• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 216 Khảo hạch nhập học (1)

Thư đề cử chỉ đại biểu cho ngươi có tư cách nhập học mà thôi, còn phòng khảo hạch chính là tiến hành khảo hạch tu vi và tuổi tác của ngươi.

Dù sao thì lắm lúc thư đề cử cũng có thể làm giả trộn vào, cho nên cũng không thể làm bằng chứng duy nhất được, cho nên khảo hạch nhập học mới là mấu chốt tốt nhất để khảo nghiệm học viên.

Rất nhanh, đội ngũ liền tới lượt mấy người Diệp Huyền.

Chỉ thấy nam tử ngồi ở phía sau bàn dài nói thẳng:

- Lấy thư đề cử ra đi.

- Được!

Mấy người Diệp Huyền đều lấy thư đề cử ra đưa cho nam tử kia, nam tử cẩn thận xem qua, thoáng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn mấy người Diệp Huyền:

- Tinh Huyền học viện chắc là một học viện nho nhỏ ở Lam Nguyệt thành xa xôi nào đó của vương quốc đúng không?

Trần Tinh khẩn trương nói:

- Lão sư, có vấn đề gì sao?

Nam tử lắc đầu.

- Không có vấn đề gì hết, chỉ là không ngờ trong học viện nơi thành trì nho nhỏ xa xôi như vậy cư nhiên lại có thể một lần xuất hiện bốn học viên, mấy người các ngươi, sau khi đăng ký xong thì lấy số của mình, đi vào phòng khảo hạch đi.

Lấy ánh mắt của nam tử thì đương nhiên có thể nhìn ra, thư đề cử của bốn người không phải giả.

Hơn nữa, cho dù làm giả đi nữa cũng không sao, có thể thông qua khảo hạch hay không mới quan trọng.

Nhận số của mình, mấy người Diệp Huyền đi vào bên trong phòng khảo hạch.

Phòng khảo hạch rất lớn, bên trong chỉ có một quan chủ khảo, còn người phụ trách khảo hạch chân chính thì tuổi tác đều không lớn, rõ ràng đều là học viên.

Rõ ràng, đây là do học viện cố ý an bài, để cho một vài học viên cũng tham gia khảo hạch của học viện.

Trùng hợp là hai tên thiếu niên lúc nãy từng nhục mạ mấy người Diệp Huyền cũng đang ở trong này.

- Ha ha, đúng là trùng hợp, thật sự để chúng ta gặp phải.

Mắt của hai tên thiếu niên sáng lên, trong mắt loé ra quang mang âm độc.

- Là bọn họ?

Mấy người Trần Tinh cũng nhìn thấy hai tên kia, sắc mặt lập tức thay đổi.

Hai tên kia nhanh chóng đi tới trước mặt một thanh niên khí vũ hiên ngang:

- Viên Sơn sư huynh, để cho hai người chúng ta tiến hành khảo hạch mấy tên tiện dân này có được không?

- Tiện dân?

Thanh niên được gọi là Viên Sơn kia hơi ngẩng ra, quay đầu nhìn về phía mấy người Diệp Huyền, ngay lúc nhìn thấy Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y thì hai mắt sáng ngời, khoé môi nhếch lên thành nụ cười dâm tà như có như không, gã đi tới trước mặt quan chủ khảo, thấp giọng nói vài câu.

Quan chủ khảo rõ ràng khá coi trọng tên Viên Sơn này, cho nên gật đầu, nhìn về phía mấy người Diệp Huyền:

- Bốn người các ngươi đi theo Viên Sơn qua khảo hạch đi.

- Xui xẻo quá, cư nhiên là bọn họ khảo hạch, sẽ không chơi xấu chúng ta đấy chứ.

Trần Tinh lẩm bẩm.

Bất quá quan chủ khảo đã có lệnh, bọn họ đương nhiên không tiện phản đối, cho nên đám người liền đi theo Viên Sơn tới chỗ khảo hạch.

- Hai người này do ta khảo hạch, hai người các ngươi qua khảo hạch bọn họ đi.

Viên Sơn quay sang hai tên thiếu niên kia thản nhiên nói một câu, chỉ vào Diệp Huyền và Trần Tinh, còn gã thì đi tới trước mặt Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y, lộ ra nụ cười tự cho là tiêu sái nhất:

- Hai vị nữ sĩ, tại hạ Viên Sơn, hoan nghênh hai vị gia nhập đại gia đình của Huyền Linh học viện ta, từ nay về sau có chuyện gì ở học viện thì cứ nói tên của ta ra, chắc chắn có thể giúp được ít nhiều.

- Viên Sơn học trưởng, xin bắt đầu khảo hạch đi.

Advertisements

Lãnh Dĩnh Oánh lạnh lùng nói.

Còn Phượng Nhu Y thì chưa hề nhìn tới gã một cái, ánh mắt chỉ nhìn về phía mấy người Diệp Huyền, khiến cho trong lòng Viên Sơn cảm thấy khó chịu.

- Hai người các ngươi đi theo bọn ta, đặt tay lên trên công cụ đi, còn lọ mọ cái gì nữa, tiện dân đúng là tiện dân mà.

Hai tên thiếu niên kia thì quay sang Diệp Huyền và Trần Tinh quát tháo, trên miệng mang theo nụ cười lạnh như có như không, thái độ vô cùng kém cỏi.

Diệp Huyền nhướng mày, không đáp lại hai tên đó, chỉ đặt tay lên trên công cụ.

- Tít!

Một đạo ánh sáng quét qua thân thể của hai người Diệp Huyền và Trần Tinh.

Bên trên lập tức hiện lên mấy chữ:

- Mười bốn tuổi!

- Mười lăm tuổi.

Cư nhiên đều đạt tiêu chuẩn, trong đó còn có một người chỉ mới mười bốn tuổi.

Hai tên thiếu niên thoáng giật mình nhìn về phía Diệp Huyền.

Dụng cụ kiểm tra tuổi này là kiểm tra tuổi tác cốt cách, nói cách khác, tuổi tác bao nhiêu thì sẽ hiện bấy nhiêu tuổi, không thể làm giả được.

Tuy rằng tính theo năm thì vừa qua khỏi tiết xuân huyền, bình thường đều sẽ tính thêm một tuổi, Diệp Huyền đã coi như mười lăm tuổi rồi, nhưng bởi vì còn chưa tới sinh nhật năm nay cho nên tuổi cốt cách còn chưa tới, nên trên dụng cụ mới hiện là mười bốn tuổi.

Võ sĩ nhất trọng mười bốn tuổi, ở vương thành cũng thuộc hàng có thiên phú kinh người.

Dù sao thì tiêu chuẩn nhập học của Huyền Linh học viện chỉ yêu cầu mười sáu tuổi đạt tới võ sĩ nhất trọng là đủ.

- Thật không ngờ thiên phú của hai tên tiện dân này cũng không tệ lắm nha?

Hai tên liếc nhau cười lạnh một cái, sau đó đi tới trước một cây cột đá, quát lạnh nói:

- Hai người các ngươi đặt tay lên trên cột đá rồi truyền huyền khí vào bên trong đi.

Đo tuổi trước rồi lại đo tu vi sau.

Trần Tinh và Diệp Huyền đều đi tới trước cột đá, đưa huyền khí vào bên trong.

Ong ong!

Trên cột đá cũ kỹ đột nhiên loé lên hai đạo hào quang, hào quang nhanh chóng kéo lên, sau đó ngừng lại ở dấu khắc thứ nhất.

Linh võ cảnh nhất trọng.

Thông qua bước kiểm tra thứ hai.

Trên mặt hai tên kia lộ ra vẻ khinh thường.

- Tiện dân đúng là tiện dân, còn tưởng là lợi hại tới đâu, bất quá cũng chỉ là linh võ cảnh nhất trọng mà thôi.

Nhìn thấy tu vi của Diệp Huyền và Trần Tinh thì hai tên này lập tức nói với vẻ đắc ý và châm chọc.

Bọn chúng nào biết rằng Diệp Huyền căn bản không xuất hết toàn lực, thậm chí còn chưa thi triển ra được một phần mười lực lượng của mình.

Đối với Diệp Huyền mà nói, vào Huyền Linh học viện này cũng không phải vì hắn thật sự muốn học tập gì hết, ở nơi hẻo lánh như Lưu Vân Quốc này căn bản cũng không ai có thể dạy gì được cho hắn, sở dĩ hắn tới đây chỉ là vì tư nguyên ở đây mà thôi.

Cho nên, không cần phải thể hiện vượt trội để làm gì.

- Hai người các ngươi, cứ hết tiện dân này tới tiện dân nọ, nói đủ rồi chứ? Cứ luôn miệng nói người khác là tiện dân, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy miệng của mình tiện tới mức nào sao?

Những lời lẽ lạnh lùng thốt ra từ trong miệng của Diệp Huyền khiến cho hai tên kia biến sắc, thoáng chốc liền sa sầm xuống.
Chương 217 Khảo hạch nhập học (2)

Đứa tiện dân này cư nhiên dám mở miệng nói lại bọn họ, đúng là to gan.

- Xú tiểu tử, ngươi nói miệng ai tiện hả, chẳng lẽ ngươi cho rằng thông qua hai bước khảo thí thì có thể trở thành học viên của Huyền Linh học viện ta sao?

Một tên trong đó mặt mày âm trầm, quát lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, khoé miệng nhếch lên cười mỉa.

- Ta nói miệng của hai người các ngươi tiện, lẽ nào các ngươi không nghe rõ sao? Vậy để ta lặp lại lần nữa…

Diệp Huyền giơ tay ra, lớn tiếng nói:

- Ta nói, miệng của hai người các ngươi rất tiện! Chẳng những chỉ tiện, mà tai còn điếc nữa, không không rõ tại sao hai người các ngươi lại có thể vào được Huyền Linh học viện này nữa? Chẳng lẽ Huyền Linh học viện này thứ rác rưởi gì cũng nhận hết sao?

Thanh âm của Diệp Huyền thoáng chốc liền vang vọng khắp phòng khảo hạch này, khiến cho tất cả mọi người vào khảo hạch lập tức nhìn về phía hắn.

Một hai lần mắng là tiện dân thì cũng thôi đi, hắn chẳng thèm để ý làm gì, nhưng đối phương được đằng chân liền muốn lân đằng đầu, cứ luôn miệng tiện dân này, tiện dân nọ, nếu như cứ mặc kệ bỏ qua thì đối phương nhất định sẽ leo lên đầu bọn họ ngồi.

- Ngươi…

Hai tên này thật sự không thể nào ngờ, Diệp Huyền cư nhiên lại dám nói mình như vậy, hơn nữa còn lớn tiếng mắng, khiến cho hai tên này thoáng chốc mặt mày đỏ bừng, nhìn chằm chằm như muốn nuốt sống Diệp Huyền.

- Cái tên tiện dân quê mùa còn chưa được gia nhập học viện này, ngươi có gan thì lập lại lần nữa xem.

Một tên tức giận gầm lên.

- Các ngươi đúng là hết thuốc cứu mà, chẳng những miệng tiện, tai điếc mà còn ngu ngốc nữa, bây giờ đã nghe rõ chưa?

Diệp Huyền lắc đầu nguầy nguậy, lẩm bẩm:

- Lần đầu tiên ta nhìn thấy có người lại yêu cầu để người khác liên tục mắng nhiếc mình như vậy, chẳng lẽ trong đầu chỉ chứa toàn phân hay sao?

Nói là lẩm bầm nhưng thanh âm của Diệp Huyền lại đủ lớn để cho tất cả mọi người ở đây nghe thấy.

Phì!

Mấy người Phượng Nhu Y đứng cách đó không xa đều nhịn không được phì cười.

- Tên tiện dân còn chưa gia nhập học viện như ngươi còn dám lớn lối không biết trên dưới như vậy, hôm nay ta muốn để cho ngươi biết mặt.

Sắc mặt hai tên đỏ lên, hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống, ánh mắt kia gần như muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Huyền.

- Được rồi, hôm nay là ngày báo danh của Huyền Linh học viện, nơi này là trung tâm khảo hạch, muốn ồn ào thì đi ra ngoài mà ồn ào.

Quan chủ khảo trong trung tâm khảo hạch có chút không kiên nhẫn, lạnh giọng nói.

- Lão sư, tuy rằng hôm nay người này đạt tới tiêu chuẩn của Huyền Linh học viện ta, nhưng hắn chỉ mới có mười bốn tuổi đã đột phá linh võ cảnh nhất trọng, đệ tử ngờ rằng hắn đã uống một vài loại đan dược cấm kỵ nào đó để cưỡng chế đề thăng thực lực của mình. Nếu thật sự là như vậy, tuyển nhận học viên như vậy vào Huyền Linh học viện ta căn bản chính là sự sỉ nhục đối với chúng ta, cho nên đệ tử thỉnh cầu tiến hành kiểm tra thực lực của hắn.

Một tên trong đó nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, ánh mắt loé ra quang mang dữ tợn.

Sở dĩ gọi là kiểm tra thực lực chính là có điều nghi ngờ thực lực của tân sinh, bởi vì rất nhiều thiếu niên vì sắp tới tuổi rồi, sẽ dùng một vài loại đan dược cấm kỵ, cưỡng chế khiến cho mình đột phá linh võ cảnh.

Những người thế này, căn cơ không vững, cảnh giới và thực lực không đạt tới linh võ cảnh.

Không chỉ như vậy, những người đã dùng đan dược cấm kỵ bình thường đều là tự phá huỷ căn cơ của mình, tương lai muốn đột phá thì khó như lên trời.

Loại học viên này, Huyền Linh học viện nghiêm cấm thu vào, một khi tra ra thì tuyệt đối phải đuổi khỏi học viện.

- Mười bốn tuổi?

Quan chủ khảo đưa mắt nhìn tư liệu của Diệp Huyền sau đó lại nghi hoặc trông sang.

Đúng vậy, lấy tố chất của nơi như Lam Nguyệt thành, rất hiếm người có thể đột phá linh võ cảnh trước mười sáu tuổi, càng không cần phải nói tới kinh người như mười bốn tuổi.

Hơn nữa năm nay Lam Nguyệt thành này lại có tới bốn thiên tài đạt tiêu chuẩn, trong lòng của quan chủ khảo cũng hơi nghi kị.

Cho nên cũng có ý muốn kiểm tra thực lực của mấy người Diệp Huyền, cho nên gã gật đầu:

- Ta đồng ý.

- Ha ha, có nghe chưa hả tiện dân, còn không mau qua đây nhận lấy cái chết.

Nghe thấy quan chủ khảo đã cho phép, tên thiếu niên kia lập tức nhe răng cười lớn, đi tới luyện võ trường ở giữa trung tâm khảo hạch, chỉ vào Diệp Huyền:

- Ngươi dám mắng ta, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, tiện dân chính là tiện dân, có những lời không phải ngươi có thể tuỳ tiện nói đâu.

- Tiểu tử này thật xui xẻo, không biết sao lại đắc tội với Tào Hạc.

- Muốn trách thì phải trách hắn quá kiêu ngạo, Tào Hạc là học viên cũ, bị mắng vài câu thì cứ im lặng cho qua đi, cãi lại làm gì, quả nhiên là tiện dân quê mùa, không biết trời cao đất dày.

- Nếu hắn không dùng đan dược cấm kỵ thì thôi đi, nếu như có dùng thật thì lần này hắn xui xẻo rồi, quả nhiên là tiện dân.

- Mặc kệ hắn có xui xẻo hay không, có thông qua khảo hạch hay không, lần này hắn bị dạy cho một bài học chắc rồi.

Một đám học viên cũ đều ngưng việc, nhìn qua, nhếch miệng cười mai mỉa.

Theo như bọn họ thấy thì Diệp Huyền là một người mới, thậm chí còn chưa chính thức gia nhập học viện, bị Tào Hạc mắng vài câu thì cũng là chuyện bình thường mà thôi, mặc kệ hắn có lý hay không, nhưng dám cãi lại cũng khiến cho mấy học viên cũ cảm thấy khó chịu trong lòng.

- Quả nhiên là đi tới đâu cũng không thiếu một lũ ngu ngốc.

Diệp Huyền đảo mắt qua nhìn rất nhiều học viên cũ ở đây, thản nhiên nói.

- Cái gì? Ngu ngốc?

- Hắn đang nói chúng ta sao?

- Tên tiện dân quê mùa này, ai cho hắn lá gan nói như vậy.

Sắc mặt của đám học viên cũ đang xem trò vui đều thay đổi, thấp giọng mắng chửi.

- Tiểu tử, ngươi có lên hay không, không phải là vì ngươi dùng đan dược cấm kỵ nào đó cho nên không dám để lộ thực lực đấy chứ.

Trên mặt Tào Hạc đầy ý mai mỉa:

- Nếu như là vậy thì ngoan ngoãn cút ra khỏi đây cho ta đi, Huyền Linh học viện chúng ta không nhận những kẻ tiện dân và phế vật như vậy.

- Huyền thiếu, để ta lên đánh với hắn.

Diệp Huyền không nhúc nhích, nhưng Trần Tinh không nhịn được nữa, muốn xông đi lên.

- Để ta tới.

Diệp Huyền kéo Trần Tinh lại, Trần Tinh đột phá võ sĩ nhất trọng không bao lâu, tuy rằng tu luyện công pháp mà mình đã sửa đổi, nhưng đối phương cũng là võ sĩ nhị trọng hàng thật giá thật, Trần Tinh đi lên sẽ chịu thiệt.
Chương 218 Đánh lén sau lưng (1)

- Bây giờ ta lên đây, ngươi đã phóng rắm xong chưa?

Diệp Huyền đi lên luyện võ trường, tựa tiếu phi tiếu nói.

- Rốt cuộc cũng dám đi lên rồi, hy vọng thực lực của ngươi cũng lợi hại như cái miệng của ngươi.

Tào Hạc cười đầy vẻ hung tợn, cũng không nói nhảm nhiều, thân thể đột nhiên động.

Vèo!

Giống như một con bạch hạc vương cánh, Tào Hạc tung người nhảy lên, nháy mắt liền lao tới trước mặt Diệp Huyền, gã giơ tay lên, bàn tay của gã chụm lại như cái mỏ, mổ về phía Diệp Huyền nhanh như chớp, huyền khí kéo ra thành hình dạng như đinh ốc, phát ra tiếng kêu bén nhọn.

- Hay cho một chiêu bạch hạc giương cánh, một chiêu này của Tào Hạc đã nắm được tinh tuý của nó rồi.

- Huyền khí nồng đậm, động tác ưu mỹ, không hổ là học viên cũ.

- Nhìn huyền khí trên bàn tay của hắn đi, đinh ốc lưu chuyển, tập trung toàn bộ lực lượng ở một điểm, lực phá hoại nhất định vô cùng kinh người.

Bất kể là học viên cũ hay tân sinh, nhìn thấy vũ kỹ mà Tào Hạc thi triển ra đều phát ra tiếng kinh thán.

- Còn bạch hạc giương cánh nữa chứ, động tác xấu như vậy gọi vịt già lên giá còn có lý.

Lời nói của Diệp Huyền khiến cho Tào Hạc tức nổ phổi:

- Tiểu tử, bớt nói nhiều đi, ta cho ngươi biết rõ sự lợi hại của ta.

Tay của Tào Hạc đột nhiên hạ xuống, mang theo kình phong cuồng mãnh mà sắc bén.

Nếu như một chưởng này đánh trúng thì trên người Diệp Huyền ít nhất cũng có thêm một lỗ máu.

Trong nháy mắt khi Tào Hạc sắp đánh trúng hắn thì Diệp Huyền vẫn luôn cười như có như không rốt cuộc cũng động, hai tay của hắn giơ lên ngăn trước ngực nhanh như chớp, năm ngón tay thành trảo, khẽ rung một cái, lập tức bắt được hai tay của Tào Hạc.

Năm ngón tay búng nhẹ vài cái, kình khí hình dạng đinh ốc trên tay của Tào Hạc nháy mắt liền biến mất.

Tào Hạc cứ thế bị Diệp Huyền bắt lấy cổ tay, ngừng lại giữa không trung.

- A?

Ánh mắt của Tào Hạc khựng lại, người này có khí lực lớn thật, hai tay siết chặt cổ tay của gã, khiến gã nhất thời khó mà cử động gì được.

Bất quá, hắn thực sự cho rằng có vài phần sức mạnh là đủ rồi sao?

- Phá!

Tào Hạc đột nhiên quát lên một tiếng, hai chân ở giữa không trung xoay tròn như phong xa, đá về phía ngực của Diệp Huyền nhanh như chớp.

Bùm bùm!

Hai chân vũ động, huyền khí khủng bố hình thành từng đạo lốc xoáy kình khí, không khí phát ra tiếng nổ kịch liệt, lấy hai chân Tào Hạc làm tâm, tất cả không khí xung quanh đều nổ đùng đùng.

Hai chân khủng bố hung hăng đạp về phía ngực của Diệp Huyền.

- Thoái kỹ thật tinh diệu, một chiêu không được lại đổi một chiêu khác lên, nối tiếp như mây bay nước chảy, không chê vào đâu được.

- Thật lợi hại, một chiêu kim hạc này của Tào Hạc đã nắm được tinh tuý của bạch hạc thần thoái rồi, sau khi đá ra thì như mộng như chớp, uy lực vô cùng.

- Tiểu tử này cũng có chút thực lực đấy, có thể đỡ được bạch hạc giương cánh của Tào Hạc, đáng tiếc lần này hắn xui xẻo rồi.

Ánh mắt của mọi người đều ngưng tụ, khiếp sợ nhao nhao lên, không hề che giấu thưởng thức đối với Tào Hạc.

Không thể không nói, một loạt động tác này của gã quá mức hoàn mỹ.

Advertisements

Nhưng ngay tại lúc hai chân của Tào Hạc sắp đá trúng Diệp Huyền thì chân phải của Diệp Huyền không biết từ khi nào cũng đã giơ lên, đá ra nhanh như chớp.

Một cước này, nhanh như lưu tinh, mạnh mẽ như thiểm điện, nháy mắt xuyên thấu qua cương phong của Tào Hạc đánh ra, hậu phát tiên chí, hung hăng đạp lên ngực của Tào Hạc.

- Không ổn, lui lại!

Đồng tử của Tào Hạc đột nhiên co lại, trong lòng thầm hô một tiếng, gã có thể cảm giác được, nếu như mình còn tiếp tục ra chiêu thì người bị đánh trúng chắc chắn là mình.

Thời khắc mấu chốt, lùi lại về sau chính là lựa chọn duy nhất của gã, nhưng hai tay của gã vẫn bị Diệp Huyền nắm chặt, sao có thể lùi được?

- Phanh!

Một tiếng vang trầm thấp truyền ra, thân thể của Tào Hạc vốn đang bị Diệp Huyền ngăn lại ở giữa không trung nháy mắt liền bay ra như đạn pháo rời nòng, miệng gã phun ra máu tươi, thân thể kéo lê trên đất hơn mười mét mới ngừng lại được.

Y bào trên người sớm đã nát bấy, trên ngực còn có một dấu chân vô cùng rõ ràng, dáng vẻ chật vật không thôi.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều sững sờ, bao gồm cả Tào Hạc vừa bị đá bay.

Gã muốn giáo huấn Diệp Huyền, nhưng lại bị Diệp Huyền giáo huấn lại?

Trên ngực truyền tới cơn đau đớn, nhưng trong lòng Tào Hạc càng đau đớn hơn nữa, tôn nghiêm của gã, sau một cước này đã triệt để tiêu tùng rồi.

- Ngươi…

Gã hung tợn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, trên mặt đầy vẻ oán hận.

- Ta cái gì mà ta? Ngươi luôn miệng nói ta là tiện dân, không xứng gia nhập Huyền Linh học viện, nhưng bây giờ ngươi nằm lê lết ở đó, ta vẫn đứng ở đây, nếu như ta không xứng, như vậy thì ngươi nói xem, ngươi lại là cái thá gì?

Diệp Huyền lạnh lùng nói, đối với người như vậy, hắn căn bản không cần thương cảm, sau vẻ cao ngạo tự đại chính là nội tâm hèn mọn.

Quay đầu, Diệp Huyền nhìn về phía quan chủ khảo, thản nhiên nói:

- Bây giờ ta thông qua khảo hạch rồi chứ?

Quan chủ khảo khẽ giật mình, đang muốn nói chuyện thì đột nhiên phía xa lại truyền tới tiếng hô của Trần Tinh:

- Huyền thiếu, cẩn thận.

Bá!

Sau lưng Diệp Huyền, tên Tào Hạc kia đột nhiên nhào tới, đôi mắt đỏ bừng, trên mặt mang theo vẻ hung tàn lạnh lùng, tức giận gào lên:

- Xú tiểu tử, ta muốn giết ngươi.

Ong!

Đỉnh đầu của gã đột nhiên xuất hiện một hư ảnh bạch hạc bay lượn, hư ảnh bay lên, hóa thành một cỗ lực lượng bành trướng, hung hăng tấn công nhắm ngay Diệp Huyền.

Đây là võ hồn của gã, bạch hạc võ hồn.

Bị một tân sinh chưa nhập học trấn áp như vậy, hơn nữa lại còn ở trước mặt biết bao nhiêu học viên cũ và tân sinh như vậy, khiến cho Tào Hạc thoáng cái liền mất hết mặt mũi, lúc này, trong lòng chỉ gã có hận ý và phẫn nộ vô tận đối với Diệp Huyền, trong đầu gã chỉ còn duy nhất một suy nghĩ đang quay cuồng, đó chính là đánh ngã Diệp Huyền ngay tại chỗ.

- A, chính diện đánh không lại cho nên liền đánh lén, Huyền Linh học viện đều dạy ra những kẻ rác rưởi như vậy sao? Đúng là mất mặt quá.

Trong ánh mắt ngóng theo của tất cả mọi người, Diệp Huyền thần sắc không đổi, thản nhiên mở miệng rồi lặng yên xoay người, chân phải lại đá nhanh ra lần nữa, không có chút bối rối nào.

- Tìm chết!

Tào Hạc hung tợn quát lên một tiếng, Diệp Huyền cư nhiên còn miệt thị gã, dùng một chiêu y hệt như đã dùng lúc này, thậm chí còn không thèm phóng thích võ hồn ra.
Chương 219 Đánh lén sau lưng (2)

Chẳng lẽ hắn thực sự cho rằng gã không đỡ nổi một chiêu này sao? Tự đại như vậy, thì cứ ở đó mà thừa nhận lửa giận của Tào Hạc đi.

Oanh!

Huyền khí linh võ cảnh nhị trọng trong nháy mắt liền kéo lên tới cực hạn, kết hợp với bạch hạc võ hồn tạo thành lực lượng không gì địch nổi, hung hăng đánh về phía Diệp Huyền.

Phanh!

Sau một khắc, cảnh tượng khiến cho tất cả mọi người đều khiếp sợ liền xảy ra, chân phải của Diệp Huyền nhìn như nhẹ nhàng không có gì, nhưng bên trong dường như lại ẩn chứa một loại huyền diệu nào đó, nháy mắt phá vỡ vòng huyền khí trước người Tào Hạc.

Một cỗ khí tức huỷ diệt nháy mắt bao phủ toàn thân Tào Hạc, khiến cho gã nháy mắt liền cảm thấy lạnh buốt vô cùng, ngay cả máu dường như cũng ngừng chảy.

Chân phải của Diệp Huyền đạp thẳng lên ngực của Tào Hạc, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên liên hồi, toàn thân Tào Hạc tứa máu, thân hình bay ngược ra sau rồi nện xuống đất thật mạnh như diều đứt dây.

Bạch hạc võ hồn trên đỉnh đầu của gã kêu lên một tiếng sau đó lặng lẽ tán loạn, biến mất vô hình.

Tào Hạc kêu lên một tiếng, lại phun ra thêm một búng máu, mặt trắng như giấy, lung lay sắp đổ.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều sững sờ, ngây ra, kinh ngạc, nhìn tất cả trước mắt nhưng vẫn không dám tin.

Thực lực của Diệp Huyền cư nhiên khủng bố như vậy.

Học viên cũ linh võ cảnh nhị trọng lại không đỡ nổi một chiêu của hắn.

Đây là biểu hiện nên có của một tân sinh sao?

- Thật khiến cho ta thất vọng.

Trước mắt bao người, Diệp Huyền khẽ lắc đầu, nhìn về phía quan chủ khảo:

- Ta muốn hỏi, đây là khảo hạch nhập học của Huyền Linh học viện sao?

- Đây là tố chất của học viên cũ của Huyền Linh học viện sao?

- Loại rác rưởi đánh lén sau lưng, ngu xuẩn cuồng vọng tự đại!

- Thật khiến ta thất vọng.

Lời nói của Diệp Huyền giống như tiếng chuông cổ gõ vào lòng từng người, khiến cho không ít học viên cũ ở đây đều phải cúi gằm mặt xuống.

Bọn họ muốn phản bác, nhưng tất cả những việc trước mắt lại khiến bọn họ phản bác không được.

Không lâu trước đó, bọn họ cũng đều dùng ánh mắt cao ngạo khinh thường nhìn Diệp Huyền, lấy thân phận học viên cũ nghĩ mình cao hơn Diệp Huyền.

Hôm nay, tân sinh mà bọn họ xem thường lại có thể dễ dàng đánh bại Tào Hạc trong số bọn họ, khiến cho bọn họ cúi mặt không mở miệng được.

- Tào Hạc.

Một thiếu niên khác vội vàng chạy tới bên cạnh Tào Hạc đỡ hắn dậy, sau khi kiểm tra qua một phen thì ánh mắt liền tràn đầy vẻ âm lãnh:

- Các hạ, ngươi không cảm thấy ngươi hạ thủ quá độc ác rồi sao?

- Đối với kẻ tiểu nhân đánh lén sau lưng thì ta cần phải nương tay sao?

- Ngươi…

- Sao hả? Không phục chứ gì?

Diệp Huyền nheo mắt nhìn gã:

- Vừa rồi hình như ngươi cũng luôn miệng mắng tiện dân tiện dân đúng không, nếu như ngươi không phục thì cứ lên thử đi.

Advertisements

Thiếu niên kia nghe vậy xong thì mặt mày trắng bệch, chỉ cúi đầu không nói gì nữa.

Thực lực của gã cũng sang sàng với Tào Hạc, nếu Tào Hạc đã thua Diệp Huyền thì gã rõ ràng cũng không thể nào thắng nổi.

Đúng lúc này, một tiếng chế giễu lạnh lùng vang lên:

- Chỉ mới thắng Tào Hạc mà thôi, thắng một người lớp cấp thấp thì ngươi đã kiêu ngạo như vậy rồi, ai không biết còn tưởng rằng ngươi đã xưng bá Huyền Linh học viện rồi ấy chứ.

Mọi người quay đầu lại, liền thấy Viên Sơn hai tay ôm ngực, tựa tiếu phi tiếu nhìn Diệp Huyền, trên mặt đều lộ ra vẻ khinh thường.

- Đủ rồi, nơi này là trung tâm khảo hạch của tân sinh, không phải nơi cho các ngươi tranh cường háo thắng.

Quan chủ khảo của trung tâm khảo hạch đột nhiên nhíu mày mở miệng vẻ không kiên nhẫn, gã nhìn về phía Diệp Huyền, thản nhiên nói:

- Ngươi đã thông qua khảo hạch rồi, bất quá, người trẻ tuổi, có nhuệ khí là chuyện tốt, nhưng nhuệ khí quá cao thì khó tránh khỏi dễ gây hoạ lớn, ta thấy ngươi nên thu liễm một chút thì tốt hơn.

Đám học viên cũ kia sửng sốt một hồi, sau đó mới nhếch mép cười lạnh, xem ra ấn tượng của lão sư về tên tiểu tử này rất tệ.

Huyền Linh học viện này chính là học viện cường đại nhất ở Lưu Vân Quốc, toạ lạc ở vương thành, bên trong có vô số vương tôn quý tộc và thiên tài theo học, có thể làm lão sư ở nơi này há có thể là dạng người không có bối cảnh?

Còn chưa nhập học đã để lại ấn tượng xấu cho lão sư rồi, đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

- A.

Diệp Huyền thản nhiên cười rồi nói:

- Ta cũng muốn thu liễm, nhưng có một đám ngu ngốc cứ muốn tìm tới ta xin ăn đòn, ta cũng không thể xem như không thấy được.

Ánh mắt của quan chủ khảo khựng lại một cái, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Huyền, khí tràng giống như gió mạnh quét qua toàn trường, khiến cho mọi người cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Không ít học viên cũ đều cười thầm trong bụng. Tiểu tử này xui xẻo rồi, chọc giận lão sư thì sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!

Chợt thấy Diệp Huyền mỉm cười, đối mặt với ánh mắt của quan chủ khảo, thần thái ung dung, không hề sợ hãi.

- Ha ha ha, thú vị, thú vị lắm.

Chợt thấy quan chủ khảo đột nhiên cười phá lên, không khí đông cứng nháy mắt liền biến mất sạch sẽ:

- Được rồi, đây là số của các ngươi, cầm lấy số đi làm thủ tục nhập học đi.

Quan chủ khảo ném ra mấy khối lệnh bài, rơi vào trong tay của mấy người Diệp Huyền, ánh mắt như có như không nhìn Diệp Huyền vài cái, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng.

- Còn các ngươi nữa, mau đưa Tào Hạc đi trị liệu đi, Viên Sơn, ngươi tiếp tục an bài tân sinh khảo hạch đi.

- Vâng, lão sư!

Viên Sơn cung kính nói, ánh mắt khẽ liếc nhìn bóng lưng mấy người Diệp Huyền rời đi, lộ ra quang mang âm lãnh.

Có số rồi, mấy người Diệp Huyền liền nhanh chóng hoàn tất thủ tục nhập học.

Hình thức ban cấp của Huyền Linh học viện cũng hơi giống với Tinh Huyền học viện, học kỳ đầu tiên khi mới nhập học, bất luận là ai, mặc kệ thực lực ra sao thì đều sẽ ở ban tân sinh, học kỳ thứ hai, căn cứ phân chia thực lực thì mới chia lớp lần nữa, chia làm hai ban là ban cấp thấp và ban cấp bao.

Ban đê cấp là những học viên có thực lực từ võ sĩ nhất trọng tới võ sĩ tam trọng, còn ban cao cấp thì là những học sinh thực lực võ sư nhất trọng tới võ sư tam trọng.

Ở Huyền Linh học viện này, học kỳ dài nhất là sáu năm, sau sáu năm, mặc kệ thực lực của học viên ra sao, đều phải tốt nghiệp, ngoài ra, chỉ cần đạt tới võ sư tam trọng cũng có thể tốt nghiệp sớm.

Bình thường những học viên đã tốt nghiệp thuận lợi, chỉ cần nguyện ý thì đều có thể tìm được một công tác không tệ ở vương thành, hoặc muốn gia nhập một vài gia tộc lớn cũng rất dễ dàng.
Chương 220 Gặp lại lần nữa

Dù sao thì võ sư tam trọng hai mươi hai tuổi ở Lưu Vân Quốc này cũng có thể xem như là thiên chi kiêu tử, kiếp này bước vào địa võ cảnh cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Nhân tài như vậy, bất kỳ thế lực nào cũng sẽ không ngại nhiều.

Cầm một đống đồ, mấy người Diệp Huyền đi tới khu làm việc của học viện.

- Nghe nói tân sinh chúng ta đều có phụ đạo viên, trong học kỳ đầu tiên, phụ đạo viên sẽ an bài ký túc xá cho chúng ta, cũng kiêm luôn xử lý chuyện thường ngày cho chúng ta, hy vọng vị phụ đạo viên này có dễ tính một chút, đương nhiên, nếu như là mỹ nữ thì càng tốt.

Trần Tinh lẩm bẩm.

Bởi vì Huyền Linh học viện có rất nhiều tân sinh, đều là người từ bên ngoài tới, mà Huyền Linh học viện lại không cho người thân cùng đi vào, cho nên học kỳ đầu tiên sẽ gặp phải một vài điều không hiểu.

Mà phụ đạo viên chính là người do học viện an bài tới quản lý việc thường ngày cho đệ tử.

Bốn người đi vào khu làm việc, dưới sự dẫn dắt của một học viên cũ năm người bọn họ đi tới khu làm việc của phụ đạo viên của tân sinh.

Cốc cốc cốc!

Học viên cũ kia gõ cửa;

- Lão sư, có bốn học viên mới tới, cần ngài an bài ký túc xá.

- Ta biết rồi, ngươi đi về trước đi.

Một thanh âm dễ nghe truyền ra từ bên trong.

Học viên cũ kia vừa đi khỏi thì mắt Trần Tinh lập tức sáng lên, sắp chảy cả dãi, hưng phấn nói:

- Huyền thiếu, mau nghe đi, thanh âm này vừa nghe liền biết ngay là một đại mỹ nữ rồi, ha ha ha.

Diệp Huyền cũng nhíu mày:

- Giọng nói này sao nghe quen dữ vậy?

Két một tiếng, cửa phòng làm việc mở ra.

Bốn người Diệp Huyền đều trợn trừng.

- Vân lão sư!

Bốn người đồng thanh kêu lên.

- Sao hả, nhìn thấy ta không vui sao?

Hương thơm thoang thoảng bay tới, một dáng người uyển chuyển xuất hiện trước mắt mọi người, váy ngắn màu lam huyễn lệ, dáng người lồi lõm quyến rũ, gương mặt tinh xảo không chút tì vết, phóng ra mị lực rung động lòng người, cười gian với Diệp Huyền một cái, đây không phải Vân Ngạo Tuyết thì còn là ai.

- Chúng ta chỉ ngạc nhiên một chút thôi.

Lãnh Dĩnh Oánh lẩm bẩm.

- Đúng đó, Vân lão sư, sao ngươi lại tới Huyền Linh học viện vậy?

Vân Ngạo Tuyết học kỳ trước vẫn còn là lão sư của Tinh Huyền học viện, học kỳ này cư nhiên lại trở thành phụ đạo viên của Huyền Linh học viện, biến hoá cỡ này khiến cho bốn người thật không thể ngờ.

- Có gì đâu, ta vốn chính là người vương thành, trước kia đã từng tốt nghiệp Huyền Linh học viện, tới Tinh Huyền học viện dạy học hai năm, bây giờ đột phá địa võ sư rồi, cho nên về Huyền Linh học viện dạy, bình thường thôi mà.

Vân Ngạo Tuyết cười khẽ một cái.

Bình thường cái con khỉ ấy!

Nghe thì có vẻ như không có gì đặc biệt, tốt nghiệp ở Huyền Linh học viện, đợi đột phá xong lại về dạy học, có vẻ như chỉ bình thường thôi.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì căn bản không thể nào có chuyện này được.

Huyền Linh học viện là nơi nào kia chứ? Đây chính là đệ nhất học viện ở Lưu Vân Quốc, học sinh ban cao cấp ở đây cũng đã có thực lực võ sư tam trọng rồi.

Bình thường muốn vào Huyền Linh học viện làm lão sư dạy học thì điều kiện căn bản nhấy chính là địa võ sư, nhưng đây cũng chỉ là điều kiện căn bản mà thôi, địa võ sư bình thường căn bản không có tư cách bước vào nơi này, thậm chí ngay cả võ giả địa võ sư tam trọng muốn dạy ở đây cũng là chuyện vô cùng khó khăn.

Mà Vân Ngạo Tuyết vừa mới đột phá địa võ sư nhất trọng xong liền về đây đảm nhiệm dạy học ngay, còn nói bình thường, chỉ có kẻ ngốc mới tin.

- Cô nàng này không phú thì cũng quý.

Diệp Huyền nhìn Vân Ngạo Tuyết như có điều suy nghĩ.

Advertisements

- Sao hả, có phải là rất kinh ngạc hay không.

Vân Ngạo Tuyết nhớ tới mấy lần trước mình bị Diệp Huyền làm cho giật mình, trong lòng thầm đắc ý, cười giảo hoạt:

- Ngươi bây giờ lại rơi vào trong tay ta rồi.

Không biết tại sao, Vân Ngạo Tuyết luôn cảm thấy trên người Diệp Huyền có một loại sức hấp dẫn rất khó tả, khiến nàng cảm thấy vô cùng thần bí, nhịn không được muốn thăm dò, cho nên, nàng mới dùng chút thủ đoạn để cho mình về Huyền Linh học viện.

- Khụ khụ, Vân lão sư, đúng là âm hồn bất tán mà.

Diệp Huyền thấp giọng nói.

Lúc này hắn mới nhớ lại, lúc trước thành chủ Lãnh Thiên tổ chức yến hội, Vân Ngạo Tuyết tại sao lại thần thần bí bí hỏi mình có tới Huyền Linh học viện hay không, hoá ra lúc đó nàng đã âm mưu sẵn rồi.

- Ngươi nói cái gì hả?

Vân Ngạo Tuyết trừng mắt nhìn.

- Khụ khụ, không có gì hết, ta đang nói may quá, có thể tiếp tục học tập cùng với Vân Ngạo Tuyết lão sư quả thực chính là phước ba đời của chúng ta.

Trần Tinh thấy Diệp Huyền quýnh lên liền cười ha ha:

- Huyền thiếu ơi là Huyền thiếu, cuối cùng cũng có người trị được ngươi rồi.

Gã còn chưa đắc ý được bao nhiêu thì đột nhiên có một thanh âm lạnh lùng vang lên bên tai:

- Đúng rồi, ban nãy ai đứng ở ngoài ồn ào đó, Trần Tinh, có phải ngươi không.

- KHông phải, tuyệt đối không phải là ta, ta xin khai, là Huyền thiếu đó.

Trần Tinh rụt cổ lại, nuốt một ngụm nước miếng, không hề nghĩa khí quyết định vu oan giá hoạ, đồng thời lặng lẽ lùi lại phía sau.

- Thật sao?

Vân Ngạo Tuyết cười lạnh, cốc đầu Trần Tinh một cái, khiến g đãau tới nhe răng trợn mắt, mắt cũng ươn ướt.

- Ma quỷ, Vân lão sư đúng là ma quỷ.

Trần Tinh thầm kêu gào trong lòng.

- Được rồi.

Gặp được học viên cũ của mình, khiến cho trong lòng Vân Ngạo Tuyết cảm thấy khá vui vẻ, sau khi chọc ghẹo xong thì nói:

- Ta đưa các ngươi tới chỗ ở lại trước đã.

- Ừm, được!

Vân Ngạo Tuyết dẫn theo đám người đi tới.

Trên đường đi, từng toà kiến trúc to lớn lần lượt đánh vào mắt của mấy người Diệp Huyền, kiến trúc trông như những toà cung điện nho nhỏ, khiến cho mấy người Trần Tinh kinh thán không thôi.

- Thật không thể tin nổi.

- Đẹp quá đi mất.

Hai người Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y nhìn tiểu kiều lưu thuỷ, cung điện cổ bảo trên đường đi, cùng với hoa thơm chim hót, và từng phiến viên lâm suối nhỏ kia, không khỏi kinh thán liên hồi.

Huyền Linh học viện này đúng là quá đẹp, không giống học viện chút nào, mà giống với danh lam thắng cảnh, thánh địa tự nhiên hơn.

Trần Tinh lập tức phá huỷ tâm tình thưởng thức của bọn họ.

- Chậc chậc, chiếm một khoảng đất lớn như vậy ở trong vương thành, Huyền Linh học viện này nhiều tiền thật đấy, tuỳ tiện mang một toà kiến trúc đi bán cũng đủ phát tài rồi.

Tư duy của gã luôn khác với người thường.

- Tục!

- Quá tục!

Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y đồng thời kì thị gã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK