Nhìn thấy được Tần Lực đau buồn rời đi, có ba người trên mặt lại lộ ra dáng vẻ tươi cười dào dạt.
- Ha ha, ta đã nói, Diệp thiếu chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
- Tần Phong, gia hỏa này còn muốn truy sát Huyền Diệp đại sư, không nghĩ tới lại bù cả bản thân vào.
- Đường đường là gia chủ của hào môn, lại ngã xuống ở bên trong núi hoang dã, cũng thật sự thực sự đủ đáng buồn.
Ba người Lục Ly đại sư khẽ cười một tiếng, sau đó đều quay về Đế Đô.
Sau khi tin tức được chứng thực, tất cả mọi người đang ngẩng đầu trông mong, xem thử Tần gia sẽ có động tác như thế nào.
Mọi người vốn tưởng rằng Tần gia sẽ phát ra sấm sét tức giận. Nhưng mà khiến tất cả mọi người kinh ngạc chính là, Tần gia không ngờ lại sản nghiệp của mình ở Đế Đô trên diện rộng co, bắt đầu ngủ đông.
Thậm chí, đóng cửa phong tộc, có loại cảm giác không hỏi tới thế sự.
Tần gia, thật sự bị Diệp Huyền hãm hại làm cho khiếp sợ.
Luận về thù hận, bọn họ hận không thể chém Diệp Huyền thiên đao vạn quả. Nhưng gia chủ Tần Phong bị chết, lại cho bọn họ một đòn cảnh cáo.
Hôm nay, La gia từ lâu đã quật khởi, cùng Viên gia, phường luyện khí, kết làm đồng minh.
Trước đó, Tần Phong nắm giữ gia chủ Tần gia, còn không có đối phó được Diệp Huyền. Hiện tại Tần Phong ngã xuống, địa vị của Tần gia xuống dốc không phanh, lại càng không cần phải nói.
Mà một hồi phong ba, cũng bởi vì Tần gia ngủ đông, đã bắt đầu trở nên gió êm sóng lặng.
Chỉ có điều, bởi vì Tần Phong chết đi, sản nghiệp của Tần gia thu lại. Hôm nay Tần gia cũng hoàn toàn bị loại bỏ khỏi bốn đại hào môn.
Mặc dù còn có Tần Lực, thái thượng trưởng lão này trấn thủ, nhưng mọi người đều hiểu, hiện tại Tần gia đã hoàn toàn xuống dốc, không còn huy hoàng giống như trước nữa.
Phủ đệ của Khúc gia!
- Cường giả Vũ Vương tóc vàng!
Khi tất cả phong ba đều đã yên ổn. Cuồng Chiến nhận được tin tức, trong ánh mắt hắn đột nhiên bắn ra một tia ánh sáng sắc bén.
- Tiểu tử tốt. Lại có thể bị ngươi lừa gạt.
Hai tay Cuồng Chiến đột nhiên xiết chặt, sát khí toàn thân giống như nước thủy triều cuồn cuộn.
- Cường giả tóc vàng, Huyền Diệp... Người này, nhất định là hung thủ giết chết Cuồng Phong con trai ta.
Cuồng Chiến cắn răng, khuôn mặt lộ vẻ dữ tợn.
Trước đây sở dĩ hắn loại bỏ tình nghi về Diệp Huyền, cũng là bởi vì Diệp Huyền chỉ một thân một mình, bên cạnh không có người thanh niên tóc vàng nào. Đồng thời, Diệp Huyền thể hiện ra thực lực, cũng không đủ lấy giết chết Cuồng Phong con trai hắn.
Nhưng khi tin tức Tần Phong ngã xuống vừa được truyền ra, Cuồng Chiến lập tức lại hiểu ra.
Ngày hôm qua Tần Phong rời đi, chính là để truy sát Huyền Diệp này. Kết quả, lại vẫn rơi vào trong tay một cường giả tóc vàng. Kết hợp tin tức hắn nhận được từ các nơi trong Hắc Thạch Thành, lại thêm thời gian Huyền Diệp đi tới Đế Đô, trong nháy mắt Cuồng Chiến lại nhận định, Huyền Diệp chính là thiếu niên từng xuất hiện qua ở Hắc Thạch Thành trước đó. Cường giả tóc vàng kia, chính là người thanh niên tóc vàng ở bên cạnh hắn.
- Phương hướng dãy núi Lạc Nguyệt. Mục tiêu của người này, đến tột cùng là chỗ nào?
Cuồng Chiến nhíu mày trầm tư, tư tưởng không ngừng lan tràn về phía ngoài dãy núi Lạc Nguyệt phương hướng. Một tia hung ác, không ngừng hiện lên ở trên mặt hắn. Trong ánh mắt hắn có hàn quang hiện ra.
Đột nhiên, trong đầu hắn có linh quang lóe lên.
- Học viện Lam Quang!
- Còn có hơn nửa tháng nữa, chính là ngày tựu trường của học viện Lam Quang. Mục tiêu của người này, chẳng lẽ là học viện Lam Quang?
- Bất kể có phải hay không phải, lão phu cũng không thể dễ dàng buông tha.
- Dám giết con ta, bất kể ngươi trốn tới chỗ nào, lão phu đều phải băm thây ngươi ra thành vạn đoạn.
Trong phủ Khúc gia, đột nhiên truyền ra từng tiếng rít gào dữ tợn.
Ngay sau đó một bóng người phá không lao lên, biến mất ở phía chân trời.
Lúc này, Diệp Huyền cũng không biết thân phận của mình đã bị Cuồng Chiến biết được. Lôi quang màu xanh tím hiện lên ở phía sau lưng của hắn. Hắn điên cuồng chạy về phía học viện Lam Quang.
Dọc đường đi, Diệp Huyền trèo đèo lội suối, bởi vì lông chim Lăng Hư, không biết đã đi qua bao nhiêu đường tắt.
Cuối cùng sau nửa tháng, hắn chạy tới chỗ Lam Quang Thành có học viện Lam Quang.
Đây là một tòa thành trì chiếm diện tích lên tới mấy ngàn ki-lô-mét vuông. Từ phía xa nhìn lại, cửa thành rộng rãi đâm thẳng về phía chân trời, cao chừng trăm trượng.
Tường thành với phong cách cổ xưa, từng trải mấy ngàn năm năm tháng ăn mòn, khiến cho người ta một loại cảm giác tang thương.
Học viện Lam Quang lại ở vị trí trung tâm của thành trì này.
Vị trí địa lý của nó, ở gần trung tâm của bình nguyên Mộng Cảnh, được thiên nhiên ưu đãi.
Bởi vì ngày mai sẽ là ngày báo danh của học viện Lam Quang trong năm nay, cho nên ở bên ngoài Lam Quang Thành, lúc này khắp nơi đều là xe cộ lui tới, vô số người đi đường, đang chờ vào thành.
Diệp Huyền đứng xếp hàng ở trong đám người, phóng tầm mắt nhìn lại. Không ngờ có không ít người đều là thanh thiếu niên chừng hai mươi tuổi. Không cần hỏi cũng biết, những người này nhất định là tới tham gia sát hạch nhập học của học viện Lam Quang.
Chỉ có điều khiến Diệp Huyền cảm thấy bất đắc dĩ chính là, trong những người này, có rất nhiều người không ngờ là kéo theo gia đình đi cùng. Tất cả đều là do gia trưởng cùng đi. Trong đó có vài thanh niên, bộ dạng công tử hoàn khố, hai người thị nữ trái ôm phải ấp, cà lơ phất phơ, làm gì có được bộ dạng tới tham gia sát hạch. Bọn họ giống như là tới du sơn ngoạn thủy thì đúng hơn.
- Hắc hắc, Xuân Hương à, bắt đầu từ ngày mai, công tử ta sẽ là học viên chính thức của học viện Lam Quang.
Một thanh niên thân mặc trường bào tơ lụa, vẻ mặt gian xảo, nhếch miệng cười nói, trông bỉ ổi đến cực điểm.
- Công tử thật là lợi hại.
Một thị nữ hình thể giống như phát tướng, dựa sát vào bên cạnh hắn, hai mắt tỏa ra ánh sáng, bộ dạng sùng bái.
- Ha ha ha.
Người thanh niên bộ dạng bỉ ổi kia hình như vô cùng hưởng thụ, tay heo mập ở trên cái mông của thị nữ phát tướng kia dùng sức bóp một cái. Cái mông này bỗng nhiên co lại, lại đột nhiên bắn ra ngoài, co dãn mười phần.
Người thanh niên kia vô cùng hưởng thụ, hai mắt thoáng hiện ánh sáng phóng túng, cười hắc hắc nói:
- Mọi người đều nói học viện Lam Quang này là học viện đứng đầu trong bình nguyên Mộng Cảnh. Đồng thời mỹ nữ cũng rất nhiều. Người anh tuấn giống như bản công tử thế này, nếu như tiến vào, chẳng phải là sẽ mê đảo một mảng lớn hay sao?
Chương 787 Ngọc bài thân phận (1)
Thị nữ béo lập tức kiều diễm nói nịnh:
- Đó là chắc chắn rồi. Công tử đẹp trai như vậy, những nữ tử kia nhìn thấy công tử, khẳng định mỗi một người đều tâm can nhảy loạn, tình mê ý loạn.
- Ha ha ha.
Người thanh niên bỉ ổi lộ ra một hàng răn lớn, vàng, phóng túng nở nụ cười.
Bên cạnh, một người thanh niên bị mấy hộ vệ trái vây phải che, trên mặt bị rỗ, nghe vậy, thiếu chút nữa thì phun ra. Cuối cùng hắn không nhịn được giễu cợt nói:
- Với đức hạnh này của ngươi, cũng có thể mê đảo một mảng lớn sao? Cũng không đái ra một bãi nước tiểu, tự soi vào xem thử. Nhìn tuổi tác của ngươi, cũng đã hai mươi bốn hai mươi lăm, lại chỉ mới là Thiên Vũ Sư tứ giai nhất trọng. Ta thấy, ngay cả cửa lớn của học viện Lam Quang cũng không nhất định có thể tiến vào được đâu.
- Hắc hắc, vị huynh đệ này, ngươi đây là không hiểu. Ngươi cho rằng gia nhập học viện Lam Quang, là nhìn vào tu vi hay sao?
Người thanh niên bỉ ổi kia lộ vẻ xem thường nói.
- Không nhìn tu khổ, chẳng lẽ còn nhìn tướng mạo hay sao?
Người thanh niên bỉ ổi, giống như thần bí, nói:
- Tướng mạo chỉ một mặt. Nhưng quan trọng nhất, vẫn là nhìn bối cảnh, phương diện môn đạo này, phải lớn.
- A?
Mọi người nhất thời cảm thấy hứng thú. Lẽ nào người thanh niên bỉ ổi này, thật sự biết được nội tình gì hay sao?
