Mục lục
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1141 Hết thảy bắt (1)

Hắn nhất thời cả giận nói:

- Ta không cùng ngươi phí lời, hôm nay ngươi hại Chân Ly đại sư, hiện tại lão phu đại biểu Thiên Đô Phủ niêm phong Huyền Quang Các của ngươi, nếu ngươi không phục, Thiên Đô Phủ tự nhiên sẽ có người đến điều tra rõ chân tướng, người đâu, niêm phong Huyền Quang Các cho ta.

Hắn dứt tiếng, lập tức tràn ra một đám cường giả, mỗi cái toàn thân thả ra khí tức kinh khủng, bao vây Huyền Quang Các chặt chẽ.

- Các hạ uy phong thật to.

Ánh mắt Diệp Huyền từ từ âm lạnh xuống, lộ ra một tia lạnh lẽo âm trầm.

- Hừ, hiện tại nhân chứng vật chứng đều có, mặc ngươi nguỵ biện làm sao, cũng khó thoát luật pháp của Thiên Đô Phủ trừng phạt, liền ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi.

Trong con ngươi Kỳ Lập Minh lướt qua một tia âm lạnh, đột nhiên lao lên, vồ về phía Diệp Huyền, như trảo con gà con.

Hô!

Thời khắc mấu chốt, Tô Tú Nhất đột nhiên ngăn ở trước người Diệp Huyền, ngăn cản một trảo này của Kỳ Lập Minh, chỉ nghe oanh ầm một tiếng, kình khí mãnh liệt ở trong đại sảnh Huyền Quang Các bao phủ, thổi xung quanh không ít người ngã trái ngã phải, liên tiếp lui về phía sau.

Tô Tú Nhất cả giận nói:

- Kỳ Lập Minh, ngươi dám.

Trên mặt Diệp Huyền lướt qua một tia lạnh lẽo, lạnh lùng nói:

- Đạo lý nói không lại, liền muốn động thủ sao? Tô Tú Nhất, ngươi còn chờ cái gì?

Tô Tú Nhất sững sờ, không biết Diệp Huyền là có ý gì.

Diệp Huyền lạnh lùng nói:

- Hiện tại có người ở Huyền Quang Các chúng ta gây sự, ngươi thân là cường giả của Huyền Quang Các, lẽ nào tùy ý người khác ở Huyền Quang Các ta ngang ngược sao? Bắt hết thảy cho ta, ngày hôm nay, ở đây gây sự một người cũng không thể bỏ qua.

Lúc trước Diệp Huyền ở Tú Nhất Các để cho Hồng Đức chạy, cũng không phải hắn sợ Cổ Đan Lâu, mà là mới vừa tới Thiên Đô Phủ, còn không quen thuộc tình huống, bởi vậy biết điều làm người, không muốn làm lớn sự tình mà thôi.

Hiện tại Huyền Quang Các đã trở thành thế lực hàng đầu trong Thiên Đô Phủ, nắm giữ danh tiếng cự đại, đám người Cổ Đan Lâu Kỳ Lập Minh dám tới gây sự, Diệp Huyền làm sao sẽ cho đối phương cơ hội.

- Được lắm bắt hết thảy, các hạ quả nhiên là hành vi thổ phỉ, uy phong thật to, hừ, lão phu liền muốn nhìn một chút, ngươi làm sao bắt chúng ta.

Kỳ Lập Minh hừ lạnh một tiếng, trên mặt hiện ra sát khí, liền nghiêng người mà lên.

Thân hình Tô Tú Nhất vội vàng loáng một cái, nghênh thân ngăn cản tới.

- Ha ha, Tô Tú Nhất, ngươi cho rằng ngươi vừa đột phá bát giai nhị trọng, liền có thể đối kháng lão phu sao, thực sự là buồn cười, hôm nay ta liền để ngươi biết một hồi, ngươi cùng lão phu chênh lệch.

Kỳ Lập Minh cười lạnh một tiếng, cấp tốc đánh với Tô Tú Nhất.

- Chư vị, Huyền Quang Các này làm ác, dự mưu gây rối, hôm nay Cổ Đan Lâu ta liền niêm phong hắc điếm này, đưa Thiên Đô Phủ ta một Càn Khôn sáng sủa, chư vị Huyền Quang Các, còn không ngoan ngoãn bó tay chịu trói cho ta, còn có đường sống, bằng không, đừng trách chúng ta hạ thủ vô tình.

Hề Nghi Xuân phó lâu chủ cười lạnh một tiếng, cũng lao ra.

Vèo vèo vèo...

Phía sau Hề Nghi Xuân, từng cường giả Cổ Đan Lâu dồn dập ra tay, kình khí mãnh liệt bao phủ toàn bộ Huyền Quang Các, không ít khách hàng dồn dập lùi về sau, vẻ mặt kinh hãi.

Diệp Huyền cười giận dữ nói:

- Hay, hay a, Kỳ lâu chủ, tất cả hậu chiêu đều chuẩn bị kỹ càng, các hạ cũng thật là để tâm, có điều ở Huyền Quang Các ta, các hạ cũng dám động thủ, không cảm thấy mình quá ngây thơ sao?

Diệp Huyền cười lạnh một tiếng, vung tay lên, trong đại sảnh Huyền Quang Các vô số trận văn đột nhiên bắn mạnh ra, trước ở trong Huyền Quang Các thiết lập rất nhiều đại trận, trong nháy mắt liền bị kích phát.

Đám người Tô Tú Nhất dưới sự chỉ huy của Diệp Huyền, cấp tốc trốn vào trong trận pháp.

Ầm ầm ầm!

Giờ khắc này một ít võ giả ở ngoài Huyền Quang Các, lập tức giật mình nhìn thấy, toàn bộ Huyền Quang Các đột nhiên bùng nổ ra một đoàn hào quang nồng nặc, cả Huyền Quang Các như bị ánh sáng vô tận bao vây, toàn bộ khu tây thành đều cơ hồ có thể nhìn thấy, thanh thế hùng vĩ.

Động tĩnh lớn như vậy, để hết thảy võ giả đều trợn mắt ngoác mồm.

Vào giờ phút này, đám người Kỳ Lập Minh bị trận pháp bao vây trên mặt không kinh hoảng chút nào, nhìn xung quanh sương mù dày đặc, trái lại lộ ra một tia xem thường.

- Đây chính là lá bài tẩy của Huyền Quang Các các ngươi sao? Ngươi cho rằng bằng trận pháp nho nhỏ này, liền có thể nhốt lại chúng ta?

Kỳ Lập Minh cười lạnh một tiếng, lấy thực lực của hắn tự nhiên có thể cảm ứng được, những trận pháp này của Huyền Quang Các hẳn là thuộc về phạm trù trận pháp thất giai, hơn nữa hẳn là thuộc về thất giai đỉnh phong.

Chỉ là, trận pháp thất giai mạnh mẽ đến đâu, cũng không cách nào phong tỏa hư không, càng không cần phải nói nhốt lại những Vũ Hoàng bọn họ.

Hắn vừa dứt lời, trong tay xuất hiện một kim câu, kim câu vừa xuất hiện, ngay lập tức vỡ ra hư không một tia sóng lớn, đâm vào trận quang trước mắt.

Theo Kỳ Lập Minh, một chiêu này hiển nhiên có thể dễ như ăn cháo phá trận pháp thất giai.

Mà khi kim câu của hắn đánh vào trận quang, trận quang chỉ lay động kịch liệt một hồi, liền lần thứ hai khôi phục nguyên dạng.

Trong lòng Kỳ Lập Minh lập tức cả kinh.

- Làm sao có thể?

Sắc mặt hắn nghiêm nghị, lần thứ hai vội vàng cầm kim câu vẽ ra, chỉ nghe ầm ầm không ngừng, phía trận văn không ngừng loé lên ánh sáng, lay động kịch liệt, nhưng căn bản không có dấu hiệu phá huỷ.

Cái này chẳng lẽ là trận pháp bát giai? Không đúng, rõ ràng khí tức chỉ là thất giai đỉnh phong, nhưng tại sao công kích của ta dĩ nhiên không phá được khốn trận này, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?

Trong lòng Kỳ Lập Minh nhất thời không bình tĩnh.

Ầm ầm ầm!

Mà đúng lúc này, một tiếng nổ vang kịch liệt vang lên, trận văn trước mắt Kỳ Lập Minh cấp tốc lưu chuyển, một cột sáng màu trắng như từ trong Cửu U bắn ra, nhanh như tia chớp xuất hiện ở trước mặt hắn.

Này lại là một trận pháp công kích...

Kỳ Lập Minh giật nảy cả mình, hắn không lo được do dự, vội vàng chặn kim câu ở trước người, một nguồn lực lượng oanh kích ở trên người hắn, chấn hắn rút lui hai bước.

Uy lực thật khủng bố.

Lần này Kỳ Lập Minh thật sự là hoảng rồi, trận pháp của Huyền Quang Các, ngay cả Vũ Hoàng nhị trọng như hắn, cũng có chút vất vả, như vậy Vũ

Hoàng nhất trọng như đám người Hề Nghi Xuân cùng Hồng Đức đại sư làm sao bây giờ?

Hiện tại đến xem, cái khốn trận này đủ để nhốt hắn lại thời gian tương đối dài, một khi hắn không thể đúng lúc thoát khốn, vậy hắn mang đến vài tên Vũ Hoàng nhất trọng cùng Vũ Vương liền nguy hiểm.
Chương 1142 Hết thảy bắt (2)

Trước mắt hắn còn có thể ở dưới trận pháp này kiên trì, nhưng Vũ Hoàng nhất trọng liền khó nói, còn Vũ Vương, chỉ là vừa nãy đạo công kích kia, liền đủ khiến bọn họ trọng thương, thậm chí ngã xuống.

Không được, phải mau mau phá trận.

- Hồng Đức, Chân Ly, trận pháp này quá quỷ dị, hai người các ngươi mau mau phá trận.

Hắn vội vàng hô to lên.

Chỉ là tiếng nói của hắn hạ xuống, xung quanh căn bản không ai đáp lại, quay đầu nhìn tới, toàn bộ tầm mắt đều là một mảnh trắng xóa, không gian bốn phía tựa hồ vặn vẹo lên, vô số bạch quang nhìn bằng mắt thường không thấy như mạng nhện tràn ngập về phía hắn.

Tuy hắn không biết đây là cái gì, nhưng lại có một loại cảm giác uy hiếp mạnh mẽ bay lên.

Đáng chết, này không chỉ có một khốn trận, sát trận thất giai, hơn nữa còn là một ảo trận.

Nghĩ tới đây, Kỳ Lập Minh triệt để tan vỡ.

Một khốn trận thất giai đỉnh phong, cộng thêm một sát trận, cuối cùng còn có một khốn trận, càng khuếch đại chính là, này rõ ràng là trận pháp thất giai, nhưng có thể phong khóa lại Vũ Hoàng, sau lưng của hắn đã bốc lên từng tia mồ hôi lạnh.

- Phá cho ta.

Vào lúc này, xem thường cùng tự tin trên mặt Kỳ Lập Minh đã hoàn toàn biến mất, hắn không lo được giấu dốt, vội vàng vận chuyển Huyền Nguyên, đồng thời trên đỉnh đầu, một con yêu thú mãnh hổ kim sáng loè loè hiện lên, đạo đạo tinh hoàn lưu chuyển, mãnh hổ kia nổi giận gầm lên một tiếng, cùng kim câu trong tay hắn kết hợp, hóa thành một hổ hình, cắn xé ở trong hư không phía trước.

Chỉ nghe tiếng vang ầm ầm, toàn bộ đại trận ở dưới đòn đánh này cấp tốc lay động, nhưng chỉ chốc lát, liền khôi phục yên tĩnh.

Quả nhiên còn có một trận pháp phòng ngự.

Có khốn trận, sát trận, ảo trận, sao lại không có trận pháp phòng ngự?

Trên mặt Kỳ Lập Minh cay đắng, hắn đã sớm đoán được khả năng này, thế nhưng chờ thật sự xuất hiện, tâm thần của hắn không thể nghi ngờ là tan vỡ.

Lúc này, tế mang đầy trời đã như lưới đao bao phủ tới hắn, Kỳ Lập Minh không lo được ngẫm nghĩ, trên người run lên, một bộ giáp bảo vệ màu vàng xuất hiện, đồng thời kim câu trong tay hóa thành một đoàn quang ảnh màu vàng, bảo vệ toàn thân hắn ở trong đó.

Xì xì xì!

Những tế mang này cùng kim câu trong tay hắn va chạm, ngay lập tức phát sinh một trận tiếng ma sát làm người ghê răng, một ít tế mang không bị hắn ngăn trở bắn trúng giáp bảo vệ phòng ngự, cũng phát sinh thanh âm khó nghe.

May mắn chính là, những tế mang này chỉ có thể mang đến cho hắn một ít thương tổn, còn không cách nào uy hiếp đến tính mạng của hắn.

Chỉ là không chờ Kỳ Lập Minh thở một hơi, một vệt lưu quang màu trắng đột nhiên lao ra, bao phủ tới hắn, phảng phất như có linh tính, hoàn toàn bao lấy hắn.

Kỳ Lập Minh hoảng hốt, vội vàng ra tay ngăn cản, oanh ầm một tiếng, hắn bạch bạch bạch rút lui hai bước, trong cơ thể khí huyết cuồn cuộn, ánh mắt thoáng nhìn, hắn nhìn thấy một bóng người ở trong trận pháp chợt lóe lên.

Kỳ Lập Minh ngay lập tức phát hiện, đánh lén hắn dĩ nhiên là Tô Tú Nhất.

- Tô Tú Nhất, ngươi trốn ở trong trận pháp đánh lén tính là anh hùng gì, có bản lĩnh cùng lão phu một chọi một quyết đấu, không nên làm con rùa đen rút đầu.

Kỳ Lập Minh giận dữ hét.

Tô Tú Nhất cười ha ha, cười nhạo nói:

- Kỳ Lập Minh, trong đầu ngươi là bã đậu sao? Mới vừa rồi ngươi còn nói ta không phải đối thủ của ngươi, hiện tại lại muốn ta cùng ngươi quang minh chính đại đánh một trận? Ngươi nghĩ ta là ngu si, hay chính ngươi là ngu si? Ha ha ha.

- Ngươi...

Kỳ Lập Minh tức giận đến trán nổi gân xanh, trái tim suýt chút nữa bể mất.

Ở trong trận pháp này, Tô Tú Nhất có thể dễ như ăn cháo biết cử động của hắn, đối với hắn phát động tiến công, mà hắn lại căn bản không biết vị trí của đối thủ, chỉ có thể bị động phòng ngự.

Trong thời gian ngắn, hắn sẽ không có vấn đề gì, nhưng chờ một quãng thời gian, một khi hắn bị thương, vấn đề sẽ nghiêm trọng lên.

Tô Tú Nhất cũng biết điểm này, vì lẽ đó cũng không vội, hơn nữa một khi chờ đám người Cửu Trần, Cát Phác Tử đối phó xong đám người Hồng Đức, đều sẽ tới giúp hắn đối phó Kỳ Lập Minh.

Đến thời điểm đó coi như Kỳ Lập Minh lợi hại đến đâu, cũng sẽ ăn không tiêu.

Vào giờ phút này, Tô Tú Nhất đối với Diệp Huyền khâm phục đã là phục sát đất, tuy luận tu vi hắn còn mạnh hơn Diệp Huyền một cấp, nhưng ở các phương diện chế thuốc, luyện hồn, trận pháp, hắn cùng Diệp Huyền chênh lệch quả thực là mười vạn tám ngàn dặm.

Thiên tài như vậy, Tô Tú Nhất cho tới bây giờ chưa từng thấy, một thiếu niên trẻ tuổi như vậy, dĩ nhiên sẽ ở nhiều phương diện có trình độ thâm hậu như thế, coi như là Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng mà Tô Tú Nhất đã từng khâm phục nhất, e rằng cũng kém xa tít tắp.

Tô Tú Nhất còn có công phu suy nghĩ lung tung, nhưng Kỳ Lập Minh chỉ có thể lo lắng đề phòng.

- A...

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Kỳ Lập Minh nghe rõ rõ ràng ràng, hắn rõ ràng đây là cường giả Cổ Đan Lâu mà mình mang đến phát ra.

Lúc này hắn đã hoàn toàn kinh hãi, trong mắt chỉ có phẫn nộ.

Ở trong ảo trận, lẫn nhau đều bị phân cách, trước hắn căn bản không nghe được động tĩnh của người Cổ Đan Lâu, bây giờ nghe, hiển nhiên là người Huyền Quang Các cố ý gây nên, chính là muốn nhiễu loạn tâm thần của hắn.

- Tô Tú Nhất, Huyền Diệp, còn có tất cả mọi người Huyền Quang Các, lão phu Kỳ Lập Minh ngày hôm nay không giết các ngươi thề không làm người.

Kỳ Lập Minh rống giận.

Rầm rầm rầm!

Đồng thời hắn điên cuồng tấn công, hắn biết, nếu như hắn không thể phá tan trận pháp này, ngày hôm nay hắn ngã xuống ở đây cũng không phải là không có khả năng, hắn thực sự là không nghĩ tới, trong Huyền Quang Các dĩ nhiên bố trí trận pháp kinh khủng như thế.

- A!

Bên tai không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết, cũng để hắn kinh hồn bạt vía.

Ở dưới Kỳ Lập Minh tiến công, trận pháp phía trước không ngừng lay động, vệt sáng lấp loé, hiển nhiên là chịu đựng trùng kích cực lớn.

- Thực lực của Kỳ Lập Minh này quả nhiên đáng sợ, không thể để cho hắn đánh vỡ trận pháp, bằng không Huyền Quang Các chúng ta nhiều người như vậy không phải là đối thủ của hắn.

Tô Tú Nhất ở một bên xem âm thầm hoảng sợ, tuy trước đây không lâu hắn cũng đột phá Vũ Hoàng nhị trọng, nhưng ở bên cạnh nhìn lâu như vậy, hắn biết rõ, tuy Kỳ Lập Minh cũng chỉ là bát giai nhị trọng, nhưng thực lực mạnh hơn hắn một bậc, đơn đả độc đấu, hắn căn bản không phải đối thủ của Kỳ Lập Minh.
Chương 1143 Lý gia ra mặt (1)

Trong lòng nghĩ như thế, Tô Tú Nhất không ngừng phát động đánh lén với Kỳ Lập Minh, quấy rầy cử động của hắn, tức giận đến Kỳ Lập Minh hầu như thổ huyết.

Ầm ầm!

Đúng lúc này, toàn bộ đại trận mãnh liệt lay động, đồng thời phát sinh tiếng kèn kẹt.

- Xảy ra chuyện gì?

Tô Tú Nhất ngay lập tức khiếp sợ ngẩng đầu lên, chỉ thấy ở ngoài Huyền Quang Các, vài tên nam tử khí thế bất phàm, đang điên cuồng tấn công cấm chế ở ngoài Huyền Quang Các, trong đó đầu lĩnh, khí tức trên người chất phác, ánh mắt lạnh lùng, mỗi đấm ra một quyền, cấm chế ở ngoài Huyền Quang Các tuôn ra một chùm quang mang, đồng thời không ngừng lay động cùng lấp loé, tựa hồ không chịu được xung kích đáng sợ như thế.

- Lý gia Lý Như Thành!

Sắc mặt của Tô Tú Nhất đột nhiên biến đổi.

- Diệp thiếu, người tiến công Huyền Quang Các ta là Thiên Đô Phủ thế gia Lý gia, một trong các thế lực hàng đầu, Lý Như Thành kia, từ mấy chục năm trước liền bước vào bát giai nhị trọng, hiện tại e rằng đã đạt đến nhị trọng đỉnh phong.

Tô Tú Nhất vội vàng truyền âm cho Diệp Huyền.

Diệp Huyền đang khống chế mấy trận pháp cũng đã sớm nhìn thấy đám người Lý Như Thành ở bên ngoài tiến công, sắc mặt âm trầm.

Bởi vì tu vi có hạn, hắn bố trí trận pháp, vẻn vẹn là thất giai đỉnh phong, mấy trận pháp lớn lẫn nhau nối liền, cộng thêm một ít thủ pháp đặc thù, mới làm cho những trận pháp này có thể nhốt lại Kỳ Lập Minh.

Mà trận pháp này cũng có một địa phương bạc nhược, là không chịu được quá nhiều công kích của Vũ Hoàng cấp cao, nếu như vẻn vẹn chỉ là Kỳ Lập Minh ở bên trong tiến hành công kích, Diệp Huyền dựa vào mình khống chế, còn có thể phong tỏa ngăn cản đối phương.

Nhưng hiện tại lại có cường giả khác ở bên ngoài tiến công, hai mặt giáp công, coi như có hắn khống chế, trận pháp này cũng không thể chịu đựng gian dài quá thời, không bao lâu nữa sẽ tan vỡ.

Nghĩ tới đây, thanh âm của Diệp Huyền lạnh lùng thông qua trận pháp lan truyền đến bên ngoài, nhìn Lý Như Thành nói:

- Các hạ, Huyền Quang Các ta đang xử trí người gây sự, các ngươi tiến công Huyền Quang Các ta như vậy, đến tột cùng là dụng ý gì.

- Xử trí người gây sự?

Lý Như Thành cười lạnh một tiếng:

- Ta làm sao nghe nói là Luyện Hồn Sư của Huyền Quang Các ngươi trị liệu không được, còn muốn giết người diệt khẩu? Bổn Hoàng Thiên Đô Phủ Lý gia Lý Như Thành, còn không mau mau mở trận pháp, thả người Cổ Đan Lâu đi ra, như vậy còn có chỗ thương lượng, bằng không đừng trách Lý gia ta thay trời hành đạo, diệt Huyền Quang Các ngươi.

Lý Như Thành dứt tiếng, chưởng ấn to lớn mạnh mẽ vỗ vào cấm chế ở ngoài Huyền Quang Các, chỉ nghe răng rắc một tiếng, trên cấm chế lập tức xuất hiện vô số vết rạn nứt, tuy đúng lúc bù đắp lại, nhưng ánh sáng rõ ràng ảm đạm rất nhiều.

- Diệp thiếu, ta nghe nói Cổ Đan Lâu có thể sừng sững ở khu tây thành, kỳ thực sau lưng là có hậu trường cùng nâng đỡ, bây giờ nhìn lại, Lý gia này hẳn chính là ở sau lưng bọn họ nâng đỡ.

Tô Tú Nhất vội vàng truyền âm nói.

Lý gia sao?

Ánh mắt Diệp Huyền lạnh lẽo, nhưng cuối cùng vẫn vung tay lên, rút trận pháp về.

Tiếp tục giằng co, không bao lâu nữa, trận pháp của Huyền Quang Các sẽ triệt để phá huỷ, như vậy, còn không bằng trước rút trận pháp về, nhìn Lý gia kia có lời gì muốn nói.

Vù!

Trận pháp trong Huyền Quang Các vừa triệt thoái, toàn bộ phòng khách lập tức khôi phục trong sáng, tất cả mọi người nhìn tới, tất cả đều bị hình ảnh trước mắt kinh ngạc đến ngây người.

Chỉ thấy trong đại sảnh, Cổ Đan Lâu mang đến hơn mười tên cường giả, chết chết, thương thương, máu tươi đầy đất, trong đó cường giả Vũ Vương, không một sống sót, tất cả đều đầu một nơi thân một nẻo, Vũ Hoàng nhất trọng cũng ngã xuống hai cái.

Mà nhân vật chủ yếu của Cổ Đan Lâu, như lâu chủ Kỳ Lập Minh, phó lâu chủ Hề Nghi Xuân, Luyện Đan đại sư Hồng Đức cùng Chân Ly không ngã xuống, nhưng tất cả đều vô cùng chật vật, cả người máu me đầm đìa.

Đặc biệt là Hề Nghi Xuân, cả người khí tức uể oải, máu me be bét khắp người, chỉ còn dư lại nửa cái mạng, mà Hồng Đức cùng Chân Ly cũng không khá hơn chút nào.

Mà ngoại trừ người Cổ Đan Lâu, khách hàng còn lại đồng dạng bị vây ở trong đại sảnh, thì sợ hãi không thôi, từng cái từng cái sắc mặt trắng bệch, nhưng không một ai bị thương.

Nhìn thấy trận pháp biến mất, hết thảy khách hàng đều như ong vỡ tổ tuôn ra Huyền Quang Các, cũng không dám ở lâu, mà chạy nhanh nhất là đám người Kỳ Lập Minh, lắc người một cái liền xuất hiện ở trên đường phố ngoài Huyền Quang Các, lúc này mới nổi giận đùng đùng, tràn ngập oán hận nhìn đám người Diệp Huyền trong Huyền Quang Các, ánh mắt hung ác.

- Chết đi cho ta.

Kỳ Lập Minh nhìn đám người Hề Nghi Xuân sống dở chết dở, trong lòng cực kỳ nổi giận, lúc trước uất ức lập tức bạo phát ra, trực tiếp bổ về phía Huyền Quang Các.

Vù!

Ở ngoài Huyền Quang Các, một lớp cấm chế lóe lên, chặn lại đòn đánh này của Kỳ Lập Minh, khiến cho hắn tay trắng trở về.

- Trận pháp cấm chế thật là tinh diệu.

Trong đám người một ít cường giả đối với trận pháp hơi có trình độ thấy cảnh này, từng cái từng cái âm thầm thán phục.

- Hừ, xem ra Huyền Quang Các này xác thực là có tài?

Lý Như Thành cười lạnh, cao cao tại thượng nói:

- Huyền Quang Các ngươi, ở Thiên Đô Phủ công nhiên giết người, mấy vị còn không mau mau đi ra, tiếp thu thẩm phán?

Ánh mắt của Diệp Huyền phát lạnh:

- Các hạ tựa hồ lầm đi, ở Thiên Đô Phủ công nhiên giết người, hẳn là Cổ Đan Lâu này.

Lý Như Thành hơi nhướng mày, tựa hồ vô cùng khó chịu Diệp Huyền trả lời, lạnh lùng nói:

- Lý Như Thành ta làm việc, chẳng lẽ còn cần ngươi dạy sao? Ta nói cái gì tự nhiên chính là cái đó, còn đến tột cùng sự thực như thế nào, ta sẽ điều điều tra rõ ràng.

Diệp Huyền lạnh lùng nói:

- Muốn điều tra, các ngươi đi vào điều tra, còn đi ra ngoài, thứ chúng ta không rảnh.

Bọn họ thực lực đều quá yếu, ở trong Huyền Quang Các còn có lực tự bảo vệ, đi ra ngoài, đối phương chẳng phải là muốn nhào nặn như thế nào cũng được?

- Ta chính là người của Thiên Đô Phủ Lý gia, lẽ nào các hạ ngay cả ta cũng tin không?

Lý Như Thành lạnh lùng nói.

- Ha ha, xin lỗi, cái gì Lý gia, ta chưa từng nghe tới.

- Muốn chết.

Ánh mắt của Lý Như Thành đột nhiên lạnh lẽo.

Mọi người cũng xôn xao, Huyền Quang Các gần đây ở Thiên Đô Phủ thanh thế kinh người, nhưng dù sao chỉ có thể coi là một thực lực trung đẳng, mà Lý gia, chính là thế gia sừng sững ở Thiên Đô Phủ hơn nghìn năm, một trong sáu thế lực hàng đầu, Huyền Quang Các dám nói chuyện với Lý gia như thế, thực sự là không biết chết sống a.
Chương 1144 Lý gia ra mặt (2)

Có điều cũng có người thông minh nhìn ra, Lý gia từ vừa xuất hiện, liền đứng ở góc độ của Cổ Đan Lâu, nếu người Huyền Quang Các tùy tiện đi ra, đó mới thật sự là ngớ ngẩn.

- Được, rất tốt, các ngươi cho rằng trốn ở bên trong không ra là có thể sao? Lý Như Thành ta liền oanh tất cả bọn ngươi ra.

Lý Như Thành cười lạnh một tiếng, đột nhiên một chưởng vỗ tới Huyền Quang Các, một chưởng này đánh ra, rồng ngâm hổ gầm, Huyền Nguyên Thủ Chưởng khủng bố như một ngọn núi lớn, chấn động hư không, ầm ầm nghiền ép ra, uy thế so với Kỳ Lập Minh lúc trước, mạnh đâu chỉ gấp đôi.

Chỉ nghe oanh một tiếng, toàn bộ Huyền Quang Các đung đưa kịch liệt, ánh sáng cấm chế lóng lánh, dù chặn lại một chưởng này, nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác lảo đà lảo đảo.

Sắc mặt Diệp Huyền đột nhiên biến đổi, thực lực của Lý Như Thành đã mơ hồ vượt qua cực hạn chịu đựng của trận pháp, tuy một chưởng này không thể phá tan cấm chế, nhưng nhiều lần công kích, Huyền Quang Các tất nhiên sẽ không chịu nổi, hết thảy cấm chế sẽ triệt để tan vỡ.

- Tựa hồ còn rất vững chắc, vậy thì đón thêm ta một chưởng nữa.

Lý Như Thành cười lạnh, cũng không thèm để ý, lần thứ hai vỗ ra một chưởng.

Sắc mặt của đám người Diệp Huyền đều cực kỳ âm trầm.

Nếu như đối phương ở trong trận pháp, còn có lực lượng chặn lại, nhưng Lý Như Thành đứng ở bên ngoài phát động tiến công với Huyền Quang Các, ngay lập tức sẽ để đám người Diệp Huyền bó tay toàn tập.

Ngay thời điểm Lý Như Thành công kích sắp hạ xuống, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước Huyền Quang Các.

- Ầm!

Bóng người kia đón nhận bàn tay của Lý Như Thành, nổ vang kịch liệt, song phương đều thối lui một bước, lại bất phân cao thấp.

Mọi người đều kinh ngạc, dồn dập ngẩng đầu nhìn tới, không nghĩ tới có người có thể ngăn cản một đòn toàn lực của Lý Như Thành.

Nhìn thấy bóng người kia, không ít người trên mặt đều lộ ra một tia kinh ngạc.

Dĩ nhiên là hắn!

- Là ngươi...

Ánh mắt của Lý Như Thành cũng ngưng lại, chợt lạnh lùng nói:

- Khâu Vô Song, ngươi muốn cùng Lý gia ta đối nghịch?

Người đến chính là Ưng Nhãn Hoàng Khâu Vô Song.

Khóe miệng Khâu Vô Song mang theo một nụ cười bất kham, tà tà nói:

- Lý Như Thành đại nhân nói đùa, Khâu Vô Song ta làm sao dám cùng Lý gia đối nghịch.

Lý Như Thành lạnh lùng nói:

- Vậy ngươi ngăn cản bổn Hoàng làm cái gì?

Khâu Vô Song cười nhạt nói:

- Ta là không muốn cùng Lý gia ngươi đối nghịch, thế nhưng Huyền Quang Các này có ân với ta, Khâu Vô Song ta làm việc luôn có thù báo thù, có ân báo ân, vì lẽ đó kính xin Lý Như Thành đại nhân hạ thủ lưu tình.

Tiếng nói của hắn, nhìn như phóng đãng bất kham, nhưng trong giọng nói kiên định, lại làm cho người không rét mà run.

Lý Như Thành lạnh giọng nói:

- Nói như vậy, ngày hôm nay ngươi là nhất định phải ngăn cản bổn Hoàng?

- Có thể nói như thế.

Ánh mắt của Lý Như Thành phát lạnh, con mắt hơi nheo lại, phẫn nộ quát:

- Khâu Vô Song, ngươi thật muốn trợ Trụ vi ngược?

Nếu như Khâu Vô Song là Vũ Hoàng phổ thông, Lý Như Thành căn bản không có nửa câu phí lời, trực tiếp giết chết.

Thế nhưng Khâu Vô Song tiếng tăm thực sự quá lớn, mà hắn thủ đoạn tàn nhẫn, cũng làm không ít gia tộc sợ hãi.

Khâu Vô Song cười lạnh nói:

- Ai là Trụ hiện tại nói còn quá sớm, hơn nữa ta làm sao nghe nói là Cổ Đan Lâu này đến gây sự, Huyền Quang Các bị ép phản kích chứ? Còn nữa, chuyện này tựa hồ cùng Lý gia ngươi không quan hệ gì nha? Lý Như Thành đại nhân vội vã ra mặt như thế, thật giống như khiến người ta không thể không hoài nghi gì a!

Mặc dù Khâu Vô Song là tán tu, nhưng đối với sự tình ác tha của các thế lực cũng không phải không biết, làm sao xem không ra chân tướng.

Trong con ngươi Lý Như Thành lóe lên lệ mang, lạnh giọng nói:

- Chuyện hôm nay, tuy chỉ là Huyền Quang Các cùng Cổ Đan Lâu tranh cãi, nhưng Lý gia ta thân là Thiên Đô Phủ sáu đại thế lực, đại biểu là chính đạo của Thiên Đô Phủ, tự nhiên có quyền xét duyệt ai đúng ai sai.

Hắn cười lạnh nói:

- Hiện tại ta đại biểu Thiên Đô Phủ niêm phong Huyền Quang Các, đồng thời mang tất cả mọi người của Huyền Quang Các cùng Cổ Đan Lâu về Thiên Lao của Thiên Đô Phủ, đợi điều tra chân tướng, nếu ngươi dám can đảm ra tay, chính là công nhiên cãi lời Thiên Đô Phủ, cãi lời sáu thế lực lớn định ra quy củ, Khâu Vô Song, ngươi có biết hậu quả hay không?

Khâu Vô Song hơi thay đổi sắc mặt, công nhiên cãi lời Thiên Đô Phủ, hắn liền triệt để không cách nào ở Thiên Đô Phủ lăn lộn.

Thiên Đô Phủ không có một thế lực nhất thống, bởi vì có quy tắc đều là do sáu đại thế lực hàng đầu lập ra, mà Lý Như Thành làm Lý gia trưởng lão, thân phận địa vị của hắn đủ để nói như vậy.

Trong mắt hắn xoắn xuýt mấy lần, rốt cục cất tiếng cười to, nói:

- Ha ha, Khâu mỗ ta ở Thiên Đô Phủ cũng không phải một ngày hai ngày, Lý Như Thành, ngươi đi hỏi thăm một chút, Khâu Vô Song ta lúc nào bị người uy hiếp qua. Nếu ngươi công bằng xử lý, ta tự nhiên nửa câu không nói, nhưng hiện tại ngươi ở chỗ này thiên vị, ha ha, vậy đừng trách Khâu Vô Song ta không nể mặt ngươi.

Trên mặt Lý Như Thành co giật một hồi, cả giận nói:

- Khâu Vô Song, nếu ngươi cố ý muốn đối kháng Thiên Đô Phủ ta, vậy liền chờ Thiên Đô Phủ tới thu thập ngươi đi.

- Tiến lên!

Hắn gầm lên một tiếng, cả người khí huyết cuồn cuộn, muốn lướt ra, đồng thời mấy tên cường giả Lý gia bên cạnh hắn, cũng bay người lên.

- Lý Như Thành trưởng lão, ngươi uy phong thật to a, lão phu ta làm sao không biết, lúc nào Lý gia các ngươi có thể đại biểu Thiên Đô Phủ? Ha ha, hiện tại ngươi nên tính là ở Thiên Đô Phủ công nhiên hành hung a?

Đúng lúc này, một tiếng giễu cợt vang lên, từ góc đường đi ra vài tên cường giả.

Trong đó đầu lĩnh, là một lão giả râu tóc hoa râm, sắc mặt uy nghiêm, khóe miệng mang theo nụ cười trào phúng, mà ở bên cạnh hắn, còn theo một thiếu niên.

- Lâm Bác.

Nhìn thấy lão giả kia, con ngươi của Lý Như Thành đột nhiên co rụt lại, thân hình trong nháy mắt lui trở về, lạnh lùng nói:

- Lâm gia các ngươi tới nơi này làm chi?

- Ha ha, Lý Như Thành, ngươi là đầu óc bã đậu sao? Hay sáng sớm hôm nay bị lừa đá? Khu tây thành chính là khu vực công cộng, lẽ nào chỉ cho Lý gia ngươi đến, không cho phép Lâm gia ta đến? Lúc nào, Lý gia ngươi còn có thể quản đến chuyện của Lâm gia ta?
Chương 1145 Hồn Sư Tháp

Lâm Bác cười lạnh, trực tiếp đi tới trước Huyền Quang Các, sau đó nhìn đám người Kỳ Lập Minh nói:

- Cút ngay, lão phu đến Huyền Quang Các mua đồ, mấy người các ngươi là chó giữ cửa sao? Cản ở đây, không biết câu chó ngoan không cản đường sao?

- Ngươi...

Kỳ Lập Minh tức giận đến trực tiếp phun ra một ngụm máu, trợn tròn đôi mắt, hắn biết thân phận đối phương, mạnh mẽ ép tức giận trở lại, giống như cầu viện liếc nhìn Lý Như Thành.

Lý Như Thành lạnh giọng nói:

- Lâm Bác, ngươi quá đáng, Lý gia ta cùng Lâm gia ngươi luôn luôn nước giếng không phạm nước sông, Lâm gia ngươi đây là muốn cùng Lý gia ta đối nghịch sao?

- Ồ, đối nghịch này từ đâu đến nha?

Lâm Bác ngạc nhiên, nghi ngờ nói:

- Ta vừa nãy chỉ mắng một con chó mà thôi, vì sao Lý Như Thành ngươi kích động như thế? Đều nói đánh chó dẫn ra chủ nhân, chẳng lẽ nói con chó này là Lý gia ngươi nuôi? Ha ha, này liền thú vị.

Lâm Bác cùng Lý Như Thành đối chọi gay gắt, lập tức đưa tới vô số quần chúng xì xào bàn tán.

- Huyền Quang Các này lai lịch là gì, Lâm gia dĩ nhiên sẽ vì hắn ra mặt?

- Kia là Lâm gia Lâm Bác, thiếu gia bên cạnh hắn, chính là tôn tử của Lâm Bác, thiên tài số một của Thiên Đô Phủ năm đó Lâm Thiên.

- Nghe nói Lâm Thiên này mấy tháng trước dùng Trùng Tôn Đan của Huyền Quang Các, đột phá Võ Tôn vẫn không cách nào đột phá, lúc này mới ngăn ngắn mấy tháng thời gian, đã là lục giai tam trọng đỉnh phong, trời ạ, trải qua một thời gian nữa, người này chẳng phải là cường giả Vũ Vương sao?

- Chà chà, Vũ Vương hai mươi tuổi, ở Thiên Đô Phủ chúng ta, không nói chưa từng có ai, nhưng cũng là hạng người cực kỳ nghịch thiên a.

- Chẳng trách Lâm gia sẽ vì Huyền Quang Các ra mặt, Huyền Quang Các thay Lâm Thiên tìm về thiên phú tu luyện, kia tương đương với tái tạo chi ân a.

Đoàn người lẫn nhau nghị luận sôi nổi, biểu hiện vô cùng chấn động.

Trong lòng Khâu Vô Song cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy hắn tiếng tăm không thấp, nhưng muốn hắn một người đối kháng Lý gia một trong sáu đại thế lực hàng đầu, cái áp lực kia vẫn đúng là không phải lớn một cách bình thường.

Hiện tại có Lâm gia ở trước mặt gánh, hắn ung dung hơn nhiều.

Trong Huyền Quang Các, đám người Diệp Huyền cũng lẳng lặng nhìn tình cảnh này, hiện tại chuyện này đã dính líu đến mấy gia tộc lớn của Thiên Đô Phủ, sơ ý một chút, liền dễ dàng vạn kiếp bất phục.

- Hừ.

Lý Như Thành hừ lạnh một tiếng, cũng cảm thấy cực kỳ vướng tay chân, có Lâm gia ở đây, hắn tự nhiên không cách nào như lúc trước không có lý do trắng trợn ra tay, chỉ có thể hừ lạnh nói:

- Lâm Bác, có ngươi, ta không cùng ngươi miệng lưỡi chi tranh, hôm nay Huyền Quang Các này trị liệu Cổ Đan Lâu Chân Ly đại sư không được, còn muốn giết người diệt khẩu, Thương gia bực này, Thiên Đô Phủ ta há có thể tha cho hắn tiếp tục làm xằng làm bậy?

- Ha ha, Lý Như Thành, ta làm sao nghe nói là Cổ Đan Lâu này cố ý hãm hại Huyền Quang Các chứ?

Lâm Bác híp mắt cười nói.

Lý Như Thành cười lạnh nói:

- Ta liền biết sẽ có người quấy rối, hơn nữa chuyện như vậy, chỉ dựa vào miệng là nói không rõ ràng, chỉ có mời Luyện Hồn Sư phe thứ ba đến giám định, tự nhiên biết ai đúng ai sai.

Lâm Bác cười ha ha:

- Luyện Hồn Sư phe thứ ba? Ai biết Luyện Hồn Sư này có phải là con chó thứ hai của Lý gia ngươi hay không?

Lấy địa vị của Lý gia, muốn tìm một Luyện Hồn Sư hơi có danh tiếng làm giả quả thực quá đơn giản.

Lý Như Thành cười lạnh nói:

- Yên tâm đi, ta biết đề nghị này của ta vừa ra, các ngươi khẳng định sẽ có người hoài nghi, vì lẽ đó ta mời Luyện Hồn Sư, tự nhiên là loại người ai cũng có thể tin được, người này chính là Vinh Dương đại sư của Thiên Đô Phủ chúng ta, hơn nữa ta đã phái người mời Vinh Dương đại sư đến, chờ Vinh Dương đại sư đến, dĩ nhiên là có thể biết, Cổ Đan Lâu cùng Huyền Quang Các ai đang làm trò gian.

Vinh Dương đại sư?

Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Hồn Sư Tháp cùng Luyện Dược Sư hiệp hội làm hai đại cơ cấu mạnh mẽ của Thiên Huyền đại lục, ở các nơi đại lục đều trải rộng chi nhánh, Thiên Đô Phủ tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Mà hai đại cơ cấu này, thông thường không tham dự tục sự các nơi, bình thường đều siêu nhiên ở bên ngoài.

Vinh Dương này, chính là Thiên Đô Phủ Hồn Sư Tháp phó tháp chủ, Luyện Hồn Sư thất giai, Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong, bất kể là thân phận địa vị, đều không kém mấy gia tộc tộc trưởng, thậm chí hai người nắm quyền của Thiên Đô Phủ, Úy Trì gia cùng Tiêu gia tộc trưởng nhìn thấy đối phương, cũng phải cung xưng một tiếng đại sư.

Bởi vậy Lý Như Thành nói mời Vinh Dương đại sư đến đây, mọi người mới sẽ giật mình như vậy.

Mà trong lòng đám người Lâm Bác cùng Diệp Huyền thì chìm xuống.

Vinh Dương chính là Luyện Hồn Sư thất giai, Thiên Đô Phủ Hồn Sư Tháp phó tháp chủ, xưa nay đừng nói Lý gia trưởng lão như Lý Như Thành, coi như là Lý gia tộc trưởng cũng không phải muốn mời liền có thể mời đến, làm sao sẽ dễ dàng vì một chuyện nhỏ mà đến Huyền Quang Các?

Nhưng lấy thân phận địa vị của Vinh Dương đại sư, nếu hắn hạ phán đoán, như vậy hầu như chính là xử án.

Bởi vì ở Thiên Đô Phủ, Luyện Hồn Sư mạnh mẽ rất nhiều, nhưng có thể ở tu vi và địa vị đều vượt lên Vinh Dương đại sư, chỉ có Hồn Sư Tháp tháp chủ Tả Viễn đại sư, chỉ là Tả Viễn đại sư luôn xuất quỷ nhập thần, hơn nữa chuyên tâm nghiên cứu, cơ bản không màng thế sự.

Nghe nói, hắn đến từ Thần Đô của Luyện Hồn Sư Thánh Địa, được phái đến Thiên Đô Phủ đảm nhiệm tháp chủ, rất ít cùng ngoại giới giao lưu, sự vụ trong Hồn Sư Tháp hắn cũng cơ bản không hỏi, ngay cả Úy Trì gia cùng Tiêu gia gia chủ cũng cầu không thấy được hắn, cho nên nói, phó tháp chủ Vinh Dương, hầu như đã là cao tầng của Hồn Sư Tháp mà mấy gia tộc lớn có thể nhìn thấy.

Vẻ mặt của đám người Tô Tú Nhất nghiêm nghị trước nay chưa từng có, trong lòng đều nặng trịch.

Bọn họ hầu như dám kết luận, chuyện này nhất định là âm mưu của Lý gia, thế nhưng vô lực chống cự, một khi bị Hồn Sư Tháp phó tháp chủ định tính, Huyền Quang Các bọn họ sẽ triệt để thanh danh quét rác, trở thành lịch sử.

- Đến rồi, Vinh Dương đại sư thật sự đến rồi.

Thời điểm mọi người ở đây kinh ngạc, đột nhiên có tiếng kinh hô vang lên, mọi người dồn dập quay đầu, liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa tinh xảo chậm rãi lái tới, sau đó ở trước Huyền Quang Các ngừng lại.

- Vinh Dương đại sư, ngươi đến rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK