• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 326 Đấu giá hội (2)

Trần Tinh còn chưa nói dứt lời thì đã thấy Diệp Huyền trực tiếp cắt đứt lời hắn:

- Trần Tinh, đấu giá hội này khi nào thì bắt đầu? Ta muốn tới xem một chút!

Trần Tinh há to mồm, vẻ mặt đần ra, mếu máo nói:

- Huyền thiếu, ngươi thế này cũng quá trọng sắc khinh bạn rồi.

Lúc nãy gã mời rát cổ họng, Diệp Huyền liền một ngụm cự tuyệt, không ngờ Lãnh Dĩnh Oánh vừa mới nói một câu thì hắn liền vội vàng hỏi khi nào bắt đầu, khiến cho trong lòng Trần Tinh lập tức bị đả kích lớn.

Phát hiện tin tức của tâm mâu thạch, trong lòng Diệp Huyền rốt cuộc cũng triệt để thả lỏng.

Thời gian diễn ra đấu giá hội chính là ba ngày sau, trong ba ngày này, Diệp Huyền không làm gì khác hết, mà xử lý những tài liệu trước kia mình tìm được một phen.

Tới sáng sớm ngày thứ ba, Diệp Huyền cùng với ba người Lãnh Dĩnh Oánh, Phượng Nhu Y và Trần Tinh sóng vai cùng nhau đi tới đấu giá hội do Thiên Đỉnh thương hội thương hội mở ra.

Thiên Đỉnh thương hội là thương hội đứng đầu của Lưu Vân Quốc, nghe nói bối cảnh của nó cũng vô cùng cường hoành.

Đấu giá hội còn chưa bắt đầu, trước quảng trường cư nhiên đã tấp nập toàn người là người, có thể thấy được đấu giá hội của Thiên Đỉnh thương hội này hút khách tới mức nào.

Thực ra thì cứ cách mỗi mười ngày thì Thiên Đỉnh thương hội sẽ tổ chức một hồi đấu giá hội loại nhỏ, mỗi tháng liền cử hành một hồi đấu giá hội cỡ vừa, mỗi quý thì sẽ cử hành một trận đấu giá hội thật lớn.

Ngoài ra, còn có đấu giá hội cỡ lớn mỗi năm tổ chức một lần nữa, mục đích của bọn họ chính là mang một chút thứ hút hàng, thông qua đấu giá hội, bán với giá tốt nhất.

Hơn nữa tham gia đấu giá hội, chỉ cần giao nạp vé vào cửa là được, đối với Thiên Đỉnh thương hội mà nói, cũng là một khoảng thu vào không nhỏ, lại càng không cần nói tới còn có thể mượn cơ hội này để đề cao danh khí của Thiên Đỉnh thương hội bọn họ.

- Huyền thiếu, nghe nói ngươi muốn tham gia đấu giá hội, cho nên ta đã sớm đặt bốn chỗ khách quý rồi, bằng không bốn người chúng ta khó mà ngồi chung một chỗ rồi, ngươi nói đúng không.

Trần Tinh lấy ra bốn khối thiết bài, giơ lên trước mặt người hầu của đấu giá hội một cái, người hầu kia lúc này liền đưa bốns người đi về phía chỗ của khách quý.

Chỗ của khách quý là ở phía trên của chỗ ngồi thường, là một đại sảnh xa hoa, vị trí ở đó rất tốt, tầm mắt cũng càng rộng rãi hơn.

Ở trên chỗ của khách quý còn có bao sương, bất quá bao sương không phải là nơi mà người thường có thể đi vào, hơn nữa không phải bất cứ ai có tiền cũng có thể mua được.

Bao sương của tâm mâu thạch chỉ bán cho những người có địa vị nhất định ở Lưu Vân Quốc, chỉ những người này mới có thể hưởng dụng được.

Có thể mua được bốn ghế khách quý như Trần Tinh đã là khó có được rồi.

- Không ngờ ngươi còn chuẩn bị chu đáo như vậy.

Diệp Huyền liếc mắt nhìn Trần Tinh, tuy rằng hắn chuẩn bị tới tham gia đấu giá hội, nhưng cũng chưa từng nghĩ nhiều.

Trần Tinh cười ha ha:

- Huyền thiếu, còn phải nói sao, cái kia…

Gã moi moi móc móc trên người một hồi, lấy ra một tờ biên lai rách te tua:

- Đây là hóa đơn ghế khách quý, ngươi là thổ hào, ngươi trả tiền đi!

Diệp Huyền hết nói nổi, Phượng Nhu Y và Lãnh Dĩnh Oánh ngồi bên cạnh cũng trợn mắt há hốc mồm.

Trần Tinh này đúng là cực phẩm mà.

Advertisements

Trần Tinh cười ha ha không thấy ngượng:

- Huyền thiếu à, ngươi cũng biết đó, tiền tiêu vặt của ta cũng không nhiều lắm, mỗi ghế này phải tới ba ngàn huyền tệ lận, bốn cái chính là một vạn hai, đủ cho ta vô tu luyện tháp tu luyện lâu lắm luôn.

Công phu bỉ ổi đáng khinh của gã thật sự khiến cho Diệp Huyền nghẹn họng nhìn trân trối.

Bốn người nhanh chóng đi về phía ghế khách quý.

Mắt của mấy người Lãnh Dĩnh Oánh lập tức sáng lên, chỉ thấy khu vực khách quý này không hề đơn giản xếp một đống ghế như ở phía dưới, mà là thiết kế như đình đài lầu các vậy.

