Mục lục
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1116 Hoàng Tâm Đan (2)

Hắn ném các loại linh dược vào trong lò đan.

Ánh mắt hắn ngưng trọng và dùng linh thức quan sát.

Đúng như Dược lão đã nói lúc trước, dù hắn hiện tại là Vu Vương thất giai nhất trọng nhưng huyền thức không kém gì Luyện Dược Sư thất phẩm đỉnh phong, nhưng dù sao khoảng cách Luyện Dược Sư bát phẩm còn không ít, chỉ cần luyện chế có sai lầm sẽ thất bại trong gang tấc.

Cả quá trình Diệp Huyền làm thập phần cẩn thận, không dám có một tia sơ suất, cho dù là quá trình tinh luyện cũng làm thật kỹ càng.

Bởi vì tu vi không đủ cho nên nhiều chỗ không thể đạt tới nhưng kiếp trước Diệp Huyền là Luyện Dược Sư cửu phẩm nên động tác rất đúng lúc, hắn dùng huyền thức điều khiển chỗ không đủ.

Thời gian dần dần trôi qua, quá trình dung hợp đang diễn ra.

Bởi vì có Ngũ Hành Thiên Cương trận, đám người Dược lão đều có thể cảm giác được mỗi thao tác của Diệp Huyền.

Đám người Dược lão kích động cảm nhận tất cả, sắc mặt ửng hồng không dám bỏ qua bất cứ chi tiết nào.

Sau khi luyện chế vượt qua một giờ, đột nhiên Diệp Huyền xuất ra Thiên Tâm Hoàng Quả, sau đó hắn dung nhập vào trong lò đan.

Ông!

Thiên Tâm Hoàng Quả vừa tiến vào lò đan, cả lò đan chấn động, linh dược bát giai có năng lượng quá mạnh.

Tạch tạch tạch!

Trong lò đan sinh ra vết rạn rất nhỏ.

Không tốt, Diệp Huyền vô cùng kinh hãi, lò đan của hắn có phẩm giai không thấp nhưng dù sao không phải lò đan đặc biệt cao giai, lúc này bị vô tận dung hỏa và Thiên Tâm Hoàng Quả song trọng trùng kích nên sắp khôn thừa nhận được nữa.

Đam người Dược lão cũng phát hiện tình huống này và kinh hãi, bọn họ không có biện pháp nên chỉ có thể đổ mồ hôi lạnh.

Tâm thần Diệp Huyền trầm xuống, không thể để lò đan nổ tung, một khi nổ sẽ làm lô Hoàng Tâm Đan bị phế, mà Thiên Tâm Hoàng Quả chỉ có một quả, cơ hội chỉ có một lần, hắn không có khả năng tìm được Thiên Tâm Hoàng Quả thứ hai.

Phải nghĩ biện pháp.

Trong mắt Diệp Huyền có lệ quang lóe sáng, hắn ném một viên tinh thạch vào trong lò đan.

Tiên tinh thạch rơi vào vô tận dung hỏa và hòa tan rất nhanh, cuối cùng hóa thành chất lỏng óng ánh bao phủ vết nứt

Đồng thời Diệp Huyền nhanh chóng đánh ra từng thủ quyết, phù văn quỷ dị không ngừng xoay tròn quanh lò đan.

- Trí nhớ nguyên tinh, Diệp thiếu đây là...

Lục Ly là người phản ứng đầu tiên, tròng mắt không ngừng mở to, Diệp thiếu luyện đan nhưng phải phòng ngừa lò đan nô tung.

Ông trời ơi.

Nếu như có thể, Lục Ly đã sớm khiếp sợ nói thành lời nhưng hắn biết tính nghiêm trọng của sự việc liền thu liễm tâm thần, ngăn chặn khiếp sợ, không ngừng phóng xuất huyền thức cường đại dung nhập vào quá trình luyện chế.

Vào lúc này trên mặt Diệp Huyền đầy mồ hôi.

Nhưng luyện chế Hoàng Tâm Đan đã vượt qua cực hạn của hắn, hơn nữa còn phải luyện chế lò đan phòng ngừa nó nổ tung, nếu như không phải trước đó luyện chế Ngũ Hành Thiên Cương trận, mượn nhờ lực lượng đám người Lục Ly luyện chế thì có thể đã thất bại từ lâu.

Lúc này không thể thât bại nhưng tình huống vô cùng nguy hiểm.

Thời gian dần trôi qua, lúc này dược tính Thiên Tâm Hoàng Quả đã bị đề luyện ra và dung nhập vào trong nước thuốc lúc trước, Diệp Huyền vội vàng sử dụng thu đan quyết.

Một viên đan dược chậm rãi bay ra khỏi lò.

Tạch tạch tạch!

Ngay sau đó lò đan vừa luyện chế lại chấn động, phía trên có nhiều vết rạn, hiển nhiên nó sắp không chịu nổi.

Mặc kệ, Diệp Huyền hung ác, liền điên cuồng thu đan, hai tay đánh ra mười thủ quyết và rót huyền thức vào lò đan.

Đúng lúc này ——

Oanh!

Cả lò đan rốt cục không thừa nhận nổi áp lực và nổ tung, vô số mảnh vỡ bắn ra khắp nơi làm mọi người né tránh.

Ông!

Cùng lúc đó Ngũ Hành Thiên Cương trận hơi chấn động, mọi người chặt đứt liên hệ với nhau, đám người Tô Tú Nhất vô lực ngồi xuống đất và nhìn Diệp Huyền.

Thất bại sao?

Mọi người cảm thấy đắng chát.

Mà đúng lúc này...

Ầm ầm!

Trong gian phòng có tiếng nổ mạnh vang lên, ngay sau đó hương thơm thắm vào ruột gan sinh ra.

Bởi vì luyện chế lúc trước nên toàn thân mọi người vô lực, nghe thấy hương thơm ngát này lập tức cảm thấy thân thể tràn ngập lực lượng.

Từng đám mây lớn bay lên không trung.

- Thiên địa dị tượng, là thiên địa dị tượng luyện chế đan dược bát phẩm, chúng ta thành công.

Lúc trước Dược lão còn vô lực lại nhảy lên, hắn kích động toàn thân run rẩy, sắc mặt ửng hồng.

Đám người Tô Tú Nhất cũng hưng phấn.

Chỉ thấy gần mười viên đan dược màu vàng rơi xuống, những đan dược này no tròn, phía trên còn có từng đạo vân tối nghĩa.

- Cuối cùng thành công.

Nội tâm Diệp Huyền vô cùng kích động, hắn lật tay thu đan dược vào trong hộp.

Nhìn mấy viên đan dược rơi xuống, Dược lão không có xông lên, ngược lại là thả lỏng một hơi, trên mặt còn mang theo thần thái nhẹ nhõm, đồng thời vội vàng nồi xuống nhắm mắt.

Trước kia hắn nhìn Diệp Huyền luyện chế, chỉ có thể nhìn ra một ít phức tạp nhưng không hiểu căn bản bên trong, chỉ học tập được một ít gì đó, phản ứng và thủ pháp ứng biến lại không có học được.

Lần này bởi vì Diệp Huyền mượn huyền thức của hắn nên hắn hiểu rõ từng quá trình và thao tác trong đó, tất cả đều rành mạch như hắn tự luyện chế.

Cơ duyên này vô cùng trân quý, hiện tại Dược lão đang cảm ngộ quá trình luyện chế trước đó, hắn muốn nhớ kỹ từng động tác vừa rồi.

Dược lão có thể khẳng định, tu vi và huyền thức của hắn không đủ, còn không cách nào hoàn thành quá trình trong đó.

Chỉ khi nào chờ hắn đột phá đến Vũ Hoàng bát giai, chỉ cần hắn hiểu ra thủ pháp luyện chế, hắn có nắm chắc cực lớn giúp mình đột phá Luyện Dược Sư bát phẩm.

Không chỉ Dược lão, Đông lão, Lục Ly đại sư, thậm chí kể cả Tô Tú Nhất đều nhắm mắt cảm ngộ.

Cái gọi là vạn pháp đều thông.

Diệp Huyền luyện chế một lần nhưng bọn họ nhìn thấy thứ càng cao cấp hơn, bọn họ có đốn ngộ thật lớn.

Thẳng tới lúc này mọi người mở mắt ra.

Hiện tại Diệp Huyền cũng khôi phục không ít huyền thức và huyền nguyên, hắn đứng lên.

- Diệp thiếu, chúng ta thành công sao?

Dám người Dược lão kích động đi tới.

- Các vị xem.

Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, mở hộp ngọc ra.

Chỉ thấy chín viên đan dược màu vàng no đủ lẳng lặng nằm trong hộp ngọc, khí tức đan dược nồng đậm và đường vân huyền bí bao phủ.

- Đan dược bát phẩm, quả nhiên là đan dược bát phẩm.

Sắc mặt Dược lão ửng hồng, những người khác cũng kích động không thôi, tuy bọn họ không phải Luyện Dược Sư nhưng chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy, bọn họ có thể cảm nhận được khí tức đáng sợ từ trong những đan dược này, hương thơm nhàn nhạt làm huyền nguyên của bọn họ lưu động, càng ẩn chứa khí tức đại đạo mà đan dược thất phẩm không có.
Chương 1117 Đột phá Vũ Hoàng

Cẩn thận đánh giá những đan dược này, Dược lão say mê nói:

- Thật sự là không thể tưởng tượng nổi, những đan dược này có không ít là thượng phẩm.

Diệp Huyền lắc lắc đầu nói:

- Dựa theo tình huống bình thường, một lò Hoàng Tâm Đan có thể ra đan mười hai viên, lúc này bởi vì tu vi không đủ, hơn nữa lò đan có vấn đề, cuối cùng chỉ có chín viên thành đan, trong đó có vài viên trung phẩm.

Dược lão thoáng im lặng, Luyện Dược Sư bình thường luyện chế đan dược, tuyệt đại đa số tình huống hình thành đan dược đều là trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm thập phần thưa thớt, hơn nữa cũng không có khả năng đạt tới mười hai viên hoàn mỹ, chín viên đã là thành tựu tốt.

Diệp thiếu chỉ là Vũ Vương thất giai đã thành công luyện ra đan dược bát phẩm, trong đó sáu viên thượng phẩm, ba viên trung phẩm còn không hài lòng, việc này làm Dược lão phải im lặng.

Diệp Huyền không biết Dược lão đang nghĩ gì, hắn vung tay lên, bốn viên Hoàng Tâm Đan bay ra và rơi vào tay Tô Tú Nhất, Dược lão, Đông lão, còn có Lục Ly đại sư.

Mấy người vô ý thức tiếp nhận, kinh ngạc nói:

- Diệp thiếu, ngươi đây là?

Diệp Huyền giải thích nói:

- Hoàng Tâm Đan chính là đan dược bát phẩm, một khi phục dụng có năm thành khả năng giúp Vũ Vương thất giai tam trọng đỉnh phong tiến vào Vũ Hoàng bát giai, về phần xác xuất cụ thể không khác gì tu vi, sẽ có một ít thay đổi, các ngươi phục dụng bốn viên đan dược đi.

Nghe được Diệp Huyền nói thế, tay đám người Dược lão run rẩy, suýt nữa rớt Hoàng Tâm Đan xuống đất.

Đan dược có thể làm cho Vũ Vương tấn cấp Vũ Hoàng...

Ánh mắt mấy người lập tức co rút, toàn thân cảm thấy bay bổng.

- Qua trân quý, ta không thể nhận.

Lục Ly đại sư liên tục khoát tay, ní:

- Hơn nữa ta cũng chỉ mới là Vũ Vương thất giai nhị trọng, Hoàng Tâm Đan không có tác dụng với ta.

Lục Ly đại sư vừa nói liền trả Hoàng Tâm Đan cho Diệp Huyền, ánh mắt của hắn dầy không nỡ và đau đớn.

Đan dược cường đại như thế, ai không muốn? Nhưng Lục Ly lại cảm thấy chính mình không đủ tư cách cầm viên thuốc này, loại đan dược này cầm đi trung tâm giao dịch phủ Thiên Đô sẽ tạo thành chấn động khủng bố.

Diệp Huyền khoát khoát tay, sắc mặt nghiêm túc nói:

- Tất cả mọi người cầm đi, không nên từ chối, sở dĩ ta trao đổi Thiên Tâm Hoàng Quả, hơn nữa luyện chế Hoàng Tâm Đan chính là muốn các ngươi phục dụng, danh khí Huyền Quang Các quá lớn, nếu như không đủ thực lực khó mà bảo toàn cơ nghiệp.

- Lục Ly đại sư, ngươi bây giờ không đến đẳng cấp, có thể đợi đột phá Vũ Vương thất giai tam trọng đỉnh phong lại dùng, viên đan dược này là ngươi nên được.

- Thực sao?

Thần sắc Lục Ly kích động, hai tay run rẩy, cuối cùng hắn vẫn thu đan dược và nói:

- Vậy thì đa tạ Diệp thiếu.

- Huyền Diệp, ngươi nói đan dược này có tác dụng với Vũ Vương thất giai tam trọng đỉnh phong, ta là Vũ Hoàng bát giai nhất trọng, đan dược này không có tác dụng với ta ah? Ngươi thu đi, lưu Hoàng Tâm Đan cho Cát phó viện trưởng hoặc là Cửu Trần.

Lúc này Tô Tú Nhất nói ra.

Dựa theo công hiệu Diệp Huyền vừa nói, đan dược này không có tác dụng với hắn, hắn không rõ vì cái gì Diệp Huyền lại cho mình một viên.

Diệp Huyền cười cười, nói:

- Tô tiền bối, ta quên nói, Hoàng Tâm Đan chẳng những có thể giúp Vũ Vương thất giai đột phá Vũ Hoàng bát giai, cũng có tỷ lệ nhất định gia tăng tu vi Vũ Hoàng, bởi vì Thiên Tâm Hoàng Quả có ẩn chứa một phần không gian chi lực, cho nên có công hiệu lớn với Tô tiền bối.

- Về phần Cát phó viện trưởng và Cửu Trần cung phung, ta còn có năm viên, trong đó hai viên chuẩn bị cho bọn họ.

- Cái gì? Hoàng Tâm Đan ẩn chứa không gian chi lực, có thể tăng tu vi Vũ Hoàng?

Ngay từ đầu Tô Tú Nhất còn lãnh đạm thì hiện tại hắn kích động, thậm chí còn kích động hơn đám người Dược lão, liền cẩn thận thu Hoàng Tâm Đan và cười ha ha với đám người Dược lão.

Lúc này Diệp Huyền cũng mang đan dược luyện chế thành công nói với đám người Cửu Trần và Cát Phác Tử, hai người biết được liền há hốc mồm không dám tin tưởng.

Cân nhắc tình huống hai người khác nhau, hơn nữa Huyền Quang Các sắp khai trương, Diệp Huyền quyết định bảo hai người Cát Phác Tử và Cửu Trần tiến hành đột phá.

Hai người bọn họ đã đột phá tới thất giai tam trọng nhiều năm, thậm chí Cửu Trần đã đột phá từ mấy chục năm trước, huyền nguyên trong người đạt tới thất giai cực hạn.

Diệp Huyền đánh giá một chút, hai người phục dụng Hoàng Tâm Đan có tỷ lệ đột phá cao tới bảy thành.

Dược lão và Đông lão đột phá thất giai tam trọng mới một năm, hiện tại phục dụng có tỷ lệ thất bại lớn, bởi vậy quyết định qua ít ngày nói sau.

Chỉ cần Cát phó viện trưởng và Cửu Trần cung phụng đột phá, Huyền Quang Các sẽ có được ba Vũ Hoàng, miễn cưỡng cũng xem như có lực bảo vệ mình.

Bởi vì Vũ Hoàng đột phá động tĩnh thập phần to lớn, đám người Diệp Huyền không thể đột phá trong phủ Thiên Đô, lại đi tới khu rừng cách phủ Thiên Đô mấy ngàn dặm.

Nơi này ít ai lui tới, có thể đột phá.

Đề phòng có ngoài ý muốn, Diệp Huyền còn bố trí trận pháp cỡ lớn tại nơi này, mà hắn và đám người Tô Tú Nhất trấn thủ bên ngoài, kể cả đám Dược lão cũng tới đây, Cửu Trần và Cát Phác Tử ở trung tâm trận pháp và nuốt Hoàng Tâm Đan.

Hoàng Tâm Đan vừa vào người đã làm huyền nguyên hai người chấn động mạnh, khí tức cường đại quét qua tất cả, lực lượng ba động thập phần kịch liệt, may mà Diệp Huyền bố trí trận phap chung quanh, nếu không ba động này sẽ dẫn một ít cường giả tới.

- Hai người bọn họ đang nếm thử đột phá.

Tô Tú Nhất từng có kinh nghiệm nên trầm giọng nói ra.

Diệp Huyền cũng gật đầu.

Hoàng Tâm Đan chỉ cung cấp trợ giúp với bọn họ mà thôi, về phần cuối cùng có thể đột phá thành công cũng không phải Diệp Huyền có thể quyết định.

Chấn động kéo dài nửa canh giờ.

Trong lúc đó ——

Ông!

Trên đỉnh đầu Cửu Trần cung phụng xuất hiện vòng xoáy huyền nguyên, huyền khí trong thiên địa đang hội tụ tới nơi này, cũng quán thâu vào thân thể hắn.

Diệp Huyền và Tô Tú Nhất vui mừng, vòng xoáy huyền nguyên xuất hiện đại biểu Cửu Trần đột phá thành công, nếu không sẽ không xuất hiện vòng xoáy huyền nguyên.

Đỉnh đầu Cửu xuất hiện vòng xoáy huyền nguyên không bao lâu, thân thể Cát Phác Tử cũng chấn động, dường như đạt được cộng minh, trên đỉnh đầu hắn cũng xuất hiện vòng xoáy huyền nguyên.

- Đã thành công.

Nội tâm Diệp Huyền kích động, nội tâm hắn thả lỏng, Huyền Quang Các đã có ba Vũ Hoàng bát giai.

Vòng xoáy huyền nguyên trên đỉnh đầu Cửu Trần và Cát Phác Tử không ngừng tỏa sáng, đồng thời còn có không gian chi lực không biết tên xuất hiện trong thiên địa, chúng hóa thành sợi và trút xuống, hàng lâm lên thân thể hai người, không gian quanh thân hai người hóa thành sương mù.
Chương 1118 Ngoài ý muốn (1)

- Đây là không gian chi lực nhập thể, Dược lão, Đông lão các ngươi tranh thủ thời gian tiến lên cảm thụ một chút, cho dù cảm nhận được một tia cũng có tác dụng trợ giúp lớn với đột phá sau này.

Diệp Huyền vội vàng nói.

Dược lão và Đông lão không dám lãnh đạm, bọn họ khoanh chân ngồi xuống và tinh tế cảm thụ.

Ngay cả Tô Tú Nhất cũng nhắm mắt cảm ngộ không gian chi lực.

Không gian chấn động kéo dài thời gian một nén nhang mới hoàn toàn biến mất, vòng xoáy huyền nguyên trên đỉnh đầu Cửu Trần và Cát Phác Tử biến mất vô tung.

Cửu Trần và Cát Phác Tử đang ngồi cũng mở mắt ra.

Bá!

Ánh mắt hai người tỏa sáng giống như lôi quang vạch phá bầu trời.

- Ha ha, đột phá, rốt cục đột phá.

Hai người phi thân lên và thét dài, nước mắt kích động chảy xuốngkhí tức đại biểu Vũ Hoàng chi lực cũng bao phủ thiên địa.

Phóng thích khí tức kinh khủng ra chung quanh, Dược lão và Đông lão cảm thấy có một tia áp lực.

- Đây là Vũ Hoàng bát giai sao?

Nhìn thấy hai người thành cường giả bát giai, Dược lão và Đông lão cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, chỉ cảm thấy tương lai có một ngày mình sẽ thành cường giả như vậy.

Bá bá.

Sau khi Cát Phác Tử và Cửu Trần thét dài xong liền đáp xuống bên cạnh Diệp Huyền.

- Diệp thiếu, đa tạ.

Thái độ hai người thành khẩn, ngữ khí kích động.

Vũ Hoàng ah!

Đến bây giờ hai người đều có cảm giác như giấc mộng, bọn họ đã sớm đạt tới thất giai đỉnh phong, bọn họ không thể nói không khát vọng Vũ Hoàng sâu bao nhiêu, nhưng bọn họ biết rõ với thiên phú của mình đời này cơ hội đột phá Vũ Hoàng không cao hơn ba thành.

Đặc biệt là Cửu Trần, hắn kẹt tại thất giai tam trọng đỉnh phong đã vài chục năm, khi dần dần già đi thì hắn hiểu cơ hội đột phá Vũ Hoàng của mình quá nhỏ.

Hiện tại gặp được Diệp Huyền đã cải biến tất cả.

Sau khi đột phá Vũ Hoàng liền có một cánh cửa lớn xuất hiện trước mặt bọn họ, làm bọn họ nhìn thấy thế giới mới.

- Không cần cám ơn ta, có thể đột phá cũng là công lao cảu các ngươi.

Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, thời điểm định nói gì đó liền biến sắc, hắn ngẩng đầu nhìn lên.

Trong bầu trời xa xa có mấy đạo chân nguyên chấn động từ xa tới gần, lại dùng tốc độ cực nhanh lao tới nơi đây.

Vài đạo khí tức chân nguyên cực kỳ đáng sợ, vậy mà tất cả đều là cường giả Vũ Hoàng.

Sắc mặt đám người Tô Tú Nhất thay đổi

- Chúng ta nấp đi.

Bất chấp nói thêm cái gì, đám người Diệp Huyền nhanh chóng tìm nơi ẩn nấp.

Mấy người vừa mới ẩn nấp tốt, thu liễm khí tức trên người của mình, lúc này có vài đạo khí tức đang tới gần.

Một, hai, ba, bốn, năm... Tổng cộng năm tên cường giả Vũ Hoàng.

Xuất hiện trên đỉnh đầu gần với đám người Diệp Huyền.

Trong đó có hai khí tức cực kỳ đáng sợ, uy áp vượt qua mọi người nơi đây, hiển nhiên là Vũ Hoàng bát giai nhị trọng.

Làm cho đám người Diệp Huyền kinh nghi là, năm năm người này đang truy uổi lẫn nhau, trong đó bốn người đang vây một người vào giữa không có khe hở.

- Úy Trì Kiệt, ngươi dám động thủ với ta, chẳng lẻ không sợ Tiêu gia ta trả thù hay sao?

Vũ Hoàng bị vây quanh ngữ khí suy yếu.

Đám người Diệp Huyền không dám phóng thích huyền thức dò thám vì sợ đối phương biết, nhưng từ lời của đối phương đã biết người này đã trọng thương.

- Ha ha ha, trả thù, Úy Trì Kiệt dám động thủ với ngươi, dĩ nhiên là không sợ Tiêu gia đến báo thù, huống chi, ta giết ngươi sẽ có ai biết là Úy Trì Kiệt ta giết ngươi hay sao?

Giọng nói khàn khàn vang lên, hắn cười lạnh và khí tức cường đại bộc phát, hắn tuyệt đối là người tu vi cao nhất trong năm người.

- Úy Trì Kiệt, khí tức nơi thần bí đã tiết lộ ra ngoài, người biết được tuyệt không phải chỉ có phủ Thiên Đô, cho dù ngươi giết ta, tin tức cũng sẽ truyền vào trong tai Tiêu gia mà thôi.

- Ha ha ha, đường đường đệ tử Tiêu gia cũng cầu xin tha thứ? Xem ra ngươi cũng rất sợ chết ah.

Úy Trì Kiệt nói chuyện âầy trào phúng:

- Đáng tiếc ah, hôm nay ta sẽ giết ngươi, sau khi giết ngươi, Tiêu gia có biết tin tức thì Úy Trì gia đã sớm chiếm hết tiên cơ, kẻ thứ này tới chỉ chịu chết.

Vừa mới dứt lời đã có tiếng nổ vang ầm ầm vang lên, khí tức chân nguyên chấn động sinh ra trên đầu đám người Diệp Huyền.

Đám người Diệp Huyền không dám động, cũng không dám dùng huyền thức điều tra, chỉ cố ẩn giấu khí tức của mình tránh bị đối phương phát hiện.

Vào lúc này trên mặt đám người Tô Tú Nhất lộ ra thần tái sợ hãi.

Hai phe vừa rồi nói chuyện với nhau, đám người Diệp Huyền đã nghe được, hai phe này theo thứ tự là Úy Trì gia, một là Tiêu gia, dường như bởi vì phát hiện nào đó làm cho một phương muốn giết người diệt khẩu phong tỏa tin tức.

Trong phủ Thiên Đô, Tiêu gia và Úy Trì gia lại đánh nhau tàn nhẫn, chỉ có một sẽ trở thành thế lực đỉnh cấp trong phủ Thiên Đô.

Nghĩ tới đây đám người Tô Tú Nhất không thở mạnh cái nào, tuy Cát Phác Tử và Cửu Trần cũng đột phá Vũ Hoàng bát giai nhưng so sánh với Tiêu gia và Úy Trì gia đỉnh cấp trong phủ Thiên Đô, Huyền Quang Các vẫn không đủ nhìn.

Trên mặt mọi người cười khổ, không nghĩ tới đi ra ngoài đột phá còn gặp phải việc này, mọi người chỉ có thể âm thầm cầu nguyện đối phương sớm kết thúc chiến đấu và rời đi.

Lúc này chiến đấu trên bầu trời nhỏ dần và sắp kết thúc.

- Đáng chết, Úy Trì Kiệt, chẳng lẽ ngươi thật muốn đuổi tận giết tuyệt sao? Hiện tại dừng tay còn kịp!

Tiếng rống giận dữ vang lên, hiển nhiên người tên là Tiêu Bình sắp không kiên trì thêm được bao lâu nữa.

Nghĩ lại cũng phải, trải qua chiến đấu thời gian dài như vậy đám người Diệp Huyền cảm giác được Tiêu Bình bị đuổi giết chỉ là Vũ Hoàng bát giai nhất trọng đỉnh phong, bốn người đuổi giết có hai tên cường giả bát giai nhị trọng, làm sao có thể ngăn cản bọn họ tiến công chứ.

Đám người Diệp Huyền lúc này lắc đầu, Tiêu Bình cũng quá ngây thơ, đến bây giờ còn nói như vậy, đối phương đã xác định sẽ lấy mạng của ngươi, hắn dù nói thế nào thì đối phương cũng không bỏ qua cho hắn.

Quả nhiên Úy Trì Kiệt lập tức trả lời, hắn cười lạnh nói:

- Tiêu Bình, thời điểm này ngươi còn muốn sống sao? Thật không nghĩ tới trên người của ngươi còn có bảo vật như vậy, có thể làm cho ngươi kiên trì đến bây giờ, đáng tiếc ah, ngươi sắp chết đi, bảo vật cũng rơi vào trong tay ta.

Đám người Diệp Huyền nghe rõ, hiển nhiên Tiêu Bình có thể kiên trì lâu như vậy là vì có bảo vật ngăn cản.

Hiển nhiên Tiêu Bình biết mình không thể sống nôi nên gào lên.
Chương 1119 Ngoài ý muốn (2)

- Đáng chết, ngươi dám giết ta, chúng ta chiến đấu động tĩnh lớn như vậy, chưa hẳn không có người nhìn thấy, Tiêu Bình ta chính là đệ tử dòng chính Tiêu gia, chỉ cần có người mang tin tức ta chết truyền vào Tiêu gia, tất nhiên sẽ được Tiêu gia hồi báo, đến lúc đó Úy Trì Kiệt ngươi khó thoát khỏi cái chết.

Tiêu Bình rống to một tiếng, hắn gào xong liền vận dụng huyền nguyên..

- Không tốt, gia hỏa này muốn tự bạo.

Lúc này có giọng nói bối rối vang lên, ngay sau đó hắn lui về phía sau.

Đám người Diệp Huyền không nhìn thấy tình cảnh nhưng lại cảm nhận được uy áp làm người ta hít thở không thông, sắc mặt đám người biến hóa, hai bên chiến đấu gần đây, một Vũ Hoàng nhất trọng tự bạo có thể sẽ lan tới và giết bọn họ.

Nghĩ tới đây tâm thần đám người Diệp Huyền rung động và tâp trung tâm thần.

Qua một lúc đám ngời Diệp Huyền không có nghe được động tĩnh gì khác, ngược lại khí tức cuồng bạo đang bay đi xa.

- Đáng chết, gia hỏa này gạt chúng ta, căn bản không phải tự bạo, hắn muốn chạy trốn.

- Đuổi theo cho ta.

Tiếng rống giận dữ vang lên, đám người Úy Trì Kiệt tức giận thở hổn hển, hiển nhiên bị Tiêu Bình lừa gạt và chạy đi.

Khí tức Vũ Hoàng khủng bố đi xa, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa, núi rừng cũng khôi phục bình tĩnh.

- Cuối cùng bọn chúng cũng rời đi.

Đám người Dược lão nhìn nhau và nội tâm đang sợ hãi.

Tô Tú Nhất trầm giọng nói:

- Mấy người vừa giao thủ có thể là hai gia tộc mạnh nhất phủ Thiên Đô, là Tiêu gia và Úy Trì gia, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này, ta có cảm giác không tốt.

Nội tâm đám người nghiêm túc, hai đại gia tộc phủ Thiên Đô tranh chấp, dựa theo lời Diệp thiếu nói, hai gia tộc này tuyệt đối võ cửu thiên Vũ Đế tọa trấn, xác không phải Huyền Quang Các bọn họ có thể chống cự.

- Úy Trì gia công nhiên đối phó Tiêu gia, chẳng lẻ không sợ Tiêu gia trả thù sao? Hay hai gia tộc này thế như nước với lửa?

Đám người Dược lão vừa tới phủ Thiên Đô không bao lâu nên khó hiểu.

Tô Tú Nhất lắc đầu nói:

- Theo ta được biết, hai đại gia tộc thật có phân tranh nhưng biểu hiện ra ngoài hòa hòa khí khí, nếu ta truyền tin tức này ra, chỉ sợ hai bên không hòa bình với nhau đâu.

- Các ngươi nói chúng ta có nên truyền tin tức này cho Tiêu gia hay không?

Đột nhiên Đông lão nói.

Tất cả mọi người khẽ giật mình, chợt hiểu ra dụng ý của Đông lão.

Vừa rồi Tiêu Bình có nói, chỉ cần mang tin tức Úy Trì Kiệt đáh chết hắn nói với Tiêu gia, tất nhiên sẽ được Tiêu gia ban thưởng.

Huyền Quang Các phát triển tại phủ Thiên Đô, nếu như có thể đạt được một trong hai đại gia tộc là Tiêu gia ủng hộ, như vậy bọn họ có thể phát triển cực nhanh, không ai dám tới quấy phá.

Đây là chuyện một vốn bốn lời.

Tâm tư mọi người lâm vào tự hỏi.

- Không đúng.

Thời điểm này Diệp Huyền nghĩ tới cái gì đó và nói ra.

- Cái gì không đúng?

Mọi người liên tục quay đầu nhìn sang.

Lại thấy sắc mặt Diệp Huyền tái nhợt và nói:

- Tiêu Bình biết rõ chúng ta ở chỗ này, cho nên hắn nói câu đó chính là muốn nói với chúng ta.

Trong lòng mọi người giật mình và nói:

- Làm sao có thể như vậy?

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Vừa rồi Cát phó viện trưởng và Cửu Trần cung phụng đột phá Vũ Hoàng thanh thế to lớn, rất dễ dàng bị người ta cảm giác ra được, cho dù Tiêu Bình ngay từ đầu không biết, vừa rồi hắn đứng trên bầu trời chẳng lẽ không cảm thấy phia dưới có ba động sao? Cho nên hắn nói chuyện có thể là nói với chúng ta, muốn chúng ta truyền tin tức cho Tiêu gia.

Sắc mặt đám người Tô Tú Nhất ngưng trọng, Vũ Hoàng đột phá tạo thành uy thế lớn bao nhiêu, bọn họ không phải không biết rõ, Diệp Huyền nói chuyện có thể sẽ xảy ra.

- Chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi đây.

Nội tâm Diệp Huyền nghĩ tới một khả năng và sắc mặt biến hóa.

Không chờ đám người Dược lão kịp phản ứng...

- Hắc hắc, Úy Trì Kiệt đại nhân nói có người trốn ở nơi này, bảo ta tới đây xem xem, ta ngay từ đầu còn chưa tin, hiện tại xem ra quả nhiên có vài con chuột trốn tại đây.

Đúng lúc này có tiếng cười lạnh vang lên, khí tức uy áp khủng bố bao phủ đỉnh đầu mọi người.

Đó là nam tử trung niên mặc võ bào màu xanh, cầm trong tay một thanh chiến đao, hắn đang tươi cười trào phúng và lạnh lùng nhìn đám người Diệp Huyền.

Vũ Hoàng bát giai nhị trọng.

Tâm thần mọi người trầm xuống.

Cái kia người tới, đám người Diệp Huyền không biết nhưng từ khí tức của đối phương lại có thể cảm được người này là một trong hai Vũ Hoàng bát giai nhị trọng của Úy Trì gia.

- Quả nhiên!

Diệp Huyền cười khổ.

Hắn suy đoán chính xác.

Lúc trước hắn nghĩ tới, nếu như Tiêu Bình có thể thông qua khí tức đám người Cát Phác Tử đột phá và suy đoán bọn họ ở gần đó, như vậy tại sao Úy Trì Kiệt lại không biết?

Diệp Huyền vừa nói với bọn họ nhưng kỳ thật hai bên đều biết trong rừng có người ẩn nấp nhưng cố ý không nói ra mà thôi.

Nói một cách khác, Tiêu Bình lúc trước bị đuổi giết tại sao lại chạy tới không trung trên đỉnh đầu đám người Diệp Huyền, rất có thể khi đám người Tiêu Bình đang chạy trốn đã phát giác được khí tức đột phá của đám người Cát Phác Tử nên biết rõ có người nên cố ý chạy tới đây.

Mục đich của hắn là muốn đám người Diệp Huyền truyền tin tức về cho Tiêu gia.

Mà cuối cùng Tiêu Bình tận lực chạy trốn cũng vì hấp dẫn đám người Ủy Trì Kiệt.

Nhưng mà Tiêu Bình không nghĩ tới hắn có thể cảm nhận có người, Úy Trì Kiệt tự nhiên cũng có thể cảm nhận được, bởi vậy thời điểm truy kích trừ bản thân hắn ra, hắn còn điều cao thủ số hai tới nơi này chặn giết.

Hoặc là nói Tiêu Bình hắn kỳ thật cũng nghĩ đến Úy Trì kiệt có thể sẽ nghĩ đến, hắn đang bị đuổi giết nên không có biện pháp nào khác, chỉ có thể đánh cược một lần..

- Chúng ta chỉ vô ý đi qua nơi này, không biết các hạ ngăn chúng ta là vì mục đích gì?

Tô Tú Nhất lúc này mới ôm quyền khách khí với đối phương.

Đám người Cát Phác Tử vô cùng cảnh giác.

- Ah, thật không?

Tên Vũ Hoàng bát giai nhị trọng lên tiếng:

- Kỳ thật ta không ưa thích người giả ngu.

- Ta không hiểu các hạ có ý gì, nếu như các hạ có thể buông tha chúng ta, chúng ta cam đoan sẽ quên mất chuyện hôm nay, sẽ không tiết lộ ra ngoài mảy may.

Tô Tú Nhất nghiêm túc nói ra.

Nghĩ đến đối diện chính là Úy Trì gia, trong nội tâm Tô Tú Nhất có chút tâm thần bất định bất an, chỉ có thể chờ mong đối phương buông tha bọn họ.
Chương 1120 Lâm vào nguy cơ

Vũ Hoàng nhị trọng Vũ Hoàng giống như cười mà không cười nói một câu:

- Buông tha các ngươi cũng không phải là không được, nhưng ta muốn biết các ngươi là thế lực nào?

Khóe miệng của hắn mỉm cười nhưng trong mắt lại ẩn chứa sát cơ mờ mịt.

Nhìn thấy sát cơ bộc phát, Diệp Huyền hiểu ra đối phương hôm nay tuyệt đối không thả bọn họ rời đi.

Cũng phải, nghe được bí mật của Úy Trì gia, đối phương không ngu mà tha cho bọn họ.

- Không nên nói nhảm, người đang kéo dài thời gian đấy.

Diệp Huyền quyết định thật nhanh, hắn quát lớn và ném trận bàn trong tay ra.

Ông!

Từng đạo trận vân vô hình xuất hiện và nhanh chóng bao phủ hư không.

- Động thủ.

Tô Tú Nhất truyền âm với Diệp Huyền, hắn tức giận lên tiếng, tay trái cầm sách, lúc này từng đám sương mù xuất hiện, tay phải cầm quạt lông, quạt lông mở ra và xuất hiện khí tức làm người ta sợ hãi.

Trên đỉnh đầu hắn có bức họa cuộn tròn, bên trong có lực lượng tuần hoàn qua lại, ba lực lượng kết hợp với nhau và bay thẳng về phía đối thủ.

- Sát!

Cát Phác Tử cũng hét lớn, trong tay cầm tử cực thương sau đó hóa thành giao long lao tới.

Sau khi đột phá bát giai, rốt cuộc Cát Phác Tử cũng có thể phóng thích giao long màu tím của tử cực thương, hình thành hình ảnh chấn động hư không.

Cửu Trần cung phụng cầm sa đọa chi nhận, dao găm sinh ra từng đạo cực quang màu đen bắn vào đầu lâu đối phương.

Sống chết trước mắt, hai người lập tức ra tay toàn lực.

Chẳng những bọn họ, Dược lão và Đông lão cũng vân dụng huyền bảo Địa Hoàng ấn oanh kích.

Vào lúc Diệp Huyền động thủ thì bọn họ biết rõ việc này không bỏ qua được, đối phương tuyệt đối sẽ vì bảo vệ bí mật mà ra tay đánh chết bọn họ.

- Hạt gạo dám so với ánh trăng, các ngươi dám động thủ với ta nên phải chết.

Vũ Hoàng nhị trọng lạnh lùng nhìn mọi người, trên môi nở nụ cười trào phúng, thân thể chấn động, lực lượng vô hình bao phủ hư không.

Đồng thời chiến đao trong tay hắn chấn động, sương mù ngưng tụt rên chiến đao, cuối cùng hình thành một hư ảnh hình đao dài mười mấy trượng.

Lực lượng vô hình bao phủ các nơi, đám người Tô Tú Nhất như lâm vào vũng bùn, muốn hành động cũng khó khăn.

Oanh phanh!

Đao quang chém xuống như cầu vồng, trong tiếng nổ vang kịch liệt, đam người Tô Tú Nhất trúng dư âm công kích nên phun máu tươi.

Trong đó tu vi Dược lão và Đông lão yếu nhất, sắc mặt tái nhợt, kinh mạch trong cơ thể bị thương nghiêm trọng.

Đây là Vũ Hoàng bát giai nhị trọng sao?

Sắc mặt đám người Dược lão tái nhợt, bọn họ đã từng chiến đấu với Lương Vũ của Vô Lượng Sơn, thực lực Mạc Thiên Sơn còn đáng sợ hơn nhiều, không gian chung quanh đầy kết giới chi lực nên thân thể bọn họ không thể nhúc nhích..

- Chỉ là tiểu tử bát giai nhất trọng cũng muốn đấu với ta, không biết sống chết.

Đối phương xùy cười một tiếng, trên mặt mang theo xem thường, chiến đao trong tay chém xuống và hóa thành chiến đao mang theo hào quang vạn trượng.

Đám người Tô Tú Nhất bị Mạc Thiên Sơn tấn công không ngừng lui về phía sau, kết giới không gian bao phủ quanh người làm bọn họ cười khổ.

Mạc Thiên Sơn thân là Vũ Hoàng bát giai nhị trọng, hắn khống chế không gian chi lực không phải bát giai nhất trọng có thể ngăn cản, kết giới đối phương dễ dàng áp chế kết giới của hắn, đám người Cát Phác Tử và Cửu Trần vừa mới đột phá Vũ Hoàng, Vũ Hoàng chi lực của bản thân còn chưa khống chế thông suốt, về phần kết giới thì không cần nói.

Trong lúc nhất thời đám người Tô Tú Nhất chỉ có thể đau khổ chèo chống.

- Diệp thiếu, Dược Thành, Đông Bác Đặc, các ngươi đi trước đi.

Tô Tú Nhất lo lắng truyền âm với đám người Diệp Huyền, chỉ giao thủ một lần đã biết rõ bản thân không thể đánh thắng đối phương, thời điểm này chỉ có thể lựa chọn chạy trốn.

- Không được, trốn không thoát.

Diệp Huyền lắc đầu, sắc mặt hắn ngưng trọng, Vũ Hoàng bát giai nhị trọng tạo thành kết giới dễ dàng ngăn cản bọn họ, có lẽ Diệp Huyền có thể chạy trốn một mình nhưng đám người Tô Tú Nhất lại không thể.

Huống hồ bỏ trốn như vậy là ngu xuẩn nhất.

Trừ phi...

Diệp Huyền lập tức suy nghĩ làm thế nào lật bàn.

- Ha ha, các ngươi đang thương lượng cái gì? Thương lượng chết như thế nào sao? Yên tâm đi, ta sẽ cùng giết các ngươi, như vậy các ngươi có bạn trên đường hoàng tuyền.

- Ân, ta nghĩ nên giết ai trước đây?

Mạc Thiên Sơn từ trên cao nhìn xuống, tay cầm chiến đao, khóe miệng còn mang theo ý chế nhạo, ánh mắt nhìn lên người đám người Diệp Huyền giống như mèo vờn chuột, tràn ngập ý trêu đùa.

- Muốn giết chúng ta cũng phải xem thực lực ngươi thế nào.

Tô Tú Nhất tức giận quát một tiếng, lúc này hắn bay thẳng về phía trước.

- Ngươi chỉ có một người, chúng ta có sáu người, ta không cho rằng không đối phó được ngươi.

Ánh mắt Cát Phác Tử và Cửu Trần lạnh lùng nhìn đối phương.

Ngoài ra Dược lão và Đông lão đang bị thương cũng không lui lại, thúc dục các huyền ấn Địa Hoàng ấn chiến đấu hung hãn không sợ chết.

Năm người phân biệt phát động tấn công từ các hướng khác nhau, ý đồ tạo thành tổn thương với Mạc Thiên Sơn.

Mạc Thiên Sơn nhìn sang và xùy cười một tiếng, nói:

- Thật sự là không biết nói các ngươi không sợ hay các ngươi ngu ngốc, cho rằng như vậy là có thể làm ta bị thương hay sao?

Vung vẫy chiến đao trong tay, lúc này một ánh đao viên mãn bao phủ toàn bộ thân thể hắn, chỉ nghe tiếng nổ bang bang vang lên, đám người Tô Tú Nhất công kích rơi vào thân Mạc Thiên Sơn nhưng không thể phá được phòng ngự của đối phương.

- Đầu tiên khai đao với hai người các ngươi trước.

Cuối cùng Mạc Thiên Sơn nhìn lên người Dược lão và Đông lão, chỉ là hai Vũ Vương thất giai tam trọng không lọt vào mắt Mạc Thiên Sơn, yếu ớt giống như mấy con kiến.

Đúng lúc này ——

- Các vị, các ngươi ngăn cản Mạc Thiên Sơn, ta đi trước một bước, yên tâm, ta nhát định sẽ thông tri việc này với Tiêu gia, đến lúc đó ta sẽ đích thân chém giết Mạc Thiên Sơn báo thù cho các vị.

Diệp Huyền không biết lúc nào đã mở cánh chim sau lưng ra, trên cánh chim có điện quang lưu động, có năng lượng hội tụ, từng đạo điện quang như bức tranh sơn thủy bao phủ thân thể Diệp Huyền vào trong, hắn không ngừng lui ra xa.

Lúc này Diệp Huyền bất tri bất giác đã thối lui tới biên giới kết giới Mạc Thiên Sơn, hắn sắp thoát khỏi phạm vi kết giới.

- Đáng chết.

Nội tâm Mạc Thiên Sơn kinh ngạc và trán đổ mồ hôi lạnh.

Hắn vừa mới có chủ ý đã bị đám người Tô Tú Nhất hấp dẫn, đối với Diệp Huyền chỉ là thiếu niên Vũ Vương thất giai nhất trọng thì không quan tâm nhiều, tại tăng thêm Diệp Huyền tận lực ít xuât hiện nên hắn cũng lựa chọn bỏ qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK