• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 271 Cấm địa vương thất

Nói tới đây, Triệu Duy cười khổ một cái:

- Phương pháp đầu tiên tuy rằng đơn giản, nhưng lại tốn thời gian khá lâu, còn phương pháp thứ hai thì độ khó cũng cực cao. Võ hồn của ta chính là một con lôi quang điêu, muốn tìm được huyền thú phù hợp vô cùng khó, trước đây không lâu, tại hạ trong lúc ra ngoài lịch luyện đã gặp được một con huyền thú thiểm điện điêu, chỉ là nó ở trong một động quật toàn phong lôi chi địa, vô cùng nguy hiểm.

Triệu Duy này nói tới đây thì nhìn Diệp Huyền một cái.

Diệp Huyền cũng hiểu được đại khái ý tứ của Triệu Duy này.

- Diệp Huyền huynh đệ, bên trong phong lôi chi địa này, khắp nơi đều là phong nhận và lôi quang vần vũ, võ sư bình thường căn bản rất khó tiến vào, nhưng ta xem hộ thể thần thông của Diệp Huyền, có lẽ sẽ có đi vào được, cho nên mới tới đây xin Diệp Huyền huynh đệ giúp đỡ.

Nói tới đây, Triệu Duy nhìn Diệp Huyền đầy vẻ mong chờ.

Diệp Huyền nhìn Triệu Duy, nhíu mày:

- Triệu huynh, ngươi thân là vương tử, lấy thân phận của ngươi, muốn tìm mấy vị cao thủ cũng không khó, không nói tới địa võ sư, dù cho là thiên võ sư cũng có thể tìm được một bó lớn, cần gì phải tìm một võ sư nho nhỏ như ta làm gì? Huống hồ gì, bản thân huyền thú bình thường đều ở trong yếu địa, nơi ở của bọn chúng nhất định có rất nhiều yêu thú tồn tại, bằng vào ta và ngươi, sợ là khó mà làm được.

Triệu Duy cười đầy bất đắc dĩ:

- Diệp Huyền huynh đệ, vậy là ngươi không biết rồi, phụ vương ta vì bồi dưỡng chúng ta, đều thiết lập yêu cầu đối với vương tử chúng ta, khi ở trong học viện, không thể lợi dụng thân phận vương tử để chiêu nạp cao thủ, càng không thể điều động cường giả trong nội cung, cho nên ta tuy là vương tử, nhưng ngoại trừ tìm những học viên khác thì căn bản không còn cách nào khác.

- Về phần những yêu thú kia, Diệp Huyền huynh đệ không cần lo lắng, nơi ta lịch lãm chính là trong cấm địa của vương thất, yêu thú bên trong rất ít, nhưng huyền thú thì lại rất nhiều, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ bị nhiều yêu thú vây khốn.

Triệu Duy mỉm cười đầy tự tin.

- Huyền thú rất nhiều? Yêu thú lại ít?

Diệp Huyền lập tức bừng tỉnh đại ngộ, hắn rốt cuộc cũng biết rõ, nơi mà Triệu Duy nói chắc là nơi vương thất chuyên môn dùng để nuôi nhốt huyền thú.

Ở Thiên Huyền đại lục này, một vài thế lực lớn vì để cho đệ tử môn hạ dễ dàng tìm được võ hồn hoặc đề thăng võ hồn hơn, đều nuôi nhốt một ít huyền thú, chuyên môn để cho đệ tử của mình tiến hành săn bắt, cái gọi là cấm địa vương thất chắc cũng là nơi như vậy.

Triệu Duy mỉm cười:

- Diệp Huyền huynh đệ, ta xem ngươi cũng đã đột phá huyền võ cảnh rồi, ta mời ngươi giúp đỡ đương nhiên sẽ không để ngươi làm không công, chỉ cần ngươi giúp ta cùng nhau tiến vào nơi đó thì mặc kệ cuối cùng tại hạ có thể bắt được huyền thú hay không, đều sẽ trả đủ thù lao cho Diệp Huyền huynh đệ, nếu như Diệp Huyền gặp được huyền thú thích hợp với võ hồn của mình ở trong đó thì tại hạ cũng có thể làm chủ, để Diệp Huyền huynh đệ bắt nó.

Lời vừa dứt thì Triệu Duy liền lấy ra một cái hộp gỗ từ trong trữ vật giới chỉ, mở ra xem xét thì bên trong cư nhiên là từng viên huyền thạch.

- Nơi này là năm mươi viên huyền thạch hạ phẩm, sau khi chuyện này thành công thì tại hạ sẽ đưa thêm năm mươi viên huyền thạch hạ phẩm tới nữa, đương nhiên…

Triệu Duy cười tiêu sái:

Advertisements

- Nếu như Diệp Huyền huynh cố kỵ điều gì, hoặc là có chuyện gì khác quan trọng, không muốn giúp tại hạ thì cũng không sao, năm mươi viên huyền thạch hạ phẩm này xem như tại hạ kết giao bằng hữu cùng Diệp Huyền huynh đệ, kính xin Diệp Huyền huynh đệ chớ có chối từ.

Triệu Duy nói xong liền đẩy năm mươi viên huyền thạch hạ phẩm tới trước mặt Diệp Huyền, trên mặt mang theo nụ cười thành khẩn.

Như thế khiến cho Diệp Huyền có chút động dung, nói thật, huyền thạch hạ phẩm đối với kiếp trước của Diệp Huyền mà nói thì không là gì cả, nhưng ở kiếp này thì cũng coi như là trân bảo hiếm có.

Giá trị của một viên huyền thạch hạ phẩm nói cao không cao, nói thấp không thấp, dựa theo giá thị trường thì giá trị gần một vạn huyền tệ, năm mươi viên chính là năm mươi vạn huyền tệ.

Nhưng quan trọng nhất chính là ở trong Lưu Vân Quốc này, huyền mạch rất ít ỏi, cho nên số lượng huyền thạch cũng không cao, huyền thạch bình thường căn bản đều bị những thế lực lớn lũng đoạn, căn bản chính là có tiền cũng không thể nào mua được.

Cố tình huyền thạch vô cùng quan trọng đối với võ giả, luyện dược sư và cả luyện hồn sư, cho nên Triệu Duy đột nhiên dâng lên năm mươi viên huyền thạch hạ phẩm, thật sự là trân quý hơn rất nhiều so với tặng năm mươi vạn huyền tệ.

Đối mặt với năm mươi viên huyền thạch hạ phẩm này, Diệp Huyền cũng có chút động tâm.

- Không biết Triệu huynh tính toán khi nào thì xuất phát?

- Đại khái là một tháng nữa, thời gian còn lại, chúng ta có thể chuẩn bị kỹ càng hơn. Đương nhiên, ngày đó, ngoại trừ ta và ngươi ra thì ta còn mang theo vào người nữa đi vào, bất quá ngươi cứ yên tâm đi, đều là học viên của học viện chúng ta, hơn nữa ta hy vọng mặc kệ Diệp Huyền huynh đệ có đồng ý hay không, đều nên giữ kín việc này.

Thần sắc của Triệu Duy rất nghiêm túc.

Bởi vì có câu nói vô tình nhất chính là nhà đế vương, nếu như tin tức gã muốn đề thăng võ hồn bị mấy vị vương tử khác biết rõ thì nói không chừng sẽ động tay động chân một phen, nếu vậy thì nguy to.

Mà gã cũng đã suy tính rất kỹ rồi mới tới đây mời Diệp Huyền.

Đầu tiên là Diệp Huyền có thể công khai đối kháng với Thái Tử Minh trên đài khiêu chiến, như vậy thì không thể nào là thủ hạ của đại ca được.

Tiếp theo gã liền hỏi thăm một chút, liền biết mấy người Diệp Huyền tới từ Lam Nguyệt thành xa xôi, hoàn toàn không có quan hệ gì với vương thành.

Quan trọng nhất chính là thái độ của Vân Ngạo Tuyết lão sư đối với mấy người Diệp Huyền, bối cảnh của Vân Ngạo Tuyết lão sư tuy rằng Triệu Duy không biết rõ lắm, nhưng không thể có quan hệ gì với những vương tử khác, người mà nàng xem trọng chắc chắn cũng không thể là người của những vương tử khác được.

Hơn nữa hành động của Diệp Huyền mấy ngày nay cũng khiến cho gã cảm giác được Diệp Huyền thật sự là một người ngay thẳng.

Cho nên sau khi gã suy nghĩ nhiều lần, rốt cuộc mới quyết định tới tìm Diệp Huyền.

Thấy Diệp Huyền trầm ngâm không nói gì, Triệu Duy cũng không thúc giục.

- Như vậy đi, Diệp Huyền huynh đệ, nếu như ngươi tạm thời không thể quyết định được thì ta sẽ cho ngươi thời gian để suy nghĩ, chỉ cần ngươi đồng ý đi cùng, thì trong vòng một tháng, bất cứ lúc nào cũng có thể nói với ta một tiếng, thế nào?
Chương 272 Đột phá võ sư nhị trọng (1)

Diệp Huyền đột nhiên cười khẽ:

- Triệu huynh, không cần lâu như vậy đâu, nếu như ngươi đã để mắt tới Diệp Huyền ta thì chuyện này ta xin đồng ý. Bất quá, ta phải nói trước, nếu như trong chuyện này có nơi nào không đúng như những gì ngươi đã nói thì ta sẽ rút lui bất cứ lúc nào.

Trong mắt Diệp Huyền bắn ra một đạo quang mang sắc bén.

Trong lòng Triệu Duy thầm run lên, nhưng vẫn vui mừng nói:

- Diệp Huyền huynh đệ cứ yên tâm đi, nếu như ta có lòng dạ bất chính đối với Diệp Huyền huynh đệ thì trời tru đất diệt. Chỉ là tin tức này chúng ta phải giữ kín bí mật, bằng không nếu như bị mấy người ca ca của ta biết được thì khó tránh khỏi sẽ gặp chút phiền toái.

Diệp Huyền gật gật đầu, hắn cũng nhìn ra Triệu Duy này chắc là thật lòng.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Diệp Huyền và Triệu Duy lại hàn huyên thêm một vài chi tiết.

- Đúng rồi, Diệp Huyền huynh đệ, hôm nay ngươi phế đi Đồng Hồng, tuy rằng ta cũng thấy rất hả dạ, nhưng ngươi cũng phải chú ý tới đại ca của ta một chút, hắn là người thành lập Thái Tử Minh, hơn nữa dựa vào Thái Tử Minh này cũng chiêu mộ được không ít nhân tài, địa vị của hắn ở trong mắt của phụ vương cũng tăng lên không ít, cho nên nếu như để hắn biết ngươi công khai đánh mặt của Thái Tử Minh trước mặt mọi người thì hắn nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.

Triệu Duy nhíu mày.

Diệp Huyền gật đầu, ngay cả huynh đệ ruột thịt như Triệu Duy còn nói như vậy thì đủ để thấy được, những gì Vân Ngạo Tuyết nói về vị đại vương tử này không hề sai.

Theo như Triệu Duy đề nghị, nếu như Diệp Huyền có cách nào có thể tìm được người nói vài lời trước mặt đại vương tử thì có lẽ có thể cho qua được chuyện này.

Nói tới đây, gã còn cười khổ một cái:

- Diệp Huyền huynh đệ, nếu như có thể thì ta cũng muốn đi nói vài lời giúp ngươi, chỉ là nói thật cho ngươi biết, nếu như ta thật sự đi nói giúp cho ngươi thì không phải giúp ngươi mà còn hại ngươi nữa.

Gã biết rõ, nếu như gã thật sự đi nói vài lời giúp Diệp Huyền thì sẽ khiến cho đại vương tử Triệu Phong kia cho rằng Diệp Huyền là người của Triệu Duy gã, có khi còn khiến cho gã cảm thấy Triệu Duy đang âm thầm đả kích uy nghiêm của đại vương tử là gã, khéo quá hóa vụng.

Diệp Huyền nghe xong lời Triệu Duy nói thì chỉ khẽ gật đầu, cũng không tỏ thái độ gì.

Hắn cũng đã nhìn ra, suy nghĩ của Triệu Duy rất đơn thuần, quả thật là vì muốn tốt cho Diệp Huyền hắn.

Nhưng phong cách xử sự của Diệp Huyền xưa nay khác với Triệu Duy này, Diệp Huyền chỉ chú ý người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta thì trả lại gấp đôi.

Hơn nữa hắn cũng biết tu hành võ đạo, trên đường đi sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái và trở ngại, nếu như cứ một mực né tránh thì căn bản không thể nào tránh né hết được, chỉ có một cước đá bay đi hết thì mới có thể thật sự an ổn.

Cho nên lúc hắn đối mặt với Đồng Hồng mới có thể cứng rắn như vậy.

Chỉ chút đánh đấm nho nhỏ căn bản không thể khiến cho bọn họ thu liễm lại được, cũng giống như trước kia đánh Tào Hạc xong thì lại tới Viên Sơn, đánh Viên Sơn xong thì lại tới Đồng Hồng vậy.

Cho dù là Đồng Hồng không tới thì hai huynh đệ Thành Côn, Thành Vũ tự rước lấy nhục trong ngày khai giảng đầu tiên vì giành ký túc xá cũng sẽ tới.

Advertisements

Ở trong học viện này, mỗi học viên đều tranh đoạt tài nguyên với nhau, nếu như cứ mãi nhường nhịn thì sẽ chỉ chắp tay dâng hết tài nguyên cho kẻ khác, nếu như ra tay thì sẽ đắc tội với nhiều người hơn.

Cho nên hắn lựa chọn khiêu chiến với Đồng Hồng ở trước mắt bao nhiêu ngươi, để thể hiện thực lực đáng sợ và tính cách không sợ trời không sợ đất của bản thân.

Còn đắc tội với đại vương tử Triệu Phong thì cũng là chuyện không thể tránh khỏi.

Chẳng qua nếu như cẩn thận mà nói thì mặc dù hắn phế đi Đồng Hồng ở học viện, nhưng thực tế thì hắn cũng không có thù oán thực chất gì với đại vương tử hết.

Đại vương tử thành lập Thái Tử Minh hơn mười năm trước, hôm nay dù cho người quản lý là thủ hạ của gã, nhưng cũng không phải bản thân gã, cho nên nói, mặc dù Đồng Hồng là người của Thái Tử Minh, nhưng chỉ có thể xem như thủ hạ của gã mà thôi.

Nói ra thì cũng không có quan hệ trực tiếp gì với đại vương tử, thậm chí có thể còn chưa từng gặp qua bản thân đại vương tử Triệu Phong nữa.

Cho nên Diệp Huyền cũng không để chuyện này trong lòng lắm.

Sau khi trao đổi thêm một lúc với Triệu Duy, đối phương kể vài việc bí ẩn trong học viện, sau đó lại nói thêm vài việc về đại vương tử, Triệu Duy mới cáo từ.

Trước khi đi, Triệu Duy lại dặn dò không dứt, để Diệp Huyền nghĩ cách để bày tỏ thái độ với đại vương tử, nói vài lời hay ho để cho qua chuyện này.

Diệp Huyền cười trừ:

- Triệu huynh cứ yên tâm, sẽ không ảnh hưởng gì tới việc ta đã nói với ngươi đâu.

Diệp Huyền chưa bao giờ cố ý đi khiêu khích gây sự với ai, nhưng sẽ không đi nịnh nọt bất kỳ kẻ nào, hơn nữa, hắn cũng biết rõ, chút việc cỏn con ấy, đại vương tử chưa chắc đã để ở trong lòng.

Nếu như đối phương thật sự muốn mượn chuyện này để chèn ép kiếm chuyện với Diệp Huyền thì như vậy có thể nói rõ lòng dạ của tên đại vương tử này đúng thật là quá mức nhỏ nhen.

Làm một vị vương tử, hơn nữa lại còn là một vị vương tử một lòng muốn kế thừa, chút khí lượng ấy cũng không có thì tiền đồ cũng chẳng khả quan mấy.

Đương nhiên, nếu như vị đại vương tử này muốn âm thầm xử lý hắn thì Diệp Huyền tuyệt đối cũng sẽ không thỏa hiệp.

Sống ở thế giới võ đạo vi tôn, mạnh được yếu thua thế này, vĩnh viễn đều không thể tránh khỏi tranh đấu.

Người khác chọc hắn, hắn đương nhiên phải phản kích, nếu như có người có muốn dựa vào địa vị để đánh mặt hắn thì hắn cũng không ngại cho đối phương một bài học nhớ đời.

Con đường võ đạo này, không phải là không thể lùi bước, mà là không cần phải lùi bước.

- Vị Triệu Duy vương tử này cũng không phải loại người gian ác, thái độ khiêm hòa, tao nhã, có thể là có liên quan tới thân phận bát vương tử của hắn, không cao không thấp, không có ưu thế gì ở việc tranh giành vương vị. Chỉ là nếu như hắn có lòng muốn leo lên vương vị thì nhất định phải quyết đoán một chút, tính cách của hắn hiện tại vẫn còn thiếu một chút nhuệ khí và sắc bén, nếu như chỉ muốn thoải mái cả đời thì cần phải nội liễm, điệu thấp, dung tục hơn nữa, với tính cách của hắn thì thuộc về loại người sẽ phát ra hào quang, nếu cứ tiếp tục như vậy thì tuyệt đối sẽ khiến những vị vương tử khác chú ý tới.
Chương 273 Đột phá võ sư nhị trọng (2)

Ấn tượng của Diệp Huyền đối với Triệu Duy không xấu, nhưng vẫn cảm thấy gã vẫn phải thay đổi vài chỗ mới được.

Ít nhất nếu như là một vị vương tử có ngạo khí, có tự tin, muốn leo lên vương vị thì không nên khuyên mình đi xin lỗi, cho dù đối phương có là vị đại vương tử như mặt trời ban trưa trong số các vương tử.

Chỉ là những thứ này là chuyện của vương thất, Diệp Huyền không muốn quan tâm tới.

- Vị Triệu Duy vương tử này cũng coi như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết, có năm mươi viên huyền thạch hạ phẩm này ta cũng có thể bố trí không ít thứ. Tuy rằng lần này đi tới cấm địa vương thất, nhưng vẫn phải chuẩn bị kỹ lưỡng một chút, dù sao thực lực của ta hiện tại vẫn còn quá thấp, sơ sẩy một cái thì vạn kiếp bất phục. Đương nhiên cũng nên nhân cơ hội này đi tìm thử xem có huyền thú nào thích hợp với mình hay không.

Sở dĩ Diệp Huyền đáp ứng yêu cầu của Triệu Duy cũng là vì hắn cũng muốn đề thăng võ hồn của mình lên.

Cấm địa vương thất có rất nhiều huyền thú, nguy hiểm lại ít, xem như là nơi tốt để đề thăng võ hồn của mình.

Nghĩ một hồi, phát hiện mình còn một tháng để chuẩn bị, Diệp Huyền cũng không hề nóng nảy.

Hai ngày sau, Diệp Huyền cẩn thận suy nghĩ một chút về con đường sau này mình nên đi, đồng thời cũng bày ra những thứ cần phải chuẩn bị.

Diệp Huyền làm việc rất có nguyên tắc, mỗi thời kỳ đều đặt ra mục tiêu cho riêng mình.

Bây giờ đã luyện thành đệ nhất chuyển của cửu chuyển thánh thể, Diệp Huyền liền định ra mục tiêu tiếp theo cho mình, chính là vừa nhanh chóng đề thăng tu vi của bản thân mình lên, đồng thời cũng phải đề thăng luôn cả võ hồn.

Sự ảo diệu của tam sinh võ hồn, tới bây giờ hắn còn không quan sát ra được bao nhiêu, bởi vì kiếp trước hắn cũng chưa từng gặp qua cái gì gọi là tam sinh võ hồn bao giờ.

Bởi vậy cho nên kiếp này hắn muốn thông qua đề thăng võ hồn của bản thân để tiến hành nghiên cứu đối với tam sinh võ hồn trong truyền thuyết.

Trước khi chuẩn bị mấy thứ này, Diệp Huyền lại tới tu luyện tháp lần nữa.

Sau khi đánh một trận với Đồng Hồng xong thì huyền khí trong cơ thể hắn lại rục rịch, thậm chí có một loại cảm giác như sắp đột phá tới nơi.

Hắn biết rõ đó là do huyền khí trong cơ thể đã ngưng tụ đủ rồi, thời cơ đã tới, cho nên hắn phải nắm chắc cơ hội, chuẩn bị bế quan một chuyến.

Trải qua trận chiến của hắn đối với Đồng Hồng, hiệu quả lập tức hiện rõ ra.

Bất luận là Diệp Huyền đi tới đâu, đều nghênh đón những ánh mắt kính sợ, chẳng những hắn, ngay cả mấy người Trần Tinh đi vào trong tu luyện tháp này cũng không có học viên nào dám lạnh giọng lớn lối đối với bọn họ.

Thậm chí còn có một vài học viên của ban cao cấp nhìn thấy mấy người Trần Tinh xong còn nhường một chút, có phòng tu luyện trống cũng không dám lao lên giành, không dám chọc tới mấy người họ.

Học viên ban cao cấp lại né tránh học viên ban đê cấp, chuyện này cũng coi như kỳ quan ở Huyền Linh học viện, khiến cho không ít học viên bàn tán say sưa.

Lần bế quan này tốn hết nửa tháng của Diệp Huyền.

Chờ tới lúc hắn bước ra lần nữa thì khí tức trên người đã hoàn toàn thay đổi, huyền khí trên người tán dật, cư nhiên đã đột phá tới võ sư nhị trọng.

Như vậy, Diệp Huyền cảm thấy càng thêm có lòng tin vào chuyến đi tới cấm địa của mình lần này.

Sau khi xuất quan, Diệp Huyền cũng không dừng lại, đi thẳng tới hiệp hội luyện dược sư, hắn phải chuẩn bị một chút cho chuyến đi tới cấm địa sắp tới.

Từ Giai của hiệp hội luyện dược sư nhìn thấy Diệp Huyền thì lập tức vô cùng nhiệt tình, nghe Diệp Huyền nói tới gặp Hoa La Huyên trưởng lão thì lập tức dẫn Diệp Huyền tới phòng làm việc của Hoa La Huyên trưởng lão.

- Diệp đại sư, Hoa La Huyên đang ở bên trong phòng luyện chế, ta đi thông báo cho ngài ấy một tiếng, xin người chờ ở đây một chút.

Diệp Huyền gật đầu, ngồi xuống chờ ở phòng làm việc của Hoa La Huyên.

- A.

Đột nhiên, ánh mắt của hắn liếc nhìn thấy một trương đan phương trên bàn làm việc, không khỏi tò mò cầm lên.

- Đây là đan phương thượng cổ đây mà.

Vừa xem xét xong thì Diệp Huyền cũng phải chấn động, bởi vì đan phương này cư nhiên lại là một trương đan phương thượng cổ, chỉ là tài liệu bên trên đã chỉnh sửa vài lần, phác họa rất nhiều, hiển nhiên chủ nhân của đan phương này vẫn chưa hoàn toàn nắm chắc về đan phương, vẫn còn đang tiến hành thí nghiệm nghiên cứu.

- Xem tài liệu thì đan phượng thượng cổ này chắc là đan dược tứ phẩm rồi, thông thường mà nói, đan dược thượng cổ khó luyện hơn so với đan dược hiện tại, xem ra gần đây Hoa La Huyên có tiến bộ rất lớn, đã có thể tiến hành thí nghiệm luyện chế đan phương thượng cổ tứ phẩm rồi.

Từ bên trong đan phương này, Diệp Huyền nhìn ra Hoa La Huyên tiến bộ không nhỏ.

- Huyền thiếu, cuối cùng ngươi cũng tới đây rồi, ha ha ha.

Đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng cười lớn, sau đó có một vị lão giả phong trần mệt mỏi, cả người toàn mùi thuốc vọt vào, không phải Hoa La Huyên thì còn có thể là ai.

Lão cười ha hả, vô cùng nhiệt tình không khác gì lúc trước:

- Tới đây, chỗ này của ta có trà thượng hạng đây, nếm thử đi.

Tự mình pha một chén trà ngon, Hoa La Huyên tự mình bưng tới trước mặt Diệp Huyền.

- Hoa La Huyên, vừa rồi ngươi luyện chế thất bại đúng không?

Diệp Huyền nhận lấy chén trà, liếc mắt nhìn đối phương, cười khẽ nói.

- Ách?

Hoa La Huyên hơi giật mình.

- Huyền thiếu, sao ngươi biết được?

- Đan dược thành hình thì sẽ có mùi đan dược lưu lại, nhưng trên người của ngươi có mùi thuốc, nhưng không có mùi đan dược, không phải luyện chế thất bại thì là gì.

- Ha ha, cái này cũng không trốn thoát khỏi mũi của ngươi.

Hoa La Huyên xấu hổ cười gượng:

- Đúng rồi, Huyền thiếu, lần này ngươi tới đây là cần gì sao? Ngũ hành chi tinh mà ngươi muốn lần trước hiệp hội luyện dược sư chúng ta đã có rồi, nếu như ngươi cần thì ta sẽ đi lấy giúp ngươi ngay.

Diệp Huyền khoát tay cười:

- Không cần, ngay ngày hôm đó ta đã tìm được ngũ hành chi tinh rồi.

- Cái gì? Ngay ngày hôm đó đã tìm được?

Hoa La Huyên khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn Diệp Huyền.

Ngày đó Diệp Huyền tới tìm lão, lão đi xem trong hiệp hội luyện dược sư thì không còn nữa, ngay cả trung tâm đấu giá cũng không có, sau đó lão tới cả kho tài liệu của luyện dược sư cung đình trong hoàng cung cũng không thấy đâu.

Lão thật sự không nghĩ ra, ngoại trừ những nơi này thì Diệp Huyền còn đi đâu tìm được ngũ hành chi tinh nữa.
Chương 274 Trấn linh đan (1)

Bất quá, nghĩ tới những chuyện Diệp Huyền làm ở Lam Nguyệt thành trước kia, Hoa La Huyên lại không thể nói gì nữa, tiểu tử này có rất nhiều cách, chỉ là ngũ hành chi tinh mà có thể làm khó hắn thì mới là lạ.

- Lần này ta tới là muốn mượn phòng luyện chế của ngươi để luyện chế một ít đan dược.

Diệp Huyền cười nói.

Hai mắt của Hoa La Huyên sáng lên:

- Huyền thiếu, ta có thể vào xem không?

Lúc trước mỗi khi xem Diệp Huyền luyện chế đều có thể khiến cho lão học đuọc rất nhiều điều, lần này đương nhiên cũng không muốn bỏ lỡ.

- Ta chỉ luyện chế một ít đan dược bình thường mà thôi, nếu như ngươi có hứng thú thì cũng được, có một số đan dược có thể còn phải nhờ ngươi giúp một tay đây.

- A, đúng rồi!

Hắn đi tới bên bàn, cầm bút viết xuống một phần danh sách:

- Những thứ này là tài liệu ta cần, nếu tiện thì ngươi chuẩn bị giùm đi.

- Ha ha, không thành vấn đề, cứ để ta lo.

Hoa La Huyên cao hứng bừng bừng cầm lấy tờ giấy, sau đó ngẩn ra một lúc, thất thanh nói:

- Sao lại nhiều như vậy? Huyền thiếu, ngươi chuẩn bị luyện chế cái gì vậy, ể, bên dưới này hình như là tài liệu luyện khí đúng không?

- Ừ, lát nữa ta còn muốn luyện chế vài cái trận bàn.

Hoa La Huyên:

- …

Nhờ Hoa La Huyên chuẩn bị, tất cả tài liệu nhanh chóng được gom đủ, hai người liền bước vào trong phòng luyện chế.

Trong phòng luyện chế, tràn ngập mùi thuốc, trên mặt đất để rất nhiều tài liệu cùng với một đống bã thuốc, xem qua ít nhất cũng phải luyện chế mấy chục lần.

- Ha ha, Huyền thiếu, ngươi đừng ngại bừa bộn, mấy ngày nay thật sự là bận quá, không rảnh để sửa sang lại.

Hoa La Huyên xấu hổ cười cười.

Diệp Huyền sao có thể để ý những thứ này, chỉ hơi kinh ngạc nhìn bã thuốc trên mặt đất một cái liền bắt đầu luyện chế.

Từng viên đan dược nhanh chóng thành hình trong tay của Diệp Huyền, hơn nữa còn có Hoa La Huyên đứng bên cạnh hỗ trợ, mỗi lô đan dược của Diệp Huyền đều hoàn mỹ thu quan.

Lần này vì phải chuẩn bị rất nhiều đan dược cho nên Diệp Huyền và Hoa La Huyên một mực luyện chế hết ba ngày mới có thể luyện chế xong hết.

Luyện chế ba ngày liền khiến cho Hoa La Huyên cũng mệt lả, sau khi kết thúc thì trực tiếp đặt mông ngồi bệch xuống đất, thở hổn hển.

Nhưng ba ngày nay lão cũng thu hoạch được rất nhiều, mỗi lần Diệp Huyền luyện chế đều có thể khiến lão thu hoạch không ít.

Đặc biệt là lần này Diệp Huyền luyện chế rất nhiều loại đan dược khiến cho lão mở rộng tầm mắt, có rất nhiều loại đan dược mà ngay cả lão cũng không biết rõ công dụng, ngay cả thủ pháp luyện chế của Diệp Huyền cũng khác với luyện dược sư bình thường, khiến cho Hoa La Huyên học được rất nhiều tri thức và thủ pháp.

Điều khiến lão khiếp sợ nhất chính là tỉ lệ đan dược do Diệp Huyền làm ra đều cao tới mức không dám tin, hơn nữa những đan dược luyện chế ra thấp nhất cũng là đan dược thượng phẩm, trong số đó phần lớn đều là cực phẩm.

Xác suất cao tới mức này khiến cho Hoa La Huyên khiếp sợ tới mức sắp rớt tròng mắt.

- Đúng rồi, Huyền thiếu, ngươi chuẩn bị đi đâu sao? Sao ngay cả tị chướng đan, giải độc đan các loại cũng chuẩn bị hết thế này? Còn vài loại đan dược, nếu như ta đoán không sai hẳn là để tăng cường kháng tính của thân thể đúng không, chẳng lẽ ngươi chuẩn bị ra ngoài lịch luyện hay sao? Ta phải nhắc ngươi một câu, ra ngoài lịch luyện rất nguy hiểm, nếu như cần gì thì cứ mở miệng nói với ta.

Nghỉ ngơi một lát, Hoa La Huyên liền nghi hoặc mở miệng hỏi.

Những đan dược mà Diệp Huyền luyện chế lần này rất kỳ quái, cũng không phải là đan dược mà võ giả bình thường dùng để tu luyện, mà là một ít đan dược chỉ khi nào đi ra ngoài lịch luyện thì mới dùng tới, cho nên lão mới mở miệng hỏi như vậy.

Nếu như Diệp Huyền cần thì có để lão đi theo làm hộ vệ cũng không kêu than một câu.

- Ừm, ta muốn ra ngoài một chuyến, bất quá ngươi cứ yên tâm đi, chắc là không có nguy hiểm gì đâu.

Diệp Huyền cũng biết là Hoa La Huyên quan tâm tới mình, cười khẽ một tiếng, chợt nói:

- Hoa La Huyên, lần này cũng làm phiền ngươi ba ngày rồi, không quấy rầy nữa, ta về trước đây.

- Làm gì có, làm gì có.

Hoa La Huyên cười nói:

- Nếu như quấy rầy kiểu này thì ta còn mong ngươi quấy rầy càng nhiều càng tốt.

Có thể luyện chế cùng với Diệp Huyền, đối với lão mà nói là một chuyện vô cùng hạnh phúc.

- Đúng rồi.

Mắt thấy sắp ra khỏi cửa, Diệp Huyền đột nhiên liếc nhìn mớ bã thuốc trên mặt đất, chợt dừng bước:

- Hoa La Huyên, sao gần đây ngươi lại muốn luyện chế trấn linh đan tứ phẩm thượng cổ vậy?

- Sao ngươi biết?

Hoa La Huyên kinh hãi toàn thân run lên một cái, đột nhiên nhớ tới tạo nghệ trên phương diện luyện dược học của Diệp Huyền, không khỏi cười khổ:

- Ngươi nhìn thấy đan phương trên bàn làm việc của ta đúng không, mấy tháng gần đây đúng là ta đang luyện chế trấn linh đan này, bất quá luyện chế trấn linh đan này đúng là quá mức phức tạp, hơn nữa đan phương mà ta có cũng không hoàn chỉnh, cho nên vẫn luôn không thể luyện chế thành công.

Nói tới đây, trên mặt Hoa La Huyên bất giác lộ ra vẻ lo lắng, có thể thấy được trấn linh đan này tương đối quan trọng đối với lão.

- A! Không đúng.

Đột nhiên, lão nhướng mày:

- Thứ ta đặt trên bàn làm việc chỉ là một phần của trấn linh đan mà thôi, tài liệu trong đó cũng không ghi đủ, hơn nữa còn không có tên đan dược, sao ngươi biết được?

Diệp Huyền mỉm cười:

- Đan phương này của ngươi vừa xem liền biết là đan phương thượng cổ, trong đó dùng cuồng bạo linh quả làm thuốc chính, thiên kim thảo và tử mạn đà là làm thuốc dẫn, có ba loại tài liệu chủ này thì đó nhất định là trấn linh đan rồi.

- Huyền thiếu, chẳng lẽ ngươi biết được đan phương của trấn linh đan hay sao?

Hoa La Huyên đột nhiên nhào tới trước mặt Diệp Huyền, vẻ mặt vô cùng kích động.

- Công hiệu của trấn linh đan chỉ là dùng để áp chế huyền lực đặc biệt trong cơ thể, bao gồm cả võ hồn chi lực cũng có thể áp chế được, nói chung, chỉ có những cường giả tu luyện sai đường, hoặc là những người trong cơ thể bị dị lực xâm nhập mới có thể dùng tới, ngươi cần trấn linh đan này để làm gì?

- Huyền thiếu, chuyện này ngươi đừng quản.

Hoa La Huyên cười khổ một cái:

- Không phải là ta không muốn nói cho ngươi biết, thật sự là không thể nào nói cho ngươi được.

Diệp Huyền cũng không so đo, vừa đi vừa nói:

- Đan phương của ngươi cơ bản là đúng, chỉ có điều mấy vị thuốc cuối có chút không đúng lắm, có thể đổi thành chỉ ky thảo, tâm dương thủy, phật thủy tử phủ dịch, hơn nữa luyện chế trấn linh đan cần phải nắm chắc điều khiển hỏa hậu, phải làm được tâm lặng như nước, vô vi nhi động, sau cùng, dược tính của trấn linh đan rất dễ bị phát tán, sau khi luyện chế thành công xong thì phải để vào bên trong hộp gỗ làm bằng gỗ đàn đỏ, mới có thể bảo trì được dược liệu không bị phát tán ra ngoài…
Chương 275 Trấn linh đan (2)

Sau khi nói xong chữ cuối cùng thì Diệp Huyền đã biến mất ở đầu cầu thang.

Hoa La Huyên ngây người đứng ở đó, trong miệng thì thào:

- Chỉ ky thảo, tâm dương thủy, phật thủy tử phủ dịch? Hóa ra là thế, đan phương mà hiệp hội luyện dược sư cung đình chúng ta vất vả nghiên cứu mấy tháng, đều không thể nghiên cứu ra được cứ thế là hoàn thành rồi sao? Đúng rồi, Huyền thiếu, Huyền thiếu…

Hồi lâu sau, khi Hoa La Huyên tỉnh thần lại, vội vàng lao xuống thang lầu thì không còn thấy bóng dáng Diệp Huyền đâu.

- Thôi đi vậy.

Hoa La Huyên lắc đầu trở về phòng luyện chế của mình, miệng lẩm bẩm:

- Đan phương mà Huyền thiếu nói nhất định là thật, nếu như ta thật sự luyện chế ra được trấn linh đan này chẳng phải có thể chữa khỏi bệnh cho vị kia rồi sao?

Hoa La Huyên đột nhiên trở nên kích động.

- Chuyện này tạm thời phải giữ bí mật, chờ ta luyện chế ra được đan dược rồi xem công hiệu xong lại tính tiếp, nếu như được ban thưởng gì thì đưa cho Huyền thiếu.

Trong lòng quyết định, Hoa La Huyên vội vàng phân phó cho người chuẩn bị tài liệu, lão phải bắt đầu thí nghiệm luyện chế trấn linh đan mới được.

Mặc dù đã biết đan phương cùng với những điểm cần lưu ý, nhưng Hoa La Huyên biết rõ, trấn linh đan là đan dược tứ phẩm thượng cổ, lấy tu vi của lão muốn luyện chế nó thì độ khó khăn vẫn rất cao, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn cũng khó mà luyện ra được.

Nhưng chỉ cần có thể cố gắng nghiên cứu luyện chế thử thì tốn ít thời gian nhất định có thể luyện chế ra được.

Vì vậy sau khi lấy đủ tài liệu xong thì Hoa La Huyên lại tiếp tục bế quan, lâm vào luyện chế.

Trên đường lớn phồn hoa tấp nập, Diệp Huyền đi trong đám người đông đúc.

- Hôm nay đã chuẩn bị xong đan dược rồi, tiếp theo nên chuẩn bị trận pháp, nhất định phải luyện chế thập phương thủ hồn trận này.

Ra ngoài lịch luyện nhất định phải chuẩn bị một vài thứ để kề bên người, lấy cấp bậc của Diệp Huyền hiện tại, thì thực lực có thể phát huy ra được cũng chỉ có hạn, nên chỉ có thể ra tay ở những phương diện khác.

Đặc biệt là mục đích chuyến đi này là vì để bắt huyền thú, trước đó Diệp Huyền trợ giúp Khô Trần trưởng lão luyện chế ra thập phương thủ hồn trận, thứ này rất có ích khi bắt huyền thú, hơn nữa trên người Diệp Huyền vẫn còn tài liệu dư lại của thập phương thủ hồn trận, cho nên hắn ưu tiên xếp việc luyện chế trận pháp này lên đầu.

- Luyện chế trận pháp này cần khá nhiều tài liệu, xem ra còn phải đi làm phiền Khô Trần trưởng lão một lần nữa rồi.

Luyện chế trận pháp có yêu cầu rất cao đối với tràng địa và tài liệu, trận pháp đại sư mà Diệp Huyền quen biết ở vương thành này chỉ có một mình Khô Trần trưởng lão, cho nên hắn chuẩn bị tới hồn sư tháp mượn phòng luyện chế của Khô Trần trưởng lão một phen.

Lấy quan hệ của hắn và Khô Trần trưởng lão thì chắc sẽ không phải vấn đề gì lớn lao.

Ể?

Đang đi tới, Diệp Huyền đột nhiên nhíu mày một cái, hắn xoay người lại, ánh mắt như sấm sét, đột nhiên bắn về phía nóc nhà ở chỗ xa.

Bá!

Một bóng người màu đen nhô ra nửa cái đầu cũng cảm giác được ánh mắt của Diệp Huyền bắn tới, cho nên lặng lẽ biến mất không thấy đâu nữa.

- Cư nhiên có người theo dõi ta?

Diệp Huyền nhíu nhíu mày.

Người lúc nãy có cảm giác vô cùng nhạy bén, đi ra khỏi hiệp hội luyện dược sư không bao lâu thì Diệp Huyền liền cảm nhận được khí tức như có như không của đối phương, chỉ là luôn không dò ra chỗ.

Đợi tới khi hắn tìm được chỗ ẩn nấp của đối phương thì đối phương cũng cảm giác được Diệp Huyền cho nên lập tức ẩn nấp không thấy đâu.

Công phu ẩn nấp cỡ này cũng không phải võ giả bình thường có thể làm được, khiến cho Diệp Huyền nhíu mày.

- Chẳng lẽ là người của đại vương tử?

Người đầu tiên hắn nghĩ tới chính là đại vương tử.

Ở trong vương thành này, người hắn từng đắc tội cũng không nhiều, tính ra thì chỉ có Hương Mính quận chúa và mấy người trong học viện mà thôi.

Nhưng có thể phái ra thám tử cỡ này thì chỉ lác đác không bao nhiêu.

Đại vương tử là người có khả năng cao nhất, đương nhiên những người khác cũng có chút khả năng.

- Hừ, ta muốn xem, rốt cuộc là ai theo dõi ta.

Diệp Huyền cúi đầu xuống, trong mắt lóe lên một tia sắc bén.

Loại cảm giác bị người ta theo dõi thế này vô cùng khó chịu.

Tiếp theo, Diệp Huyền liền lặng lẽ phóng thích hồn lực của mình ra, huyền thức tạo thành một cái lưới lớn, bố trí quanh thân.

Chỉ cần người lúc nãy xuất hiện thêm lần nữa thì Diệp Huyền tuyệt đối có thể nắm chắc tìm ra kẻ đó mà không kinh động tới đối phương.

Chỉ là khiến Diệp Huyền nghi hoặc chính là kế tiếp người theo dõi hắn một mực không xuất hiện nữa.

- Công phu ẩn nấp tuyệt đỉnh, mỗi lần bị phát hiện thì lập tức yên lặng lùi ra xa, không hề dây dưa, người này không đơn giản. Đáng tiếc, ngươi tốt nhất là vĩnh viễn đừng nên xuất hiện, nếu không, bị ta bắt được thì hậu quả sẽ vô cùng thê thảm.

Mặc dù đối phương xuất hiện khiến cho Diệp Huyền thất thần một chút, nhưng hắn cũng không để ý gì nhiều, sau khi phát hiện đối phương không quay lại thì hắn thoải mái ung dung đi tới hồn sư tháp.

Nơi này là vương thành chứ không phải nơi thôn nhỏ xa xôi, bất luận kẻ nào muốn làm gì hắn thì tạm thời cũng chỉ có thể theo dõi mà thôi, không thể ra tay ngay trên đường cái được

Lại nói, kiếp trước có dạng ám sát gì mà Diệp Huyền chưa từng thấy qua, lúc nãy người nọ cũng chỉ theo dõi mà thôi, cho nên mới không thể phát hiện sớm, nếu như lộ ra sát ý thì sợ là đã sớm bị hắn phát giác rồi.

Đối với điểm này, Diệp Huyền vẫn rất có lòng tin.

Tiến vào hồn sư tháp, Diệp Huyền cũng không tìm Thạch Nghiên mà đi thẳng tới khu hoạt động của trưởng lão.

- Xin dừng bước, nơi này là khu hoạt động của trưởng lão!

Hai hộ vệ đứng giữ ở nơi này không phải người lần trước, chắc là do khác phiên gác, nhìn thấy Diệp Huyền đi tới thì lập tức lạnh giọng quát.

- Ta tới tìm Khô Trần trưởng lão.

- Tìm Khô Trần trưởng lão?

Hai gã hộ vệ lại càng lấy làm giật mình, thanh âm lập tức trở nên nhu hòa hơn:

- Ngươi có hẹn trước hay không?

- Không có!

Diệp Huyền lắc đầu.

- Cái gì? Không có? Không có hẹn trước mà ngươi tới đây làm cái gì.

Hai gã hộ vệ lập tức lộ ra vẻ bực dọc.

Người này tới gây rối đúng không, vừa rồi dọa cho bọn họ sợ hết hồn.

Thiếu chút nữa còn tưởng là nhân vật quan trọng gì rồi.

- Đây không phải là Diệp đại sư sao?

Đúng lúc này, bên trong khu hoạt động truyền tới một đạo thanh âm kinh hỉ, chỉ thấy một trung niên nam tử bộ dạng như tùy tùng bước vội ra từ bên trong, vẻ mặt hưng phấn, vô cùng nhiệt tình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK