Mục lục
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 796 Khí phách ánh sáng màu xanh lam (2)

Tất cả mọi người kinh hãi khi nhìn thấy được cảnh tượng như vậy. Trong lòng mọi người thầm cảm thán, tiểu tử này tuy rằng nhận được học viện Lam Quang che chở, nhưng vẫn không thể nào chạy thoát khỏi kết cục bị chém giết.

Mắt thấy vòng ánh sáng màu vàng của Cuồng Chiến sắp bổ trúng Diệp Huyền.

Đúng lúc này...

- Uy phong của các hạ thật lớn, lại có thể dương oai ở học viện Lam Quang ta. Thật sự cho rằng học viện Lam Quang ta không có người sao?

Một giọng nói uy nghiêm, lạnh lùng, vang lên ở trong hư không. Sau một khắc, một bàn tay huyền nguyên cực lớn từ bên trong học viện Lam Quang bắn ra, thoáng cái đã đánh bay vòng ánh sáng màu vàng của Cuồng Chiến.

Ầm!

Một tiếng động lớn vang lên.

Bàn tay kia có kích thước khoảng chừng mấy trượng, có thể thấy được rõ ràng đường vân phía trên, dường như muốn ngưng tụ thành thực chất. Từng đạo khí tức huyền nguyên ngưng thực, quanh quẩn ở xung quanh lòng bàn tay, uy mãnh vô cùng, có một loại cảm giác trấn áp thiên địa.

Một chưởng đánh bay vòng ánh sáng màu vàng. Thế đi của bàn tay kia không hề giảm xuống, bao phủ về phía Cuồng Chiến đang ở giữa không trung.

- Vòng ánh sáng bất diệt, ngăn cản cho ta.

Cuồng Chiến rống to một tiếng, đưa vòng ánh sáng màu vàng ngăn cản ở trước ngực.

Nhưng tất cả chỉ là vô nghĩa. Chỉ nghe phù một tiếng, bàn tay cực lớn đã nhanh chóng xé rách huyền nguyên hộ thể phía ngoài thân thể hắn, ấn ở trên lồng ngực của hắn.

Phụt!

Một ngụm máu tươi phun ra. Áo bào trên người Cuồng Chiến nát bấy, lộ ra huyền giáp bên trong. Đồng thời tóc hắn bay tán loạn, chật vật không chịu nổi.

- Ở học viện Lam Quang ta gây sự, chết cho ta!

Bàn tay cực lớn một chiêu đánh trúng xong, không ngờ hoàn toàn không có ý định nhượng bộ, lại một lần nữa tập kích bất ngờ tới. Hiển nhiên là muốn giết chết Cuồng Chiến ngay lập tức.

- Lão phu chính là thái thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông. Ngươi dám giết ta?

Cuồng Chiến bị thương, rít gào đầy kinh sợ, vẻ mặt khó có thể tin nổi.

- Hừ, nơi này là học viện Lam Quang, không phải là Huyền Cơ Tông của ngươi. C chỗ này, đừng nói bản thân ngươi chỉ là thái thượng trưởng lão, cho dù tông chủ Huyền Cơ Tông của ngươi tự mình đến đây, dám vi phạm quy định động thủ, lão hủ cũng trấn áp không tha.

Giọng nói này tràn ngập sự uy nghiêm, ẩn chứa một loại khí tức nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, không thể địch nổi.

Bàn tay khổng lồ giống như một ngọn núi lớn, lật tay ép xuống.

- Đáng giận. Kim Quang Độn!

Dù thế nào Cuồng Chiến cũng không thể ngờ được, người này sẽ không cho thân phận của thái thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông của mình chút mặt mũi nào. Trong miệng hắn lập tức phun ra một ngụm tinh huyết, toàn thân có ánh sáng cầu vồng màu vàng bao quanh, giống như là đang thiêu đốt. Toàn thân hắn hóa thành một đạo lưu quang màu vàng, trong nháy mắt biến mất ở phía chân trời.

- Học viện Lam Quang, ngươi dám động ta, ta Huyền Cơ Tông, sẽ không từ bỏ ý đồ.

Phía xa, mơ hồ truyền đến tiếng gầm lên giận dữ của Cuồng Chiến.

- Hừ.

Âm thanh uy áp này, một tiếng hừ lạnh này, có chút xem thường. Ngay sau đó bàn tay huyền nguyên cực lớn ầm ầm nát bấy, biến mất ở phía chân trời.

- Bàn tay huyền nguyên gần như ngưng tụ thành thực chất. Người này chí ít cũng là Võ Vương thất giai tam trọng.

Trong lòng Diệp Huyền âm thầm suy nghĩ nói.

Sau khi võ giả đến thất giai, đột phá mỗi một trọng, đều khác biệt giống như một trời một vực. Cho tới bây giờ, cường giả Võ Vương Diệp Huyền đã gặp qua, đều là thất giai nhất trọng.

Nhưng chủ nhân của giọng nói uy nghiêm này, chỉ dựa vào ngưng tụ ra bàn tay huyền nguyên, lại đẩy lùi Cuồng Chiến đang toàn lực ứng phó, thực lực cũng không tầm thường.

- Thanh Phong, tiếp tục chủ trì sát hạch nhập học. Nếu như lại người nào còn dám ở học viện Lam Quang dương oai ta, giết chết không cần luận tội.

Âm thanh uy áp lại một lần nữa vang lên, cuối cùng dần dần tản đi.

- Vâng, Cát phó viện trưởng!

Lão nhân Thanh Phong bay rơi xuống, quay về bên trong học viện bộ dạng cung kính thi lễ một cái.

Không ngờ là Phó viện trưởng của học viện Lam Quang. Thảo nào...

Trong đám người có không ít người trợn mắt há hốc mồm.

Học viện Lam Quang, thân là thế lực cao cấp nhất của bình nguyên Mộng Cảnh. Trong đó có không ít đạo sư, đều là cường giả Võ Vương thất giai.

Mà có thể ở chỗ này đảm nhiệm chức Phó viện trưởng, càng là hạng người nghịch thiên. Tuyệt đối là một người đứng đầu trong một đám cường giả ở bình nguyên Mộng Cảnh này.

- Được rồi. Vừa rồi bởi vì có chút bất ngờ, dẫn đến việc đăng ký bị gián đoạn. Hiện tại tiếp tục.

Lão nhân Thanh Phong cao giọng hô lên. Sau đó hắn liếc mắt nhìn Diệp Huyền một cái, lúc này mới trở lại trong đội ngũ đi đầu.

Tâm tình mọi người nhất thời đều khôi phục lại sự khẩn trương, một lần nữa bắt đầu đăng ký.

Tuy rằng chuyện này đã được giải quyết, nhưng lúc này ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Huyền, đều vô cùng cổ quái.

Không ít người đều cách hắn thật xa. Hiển nhiên bọn họ không muốn có bất kỳ giao tiếp nào cùng với hắn.

Huyền Cơ Tông cũng là một trong ba thế lực lớn đứng đầu bình nguyên Mộng Cảnh. Trừ khi tiểu tử này có thể bị học viện chọn trúng, đồng thời cả đời ở bên trong học viện không đi ra. Bằng không, người này đắc tội thái thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông, cho dù tạm thời ở dưới sự che chở của học viện Lam Quang, còn sống sót, nhưng sau này hẳn vẫn phải chết không thể nghi ngờ.

Bởi vì dù sao học viện Lam Quang cũng chỉ là một học viện, mà không phải là tông môn. Đối với học viên trong học viện, chỉ có nghĩa vụ giáo dục, mà không có che chở khắp nơi.

Đây cũng là điểm khác biệt giữa học viện Lam Quang và các đại tông môn.

Bởi vậy mọi người tại đây, ai cũng không muốn có bất kỳ liên quan nào với một người chết, hơn nữa còn là người chết đắc tội với Huyền Cơ Tông.

- Diệp thiếu, ngài không sao chứ?

Chỉ có, La Thành xông lên trước tiên, ân cần hỏi han.

Diệp Huyền lắc đầu, cười nói.

- Ta có thể có chuyện gì chứ?

Bất chợt hắn liếc mắt nhìn qua một bên, thấy Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch hình như rất muốn tới đây, liền nhỏ giọng truyền âm nói:

- Hai người các nàng tạm thời đợi ở nơi đó. Có chuyện gì, chờ sau khi tất cả đều thông qua sát hạch của học viện lại nói sau.

Trong lòng Diệp Huyền cũng cảm thấy rất hiếu kỳ. Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch lại có thể từ liên minh mười ba nước đi tới nơi này.

Điều này căn bản là một niềm vui ngoài ý muốn.
Chương 797 Trốn xa (1)

Thời gian gần một năm không gặp, khí tức trên người hai người, đều ở khoảng ngũ giai nhị trọng. Hiển nhiên trong khoảng thời gian này, bọn họ đều có đột phá kinh người.

Lấy thực lực của hai người, sau khi gia nhập học viện Lam Quang, vẫn rất có hy vọng.

Bởi vậy Diệp Huyền cũng không vội vàng gặp lại hai người. Hơn nữa, một khi ba người biểu hiện ra dáng vẻ quen biết nhau, một ít người có tâm, rất dễ dàng thông qua một ít manh mối, điều tra đến liên minh mười ba nước.

Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch hiển nhiên cũng biết điểm này. Bởi vậy bọn họ đành kìm chế sự kích động trong lòng, không có tiến tới.

Rất nhanh, lại đến phiên Diệp Huyền đăng ký.

Lần đăng ký này, khoảng chừng mười mấy đội ngũ. Phía trước mỗi một đội ngũ, đều có ba gã học viên cũ.

Mà ở phía sau học viên cũ, Thanh Phong lão nhân lúc trước sát hạch chính, lại lẳng lặng ngồi ở chỗ đó.

Nhìn thấy được Diệp Huyền đi qua, ánh mắt rất nhiều học viên cũ nhìn Diệp Huyền, đều có chút cổ quái.

Hiển nhiên thiếu niên này còn chưa có tham gia sát hạch, lại đưa tới cường giả Võ Vương truy giết, đã trở thành đối tượng khiến rất nhiều học viên cũ đều cảm thấy hiếu kỳ.

- Lấy ra ngọc bài thân phận của ngươi.

Một tên học viên cũ trong đó mở miệng nói.

Diệp Huyền gật đầu, nhưng không có lập tức lấy ra ngọc bài, mà hướng về phía Thanh Phong lão nhân đang ngồi ngay ngắn ở phía sau, thoáng thi lễ một cái.

- Đệ tử Huyền Diệp, đa tạ tiền bối lúc trước ra tay tương trợ.

Chuyện lúc trước, Diệp Huyền còn chưa có cảm ơn. Lúc này, hắn tất nhiên sẽ không thờ ơ.

Thanh Phong mở mắt ra, khoát tay lạnh lùng nói:

- Lão hủ ra tay, chỉ là vì giữ gìn uy nghiêm của học viện Lam Quang, không có quan hệ gì với ngươi.

Đây ngược lại là lời nói thật. Hiện tại, Diệp Huyền ngay cả thân phận học viên của học viện Lam Quang cũng không có. Hắn ra tay, hoàn toàn là vì giữ gìn danh dự của học viện mà thôi.

- Bất kể như thế nào, tiền bối cũng cứu vãn bối một mạng.

Diệp Huyền lắc đầu nói. Bất chợt hắn không nói thêm gì nữa, lấy ra ngọc bài thân phận.

- Huyền Diệp, mười tám tuổi, Vũ Tông ngũ giai nhị trọng?

Học viên cũ chịu trách nhiệm đăng ký nhìn thấy lệnh bài thân phận của Diệp Huyền, trên mặt nhất thời lộ ra một vẻ ngạc nhiên.

Mười tám tuổi đã là Vũ Tông ngũ giai, ở trong những thiên tài tập trung tại học viện Lam Quang, cũng tuyệt đối là hạng người nghịch thiên.

Thiên tài bình thường mười tám tuổi có thể đột phá Thiên Vũ Sư tứ giai tam trọng, đã cực kỳ biến thái. Nhưng gia hỏa này...

Nếu như không phải lúc trước trận pháp trên quảng trường có công năng kiểm tra đo lường độ chân thật của ngọc bài, bọn họ thậm chí cũng cho rằng, ngọc bài của Diệp Huyền là ghi sai.

Ngay cả lão già kia Thanh Phong, lúc này mắt cũng kinh ngạc nhìn Diệp Huyền. Trong con ngươi của hắn lộ ra một đạo tinh quang.

Diệp Huyền mặt không đổi sắc. Sau khi đăng ký xong, hắn đứng qua một bên.

- Mau nhìn kìa. Một mỹ nữ tới.

Ở một góc khác, ba gã học viên cũ chịu trách nhiệm đăng ký, ánh mắt đột nhiên nhìn chằm chằm về phía trước.

Người này toàn thân mặc lụa mỏng màu trắng, thân hình uyển chuyển. Chỉ là sắc mặt có chút lạnh lùng. Đó chính là Chu Khinh Vi của Chu gia.

- Không nghĩ tới Huyền Diệp này, ở trên tay thái thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông cũng có thể sống sót được.

Lạnh lùng liếc mắt nhìn Diệp Huyền, Chu Khinh Vi giao ra ngọc bài thân phận trên người.

Nhìn thấy được nội dung bên trong, sắc mặt của ba gã học trưởng nam tính nhất thời rơi xuống.

Bởi vì thân phận của Chu Khinh Vi là con cháu hào môn Chu gia của đế quốc Hạo Thiên. Ca ca của Chu Khinh Vi là Chu Thanh Ngọc, cũng là học viên của học viện Lam Quang. Một mỹ nữ như thế, bọn họ tất nhiên là không có phúc theo đuổi.

- Ha hả, hóa ra là muội muội của Chu Thanh Ngọc sư huynh, mười chín tuổi Vũ Tông ngũ giai nhất trọng, quả nhiên không tầm thường.

Ba gã học viên cũ mở miệng tán dương. Chu Khinh Vi cất bước rời đi. Sâu trong ánh mắt bọn họ lại lóe qua một tia chán nản.

Chỉ là ba người bọn họ còn không có chán nản được bao lâu, đột nhiên lại tới một thiếu nữ khí chất không tầm thường bước tới. Đó lại là Mộ Dung Vân Tiêu.

- Mộ Dung gia của đế quốc Hạo Thiên.

Trên mặt ba người vốn đang hưng phấn vô cùng, lại một lần nữa lóe lên vẻ khiếp sợ.

- Không hổ danh là thiên tài của Mộ Dung gia. Mười tám tuổi không ngờ đã đột phá Vũ Tông nhất trọng.

- Lợi hại. Thiên phú như vậy, cho dù là những học viên cũ như chúng ta, cũng theo không kịp.

Ba người này không ngờ đều khen ngợi. Trong giọng điệu của bọn họ, lại có thể thoáng một chút cung kính.

Điều này làm cho các học viên đăng ký khác đều ngạc nhiên không dừng.

Cho dù là thiếu nữ này thiên phú kinh người, nhưng ba người đăng ký này dù sao cũng là học viên cũ của học viện Lam Quang. Khen ngợi thì có thể, cũng không cần phải cung kính như thế chứ?

- Nhìn đi. Thiếu nữ này, là người của Mộ Dung gia đế quốc Hạo Thiên. Mộ Dung Vân Vũ của học viện chúng ta, chắc là đại ca của nàng đi?

- Muội muội của Mộ Dung Vân Vũ sư huynh, thảo nào thiên phú kinh người như vậy.

- Mộ Dung Vân Vũ sư huynh lại là đệ tử trong học viện chúng ta bên. Cho dù là ở trong nội viện, cũng là nhân vật có thực lực siêu quần, xông qua tháp thử luyện tầng thứ năm.

- Hư, tất cả mọi người khách khí với nàng một chút. Bằng không Mộ Dung Vân Vũ sư huynh nổi giận lên, mấy người chúng ta chịu không nổi cũng sẽ bị ném đi mất.

Nhưng mà những học viên khác bên cạnh truyền tới lời nói, lại khiến cho mọi người bừng tỉnh hiểu ra.

Trong lòng Diệp Huyền lại âm thầm suy nghĩ.

Thời điểm hắn ở đế quốc Đế Đô, Chu Khinh Vi và Mộ Dung Vân Tiêu vẫn còn là Thiên Vũ Sư tứ giai đỉnh phong. Thật không nghĩ tới, chỉ hơn một tháng không gặp, hai người không ngờ đều đột phá đến Vũ Tông ngũ giai.

Xem ra, vì có thể để cho hai người bọn họ gia nhập học viện Lam Quang, Chu gia và Mộ Dung gia cũng đã hao phí khí lực lớn.

- Chà chà, Chu Khinh Vi và Mộ Dung Vân Tiêu này thực sự xinh đẹp. Không nghĩ tới lần này học viên mới của chúng ta, sẽ có chất lượng tốt như vậy.

- Lấy diện mạo của hai người bọn họ, muốn tiến vào mười đại mỹ nữ của học viện chúng ta, cũng không phải là không có khả năng.

- Xem ra lần này mười đại mỹ nữ của học viện chúng ta, sắp có biến động.

Có không ít học viên cũ, hai mắt tỏa ra ánh sáng, lại thấy tiếc nuối vô cùng.

Mộ Dung Vân Tiêu và Chu Khinh Vi đều là người có lai lịch lớn, bọn họ cũng không dám mạo phạm.

- A!

- Vẫn còn có mỹ nữ. Hơn nữa không chỉ một mà còn là hai người.
Chương 798 Trốn xa (2)

Đột nhiên, một ít học viên cũ đang đăng ký, hai mắt nhất thời lại một lần nữa phóng ra ánh sáng.

Hai vị mỹ nữ khí chất không tầm thường, đồng loạt đi tới chỗ ghi danh.

- Vân Ngạo Tuyết, hai mươi hai tuổi, ngũ giai nhị trọng...

- Hạ Thất Tịch, hai mươi bốn tuổi, ngũ giai nhị trọng...

- Các nàng đều đến từ liên minh mười ba nước?

Ba gã học viên cũ chịu trách nhiệm đăng kýcho các nàng, đều hít một hơi khí lạnh.

Học viện Lam Quang tuyển chọn học viên, chưa bao giờ quan tâm tới chỗ địa vực của các học viên. Mấy đại tông môn cũng tốt, ba đại đế quốc cũng được. Bọn họ đều có người tiến tới tu luyện ở học viện Lam Quang.

Nhưng liên minh mười ba nước, chỗ này, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy được.

- Liên minh mười ba nước này rốt cuộc là chỗ nào? Bình nguyên Mộng Cảnh chúng ta, có chỗ này sao?

- Chẳng lẽ là Minh Nguyệt đế quốc là một ít vương quốc gần đây? Nhưng mà từ thời gian nào lại tạo thành liên minh vậy?

Thậm chí có không ít người, ngay cả liên minh mười ba nước ở nơi nào, cũng không biết. Khi nghe được cái tên này, bọn họ đều ngạc nhiên mở miệng.

- Liên minh mười ba nước, cũng không ở cảnh nội bình nguyên Mộng Cảnh chúng ta. Nếu như ta nhớ không lầm, chắc là ở trong dãy núi Cổ Lan bên ngoài Vô Không Lĩnh, là một vương quốc liên minh vô cùng nhỏ. Đó là một địa phương hoang vu, căn bản không có khả năng có cường giả xuất hiện.

- Không sai, liên minh mười ba nước, ta cũng đã nghe qua. Có người nói nơi nào tài nguyên cằn cỗi. Chỉ cần là Vũ Tông ngũ giai, đã có thể diễu võ dương oai, trở thành cường giả đứng đầu một phương. Ngay cả Vũ Tôn lục giai, cũng nắm giữ rất ít, làm sao có thể xuất hiện hai thiên tài như thế?

Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch xuất hiện, mọi người bàn luận ầm ĩ, không nhịn được ném tới ánh mắt khác thường.

Thật sự hai người ở chỗ liên minh mười ba nước, khiến người ta cảm thấy quá mức bất ngờ, hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi của bình nguyên Mộng Cảnh.

Rất nhanh, công tác thống kê ba bốn vạn người đều kết thúc.

Rất nhiều học viên cũ đưa thống kê của từng người tới cho đạo sư chủ khảo Thanh Phong.

- Lần này sát hạch của học viện Lam Quang lập tức bắt đầu. Lần này chiêu sinh, số người báo danh tổng cộng 36720 người. Trong đó, Vũ Tông ngũ giai có 5203 người. Còn thừa lại, toàn bộ là Thiên Vũ Sư tứ giai.

Trong lòng Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch âm thầm kinh hãi.

trong bất kỳ một vương quốc nào ở liên minh mười ba nước, Vũ Tông ngũ giai đều xem như là cường giả đứng đầu nhất. Nhưng ở bình nguyên Mộng Cảnh này, học viện Lam Quang một năm một lần chiêu sinh sát hạch, lại có hơn năm ngàn Vũ Tông đến đây báo danh.

Đồng thời tất cả những người này đều ở dưới hai mươi lăm tuổi.

So sánh ra, liên minh mười ba nước thiên tài, căn bản giống như là đứa trẻ sơ sinh. Chênh lệch rất nhiều.

- Vì để cho liên minh mười ba nước trưởng thành lên, chúng ta phải gia nhập học viện Lam Quang.

Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch liếc mắt nhìn nhau, trong lòng âm thầm quyết định.

- Tiếp theo, chúng ta tiến hành thu nhận sát hạch của học sinh vòng thứ nhất. Vừa rồi thời điểm các ngươi đăng ký, mỗi người các ngươi đều có một số thứ tự. Số thứ tự này, chính là trình tự đánh số của các ngươi trong vòng sát hạch thứ nhất...

Giọng nói của Thanh Phong ầm ầm, vang lên ở bên tai tất cả mọi người.

Diệp Huyền đứng ở trong đám người, cảm nhận hơn ba vạn người xung quanh, mặt không đổi sắc.

- Diệp thiếu, lấy thiên phú của ngài, lần này tiến vào học viện Lam Quang đã nắm chắc. Ta, lại có chút khó khăn.

La Thành đứng ở bên cạnh, cười khổ nói.

Tuy rằng hắn đột phá Vũ Tông ngũ giai, nhưng ở sát tuổi hai mươi lăm, lại là cản trở lớn nhất ngăn cản hắn gia nhập học viện.

Sát hạch của học viện Lam Quang, cũng không chỉ có nhìn tu vi. Tuổi cũng là nhân tố vô cùng quan trọng.

Trong lòng La Thành vẫn rất có áp lực.

...

Diệp Huyền liếc mắt nhìn hắn một cái, cười khẽ:

- Không nên nổi giận. Mặc dù ngươi ở trên phương diện tuổi tác không chiếm ưu thế, nhưng công pháp truyền thụ cho ngươi, không tầm thường. Chỉ cần toàn lực phát huy, tiến vào học viện cũng không thành vấn đề gì.

Trong giọng nói của Diệp Huyền tràn ngập sự tự tin.

Nhìn thấy nhiều thiên tài như vậy, hắn tuy rằng chấn động, nhưng không có gì giật mình.

Kiếp trước, hắn đã gặp qua quá nhiều thiên tài. Những thiên tài của bình nguyên Mộng Cảnh này, cũng không tính là đứng đầu.

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, Thanh Phong cũng giảng xong về vòng sát hạch thứ nhất.

- Vòng sát hạch thứ nhất này, quá trình rất đơn giản. Giống như vòng sơ tuyển trước đó, là một loại trận pháp sát hạch.

Dù sao nhiều người như vậy, nếu như mỗi một người đều sát hạch, vậy phải đợi tới khi nào?

- Nội dung cụ thể sát hạch như sau, trên quảng trường lần lượt bố trí năm đạo trận pháp tương đồng. Các ngươi sẽ chia ra làm mười tổ. Mỗi tổ hơn ba ngàn người, phân thành hai nhóm tiến vào trong trận pháp do học viện Lam Quang đã đặc biệt chuẩn bị, cùng một tổ thành viên tiến vào trong cùng một trận pháp. Ở dưới uy áp của trận pháp này, mỗi một nhóm kiên trì đến một ngàn năm trăm người cuối cùng, sẽ thuận lợi vào vòng trong.

Nói cách khác, vòng sát hạch thứ nhất này kết thúc, sẽ trực tiếp đào thải chín phần đệ tử, vô cùng tàn khốc. Còn dư lại ba nghìn người, trở lại tiến hành đợt sát hạch thứ hai.

- Mọi người rút thăm quyết định chỗ tổ của mình.

Một giám khảo quát lớn.

Các học viên đều tiến lên. Đến phiên Diệp Huyền, hắn tùy tiện lấy một số.

Tổ thứ tám.

Hắn lập tức thảnh thơi. Tạm thời còn chưa tới phiên mình, có thể nghỉ ngơi thêm một chút, thuận tiện xem tố chất chỉnh thể của những người bị sát hạch khác.

La Thành quay trở lại. Hắn ở tổ thứ năm. Chỉ thấy La Thành lộ ra vẻ mặt lo lắng, khiến cho Diệp Huyền dở khóc dở cười.

Diệp Huyền lập tức truyền âm qua, mỉm cười nói:

- La Thành, vòng thứ nhất chắc là sát hạch ý chí của võ giả, tin tưởng chính mình, lấy thực lực của ngươi, chỉ cần lòng tin kiên định, cùng kiên trì, thông qua vòng sát hạch thứ nhất, vẫn rất dễ dàng.

Không biết vì sao, giọng nói của Diệp Huyền dường như có ma lực, khiến cho trong lòng La Thành vốn khẩn trương, trong nháy mắt lại bình tĩnh trở lại.

- Ta biết rồi.

Hắn gật đầu, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng kiên định.

Đối với lo lắng của La Thành trước đó, Diệp Huyền thật sự không có cảm thấy quá mức bất ngờ.

Bởi vì La Thành xuất thân, đúng lúc là La gia bị Khúc gia chèn ép. Thời điểm đó gia tộc có loạn trong giặc ngoài. Cái này cũng khiến cho lòng tự tin của La Thành, cũng không phải đặc biệt mạnh mẽ.
Chương 799 Đứng đầu vòng sát hạch

Tuy rằng ở dưới sự chỉ điểm của Diệp Huyền, La Thành trở nên kiên cường hơn rất nhiều.

Nhưng những gì từng trải trong quá trình một người trưởng thành, mang đến tính cách, rất khó có thể thay đổi ở trong khoảng thời gian ngắn.

Lúc này, Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch cũng rút thăm xong. Hai người đều rút được tổ thứ ba.

Không thể không nói, hai người rất có duyên phận. Một đường đi về phía trước, ngay cả số tổ ở vòng thứ nhất, cũng giống nhau.

Trùng hợp là, Chu Khinh Vi và Mộ Dung Vân Tiêu đều rút được tổ thứ ba.

- A, tổ thứ ba này, hình như có không ít mỹ nữ.

- Lần này mấy mỹ nữ cao cấp nhất, gần như đều ở trong một tổ này.

- Chà chà, Chu Khinh Vi này là Vũ Tông ngũ giai nhất trọng mười chín tuổi. Còn có Mộ Dung Vân Tiêu, dường như là muội muội của Mộ Dung Vân Vũ sư huynh, mới mười tám tuổi, cũng là ngũ giai nhất trọng.

- Hai người bọn họ, kiên trì một canh giờ cũng không thành vấn đề.

- Còn có Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch này đến từ liên minh mười ba nước. Ước chừng hai mươi tuổi, lại có thể đều là Vũ Tông ngũ giai nhị trọng. Không biết các nàng có thể kiên trì được bao lâu.

- Liên minh mười ba nước, là một thế lực nhỏ bên ngoài bình nguyên Mộng Cảnh chúng ta. Địa phương đó hẻo lánh vô cùng, không có tài nguyên gì tốt để tu luyện, càng không có được lão sư giáo dục. Nghe nói ở nơi đó, công pháp địa phẩm đã vô cùng nghịch thiên. Cho nên hai người bọn họ chắc hẳn là không kiên trì được bao lâu?

- Nói có chút đạo lý. Chỉ có điều dù thế nào đi nữa, hai người bọn họ cũng là Vũ Tông ngũ giai nhị trọng. Kiên trì một canh giờ, cũng không thành vấn đề chứ?

- Khó lắm! Trận pháp này thử thách không chỉ có tu vi. Không phải tu vi cao là có thể kiên trì trong thời gian dài được. Đồng dạng là Vũ Tông ngũ giai, trải qua giáo dục tốt đẹp, và không trải qua giáo dục tốt đẹp, có lực chiến đấu hoàn toàn không giống nhau. Tu luyện công pháp tốt, và không tu luyện công pháp tốt, lực chiến đấu cũng là hoàn toàn khác nhau. Bằng không trên đời này, cũng không có nhiều thiên tài chiến đấu vượt cấp như vậy.

- Ta vẫn cảm thấy, hai người này cũng sẽ không quá kém.

Một đám người bàn luận ầm ĩ. Trong đó có rất nhiều người, lực chú ý đều tập trung ở trên người Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch.

Thật ra hai người đến từ liên minh mười ba nước, quá mức khoa trương. Dẫn đến không ít người, căn bản không xem trọng các nàng.

Ngay cả Mộ Dung Vân Tiêu và Chu Khinh Vi, cũng không nhịn được liếc mắt nhìn về phía hai người Vân Ngạo Tuyết.

Trên mặt Chu Khinh Vi lặng lẽ hiện lên một tia khinh miệt, âm thầm khinh thường nói:

- Không phải là Vũ Tông ngũ giai nhị trọng sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ? Những người này thật không có khả năng quan sát. Lấy ta ra so sánh với hai người bọn họ. Ta lại là con cháu hào môn của đế quốc Hạo Thiên. Hai người bọn họ chẳng qua là người quê mùa đến từ nông thôn, căn bản không thể so sánh được.

Nhìn thấy người khác lấy hai người Vân Ngạo Tuyết ra so sánh cùng nàng và Mộ Dung Vân Tiêu, Chu trong lòng Khinh Vi cực kỳ khó chịu.

Theo nàng, bất luận là thân phận, địa vị, thực lực, nàng nếu như so với Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch đến từ liên minh mười ba nước, vẫn cao quý hơn nhiều.

Nghe được mọi người bàn luận, sắc mặt Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch lại không hề thay đổi. Trong đôi mắt của bọn họ, chỉ là sự kiên định vô cùng.

Đồng thời, các nàng không tự chủ được liếc nhìn về phía Diệp Huyền. Bọn họ liền nhìn thấy Diệp Huyền mỉm cười, trong ánh mắt lộ ra ý cổ vũ.

- Diệp Huyền, ngươi yên tâm. Hai chúng ta nhất định sẽ gia nhập học viện Lam Quang.

Trong lòng hai người Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch, âm thầm nói.

Các nàng biết rõ, lần này mình có thể tiến vào học viện Lam Quang hay không, cũng không chỉ là liên hệ tới lợi ích của bản thân các nàng, còn quan hệ tới liên minh mười ba nước sau này.

Cho nên bọn họ tuyệt đối không cho phép mình có sai lầm.

Ở dưới sự hướng dẫn của Thanh Phong đạo sư, mọi người đều đi tới chỗ vòng thứ nhất sát hạch.

Địa điểm sát hạch bị thiết lập ở một quảng trượng rất rộng bên trái phía ngoài học viện.

Năm trận pháp phát ra ánh sáng chói mắt lập tức đập vào mi mắt. Từng đường vân phức tạp, trải rộng trên phiến đá màu đen, tản ra ánh sáng trắng mờ mịt.

- Trận pháp đã mở ra. Mời người của năm tổ sát hạch đầu tiên lần lượt tiến vào trận pháp của từng người.

Thanh Phong cao giọng nói.

- Vị đạo sư này, người trong mỗi một chúng ta, tuổi tác đều không giống nhau. Như vậy hình như không công bằng đi?

Lúc này, đột nhiên có người mở miệng nói.

- Đúng vậy.

Người này nói, lập tức dẫn tới các tuyển thủ xung quanh khác tán thành:

- Tuổi của mọi người đều không giống nhau, tu vi cũng không giống nhau. Nhưng tu vi càng cao, tự nhiên thời gian kiên trì càng dài. Kể từ đó, chẳng phải là người tuổi càng lớn, càng có ưu thế hay sao?

Học viện Lam Quang tuyển chọn chính là thiên tài. Nhưng cứ như vậy, căn bản không có cách nào tuyển chọn ra được thiên tài chân chính.

- Một Thiên Vũ Sư tứ giai nhất trọng mười sáu tuổi so với một Thiên Vũ Sư tứ giai nhị trọng hai mươi bốn tuổi, thiên phú của người mười sáu tuổi kia cao hơn nhiều. Nhưng bởi vì người thứ hai tu vi cao, rất có thể ở trong trận pháp kiên trì thời gian dài hơn. Kể từ đó, chẳng phải là người có thiên phú rất tốt ngược lại sẽ bị đào thải hay sao?

- Các vị yên tâm. Trận pháp này, chính là do đại sư trận pháp của học viện chúng ta chuyên môn thiết kế. Người tuổi tác khác nhau, ở bên trong cảm nhận được uy áp cũng không giống nhau. Cho nên các vị căn bản không cần lo lắng về vấn đề công bằng.

Thanh Phong cao giọng giải thích rõ nói.

- Hóa ra là như vậy.

- Người tuổi khác nhau, lại có thể cảm nhận được uy áp không giống nhau. Còn có trận pháp thần kỳ như vậy sao?

Trong lòng mọi người lúc này mới hiểu ra. Tất cả đều tiến vào trong trận pháp.

- Tất cả thành viên sát hạch chú ý. Nếu như các ngươi không nhịn được, lập tức bóp nát ngọc bài trong tay, trận pháp sẽ tự động đẩy các ngươi đi ra. Nhớ kỹ, trận pháp vô tình. Nếu như không kiên trì nổi, các vị ngàn vạn lần không nên cố gắng chống đỡ.

Diệp Huyền nhìn thấy được, sau khi người của năm tổ đầu tiên tiến vào trong trận pháp, lập tức liền có một đạo ánh sáng vô hình bao phủ lên mọi người ở bên trong. Trên người mỗi một người, đều tràn ngập ra một tầng ánh sáng trắng.

Hắn liền biết, trận pháp này đã khởi động.
Chương 800 Mỹ nữ cùng ra trận (1)

Thời khắc này, từ bên ngoài nhìn lại, trong trận pháp lại giống như một cái xác lớn trong suốt. Mà ở bên trong cái xác lớn, lại là có từng đạo kén ánh sáng ở bên trong. Mỗi một kén ánh sáng, chính là một bóng người.

Chỉ thấy biểu tình của bọn họ hết sức nghiêm túc, hình như đang cố gắng chống cự lại cái gì đó.

Từ khi trận pháp bắt đầu vận chuyển, biểu tình của mỗi người đều vô cùng tương tự.

- Xem ra Thanh Phong này nói không sai. Mỗi người thừa nhận trình độ uy áp, cũng đều là căn cứ tuổi của bản thân tới an bài.

Diệp Huyền rất rõ ràng đó là nhìn thấy được, những võ giả trẻ tuổi này, cũng không có bởi vì tu vi thấp, chống cự càng khó khăn.

Ong ong oong!

Trận văn lóe lên. Diệp Huyền cảm giác được rõ ràng, lực lượng trong trận văn này không ngừng được tăng cường.

- Uy áp này nâng cao thật nhanh. Xem ra, hẳn là không được bao lâu, sẽ có người bị đào thải

Quả nhiên, thời gian còn chưa đến nửa nén hương, lại có rất nhiều võ giả không chịu nổi, không ngừng từ trong trận pháp bị đẩy đi ra.

Ầm ầm ầm!

Từng võ giả, sau khi bóp nát ngọc bài, nhanh chóng bị chấn động ra khỏi không gian của trận pháp, ngã ngồi dưới đất, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.

Những người bị chấn động đi ra, cũng không phải là những người tu vi thấp nhất. Thậm chí có không ít Vũ Tông ngũ giai, đều bị đẩy đi ra.

Thời gian trôi qua, số lượng người giảm mạnh.

Một vạn!

Năm nghìn!

Ba nghìn!

Trong thời gian gần một canh giờ, trong nhóm tuyển thủ năm tổ sát hạch đầu tiên, chỉ còn lại có một ngàn năm trăm người.

Tuy rằng chỉ còn lại có một ngàn năm trăm người, vòng sát hạch thứ nhất xem như thông qua, nhưng bởi vì kiên trì thời gian càng dài, càng có lợi cho sát hạch tiếp theo, không ít người đều tiếp tục cắn răng kiên trì.

Chỉ có điều, bọn họ có thể kiên trì đến bây giờ, vốn đã vô cùng khó khăn. Vẫn có không ít người không ngừng bị chấn động ra khỏi trận pháp.

Đặc biệt là tổ đầu tiên của nhóm thứ nhất, chưa tới một canh giờ, hơn ba ngàn người bên trong, tất cả đều bị chấn động ra khỏi trận pháp, không chừa một người nào.

Mà xếp hạng tỉ mỉ của từng người bọn họ, cũng nhanh chóng được thống kê đi ra.

- Không nghĩ tới người tổ thứ nhất này, mạnh nhất ngay cả một canh giờ cũng không kiên trì nổi. Xem ra tổ một này, không có nhân vật gì đặc biệt.

Có học viên cũ lại đang lắc đầu nói.

- Sư huynh, chỉ giáo cho?

Một học viên tham khảo đứng bên cạnh, nghiêm mặt hỏi.

- Ai là sư huynh của ngươi?

Người học viên cũ liếc mắt nhìn người này, chỉ có điều vẫn thản nhiên nói:

- Trận pháp này, vô cùng thần kỳ. Áp lực mỗi người ở bên trong phải chịu, đều là giống nhau. Bởi vậy, thời gian kiên trì càng dài, lại đại biểu lúc hắn đối mặt với áp lực, biểu hiện ra thực lực càng mạnh. Trên cơ bản, rất nhiều nhân vật thiên tài trong học viện chúng ta, ở thời gian sát hạch nhập học, một vòng sát hạch này đều là vượt qua một canh giờ. Những người học viên này không thể đạt được một canh giờ, cho dù gia nhập học viện, cũng là hạng người bình thường mà thôi.

- Cái gì? Còn có cách nói này sao?

Các đệ tử bên cạnh chuẩn bị tham gia sát hạch, mỗi một người đều kinh ngạc kêu lên.

- Hừ, đó là tất nhiên. Nếu không các ngươi cho rằng Thanh Phong đạo sư nói thời gian kiên trì càng dài, phía sau càng có lợi, là chỉ nói tùy tiện một chút thôi sao? Chỉ cần là nhân vật ngịch thiên trong học viện chúng ta, biểu hiện ban đầu ở cửa ải này, đều vô cùng nghịch thiên.

- Rốt cuộc nghịch thiên tới mức nào?

Có người hiếu kỳ hỏi.

Học viên cũ này liếc mắt đám người trẻ tuổi xung quanh hai mắt đang sáng lên. Hắn cười lạnh nói:

- Hai năm trước, cũng chính là một năm ta thi vào học viện, đã từng có một người, kiên trì hơn hai canh giờ rưỡi hơn chút. Trong lần đó, hắn là một người kiên trì được thời gian dài nhất. Lúc đó tu vi của hắn giống như ta, đều là Vũ Tông ngũ giai nhất trọng. Nhưng bây giờ, ta mới là Vũ Tông ngũ giai tam trọng, nhưng hắn đã là Vũ Tôn lục giai nhị trọng, là người xuất sắc nhất trong khóa của chúng ta lần đó.

- Cái gì?

Tất cả mọi người nghe xong, đều trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ không phải giật mình vì tu vi của đối phương, mà là giật mình vì tốc độ thăng cấp của người kia.

Dựa theo như lời học viên cũ này nó, thời gian người kia và hắn nhập học, đều là Vũ Tông ngũ giai nhất trọng. Nhưng chỉ hai năm trôi qua, hắn từ nhất trọng đột phá đến tam trọng. Còn người cùng hắn tiến vào học viện, không ngờ từ ngũ giai nhất trọng trực tiếp đột phá đến lục giai nhị trọng, đủ chênh lệch gấp đôi. Cái này cũng quá khoa trương đi?

Người này có thể gia nhập học viện Lam Quang, năm đó khẳng định cũng một nhân vật cực kỳ thiên tài. Nhưng so với người hắn nói tới kia, quả thực lại kém quá xa.

- Hừ, giật mình đi. Năm đó ta ở trong trận pháp này, chỉ kiên trì được một nửa canh giờ mà thôi. Đây chính là chênh lệch của chúng ta trong lúc đó.

Học sinh cũ này nhìn thấy vẻ giật mình há hốc miệng của mọi người, xem thường cười một tiếng, khuyên giải nói:

- Cho nên, nếu như các ngươi có thể kiên trì được, thì kiên trì thêm một hồi. Chỉ có kiên trì vượt quá một canh giờ, mới có khả năng xem như là không tệ.

Tất cả mọi người đều âm thầm gật đầu, trong lòng chấn động kinh ngạc.

- Học viện Lam Quang này thật sự có không ít thứ tốt.

Diệp Huyền nghe vậy, trong lòng phát sinh không phải là chấn động kinh ngạc, mà là niềm vui bất ngờ.

Điều hắn suy nghĩ tới, hoàn toàn khác hẳn với những người khác.

Hắn nghĩ là, năm đó người học viên kia gia nhập học viện, lại chỉ hai năm, từ ngũ giai nhất trọng đột phá đến lục giai nhị trọng. Nếu như không có rất nhiều tài nguyên và thí luyện nghịch thiên, vậy căn bản không có khả năng làm được.

Như vậy liền đó có thể thấy được, tài nguyên trong học viện Lam Quang, tuyệt đối là vô cùng nghịch thiên.

Hiện tại, Diệp Huyền thiếu hụt nhất chính là tài nguyên.

Chỉ cần có đầy đủ tài nguyên, hắn tin tưởng chính mình có thể ở trong thời gian cực ngắn, vượt qua Vũ Tông, trở thành một Vũ Tôn.

Đến lúc đó, đối mặt với sự uy hiếp của Huyền Cơ Tông, lại giảm bớt đi rất nhiều.

Nghĩ tới đây, trong nháy mắt hai tay Diệp Huyền xiết chặt.

- Cuồng Chiến này năm lần bảy lượt đuổi giết ta. Hiện tại còn ở trong học viện Lam Quang ra tay độc ác. Hiển nhiên hắn không giết chết ta, thề không bỏ qua.

- Ta một đường chạy thoát lâu như vậy, tiếp tục trốn tránh nữa, cũng không phải là biện pháp. Chỉ có phương pháp giải quyết duy nhất, chính là nâng cao thực lực, hoàn toàn giẫm Huyền Cơ Tông này xuống dưới chân.

Trong con ngươi của Diệp Huyền, tản ra ánh sáng dữ tợn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK