- Ngươi lại thật sự giết Giang Văn Huy.
Lương Vũ khiếp sợ nói, trong nháy mắt nhìn thấy không gian giới chỉ, hắn liền biết, Giang Văn Huy tuyệt đối đã bị Diệp Huyền giết.
Đối với một võ giả mà nói, không gian giới chỉ, là bảo vật quan trọng nhất của bọn họ, tuyệt đối không thể rơi xuống trong tay người khác.
- Tiểu tử, ta giết ngươi.
Sau khi biết Giang Văn Huy ngã xuống, xem thường trên mặt Lương Vũ trong nháy mắt biến mất, hắn thậm chí không có nói nhiều một câu, Thất Thải Phiến quét qua, bao trùm về phía Diệp Huyền.
Hắn mơ hồ đối với Diệp Huyền cảm thấy có chút sợ hãi, trong lòng có một ý nghĩ nói cho hắn, nhất định phải ngay lập tức đánh giết tiểu tử này.
- Trấn Nguyên Thạch, đi.
Diệp Huyền biểu hiện bất biến, thôi thúc Trấn Nguyên Thạch, Trấn Nguyên Thạch như núi nhỏ không ngừng xoay tròn, ầm ầm nện ở trên Thất Thải Phiến, chặn nó lại.
Đồng thời thanh âm của Diệp Huyền truyền ra, mang theo lạnh lùng nghiêm nghị nói:
- Mọi người cùng nhau ra tay, giết chết tên này.
Nhìn thấy tình hình này, khiến cho đám người Tô Tú Nhất nhất thời mừng rỡ không thôi, dồn dập giết tới Lương Vũ.
Lần này, mọi người học ngoan, biết Lương Vũ nắm giữ Huyền Bảo, không có từ một phương hướng ra tay, mà từ bốn phương tám hướng tiến công.
- Chỉ bằng các ngươi, cũng muốn giết Lương Vũ ta, nằm mơ.
- Hồn Thử Võ Hồn!
Lương Vũ đột nhiên lệ quát một tiếng, một Võ Hồn phảng phất như con chuột, ở trên đỉnh đầu hắn hiện lên, Võ Hồn kia cũng không phải rất lớn, nhưng đôi mắt nó lại có vẻ đặc biệt quỷ dị cùng tà ác.
Đồng thời, bảy đạo tinh hoàn ở quanh thân hồn thử quanh quẩn, để nó càng âm u.
- Thiên Hồn Tịch Quyển!
Gợn sóng Võ Hồn cùng Lương Vũ hợp hai làm một, từ trong cơ thể Lương Vũ phun ra một luồng hồn lực khủng bố, những hồn lực này ở trong hư không cấp tốc tạo thành một mảnh trận văn lít nha lít nhít, chụp tất cả mọi người vào trong.
Dĩ nhiên là võ kỹ hồn lực, Diệp Huyền nhìn giữa bầu trời, vô số trận văn bao phủ xuống mọi người, lập tức biết Lương Vũ này là một tên kình địch, so với Giang Văn Huy rõ ràng mạnh hơn rất nhiều.
Võ kỹ Hồn lực, là Luyện Hồn Sư lợi dụng tu vi hồn lực, cùng tu luyện hồn quyết, kết hợp thành một loại hồn lực công kích tính sát thương quy mô lớn.
Mà Lương Vũ này, không chỉ lợi dụng hồn lực bản thân, ở dưới triển khai hồn quyết hình thành trận văn hồn lực, càng hòa lực lượng Thất Tinh Võ Hồn của mình vào trong đó, uy lực ngay lập tức tăng lớn hơn rất nhiều.
Cùng là Luyện Hồn Sư cấp bảy, lúc trước Thiên Dịch lão nhân vẻn vẹn là dung nhập hồn lực cấp bảy của mình vào công kích, mà Lương Vũ thì trực tiếp lợi dụng hồn quyết, sử dụng tới hồn lực công kích, giữa hai người này khác biệt, quả thực một ở trên trời một ở dưới đất.
Có thể khẳng định chính là, từ khi sống lại đến hiện tại, Lương Vũ này là Luyện Hồn Sư đáng sợ nhất mà Diệp Huyền nhìn thấy.
Ầm!
Hồn lực vô hình trùng kích đến, bao quát Tô Tú Nhất ở bên trong, tất cả mọi người công kích đều đột nhiên cứng lại, tiếp theo từng cái từng cái trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.
- Các ngươi mau lui lại, đây là võ kỹ hồn lực.
Diệp Huyền vội vàng truyền âm nói.
Võ kỹ hồn lực công kích trực tiếp tác dụng ở trên linh hồn, một khi linh hồn bị trọng thương, nhẹ thì trọng thương, trở thành ngu si, nặng thì nổ chết, trong nháy mắt vẫn lạc.
Đồng thời chính hắn cũng không kịp do dự, vội vàng vận chuyển Tinh Diễn Thần Quyết, ở quanh thân mình hình thành một đạo hồn lực phòng ngự.
Diệp Huyền lập tức có một loại cảm giác, mình tựa hồ rơi vào đầm lầy, tư duy trở nên chậm chạp, hành động cũng có chút khó khăn, hơn nữa xung quanh đầm lầy này tràn ngập hồn lực công kích ác liệt, để hắn không dám nhúc nhích một chút.
Võ kỹ hồn lực thật lợi hại, trong lòng Diệp Huyền nghiêm túc, nhưng động tác không chút chậm, Tinh Diễn Thần Quyết vận chuyển, hồn lực cấp bảy hóa thành một mũi nhọn, mạnh mẽ đâm vào trong hồn lực công kích của đối phương.
Nhìn thấy Diệp Huyền ở trong trận văn hồn lực, thôi thúc hồn lực đâm ra một đòn, khóe miệng của Lương Vũ lộ ra nụ cười lạnh lùng.
Nếu như võ kỹ hồn lực của hắn dễ phá như vậy, hắn cũng sẽ không ở thế ngàn cân treo sợi tóc triển khai ra.
Coi như Diệp Huyền giống hắn là Luyện Hồn Sư cấp bảy, hắn cũng tự tin đối phương tuyệt đối không phá được hồn lực công kích của hắn.
Chỉ là một màn làm hắn khiếp sợ phát sinh, sau khi hồn lực của Diệp Huyền hóa thành mũi nhọn, lại lập tức xuyên thủng hồn lực công kích của hắn, đồng thời tập kích tới bản thể của hắn.
Sao có thể có chuyện đó? Lương Vũ giật nảy cả mình, võ kỹ hồn lực của hắn ẩn chứa hồn lực cấp bảy đỉnh phong, thêm vào hồn quyết gia trì, cùng với Thất Tinh Võ Hồn dung hợp, uy lực mạnh, căn bản không gì sánh kịp, coi như là Luyện Hồn Sư cùng cấp bậc đến, cũng chỉ có thể bó tay chịu trói.
Mà hắn rõ ràng cảm giác được, tu vi hồn lực của Diệp Huyền vẻn vẹn mới cấp bảy cấp thấp, so với mình kém rất nhiều, làm sao có thể đột phá hồn lực công kích của mình đây?
Chỉ là vào lúc này, Lương Vũ đã không kịp nghĩ nhiều như vậy, bởi vì hồn lực của Diệp Huyền đã đi tới trước mặt hắn, hắn không dám khinh thường, vội vàng thu hồi hồn lực xung kích về phía đám người Tô Tú Nhất, ở trước người ngưng tụ thành một tấm khiên hồn lực vô hình.
- Cọt kẹt!
Một thanh âm chói tai vang lên, như móng tay trượt ở trên pha lê, hồn lực của Diệp Huyền đâm vào trên khiên hồn lực của Lương Vũ, lẫn nhau không ngừng hao mòn, cuối cùng bịch một cái, tất cả đều tiêu tan.
Mất đi hồn lực của Lương Vũ xung kích, đám người Tô Tú Nhất từng cái từng cái đều lòng vẫn còn sợ hãi, sắc mặt tái nhợt rút lui, trong đó có mấy cái tu vi kém càng cảm thấy choáng váng, buồn nôn, dồn dập nôn mửa, từng cái từng cái suy yếu vô lực.
Đông lão tốt xấu cũng là Luyện Hồn Sư lục phẩm đỉnh phong, lập tức biết bọn họ là chịu đến hồn lực xung kích, linh hồn bị thương, vội vàng lấy ra mấy viên đan dược an hồn cho bọn họ dùng.
Tô Tú Nhất cắn răng nói:
- Lương Vũ này triển khai đến tột cùng là món đồ gì, chúng ta ngay cả tới gần cũng khó khăn, đây cũng quá đáng sợ a.
Sắc mặt Đông lão nghiêm túc, mang theo vẻ hoảng sợ nói:
- Diệp thiếu mới vừa nói, đó là võ kỹ hồn lực, võ kỹ hồn lực là võ kỹ chỉ Luyện Hồn Sư mới có thể triển khai, trừ khi có Luyện Hồn Sư cùng cấp bậc phá tan võ kỹ hồn lực, bằng không chúng ta căn bản ngay cả tới gần cũng rất khó, một khi tới gần, liền sẽ phải chịu hồn lực của đối phương xung kích, dẫn đến linh hồn bị thương.
Chương 1062 Hồn lực quyết đấu (2)
Đám người Tô Tú Nhất nghe xong, tất cả đều lo lắng nhìn Diệp Huyền ở cách đó không xa.
Đông lão đã nói rất rõ ràng, võ kỹ hồn lực nhất định phải là Luyện Hồn Sư cùng cấp bậc trở lên mới có thể phá, Diệp Huyền trẻ tuổi như vậy, cũng vừa mới đột phá cấp bảy, có thể phá tan sao?
Trong lòng tất cả mọi người đều không chắc chắn, chỉ cảm thấy trong lòng ngột ngạt.
Một bên khác, Lương Vũ thấy Diệp Huyền lại có thể phá tan võ kỹ hồn lực của mình, đầu tiên là kinh hãi, nhưng rất nhanh, hắn liền tỉnh táo lại, căn bản không hề có một chút lo lắng.
Bởi vì lúc trước hắn là phân tán võ kỹ hồn lực ra, cho nên mới bị Diệp Huyền tìm được cơ hội phá tan, hiện tại hắn đã thu hồi hồn lực xung kích ở những nơi khác, hắn không tin Diệp Huyền còn có thể ngăn cản.
Vù!
Một luồng hồn lực xung kích so với trước hầu như mạnh hơn gấp đôi, bao phủ tới thân thể Diệp Huyền.
Hồn lực hộ thể bên ngoài thân Diệp Huyền lập tức phát sinh thanh âm cọt kẹt cọt kẹt, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể phá nát, vẻ mặt hắn lập tức nghiêm nghị lên.
Hắn biết rõ, này là bởi vì cường độ hồn lực của đối phương, vô cùng mạnh, vượt xa mình mấy tiểu cấp, lúc này mới làm cho Tinh Diễn Thần Quyết cũng không thể chống đỡ được đối phương tấn công.
Nếu như đổi làm Luyện Hồn Sư khác, vào lúc này ngoại trừ không ngừng chống đối, khẳng định không có bất kỳ biện pháp nào, nhưng Diệp Huyền không như thế.
Nếu không thể chống đối, vì sao ta phải chống đối, không phải là hồn lực xung kích sao? Vậy thì chúng ta so một lần, ai trước tiên phá tan hồn hải của đối phương.
Trong lòng Diệp Huyền cười lạnh một tiếng, hắn lại trực tiếp triệt mở hồn lực phòng ngự ở trước người mình, dốc toàn bộ hồn lực, cấp tốc cô đọng lại.
- Tinh Diễn Thần Quyết... Hồn Kiếm Chi Kích!
Hồn lực của Diệp Huyền ở trước người cô đọng thành một thanh kiếm, trong nháy mắt đâm về phía Lương Vũ.
Tên này lại rút đi hồn lực phòng ngự, hắn đây là muốn chết sao? Động tác của Diệp Huyền để Lương Vũ dại ra, hắn lập tức rõ ràng ý nghĩ của Diệp Huyền, đối phương đây là muốn được ăn cả ngã về không.
Lương Vũ rất nhanh nở nụ cười, được ăn cả ngã về không, hắn cũng phải có năng lực bắn trúng mình mới được, mất đi hồn lực phòng ngự, Diệp Huyền thật giống như một trẻ con hoàn toàn không có vũ trang, coi như trong tay giơ kiếm, còn có thể làm sao?
Cười lạnh, Lương Vũ trực tiếp vận toàn bộ hồn lực, hóa thành một mảnh uông dương dâng trào, vọt thẳng vào trong đầu Diệp Huyền.
Hắn thậm chí đã tưởng tượng ra, sau một khắc, hồn hải của Diệp Huyền phá nát.
Chỉ là để Lương Vũ không nghĩ tới chính là, hồn lực như uông dương của hắn nhảy vào đầu óc của Diệp Huyền, lại như đá chìm biển lớn, không hề có một chút phản ứng.
Xảy ra chuyện gì? Lương Vũ lập tức bối rối, hoàn toàn không hiểu phát sinh cái gì, mà lúc này, hồn lực trường kiếm của Diệp Huyền đã đi tới trước mặt hắn.
Dưới sợ hãi, Lương Vũ vội vàng ở trước người hình thành một đạo hồn lực phòng ngự, chỉ là toàn bộ hồn lực của hắn đều dùng để tiến công Diệp Huyền, vội vàng hình thành phòng ngự, làm sao có thể chống đối Tinh Diễn Thần Quyết của Diệp Huyền tiến công.
Ầm một tiếng, hồn lực phòng ngự trước mặt Lương Vũ trong nháy mắt phá nát, trường kiếm hóa thành gợn sóng vô hình, tiến vào trong đầu của hắn.
Mắt thấy hồn lực của Diệp Huyền muốn đâm vào linh hồn của hắn, trong đầu Lương Vũ, đột nhiên xuất hiện một đạo Hồn ấn, ở dưới tình huống ngàn cân treo sợi tóc chặn lại hồn lực công kích.
Hồn lực kịch liệt ở trên không hồn hải của Lương Vũ bao phủ ra, chấn động đến mức hồn hải hắn dâng trào mãnh liệt, chịu đến trọng thương.
- A!
Lương Vũ hét thảm một tiếng, miệng phun ra một ngụm máu tươi, Võ Hồn trên đầu lập tức biến mất, trên người lan tràn ra hồn lực kịch liệt.
- Huyết độn!
Không chờ mọi người có bất kỳ phản ứng nào, Lương Vũ đột nhiên hét lớn một tiếng, trên người nổi lên huyết quang nồng nặc.
Đồng thời hắn hơi chuyển động ý nghĩ, Thất Thải Phiến hóa thành lưu quang liễm vào không gian giới chỉ, tay trái chộp tới gương đồng.
Hắn đây là muốn chạy trốn, toàn bộ quá trình hoàn toàn là ở trong chớp mắt phát sinh, chờ đám người Tô Tú Nhất phản ứng lại, Lương Vũ đã nắm lấy gương đồng, thân hình từ từ mơ hồ, muốn biến mất không còn tăm hơi.
- Xì!
Đúng lúc này, một đạo kiếm khí đột nhiên bổ xuống, mạnh mẽ chém về phía Lương Vũ, nhưng mà căn bản không kịp, kiếm khí kia chỉ bổ vào trên cánh tay của Lương Vũ, đối phương đã triệt để biến mất không còn tăm hơi.
Nhưng nửa đoạn cánh tay của hắn, cùng gương đồng trên tay trái, thì lưu lại.
- Đáng chết, để hắn đi rồi.
Sắc mặt Diệp Huyền tái xanh nói, đồng thời cả người rên lên một tiếng, thân thể lay động, sắc mặt hơi trắng bệch.
Vừa rồi hồn lực của Lương Vũ tiến vào đầu óc của hắn, Diệp Huyền lập tức thôi thúc Thôn Phệ Võ Hồn điên cuồng hấp thu, lúc này mới làm cho Lương Vũ công kích mất đi hiệu lực.
Chỉ là tu vi hồn lực của Lương Vũ quá mạnh mẽ, Thôn Phệ Võ Hồn nhất thời cũng không thể hấp thu toàn bộ, vì lẽ đó hồn hải của Diệp Huyền vẫn chịu đến một chút thương tích.
Bởi vì vội vàng truy kích Lương Vũ, làm cho thương thế của hắn càng thêm nghiêm trọng.
Đương nhiên, so với Lương Vũ, vẫn là tốt hơn rất nhiều.
- Huyền Diệp, ngươi không sao chứ?
Đám người Tô Tú Nhất vội vội vàng vàng chạy tới.
- Ta không có chuyện gì.
Diệp Huyền lắc đầu, tiếc nuối nói:
- Đáng tiếc, để Lương Vũ kia trốn thoát.
Tô Tú Nhất nghi ngờ nói:
- Ta xem Lương Vũ kia căn bản không bị thương, hắn làm sao lại đột nhiên chạy trốn?
Đám người Cát Phác Tử cũng vẻ mặt nghi hoặc, đến hiện tại, tất cả mọi người còn không rõ phát sinh cái gì.
Chỉ có Đông lão cùng là Luyện Hồn Sư, mới nhìn ra một chút đầu mối, giải thích:
- Vừa nãy Diệp thiếu cùng Lương Vũ quyết đấu hồn lực thu được thắng lợi, hồn lực của Diệp thiếu kích thương hồn hải của Lương Vũ, tuy đối phương ở bề ngoài không có thương tích gì, thế nhưng hồn hải bị hao tổn, không chỉ không cách nào thôi thúc Võ Hồn, triển khai hồn lực, ngay cả Huyền
Nguyên cũng rất khó khống chế. Bởi vậy nhất định phải ngay lập tức rời đi, chữa trị hồn hải, nếu không thì, không chỉ sau đó hồn hải không cách nào phục hồi như cũ, cảnh giới vĩnh viễn rơi xuống, còn có thể nguy hiểm tính mạng.
Lúc này mọi người mới chợt hiểu, hiểu rõ ra nguyên do, từng cái từng cái nhìn Diệp Huyền, đều trợn mắt ngoác mồm.
Lương Vũ mạnh mẽ, bọn họ đều rất rõ ràng, Diệp Huyền lại ở trong quyết đấu hồn lực, chiến thắng đối phương, đây cũng quá nghịch thiên đi?&
Chương 1063 Thiên Đô Phủ (1)
Chỉ có Đông lão, sắc mặt quái lạ, vừa nãy hắn rõ ràng cảm giác được, là hồn lực của Lương Vũ trước tiên bắn trúng Diệp Huyền, nhưng Diệp Huyền bình yên vô sự, lúc này mới làm Lương Vũ bị thương, điều này làm cho Đông lão nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông.
Sau khi Tô Tú Nhất nghe nói, sắc mặt nhất thời lộ ra một tia ác liệt, gấp gáp hỏi:
- Nếu Lương Vũ kia bị thương nặng, ta xem một chút có thể đuổi theo người này, giết chết hắn hay không, các ngươi đều chờ ở chỗ này.
Dứt tiếng, thân hình Tô Tú Nhất loáng một cái, lập tức biến mất ở hư không.
Diệp Huyền không có ngăn cản, chỉ lắc đầu nói:
- Sẽ không có biện pháp, tuy hồn hải của Lương Vũ kia bị hao tổn, nhưng tu vi vẫn còn, muốn né tránh chúng ta lần theo, vẫn là dễ như ăn cháo.
Hắn thu hồi gương đồng, lập tức ngồi khoanh chân an dưỡng.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, Tô Tú Nhất một mặt thất vọng trở về.
Mọi người không dám ở thung lũng này lâu, một đám lập tức xuất phát, rời đi nơi đây.
Ở một bên khác của Ngân Phong sơn mạch.
Một bóng người màu đỏ đột nhiên xuất hiện, phun ra một ngụm máu tươi, chính là Lương Vũ huyết độn rời đi.
- Tiểu tử chết tiệt, người này lại nắm giữ Huyền Bảo phòng ngự hồn lực, hơn nữa chí ít là cấp tám, bằng không tuyệt đối không thể chống lại hồn lực của ta xung kích, đáng chết, người này đến tột cùng là đệ tử của thế lực nào?
Lương Vũ phun ra một ngụm máu tươi, cả người vô cùng chật vật, ánh mắt tức giận.
Lần này truy sát, hắn cùng Giang Văn Huy một cái ngã xuống, một cái trọng thương, quả thực chật vật đến cực điểm.
- Ta trước tiên chữa thương, chuyện này, nhất định phải lập tức nói cho Diêu Kim Song ở Lam Quang học viện, để hắn truyền tin tức về Vô Lượng Sơn, yêu cầu tông môn phái cường giả càng mạnh hơn lại đây.
Lương Vũ không dám khinh thường, liền tìm cái hang động bí mật, bố trí xuống rất nhiều thủ đoạn, làm cho đám người Diệp Huyền không cách nào tìm tới, lúc này mới khoanh chân trị liệu.
Hắn giờ phút này còn không biết, căn bản không cần hắn thông báo, Vô Lượng Sơn đã có một tên cường giả Vũ Đế, giáng lâm Mộng Cảnh Bình Nguyên.
Trong lòng Lương Vũ thấp thỏm lo âu, đám người Diệp Huyền cũng không dám ở Ngân Phong sơn mạch, nửa ngày sau, đội ngũ của Lam Quang học viện rời đi Ngân Phong sơn mạch, đi tới trong một núi rừng hoang vu.
Thời gian dài lưu vong, bôn ba, để mỗi người đều uể oải không thể tả.
Giờ khắc này đêm đã khuya, rất nhiều học viên, dồn dập rơi vào giấc ngủ, bổ sung thể lực.
Nhưng đám người Cát Phác Tử, thì không cách nào yên giấc.
Ngăn ngắn mấy tháng, mây gió biến ảo, toàn bộ Mộng Cảnh Bình Nguyên rơi vào nguy nan, Lam Quang học viện càng là toàn diện thất thủ, để trong lòng bọn họ vô cùng nặng nề.
- Mọi người không cần lo lắng, tuy học viện thất thủ, nhưng chúng ta bảo toàn phần lớn thực lực, càng quan trọng chính là, chúng ta ở trong thảm họa này, còn sống.
Trên mặt Cát viện phó mang theo vui mừng, mặc dù thanh âm có chút suy yếu.
Tuy học viện thất thủ, nhưng chỉ cần nhân viên vẫn còn, như vậy bọn họ có rất nhiều cơ hội, một lần nữa đoạt lại học viện.
Căn bản không cần người đề nghị, rất nhanh đám người Tô Tú Nhất, liền lẫn nhau tụ tập, bắt đầu thương thảo chi tiết cụ thể.
Như làm sao cùng sáu thế lực lớn liên lạc, làm sao hủy diệt Huyền Cơ Tông, thậm chí làm sao liên lạc Huyền Vực, đối kháng Vô Lượng Sơn….
Mặc dù đối thủ là Vô Lượng Sơn, nhưng đối mặt tình huống quê hương bị hủy, đám người Cát Phác Tử không sợ hãi chút nào.
Diệp Huyền không có phát biểu ý kiến, chỉ ở một bên nghe.
Đột nhiên thân thể của hắn run lên, trong ánh mắt toát ra vẻ hoảng sợ.
Ngay vừa rồi, hắn được Kim Lân lan truyền đến tin tức, Huyền Cơ Tông, có Vũ Đế thần bí giáng lâm, đánh giết Lang Hoàng điện Ngân Lang Hoàng.
Mộng Cảnh Bình Nguyên, chỉ là nơi hẻo lánh của đại lục, vào lúc này, tại sao có thể có Vũ Đế giáng lâm?
Diệp Huyền căn bản không cần nghĩ, liền biết người đến, tất nhiên là cường giả của Vô Lượng Sơn.
Hắn cười khổ một tiếng, đánh gãy mọi người trò chuyện.
- Lam Quang học viện, đã không cách nào đoạt lại, chúng ta hiện tại nên cân nhắc, là làm sao an toàn rời đi Mộng Cảnh Bình Nguyên.
Diệp Huyền nói, để không ít người thất kinh, mặt lộ vẻ không thích, nếu không phải Diệp Huyền năm lần bảy lượt cứu bọn họ, e rằng không ít đạo sư sẽ tại chỗ tức giận.
Chỉ có Cát Phác Tử, Cửu Trần, Đông lão… quen thuộc Diệp Huyền, mới mở miệng hỏi dò, mặt lộ vẻ nghiêm nghị.
Cùng Diệp Huyền tiếp xúc càng nhiều, bọn họ càng ngày càng cảm giác Diệp Huyền đáng sợ, hơn nữa bọn họ rất rõ ràng, Diệp Huyền làm việc kín đáo, tuyệt đối sẽ không bắn tên không đích.
Diệp Huyền đương nhiên sẽ không nói ra sự tình Vô Lượng Sơn đã có Vũ Đế giáng lâm, mà nói ra khả năng này, đồng thời đơn giản nói sự tình Chân Long Ấn, để bọn họ hiểu rõ quyết tâm cùng đáng sợ của Vô Lượng Sơn.
Cuối cùng, hắn tổng kết:
- Vì lẽ đó, Vô Lượng Sơn tuyệt đối sẽ không cho phép bố cục lần này thất bại, nếu không ngoài dự đoán, không bao lâu nữa, bọn họ sẽ phái Vũ Đế đến, nghiên cứu Chân Long Ấn trong cấm địa của học viện chúng ta, nếu chúng ta còn ôm tâm tư đoạt lại học viện, vốn là tự chui đầu vào lưới.
- Hơn nữa, Tề Thừa ở Cổ Dương Thành, chư vị cũng đều nhìn thấy, người này ở Vô Lượng Sơn địa vị tuyệt đối cực cao, hắn ngã xuống, nhất định sẽ đưa tới cường giả Vũ Đế, không nói những cái khác, Tề Thác nói không chắc sẽ đến, điều tra nguyên nhân cái chết của cháu hắn.
- Ta không cảm thấy chúng ta có thể ở trên tay Vũ Đế sống sót.
Diệp Huyền không biết, hắn suy đoán là hoàn toàn chính xác, Vô Lượng Sơn giáng lâm Vũ Đế chính là Tề Thác.
Tất cả mọi người lặng lẽ không nói, nghĩ đến Cửu Thiên Vũ Đế đáng sợ, trong lòng mỗi người đều không khỏi run rẩy.
Coi như là đối mặt Vũ Hoàng cường đại như Lương Vũ, bọn họ còn có dũng khí chiến một trận, nhưng vừa nghĩ tới Vũ Đế giáng lâm, không có người trên mặt còn huyết sắc.
Cửu Thiên Vũ Đế, đại lục đỉnh phong, trong lịch sử hơn một nghìn năm của Mộng Cảnh Bình Nguyên, xưa nay còn chưa từng xuất hiện.
Nhân vật như vậy, trước đây chỉ là ở trong truyền thuyết, nếu thật sự giáng lâm, mọi người căn bản không biết nên ứng đối ra sao.
Tuy không cam lòng, nhưng Diệp Huyền nói, làm cho tất cả mọi người đều hoàn toàn tỉnh táo, bọn họ đối mặt, là một quái vật khổng lồ cỡ nào.
Chỉ là, giả như không cách nào đoạt lại học viện, mọi người lại nên đi nơi nào?
Tô Tú Nhất mắt sáng lên, trầm giọng nói:
- Nếu như chư vị không ngại, có thể đi vị trí của ta.
Mọi người dồn dập nhìn phía Tô Tú Nhất.
Chương 1064 Thiên Đô Phủ (2)
- Ta rời học viện, ngao du đại lục mấy chục năm, hai mươi năm đầu, vẫn ở khắp nơi bôn ba, nhưng gần hai mươi năm, ta đã sớm yên ổn, ở phía Đông đại lục Thiên Đô Phủ kinh doanh một dược các, nếu như chư vị không ngại, có thể đến Thiên Đô Phủ, chí ít nơi đó, ta còn quen thuộc một chút.
Thiên Đô Phủ?
Diệp Huyền lẩm bẩm.
- Diệp thiếu, ngươi nghe nói qua Thiên Đô Phủ?
Đám người Cát Phác Tử kinh ngạc.
Diệp Huyền gật đầu nói:
- Thiên Đô Phủ, là một thế lực hàng đầu ở phía Đông đại lục, tương tự với một thành trì, địa vực mênh mông, cường giả đông đảo, so với Mộng Cảnh Bình Nguyên phồn vinh gấp trăm lần, ở trên đại lục thuộc về thế lực nhị lưu.
Thiên Huyền đại lục, thế lực đông đảo, các thế lực lớn có phân chia rõ ràng.
Trong đó thế lực nhất lưu, là bảy đại tông môn tương tự Vô Lượng Sơn, lánh đời thế gia như Đông Lăng Hạ gia, Vô Tận Hải Hắc Long cung, Khí Thành...
Những thế lực nhất lưu này, đều có không ít Cửu Thiên Vũ Đế tọa trấn, thực lực hiển hách, uy chấn đại lục.
Thứ hai, chính là thế lực nhị lưu như Thiên Đô Phủ, cái gọi là thế lực nhị lưu, cũng vô cùng đáng sợ, cường giả như mây, uy chấn một phương, được cho là hạt nhân ở các vực.
Dưới nhị lưu, chính là thế lực tam lưu, toàn bộ Mộng Cảnh Bình Nguyên liên hợp lại, lẽ ra có thể miễn cưỡng tiến vào tam lưu, nhưng nếu như là một mình Lam Quang học viện, Huyền Cơ Tông, chỉ sợ cũng chỉ có thể xếp vào tứ ngũ lưu.
Còn mười ba quốc liên minh, vậy thì không đủ tư cách lên mặt bàn.
Ngoài ra, ở trên nhất lưu, còn có thế lực siêu nhất lưu, như Huyền Vực Thánh thành, Luyện Hồn Sư Thánh Địa Thần Đô, Luyện Dược Sư Thánh Địa Đan Tháp.
Trong đó, Thần Đô cùng Đan Tháp siêu nhiên ở bên ngoài, không phải Luyện Hồn Sư cùng Luyện Dược Sư biết đến rất ít, mà Huyền Vực là thống lĩnh đại lục, người người đều biết, bởi vậy tiếng tăm cũng to lớn nhất.
Ngoại trừ thế lực Nhân tộc, còn có Yêu tộc, Hải tộc, liền không quy Nhân tộc quản hạt, nhưng trong đó lực lượng cực kỳ cường đại.
Mà Thiên Đô Phủ làm thế lực nhị lưu, ở trong nhân tộc, đã thuộc về cấp độ bá chủ một phương.
Diệp Huyền đem các thế lực lớn trong lúc đó giải thích thoáng một hồi, sau đó nói:
- Thiên Đô Phủ này, ở vào Đông Vực đại lục, cách Vô Lượng Sơn khá xa xôi, nếu chúng ta đi tới đó, coi như là lấy thế lực cùng tình báo của Vô Lượng Sơn, trong thời gian ngắn cũng không cách nào thăm dò.
- Còn nữa, dù cho Vô Lượng Sơn biết chúng ta đi Thiên Đô Phủ, làm thế lực nhị lưu, Vô Lượng Sơn cũng không dám đối xử như Mộng Cảnh Bình Nguyên, công nhiên tiến hành nhúng tay.
- Mấu chốt nhất chính là...
Diệp Huyền ngưng giọng nói:
- Thiên Đô Phủ ở Đông Vực, phụ cận nắm giữ một đường nối tiến vào Huyền Vực, ở nơi này, chúng ta có hi vọng càng lớn hơn, có thể hỏi thăm được tin tức của Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng.
- Hơn nữa, thế lực nhị lưu, tài nguyên phong phú, các ngươi được cơ hội đột phá, cũng sẽ nhiều hơn ở Mộng Cảnh Bình Nguyên.
Diệp Huyền giảng giải xong, mọi người đều nín hơi.
Ngay cả Tô Tú Nhất cũng trợn mắt ngoác mồm.
Hắn ngạc nhiên phát hiện, tuy hắn ở Thiên Đô Phủ sinh hoạt hơn hai mươi năm, nhưng hiểu rõ Thiên Đô Phủ cùng thế cuộc đại lục, lại còn không sánh được Diệp Huyền.
- Đã như vậy, vậy chúng ta liền đi Thiên Đô Phủ, một bên tu luyện, một bên hỏi thăm tin tức của Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng.
Cát Phác Tử cùng mọi người liếc mắt nhìn nhau, nhất thời quyết định, ánh mắt kiên định.
Bây giờ học viện luân hãm, rơi vào tay Vô Lượng Sơn, lấy thực lực của bọn họ căn bản đoạt không lại, kế trước mắt, chỉ có tìm được Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng, mới có thể thu được một tia hi vọng.
Hơn nữa mọi người cũng rất muốn biết, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng đến tột cùng có ngã xuống hay không.
Tin tức này, lại như một cây gai, kẹt ở trong lòng mọi người, để mọi người ăn ngủ không yên.
Có điều đám người Cát Phác Tử rất nhanh liền phát hiện vấn đề, bọn họ là quyết định đi tới Thiên Đô Phủ, nhưng các học viên theo bọn họ đồng thời lưu vong đi ra, lại trở thành một vấn đề làm người đau đầu.
Những học viên này, đến từ các nơi của Mộng Cảnh Bình Nguyên, bọn hắn không cách nào thay mỗi người đều làm ra quyết định.
Cuối cùng, Cát Phác Tử quyết định nói ra một ít tin tức, để mỗi người tự chủ quyết định.
Khiến Cát Phác Tử không nghĩ tới chính là, tuy có không ít học viên rời đi, nhưng cũng có bộ phận học viên, dĩ nhiên đồng ý theo bọn hắn.
- Các ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, chúng ta lần này đi, sẽ đến một nơi vô cùng xa xôi, tiền đồ phiêu miểu, cũng không ai biết sẽ phát sinh cái gì, thậm chí có thể, cả đời không về được.
Cát Phác Tử nghiêm nghị nói, chăm chú nhắc nhở.
- Cát viện phó, chúng ta đã suy nghĩ kỹ càng.
- Đúng, đại lục mênh mông, Mộng Cảnh Bình Nguyên chỉ là địa phương hẻo lánh, không đi ra, sẽ vĩnh viễn không biết bầu trời lớn như thế nào.
Để Cát Phác Tử không nghĩ tới chính là, kiên định nhất, lại là đám người Thiên Luân.
Lần này Mộng Cảnh Bình Nguyên đại loạn, dành cho bọn họ chấn động vô cùng lớn, đặc biệt là Diệp Huyền.
Ở trong ban ngày chiến đấu, Diệp Huyền là đệ tử mới nhập học hơn một năm, dĩ nhiên ngăn cơn sóng dữ, đẩy lùi hai đại Vũ Hoàng, mà bọn họ những đệ tử nội viện lâu năm, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, không giúp đỡ được gì, trong lòng đều không cam lòng.
Chỉ có tiến vào bầu trời càng bao la hơn, bọn họ mới cảm giác mình, nắm giữ khả năng đuổi theo đối phương.
Cuối cùng, khoảng chừng có gần hai mươi đệ tử, đồng ý tuỳ tùng đám người Cát Phác Tử, những người khác, thì lại muốn trở lại gia tộc của mình.
Trong gần hai mươi người, Thiên Luân, Cổ Thanh Huyền, Hoa Tú Hồng thình lình ở bên trong, ngoài ra, Đông Phương Tử Ti, Vân Ngạo Tuyết, Hạ Thất Tịch, La Thành, Trương Liệt, Lâm Nguyên tự nhiên cũng sẽ ở lại.
Liên hợp đạo sư còn lại, toàn bộ đội ngũ, tổng cộng có hơn ba mươi người.
Thương nghị qua đi, Đông Phương Tử Ti mặt lộ vẻ lo lắng đi tới trước người Diệp Huyền, nói:
- Huyền Diệp, đám người phụ thân ta sẽ có chuyện gì hay không?
Diệp Huyền khẽ cau mày nói:
- Không phải là không có khả năng này.
Lấy tính cách của Thiên Dịch lão nhân, một khi không tìm được Lam Quang học viện, tất nhiên sẽ nắm các thế lực khác trút giận.
- Vậy làm sao bây giờ?
- Như vậy, ngươi truyền tin tức đi, xem phụ thân ngươi có nguyện ý theo chúng ta hay không, nếu như đồng ý, nửa tháng sau, chúng ta tìm địa điểm hội hợp.
- Được.
Chương 1065 Lẫn nhau quyết định
Thần Hành thương hội là đệ nhất thương hội trên Mộng Cảnh Bình Nguyên, tự nhiên có con đường đưa tin riêng, Đông Phương Tử Ti rất nhanh lan truyền tin tức trở lại.
Ai biết sau một ngày, Thần Hành thương hội liền có hồi phục, biểu thị đồng ý tuỳ tùng.
Từ khi Lam Quang học viện cùng Huyền Cơ Tông giao chiến, chuyện làm ăn của Thần Hành thương hội ở các nơi, đều đụng phải đả kích, vốn vẫn nằm ở trong rùa rụt cổ, bây giờ nghe nói Lam Quang học viện thất thủ, chuẩn bị tiến hành rút lui, ngay lập tức rõ ràng mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Ngoại trừ Thần Hành thương hội, La gia tự nhiên cũng muốn đi theo.
Sau mấy ngày, Diệp Huyền cùng La Mẫn trở lại La gia, ngoại trừ mang đi phần lớn tiền lời của La gia khoảng thời gian này kinh doanh Huyền Đan Các, càng trong nháy mắt phân phát cả gia tộc, để bọn họ mai danh ẩn tích, biến mất ở trong Mộng Cảnh Bình Nguyên.
Khuya hôm đó, Diệp Huyền còn trong bóng tối bái phỏng Viên gia cùng Lục Ly đại sư, đối với bọn họ tiến hành một phen nhắc nhở.
Ai biết Lục Ly đại sư biết dự định của Diệp Huyền, dĩ nhiên quyết định cùng hắn rời đi.
Điều này làm cho Diệp Huyền trợn mắt ngoác mồm.
Lục Ly cười nói:
- Kỳ thực ta sớm đã có ý nghĩ du lịch đại lục, mấy chục năm trước, ta liền đột phá Luyện Khí Sư cấp bảy, chỉ là bị vướng bởi Hạo Thiên đế quốc, nên mới lưu lại, ở đế đô tiến hành tu luyện, nghiên cứu.
- Nhưng ta phát hiện, mấy chục năm qua, ta ở phương diện luyện khí trình độ tiến bộ rất chậm, gần nhất đột phá, là bởi vì cùng ngươi trong lúc đó giao lưu chỉ điểm.
- Ta lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, Luyện Khí Sư, là nghề nghiệp không thể bảo thủ, đọc vạn quyển sách, không bằng đi vạn dặm đường, ta tiếp tục ở lại Mộng Cảnh Bình Nguyên, tuy trở thành Luyện Khí Sư cấp bảy đỉnh phong không thành vấn đề, nhưng e rằng đời này, là không thể đột phá trở thành Luyện Khí Sư cấp tám.
- Vì lẽ đó, ta quyết định cùng ngươi rời đi, vừa vặn cũng gặp gỡ thế giới bên ngoài, bao la đến mức nào.
Lục Ly đại sư nói đến mức này, Diệp Huyền cũng không tiện cự tuyệt.
Rất nhanh, sau khi lưu lại một phong thư, Lục Ly đại sư theo Diệp Huyền, lặng yên rời đi Hạo Thiên đế quốc.
Sau khi giải quyết xong sự tình La gia, đám người Diệp Huyền không có dừng lại, dồn dập ngồi lên Luyện Kim Phi Chu, bay thẳng đến Thiên Đô Phủ.
Ven đường, bọn họ ở một thành trì cực kỳ hẻo lánh dừng lại, đây là địa điểm Diệp Huyền cùng Thần Hành thương hội thương nghị gặp mặt.
Sau ba ngày, một bóng người cắt phá trời cao, đi tới trước mặt chúng nhân.
- Phụ thân.
Đông Phương Tử Ti nhìn đến đối phương, ngay lập tức kích động tiến lên nghênh tiếp.
Người này chính là Thần Hành thương hội hội trưởng Đông Phương Hiên, cũng là phụ thân của Đông Phương Tử Ti.
- Chư vị, để cho các ngươi đợi lâu.
Đông Phương Hiên rất nhanh đi tới trước mặt đám người Cát Phác Tử, lẫn nhau trò chuyện.
Không thể không nói, Đông Phương Hiên có thể đảm nhiệm Thần Hành thương hội hội trưởng, làm người xử sự xác thực rất có một bộ, nói chuyện cũng rất có chừng mực, chỉ mấy câu, để tất cả mọi người đều có hảo cảm.
- Vị này nên chính là Huyền Diệp đại sư a, ta vẫn cùng La gia chủ liên hệ, cùng Huyền Diệp đại sư gặp mặt, này vẫn là lần thứ nhất, bây giờ vừa thấy, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên.
Cùng đám người Cát Phác Tử trò chuyện qua đi, Đông Phương Hiên lại đi tới trước mặt Diệp Huyền, ánh mắt khôn khéo, không có vì tuổi tác của Diệp Huyền mà có chút khinh thường, cảm khái nói.
Diệp Huyền cười cợt:
- Các hạ quá khách khí, lần này, là ta liên lụy các ngươi, vốn Thần Hành thương hội các ngươi đang phát triển, đã trở thành Mộng Cảnh Bình Nguyên đệ nhất thương hội, hiện tại, lại để cho các ngươi rơi vào nguy cảnh.
- Huyền Diệp đại sư tuyệt đối không nên nói như vậy.
STAYNEXTNEXT
Đông Phương Hiên vội vàng khoát tay áo, thành khẩn nói:
- Nói thật, nếu như không phải bởi vì Huyền Đan Các của Huyền Diệp đại sư ngươi, Thần Hành thương hội ta sợ là sớm đã xuống dốc, bị Thiên Nhai thương hội chiếm đoạt, cái gì đệ nhất thương hội, càng không thể nào nhấc lên, ngươi nói như vậy, quả thực chiết sát ta.
- Ha ha.
Nói đến đây, Đông Phương Hiên không khỏi lại cười nói:
- Ta thường thường nghe tiểu nữ nhắc đến đại sư ngươi, tiểu nữ này của ta luôn bất hảo, nếu như mang đến phiền toái gì cho đại sư, ta làm cha liền ở ngay đây thay tiểu nữ nói lời xin lỗi, để đại sư ngươi nhọc lòng.
- Các hạ nghiêm trọng, Đông Phương Tử Ti không có mang đến cho ta phiền toái gì.
- Vậy thì tốt.
Đông Phương Hiên cười nói:
- Tiểu nữ của ta xưa nay sẽ không đối với nam sinh có bất kỳ chú ý, nhưng đoạn thời gian gần đây vẫn nhắc tới đại sư ngươi, còn tưởng rằng nàng mang đến phiền toái gì cho đại sư a.
- Phụ thân ngươi nói nhăng gì đấy.
Đông Phương Tử Ti đỏ mặt nói, lén lút liếc nhìn Diệp Huyền.
Một bên tất cả mọi người lộ ra ánh mắt ám muội, một bộ ngươi hiểu được, để Đông Phương Tử Ti càng thêm không tiện.
Diệp Huyền xạm mặt, liền nói:
- Đông Phương Hiên hội trưởng, sao ngươi chỉ có một người.
- Là như vậy.
Nói đến đề tài chính, vẻ mặt của Đông Phương Hiên lập tức nghiêm túc lên.
- Ta biết hành động của các ngươi là tuyệt mật, nhân số không thích hợp quá nhiều, vì lẽ đó lần này ta sẽ đi theo các ngươi, còn Thần Hành thương hội, ta đã dặn dò bọn họ ở trong bóng tối rời đi Mộng Cảnh Bình Nguyên, đi tới Thanh Hoa Vực.
Kỳ thực Đông Phương Hiên cũng không muốn rời đi Thần Hành thương hội mình kinh doanh mấy chục năm, thế nhưng Đông Phương Tử Ti là nữ nhi duy nhất của hắn, hắn cũng không yên lòng Đông Phương Tử Ti một người đi tới một địa vực xa lạ, lúc này mới quyết định cùng đám người Diệp Huyền rời đi.
Lúc này mọi người mới chợt hiểu.
Mà sau khi nhân số đến đông đủ, rất nhanh mọi người liền khởi hành rời đi, hóa thành một vệt sáng, biến mất ở trong bầu trời đêm mênh mông.
Sau mấy ngày, chỉ lát nữa là rời đi Mộng Cảnh bình nguyên, Diệp Huyền đột nhiên ở một vùng núi bảo Đông lão ngừng phi thuyền lại.
- Chư vị, ta có chút việc phải làm, mọi người có thể ở chỗ này chờ ta chốc lát hay không.
Tuy đám người Cát Phác Tử không hiểu Diệp Huyền muốn làm gì, nhưng vẫn gật đầu, nhìn Diệp Huyền biến mất ở trong bầu trời đêm.
Ở khoảng cách Luyện Kim Phi Chu hơn ngàn dặm, Diệp Huyền hóa thành một vệt sáng, rơi xuống.
Hắn mới vừa đi vào, một bóng người khổng lồ liền vọt ra, cấp hống nói:
- Điện hạ, ngươi đã tới, lão Kim ta ở chỗ này chờ ngươi chừng mấy ngày rồi.
Thân ảnh ấy, chính là Kim Lân.