Cả đám đình đài lầu các kề bên nhau, từng cái đình đài, chỗ ngồi sắp xếp ít nhiều khác nhau, ít nhất thì hai chỗ, nhiều nhất thì tám chỗ, ở chính giữa còn có một cái bàn đá, trên bàn đặt đầy trái cây và trà nóng, để cho mọi người dùng.

Như vậy, mỗi đình đài liền tương đương với một bao sương, điểm khác nhau duy nhất chính là ở khu khách quý này là rất nhiều đình đài ở cạnh nhau.

Quan trọng nhất chính là những người ở trong bao sương có thể nhìn thấy bất kỳ khu vực nào trên khu khách quý và khu khách thường.

Còn khu vực khách quý thì chỉ có thể nhìn thấy khu bình thường mà thôi.

Về phần khu bình thường thì không thể nhìn tới bất kỳ khu nào khác nữa.

Sắp xếp bài bố vị trí đơn giản liền phân địa vị cao thấp cùng với giá cả ra rõ ràng.

Mấy người Diệp Huyền vừa mới đi tới gần khu khách quý thì từ một bao sương nào đó, lập tức có một đôi mắt phát hiện ra Diệp Huyền.

Người này, cư nhiên chính là lục vương tử Triệu Cương.

Sau khi nhìn thấy Diệp Huyền, khóe miệng của gã lập tức liền nhếch lên lộ ra nụ cười lạnh.

Lúc trước, trong lòng của gã vô cùng phẫn nộ, đau khổ chờ đợi Diệp Huyền ra ngoài, nhưng thật không ngờ, Diệp Huyền lại đóng cửa bế quan ba tháng.

Dần dần, lực chú ý của gã đối với Diệp Huyền cũng hơi buông lòng, không ngờ hôm nay tới tham gia đấu giá hội của Thiên Đỉnh thương hội, cư nhiên lại khiến cho gã bất ngờ nhìn thấy Diệp Huyền.

Bên trong bao sương của lục vương tử, ngoại trừ bản thân gã ra thì cả trai lẫn gái đều có năm sáu người, mỗi người đều mặc gấm vóc lăng la, không phú thì cũng quý.

Nhìn thấy vẻ mặt của lục vương tử, một tên thanh niên trong số đó lập tức cười nói:

- Lục vương tử điện hạ, không biết ngươi nhìn thấy gì vậy, nói cho chúng ta nghe một phen đi.

Nói xong, gã lại nhìn theo ánh mắt của lục vương tử, hai mắt lập tức sáng ngời:

- Ha ha, hóa ra là điện hạ nhìn thấy mỹ nhân cỡ này, điện hạ quả nhiên là trí tuệ rộng lớn, vô cùng bác ái.

Mấy người khác cũng quay đầu nhìn qua, một thanh niên áo lam trong số đó cũng cười nói:

- Nghe nói qua điện hạ ánh mắt rất hơn người, hôm nay xem qua quả nhiên không sai, hai nữ nhân kia đi lại trong đám người, chúng ta còn chưa chú ý tới thì điện hạ ngươi cư nhiên đã chú ý tới, tại hạ bội phục, bội phục.

Cả đám người đều mở miệng nịnh hót Triệu Cương, nhưng bọn họ không biết rằng bọn họ càng nói thì trong lòng Triệu Cương lại càng cảm thấy khó chịu.

Việc hạ thân của gã bị thương bị gã coi như điều cấm kỵ, đã sớm hạ lệnh giữ kín, cho nên không bị truyền ra ngoài, bây giờ nghe cả bọn người nịnh nọt ra thì trong lòng của gã lại càng khó chịu.
Chương 327 Ỷ thế hiếp người (1)

- Hừ.

Gã hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng:

- Ta không phải nhìn hai nữ tử kia, mà là đang nhìn thiếu niên mặc áo xanh kia.

- A?

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc.

- Không lâu trước đây người này từng đắc tội với ta, chỉ là bản vương một mực không tìm ra cơ hội báo thủ, không ngờ hôm nay cư nhiên lại gặp được hắn ở đây.

Triệu Cương cắn răng nói.

- A?

Trong lòng mọi người lại càng cảm thấy kinh dị hơn:

- Điện hạ, không biết lai lịch của người này ra sao?

Bọn họ biết rõ cái tính có thù tất báo của Triệu Cương, nghe nói thiếu niên kia đã từng đắc tội với gã, nhưng tới tận bây giờ vẫn còn chưa báo xong, không khỏi liền nghi hoặc vạn phẩm.

- Lai lịch thì cũng không có gì, bất quá chỉ là một người tới từ nông thôn, chỉ là người này là học viên của Huyền Linh học viện, cả ngày, lúc trước hắn một mực ở trong học viện, cho nên bản vương không tìm ra cơ hội.

- Chuyện này có khó gì đâu.

Một thanh niên trong số đó mỉm cười đứng lên:

- Điện hạ, bất quá chỉ là một tên thôn phu mà thôi, tại hạ có quen biết với vị quản sự của Thiên Đỉnh thương hội ở đây, để xem tại hạ giúp điện hạ ngài trút cơn giận như thế nào.

Dứt lời, thanh niên này mỉm cười, trực tiếp đi ra khỏi bao sương, hiển nhiên là đi sắp xếp.

Bốn người Diệp Huyền đương nhiên không biết chuyện đã xảy ra trong bao sương.

Đều ngồi vào chỗ của mình, bốn người nếm thử vài thứ, rất nhanh, đấu giá hội liền bắt đầu.

Đám người Trần Tinh đều hưng phấn không thôi, chỉ có Diệp Huyền là thoải mái ngồi yên.

Đối với những gì mà đấu giá hội đang bán, Diệp Huyền cũng không để ý tới, với ánh mắt của hắn, những thứ có thể khiến cho hắn để mắt kỳ thật cũng không nhiều lắm, nếu không phải vì còn muốn tìm tâm mâu thạch thì hắn thậm chí còn không muốn tới tham gia.

Một bên nhắm mắt dưỡng thần, Diệp Huyền một bên chờ tâm mâu thạch xuất hiện.

Còn ba người Trần Tinh thì vô cùng hưng phấn, nhìn thấy thứ gì mình thích thì cũng liên tục ra tay chào giá, chỉ là trong túi của mấy người không bao nhiêu, tuy rằng tham gia ra giá mấy phen, nhưng lại không tranh được.

Ba người cũng không để ý, tiếp tục hưởng thụ loại vui vẻ tham gia đấu giá này.

Đúng lúc này, từ phía sau khu khách quý đột nhiên có mấy người đi tới, người dẫn đầu chính là tên thanh niên ở cùng với Triệu Cương khi nãy, chỉ thấy phía sau gã còn mang theo hai tên hộ vệ.

Chỉ thấy gã đầu tiên là quay đầu nhìn về chỗ bao sương của lục vương tử cười một cái, sau đó đi thẳng tới chỗ của mấy người Diệp Huyền.

- Ba!

Mấy người Diệp Huyền đang quan sát đấu giá hội, đột nhiên có một cái chân giẫm lên bàn đá của bọn họ, khiến cho ly tách trên bàn lăn lông lốc.

Một màn bất thình lình lập tức khiến cho khách khứa ở khu khách quý đều kinh ngạc quay sang nhìn xem.

- Ngươi là ai?

Advertisements

Mấy người Trần Tinh cũng đột nhiên bừng tỉnh từ trong không khí đấu giá, trên mặt đầy vẻ tức giận nhìn về phía chủ nhân của cái chân này.

Chỉ thấy một tên thanh niên ăn mặc xa hoa lạnh lùng nhìn qua, lạnh giọng nói:

- Mấy người các ngươi không biết rằng cái bàn này là chỗ ngồi chuyên dụng của bản công tử sao? Dám ngồi ở đây?

Nụ cười trên mặt của tên thanh niên kia mang theo vẻ âm trầm.

- Đây không phải là Trần Minh công tử nhà Thiên Khải hầu gia sao?

- Chỗ đó từ khi nào lại thành chỗ ngồi chuyên dụng của hắn vậy?

- Ta nhớ là Trần Minh công tử rất ít khi tới khu khách quý mà, với thân phận của hắn, chính là thường xuyên ngồi ở bao sương cùng với đệ tử vương công quý tộc khác mà.

- Lẽ nào là mấy người kia có thù hằn gì với hắn, cho nên hắn cố ý tới kiếm chuyện đấy chứ?

Một vài tiếng xì xào bàn tán truyền tới từ xung quanh, rõ ràng tên Trần Minh này ở vương thành cũng rất có tiếng tăm, ở khu khách quý này cũng có không ít người nhận ra gã.

- Cư nhiên là mấy người bọn họ?

Mà ở khu khách quý, một vị thiếu nữ mặc hồng y kinh ngạc nhìn qua bên này, rõ ràng nhìn ra mấy người Diệp Huyền, người này chính là Hương Mính quận chúa.

Mấy người Trần Tinh lúc đầu còn ngây ra một lúc, sau khi nghe được tiếng xì xào bàn tán xung quanh thì sao còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra được.

- Chỗ ngồi này là mấy người bọn ta bỏ tiền ra mua, sao lại thành chỗ ngồi chuyên dụng của ngươi chứ.

Trần Tinh lạnh lùng nói.

Tuy rằng gã không sợ, nhưng vẫn có chút mơ hồ không rõ, mình rõ ràng không quen biết gì với tên Trần Minh này, đối phương sao lại tới gây sự với mấy người bọn mình cơ chứ.

Trần Minh nhếch môi cười lạnh:

- Ta đây mặc kệ, dù sao thì cái bàn này cũng là chỗ ngồi chuyên dụng của Trần công tử ta, mấy người các ngươi chưa có sự cho phép của bản công tử mà dám ngồi ở đây, chính là không xem bản công tử ra gì, các ngươi nói thử xem, nên làm gì mới phải đây?

Trong mắt Trần Minh lộ ra một tia cười lạnh đầy khinh thường.

Gã là tới để gây sự, về chuyện chỗ ngồi chuyên dụng gì đó, cũng chỉ là kiếm cớ mà thôi.

- Nên làm gì mới phải? Hừ, chỗ ngồi này là chúng ta tự bỏ tiền ra mua, liên quan gì tới ngươi, các hạ làm như vậy có phải là hơi quá đáng không?

Lãnh Dĩnh Oánh cũng không phải người tốt tính gì, lạnh lùng nói.

- Một nữ lưu mà thôi, nơi này tới lượt ngươi lên tiếng sao?

Ánh mắt của Trần Minh chuyển qua, chậm rãi nhìn lên người Lãnh Dĩnh Oánh, nhìn vào dung nhan lạnh lùng như băng sương của Lãnh Dĩnh Oánh, dáng người nóng bỏng, trong mắt đầu tiên là lộ ra một tia kinh diễm, sau đó chính là vẻ dâm tà tham lam.

Cùng lúc đó, ánh mắt của gã cũng phát hiện ra Phượng Nhu Y ngồi bên cạnh, lại thêm một tia kinh diễm hiện lên trong mắt gã.

Hai tên tiểu tử này sao lại có phúc khí như vây, có thể kết bạn với hai thiếu nữ xinh đẹp như vậy, chậc chậc, dáng người này, dung mạo này, so với một chút thị nữ trong phủ của mình quả thực là hơn gấp mấy chục lần mà.

Trong lòng lóe lên một tia kinh diễm, lại nghe gã cười nói:

- Chậc chậc, không thể ngờ ở đây còn có hai vị mỹ nhân, Trần Minh đường đột ảnh hưởng tới mỹ nhân, kính xin hai vị chớ có trách tội, vậy đi, hai vị mỹ nhân đương nhiên là có thể tiếp tục ngồi ở chỗ ngồi chuyên dụng của bản thiếu gia, lát nữa cùng bồi bản thiếu gia đấu giá, hầu hạ bản thiếu gia vui vẻ, thì bản thiếu gia cũng không ngại mang các ngươi trở lại hầu phủ, hưởng thụ tư vị điên long đảo phượng một phen, về phần hai tên các ngươi thì mau đi đi, đừng có làm bản thiếu gia mất hứng.
Chương 328 Ỷ thế hiếp người (2)

Những vị khách ở xung quanh lúc này cũng thấy được dung mạo kinh diễm của Phượng Nhu Y và Lãnh Dĩnh Oánh, không khỏi thở dài trong lòng, hai vị nữ tử này gặp xui xẻo rồi.

Danh tiếng của Trần Minh ở vương thành rất tệ hại, luôn ỷ vào phụ thân của mình là Thiên Khải hầu, cho nên thường cùng với một đám công tử quý tộc, làm nhiều việc ác ở vương thành, không biết đã phá hủy không biết bao nhiêu thiếu nữ nhà lành, hôm nay hai vị nữ tử này bị gã nhìn trúng, kết cục sợ là sẽ rất thê thảm.

Chỉ có mỗi mình Hương Mính quận chúa cười lạnh nhìn về phía Trần Minh, tên Trần Minh này dám kiêu ngạo trước mắt người kia, thật đúng là tự tìm đường chết.

- Làm càn!

Lãnh Dĩnh Oánh nghe lời Trần Minh nói xong thì lập tức giận tím mặt.

- Chậc chậc, tính tình cũng lớn thật đấy, bất quá càng như vậy thì bản thiếu gia càng thích, không bằng như vầy đi, nhìn ngươi trinh liệt như vậy, bản thiếu gia vẫn còn vài vị bằng hữu, có thể đồng thời cùng ngươi điên long đảo phượng, cho ngươi hưởng thụ tư vị dục tiên dục tử.

- Ngươi muốn chết!

Lãnh Dĩnh Oánh sao có thể nhịn được nữa, đột nhiên đứng phắt dậy, cầm lấy một cái chén nhỏ ném về phía đối phương.

Trần Minh âm lãnh cười, một chưởng đánh rơi cái chén kia:

- Ả đàn bà thúi, bản thiếu gia đang nói chuyện đàng hoàng với ngươi, ngươi lại dám ra tay với bản thiếu gia, xem ra, ngươi chờ không nổi nữa rồi, người đâu, mau đánh gãy chân hai tên này ném ra ngoài cho ta, nữ thì giữ lại.

- Dạ!

Hai tên hộ vệ sau lưng Trần Minh đột nhiên bước lên, chia ra nhào về phía Trần Tinh và Diệp Huyền.

- Huyền thiếu!

Trần Tinh nhìn về phía Diệp Huyền, chỉ cần Diệp Huyền ra lệnh một tiếng thì gã sẽ ra tay ngay.

- Ngồi xuống đi.

Diệp Huyền từ đầu chí cuối không nói gì rốt cuộc cũng lên tiếng.

- Tiểu tử, ngươi biết sợ rồi sao? Đáng tiếc là đã chậm rồi.

Trần Minh cười lạnh, kinh ngạc nhìn Diệp Huyền một cái, gã không ngờ tới lúc này Diệp Huyền cư nhiên còn có thể nhịn được.

Chỉ là dù cho hắn có nhịn được đi nữa, cũng khó tránh khỏi bị hai tên thủ hạ của mình dạy cho một bài học.

Lại nghe Diệp Huyền thản nhiên nói:

- Chẳng lẽ đây chính là đạo đãi khách của Thiên Đỉnh thương hội hay sao?

Thanh âm của hắn tuy rằng không lớn, nhưng lại vang vọng khắp khu khách quý, truyền vào tai của từng vị khách ở khu khách quý này.

- Đợi đã!

Quả nhiên, Diệp Huyền vừa mới nói xong thì một bóng người mặc áo xám từ phía sau liền vội vã chạy tới trước.

Hai tên hộ vệ của Trần Minh lập tức dừng bước, quay sang nhìn về phía người vừa lên tiếng.

Người này một thân áo xám, mặc trang phục quản sự của Thiên Đỉnh thương hội, nhanh chóng đi tới phía trước, nhìn mấy người Trần Minh và Diệp Huyền một cái, lúc này mới thản nhiên hỏi:

- Xảy ra chuyện gì sao?

Chỉ nghe Trần Minh cười lạnh nói:

- La quản sự, ngươi tới đúng lúc lắm, nơi này chính là chỗ ngồi chuyên dụng của bản thiếu gia, sao lại bị bốn người này ngồi vào rồi?

