- Ha ha, Diệp thiếu, đến nếm thử tuyết nhị trà của Viên gia chúng ta, xuất từ từ An Thạch sơn mạch của Mộng Cảnh bình nguyên chúng ta, trà này từ khi sinh trưởng tới khi thành thục tổng cộng cần thời gian trăm năm, vô cùng trân quý.
Trong phòng khách Viên gia, một bình tuyết nhị trà cực phẩm được mang lên, hương khí thấm vào ruột gan bao phủ phòng khách.
Diệp Huyền cười nói:
- Viên gia chủ, ngươi quá khách khí.
- Nào có, chỉ sợ Diệp thiếu ngươi không biết, những ngày qua Viên gia bởi vì bán đan dược của Huyền Đan các nên lợi nhuận tăng nhiều, thậm chí sản nghiệp bản thân cũng phát triển rất tốt, tất cả là do Diệp thiếu mang tới cho chúng ta.
Viên Phi thành khẩn nói ra, mặt mũi tươi cười vui vẻ.
- Viên gia chủ bảo ta tới nơi này không biết có chuyện gì không, cứ việc nói thẳng.
Song phương nói chuyện với nhau một lát, Diệp Huyền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
- Ha ha.
Viên Phi cười to và nhìn về phía Viên Chấn,
- Nên do Viên Chấn Thái Thượng trưởng lão nói đi.
Viên Chấn mỉm cười nói:
- Diệp thiếu, lần trước ngươi trị liệu thương thế của ta, Viên gia chúng ta còn chưa hảo hảo cảm tạ, lúc này chúng ta muốn cảm tạ sâu sắc, muốn mời Diệp thiếu tới tàng bảo thất của Viên gia chúng ta chọn bảo vật.
Chọn lựa bảo vật?
Diệp Huyền ngạc nhiên, cho dù hắn nghĩ thế nào cũng không ngờ Viên gia lại đại thủ bút như vậy.
- Đúng vậy, lần trước đã nói qua, chờ Diệp thiếu ngươi làm xong việc cứ tới Viên gia ta một chuyến, Viên gia chúng ta tất có thâm tạ, Viên gia thân là một trong bốn đại hào phú, khí độ vẫn có.
Nói xong Viên Phi và Viên Chấn đều đứng lên:
- Diệp thiếu, không bằng đến nhìn một chút?
Diệp Huyền cười nói:
- Vậy thì xem một chút đi.
Nói thật, hắn cũng rất tò mò tàng bảo thất của Viên gia có bảo vật gì.
Được Viên Phi dẫn dắt, một đoàn người đi sâu vào phủ đệ Viên gia, một bảo các ẩn mật xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.
Cả bảo các này nằm ở hạch tâm Viên gia, bốn còn có các trận vân bao phủ, trên đường đi tuy không có nhìn thấy người nào nhưng trong nơi âm thầm có ẩn nấp, trên đường đi tới, Diệp Huyền ít nhất cảm nhận được hơn mười huyền thức cường đại.
Trong đó tu vi tuyệt đại đa số người không dưới La Mẫn.
Nội tình hào phú còn lớn hơn thế gia nhiều.
Xèo...xèo!
Không chờ tàng bảo thất mở ra, Tiểu Tử Điêu đã xuất hiện trên đầu vai Diệp Huyền và ánh mắt tỏa sáng.
Diệp Huyền lập tức biết rõ trong tàng bảo thất tuyệt đối có không ít kỳ trân dị bảo, nếu không dùng tính cách của Tiểu Tử Điêu sẽ không hưng phấn như vậy.
- Diệp thiếu, chúng ta vào đi thôi?
Tiến vào trong tàng bảo thất, Diệp Huyền cảm nhận được khí tức kinh người đang lưu chuyển trong tàng bảo thất.
- Vương Ý Quả thất giai!
Lọt vào trong tầm mắt, Diệp Huyền lập tức khiếp sợ nhìn thấy gốc linh dược thần kỳ, một quả trái cây màu xanh da trời nằm đó, nó tỏa ra khí tức linh dược khủng bố.
- Diệp thiếu ánh mắt tốt, trái cây này chính là Vương Ý Quả thất giai, là một vị Thái Thượng trưởng lão của viên gia chúng ta xâm nhập sâu trong Thiên Vân sơn mạch, trải qua nguy hiểm lớn mới thu được, võ giả lục giai đỉnh phong phục dụng có thể cảm ngộ ý cảnh vương giả,từ đó có ích khi đột phá Vũ Vương thất giai, nếu như luyện chế thành Vương Ý Đan thất phẩm sẽ có cơ hội gia tăng xác suất Vũ Tôn đột phá Vũ Vương lên ba thành.
Viên Phi nghiêm túc giải thích nói.
- Vốn Vương Ý Quả được Viên gia chuẩn bị lưu cho võ giả trong gia tu luyện, nhưng nếu như Diệp thiếu cần thì cứ lấy đi.
Viên Chấn mỉm cười nói.
Diệp Huyền chính thức giật mình là vì Viên gia xuất thủ lớn, mà giá trị Vương Ý Quả không giống, nếu như đưa lên đấu giá hội, không có một hai chục vạn huyền thạch hạ phẩm không có khả năng mua được.
Viên gia thật cam lòng cho?
Hình như biết rõ Diệp Huyền giật mình, Viên Phi cười nói:
- Chúng ta từng nói qua nhất định sẽ hảo hảo cảm tạ Diệp thiếu thì tuyệt đối không hư tình giả ý, Vương Ý Quả có trân quý nhưng tối đa cũng chỉ giúp võ giả lục giai đỉnh phong có một ít cơ hội tăng lên Vũ Vương thất giai mà thôi, mà Diệp thiếu ngươi lại cứu võ giả của Viên gia trở về, Vương Ý Quả không coi là gì.
