- Tỉnh đốc đại nhân, quả thật là vậy, ta nhìn thấy lệnh bài trong tay đầu lĩnh của đám người kia, quả thật chính là lệnh bài của thống lĩnh cấm vệ quân không sai vào đâu được, hơn nữa thực lực của người này rất đáng sợ, không hề thua kém ta chút nào, nếu không phải tới từ vương thành thì căn bản không nơi nào có nhân vật cỡ này được.
Bản thân của Phương Thiên Hồng bị thương rất nặng, sắc mặt có chút tái nhợt, mở miệng nói.
- Đáng chết, lúc đám người này tới cư nhiên không có chút phong thanh nào lộ ra hết, bệ hạ cũng thật là, cư nhiên giao Thiên Húc hành tỉnh cho một gia tộc nhỏ như Diệp gia, đúng là càng già càng hồ đồ mà.
Ánh mắt của Ngụy Hoành vô cùng âm độc, trong mắt gã bắn ra một tia hàn quang, nhìn về phía một lão giả kế bên, ngữ khí vô cùng cung kích:
- Lữ Hạo đại sư, không biết ngươi có nắm chắc là giết chết được toàn bộ bọn họ không!
Lữ Hạo đại sư kia mặc một bộ hồn sư bào năm màu, toàn thân gầy đét như một khúc cây, gương mặt ẩn bên dưới lớp áo choàng không thể nhìn thấy rõ, chỉ có một đôi mắt hẹp dài tản mát ra quang mang màu xanh thẫm:
- Ngụy Hoành tỉnh đốc à, ngươi cứ yên tâm đi, chỉ là một tên võ tông ngũ giai mà thôi, lấy thủ đoạn của lão phu, xử lý bọn chúng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, bất quá tới lúc đó, ngươi cũng đừng có quên chuyện ngươi đã hứa với lão phu.
Thanh âm của người này khàn khàn rất khó nghe, giống như tiếng rên khóc, khiến cho người ta sởn tóc gáy.
Ngụy Hoành cắn răng một cái nói:
- Đại sư cứ yên tâm đi, chuyện ta đã hứa với ngươi đương nhiên sẽ giữ lời rồi.
- Được.
Lão giả cười khặc khặc, âm thanh như tiếng thét gào giữa đêm:
- Tỉnh đốc đại nhân ngươi cứ nhìn cho thật kỹ, xem lão phu đùa bỡn bọn chúng trong lòng bàn tay như thế nào, đại trận viễn cổ ở bốn phía trong phủ thành chủ của ngươi vô cùng đáng sợ, đừng nói là võ tông, cho dù là võ tôn tới đây cũng chỉ có một con đường chết mà thôi, khặc khặc, bọn chúng đi vào đại trận rồi.
Mấy người Diệp Huyền vừa bước vào trong phủ thành chủ thì trước mắt lập tức thiên biến vạn hóa, đình viện có trồng hoa cỏ khi nãy đột nhiên biến mất, chỉ còn một mảnh sương mù trắng xóa, che kín trước mặt mỗi người, mà những đồng đội vốn đang đứng ở đó nháy mắt cũng đột nhiên biến mất, giống như tiến vào một không gian cô lập vậy.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Ta đang ở đâu đây?
Không ít cấm vệ quân lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, trong lòng lập tức hoảng hốt, nhưng nhớ tới lời Diệp Huyền nói lúc trước, cả đám liền cố gắng để cho bản thân mình trấn định lại, vận chuyển áo nghĩa của Bách Liên Đại Trận, căn cứ vào liên hệ giữa đại trận, cẩn thận dò tìm chiến hữu.
Vừa tìm thử một cái liền khiến cho bọn họ an lòng hơn một chút, bởi vì ở bên trong cảm giác của bọn họ, tuy rằng xung quanh vẫn là một mảnh trắng xóa, căn bản không nhìn thấy gì hết, nhưng bọn họ vẫn loáng thoáng cảm giác được bản thân mình dường như vẫn còn đang ở trong Bách Liên Đại Trận, còn chiến hữu của mình thì đang đứng trên từng điểm của Bách Liên Đại Trận, chỉ là tạm thời mình không nhìn thấy và không cảm giác được sự tồn tại của đối phương mà thôi.
Diệp Huyền cũng là vừa mới bước chân vào thì lập tức rơi vào trong hoàn cảnh giống hệt như vậy, bất quá trong lòng của hắn lại không hề có chút kinh hoảng nào, chỉ thấy hai mắt của hắn ngưng lại, trong nháy mắt, hồn thức tam phẩm đỉnh phong trong não hải của hắn điên cuồng tuôn ra từ trong cơ thể, bắn ra bốn phía.
Tuy rằng hồn thức của hắn chỉ có tam phẩm đỉnh phong, nhưng thủ pháp vận dụng lại cường đại hơn nhiều so với luyện hồn sư tam phẩm bình thường, rất nhanh liền trùng kích vào các nơi ở bốn phía, chỉ là mới đi được tới hơn mười mét thì lập tức bị một đạo lực lượng kỳ dị ngăn cản lại, không cách nào xâm nhập được thêm nữa.
Sắc mặt của Diệp Huyền lập tức biến đổi.
Tuy rằng hồn thức của hắn chỉ có tam trọng đỉnh phong, nhưng thủ pháp điều khiển lại hết sức tinh diệu, bình thường mà nói, đủ để phá vỡ trận pháp tứ cấp bình thường chỉ trong nháy mắt, cho dù là trận pháp ngũ cấp đi nữa, cũng có thể giải khai một phần của mê trận này.
Nhưng bây giờ, hồn lực tam phẩm đỉnh phong của hắn còn chưa kịp phân tích phá vỡ trận pháp này thì đã bị một cỗ lực lượng kì dị ngăn cản lại, có thể thấy được trình độ của trận pháp này, so với hắn tưởng tượng lúc trước còn đáng sợ hơn nữa.
Lực lượng của loại cấm chế này giống như không phải trận pháp hiện đại có khả năng phóng xuất ra được, bình thường chỉ có trận pháp viễn cổ mới có được lực lượng cỡ này.
- Xem ra đây là một trận pháp viễn cổ nào đó, hơn nữa trình độ của trận pháp này vô cùng cao, phủ thành chủ của Thiên Húc hành tỉnh này từ khi nào thì cư nhiên có thể bố trí được trận pháp cỡ này chứ?
Tuy rằng Diệp Huyền có chút giật mình, nhưng cũng không hề bối rối chút nào, hắn không hề dùng hồn lực cưỡng chế bài trừ đại trận vây khốn bọn họ nữa, mà là nhích qua bên hông một bước, sau đó lại bước tới hai bước, lại nhích về bên phải một bước, không ngừng đi đi lại lại, hai chân giống như đang đạp nên một loại tiết tấu phù văn thần bí nào đó.
Ong!
Một cỗ ba động thần bí rất đặc biệt, lấy hai chân của hắn làm trung tâm, tản ra bốn phía.
Màn sương mù xung quanh lập tức tản đi một phần, lộ ra thân ảnh mê mang của Âu Dương Tiêu Sơn.
- Huyền thiếu.
Âu Dương Tiêu Sơn đầu óc đang choáng váng ở phía xa nhìn thấy Diệp Huyền thì lập tức kinh hỉ kêu lớn.
- Âu Dương Tiêu Sơn, di chuyển theo mệnh lệnh của ta.
Diệp Huyền thản nhiên mở miệng, liên tục truyền âm hạ chỉ lệnh cho Âu Dương Tiêu Sơn, Âu Dương Tiêu Sơn khẽ giật mình một cái, sau đó hai chân lập tức di chuyển.
Cỗ ba động thần bí kia lại lấy chân của hai người làm trung tâm lan tiếp ra, dần dần, lại có thêm vài cấm vệ quân xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
- Các ngươi di chuyển theo lệnh của ta….
Diệp Huyền không ngừng chỉ huy những cấm vệ quân này di chuyển, thứ hắn điều khiển là một phương phức vận chuyển vô cùng cao thâm của Bách Liên Đại Trận, dần dần, tất cả tám mươi mấy cấm vệ quân từng tu luyện Bách Liên Đại Trận đều xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người, đều đứng ở những điểm trong đại trận.
Còn người của Diệp gia cùng với mười mấy cấm vệ quân không học qua Bách Liên Đại Trận thì lại không thấy tung tích.
Chương 422 Mê Không Trận (1)
- Huyền thiếu, những người khác đâu rồi?
Âu Dương Tiêu Sơn nhịn không được lên tiếng hỏi.
- Bọn họ đang ở ngay bên cạnh chúng ta, chỉ có điều là bởi vì không đứng ở trên trận điểm của Bách Liên Đại Trận cho nên chúng ta không cảm giác được sự tồn tại của bọn họ mà thôi, bây giờ nghe theo lệnh của ta, dựa theo phương vị ta chỉ huy mà hành động.
Dưới sự chỉ huy của Diệp Huyền, rất nhiều cấm vệ quân nhanh chóng di chuyển, đồng thời, hai tay của Diệp Huyền cũng không ngừng thi triển ra từng đạo phù văn, dung nhập vào bên trong không gian này.
Dần dần, màn sương mù màu trắng ở giữa mọi người nhanh chóng biến mất, sau đó, thân ảnh của mấy người Diệp Phách Thiên cũng nhanh chóng xuất hiện bên trong đội ngũ, mãi cho tới lúc tất cả mọi người đều mang theo vẻ mặt ngỡ ngàng xuất hiện mới thôi.
- Huyền thiếu, chúng ta phá trận rồi sao?
Âu Dương Tiêu Sơn vui vẻ nói.
Diệp Huyền lắc đầu:
- Vẫn còn chưa phá trận được, ta chỉ lợi dụng Bách Liên Đại Trận để cách ly ra một không gian ở bên trong trận pháp của đối phương, tất cả mọi người cẩn thận một chút, trận pháp của đối phương vô cùng đáng sợ, hẳn là một loại trận pháp viễn cổ nào đó, hơn nữa ít nhất cũng phải là trận pháp ngũ cấp đổ lên, nếu như không có gì bất ngờ thì hẳn chính là trận pháp lục cấp.
Trận pháp lục cấp?
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều sợ ngây người, trận pháp lục cấp ít nhất cũng là trận pháp sư tôn giai lục cấp mới có thể bày bố được, nhân vật như vậy ở Lưu Vân Quốc này căn bản không thể tìm thấy được.
Mà trận pháp lục cấp, trước kia đừng nói là thấy, bọn họ thậm chí còn chưa từng nghe nói qua.
Nhưng bây giờ, bọn họ cư nhiên lại bị nhốt ở bên trong một trận pháp như vậy.
Càng khiến cho bọn họ giật mình hơn chính là, dưới sự chỉ huy của Diệp Huyền, bọn họ cư nhiên lợi dụng Bách Liên Đại Trận để mở một cái không gian ở bên trong trận pháp viễn cổ lục cấp này, không bị trận pháp khống chế, Bách Liên Đại Trận mà Huyền thiếu truyền thụ cho bọn họ rốt cuộc là loại trận pháp đáng sợ tới mức nào?
Nghĩ tới điểm này, tất cả cấm vệ quân đều trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy rúng động thật sâu vì cảm nhận được sự đáng sợ của Diệp Huyền.
- Huyền thiếu, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao bây giờ? Bách Liên Đại Trận có thể phá vỡ được trận pháp này hay không?
Sắc mặt Diệp Huyền vô cùng ngưng trọng:
- Khó, trình độ của Bách Liên Đại Trận thật sự không kém gì với trận pháp của đối phương, chỉ là các ngươi còn chưa hiểu nhiều về trận pháp, không cách nào phát huy ra được tinh túy của Bách Liên Đại Trận, quan trọng hơn chính là thực lực của các ngươi quá yếu.
Tất cả cấm vệ quân đều xấu hổ không thôi.
Nhìn không gian trắng xóa một mảnh khắp bốn phía, mặc dù trong lòng của mọi người cũng không hề hoảng loạn, nhưng đều không biết phải làm sao.
Tuy rằng bọn họ đã cách ly ra một không gian riêng bên trong trận pháp này, không bị trận pháp khống chế, nhưng bọn họ còn không thể nhìn thấy cảnh tượng xung quanh thì sao có thể tìm thấy đám người Ngụy Hoành, phá vỡ trận pháp này được đây.
Sau khi mấy người Diệp Huyền lợi dụng Bách Liên Đại Trận để cách ly ra một không gian, thì ở bên trong gian phòng nằm sâu trong phủ đệ kia, trên mặt của đám người Ngụy Hoành cũng lộ ra vẻ kinh dị.
- A, đúng là có chút tài năng, rốt cuộc là bọn họ bố trí trận pháp gì đây? Cư nhiên có thể cách ly ra một khoảng thiên địa bên trong Mê Không Trận này, không bị Mê Không Trận ước thúc, lợi hại, lợi hại.
Nam tử kia liên tục mở miệng, trong mắt lóe ra vẻ kinh dị.
- Lữ Hạo đại sư, có phải là bọn họ phá vỡ được đại trận rồi hay không?
- Làm gì dễ như vậy.
Lữ Hạo cười nhạo một tiếng:
- Ngụy Hoành tỉnh dốc, trận pháp viễn cổ Mê Không Trận ở xung quanh phủ đệ này của ngươi chính là một trận pháp lục cấp, nếu như dễ dàng bị phá giải như vậy thì lão phu sao có thể bình tĩnh ngồi trong này nghiên cứu lâu như vậy. Các ngươi cứ yên tâm đi, Mê Không Trận này chỉ là mê trận và khốn trận mà thôi, thủ đoạn thật sự ta dùng để lấy mạng của bọn họ các ngươi cũng đâu phải không biết chứ. Lão phu còn chưa thi triển ra nữa mà, một khi ta thi triển thì cho dù những người này có bản lĩnh thông thiên cũng khó mà thoát khỏi cái chết.
Lữ Hạo cười sằng sặc.
Đám người Phương Thiên Hồng đứng bên cạnh nghe thấy Lữ Hạo nói tới việc còn chưa thi triển thủ đoạn xong, giống như nhớ tới điều gì, sắc mặt đều kịch biến, lộ ra vẻ sợ hãi kiêng kị.
Bên trong đại trận!
- Huyền thiếu, bây giờ chúng ta phải làm gì bây giờ?
Mấy người Âu Dương Tiêu Sơn đứng bên trong đại trận giống như ruồi mất dầu, hoàn toàn không nghĩ ra cách gì hết.
- Không cần làm gì hết, xem ta tới phá trận!
Diệp Huyền cẩn thận quan sát đại trận cả buổi, đột nhiên hừ lạnh một tiếng:
- Thần linh đồng thị —— phá huyễn!
Hai con ngươi của hắn đột nhiên biến thành một màu xanh thẵm, hồn lực cường hãn nhanh chóng lan ra bốn phương tám hướng, rất nhanh, tình huống từ khắp bốn phương tám hướng bắt đầu xuất hiện trong mắt của Diệp Huyền.
Đình viện lộn xộn, kiến trúc bị hủy, toàn bộ phủ thành chủ như ẩn như hiện, tử khí âm trầm, không có chút sinh khí nào, khiến cho hắn kinh ngạc nhất chính là, ở các góc quanh phủ đệ, đều là thi thể xếp ngổn ngang chất chồng, xem bộ dạng thì tất cả đều là người hầu trong phủ thành chủ này.
Máu trên người bọn họ vẫn còn chưa khô, rõ ràng chỉ mới chết đi không bao lâu, nhưng thân thể lại giống như xác khô, chỉ còn lại da bọc xương, hơn nữa đôi mắt đều mở to, lộ ra vẻ hoảng sợ, vẻ mặt nhăn nhó, rõ ràng là vì trước khi chết đã phải chịu đựng tra tấn cực kỳ đau đớn.
Đồng tử của Diệp Huyền khôi phục một mảnh thanh minh, chỉ là sắc mặt có chút mệt mỏi, rõ ràng là hao phí không ít hồn lực.
Trần Tinh nhịn không được bèn lên tiếng hỏi:
- Huyền thiếu, sao rồi, có nhìn thấy gì không?
Diệp Huyền điều tức thoáng một chút, mở hai mắt ra, bình tĩnh nói:
- Thây khô, bên trong phủ đệ này chất đống thây khô, tất cả hẳn đều là người trong phủ thành chủ này.
Trong mắt của mọi người lộ ra vẻ kinh hãi, giật mình hỏi:
- Thây khô sao, thây khô từ đâu có? Chẳng lẽ trước khi chúng ta tới nơi này thì tên Ngụy Hoành tỉnh đốc kia đã giết chết hết toàn bộ thủ hạ, sau đó bản thân bỏ trốn một mình? Nhưng thủ đoạn như vậy không khỏi quá mức hung ác chứ? Vì sợ để lộ hành tung của bản thân cư nhiên lại giết chết toàn bộ thủ hạ của mình!
Chương 423 Mê Không Trận (2)
Diệp Huyền nhìn màn sương trắng trước mặt, chậm rãi nói:
- Chưa chắc, trận pháp viễn cổ này, trong lúc nó vận chuyển, không thể không có người khống chế được, hơn nữa tạo nghệ trên phương diện trận pháp của người này tuyệt đối không thấp, tình hình xem ra phức tạp hơn so với ta nghĩ nhiều, tất cả mọi người chú ý, đừng có tản ra, những người hầu trong phủ đệ kia chết rất quái dị, chúng ta phải cẩn thân gấp bội mới được.
Âu Dương Tiêu Sơn nhịn không được nói:
- Nhưng mà Diệp Huyền, bên trong đại trận này, chúng ta căn bản không cách nào đi lại được.
- Không có việc gì, nhìn ta đây.
Diệp Huyền thản nhiên nói, trong tay đột nhiên xuất hiện từng cây trận kỳ, chỉ thấy hai tay của hắn liên tục ném ra, giống như từng cánh chim bay vào bên trong màn sương kia, nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi đâu.
Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc nhìn động tác của Diệp Huyền.
- Tán!
Trong miệng Diệp Huyền đột nhiên quát khẽ một tiếng, một cỗ lực lượng vô hình nhanh chóng truyền ra từ bốn phía sương trắng, tất cả sương trắng nhanh chóng tản đi, xung quanh dần trở nên rõ ràng, lộ ra một khoảng trống chừng hơn một ngàn mét.
Cảnh tượng trước mắt quả nhiên giống hệt với cảnh tượng Diệp Huyền nhìn thấy lúc dùng thần linh đồng thị, chỉ có điều tận mắt nhìn qua lại càng thêm kinh tâm, không ít người hầu trong phủ thành chủ đều nằm ngổn ngang ở đó, toàn thân khô quắt, huyết khí đã bốc hết, máu tươi trên mặt đất gần như biến thành màu tím đen, tản ra một thứ mùi tanh tưởi xộc thẳng lên cao.
Hai thiếu nữ như Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y thấy vậy thì lập tức lộ ra vẻ chán ghét, nhíu mày lại, nếu không phải bởi vì tu vi của hai người không thấp thì sợ là đã sớm ôm bụng nôn mửa rồi.
- Thủ đoạn thật buồn nôn.
Mặt Âu Dương Tiêu Sơn âm trầm, tức giận nói, đột nhiên, gã nhường mày, kinh dị nói:
- A, Huyền thiếu, trên người những thi thể này cư nhiên đều không có vết thương, vậy thì bọn họ chết kiểu gì vậy?
Những cấm vệ quân khác đứng một bên cũng phát ra thanh âm kinh ngạc, trên người của những thi thể khô quắt ở trước mắt bọn họ, căn bản không nhìn thấy chút vết thương nào, chỉ là thất khiếu có máu tươi chảy ra, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Mọi người dưới sự dẫn dắt của Diệp Huyền, không ngừng tiến vào bên trong, trên đường đi, Diệp Huyền không ngừng ném ra từng cây trận kỳ, không gian thăm dò ra được cũng ngày càng lớn, còn thi thể xuất hiện ở xung quanh thì cũng càng ngày càng nhiều.
Trong căn phòng nằm sâu trong phủ đệ.
- Khá lắm, tiểu tử này cư nhiên còn có thủ đoạn như vậy.
Ánh mắt của nam tử kia lóe lên, kinh ngạc nhìn Diệp Huyền ở bên trong mặt gương, thầm kinh ngạc nói:
- Thủ đoạn phá trận của tiểu tử này vô cùng tinh diệu, có thể tìm ra vài trận điểm ở bên trong Mê Không Trận này, dĩ điểm phá diện, thật là không thể ngờ, nếu đổi lại là lão phu tới làm thì sợ là cũng chưa chắc đã làm được tốt bằng hắn, không ngờ ở một tiểu quốc nho nhỏ trong liên minh thập tam quốc này cư nhiên có thể xuất hiện một thiên tài trận pháp như vậy, nếu như có thể thu hắn làm đồ đệ thì cũng là một lựa chọn rất tốt.
Trong lòng của nam tử này cư nhiên nổi lên lòng ái tài.
Đám người Ngụy Hoành đứng kế bên đều biến sắc, nếu như Lữ Hạo đại sư thu Diệp Huyền này làm đồ đệ thì Ngụy gia bọn họ phải làm sao bây giờ?
Ngụy Hoành vội vàng nói:
- Lữ Hạo đại sư, thủ đoạn phá trận của kẻ này cao minh như vậy, sao có thể không có người dạy bảo, nói không chừng sau lưng hắn có trận pháp sư cường đại nào đó chỉ điểm rồi, hơn nữa kẻ này tới từ vương thành, được bệ hạ xem trọng, không phù hợp với suy nghĩ muốn ẩn cư lánh đời của đại sư đâu.
- Đúng đó.
Phương Thiên Hồng cũng vội vàng mở miệng:
- Không biết đại sư ngài khi nào thì mới thi triển thủ đoạn kia đây, nếu như không thi triển thì đám người kia cũng sắp đi vào bên trong phủ đệ mất rồi.
Lữ Hạo hừ lạnh một tiếng, thản nhiên liếc nhìn đám Ngụy Hoành một cái, lạnh giọng nói:
- Ngụy Hoành tỉnh đốc, xem các ngươi nóng nảy như vậy kìa, lão phu cũng chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, bây giờ lão phu còn nhiều chuyện cần làm như vậy, cho dù có lòng muốn thu đồ đệ thì cũng không rảnh rỗi mà đi chỉ dạy cho hắn được.
Bất quá Lữ Hạo cũng biết lời mấy người Ngụy Hoành nói cũng không phải là không có lý, Diệp Huyền còn trẻ tuổi như vậy mà thủ đoạn phá trận đã lão luyện nhường này, sau lưng nhất định có một vị trận pháp đại sư cao minh nào đó chỉ dạy.
- Đáng tiếc.
Lữ Hạo lắc đầu, trong mắt lóe lục quang, đột nhiên cười đầy quỷ dị:
- Các ngươi xem cho kỹ, bảo bối của lão phu đều đã xuất động rồi.
Bên trong trận pháp.
Mấy người Diệp Huyền đang không ngừng tiến lên.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng rợn người xung quanh thì sắc mặt của Diệp Huyền cũng ngày càng ngưng trọng, đột nhiên, hắn chợt dừng bước.
Từng cỗ khí tức mong manh truyền tới từ bốn phương tám hướng, hơn nữa càng lúc càng lớn, số lượng càng ngày càng nhiều, tiếng sột sột soạt soạt vang lên, ánh mắt của hắn trầm xuống, sắc mặt lạnh lẽo nói:
- Không xong, quả nhiên là những thứ kia.
Đám người Âu Dương Tiêu Sơn hoảng sợ nhìn khắp xung quanh, đột nhiên từ trong bồn hoa, kiến trúc khắp bốn phía, không ngừng phát ra thanh âm ong ong chói tai, từng đạo hắc quang mỏng manh hiện ra, càng ngày càng nhiều, trên mặt đất, từng con sâu có bộ dạng xấu xí không ngừng xuất hiện, trông giống như con gián, nháy mắt liền bao vây toàn bộ mọi người.
Những con sâu này có bộ dạng vô cùng xấu xí, dữ tợn, nơi chúng đi qua, từng đống thây khô bị bọn nó điên cuồng chui vào bên trong thất khiếu, khiến cho người ta sởn tóc gáy.
- Huyền thiếu đây là thứ quỷ quái gì vậy.
- Đám sâu này trông gớm quá…
Mọi người chỉ cảm thấy da đầu run lên, đám yêu trùng này có hơn ngàn vạn con, từ khí tức tản ra trên người thì mỗi con cư nhiên đều tương đương với linh võ cảnh nhất giai, trong đó có một số con đạt tới huyền võ cảnh nhị giai, thậm chí còn có con đạt tới địa võ sư tam giai và thiên võ sư tứ giai.
Sắc mặt của Diệp Huyền trở nên ngưng trọng:
- Thực Thi Trùng, là một loài yêu thú thuộc họ trùng, chúng nó là một loại yêu thú dựa vào việc hấp thu chất dinh dưỡng để trường thành, những con côn trùng này đều rất khó nhằng, hơn nữa số lượng lại đông, thi thể bị chúng nó hủ thực càng nhiều thì số lượng của chúng nó càng đông, phát triển càng nhanh.
Chương 424 Cường giả tông môn
Diệp Huyền nhìn những con Thực Thi Trùng đang chui vào bên trong mớ xác khô kia thì mới lạnh lùng nói:
- Chẳng trách những người hầu này đều chết hết, hóa ra là để bồi dưỡng đám Thực Thi Trùng này, lòng dạ của tên Ngụy Hoành này đúng là hung ác, vì vây khốn chúng ta, cư nhiên dùng thủ hạ của bản thân để nuôi dưỡng những con Thực Thi Trùng này, để gia tăng thực lực của bọn chúng.
Da đầu của mọi người run lên, nói:
- Huyền thiếu, bây giờ chúng ta phải làm gì bây giờ?
- Không tốt, chúng nó kéo tới rồi.
Đột nhiên, một đám Thực Thi Trùng ở phía trước giống như nhận được triệu hoán nào đó, đột nhiên lao tới, khiến cho cấm vệ quân ở vòng ngoài sợ tới mức vội vàng rút vũ khí ra chém, huyền lực bốc lên, từng đạo công kích chém lên lũ Thực Thi Trùng kia, chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm vang lên, nháy mắt liền có hơn trăm con Thực Thi Trùng bị công kích của mọi người chém nát bấy.
Dễ giết như vậy sao?
Mọi người ngẩn ra, nhưng chỉ sau một lát thì bọn họ đều giật mình, những con Thực Thi Trùng bị chém chết kia lập tức bị đồng bọn xung quanh cắn nuốt sạch sẽ, không sót lại một chút, còn những con Thực Thi Trùng đã cắn nuốt thi thể của những con Thực Thi Trùng đồng bọn khác thì khí tức trên người cư nhiên lại mạnh hơn không ít.
Thanh âm của Diệp Huyền truyền tới:
- Thực Thi Trùng này chẳng những có thể thôn phệ thi thể của con người để phát triển mà còn có thể thôn phệ thi thể của đồng loại để phát triển, những con Thực Thi Trùng bị các ngươi đánh chết đều sẽ trở thành nguồn dinh dưỡng cho những con Thực Thi Trùng còn lại, sau đó chúng nó lại sinh sôi nảy nở ra thêm một lần nữa, cách duy nhất có thể giải quyết chúng nó chính là lợi dụng huyền lực hỏa hệ, thiêu sạch sẽ toàn bộ thi thể của chúng nó thì thi khí bên trong thân thể của chúng nó mới có thể triệt để biến mất.
Mọi người lại cảm thấy da đầu run lên từng hồi, những con Thực Thi Trùng này, sau khi bị giết chết cư nhiên có thể dùng một hình thức khác để sinh sôi, đúng là vô địch mà.
- Tất cả cấm vệ quân của thuộc tính hỏa hệ đều đi ra bên ngoài đi.
Âu Dương Tiêu Sơn điều động đội ngũ, cùng lúc đó, toàn bộ Thực Thi Trùng đều nhào lên.
Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ mạnh vang lên liên hồi ở bên ngoài đội ngũ, đại lượng Thực Thi Trùng bị công kích đánh nát, cũng có một số bị huyền lực hỏa hệ thiêu cháy hóa thành hư vô, chỉ là cấm vệ quân có huyền lực hỏa hệ ở bên trong đội ngũ thật sự quá ít, số lượng Thực Thi Trùng có thể giết chết hoàn toàn thật sự vô cùng ít ỏi, đa số công kích của mọi người chỉ là gia tăng thêm chất dinh dưỡng cho đám Thực Thi Trùng còn lại mà thôi.
Mặc kệ mọi người tấn công kiểu gì, những Thực Thi Trùng này đều hung hãn không sợ chết mà lao lên liên hồi, hơn nữa số lượng căn bản không hề giảm bớt.
Liên tục công kích khiến cho huyền lực bên trong cơ thể của rất nhiều cấm vệ quân đều tiêu hao nghiêm trọng, chỉ trong vòng một nén nhang, những cấm vệ quân có huyền lực hỏa hệ kia đều thở hồng hộc, sắc mặt tái nhợt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
- Khặc khặc khặc, đám Thực Thi Trùng bảo bối của ta vô cùng vô tận, căn bản không thể nào giết hết được, mặc kệ bọn họ phản kháng kiểu gì cũng đều là phí công vô ích mà thôi. Thực lực của đám người kia có vẻ không tệ, bất quá như vậy cũng tốt, thực lực càng mạnh thì chất dinh dưỡng càng cao, một khi trở thành thi thể bị Thực Thi Trùng bảo bối của ta thôn phệ rồi thì nói không chừng trong số chúng sẽ xuất hiện vài con Thực Thi Trùng có thực lực ngũ giai nữa, khặc khặc khặc.
Trong căn phòng nằm sâu trong phủ đệ, nam tử kia nhìn vào hình ảnh trong mặt gương kia thì cười lạnh, đám người Ngụy Hoành đứng kế bên thì cảm thấy ớn lạnh.
Lữ Hạo đại sư này tới Thiên Húc hành tỉnh vào mấy tháng trước, nghe nói là tới từ khu vực ở bên ngoài liên minh thập tam quốc, thực lực vô cùng đáng sợ, trong lúc vô tình phát hiện ra đại trận viễn cổ lưu lại trong phủ đệ Ngụy gia bọn họ, lúc này mới ở lại để nghiên cứu.
Đối với Lữ Hạo này, trong lòng Ngụy Hoành vẫn là có chút kính nhi viễn chi, nếu như lần này không phải đám người Diệp Huyền đánh tới, gã căn bản không còn cách nào khác, chỉ có thể cuốn gói bỏ trốn.
Bên trong đại trận, đám người Âu Dương Tiêu Sơn dốc toàn lực ngăn cản, Diệp Huyền thì diện vô biểu tình, nhíu mày, cẩn thận xem xét thứ gì đó.
Những Thực Thi Trùng này tấn công rất có quy luật, cũng không phải tấn công loạn xạ, mỗi lần tấn công đều tìm được phương hướng rất chuẩn, khiến cho các cấm vệ quân luống cuống tay chân.
Mở đại trận viễn cổ, Thực Thi Trùng bị người ta khống chế, những thứ này đều chứng tỏ, ở bên trong phủ thành chủ này, hẳn là có một cao thủ trận pháp nào đó, hơn nữa, người này đồng thời còn là một luyện hồn sư.
Hắn cũng không sợ Thực Thi Trùng này, điều hắn kiêng kị duy nhất chính là luyện hồn sư thần bí này.
Chỉ là Diệp Huyền vẫn không thể hiểu, ở Lưu Vân Quốc này rốt cuộc là ai có được thủ đoạn cỡ này chứ, nghĩ kỹ lại thì những người có thể làm được thế này nhất định không phải luyện hồn sư bản thổ của Lưu Vân Quốc, dù sao thì tới phó hội trưởng hiệp hội luyện hồn sư, luyện hồn sư tứ phẩm như Khô Trần trưởng lão cũng hoàn toàn không thể làm được điều này.
Trong lúc suy nghĩ, bên trong trữ vật giới chỉ của Diệp Huyền đột nhiên có một cỗ khí tức hơi động.
Khóe môi một mực mím chặt của Diệp Huyền đột nhiên nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh.
Vẫn luôn là ngươi một mực tấn công, bây giờ rốt cuộc tới lượt ta rồi, ta muốn xem thử, rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào, dám tới Thiên Húc hành tỉnh của ta giương oai.
- Khởi!
Diệp Huyền một mực không hề động đậy, nay đôi mắt chợt lóe sáng, đột nhiên ném vài cây trận kỳ ra ngoài, cắm vào bên trong khoảng không phía trước.
- Ba!
Chỗ sâu bên trong phủ đệ, hình ảnh trước mặt đám người đột nhiên liền biến mất.
- Lữ Hạo đại sư, xảy ra chuyện gì vậy?
- Hảo tiểu tử, cư nhiên phát hiện ra lão phu đang quản chế trận pháp, cắt đứt hình ảnh quản chế.
Vẻ mặt Lữ Hạo trở nên dữ tợn, trong đôi mắt màu xanh âm u lóe lên lãnh quang:
- Bất quá nếu như tiểu tử này thật sự cho rằng làm như vậy có thể giữ được mạng thì đúng là quá mức ngây thơ rồi, bảo bối của lão phu căn bản không cần khống chế cũng có thể giết chết được những võ giả lục giai đổ xuống, đám người kia bất quá chỉ có thể kéo dài thời gian giữ chút hơi tàn mà thôi….
Chương 425 Bảng linh trùng kỳ dị (1)
Lời của Lữ Hạo còn chưa nói xong thì sắc mặt của lão đột nhiên biến đổi, lời nói ra cũng nghẹn lại.
Bởi vì lão khiếp sợ phát hiện, sau khi hình ảnh bị cắt đứt thì đám bảo bối của lão cư nhiên trong nháy mắt liền mất đi liên hệ một mảng lớn, loại tình huống thế này, trước kia chưa từng xảy ra bao giờ.
Không tốt, rốt cuộc là bảo bối của ta đang bị gì thế này? Sắc mặt của Lữ Hạo vô cùng khó coi, trong lòng lo lắng như có lửa đốt, chỉ là trên hình ảnh chỉ có một mảnh hư vô, lão cũng không biết rốt cuộc bên trong trận pháp xảy ra chuyện gì nữa.
Đám Ngụy Hoành nhìn thấy sắc mặt của Lữ Hạo đại biến thì trong lòng cũng cảm thấy lo lắng, trong ấn tượng của bọn họ, Lữ Hạo đại sư chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt như vậy, chẳng lẽ là bên trong trận pháp đã xảy ra dị trạng gì rồi? Bọn họ không ngừng hỏi han, chỉ là không thể lấy được câu trả lời từ Lữ Hạo.
Thực tế thì không phải là Lữ Hạo không muốn trả lời, mà là lão hoàn toàn không thể nào trả lời được, bởi vì bây giờ lão đang dốc hết toàn lực để điều động đám Thực Thi Trùng bảo bối của mình lui về.
Những Thực Thi Trùng này là trân bảo lão lấy được từ trong sư môn, bởi vì chuyện này mà lão còn đắc tội với cao thủ trong sư môn, bị trục xuất khỏi sư môn, trở thành một kẻ bị vứt bỏ, lão tuyệt đối không thể để cho bảo bối của mình bị hao tổn toàn bộ ở nơi này được.
Chỉ là khiến lão không thể ngờ tới chính là mặc kệ lão dùng hồn lực triệu hoán đám Thực Thi Trùng của mình kiểu gì đi nữa, đều không được đáp lại nửa lời, chỉ là không ngừng cảm giác được từng mảng Thực Thi Trùng biến mất từ trong cảm ứng của mình.
Ngoài ra, lão còn từ trên đám Thực Thi Trùng kia cảm giác được một loại tin tức, đó chính là sợ hãi, dường như có thứ gì đó khiến cho Thực Thi Trùng vô cùng sợ hãi đã xuất hiện, chính loại sợ hãi này khiến cho Thực Thi Trùng căn bản không nghe theo mệnh lệnh của lão.
Không thể nào, phản ứng đầu tiên của lão là phủ quyết, tuy rằng đẳng giai của đám Thực Thi Trùng này của lão khá thấp, nhưng lại là loài yêu thú cực kỳ đặc biệt, chỉ cần có được lượng lớn thi thể thì có thể thăng cấp vô hạn, nói thẳng ra thì nếu có đại lượng thi thể yêu thú cửu giai đế cấp bị Thực Thi Trùng của lão thôn phệ thì thậm chí còn có khả năng sinh ra một đàn Thực Thi Trùng có thực lực cửu giai nữa, bởi vậy cho nên ở trên đại lục này, căn bản có rất ít thứ có thể khiến cho Thực Thi Trùng của lão cảm thấy sợ hãi được.
Phụt!
Há miệng phun ra một búng máu tươi, sắc mặt Lữ Hạo tái nhợt, vẻ mặt ngây ra, chỉ mới mười giây thôi, những Thực Thi Trùng bị lão khống chế kia cư nhiên đều đã biến mất toàn bộ.
Trong lòng của lão hoàn toàn không dám tin, chỉ là tới lúc này rồi, lão có không tin cũng vô dụng mà thôi, bởi vì ở bên trong cảm giác của lão, Thực Thi Trùng của lão quả thật là gần như đã biến mất toàn bộ.
Hình ảnh trước mắt đột nhiên lóe lên, bóng dáng của Diệp Huyền lại xuất hiện lần nữa, chỉ thấy ở trong hình ảnh kia, ánh mắt Diệp Huyền xuyên thấu qua mặt gương nhìn tới, giống như mang theo chút trào phúng.
Xung quanh hắn, chỉ còn lại lác đác hơn một trăm con Thực Thi Trùng là còn sống, bị nhốt bên trong một trận pháp loại nhỏ, còn nhân thủ bên phe Diệp Huyền thì cư nhiên hoàn toàn không có bất kỳ thương vong nào.
- Xú tiểu tử, ngươi đã làm gì Thực Thi Trùng bảo bối của lão phu rồi.
Lữ Hạo rốt cuộc không giữ nổi trấn định nữa, tức giận thét ầm lên, âm thanh thông qua quản chế trận pháp truyền ra bên ngoài.
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Bên trong trận pháp, Diệp Huyền thản nhiên nói, mang theo vẻ trào phúng.
Ở xung quanh hắn, đám người Âu Dương Tiêu Sơn đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Diệp Huyền.
Lúc trước, sau khi Diệp Huyền đột nhiên ném ra vài cái trận kỳ thì đột nhiên lấy ra một cái hộp ngọc từ trong trữ vật giới chỉ, sau khi hắn mở hộp ngọc ra thì lập tức liền có một con trùng nho nhỏ cỡ chừng hạt mè bay ra từ bên trong, con trùng màu đen kia vừa mới bay ra thì đám Thực Thi Trùng lúc nãy hãy còn điên cuồng vây công bọn họ giống như gặp phải thiên địch vậy, sợ tới mức căn bản không dám ngo ngoe.
Mà con trùng nho nhỏ màu đen kia lại điên cuồng xuyên qua thân thể của đám Thực Thi Trùng kia, tốc độ cực nhanh, quả thực khiến cho người ta khó mà ngờ tới được, tất cả những con Thực Thi Trùng bị con trùng nhỏ màu đen kia xuyên qua, nháy mắt tất cả đều biến thành tro bụi bay đi mất, bao gồm cả thi khí bên trong cơ thể chúng nó cũng như vậy.
Đám Thực Thi Trùng kia căn bản không phải đối thủ của con trùng nhỏ màu đen kia, chỉ mới mười mấy giây thôi, một đàn Thực Thi Trùng vốn vô cùng đông nghịt, vô cùng vô tận tất cả đều bị con trùng nhỏ màu đen kia nuốt vào trong bụng, kể cả những con Thực Thi Trùng có thực lực đạt tới tứ giai cũng vậy.
Cuối cùng giống như con trùng nhỏ màu đen kia ăn no rồi, lúc này mới biến thành một đạo hắc quang, quay về hộp ngọc trên tay Diệp Huyền.
Đừng nói là Lữ Hạo không thể tận mắt nhìn thấy tình huống, ngay cả những người tận mắt nhìn thấy toàn bộ như Âu Dương Tiêu Sơn cũng phải trợn mắt há hốc mồm, căn bản không rõ lúc nãy vừa xảy ra chuyện gì hết.
- Không thể nào, trên đời này căn bản không ai có thể trong vòng mười mấy giây ngắn ngủi giết chết toàn bộ Thực Thi Trùng bảo bối của lão phu được, cho dù là võ tôn lục giai cũng không được, nói thật cho lão phu biết, rốt cuộc bảo bối của lão phu đi đâu cả rồi.
Trong hư không truyền tới thanh âm hổn hển của Lữ Hạo.
- Không có gì là không thể hết, chỉ là Thực Thi Trùng mà thôi, chẳng lẽ ngươi còn cho rằng chúng nó là thôn thiên trùng đứng đầu bảng linh trùng kỳ dị hay sao.
Diệp Huyền phì cười một tiếng, ngữ khí đầy vẻ khinh thường.
Lúc trước thứ Diệp Huyền dùng để giết Thực Thi Trùng chính là Phệ Tâm Trùng lấy được từ trong cơ thể quốc quân Triệu Kính.
Thứ hạng của Phệ Tâm Trùng ở trên vạn yêu bảng cũng không tính là cao lắm, chỉ có thể xếp hạng chừng hai mươi, nhưng so với Thực Thi Trùng thì mạnh hơn rất nhiều.
Đều là yêu thú trùng, nhưng Phệ Tâm Trùng lại là khắc tinh của Thực Thi Trùng.
Bởi vậy cho nên trong lúc mấy người Âu Dương Tiêu Sơn chiến đấu thì hắn không ngừng ra sức luyện hóa Phệ Tâm Trùng, sau khi cảm nhận được khí tức của Thực Thi Trùng, Phệ Tâm Trùng sau khi ăn lượng lớn Âm Quý Mộc liền lâm vào ngủ say kia cũng dần tỉnh lại, dưới sự chỉ huy của Diệp Huyền, liền đại sát tứ phương.