- Trần thiếu, xin bớt giận, việc này tại hạ cũng không rõ lắm, như vầy đi, tại hạ xem một chút, kính xin Trần thiếu nguôi giận.

La quản sự kia quay sang Trần Minh nói, sau đó lại đi tới trước mặt mấy người Diệp Huyền, nhìn số trên đình đài, đột nhiên nhíu mày lại.

- Trần thiếu, đình đài này quả thật đúng là chỗ ngồi chuyên dụng của ngài, tại hạ cũng không biết tại sao lại bị người của phòng đấu giá bán ra ngoài nữa, đây là do phòng đấu giá của chúng ta làm sai, kính xin Trần thiếu hiểu cho.

Advertisements

- Một câu bỏ qua là đủ rồi sao?

Trần Minh cười lạnh.

- Như vậy…

Tên quản sự nọ nhíu mày:

- Vậy thì để tại hạ thương lượng một chút.

Nói xong gã liền đi thẳng tới trước mặt mấy người Diệp Huyền:

- Các vị, thật xin lỗi, đình đài này vốn chính là chỗ ngồi chuyên dụng của Trần thiếu, là người của phòng đấu giá chúng ta sai lầm, không cẩn thận bán ra ngoài, như vầy đi, tiền chỗ ngồi của các ngươi tại hạ có thể trả lại toàn bộ, kính xin bốn vị trả đình đài này lại. Về phần xung đột giữa các ngươi và Trần thiếu, ta sẽ tới nói vài câu năn nỉ.

Tên quản sự nọ lại quay sang Trần Minh mở miệng nói:

- Trần thiếu, ta để cho mấy người bọn họ nhường chỗ lại cho ngươi, nhưng dù sao đây cũng là sai lầm của phòng đấu giá chúng ta, cho nên kính xin Trần thiếu đừng làm khó dễ bọn họ, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra đi.

Mấy người Trần Tinh nghe xong thì đều ngẩn ra.

Phòng đấu giá này làm cái gì đây? Cư nhiên muốn bốn người bọn họ trả chỗ?

- Các ngươi có nghe hay chưa? Còn không mau cút đi ngay cho ta!

Trần Minh cười lạnh, trong mắt đều là vẻ trào phúng khinh thường.

Mấy người Trần Tinh đều cảm thấy vô cùng tức giận, quay sang nhìn Diệp Huyền.

Diệp Huyền ngẩng đầu, nhìn tên quản sự nọ, thản nhiên nói:

- Đây là cách xử lý của phòng đấu giá các ngươi?

Tên quản sự kia nhướng mày, gật đầu nói:

- Không biết vị công tử này còn muốn nói gì nữa?

Diệp Huyền cười lạnh một tiếng:

- Điều ta muốn nói chính là lũ các ngươi tới từ nơi nào thì liền cút về chỗ đó cho ta!

Cả quá trình hắn xem như đã nhìn ra, tên quản sự này căn bản là cùng một giuột với tên Trần Minh kia, còn bày đặt ra vẻ khuyên giải trước mặt hắn?

Sắc mặt của tên quản sự kia lập tức trở nên vô cùng khó coi, ngữ khí cũng trở nên lạnh lùng hơn.

- Vị công tử này, hy vọng là ngươi cũng đừng để cho chúng ta khó xử.

Tên quản sự kia thật sự không ngờ Diệp Huyền lại không thức thời như vậy.

- Để cho ngươi khó xử? Mấy người chúng ta bỏ tiền tham gia đấu giá hội này, lại bị một con chó điên đứng trước mặt sủa loạn một hồi, ngươi lại còn nói chúng ta để cho ngươi khó xử? Lời này của các hạ đúng thật là không ổn chút nào! Chẳng lẽ con chó điên này là phòng đấu giá của các ngươi tự mình nuôi hay sao!

- Xú tiểu tử, ngươi muốn chết sao.

Trần Minh vốn chính là tới đây kiếm chuyện, nghe thấy Diệp Huyền nói vậy thì đột nhiên cảm thấy tức giận, đồng thời trong lòng cũng mừng thầm, gã lạnh lùng nhìn sang tên quản sự kia.

- La quản sự, không phải là ta không nể mặt các ngươi, bọn họ ngồi sai chỗ, ta cũng không so đo làm gì, chỉ là người này còn dám mở miệng nói bậy dám mắng ta, nghiêm trọng hơn chính là lúc trước nữ tử này cư nhiên còn dám động thủ với ta ở trước mặt mọi người, nếu như lúc nãy không phải ta tránh né nhanh thì chỉ sợ đã bị trọng thương rồi, Trần Minh ta tuy rằng không thích gây chuyện thị phi, nhưng cũng sẽ không bị người khác đánh, mắng mà còn ra vẻ điềm nhiên như không!

- Người đâu, bắt bọn chúng lại cho ta!

Trần Minh hung tợn cười lớn.
Chương 329 Làm lớn chuyện (1)

- Đợi đã!

La quản sự vội vàng ngăn cản Trần Minh lại.

- Còn có chuyện như vậy sao?

Sau khi tên quản sự kia ngăn cản hai gã hộ vệ động thủ thì lạnh lùng nhìn về phía mấy người Diệp Huyền:

- Các vị cư nhiên dám động thủ ở phòng đấu giá của ta, e là không hợp với quy định đâu nhỉ?

Đúng như Diệp Huyền đoán, gã thật sự cấu kết với Trần Minh, bất quá yêu cầu của Trần Minh chỉ là muốn hắn đuổi mấy người Diệp Huyền đi, cho mất mặt một phen mà thôi, gã thì đương nhiên không sao hết, nhưng nếu như hai bên thật sự ra tay ở nơi này, truyền tới tai của cao tầng thương hội thì gã cũng khó tránh bị trách phạt.

Mà thái độ không biết tốt xấu của Diệp Huyền cũng khiến cho gã cảm thấy trong lòng khó chịu.

Theo như gã thấy, bọn họ kêu mấy người Diệp Huyền rời khỏi, thậm chí còn trả tiền mua chỗ ngồi lại cho bọn họ là đã cho bọn họ mặt mũi lắm rồi, đối phương cư nhiên còn cuồng vọng như vậy, cho nên ngữ khí của gã cũng không tốt lành gì.

- Không hợp với quy định?

Diệp Huyền cười lạnh, nhìn về phía gã, thản nhiên hỏi:

- Mấy người bọn họ thì hợp quy sao?

- Ta mặc kệ bọn họ có hợp quy định hay không, tóm lại các ngươi dám động thủ ở phòng đấu giá của ta, chính là không hợp quy cũ, niệm tình các ngươi vi phạm lần đầu, bản thân ta xem như người hòa giải, mấy người các ngươi bồi thường một chút tiền tổn thất cho Trần thiếu, ta sẽ làm chủ để cho các ngươi rời đi, nếu không thì đừng có trách ta không nhắc nhở các ngươi, vô luận là phá hỏng quy củ của phòng đấu giá hay là đắc tội với Trần thiếu, đều không phải chuyện mà mấy người các ngươi gánh vác nổi đâu.

- Cái gì? Còn muốn chúng ta bồi thường tổn thất cho hắn?

Trần Tinh nhịn không được liền đứng lên, huyền khí toàn thân dâng lên.

- Sao hả, ngươi còn muốn động thủ ở phòng đấu giá của ta sao?

La quản sự lạnh lùng quát lớn, âm thanh càng thêm lạnh như băng.

Trần Minh đứng một bên không khỏi mỉm cười, mấy người kia không biết xem tình hình, không chịu nghe theo lời đề nghị của La quản sự khi nãy, bây giờ thì hay rồi, chọc giận luôn cả La quản sự.

Bây giờ xem tên tiểu tử này xử lý kiểu gì.

Nghĩ vậy, Trần Minh không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía bao sương chỗ lục vương tử, lộ ra nụ cười.

Lần này mình xem như nở mày nở mặt trước mặt lục vương tử rồi.

Mắt thấy Trần Tinh sắp không khống chế nổi, chợt thấy Diệp Huyền đứng lên, vỗ vỗ vai của gã, để cho gã ngồi lại, sau đó nhìn tên quản sự kia nói:

- Đây chính là cách giải quyết cuối cùng của ngươi sao? Để cho chúng ta nhường chỗ ngồi, còn phải bồi thường cho hắn?

- Đúng vậy, các ngươi vi phạm quy củ, thì phải tiếp nhận trừng phạt.

Tên quản sự kia lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, theo như gã thấy, mấy người Diệp Huyền đúng là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.

- Huyền thiếu, không phải là ngươi muốn bồi thường đấy chứ?

Trần Tinh nói với vẻ không dám tin.

Diệp Huyền cười nhạt một cái:

- Ngươi nghĩ sao?

Advertisements

Ầm ầm!

Lời vừa dứt thì Diệp Huyền đột nhiên đánh ra một chưởng, chợt nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên, bàn đá trước mặt hắn bị hắn đánh một quyền liền vỡ nát, hóa thành bụi mù bay đầu trời giăng khắp khu khách quý này.

Một màn bất thình lình xảy ra nháy mắt liền khiến tất cả mọi người ở đây sợ ngây người.

Tiếng nổ ầm ầm không chỉ vang vọng trong khu vực khách quý này, mà ngay cả bao sương và khu vực bình thường cũng có thể nghe thấy.

Trong lúc nhất thời, tràng đấu giá đang tiến hành nháy mắt cũng bị cắt đứt, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Huyền bên này.

Nhìn thấy cảnh tượng bụi mù giăng đầy trời thế này, những võ giả tham gia đấu giá hội liền nhíu mày, xảy ra chuyện gì thế này? Cư nhiên là ở khu khách quý, nơi đó sao lại có người gây chuyện?

Còn những nhân viên công tác ở phòng đấu giá thì lại càng tức giận.

Kẻ nào ăn tim gấu mật báo hay sao, dám tới phòng đấu giá của Thiên Đỉnh thương hội bọn họ gây sự, đúng là không biết trời cao đất dày, muốn chết hay sao.

Vèo vèo vèo!

Nhất thời, lưu quang chớp động, vài tên cường giả của phòng đấu giá nháy mắt liền lao tới, nổi giận đùng đùng.

Những người cảm thấy kinh ngạc nhất chính là mấy người đứng bên cạnh Diệp Huyền, đám người Trần Minh đang giơ tay che mặt lập tức buông tay xuống, nhìn thấy bàn đá đã biến thành bột phấn, không khỏi trợn mắt há mồm.

Tiểu tử này điên rồi hay sao, chuyện nhỏ nhặt như vậy cư nhiên lại nháo thành động tĩnh lớn tới mức này, thậm chí còn phá hủy cả đình đài ở khu khách quý của phòng đấu giá, quả nhiên là không biết sợ là gì.

Còn La quản sự thì lại càng trợn mắt há mồm, bị động tác của Diệp Huyền dọa cho hoảng sợ, sau đó trong lòng cũng trầm xuống.

Đồng thời, trong mắt của gã cũng lóe ra từng tia hàn quang.

- La Lãnh, xảy ra chuyện gì, là ai dám gây chuyện ở phòng đấu giá của Thiên Đỉnh thương hội ta.

Một tiếng hừ lạnh truyền tới, vèo vèo vài tiếng, vài tên cường giả liền đáp xuống ở chỗ đình đại bị đánh vỡ nát kia, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn mấy người Diệp Huyền một chút, ánh mắt kia giống như đang nhìn vài người chết vậy.

- Đại nhân.

La quản sự vội vàng cúi mình hành lễ:

- Mấy người này gây sự ở phòng đấu giá của ta, thuộc hạ không kịp xử trí, kính xin đại nhân trách phạt!

Lão giả dẫn đầu hừ lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn mấy người Diệp Huyền, phát hiện mấy người này khá lạ mắt, lúc này liền cười lạnh:

- Mấy người này từ đâu tới, dám gây sự ở Thiên Đỉnh thương hội ta, đúng là coi trời bằng vung, người đâu, bắt lại mang về thẩm vấn.

Lão vừa dứt lời thì vài tên hộ vệ của Thiên Đỉnh thương hội liền cất bước tiến lên, huyền khí trên người bốc lên, đánh về phía mấy người Diệp Huyền.

- Ha ha, hay cho một cái coi trời bằng vung, hóa ra cái gọi là Thiên Đỉnh thương hội cũng chỉ là một nơi không biết phân biệt tốt xấu, không hỏi trắng đen đúng sai, thật đúng là để cho chúng ta mở rộng tầm mắt.

Đối mặt với mấy người bước lên định bắt người, Diệp Huyền mặt không đổi sắc, cười lớn mang theo vẻ khinh thường vang vọng khắp phòng đấu giá.

- Chúng ta bỏ tiền tới tham gia đấu giá hội của các ngươi, lại còn bỏ một số tiền không nhỏ ra để mua ghế khách quý này, nhưng, phòng đấu giá các ngươi lại làm nhục khách quý như vậy sao?

- Chẳng những không có đãi ngộ của khách quý, lại còn muốn đuổi chúng ta đi, chẳng lẽ cái gọi là đệ nhất thương hội của vương quốc của các ngươi chính là đối đãi khách khứa như vậy hay sao? Nếu thật sự là như vậy thì sau này còn ai dám mua bán gì ở phòng đấu giá của các ngươi nữa?

Thanh âm của Diệp Huyền cực lớn, giống như sấm rền, truyền vào trong tai của từng khách nhân ở đây.
Chương 330 Làm lớn chuyện (2)

- Xảy ra chuyện gì vậy, thiếu niên kia nói phòng đấu giá đuổi bọn họ đi, thật sự có chuyện này sao?

- Chắc là không phải đấy chứ, Thiên Đỉnh thương hội chính là đệ nhất thương hội của vương quốc, phòng đấu giá của bọn họ luôn làm việc rất quy tắc, sao có thể đuổi khách quý đi được?

- Nhưng nếu như không phải vậy thì sao thiếu niên kia lại có thể tức giận tới vậy, còn dám đánh nát cả đình đài? Có lẽ bên trong còn có ẩn tình gì đó.

- Có thể lắm, cũng không biết Thiên Đỉnh thương hội sẽ xử lý như thế nào đây.

Trong lúc nhất thời, cả phòng đấu giá đều ào ào bàn tán, vô cùng ầm ĩ.

- Đợi đã.

Lão giả dẫn đầu kia nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh, sắc mặt lập tức thay đổi, vội ngăn mấy tên hộ vệ lại, đồng thời ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Diệp Huyền, âm trầm nói:

- Tiểu tử, ngươi nói phòng đấu giá của chúng ta làm nhục khách quý, xua đuổi các ngươi? Hôm nay nếu như ngươi không nói rõ ràng cho lão phu biết thì lão phu mặc kệ ngươi là ai, phá hỏng thanh danh của phòng đấu giá ta như vậy, Tần Thiên ta nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.

- Đại nhân à, đừng có nghe bọn chúng nói bậy nói bạ, bọn họ tới đây quấy rối, xem thường phòng đấu giá, cứ giải về cẩn thận thẩm vấn là được, hiện tại đúng là lúc diễn ra đấu giá hội, sao có thể chỉ vì vài tên thiếu niên mà ảnh hưởng tới thời gian diễn ra đấu giá hội được.

Ánh mắt của La quản sự kia lóe lên, âm độc nói.

- Cái gì gọi là nói bậy nói bạ chứ?

Trần Tinh lập tức nhảy dựng lên.

- Các vị có mặt ở đây, xin tất cả mọi người nói thử xem, chúng ta nghe nói Thiên Đỉnh thương hội chính là đệ nhất thương hội của vương quốc, danh tiếng rất tốt, cho nên nghe danh mà tới, mấy ngày trước khi đấu giá hội bắt đầu đã mua vé khách quý rồi, không ngờ hôm nay tới còn ngồi chưa nóng chỗ thì cái tên tiểu tạp mao gọi là ‘hầu’ gia gì đó này tới đây gây sự, nói chỗ ngồi của chúng ta là chỗ ngồi chuyên dụng gì đó của hắn, muốn chúng ta lập tức cút xéo.

- Các vị nghĩ đi, vị trí này chính là chúng ta tốn rất nhiều tiền mua được, sao có thể đồng ý được cơ chứa, ai ngờ lúc này lại có tên La quản sự Lý quản sự gì đó chạy tới, chẳng những yêu cầu chúng ta rời đi, còn muốn chúng ta đền tiền bồi thường cho tên tiểu hầu tử này, đúng thật là làm trò cười cho người khác.

- Càng buồn cười hơn nữa chính là ngươi đó, chắc là người phụ trách của phòng đấu giá chứ gì, vừa mới tới đây, không hỏi một câu đã nói chúng ta gây chuyện, còn muốn bắt đi thẩm vấn, chậc chậc, uy phong thật đấy, ta thật không hiểu, phòng đấu giá này của các ngươi lẽ nào là hắc điếm hay sao, hôm nay nếu như các ngươi không cho chúng ta một lời giải thích thỏa đáng thì cho dù danh tiếng của Thiên Đỉnh thương hội các ngươi có lớn hơn nữa thì tiểu gia đây cũng muốn đòi một cái công đạo.

Trần Tinh xả họng la lớn, thanh âm vang dội đinh tai nhức óc truyền vào trong tai của mỗi người.

Mọi người đều nhìn về phía La Lãnh quản sự đứng kế bên Diệp Huyền, cùng với Trần Minh đứng cách đó không xa, nháy mắt liền hiểu rõ mọi chuyện, hóa ra là tiểu hầu gia của phủ Thiên Khải hầu, chẳng trách La quản sự của phòng đấu giá lại thiên vị như vậy.

Chỉ là tất cả mọi người chưa từng nghe nói tới khu khách quý còn có thứ gọi là chỗ ngồi chuyên dụng, những người thân phận cao quý có ai mà không phải ngồi ở bao sương, như vậy xem ra, rõ ràng là vị Trần Minh tiểu hầu gia này muốn gây sự với mấy vị thiếu gia kia, còn quản sự của phòng đấu giá thì lại là đồng lõa của gã.

Bất quá, La Lãnh làm việc đúng là không nên chút nào, cho dù thân phận của Trần Minh có cao tới đâu đi nữa, đối phương cũng là khách quý của phòng đấu giá, ngươi quá đáng như vậy, người khác há có thể không nổi giận? Đổi lại là bất kỳ người nào khác đều sẽ nổi giận.

Advertisements

Trong lúc nhất thời, sắc mặt của La Lãnh trở nên vô cùng khó coi, ánh mắt lập lòe bất định, tên chết tiệt này…

Nhìn thấy sắc mặt của tổng quản đứng bên cạnh đã trở nên tái mét, La Lãnh lập tức nói:

- Tiểu tử, ngươi đừng có vội ngậm máu phun người, nếu như không phải vì các ngươi động thủ với Trần thiếu trước thì sao ta lại để các ngươi bồi thường cho Trần thiếu được chứ.

- Con mắt nào của ngươi nhìn thấy chúng ta động thủ với hắn? Sao ta chỉ nhìn thấy đối phương kiêu ngạo đạp ngã bàn của chúng ta, lại còn không ngừng sỉ nhục chúng ta, cái đó sao ngươi không hỏi tới? Cái gọi là Thiên Đỉnh thương hội hóa ra chỉ là như vậy mà thôi, còn nói cái gì mà đệ nhất thương hội của vương quốc, ta thấy giống như đệ nhất chó săn của quý tộc thì đúng hơn.

Diệp Huyền lạnh lùng cười.

Toàn trường nháy mắt liền ồn ào lên, thiếu niên này có địa vị thế nào đây? Lời này đúng là đủ độc, cho dù hắn có lý đi nữa, nói như vậy cũng là đắc tội luôn với Thiên Đỉnh thương hội, thật đúng là to gan lớn mật.

Sắc mặt của tổng quản phòng đấu giá trở nên vô cùng khó coi, lạnh lùng trừng mắt nhìn La Lãnh, chợt nói tiếng xin lỗi với Diệp Huyền:

- Thật xin lỗi, việc này là do người của chúng ta xử lý không chu toàn, nếu như chỗ ngồi này là do các vị dùng tiền mua thì phòng đấu giá chúng ta đương nhiên sẽ không tùy ý đuổi các vị đi được.

- Xin lỗi sao, một câu xin lỗi như vậy là đủ rồi à?

Diệp Huyền thản nhiên nói.

Trong mắt của lão giả này lóe lên một đạo hàn quang, thân thể đột nhiên hóa thành một đạo tàn ảnh.

- Ba!

Một tiếng giòn giã vang lên, lão giả nháy mắt liền đi tới trước mặt La Lãnh, hung hăng tát một cái khiến gã bay ra ngoài.

- Tên chết tiệt, đối phương đã mua vé khách quý, chính là khách quý của phòng đấu giá chúng ta, ngươi đối đãi với khách quý như vậy sao? Mau nói xin lỗi cho ta.

Lão giả lạnh lùng mở miệng, kẻ này đúng là vô dụng không làm được gì, chỉ có một cặp mắt chó, Trần thiếu đúng là có địa vị cao quý, nhưng vì nịnh bợ một tên Trần thiếu mà tùy ý đuổi khách quý khác thì đúng thật là không xem quy cũ của phòng đấu giá ra gì, kết quả còn muốn phòng đấu giá giải quyết hậu quả cho gã, thậm chí còn ảnh hưởng tới danh dự, đúng là phế vật mà.

La Lãnh bò dậy, lau vết máu bên khóe miệng, sắc mặt vô cùng khó coi, trong ánh nhìn lạnh như băng của lão giả, vẻ mặt oán độc đi tới trước mặt Diệp Huyền, cúi đầu nói:

- Thật xin lỗi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK