- Ha ha, nghe nói có khách quý lâm môn, trong nội tâm tại hạ mừng rỡ không thôi.
Không bao lâu có một lão giả vui mừng đi tới:
- Tại hạ là Từ Vị, trưởng lão giám định của Thông Thiên các, không biết tôn tính đại danh của các hạ?
- Không cần nói tính danh, đó là thứ vô căn cứ, đi thẳng vào vấn đề đi.
Diệp Huyền cũng không nói đến tính danh, hắn xuất ra một bình ngọc và đặt trên mặt bàn trước mặt.
- Đan dược?
Nhìn thấy Diệp Huyền lấy ra bình ngọc, ánh mắt Hà quản sự và Từ trưởng lão bắn ra một tia tinh quang, mở miệng nói:
- Đan dược của ngươi là...
- Các hạ không phải trưởng lão giám bảo sao? Hơn nữa nhìn khí tức trên người của ngươi hẳn là luyện dược sư lục phẩm ah, tự mình xem là được, hỏi làm gì?
Diệp Huyền không có giải thích, hắn nhàn nhạt nói ra.
- Ân?
Ánh mắt Từ Vị và Hà quản sự co rút lại, ngưng trọng nhìn Diệp Huyền.
Vì sao người này biết Từ Vị trưởng lão là luyện dược sư lục phẩm?
Từ vị là trưởng lão giám bảo của Thông Thiên các, hắn thường ru rú trong nhà, rất ít lộ mặt ra ngoài, bởi vậy người khác trong đế đô không biết biết về hắn, mà thân phận hắn là luyện dược sư lục phẩm chưa bao giờ lộ ra.
Hôm nay Diệp Huyền một câu nói rõ hắn là luyện dược sư lục phẩm, việc này làm hai người kinh hãi không thôi.
Trong khoảng thời gian ngắn hai người đều không có tâm khinh thường Diệp Huyền.
- Ha ha, các hạ nói đúng.
Từ Vị cũng là người tiêu sái, khẽ cười một tiếng, hắn đeo bao tay sau đó cầm bình ngọc.
Mở nắp bình ra, hắn nhìn một viên đan dược tròn vo màu trắng rơi vào trong tay hắn.
Viên đan dược này vừa xuất hiện, Từ Vị cau mày một lúc, bởi vì hắn không có từ đan dược cảm ứng được dược lực chấn động, thậm chí mùi thuốc tương đối nhạt.
- Phẩm cấp của đan dược này không phải đặc biệt cao.
Đây là cảm giác đầu tiên của Từ Vị, chẳng những là hắn, nội tâm của Hà quản sự cũng có nghi hoặc như vậy.
Bởi vì một khi đan dược đạt tới lục phẩm sẽ có mùi thuốc tương ứng, sẽ có biến hóa to lớn, khi so với đan dược bình thường còn mãnh liệt hơn nhiều, mà đan dược ngoài thất phẩm càng khoa trương, thời điểm đan dược thất phẩm xuất hiện, thậm chí có thể dẫn phát thiên địa dị tượng.
Diệp Huyền xuất ra đan dược này tuy no đủ mượt mà nhưng từ phẩm tương cũng không phải đan dược cao giai.
Quả nhiên sau khi xem xét vẻ mặt của Từ Vị lộ ra một tia thất vọng.
- Các hạ xuất ra đan dược hắn là nằm giữ ngũ phẩm và lục phẩm, từ mặt ngoài đan dược và mùi thuốc không phải là đan dược tấn cấp, cũng không phải đan dược chữa thương, hẳn là một loại kỳ đan, về phần công dụng cụ thể cần xem xét một ít.
Thời điểm này vẻ mặt ngưng trọng của Từ Vị biến mất, Hà quản sự ở bên cạnh cũng cảm thấy thất vọng nhàn nhạt.
Vốn Diệp Huyền thần bí làm hắn chờ mong, cho rằng Diệp Huyền lấy ra sẽ là đan dược nghịch thiên, hôm nay nghe Từ trưởng lão nói như vậy, tâm tư chờ mong của Hà quản sự rơi xuống đáy cốc.
STAYNEXTNEXT
Đan dược nằm giữ ngũ phẩm và lục phẩm đúng là miễn cưỡng xưng là đan dược cao giai nhưng đây là nơi nào? Là đế đô Hạo Thiên đế quốc, trong cửa hàng của bốn đan dược cự đầu, chỉ cần lấy ra cái giá đủ lớn cũng có thể mua được đan dược lục cấp.
Thậm chí thân là luyện dược sư lục phẩm, Từ Vị trưởng lão cũng có thể luyện ra đan dược lục phẩm.
Bởi vậy Diệp Huyền lấy ra đan dược trên tứ giai căn bản không có đặc biệt gì, cũng không thể xem như rác rưởi nhưng với tư cách là đấu giá hội một năm một lần tại đế đô, nó chỉ có thể biến thành món khai vị mà thôi, sẽ không có tư cách áp trục.
Đan dược này không thể làm Thông Thiên các cải biến quy củ là thêm nó vào giữa chừng.
- Từ trưởng lão nhìn ra chỉ là thứ cơ bản nhất, phẩm giai của đan dược này không tính là cao nhưng công hiệu của nó lại cực kỳ đặc thù, không biết Từ trưởng lão thân là luyện dược sư lục phẩm có nhìn ra?
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, trong giọng nói tự tin không giảm.
Diệp Huyền nói chuyện giống như trường học kiểm tra, Từ Vị nghe xong cũng không phản bác, thần thức tiếp tục quan sát.
Trong nội tâm Hà quản sự muốn cười phá lên, không biết gia hỏa này tới từ nơi nào, cũng không nhìn xem đối diện là ai, Từ Vị trưởng lão chính là trưởng lão giám bảo của Thông Thiên các, càng là luyện dược sư lục phẩm, hắn nhìn thấy bảo vật và đan dược nhiều vô số kể, há có thể không biết đan dược của người này chứ?
- Ồ?
Ngay lúc này chợt nghe Từ trưởng lão cả kinh kêu một tiếng.
Theo thời gian chậm rãi qua đi, vẻ mặt bình tĩnh của Từ Vị biến thành ngưng trọng, hắn cau mày một lúc, trong ánh mắt vậy mà sinh ra một tia nghi hoặc.
Hắn không cách nào phân biệt ra công dụng của đan dược này.
Không chỉ công dụng cụ thể, thậm chí hắn không thể xác định chủng loại đan dược.
Trên đại lục có ngàn vạn đan phương, không có một luyện dược sư nào có thể hiểu rõ các đan phương nhưng không đại biểu một luyện dược sư cường đại nhìn thấy đan dược lạ lẫm lại không nhìn ra công hiệu.
Bất cứ loại đan dược nào, chỉ cần cẩn thận phân biệt rõ,từ xúc giác, vị giác cùng với mùi thuốc và phản ứng lên thân thể cũng có thể hiểu công dụng cụ thể của nó.
Nếu như phức tạp một ít, dùng huyền thức cẩn thận phân tích nguyên tố linh dược bên trông, kể cả kết cấu cũng có thể biết rõ công hiệu.
Nhưng đối mặt với đan dược màu trắng, Từ Vị thi triển tất cả thủ đoạn nhưng vẫn không thể phân tích ra kết cấu bên trong, lại càng không cần phải nói công hiệu của nó như thế nào.
- Trên thế giới này lại có đan dược phức tạp như thế?
Từ Vị cảm thấy khó có thể tin, đan dược trước mắt phẩm giai không cao kết cấu và mức độ phức tạp còn khủng bố hơn cả đan dược lục giai mà hắn biết.
Nửa canh giờ sau, Từ Vị mới chán nản.
- Các hạ, đan dược của các hạ quá phức tạp, tại hạ cam bái hạ phong.
Từ Vị thở dài một hơi, hắn lộ ra vẻ mặt xấu hổ, đường đường trưởng lão giám bảo của Thông Thiên các lại không phân tích ra công dụng của đan dược, nếu như nói ra sẽ bị người ta cười rụng răng.
- Quan, thính, vấn, phẩm, phân tích đan dược có bốn trình tự, Từ trưởng lão mới tiến vào giai đoạn thứ ba đã dừng, chưa tiến hành giai đoạn thứ tư thì làm sao lại nhận thua?
Diệp Huyền nhạt cười nhạt nói.
- Đan dược này có thể phẩm?
Ánh mắt Từ Vị ngưng trọng.
Cái gọi là phẩm chính là nhấm nháp, cắt một phần bột phấn của đan dược và tự mình thưởng thức, bởi vì chỉ có tự mình nhận thức mới có thể hoàn toàn hiểu tính năng của đan dược, đây là bước cuối cùng trong trình tự xem xét đan dược.
Chương 712 Bao sương thiên cấp (1)
Nhưng đại đa số đan dược một khi cắt xuống bộ phận sẽ ảnh hưởng tới dược hiệu, bởi vậy không được Diệp Huyền đồng ý thì Từ Vị không phẩm.
- Đan dược này của ta, sau khi thành đan sẽ có một ít bột phấn rơi ra, tự nhiên có thể phẩm.
Từ Vị lập tức cầm bình ngọc lên, quả nhiên bên trong có một tầng bột phấn hồng nhạt, hắn lập tức trám một tia và để vào trong miệng.
- Từ trưởng lão, coi chừng...
Hà quản sự vội vàng nhắc nhở, công hiệu đan dược không rõ, vạn nhất là độc dược làm sao bây giờ?
Từ Vị khoát khoát tay tỏ vẻ không ngại, sau đó nhắm mắt lại và thể nghiệm.
Không chờ hắn mở to mắt, đột nhiên Hà quản sự kinh hô:
- Từ trưởng lão, ngươi... Trên mặt ngươi...
Vẻ mặt hắn sợ hãi giống như gặp quỷ rồi, há to mồm, tròng mắt mở to.
Từ Vị mờ mịt nhìn sang Hà quản sự.
- Mặt ngươi, mặt ngươi...
Hà quản sự chỉ lo thì thào tự nói, rốt cuộc hắn không nói thành lời.
Nội tâm Từ Vị ngạc nhiên, không biết từ chỗ nào lấy ra một cái gương, vội vàng xem mặt của mình.
Sắc đó vẻ mặt Từ Vị ngây ngốc.
Gương mặt đầy nếp nhăn chẳng biết lúc nào đã biến mất không ít, gương mặt tái nhợt của hắn cũng hồng nhuận phơn phớt, ngay cả chòm râu tuyết trắng lại có vài sợi biến thành màu đen.
- Đây... Đây là...
Từ Vị lúc này vô cùng khiếp sợ.
Rốt cuộc Diệp Huyền chậm rãi mở miệng:
- Đan dược của ta tên là Thanh Xuân Bất Lão Đan, chính là đan dược trú nhan, một khi phục dụng có thể làm cho người dùn trở lại thời khắc thanh xuân nhất của đời mình, Từ trưởng lão ngươi nhấm nháp chỉ là bột phấn, nếu như ăn cả viên đan dược giống như cây khô gặp mùa xuân, cây vạn tuế ra hoa, trở lại thời điểm ba mươi tuổi.
Tê...
Từ Vị và Hà quản sự lập tức hít khí lạnh.
Có thể làm cho người ta trở lại thời khắc thanh xuân nháta, trên đời này có đan dược như thế?
Hai người liếc nhau, trong ánh mắt mang theo hoảng sợ.
Hai người công tác tại Thông Thiên các đã nhìn thấy vô số bảo vật nhưng như Diệp Huyền hôm nay cầm ra Thanh Xuân Bất Lão Đan là đồ vật bọn họ mới nhìn thấy lần đầu tiên.
Đột nhiên Từ Vị nghĩ tới cái gì đó, hắn nói:
- Thời gian dược hiệu của đan dược này là bao lâu
Đan dược trú nhan dược hiệu là một phương diện, thời gian duy trì là chuyện khác.
Diệp Huyền giải thích:
- Bởi vì tài liệu cho nên phẩm giai của Thanh Xuân Bất Lão Đan không cao, cho nên thời gian duy trì tương đối ngắn, chỉ có thể bảo trì một năm thanh xuân, một năm sau sẽ khôi phục nguyên trạng trong một tháng, đan dược này của ta có một đặc điểm chính là có thể sử dụng điệp gia, hơn nữa dược hiệu không giảm.
- Thời gian một năm? Thời gian không dài nhưng đã đầy đủ, Thanh Xuân Bất Lão Đan, quả nhiên thành thanh xuân, quá thần kỳ.
Nhìn thấy nếp nhăn của mình ít đi cùng với sắc mặt hồng nhuận phơn phớt trong gương, thần sắc của Từ trưởng lão lúc này kích động không nói thành lời.
Thân là luyện dược sư, hắn biết rõ sự đáng sợ của trú nhan đan là như thế nào.
Nhưng thứ đan dược này quá mức thưa thớt trên thị trường.
Từ trưởng lão dám khẳng định, một khi loại đan dược này xuất hiện trên đấu giá hội sẽ tạo thành oanh động như thế nào.
Mọi người đều có lòng thích cái đẹp, ngay cả hắn khi nhìn thấy tóc cũng biến thành màu đen thì tim đập thình thịch, lại càng không cần phải nói tới những nữ nhân kia.
- Không biết Từ trưởng lão cảm thấy đan dược của ta như thế nào?
Diệp Huyền tươi cười nói một câu.
- Đan dược này Thông Thiên các chúng ta tiếp được.
Từ trưởng lão lập tức kích động nói ra.
Đan dược thần kỳ như thế, nếu như bị cự tuyệt ngoài cửa, ngay cả hắn cũng không thể tha thứ cho hắn.
Đan dược này sẽ là đan dược áp trục, chắc chắn nó sẽ tạo thành một làn sóng khủng bố.
Tiếc nuối duy nhất là Thanh Xuân Bất Lão Đan chỉ có một viên, tanh xuân một năm quá ngắn ngủi.
Dường như hiểu tiếc nuối trong nội tâm của Từ trưởng lão, Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, hắn lấy ra mấy bình ngọc khác, nói:
- Đây là Thanh Xuân Bất Lão Đan, tổng cộng mười viên, hiện ủy thác Từ trưởng lão cùng đấu giá.
- Mười viên...
Trái tim của Từ trưởng lão như dừng đập, sâu trong mắt mang theo mừng như điên khó ức chế được.
Thứ này đủ làm người khác liều mạng rồi.
Thời gian một năm với cường giả mà nói quả thực có chút ngắn ngủi, nếu là thời gian mười năm sẽ khó mà nói.
Có thể tưởng tượng, tuyệt đối có thể dẫn phát vô số nữ võ giả điên cuồng.
- Nhưng khi tiến hành đấu giá là có yêu cầu, đó là bắt buộc phải tiêu thụ mười viên Thanh Xuân Bất Lão Đan cùng một lúc, không thể tách ra.
- Đây là tự nhiên.
Từ trưởng lão không chút do dự nói ra.
Không cần Diệp Huyền nói, Từ trưởng lão cũng phải làm như vậy, bởi vì chỉ có buộc chặt tiêu thụ, dùng thời gian mười năm làm mánh lới mới có thể giá trị hóa Thanh Xuân Bất Lão Đan lên mức lớn nhất.
- Ah, đúng rồi, Thanh Xuân Bất Lão Đan của ta còn có một đặc điểm, sau khi phục dụng vượt qua mười viên, một khi đình chỉ phục dụng niên hạn đến, thanh xuân của người dùng sẽ không nhanh chóng trở lại như ban đầu, mà là bắt đầu già đi theo tuổi, chỉ là già yếu nhanh hơn bình thường một ít mà thôi.
- Còn có công hiệu này?
Từ trưởng lão dừng hít thở, đôi mắt của hắn mang theo hoảng sợ.
Gia hỏa này nếu không hù chết người sẽ không bỏ qua mà, kể từ đó sức cạnh tranh của Thanh Xuân Bất Lão Đan sẽ tăng lên cực lớn.
- Vật phẩm của các hạ Thông Thiên các nhận lấy, nó sẽ xuất hiện trong vật phẩm áp trục vào ngày mai, dựa theo lệ cũ, ủy thác vật phẩm bán đấu giá, Thông Thiên các chúng ta sẽ thu 5% thủ tục phí, đây là tư liệu, kính xin các hạ điền vào.
Tư liệu bề ngoài đều là một ít thứ trụ cột, Diệp Huyền tùy ý điền một ít, ngay tại ô tính danh kia Diệp Huyền không có điền.
