Phác Tử Phó viện trưởng Lam Quang học viện hay sao?
- Bọn họ đang chuẩn bị làm gì vậy?
- Nhìn phương hướng mà bọn họ đi tới, tựa hồ là vị trí của Huyền Cơ Tông, lẽ nào Lam Quang học viện muốn làm lớn chuyện với Huyền Cơ Tông?
Đám người mênh mông cuồn cuộn như vậy nhất thời hấp dẫn sự chú ý của không ít võ giả, dẫn tới một lượng lớn người đi đường vây xem, cả đám nghị luận sôi nổi, vẻ mặt rất là hưng phấn.
- Đường Chiêu tông chủ của Huyền Cơ Tông đâu rồi? Bảo hắn đi ra gặp mặt ta.
Đám người Cát Phác Tử vừa đến trước phủ đệ Huyền Cơ Tông đã lạnh giọng quát lên, thanh âm ầm ầm vang vọng ở toàn bộ bầu trời Cổ Dương Thành.
- Các ngươi là người nào?
Giờ khắc này bên trong tòa phủ đệ của Huyền Cơ Tông chỉ có mấy nhân vật cấp bậc trưởng lão. Mỗi một người đều có vẻ mặt hoang mang, một người trong đó cố gắng ra vẻ trấn định, lạnh giọng hỏi.
- Chúng ta là ai các ngươi không biết sao? Lão phu là Cát Phác Tử Lam Quang học viện, Huyền Cơ Tông các ngươi nói muốn đàm phán với Lam Quang học viện chúng ta. Chúng ta đã sắp đến đây được nửa tháng mà người Huyền Cơ Tông các ngươi đến hiện tại còn không xuất hiện, có phải đã quá không coi chúng ta ra gì hay không?
Cát Phác Tử cười lạnh một tiếng, vung tay lên, nói:
- Các ngươi tránh ra, lão phu muốn đi vào, xem xem Đường Chiêu tông chủ của Huyền Cơ Tông các ngươi rốt cuộc có tới hay không.
- Ngươi, làm càn.
Mấy tên trưởng lão Huyền Cơ Tông vừa nghe lai lịch của đám người Cát Phác Tử nhất thời giận tím mặt, ánh mắt hung ác, ngăn ở trước phủ đệ.
- Xem ra mấy người các ngươi không cho chúng ta tiến vào?
Con ngươi của Cát Phác Tử phát lạnh, oanh, một luồng xung kích khủng bố từ bên ngoài thân hắn tán ra, đánh vào trên người mấy tên trưởng lão chặn đường. Đáng thương cho mấy tên trưởng lão của Huyền Cơ Tông, tất cả đều là tồn tại Võ Tôn lục cấp cấp bậc, thế nhưng bị khí tức của Cát Phác Tử vọt một cái như thế. Mỗi một người đều giống như diều đứt dây bay ra ngoài, khóe miệng chảy máu.
Cát Phác Tử cười lạnh nói:
- Ta cũng muốn nhìn xem ngày hôm nay các ngươi ai dám ngăn cản ta.
Mấy tên trưởng lão Huyền Cơ Tông tâm thần sợ hãi, thế nhưng vì tôn nghiêm tông môn cho nên vẫn cắn răng một cái, mạnh mẽ vọt lên.
- Được.
Ánh mắt Cát Phác Tử phát lạnh, vừa muốn động thủ thì đột nhiên có một luồng uy thế khủng bố tràn ra, ngăn cản hành động của Cát Phác Tử.
Chương 997 Mỗi một người đều ra mặt (1)
- Cát viện phó, có chuyện gì mà nổi giận như vậy, có chuyện gì cũng dễ thương lượng, dễ thương lượng a.
Một đạo thanh âm già nua mang theo vẻ uy nghiêm vang lên, Nghiêm Tung phó tông chủ của Cửu Dương Tông lặng lẽ xuất hiện, khóe miệng mỉm cười, ngăn ở trước người Cát viện phó.
Cùng lúc đó, từng đạo từng đạo khí tức kinh khủng vừa xuất hiện ở xung quanh, chính là cường giả của tám thế lực lớn còn lại.
- Nghiêm phó tông chủ, nhất định ngươi phải làm chủ cho chúng ta a.
Mấy tên trưởng lão Huyền Cơ Tông thấy thế, mỗi một người đều bi phẫn nói, ngay cả máu tươi trên người cũng không lo được mà gào khóc nói:
- Mấy người của Lam Quang học viện không để ý tới quy củ của mấy thế lực lớn, mạnh mẽ xông vào phủ đệ của Huyền Cơ Tông ta. Đồng thời còn động thủ đả thương chúng ta, kính xin Nghiêm phó tông chủ làm chủ thay chúng ta a.
Vài tên dùng ánh mắt hung ác nhìn đám người Cát Phác Tử, biểu hiện rất là phẫn nộ.
- Các ngươi yên tâm đi, chắc chắn lão phu sẽ không để cho chư vị phải chịu oan ức.
Nghiêm Tung cười nhạt, nhìn về phía Cát Phác Tử, nói:
- Cát huynh, chúng ta thật vất vả mới đưa song phương tới Cổ Dương Thành, chuẩn bị ngồi xuống cố gắng nói chuyện. Thế nhưng ngươi lại đến phủ đệ Huyền Cơ Tông ra tay đánh nhau, chuyện này dường như không quá thỏa đáng a.
Cường giả của mấy thế lực lớn khác cũng cau mày, một nữ tử trung niên trong đó trên người mặc vũ bào màu hồng, trang phục khá là yêu diễm, đầu đội trâm cài, mặt trang điểm không nhịn được trào phúng cười lạnh nói:
- Chuyện này có cái gì mà không thích hợp cơ chứ? Lam Quang học viện tự xưng là một trong ba đại thế lực hàng đầu, ngay cả thành trì của Minh Nguyệt đế quốc ta nói hủy cũng phá huỷ, xông vào một phủ đệ thì tính là cái gì, căn bản không để vào trong lòng a.
Người này là người mang đội lần này của Minh Nguyệt đế quốc, Hồng Y tiên tử Thái Diễm, chính là tỷ tỷ hoàng đế Minh Nguyệt đế quốc hiện nay, Minh Nguyệt đế quốc luôn giao hảo Huyền Cơ Tông, Thái Diễm nói chuyện thay cho Huyền Cơ Tông cũng là chuyện không thể bình thường hơn được.
Cát Phác Tử cười gằn một tiếng, nói:
- Hóa ra là Nghiêm huynh, chúng ta làm như thế cũng là bất đắc dĩ a. Chư vị cũng đã nhìn thấy, lần này người Cổ Dương Thành rõ ràng là vì Lam Quang học viện ta và Huyền Cơ Tông hoà đàm mà đến. Bửa tháng trước Lam Quang học viện chúng ta đã đến, có thể nói là tràn ngập thành ý, thế nhưng đám người Đường Chiêu tông chủ Huyền Cơ Tông này đến hiện tại còn không xuất hiện, có phải là quá không coi chúng ta ra gì hay không? Nghiêm huynh ta nhớ lần này hoà đàm là Cửu Dương Tông ngươi nhắc tới trước tiên. Như vậy Huyền Cơ Tông kia cũng là do ngươi thông báo, hiện tại Huyền Cơ Tông chậm chạp không tới, có phải Nghiêm huynh nên cho cho chúng ta một câu trả lời hay không?
Người mấy thế lực lớn khác cũng đều trở nên trầm tư, vì hoà đàm lần này mà bên trong mười thế lực lớn Mộng Cảnh Bình Nguyên thì đã có chín thế lực lớn đã đến từ rất sớm. Chỉ có Huyền Cơ Tông đến hiện tại vẫn cũng không có xuất hiện, quả thực rất là đáng hận.
Trước phủ đệ của Huyền Cơ Tông một tên trưởng lão nhất thời nói:
- Chư vị tiền bối, không phải Đường Tông chủ Huyền Cơ Tông ta không đến, mà là tông môn có việc, vì lẽ đó cho nên mới trì hoãn, thuộc hạ đã truyền tin tức, một ít ngày nữa đám người Đường Tông chủ sẽ đến. Kính xin chư vị tiền bối lượn thứ. Ngược lại Lam Quang học viện này, rõ ràng thời gian ước định hoà đàm còn chưa tới mà lại dám ở nơi này ra tay đánh nhau, nếu không phải có chư vị chạy tới, sợ rằng chúng ta đã lành ít dữ nhiều. Nghiêm phó tông chủ, kính xin ngài làm chủ vì bọn ta a.
Nghiêm Tung thở dài, nói:
- Cát huynh, ngươi cũng nghe thấy rồi đó. Đường Tông chủ cũng có chuyện, không thể chạy tới ngay, bây giờ cách lúc hoà đàm còn có mấy ngày, có phải nên chờ một chút hay không?
Lúc này một tiếng cười lạnh đột nhiên vang lên:
- Ha ha, chờ một chút hay lắm. Huyền Cơ Tông kia bây giờ có thể có chuyện lớn gì cơ chứ? Chẳng lẽ so với hoà đàm với Lam Quang học viện chúng ta còn quan trọng hơn sao? Ta thấy Huyền Cơ Tông kia căn bản không đem chư vị để ở trong mắt, nói là bọn họ chậm chạp không đến, kì thực sau lưng đang chuẩn bị âm mưu gì đó a?
- Ngươi là ai?
Nghiêm Tung lạnh lùng nhìn Diệp Huyền.
Diệp Huyền khinh thường nói:
- Ta chỉ là một tên đệ tử của Lam Quang học viện, không đủ thành đạo.
Nghiêm Tung lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng biết mình không đủ thành đạo sao? Hừ, một đệ tử mà cũng dám ăn nói linh tinh ở chỗ này. Cát huynh, lẽ nào đệ tử của Lam Quang học viện các ngươi đều không phân tôn ti như vậy hay sao?
Cát Phác Tử lạnh nhạt nói:
- Lời ấy của Nghiêm huynh sai rồi, mặc dù lời nói của Huyền Diệp có chút hơi quá. Thế nhưng cũng không phải là không có đạo lý, cũng chính là lời mà Cát Phác Tử ta muốn nói. Bây giờ Huyền Cơ Tông có thể có chuyện gì cơ chứ? Có thể lớn hơn chuyện hoà đàm cùng Lam Quang học viện ta hay sao? Đến hiện tại mà hắn còn chưa xuất hiện, nguyên nhân rất đơn giản. Chỉ có hai điểm, một, Huyền Cơ Tông hoàn toàn không đặt chúng ta vào trong mắt, vốn không muốn hoà đàm. Thứ hai, Huyền Cơ Tông vẫn không xuất hiện, nói không chừng đang kín đáo chuẩn bị âm mưu gì đó. Lam Quang học viện ta có chút lo lắng cũng là chuyện dĩ nhiên a.
Không ít người đều cau mày, đều cảm thấy lời nói của Cát Phác Tử không hẳn là không có đạo lý.
Bây giờ tất cả thế lực hàng đầu toàn Mộng Cảnh Bình Nguyên đều hội tụ ở trong Cổ Dương Thành, mục đích chính là vì muốn hiểu rõ tranh cãi giữa Lam Quang học viện và Huyền Cơ Tông. Những thế lực khác tới muộn còn nói còn nghe được, thế nhưng thân là một trong những người trong cuộc như Huyền Cơ Tông. Tới lúc này vẫn không xuất hiện, khó tránh khỏi có chút khiến cho người ta nghi ngờ.
Sắc mặt Nghiêm Tung khẽ thay đổi, cười nói:
- Cát huynh, ta thấy ngươi đã nghĩ nhiều rồi, bằng vào sự hiểu rõ của ta đối với Đường Chiêu tông chủ, hắn không phải là loại người như vậy. Sở dĩ còn chưa xuất hiện, nói không chừng thật sự đã có chuyện gì trì hoãn, có lẽ sẽ tới ngay bây giờ a.
Dứt lời, hắn nhàn nhạt liếc nhìn Diệp Huyền, cười nói:
- Hóa ra vị này chính là Huyền Diệp đại danh đỉnh đỉnh, hôm nay gặp mặt quả nhiên là người cũng như tên, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu a.
Một phó tông chủ Cửu Dương Tông như hắn lại nói ngưỡng mộ đã lâu đối với một thiếu niên như Diệp Huyền lập tức khiến cho sắc mặt không ít người trở nên quái lạ.
Chương 998 Mỗi một người đều ra mặt (2)
Chỉ là hắn vừa mới nói ra lời này thì mọi người ở đây cũng không có cảm thấy có cái gì mà không thích hợp.
Thực sự là bởi vì tiếng tăm của Huyền Diệp quá to lớn, nguyên nhân xung đột giữa Lam Quang học viện và Huyền Cơ Tông, đã sớm truyền khắp toàn bộ Mộng Cảnh Bình Nguyên. Bất luận là một loại phiên bản nguyên nhân nào đều không thiếu được một người thiếu niên, tên của hắn gọi là Huyền Diệp.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả võ giả vây xem ở đây đều đem ánh mắt nhìn vào trên người Diệp Huyền. Nhìn xem hắn có ba đầu sáu tay hay thế nào mà có thể dẫn tới hai thế lực lớn toàn diện đại chiến như vậy.
Hồng Y tiên tử Thái Diễm của Minh Nguyệt đế quốc càng không nhịn được giễu cợt nói:
- Hóa ra hắn chính là Huyền Diệp, là người kẻ cầm đầu dẫn tới hai đại tông môn ra tay đánh nhau? Hôm nay vừa nhìn quả nhiên rất là hung hăng a.
Diệp Huyền sờ sờ mũi nói:
- Vị bà bà này. Ta đúng là Huyền Diệp không sai, thế nhưng không phải là kẻ cầm đầu gì a. Vị hồng y bà bà này đừng nói như vậy a.
Bà... Bà bà!
Yên tĩnh, yên tĩnh một cách chết chóc, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Diệp Huyền.
Hồng Y tiên tử Thái Diễm ở trong Mộng Cảnh Bình Nguyên có tiếng tăm rất lớn, hầu như tất cả võ giả đều rõ ràng. Người này đối với tuổi tác của mình cực kỳ kiêng kỵ, hơn nữa tính khí rất là táo bạo, bởi vậy hầu như tất cả cường giả nhìn thấy nàng đều sẽ xưng hô nàng một tiếng Thái tiên tử, mà không dám gọi thẳng tên huý.
Trong Minh Nguyệt đế quốc đã từng có một tên Võ vương không cẩn thận biểu thị bất kính đối với nàng, kết quả không quá hai ngày đã bị nàng bêu đầu thị chúng, thậm chí toàn gia tộc cũng bị diệt môn.
Bởi vì thực lực mạnh mẽ, lại thêm thân phận với hoàng đế Minh Nguyệt đế quốc cho nên trên toàn bộ Mộng Cảnh Bình Nguyên này người dám trêu nàng hầu như không có.
Nhưng hôm nay, Diệp Huyền lại dám gọi nàng là bà bà...
Trong lòng tất cả mọi người đều run rẩy, mồ hôi lạnh trên trán lập tức ứa ra, có chút kinh hồn bạt vía nhìn về phía Thái Diễm.
- Tiểu súc sinh, ngươi nói cái gì?
Quả nhiên, Diệp Huyền vừa dứt lời thì Thái Diễm đã ngay lập tức nổi trận lôi đình, ánh mắt của nàng trở nên lạnh lẽo âm trầm, sắc mặt âm trầm tới mức sắp nhỏ nước. Một đạo khí tức kinh khủng đột nhiên từ trên người nàng phóng thích ra, mạnh mẽ trấn áp về phía Huyền Diệp.
Ầm!
Đương nhiên Cát Phác Tử sẽ không để cho nàng thực hiện được, khí tức thất cấp tam tầng tản mát ra, đụng vào khí tức của Thái Diễm, nhanh chóng hình thành một vòng xoáy Huyền Nguyên kịch liệt.
- Thái tiên tử, đừng phẫn nộ.
Cát Phác Tử liếc nhìn Huyền Diệp rồi nhắc nhở nói:
- Huyền Diệp. Thái tiên tử tốt xấu gì cũng là tiền bối của ngươi, ngươi nên khách khí một chút đối với Thái tiên tử a.
Diệp Huyền ra vẻ vô tội, ủy khuất nói:
- Cát viện phó, ta đã rất tôn kính đối với nàng a, còn tôn xưng nàng là bà bà, chẳng lẽ là ta nói sai rồi sao?
- Ngươi.
Trong con ngươi Thái Diễm hiện lên vẻ ác liệt, sát cơ bốc lên.
- Ồ.
Đột nhiên Diệp Huyền vỗ đầu một cái:
- Ta hiểu rồi.
Hắn vừa chắp tay đối với Thái Diễm, cung kính nói:
- Tiền bối, vừa nãy là ta mạo phạm, tiền bối trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể gọi là bà bà a, chẳng trách tiền bối lại tức giận, xin lỗi, xin lỗi...
Tất cả mọi người đều mồ hôi đổ ròng ròng, Huyền Diệpv cũng quá không hiểu đạo lí đối nhân xử thế a. Tới lúc này lại mới kịp phản ứng, nếu như sớm có thái độ này sao lại trêu cho Thái tiên tử tức giận a?
- Hừ.
Thái tiên tử hừ lạnh một tiếng.
Chỉ là lúc này nàng lại nghe Diệp Huyền nói tiếp:
- Tiền bối trẻ tuổi như thế, gọi là bà bà quả thực là già, phải gọi là đại nương mới đúng.
Đại... Đại nương?
Trong lòng mọi người giờ khắc này chỉ cảm thấy có vô số tiếng mắng chửi xuất hiện. Mỗi một người đều trố mắt há hố mồm nhìn Diệp Huyền.
Tiểu tử này thực sự thật hay là giả ngốc vậy?
- Tiểu súc sinh, ngươi muốn chết.
Ầm!
Thái Diễm cũng không nhịn được nữa, bỗng nhiên đánh ra một chưởng về phía Diệp Huyền.
Oanh ầm!
Trong phút chốc, trong hư không có một đạo sương mù màu đỏ hiện lên, đạo sương mù này không ngừng biến ảo hình dạng, cuối cùng không ngờ lại hóa thành một đầu Hồng Phấn Khô Lâu, trực tiếp cắn xé về phía Diệp Huyền.
- Thái tiên tử, ngươi đường đường là tiền bối một giới mà lại động thủ đối với vãn bối, quá đáng.
Làm sao Cát Phác Tử lại để cho Thái Diễm thực hiện được mục đích cơ chứ? Hắn vung tay lên, một luồng Huyền Nguyên vô hình xuất hiện ở trong thiên địa, tạo thành một đạo bình phong trong suốt ngăn ở trước Hồng Phấn Khô Lâu. Hai nguồn lực lượng giao kích với nhau, chỉ nghe bình phong hư vô phát ra tiếng kèn kẹt nổ tung rồi ầm ầm tan nát. Mà Hồng Phấn Khô Lâu do sương mù kia biến thành cũng lặng lẽ mất đi, trở thành vô hình, giống như là chưa từng xảy ra gì cả.
Đây chính là giao chiến giữa Võ vương thất cấp đỉnh cao hay sao? Dường như không cái gì a?
Không ít người vây xem nhìn thấy hai người giao thủ nhẹ nhàng, trong mắt đều hiện lên vẻ ngạc nhiên, chỉ là bọn hắn còn chưa nghĩ xong thì đã nghe...
Cạch!
Trên đường phố mà Cát Phác Tử và Thái Diễm đang đứng đột nhiên xuất hiện một vết nứt, vết nứt nhanh chóng lan tràn ra, không ngờ lại tạo thành một cái khe to lớn chắn ngang ở trước phủ đệ Huyền Cơ Tông. Một đạo kình khí từ bên trong bắn ra bên ngoài.
Ầm!
Một tên trưởng lão Huyền Cơ Tông ở gần đó trực tiếp bị đạo kình khí này chấn động đến mức bay ngược ra ngoài, miệng phun máu tươi, trên người truyền đến tiếng xương cốt vỡ nát lanh lảnh.
Hít!
Tất cả võ giả vây xem đều không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, cảm thấy lạnh cả người.
Thái Diễm cất bước tiến về phía trước, ánh mắt lạnh lùng, lạnh giọng nói:
- Cát Phác Tử, ngươi tránh ra, hôm nay bổn tiên tử không cho tiểu súc sinh này một chút màu sắc thì bổn tiên tử sẽ không phải là họ Thái.
Trong con ngươi của Cát Phác Tử có hàn mang lóe lên, lạnh lùng nói:
- Thái tiên tử nói quá lời rồi, đệ tử học viên ta cũng không đắc tội với ngươi, ngươi hà tất phải nổi giận như vậy.
Thái Diễm tức giận tới mức lông mày dựng thẳng, dùng tay chỉ vào Cát Phác Tử lạnh giọng nói:
- Cát Phác Tử, bổn tiên tử chỉ hỏi ngươi có tránh ra hay không mà thôi.
Ánh mắt Cát Phác Tử phát lạnh:
- Thái tiên tử, ta đã cho ngươi đủ mặt mũi, chẳng lẽ ngươi cho rằng Lam Quang Học Viện ta sợ Minh Nguyệt đế quốc ngươi hay sao? Nếu như ngươi lại cố tình gây sự, ngày hôm nay lão phu sẽ trấn áp ngươi.
Chương 999 Đường Chiêu tông chủ
Một luồng khí thế vô hình từ trên người Cát Phác Tử tràn ngập ra.
Trong lòng mọi người đều rùng mình, không ít người đều đã nhìn ra, Cát Phác Tử đã thật sự nổi giận, đồng thời trong lòng cũng im lặng tới cực điểm. Gần đây Lam Quang Học Viện xảy ra chuyện gì vậy? Xung đột với Huyền Cơ Tông còn không kết thúc, tại sao lại làm lớn với Minh Nguyệt đế quốc chứ?
Trong đó có không ít người đều có vẻ mặt quái lạ nhìn về phía Diệp Huyền, đều cảm thấy người này mười phần là một tai tinh.
- Cát Phác Tử.
Thanh âm của Thái Diễm rất là chói tai, mắt phượng căm giậ, từng đạo từng đạo gợn sóng màu đỏ di chuyển ở quanh thân nàng, biến ảo thành từng đạo từng đạo quang mang óng ánh, xa hoa, xán lạn và tươi đẹp, đồng thời còn tỏa ra khí tức nguy hiểm.
- Thái tiên tử, chớ nổi giận, có việc gì cũng có thể thương lượng.
Ngay khiThái Diễm sắp nổi giận xuất thủ thì Nghiêm Tung cười khổ một cái, vội vàng mở miệng khuyên bảo.
- Nghiêm phó tông chủ, không phải là ta nổi giận, thực sự là người này làm nhục ta quá sâu.
Thái Diễm có chút oán hận nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.
Diệp Huyền sờ sờ mũi, nói:
- Vị đại nương này, ta sỉ nhục ngươi lúc nào cơ chứ?
- A, ngươi muốn chết a...
Thái Diễm không thể kiềm được, ai cũng khuyên không được nàng, một luồng Huyền Nguyên khủng bố màu đỏ hóa thành móng vuốt của Khô Lâu, vồ về phía Diệp Huyền.
- Dừng tay.
Cát Phác Tử lạnh giọng nói, lại vỗ ra một chưởng, Huyền Nguyên vô hình biến ảo thành bàn tay lớn, trong nháy mắt đem móng vuốt Khô Lâu kia đập nổ tung. Trong tiếng nổ vang kịch liệt, thế đi của bàn tay lớn bằng Huyền Nguyên không giảm, trực tiếp ép về tòa phủ đệ của Huyền Cơ Tông bên trong.
- Chư vị đại nhân, cứu ta.
Mấy tên trưởng lão của Huyền Cơ Tông đang đứng ở bên trong phạm vi bị bàn tay lớn bằng Huyền Nguyên bao phủ, mỗi một người đều phát ra tiếng quát sợ hãi.
Ánh mắt Nghiêm Tung sáng lên, thân thể loáng một cái, trong nháy mắt đã đến trước mặt mấy người, trường bào bên ngoài thân thể tung bay, một đạo kình phong bỗng dưng sinh ra, mơ hồ có tiếng ngâm xướng vang lên, đ trong nháy mắt đã đem bàn tay lớn bằng Huyền Nguyên đánh vỡ ra.
Ầm ầm ầm!
Toàn bộ bàn tay lớn bằng Huyền Nguyên vỡ vụn, thế nhưng cũng không có mất đi uy lực, trái lại là hóa thành vô số Huyền Nguyên nhỏ bé, bao phủ về phía trước, tất cả đều ép vào tòa phủ đệ của Huyền Cơ Tông bên trong, bụi mù tung bay, rất nhiều vách tường đều bị sụp đổ xuống.
Trong đó còn có mấy đạo kình khí càng bắn về phía trung tâm phủ đệ của Huyền Cơ Tông mà vút đi.
Sắc mặt Nghiêm Tung nhất thời biến đổi, thân thể loáng một cái đã biến mất tại chỗ, sau đó đã xuất hiện ở bên trong tòa phủ đệ của Huyền Cơ Tông, bàn tay liên tục vung vẩy, đánh tan vài đạo kình khí này ra, lúc này hắn mới lại trở về chỗ cũ.
- Nghiêm phó tông chủ, ngươi nhất định phải làm chủ thay ta a.
Mấy tên trưởng lão Huyền Cơ Tông lên tiếng, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, vô cùng chật vật. Mỗi một người hai mắt trợn lên giận dữ, gào khóc kêu to.
Diệp Huyền đột nhiên cười nói:
- Chẳng trách Cửu Dương Tông lại có thể thuyết phục được Huyền Cơ Tông hoà đàm, quan hệ giữa hai tông các ngươi cũng thật là hòa hợp a, trưởng lão Huyền Cơ Tông bị ủy khuất, ở đây có nhiều thế lực như vậy lại không cầu, mà chỉ cầu Nghiêm Tung phó tông chủ Cửu Dương Tông làm chủ a. Người không biết còn tưởng rằng Huyền Cơ Tông và Cửu Dương Tông kỳ thực là đồng bọn nha.
Người nói vô ý, người nghe hữu tâm.
Diệp Huyền thuận miệng nói khiến cho các cường giả thế lực khác vẫn đang đứng ở bên cạnh nhìn qua lập tức nhíu mày, có chút đăm chiêu.
Sắc mặt Nghiêm Tung nhất thời biến đổi, híp mắt nhìn Diệp Huyền, đột nhiên hắn cảm thấy, hành động ngày hôm nay của Lam Quang Học Viện đặc biệt quái lạ, chẳng lẽ là bọn họ đã biết cái gì rồi?
Trong lòng như thế nghĩ, nhưng trên mặt Nghiêm Tung vẫn treo nụ cười, cười nhạt nói:
- Ha ha, các hạ nói giỡn rồi. Sở dĩ trưởng lão Huyền Cơ Tông cầu lão phu làm chủ, thực sự là bởi vì Cửu Dương Tông ta là người khởi xướng hoà đàm lần này. Có quyền, cũng có nghĩa vụ bảo đảm hoà đàm lần này có thể thuận lợi tiến hành.
- Vì lẽ đó, ta hi vọng chư vị có thể cho lão phu mặt mũi, không nên tiếp tục náo loạn nữa.
Trong mắt Nghiêm Tung lộ ra hàn mang, đảo qua đám người Huyền Diệp và Thái Diễm.
Cát Phác Tử từ tốn nói:
- Nghiêm huynh cũng nói giỡn rồi. Lam Quang học viện chúng ta sẽ không gây chuyện. Càng sẽ không gây sự, chỉ là muốn đem mọi chuyện giải quyết nhanh lên một chút a.
- Mọi người đã ở đây, chuyện khác ta cũng không nói nhiều. ba ngày, nhiều nhất Lam Quang học viện chúng ta chỉ cho Huyền Cơ Tông ba ngày, nếu như trong vòng ba ngày Huyền Cơ Tông vẫn chưa xuất hiện, Lam Quang học viện chúng ta sẽ bỏ qua hoà đàm, rời khỏi Cổ Dương Thành.
Sắc mặt Nghiêm Tung trở nên tái xanh.
Đúng lúc này, một đạo thanh âm tràn ngập uy nghiêm và lạnh lùng đột nhiên vang vọng ở trong phiến thiên địa này. Thanh âm giống như tiếng sấm, ầm ầm vang vọng, nhanh chóng tới gần, rất nhanh đã đi tới bầu trời trên đỉnh đầu của mọi người:
- Không cần, Cát Phác Tử, bản tông đã đến rồi.
Tiếng sấm sét nổ vang, một luồng uy thế kinh người bao phủ xuống bên dưới. Rất nhiều võ giả vây xem ở đây chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, có cảm giác không áp chế nổi, huyền lực trong cơ thể càng đấu đá lung tung, không bị bản thân khống chế.
Lúc này có một nhóm mấy người từ bầu trời hạ xuống, đứng lên bên trên khoảng đất trống giữa mọi người.
Người đầu lĩnh, trên người mặc màu vũ bào màu xanh, vẻ mặt không giận mà uy, chính là tông chủ Đường Chiêu của Huyền Cơ Tông.
Sau lưng hắn có vài tên cường giả ánh mắt lãnh đạm, cả người có khí thế bốc lên, hiển nhiên cũng là lực lượng trung kiên của Huyền Cơ Tông.
Điều làm cho người ta kinh ngạc chính là, trong đó lại còn có một tên thanh niên trên người mặc trường bào màu xanh, vẻ mặt lãnh đạm, mí mắt hơi nhắm lại, đứng ở phía sau đoàn người này.
- Đường Chiêu tông chủ, cuối cùng ngươi cũng đến rồi.
Mọi người nhìn thấy Đường Chiêu, tất cả đều liên tục chào hỏi.
Đường Chiêu thân là tông chủ Huyền Cơ Tông, thân phận địa vị rất cao, không phải bình thường. Hơn xa tất cả mọi người ở đây.
Dù sao cường giả mà các nơi phái đến trên cơ bản đều là cấp phó a.
Khóe miệng Đường Chiêu mỉm cười, khẽ gật gật đầu, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Cát Phác Tử, trong đáy mắt hiện lên một tia tia sáng lạnh lẽo, nói:
- Cát viện phó, có khoẻ hay không a.
Chương 1000 Trao đổi con tin (1)
- Đường Chiêu tông chủ khách khí rồi.
Cát Phác Tử lạnh nhạt nói.
Ánh mắt của hai người va chạm ở trong hư không, có một loại khí tức xơ xác lan tràn ra, toàn bộ hiện trường trong lúc nhất thời trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều nín thở ngưng thần, chỉ cảm thấy trong lòng nặng trĩu, giống như là yên tĩnh trước khi bão táp đến vậy. Có một loại cảm giác không thở nổi.
- Tông chủ đại nhân, ngươi nên làm chủ cho chúng ta a.
Mấy tên trưởng lão Huyền Cơ Tông giờ khắc này kích động tới mức trong lòng như muốn nổ tung, mỗi một người đều nước mắt nước mũi lèm nhèm, đem hành động của Cát Phác Tử lúc trước nói ra.
- Ta biết rồi.
Đường Chiêu từ tốn nói, sau đó ánh mắt nhìn về phía Cát Phác Tử:
- Cát Phác Tử, có phải các hạ nên cho chúng ta một lời giải thích đối với hành động lúc trước hay không?
Cát Phác Tử híp mắt lại:
- Đường Chiêu tông chủ, người cần giải thích hẳn phải là ngươi a. Nói là tới Cổ Dương Thành tiến hành hoà đàm, thế nhưng chúng ta đã ở chỗ này chờ các ngươi rất lâu rồi a.
Đường Chiêu lạnh nhạt nói:
- Có phải các hạ đã quá lo lắng rồi hay không? Hòa đàm giữa chúng ta rõ ràng là mấy ngày sau mới tới, cần gì phải nóng lòng nhất thời a.
- Nếu đã đến đây, chỉ cần có tâm hoà đàm thì nên đến sớm một chút không phải sao?
Nói tới chỗ này, đột nhiên Cát Phác Tử chắp tay nói với mọi người ở nơi này, hắn cao giọng nói:
- Chư vị, nếu như Đường Chiêu tông chủ Huyền Cơ Tông đã đến, cá nhân ta kiến nghị, hiện tại hoà đàm bắt đầu, không biết ý chư vị như thế nào?
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, rốt cuộc Cát Phác Tử muốn giở trò quỷ gì? Thế nhưng bọn họ trầm tư vừa nghĩ cũng cảm thấy lời nói của Cát Phác Tử không hẳn là không có đạo lý. Nếu như tất cả người cũng đã tụ tập, vì sao cần phải chờ tới mấy ngày sau mới tiến hành hoà đàm cơ chứ? Hoà đàm hôm nay không phải tiện hơn hay sao?
- Cá nhân ta không có ý kiến.
- Hạo Thiên đế quốc ta cũng không ý kiến.
- Ta cũng không ý kiến.
Cường giả các thế lực lớn liên tục mở miệng nói, đồng thời cũng nhìn về phía Đường Chiêu.
Hai mắt Đường Chiêu hơi nheo lại, toát ra một tia sát cơ, nói:
- Đã định ra ngày hòa đàm, vì sao nhất định phải sớm hơn a?
Cát Phác Tử lạnh nhạt nói:
- Sớm hay muộn có gì khác biệt cơ chứ? Hay là Đường Chiêu tông chủ có hoạt động gì mà không muốn cho người ta nhận ra cho nên không dám quyết định a.
Đường Chiêu lạnh giọng nói:
- Cát Phác Tử, ngươi đường đường là Phó viện trưởng học viện, chẳng lẽ không biết đạo lý cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung được hay sao, ngươi muốn sớm cũng được, thế nhưng chung quy cũng phải có một lý do chứ?
- Lý do? Cát Phác Tử lạnh nhạt nói:
- Lý do chính là chúng ta muốn sớm đổi người của mình về một chút. Tránh cho bọn họ ở nơi đó của các hạ chịu khổ, lý do này đầy đủ rồi chứ? Chỉ là Đường Chiêu tông chủ lại không quan tâm tới thuộc hạ của mình một chút nào. Muộn như vậy mới đến, quả thực khiến cho người ta khó có thể phỏng đoán a.
Nhìn thấy Cát Phác Tử và Đường Chiêu vừa thấy mặt đã tranh đấu, mọi người nhất thời cảm thấy đau đầu.
- Được.
Khóe miệng Đường Chiêu nở nụ cười gằn, nói:
- Nếu như Cát viện phó đã muốn làm như thế, chư vị, Huyền Cơ Tông ta cũng không phải là người không giảng đạo lý, người đâu, mang theo đám người La Mẫn tới đây.
- Vâng!
Rất nhanh, hai tên Võ vương phía sau Đường Chiêu lui lại, không lâu sau đã đem hai người La Mẫn và La Tường áp giải tới đây.
Chỉ thấy hai người bọn họ cả người máu me đầm đìa, vô cùng chật vật, có vẻ vô cùng tiều tụy và gầy yếu, trong đó khí tức trên người La Mẫn suy yếu. Thế nhưng đã đột phá tới cấp bậc Võ Vương thất cấp.
- Diệp thiếu.
Hai người nhìn thấy Diệp Huyền, nhất thời kích động kêu to, nước mắt hòa lẫn vào máu tươi chảy xuống.
- Quỳ xuống cho ta.
Hai tên Võ vương Huyền Cơ Tông đột nhiên đạp mạnh vào đầu gối của hai người, hai người phịch một tiếng đã quỳ sát, chật vật ngã xuống đất.
- Diệp thiếu, không cần quan tâm tới chúng ta, không nên đáp ứng bất kỳ điều kiện gì của bọn họ.
La Mẫn phẫn nộ gào thét lên.
- Đáng chết!
Song quyền của Diệp Huyền đột nhiên nắm chặt, trong mắt bắn ra sát khí nồng đậm.
- Người của các ngươi ta đã mang tới, không biết người của chúng ta đâu rồi?
Đường Chiêu lạnh lùng nói.
- Huyền Diệp, Đông lão, các ngươi đem người mang tới cho ta.
Cát Phác Tử lạnh nhạt nói.
- Được!
Diệp Huyền và Đông lão liếc mắt nhìn nhau, rất nhanh đã rời khỏi nơi đây, chỉ chốc lát sau, hai người đã trở về trước phủ đệ Huyền Cơ Tông.
Ở trước người của bọn họ, ba người Đoạn Thiên Lang, Lãnh Vô Tẫn, Tà Sát bị đạp về phía trước, cả người bị huyền liên xuyên thấu, như là ba đầu gia súc.
- Các ngươi...
Trong ánh mắt của Đường Chiêu hiện lên một tia hàn mang.
- Tông chủ.
Đám người Đoạn Thiên Lang và Tà Sát cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.
- Quỳ xuống cho ta.
Diệp Huyền lạnh lùng quát, một chân đá vào đầu gối của đám người Đoạn Thiên Lang, phịch phịch, ba người cùng nhau quỳ xuống.
Hắn dùng chiêu thức lúc trước Huyền Cơ Tông đối xử với đám người La Mẫn dùng vào trên người ba người Đoạn Thiên Lang.
Ánh mắt Đường Chiêu đột nhiên nhíu lại, từ bên trong xuất hiện một tia hung mang.
Hắn vugn tay về phía sau, miệng thổi một tiếng, La Mẫn và La Tường cùng nhau phun ra một ngụm máu tươi.
Ánh mắt Diệp Huyền cứng lại.
Chỉ là lúc này đã thấy Đường Chiêu lẳng lặng đi tới bên cạnh La Mẫn và La Tường, đối phương lạnh lùng nói:
- Người trẻ tuổi, ngươi có còn cần mạng hai người này nữa hay không?
Trên mặt Diệp Huyền hiện lên một nụ cười trào phúng:
- Đường đường là tông chủ Huyền Cơ Tông, lẽ nào chỉ biết dùng những thủ đoạn này sao? Hơn nữa...
Diệp Huyền mạnh mẽ đá một cước vào trên lưng Đoạn Thiên Lang, nhất thời đạp cho Đoạn Thiên Lang phun ra một ngụm máu tươi, híp mắt nói:
- Ngươi biết dùng, lẽ nào ta không biết sao?
- Tiểu tử, ta phải chém ngươi thành muôn mảnh.
Đoạn Thiên Lang tức giận tới mức cả người run lên, phẫn nộ gầm lên.
- Câm miệng cho ta.
Diệp Huyền lạnh lùng quát, tát một cái vào trên mặt Đoạn Thiên Lang, đánh cho tới lúc hắn phun ra một ngụm máu tươi, không ngừng ho khan.
Đường Chiêu lạnh giọng nói:
- Tiểu tử, ngươi không nên làm càn quá mức.
- Có mấy người quá ồn ào, không cho một chút màu sắc thì hắn sẽ không hiểu được cái gì gọi là câm miệng.
Diệp Huyền đem chân đạp vào phía sau lưng Đoạn Thiên Lang, hắn lạnh lùng nói.