• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 146 Bắt đầu trị liệu (1)

Nói thẳng ra thì chính là cho dù có là thiên cấp luyện dược sư tứ phẩm đi nữa, tới lúc đối mặt với trạng thái dược liệu cuồng bạo thế này cũng khó có cách nào vãn hồi được.

Thế nhưng Diệp Huyền chỉ dùng một chút huyền thức có cường độ nhất giai đơn giản, đã có thể kéo lần luyện chế vốn đã sắp thất bại tới nơi trở lại được, điều này đã hoàn toàn phá vỡ toàn bộ nhận thức của bọn họ.

- Những huyền ấn này quả thật quá cao minh, bất kể đạo nào cũng đều là huyền thức nhất giai cực trí tạo thành, ẩn chứa chút ý nghĩa luyện dược đại đạo nào đó, đúng là thật khó tin!

Hoa La Huyên và Chu Hoa Dung đều trừng lớn mắt ra nhìn, tuy rằng động tác trên tay vẫn không ngừng nghỉ, nhưng trong lòng lại nhấc lên từng trận sóng to gió lớn.

- Một đám ngu ngốc này, mở to mắt ra nhìn cho ta, đừng để xảy ra sự cố như lúc nãy nữa!

Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng, thanh âm truyền ra từ trong trận pháp:

- Dược liệu tiến vào trạng thái cuồng bạo, chính là dược tính bên trong linh dược sinh ra phản ứng quá độ nào đó, lúc này điều chúng ta cần làm không phải là dùng huyền thức để nghịch chuyển cả quá trình mà là thuận thế dẫn đường, lợi dụng đặc tính của riêng bản thân từng loại dược tài, khiến cho chúng nó dẫn dắt nhau trở lại đường dung hợp, chuyện này dễ hơn so với cưỡng chế đi ngược lại. Đương nhiên, muốn làm được điều này thì có hai điểm quan trọng, thứ nhất chính là khả năng thấu hiểu về các loại dược tính, thứ hai chính là khả năng điều khiển huyền thức, nhất định phải làm vô cùng thấu triệt, nếu như làm được điều này thì xử lý trạng thái cuồng bạo không phải là chuyện khó khăn gì.

- Về phần khống chế nhiệt độ khi nãy thì lại càng dễ hơn nữa, bất kỳ trận pháp luyện chế nào cũng vậy, căn cứ vào khác biệt đẳng cấp, đều do từ mười hai tới một trăm lẻ tám loại trận pháp căn bản tạo thành, những trận pháp căn bản này dung hợp cùng nhau mới trở thành một luyện chế đại trận hoàn chỉnh, mà thông qua điều khiển mỗi trận pháp căn bản kia thì có thể tiến hành điều chỉnh nhiệt độ của bất kỳ bộ phận nào của cả trận pháp luyện chế rồi. Đương nhiên, nếu muốn làm được điều này thì cũng cần phải hiểu biết cao sâu về trận pháp luyện chế và cách nắm giữ huyền thức tinh diệu, thiếu một thứ cũng không được.

- Tuy rằng các ngươi một người là luyện dược sư tam phẩm, một người là luyện dược sư nhị phẩm, nhưng cường độ của huyền thức đã đủ rồi, nhưng đối với cách điều khiển huyền thức và huyền khí còn quá vụng về, vẫn chưa nắm được tinh tuý của luyện dược sư khi luyện chế, ở nơi nhỏ như Lưu Vân Quốc thì có thể coi là không tệ, nhưng đi ra thế giới rộng lớn bên ngoài thì còn không thể xem như nhập môn.

- Trời ạ, hoá ra là như vậy.

- Ông trời của ta ơi, hoá ra luyện dược sư chân chính, chính là lợi dụng huyền thức tinh diệu không gì sánh bằng như vậy để xử lý phản ứng, chứ không chỉ dựa vào huyền thức cường đại.

- Đây mới là tinh tuý của luyện dược sư luyện dược, Huyền thiếu mắng rất đúng, ta quả là ngu ngốc.

Hai người nghe Diệp Huyền giảng giải thì đồng tử đều mở thật lớn, trên mặt là vẻ hoảng sợ và không dám tin.

Lý luận của Diệp Huyền giống như tia sáng trong đêm đen, nháy mắt thắp sáng con đường luyện dược của bọn họ.

Bây giờ bọn họ mới biết bản thân trước kia luyện chế vụng về tới cỡ nào, chỉ biết dựa vào huyền thức cường đại, cưỡng chế chen vào quá trình phản ứng của dược liệu, chẳng trách xác xuất thành công lại thấp tới như vậy, cho dù luyện chế có thành công đi nữa thì thứ luyện chế ra cũng chỉ là một đống tạp nham mà thôi.

- Luyện dược sư chân chính, là dựa vào hiểu biết thấu triệt đối với dược tính, dùng huyền thức tinh diệu, quá trình dung nhập luyện chế, huyền thức chính là thuốc gắn kết các loại dược tề, dùng để tiến hành dẫn dắt phản ứng, chứ không phải để cưỡng chế can thiệp.

- Hơn nữa, lúc luyện chế, mỗi tia huyền thức đều giống như dùng trên lưỡi đao. Bất kỳ luyện dược sư cường đại nào cũng đều phải học cách làm sao để tiêu hao huyền thức ít nhất, để điều khiển được phản ứng một cách lớn nhất.

Diệp Huyền vừa giảng giải, vừa chỉ đạo hai người thao tác, chỉ thấy các loại dược liệu trong ba lò đan kia quả nhiên giống như đang tự hấp dẫn lẫn nhau, tự động dung hợp lại.

Advertisements

Còn huyền thức của bọn họ thì chỉ cần điều khiển một chút vào những lúc cần thiết là được, căn bản không cần tiêu hao quá nhiều.

Nếu như nói trước kia việc luyện chế của bọn họ là một trận chiến giữa dược liệu với nhau, thì hôm nay Diệp Huyền luyện chế chính là một loại nghệ thuật.

Mỗi một động tác, mỗi một cử động, thậm chí mỗi khí tức đều dung nhập tự nhiên, mỹ diệu tới vậy, khiến cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Thời gian trôi qua từng chút một, động tác của Diệp Huyền cũng chậm dần lại, thản nhiên nói:

- Huyền hoả của lò đan chỉ cần giữ ổn định một tần suất là được, hiện tại là thời điểm mấu chốt của dược liệu phản ứng, cũng là giai đoạn quan trọng nhất trong quá trình hình thành đan dược, các ngươi muốn tìm hiểu rõ về một loại dược liệu hay một loại đan dược nào đó thì đây là thời điểm hiệu quả nhất.

Diệp Huyền nói, huyền thức và hồn lực cũng dần dần thu hồi một ít.

Lấy huyền thức của hắn hiện tại, muốn luyện chế ba loại đan dược tam phẩm cùng một lúc thật đúng là có chút đuối sức.

Cũng may là hiểu biết của hắn đối với dược tính đã tới mức độ nghịch thiên rồi, hơn nữa còn có Hoa La Huyên hỗ trợ cho hắn, cho nên cả quá trình mới có thể thuận lợi như vậy.

Nhân lúc đan dược hình thành, Diệp Huyền thoáng nghỉ ngơi một chút, sau đó lại gia nhập luyện chế.

Ước chừng nửa canh giờ sau.

- Được rồi, thu đan!

Diệp Huyền ra lệnh một tiếng, Hoa La Huyên và Chu Hoa Dung cũng đã sớm mệt mỏi, cả người ướt đẫm mồ hôi, có chút chịu không nổi, vội vàng thu liễm khí tức.

Chỉ thấy huyền hoả phía trên trận pháp biến mất, lò đan rơi xuống, đột nhiên có một mùi hương thơm ngát nồng đậm phát ra từ trong đó.

Một khắc sau, lô đỉnh mở ra, bên trong mỗi lò đan đều toả ra ba đạo lưu quang, chín viên đan dược tròn vo đang toả quang hoa ra xung quanh, phát ra quang mang lấp lánh, sau khi xoay tròn vài cái thì rơi vào giữa khay đan bên cạnh.

- Trùng huyền đan, cố nguyên đan và liệt mạch đan, ta cư nhiên thật sự thành công rồi?

Hoa La Huyên mở to hai mắt ra nhìn, không dám tin nhìn về chín viên đan dược trên bàn, hưng phấn như đánh tiết gà:

- Một lần luyện chế ra được ba loại đan dược tam phẩm, xác xuất thành công lại trăm phần trăm, đây thật sự là Hoa La Huyên ta tham dự luyện chế ra sao? Ta thật sự không phải đang nằm mơ chứ?
Chương 147 Bắt đầu trị liệu (2)

Chu Hoa Dung bên này cũng kích động tới mức toàn thân run rẩy:

- Ta cư nhiên tham gia vào luyện chế đan dược tam phẩm, ông trời ơi, ngươi không đùa với ta đấy chứ?

Huyền thức của hai người cơ hồ đã dùng sạch trơn không sót lại chút nào, nhưng thân thể lại không hề thấy mệt mỏi, ngược lại còn vô cùng hưng phấn, giống như có thể tiếp tục luyện chế thêm mấy lần nữa vậy.

Diệp Huyền đi tới bên khay đan, cầm lấy đan dược, nhìn thoáng qua rồi cau mày nói:

- Sao độ thuần khiết lại thấp như vậy? Luyện chế ra thứ rác rưởi thế này mà các ngươi còn dám kêu la?

- Cái gì? Chẳng lẽ độ thuần khiết rất thấp sao? Không đúng, chín viên đan dược này tròn đều, hương khí tươi mát nhu hoà, ít nhất cũng phải là đan dược trung phẩm có độ thuần khiết ít nhất là bảy mươi phần trăm chứ.

Hai người cảm thấy khó hiểu, nhanh chóng chạy tới chỗ cái khay, vừa xem xét một cái thì tròng mắt thiếu chút nữa đều lồi ra:

- Huyền thiếu, ngươi nói giỡn sao, đây là đan dược thượng phẩm có độ thuần khiết hơn tám mươi phần trăm kia mà, độ thuần khiết cỡ này còn thấp sao?

- Thượng phẩm đan dược thì sao?

Diệp Huyền trợn mắt nhìn.

- Trước kia khi ta luyện chế, chỉ cần không phải đan dược cực phẩm thì tất cả đều quăng vào đống rác.

Phụt!

Hoa La Huyên và Chu Hoa Dung nghe Diệp Huyền nói vậy thì thiếu chút nữa phun máu, lão đại à, ngươi có biết đan dược cực phẩm là khái niệm gì hay không? Luyện dược sư bình thường có luyện chế ra mười lò cũng chưa chắc đã có thể xuất hiện một lò, bình thường chỉ đan dược thượng phẩm vừa xuất hiện một cái là đủ để khiến cho người ta điên cuồng tranh giành rồi.

Bản thân Hoa La Huyên đã luyện chế qua không biết bao nhiêu trùng huyền đan tam phẩm, nhưng chưa hề luyện ra được một viên cực phẩm nào, thượng phẩm cũng chỉ mới được có bảy tám viên mà thôi.

Hôm nay một lần luyện chế ra được tới ba viên thượng phẩm, cư nhiên còn bị Diệp Huyền mắng là rác rưởi, khiến cho trái tim của lão thiếu chút nữa nổ luôn rồi.

Nhưng ngẫm lại thì cả quá trình luyện chế lúc này mình đều tiến hành theo chỉ đạo của Diệp Huyền, nếu như không có Diệp Huyền thì mình còn không luyện chế ra được ba lò đan dược này rồi, lão lập tức câm nín không còn gì để nói.

Vị đại gia này nhất định không phải con người, không thể so đo với hắn. Lão chỉ có thể âm thầm tự an ủi bản thân như vậy mà thôi.

- Được rồi, đan dược thượng phẩm thì đan dược thượng phẩm vậy, huyền thức của ta bây giờ thật sự quá thấp, vẫn không thể trực tiếp tiến hành chiết xuất đan dược tam phẩm được, miễn cưỡng dùng đỡ đi vậy.

Diệp Huyền thu hồi chín viên đan dược, vẻ mặt của hắn vẫn còn hơi bất mãn, giống như việc phải dùng một viên đan dược thượng phẩm chính là khinh nhờn hắn không bằng.

Đối với chuyện này, Hoa La Huyên và Chu Hoa Dung đã sớm không còn sức mà nói gì nữa.

- Được rồi, hai người các ngươi nghỉ ngơi một chút đi, Hoa hội trưởng, cho ta mượn một phòng trị liệu đi, ta cần trị liệu cho phụ thân của ta.

Diệp Huyền thản nhiên nói.

- Huyền thiếu, sau này ngươi cứ trực tiếp gọi tên của ta là được rồi, gọi ta là hội trưởng thế này tại hạ thật sự sợ hãi.

Trải qua lần luyện chế khi nãy, Hoa La Huyên đã triệt để bội phục Diệp Huyền rôi, cho nên nghe đối phương gọi lão là Hoa hội trưởng thì lão liền cảm thấy không được tự nhiên.

Rất nhanh, Diệp Huyền mang theo phụ thân đi tới phòng trị liệu của hiệp hội luyện dược sư.

- Huyền nhi, thực lực của ta thật sự có thể khôi phục được sao?

Cho dù đã sắp bắt đầu trị liệu tới nơi, nhưng Diệp Triển Vân vẫn cảm thấy không dám tin, nên thì thào hỏi.

Diệp Triển Vân đã từng được xem là đệ nhất thiên tài của gia tộc, hơn hai mươi tuổi đã là cường giả địa võ sư nhị trọng, nên nỗi đau khổ và mất mác mà trong lòng của y phải gánh chịu quả thực là người thường khó mà tưởng tượng được.

Giống như một vị hoàng đế đứng trên vạn người, trong vòng một đêm lại trở thành một tên ăn mày thấp hèn, loại chênh lệch như trời với đất thế này, đủ để khiến cho người bình thường phải phát điên.

Cho dù tâm chí của Diệp Triển Vân có kiên định hơn nữa thì cũng đã phải mang theo nỗi dày vò qua bao năm tháng.

Tuy rằng đã nhiều năm trôi qua, y gần như đã quen với việc mất đi lực lượng, nhưng khi Diệp Huyền nói với y rằng vẫn còn hy vọng khôi phục thì y cũng hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi.

Diệp Triển Vân lúc này giống như một đứa nhỏ vậy, trong lòng lo lắng không yên, mang theo một chút hy vọng, nhưng rồi lại sợ hãi tia hy vọng kia sẽ tan biến.

- Phụ thân, chỉ cần ta nói được thì đương nhiên là có thể làm được, hơn nữa ngươi cho rằng còn có thể có thứ gì xấu hơn tình hình của ngươi bây giờ sao?

Diệp Huyền sao có thể không nhìn ra là phụ thân của mình đang bất an, bèn mở miệng nói.

Những lời này lập tức khiến cho Diệp Triển Vân tỉnh táo lại.

Đúng vậy, mặc kệ thành công hay thất bại cũng vậy, cùng lắm thì cứ tiếp tục như bây giờ mà thôi, còn có chuyện gì có thể tệ hơn so với tình trạng của mình bây giờ nữa đâu? Nếu đã vậy thì mình còn lo sợ gì nữa.

Nghĩ như vậy, cho nên Diệp Triển Vân nhanh chóng lấy lại tỉnh thần, mỉm cười:

- Huyền nhi, nói đi, ta phải làm những gì đây?

Thái độ này của Diệp Triển Vân ngược lại hơi khiến cho Diệp Huyền kinh ngạc đôi chút.

Xem ra năm đó phụ thân có thể trở thành đệ nhất thiên tài của Diệp gia cũng không phải chỉ có hư danh mà thôi, chỉ với phần tâm tính này của y, người bình thường rất khó mà sánh bằng.

- Phụ thân, ngươi chuẩn bị xong chưa?

- Rồi!

- Được rồi, trước tiên uống viên liệt mạch đan này trước đi!

Dưới sự nhắc nhở của Diệp Huyền, Diệp Triển Vân không chút do dự uống viên liệt mạch đan vừa luyện chế ra.

Phụt!

Viên liệt mạch đan kia vừa xuống bụng của y thì y liền phun ra một búng máu tươi.

Chỉ thấy mặt mũi của Diệp Triển Vân lộ ra vẻ thống khổ, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, trên hàm răng trắng noãn chỉ toàn là bọt máu, cơ nhục toàn thân đều bắt đầu co rút.

Công hiệu của liệt mạch đan chính là khiến cho kinh mạch của võ giả địa võ sư chủ động vỡ ra từng lỗ khi bị tẩu hoả nhập ma để điều tiết huyền khí.

Còn bản thân Diệp Triển Vân tuy rằng từng là cường giả địa võ sư, nhưng công lực đã mất hết từ lâu rồi.

Liệt mạch đan tam phẩm vừa vào trong bụng của y thì kinh mạch toàn thân vốn đã bị đứt đoạn lâu năm mà xoắn lại một chỗ của y lập tức bị xé rách ra cực nhanh.

Loại đau đớn như xé rách miệng vết thương cũ đã lành ra một lần nữa này, khủng bố tới mức khiến cho người ta khó mà chịu nổi.
Chương 148 Hồn lực thần bí (1)

Nhìn thấy bộ dạng đau đớn của phụ thân, sắc mặt của Diệp Huyền vẫn bình tĩnh như cũ, song chưởng nhanh chóng áp lên sau lưng của phụ thân, huyền thức và hồn lực cùng phóng thích ra, cẩn thận quan sát.

Đột nhiên, hắn nhướng mày.

- Phụ thân, uống thêm một viên liệt mạch đan nữa.

Hắn có thể cảm nhận được, sau khi những kinh mạch vốn đang xoắn lại lộn xộn bên trong cơ thể của phụ thân mình xé rách chừng một phần hai thì công hiệu của viên liệt mạch đan kia cũng đã dần dần biến mất rồi.

Thật ra thì cách trị liệu mà Diệp Huyền chế định rất đơn giản, chính là cách phá rồi lại lập, trước dùng liệt mạch đan để xé rách những kinh mạch đứt đoạn rối loạn của phụ thân, sau đó lợi dụng trùng huyền đan để trùng xoát lại kinh mạch, cuối cùng lại tiếp tục dùng cố nguyên đan để củng cố lại kinh mạch một lần nữa.

Cả quá trình này phải cẩn trọng từng bước không được xảy ra sai sót, điều phải làm đầu tiên, chính là phải khiến cho tất cả kinh mạch đã đứt đoạn trong cơ thể của phụ thân phải triệt để xé rách hoàn toàn một lần nữa.

Cả quá trình xé rách này càng đồng đều thì việc chữa trị về sau sẽ càng hiệu quả hơn.

Cho nên Diệp Huyền mới không để cho phụ thân uống ba viên liệt mạch đan cùng một lúc, mà là uống từng viên một.

Sau khi nghe Diệp Huyền phân phó xong thì Diệp Triển Vân cố nén đau đớn, uống thêm một viên liệt mạch đan nữa.

Dược lực mạnh mẽ nhanh chóng thẩm thấu vào trên những kinh mạch bị nghẽn và đứt đoạn còn lại của Diệp Triển Vân, cưỡng chế xé rách chúng ra.

- Hừ!

Diệp Triển Vân đau đớn kêu lên một tiếng, từng giọt mồ hôi lạnh như hột đậu nhanh chóng lăn xuống từ trên trán của y, nhưng y vẫn cắn môi, không kêu tiếng nào.

Hiệu quả của viên liệt mạch đan thứ hai cũng đã dần dần tan hết.

Kinh mạch bên trong cơ thể Diệp Triển Vân đã xé rách được chừng chín thành, còn một phần kinh mạch nhỏ không dáng kể, dược lực chưa thẩm thấu tới hết.

- Phụ thân, uống viên thứ ba.

Diệp Triển Vân lúc này đã đau tới mức mồ hôi ướt đẫm toàn thân, sắc mặt trắng bệch, cơ thể đều co rút.

Đau đớn mãnh liệt thật giống như ngàn vạn lưỡi đao nhỏ sắc bén đang chém loạn xạ trong cơ thể của y, loại đau đớn như bị xẻo thịt thế này quả thực vô cùng thống khổ.

Y cắn răng, nuốt viên liệt mạch đan thứ ba.

Viên đan dược thứ ba vừa vào bụng thì hai tay của Diệp Huyền đột nhiên đánh mạnh vào sau lưng của y nhanh như chớp.

Chỉ nghe từng tiếng bành bạch vang lên, huyền thức của Diệp Huyền mang theo từng tia huyền khí rất nhỏ nhanh chóng tiến vào bên trong cơ thể của Diệp Triển Vân, thúc giục dược lực của viên liệt mạch đan cuối cùng, thẩm thấu tới từng bộ vị nhỏ nhất.

Cách dùng huyền khí để kích thích dược lực thế này, nguyên lý nghe qua thì có vẻ rất đơn giản, nhưng khi đang trị liệu, thì không phải ai cũng có thể làm được.

Dù sao đi nữa thì cơ thể con người vô cùng tinh tế kín kẽ, còn thân thể của Diệp Triển Vân thì lại càng thêm yếu ớt, nếu như xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì cũng có thể khiến cơ thể của y gánh lấy thương tổn khó lường.

Cả quá trình này nhất định không cho phép xảy ra bất kỳ sai sót nào, cả Lưu Vân Quốc này e là cũng chỉ có mình Diệp Huyền mới dám làm ra chuyện như vậy.

Dược lực của ba viên liệt mạch đan rốt cuộc cũng đã hoàn toàn xé rách toàn bộ kinh mạch bên trong cơ thể của Diệp Triển Vân.

Những mảnh vỡ kinh mạch bị tàn phá kia phân bố đều khắp các bộ vị bên trong thân thể của y, giống như vô số thông đạo bị phá huỷ.

- Phụ thân, uống cùng lúc một viên trùng huyền đan và cố nguyên đan.

Thanh âm của Diệp Huyền đột nhiên vang lên, mang theo một tia nghiêm túc, hắn vừa dứt lời thì Diệp Triển Vân đã bỏ hai viên đan dược vào trong miệng.

Hai loại dược lực thoáng chốc liền được phóng thích bên trong cơ thể của Diệp Triển Vân.

- Phụ thân, ráng chịu một chút.

Diệp Huyền quát khẽ một tiếng, hai tay đột nhiên thôi động huyền khí mãnh liệt, dẫn dắt dược lực của trùng huyền đan chậm rãi di chuyển khắp các kinh mạch đã bị tàn phá trong cơ thể Diệp Triển Vân.

Đau đớn khó nén nhanh chóng khiến cho trong miệng Diệp Triển Vân không ngừng tràn ra tiếng rên thống khổ, sắc mặt của y tái nhợt như giấy, không biết từ khi nào đã cắn nát môi, máu chảy dọc xuống khoé miệng y, nhưng trước cơn đau đớn khổng lồ ở kinh mạch thì y đã không còn chút cảm giác nào với nó nữa.

Bất quá một màn tiếp theo cũng khiến cho Diệp Triển Vân khiếp sợ không thôi, ngay lúc y cảm nhận được đau đớn khôn cùng trong cơ thể, thì ở những kinh mạch đã bị dược lực của trùng huyền đan trùng soát qua kia, lại có một cỗ dược lực ôn hoà nào đó, thẩm thấu vào những kinh mạch đã bị trùng phá kia.

Những nơi dược lực đi qua thì kinh mạch vốn đang đau đớn như đao cắt lập tức truyền tới từng trận mát dịu.

Ngay sau đó, những kinh mạch đã bị dược lực của trùng huyên đan trùng phá kia cũng không khép lại rồi xoắn lại như cũ nữa mà là nhanh chóng tu bổ lại với tốc độ cực nhanh nhờ vào cố nguyên đan tẩm bổ.

Chốc lát sau, kinh mạch bên trong cơ thể của Diệp Triển Vân đã bắt đầu hình thành sơ bộ.

- Đây…. đây….

Diệp Triển Vân vô thức thì thào, trong mắt ra lộ tinh quang và vẻ không dám tin, y thật không dám tin, kinh mạch đã bị huỷ hơn mười năm của mình cư nhiên thật sự bắt đầu hình thành lại một lần nữa.

Tuy rằng bây giờ chỉ mới hình thành sơ bộ mà thôi, nhưng vẫn mang tới rung động khó nói nên lời cho y.

- Phụ thân, ngươi phải ráng chịu, đây chỉ mới là bắt đầu thôi.

Thần sắc của Diệp Huyền vô cùng chăm chú, vẻ mặt rất nghiêm túc cẩn thận.

Huyền thức của hắn hoàn toàn tập trung vào bên trong thân thể của Diệp Triển Vân, cẩn thận từng li từng tí thôi động dược lực của trùng huyền đan lướt qua những kinh mạch đã bị xé rách của y.

Cả quá trình này nhất định không được có chút sai lầm nào, một khi sai lộ tuyến thì kinh mạch bên trong cơ thể của phụ thân sẽ triệt để thác loạn, tạo thành hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Lúc này Diệp Huyền chỉ mới vừa nối huyền mạch lại, nếu muốn hoàn toàn nối liền tất cả những kinh mạch đã đứt đoạn lại với nhau thì quả thực là một công trình vô cùng khổng lồ.

Còn loại đau đớn xé rách kinh mạch và huyết nhục ra rồi nối liền lại này, thực sự không phải người bình thường có thể chịu nổi.

- Ha ha, Huyền nhi, ngươi cứ làm đi, chút đau đớn ấy có là gì, cứ thoải mái mà làm!

Trong lòng Diệp Triển Vân vô cùng mừng rỡ, cuồng tiếu nói.

Bản thân y từng là võ giả địa võ sư nhị trọng, cũng không thể để mất mặt với con trai được, hơn nữa, vì để khôi phục thực lực của mình, chút đau đớn này có là gì đâu.
Chương 149 Hồn lực thần bí (2)

Diệp Huyền gật đầu, tiếp tục trị liệu.

Thời gian chậm rãi trôi qua, kinh mạch trong cơ thể của Diệp Triển Vân cũng bắt đầu hình thành từng chút nào.

Y cắn chặt môi, mồ hôi tuông như suối trên mặt, không ngừng nhỏ giọt xuống đất, Diệp Triển Vân cũng không kêu thêm một tiếng.

Ngay khi nuốt viên trùng huyền đan và cố nguyên đan thứ ba xuống bụng, bảy đạo huyền mạch bên trong cơ thể của Diệp Triển Vân cũng đã chữa được sáu đạo, chỉ còn một đạo huyền mạch cuối cùng thông qua võ hồn nơi tâm huyệt là vẫn chưa nối liền lại.

Bởi vì đạo huyền mạch thứ bảy này thông qua nơi võ hồn ở tâm huyệt, cần phải đánh thức võ hồn trước ngay ở bước quan trọng nhất này, cho nên Diệp Huyền vô cùng cẩn thận và chú ý, cố ý giữ lại sau cùng.

Thời gian trôi qua thoăn thoắt, đạo huyền mạch cuối cùng cũng đã được tu phục lại hơn phân nửa, mắt thấy chỉ còn lại một điểm kinh mạch ở tâm huyệt là chưa nối lại được.

Nhưng ngay khi Diệp Huyền thôi động dược lực tiến vào trong tâm huyệt của phụ thân thì đột nhiên ——

Ầm!

Bên trong tâm huyệt của Diệp Triển Vân đột nhiên dâng lên một cỗ võ hồn lực lượng vô cùng đáng sợ.

Cỗ võ hồn lực lượng này tràn ngập khí tức cuồng nộ, nó vừa xuất hiện thì giống như một cái vòi rồng bạo ngược, tàn phá khắp nơi trong thân thể của Diệp Triển Vân, giống như muốn triệt để phá huỷ thân thể của y vậy.

Mà ở bên trong cỗ võ hồn lực lượng này có một cỗ đại địa võ hồn chi lực yếu kém hơn đang lưu chuyển, bị áp chế nên căn bản không có cơ hội thở dốc.

- Đáng chết, võ hồn chi lực thần bí này từ đâu tới?

Diệp Huyền lập tức biến sắc.

Hồn lực của hắn kiếp này rất yếu kém, cho nên lúc trước thăm dò qua lại không phát hiện ra được có một cỗ võ hồn chi lực đang ẩn nấp sâu như vậy, vừa tiếp xúc tới tâm huyệt thì lập tức liền kinh động tia võ hồn chi lực đang ẩn nấp này.

- Phong ấn võ hồn, kẻ này thật độc ác….

Sắc mặt của Diệp Huyền trở nên vô cùng khó coi, tia võ hồn chi lực này rõ ràng cũng không phải của phụ thân mình, mà là do kẻ đã đả thương phụ thân năm đó lưu lại.

Người này chẳng những phá nát tinh mạch toàn thân của phụ thân, còn lợi dụng võ hồn chi lực của mình để phong ấn đại địa võ hồn trong tâm huyệt của phụ thân.

Cuối cùng còn lén lưu lại cỗ võ hồn chi lực này nữa.

Cỗ võ hồn chi lực này bình thường căn bản sẽ không bạo phát, chỉ khi nào có người nghĩ cách chữa trị thương thế cho phụ thân, đánh thức đại địa võ hồn của y thì sẽ lập tức bạo phát, tàn phá trong thân thể của phụ thân.

- Không xong, nếu như cứ để mặc cỗ võ hồn chi lực này tiếp tục hoành hành thì huyền mạch vừa mới hình thành lại của phụ thân sẽ bị xé nát lần nữa, thân thể của y cũng sẽ bị thương nặng, nói không chừng còn có thể sẽ mất mạng.

- Không thể để cho cổ võ hồn chi lực của kẻ đó tiếp tục tàn phá bên trong cơ thể của phụ thân được, vô tướng hồn quyết – Dẫn hồn thuật!

Trong lòng Diệp Huyền thầm hét lớn một tiếng, hồn lực của hắn đột nhiên bắt đầu tạo thành một đạo phù văn quỷ dị bên trong cơ thể của Diệp Triển Vân.

Dẫn hồn thuật là một môn hồn thuật cực kỳ cao thâm trong Vô Tương Hồn Quyết, chuyên môn dùng để hấp dẫn những võ hồn lực lượng khác.

Diệp Huyền chính là chuẩn bị hấp dẫn cỗ võ hồn chi lực này của đối phương đưa vào bên trong cơ thể của mình.

- Đây…. Võ hồn lực lượng của hắn…

Sau khi Diệp Triển Vân cảm nhận được cỗ võ hồn lực lượng này thì sắc mặt nháy mắt liền trắng bệch, trong mắt lộ ra vẻ đau khổ khôn tả, giống như nhớ tới chuyện gì đó quá sức chịu đựng.

Thanh âm của y mang theo chút run rẩy, vội vàng nói:

- Huyền nhi, mau, mau rút lực lượng của ngươi ra.

- Không được, phụ thân, không thể để cho cỗ võ hồn lực lượng này phá hoại thân thể của ngươi được.

Diệp Huyền lạnh giọng quát lên, tiếp tục ngưng kết phù văn dẫn hồn thuật.

Nhưng chưa đợi hắn kịp hoàn thành phù văn dẫn hồn thuật thì cỗ võ hồn chi lực bỗng nhiên như cảm giác được gì đó, đột nhiên phân ra một cỗ lực lượng, thay đổi mục tiêu, hăng hái lao về phía hồn lực của Diệp Huyền.

- Huyền nhi, ngươi mau rút lực lương ra ngoài mau, nhanh lên.

Diệp Triển Vân gấp tới mức cả người đều run lên.

- A? Dẫn hồn thuật của ta còn chưa hoàn thành, cỗ võ hồn chi lực này cư nhiên lại chủ động đuổi tới, đây là? Hồn lực truy tung thuật.

Sắc mặt của Diệp Huyền âm trầm:

- Ác độc, kẻ nọ thật sự quá mức ác độc, chẳng những muốn triệt để giết chết phụ thân mà còn muốn khiến những người chữa trị cho phụ thân cũng trở thành phế nhân, rốt cuộc là kẻ nào lại ác độc như vậy, ta lại muốn xem xem rốt cuộc kẻ này là ai mà dám ngông cuồng như vậy.

Diệp Huyền thực sự nổi giận rồi.

Kẻ lưu võ hồn chi lực lại trong cơ thể của phụ thân này thật sự là quá mức độc ác, chẳng những không muốn để người khác chữa trị cho phụ thân, mà còn muốn khiến những người trị liệu cho phụ thân cũng chết dưới lực lượng của kẻ đó.

Ầm!

Vẻ mặt của Diệp Huyền bất động, miệng nhếch lên cười lạnh, cứng rắn khiến cho cỗ võ hồn chi lực này xông vào bên trong cơ thể của mình.

- Huyền nhi, không!

Diệp Triển Vân thống khổ gào lên một tiếng.

Y tình nguyện bản thân mình chết đi cũng không muốn để cho con của mình bị thương hại dù chỉ một chút.

Cỗ võ hồn chi lực cuồng bạo kia, sau khi tiến vào bên trong thân thể của Diệp Huyền thì nhanh chóng tàn phá khắp nơi trong thân thể của hắn.

Không thể không nói, cỗ võ hồn chi lực này đúng là vô cùng cường đại, chỉ là một tia khí tức lưu lại từ năm đó thôi mà đã có thể dễ dàng xé rách kinh mạch trong cơ thể của Diệp Huyền, lại còn trùng kích nhục thể của hắn thất linh bát lạc.

Sau khi làm xong những việc này, cỗ võ hồn chi lực kia cũng không bỏ qua mà xông về hồn hải của Diệp Huyền.

- Đây là…. muốn giết chết ta đây mà.

Trong mắt Diệp Huyền loé ra một đoàn ting quang, đột nhiên cười lạnh:

- Ta cũng muốn xem xem, rốt cuộc ngươi có năng lực gì mà dám to gan ra tay với ta.

Một cỗ bá khí tràn ngập tự tin ngạo tuyệt thiên hạ đột nhiên phóng xuất ra từ trên người của hắn.

Một đôi tròng mắt của hắn đột nhiên trở nên đen sẫm, giống như một viên tinh cầu thâm thuý đang chậm rãi xoay tròn.

- Tinh diễn thần quyết!

Một thanh âm hùng vĩ vang lên trong đầu của Diệp Huyền, hồn hải của hắn đột nhiên sôi trào, hoá thành một phiến tinh không mênh mông rộng lớn.
Chương 150 Thôn phệ võ hồn phát uy (1)

Lúc cỗ võ hồn chi lực kinh khủng kia tiến vào bên trong hồn hải tinh không của Diệp Huyền thì lập tức giống như rơi vào vũng bùn, biến thành nửa bước cũng khó đi.

Diệp Huyền cười lạnh:

- Hừ, tuy rằng hồn lực của ta kiếp này chỉ mới có nhất giai, không cường đại bằng võ hồn của ngươi, nhưng ở địa bàn của ta thì sẽ không cho phép ngươi làm càn đâu.

- Thôn phệ võ hồn —— thôn phệ!

Hô!

Thôn phệ võ hồn màu đen trong đan điền của Diệp Huyền lập tức xoay tròn điên cuồng, từng tia thôn phệ chi lực cũng nhanh chóng lan ra.

Võ hồn của đối phương cảm nhận được cỗ thôn phệ chi lực này thì giống như một con thỏ nhỏ gặp phải lão hổ, lập tức trở nên vô cùng sợ hãi, điên cuồng vùng vẫy, cố gắng phá tan phong toả từ hồn hải của Diệp Huyền.

- Hừ, nếu tới nước này rồi còn để cho ngươi chạy thoát thì Tiêu Dao Hồn Hoàng ta đây còn là cái khỉ gì.

- Diệt!

Diệp Huyền khẽ quát một tiếng, cỗ võ hồn chi lực này lập tức bị kéo vào bên trong hắc động đang xoay tròn kia, nhanh chóng biến mất không thấy.

Tiếp sau đó liền có một cỗ võ hồn thi lực tinh thuần thẩm thấu ra từ bên trong thôn phệ võ hồn, tiến vào bên trong sinh mệnh võ hồn và đại địa võ hồn.

- Ha ha, còn biết phụng dưỡng hai vị huynh đệ khác, xem ra ngươi cũng còn có chút lương tâm?

Diệp Huyền cười thầm thôn phệ võ hồn.

Hai đại võ hồn được tẩm bổ thì lập tức trở nên nồng đậm hơn.

Sinh mệnh võ hồn trước kia chỉ là một chồi non nhỏ, nháy mắt liền cao lớn hơn gấp đôi, hoá thành một dây mây mảnh, mọc ra hai phiến lá non, quang hoa lưu chuyển.

Một cỗ sinh mệnh chi lực nồng đậm nhanh chóng phóng thích ra, kinh mạch và cơ thể bị tổn thương trong cơ thể của Diệp Huyền liền khép lại với tốc độ nhanh tới mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

- Vẫn còn một cỗ võ hồn chi lực ở trong cơ thể phụ thân, không thể để cho nó tiếp tục ngông cuồng nữa.

Trong lòng Diệp Huyền quát lạnh một tiếng, hai tay nhanh chóng áp lên trên lưng của phụ thân, toàn lực thi triển thôn phệ võ hồn.

Chỉ một lát sau, cỗ võ hồn chi lực cuồng bạo lúc nãy vẫn còn đang tàn phá bừa bãi trong cơ thể của phụ thân đã bị hút sạch, trở thành chất dinh dưỡng cho võ hồn của Diệp Huyền.

Ngay sau đó, Diệp Huyền lại dùng một tia sinh mệnh chi lực do sinh mệnh võ hồn trong cơ thể mình phóng xuất ra, đưa vào bên trong cơ thể của phụ thân.

Nhìn thấy kinh mạch trong thân thể của phụ thân lại bắt đầu chậm rãi khôi phục, lúc này Diệp Huyền mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

- Đại địa võ hồn, khai!

Đợi sau khi đạo huyền mạch thứ bảy triệt để khôi phục thì Diệp Huyền dùng hồn lực của bản thân dẫn đường, mãnh liệt dẫn động cho đại địa võ hồn vốn luôn bị áp chế bên trong tâm huyệt của phụ thân.

Một cỗ đại địa chi lực nồng đậm màu vàng nhanh chóng dâng lên từ trong tâm huyệt của Diệp Triển Vân, đây chính là đại địa võ hồn chỉ riêng Diệp gia mới có.

- Cuối cùng cũng đã đánh thức võ hồn của phụ thân lần nữa rồi.

Làm xong những chuyện này thì hồn lực bên trong cơ thể Diệp Huyền gần như đã tiêu hao hết bảy tám phần, huyền thức thì không còn lại bao nhiêu.

- Huyền nhi, ngươi không sao hết, thật tốt quá.

Sau khi Diệp Triển Vân khôi phục thì điều đầu tiên y làm không phải là quan tâm thân thể của mình mà là nhìn về phía Diệp Huyền.

Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh như băng, lạnh giọng nói:

- Phụ thân, kẻ năm đó ra tay với ngươi rốt cuộc là ai?

Trong mắt của hắn mang theo vẻ tức giận, thanh âm lạnh lẽo như hàn băng vạn năm.

Vừa rồi thật sự rất hung hiểm, nếu như không phải bản thân hắn sở hữu tam sinh võ hồn và thần quyết nghịch thiên, kiếp trước lại là bát phẩm hồn hoàng, mà đổi lại là một luyện hồn sư bình thường thì đã sớm bỏ mạng cùng phụ thân.

Tâm địa của kẻ này quả thực quá mức ác độc.

Diệp Triển Vân thở dài một tiếng, trầm giọng nói:

- Huyền nhi, ngươi đừng trách ta, không phải vi phụ không muốn nói cho ngươi biết, nhưng thân phận của đối phương thật sự quá mức đáng sợ, nếu như vi phụ nói cho ngươi biết thì chính là hại ngươi.

Diệp Huyền lạnh lùng nói:

- Võ hồn chi lực ngũ tinh, lại ẩn chứa tôn giả chi khí, phụ thân, nếu như ta đoán không lầm thì kẻ đả thương và phong ấn võ hồn rồi phế bỏ kinh mạch của ngươi năm đó hẳn là một tên võ tôn lục giai, hơn nữa bối cảnh của võ tôn này tuyệt đối không tầm thường.

- Ngươi…

Diệp Triển Vân đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, thất thanh run rẩy hỏi:

- Huyền nhi, sao ngươi biết được?

Diệp Huyền mỉm cười.

Kiếp trước hắn thân là bát phẩm hồn hoàng, muốn phân biệt cường độ võ hồn của đối phương đương nhiên là chuyện vô cùng dễ dàng.

Một tên võ tôn lục giai lại có thể tăng võ hồn lên tới ngũ tinh, đây tuyệt đối là chuyện võ giả bình thường không thể làm được.

Bởi vì muốn đề thăng võ hồn là chuyện vô cùng khó khăn, bất kỳ võ giả nào muốn đề thăng võ hồn của mình lên một tinh cấp đều phải tìm được luyện hồn sư cường đại hơn mình.

Giống như Lâm Hùng vậy, gã thân là phó thống lĩnh thành vệ quân cũng là địa võ sư tam giai, nhưng nếu như muốn đề thăng đao võ hồn của gã từ nhất tinh căn bản nhất lên nhị tinh cũng khó khăn khôn lường, gần như mất mạng.

Có thể thấy được đề thăng võ hồn lên khó khăn tới mức nào.

Bối cảnh của người này nhất định là vô cùng thâm hậu.

Bất quá bối cảnh có thâm hậu hơn nữa thì cũng khó tiêu cơn giận trong lòng Diệp Huyền.

Đương nhiên, Diệp Huyền cũng không muốn khiến phụ thân khó xử.

- Phụ thân, ngươi đã không muốn nói cho ta biết đối phương là ai đương nhiên là vì sợ ta đi trả thù, sau cùng gặp phải nguy hiểm, ta có thể hiểu được, bất quá, kẻ này đã dám động thủ với người nhà của Diệp Huyền ta thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn, một ngày nào đó ta sẽ khiến hắn trả giá thật đắt cho những gì hắn đã gây ra.

Thanh âm của Diệp Huyền cũng không lớn, ngữ khí cũng không nghiêm trọng, nhưng lọt vào trong tai của Diệp Triển Vân thì lại vô cùng có lực chấn nhiếp.

Trong thanh âm của hắn giống như ẩn chứa một loại lực lượng có thể khiến cho người ta tin phục, khiến người ta tin rằng hắn có thể làm được tất cả mọi thứ, khiến cho Diệp Triển Vân nghe đến ngây người.

Đứa nhi tử này thật sự đã mang rất nhiều kinh hỉ tới cho y.

Không hổ là con trai của nàng!

- Đúng rồi, phụ thân, ngươi mau xem thân thể của ngươi một chút đi, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì hẳn là đã khôi phục rồi.

Diệp Huyền đột nhiên mỉm cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK