Mục lục
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 436 Cổ trận quỷ dị (1)

Sau khi tăng hồn lực lên tứ phẩm, Diệp Huyền không hề dừng lại, hắn lấy lục sắc hoa lấy được từ chỗ bệ hạ ra tiếp tục tu luyện.

Linh dược lục giai lục sắc hoa là tài liệu luyện thể cực kì nghịch thiên, Diệp Huyền muốn nhân cơ hội đột phá này, thăng cấp cửu chuyển thánh thể của mình từ nhất chuyển lên đến nhị chuyển.

Dưới sự điều chế của Diệp Huyền, sáu đóa linh hoa màu sắc khác nhau nhanh chóng biến thành một lọ linh dược rực rỡ, một mùi hương thơm ngát không ngừng tỏa ra từ bình thuốc ấy. Diệp Huyền uống xuống một ngụm, chỉ thoáng sau, một luồng nóng ấm như dung nham cháy bỏng nhanh chóng lan tỏa khắp lục phủ ngũ tạng của hắn.

Thân thể Diệp Huyền như có ngọn lửa nóng rực vừa bốc cháy lên, đau đớn mãnh liệt truyền tới, từ những lỗ chân lông toàn thân hắn chảy ra từng đường máu tươi.

Diệp Huyền gặp phải tình huống ấy nhưng không hề sợ hãi, nhắm mắt dưỡng thần, toàn thân chìm vào quá trình tu luyện cửu chuyển thánh thể.

Thời gian từng giọt trôi qua không biết đã mấy ngày, trong thân thể Diệp Huyền đột nhiên truyền ra tiếng xương cốt lạo xạo liên tiếp, tiếng động như ai rang đậu tương vậy.

Tiếng vang ấy không ngừng tăng lên, cuối cùng giống hệt như sấm rền không ngừng vọng ra từ thân thể Diệp Huyền rồi dần dần yếu đi. Một lớp dịch xú uế đen đúa toát ra ngoài da thịt hắn tỏa mùi hôi tanh, đây chính là tạp chất bị trừ ra bên ngoài sau khi cửu chuyển thánh thể tu luyện với lục sắc hoa tinh chế.

Đồng thời huyền hải của Diệp Huyền mở rộng hình thành một luồng khí xoáy, cuối cùng quy về tĩnh lặng.

Diệp Huyền mở to hai mắt, ánh mắt lộ vẻ vui mừng.

Hắn không hề dự kiến được khi cửu chuyển thánh thể đột phá đến nhị chuyển thì tu vi võ đạo cũng từ địa võ sư nhị trọng bước sang tam trọng, nước chảy thành sông, chẳng hề gặp trở ngại gì.

Khi Diệp Huyền ra khỏi phòng tu luyện thì cảnh tượng trong toàn bộ phủ thành chủ đã trở nên khí thế ngút trời. Phủ thành chủ của Ngụy gia trước kia sau một hồi đại chiến đã bị tàn phá tổn hại không ít, Diệp Phách Thiên lão gia tử quyết định đập hết đi xây lại, dựng lên một tòa Diệp Vương phủ mới toanh.

Đương nhiên, nơi có mắt trận của Mê Không Trận lục giai sớm bị Diệp Huyền tìm ra, không thể có mảy may dị động gì nữa.

Gia tộc của Diệp Vương mới lên có thể dùng Mê Không Trận này làm cơ sở để tiến hành kiến thiết....

Theo tính toán của Diệp Huyền thì hắn chuẩn bị lấy Mê Không Trận làm nền móng để xây dựng một phủ đệ mới, đến lúc đó toàn bộ Diệp gia sẽ nằm trọn trong vòng bảo vệ của Mê Không Trận.

Mê Không Trận lục giai này thuộc cùng một mạch với mê trận và khốn trận từ thượng cổ, cường đại vô cùng, không biết năm đó là ai đã lập nên, chỉ cần có trận pháp này ở đây thì có thể bảo vệ Diệp gia trong cơn nguy khốn.

Lần này cũng là Ngụy gia xui xẻo gặp phải đại sư trận pháp như Diệp Huyền nên mới bị công phá dễ dàng như thế, bằng không cho dù Lý Dật Phong có suất lĩnh mười vạn binh lính kim sư quân đoàn đến đây chỉ sợ cũng khó mà phá được Mê Không Trận để bắt sống đám người Ngụy Hoành.

Diệp Huyền vẫn lo lắng Ảnh Sát Môn sẽ gây bất lợi với Diệp gia, có Mê Không Trận này thì hết thảy đều dễ xử lý, chỉ cần không có võ tôn lục giai đến thì muốn phá vỡ trận pháp lục cấp căn bản là không thể.

Cho nên vừa ra khỏi phủ, Diệp Huyền đã tập trung lực chú ý vào Mê Không Trận này.

Diệp Huyền cẩn thận quan sát, rồi lập tức bị cách thiết trí của Mê Không Trận hấp dẫn.

Mê Không Trận này là trận pháp lục cấp cao cấp, thuộc về trận pháp thượng cổ, nhưng lại có khác biệt rất lớn với các trường phái thượng cổ trận pháp mà Diệp Huyền biết đến trước đó, giống như cả thiên địa đều kết hợp lại với nhau vậy. Trận pháp này ẩn trong hư không, cực kì bí ẩn, nếu không trải qua thời gian quá lâu dẫn đến để lộ một vài trận cơ, thì bằng tu vi luyện hồn sư tứ phẩm của Lữ Hạo căn bản chẳng thể nào phát hiện ra được.

- Thủ pháp bố trận thật độc đáo.

Sau khi quan sát toàn bộ Mê Không Trận một lần, Diệp Huyền nhịn không được âm thầm thốt lên tán thưởng, người thiết kế Mê Không Trận này năm đó có tạo nghệ về mặt trận pháp cực kì nghịch thiên, chẳng hề kém Diệp Huyền kiếp trước, nhìn từ cách xử lý trận văn và trận cơ thì có thể thấy được, sự hiểu biết của người này với trận pháp đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực rồi.

Nhưng điều làm Diệp Huyền nghi hoặc là, với ánh mắt hắn đương nhiên có thể nhìn ra trận pháp này đã được lập ra cách đây ít nhất mấy ngàn năm lịch sử, trận pháp bình thường đều dùng huyền thạch làm năng nguyên, trong tình huống không khởi động thì trải qua mấy mươi một trăm năm sẽ hao hết năng nguyên mà trở thành phế trận.

Ấy vậy mà Mê Không Trận này rõ ràng đã tồn tại trên mấy ngàn năm, vốn Diệp Huyền tưởng đám người Lữ Hạo thêm vào năng nguyên mới nhưng nay nhìn thì phát hiện ra không phải thế, trong lòng hắn lập tức nổi lên hồ nghi. Hắn đi qua đi lại, cẩn thận xem xét kĩ từng bộ phận, từng trận văn của trận này, tứ phẩm hồn thức vừa đột phá thẩm thấu đến các trận cơ, cảm ngộ hết thảy trong đó.

- Ồ.

Sau mấy canh giờ quan sát, Diệp Huyền đột nhiên kinh nghi thốt lên, hắn nhướn mày, trong mắt lóe ra một đạo ánh sáng sắc bén.

Thật đúng là một trận pháp cổ quái, Diệp Huyền ngạc nhiên tán thưởng, cuối cùng hắn cũng nhìn ra năng nguyên mà Mê Không Trận này sử dụng là gì rồi. Đó không phải là huyền thạch bình thường, mấy khối huyền thạch vụn vỡ bên ngoài trận cơ chỉ là thủ thuật dùng để che mắt mà thôi, nơi phát ra năng lượng chân chính của nó đến từ dưới đáy, mấy đạo trận văn bên trong Mê Không Trận tiềm tàng nối thông với nơi sâu trong lòng đất, từ đó hấp thu những dao động năng nguyên chưa rõ không ngừng truyền lên.

Rốt cuộc dưới lòng phủ đệ này ẩn giấu cái gì mà có thể cung cấp năng lượng cuồn cuộn không ngừng cho trận pháp như thế? Diệp Huyền thất kinh trong lòng, nếu không phải kiếp trước hắn là một trận pháp đế sư cửu cấp, mà đổi lại để cho một tông sư trận pháp bình thường tới đây, thì căn bản cũng không nhìn ra điểm này.

Diệp Huyền hơi chút do dự, đồng thời cảm giác không ổn cũng dâng lên trong lòng hắn. Mê Không Trận này quá mức cổ quái, không giống trận pháp thượng cổ bình thường, vạn nhất dưới đáy đất tiềm tàng mối nguy hiểm gì, mà Diệp gia nhà họ lại xây dựng ngay trên nó, một khi nó bị kinh động thì Diệp gia gặp nguy là cái chắc.

Nhưng cứ thế mà từ bỏ Mê Không Trận này thì Diệp Huyền lại không cam lòng, chung quy với tu vi của hắn bây giờ nhiều nhất cũng chỉ có thể bố trí một vài trận pháp ngũ cấp mà thôi. Còn là loại yếu kém trong trận pháp ngũ cấp ấy chứ.&
Chương 437 Cổ trận quỷ dị (2)

Một khi Ảnh Sát Môn chĩa mũi nhọn vào Diệp gia, trận pháp ngũ cấp chẳng thể ngăn cản tập kích của đối phương được.

Sau khi tự hỏi hồi lâu, cuối cùng Diệp Huyền quyết định tiếp tục xây phủ đệ trên nền trụ cột là Mê Không Trận.

Mê Không Trận thượng cổ này bố trí ở đây đã mấy nghìn năm, nếu trong mấy nghìn năm này đều an ổn vô sự thì chỉ cần cẩn thận một chút, chắc sẽ không trùng hợp xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn. Hơn nữa thứ được che giấu dưới đáy Mê Không Trận chưa chắc đã là cái gì nguy hiểm.

Quan trọng nhất là, Diệp Huyền lợi dụng Mê Không Trận này để bảo vệ Diệp gia chỉ là kế sách ứng phó tạm thời, qua hai năm nữa thực lực của hắn khôi phục thêm một ít rồi, ắt hẳn sẽ biết bên dưới Thiên Húc hành tỉnh cất giấu cái gì, đến khi đó nếu có nguy hiểm thật thì chuyển dời Diệp gia đi cũng chưa muộn.

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền hạ ngay quyết định.

Với tu vi hiện tại của hắn còn chưa đủ để một mình bố trí một trận pháp lục cấp, mà ngoài hắn ra thì Diệp gia cũng chẳng còn trận pháp sư nào làm nên trò trống, để tộc nhân của mình nắm giữ được Mê Không Trận, Diệp Huyền nhất định phải tiến hành thay đổi một số thứ trên trụ cột Mê Không Trận vốn có.

Diệp Huyền không tùy tiện động thủ mà cẩn thận quan sát hồi lâu, sau đó mới vạch kế hoạch trong lòng.

Một vài tài liệu Diệp Huyền yêu cầu nhanh chóng được vận chuyển tới.

Mê Không Trận vô cùng độc đáo và cường đại, vượt qua cả năng lực bố trí của Diệp Huyền hiện tại, còn chưa kể đến trận pháp viễn cổ cực kì đặc thù. Song trận pháp học trải qua nhiều năm phát triển như thế, dù vô số trường phái trận pháp thượng cổ đã thất lạc trong sông dài lịch sử nhưng thuật học về trận pháp vẫn đang không ngừng tinh giản và lão luyện hơn. Với Diệp Huyền mà nói, thay đổi vài đường cơ bản trong trận chẳng phải là chuyện đặc biệt khó khăn gì.

Cho dù là thế, Diệp Huyền cũng mất hơn nửa tháng ròng rã mới có thể hoàn thành triệt để việc cải tạo Mê Không Trận.

Trong thời gian nửa tháng ấy, với sự trợ giúp của mười vạn đại quân mà Lý Dật Phong mang đến, phủ đệ Diệp gia cũng xây dựng xong xuôi, một tòa kiến trúc vô cùng xa hoa rộng mênh mông bát ngát cuối cùng cũng hiển hiện trước mắt mọi người.

- Gia gia, phụ thân, bá bá, nơi đây chính là trung tâm khống chế của Mê Không Trận, thật ra nó có thể di động đấy. Mọi người xem, thứ thực sự quan trọng nhất ở đây là quả khống chế cầu này, khống chế cầu là do con luyện chế bằng thủ pháp đặc thù, chỉ có huyền lực hình thành từ việc tu luyện công pháp Vô Song Địa Diệt Công mới có thể luyện chế khống chế. Con còn đưa phương pháp khống chế Mê Không Trận vào bên trong đó, chỉ cần mọi người dùng huyền thức thẩm thấu vào là biết được phương pháp khống chế Mê Không Trận ngay thôi.

- Vậy sao?

Nghe Diệp Huyền nói vậy, lão gia tử nhất thời vui vẻ hẳn lên, ông đặt tay phải lên thủy tinh cầu, huyền thức khống chế huyền lực tiến vào trong đó, chỉ một chớp mắt sau, từng đường từng góc của cả tòa phủ đệ đã hiển hiện rõ ràng trong tâm chí ông, đồng thời trên mặt kính trước mặt cũng hiện ra con đường lui tới của rất nhiều tộc nhân trong tòa phủ này.

Lão gia tử học tập đơn giản một chút thì đã nắm vững phương pháp khống chế, ông vừa động tâm niệm thì cả Diệp Vương phủ đệ đã biến mất không rõ tung tích chỉ trong nháy mắt, người bị vây hãm trong phủ đệ lập tức thấy như mình rơi vào một mảnh sương mù mịt mờ, không cảm giác nổi bốn phía, thậm chí còn hoàn toàn mất đi liên hệ với đồng bạn của mình.

Một màn bất thình lình diễn ra như thế làm cho rất nhiều người hầu kẻ hạ và tộc nhân Diệp gia hoảng hốt lên, chỉ có đám người Âu Dương Tiêu Sơn vốn biết mấy ngày nay Diệp Huyền làm gì là bình tĩnh lại được sau phút cả kinh ban đầu.

Lão gia tử lại động tâm niệm thêm lần nữa, sương mù đầy trời biến mất, Diệp Vương phủ đệ lại hiện ra trước mắt mọi người.

- Gia gia, người vừa thi triển hiệu quả mê trận của Mê Không Trận, trừ cái này ra, chỉ cần người muốn thì còn có thể vây khốn địch nhân ở bất cứ khu vực nào của đại trận, sau đó lệnh cho tộc nhân đánh tan từng bộ phận của chúng. Không chỉ như thế, Mê Không Trận cải tiến xong còn có hiệu quả công kích nhất định, có thể dễ dàng tiêu diệt cường giả như thiên võ sư tứ giai, song đối với võ tông trên ngũ giai thì hiệu quả không tốt được như thế, chỉ có thể làm cho họ luống cuống tay chân một chút mà thôi.

Diệp Huyền giải thích chi tiết.

- Ha ha, tốt lắm, có đại trận này ở đây, Diệp gia ta quả thực đúng là đã có một lớp phòng thủ kiên cố rồi.

Sau khi ba người Diệp Phách Thiên lão gia tử lý giải hết công hiệu của Mê Không Trận, thì cả đám người đều trợn tròn mắt há hốc mồm, mừng rỡ như mở cờ trong bụng, theo như những gì Diệp Huyền nói thì chỉ cần có đại trận này, ngũ giai võ tông căn bản là chỉ có vào mà không có ra, cho dù là lục giai võ tôn đi vào bị vây khốn ở trong đó, không mất mười ngày nửa tháng loay hoay vất vả thì cũng không phá được trận mà bước ra ngoài.

Diệp Phách Thiên lão gia tử lập tức hạ mệnh lệnh xuống, sai người đem cất khống chế cầu vào nơi sâu nhất trong nội viện Diệp gia, hơn nữa còn phải canh giữ nghiêm ngặt, không cho bất luận kẻ nào tới gần.

Diệp gia phủ đệ phân ra nội viện và ngoại viện, ngoại viện là nơi người hầu tạp dịch ở, nội viện là nơi ở của tộc nhân trực hệ Diệp gia, mà nơi sâu nhất ở đây chính là trung tâm cấm địa. Nơi này chỉ có ba người Diệp Phách Thiên lão gia tử, phụ thân của Diệp Huyền Diệp Triển Vân và gia chủ Diệp Triển Hùng là có thể đi vào, trừ họ ra, bất luận là ai trong Diệp gia cũng không được bước vào nửa bước.

Ở nhà thêm một thời gian, mắt thấy thời gian cách Phù Quang Đại Hội chẳng còn lại bao nhiêu, bấy giờ Diệp Huyền mới khởi hành rời khỏi gia tộc, đi đến vương thành.

Đến vương thành, đám người Khô Trần đã sớm chờ lâu đến mỏi cả mắt, nhìn thấy Diệp Huyền trở lại, bấy giờ cả đám mới thở phào một hơi nhẹ nhõm:

- Diệp Huyền tiểu hữu, ngươi làm lão hủ này đợi lâu quá, ngươi mà còn không về thì lão hủ ta sắp phải đến Thiên Húc hành tỉnh tìm ngươi luôn rồi.

Tuy từ nay đến Phù Quang Đại Hội còn đến hơn một tháng thời gian nhưng Lưu Vân Quốc cách nơi tổ chức đại hội cả tháng đi đường dài dằng dặc, nếu không khởi hành ngay lập tức chỉ sợ là sắp muộn mất rồi.

Sau khi Diệp Huyền tới, đội ngũ tham gia thi đấu của Lưu Vân Quốc lập tức khởi hành.
Chương 438 Hà Từ Đình (1)

Sáng sớm hôm sau, Diệp Huyền đã sớm tới Hồn Sư Tháp ở vương thành, giờ này khắc này, trong đại sảnh Hồn Sư Tháp đã có không ít luyện hồn sư tụ tập.

- Vị này chính là Diệp Huyền đại sư đã chữa khỏi bệnh cho bệ hạ trong truyền thuyết sao?

- Là hắn sao? Sao mà hắn còn trẻ thế?

- Sao mà không trẻ cho được? Nghe nói năm nay Diệp Huyền đại sư mới có mười sáu tuổi thôi, sau khi gia nhập Huyền Linh học viện một năm, hắn đã tốt nghiệp với tu vi võ sư tam trọng nhị giai rồi, không biết bây giờ đã đột phá địa võ sư chưa?

- Mười sáu tuổi mà đã là võ sư tam giai? Hẳn là không có đâu đúng không, Lưu Vân Quốc chúng ta cả trăm năm nay chưa xuất hiện thiên tài nào như thế đâu.

- Nghe nói vì hắn mà cả vương thành này chấn động đến trời long đất lở, mấy vị hầu gia đầu thân chia lìa, thậm chí còn liên lụy đến vài vị vương tử nữa đấy.

- Suỵt, ngươi không muốn sống nữa hay sao, mấy lời thế này mà cũng dám nói ra ư? Tuy rằng chúng ta là luyện hồn sư địa vị cao quý, thế nhưng không nên can thiệp vào việc trong vương tộc thì vẫn là tốt hơn cả.

Sau khi nhìn thấy Diệp Huyền thì toàn bộ đại sảnh của Hồn Sư Tháp mau chóng nổi lên rất nhiều âm thanh bàn luận ồn ào, không ít các luyện hồn sư không ngừng đánh giá quan sát Diệp Huyền, trong ánh mắt lộ ra thần sắc bất ngờ, kinh ngạc.

Thế nhưng có một vài luyện hồn sư lại nhìn Diệp Huyền với vẻ mặt tràn đầy bất mãn.

Trong đó có một thanh niên luyện hồn sư mặc trường bào lam sắc, người này hừ lạnh một tiếng mà nói:

- Nghe nói vì chờ đợi hắn, mà cả một đoàn luyện hồn sư đông đảo chúng ta phải ở đây uổng phí cả hơn nửa tháng trời kia đấy, bằng không chúng ta đã xuất phát lên đường từ lâu rồi, người này đúng là cao giá quá.

- Ta đã xem qua sơ lược lí lịch của hắn ở Hồn Sư Tháp, lúc đăng kí chẳng qua chỉ là một nhất phẩm luyện hồn sư, hơn nữa mới đăng kí từ một năm về trước, thế mà lại được gia nhập, trở thành một trong ngũ đại tuyển thủ tổ thiên tài của Lưu Vân Quốc chúng ta, chẳng biết là có thực lực thật sự hay là đi cửa sau luồn vào.

Một thanh niên khác cũng cười lạnh nói với giọng điệu chua ngoa mỉa mai.

- Ha ha, có khi đúng là như lời ngươi nói thật đấy, nghe đồn mối quan hệ của người này với Khô Trần phó hội trưởng vô cùng tốt mà, ai biết được thế nào đâu.

Không ít người âm thầm bàn tán xì xầm, ánh mắt nhìn Diệp Huyền cực kì bất hảo. Những luyện hồn sư này đều trên dưới hai mươi tuổi, nhìn Diệp Huyền có thực lực mới lên nhất phẩm luyện hồn sư không được bao lâu, mà đã trở thành một trong ngũ đại tuyển thủ tổ thiên tài, trong lòng họ đều cực kì không vui.

Trong số họ có rất nhiều người từ hai ba năm, thậm chí là năm sáu năm trước đã trở thành nhất phẩm luyện hồn sư, nay đều đã ở kì đỉnh phong của nhất phẩm luyện hồn sư rồi. Bọn họ cũng ôm ít nhiều hi vọng với việc được gia nhập vào tổ thiên tài, ai biết khi danh sách phát xuống, tất cả họ đều bị loại ra. Những thiên tài nhị phẩm kia có được vị trí thì họ còn lý giải được, song Diệp Huyền là người mới lên nhất phẩm luyện hồn sư được có một năm, thế mà cũng được vào danh sách, đương nhiên là khiến họ khó chịu lắm rồi.

Tất nhiên họ cũng chỉ dám âm thầm bàn tán mà thôi, nếu bắt họ thực sự đi kháng nghị với các vị cao tầng trong Hồn Sư Tháp thì còn lâu bọn họ mới dám làm.

Diệp Huyền nghe thấy hết những âm thanh xôn xao đó, thế nhưng hắn chỉ lạnh nhạt mỉm cười, căn bản chẳng hề quan tâm đến.

Kẻ không làm người khác ghen tị đố kị thì chỉ là người có tài cán tầm thường mà thôi, với hết thảy những lời nói sau lưng kia, Diệp Huyền chẳng cố ý giải thích cái gì, cũng không đáng phải giải thích gì cả.

- Diệp Huyền, ngươi đến muộn thật đấy.

Một giọng nói êm tai dễ nghe chợt vang lên bên tai Diệp Huyền, Diệp Huyền kinh ngạc quay đầu lại nhìn xem, thì thấy Vân Ngạo Tuyết lão sư cười tươi roi rói đi tới.

- Vân lão sư người...

Nhìn thấy nét ngạc nhiên trong mắt Diệp Huyền, Vân Ngạo Tuyết lại thản nhiên cười tươi, lúm đồng tiền rung động lòng người như hoa mai nở rộ giữa ngày đông tháng giá, kiều diễm đến lóa mắt, nàng khẽ cười bảo:

- Xem ra lần này đây chúng ta lại phải đồng hành cùng nhau rồi.

Sau phút giật mình ban đầu, Diệp Huyền đã bình tĩnh lại, hắn cười nhẹ nói:

- Thì ra Vân Ngạo Tuyết lão sư người đã đột phá nhị phẩm luyện hồn sư, ta phải chúc mừng Vân Ngạo Tuyết lão sư trước cái đã mới được.

- Làm sao mà ngươi biết được?

Lúc này đây, lại đến phiên Vân Ngạo Tuyết giật mình, nàng mới đột phá luyện hồn sư nhị phẩm không được bao lâu, người biết việc này trong toàn bộ Hồn Sư Tháp chỉ đếm được trong năm ngón tay, ấy thế mà không ngờ Diệp Huyền chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu tu vi luyện hồn sư của nàng, bảo nàng làm sao mà không kinh ngạc giật mình cho được.

Vốn dĩ nàng đang định cho Diệp Huyền một điều kinh hỉ, thế mà bây giờ ngược lại, nàng mới là người nhận được kinh hỉ đó, nàng không khỏi đánh giá Diệp Huyền từ trên xuống dưới một lần, không xem thì chẳng làm sao, vừa xem một cái đã bị dọa cho hết hồn, bởi vì nàng phát hiện mình thế mà lại không nhìn thấy tu vi của Diệp Huyền, chẳng những không thấy tu vi luyện hồn sư của hắn, mà thậm chí tu vi võ giả cũng không thấy luôn.

- Bây giờ ngươi đang ở tu vi nào rồi? Đừng nói là đột phá tam giai địa võ sư rồi nhé?

Vân Ngạo Tuyết nhìn Diệp Huyền rồi nói với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Phải biết rằng nàng cũng là địa võ sư tam trọng, võ sư nhị giai căn bản không thể nào che giấu nổi tu vi ở trước mặt nàng, chỉ có người ở cùng giai mới có một chút khả năng làm được.

Diệp Huyền sờ sờ mũi, lúng túng nói:

- Ăn may, ăn may mà thôi!

Hắn đâu thể nói cho Vân Ngạo Tuyết biết mình thật ra đã sớm đột phá địa võ sư tam giai, tu vi bây giờ ở cùng cảnh giới địa võ sư tam trọng với nàng rồi được.

Chung quy khi trước lúc hắn vẫn còn chưa trở thành võ sĩ nhất giai thì Vân Ngạo Tuyết đã là võ sư nhị giai tam trọng rồi, mới có hơn hai năm trôi qua, Vân Ngạo Tuyết vất vả lắm mới đột phá được lên địa võ sư tam trọng mà mình lại dễ dàng đuổi kịp người ta, để cho nàng biết thì không khỏi đả kích nàng quá đáng.

Cho dù là vậy, Vân Ngạo Tuyết vẫn mang vẻ mặt khiếp sợ khó tin và chẳng thốt được điều gì.

- Tiểu tử nhà ngươi mau nói thật ra ngay, rốt cuộc ngươi tu luyện thế nào?

Vân Ngạo Tuyết thực sự bị tốc độ tu luyện của Diệp Huyền dọa cho kinh hãi.
Chương 439 Hà Từ Đình (2)

Tiếng hô lớn trong trẻo của nàng vang lên giữa đại sảnh, truyền vào tai mỗi người, thu hút ánh mắt của mọi người về phía này.

Vân Ngạo Tuyết năm nay mới có hai mươi hai tuổi, tam giai địa võ sư, nhị phẩm luyện hồn sư, chính là nữ thần trong cảm nhận của rất nhiều luyện hồn sư trẻ tuổi trong Hồn Sư Tháp. Mỗi luyện hồn sư trẻ tuổi ở Hồn Sư Tháp từng theo đuổi nàng đều bị cự tuyệt thẳng thừng, nay họ thấy Vân Ngạo Tuyết trò truyện sôi nổi với Diệp Huyền, còn làm động tác thân mật như thế, thì không ít nam luyện hồn sư nhìn về phía Diệp Huyền với ánh mắt sắc lạnh hẳn lên, ánh mắt của họ tựa hồ có thể đem ra mà giết người được vậy.

- Ngạo Tuyết, không biết là việc gì mà khiến nàng giật mình đến thế, nói ra cho ta nghe thử xem nào?

Một giọng nói tao nhã vang lên bên tai Diệp Huyền, chỉ thấy một thanh niên mặc tử bào chừng trên dưới hai mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn, nở nụ cười ôn hòa nhã nhặn nhìn Vân Ngạo Tuyết.

- Không có gì

Hiển nhiên là Vân Ngạo Tuyết không muốn nói cho đối phương nghe.

Thanh niên kia lại chẳng hề để ý điểm ấy, vẫn cứ tươi cười ôn hòa mà rằng:

- Ngạo Tuyết, nghe nói nàng đi Lam Nguyệt thành hai năm, ta đã sắp sửa xin đến Hồn Sư Tháp ở Lam Nguyệt thành đảm nhiệm chức vụ hội trưởng rồi, không ngờ nàng lại trở về đây. Xem ra ông trời vẫn còn chiếu cố chúng ta lắm, lần này chúng ta có thể cùng nhau đi tham dự Phù Quang Đại Hội, chắc chắn đây là duyên phận sắp đặt rồi, hi vọng lần này nàng đừng cự tuyệt ta như trước nữa, nàng cũng biết đấy, trong vương thành này có rất nhiều cô gái theo đuổi ta, thế nhưng các nàng ấy đều không thể làm ta để mắt đến, chỉ có Vân Ngạo Tuyết nàng mới là đối tượng mà Hà Từ Đình ta ngưỡng mộ trong lòng thôi.

Khi người này biểu lộ thái độ ái mộ, cũng biểu đạt một cách cực kì tao nhã.

Vân Ngạo Tuyết nhướng mày nói:

- Hà Từ Đình, giữa ta và ngươi chẳng có quan hệ gì cả, hi vọng ngươi đừng có quấn riết lấy ta.

Hà Từ Đình cũng không ngại, gã nhìn về phía Diệp Huyền, mỉm cười bảo:

- Ngươi chính là Diệp Huyền phải không? Ta đã sớm nghe đại danh của ngươi từ lâu, có điều luyện hồn sư khác với những người khác, chỉ sợ ngươi không biết, ở vương quốc chúng ta hàng năm, số lượng luyện hồn sư thiên tài cường đại xuất hiện nhiều không đếm xuể, người đột phá nhất phẩm trước tuổi hai mươi không phải là ít, song rất nhiều người thường là phù dung sớm nở tối tàn, người có thể đi tiếp, cuối cùng đột phá đến nhị phẩm, thậm chí tam phẩm đã ít lại càng ít hơn. Hi vọng lời nói của ta có thể nhắc nhở ngươi ít nhiều, phải tránh kiêu ngạo, tránh nóng nảy. Có lẽ ngươi không biết ta nhỉ, ta tên là Hà Từ Đình, đệ nhất thiên tài luyện hồn sư của Hồn Sư Tháp, hai mươi tư tuổi, nhị phẩm đỉnh phong.

Nói đoạn, Hà Từ Đình trực tiếp vươn tay phải ra trước mặt Diệp Huyền, khóe môi nhếch lên thành nụ cười nhàn nhạt.

- Vân Ngạo Tuyết lão sư, ở đây nhàm chán quá, hay là chúng ta đổi chỗ khác đi.

Tuy Hà Từ Đình từ đầu tới cuối vẫn đeo một nụ cười ôn hòa, mỗi câu nói ra nghe cũng rất chi là khách khí, thế nhưng trong mắt Diệp Huyền thì đối phương lại giả dối vô cùng. Bất luận người này thể hiện ra ngoài nho nhã lễ độ thế nào, Diệp Huyền trước sau chỉ cảm nhận được sự kiêu ngạo và thái độ bề trên trịch thượng phát ra từ xương tủy gã mà thôi. Tất thảy sự ôn hòa gã thể hiện ở bề ngoài đều chỉ là một lớp mặt nạ ngụy trang, trong tâm khảm lại khinh thường Diệp Huyền đến cùng cực.

Đối với người như thế, Diệp Huyền căn bản lười phản ứng.

Thấy Diệp Huyền chẳng thèm liếc mắt nhìn mình một cái mà còn cùng Vân Ngạo Tuyết đi thẳng sang chỗ khác, cánh tay phải Hà Từ Đình đang vươn ra nhất thời cứng đờ giữa không trung, sắc mặt gã trở nên cực kì khó coi chỉ trong nháy mắt, ánh mắt biến đổi mấy lượt, cuối cùng lại khôi phục nụ cười nhã nhặn lúc đầu:

- Ta nghe nói Diệp Huyền ngươi có phong cách rất độc đáo, chẳng làm bộ với ai bao giờ, tại hạ hôm nay cuối cùng cũng được chứng kiến tận mắt, quả nhiên là tai nghe không bằng mắt thấy nhỉ, tính cách thế này mới là phóng khoáng chẳng biết kiêng nể ai, tại hạ bội phục. Ngạo Tuyết, nghe nói Diệp Huyền từng là đệ tử của nàng, đúng là danh sư xuất cao đồ, không bằng nàng dẫn tiến cho ta một chút đi.

- Không cần phải thế!

Vân Ngạo Tuyết lạnh nhạt đáp lời.

Tuy liên tiếp bị Diệp Huyền và Vân Ngạo Tuyết cự tuyệt thẳng thừng, nhưng nét tươi cười trên khuôn mặt Hà Từ Đình lại trước sau không hề biến mất, ngược lại gã còn cười bảo:

- Đương nhiên là cần chứ, nghe nói Diệp Huyền này có quan hệ không giống bình thường với Khô Trần phó hội trưởng, cha ta Hà Chấn cũng là Hồn Sư Tháp phó hội trưởng, huống chi ba chúng ta đều là thành viên tổ thiên tài đi tham dự Phù Quang đại hội lần này, từ nhỏ ta đã cực kì kính nể Khô Trần phó hội trưởng, chúng ta càng nên trao đổi học tập về phương diện luyện hồn một chút mới đúng. Ta tin rằng ánh mắt của Khô Trần phó hội trưởng nhất định là có chỗ độc đáo riêng, sẽ không tùy tiện kéo một luyện hồn sư không làm cho người ta nể phục vào cho đủ số đâu, tin là Diệp Huyền huynh đệ sẽ không từ chối yêu cầu này của ta chứ?

Trong giọng điệu của Hà Từ Đình mang theo một tia khích tướng.

- Không có hứng thú.

Diệp Huyền từ chối ngay tắp lự, vẫn không thèm liếc mắt nhìn Hà Từ Đình.

Khóe mắt Hà Từ Đình giật giật hai cái, dường như có nộ khí đang quấn quanh, nhưng cuối cùng gã vẫn nhẹ cười bảo rằng:

- Chẳng lẽ Diệp Huyền huynh đệ không có tự tin với chính bản thân mình hay sao?

Diệp Huyền thản nhiên đáp lời:

- Ta có tự tin hay không, liên quan quái gì đến ngươi chứ?

- Ngươi!

Nộ khí tóe ra từ hai con mắt của Hà Từ Đình, thế nhưng gã mau chóng nén xuống, cố gắng giữ lấy dáng vẻ phong độ của mình, chẳng qua nụ cười tươi rói trên khóe miệng có vẻ thiếu tự nhiên nghiêm trọng so với lúc trước.

- Ôi, Diệp Huyền huynh đệ tuổi còn nhỏ mà tính tình thì chẳng nhỏ chút nào, có điều cần gì phải ăn nói như thế cơ chứ, ngươi ta đều là thiên tài đệ tử của Hồn Sư Tháp, thay mặt Lưu Vân Quốc tham dự Phù Quang Đại Hội, đâu phải là kẻ thù kẻ địch gì của nhau đâu, sao không hữu hảo với nhau một chút? Ngươi thấy ta nói đúng không?

- Sao? Ta thích nói năng như thế đấy, liên quan đếch gì đến ngươi?

- Các hạ cứ thế này còn muốn trao đổi đàng hoàng nữa hay thôi?

Hà Từ Đình tức giận đến mức thất khiếu đều bốc khói, thế nhưng trước mặt bao nhiêu luyện hồn sư, gã vẫn rất nỗ lực duy trì phong độ.
Chương 440 Đội hình cường đại (1)

- Ai muốn trao đổi gì với ngươi? Thích biến đi đâu thì biến ngay đi, đừng có tò tò theo ta là được.

- Ngươi...ta nể mặt chúng ta đều là thành viên của Hồn Sư Tháp nên mới có lòng tốt nhắc nhở ngươi, không ngờ ngươi lại nói năng với ta như thế, chẳng lẽ vị trí này của ngươi có lai lịch bất chính, nên ngươi mới ngại mặt không dám trao đổi với ta?

Hà Từ Đình rốt cuộc cũng không bảo trì được phong độ nữa mà liên tục cười lạnh.

- Ha ha, thế có phải hơn không, lưu manh chính là lưu manh, gây sự chính là gây sự, giả vờ giả vịt mãi làm gì.

- Ngươi! Ta không đấu võ mồm với ngươi, thế này đi, ta thật muốn biết, một tên tiểu quỷ mới vừa trở thành luyện hồn sư nhất phẩm được một năm như ngươi, rốt cuộc có được vị trí này như thế nào!

Sắc mặt gã xanh mét, ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười giá buốt.

Hà Từ Đình luôn tự cho mình là đệ nhất thiên tài của Hồn Sư Tháp Lưu Vân Quốc. Diệp Huyền bắt gã đợi hơn nửa tháng đã khiến cho gã bất mãn trong lòng, vừa rồi sau khi nhìn thấy Diệp Huyền và Vân Ngạo Tuyết thân mật với nhau thì ngọn lửa phẫn nộ trong lòng lại càng dâng cao, bấy giờ mới hư tình giả ý muốn đi ra làm quen với Diệp Huyền, rồi bắt Diệp Huyền phải bẽ mặt một phen.

Ai ngờ Diệp Huyền nói chuyện miệng sắc như dao làm cho thái độ làm bộ làm tịch của gã bị xé rách, không thể kìm chế được nên mới lộ ra diện mạo sẵn có của mình.

- Sao rồi hả? Không nói không rằng là cố ý giả ngu hay là không còn lời nào để nói? Số lượng nhất phẩm luyện hồn sư của Hồn Sư Tháp chúng ta nhiều không đếm xuể, ít ra cũng phải đến mấy chục người, trong đó không thiếu những luyện hồn sư nhất phẩm đỉnh phong, thế mà cố tình một kẻ mới thăng cấp nhất phẩm được hơn một năm như ngươi lại có tên trong danh sách, nếu nói không ai giở trò gì thì ai mà tin được?

Hà Từ Đình liên tục cười lạnh, những lời này người khác không dám nói, nhưng gã là đệ nhất thiên tài, con trai của phó hội trưởng Hồn Sư Tháp, gã nói chẳng kiêng nể ai hết.

- Hà Từ Đình, ngươi nói bậy bạ gì đó hả?

Vân Ngạo Tuyết tức giận quát lớn.

- Ngạo Tuyết, ta chỉ đang quan tâm đến sự công chính liêm minh của danh sách những người đi tham dự Phù Quang Đại Hội mà thôi, đương nhiên nàng là nhị phẩm luyện hồn sư, ta tất nhiên là không hoài nghi gì nàng, thế nhưng cái kẻ đường chính không đi mà muốn luồn lách cửa sau kia, không biết có can đảm nhận thử thách của ta hay không?

Hà Từ Đình không cam lòng cứ thế bỏ qua, cười lạnh liên thanh, khí thế bức người.

Nhất thời lúc ấy, tất cả luyện hồn sư trong đại sảnh Hồn Sư Tháp đều túm tụm với nhau, thấy cảnh này, họ đều xì xầm bàn luận, trong lòng hưng phấn không thôi.

Tuy rằng gần đây danh tiếng của Diệp Huyền ở vương thành lên rất cao, nhưng có tên trong danh sách tham dự Phù Quang Đại Hội là việc có quan hệ mật thiết đến lợi ích cá nhân của mỗi luyện hồn sư, thế nên khi thấy Hà Từ Đình thật sự chỉ mặt điểm tên tuyên chiến với Diệp Huyền thì tất cả luyện hồn sư đều cực kì hưng phấn mong chờ.

- Đúng, có bản lĩnh thì chấp nhận thử thách của Hà Từ Đình đại ca đi.

- Người tham dự Phù Quang Đại Hội liên quan đến địa vị của Lưu Vân Quốc chúng ta trong liên minh thập tam quốc, càng liên quan mật thiết đến tư cách bước vào Phù Quang bí cảnh, tất cả tuyển thủ được chọn lựa đều phải đại diện cho những người nổi trội nhất trong Lưu Vân Quốc chúng ta. Nhược bằng có người muốn dựa vào quan hệ cá nhân mà đoạt lấy vị trí thì đừng nói đến thiệt hại lợi ích của ai, mà chính là một thiệt hại nặng nề, một khối u ác tính đối với lợi ích của toàn bộ Lưu Vân Quốc.

- Nói không sai, Hà Từ Đình đại ca chính là đệ nhất thiên tài của Hồn Sư Tháp chúng ta, nhị phẩm đỉnh phong luyện hồn sư, có huynh ấy thử thách đánh giá chúng ta mới có thể tin tưởng được.

Có Hà Từ Đình đi đầu, mấy luyện hồn sư ngay từ đầu đã bất mãn với Diệp Huyền nhưng không dám mở miệng lập tức nhao nhao ồn ào.

- Hà Từ Đình, tuy Diệp Huyền huynh đệ mới trở thành nhất phẩm luyện hồn sư không được bao lâu, nhưng nếu đã được nhóm người hội trưởng tuyển vào một trong năm vị thiên tài thì đương nhiên phải có chỗ đặc biệt của hắn, ta nghĩ bài kiểm tra đánh giá này của ngươi không cần nữa thì hơn.

Đúng lúc này, một nam tử mặc bạch bào tiến lên phía trước, mỉm cười với Diệp Huyền và hào sảng nói.

- Tạ Kim Đường, ngươi cũng ra mặt nói chuyện thay cho hắn hay sao?

Nhìn thấy người này, Hà Từ Đình nhướn mày lạnh lùng quát, trước khi Vân Ngạo Tuyết đột phá, trừ gã ra thì Hồn Sư Tháp chỉ còn một nhị phẩm luyện hồn sư hai mươi lăm tuổi, chính là Tạ Kim Đường, đương nhiên người này cũng là một trong số năm tuyển thủ.

- Ta chẳng ra mặt nói chuyện thay ai cả, chỉ là cảm thấy bất luận năm người mà hội trưởng tuyển chọn ra là ai thì chúng ta cũng đều phải tin tưởng vào hội trưởng.

- Hoa ngôn xảo ngữ.

Hà Từ Đình lạnh lùng cười.

- Tạ Kim Đường, ngươi đừng có mà chụp mũ cho ta, Hà Từ Đình ta không phải là không tin vào sự lựa chọn của hội trưởng bọn họ, chẳng qua ta thấy kẻ này tuổi còn trẻ như thế, muốn kiểm tra thử xem tạo nghệ của hắn về phương diện luyện hồn sư đến đâu mà thôi, chung quy sắp tới chúng ta sẽ xuất chiến thay mặt cả Lưu Vân Quốc, đương nhiên là phải tìm hiểu một chút xem thực lực của chiến hữu như thế nào rồi, chẳng lẽ chuyện này cũng không được làm hay sao?

Nhìn thấy có người ra mặt vì Diệp Huyền, Hà Từ Đình lập tức chuyển giọng ngay, lời nói ra cũng cẩn thận chọn lựa hơn hẳn.

Đồng thời ánh mắt gã cũng liếc sang một luyện hồn sư trẻ tuổi khác vẫn đứng ở một bên:

- Lý Vạn Bằng sư đệ, ngươi nói có đúng không?

Người tên Lý Vạn Bằng này cũng là một trong năm tuyển thủ được Hồn Sư Tháp lựa chọn, hai mươi hai tuổi, địa võ sư nhất trọng, nhất phẩm đỉnh phong luyện hồn sư.

Lý Vạn Bằng vốn không định tham dự vào trận thị phi này, thấy Hà Từ Đình nhìn về phía mình thì trong lòng lập tức hô to hỏng chuyện, nhưng lúc gã muốn tránh thì đã không còn tránh kịp nữa rồi, nghe thấy câu hỏi của Hà Từ Đình, gã chỉ có thể đứng ra mà kiên trì nói:

- Hà Từ Đình đại ca đương nhiên nói không sai, chúng ta đều đã quen thuộc hiểu rõ nhau từ lâu, chỉ có Diệp Huyền huynh đệ là không thường xuyên ở Hồn Sư Tháp, cho nên không biết rõ được bao nhiêu, làm quen lẫn nhau một chút cũng được. Có điều Diệp Huyền huynh đệ là do hội trưởng chọn lựa ra, chắc hẳn là không vấn đề gì.

Lý Vạn Bằng này lắp ba lắp bắp, chỉ có thể cố hết sức không đắc tội với cả hai bên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK