• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 106 Lão gia tử ra tay (1)

Người này là Diệp Linh con trai của tứ thúc Diệp Triển Chấn của Diệp Huyền, khác với mấy kẻ khác của Diệp gia, Diệp Linh từ nhỏ đã thích đi theo sau mông Diệp Huyền luôn miệng gọi ‘ca ca, ca ca’, rất thân thiết.

Vừa rồi chính là nó lén lút đi gọi lão gia tử.

- Phụ thân, không phải ngươi đang bế quan sao? Sao lại ra rồi?

Lão gia tử vừa đi tới thì Diệp Triển Hùng lập tức lùi lại đứng một bên.

- Hừ, nếu như lão đầu tử ta không ra thì cái nhà này đã bị các ngươi phá hết rồi.

Diệp Phách Thiên lạnh lùng quát một tiếng, khí phách kia lập tức khiến cho đám người Diệp Triển Hùng không dám hó hé nữa, lão lạnh lùng nhìn đệ tử đời thứ hai của Diệp gia và một đám tộc lão.

- Vừa rồi là ai nói muốn giao cháu trai của ta ra?

Đám người Diệp Triển Đường không còn vẻ ngạo mạn như trước nữa, cả đám người khúm núm, ánh mắt loé lên, không dám mở miệng.

- Hừ, đường đường là trưởng bối Diệp gia lại sa ngã tới mức giao con cháu Diệp gia ra để tránh nạn, ta thấy các ngươi sống bấy nhiêu năm đều sống uổng cả rồi, lát nữa sẽ xử lý các ngươi sau.

Sau khi dạy dỗ đệ tử Diệp gia xong, Diệp Phách Thiên chuyển mắt nhìn về phía đám người Lý gia và Lưu gia.

- Lý Hạo Nhiên, Lưu Thiên Kiệt, hai nhà các ngươi có tiền đồ thật đấy.

Diệp Phách Thiên ngồi ngay ngắn trên chủ vị, dáng vẻ oai hùng, vững trãi như thái sơn, đôi mắt sáng ngời hữu thần quét về phía trước như sư tử, trong đôi mắt lộ ra vẻ bá đạo, từ xa đã khiến cho người ta hít thở không thông, khí tức hung hăng bén nhọn lan ra không chút che đậy.

Thấy ánh mắt của lão gia tử quét tới, đám người của Lý gia và Lưu gia đều câm như hến, không dám lên tiếng.

Diệp gia sở dĩ có thể đứng trên Lý gia và Lưu gia, trở thành gia tộc lớn mạnh nhất ở Thanh Sơn Trấn cũng là vì có Diệp Phách Thiên này.

Mấy chục năm trước lão gia tử một thân một mình đi tới Thanh Sơn Trấn, lấy thực lực kinh người của mình để tạo ra một mảnh giang sơn, đánh cho Lý gia và Lưu gia khi đó không thể làm gì, cường thế lập nên một Diệp gia khổng lồ, lũng đoạn sáu bảy phần buôn bán thảo dược của Thanh Sơn Trấn.

Dù tới tận bây giờ, thực lực địa võ sư nhị trọng của lão gia tử vẫn là người mạnh nhất ở Thanh Sơn Trấn này, không ai dám thách thức.

Bị Diệp lão gia tử nhìn chằm chằm, ngay cả gia chủ Lý gia và gia chủ Lưu gia cũng cảm thấy run sợ trong lòng, đã không còn vẻ kiêu căng hống hách như ban nãy nữa.

Địa võ sư nhị trọng, một khi nổi giận thì đủ để dẹp sạch tất cả những người mà hai nhà bọn họ mang tới.

Chỉ có Vương Điền là ánh mắt vẫn mang theo vẻ ác độc sắc bén, cười lạnh nói:

- Diệp lão gia tử, uy phong lớn thật đấy, người nào không biết còn tưởng rằng ngươi là người mạnh nhất Lam Nguyệt thành đây.

Giọng nói của gã chua loét, đầy vẻ châm chọc.

- Ngươi là ai.

Diệp lão gia tử trừng mắt.

Vương Điền biến sắc.

- Ta chính là Vương Điền quản sự của Vương gia.

- Một tên quản sự cũng dám tới đây giương oai diễu võ ở Diệp gia ta, cút ra ngoài cho ta.

Lão gia tử quát lạnh, trên mặt chỉ còn vẻ khinh thường.

- Ngươi….

Mặt mày Vương Điền tái mét, chỉ vào đối phương nói:

- Diệp Phách Thiên, đừng tưởng rằng Diệp gia ngươi thì giỏi lắm, nếu như chọc giận Vương gia ta, Vương gia ta mà muốn tiêu diệt các ngươi thì các ngươi chết là cái chắc.

- Sao hả, còn muốn để ta tự mình động thủ sao?

Advertisements

Lão gia tử đứng lên, trong mắt loé ra hàn quang, không khí trong đại sảnh lập tức hạ xuống, miệng cười lạnh.

- Diệp Phách Thiên ta một thân một mình lập nên cả cơ nghiệp ở Thanh Sơn Trấn này, trải qua không dưới trăm trận huyết chiến sinh tử, mấy chục năm qua chưa từng sợ bất kỳ kẻ nào, Vương gia ngươi muốn nuốt mất Diệp gia thì cũng phải có bản lĩnh mới được, quay về nói cho chủ tử nhà ngươi biết, có gan thì Vương gia các ngươi cứ tới đây, tại nơi Thanh Sơn Trấn này, chỉ sợ Vương gia ngươi có tới mà không có về!

Khí phách!

Thực khí phách!