Thấy mọi người đều đưa mắt nhìn qua, lúc này người thanh niên bỉ ổi này mới dương dương đắc ý nói:
- Trải qua sự điều tra của ta, ta phát hiện, nếu muốn gia nhập học viện Lam Quang, tu vi chỉ là thứ yếu, bối cảnh mới là điều trọng yếu nhất. Những đệ tử nhà nghèo gia tộc nhỏ, khẳng định không có khả năng tiến vào học viện Lam Quang. Về phần bối cảnh phải lớn tới mức nào? Hắc hắc, vậy thì ta đây không thể nhiều lời. Chỉ có điều, giống như bản công tử vậy, chính là nhất định có thể đi vào, không thể nghi ngờ.
...
- Không biết các hạ có lai lịch ra sao?
Một ít dân chúng nghe nói vậy, không khỏi tự nhiên cảm thấy kinh hãi. Chẳng lẽ người thanh niên bỉ ổi này thoạt nhìn không có gì nổi bật, còn có thể có lai lịch gì lớn hay sao?
- Hắc hắc, không dối gạt gì mọi người, bản công tử đến từ một trong ba đại đế quốc, đế quốc Thanh Phong.
Sắc mặt của mọi người nhất thời thay đổi.
- Các hạ chẳng lẽ là người của hoàng thất đế quốc Thanh Phong sao?
Có dân chúng nhỏ giọng hỏi thăm.
Đồng thời trong lòng bọn họ đều khẳng định. Có thể nói ra những lời vừa nãy, cũng chỉ có con cháu hoàng thất của đế quốc Thanh Phong, mới dám lên tiếng như vậy.
Chỉ là không biết người này đến tột cùng là vị hoàng tử nào của đế quốc Thanh Phong. Nhìn trang phục của hắn, hình như cũng không có gì đặc biệt. Hai thị nữ bên cạnh cũng vừa xấu vừa đen. Lẽ nào hoàng thất của đế quốc Thanh Phong có sở thích vô cùng đặc biệt như vậy hay sao?
- Khụ khụ, cái này ngược lại không có gì. Bản công tử đến từ đế quốc Thanh Phong, Lãnh Nham Quận, Bạch Điểu Thành, Tây Tháp Trấn. Gia phụ chính là trưởng trấn của Tây Tháp Trấn.
Người thanh niên bỉ ổi, bộ dạng dào dạt đắc ý nói.
Trưởng trấn của Tây Tháp Trấn?
Tất cả mọi người đều muốn ngất xỉu.
Nói chuyện một hồi lâu, hóa ra gia hỏa này không ngờ là con trai của một trưởng trấn!
Không ít người vừa rồi thậm chí còn có ý nghĩ tiến lên kết bạn, vuốt mông ngựa, mơ hồ lộ ra bộ dạng nịnh nọt. Nhưng bây giờ, bọn họ lập tức lộ ra biểu tình nghiêm túc, chính khí dạt dào.
- Ngươi ngươi.
Người thanh niên mặt rỗ trước đó, trong lòng vốn còn đang run sợ. Sau khi nghe được lai lịch của đối phương, hắn không nhịn được tức giận mắng lớn một tiếng, một quyền chính là đánh tới.
- Ai nha, ta nói này, tại sao ngươi lại đánh người như thế.
- Lão tử chính là đánh ngươi đấy. Tiểu tử này đi chết đi cho ta. Nương ngươi, con trai của một trưởng trấn, ở trước mặt lão tử cũng thích thể hiện.
Người thanh niên mặt rỗ vén tay áo lên, gọi mấy kẻ đi theo bên cạnh, chính là hung hăng xông tới.
Trong lòng hắn tức giận. Con trai một trấn trưởng nho nhỏ, vừa thiếu chút nữa khiến cho hắn sợ tới mức xuất hiện bệnh tim. Hắn còn tưởng rằng mình đắc tội với hoàng tử của đế quốc Thanh Phong.
- Các ngươi làm gì vậy?
- Dừng tay lại cho ta.
Mấy hộ vệ ở cửa thành làm thủ tục tiến vào thành, nhìn thấy tình cảnh này, chợt mạnh mẽ gầm lên đầy phẫn nộ, giống như chim ưng bắt con gà con, xách tất cả mấy người động thủ lên.
Ánh mắt Diệp Huyền đột nhiên ngưng tụ.
Những thành vệ của Lam Quang Thành này, người yếu nhất cũng là Vũ Tông ngũ giai tam trọng. Mấy nà tương đối mạnh hơn, lại còn là Vũ Tôn lục giai. Điều này khiến cho hắn có chút chấn động.
- Những người ở cửa thành gây chuyện, đều không được đi vào bên trong Lam Quang Thành.
Sau khi nhấc mấy người này lên, mấy hộ vệ quát lạnh một tiếng, trực tiếp lại ném mấy người người thanh niên bỉ ổi và người thanh niên mặt rỗ vừa động thủ ra khỏi đội ngũ.
- Các vị đại ca, chúng ta là tới tham gia sát hạch của học viện Lam Quang. Vẫn mong các đại ca dàn xếp một chút.
Hai người vừa nghe bọn họ nói vậy, nhất thời sốt ruột.
- Với đức hạnh này của các ngươi, còn muốn tiến vào học viện Lam Quang hay sao? Còn không mau cút đi. Đừng nói nhảm nữa, nếu không sẽ bắt các ngươi trở lại, đại hình hầu hạ.
Mấy thành vệ quân quát lạnh một tiếng. Huyền lực đáng sợ phóng ra, khiến cho hai người kia khiếp sợ đến mức tè ra quần. Bọn họ cũng không dám nói thêm cái gì, chật vật rời đi.
- Ta không quan tâm các ngươi tới Lam Quang Thành với mục đích là cái gì. Tất cả nhớ kỹ, Lam Quang Thành nghiêm cấm bất kỳ vụ đánh nhau nào. Tất cả đều xếp thành hàng cho ta, cầm thẻ thân phận, không nên tăng thêm phiền cho chúng ta.
Mấy thành vệ quân cảnh cáo một hồi, sau đó lại trở về lối ra vào thành.
Không giống với những tông môn khác, đế quốc chiếm rất nhiều địa vực khác nhau. Học viện Lam Quang làm thế lực siêu cấp ở bình nguyên Mộng Cảnh, nhưng cũng chỉ chiếm một tòa thành lớn siêu cấp. Tất cả dân chúng ra vào ở đây, đều phải tiến hành làm thẻ thân phận.
Bởi vì nơi này không chỉ là địa phương của học viện Lam Quang. Bởi vì vị trí địa lý của nó đặc biệt, còn là trung tâm thương nghiệp của bình nguyên Mộng Cảnh. Các thương hội đến từ các thế lực lớn và đế quốc, thế lực đều lại thường xuyên lui tới ở chỗ này.
Bởi vậy nhân khẩu của Lam Quang Thành cao tới mấy trăm vạn.
Mà tiến hành làm thẻ thân phận, cũng để cho dễ dàng quản lý, khiến cho nhân khẩu từ bên ngoài tới và nhân khẩu địa phương được phân chia ra.
Chương 788 Ngọc bài thân phận (2)
- A, đám người kia, liếc mắt liền biết chính là vì sát hạch của học viện Lam Quang ngày mai. Nhưng cũng không nhìn lại mình một chút. Chỉ dựa vào bọn họ, cũng có thể gia nhập học viện Lam Quang hay sao?
Một thành vệ quân liếc nhìn đội ngũ xếp hàng dài, lắc đầu.
Một gã thành vệ quân khác lại cười nói:
- Lão Trần, đừng oán trách nữa. Lưu lượng của những người qua đây là rất lớn. Nhưng qua ngày mai là tốt rồi. Hơn nữa hàng năm vào lúc này, bổng lộc cũng là cao nhất. Ai bảo học viện Lam Quang của Lam Quang Thành chúng ta, là mảnh đất tập trung thiên tài lớn nhất bình nguyên Mộng Cảnh.
- Nơi thiên tài tập trung thì nơi thiên tài tập trung. Nhưng nếu thiên tài có khả năng qua, ngươi xem những người này một chút, đều là mặt hàng gì. Một con cóc mà cũng đòi ăn thịt thiên nga.
- Điều này cũng đúng. Người ở trên thế gian này, quan trọng nhất chính là tự hiểu lấy mình. Phương diện này có không ít người vừa nhìn đã biết không có tự hiểu lấy mình. Thậm chí ngay cả tiêu chuẩn sát hạch thấp nhất của học viện cũng không đạt được. Tương lai chỉ sợ cũng không có thành tựu gì lớn.
Mấy thành vệ quân ở cửa thành hoàn toàn không che giấu lời bàn luận, nhìn người trẻ tuổi trong đội ngũ, đều là một dạng ánh mắt khác thường.
Trong đội ngũ võ giả đến đây chuẩn bị tham gia ngày mai sát hạch của học viện Lam Quang, đều lộ ra sắc mặt khó coi, lại không dám nói lời nào.
Chỉ có thần sắc Diệp Huyền vẫn không đổi.
Lấy địa vị của học viện Lam Quang ở bình nguyên Mộng Cảnh, những thành vệ quân có ánh mắt cao cao tại thượng, đó là một chuyện rất tự nhiên.
Huống gì, Diệp Huyền cũng không cảm thấy bọn họ nói có gì sai. Về phương diện này rất nhiều người đều không có giác ngộ gia nhập học viện Lam Quang, càng giống như là tới thử vận khí một chút.
Tốc độ đội ngũ đi qua rất nhanh. Không bao lâu, lại đến phiên của Diệp Huyền.
- Ngươi tới Lam Quang Thành làm cái gì?
Cửa thành, nhân viên công tác của Lam Quang Thành làm thẻ thân phận thản nhiên hỏi. Hắn nhìn cũng không hề liếc mắt nhìn Diệp Huyền lấy một cái. Giọng điệu của hắn rõ ràng không để ý. Hiển nhiên đã vô cùng chán ghét đối với phần công tác này.
- Tham gia sát hạch của học viện Lam Quang.
Diệp Huyền đáp lại.
Nhân viên công tác này hình như sớm biết rằng đáp án sẽ là như vậy. Hắn trực tiếp ném qua một khối ngọc bài.
- Ghi lại tin tức cá nhân đi vào, sau đó lưu lại huyền thức đánh dấu. Nhớ kỹ, tin tức cá nhân cố gắng chính xác hết mức. Bởi vì ngày mai trước khi sát hạch của học viện Lam Quang, hội thẩm xem tin tức ngọc bài. Nếu như tin tức ngươi ghi chép có lừa gạt, sẽ bị trực tiếp cướp đoạt tư cách sát hạch. Dĩ nhiên, trước lúc đó, giao nộp mười khối huyền thạch hạ phẩm đã.
Thần thức của Diệp Huyền quét một chút ngọc bài này, lập tức liền phát hiện ra. Ngọc bài này không chỉ vốn có công năng ghi lại tin tức, còn có năng lực xác định phong tỏa mục tiêu, tiến hành truy tìm tung tích.
Hiển nhiên là người của Lam Quang Thành muốn thông qua những ngọc bài này, tới tiến hành quản chế đối với nhân viên vào thành.
Chỉ có điều, những điều này đối với Diệp Huyền mà nói, đều không phải là vấn đề. Lấy tu vi luyện khí của hắn, có thể tùy ý thay đổi thiết lập trận pháp bên trong, khiến cho người khác không cảm ứng ra được bản thân, lại chỉ là điều đơn giản.
Chỉ là chi phí mười khối huyền thạch hạ phẩm, lại khiến cho hắn có chút kinh ngạc. Hắn không nhịn được nói:
- Chẳng lẽ không thể sử dụng huyền tệ sao?
Hắn ngược lại không phải là không muốn cho. Chỉ là ngọc bài này chỉ là bạch ngọc bình thường, giá trị chế tạo rất thấp. Một cái mười khối huyền thạch hạ phẩm, mỗi ngày vào thành có nhiều người như vậy, sẽ nhận được bao nhiêu huyền thạch hạ phẩm? Đây quả thực cũng quá phi pháp.
Nhân viên công tác này không nhịn được giải thích:
- Mười khối huyền thạch hạ phẩm này, không chỉ là chi phí ghi lại ngọc bài, còn bao gồm sử dụng phí báo danh để ngày mai ngươi đi sát hạch của học viện Lam Quang. Đến lúc đó tin tức của ngươi sẽ được trình lên cho học viện Lam Quang.
- Đương nhiên, nếu như ngươi ngại đắt, cũng có thể đổi thành bài vào thành bình thường. Chỉ cần một nghìn huyền tệ là có thể vào. Chỉ có điều nếu như vậy, ngươi lại không có cách nào tham gia sát hạch của học viện Lam Quang ngày mai. Cho ngươi thời gian ba giây, tự mình suy nghĩ đi.
Diệp Huyền không hề nghĩ ngợi, liền trực tiếp lấy ra mười khối huyền thạch hạ phẩm.
Hắn cũng chỉ là hiếu kỳ hỏi một chút mà thôi. Nếu là phí báo danh của học viện Lam Quang, như vậy lại không có gì đáng nói. Mười khối huyền thạch hạ phẩm, đối với hắn hiện tại mà nói, ngay cả chín trâu mất sợi lông cũng không tính.
Sau khi nộp lên chi phí, Diệp Huyền bắt đầu đưa vào tin tức ở trong ngọc bài.
- Tên họ: Huyền Diệp. Tuổi: Mười tám. Tu vi: Vũ Tông ngũ giai nhị trọng. Lai lịch: La gia tại Đế Đô của đế quốc Hạo Thiên...
Sau khi đưa vào tin tức xong, Diệp Huyền giao cho người đăng ký bên cạnh.
Người kia tra xét tin tức ở bên trong xong, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mười tám tuổi Vũ Tông ngũ giai. Thiên phú của người này… quả thực là nghịch thiên!
Bình thường, trước hai mươi tuổi có thể bước vào Vũ Tông, đã coi như là thiên tài cực kỳ nghịch thiên. Nếu như người này quả thật mười bảy tuổi cũng đã là Vũ Tông ngũ giai nhị trọng. Xác suất hắn gia nhập học viện Lam Quang, cao tới tám phần mười.
Diệp Huyền thấy đối phương kinh ngạc nhìn mình, nhíu mày một cái nói:
- Có thể không?
- Có thể, có thể.
Nhân viên công tác này vội vàng trả ngọc bài cho Diệp Huyền, thái độ rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.
Diệp Huyền tiếp nhận ngọc bài, cũng không quay đầu lại, tiến tới cửa thành.
Vừa vào cửa thành, Diệp Huyền còn chưa kịp quan sát bốn phía xung quanh, đột nhiên phía trước có một người thanh niên mặc trang phục màu lam vẻ mặt tươi cười đã đi tới trước mặt hắn, nhiệt tình muốn đi lôi kéo cánh tay Diệp Huyền.
Diệp Huyền nhướng mày, thân thể lóe lên, cau mày nói:
- Các hạ, các hạ làm cái gì vậy? Chúng ta hình như không biết đi?
Người thanh niên mặc trang phục màu lam này sửng sốt. Hiển nhiên hắn không ngờ rằng Diệp Huyền có thể mau chóng tránh được động tác của mình. Trên mặt hắn lại không nhìn ra bất kỳ vẻ lúng túng, ngượng ngùng nào. Hắn vỗ tay, cười nói:
- Vị huynh đài này, vừa nhìn là biết ngươi chính là tới để tham gia sát hạch của học viện Lam Quang đi.
- Vậy thì như thế nào?
Diệp Huyền lãnh đạm nói.
Chương 789 Theo sát đến (1)
- Khụ khụ.
Người thanh niên mặc trang phục màu lam lập tức lộ ra một biểu tình có chút thần bí vậy:
- Nói thật cho ngươi biết, tại hạ tên là Chu Quang, tới Lam Quang Thành này cũng không phải là ngày một ngày hai. Ngươi phải biết rằng, hàng năm số người tới sát hạch của học viện Lam Quang, đơn giản là giống như cá diếc qua sông, nhiều tới mức đếm không xuể. Muốn từ bên trong thiên quân vạn mã này qua cầu độc mộc xông ra một con đường sống, không có khả năng là một chuyện dễ dàng. Cũng không phải nói, tu vi của ngươi đủ, thực lực đủ, là có thể. Còn cần có một chút kỹ xảo ở bên trong...
Nói đến đây, trong tay của người thanh niên mặc trang phục màu lam này chợt có ánh sáng màu vàng lóe lên. Mấy quyển sách nhỏ, rất mỏng lại xuất hiện ở trong tay hắn.
- Chỗ của ta, có tư liệu sát hạch nhập học độc nhất vô nhị do ta sửa sang lại. Nào nào, chỉ cần ngươi ra mười huyền thạch hạ phẩm, những tư liệu quý báu, toàn bộ sẽ thuộc về huynh đài ngươi.
Hắn cẩn thận đưa mấy cuốn sách mở ra ở trước mặt Diệp Huyền. Theo thứ tự là: Mười loại biện pháp để như thế nào tiến vào học viện Lam Quang. Bảo điển sát hạch nhập học của học viện Lam Quang. Đại cương sát hạch học viện khoá trước. Hoàn toàn phân tích về nhập học sát hạch...
Diệp Huyền cảm thấy bất đắc dĩ, khoát tay một cái nói:
- Mấy thứ này ta không cần. Ngươi vẫn là đi tìm người khác đi.
- Thế nào, không hài lòng hay sao?
Người thanh niên mặc trang phục màu lam này quan sát Diệp Huyền một chút, bộ dạng ngươi biết ta hiểu, cười nói:
- Xem ra huynh đài vô cùng tự tin đối với thực lực của mình. Không có vấn đề gì. Chỗ của ta còn có tư liệu càng sâu hơn, tin tưởng huynh đài nhất định sẽ cảm thấy hứng thú.
Vừa nói xong, hắn lại móc ra mấy cuốn sách. Theo thứ tự là: Sát hạch nhập học như thế nào để lấy được điểm cao. Mấy cơ quan yếu điểm trong quá trình sát hạch. Danh sách mười đại mỹ nhân của học viện Lam Quang, cùng với bách khoa toàn thư về tài liệu cá nhân đạo sư sát hạch.
- Hắc hắc, mấy quyển này vốn là giáo tài cao cấp hơn. Ở đây bán rẻ cho ngươi, mười huyền thạch hạ phẩm. Tin tưởng ta, lấy kinh nghiệm của ta nhiều năm qua, chỉ cần mua giáo tài cao cấp, bằng hữu nhập học liền nhận được nâng cao ba mươi điểm, tuyệt đối không thành vấn đề.
Diệp Huyền choáng váng một hồi.
Gia hỏa này quả thực có kích động không đạt được mục đích thề không bỏ qua.
Hắn liếc nhìn thành vệ quân phía sau cửa thành. Mấy người kia đã sớm biết tới động tĩnh của nơi này, nhưng ngay cả liếc mắt nhìn qua cũng không thấy, căn bản là thờ ơ không để ý tới.
Hiển nhiên giữa người này cùng thành vệ quân của Lam Quang Thành, tuyệt đối có quan hệ nào đó.
- Thôi đi, vậy cho ta một bộ.
Diệp Huyền bất đắc dĩ lấy ra mười khối huyền thạch hạ phẩm.
- Hắc hắc, cảm ơn huynh đài đã hân hạnh chiếu cố. Chúc huynh đài ngày mai gặp may mắn.
Chu Quang thoả mãn thu huyền thạch vào, sau đó nhét mấy cuốn sách vào trong tay Diệp Huyền. Hắn lại lao phía một gã thanh niên khác nhận lấy ngọc bài thân phận phía sau Diệp Huyền, bắt đầu miệng phun nước bọt tung bay, đẩy mạnh tiêu thụ, dáng vẻ bỉ ổi đến cực điểm.
Diệp Huyền cười khẽ. Mười khối huyền thạch hạ phẩm đối với hắn mà nói, không đáng kể chút nào. Hơn nữa nhìn thấy người này, khiến cho Diệp Huyền không tự chủ được liền nghĩ đến huynh đệ Trần Tinh của mình ở Lam Nguyệt Thành. Lực bỉ ổi của hai người, đơn giản là một cái khuôn đúc ra.
Trong lòng hắn không tránh khỏi có một chút hoài niệm.
Không biết Vân Ngạo Tuyết lão sư, phụ thân, gia gia bọn họ ở Lưu Vân Quốc còn có được tốt hay không.
Nghĩ tới đây, Diệp Huyền không nhịn được xiết chặt nắm đấm. Hắn muốn trở lại Lưu Vân Quốc. Hắn nhất định phải giải quyết uy hiếp của Huyền Cơ Tông trước đã.
Không suy nghĩ nhiều nữa, Diệp Huyền tiến vào Lam Quang Thành, bắt đầu tìm kiếm chỗ ở.
Một cái khách sạn xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền.
Diệp Huyền vừa đi vào, không đợi hắn mở miệng, chưởng quỹ liền thản nhiên nói:
- Gian phòng hạ đẳng năm vạn huyền tệ một đêm. Gian phòng trung đẳng mười vạn. Gian phòng thượng đẳng hai mươi vạn.
Diệp Huyền sửng sốt:
- Đắt như vậy sao?
Điều này quả thực so với gian phòng Thiên Tức Lâu tại Đế Đô của đế quốc Hạo Thiên cũng đắt hơn gấp mấy lần. Nhưng điều kiện của khách sạn này so với Thiên Tức Lâu, quả thực kém hơn quá nhiều.
- Thích ở thì ở.
Lão bản khách sạn hờ hưng liếc mắt nhìn hắn, bộ dạng vênh váo tự đắc.
- Ha hả, khách sạn rách như vậy, gia thật sự đúng là không ở được.
Diệp Huyền lười nói thêm cái gì, trực tiếp xoay người.
Lão bản khách sạn cười giễu cợt một tiếng:
- Đầu năm nay, khách sạn trong Lam Quang Thành đều đã đầy. Quay đầu trở lại, có lẽ không thể có cái giá này đâu.
Diệp Huyền ngoảnh mặt làm ngơ.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, chính là đi nửa canh giờ, Lam Quang Thành lớn như vậy, mỗi một khách sạn lại có thể đều chật ních. Gần như không có bất kỳ gian phòng nào còn trống.
- Lực hấp dẫn của học viện Lam Quang này, thật sự lớn như vậy sao?
Diệp Huyền bất đắc dĩ mím miệng một cái. Tất cả khách sạn đều đã đủ người. Loại cảnh tượng thịnh vượng này, quả thực khiến cho người ta kinh ngạc.
May mắn chính là, đi cũng không lâu lắm, một tòa kiến trúc xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền. Dấu hiệu ở trên kiến trúc này, khiến cho trong lòng Diệp Huyền thoáng động.
- Ha hả, các hạ nếu như là quý khách của thương hội Thần Hành chúng ta, có thể đi tới khách sạn Thần Hành bên ngoài học viện Lam Quang. Khách sạn này là sản nghiệp của chính thương hội Thần Hành chúng ta. Thông thường sẽ lưu mấy phòng khách thượng đẳng. Các hạ chỉ cần qua lấy ra lệnh bài là có thể được.
Bên trong kiến trúc, một lão nhân thấy được lệnh bài của Diệp Huyền, sau khi biết yêu cầu của hắn, lập tức mỉm cười nói.
Ở dưới sự trợ giúp của thương hội Thần Hành, Diệp Huyền cuối cùng cũng ở gần với học viện Lam Quang.
Lúc này...
Bên ngoài Lam Quang Thành.
Một đạo lưu quang đột nhiên từ trên trời hạ xuống, rơi vào cửa thành.
Sắc mặt hắn lạnh lùng, lấy ra một tấm lệnh bài, ở tinh thạch trên cửa thành khác thoáng quét qua một cái, liền đi thẳng vào.
Người chịu trách nhiệm về lệnh bài thân phận nhìn về phía tin tức ghi lại, trên mặt thoáng lộ vẻ kinh hãi. Trên đó có viết: Cuồng Chiến, thái thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông.
Một đường truy tìm, Cuồng Chiến cũng theo sát Diệp Huyền đi tới Lam Quang Thành.
Vừa tiến vào trong thành, hắn lại đi tới chỗ cứ điểm của Huyền Cơ Tông, triệu tập nhân viên tình báo bên trong cứ điểm, phân phó nói:
- Lập tức điều tra cho ta, xem có một người tên là Huyền Diệp, ngày mai sẽ tham gia sát hạch của học viện Lam Quang hay không.
Chương 790 Theo sát đến (2)
Sau khi truyền đạt mệnh lệnh, trong con ngươi của hắn, một tia sát cơ đột nhiên hiện lên. Hắn lạnh giọng nói:
- Huyền Diệp, không quan tâm ngươi đi tới chỗ nào, lão phu nhất định phải băm thây ngươi ra thành vạn đoạn.
Lúc này, Diệp Huyền tất nhiên không biết được tin tức Cuồng Chiến đã đến đây. Hắn ở trong gian phòng của mình nhàn nhã nhìn thư tịch mua được trong tay.
Ngày mai sẽ là sát hạch, Diệp Huyền tuy rằng rất có lòng tin, nhưng đối với học viện Lam Quang này, hiểu rõ hơn hiểu rõ, tự nhiên cũng được.
- Nói vậy La Thành bọn họ cũng đến Lam Quang Thành. Cũng không biết ngày mai sát hạch, hắn rốt cuộc có thể thông qua hay không?
Diệp Huyền cũng biết, La Thành khẳng định sẽ đến Lam Quang Thành. Nhưng hắn không cố gắng đi tìm. Dù sao ngày mai sát hạch nhập học, nhất định có thể gặp được.
Dòng thời gian chuyển dời. Suốt đêm không nói chuyện, rất nhanh đã tới ngày hôm sau.
Sáng sớm, khi luồng ánh mặt trời đầu tiên chiếu xuống đến trên mặt đất, toàn bộ Lam Quang Thành cũng không giống với mọi khi.
Sát hạch mỗi năm một lần của học viện Lam Quang sẽ bắt đầu vào ngày hôm nay.
Diệp Huyền theo dòng người, thật sớm đã đi tới trước cửa của học viện Lam Quang.
Phía xa, là một cánh cửa học viện lớn vô cùng rộng rãi. Bên trên ghi bốn chư Học viện Lam Quang.
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lại. Bốn chữ lớn kia, dường như có sự sống, tản ra một khí tức kinh người.
Diệp Huyền nhất thời kinh sợ:
- Chân ý của võ đạo, cường giả viết bốn chữ lớn này, tuyệt độ là cường giả cấp Vũ Hoàng bát giai.
Chỉ có điều khiến cho Diệp Huyền giật mình, còn chưa phải là bốn chữ lớn này, mà là học viên tới trước tham gia sát hạch. Khắp nơi đều là đầu người nhốn nháo, nhìn không thấy điểm cuối. Quả thực sử dụng người người tấp nập cũng không có cách nào hình dung.
Diệp Huyền cũng mất đi ý định tìm kiếm La Thành. Nhiều người như vậy, cho dù là vận dụng huyền thức đảo qua mỗi một người, tìm được La Thành, cũng không có cách nào chen đến bên cạnh hắn.
Lúc này, trong đám người, ở góc khuất khác một phía khác của Diệp Huyền, hai thiếu nữ đang thấp thỏm nhìn nhiều người trước mặt như vậy.
Hai nữ tử này trên thân lần lượt mặc váy dài màu đỏ và màu xanh lam điểm hoa, khuôn mặt trắng nõn, tươi mát hào hiệp, có một loại khí tức ép người lộ ra.
- Hạ Thất Tịch, người ở đây cũng quá nhiều. Ngươi nói hai chúng ta có thể vào được học viện Lam Quang hay không?
Trong hai người, nữ tử thân mặc váy màu xanh lam, sắc mặt có chút thấp thỏm nói.
- Vân Ngạo Tuyết, ta cũng không biết. Chỉ có điều hi vọng chúng ta có thể vào đi được. Nếu như không vào được, ta và ngươi cũng chỉ có thể trở lại liên minh mười ba nước.
Nữ tử mặc váy màu đỏ, sắc mặt cũng khó coi nói.
Hai người bọn họ chính là hai người Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch tới từ liên minh mười ba nước.
Ban đầu ở trong bí cảnh Thiên Mộng, hai người đều thu được lợi ích cực lớn. Sau đó ở dưới đan dược của Diệp Huyền trợ giúp, bọn họ đều đột phá đến Vũ Tông ngũ giai.
Sau khi gặp phải cường giả Huyền Cơ Tông, cũng khiến cho trong lòng thiên tài liên minh mười ba nước bị đả kích lớn.
Bởi vậy sau khi Hạ Thất Tịch đột phá Vũ Tông ngũ giai, chính là một mình đi tới học viện Lam Quang ở bình nguyên Mộng Cảnh. Chỉ có điều khiến cho nàng không nghĩ tới, vì tìm kiếm Diệp Huyền, sau khi Vân Ngạo Tuyết đột phá ngũ giai, cũng một mình đi tới học viện Lam Quang của bình nguyên Mộng Cảnh.
Hai người vừa lúc gặp nhau ở trên đường, vì vậy kết bạn đến đây.
Dọc đường đi, hai người trải qua trăm cay nghìn đắng. Đặc biệt là diện mạo của hai người đều hết sức kinh người. Vì đề phòng rước lấy phiền toái không cần thiết, hai người thậm chí cố ý khiến trang phục của mình hết sức khó coi. Chờ sau khi đi tới Lam Quang Thành, bọn họ mới lộ ra khuôn mặt thật vốn có.
Qua hơn nửa năm lịch lãm, không chỉ khiến hai người tình như thủ túc, ở trên phương diện thực lực, càng đột nhiên tăng mạnh. Không ngờ cả hai đều đã đột phá đến ngũ giai nhị trọng.
Ban đầu hai người đối với chuyện gia nhập học viện Lam Quang, vẫn tràn ngập lòng tin. Nhưng khi nhìn thấy được biển người đầy khắp núi đồi, lòng tin trong lòng hai người, cũng bởi vì vậy mà bị bầm tím.
Phóng tầm mắt nhìn lại, ở đây gần như không có một người nào dưới Thiên Vũ Sư tứ giai. Rất nhiều người tuổi, đều còn muốn trẻ hơn so với bọn họ. Trong đó có không ít người, đều đột phá đến ngũ giai.
- Không được. Vì Diệp Huyền, vì liên minh mười ba nước, ta nhất định phải gia nhập học viện Lam Quang. Nghe nói học viện Lam Quang này, là một trong những thế lực cường đại nhất ở bình nguyên Mộng Cảnh. Chỉ cần gia nhập ở đây, Huyền Cơ Tông đối với việc tấn công liên minh mười ba nước chúng ta, mới có phần kiêng kỵ. Diệp Huyền cũng mới biết được tin tức của ta.
Vân Ngạo Tuyết lộ ra ánh mắt kiên định, trong lòng lặng lẽ nói.
Hạ Thất Tịch lại sờ sờ tấm lệnh bài trên người kia, lẩm bẩm nói:
- Nghe gia gia nói, người sáng lập học viện Lam Quang này, đã từng nhận ân huệ của Hạ gia chúng ta. Cái lệnh bài này, chính là năm đó hắn lưu lại cho Hạ gia chúng ta. Cũng không biết dựa vào lệnh bài này, ta có thể gia nhập học viện Lam Quang hay không?
- Còn nữa, nghe Vân Ngạo Tuyết nói, Diệp Huyền đã đến bình nguyên Mộng Cảnh. Không biết hắn có thể ở trong học viện Lam Quang hay không?
Lúc trước trên đường Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch đi tới học viện Lam Quang, cũng một đường hỏi thăm tin tức về Diệp Huyền. Nhưng hai người căn bản không có tìm được bất kỳ tin tức gì có liên quan đến Diệp Huyền. Điều này khiến cho trong lòng hai người, cũng có chút lo lắng.
- Các vị...
Ngay vào lúc này, một giọng nói ầm ầm vang lên, ở lối vào cửa lớn của học viện Lam Quang.
- Ngày hôm nay, là ngày học viện Lam Quang ta mỗi năm một lần thu nhận học sinh. Hoan nghênh các vị đến từ đại lục các nơi, tới tham gia nhập học sát hạch.
- Học viện Lam Quang chúng ta, ở bình nguyên Mộng Cảnh đã sừng sững hơn nghìn năm. Mục đích, chính là để bồi dưỡng nhân tài kiệt xuất cho đại lục, vì con dân đại lục, mưu cầu phúc lợi.
- Xét thấy mỗi lần sát hạch, số lượng người rất nhiều. Học viện Lam Quang chúng ta, sẽ một lần sơ tuyển tiên tiến. Tất cả học viên thông qua sơ tuyển, là được đến chỗ của ta báo tên, sau đó tiến hành nhập học sát hạch chính thức.
- Hiện tại, mời tất cả những người trẻ tuổi dưới hai mươi lăm tuổi, đến quảng trường phía trước học viện. Về phần những người đã quá hai mươi lăm tuổi, vẫn mong rời khỏi phạm vi quảng trường, để tránh khỏi bị ngộ thương.