- Sát hạch tháp thí luyện sao?
Chân mày của mọi người đều nhíu lại một cái. Bọn họ còn tưởng rằng học viện xảy ra chuyện gì lớn. Hóa ra chỉ là học viên mới sát hạch tháp thí luyện.
Nhân viên công tác này lại có thể bởi vì chút chuyện nhỏ này, tới quấy rầy hội nghị trọng yếu của bọn họ. Điều này lập tức khiến trong lòng không ít người ở đây cảm thấy khó chịu.
Nhân viên công tác này cúi đầu, không nhìn thấy được vẻ mặt của mọi người, tiếp tục nói:
- Một người trong đó là Hầu Phi. Hắn ở lần đầu tiên tham gia sát hạch tháp thí luyện, lại xông qua tầng thứ ba. Người thứ hai là Huyền Diệp. Hắn...
Nhân viên công tác này còn chưa có nói hết lời, đã có người không nhịn được nói.
- Chuyện này, ta đã biết. Ngươi lui xuống trước đi. Còn nữa, học viện đã truyền đạt mệnh lệnh qua. Nếu như ở trong sát hạch tháp thí luyện phát hiện có thiên tài gì, cần phải lập tức báo cáo. Nhưng bây giờ là thời gian trọng yếu học viện đang tổ chức hội nghị. Loại chuyện một học viên mới lần đầu tiên sát hạch tháp thí luyện xông đến tầng thứ ba này, ngươi cảm thấy còn trọng yếu hơn so với hội nghị trọng đại của học viện hay sao?
Người lên tiếng nói chính là một người Võ Vương trung niên. Đó chính là Lỗ Tuấn được phân công quản lý các loại công tác sát hạch trong học viện. Hắn nhìn thấy đạo sư các hệ ở đây đều cau mày, lập tức lên tiếng phê bình nhân viên công tác này.
Gia hỏa này, đầu óc bị lừa đá rồi sao? Báo cáo công tác, chẳng lẽ không biết phân biệt trường hợp hả?
Nhân viên công tác này bị Lỗ Tuấn phê bình như vậy, lời tiếp theo muốn nói, lập tức bị chẹn ở cổ họng miệng. Hắn nói cũng không phải, không nói cũng không phải. Trong nháy mắt, trên trán hắn lại xuất hiện mồ hôi lạnh.
- Được rồi.
Cát phó viện trưởng mỉm cười nói.
- Ngươi không cần khẩn trương. Học viện là có quy định này. Ngươi không có làm sai. Chỉ là lần sau cần phải chú ý trường hợp. Hầu Phi và Huyền Diệp lần đầu tiên sát hạch tháp thí luyện lại xông đến tầng thứ ba, chuyện này chúng ta biết. Ngươi lui xuống trước đi.
Cát phó viện trưởng khoát tay, giải vây cho hắn.
- Không phải, Cát phó viện trưởng, Huyền Diệp này...
Nhân viên công tác này cũng không vội vã rời đi, trái lại tiếp tục nói.
- Cát phó viện trưởng cho ngươi lui xuống, ngươi lẽ nào không nghe được sao? Hay là muốn chúng ta nói tới lần thứ hai mới được sao?
Lỗ Tuấn thật sự nổi giận. Gia hỏa này thế nào lại không có nhãn giới như thế. Đầu óc hắn bị phân lấp hết hay sao?
- Không phải...
Nhân viên công tác này sốt ruột nói.
Lỗ Tuấn cả giận nói:
- Không phải cái gì mà không phải? Câm miệng lại cho ta, sau đó đi ra ngoài.
Nhân viên công tác này sốt ruột đầu đầy mồ hôi, lại không thể tránh được. Hắn chỉ đành phải đứng lên, đi ra ngoài.
Vào thời khắc mấu chốt, Cát phó viện trưởng gọi hắn lại.
- Thôi đi, để cho hắn nói hết lời. Ngươi vừa nói không phải. Không phải cái gì vậy?
Nhân viên công tác này lúc này mới nói:
- Cát phó viện trưởng, ta nói không phải là vì, Huyền Diệp này không phải xông đến tầng thứ ba. Hắn còn xông tới tháp thí luyện tầng thứ tư. Hơn nữa hắn còn vượt qua không ít đệ tử nội viện.
Suy nghĩ một hồi lâu, nhân viên công tác này cuối cùng nói cho hết tất cả những lời muốn nói.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đó trong nháy mắt chợt trở nên yên tĩnh lại.
Cái gì?
Tầng thứ tư?
Cát phó viện trưởng chợt đứng phắt dậy, vẻ mặt đầy kinh hãi:
- Ngươi là nói Huyền Diệp này ở trong lần đầu tiên sát hạch tháp thí luyện, lại xông tới tầng thứ tư?
Ánh mắt của hắn kinh hãi, lộ ra tinh quang sắc bén.
Những người khác cũng có thần sắc giống như vậy. Ngay cả hai lão nhân hệ luyện hồn và hệ luyện dược từ trước đến nay không hỏi tới thế sự, đôi mặt vẩn đục cũng đột nhiên trong suốt.
Ở dưới ánh mắt của mọi người, nhân viên công tác này lập tức lại nói ra đầu đuôi tất cả mọi chuyện phát sinh ở bên trong tháp thí luyện,.
- Ông trời của ta ơi, lần sát hạch tháp thí luyện đầu tiên lại xông đến tầng thứ tư. Trong lịch sử gần nghìn năm qua của học viện Lam Quang chúng ta, vẫn là lần đầu tiên xuất hiện đi?
Tất cả mọi người chấn động kinh ngạc vạn phần.
Tháp thí luyện không giống với bia lưu danh. Bia lưu danh là do viện trưởng Hoàng Phủ Tú Minh, trong trăm năm gần đây mới thiết lập ra.
Bởi vậy xếp hạng phía trên này, có đạo sư vô cùng coi trọng, có đạo sư lại cũng không quá để ý.
Nhưng tháp thí luyện là viện trưởng đầu tiên của học viện Lam Quang đảm nhận thiết lập, đã có nghìn năm lịch sử, sớm đã trở thành một cọc tiêu.
Gần như tất cả mọi người ở đây, ở thời điểm còn trẻ đều đã từng xông qua tháp thí luyện này. Tất nhiên bọn họ biết được trong đó khó khăn lớn tới mức nào, hoàn toàn không tầm thường. Hơn nữa sát hạch, tuyệt đối là thiên phú chiến đấu mấu chốt nhất của võ giả, không cho phép có nửa điểm giả tạo.
Có thể nói, người bình thường có thể ở trong tháp thí luyện xông ra thành tích tốt, chỉ cần trên đường không ngã xuống, tương lai tuyệt đối là nhân vật phong vân có thể quát tháo bình nguyên Mộng Cảnh, không có bất kỳ bất ngờ nào.
Diệp Huyền chỉ trong lần đầu tiên sát hạch lại xông đến tầng thứ tư, đã phá tan kỷ lục của tháp thí luyện trong nghìn năm qua. Tất cả mọi người đều chấn động kinh ngạc.
- Ha hả, các vị, hiện tại các vị còn muốn buông tha Huyền Diệp này nữa sao?
Giờ phút này, Vương Phong đạo sư cuối cùng không nhịn được, bắt đầu cười ha ha.
Khóe miệng Thanh Phong cũng cong lên, hiện ra nụ cười mỉm. Huyền Diệp sao? Ngươi bao giờ cũng sẽ khiến cho người ta phải giật mình kinh ngạc.
- Có chút thú vị.
hai đại lão nhân của hệ huyện hồn và hệ luyện dược cũng lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
- Người này, phải bảo vệ tới cùng.
Trong phòng họp, Cát phó viện trưởng đột nhiên dùng lời lẽ kiên định nói.
Mục đích học viện Lam Quang của bọn họ thành lập, chính là để bồi dưỡng thiên tài. Nếu như ngay cả thiên tài như vậy cũng không bảo vệ được, vậy học viện Lam Quang bọn họ còn có ý nghĩa tồn tại nữa sao?
...
Diệp Huyền tất nhiên không biết cảnh tượng đã phát sinh ở trong phòng họp của học viện kia.
Giờ này phút này, hắn đã trở lại chỗ ở của mình, bắt đầu bế quan.
Sau khi trải qua sát hạch tháp thí luyện, hiểu rõ của Diệp Huyền đối với chiến đấu, đối với Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết và các loại công pháp vũ kỹ, lại có đột phá và lĩnh ngộ mới.
Thậm chí còn một ít vũ kỹ kiếp trước hắn cảm thấy đã tu luyện đến cực hạn, hiện tại cũng có cái nhìn mới, dường như thể xối nước lên đầu, vô cùng rõ ràng.
Chương 847 Trung tâm tu luyện (1)
Ở trong đầu của hắn bắn ra các loại linh cảm, khiến hắn không dám có có chút phân tâm nào. Hắn không ngừng hoàn thiện và cảm ngộ, khiến chúng trở thành một phần của chính mình.
Mà thành tích của Diệp Huyền ở tháp thí luyện, cũng giống như một trận gió, trong nháy mắt cuốn tới toàn bộ học viện.
Không có người nào biết, một lá thư đồng thời từ trong học viện Lam Quang truyền ra. Đầu tiên là tiến vào trụ điểm của Huyền Cơ Tông tại Lam Quang Thành, sau đó đưa tới chỗ tông môn của Huyền Cơ Tông.
Rất nhiều học viên mới biết được tin tức về tháp thí luyện, mỗi một người cũng hưng phấn đi vào thử luyện. Thật ra điều này đã dẫn phát một làn sóng khảo nghiệm tháp thí luyện.
Thời điểm tới lúc trời sẩm tối, một trăm sáu tám học viên mới của lần nhập học này đều đã hoàn thành sát hạch tháp thí luyện.
Trong đó, đạt được tầng thứ hai, ước chừng có hơn ba mươi người. Còn lại, tất cả đều ở tầng thứ nhất.
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch đều chém giết ở tầng thứ hai, cuối cùng bị đào thải. Các nàng còn cách tầng thứ ba, có một chút khoảng cách.
Đồng thời không ít học viên cũ sau khi nhận được tin tức, bản thân cũng bị đả kích. Mỗi một người đều đến đây kiểm tra.
Trải qua thí luyện, thật ra lại xuất hiện bao nhiêu nhân tài.
Trong đó khiến cho người chấn động kinh ngạc, vẫn là Đông Phương Tử Tư. Nàng lấy thành tích vô cùng kinh người, cũng đột phá đến tầng thứ tư, đồng thời xếp hạng còn vượt qua cả Diệp Huyền.
Điều này dẫn phát tới học viên cũ chấn động một hồi.
Dù sao Đông Phương Tử Tư mặc dù là học viên cũ, nhưng chỉ gia nhập học viện Lam Quang mới một năm. Năm ấy nàng mười chín tuổi. Qua thời gian một năm, nàng lại nhảy vào tầng thứ tư. Điều này ở trong lịch sử học viện Lam Quang, cũng ít khi thấy được. Không thua kém gì một ít thiên tài đứng đầu nội viện.
Trong lúc nhất thời, bởi vì học viên mới gia nhập, khiến cho bầu không khí tu luyện trong toàn bộ học viện Lam Quang cũng có phần sôi động.
Các học viên cũ tất nhiên là tức giận phấn đấu, sợ bị những học sinh mới vượt qua.
Mà những học sinh mới cũng lấy Diệp Huyền và Hầu Phi làm mục tiêu, mỗi một gian khổ không ngừng.
Ba ngày sau, Diệp Huyền cuối cùng từ trong cảm ngộ tỉnh táo lại.
- Thật không ngờ, ta ở trên phương diện chiến đấu, còn có nhiều chỗ thiếu hụt như vậy.
Trong ba ngày bế quan này, hắn lần lượt suy nghĩ lại. Lần đầu tiên hắn phát hiện ra, mình còn có nhiều vấn đề tồn tại như vậy.
Kiếp trước, hắn đứng ở đỉnh phong của đại lục, bởi vì nguyên nhân phế Vũ Hồn, tu vi không thể tiến thêm. Ở trên phương diện chiến đấu, hắn tự cho rằng mình đã đạt đến mức tuyệt hảo.
Đặc biệt ở cấp bậc Vũ Hoàng này, kỹ xảo chiến đấu đã không phải là quan trọng như vậy nữa. Phần nhiều hơn chính là so đấu giữa bảo vật cùng với cảnh giới, cùng khống chế đối với vực giới.
Một lần nữa tu luyện lại từ đầu, khiến cho hắn đối với võ giả tu luyện, có cảm ngộ sâu hơn một tầng.
Sau khi xuất quan, từ trong miệng Trương Liệt và La Thành, Diệp Huyền cũng nghe được sau khi mình sát hạch ở tháp thí luyện, đưa tới chấn động thế nào.
Hắn thật sự thật không ngờ được, mình tùy tiện một lần sát hạch, sẽ dẫn phát tới hậu quả như thế.
Đồng thời, hắn cũng từ trong miệng La Thành, biết được thành tích của Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch.
- Cuối cùng của tầng thứ hai sao? Coi như không tệ.
Diệp Huyền mỉm cười nói.
Suy nghĩ đến hai người bọn họ vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc với tháp thí luyện, cái thành tích này ngược lại không có gì đáng trách. Hắn tin tưởng trải qua một khoảng thời gian làm quen và thử luyện, các nàng xông đến tầng thứ ba, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
- Đúng rồi, Trương Liệt. Ngươi biết phòng tu luyện của học viện Lam Quang ở nơi nào hay không?
Sau khi nghe được một ít tin tức, Diệp Huyền lại mở miệng hỏi.
- Phòng tu luyện? Diệp thiếu ngươi là chuẩn bị bế quan sao?
La Thành ở một bên nghi ngờ mở miệng hỏi.
Diệp Huyền gật đầu:
- Hiện tại còn cách thời gian sát hạch đệ tử nội viện là một tháng nữa. Ta muốn từ ngũ giai nhị trọng, đột phá đến ngũ giai tam trọng. Cứ như vậy, sẽ có phần nắm chắc hơn.
La Thành đột nhiên nở nụ cười:
- Diệp thiếu, phòng tu luyện của học viện Lam Quang, ta và Trương Liệt ở trong thời gian ngươi bế quan đều đã đi qua. Như vậy đi, chúng ta dẫn ngươi qua đó. Tin tưởng ngươi đến bên trong, nhất định sẽ giật mình kinh ngạc.
- A?
Nhìn thấy được nét mặt hưng phấn này của La Thành, Diệp Huyền thật ra tò mò.
Không bao lâu, ba người tới trung tâm tu luyện của học viện.
- Phòng tu luyện của học viện, phân ra thành ba đẳng cấp. Hạ đẳng, trung đẳng, cao đẳng. Trong đó phòng tu luyện hạ đẳng, một ngày mười khối huyền thạch hạ phẩm. Phòng tu luyện trung đẳng, một ngày năm mươi khối huyền thạch hạ phẩm. phòng tu luyện cao đẳng, một ngày một trăm khối huyền thạch hạ phẩm.
Nhân viên công tác ở trung tâm tu luyện, giải thích cặn kẽ nói.
- Đây chính là điều giật mình kinh ngạc mà các ngươi nói tới sao?
Diệp Huyền không nói gì trề môi. Giá cả này, thật ra quả thực khiến cho hắn lấy làm kinh hãi.
Phòng tu luyện, gần như là thứ mỗi một học viện cũng sẽ có. Bình thường thu lệ phí, cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng học viện Lam Quang này thu lệ phí cũng quá đắt đi.
Chỉ riêng thu lệ phí còn không tính, hơn nữa còn chỉ lấy huyền thạch.
Như phòng tu luyện cao đẳng này, một ngày một trăm khối huyền thạch hạ phẩm. Đổi thành huyền tệ chính là một trăm vạn. Mười ngày chính là một ngàn vạn. Một tháng chính là ba ngàn vạn. Võ giả bình thường, làm sao tu luyện được.
Cho dù là loại con em thế gia của đế quốc như La Thành này, chắc hẳn cũng chỉ có thể tu luyện một chút ở phòng tu luyện hạ đẳng.
La Thành bất đắc dĩ nói:
- Diệp thiếu, chúng ta nói giật mình kinh ngạc tất nhiên không phải là giá cả. Diệp thiếu đi vào sẽ biết.
- Được rồi, cho ta một gian phòng tu luyện.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
- Không biết các hạ cần, là gian phòng tu luyện cấp bậc gì? Còn nữa, các hạ cần trong thời gian bao lâu?
Nhân viên công tác mỉm cười hỏi nói.
- Cái đó còn cần phải nói nữa sao. Diệp thiếu chúng ta là thân phận gì chứ? Tất nhiên là cao đẳng.
La Thành gào to nói:
- Về phần thời gian sao?
Hắn nhìn về phía Diệp Huyền.
- Phòng tu luyện cao đẳng, thời gian một tháng!
Diệp Huyền trực tiếp nói.
Nhân viên công tác này nhất thời lấy làm kinh hãi. Thậm chí những học viên khác ở xung quanh để ý tới phòng tu luyện, cũng giật mình nhìn về phía Diệp Huyền.
Phòng tu luyện cao đẳng, thời gian một tháng. Đây chẳng phải là ba nghìn khối huyền thạch hạ phẩm?
Chương 848 Trung tâm tu luyện (2)
Phải biết rằng, huyền thạch hạ phẩm không có khả năng là huyền tệ, không phải bất kỳ kẻ nào cũng có thể lấy ra.
Quả thực, thiên tài có thể tiến vào học viện Lam Quang, đều là đến từ các thế lực lớn.
Nhưng thiên tài dù sao chỉ là thiên tài. Kinh phí các thế lực lớn cho bọn họ, cũng không phải là vô cùng vô tận.
Không nói gì khác, loại con cháu hào môn đế quốc Hạo Thiên giống như Mộ Dung Vân Tiêu này, cũng không dám thoáng cái lại ở trong phòng tu luyện cao cấp đợi một tháng.
Cái gì gọi là xa xỉ? Đây mới gọi là xa xỉ.
Không ít người đều đang suy đoán, Huyền Diệp này đến tột cùng có lai lịch như thế nào? Ba nghìn khối huyền thạch hạ phẩm, nói tiêu lại tiêu soa?
Diệp Huyền mới lười để ý tới suy nghĩ của người khác. Hắn trực tiếp lấy ra một tấm thẻ màu đen, nhẹ nhàng cà cái. Nhân viên công tác này lập tức lại lấy ra một khối ngọc bài, giao cho Diệp Huyền. Trên gương mặt hắn đầy lúm đồng tiền.
- La Thành, nếu như ngươi có thời gian ranh rỗi, giúp ta đưa hai tấm thẻ màu đen này, giao cho Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch.
Đến trung tâm tu luyện, Diệp Huyền mới nhớ tới, Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch từ liên minh mười ba nước đi ra, trên người chắc chắn sẽ không có bao nhiêu huyền thạch. Lúc này hắn lấy ra hai tấm thẻ màu đen không ghi tên, giao cho La Thành.
- Hắc hắc, là cho tẩu tử. Diệp thiếu ngươi yên tâm. Ta bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Diệp Huyền đã lười đi nói thêm với hắn.
- Đối Diệp thiếu, nếu như ngươi ở trong quá trình tu luyện gặp phải vấn đề gì, có thể đi hệ võ giả của học viện nghe giảng bài. Nơi đó mỗi ngày đều có đạo sư đang giảng bài. Mỗi tuần sẽ có một lần đạo sư cấp Võ Vương giảng giải cho mọi người vấn đề ở trên phương diện tu hành.
Trương Liệt ở một bên nhắc nhở.
Diệp Huyền gật đầu:
- Có cơ hội ta sẽ đi.
Tuy rằng hắn nói như vậy, nhưng lại căn bản không có ý nghĩ sẽ đi nghe giảng bài.
Sở dĩ hắn tới học viện Lam Quang, một là thay liên minh mười ba nước thăm dò đường đi một chút. Thứ hai, đều chỉ là vì tài nguyên tu luyện bên trong mà thôi. Về phần cái gọi là đạo sư giảng bài, vậy vẫn là thôi đi.
Sau khi từ biệt, Diệp Huyền một mình tiến vào phòng tu luyện.
Sau khi tiến vào, Diệp Huyền rốt cuộc đã hiểu rõ, La Thành bọn họ nói niềm vui bất ngờ là cái gì.
- Huyền khí thiên địa thật là nồng đậm.
Huyền khí thiên địa trong phòng tu luyện cao đẳng nồng đậm, khiến cho Diệp Huyền xem thế là đủ. Mỗi lần hít thở, đều có thể cảm nhận được lỗ chân lông trên toàn thân đang tham lam hấp thu huyền khí thiên địa xung quanh.
- Phía dưới trung tâm tu luyện của học viện Lam Quang này, tuyệt đối có một đạo huyền mạch trung phẩm.
Diệp Huyền âm thầm kinh hãi.
Trên đại lục, huyền mạch phân chia ra làm bốn cấp bậc.
Huyền mạch hạ phẩm, huyền mạch trung phẩm, huyền mạch thượng phẩm, cùng với huyền mạch cực phẩm.
Bình thường có thể gặp được huyền mạch hạ phẩm, đều đã vô cùng khoa trương. Huyền mạch trung phẩm, còn có thể khiến cho cường giả cấp bậc Vũ Hoàng mơ ước.
Bởi vì một huyền mạch trung phẩm, tất nhiên là do rất nhiều huyền thạch trung phẩm hình thành. Bộ phận trung tâm của nó, thậm chí sẽ là huyền thạch thượng phẩm.
- Thảo nào phòng tu luyện cao đẳng này cần phải tốn một trăm huyền thạch hạ phẩm một ngày. Số lượng này, tiêu cũng không oan.
Trong lòng Diệp Huyền âm thầm vui mừng bất ngờ.
Ban đầu, trong thời gian một tháng, từ ngũ giai nhị trọng đột phá đến ngũ giai tam trọng, thật ra cũng không phải là một chuyện đặc biệt dễ dàng.
Nhưng bây giờ, Diệp Huyền lại tràn ngập lòng tin.
Đồng thời, hắn cũng cảm thấy mình tới học viện Lam Quang là đúng rồi.
Tháp thí luyện, phòng tu luyện, mấy thứ này ở thời điểm hắn ở bên ngoài một mình trưởng thành, căn bản không có cách nào hưởng thụ được.
Không lãng phí thời gian, sau khi điều chỉnh tốt tâm cảnh, Diệp Huyền nhanh chóng khoanh chân tu luyện.
Trong thân thể hắn, mười đạo huyền mạch liên hệ với nhau. Từng huyền lực nồng đậm hùng hậu, điên cuồng vận chuyển.
Mỗi lần vận chuyển, thân thể hắn đều giống như phát sinh một lần lột xác. Một tia năng lượng, lặng lẽ tản mát đến mỗi một vị trí trên thân thể hắn, hình thành một kết hợp hoàn mỹ.
Huyền khí thiên địa trung phẩm, cực kỳ nghịch thiên, khiến cho mỗi một tế bào trên toàn thân hắn, đều đang dần dần phát sinh biến hóa.
Một ngày!
Hai ngày!
Mười ngày...
Thời gian giống như nước chảy, lặng lẽ trôi qua.
Bất tri bất giác, hơn hai mươi ngày đã trôi qua.
Mười đạo huyền mạch trong cơ thể Diệp Huyền, tất cả đều tràn ngập huyền lực nồng đậm. Huyền lực màu trắng tinh thuần đang điên cuồng vận chuyển, rốt cuộc có một loại uy thế cắn nuốt thiên địa tỏa ra khắp nơi xung quanh.
Nhưng hắn vẫn đang điên cuồng vận chuyển huyền lực, điên cuồng hấp thu huyền khí thiên địa.
Một chu thiên.
Hai chu thiên.
Ba chu thiên.
Cuối cùng đến thời gian một trăm lẻ tám chu thiên.
Răng rắc!
Trong thân thể Diệp Huyền, dường như có thứ gì bị xông phá. Khí tức trên người hắn, trong lúc bất chợt đã tăng vọt, cuối cùng từ từ lắng đọng xuống, mạnh mẽ tới mức không hiểu nổi.
- Trải qua gần một tháng khổ luyện, huyền lực của ta cuối cùng đã đột phá đến ngũ giai tam trọng.
Hai mắt Diệp Huyền chợt mở ra, lộ ra một tia tinh quang.
Điều càng làm cho hắn vui mừng chính là, ở trong khoảng thời gian tu luyện này, huyền thức và hồn thức của hắn, cũng song song bước vào lục phẩm. Thậm chí đạt tới mức độ lục phẩm trung giai.
Huyền thức và hồn thức đại biểu cho tu vi Luyện Dược Sư và Luyện Hồn Sư, vô cùng quan trọng. Trước đó huyền thức và hồn thức của Diệp Huyền, vẫn dừng lại ở ngũ giai đỉnh phong. Hiện tại cuối cùng song song đột phá.
Trên thực tế, nếu như Diệp Huyền nguyện ý, hắn chỉ cần phối chế thêm một ít đan dược, tuyệt đối có thể làm cho tốc độ thăng cấp của mình tăng lên gấp đôi.
Nhưng dù sao đan dược cũng là ngoại vật, ở dưới tình huống có thể không cần sử dụng, hắn cũng không sẽ sử dụng. Mà hắn sẽ từng chút một, chậm rãi nâng cao tu vi của mình.
- Hai mươi tám ngày, tu vi của ta cuối cùng cũng đột phá. Chỉ có điều sát hạch nội viện chắc hẳn là diễn ra sau hai ngày nữa. Trước lúc đó, ta phải xông qua phòng huyễn cảnh cửa thứ hai.
Muốn trở thành đệ tử nội viện, tham gia sát hạch đệ tử nội viện, có ba điều kiện cơ bản nhất.
Điều kiện đầu tiên, nhỏ hơn hai mươi lăm tuổi.
Điều kiện thứ hai, xông qua tháp thí luyện tầng thứ hai.
Điều kiện thứ ba, xông qua phòng huyễn cảnh cửa thứ hai.
Hai điều kiện đầu, Diệp Huyền đều đã thỏa mãn. hiện tại, hắn còn thiếu phòng huyễn cảnh chưa đạt tới.
Chương 849 Phòng huyễn cảnh (1)
Phòng huyễn cảnh.
Ở kiến trúc phong cách cổ xưa tại phía bắc của học viện Lam Quang.
Oong!
Vừa đi vào trong đó, Diệp Huyền lại cảm giác được rõ ràng, trong toàn bộ đại sảnh, có một loại uy áp vô cùng mịt mờ, bao phủ ở trên người mình.
Lúc này, bên trong đại sảnh đã một số người đang đứng xếp hàng.
- A, là Huyền Diệp này.
- Lẽ nào hắn là tới xông qua phòng huyễn cảnh?
- Thật thú vị.
Sau khi nhìn thấy Diệp Huyền, trong các học viên đứng xếp hàng phía trước, trong nháy mắt vang lên những tiếng kêu kinh ngạc.
Bất tri bất giác, Diệp Huyền đã trở thành nhân vật phong vân của ngoại viện học viện Lam Quang, không có người nào không biết, không có người nào không hiểu.
Đối mặt với tiếng bàn luận của mọi người, Diệp Huyền không để ý đến. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía tấm bia đá trước mặt.
Phòng huyễn cảnh này giống như tháp thí luyện, đều có tấm bia đá xếp hạng. Trong đó người có xếp hạng cao nhất, đã vọt tới cửa thứ bảy.
Đồng thời ở phía trên nơi này, Diệp Huyền cũng thấy được tên của rất nhiều học viên mới.
Hiển nhiên là ở trong lúc hắn bế quan, rất nhiều học viên mới đều đã tới xông qua phòng huyễn cảnh này.
Bên trong những học viên mới, xếp hạng cao nhất là Hầu Phi, ở cửa thứ tư.
Trừ hắn ra, Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch các nàng lại là ở cửa thứ ba.
Về phần Trương Liệt và La Thành đều ở cửa thứ hai. Ngoài ra, đám người Mộ Dung Vân Tiêu cũng là ở cửa thứ hai.
MÀ tương đối khoa trương chính là Hầu Phi ở trong cửa thứ tư, cũng có thể nói là biến thái. Toàn bộ cửa thứ tư, gần như không có bao nhiêu người có thể vượt qua hắn.
- Hầu Phi này, vừa nhìn chính là hạng người có ý chí kiên định, không đạt mục đích, quyết không bỏ qua. Khi đối mặt với khó khăn, quyết không thỏa hiệp. người như vậy, ý chí cũng rất kiên định. Có thể xông đến cửa thứ tư, đúng là bình thường.
- Về phần Vân Ngạo Tuyết các nàng, trải qua sinh tử rèn luyện, so với thiên tài của các thế lực lớn trên bình nguyên Mộng Cảnh, ý chí tất nhiên phải kiên định hơn rất nhiều.
Trong lúc chờ đợi, cuối cùng đến phiên Diệp Huyền.
Hắn đi vào chỗ sát hạch. Đó là một cánh cửa. Sau cánh cửa, chính là phòng huyễn cảnh cửa thứ nhất.
- Két!
Diệp Huyền nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cất bước đi vào.
Ầm ầm ầm!
Phía sau cánh cửa lớn, không ngờ là một mảnh biển rộng màu đen đang gầm lên giận dữ. Sóng biển dâng lên sóng lớn tới mấy chục thước hết lần này tới lần khác trùng kích ở trên vách đá.
Mà giờ khắc này, Diệp Huyền đang đứng ở trên vách đá, nghiêng đầu nhìn biển rộng màu đen vô tận này!
Ở trước mặt biển rộng mênh mông này, Diệp Huyền lại giống như một con kiến nhỏ đối mặt với Thần Long, hèn mọn đến mức giống như một hạt bụi.
Một gợn sóng uy áp, bao phủ ở trên người hắn.
Ầm!
Đột nhiên, Thiên Công tức giận. Biển rộng rít gào. Sóng biển vô tận mang theo tất cả cuốn tới.
Phía xa, một đợt sóng lớn cao tới ngoài trăm thước, đột nhiên hình thành, giống như một con thú lớn kình thiên tới từ viễn cổ hồng hoang, khí thế ép xuống dường như muốn hủy diệt tất cả, cuộn trào mãnh liệt nhào về phía Diệp Huyền.
Sóng lớn đáng sợ như thế, dưới một đòn, kim loại đều phải nát bấy. Thân thể máu thịt của Diệp Huyền chống đỡ như thế nào được?
- Ha hả, huyễn cảnh như vậy, cũng muốn mê hoặc ta sao? Phá!
Diệp Huyền khẽ cười. Trong nháy mắt khi sóng lớn mang theo tất cả cuốn tới. Hắn cười nhạt mở miệng, thần sắc không hề bận tâm.
Ầm!
Trong nháy mắt, biển rộng màu đen biến mất, giống như một tấm gương vỡ ra thành từng mảnh nhỏ. Một gian phòng tối đen xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền, vắng vẻ, im ắng.
Ở cuối gian phòng, lại là một cánh cửa.
- Xem ra ta đã phá được cửa thứ nhất huyễn cảnh. Cánh cửa kia, là đi thông tới cửa thứ hai sao?
Diệp Huyền thì thào tự nói. Hắn mở cánh cửa đó ra, cất bước tiến vào.
Oong!
Diệp Huyền mới vừa vào đi, một uy áp khủng khiếp hơn nhiều so với trước kia, trong nháy mắt giống như một ngọn núi lớn vậy, phút chốc ép xuống ở trên người của hắn.
Uy áp này có chút cùng loại với trận pháp sát hạch của học viện Lam Quang cửa trong sát hạch nhập học thứ nhất, lại có chút tương đồng cùng uy áp trên bia lưu danh. Chỉ là, uy áp này khủng khiếp hơn rất nhiều, đồng thời trực tiếp tác dụng ở trên linh hồn, ép cho người ta không thở nổi.
Trước mắt, bắt đầu có cảnh tượng mơ hồ xuất hiện.
Một mảnh thảo nguyên mông lung dần dần xuất hiện. Trên thảo nguyên, một con yêu thú Vương cấp thất giai, gầm thét lao về phía Diệp Huyền.
Cái miệng lớn tanh hôi giống như chậu máu của nó mở ra. Từng giọt nước bọt màu xanh sẫm nhỏ xuống. Một mùi khiến cho người ta buồn nôn phả vào mặt Diệp Huyền.
- Đây cũng chỉ là trò chơi của trẻ con.
- Phá cho ta!
Diệp Huyền gầm khẽ một tiếng. Hình ảnh phía trước theo tiếng động mà vỡ ra, lại một lần nữa xuất hiện gian phòng tối tăm yên tĩnh.
Nhìn trên vách tường phía trước mặt xuất hiện cánh cửa lớn thứ ba, Diệp Huyền cười nhạt.
- Cường giả, ngoại trừ thiên phú, cố gắng, kỳ ngộ, cùng với công pháp, bí tịch, tài nguyên ra, quan trọng hơn, là có một trái tim của cường giả.
- Một người hèn yếu, căn bản không xứng đi lên trên con đường tu luyện. Bởi vì tu hành, vốn chính là một con đường nghịch thiên, tranh cùng trời, tranh cùng đất, tranh cùng người.
- Đây là một thế giới người ăn thịt người, cá lớn nuốt cá bé. Tất cả cường giả Chúa Tể, người yếu đều phải nhẫn nhục chịu đựng.
- Nhưng chỉ cần có một trái tim kiên định, trái tim nhìn ra tất cả, trái tim tiến thẳng không lùi, liền có thể phá tan tất cả những ngăn cản, nhìn ra tất cả mọi thứ trên thế gian.
Hắn thì thào nói, đi vào người gian phòng thứ ba.
- Vù!
Gió mát thổi vào mặt, tư thế hào hùng.
Đây là một chiến trường đẫm máu, có tiếng kêu thảm thiết, kéo dài không dứt.
Trước mắt, là một thành thị đang bị thiêu đốt. Từng nhóm kỵ binh với khuôn mặt dữ tợn, đang ở bên trong đốt nhà giết người cướp của.
- Ha ha ha, cô nàng này không tệ.
Một đám kỵ binh kéo một thiếu nữ yếu đuối, ở trước mặt mọi người, đi làm chuyện cầm thú.
Bốn phía xung quanh, ngọn lửa thiêu đốt, số người bị chém, ngã nhào khắp mặt đất. Khắp nơi đều là thi thể, máu chảy thành sông.
- Súc sinh, thả tôn nữ của ta ra. Các ngươi thả tôn nữ của ta ra.
Một lão nhân râu tóc hoa râm, lảo đảo chạy tới, muốn cứu tôn nữ của mình về.
- Lão già kia, cút sang một bên.
Một kỵ binh vung lên thanh yêu đao trong tay lên, cười gằn chém lão nhân kia thành hai khúc.
Máu tươi lẫn với nội tạng phun tung toé ra.
Chương 850 Phòng huyễn cảnh (2)
- Không, gia gia!
Thiếu nữ khóc lớn đầy thê thảm, hai hàng máu và nước mắt từ trên mặt chảy xuống.
- Ta liều mạng với các ngươi.
Nàng quát to một tiếng, lao về phía kỵ binh phía trước, ở trên mặt hắn lưu lại một vết cao.
- Tiểu tiện nhân.
Kỵ binh này đau đớn kêu lên một tiếng. Ở dưới ngọn lửa bên cạnh chiếu sáng, gương mặt của hắn có phần càng thêm dữ tợn khủng khiếp. Hắn nắm lấy cổ của người thiếu nữ lại, răng rắc một tiếng, trong nháy mắt liền bẻ gãy cổ của nàng.
Sau đó, kỵ sĩ nhấc trường thương lên, khiến thi thể của người thiếu nữ, treo ở trên trường thương, mặc cho máu tươi tùy ý chảy xuôi, cười ha ha.
Tàn nhẫn, tanh mùi máu.
Cảnh tượng như vậy, khiến cho chân mày Diệp Huyền hơi nhăn lại.
Nhưng tim hắn lại không có một chút dao động nào.
Không phải hắn lạnh lùng. Mà thế giới này, chính là lạnh lùng tàn khốc như vậy.
- Vỡ.
Hắn khẽ thốt ra một tiếng, lại giống như tiếng chuông lớn, chấn nát cảnh tượng phía trước.
Sau đó, ánh mắt hắn kiên định, đi vào cửa thứ tư.
Với trái tim lạnh như băng nhập cảnh, đây là cảnh giới một tâm linh kiếp trước Diệp Huyền đã sớm đạt được.
Kiếp trước, bất cứ lúc nào Diệp Huyền cũng có thể duy trì trạng thái lạnh lùng bình tĩnh tuyệt đối. Thậm chí có thể nói là lạnh như băng. Giống như trước đây khi Hoàng Phủ Tú Minh bái sư, mặc cho đối phương quỳ chết ở trên thềm đá, hắn cũng có thể hoàn toàn không có chút xúc động nào.
Tu luyện ở trên phương diện ý chí và tâm cảnh, kiếp trước Diệp Huyền đã đạt đến một trình độ vô cùng kinh người.
Cái đó và thân phận cô nhi của hắn kiếp trước, có quan hệ cực lớn.
Bởi vì mặc dù hắn có thể trưởng thành lên, hoàn toàn chính là dựa vào cố gắng của mình, không có bất kỳ ngoại lực nào giúp đỡ.
Cho nên hắn cao ngạo, giống như vì sao dày đặc rất sáng trong trời đêm, lạnh như băng.
Mà sau khi ngã xuống, tâm cảnh của Diệp Huyền lại có biến hóa rất lớn.
Có người nhà, có bằng hữu, tâm tính của hắn cũng biến thành càng thêm hiền hoà.
Nhưng đó cũng không phải nói tu vi của hắn ở trên phương diện tâm cảnh thấp. Trái lại hắn đã đạt tới một cảnh giới âm dương dung hợp.
Hiện tại tâm cảnh của Diệp Huyền nhìn như bình thường, nhưng ở trong sự bình thường lại tiết lộ ra trí tuệ lớn, so với kiếp trước cũng cường đại hơn.
Kiếp trước cao ngạo, đời này hiền hoà, khiến cho hắn cuối cùng nhìn thấy rõ bản thân mình, ý chí giống như một, làm được trình độ không bị ngoại vật tác động.
Cửa thứ tư.
Ầm!
Một sóng dao động vô hình, lặng lẽ tiến vào trong đầu Diệp Huyền.
- Diệp Huyền, Diệp Phách Thiên gia gia ngươi bị Ảnh Sát Môn ám sát. Phụ thân ngươi cũng bị bọn họ bắt được!
Cảnh tượng biến hóa. Sóng chấn động vô hình này ở trong nháy mắt xâm nhập vào trong đầu Diệp Huyền, huyễn cảnh đã hạ xuống. Đông Phương Ngôn Ngữ với vẻ mặt vẻ lo lắng nói với Diệp Huyền.
- Diệp Huyền, là ta không có làm tốt. Đáng chết, sớm biết rằng Ảnh Sát Môn đê tiện như vậy, ta không nên để cho hai người bọn họ đi. Đều là lỗi của ta.
Đại bá Diệp Triển Hùng bức tóc, nước mắt không ngừng rơi.
- Gia chủ Diệp Triển Hùng, ngươi cũng đừng tự trác. Hiện tại đáng lẽ nên suy nghĩ biện pháp, xem làm thế nào mới có khả năng cứu được Triển Vân huynh trở về.
Đông Phương Ngôn Ngữ nhắc nhở.
- Đúng, đúng!
Mọi người đều nhìn về phía Diệp Huyền.
- Sử dụng một mặt mềm yếu nhất trong lòng ta để đối phó với ta sao?
Diệp Huyền nhìn mọi người, bình thản nói:
- Đều vỡ ra.
Ý chí của hắn kiên định thế nào? Huyền thức và hồn thức cường đại tới mức nào? Tuy rằng trong nháy mắt, huyễn cảnh này lại xâm nhập vào bên trong đầu của hắn, nhưng Diệp Huyền lại biết rõ ràng, tất cả những điều này căn bản chỉ là huyễn cảnh.
Tất cả mọi thứ trước mắt, tiêu tan thành mây khói. Diệp Huyền xuất hiện ở cửa thứ tư trong gian phòng.
Gần như không có bất kỳ do dự nào, hắn bước chân tiến vào cửa thứ năm.
Leng keng!
Tiếng cầm sắt tiêu điều, xuân ý dạt dào.
Đây là một mảnh thế giới biển hoa, tiếng dao tiếng đàn động lòng người vang vọng. Một nữ tử giống như thiên tiên vậy, ngồi ngay ngắn ở trung tâm của biển hoa. Khóe miệng nàng mỉm cười. Trăm hoa ở bốn phía xung quanh, đều giống như là mất đi màu sắc.
Đó chính là Dao Nguyệt Vũ Đế!
- Tiêu Diêu, ta đàn thế nào?
Giọng nói động lòng người truyền đến, lặng lẽ động tới dây cung trong trái tim của Diệp Huyền.
- Doanh Đài!
Trái tim của Diệp Huyền thoáng động.
Hắn nhìn nữ tử trước mặt giống như tranh vẽ vậy. Kiếp trước, nàng nhiều năm như vậy, lặng lẽ làm bạn ở bên cạnh mình.
Phần tình cảm này rất nặng, đến mức hắn không có cách nào tiếp nhận.
Có vài người, có một số việc, chờ tới khi hiểu được, lại hồng âm nhỏ nhỏ, không biết đã ở nơi nào.
Trong đôi mắt Diệp Huyền lộ ra một tia thương cảm không hiểu nổi:
- Cửa thứ năm sao? Lại dừng ở trong này cũng rất tốt.
Lấy hiện tại tâm cảnh và ý chí của hắn, đơn giản là có thể phân biệt ra được trước mặt mình đến tột cùng là huyễn cảnh, hay là chân thực.
Nhưng hắn không có đi vạch trần.
Hắn không đành lòng đi phá hủy, phá hủy bức tranh tốt đẹp này.
Trong huyễn cảnh, Diệp Huyền lại lẳng lặng đứng ở chỗ này, nhìn nữ tử trước mặt như thế, để mặc cho thời gian chậm rãi chảy xuôi.
Oong!
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, hình ảnh trước mặt đột nhiên trở nên dao động. Chờ tới thời điểm Diệp Huyền phục hồi lại tinh thần, hắn đã trở lại cửa sát hạch của phòng huyễn cảnh.
- Cửa thứ năm sao? Gần được rồi. Ta vốn ở tháp thí luyện, đã tạo thành chấn động quá lớn. nếu là ở trong phòng huyễn cảnh này cũng thoáng cái xông một hơi qua bảy tám cửa ải, một khi truyền đi, không nói gì học viện Lam Quang, chắc hẳn toàn bộ bình nguyên Mộng Cảnh đều sẽ chấn động.
Phòng huyễn cảnh, đại biểu chính là kiểm tra tu vi ý cảnh của mỗi người. Nếu như Huyền Cơ Tông biết hắn ở trên phương diện ý cảnh đáng sợ như thế, đây tuyệt đối là một hồi phong ba cực lớn.
Hiện tại, Diệp Huyền đang đứng ở giai đoạn giấu tài. Bởi vậy hắn rõ ràng có thể ở phòng huyễn cảnh đi xa hơn, nhưng cuối cùng chỉ là đi tới cửa thứ năm, liền ngừng lại, chủ động bị đào thải.
Chỉ là, Diệp Huyền không biết cái hắn gọi là chủ động bị đào thải, ở bên ngoài vẫn dẫn tới chấn động.
- Cửa thứ năm, Huyền Diệp này trong lần sát hạch đầu tiên, không ngờ lại xông tới cửa thứ năm.
- Ông trời của ta, ý chí của hắn rốt cuộc phải kiên định tới mức nào vậy?
- Hiện tại trong tất cả các học viên của học viện Lam Quang chúng ta, người mạnh nhất, cũng chưa từng xông qua cửa thứ bảy. Hắn ở trong lần sát hạch đầu tiên, lại xông đến cửa thứ năm. Đây còn là người nữa sao?