Viên Chấn cũng cười nói:
- Đúng vậy, chỉ cần Diệp Huyền nhìn trúng bảo vật gì trong tàng bảo thất Viên gia chúng ta cũng có thể lấy đi, đương nhiên chỉ có thể cầm một kiện.
Nhìn ánh mắt hai người chân thành, Diệp Huyền hiểu ra, Viên gia nói rất nghiêm túc.
Hắn không biết Viên gia làm như vậy cũng có tâm tư.
Viên gia thân là hào phú đế quốc cho nên tầm mắt không phải thế gia có thể so sánh, từ lần trước Diệp Huyền trị hết thương thế cho Viên Chấn trưởng lão thì bọn họ đã nhìn ra thực lực và tiềm lực trên người Diệp Huyền.
Trong khoảng thời gian này vì thương thế của Viên Chấn mà Viên gia bọn họ bái phỏng không ít luyện dược sư nổi danh trong đế quốc, trong đó không ít luyện dược sư lục phẩm nhưng không có một ai có thể trị thương thế của Viên Chấn, chỉ có một biện pháp chính là Thanh Hỏa Minh Tâm Đan.
Sau khi Diệp Huyền xuất hiện đã phân tích ra bệnh tình của Viên Chấn trưởng lão, hơn nữa còn cho ra ba biện pháp giải quyết, lại do hắn tự mình ra tay dùng phương pháp không tầm thường trị hết thương thế của Viên Chấn trưởng lão.
Việc này làm đám người Viên Phi cảm thấy khiếp sợ.
Mà Huyền Đan các sản xuất vài loại đan phương cũng làm bọn họ kinh hãi không tên.
Đừng nhìn Huyền Đan các kinh doanh tại La gia, đám người Viên Phi cũng đều biết xuất ra đan phương và phương pháp luyện chế chính là Huyền Diệp.
Tất cả mọi chuyện làm cho Viên gia rất chấn động, cũng quyết định đánh tốt quan hệ với Diệp Huyền, từ đó song phương cũng tiến thêm một bước.
Viên Phi tin tưởng dùng thực lực và thiên phú của Diệp Huyền, chỉ cần hắn phát triển, tương lai tuyệt đối có thể có chỗ cắm dùi trên Mộng Cảnh bình nguyên.
Cho nên bọn họ mới cho ra hồi báo như thế, tùy ý Diệp Huyền chọn lựa trong tàng bảo thất của bọn họ.
- Ta cũng không khách khí.
Cơ hội tốt như thế, Diệp Huyền tự nhiên sẽ không khách khí, một đường quan sát tàng bảo thất.
Không thể không nói so với La gia, nội tình Viên gia thật sự thâm hậu quá nhiều, trong tàng bảo thất có các loại tài liệu trải rộng, thậm chí có vài loại tài liệu thất giai.
Trừ chuyện đó ra các loại huyền binh, linh bảo tầng tầng lớp lớp, rực rỡ muôn màu, trong đó có hơn mười kiện huyền binh lục giai uy lực bất phàm.
Mây ngày qua Diệp Huyền trừ luyện chế linh bảo phi hành ra, hắn còn tìm một thanh vũ khí thích hợp nhưng không có tìm được thứ thích hợp với mình.
Chương 777 Độc Tài Chi Kiếm
Hôm nay nhìn thấy trong tàng bảo thất Viên gia có không ít huyền binh, Diệp Huyền lập tức xem kỹ.
Trong nơi này có các loại binh khí khác nhau, toàn bộ cũng không phải phàm phẩm.
- Diệp thiếu, đây là các loại huyền binh linh bảo Viên gia sưu tập trong ngàn năm qua, trong đó rất nhiều phẩm giai đều là lục giai, một ít huyền binh có từ lâu đời, công nghệ rèn thập phần tốt, cũng không kém huyền binh Lục Ly đại sư luyện chế bao nhiêu.
Viên Phi gia chủ nói chuyện đầy tự hào.
Diệp Huyền một đường nhìn sang, đúng như Viên Phi nói, những huyền binh nơi này không phải phàm phẩm.
Nhưng với Diệp Huyền có tạo nghệ luyện khí cực cao mà nói thì không có gì, trong đó có rất nhiều huyền binh làm hắn hài lòng.
Hắn chọn lựa huyền binh đều cần một loại cảm giác, nếu không hắn ở lại trong Luyện Khí Phường nhiều ngày như vậy nhưng không có huyền binh nào vừa ý.
Xèo...xèo!
Đúng lúc này Tiểu Tử Điêu kêu vài tiếng, thân ảnh của nó nhảy ra khỏi vai Diệp Huyền và ôm lấy một thanh trọng kiếm màu đen hết sức bình thường trong góc.
Móng vuốt nhỏ của nó ôm lấy trọng kiếm, nó kêu xèo...xèo vài tiếng, đôi mắt màu tím linh động nhìn Diệp Huyền.
Ánh mắt Tiểu Tử Điêu vô cùng tinh chuẩn, từ đó Diệp càng hiếu kỳ với thanh trọng kiếm này, cẩn thận quan sát thật lâu.
Hắn xem xét liền giật mình.
Thanh trọng kiếm màu đen này nằm tại nơi hẻo lánh, thập phần khó thấy nên dễ dàng bị xem nhẹ, thời điểm nhìn thấy nó, Diệp Huyền lập tức cảm giác trên thân kiếm có khí tức không tầm thường.
Trọng kiếm có lực lượng không tên hấp dẫn Diệp Huyền chú ý tới.
- Đây là...
Diệp Huyền thầm giật mình cầm lấy trọng kiếm.
Trọng kiếm cầm trong tay trầm trọng, cảm giác hùng hậu chui vào trong tay Diệp Huyền và phù hợp hoàn mỹ.
Dường như trọng kiếm này từng bị trọng thương, trận vân trên nó không chịu nổi. Mặt ngoài thân kiếm cũng gồ ghề, dường như trải qua đại chiến thảm thiết nên sinh ra khí tức tang thương cả năm tháng.
- Diệp thiếu, Viên gia ta vô tình gặp được trọng kiếm này trong đấu giá hội, tên là Độc Tài Chi Kiếm, nghe nói từng là bảo kiếm tùy thân của hoàng đế một đế quốc cường đại trong quá khứ, tên hoàng đế này ngu ngốc vô độ, cực kỳ tàn ác, cuối cùng đế quốc của hắn bộc phát chiến tranh và triệt để tan thành mây khói nhưng thanh trọng kiếm lại lưu truyền tới nay.
- Thời điểm Độc Tài Chi Kiếm hoàn hảo chắc hẳn cũng là vật cực kỳ nghịch thiên, ít nhất cũng là bảo vật thất giai nhưng sau khi trải qua trọng thương, thân kiếm hủy hết, huyền vân trên nó không chịu nổi, rốt cuộc không thể phat huy ra uy lực của nó trong quá khứ, đặc điểm duy nhất của nó là không bị phá vỡ, lão phu đã từng dùng huyền binh thất giai chém vào nhưng không lưu lại bất cứ dấu vết nào trên Độc Tài Chi Kiếm.
Viên Phi đứng ên cạnh giải thích.
Độc Tài Chi Kiếm?
Diệp Huyền cẩn thận quan sát trọng kiếm, trên thân chuôi kiếm hắn phát hiện một chữ ‘ tài ’ cực nhỏ.
Trừ chuyện đó ra thân kiếm nặng nề không nhìn ra bất kỳ đặc thù gì, ngay cả thanh trọng kiếm này cũng có cái tên hấp dẫn hắn chú ý.
Càng làm cho Diệp Huyền khiếp sợ chính là với nhãn lực của hắn không nhìn ra được tài liệu làm kiếm là gì.
- Trên đời này ta không nói biết toàn bộ tài liệu luyện khí nhưng ít ra nhận thức chín thành chín, tài liệu Độc Tài Chi Kiếm lại là thứ ta chưa bao giờ thấy qua trên sách và trong thực tế.
Diệp Huyền cảm thấy có chút khó tin.
Hắn cũng gia tăng lòng hiếu kỳ với Độc Tài Chi Kiếm.
Một lát sau, ánh mắt Diệp Huyền tả sáng.
- Ta muốn trọng kiếm này.
Hắn quyết đoán nói ra.
Trên mặt Viên Phi và Viên Chấn lộ ra vẻ ngạc nhiên.
- Diệp thiếu, ngươi xác định?
Độc Tài Chi Kiếm có lai lịch phi phàm, không thể phá vỡ nhưng trừ cứng rắn không thể làm gì, phương diện khác còn kém huyền binh lục giai.
Trong tàng bảo thất Viên gia có không ít bảo vật cường đại hơn Độc Tài Chi Kiếm, hết lần này tới lần khác Diệp Huyền lại lựa chọn trọng kiếm.
- Ta xác định.
Diệp Huyền gật gật đầu, hắn nói chuyện thập phần khẳng định.
Tuy trọng kiếm không trọn vẹn nhưng có lực hấp dẫn khó nói thành lời, hơn nữa hắn hiện tại vừa vặn thiếu một thanh huyền binh, đầu tiên cứ dùng Độc Tài Chi Kiếm cũng đúng lúc.
Dù sao tự nhiên có cho nên nội tâm Diệp Huyền không có gánh nặng gì.
Hơn nữa hắn tin tưởng ánh mắt Tiểu Tử Điêu và chính mình không lầm, trọng kiếm bất phàm.
Thấy Diệp Huyền khẳng định, đám người Viên Phi không có nói cái gì nữa.
Kế tiếp lại là một phen chiêu đãi, sau đó Diệp Huyền trở lại La gia trong đêm.
- La gia chủ, ngày mai ta phải rời khỏi đế đô.
Diệp Huyền tìm được La Mẫn, mở miệng nói ra.
Hắn đến đế đô mục đích là loại trừ khí tức minh tâm chủng rồi sau đó là luyện chế linh bảo phi hành, cần tìm huyền binh phù hợp, hiện tại những chuyện này cũng đã hoàn thành, Diệp Huyền không có lý do tiếp tục lưu lại.
- Diệp thiếu, vậy ngươi muốn đi đâu?
La Mẫn giật mình đi tới, hắn tỉnh táo lại.
Trải qua Diệp Huyền dạy bảo và thường xuyên tiếp xúc Lục Ly đại sư, Viên Phi gia chủ, khí chất trên người La Mẫn đã trầm ổn hơn rất nhiều, rất có phong phạm gia chủ hào phú.
- Có thể sẽ đi Lam Quang học viện.
Diệp Huyền ngẫm lại nói ra:
- Nếu sau này ngươi có việc tìm ta có thể truyền tin đến Lam Quang học viện, nếu như là một ít chuyện nhỏ thì ngươi có thể đi tìm Viên gia và Luyện Khí Phường, chút mặt mũi này bọn họ vẫn cho ta.
Cùng ngày trong đêm, Diệp Huyền cũng xử lý xong chuyện của La gia sau đó sáng hôm sau hắn rời khỏi đế đô Hạo Thiên đế quốc.
Phủ đệ Tần gia.
- Gia chủ, vừa rồi Huyền Diệp ra khỏi thành.
Tình báo trưởng lão quỳ gối trước mặt Tần Phong và kích động nói ra.
Bỗng nhiên Tần Phong đứng lên:
- Có ai đi theo bên người Huyền Diệp hay không? La Mẫn hay đám người Lục Ly đại sư?
- Không có một ai, chỉ có một mình Huyền Diệp, dường như hắn muốn rời khỏi đế đô.
Tình báo trưởng lão vội vàng nói.
- Thật sự là trời cũng giúp ta.
Trong đôi mắt Tần Phong bắn ra hào quang lăng lệ dữ tợn.
- Ngay lập tức nói hành tung của Diệp Huyền cho ta biết, ta muốn đích thân đi chém giết hắn tại chỗ.
Tình báo trưởng lão vội vàng sẽ đi tìm hiểu lộ tuyến Diệp Huyền rời đi.
Bỗng nhiên Tần Phong khoát tay cản lại:
- Bảo tất cả thành viên theo dõi rút lui, tránh đánh rắn động cỏ.
Vừa mới dứt lời thân ảnh của hắn hóa thành hào quang lướt ra khỏi phủ đệ Tần gia và đi ra ngoài đế đô.
Ầm ầm!
Thân ảnh Tần Phong phá không lao đi sinh ra âm thanh nhanh chóng kinh động rất nhiều người của đế đô.
Chương 778 Đối chiến Tần Phong (1)
- Đó không phải là Tần Phong gia chủ sao? Hắn đi nơi nào?
- Trên đế đô cấm linh sủng phi hành, cường giả Vũ Vương thất giai không bị hạn chế nhưng rất ít khi làm như vậy, bởi vì đây là hành vi không tôn kính hoàng thất.
- Tần gia thật muốn chết hay sao?
Không ít võ giả nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền trợn mắt há hốc mồm.
Vào lúc tin tức truyền vào phủ đệ La gia, vẻ mặt La Mẫn kinh hãi.
- Diệp thiếu vừa mới rời đi, Tần Phong lại rời khỏi thành sau đó, Diệp thiếu nguy hiểm..
Vẻ mặt La Mẫn khiếp sợ, hắn vội vàng phái người đi thông báo tin tức cho Viên gia, đồng thời chính hắn vội vàng chạy tới Luyện Khí Phường.
Hôm nay có thể cứu Diệp Huyền chỉ có Lục Ly đại sư và người Viên gia.
Diệp Huyền đã rời đi một hồi, vốn lấy tốc độ của Tần Phong có thể đuổi theo sau một lúc, chờ hắn gọi Lục Ly đại sư và người Viên gia còn kịp hay không.
Trong nội tâm La Mẫn mang theo lo lắng đi tới đi lui.
Một phút đồng hồ sau.
XIU....XIU... XÍU...UU!!
Ba đạo khí tức cường hoành lướt ả khỏi Viên gia và Luyện Khí Phường và bay ra khỏi đế đô, lại lần nữa kinh động tất cả mọi người.
- Là Lục Ly đại sư.
- Còn có Viên gia Viên Phi gia chủ và Viên Chấn Thái Thượng trưởng lão.
- Bọn họ đều đi ra ngoài, muốn làm gì chứ?
Sau khi phát hiện thân phận của mấy người này, một đám võ giả ở đế đô khiếp sợ không thôi.
Vốn Tần gia chủ lăng không rời đi, ngay sau đó Lục Ly đại sư và cường giả Viên gia liên tục theo sau, kết hợp tin tức của đế đô trong những ngày qua, không ít người ẩn ẩn cảm giác được sắp có đại sự xảy ra.
Hiện tại trên quan đạo bên ngoài đế đô.
Nhiều đội võ giả và hành thương qua lại tấp nập.
Trong đó một tên thiếu niên lưng đeo trọng kiếm màu đen cưỡi một thớt phi lân mã lẳng lặng đi trong đám gười.
Đột nhiên...
Oanh!
Uy áp đáng sợ từ trên trời giáng xuống, nó như ngọn núi lớn trấn áp mọi người trên đường lớn.
Hi luật luật!
Tất cả ngựa đều bị kinh hãi, cho dù là ngựa bình thường hay là phi lân mã đều sợ hãi hí một tiếng thật dài, lập tức quỳ rạp trên đất.
Một đám võ giả cảm thấy nội tâm áp lực, huyền khí trong cơ thể sôi trào và phun máu tươi.
Trên bầu trời có bóng người xuất hiện, hắn dùng tốc độ cực nhanh lướt đi trong không gian, hư không sau lưng bị xé rách tạo thành dấu vết sóng âm.
Bóng người này ban đầu chỉ là chấm đen, trong nháy mắt đã biến thành hạt đậu nành, tốc độ cực nhanh, nhìn mà rợn cả người.
- Cường giả Vũ Vương thất giai!
Ngời trên quan đạo bị chấn nhiếp, cả đám hoảng sợ lên tiếng.
Cường giả Vũ Vương, cho dù tại nơi nào trên Mộng Cảnh bình nguyên cũng là nhân vật quyền thế, là người không ai dám chọc vào.
Bọn họ cao cao tại thượng, sẽ rất ít khi bộc phát uy áp trấn áp người thường.
Nhưng hôm nay khí tức của người đang bay về phía chân trời lại quét qua khu vực đường lớn, hiển nhiên mục tiêu chính là mọi người nơi đây.
Lúc này mọi người bị khí tức của hắn bao phủ, nội tâm mọi người sợ hãi không nói thành lời.
Bị một tên cường giả Vũ Vương nhìn chằm chằm vào chẳng khác gì một hồi tận thế.
Thời điểm này mọi người trên đường lứn liên tục sợ hãi bị ép nằm rạp xuống đất, nội tâm tâm thần bất định, hiển nhiên chuẩn bị tiếp nhận đối phương thẩm phán.
Chỉ có một người vẫn đứng đó, thần sắc ngưng trọng nhìn chân trời.
- Không nghĩ tới Tần Phong lại hung hăng càn quấy như thế, không ngờ dám một mình đi tìm ta?
Trên mặt Diệp Huyền xuất hiện một tia kinh ngạc.
Hắn không thể không nghĩ tới chính mình rời khỏi đế đô thì Tần Phong dám động thủ.
Hắn vốn có ý định tìm nơi hẻo lánh lại thi giương Lăng Hư Chi Vũ, xóa đi tung tích làm cho người Tần gia vồ hụt.
Nhưng hắn cuối cùng đã đánh giá thấp quyết tâm của Tần gia muốn giết mình.
Khí thế của Tần Phong bộc phát cực mạnh hiển nhiên muốn tốc chiến tốc thắng, triệt để diệt sát hắn cho nên sát ý không che giấu.
- Ah!
Diệp Huyền bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng.
Bá!
Đôi cánh chim màu tím xuất hiện sau lưng hắn và mở ra.
XÍU...UU!
Ba!
Sau một khắc lôi quang bắt đầu khởi động, Diệp Huyền lập tức lướt tới khu vực hoang vu của đế đô, hắn lập tức biến mất phía chân trời.
- Linh bảo phi hành?
Ở chân trời xa xa, đôi mắt Tần Phong bắn ra hào quang và một tia hung ác xuất hiện trong mắt hắn.
- Hừ, tiểu tử này vậy mà chuẩn bị linh bảo phi hành, khá tốt ta không hề cố kỵ kịp thời đuổi tới, nếu không qua một lúc hắn có thể bình yên rời đi.
Trong nội tâm Tần Phong lúc này nghĩ mà sợ.
- Hiện tại mới nghĩ chạy trốn? Chậm rồi!
Cười lạnh một tiếng, thân ảnh Tần Phong không dừng lại, huyền thức của hắn khóa chặt thân thể Diệp Huyền và đuổi theo.
Một đạo hào quang màu tím và một đạo hào quang màu đỏ lướt đi, một chạy một đuổi và biến mất phía chân trời.
- Đi rồi?
- Cường giả Vũ Vương vừa rồi có mục tiêu là ai thế?
- Đó là linh bảo phi hành a? Lôi điện chi lực thật khủng khiếp, không nghĩ tới trong chúng ta lại che giấu một người như thế.
Đám võ giả trên đường lớn có cảm giác sống sót sau tai nạn, bọn họ ngồi dậy nhưng không còn chút khí lực nào.
May mắn mục tiêu của tên Vũ Vương kia không phải là bọn họ.
Sau một lát mọi người vừa mới chuẩn bị rời đi.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Ba đạo hào quang từ phương hướng đế đô lướt tới nơi này, khí tức trên người của mỗi người bộc phát đều không kém gì cường giả Vũ Vương lúc trước.
- Lục Ly đại sư!
- Viên gia Viên Phi gia chủ, còn có một người hình như là cường giả Vũ Vương của Viên gia.
Một đám võ giả đều tới đế đô, tự nhiên nhận ra đám người Lục Ly, cả đám hít khí lạnh sau đó nuốt nước bọt.
- Ta hỏi các ngươi, các ngươi lúc trước có nhìn thấy Tần gia Tần Phong đi qua đây hay không?
Lục Ly đại sư hơi dừng lại và nghiêm túc hỏi.
Trong đó một tên võ giả lớn tuổi lên tiếng:
- Lục Ly đại sư, lúc trước thật có một cường giả Vũ Vương đi ngang qua nơi đây, không biết có phải là Tần Phong gia chủ ngươi nói hay không, hắn đuổi theo một thanh niên đi hướng kia.
- Cái gì? Ngươi nói hắn đuổi theo một thanh niên?
Sắc mặt Lục Ly đại sư biến hóa, hăn nói:
- Thiếu niên kia có bộ dạng gì?
- Chúng ta không thấy rõ bộ dạng nhưng hắn có một cặp linh bảo phi hành —— cánh chim lôi điện.
- Đi!
Lục Ly đại sư không chờ tên võ giả nói hết lời lập tức đi theo hướng hắn chỉ, lúc này dám người Viên Phi nhanh chóng biến mất phía chân trời.
- Người này lại bị Tần Phong gia chủ đuổi giết, hơn nữa còn làm đám người Lục Ly đại sư đuổi theo tìm tới đây, rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào?
Chương 779 Đối chiến Tần Phong (2)
- Ta nghĩ có lẽ là La gia Huyền Diệp ah?
- Rất có thể.
Chuyện của Diệp Huyền và Tần gia đã truyền khắp cả đế đô, không người không biết, không người không hiểu, bởi vậy mọi người nhanh chóng nghĩ tới Diệp Huyền.
Cả đám thổn thức không thôi.
Ba người Lục Ly đại sư biết rõ tin tức Diệp Huyền sau đó điên cuồng bay đi ngàn dặm, nhưng như cũ không có thể tìm được Diệp Huyền và Tần Phong bóng dáng.
- Rốt cuộc hai người đi nơi nào?
Trên mặt ba người tràn ngâp lo lắng.
Bọn họ đều biết rõ thực lực của Diệp Huyền, hắn chỉ là Vũ Tông ngũ giai, trước mặt Tần Phong không có lực hoàn thủ.
Khả năng Diệp Huyền vẫn lạc cực kỳ to lớn.
Hiện tại dấu vết huyền khí trên không trung đã biến mất không thấy gì nữa, ba người giống như con ruồi bay loạn căn bản không biết nên đi đâu tìm.
- Tiếp tục như vậy không được, ba người chúng ta tách nhau ra tìm.
Lúc này ba người định ra lộ tuyến và đi tìm.
Đây là biện pháp duy nhất, bọn họ chỉ có thể chờ mong Diệp Huyền vận khí tốt có thể đào thoát khỏi Tần Phong đuổi giết, hoặc là bọn họ có thể đuổi kịp.
Nếu không...
Nghĩ đến kết quả trong lòng ba người vô cùng âm trầm và nặng nề.
Bên ngoài đế đô, tại một sơn mạch hoang vu.
Một bóng người trong lôi quang đang nhanh chóng bay về phía trước.
Sau lưng hắn có hào quang màu đỏ theo đuôi phía sau, theo sát không bỏ.
- Gia hỏa này có linh bảo phi hành cấp bậc gì, tại sao đuổi theo nửa canh giờ mà không kịp, thật sự là đáng giận.
Tần Phong một đường truy đuổi Diệp Huyền, vốn cho rằng có thể vượt qua nhanh chóng nhưng làm hắn không ngờ là tốc độ phi hành của Diệp Huyền quả thực nhanh kinh người, cho dù hắn toàn lực phi hành cũng chỉ có thể theo đuôi mà không cách nào đuổi theo Diệp Huyền.
Hai người một đường truy đuổi lẫn nhau đã sớm rời khỏi phạm vi đế đô, lúc này đi và sơn mạch cực kỳ to lớn bên ngoài đế đô.
- Ta cũng không tin đã phi hành nửa canh giờ, huyền lực trong người tiểu tử kia còn có thể kiên trì bao nhiêu thời gian.
Tần Phong cắn răng, ánh mắt hung ác.
Lúc này hắn chuẩn bị theo sau, chỉ thấy Diệp Huyền phia trước thay đổi phương hướng và hạ xuống phiến núi rừng hoang vu.
Muốn dựa vào rừng cây rậm rạp chạy trốn sao?
Tần Phong xùy cười một tiếng, nhanh chóng hạ xuống.
Làm hắn giật mình là Huyền Diệp lẳng lặng đứng dưới rừng cây lạnh lùng nhìn hắn, hoàn toàn không tiêp tục chạy trốn.
- Tiểu tử, tại sao ngươi không chạy? Là huyền lực trong người tiêu hao không còn sao?
Tần Phong đáp xuống trước mặt Diệp Huyền và cười nói lạnh lùng:
- Ngươi một Vũ Tông ngũ giai có thể trốn lâu khi bị Vũ Vương thất giai đuổi theo như vậy, linh bảo phi hành không tồi ah tuy ngươi yên tâm, linh bảo phi hành này sắp là của ta.
Trong nội tâm Tần Phong đã sớm nhận định Diệp Huyền là người chết..
Gương mặt âm trầm cay độc.
Nếu như không vì Diệp Huyền, Tần gia bọn họ hiện tại vẫn là một trong bốn đại hào phú Hạo Thiên đế quốc, nhưng bây giờ cũng bởi vì tiểu tử này nên Tần gia loạn trong giặc ngoài, đã rơi xuống ngàn trượng tại đế đô.
Mỗi lần nghĩ tới đây Tần Phong lại có xúc động ăn tươi nuốt sống Diệp Huyền.
Hiện tại hắn rất muốn nhìn thấy trên mặt Diệp Huyền có thần thái sợ hãi và hối hận không nguôi.
Đáng tiếc kết quả làm cho hắn thất vọng rồi.
Lúc này vẻ mặt Diệp Huyềnbình tĩnh, khẽ cười nói:
- Tần Phong gia chủ, kỳ thật ân oán giữa ta và ngươi là ngoài ý muốn, cần gì phải chém chém giết giết chứ? Không bằng chúng ta hôm nay ở chỗ này nâng cốc ngôn hoan, biến chiến tranh thành tơ lụa, ngươi cảm thấy như thế nào?
Diệp Huyền nói chuyện bình thản như không làm nội tâm Tần Phong cực kỳ khó chịu.
Phòng đấu giá, phường thị, Diệp Huyền lúc ấy nói chuyện bình tĩnh làm nội tâm của hắn tức giận và phẫn uất không nơi phát tiết.
Tần Phong hung ác nói ra:
- Thời điểm này còn muốn biến chiến tranh thành tơ lụa? Nằm mơ, mặc kệ ngươi có lai lịch gì, có hậu trường gì, hôm nay khu vực núi rừng hoang vu nơi đây chính là nơi chôn thây ngươi.
Diệp Huyền lắc đầu, thở dài một tiếng:
- Xem ra hai chúng ta không thể nói chuyện với nhau rồi.
- Ha ha ha.
Tần Phong không nhịn được cười to, trong ánh mắt hắn bắn ra hào quang ngoan độc.
- Nói chuyện? Ngươi là một tiểu tử miệng còn hôi sữa có tư cách gì nói chuyện với ta? Đừng cầu xin tha thứ, ngươi lại cầu xin tha thứ cũng vô dụng, hôm nay ta chẳng những muốn giết ngươi, càng muốn bầm thây ngươi thành vạn đoạn, cắt huyết nhục của ngươi thành khối nhỏ ném thi thể của ngươi cho yêu thú ăn mới có thể giải mối hận trong lòng của ta.
Tần Phong chẳng muốn nói nhảm cái gì, hắn lập tức nâng chưởng đánh thẳng vào đỉnh đầu Diệp Huyền.
Oanh!
Huyền nguyên thất giai hỏa hệ bộc phát đáng sợ, hóa thành một bức màn màu đỏ tươi, trong bức màn có hình thành bàn tay đỏ rực như lửa nghiền áp xuống.
- Ha ha, chết đi! Vốn ngươi có cơ hội còn sống, chỉ tiếc ngươi tự đẩy mình vào tuyệt lộ.
Tần Phong cười to dữ tợn.
Trong lòng của hắn cảm thấy buồn cười vì Diệp Huyền ngu xuẩn, nếu như ngay từ đầu Diệp Huyền trực tiếp bay vút ngược trở về đế đô có lẽ còn có được hi vọng sống sót, hết lần này tới lần khác hắn chạy về hướng sơn mạch hoang vu không người, trực tiếp đoạn tuyệt hi vọng sống sót của bản thân, cũng đẩy bản thân vào tuyệt lộ.
Oanh!
Bàn tay hỏa diễm từ trên trời giáng xuống, hỏa diễm nóng rực nung đỏ gương mặt Diệp Huyền.
Hỏa diễm chi lực cực kỳ khủng bố.
Trong nội tâm Diệp Huyền âm thầm kinh hãi, hắn vận chuyển huyền lực trong người.
Vào lúc cự chưởng màu đỏ giáng xuống, sau lưng Diệp Huyền xuất hiện cánh chim màu tím vỗ nhẹ và né sang một bên.
Muốn đi?
Huyền thức của Tần Phong thời khắc chú ý Diệp Huyền, nhìn thấy hắn tránh né liền cười dữ tợn, thúc dục chưởng lực và đuổi theo.
Oanh phanh!
Tiếng nổ to lớn vang lên, địa vực trong phạm vi mười trượng tất cả đều hóa thành biển lửa đỏ rực, lực lượng tuyệt cường bộc phát, cây cối nham thạch chung quanh lập tức biến thành dung nham,.
Trong lưc trùng kích có bóng người màu tím phóng lên trời, bộ dạng vô cùng chật vật.
- Huyền nguyên chi lực cực kỳ khủng bố, cuồng bạo cương mãnh uy lực vô cùng.
Toàn thân Diệp Huyền tỏa ra điện quang màu tím ngăn cản huyền nguyên chi lực hỏa hệ xâm lấn, gương mặt của hắn ngưng trọng.
Lúc trước khi vừa rới Hạo Thiên đế quốc, Diệp Huyền có thể dùng thực lực ngũ giai nhất trọng nhẹ nhõm diệt Đồ Nhân Tôn Âm Thứu lục giai nhị trọng, hôm nay hắn đột phá đến ngũ giai nhị trọng nhưng đối mặt với Tần Phong đã bị đánh suýt trọng thương.
Chương 780 Đối chiến Vũ Vương (1)
Cũng may tu luyện Cửu Tinh Ngạo Thế Quyết cho nên huyền lực trong cơ thể hắn vượt xa võ giả bình thường, hơn nữa người mang thiên hỏa cho nên kháng tính hỏa hệ cực mạnh, càng có Lăng Hư Chi Vũ phòng ngự mới có thể ngăn cản được.
- Ân? Vậy mà ngăn cản một chưởng của ta, linh bảo phi hành của ngươi có phẩm giai gì, hẳn là...
Trên mặt Tần Phong hơi ngạc nhiên, chợt đôi mắt của hắn bắn ra hào quang mừng rỡ như điên.
- Chẳng lẽ linh bảo phi hành của ngươi chính là thứ Lục Ly đại sư luyện chế cách đây không lâu, dẫn phát thiên địa dị tượng hay sao?
Trong nội tâm Tần Phong vui mừng không nhỏ, hắn cho rằng Diệp Huyền có thể ngăn cản công kích của mình hoàn toàn quy kết vào Lăng Hư Chi Vũ, nghĩ tới bảo vật sắp rơi vào trong tay của hắn thì hắn hưng phấn tới tận cùng.
Lúc này hắn không do dự nâng bàn tay lên tấn công lần nữa.
Ầm ầm!
Bàn tay đỏ rực như lửa không khác gì ngọn núi lớn áp thẳng vào Diệp Huyền.
- Phi Yến thân pháp!
XIU....XIU... XÍU...UU!!
Trong hỏa diễm nóng bỏng, thân thể Diệp Huyền giống như phi yến tung bay, hắn không ngừng né tránh và lôi quang bao phủ toàn thân, hắn né tránh vô cùng ưu mỹ.
- Đây là thân pháp gì?
Trong nội tâm Tần Phong chấn động, song chưởng đánh ra ý đồ trấn áp Diệp Huyền nhưng không công mà lui.
Chưởng lực mang theo hỏa diễm khủng bố thậm chí không chạm vào góc áo của Diệp Huyền.
Phi Yến thân pháp là thân pháp khống chế của Diệp Huyền kiếp trước, phẩm giai cũng không tính là cao nhưng hạch tâm lại thông qua huyền lực khống chế thân thể và đạt tác dụng chuyển hướng, hơn nữa tốc độ võ giả càng nhanh thì hiệu quả chuyển hướng càng mạnh.
Phi Yến thân pháp không có khả năng dùng chạy trốn nhưng dùng để né tránh, tiến công, Phi Yến thân pháp tuyệt đối dùng rất tốt.
Huống chi Diệp Huyền có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, có thể bằng vào hỏa nguyên tố chấn động trong thiên địa phán định quỹ tích Tần Phong công kích và tiến hành né tránh tốt nhất.
- Liệt Hỏa Phần Thiên Quyết, Tinh Hỏa Liệu Nguyên!
Trong nội tâm Tần Phong hơi táo bạo, đột nhiên hắn hét lớn.
Vù vù!
Lúc này huyền nguyên hỏa hệ bộc phát phô thiên cái địa, đồng thời Tần Phong lăng không bay trên, một chưởng trấn áp Diệp Huyền.
Hỏa diễm chi lực hung hãn hóa thành biển lửa không thể tránh né.
- Không tốt!
Sắc mặt Diệp Huyền đại biến, vội vàng vận dụng đại địa chi lực hùng hậu, ba đạo tinh hoàn màu vàng chuyển động có quy luật, chính là đại địa vũ hồn.
Một tầng áo giáp nham thạch lập tức hình thành và bao phủ quanh người Diệp huyền, bên ngoài áo giáp còn có huyền lực bảo hộ, bên ngoài vòng bảo hộ có hào quang màu lam sáng ngời.
Cùng lúc đó trọng kiếm màu đen bên hông ra khỏi vỏ, áo nghĩa không tên lưu chuyển và đâm vào bàn tay của Tần Phong.
- Chút tài mọn.
Tần Phong xùy cười một tiếng, huyền nguyên hỏa hệ bộc phát va chạm với lôi điện màu tím trước người Diệp Huyền, âm thanh đùng đùng vang lên.
Lôi quang chi lực bên ngoài thân thể Diệp Huyền vặn vẹo biến hình, tùy thời sẽ nghiền nát.
Cùng lúc đó bàn tay Tần Phong muốn tránh trọng kiếm của Diệp Huyền cũng kinh hãi không nhỏ, trọng kiếm của Diệp Huyền ẩn chứa áo nghĩa thần bí nào đó làm cho hắn có cảm giác cho dù tránh né thế nào cũng không được.
- Đã tránh không khỏi thì không cần tránh!
Tần Phong cũng quyết đoán, trong nội tâm mang theo ý hung ác, hắn đánh một chưởng lên thân kiếm màu đen, lực lượng khủng bố bộc phát như biển gầm, nó dọc theo thân trọng kiếm và tiến vào trong người Diệp Huyền.
Bị đòn nghiêm trọng này, tầng lôi điện màu tím trên người Diệp Huyền bị phá thành mảnh nhỏ, đồng thời áo giáp nham thạch cũng vỡ ra, hắn phun một ngụm máu tươi và bay ngược về phía sau, liên tiếp đụng gẫy vài cây đại thụ mới dừng lại.
- Tiểu tử, thật không nghĩ tới ngươi khó chơi như vậy, ngươi là kẻ đầu tiên có tu vi Vũ Tông ngũ giai lại có thể làm ta thi triển tuyệt chiêu như thế, đáng tiếc, mặc cho thực lực ngươi thông thiên, trước mặt Tần Phong ta cũng chỉ có con đường chết.
Tần Phong cười lạnh nói một câu, gương mặt đầy nhẹ nhõm.
Khục khục.
Tro bụi tràn ngập chung quanh, Diệp Huyền chật vật ho ra hai ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
- Ngươi vậy mà không chết?
Trên gương mặt nhẹ nhõm của Tần Phong mang theo ngạc nhiên, một kích cường đại của hắn giáng xuống như vậy, Diệp Huyền chỉ là Vũ Tông ngũ giai lại không chết?
Phải biết rằng dưới tình huống bình thường, đừng nói là Vũ Tông ngũ giai, cho dù là vũ Tôn lục giai tam trọng cũng sớm đầu thân khác biệt.
- Xem ra linh bảo phi hành phi hành trên người ngươi đúng là nghịch thiên.
Tần Phong quy công lao Diệp Huyền không chết cho Lăng Hư Chi Vũ, sau khi ngạc nhiên hắn càng tươi cười vui vẻ, vẻ mặt lại biến thành hung tợn.
- Xem ra ông trời không muốn ngươi chết đi quá sớm, nếu như ngươi chết ngay vừa rồi đã không có thống khổ, đáng tiếc ah, ngươi lại không chết, cho nên lát nữa ngươi muốn chết cũng khó khăn ah.
Đôi mắt Tần Phong bắn ra sát khí cực kỳ kinh người, tràn ngập âm lãnh và hung lệ.
Hắn chậm rãi đi về phía Diệp Huyền, trong nội tâm không ngừng suy nghĩ biện pháp giày vò Diệp Huyền.
- Cửu Chuyển Thánh Thể quả nhiên cường đại, hơn nữa đại địa vũ hồn cũng sinh ra biến dị nào đó.
Trong loạn thạch, Diệp Huyền nhìn Tần Phong đi từng bước về phía trước, trong nội tâm suy nghĩ một kích vừa rồi.
Tần Phong cho rằng Diệp Huyền có thể ngăn cản hắn tiến công là vì có Lăng Hư Chi Vũ, chỉ có Diệp Huyền biết rõ đây là công lao của Cửu Chuyển Thánh Thể và đại địa vũ hồn.
Đừng nhìn hắn hiện tại cực kỳ chật vật, kỳ thật tổn thương trên người hắn cũng không phải thập phần nghiêm trọng, bị chưởng lực của đối phương xâm lấn thân thể, đại địa vũ hồn hình thành áo giáp nham thạch và Cửu Chuyển Thánh Thể cho nên có thể hoàn mỹ ngăn cản tám thành lực lượng của đối phương.
Sở dĩ Diệp Huyền thổ huyết bay ngược về phía sau là vì ngăn cản lực trùng kích của hỏa độc và giảm xốc lực trùng kích mà thôi.
Tính mạng vũ hồn trong thiên môn lưu chuyển thật nhanh, kỳ thật hiện tại Diệp Huyền đã sớm bình yên vô sự.
- Vũ Vương thất giai cường đại nhất là huyền nguyên vô cùng vô tậ, hơn nữa có chứa áo nghĩa công kích mà võ giả dưới Vũ Vương không có.
Trong nội tâm Diệp Huyền thì thào tự nói.
Lúc trước hắn và Tần Phong dây dưa lâu như vậy chính là muốn biết mình có thể chạy thoát trên tay Vũ Vương thất giai hay không, hiện tại xem ra nếu như một mặt ngăn cản thì thực lực của hắn khó sống tới hiện tại.
Lúc trước hắn không có tổn thương chút nào, đáng tiếc hắn chỉ là Vũ Tông ngũ giai, huyền lực trong cơ thể có lúc tiêu hao không còn.