- Thiết huyết vệ thân là một trong những thành phần mạnh nhất của cấm vệ quân, chính là bộ mặt của chính bệ hạ ngài, những gì bọn họ nói và làm, càng đại biểu cho hình tượng của cả vương quốc, những gì bọn họ làm, không chỉ đại diện cho chính hình tượng của bọn họ, càng đại biểu cho bệ hạ ngài, cũng đại biểu cho hình tượng của cả Lưu Vân Quốc này.
- Thân là người chấp pháp của vương quốc, một khi bên trong xuất hiện những kẻ bại hoại, thì thứ hắn gây nguy hại, không chỉ là những thứ khác, mà cũng sẽ gây tổn hại lớn tới danh dự của bệ hạ ngài và vương quốc, nếu như không nghiêm trị, chỉ sợ cứ tiếp tục như vậy, quốc gia không còn là quốc gia nữa.
Câu nói cuối cùng của Diệp Huyền nói rất nặng, trong nháy mắt liền khiến mọi người trợn mắt há mồm, vẻ mặt hoảng sợ.
Thậm chí ngay cả mấy người Hoa La Huyên và Khô Trần trưởng lão cũng không ngờ tới Diệp Huyền cư nhiên sẽ nói ra những lời như vậy ở trước mặt quốc quân.
Triệu Kính hơi run lên, sắc mặt cũng có chút mất tự nhiên.
Lời nói của Diệp Huyền đã nói sâu vào trong tâm khảm của gã.
Mà những người chung quanh thấy biểu lộ của Triệu Kính thì không khỏi đổ mồ hôi lạnh, cho rằng những lời Diệp Huyền nói ra đã đắc tội với Triệu Kính bệ hạ, khiến cho gã tức giận.
Trong lòng đám người đại vương tử không khỏi mừng thầm:
- Cái tên Diệp Huyền này đúng là không biết trời cao đất dày là gì, cho rằng phụ vương tự mình tới cứu viện cho hắn thì có thể mặc sức kiêu ngạo, hắn cũng không nhìn thử xem, sở dĩ phụ vương làm như vậy hoàn toàn là vì nể mặt Hoa La Huyên cùng với Khô Trần trưởng lão, Diệp Huyền hắn là cái thá gì, cũng dám nói ra câu quốc gia không còn là quốc gia, đúng thật là muốn tìm chết mà.
Mọi người ở đây đều nghĩ như vậy, trước mắt bao người, chỉ thấy Triệu Kính làm ra một hành động khiến cho tất cả mọi người đều khiếp sợ không thôi.
Chỉ thấy Triệu Kính cúi người bái một cái thật sâu với Diệp Huyền:
- Vị đại sư này nói rất đúng, đây chính là sơ sót của trẫm!
Đường đường là một vị quốc quân, cư nhiên ba lần bảy lượt xin lỗi với Diệp Huyền, làm cho mấy người Sở Vân Phi cũng không khỏi nghi hoặc, bệ hạ hôm nay rốt cuộc là bị sao thế này?
- Đúng rồi bệ hạ, những người này nên xử trí thế nào?
Đám người Thiên Khải hầu gia đang quỳ mọp dưới đất trong lòng nhảy dựng lên, tâm thần run rẩy.
Lại nghe Triệu Kính lạnh lùng nói:
- Bây giờ chân tướng đã rõ ràng, nếu như những kẻ này dám vu hãm cho Diệp Huyền đại sư thì xin giao cho Diệp Huyền đại sư xử trí đi, mặc kệ đại sư chuẩn bị xử trí bọn họ thế nào, trẫm cũng sẽ không có bất kỳ ý kiến gì, không biết Diệp Huyền đại sư cảm thấy thế nào?
Trong lòng đám người Vương Đạo nháy mắt liền như rơi vào hầm băng, để cho Diệp Huyền xử trí bọn họ, còn không bằng trực tiếp để bọn họ chết đi cho rồi.
Diệp Huyền gật gật đầu, trực tiếp đi tới trước mặt hai người Trần Minh và Tần Thiên:
- Vừa rồi lúc hai người các ngươi kêu gào trước mặt ta, ta đã nói qua, chỉ cần để cho ta đi ra thì ta nhất định sẽ tự mình kết thúc mạng sống của các ngươi.
- Tha mạng, xin tha mạng!
Trần Minh và Tần Thiên nghe xong thì hồn phi phách tán, liên tục kêu lên.
Bụp!
Ngay sau đó, tiếng kêu la xin tha của bọn họ đột nhiên ngưng bặt, chỉ thấy Diệp Huyền đánh ra một chưởng, trực tiếp đánh nát đầu của hai người đó, động tác quyết đoán khiến cho trong lòng của tất cả mọi người cảm thấy kinh hoàng.
Ngay sau đó, Diệp Huyền lại đi tới trước mặt Vương Đạo, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lãnh khốc.
- Không, ngươi không thể giết ta được.
Vương Đạo thoáng cái liền trở nên luống cuống, vội vã bò về phía đại vương tử:
- Đại vương tử, cứu ta, cứu ta, ta chỉ nghe theo mệnh lệnh của ngươi làm việc, ta luôn trung thành và tận tâm với người, đại vương tử…
Trong mắt Triệu Phong hiện lên một đạo hàn quang, đột nhiên một chưởng đánh nát tâm mạch của Vương Đạo, lạnh giọng nói:
- Người này tự ý điều động thiết huyết vệ, vu hãm người khác, tội đáng muôn chết, bản vương lúc trước bị hắn lừa gạt, để cho hắn gia nhập thiết huyết vệ, hôm nay liền để ta tự tay giải quyết hắn xem như răn đe.
Diệp Huyền cười lạnh, cũng không phản bác, xoay người đi về phía Triệu Kính:
- Bệ hạ, mấy người còn lại xin tùy bệ hạ xử trí.
- Được, người đâu, giải hết tất cả bọn chúng vào đại lao, chờ xử lý.
- Dạ!
Một đám thị vệ cung đình đều tiến lên, giải đám người Thiên Khải hầu gia mặt mày tái nhợt, vẻ mặt bi thống phẫn nộ đi.
- Diệp Huyền đại sư, hôm nay gặp phải nhiều chuyện như vậy, ta nghĩ là ngươi cũng mệt rồi, trẫm sẽ không quấy rầy ngươi nữa, chờ mấy ngày nữa, kính xin đại sư tới hoàng cung một chuyện, trẫm có chuyện quan trọng cần thương thượng.
- Đa tạ bệ hạ đã chủ trì công đạo.
Diệp Huyền gật đầu, xoay người rời đi.
- Vậy ta cũng xin cáo từ.
- Bệ hạ, lão phu cũng cáo từ.
Mấy người Hoa La Huyên, Khô Trần trưởng lão, La Chiến, Vân Ngạo Tuyết đều chủ động rời đi.
- Phong Nhi, Duy Nhi, hai người các ngươi cũng trở về đi.
Triệu Kính nhìn đại vương tử và bát vương tử, chủ động mở miệng.
- Nhi thần cáo lui.
Hai đại vương tử thản nhiên liếc nhìn nhau một cái, đều tự động xoay người rời đi.
Trước khi đại vương tử Triệu Phong rời đi, nghe thấy thanh âm bình thản của Triệu Kính truyền tới:
- Phong Nhi, thiết huyết vệ hôm nay chướng khí mù mịt, cần phải hảo hảo quản lý một phen, từ hôm nay trở đi, thân phận thống lĩnh nam vệ thiết huyết vệ của ngươi liền tạm thời đình chỉ, đợi ít ngày nữa Sở Vân Phi chỉnh đốn thiết huyết vệ xong thì lại định đoạt sau.
- Phụ vương, ta…
Triệu Phong dừng bước, quay đầu vội vàng nói.
- Được rồi, không cần nói nữa, lui ra đi.
Ánh mắt của Triệu Kính hững hờ, lạnh lùng nhìn gã một cái.
- Dạ.
Triệu Phong chỉ đành phải nuốt lại những lời đang định nói, xoay người rời đi.
Trong đại lao lập tức chỉ còn lại Triệu Kính và mấy người Sở Vân Phi.
- Bệ hạ, Thiên Khải hầu gia, Trấn Quân hầu gia cùng với Hứa thống lĩnh và Long thống lĩnh vừa mới áp giải xuống kia nên xử trí bọn họ thế nào đây?
- Ngươi lập tức phái vài đội cấm vệ quân, tịch biên phủ đệ của bọn họ, về phần bản thân bọn họ, giữa trưa ngày mai lôi ra xử trảm trước mặt mọi người ở hành hình trường của vương quốc.
- Bệ hạ, thế này….
Sở Vân Phi khẽ giật mình, chợt ngẩng đầu lên, trong mắt có rung động.
- Có phải là ngươi cảm thấy trẫm đang chuyện bé xé ra to hay không?
Chương 367 Mặc ngươi xử trí (2)
Trong mắt của Triệu Kính xuất hiện một tia lãnh khốc:
- Những gì ta làm, không chỉ là vì để tẩy trừ trị an sở và thiết huyết vệ, cũng không phải chỉ vì nể mặt Hoa La Huyên đại sư và Khô Trần đại sư, mà còn vì lôi kéo Diệp Huyền kia, trả cho hắn một cái nhân tình.
- Lôi kéo hắn? Trả cho hắn một cái nhân tình?
Sở Vân Phi đầy vẻ nghi hoặc không hiểu.
- Ngươi có biết trấn linh đan tứ phẩm gần đây áp chế bệnh của trẫm là do ai luyện chế ra hay không?
- Không phải là Hoa La Huyên sao? Bệ hạ ngươi hôm nay không phải còn chuyên môn cử hành yến hội vì chuyện này hay sao.
- Đúng vậy, đúng thật là Hoa La Huyên, bất quá ở sau lưng Hoa La Huyên kỳ thật vẫn còn một người nữa, người nọ, mới thật sự là người nghiên cứu ra trấn linh đan.
- Còn có một người nữa, chẳng lẽ người đó chính là Diệp Huyền kia …. Sao có thể chứ?
Sở Vân Phi nghe ra ý tứ trong lời nói của Triệu Kính, không khỏi mở to hai mắt.
- Kỳ thật trẫm cũng cảm thấy không dám tin, bất quá đây là do Hoa La Huyên chính miệng nói với trẫm, trẫm tin tưởng chuyện này Hoa La Huyên không dám lừa gạt trẫm, hơn nữa ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao? Không nói tới Khô Trần đại sư và Hoa La Huyên đại sư, chính là bản thân La Chiến và Vân Ngạo Tuyết là ai chứ, tại sao lại có thể không tiếc bất kỳ giá nào để giải cứu một thiếu niên kia chứ? Nếu như không phải vì có nguyên nhân, thì trẫm mới không tin, trẫm có một cảm giác, thiếu niên kia sẽ mang tới kinh hỉ cho trẫm.
- Hóa ra là vậy.
Sở Vân Phi rốt cuộc cũng hiểu rõ dụng ý của Triệu Kính:
- Nếu đã như vậy thì thần lập tức đi làm ngay.
- Ừ, ngoài ra trẫm hy vọng ngươi có thể nhanh chóng khống chế thiết huyết vệ vào trong tay một lần nữa, từ nay về sau, trẫm không hy vọng chuyện hôm nay sẽ xảy ra thêm lần nào nữa.
- Bệ hạ, còn thân tín của đại vương tử ở trong nam vệ…
- Đều dọn sạch hết đi, trẫm để cho bọn họ chưởng quản quyền lực ở các phương diện chỉ là vì để bọn họ lịch luyện, chứ không phải là để bọn họ dùng quyền lực trong tay mình để đối phó với huynh đệ của mình, thật khiến cho trẫm thất vọng quá mức. Còn có Cương Nhi nữa, trẫm nghe nói gần đây hắn đi gây chuyện khắp nơi, phần thế lực mà hắn chưởng quản cũng thu hồi lại cho trẫm, trẫm hy vọng sau chuyện này, hắn có thể an phận một chút.
Triệu Kính thân là quốc quân, tuệ nhãn như đuốc, quyền thế giao phong trong toàn bộ chuyện này, gã đã nhìn ra rõ ràng.
Đại vương tử Triệu Phong chỉ sợ không thể nào ngờ rằng, chỉ vì chuyện của Diệp Huyền mà trực tiếp khiến cho địa vị của gã ở trong lòng Triệu Kính rớt xuống ngàn trượng.
Sau khi Triệu Kính rời khỏi, hai gã cấm vệ quân đột nhiên đi tới bên cạnh Sở Vân Phi, thần sắc kích động nói:
- Đại nhân, Diệp Huyền lúc nãy chính là vị học viên do Vân Ngạo Tuyết mang tới khảo hạch lúc ở Huyền Linh học viện.
Lúc trước quốc quân bệ hạ một mực ở đây, bọn họ không tìm thấy cơ hội nói cho Sở Vân Phi biết, bởi vậy cho nên Triệu Kính vừa đi thì bọn họ lập tức bước lên báo cáo.
- Cái gì? Là hắn sao?
Ánh mắt của Sở Vân Phi ngẩn ra:
- Chẳng là bức vẽ lưu thủy kiếm ý kia là do Diệp Huyền này vẽ ra? Sao có thể?
Nhớ tới thái độ của Vân Ngạo Tuyết đối với Diệp Huyền, trong lòng Sở Vân Phi liền chấn động, tuy rằng gã còn chưa chứng thực qua, nhưng không biết tại sao, trong lòng của gã đã tin Diệp Huyền chính là học viên kia.
- Vẽ ra được lưu thủy kiếm ý, giúp bệ hạ nghiên cứu chế tạo ra trấn linh đan, Diệp Huyền này rốt cuộc là người phương nào, đúng thật là không thể tin nổi.
Trong lòng vị đệ nhất cao thủ của Lưu Vân Quốc này liền cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.
Trải qua một phen lăn qua lộn lại, chuyện cua Diệp Huyền rốt cuộc cũng xong.
Trong đại lao thiết huyết vệ dần dần khôi phục yên lặng.
Nhưng trường sóng gió này cũng không vì vậy mà yên tĩnh lại.
Những người có tư cách tham gia yến hội kia, tối hôm đó tất cả đều kiễng chân chờ đợi, sau khi nghe thấy kết quả của chuyện này, rất nhiều người đều mất ngủ cả đêm.
Nhưng trong vương cung cũng không truyền ra nửa điểm tin tức.
Đợi tới sáng sớm hôm sau, tin tức cả nhà Thiên Khải hầu gia, Trấn Quân hầu gia, Hứa thống lĩnh, Long thống lĩnh trị an sở, đã bị tịch biên tài sản, trưa hôm nay sẽ xử trảm cả nhà truyền ra thì cả vương thành đều oanh động.
Trong lúc nhất thời, cả vương thành giống như sôi trào, triệt để điên cuồng.
- Ngươi có nghe gì chưa, đêm ngày hôm qua hai đại hầu gia là Thiên Khải hầu gia và Trấn Quân hầu gia, cùng với Hứa thống lĩnh, Long thống lĩnh trị an sở ý đồ mưu phản, kết quả bị phát hiện, tổng quản cấm vệ quân Sở Vân Phi đại nhân suất lĩnh mười vạn cấm vệ quân, trảm sát rất nhiều thành vệ quân, bắt hết tất cả phản tặc lại, trưa hôm nay sẽ xử trảm.
- Ai nói vậy, ta nghe nói là hai đại hầu gia ý đồ mưu sát một vị vương tử, cho nên mới bị bắt.
- Thúi lắm, hai đại hầu gia một người ở quân giới, một người ở chính giới, mưu sát vương tử thì có lợi ích gì đối với họ chứ.
- Cái này ngươi không biết đâu, kỳ thật hai vị hầu gia đã đầu phục một vị vương tử, vì có hắn bày mưu tính kế, cho nên mới nổi lên lên lòng muốn mưu hại vương tử khác.
- Sao ta lại nghe nói là đại vương tử cấu kết với hai vị hầu gia kia cùng với thành vệ quân và thiết huyết vệ, ý đồ muốn đăng cơ, ép đương kim bệ hạ thoái vị, giết vào hoàng cung, kết quả bị Sở Vân Phi đại nhân ngăn chặn, dùng sức một người ngăn cản hơn vạn binh sĩ thành vệ quân, thành công tróc nã nghịch tặc.
Phố lớn ngõ nhỏ, lưu truyền đủ loại tin đồn, lòng người bàng hoàng, tất cả mọi người đều đang nghe ngóng xem rốt cuộc là tại sao mà vương quốc lại xử trảm những nhân vật cao tầng bậc này.
Đây chính là hai đại hầu gia đó, trong lịch sử vương quốc, đã bao nhiêu năm rồi chưa từng xảy ra chuyện lớn cỡ này.
Bất quá, dù sao yến hội hôm qua cũng có không ít đại thần tham dự, rất nhanh, chân tướng mọi việc liền truyền ra trong dân chúng.
- Cái gì? Cư nhiên là bởi vì một thiếu niên?
- Diệp Huyền này rốt cuộc là nhân vật cỡ nào, lại có thể khiến cho bệ hạ tức giận tới như vậy, vì hắn không tiếc xử trảm hai vị đại hầu gia chứ?
- Nghe nói người này là học viên của Huyền Linh học viện, giao hảo với bát vương tử điện hạ, vừa mới nhập học liền đắc tội với Thái Tử Minh do đại vương tử thành lập, căn bản không hề sợ đại vương tử.
Chương 368 Chấn động vương thành (1)
- Nào chỉ như vậy, đấu giá hội của Thiên Đỉnh thương hội tổ chức ngày hôm qua, người này còn từng đại náo phòng đấu giá, công khai khiêu chiến với lục vương tử điện hạ nữa.
- Lưu Vân Quốc chúng ta từ khi nào lại có nhân vật bật này chứ?
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, toàn bộ vương thành đều nhắc tới tên của Diệp Huyền, từ cụ già tám mươi tới nhi đồng ba tuổi, không ai là không biết tên của Diệp Huyền.
Tất cả mọi người đều cảm thấy hiếu kỳ, Diệp Huyền rốt cuộc là nhân vật thế nào, có thể khiến cho bệ hạ vì hắn mà xử trảm nhiều đại nhân vật tới như vậy.
Trong vương cung.
Loảng xoảng loảng xoảng, đại vương tử Triệu Phong hung hăng đập nát mớ ấm chén trước mặt, huyền lực toàn thân đều dâng lên.
- Không ngờ Diệp Huyền này cư nhiên lại thâm tàng bất lộ như vậy, có thể khiến cho mấy người Khô Trần trưởng lão cầu tình cho hắn, lại còn hại ta để lại ấn tượng xấu trong lòng phụ vương như vậy, ngay cả chức thống lĩnh nam vệ thiết huyết vệ cũng bị phụ vương hủy bỏ.
Lúc này, trong lòng Triệu Phong cảm thấy hối hận vô cùng.
Gã thật không thể ngờ, một học viên của Huyền Linh học viện như Diệp Huyền, cư nhiên lại có bối cảnh như vậy, nếu như gã sớm biết sẽ có hậu quả thế này thì mặc kệ thế nào đi nữa, gã cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện này.
Vốn tất cả chuyện này chỉ là xung đột giữa lục đệ và Diệp Huyền, thế nhưng gã lại cứ nhúng tay vào, rốt cuộc lại dẫn tới hậu quả thế này.
Chỉ tiếc là bây giờ có hối hận thế nào đi nữa, thì cũng không cách nào thay đổi được nữa rồi.
- Lão bát, thật không ngờ ngươi lại có bản lĩnh như vậy, nhưng mặc kệ ngươi làm gì đi nữa, chức vị quốc quân của Lưu Vân Quốc này nhất định sẽ là của ta.
Trong mắt của đại vương tử lóe lên một đạo bén nhọn, vẻ mặt hung tợn.
Cùng lúc đó, lục vương tử đã biết rõ kết quả cũng đang vô lực ngồi bệt trong tẩm cung của mình.
Đêm qua Triệu Kính cũng đã hủy hết tất cả chức vụ của gã, ra lệnh cưỡng chế gã cấm túc ba tháng trong hoàng cung, trong vòng ba tháng này, không được rời khỏi hoàng cung nửa bước.
Một số đại thần vốn luôn nịnh bợ gã, sau khi biết được tin này thì cũng xa cách gã.
Tất cả mọi người đều sâu sắc cảm giác ra, bệ hạ đã triệt để thất vọng đối với lục vương tử rồi, đã hoàn toàn từ bỏ gã.
- Diệp Huyền chết tiệt, tất cả những chuyện này đều là do ngươi tạo nên.
Lục vương tử cắn răng gào lên, móng tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay.
Mà lúc này, sợ hãi nhiều nhất cũng chính là Thiên Đỉnh thương hội.
Hôm nay tin tức vừa ra thì toàn bộ cao tầng của Thiên Đỉnh thương hội liền triệt để chấn động.
Ngày hôm qua Diệp Huyền đại náo phòng đấu giá, khiến cho thái độ của bọn họ đối với Diệp Huyền rất không tốt lành gì, chuyện lục vương tử lén bỏ đi theo Diệp Huyền, bọn họ cũng biết rõ, đều chuẩn bị xem Diệp Huyền đẹp mặt ra sao.
Nào ngờ kết quả lại ngoài dự đoán, Diệp Huyền vẫn bình yên vô sự, còn hai tiểu hầu gia xung đột với Diệp Huyền, bao gồm cả hậu trường của bọn họ, thậm chí ngay cả bản thân lục vương tử cũng đều bị bệ hạ trách phạt nặng nề.
Tin tức này vừa ra thì cao tầng của Thiên Đỉnh thương hội liền triệt để ngây người mơ màng, cảm thấy hoảng.
Đặc biệt là khi cao tầng của Thiên Đỉnh thương hội được xưng là đệ nhất thương hội của Lưu Vân Quốc biết được chuyện xảy ra trên yến tịch của bệ hạ tối ngày hôm qua, thì bọn họ lại càng thêm chấn động.
Phó hội trưởng của hồn sư tháp, phó hội trưởng luyện dược sư cung đình, tướng quân La Chiến của kim sư quân đoàn, những người này, có ai mà không phải người vô cùng quan trọng của Lưu Vân Quốc, nhưng những người này, cư nhiên đều liều mình cầu tình cho Diệp Huyền.
Nếu như bọn họ biết được thái độ của phòng đấu giá của mình đối với Diệp Huyền, từ đó chuyên môn nhằm vào Thiên Đỉnh thương hội của bọn họ thì đối với Thiên Đỉnh thương hội mà nói, tuyệt đối sẽ dẫn tới một trận rung chuyển dữ dội.
Trong lúc nhất thời, Thiên Đỉnh thương hội lòng người bàng hoàng, cố gắng nghĩ cách vãn hồi mặt mũi, còn mấy cao tầng của phòng đấu giá thì trực tiếp bị cách chức, gánh chịu trách phạt nặng nề.
Còn người trong cuộc Diệp Huyền lúc này thì vô cùng bình tĩnh.
Đêm hôm qua, sau khi trở về Huyền Linh học viện, hắn cảm tạ mấy người Khô Trần trưởng lão một phen, sau đó trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, đi thẳng tới tu luyện tháp của học viện để bế quan.
Mọi người thật không hiểu nổi, Diệp Huyền vừa mới trải qua một phen sinh tử như vậy, sao lại còn bình tĩnh bế quan nổi như vậy chứ, dù cho thần kinh của hắn có thô hơn nữa thì cũng không tới mức đó chứ?
Bọn họ nào biết đâu rằng, ở trong mắt người khác, Diệp Huyền chịu đủ loại đắng cay, nhưng theo như hắn tự thấy thì căn bản không là gì hết.
Những thứ hắn gặp phải, chỉ có thể coi như là một ngày thăm quan trị an sở và thiết huyết vệ không lấy gì làm vui vẻ mà thôi.
Mà Diệp Huyền đã sớm chuẩn bị tu luyện thần linh đồng thị, từ sau khi lấy được tâm mâu thạch ở phòng đấu giá xong, càng không thể chờ đợi được nữa, toàn tâm vùi đầu vào tu luyện thần linh đồng thị.
Hắn trước tiên tốn năm ngày, điều chỉnh khí tức toàn thân tới một loại tình trạng huyền diệu khó mà giải thích nổi.
Sau đó, hắn lại tốn thêm năm ngày, mài hết tâm mâu thạch đấu giá được ở đấu giá hội của Thiên Đỉnh thương hội, trộn vào bên trong linh dược, cùng với hồn tinh, điều phối ra một loại dược thủy.
Sau khi nhỏ loại dược thủy này vào hai mắt xong, Diệp Huyền nhắm mắt dưỡng thần, toàn lực điều động huyền khí và hồn lực bên trong, dựa theo bí pháp tu luyện thần linh đồng thị, chậm rãi tu luyện.
Thần linh đồng thị, tu luyện là hồn lực, huyền thức cùng với nhãn đồng chi lực, kết hợp ba loại này thành một, tiếp tục lợi dụng các loại tài liệu, khiến cho đồng tử phát sinh quá trình lột xác thần bí nào đó, phóng xuất ra có thể quấy nhiễu huyền thức của võ giả khác cùng với hồn thức của người khác.
Trong suốt cả quá trinh, khó nhất chính là để cho nhãn đồng phát sinh dị biến, sinh ra đồng quang.
Đây là bước đầu tiên, cũng là bước khó nhất, cũng chính là, cho dù thiên phú không đủ, thì dù có lấy đủ tài liệu, có được công pháp, trong một ngàn cái luyện hồn sư cũng khó có được một cái có thể luyện thành.
Nhưng đối với người kiếp trước đã từng tu luyện thần linh đồng thị như Diệp Huyền mà nói thì lại không có gì khó khăn hết.
Hết thảy dựa theo công pháp của thần linh đồng thị chậm rãi tiến hành.
Nửa tháng sau, đôi mắt vốn đang khép chặt của Diệp Huyền đột nhiên tản mát ra một loại thành quang nhàn nhạt.
Chương 369 Chấn động vương thành (2)
Thanh quang này giống như một quang vựng mờ ảo, lưu chuyển trên mí mắt của hắn, nhìn kỹ lại thì giống như một cỗ khí lưu linh hoạt, mờ ảo, vô cùng thần kỳ.
Theo Diệp Huyền tu luyện, cỗ thanh quang này càng ngày càng sáng hơn, dần dần, mí mắt của Diệp Huyền hoàn toàn biến thành một màu xanh.
Thời gian trôi qua.
Một tháng sau, Diệp Huyền đột nhiên mở mắt ra.
Bá!
Đồng tử đen sẫm kia không biết từ khi nào đã biến thành một màu xanh, bên trong đôi mắt màu xanh yêu dị kia giống như có ngàn vạn ngôi sao đang lưu chuyển, một đạo đồng quang yêu dị đột nhiên lan ra.
Ở dưới mục quang của Diệp Huyền, trận văn trên vách tường trong tu luyện tháp này đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng, phẩm chất của mỗi một đạo linh văn đều hiện ra rõ ràng, bất kỳ một chút tỳ vết nào cũng không hề bỏ sót, giống như đồng tử tự động phóng đại những linh văn cực nhỏ kia phóng đại lên vậy.
- Trong quá trình hội chế linh văn của phòng tu luyện này, trận pháp sư kia dừng lại năm lần, lần thứ nhất là để thay đổi linh văn bút, tiến hành điều phối qua ba lượt linh văn dịch, phân biệt ở mười ba chỗ có tì vết rất nhỏ….
Chỉ nhìn qua một cái, Diệp Huyền liền thu hết tất cả linh văn trong phòng tu luyện vào trong mắt, hoàn toàn phân tích ra toàn bộ quá trình luyện chế lúc trước.
- Giai đoạn thứ nhất của thần linh đồng thị rốt cuộc cũng luyện thành rồi.
Diệp Huyền thu hồi mâu quang, một đôi mắt màu xanh yêu dị lặng lẽ khôi phục màu đen, thâm thúy.
Trước khi tu luyện thần linh đồng thị, tuy rằng Diệp Huyền cũng có thể phân tích ra tình huống của linh văn trong phòng tu luyện, nhưng ít ra cũng cần phải quan sát một lúc, nhưng sau khi tu luyện thần linh đồng thị xong, dù chỉ là giai đoạn đầu tiên mà thôi, hắn chỉ cần nhìn một cái liền có thể phân tích ra tất cả.
Đây chính là uy lực cường đại của thần linh đồng thị.
Mà khiến cho Diệp Huyền kinh hỉ chính là, trong hơn một tháng tu luyện này, huyền khí trong đạo thiên mạch thứ mười của hắn cư nhiên bất tri bất giác liền tràn đầy một nửa rồi.
Thu hoạch này đúng là bất ngờ.
Đối với Diệp Huyền mà nói, chỉ cần huyền khí bên trong đạo thiên mạch thứ mười này đạt tới đỉnh phong thì hắn liền có thể trùng kích địa võ sư tam giai, tới lúc đó, chắc chắn sẽ trở thành địa võ sư trẻ tuổi nhất của Lưu Vân Quốc.
Hô!
Thở phào một hơi, Diệp Huyền đứng lên.
Bế quan lâu như vậy, cũng nên đi ra ngoài một chút.
Nhưng mà, hắn vừa đứng dậy, bên trong cảm tri của hồn thức đột nhiên sinh ra một tia dị động.
Nơi phát ra tia dị động này, chính là trong trữ vật giới chỉ trên ngón tay của hắn, bên trong dường như có thứ gì đó đang cử động.
Trong lòng Diệp Huyền giật mình, lực chú ý vội vàng thẩm thấu vào bên trữ vật giới chỉ.
Bên trong trữ vật giới chỉ của hắn, tất cả đều là một ít tài liệu và nguyên thạch mà hắn tìm được, căn bản không có vật còn sống nào, tại sao lại có thứ gì đó cử động được chứ?
Huống hồ gì, trữ vật giới chỉ cũng không phải túi sủng vật, nếu như có vật sống ở trong đó, không tới ba khắc thì tuyệt đối là tắt thở mà chết.
Huyền thức tiến vào bên trong không gian giới chỉ, Diệp Huyền phát hiện một đống hồn tinh có chút rung động, một khối hồn tinh lớn cỡ một nắm tay cư nhiên bị cắn mất một nửa rồi.
Thứ gây nên là một sinh vật có hình dạng như một con chồn tím, toàn thân lông xù, hình như là mới sinh ra, chỉ lớn cỡ một lòng bàn tay, có một đôi mắt như bảo thạch màu tím, quay tròn linh hoạt.
Con chồn tím nho nhỏ này, xếp bằng trong một đống hồn tinh, một tay cầm lấy một khối hồn tinh to sắp xỉ nó, răng nhỏ nhẹ nhàng cắn một cái, hồn tinh lập tức bị cắn xuống một khối, bị nó nhai rôm rốp nuốt vào trong bụng.
Vẻ mặt giống như vô cùng hưởng thụ.
Con chồn tím nhỏ kia hình như đã nhận ra sự tồn tại của Diệp Huyền, động tác gặm cắn hồn tinh bị khựng lại.
Diệp Huyền đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó chợt phát hiện đống hồn tinh kia cư nhiên thiếu mất hơn mười viên.
Không chỉ như vậy, một ít linh dược hắn mua được ở phòng đấu giá mấy ngày trước cũng bị ăn hết rất nhiều, cơ bản còn sót lại không bao nhiêu.
Thậm chí ngay cả bình sứ đựng đan dược hắn để trong trữ vật giới chỉ cũng bị nó mở ra, trên mỗi viên đều có dấu răng, dấu cắn, dấu nhai, các loại đan dược bị gặm nham nhở vương vãi khắp nơi.
- Tặc chồn tới từ nơi nào, cư nhiên dám ăn nhiều linh dược của ta như vậy.
Diệp Huyền giận tím mặt.
Những linh tài quý hiếm này, đều là do Diệp Huyền tìm được từ khắp nơi, bây giờ thoáng cái cư nhiên liền bị thiếu đi phân nửa, cho dù luôn luôn lãnh tĩnh như Diệp Huyền thì cũng nhịn không được mà tức giận.
Rốp rốp! Rốp rốp!
Con chồn tím kia lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, lại cầm một khối huyền thạch hạ phẩm lên, gặm nhai ra chiều hưởng thụ lắm,
Những huyền thạch hạ phẩm này đều là Diệp Huyền lấy được từ chỗ bát vương tử, tổng cộng có một trăm hai mươi viên, trong mấy ngày hắn bế quan này, bất tri bất giác cư nhiên đã bị ăn hơn một nửa rồi.
Diệp Huyền thật sự vô cùng tức giận mà.
Bất quá dù sao hắn cũng thấy quen rồi, tuy rằng tức giận, chỉ là trong nháy mắt, rất nhanh liền cảm thấy không đúng.
- Không đúng, tiểu tử điêu này rốt cuộc là từ chỗ nào tới? Ta rõ ràng chưa từng nuôi qua con sủng vật nào như vậy, huống hồ gì, con chồn này tiến vào trong trữ vật giới chỉ của ta bằng cách nào chứ, hơn nữa còn có thể ở trong đó mà không chết?
Trong lòng Diệp Huyền cảm thấy nghi hoặc, đột nhiên, thần sắc của hắn ngây ra, giống như nghĩ tới điều gì.
Ánh mắt liếc nhìn về một góc của trữ vật giới chỉ, nơi vốn đặt tảng đá thần khí kia, nay chỉ còn lại một ít vỏ đá bị nứt vỡ.
- Chẳng lẽ tiểu tử điêu này thật sự đúng là chui ra từ trong tảng đá thần bí kia hay sao?
Diệp Huyền trợn mắt há hốc mồm, kiếp trước hắn thân là hồn hoàng bát phẩm, nhưng chưa từng nghe nói qua chuyện có loại yêu thú hoặc là huyền thú dạng chồn nào chui ra từ trong đá hết.
Chẳng lẽ thứ mình đấu giá thắng được ở phòng đấu giá cũng không phải tài liệu thần bí gì, mà là một quả trứng sủng vật hay sao?
Bất quá, cho dù là trứng sủng vật đi nữa, Diệp Huyền cũng chưa từng gặp qua trứng sủng vật nào có hình dạng như tảng đá thế này bao giờ.
Càng không thể tin nổi chính là tiểu tử điêu này vừa mới ra đời liền có được trí tuệ siêu phàm, vẻ mặt rất linh hoạt, hoàn toàn giống như một lão hồ ly.
Chương 370 Con chồn tím
Đang nghĩ tới đây, tiểu tử điêu kia đã ăn sạch sẽ khối huyền thạch hạ phẩm, vỗ vỗ bụng, có vẻ vẫn còn thèm thuồng lắm.
Viên huyền thạch có kích thước to gần bằng nó, bị nó ăn vào trong bụng, cư nhiên không hề căng phình lên, bụng nhỏ chỉ nhô lên có một chút mà thôi.
- Con chồn này thật thần kỳ.
Diệp Huyền âm thầm tặc lưỡi.
Hắn tận mắt nhìn thấy tiểu tử điêu này nuốt nửa khối hồn tinh và nguyên một viên huyền thạch vào trong bụng, chưa nói tới kích thước to hay nhỏ, chỉ riêng hồn lực ẩn chứa bên trong hồn tinh cùng với huyền khí ẩn chứa bên trong huyền thạch thôi, cũng không phải yêu thú và huyền thú bình thường có thể tiêu hóa nổi, chỉ là hai thứ này tiến vào trong bụng của tiểu tử điêu này xong thì tên nhóc này cư nhiên không bị gì hết, chỉ ợ một cái mà thôi.
Diệp Huyền thoáng cái liền cảm thấy vô cùng tò mò.
Thiểm điện điêu? Lôi quang điêu? Thiên yêu điêu hay là độn không điêu?
Diệp Huyền cố gắng moi hết những tư liệu của yêu thú và huyền thú có liên quan tới chồn ra, không có loại nào phù hợp với tiểu tử điêu này hết.
- Mặc kệ, trước tiên bắt nó lại rồi lại nói.
Diệp Huyền biết rõ, nếu như tiếp tục để cho tiểu tử điêu này tiếp tục phá hoại nữa thì đồ trong trữ vật giới chỉ của hắn sẽ triệt để bị hủy hết.
Ý niệm vừa động, tiểu tử điêu kia trong nháy mắt liền xuất hiện trước người của Diệp Huyền.
Phát hiện mình bị kéo ra khỏi trữ vật giới chỉ, trên mặt của tiểu tử điêu kia lập tức lộ ra vẻ tức giận.
Bá!
Chỉ thấy nó khẽ vươn tay, trong móng vuốt be bé đột nhiên xuất hiện nửa khối hồn tinh, chính là khối hồn tinh lúc nãy bị nó gặm một nửa.
Đây cũng được sao!
Nhìn thấy bên trong trữ vật giới chỉ biến mất nửa khối hồn tinh, Diệp Huyền không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Lấy được đồ rồi, trong mắt của tiểu tử điêu kia xuất hiện một tia giảo hoạt, xoẹt một tiếng, thân thể hóa thành một đạo lôi quang, muốn chạy thoát khỏi Diệp Huyền.
- Muốn chạy sao?
Ánh mắt của Diệp Huyền ngưng tụ, tốc độ của tiểu tử điêu này vô cùng nhanh, lấy tu vi võ sư tam trọng của hắn cư nhiên còn chưa chắc ngăn được nó.
Chỉ là ở bên trong phòng tu luyện bị phong bế này, Diệp Huyền cũng không sợ, tay phải đột nhiên ném ra một khối trận bàn.
Oong!
Trận bàn khởi động, một cỗ ba động vô hình lập tức bao phủ tiểu tử điêu này, đây đúng là thập phương thủ hồn trận.
Thập phương thủ hồn trận này chính là trận pháp viễn cổ lúc trước Diệp Huyền thay Khô Trần trưởng lão nghiên cứu ra, có thể đề thăng hồn lực của luyện hồn sư, đồng thời cũng có tác dụng đặc thù đối với bắt huyền thú.
Bên trong thập phương thủ hồn trận này, một cỗ ba động vô hình liền tạo nên một cái lưới lớn, bao vây tiểu tử điêu này vào trong, mặc cho nó có giãy giụa như thế nào, cũng không thể thoát được.
- Lần này để xem ngươi chạy kiểu gì.
Diệp Huyền mỉm cười, nhưng nháy mắt, vẻ mặt của hắn khựng lại.
Chỉ thấy tiểu tử điêu kia lộ ra ánh mắt khinh thường, giống như muốn nói: chỉ với thứ này mà cũng muốn vây khốn ta à? Sau đó thân hình của nó ba một cái lóe lên, đánh ra như điện hồ, thoáng cái liền xuất hiện ở bên ngoài thập phương thủ hồn trận.
- Năng lực thật đặc biệt, lợi dụng nguyên lý hồ xạ điện quang, lại còn ẩn chứa một tia không gian ba động, điều này sao có thể….
Diệp Huyền vô cùng khiếp sợ, nếu như không phải đã tu luyện thành công giai đoạn thứ nhất của thần linh đồng thị thì hắn thậm chí còn không thể nhìn ra tiểu tử điêu này chạy thoát kiểu gì.
Chỉ là, một con huyền thú vừa mới ra đời làm sao có thể khống chế không gian được chứ?
Ở trong võ giả nhân loại, đây là lĩnh vực mà ít nhất cũng phải là võ vương thất giai trở lên mới có thể thử chạm tới.
Chit chit!
Sau khi chạy ra khỏi thập phương thủ hồn trận, tiểu tử điêu này cầm lấy hồn tinh, đôi mắt như bảo thạch tím quay tròn, nhìn Diệp Huyền đầy vẻ khinh bỉ.
Hắn cư nhiên bị một con chồn cười nhạo.
- Cho là ta không bắt được ngươi hay sao?
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, hắn cũng đã nhìn ra tiểu tử điêu này có trí tuệ phi phàm, một đôi đồng tử đột nhiên biến thành màu xanh.
Thần linh đồng thị.
Mâu quang vô hình tản ra, bao phủ tiểu tử điêu kia.
Tất cả mọi cử động của tiểu tử điêu kia ở trong quan sát của Diệp Huyền, đều trở nên vô cùng chậm chạp.
Bá!
Giơ tay phải ra, Diệp Huyền chộp về phía tiểu tử điêu kia, động tác của hắn nhìn như bình thường, nhưng thực tế ẩn chứa võ đạo chí ý của kiếp trước, phong tỏa khắp bốn phương tám hướng, khiến tiểu tử điêu này cũng không thể tránh được.
Tiểu tử điêu dường như cũng đã nhận ra nguy hiểm, thân hình lóe lên một cái, muốn trốn đi lần nữa.
- Muốn chạy à, ngươi chạy thoát sao?
- Vô tướng hồn quyết —— phong!
Diệp Huyền mạnh mẽ thôi động hồn ấn trong đầu, hồn lực tam phẩm của hắn đột nhiên lan ra, tạo thành một không gian hồn lực giam cầm xung quanh tiểu tử điêu kia, không gian giam cầm này so với thập phương thủ hồn trận thì nghiêm mật hơn rất nhiều, căn bản không có một khe hở để đào thoát.
Chit chit!
Tròng mắt màu tím như bảo thạch của tiểu tử điêu này nháy mắt liền trở nên ngưng trọng, giống như biết rõ rất lợi hại, ba một tiếng, đột nhiên hóa thành một đạo lôi quang, không lùi mà còn tiến tới, hung hăng vọt tới cánh tay phải của Diệp Huyền.
Bùm!
Xèo xèo…
Từng đạo điện hồ lập lòe, Diệp Huyền cảm giác tay phải của mình truyền tới từng trận tê dại, một cỗ điện lưu đánh tới, cả người bịch bịch bịch lùi lại, lòng bàn tay phải xuất hiện một vết cháy đen, mất đi tri giác.
Tiểu tử điêu kia rơi xuống đất, nhe răng trợn mắt, một bộ chế giễu.
Diệp Huyền trợn mắt há hốc mồm.
Lực trùng kích thật mạnh, nếu như không phải hắn tu luyện cửu chuyển thánh thể, cường độ thân thể vượt xa võ giả bình thường, đổi lại là bất kỳ võ sư tam trọng nào khác, chỉ sợ là đều phải trọng thương hoặc mất mạng dưới một kích này.
- Tên nhóc này rốt cuộc có lai lịch thế nào đây, vừa mới sinh ra không bao lâu đã có chiến lực như vậy rồi, thế này có khoa trương quá hay không?
Vứt bỏ lòng khinh thường, hai con ngươi của Diệp Huyền lưu chuyển thanh quang, lại trảo về phía tiểu tử điêu kia.
Đùng đùng!
Tiểu tử điêu kia hóa thành một đạo điện quang, lần này liền bắn về phía đầu của Diệp Huyền.
- Tiểu gia hỏa này đúng là hạ thủ độc ác.
Sắc mặt Diệp Huyền không thay đổi, đại địa võ hồn nhị tinh đột nhiên phóng thích ra, một cỗ quang vựng màu vàng mờ mịt nhanh chóng bao phủ toàn thân thể của hắn, khiến cho phòng ngự của hắn nháy mắt tăng lên rất nhiều.