Nhìn thấy đối phương căn bản không hề đặt mạng sống của mình trong lòng, trong lòng của Ngụy Quang cũng cảm thấy sợ hãi, không dám tỏ vẻ bất mãn gì nữa.
Diệp Huyền nhìn thấy gia gia và mọi người lộ ra vẻ sầu lo thì mỉm cười nói:
- Gia gia, các ngươi cứ yên tâm đi, chẳng lẽ mọi người còn không tin ta hay sao?
Lời nói của Diệp Huyền giống như có ma lực, khiến cho trái tim đang nơm nớp lo sợ của mọi người cảm thấy dần trở nên an tâm.
Nhớ tới những gì xảy ra lúc ở Lam Nguyệt thành, mấy người Diệp Phách Thiên liền gật đầu, tuy rằng Diệp Huyền làm việc lớn mật, nhưng không phải loại người lỗ mãng, hắn đã dám đi tới phủ thành chủ thì nhất định là có chỗ dựa rồi.
Một đám người nhanh chóng đi về phía trước.
Đúng lúc này, bốn phía đột nhiên có rất nhiều binh sĩ vọt tới từ bốn phương tám hướng, bao vây xung quanh đám người.
Người cầm đầu là một tên tướng lĩnh trung niên, mắt sáng như đuốc, uy phong lẫm lẫm, toàn thân tản mát ra khí tức đáng sợ.
Gã chỉ đứng yên ở đó liền có một cỗ khí thế ngạo thị quần hùng tản ra, gã ngồi trên ngựa đưa mắt nhìn xuống chỗ mấy người Diệp Huyền, giống như đế vương đang nhìn thần tử.
- Là Phương Thiên Hồng đại nhân.
- Thần thoại của Thiên Húc hành tỉnh chúng ta.
- Võ tông nhất trọng, nhân vật cỡ này, cho dù là khắp Lưu Vân Quốc đều là người vô cùng quan trọng.
Rất nhiều võ giả và các cổ thế lực âm thầm đi theo mấy người Diệp Huyền, sau khi nhìn thấy vị tướng lĩnh kia lập tức lên tiếng bàn tán, ánh mắt ngưng trọng.
- Phương Thiên Hồng tiền bối, mau cứu ta.
Nhìn thấy người này, trong mắt Ngụy Quang lập tức lộ ra vẻ mừng như điên, tru lên như heo bị thọc tiết.
Phương Thiên Hồng nhíu mày:
- Ngươi là ai vậy?
Ngụy Quang bị Trần Tinh đánh thành đầu heo, căn bản không nhìn ra bộ dạng lúc trước.
- Ta là Ngụy Quang đây.
Ngụy Quang khóc lóc la lên, gã dẫu gì cũng là cường giả cấp bậc thiên võ sư, lúc này lại giống như một đứa nhỏ ấm ức gào khóc.
Nhìn thấy Ngụy Quang thê thảm như vậy, ánh mắt của Phương Thiên Hồng trở nên ngưng trọng, lạnh lùng nói:
- Ngụy Quang công tử, mấy người Âu Dương Phong đâu rồi?
- Âu Dương Phong bị tên tiểu tử này giết chết rồi, Phương Thiên Hồng đại nhân, mau cứu ta lẹ đi…
- Mẹ nó, la cái gì mà la hả.
Trần Tinh bước lên tát cho Ngụy Quang mấy cái thật mạnh, lập tức khiến đầu óc gã quay cuồng, không mở miệng nói chuyện được.
Trong mắt Phương Thiên Hồng lóe ra hàn quang, gã nhìn mấy người Diệp Huyền một cái, lạnh lùng nói:
- Các người rốt cuộc là ai? Vì sao lại tới Thiên Húc hành tỉnh chúng ta hoành hành, đả thương công tử của tỉnh đốc Thiên Húc hành tỉnh chúng ta?
Gã nhìn lại một cái, trong lòng liền cảm thấy khiếp sợ, trong đội ngũ của đối phương tất cả cư nhiên đều là cường giả cấp bậc địa võ sư đổ lên, thậm chí cũng có không ít người là cường giả thiên võ sư. Gã làm đệ nhất cao thủ của Thiên Húc hành tỉnh, kiến thức rộng rãi, nhìn bộ dạng của đối phương thế này rõ ràng là vì có chỗ dựa vững chắc, điều này đại biểu cho cái gì?
Chính là sau lưng đám người kia tuyệt đối có bối cảnh không nhỏ. Cho nên gã cũng không dám mạo muội trực tiếp hạ lệnh bắt giữ.
Diệp Huyền lạnh lùng nói:
- Hoành hành ngang ngược, làm nhiều việc ác hẳn phải là công tử tỉnh đốc các ngươi mới đúng!
- To gan!
- Làm càn!
- Còn không mau thả Ngụy Quang thiếu gia ra cho ta, ngoan ngoãn giơ tay chịu trói thì có lẽ các ngươi sẽ còn một con đường sống.
Sau lưng Phương Thiên Hồng, vài tên tướng sĩ liên tục hét lên.
- Các hạ, mặc kệ chuyện là thế nào đi nữa, trước tiên hãy thả Ngụy Quang công tử ra rồi lại nói tiếp.
Phương Thiên Hồng nheo mắt, lạnh lùng lên tiếng, trong lòng không rõ đang nghĩ cái gì.
- Phương Thiên Hồng tiền bối, nói nhảm với bọn họ nhiều như vậy làm gì, mau bắt hết bọn chúng lại đi, hôm nay ta muốn để cho bọn chúng sống không bằng chết, phải hối hận vì đã đi tới thế giới này.
Ngụy Quang la hét, gã còn chưa được cứu thoát mà trong lòng đã nghĩ ra trăm ngàn cách tra tấn mấy người Diệp Huyền rồi.
- Câm miệng!
Trần Tinh nghe mà cảm thấy bực bội, cởi tất chân ra, nhét đôi tất chân cả tháng trời chưa giặt vào trong miệng của Ngụy Quang, khiến gã bị mùi hôi xộc thẳng lên não nước mắt nước mũi tèm lem, ngay cả sức để hít thở cũng không có.
Mùi hôi kia, ngay cả những cấm vệ quân đang áp giải Ngụy Quang cũng phải lùi lại một khoảng rồi mà vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng, quả thật còn lợi hại hơn cả đạn khí độc nữa.
- Còn dám nói nhảm thêm một câu nào nữa thì lão tử sẽ ném ngươi vào trong bồn cầu.
Trần Tinh ngoáy mũi, trét lên mặt Ngụy Quang, nói với vẻ khinh thường.
Ọe!
Không ít võ giả đứng xem ở đằng xa cảm thấy gớm tới mức liên tục nôn mửa.
Về phần Ngụy Quang thì gã đã trực tiếp trợn trắng mắt bất tỉnh rồi.
- Nếu đã như vậy thì đừng trách Phương mỗ vô tình.
Nhìn thấy một màn này, Phương Thiên Hồng liền biết rõ có nhiều lời cũng vô ích, liền xoay người phóng lên từ trên lưng ngựa, chớp lên một cái liền đi tới trước đội ngũ Diệp Huyền, phóng thích huyền lực của võ tông ngũ giai ra, nhảy vào bên trong cấm vệ quân.
Ánh mắt Âu Dương Tiêu Sơn lóe lên, đang muốn ra tay thì lại bị Diệp Huyền cản lại:
- Bày trận.
Hắn quát khẽ một tiếng, tất cả cấm vệ quân nháy mắt đều đứng ở vị trí của bản thân mình, bao vây Diệp Huyền và tộc nhân của Diệp gia vào giữa.
- Chỉ là một tên võ tông nhất trọng mà thôi, đúng lúc kiểm nghiệm thành quả huấn luyện của bọn họ trong khoảng thời gian này một phen.
Diệp Huyền thản nhiên nói với Âu Dương Tiêu Sơn, đồng thời lạnh giọng quát:
- Bắt hắn lại.
- Dạ.
Bách Liên Đại Trận nháy mắt liền khởi động, mấy cấm vệ quân đứng gần Phương Thiên Hồng nhất cùng lúc chém chiến đao trong tay mình ra.
- Chút tài mọn mà thôi.
Phương Thiên Hồng thấy thế thì nhếch môi cười lạnh một cái, triển khai thanh cự kiếm sau lưng, bên trên cự kiếm có một đạo kiếm quang sáng chói tung hoành, chém thẳng vào trong đội ngũ.
Ầm ầm một tiếng, Bách Liên Đại Trận đại trận do mọi người tạo thành có chút tán loạn, nhưng lại nhanh chóng khôi phục như cũ, huyền lực khủng bố do kiếm quang phóng thích ra nhanh chóng bị đại trận làm suy yếu, hóa thành hư vô.
Trong lòng Phương Thiên Hồng chợt cảm thấy lắp bắp kinh hãi, vẻ khinh thường trên mặt cũng đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu, trên người bốc lên một trận võ hồn ba động cường hoành, đại kiếm trong tay không ngừng vung chém.
Chương 417 Phương Thiên Hồng (2)
Trong nháy mắt, giống như lưu tinh tập nguyệt, liên tiếp hơn mười đạo kiếm quang giống như vượt qua không gian, chém vào bên trong đại trận, chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm không ngừng vang lên, bốn phía bốc lên bụi mù dày đặc, huyền lực trùng kích do nổ mạnh tạo ra giống như tạo thành một lốc xoáy cuốn ra ngoài.
- Là kiếm quang thập tam trảm của Phương Thiên Hồng đại nhân!
- Một chiêu này cần nháy mắt chém ra mười ba kiếm, mỗi kiếm nhanh như chớp, uy lực như thủy triều, giết chết thiên võ sư tam trọng dễ như chơi.
- Xong rồi, người của Diệp gia này xem như tiêu chắc rồi, mặc kệ thực lực của đám người kia đáng sợ cỡ nào đi nữa, chỉ cần không có võ tông ngũ giai trợ trận thì không thể nào đỡ nổi công kích của Phương Thiên Hồng đại nhân đâu.
- Đáng tiếc, cũng do bọn họ quá mức cuồng vọng, nếu như sớm rút lui thì nói không chừng còn có thể giữ được đường sống.
Trong đám người truyền tới từng đợt sợ hãi than thở và tiếc hận, không ít người đều liên tục lắc đầu, căn bản không đánh giá cao mấy người Diệp Huyền.
Nhưng chỉ một lát sau, tất cả mọi người đều sợ hãi ngây người.
Bụi mù tản đi, đội ngũ trước người Diệp Huyền cư nhiên không hề bị hao tổn chút nào, chỉ có vài cấm vệ quân có thực lực kém là trên người bị một chút vết thương nhỏ, máu tươi giàn giụa mà thôi.
- Cái gì?
Phương Thiên Hồng trợn to hai mắt, trong ánh mắt cũng toát ra vẻ không dám tin.
- Làm gì vậy hả?
Diệp Huyền nhíu mày, quát lớn:
- Bách Liên Đại Trận chính là cần chú ý nối tiếp như một, hành động tự nhiên, một người động, đại trận động, một người đứng im thì đại trận tĩnh, tất cả như một, mặc kệ kẻ thù mạnh hay yếu đều bất động như núi, đây mới chính là tinh túy của Bách Liên Đại Trận. Các ngươi nhìn lại bản thân mình xem, chỉ mới là một tên võ tông nhất trọng thôi đã khiến cho Bách Liên Đại Trận của các ngươi liên tục xuất hiện lỗ thủng, bị thương mấy người, còn ra thể thống gì nữa chứ.
Lời nói của Diệp Huyền như sét đánh bên tai tất cả cấm vệ quân, khiến cho vẻ mặt của bọn họ vô cùng xấu hổ, hận không thể tìm một cái hố để chui xuống.
Còn những võ giả vây xem xung quanh thì triệt để sợ ngây người.
Chỉ là một tên võ tông nhất trọng mà thôi?
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, đây chính là võ tông nhất trọng đó, là chiến lực cao cấp nhất Lưu Vân Quốc, cho dù là ở trong vương thành thì cũng thuộc hàng nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, cho dù ở trong liên minh thập tam quốc, thì cũng đủ để tung hoành rồi.
Nhưng trong mắt của vị thiếu niên này thì lại giống như thứ chó mèo tôm tép mà thôi, căn bản không đáng nhắc tới, mà dưới một kích khủng bố như vậy của Phương Thiên Hồng đại nhân, thủ hạ của hắn chỉ có vài người bị thương nhẹ mà thôi, đây là loại chuyện nghịch thiên gì thế này? Đã vậy lại còn bị thiếu niên này mắng thành như vậy, rốt cuộc hắn có biết là những người này có thể ngăn được một kích của Phương Thiên Hồng đại nhân như vậy là chuyện vinh quang tới mức nào không?
Mọi người không biết rằng, lúc này trong lòng Phương Thiên Hồng đã hoàn toàn chấn kinh tới mức không nói nên lời rồi.
Đại trận này của đối phương vô cùng quỷ dị, có thể liên kết tất cả lực lượng của mọi người lại với nhau, mà mỗi lần mình công kích thì đều bị cả đại trận gánh chịu, chia ra phân tản đến tất cả mọi người trong đại trận, căn bản không tạo thành thương tổn to lớn gì với bọn họ được.
Lúc trước, kiếm quang thập tam trảm của mình mang theo uy lực bộc phát trong nháy mắt, không gì có thể so sánh được, lại chỉ chém bị thương có vài người trong số đó, nhưng nghe lời thiếu niên kia nói thì hình như là do những người đó cũng chưa thể hoàn toàn phát huy ra được uy lực của đại trận, đại trận này rốt cuộc là trận pháp đẳng cấp nào đây?
Trong lòng Phương Thiên Hồng có chút kiêng kị thật sâu, bất chấp tiếp tục bảo tồn thực lực nữa, lạnh giọng quát lớn:
- Tất cả mọi người nghe lệnh ta, cứu Ngụy Quang công tử.
Phương Thiên Hồng vừa ra lệnh thì một đám tướng sĩ nhanh chóng nhào tới, đám người kia có nhân số rất đông, so với đám thành vệ quân lúc trước thì đông hơn rất nhiều, hơn nữa tuy rằng thực lực của bọn họ cũng chỉ xêm xêm tới đám thành vệ quân kia, nhưng mà kỷ luật nghiêm minh hơn, lại hung hãn không sợ chết, giống như một cơn sóng dữ cuồn cuộn, mạnh mẽ đổ ập xuống, đánh giáp lá cà với Bách Liên Đại Trận do cấm vệ quân tạo thành.
Giống như sóng biển đập lên ghềnh đá, hai bên chém giết lẫn nhau.
- Giết!
Thân hình của Phương Thiên Hồng lóe lên, giống như một đạo kinh hồng mờ ảo, gã không đối kháng cùng đại trận do cấm vệ quân tạo thành, mà hóa thành một luồng khói nhẹ, lao nhanh về phía Ngụy Quang, phần lớn cấm vệ quân trên đường căn bản không kịp chạm tới một góc áo của Phương Thiên Hồng.
Diệp Huyền thấy thế thì nhịn không được lắc đầu, tuy rằng uy lực của Bách Liên Đại Trận rất mạnh, nhưng dù sao những cấm vệ quân này chỉ mới thao luyện không bao lâu, vẫn còn chưa đủ thuần thục, khi đụng phải cao thủ như Phương Thiên Hồng, một khi gã phát huy ưu thế tốc độ của mình thì những cấm vệ quân này khó mà ngăn được gã.
- Âu Dương Tiêu Sơn, phải xem ngươi rồi.
Diệp Huyền thản nhiên mở miệng.
- Dạ!
Âu Dương Tiêu Sơn đã sớm thấy ngứa ngáy tay chân, nghe thấy Diệp Huyền hạ lệnh thì không nói hai lời, lập tức xông ra ngoài.
Lúc này Phương Thiên Hồng đã đi tới trước người Ngụy Quang, tên Ngụy Quang bị nhét tất chân vào miệng thấy vậy thì ô ô kêu lớn, vẻ mặt hưng phấn, mắt thấy Phương Thiên Hồng đã sắp cứu được gã thì đột nhiên có một đạo công kích đánh tới từ bên cạnh, Phương Thiên Hồng đành phải dừng việc giải cứu lại, trở tay đánh ra một chưởng, muốn đánh lui đối phương.
Không ngờ bàn tay của gã vừa mới chạm tới công kích của đối phương thì trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác nguy cơ mãnh liệt, bất chấp do dự, gã phóng thích lực lượng trong cơ thể tới mức tận cùng, dốc toàn lực đánh ra một chưởng.
Ầm một tiếng, một cỗ lực trùng kích khổng lồ không hề yếu kém hơn từ đòn tấn công phía đối diện ập tới, Phương Thiên Hồng vội vàng ứng chiến liền trúng đòn, đau đớn kêu lên một tiếng, liên tục bay ra hơn mười mét, lúc này mới dừng lại, miệng trào máu tươi.
Quay đầu nhìn lại một cái, gã rốt cuộc cũng nhìn thấy được bộ dạng của đối phương, chính là nam tử trung niên một mực im lặng đứng bên cạnh thiếu niên kia.
Võ tông ngũ giai!
Trong lòng Phương Thiên Hồng nhấc lên từng đợt sóng to gió lớn, một chưởng vừa rồi của đối phương tuyệt đối là đòn mà chỉ có võ tông ngũ giai mới có thể đánh ra được.
Chương 418 Đánh đâu thắng đó (1)
- Rốt cuộc các ngươi là ai?
Phương Thiên Hồng cũng không kịp nghĩ tới chuyện tiếp tục giải cứu Ngụy Quang nữa, khiếp sợ mở miệng.
Lai lịch của mấy người kia đúng là quá thần bí.
Chẳng những có được đội ngũ cường đại như vậy, có được đại trận do rất nhiều thiên võ sư cùng địa võ sư tạo thành, có thể ngăn được đòn tấn công của võ tông như gã, thậm chí lại còn có cả cường giả cấp bậc võ tông ngũ giai trợ trận, điều này khiến cho gã cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Võ tông ngũ giai ở Lưu Vân Quốc này tuyệt đối là chiến lực cao cấp nhất, đưa tới bất kỳ hành tỉnh nào cũng tuyệt đối là nhân vật thuộc hàng đệ nhất cao thủ, cho dù ở vương thành thì cũng không phải loại người vô danh, chắc chắn có được thân phận cao quý.
Giống như gã vậy, tuy rằng gã làm việc cho tỉnh đốc Ngụy Hoành, nhưng mỗi lần tỉnh đốc Ngụy Hoành nhìn thấy gã thì cũng sẽ không ra vẻ gì hết, công tử Ngụy Quang gặp gã lại càng phải tôn xưng một tiếng tiền bối.
Nhưng so sánh với vị võ tông ngũ giai ở trước mặt kia, chỉ giống như một người hầu đi theo bên cạnh thiếu niên kia, vẻ mặt cung kính, chỉ sợ ngay cả vương tử điện hạ của Lưu Vân Quốc cũng chưa chắc đã có đội hình lớn tới như vậy.
Âu Dương Tiêu Sơn cười lạnh, không hề để ý tới câu hỏi của đối phương, đột nhiên rút chiến đao bên hông ra khỏi vỏ, bổ ra một đao, giống như ánh dương quang buổi sớm xé rách màn đêm tăm tối, nháy mắt đánh tới trước mặt gã, đánh cho Phương Thiên Hồng phải bay ngược ra mấy chục thước nữa, hai chân kéo lê trên mặt đất tạo thành một khe rãnh thật dài.
- Cư nhiên có thể ngăn được một kích của ta, không tệ lắm, thêm lần nữa!
Âu Dương Tiêu Sơn cười lớn thành tiếng, hưng phấn liên tục ra chiêu, chỉ nghe tiếng nổ vang ầm ầm vang lên bên tai không dứt, hai bên đánh tới mức thiên hôn địa ám, cát bay mù mịt, trên đường lớn, vô số đá vụn bắn ra khắp bốn phía.
Luận tu vi thì Phương Thiên Hồng cũng không yếu hơn Âu Dương Tiêu Sơn bao nhiêu, nhưng dù sao thì Phương Thiên Hồng chỉ là đệ nhất cao thủ của một tỉnh, còn Âu Dương Tiêu Sơn lại là cấm vệ quân tới từ vương thành, ở trong cấm vệ quân, gã tiếp xúc với nhiều cao thủ nhiều hơn Phương Thiên Hồng, kinh nghiệm giao thủ và năng lực thực chiến cũng mạnh hơn Phương Thiên Hồng rất nhiều, trong lúc nhất thời, Phương Thiên Hồng bị đánh cho liên tục lùi lại phía sau, bị Âu Dương Tiêu Sơn ép cho không thở nổi.
Tất cả võ giả vây xem xung quanh đều khiếp sợ ngây người, Phương Thiên Hồng thân là đệ nhất cao thủ của Thiên Húc hành tỉnh, là lãnh tụ trong lòng võ giả khắp Thiên Húc hành tỉnh này, nhưng bây giờ, lãnh tụ trong lòng bọn họ cư nhiên bị người ta đuổi đánh chật vật tới mức này, giống như không có khả năng đánh trả nổi, một màn này triệt để đánh vỡ hình tượng của Phương Thiên Hồng trong lòng bọn họ.
Keng!
Dốc hết sức đỡ một kích của Âu Dương Tiêu Sơn, Phương Thiên Hồng phun ra một búng máu tươi, khiếp sợ nói:
- Dừng tay, rốt cuộc các hạ là ai? Lấy thực lực của ngươi, ở Lưu Vân Quốc này tuyệt đối không phải dạng vô danh tiểu tốt, vì sao lại đối nghịch với Thiên Húc hành tỉnh chúng ta, chẳng lẽ ngươi không sợ vương pháp trừng phạt hay sao? Các ngươi dám đả thương công tử của tỉnh đốc đại nhân, tới lúc đó vương quốc nhất định sẽ không bỏ qua cho đám người các ngươi đâu, chi bằng mọi người bình tĩnh ngồi xuống, có gì từ từ nói.
Trong lòng Phương Thiên Hồng vô cùng hoảng sợ, vội vàng dừng tay muốn nói chuyện.
- Muốn nói chuyện à? Không thành vấn đề.
Âu Dương Tiêu Sơn hừ lạnh một tiếng, thu tay mà đứng, trong tay đột nhiên xuất hiện một khối lệnh bài, lạnh lùng nói:
- Ngươi hỏi chúng ta là ai à? Ta chính là thống lĩnh cấm vệ quân của vương thành, phụng lệnh của bệ hạ, đặc biệt tới Thiên Húc hành tỉnh tuyên chỉ, Diệp gia của Lam Nguyệt thành chính là gia tộc của Diệp Vương vừa được bệ hạ sắc phong, từ nay về sau, Thiên Húc hành tỉnh này chính lã lãnh địa của Diệp gia, đám các ngươi nhìn thấy Diệp Vương đại nhân còn không mau mau quỳ xuống, chờ đợi xử lý!
- Cái gì? Diệp Vương?
- Vương gia khác họ mà bệ hạ vừa sắc phong?
- Từ nay về sau Thiên Húc hành tỉnh chính là lãnh địa của Diệp gia? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế này?
- Thiên Húc hành tỉnh chúng ta khi nào thì thành lãnh địa của Diệp gia rồi? Tới giờ ta chưa hề nghe nói qua nha.
Tất cả võ giả có mặt ở đây đều ngây ra như phỗng, sau đó ồ lên bàn tán xôn xao, giống như không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Chẳng những bọn họ, ngay cả mấy người trong Diệp gia và Diệp Phách Thiên lúc này cũng cảm thấy đầu óc trống rỗng, đám người Phương Thiên Hồng và Ngụy Quang thì trong lòng đột nhiên trầm xuống.
So với những võ giả ngu ngơ không biết gì hết kia, bọn họ cũng đã nghe chút phong thanh, Thiên Húc hành tỉnh đã bị bệ hạ sắc phong cho một gia tộc nào đó làm lãnh địa, không lâu sau lãnh chúa mới sẽ tới đây lĩnh chức.
Cho nên lúc này đương kim tỉnh đốc là Ngụy Hoành mới có thể trắng trợn cướp đoạt tài phú trong hành tỉnh như vậy, chỉ là bọn họ thật sự không thể ngờ, Diệp Vương vừa được sắc phong này lại tới nhanh như vậy, hơn nữa lại còn tới bằng cách này nữa chứ.
Càng khiến cho bọn họ không thể ngờ nhất chính là gia tộc mà bệ hạ sắc phong cư nhiên lại là Diệp gia của Lam Nguyệt thành, vừa rồi Ngụy gia bọn họ còn chuẩn bị bắt giam toàn bộ Diệp gia xét nhà, không chừa lại một ai, sau lưng Ngụy Quang đột nhiên ướt đẫm mồ hôi lạnh.
- Chúng ta chính là cấm vệ quân của vương thành phụng lệnh của bệ hạ, tới Thiên Húc hành tỉnh tuyên chỉ, các ngươi còn không mau dừng tay chờ xử lý!
Rất nhiều cấm vệ quân cũng lên tiếng, thanh âm ù ù khiến cho cả mặt đất cũng rung chuyển.
Toàn bộ tướng sĩ do Phương Thiên Hồng dẫn tới đều ngây ra, trên mặt lộ ra vẻ kinh nghi, sau đó đều nhìn về phía thủ lĩnh của bọn họ.
- Phương Thiên Hồng, còn không mau quỳ xuống.
Âu Dương Tiêu Sơn lạnh lùng quát.
Trên mặt Phương Thiên Hồng lộ ra vẻ do dự giãy giụa.
- Phương Thiên Hồng tiền bối, đám người này dám giả mạo đặc sứ của bệ hạ, còn tự xưng là cấm vệ quân của vương thành, quả thực là tội ác tày trời, đây là tội mưu nghịch, bản công tử chưa hề nghe qua cái gì mà lãnh địa hết, còn không mau bắt tất cả bọn họ lại cho ta, giết không cần hỏi.
Ngụy Quang vùng vẫy nửa ngày, rốt cuộc cũng phun được chiếc tất thối kia ra, khàn giọng rống lên.
Chương 419 Đánh đâu thắng đó (2)
Tới nước này rồi, gã cũng không nghĩ nhiều được nữa, một khi để cho Diệp Vương mới tới nắm được Thiên Húc hành tỉnh trong tay thì Ngụy gia bọn họ nhất định phải gặp tai ương diệt môn, nếu đã như vậy rồi thì hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm tới cùng, giết hết tất cả người của Diệp gia, tới lúc đó lại nghĩ cách sau, có như vậy mới có thể tránh thoát được một kiếp này.
- Chết tới nơi rồi mà còn dám nói nhiều.
Trần Tinh bước lên đá một cước thật mạnh, đánh cho Ngụy Quang hôn mê bất tỉnh.
Phương Thiên Hồng do dự một chút, trên mặt đột nhiên hiện lên vẻ kiên quyết, lạnh lùng nói:
- Tất cả mọi người nghe lệnh, người của Diệp gia cấu kết với nghịch tặc, giả mạo đặc sứ của bệ hạ, ý đồ mưu nghịch, khống chế Thiên Húc hành tỉnh, chúng ta thân là con dân của Thiên Húc hành tỉnh, tuyệt đối không thể cho phép chuyện này xảy ra, nghe theo lệnh ta, giết hết nghịch tặc, bảo vệ vương quốc, bảo vệ Thiên Húc hành tỉnh.
- Giết!
Phương Thiên Hồng lớn tiếng gầm lên, nghênh chiến nhào lên.
Gã ở Ngụy gia bao nhiêu năm nay, rất nhiều chuyện đều có gã tham gia một phần, có thể nói là Ngụy gia còn thì gã còn, Ngụy gia vong thì gã vong, bởi vậy cho nên lần này gã chỉ có thể liều mạng đứng trên cùng một chiếc thuyền với Ngụy gia.
Trong lòng của gã đã quyết, đợt tới khi chuyện hôm nay xong xuôi thì gã liền rời khỏi Lưu Vân Quốc, lấy thực lực của gã, mặc kệ đi tới đâu ở liên minh thập tam quốc thì đều có thể tìm được chỗ đứng.
- Giết giết giết!
Tất cả tướng sĩ do gã mang tới, ngay sau khi nghe Phương Thiên Hồng ra lệnh thì đều rống lớn, xông lên.
Diệp Huyền thấy thế thì ánh mắt trở nên lạnh lẽo:
- Các vị nghe lệnh, nếu như bọn chúng đã khăng khăng một mực như vậy thì giết hết cho ta, hôm nay ta muốn huyết tẩy tỉnh thành này.
- Dạ!
Đội ngũ hai phe lại nhào lên chém giết lần nữa.
Bách Liên Đại Trận vận chuyển điên cuồng, bên phía Phương Thiên Hồng thì không ngừng có võ giả bỏ mình, máu chảy thành sông, thây phơi đầy đường.
Còn một bên khác, đối mặt với công kích liên tục của Âu Dương Tiêu Sơn, Phương Thiên Hồng lại rơi vào thế hạ phong một lần nữa, gã cố gắng đỡ lấy một chiêu, sau đó phun ra một búng máu, cả người gánh chịu lực trùng kích, vội vã lao về phía phủ thành chủ mà đi, cư nhiên lâm trận bỏ chạy.
- Muốn chạy trốn à? Chết đi!
Âu Dương Tiêu Sơn rống lên một tiếng, nhanh chóng bổ ra một đao, ánh đao tung hoành, vượt mọi vật cản, hung hăng chém lên người của Phương Thiên Hồng, máu tươi phun ra tung tóe, sau lưng của Phương Thiên Hồng xuất hiện một đạo vết thương dài vài thước, gã bất chấp đau đớn, cắn răng, liều mạng cố gánh vết thương, tung người vài cái liền biến mất.
- Âu Dương Tiêu Sơn, không cần đuổi theo.
Âu Dương Tiêu Sơn vừa định đuổi theo thì lại bị Diệp Huyền gọi lại:
- Mau tranh thủ thời gian dọn dẹp chiến trường đi.
Nếu đã không có Phương Thiên Hồng ở đây, những tướng sĩ mà gã mang tới này nhanh chóng tử tương thảm trọng, không tới nửa nén nhang thì gần một ngàn tướng sĩ đều mất hết khả năng chiến đấu, đau đớn nằm trên mặt đất kêu rên.
- Huyền thiếu, thuộc hạ vô năng, không thể giết chết Phương Thiên Hồng được.
Sau khi kết thúc trận chiến, Âu Dương Tiêu Sơn liền xấu hổ nói.
- Đây cũng không phải lỗi của ngươi, mau tranh thủ thời gian thu dọn chiến trường, để những cấm vệ quân bị thương nhanh chóng trị liệu, chúng ta lập tức đi tới phủ thành chủ, đừng để cho tên Ngụy Hoành nhận được tin tức mà bỏ trốn trước.
Diệp Huyền lạnh lùng nói.
Nhận lệnh của Diệp Huyền, Âu Dương Tiêu Sơn nhanh chóng tổ chức đội ngũ trị liệu cho nhau.
Một trận chiến này, cấm vệ quân dưới trướng của Diệp Huyền, bởi vì có Bách Liên Đại Trận, tuy rằng có một số bị thương, nhưng không ai bỏ mạng, chỉ có mười mấy cấm vệ quân không gia nhập Diệp gia, bị Bách Liên Đại Trận bài trừ ở bên ngoài nên chết đi vài người, sắc mặt cả đám xám ngoét.
Một màn này, khiến cho những võ giả vây xem ở phía xa đều cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
Những tướng sĩ này đều là tinh binh của phủ thành chủ do đệ nhất cao thủ của Thiên Húc hành tỉnh là Phương Thiên Hồng tự mình dẫn tới, sức chiến đấu so với đám thành vệ quân bình thường thì tuyệt đối mạnh hơn rất nhiều.
Nhưng gần một ngàn người này, ở trước mặt đội ngũ chỉ có vỏn vẹn hơn một trăm người của Diệp gia cư nhiên toàn quân bị diệt, phía đối phương cư nhiên chỉ chết có vài người, mười mấy người bị thương, ngay cả Phương Thiên Hồng đại nhân được tôn xưng là đệ nhất cao thủ cũng trọng thương bỏ chạy.
Tràng cảnh như vậy khiến cho mọi người không dám tin, đồng thời trong lòng cũng lay động không thôi.
Lúc này, trong đầu của bọn họ chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó chính là ——
Thiên Húc hành tỉnh sợ rằng sắp có biến thiên rồi.
Sau khi thu thập đơn giản xong xuôi thì Diệp Huyền dẫn theo cấm vệ quân, nhanh chóng đi về phía phủ thành chủ.
- Diệp Huyền, lời của vị thống lĩnh này vừa nói đều là thật sao?
Trên đường đi, mấy người Diệp Phách Thiên khiếp sợ nhìn Diệp Huyền, vội vàng dò hỏi.
- Gia gia, đương nhiên là thật rồi, vị Âu Dương Tiêu Sơn thống lĩnh này trước kia chính là phó thống lĩnh cấm vệ quân, lời hắn đã nói sao có thể là giả được chứ.
Diệp Huyền cười nói.
- Vậy ngươi không phải chính là Diệp Vương rồi sao?
Lão gia tử trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm nói:
- Diệp gia ta cư nhiên có một vị vương khác họ.
Những tộc nhân khác của Diệp gia đều lộ ra vẻ không dám tin, đầu óc trống rỗng.
Diệp Huyền không khỏi bật cười nói:
- Gia gia, người được sắc phong làm Diệp Vương chính là ngươi chứ không phải ta!
- Cái gì, là ta sao?
Lão gia tử há miệng to tới mức có thể nhét vừa một quả trứng gà, nhìn Âu Dương Tiêu Sơn nói:
- Âu Dương Tiêu Sơn tiền bối, có phải là Huyền nhi hắn đang nói đùa không?
Âu Dương Tiêu Sơn vội vàng nói:
- Diệp Vương đại nhân, lời Diệp Huyền nói không phải giả đâu, Diệp Vương mà bệ hạ sắc phong chính là lão gia tử ngài, phong vương quốc nhất đẳng công, có Thiên Húc hành tỉnh làm lãnh địa, từ nay về sau, tất cả thu nhập tô thuế và bổ nhiệm quan viên ở Thiên Húc hành tỉnh này đều do Diệp gia chưởng quan, Diệp Vương đại nhân ngài mỗi năm chỉ cần giao nộp một phần tiền thuế cho vương quốc là được. Còn có, Diệp Vương đại nhân ngươi cũng đừng gọi ta là tiền bối, thuộc hạ không gánh nổi đâu, chúng ta đã là tư quân dưới trướng của đại nhân, chỉ nghe Diệp gia hiệu lệnh, từ nay về sau Diệp Vương đại nhân cứ gọi thẳng tên của ta là được rồi.
Lão gia tử bị những lời Âu Dương Tiêu Sơn nói ra khiến cho đầu óc choáng váng, thẫn thờ cả buổi.
Chương 420 Thẳng tới phủ thành chủ (1)
Hơn nửa ngày lão mới lắc đầu:
- Âu Dương thống lĩnh, sau này ngươi cũng đừng gọi ta là Diệp Vương đại nhân gì hết, cứ gọi ta là lão gia tử là được rồi.
- Dạ, lão gia tử.
Âu Dương Tiêu Sơn gật gật đầu, quay sang những cấm vệ quân khác nói:
- Các vị còn không bái kiến Diệp Vương đại nhân.
- Thuộc hạ tham kiến Diệp Vương đại nhân!
Nhóm cấm vệ quân này cũng lớn tiếng hô to, mỗi người đều là cường giả địa võ sư đổ lên, thanh âm lớn như sét đánh giữa trời quang, khiến cho những thế lực và võ giả khác đứng xa vây xem mà trong lòng run lên, vô cùng sợ hãi.
Người của Diệp gia nhìn thấy một màn này thì trong lòng cảm thấy kích động không sao tả siết, bọn họ yên lặng nhìn Diệp Huyền vẻ mặt bình tĩnh khóe môi khẽ vểnh lên mỉm cười, mọi người đều hiểu rõ, sở dĩ Diệp gia bọn họ có được ngày hôm nay hoàn toàn là vì nhờ có Diệp Huyền.
- Trữ Nhi, ngươi thấy rồi chứ, đây chính là con trai của chúng ta.
Trong lòng Diệp Triển Vân thầm nhủ, hốc mắt ươn ướt.
Sau một lát, mọi người rốt cuộc cũng đi tới phủ thành chủ.
Phủ thành chủ của tỉnh thành, đồng thời cũng là phủ tỉnh đốc của Thiên Húc hành tỉnh, toàn bộ phủ đệ vô cùng to lớn, ước chừng có tới vài mẫu, tọa lạc ở vị trí trung tâm của tỉnh thành, vô cùng rộng lớn, mặc dù trình độ xa hoa so ra kém xa vương cung, nhưng mức độ hùng vĩ thì không thể xem thường.
- Nhìn phủ thành chủ xây dựng hùng vĩ thế này thì đủ biết tên Ngụy Hoành kia là tham quan rồi.
Trần Tinh lẩm bẩm nói.
Lúc tất cả bọn họ đi tới, trước cửa phủ thành chủ không có một bóng người, ngay cả một tên hộ vệ gác cửa cũng không có, hơn nữa cẩn thận lắng tai nghe thì bên trong phủ đệ cũng vô cùng im ắng.
- Xảy ra chuyện gì vậy? Người của phủ thành chủ đi đâu hết rồi?
- Không có lấy một bóng người, không phải là nghe được tin nên bỏ chạy rồi đấy chứ?
- Đại nhân, để thuộc hạ vào trước tìm kiếm một phen xem sao.
Rất nhiều cấm vệ quân đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, trong đó có một tiểu đội trưởng xung phong nhận việc, muốn đi vào tìm kiếm.
- Đợi đã!
Âu Dương Tiêu Sơn vừa định gật đầu đồng ý thì đột nhiên lại bị Diệp Huyền cắt ngang, hắn nhíu mày nói:
- Phủ đệ này dường như có chỗ không đúng.
- Đúng là không thích hợp mà, đường đường là phủ thành chủ sao lại không có lấy một người được, hơn nữa, cho dù tên Ngụy Hoành tỉnh đốc kia biết được tin tức chuẩn bị bỏ trốn thì cũng không tới mức mang luôn cả người hầu đi theo chứ, đến cái bóng cũng không có.
Trần Tinh mở miệng nói.
- Không phải là cái này.
Diệp Huyền lắc đầu, nhìn thấy phủ đệ này, trong lòng hắn liền dâng lên cảm giác rất đỗi quỷ dị, giống như ở phía trước đang có nguy hiểm chờ hắn vậy.
Cảm giác của hắn vẫn luôn vô cùng chuẩn xác, cho tới bây giờ chưa hề sai lầm lần nào.
- Để ta tới thử là biết ngay.
Âu Dương Tiêu Sơn rút chiến đao bên hông ra, nhắm ngay cửa chính của phủ thành chủ chém xuống một đao.
Huyền khí do võ giả ngưng luyện ra, bình thường khi tới thiên võ sư tứ giai thì huyền khí sẽ chuyển hóa thành huyền lực, là có thể phóng ra ngoài, Âu Dương Tiêu Sơn thân là võ tông ngũ giai, một đao kia bổ ra lập tức liền có một đạo đao quang sáng chói tung hoành bắn ra, hung hăng chém lên trên cửa chính của phủ thành chủ, phát ra một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc.
Đại môn của phủ thành chủ bị chém thành hai, lộ ra hoa viên tiền đình ở bên trong, mà sau khi đao quang chém vào thì giống như đá chìm đáy biển, cư nhiên biến mất vô tung, không có chút động tĩnh nào, im ắng tới mức đáng sợ.
- Hửm, sao công kích của ta lại biến mất rồi, giống như bị vật gì đó nuốt chửng mất vậy.
Trên mặt Âu Dương Tiêu Sơn lộ ra vẻ giật mình.
- Là trận pháp.
Diệp Huyền nói với vẻ ngưng trọng.
Thông qua một kích này của Âu Dương Tiêu Sơn, hắn cũng đã nhìn ra, bên trong phủ thành chủ này có một trận pháp khổng lồ, xem bộ dạng của nó thì cấp bậc chắc chắn không thấp, ít nhất cũng phải là trận pháp ngũ cấp đổ lên, nếu không thì trận pháp tứ cấp bình thường mà đối mặt với công kích của Âu Dương Tiêu Sơn, tuy không tới mức nháy mắt bị đánh tan, nhưng ít nhất vẫn có thể nhìn ra một chút dấu vết mới đúng.
- Xem ra tên Ngụy Hoành tỉnh đốc này đã bố trí sẵn cạm bẫy chờ chúng ta chui vào rồi.
Trần Tinh lẩm bẩm nói.
- Huyền thiếu, xin để cho thuộc hạ xung phong dẫn đầu, phá trận pháp này.
Âu Dương Tiêu Sơn lạnh lùng nói.
- Không cần.
Diệp Huyền lắc đầu nói:
- Như vầy đi, tất cả các ngươi đều theo ta, chúng ta cùng đi vào trong trận pháp này, ta lại muốn xem trận pháp do tên Ngụy Hoành tỉnh đốc này bố trí rốt cuộc đáng sợ thế nào.
Để cho một mình Âu Dương Tiêu Sơn đi vào thì Diệp Huyền cũng không yên tâm, nhưng nếu như để cho phụ thân và mọi người ở lại bên ngoài một mình thì hắn cũng không yên tâm, vạn nhất hắn bị nhốt bên trong trận pháp, đám người Phương Thiên Hồng và Ngụy Hoành lao ra thì phụ thân cùng mọi người sẽ dễ dàng gặp phải nguy hiểm, cho nên cách đơn giản nhất chính là tất cả mọi người cùng nhau đi vào, lấy tạo nghệ của Diệp Huyền ở trận pháp thì căn bản không sợ sẽ bị nhốt ở bên trong.
- Tất cả mọi người nghe theo lệnh ta, dựa vào lộ tuyến trận pháp căn bản của Bách Liên Đại Trận, tiến vào bên trong phủ đệ, nếu như xảy ra tình huống gì thì nhất định chớ có khẩn trương, bản chất của trận pháp bình thường chính là đánh lừa cảm giác và huyền thức, nhưng không cách nào thật sự thay đổi vị trí không gian của các ngươi hết, chỉ cần dựa theo cách ứng đối của Bách Liên Đại Trận để ứng biến là được rồi.
Sau khi dặn dò một số điều quan trọng, Diệp Huyền mang theo rất nhiều cấm vệ quân cùng đi vào bên trong phủ đệ, trong đó, những cấm vệ quân cấp bậc thiên võ sư xếp ở ngoài cùng, tiếp theo là những cấm vệ quân cấp bậc địa võ sư, bên trong cùng là người của Diệp gia, trong đó, Âu Dương Tiêu Sơn di chuyển khắp bốn phía, cam đoan có thể tùy thời giúp đỡ bất kỳ người nào.
Ở nơi sâu bên trong phủ thành chủ, bên trong một đại sảnh, một đám người đang tụ tập lại ở đó.
- Phương Thiên Hồng, ngươi xác định Diệp gia này chính là lãnh chúa mới của Thiên Húc hành tỉnh do bệ hạ sắc phong?
Một tên nam tử trung niên mặc hoa phục, tuổi ước chừng gần năm mươi nhíu mày mở miệng, đưa mắt nhìn vào một mặt gương hư vô ở trước mặt, bên trong mặt gương này, nhất cử nhất động của mấy người Diệp Huyền đều hiện ra rõ ràng ở bên trong.