Từ Vị nhìn nhưng không nói gì, phần tư liệu này chỉ dùng lập hồ sơ bán đấu giá mà thôi, một ít đồ vật lai lịch bất chính sẽ có không ít người không điền thông tin chính xác, bán đấu giá cũng sẽ không cưỡng cầu hỏi tới.
- Sau khi đấu giá kết thúc, các hạ có thể bằng vào tư liệu ghi trên này tới phòng đấu giá kết toán, cho nên kính xin các hạ cất kỹ tư liệu, đến lúc đó chúng ta chỉ nhận tư liệu không nhận người.
Từ Vị nhắc nhở.
- Không cần phải phiền toái như vậy, sau khi kết thúc kết thúc, trực tiếp chuyển tiền vào tài khoản này.
Diệp Huyền cũng điền dãy số tài khoản huyền tệ của mình vào trong tư liệu, hắn cũng không muốn sau khi đấu giá kết thúc lại đến phòng đấu giá một chuyến nữa, như vậy quá phiền toái.
Chương 713 Bao sương thiên cấp (2)
- Các hạ tin được phòng đấu giá của chúng ta như vậy sao?
Từ Vị trưởng lão vô cùng ngạc nhiên.
- Ha ha, Thông Thiên các chính là phòng đấu giá số một đại lục, cũng kinh doanh trên đại lục hơn ba ngàn năm, tổng bộ thiết lập tại phố thông lan Huyền Vực Thánh thành, một thước đất trống tại nơi đó giá trị cũng đủ vượt qua một đế quốc, làm sao có thể tham ô một chút tiền nho nhỏ này.
Diệp Huyền không cần nghĩ ngợi nói ra.
Ánh mắt Từ Vị trưởng lão nhìn về phía Diệp Huyền lúc này biến thành kinh ngạc.
- Không có việc gì thì ta đi đây.
Diệp Huyền trực tiếp đứng lên.
- Ta đưa tiễn các hạ...
Từ Vị trưởng lão vội vàng đứng lên đưa tiễn Diệp Huyền ra ngoài cửa.
Mà Hà quản sự vội vàng đi theo sau lưng.
Quản sự trung niên bị Diệp Huyền bị đánh lúc trước nhìn thấy cảnh này chân mềm nhũn ra, phù phù một tiếng tựu ngã nhào trên đất, vẻ mặt vẻ kinh ngạc.
Người này dĩ nhiên được Từ trưởng lão giám bảo và Hà quản sự tự mình đưa ra cửa, cuối cùng hắn có địa vị gì, tên quản sự đổ mồ hôi lạnh, hai chân thẳng run rẩy.
Hà quản sự lạnh lùng liếc hắn một cái sau đó vội vàng theo Từ trưởng lão ra ngoài tiễn Diệp Huyền.
- Đúng rồi!
Thời điểm Diệp Huyền muốn rời đi, Từ Vị lập tức lấy một lẹnh bài màu vàng đưa cho Diệp Huyền:
- Các hạ, đây là lệnh bài khách quý của Thông Thiên các, nếu như các hạ có tham gia đấu giá, có thể trực tiếp tiến vào sương thiên cấp tương ứng với lệnh bài.
- Ân!
Tiện tay tiếp nhận lệnh bài, Diệp Huyền cũng không ngừng lại, hắn rời đi trong ánh mắt của hai người.
- Từ trưởng lão, người này tuy thần bí, hơn nữa xuất ra đan dược như thế nhưng cũng không cần phải cho hắn bao sương thiên cấp a?
Nhìn thấy Diệp Huyền biến mất sau cửa ra vào, Hà quản sự nghi hoặc hỏi thăm.
Bao sương của Thông Thiên các phân thành Thiên Địa Huyền Hoàng bốn cấp, trong đó bao sương thiên cấp tổng cộng chỉ có ba mươi vị trí, hơn nữa không bán ra bên ngoài, chỉ có một chút thế lực đạt tới đẳng cấp mới có thể bị trao tặng tư cách tiến vào bao sương thiên cấp.
Trong Hạo Thiên đế quốc có tư cách đi vào bao sương thiên cấp của Thông Thiên các đều là hào phú và các thế lực tương đương.
Cho nên Hà quản sự mới khó hiểu như vây.
- Lai lịch người này không tầm thường, cho hắn bao sương thiên cấp cũng là bình thường.
Từ trưởng lão lắc đầu nói.
- Từ trưởng lão, người này có lai lịch gì?
Hà quản sự hơi nghi ngờ nói.
- Khó mà nói.
Ánh mắt Từ Vị trưởng lão ngưng trọng, cũng không nói thêm gì.
Hà quản sự gật gật đầu:
- Người này tuổi không lớn lắm nhưng có thể xuất ra bảo vật như thế hiển nhiên không tầm thường, hắn lại yêu thích nói mạnh miệng, ngay cả tổng bộ Thông Thiên các thiết lập ở đâu cũng dám nói, ha ha, ngay cả quản sự như ta còn không biết, hắn sẽ biết? Còn phố phổ lan ở Thánh thành, ai biết Huyền Vực có tòa thành và con đường này hay không.
Đột nhiên Từ Vị trưởng lão nhìn sang một cái, thẳng tới khi nhìn Hà quản sự toàn thân sợ hãi thì hắn nghi ngờ hỏi:
- Từ trưởng lão, như thế nào?
Từ Vị trầm giọng nói:
- Tuy ta chưa đi qua tổng bộ nhưng lại biết tổng bộ Thông Thiên các thật sự ở Huyền Vực Thánh thành, hơn nữa còn ở phố phổ lan.
- Cái gì?
Sắc mặt Hà quản sự lập tức biến thành hoảng sợ, ánh mắt ngây ngốc.
Trở lại La gia, Diệp Huyền thay áo choàng, vẻ mặt nhẹ nhõm không ít.
Chỉ cần Thanh Xuân Bất Lão Đan có thể bán đấu giá chắc chắn sẽ nổi danh, như vậy cửa hàng La gia vừa khai trương căn bản không cần tuyên truyền cũng kíp nổ thị trường đế đô, việc này Diệp Huyền có lòng tin tràn đầy.
Trong nháy mắt đã một ngày trôi qua.
Sáng sớm ngày thú hai La Thành liền cao hứng bừng bừng đi tới gian phòng của Diệp Huyền.
- Diệp thiếu, hôm nay là thời gian bán đấu giá ở đế đô, chúng ta nên nhanh chóng ra ngoài, nếu đến muộn thì trên đường sẽ rối loạn.
La Thành rất hiểu tình huống của đế đô, vừa đến lễ lớn sẽ kín hết người.
Diệp Huyền cười nói:
- Thương thế trên người đã tốt chưa?
- Đã sớm khỏi rồi, Diệp thiếu ngươi cho đan dược chữa thương quá thần kỳ, hai ngày sau Diệp thiếu muốn khai trương Huyền Đan các, đến lúc đó ta sẽ đi làm nhân viên cửa hàng, hắc hắc, có Diệp thiếu ngươi ra tay, tuyệt đối có thể đánh gục Tần gia.
- Còn có Khúc gia, nếu như biết rõ Diệp thiếu ngươi có đan dược chữa thương nghịch thiên như vậy, đoán chừng bọn chúng sẽ khóc thảm thiết.
La Thành mặt mày hớn hở, hiển nhiên cảm xúc cực cao.
Diệp Huyền cười cười, nói:
- Ngươi làm nhân viên cửa hàng cũng được đấy nhưng ta khuyên ngươi nên hảo hảo tu luyện, sớm ngày đột phá, đừng cô phụ phụ thân ngươi chờ mong.
- Hắc hắc.
La Thành xấu hổ gãi gãi đầu:
- Ta biết rõ, nhưng mà thiên phú của ta tự nhiên không thể so với Diệp thiếu ngươi, đột phá ngũ giai còn cần một ít thời gian nữa, mchỉ sợ một hai năm mới có thể bước qua ngũ giai.
- Vậy thì chưa hẳn, Huyền Đan các chúng ta chủ công chính là đan dược tấn cấp, trước kia ngươi bị thương ta cũng chưa cho ngươi, ngươi cất kỹ bình đan dược này, buổi tối hôm nay bắt đầu phục dụng, dùng ngươi thực lực bây giờ không qua một tháng có thể đột phá ngũ giai.
- Thực?
La Thành vẻ mặt kinh hỉ tiếp nhận đan dược Diệp Huyền đưa cho.
- Ta còn cần lừa ngươi hay sao?
Diệp Huyền cười nhạt nói.
- Vậy thì đa tạ Diệp thiếu.
La Thành kích động cất kỹ đan dược:
- Đúng rồi, Diệp thiếu, đấu giá hội cũng sắp bắt đầu, nơi này có ba ức huyền tệ, còn có hai vạn huyền thạch hạ phẩm, đó là tài sản tích lũy của La gia chúng ta, hiện tại giao cho Diệp thiếu ngươi, gia phụ nói, nếu như Diệp thiếu nhìn trúng cái gì trên phòng đấu giá cứ tiêu đi.
Ba ức huyền tệ, hai vạn huyền thạch hạ phẩm, đây không phải con số nhỏ.
Dùng tình huống của La gia hiện tại, có thể lấy ra tài lực như thế cũng là gánh nặng lớn.
Diệp Huyền có thể cảm nhận được thành ý của La Mẫn, nhìn ra được hiện tại La gia đã quyết định đi theo bản thân mình rồi.
Diệp Huyền mỉm cười, hắn thu số tiền kia, hắn làm nhiều việc cho La gia như vậy, cầm chút tiền này cũng không cần áy náy.
Hơn nữa một khi Huyền Đan các khai trương, tương lai sẽ sáng tạo lợi nhuận cho La gia, căn bản không phải chút tiền này có thể so sánh.
- Chúng ta đi thôi, phụ thân ngươi ở chỗ nào? Cùng đi với chúng ta.
- Phụ thân hắn đang vội vàng chuẩn bị Huyền Đan các khai trương, chúng ta đi qua trước.
La Thành nói ra.
Diệp Huyền cũng không có cưỡng cầu, hắn và La Thành cùng nhau đi về phía Thông Thiên các.
Chương 714 Cố ý bới móc (1)
Trên đường cái quả nhiên người đến người đi phi thường náo nhiệt, bởi vì tổ chức đấu giá hội cho nên rất nhiều võ giả tới đây, sinh ý ở đế đô cực kỳ nóng bỏng.
Trong lúc đường phố ngựa xe như nước, Diệp Huyền và La Thành đi vào Thông Thiên các.
Cửa ra vào Thông Thiên các có một đám người đang xếp hàng, đội ngũ này đủ bao quanh quảng trường vài vòng, thô sơ giản lược có tới mấy ngàn người, hơn nữa nhân số còn đang gia tăng không ngừng.
Mà ở thông đạo hơi nhỏ của Thông Thiên các lại có hơn trăm người đang đứng xếp hàng, tốc độ cũng nhanh hơn.
Đó là cửa khách quý của Thông Thiên các ra vào.
- Không nghĩ tới chúng ta tới sớm như thế nhưng nơi này lại có nhiều người như vậy.
La Thành cũng im lặng nói ra.
- Cũng không có việc gì, chúng ta hơi chờ một chút là được.
Diệp Huyền gật gật đầu, hắn đi thẳng tới cửa khách quý ra vào.
- Diệp thiếu, chúng ta tìm lổi đi, không phải bên kia, là bên này.
La Thành vội vàng lôi kéo Diệp Huyền đi tới đội ngũ mấy ngàn người kia.
- Cái gì?
Diệp Huyền lúc này sửng sốt.
La Thành lúng túng nói:
- Bởi vì gia tộc gần đây có nhiều việc, gia phụ cũng không có ý định tham gia đấu giá hội này, cho nên ngay từ đầu cũng không có chuẩn bị bao sương, thời điểm lại đi mua thì tất cả bao sương đều bán sạch, cũng chỉ có thể mua mấy phiếu ghế lô mà thôi.
Vẻ mặt Diệp Huyền đầy hắc tuyến, cái gọi là phiếu ghế lô, đó chính là đại sảnh của đấu giá hội, nó chỉ rộng hơn vé bình thường một ít, cũng là vé thường.
- Ồ, đây không phải là La gia La Thành sao, tại sao lại xếp hàng ở đội ngũ bên kia?
Lúc này có một tiếng nói trào phúng vang lên, đưa mắt nhìn sang người nói, chỉ thấy trong đội ngũ khách quý có một thanh niên thấp lùn nhìn sang, lập tức kinh hô một tiếng.
Tuy ngữ khí của hắn có vẻ kinh ngạc nhưng biểu hiện trên mặt và thần thái lại tràn ngập xem thường, mặc cho ai cũng biết hắn cố ý nói như vậy.
Quả nhiên hắn vừa nói như thế có không ít người đang xếp hàng, đều nhìn sang La Thành.
Nhìn thấy đội ngũ La Thành xếp hàng ngũ thì có không ít người lộ ra sắc mặt cổ quái.
La gia dầu gì cũng là đại thế gia trong đế đô, không ngờ lăn lộn thảm tới mức không mua nổi bao sương?
Chẳng những mấy công tử thế gia, các quyền quý của đế quốc cũng nhìn sang, ngay cả đám võ giả trong đội ngũ La Thành xếp hàng cũng nhìn sang thế nào, sắc mặt cả đám cổ quái.
- La Thành huynh đệ, nghe nói La gia ngươi bị Mộ Dung gia đá ra ngoài, lại bị Tần gia phong sát, thời gian qua rất thê thảm ah, vốn vi huynh không tin những lời đồn đãi này, hiện tại nha... Ai, xem ra La gia các ngươi thật thảm.
Thanh niên kia thành công hấp dẫn mọi người chú ý sau đó lại kinh ngạc nói ra một câu, vẻ mặt tiếc hận không nhỏ.
La Thành nhướng mày, ánh mắt nhìn sang nơi khác, hắn nghi ngờ hỏi:
- Vương lão đệ, là Vương gia Vương Kiệt lão đệ đang nói chuyện sao? Chỉ nghe giọng nói mà nhìn không thấy người ah, Vương lão đệ ngươi ở đâu?
La Thành nhìn chung quanh, hắn nhìn rõ thanh niên thấp lùn đang ở trong dám người nhưng hắn lại làm như không thấy, ánh mắt không ngừng du động ý đồ tìm ra người nói chuyện ở nơi nào.
Hành động này lập tức làm mọi người nơi này cảm thấy buồn cười.
Vương Kiệt trước đó còn nhếch miệng trào phúng, hiện tại sắc mặt trầm xuống, sắc mặt vô cùng khó coi.
- La huynh, ta đang ở ngay trước mặt ngươi, ngươi mắt mù hay cố tình không thấy?
- Ah, ah, Vương lão đệ đang ở nơi này ah, thật sự là, ngươi nhìn con mắt của ta này.
La Thành vỗ đầu một cái, nói:
- Vương lão đệ ngươi cùng ta nói chuyện cũng nên đi tới chỗ trống ah, đứng giữa đám người như vậy thật sự không thể tìm.
Đầu của Vương Kiệt không cao, còn thấp hơn người bình thường một ít nhưng cũng không biến thành nhìn không thấy, La Thành nói như vậy hoàn toàn là buồn nôn đối phương mà thôi.
Vương gia là gia tộc phụ thuộc vào Tần gia, Vương Kiệt và La Thành cũng không khó đối phó, La Thành không ngờ Vương Kiệt làạicố ý đến bới móc.
Sắc mặt Vương Kiệt vô cùng tái nhợt, cười lạnh nói:
- La huynh, đôi mắt của ngươi không thể dùng ah, ta nghe nói La gia ngươi không phải bợ đỡ Luyện Khí Phường sao? Vì sao thảm thành như vậy? Có phải bị Luyện Khí Phường trục xuất không? Nếu như không có địa phương đi, cứ nói với bản thiếu gia một tiếng, Vương gia ta còn thiếu một gia tộc làm việc vặt, xem giao tình của chúng ta trước kia, cho La gia ngươi làm cũng không phải không được.
Vương Kiệt làm bộ giả mù sa mưa.
- Ha ha, Vương Kiệt, ngươi quá đề cao La gia rồi, bảo người La gia đi làm việc vặt cho Vương gia của ngươi chẳng phải là làm bẩn Vương gia các ngươi hay sao.
Lúc này này có tiếng cười lạnh vang lên, đó là một tên thanh niên cầm quạt lông, ánh mắt đạm mạc giống như công tử văn nhã.
- Thì ra là Cố Duẫn huynh, không có biện pháp, ai bảo Vương Kiệt ta là người tốt chứ?
Vương Kiệt giả vờ giả vịt cười nói, Cố Duẫn Cố Gia chính là gia tộc phụ thuộc Tần gia, hiện tại Tần gia căm thù La gia, những gia tộc bọn họ cũng ra sức.
Ánh mắt La Thành lạnh lẽo, hắn làm sao không biết Cố Duẫn và Vương Kiệt kẻ xướng người hoạ, là cố ý làm mất mặt La gia mình nịnh nọt Tần gia.
Hắn cười cười lạnh lùng:
- Hai vị, ta chẳng muốn đấu mồm mép với các ngươi, chủ tử các ngươi không ở đây đã sủa loạn nhiều như thế, không hổ là hai con chó ngoan ah, đối với chó săn như thế, La Thành ta không có ý quan tâm tới, chờ chủ tử các ngươi tới lại nói chuyện.
Vẻ mặt La Thành đầy khinh thường.
- La Thành, ngươi nói ai là chó săn/
Ánh mắt Vương Kiệt ngưng tụ, sát cơ bức người.
- Ta nói ai, ai tự mình biết, không cần ta lặp lại lần nữa.
- Ha ha, La Thành, khẩu khí của ngươi đúng là lớn a, xếp hàng ở vị trí người bình thường còn dám khinh bỉ người ở khu vực khách quý chúng ta, cũng không nhìn địa vị của mình một chút, chúng ta nói chuyện với ngươi là để mắt tới ngươi đấy.
Cố Duẫn vung cây quạt lên, lạnh cười nói.
- Ha ha, Cố huynh nói đúng, chúng ta đường đường là đệ tử thế gia, không cần phải chấp nhặt với những kẻ như vậy.
Vương Kiệt cũng cười tùy ý.
La Thành trong cơn giận dữ chỉ có cảm giác nhục nhã xông lên đầu.
Đang muốn mở miệng phản bác, chợt nghe Diệp Huyền cau mày lên tiếng:
- Là ai thả rắm ở chỗ này, quả thực thối không ngửi được, chăng lẽ Thông Thiên các cũng mặc kệ không quản.
Lời này vừa xuất hiện đã làm đám người cười vang.
Đặc biệt là những võ giả xếp hàng ở thông đạo bình thường càng cười đặc biệt lớn nhất, thời điểm đám người Vương Kiệt mắng chửi hiển nhiên cũng mắng tất cả mọi người nơi đây vào.
Chương 715 Cố ý bới móc (2)
Chỉ có điều đám người Vương Kiệt là đệ tử thế gia nên bọn họ giận mà không nói được gì.
- Tiểu tử ngươi là ai? Chỗ này có phần cho ngươi nói chuyện hay sao?
Cố Duẫn khép cây quạt lại, ánh mắt đầy sát cơ và quát lớn.
- Ai nha mẹ của ta nha, ai nói chuyện mà thối như thế.
Diệp Huyền bụm mũi lại sau đó lớn tiếng kêu lên.
Lại là một trận cười vang vang lên.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết phải không.
Cố Duẫn nổi trận lôi đình.
Diệp Huyền liếc nhìn hắn một cái:
- Ta nói vì sao lại thối như vậy, thì ra ngươi đang nói chuyện? Ngươi là ai, sáng nay dùng phân súc miệng sao?
- Ah, đúng rồi.
Đột nhiên Diệp Huyền vỗ đầu một cái, nói:
- Nghe nói Tần gia nuôi mấy con chó, xem ra các ngươi là mấy con trong đó, sủa loạn như vậy là thiên kinh địa nghĩa, là ta trách oan các ngươi.
Sắc mặt Cố Duẫn tái nhợt, đôi mắt đỏ rực.
- Tiểu tử, đừng tưởng rằng nơi này là Thông Thiên các thì có thể hung hăng càn quấy, có tin lão tử trục xuất ngươi ra khỏi Thông Thiên các hay không.
Diệp Huyền trái một tiếng chó, phải một tiếng chó làm hắn tức giận tới cực điểm.
- Chó săn muốn cắn người, ta rất sợ hãi ah.
Diệp Huyền làm ra vẻ hoảng sợ.
- Ha ha.
Toàn trường lập tức có tiếng cười to vang lên.
- Xảy ra chuyện gì?
Lúc này nhân viên tuần tra của Thông Thiên các phát hiện động tĩnh nơi này, lập tức đi lên và quát lớn.
Hôm nay là ngày Thông Thiên các đấu giá hội một năm một lần, Thông Thiên các tự nhiên không cho phép có chuyện gì phát sinh.
- Các ngươi tới đúng lúc lắm, chúng ta là khách quý Thông Thiên các, hai người này nói chuyện vũ nhục chúng ta, hiện tại ta yêu cầu bắt hai người bọn chúng.
Cố Duẫn xuất ra lệnh bài khách quý của Thông Thiên các và quát lớn.
- Đúng thế, hai người này vũ nhục chúng ta, Thông Thiên các các ngươi có nên cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng hay không.
Vương Kiệt cũng xuất ra lệnh bài khách quý và nói một câu.
Vài tên hộ vệ lập tức đi tới xem.
Diệp Huyền khoát khoát tay, vẻ mặt người vô tội:
- Mấy vị, ngươi có thể đừng nghe bọn họ ăn nói lung tung, ta là người, chuyện gì đều làm nhưng tuyệt đối không bao giờ vũ nhục người.
Cố Duẫn cười nhạo nói:
- Tiểu tử, ngươi không phải vừa rồi nói rất vui vẻ sao, vì sao hiện tại dám làm không dám nhận? Giả vờ kinh sợ?
Diệp Huyền lắc đầu nói:
- Chuyện ta không làm tại sao phải thừa nhận, ngươi nói ta vũ nhục các ngươi, ta vũ nhục các ngươi cái gì?
- Vừa rồi ngươi nói chúng ta là chó, chẳng lẽ ngươi quên.
Vương Kiệt gầm lên.
Hắn vừa nói ra lời này lập tức làm người chung quanh cười to hơn, gương mặt hắn tức giận đỏ bừng như sắp nhỏ máu.
- Ah, là như vậy sao?
Diệp Huyền vỗ đầu một cái, nói:
- Mấy vị, ta cũng từng nói qua, ta cũng không có vũ nhục bọn họ, bọn họ chính là chó Tần gia, không phải chó chẳng lẽ chủ nhân Tần gia các ngươi là chó hay sao, chỉ cần các ngươi dám nói các ngươi là chủ nhân Tần gia, người Tần gia là chó thì ta sẽ cúi đầu nhận tội.
- Ngươi...
Vương Kiệt lập tức á khẩu không trả lời được, với tư cách gia tộc phụ thuộc Tần gia, hắn nào dám nói như vậy với Tần gia, đó là cách làm muốn chết.
Diệp Huyền lập tức nói ra:
- Mấy vị các ngươi đều nhìn thấy, ta tuyệt đối không phải vũ nhục, mà là thực sự cầu thị, bằng không ta không dám nói như vậy, ngươi xem ta nói ‘ Tần gia là chó của ta ’, ta đã nói rất nhiều, La Thành, ngươi nói cho ta xem.
- Tần gia là chó của ta.
La Thành lập tức cười lạnh nói.
- Tất cả mọi người nhìn xem, chúng ta cũng dám nói, bọn chúng không dám nói, không phải trong nội tâm có quỷ là cái gì.
Tất cả mọi người nơi đây trợn mắt há hốc mồm nhìn Diệp Huyền và La Thành, mồ hôi lạnh ứa ra, nội tâm bọn họ nói thầm:
- Hai gia hỏa này không sợ chết hay sao?
Lời này các ngươi cũng dám nói, dù sao La gia các ngươi đã vạch mặt với Tần gia, không chết không thôi, nói hai câu không có gì, gia tộc khác dám nói lời này chẳng khác gì tự tìm đường chết.
- Thông Thiên các các ngươi đứng nhìn khách nhân bị vũ nhục hay sao? Nếu hôm nay Thông Thiên các không bắt hai người này lại và cho chúng ta một câu trả lời, chúng ta quyết không bỏ qua.
Trong nội tâm Cố Duẫn và Vương Kiệt sợ hãi, hai người bọn họ làm cho Tần gia mất mặt trước nhiều người như thế, nếu như Tần gia biết rõ tình hình tại nơi này, hai người bọn họ tuyệt đối sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Nhìn lệnh bài khách quý trong tay Cố Duẫn và Vương Kiệt, đầu lĩnh tuần tra nhìn sang Diệp Huyền và La Thành, nhíu mày nói:
- Hai người các ngươi đi theo chúng ta một chuyến.
- Dựa vào cái gì?
Ánh mắt Diệp Huyền lạnh lẽo:
- Các ngươi có điều tra qua chân tướng của sự việc không? Chỉ bằng hai người bọn họ thuận miệng nói là các ngươi muốn mang chúng ta đi? Hay vẫn nói, bởi vì bọn họ là khách quý thì chúng ta là khách nhân bình thường sao?
- Các hạ, kính xin phối hợp chúng ta điều tra.
Tên đội trưởng điều tra nói chuyện ngữ khí không tốt.
- Điều tra, các ngươi điều tra căn cứ vào cái gì? Là chân tướng hay thân phận khách nhân?
Diệp Huyền cường thế nói ra.
- Mấy vị, vừa rồi chính bọn chúng trêu chọc chúng ta trước, nơi này có nhiều người chứng kiến, ngươi có thể điều tra là biết.
La Thành cũng mở miệng nói.
Hắn lời nói xong, rất nhiều võ giả khu vực bình thường gật đầu.
Những võ giả này cũng có tính cách e thiên hạ không loạn.
Đội viên tuần tra bọn họ trong khoảng thời gian ngắn lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Nếu như là đấu giá hội bình thường, bọn họ căn bản không cần nói nhảm, trực tiếp bắt Diệp Huyền và La Thành mang đi, nhưng hôm nay là đấu giá cỡ lớn một năm một lần của Thông Thiên các, nếu như làm như vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn lên thanh danh của Thông Thiên các.
Những hộ vệ bọn họ không chịu nổi ảnh hưởng của việc này.
- Xảy ra chuyện gì?
Vào lúc này có nam tử trung niên mặc trang phục quản sự đi tới.
Nghe đội viên tuần tra nói rõ tình huống, nam tử kia lập tức chắp tay với Diệp Huyền và La Thành:
- Hai vị, hôm nay là đấu giá hội cỡ lớn một năm một lần của Thông Thiên các, hai vị gây ra chuyện lớn ở cửa ra vào Thiên các chúng ta, đã nhiễu loạn tới trị an đấu giá hội, mời các ngươi phối hợp điều tra, có lẽ không đủ sao?
Nam tử này nho nhã lễ độ, ngữ khí không đặc biệt nghiêm khắc, còn có phần khách khí.
Nhưng La Thành lập tức phản bác:
- Các hạ, không phải chúng ta không phối hợp, mà là hai người kia rõ ràng trêu chọc chúng ta, dựa vào cái gì mang chúng ta đi điều tra?