Nghe thấy những lời này của Diệp lão gia tử, trong lòng đệ tử Diệp gia đều chấn động, dâng lên cảm giác nhiệt huyết sôi trào.

Thật không hổ là lão tộc trưởng.

Nam nhi nên không sợ hãi bất kỳ thứ gì, đây mới thực là anh hùng hào kiệt đích thực.

Nếu như cứ sợ trước sợ sau, sợ này sợ nọ thì e là người trong thiên hạ đều sẽ trèo lên đầu mình.

Thái độ của lão gia tử so với thái độ của đám người Diệp Triển Hùng trước đây thì lập tức sinh ra một loại cảm giác hào hùng, nhiệt huyết hừng hực dâng lên trong lòng mọi người.

- Tốt, tốt, tốt!

Vương Điền liên tục nói ba chữ tốt, tức giận tới mức toàn thân đều phát run:

- Chuyện ở Thanh Sơn Trấn này, vốn là chuyện của Lý gia, Lưu gia và Diệp gia các người, nhưng hôm nay tên tiểu súc sinh Diệp Huyền này đánh ta, thì đã biến thành việc của Vương gia ta, Vương gia ta nhất định sẽ không bỏ qua, chờ ta hồi bẩm lại với gia chủ, sau này nhất định sẽ tiêu diệt Diệp gia của ngươi.

Vương Điền tức giận rống to lên.

- Còn chưa cút.

Lão gia tử trừng mắt quát lạnh, uy áp địa võ sư nhị trọng đột nhiên áp xuống, khiến cho Vương Điền sợ hãi hai chân run lẩy bẩy, gã cố hít vào một hơi, vung tay lên.

- Chúng ta đi.

Nói xong gã liền cất bước chuẩn bị rời đi, người của Lý gia và Lưu gia cũng nối gót chuẩn bị đi theo Vương Điền.

Nhưng đúng lúc này ——

- Đợi đã!

Diệp Huyền đột nhiên mở miệng cười lạnh

- Vương Điền, ngươi kéo người chạy tới Diệp gia ta giương oai diễu võ cả buổi, chẳng lẽ cứ vậy mà đi sao?

- Ngươi muốn thế nào? Chẳng lẽ Diệp gia còn muốn giữ ta lại hay sao?

Vương Điền dừng bước, ánh mắt lạnh lùng quay đầu lại, cười lạnh, trong mắt không hề có nửa điểm sợ hãi.

Ngay cả lão gia tử Diệp Phách Thiên cũng nghi hoặc nhìn về phía Diệp Huyền.

Lão khí phách thì khí phách, nhưng hiện tại quả thực chưa tới mức phải hạ tử thủ với Vương Điền, dù sao thì hai nhà hiện tại chỉ mới xung đột ở phương diện buôn bán mà thôi, dựa theo quy cũ thì nếu như công nhiên động tới quản sự của Vương gia thì hai nhà sẽ thật sự đối đầu triệt để với nhau.

Diệp gia không sợ Vương gia, nhưng như vậy không có nghĩa là thật sự có thể đối kháng với Vương gia.

- Diệp Huyền, ngươi còn muốn làm gì nữa? Ngươi gây chuyện còn chưa đủ hay sao?

Diệp Triển Đường rốt cuộc không nhịn được mà mở miệng lần nữa.

- Ta muốn làm gì còn chưa tới lượt ngươi quản.

Lời nói của Diệp Huyền khiến cho Diệp Triển Đường thiếu chút nữa tức hộc máu, Diệp Huyền cũng không nhìn gã một cái, chỉ lộ ra vẻ mặt không sao cả với lão gia tử, sau đó liền cười lạnh nhìn về phía Vương Điền.
Chương 107 Lão gia tử ra tay (2)

- Đương nhiên là không cần giữ ngươi lại, bất quá Vương Điền ngươi tới Diệp gia diễu võ giương oai, nếu như không dạy cho ngươi một bài học thì người khác sẽ cho rằng Diệp gia ta dễ bắt nạt.

- Ha ha ha.

Vương Điền nhịn không được mà phá lên cười, tiếng cười bén nhọn chói tay:

- Chỉ bằng ngươi cũng dám nói muốn dạy cho ta một bài học, ta chỉ nói một câu, nếu bất cứ kẻ nào trong Diệp gia các ngươi dám động tới ta một cái, thì Vương gia ta quyết sẽ sống chết với Diệp gia các ngươi.

Lúc trước gã bị Diệp Huyền đánh là do gã ngu ngốc, nhưng nếu lần này Diệp gia lại dám động tới gã thì chính là công khai khiêu khích.

- Nói giống như hai nhà chúng ta thân thiết lắm không bằng.

Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, lạnh lùng quay ra đại sảnh mở miệng.

- Người đâu, bắt tên Vương Điền này lại đánh một trận thật mạnh cho ta, sau đó vứt ra khỏi phủ đệ Diệp gia.

Ngay tại lúc tất cả người của Diệp gia đều ngớ ra không hiểu gì thì chợt nghe bên ngoài đại sảnh vang lên vài tiếng hô lớn:

- Vâng, Huyền thiếu!

Rầm!

Cửa đại sảnh đột nhiên mở toang, chỉ thấy bên ngoài có vài người cao lớn thân mặc khôi giáp hùng hổ xông vào, mấy người kia thân hình cao lớn, lao thẳng tới chỗ Vương Điền, động tác nhanh nhẹn, vô cùng hung mãnh.

- Các ngươi là ai? Diệp Phách Thiên, Diệp gia các ngươi thật sự không muốn sống rồi đúng không?

Lý Hạo Nhiên và Lưu Thiên Kiệt đột nhiên biến sắc, quát lớn lên, hai người đồng loạt đứng ngăn trước mặt Vương Điền, gặp phải chuyện thế này, bọn họ nhất định phải bảo vệ Vương Điền.

Đám người Diệp Phách Thiên cũng ngây ra, mấy người vừa mới xông vào này bọn họ hoàn toàn không quen biết, căn bản không phải người Diệp gia, nhưng xem khí thế này, mấy người kia ai cũng đã đạt tới võ sư tam trọng, tuyệt đối không phải người bình thường.

Rầm rầm rầm!

Tình huống xảy ra bất ngờ, khiến cho trong đại sảnh nhất thời loạn cào cào, Lý Hạo Nhiên và Lưu Thiên Kiệt nhào lên đón đầu, muốn cản ba người này lại, nhưng đúng lúc này, một bóng người đột nhiên lao ra từ sau lưng ba người kia, một đôi chân như mộng như huyễn, cư nhiên lấy sức một người ngăn hai đại gia chủ lại.

Chỉ sơ sẩy một giây, lại khiến cho ba người Kỷ Linh tìm được cơ hội, nhanh chóng lao tới trước mặt Vương Điền.

Chưởng 61: Đánh cho một trận

Trên mặt Vương Điền mang theo vẻ hoảng sợ, liên tục lùi lại phía sau, miệng vẫn cậy mạnh hét lớn.

- Các ngươi dám động thủ với ta, có biết ta là ai không?

- Ngu ngốc!

Kỷ Linh cười lạnh, trực tiếp tát một cái thật mạnh lên bên mặt còn lại của Vương Điền, khiến cho bên mặt còn lại của gã cũng sưng lên, giống như hai cái bánh bao.

- Ta là quản sự Vương Điền của Vương gia, dám đánh ta thì ta giết cả nhà ngươi.

Vương Điền trừng mắt, phun một bụm máu, lọng ngọng nói.

- Ha ha, Vương gia? Vương gia là cái thá gì, đánh cho ta!

Ba người Kỷ Linh không hề cố kị điều chi, ra sức mà đánh thật mạnh, mãi cho tới khi đánh cho Vương Điền bò lăn ra đất, miệng toàn máu tươi, quần áo trên người không còn chỗ nào lành lặn.

- Dừng tay!

Lý Hạo Nhiên rốt cuộc cũng tìm được cơ hội thoát khỏi La Chiến, giơ song quyền lên đánh lùi đám người Kỷ Linh.

- Gia chủ Lý gia, ngươi dám động thủ với ta, có biết phạm tội gì không?

Kỷ Linh nhíu mày.

Advertisements

Lý Hạo Nhiên vốn còn muốn động thủ, nhưng nhìn thấy khí thế bức người của Kỷ Linh thì không nhịn được mà thoáng do dự, chỉ đành phải đỡ Vương Điền dậy trước.

Chỉ thấy Vương Điền bị ba người Kỷ Linh đánh cho một trận, gần như không nhìn ra bộ dạng ban đầu, hai con mắt bị đánh sưng húp chỉ còn lại một khe mỏng, hai hàm răng rớt mất mười bảy mười tám cái.

- Đủ rồi, La giáo quan, được rồi, để cho bọn chúng cút đi.

Diệp Huyền thản nhiên nói.

Lúc này bóng người đang hoàn toàn áp chế đánh cho Lưu Thiên Kiệt không thể đánh trả mới dừng tay, nhảy sang một bên.

- Diệp Huyền, ta sẽ nhớ kỹ chuyện này.

Vương Điền thở hồng hộc, trong giọng nói tràn đầy oán độc, miệng vẫn phun máu tươi, chỉ vào mấy người Kỷ Linh, gằn từng chữ:

- Còn các ngươi nữa, có gan thì xưng tên đi, nếu không giết cả nhà các ngươi thì ta không mang họ Vương.

- Ha ha.

Kỷ Linh cười lạnh, cao giọng nói:

- Vậy thì nghe cho kỹ đây, lão tử đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, đại đội trưởng của đại đội thứ nhất thành vệ quân Kỷ Linh, nếu như Vương Điền ngươi muốn trả thù thì cứ việc tới Lam Nguyệt thành tìm ta, lão tử đợi ngươi đại giá quang lâm.

- Ha ha, ta cũng vậy, đại đội trưởng đại đội thứ hai của thành vệ quân Trần Phong.

- Đại đội trưởng của đại đội thứ ba thành vệ quân Lãnh Đao, cứ tới đi, chỉ sợ ngươi không có gan này thôi.

Ba người cười lạnh mở miệng, đồng loạt lấy lệnh bài đại đội trưởng của thành vệ quân ra, lệnh bài bằng bạc sáng loáng tới mức khiến cho gia chủ Lý gia Lý Hạo Nhiên run lẩy bẩy, người mà mình đánh lúc này cư nhiên lại là đại đội trưởng thành vệ quân của Lam Nguyệt thành.

- Ngươi…

Vương Điền cũng giật thót.

Kỷ Linh cười lạnh:

- Lão tử đánh ngươi vài bạt tay chính là để mắt tới ngươi, ngay cả nhị gia Vương Tuyên của Vương gia các ngươi cũng bị thống lình nhà ta tống vào đại lao, ngươi chỉ là một tên quản sự mà cũng dám ngông cuồng trước mặt Huyền thiếu.

- Huyền thiếu ở Tinh Huyền học viện phế đi thiên tài Vương Phi của Vương gia các ngươi, và thiên tài Chu Huyên của Chu gia, Vương gia và Chu gia các ngươi đều không làm gì được Huyền thiếu, ngươi chỉ là một tên quản sự mà cũng dám ở đây huênh hoang ra vẻ.

- Nếu như không phải Huyền thiếu ngăn lại thì dù hôm nay bọn ta có đánh chết ngươi thì Vương gia của các ngươi cũng không dám nói nửa câu.

- Còn không mau cút đi cho ta, chẳng lẽ các ngươi còn muốn chúng ta mời đám các người trở về thành vệ sở uống trà sao?

Nghe mấy người Kỷ Linh liên tục quát hỏi thì sắc mặt của đám người Vương Điền lập tức tái mét, tức giận tới mức nửa ngày không nói được gì, chật vật đi ra khỏi đại sảnh Diệp gia.

- Diệp Huyền, bọn họ là?

Diệp Phách Thiên lẳng lặng nhìn tất cả mọi việc, trên gương mặt chẳng những không có vẻ gì là vui mừng, mà ngược lại còn hơi nhíu mày.

- Gia gia, vị này chính là La Chiến lão sư của Tinh Huyền học viện, ba vị này là đại đội trưởng thành vệ quân, là tuỳ tùng của ta, chuyên môn hộ tống ta về nhà, La giáo quan, Kỷ Linh, các người lui xuống trước một lúc đi, lát nữa ta sẽ nhờ gia gia an bài chỗ nghỉ ngơi cho các ngươi.

La Chiến cười nhạt một cái:

- Diệp Huyền, có việc gì thì cứ gọi ta.

Còn ba người Kỷ Linh thì trực tiếp đồng thanh hét lớn:

- Vâng, Huyền thiếu.

Sau đó cung kính lui ra ngoài.
Chương 108 Lão gia tử ra tay (3)

Đám người Diệp Hiên thấy thế thì trợn mắt há mồm:

- Cư nhiên là giáo quan mặt lạnh, cùng về chung với Diệp Huyền, trời ạ.

- Diệp Huyền, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đại đội trưởng thành vệ quân lại trở thành tuỳ tùng của ngươi, tại sao lão sư của học viện lại theo ngươi trở về?

Đợi sau khi đám người La Chiến đi rồi, Diệp Phách Thiên mở miệng hỏi, ngữ khí của lão rất ngưng trọng, chân mày nhíu chặt, mang theo vẻ lo lắng.

Tất cả người của Diệp gia có mặt trong đại sảnh đều đưa mắt nhìn về phía Diệp Huyền.

Diệp Huyền cười khẽ một tiếng:

- Gia gia không cần lo lắng, ta biết rõ ngươi đang nghĩ gì, ngươi sợ ta bị kẻ khác lợi dụng, những gì ta làm đều là kẻ khác sắp đặt. Thật ra thì mấy người đó chính là hộ vệ của ta mà thôi, còn La Chiến lão sư theo ta về cũng là vì muốn bảo vệ ta mà thôi, ta không bị ai khống chế, cũng không bị bất cứ kẻ nào lợi dụng, xảy ra xung đột với Vương gia cũng là do hành vi cá nhân của ta.

Diệp Huyền vừa dứt lời thì thân hình của Diệp Phách Thiên cũng chấn động, kinh ngạc nhìn về đứa cháu trai này của mình.

Vì như lời Diệp Huyền đã nói, trong nháy mắt khi nhìn thấy đám người Kỷ Linh, lão chẳng những không hề hưng phấn, vui sướng mà ngược lại còn cảm thấy lo lắng và sợ hãi, sợ Diệp Huyền trở thành quân cờ của kẻ khác, lợi dụng Diệp gia bọn họ đối kháng với Vương gia.

Không ngờ mình còn chưa mở miệng hỏi thì Diệp Huyền đã tự nói ra, tư duy nhanh nhạy như vậy.

- Hừ, ngươi nói ngươi không bị ai khống chế thì ai mà tin được, đại đội trưởng thành vệ quân là nhân vật thế nào? Mấy người kia sẽ nghe theo lệnh của ngươi sao, ngươi nghĩ ngươi là ai? Diệp Huyền, nói mau đi, những người này lợi dụng ngươi với mục đích gì?

Diệp Triển Đường liên tục chất vấn, không chút lưu tình:

- Phụ thân, trong chuyện này nhất định có điều cổ quái.

- Những chuyện này không cần ngươi quản.

Diệp Huyền lạnh lùng nhìn gã một cái, sau đó nói với Diệp Phách Thiên:

- Gia gia, nguyên nhân cụ thể vì sao bọn họ lại nghe theo lệnh của ta thì nói ra rất phức tạp, bất quá bọn họ sẽ không gây bất lợi cho Diệp gia ta.

- Ngươi nói không có thì không có, còn có vị lão sư của Tinh Huyền học viện kia, đường đường là cường giả địa võ sư nhất trọng, tại sao lại theo ngươi về đây, đám ngươi kia nhất định có âm mưu gì đó, phụ thân, ngươi nhất định phải minh xét.

Tất cả mọi người đều chấn động, nhìn về phía Diệp Huyền với vẻ ngờ vực.

Quả thật rất kỳ quái, lúc nãy La Chiến có thể dùng lực lượng một người mà ngăn được sự liên thủ của hai đại cường giả địa võ sư nhất trọng là Lý Hạo Nhiên và Lưu Thiên Kiệt, thực lực như vậy tuyệt đối đã tới trình độ hơn hẳn gia chủ Diệp Triển Hùng, trong số cường giả địa võ sư nhất trọng thì cũng thuộc hàng đỉnh tiêm, người như vậy sao có thể đi theo Diệp Huyền, bảo vệ sự an toàn cho hắn đây, chỉ nghĩ tới thôi cũng đã khiến người ta không dám tin rồi.

Một cường giả cường đại ngang ngửa với gia chủ Diệp Triển Hùng mà lại bảo vệ một tên đệ tử phế vật của Diệp gia, thật chẳng khác nào hoàng đế đi bảo vệ một tên ăn mày cả, nói không có điều chi khuất tất mới là lạ.

- Diệp Hiên, Diệp Vân, Diệp Phỉ, ba người các ngươi học tập ở Tinh Huyền học viện, có biết gì về La Chiến này không, kể hết cho ta biết.

- Vâng, gia gia.

Diệp Hiên cau mày, mặc dù gã không ưa Diệp Huyền, nhưng vẫn thành thực trả lời:

- La Chiến quả thực là lão sư của Tinh Huyền học viện ta, là giáo quan dạy khoá vũ kỹ, hắn gia nhập Tinh Huyền học viện từ sáu năm trước, là viện trưởng Trử Vĩ Thần tự mình đưa về từ vương thành, trước khi làm lão sư hình như hắn là giáo uý của kim sư quân đoàn của vương quốc, sau đó vì bị thương trong một chiến dịch cho nên mới phải xuất ngũ, chấp nhận lời mời của viện trưởng, vào học viện dạy học.

Advertisements

- Cái gì, giáo uý của kim sư quân đoàn?

- Chẳng trách trên người hắn lại có khí tức quân nhân.

- Chiêu thức mà hắn thi triển ban nãy đúng là có phong cách quân lữ.

Trong đại sảnh Diệp gia liên tục vang lên tiếng kêu kinh ngạc.

Kim sư quân đoàn là quân đoàn vương bài cường đại nhất của Lưu Vân Quốc, giáo uý của nó tuyệt đối là tướng lĩnh trung tầng, địa vị quả thực cao tới mức khó mà tưởng tượng được, người bình thường căn bản không thể tiếp xúc được, cho dù đã xuất ngũ thì lực ảnh hưởng vẫn vô cùng đáng sợ.

Một giáo uý của kim sư quân đoàn, ba đại đội trưởng của Lam Nguyệt thành, lại làm hộ vệ cho một đệ tử của Diệp gia mình, chuyện này mà truyền ra thì căn bản không ai dám tin, chẳng khác nào vớt trăng nói đáy nước.

Tộc nhân của Diệp gia đều trợn mắt há mồm

Ngay cả Diệp Phách Thiên cũng ngây ngẩn cả người, cười khổ một cái, lúc này lão đã tin Diệp Huyền hoàn toàn không bị ai khống chế, đối phương có thể có ý đồ gì được đây.

Diệp gia chỉ là hào cường một phương ở Thanh Sơn Trấn, nếu như thật sự có người đứng sau lưng bày ra mọi việc thì thế lực có thể điều động được những nhân vật tầm cỡ này thì căn bản không cần phải phức tạp hoá mọi việc như thế này lên làm gì, chỉ cần nói một câu thôi e là cũng đủ để tiêu diệt Diệp gia rồi.

- Đúng rồi.

Diệp Phách Thiên lại nhíu mày:

- Vừa rồi đại đội trưởng của thành vệ quân có nói ngươi phế đi Chu Huyên của Chu gia và Vương Phi của Vương gia, rốt cuộc là có chuyện gì?

Chuyện này đã xảy ra mấy ngày trước, Vương gia và Chu gia vội vàng đi giải quyết với bên phủ thành chủ, cho nên không có tin tức gì truyền về đây cũng là bình thường.

Diệp Huyền lúc này liền kể giản lược chuyện đã xảy ra.

Mọi người nghe xong đều ngẩn người.

- Ngươi…. ngươi đây là muốn kéo gia tộc vào vực sâu, không được, phụ thân, nhất định phải giao Diệp Huyền ra, nếu như không giao thì Diệp gia ta sẽ bị huỷ vào tay hắn.

Diệp Triển Đường tiếp tục nhịn không được mà sợ hãi kêu lớn.

Những tộc nhân khác hai mặt nhìn nhau, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng.

Trời ạ, Diệp Huyền khiến cho đệ tử của Vương gia bị đuổi học còn không đủ, cư nhiên lại phế đi cả hai thiên tài của Chu gia và Vương gia, hắn sợ thù hằn chưa đủ sâu hay sao.

Một Vương gia thôi đã đủ khiến cho Diệp gia nguy cơ tứ phía, gần như bị huỷ, lại thêm một Chu gia, căn bản không cần phải kháng cự nữa, dưới sự chèn ép của hai đại gia tộc, cho dù Diệp gia có phản kháng thế nào đi nữa cũng không trốn thoát hậu quả diệt vong.

Cái tên gây hoạ này, quả thực biết gây chuyện.

- Không thể nào.

Đúng lúc này, ba người Diệp Hiên đột nhiên kêu lên.
Chương 109 Mặt ủ mày chau (1)

- Diệp Huyền, rốt cuộc ngươi nói bậy nói bạ là có mục đích gì, theo ta được biết thì trước khi chúng ta rời khỏi học viện thì Vương Phi đã đột phá tới võ sĩ linh võ cảnh rồi, lấy thực lực của ngươi sao có thể đánh bại hắn trên lôi đài được.

- Đúng, thiên phú của Chu Huyên cũng không thua gì Vương Phi, ngay cả ba người bọn ta cũng không phải đối thủ, ngươi sao có thể đánh bại bọn họ được.

Mấy người Diệp Phách Thiên cũng cảm thấy nghi ngờ, đúng vậy, thực lực của Diệp Huyền bọn họ biết rất rõ, mấy năm nay luôn ở cảnh giới nhất mạch, sao có thể làm ra nhiều chuyện như vậy ở Tinh Huyền học viện? Một lần đánh bại hai thiên tài của hai đại gia tộc, chuyện này căn bản không thể nào.

Diệp Huyền cười lạnh, nói với vẻ khinh thường:

- Bất quá là hai tên phế vật mà thôi, có gì mà không thể, các ngươi kém bọn chúng, không có nghĩa là ta cũng kém bọn chúng, xem bộ dạng kinh ngạc của các ngươi kìa.

- Ngươi…

Trên mặt Diệp Vân lộ ra vẻ trào phúng.

- Bất quá chỉ là hai tên phế vật mà thôi? Ngươi nói mà không biết mắc cỡ, ngay cả ta cũng chỉ là lục mạch võ giả, Vương Phi và Chu Huyên đã là võ sĩ linh võ cảnh rồi, chỉ bằng ngươi mà cũng có thể đánh bại hắn? Ngươi bịa ra cả một câu chuyện hoang đường như vậy để gạt gia gia và mọi người rốt cuộc là có dụng ý gì, mau nói thật đi.

Không thể không nói, Diệp Vân thân là con của Diệp Triển Đường nên luôn đứng về phía cha của gã.

- Gạt? Ta cần phải gạt ai sao, võ sĩ linh võ cảnh mà thôi, trợn mắt chó của ngươi lên mà xem, đây là cái gì?

Diệp Huyền cũng không nói nhiều, trực tiếp thúc giục huyền khí, một cỗ huyền khí chi quang nồng đậm đột nhiên phóng ra từ trên người của hắn, khiến cho toàn trường chấn kinh.

- Đây là, là huyền khí chi quang, Huyền nhi, ngươi đột phá linh võ cảnh rồi?

Diệp Triển Vân là người đầu tiên phản ứng lại, kích động nắm lấy hai vai của Diệp Huyền, toàn thân run run, lệ nóng doanh tròng.

- Huyền nhi, ngươi…

Diệp Phách Thiên lão gia tử cũng sợ ngây người.

- Gia gia, phụ thân, hài nhi bất tài, vừa mới đột phá linh võ cảnh.

Lấy tính cách của Diệp Huyền, chuyện này hắn căn bản không muốn nói ra làm gì, nhưng vì để cho mấy người lão gia tử yên tâm thì chỉ có thể làm vậy.

- Huyền nhi, dùng huyền khí trùng kích!

Nghe vậy, Diệp Phách Thiên vẻ mặt kích động, vội nắm lấy cổ tay của Diệp Huyền bắt đầu thử khí tức của hắn, muốn xác định việc này.

Diệp Huyền hết lời để nói, nhưng đành phải làm theo ý muốn của lão gia tử đánh ra một cổ huyền khí.

Cảm nhận được kình lực mà thiếu niên vừa đánh ra, sắc mặt của Diệp lão gia tử bắt đầu thay đổi, nụ cười ngày càng lan rộng.

- Ha ha, quả nhiên đã đột phá rồi, cháu trai của ta quả nhiên đột phá, thật sự là ông trời phù hộ, ông trời phù hộ!

Cuối cùng Diệp lão gia tử cũng nhịn không được mà ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, cười tới mức mặt cũng nở hoa:

- Huyền nhi, ta nhớ năm nay ngươi mới mười bốn tuổi đúng không, nói vậy thì sang năm chẳng phải là có thể tiến vào Huyền Linh học viện của vương quốc đúng không?

Diệp Huyền sờ lên mũi:

Advertisements

- Hẳn là không thành vấn đề.

- Ha ha ha, tốt quá, quả thực là quá tốt rồi, bây giờ còn ai dám nói cháu trai của ta là phế vật nữa, ngươi, ngươi, cũng là do ngươi, hừ, cả một đám nông cạn, còn đòi giao cháu trai của ta ra, sống bấy nhiêu tuổi cũng uổng phí hết rồi. Huyền Linh học viện của vương quốc chính là thánh địa võ học của cả vương quốc, những thiên tài tốt nghiệp từ đó ra hầu hết đều có thể trở thành trụ cột của vương quốc, nếu như may mắn thì thậm chí còn có thể được sắc phong quý tộc, tới lúc đó Diệp gia sẽ không còn là hào cường của Thanh Sơn Trấn, mà còn có thể trở thành những quý tộc không thua kém gì tam đại gia tộc.

Lão gia tử dựng râu trừng mắt, hưng phấn tột đỉnh.

Những tộc nhân khác trong gia tộc cũng kích động hẳn lên.

Ngược lại với lão gia tử, Diệp Hiên và những tên vãn bối Diệp gia khác đứng một bên lúc này đều ngây ra, vẻ mặt không dám tin.

Tên Diệp Huyền lúc trước bị bọn họ gọi là phế vật, ức hiếp, hôm nay nhoáng một cái đã đột phá tới linh võ cảnh, nghịch chuyển lớn như vậy hung hăng dánh mạnh vào tim của mấy tên thiếu niên.

Lúc này thì bọn họ đều mê mang.

Ngay cả Diệp Huyền cũng đã đột phá tới linh võ cảnh rồi, chẳng lẽ nhưng kẻ được gọi là thiên tài gia tộc như bọn họ mới thực sự là phế vật?

Đúng lúc này, Diệp Triển Đường lại tạt thêm một chậu nước lạnh lên, mỉa mai:

- Phụ thân, người đừng mừng vội, Diệp Huyền quả thực đã đột phá linh võ cảnh, nhưng võ hồn của hắn lại là tử võ hồn, người như vậy cho dù có vào Huyền Linh học viện thì cũng không thể tốt nghiệp, thành tựu tương lai cũng chỉ có hạn thôi.

Nghe xong lời này, vẻ hưng phấn trên mặt của một số tộc nhân lập tức ảm đạm xuống.

Đúng vậy, võ hồn của Diệp Huyền chỉ là một tử võ hồn, cho dù có đột phá linh võ cảnh, có thể vào được Huyền Linh học viện, nhưng thành tựu tương lai vẫn có hạn như xưa thôi.

Võ hồn đối với một võ giả thật sự quá quan trọng.

- Đúng rồi.

Trong lúc mọi người đang cảm thấy tiếc nuối, thì Diệp Huyền đột nhiên sờ sờ mũi, mở miệng lần nữa:

- Gia gia, phụ thân, quên nói cho mọi người biết, ta chẳng những đột phá lên linh võ cảnh, còn thức tỉnh đại địa võ hồn nữa, hoá ra trước kia ta có song võ hồn, võ hồn lúc trước là một võ hồn khác.

Nói xong, Diệp Huyền trực tiếp thôi động đại địa võ hồn, quang mang màu vàng mờ ảo nháy mắt liền bao phủ toàn thân của hắn.

Đã nói với bọn họ chuyện đột phá rồi, vậy thì tiếp tục cho bọn họ hưng phấn thêm chút nữa đi.

Toàn trường thoáng chốc liền im bặt….

Trải qua đủ thứ chuyện, trò khôi hài trong đại sảnh rốt cuộc cũng kết thúc.

Diệp lão gia tử trực tiếp xử phạt thật nặng Diệp Triển Đường ngay tại chỗ, tước đi quyền nói chuyện của gã ở Diệp gia một năm, giao ra toàn bộ những mối làm ăn do gã quản lý, hội nghị gia tộc chỉ có thể ngồi nghe.

Nếu như không phải thực lực địa võ sư nhất trọng của Diệp Triển Đường vẫn còn có tác dụng quan trọng trong lúc hỗn loạn này thì gã phạm sai lầm lớn như vậy, phỏng chừng sẽ bị lão gia tử trực tiếp đá ra khỏi cao tầng của Diệp gia.

Mặc dù Vương Điền đã đi, nhưng sóng gió của Diệp gia cũng không vì vậy mà ngừng, lúc đêm khuya, lão gia tử triệu tập cao tầng trong gia tộc, mở hội nghị gia tộc.

Nội dung chủ yếu trong hội nghị chính là phải ứng phó với những đòn tấn công sắp tới của Vương gia như thế nào.
Chương 110 Mặt ủ mày chau (2)

Cả hội nghị tiến hành tới giữa đêm, rốt cuộc cũng không thể thương lượng ra được kiến nhị nào ổn thoả, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ giải tán.

Đương nhiên, cũng không phải không bàn được gì, ít nhất lão gia tử đã định ra mục tiêu của Diệp gia sau này chính là phải cố thủ Thanh Sơn Trấn, một ít sản nghiệp có thể bỏ được thì cứ bỏ, một ít sản nghiệp quan trọng thì phải nắm chắc trong tay.

Ồn ào cả ngày, Diệp Huyền cũng cảm thấy hơi mệt, hội nghị gia tộc hắn không tham gia, sau khi an bài xong xuôi cho mấy người La Chiến, thì hắn trực tiếp tu luyện cả đêm trong phòng mình, sau đó mới chợp mắt một chút.

Đợi tới khi Diệp Huyền tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.

Rửa mặt xong, ăn điểm tâm. Diệp Huyền lại tu luyện một lát, sau đó mới nhàn nhã đi ra ngoài.

Hắn chuẩn bị tìm lão gia tử nói vài chuyện.

Bất quá phủ đệ Diệp gia này, tuy hắn quen thuộc, nhưng hôm nay Diệp gia đang trong cơn nguy nan, hắn cũng không biết rõ lúc này lão gia tử đang ở nơi nào.

Đúng lúc này, một tên quản gia của Diệp gia đi về phía hắn, bị Diệp Huyền gọi lại.

Quản gia nọ một thân thanh sam, làm việc ở Diệp gia cũng gần mười năm rồi, cũng xem như cẩn trọng, siêng năng chăm chỉ, hôm nay Diệp gia gặp chuyện, gã cũng không nhân đó mà lười nhác quên đi chức trách của mình, chẳng qua là mặt mày cũng vẫn ủ dột mà thôi.

Đây cũng là chuyện bình thường, từ sau khi Vương gia liên hợp với Lý gia và Lưu gia tiến hành chèn ép Diệp gia tới nay, tình hình của Diệp gia ngày càng sa sút, tiếng cười nói ồn ào ngày xưa trong Diệp gia cũng không còn, bình thường thấy mặt nhau thì trên mặt ai cũng một bộ đau khổ thù hằn lắm lắm, thực ra thì mấy ngày nay đã có không ít hạ nhân yếu lòng đã bỏ mặc không đếm xỉa tới làm việc rồi.

Diệp gia sắp tiêu tới nơi rồi, còn không kiếm đường chạy thì ở lại đây chờ chết à?

- Huyền thiếu gia, ngài gọi ta có việc gì?

Người quản gia nọ, lúc trước nhìn thấy Diệp Huyền mặc dù không tỏ vẻ khinh thường, nhưng cũng không phải rất nhiệt tình, nhưng lần này thì lại vô cùng cung kính, cúi đầu thấp hơn so với những lần trước rất nhiều.

Chuyện xảy ra trong đại sảnh ngày hôm qua, không chỉ có người của Diệp gia biết rõ, mà ngay cả người hầu của Diệp gia cũng nghe được tin.

Không ai ngờ vị Huyền thiếu gia lúc trước bị mọi người xem là phế vật nay lại trở thành thiên tài hàng đầu của gia tộc, hộ vệ đi theo bên cạnh hắn cũng có địa vị cực cao, nếu như không hầu hạ hắn thật tốt thì chẳng khác gì đang tự tìm phiền phức cho chính mình.

Thấy thái độ của quản gia kia thay đổi như vậy, Diệp Huyền cũng chỉ cười cười:

- Ta hỏi ngươi, lão gia tử bây giờ đang làm gì?

- Lão gia tử bình thường đều bế quan tu luyện ở hậu viện, nhưng hôm nay dường như sản nghiệp của gia tộc xảy ra chuyện gì đó, cho nên lão gia tử đang triệu tập gia chủ và những người khác tới phòng nghị sự bàn bạc.

Lại bàn việc?

Diệp Huyền nhướng mày, ngày hôm qua vừa mới tổ chức hội nghị họp gia tộc xong, sáng sớm nay lại mở hội nghị tiếp, xem ra tình hình của Diệp gia quả thực không lạc quan cho lắm.

Hắn cũng không để trong lòng, sở dĩ hắn đi tìm lão gia tử chính là vì muốn giúp một phần sức cho Diệp gia, bằng không dựa vào một cái Diệp gia nho nhỏ này thật đúng là không thể chống lại được Chu gia và Vương gia.

Trước khi đi, Diệp Huyền vỗ vỗ bả vai của quản gia kia:

- Lúc này mà vẫn còn tiếp tục ở lại Diệp gia ta, xem ra ngươi cũng là kẻ trung thành và tận tâm, tin ta đi, sự kiên trì của ngươi sẽ được hồi báo.

Được Diệp Huyền vừa vỗ vai vừa nói vậy, không biết tại sao, nỗi lo lắng u uất khó chịu trong lòng quản gia mấy ngày nay đột nhiên trở nên kích động hẳn lên, giống như lời nói của Diệp Huyền ẩn chứa một loại ma lực nào đó vậy.

Mấy ngày nay gã vốn đang do dự xem có nên từ chức hay không, dù sao thì gã cũng làm ở đây gần mười năm rồi, tuy rằng không phải họ Diệp, nhưng gần như cũng trở thành một phần tử của Diệp gia.

Hôm nay được Diệp Huyền cổ vũ, khiến cho những do dự trong lòng gã nháy mắt liền biến mất, gã hạ quyết tâm, tiếp tục ở lại.

Đi tới gần đại sảnh nghị sự, liền nghe thấy từng trận ồn ào truyền tới.

- Phụ thân, dược sư đường này thật quá đáng, rõ ràng đã ký hiệp nghị hết rồi, lại không chịu nhận nữa, bây giờ trong kho hàng của Diệp gia chúng ta dược liệu chồng chất ngày càng nhiều, nếu như không bán đi thì e là sẽ hư hết.

- Dược sư đường đã hợp tác cùng chúng ta bao nhiêu năm nay rồi, bây giờ đột nhiên lại đổi ý, đây nhất định là do Vương gia giở trò.

- Quan trọng nhất chính là không chỉ dược sư đường mà những tiệm thuốc lớn khác cũng đã tạm dừng hợp tác cùng chúng ta rồi, một khi không bán được dược liệu thì tổn thất mỗi ngày mà gia tộc phải gánh là rất lớn.

- Tổn thất còn đỡ, quan trọng nhất chính là chúng ta không thể bán được dược liệu mà còn phải trả tiền cho dược nông, nếu không thì những dược nông này sẽ chuyển qua bán cho Lý gia và Lưu gia, số lượng thuốc mà Diệp gia ta nắm trong tay cũng sẽ bị nuốt mất từ từ.

Trong phòng nghị sự vang lên từng tiếng thở dài.

- Gia gia, phụ thân…

Đúng lúc này thì Diệp Huyền đi vào.

- Huyền nhi, ngươi đã tới rồi, lại đây, ngồi đi!

Vốn dựa theo bối phận của Diệp Huyền thì không thể tham gia hội nghị gia tộc, nhưng hôm nay Diệp Huyền là đệ tử thiên tài nhất của gia tộc, sắp vào Huyền Linh học viện của vương quốc, cho nên cũng xem như nhân vật quan trọng của Diệp gia, hắn tới đây dự thính, mọi người cũng không lấy làm lạ.

- Xem ra Diệp gia chúng ta gặp phải chút phiền toái, gia gia, người có thể nói cho ta nghe thử được không? Nói không chừng ta có thể giúp giải quyết được phần nào.

Sau khi Diệp Huyền đi vào thì trực tiếp nói thẳng ra.

Mọi người cười khổ một cái, ngươi có thể giải quyết? Đúng, dường như ngươi có quan hệ không tệ với thành vệ quân, nhưng chuyện bán buôn của gia tộc ngươi có thể giúp được gì kia chứ.

Việc buôn bán cũng không phải la lối so gan, không phải xem ai lợi hại hơn ai là được, bên trong còn kéo theo rất nhiều thứ nữa.

Mặc dù Diệp Phách Thiên cũng không tin là Diệp Huyền sẽ có cách, nhưng vẫn nói ra những khó khăn mà Diệp gia gặp phải.

Hoá ra mấy ngày nay việc làm ăn của Diệp gia đã đi tới bờ vực cực kỳ nguy hiểm, sở dĩ có thể tiếp tục dây dưa cùng Lý gia, Vương gia hoàn toàn là bởi vì vẫn còn vài cửa hàng lớn ủng hộ Diệp gia.&

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK