• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51 Ngậm máu phun người (1)

Rầm!

Gã một cước đá văng cửa buồng vệ sinh, nhìn thấy buồng vệ sinh trống rỗng thì toàn thân run rẩy, lẩm bẩm:

- Diệp Huyền nhất định là trốn ở nơi khác rồi, dưới gầm giường, đúng, nhất định là ở dưới gầm giường.

- Đủ rồi!

Hứa lão sư mặt mày xám ngoét, ánh mắt sắc bén như một thanh lợi kiếm đâm thẳng vào tim Vương Việt:

- Vương Việt, nhìn việc tốt mà ngươi gây ra đi.

Hiện tại chuyện thành ra thế này, gã cũng không biết nên giải quyết thế nào cho tốt.

- Ta…ta.

Sắc mặt Vương Việt trở nên khó coi, trong lòng đã mắng bọn Mã Binh cẩu huyết lâm đầu, chuyện tới nước này thì gã đã biết căn bản không thể làm gì được Diệp Huyền, đúng rồi, rốt cuộc tên tiểu tử này đi đâu rồi?

Đám học viên đứng ở phía trước cũng nhìn thấy tình cảnh bên trong, cả đám lộ ra vẻ thất vọng vô cùng, cư nhiên không có gì hết, quả thực là khiến cho người ta quá mức thất vọng, còn đám học viên đứng ở phía sau thì vẫn chưa biết tình hình bên trong, nên vẫn đang cố gắng chen đi lên.

- Xích qua một chút, xích qua một chút đi.

Đúng lúc này, bên ngoài đám người đột nhiên truyền tới một trận tiếng vang, sau đó có một giọng nói nghi hoặc truyền tới:

- Các ngươi vây quanh cửa ký túc xá của ta làm gì vậy?

- A, Diệp Huyền, sao ngươi lại ở đây, không phải ngươi dắt một cô nương Xuân Phong Lâu về ký túc xá sao?

Một học viên nhìn thấy người tới là ai thì không khỏi cả kinh lên tiếng hỏi, những người khác cũng quay đầu lại nhìn với vẻ kinh ngạc.

Diệp Huyền nghi hoặc hỏi:

- Ta tìm cô nương sao?

- Đúng vậy, hiện tại Vương Việt dẫn theo Hứa lão sư xông vào bên trong bắt gian.

- Có chuyện gì vậy?

Đột nhiên, phía sau lưng Diệp Huyền có một đạo thanh âm lạnh lẽo truyền tới, tất cả học viên ngẩng đầu nhìn qua, sau đó lập tức hoảng sợ hơn nữa:

- A, Vân lão sư, La lão sư.

Chỉ thấy hai vị lão sư Vân Ngạo Tuyết và La Chiến không biết đã đứng sau lưng Diệp Huyền từ khi nào.

- Các ngươi tránh ra hết cho ta.

Vân Ngạo Tuyết lạnh lùng mở miệng.

Đám người lập tức tách ra chừa lại một đường nhỏ.

- Diệp Huyền, sao ngươi lại ở đây.

Vương Việt nhảy dựng lên, chỉ vào hắn mà nói.

Diệp Huyền cười lạnh nói:

- Đây là ký túc xá của ta, tại sao ta lại không thể ở đây? Các vị lão sư, không biết ta và bạn cùng phòng Trần Tinh đã phạm phải lỗi gì lớn mà lại bị các ngươi xông cửa vào, huỷ cả ký túc xá của bọn ta như vậy.

- Huyền thiếu, ngươi rốt cuộc cũng về rồi.

Nhìn thấy Diệp Huyền xuất hiện, Trần Tinh vốn đang nằm bệt trên giường đột nhiên bật dậy, ôm lấy hắn khóc rống lên:

- Vừa rồi ta đang tu luyện, đột nhiên bị Vương Việt dẫn theo một đám người Hứa lão sư tông cửa xông vào, làm cho ta đang luyện công cũng bị kinh hách mà tẩu hoả nhập ma, máu phun ba thước, bây giờ đầu ta đau, chân đau, ngực cũng đau, cảm giác như mình sắp chết tới nơi rồi, nếu như ta thật sự mất mạng thì xin huynh đệ ngươi nhất định phải đưa thi thể của ta về Trần gia, để gia phụ báo thù cho ta.

Trần Tinh không ngừng trợn mắt, nhìn qua thì cứ tưởng gã sắp chết, thực ra là diễn sâu quá mà thôi.

- Hứa lão sư, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Vân Ngạo Tuyết và La Chiến đều bước lên, hỏi với vẻ nghi hoặc.

- Vân lão sư, La lão sư, khụ khụ, hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm.

Đám người Hứa lão sư cảm thấy đau đầu không thôi, Trần Tinh là tam thiếu gia Trần gia ở Lam Nguyệt thành, nếu như gã thật sự xảy ra chuyện gì bất trắc thì dù là địa vị của Tinh Huyền học viện có cao tới đâu thì Trần gia cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.

- Chuyện hiểu lầm gì khiến cho các vị lão sư bất chấp tông cửa xông vào?

Vân Ngạo Tuyết nhíu mày.

Hứa lão sư cười khổ:

- Còn không phải tên Vương Việt này nói nhìn thấy Diệp Huyền ở Xuân Phong Lâu dắt theo một nữ nhân trở lại ký túc xá, cho nên chúng ta mới tới đây điều tra một phen, không ngờ lại là hiểu lầm mà thôi.

- Hiểu lầm? Ta lại không thấy vậy.

Diệp Huyền cười lạnh:

- Tên Vương Việt này tuy rằng là đồng học cùng ban với ta và Trần Tinh, nhưng kỳ thật vẫn luôn ganh tị ghen ghét Trần Tinh, hôm nay lại bày mưu đặt điều thế này, nhất định là hắn biết rõ Trần Tinh đang thời kỳ tu luyện trọng yếu cho nên muốn hại Trần Tinh tẩu hoả nhập ma, các vị lão sư, các ngươi nhất định là bị hắn lợi dụng rồi.

Vương Việt nổi trận lôi đình, chỉ vào Diệp Huyền gầm lên:

- Diệp Huyền, ngươi sủa bậy cái gì đó.

Dường như cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo của đám người Hứa lão sư, Vương Việt lại càng thêm giận quát lớn:

- Các vị lão sư, Diệp Huyền hắn đang nói bậy mà thôi.

- Ta nói bậy? Không tin thì các ngươi có thể hỏi Trần Tinh.

Trên mặt Trần Tinh lập tức lộ ra vẻ bi phẫn, uất hận nói:

- Diệp Huyền nói không sai, Vân lão sư, La lão sư, các ngươi cũng biết đó, Trần gia chúng ta và Vương gia của hắn gần đây không hợp nhau, cho nên hai người chúng ta cũng nhìn nhau không thuận mắt, nhưng bất luận là dung mạo hay tu vi, Trần Tinh ta đều cao hơn Vương Việt hắn vài bậc, cho nên hắn vẫn luôn ghen ghét ta, chuyện hôm nay nhất định là do hắn cố ý bày nên.

Nói xong, Trần Tinh còn run run, nén đau cắn nát đầu lưỡi của mình, nặn ra hai giọt máu tươi:

- Hiện tại ta tẩu hoả nhập ma, chắc không sống được nữa rồi, trong lòng của hắn nhất định đang vô cùng vui sướng, đáng thương thay cho nhất đại thiên tài như Trần Tinh ta, cư nhiên chết trong tay lão sư của học viện, Trần gia nhất định sẽ trả thù cho ta….

Sắc mặt của mấy người Hứa lão sư đứng bên cạnh đen như đáy nồi, dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm vào Vương Việt, khiến cho Vương Việt bị nhìn tới kinh hồn táng đảm, triệt để nổi điên:

- Trần Tinh ngươi đừng có nói bậy, Vương Việt ta cần gì phải ghen tị với ngươi.

- Đương nhiên là có rồi, ngươi ghen tị ta anh tuấn, ghen tị vì ta đã đột phá tới cảnh giới ngũ mạch, còn ngươi thì chỉ dừng lại ở tứ mạch.

Trần Tinh phóng xuất ra một tia huyền khí, quả nhiên là ngũ mạch huyền khí, gã thở dài một tiếng:

- Ai, đáng tiếc, hiện tại bị Hứa lão sư kinh động cho nên đã bị tẩu hoả nhập ma, cho dù không chết thì công lực phỏng chừng cũng sẽ bị phế sạch rồi.

Sắc mặt Vân Ngạo Tuyết vô cùng âm trầm:

- Hứa lão sư, các ngươi tự tiện xông vào ký túc xá của học viện, rốt cuộc đã qua điều tra xác thực rõ ràng hay chưa.

Mấy người Hứa lão sư giật thót, ngay cả ý muốn thiên đao vạn quả Vương Việt cũng có rồi.
Chương 52 Ngậm máu phun người (2)

Đừng thấy Vân Ngạo Tuyết chỉ là một vị lão sư bình thường của học viện, nhưng đám người Hứa lão sư biết rõ đạo sư của Vân Ngạo Tuyết chính là viện trưởng của Tinh Huyền học viện, Vân Ngạo Tuyết là lão sư thiên tài do viện trưởng đại nhân tự mình mang về từ vương thành, cả đám vội nói:

- Vân lão sư, vừa rồi Vương Việt dám cam đoan chắc chắn là đúng, chúng ta cũng chỉ là… ai…

- Cam đoan chắc chắn là đúng? Hừ, Hứa lão sư, ta dám khẳng định, các ngươi đều bị Vương Việt lợi dụng rồi.

Diệp Huyền cười lạnh hai tiếng, nghiêm giọng nói:

- Vương Việt, vừa rồi ngươi nói nhìn thấy ta đưa cô nương Xuân Phong Lâu trở về, là ngươi tận mắt nhìn thấy hay là nghe tin bậy bạ?

Vương Việt mấp máy môi, vốn định phủi sạch mọi chuyện, nhưng phát hiện ánh mắt của mấy người Hứa lão sư đang hung hăng nhìn mình chằm chằm với ánh mắt lạnh lẽo, trong lòng chùn xuống, lập tức lớn tiếng nói:

- Hừ, là ta tận mắt nhìn thấy, Diệp Huyền, xế chiều hôm nay ngươi chạy tới Xuân Phong Lâu, sau đó dắt một cô nương đi ra khỏi đó, cho dù ngươi có chối cãi thế nào đi nữa thì đây cũng là việc thật sự đã xảy ra, bất quá là bây giờ không biết cô nương kia đã bị ngươi giấu ở đâu rồi, ta cũng không biết phải nói gì hơn.

Trong lòng Vương Việt bây giờ đã mắng đám người Mã Binh muốn chết rồi, gã cũng nghĩ kỹ rồi, nhất định là Diệp Huyền phát hiện điểm khác thường nên đã sớm giấu bị cô nương Xuân Phong Lâu kia đi rồi, còn gọi đám người Vân lão sư tới đây, thuận tiện trả đũa, tốt lắm, tiểu tử ngươi cứ đợi đó, đợi việc này trôi qua xem ta dạy dỗ ngươi thế nào.

- Ha ha.

Diệp Huyền đột nhiên cười phá lên:

- Vân Ngạo Tuyết lão sư, xế chiều hôm nay ta rõ ràng bị ngươi gọi tới phòng làm việc, Vương Việt đồng học cũng khẳng định là đã nhìn thấy ta tới Xuân Phong Lâu, không biết là do ta có thuật phân thân, hay là do Vương Việt đồng học trợn mắt nói láo đây.

A? Trong mắt mấy người Hứa lão sư loé lên, nhìn về phía Vân Ngạo Tuyết, chỉ thấy Vân Ngạo Tuyết khẽ gật đầu một cái, mấy người đều tức muốn nổ phổi, Vương Việt ngươi giỏi lắm, dám lợi dụng chúng ta, đừng tưởng rằng ngươi là đệ tử Vương gia thì chúng ta không thể làm gì ngươi.

Mấy vị lão sư đều tức giận tới mức phát run, đây đúng là sỉ nhục.

Cái gì? Mặt của Vương Việt xám nghoét. Gã chỉ biết là hôm nay sau khi rời khỏi trung tâm tu luyện thì Diệp Huyền đã biến đâu mất không thấy tung tích, ký túc xá không có, phòng học và phòng huấn luyện cũng không, đoán chắc rằng hắn đã rời khỏi học viện, nào ngờ hắn lại ở phòng làm việc của Vân Ngạo Tuyết lão sư cả buổi trời.

- …. Vậy cũng có thể là ta nhìn nhầm.

Chuyện đã tới nước này rồi, Vương Việt cũng không biết nên làm gì mới phải.

- Hừ, có phải nhìn nhầm hay không ta tự có định đoạt.

Hứa lão sư lạnh lùng mở miệng:

- Nếu như Diệp Huyền trong sạch vậy thì tất cả mọi người giải tán đi, về phần Vương Việt rốt cuộc là nhìn nhầm hay cố ý hãm hại đồng học, chờ chúng ta điều tra xong sẽ kết luận sau.

Hứa lão sư nhìn về phía Vân Ngạo Tuyết:

- Vân lão sư, ngươi là luyện hồn sư xin ngươi hỗ trợ chúng ta cùng đưa Trần Tinh đồng học tới phòng y vụ để kiểm tra, nhất định không thể để xảy ra chuyện gì.

Vân Ngạo Tuyết gật gật đầu.

- Đợi đã.

Chợt thấy Trần Tinh đột nhiên nhảy dựng lên, nói với vẻ căm phẫn:

- Vân lão sư, Hứa lão sư, tuy rằng ta và Vương Việt đồng học bình thường hay đối đầu, nhưng ta vẫn còn niệm tình đồng học, hôm nay hắn ta đã bất nhân thì ta đây cũng bất nghĩa, ta muốn tố cáo, Vương Việt đồng học uy hiếp ép Lý Nguyệt đồng học của ban chúng ta có quan hệ nam nữ bất chính với hắn, thường xuyên trói ở ký túc xá của hắn, uy hiếp dụ dỗ nàng ta, Lý Nguyệt đồng học đáng thương đối mặt với ma trảo của hắn lại không có khả năng phản kháng, chỉ có thể nuốt hận cam chịu, hiện tại ta muốn vạch trần tên cầm thú bại hoại này.

- Oa!

Toàn trường lập tức ồ lên, các vị lão sư có mặt ở đây cũng lập tức biển sắc.

Vương Việt thở hổn hển, tức giận nói:

- Trần Tinh ngươi đừng có ngậm máu phun người.

Trần Tinh cười lạnh nói:

- Hừ, có phải ngậm máu phun người hay không thì bản thân ngươi tự biết, hôm nay ta nghe được ngươi căn dặn Lý Nguyệt tối nay tới ký túc xá của ngươi, nghĩ thử đi, ngươi gọi một nữ tử nhu nhược nửa đêm tới ký túc xá của ngươi rốt cuộc là muốn làm gì.

Không ít học viên trong ban của đám người Diệp Huyền đều trợn mắt há mồm, Trần Tinh có phải là bị tẩu hoả nhập ma xong thì đầu óc choáng váng rồi hay không, hay là sau khi bị hãm hại liền muốn trả đũa, quan hệ tình lữ của Vương Việt và Lý Nguyệt trong ban có ai mà không biết, hai người buổi tối ở ký túc xá làm vài chuyện gì đó thì cũng bình thường thôi mà.

Bất quá, các học viên ở ban cấp khác và các vị lão sư thì lại không biết quan hệ của Vương Việt và Lý Nguyệt, sắc mặt cả đám vô cùng khó coi, nếu như lời Trần Tinh nói là thật thì Vương Việt này thật sự là một tên súc sinh.

Hứa lão sư trầm mặt hỏi:

- Vương Việt, chuyện Trần Tinh nói có thật không?

Vương Việt vội nói:

- Hứa lão sư, hắn nói bậy.

- Ha, có phải nói bậy hay không thì cứ tới ký túc xá của ngươi xem sẽ biết, Vương Việt ngươi có dám không.

- Hừ, có gì mà không dám chứ, không phải chỉ là muốn xem ký túc xá của ta hay sao, đi theo ta.

Trong lòng Vương Việt chỉ toàn lửa giận, gã đã bị chuyện hôm nay khiến cho đầu óc choáng váng, tức muốn điên rồi, về phần chuyện của Lý Nguyệt mà Trần Tinh nói thì gã cũng không để ở trong lòng, hừ, không nói gì tới chuyện Lý Nguyệt hiện tại không có ở ký túc xá của mình, cho dù có ở ký túc xá của mình đi nữa thì đã làm sao?

Trong Tinh Huyền học viện không cấm nam nữ yêu đương, nam nữ si tình, ngươi tình ta nguyện, cho dù hai người thật sự làm gì đi nữa, thì chỉ cần thừa nhận quan hệ tình lữ thì học viện cũng không quản tới.

Vương Việt là con trưởng của Vương gia, nên không ở ký túc xá công cộng mà đã xin được ở riêng một mình một phòng ký túc xá, chẳng qua tất cả nam sinh trong học viện đều ở chung một khu ký túc xá, mọi người nhanh chóng đi tới trước ký túc xá cá nhân của Vương Việt.

Vương Việt mở toang cửa chính, lạnh lùng nói:

- Các ngươi muốn xem thì cứ vào mà xem, bất quá nếu như làm hư hỏng đồ của ta thì ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt.

- Hừ, vậy thì để ta đi vào kiểm tra đã.

Trần Tinh hừ lạnh một tiếng, nào còn bộ dạng yếu ớt như vừa tẩu hoả nhập ma, cất bước đi vào bên trong ký túc xá.
Chương 53 Khẩu vị thật nặng (1)

Bên ngoài ký túc xá đơn chính là một phòng khách, bên trong mới chính là phòng ngủ, mọi người đi tới phía trước phòng ngủ, còn chưa đi vào thì đã nghe bên trong truyền tới từng hồi tiếng nức nở nghẹn ngào trầm thấp.

- Chuyện gì thế này?

Hứa lão sư biến sắc, đạp mạnh cửa xông vào, chỉ thấy bên trong phòng ngủ có bốn năm người nằm ngổn ngang, trong đó có hai nam ba nữ, nam chính là Lưu Đồng và Mã Binh, hai người nọ loã thể quấn chặt lấy nhau triền miên, khiến cho người ta nhìn mà muốn nôn, nữ thì là Lý Nguyệt và một thiếu nữ, hai người y phục rơi hết một nửa, xuân quang lộ ra, bị trói chặt lại, cuối cùng bên trong còn có một lão bà dung mạo xấu xí cũng bị buộc chặt một bên, miệng bị dán kín.

Trong đó Lưu Đồng, Mã Binh, Lý Nguyệt và thiếu nữ kia đều đã hôn mê, chỉ có lão bà xấu xí bán lộ kia trừng to hai mắt đầy hoảng sợ, miệng phát ra tiếng ô ô.

Mọi người nhìn thấy một màn này, trong nháy mắt toàn bộ đều ngẩn người.

- Đây… đây không phải là tú bà của Xuân Phong Lâu sao?

Phía sau có học viên kinh hô thành tiếng, đột nhiên gã như phản ứng lại, vội ngậm miệng không nói gì nữa.

- Oẹ!

Không ít học viên trực tiếp nôn ra tại chỗ, Trần Tinh thì càng phẫn nộ chỉ vào Vương Việt, quát lên:

- Vương Việt, ngươi thật quá tàn nhẫn, ngay cả một lão thái bà ngươi cũng không buông tha, khẩu vị cũng thật quá nặng, còn Lưu Đồng và Mã Binh không phải là bằng hữu của ngươi sao? Bọn họ thế nào lại loã thể quấn lấy nhau như vậy, chẳng lẽ các ngươi là cơ (gay) nam nữ đều ăn? Thật là đáng kinh tởm.

- Oa!

Không ít học viên sợ tái mặt, nghe thấy câu này đều cúi người nôn mửa lần nửa, gần như nôn ra cả mật xanh.

- Sao có thể… Bọn… Bọn họ sao lại ở đây?

Vương Việt triệt để ngây người, đầu óc rối bời, gã lẩm bẩm:

- Không phải, ta không có làm, Diệp Huyền, là ngươi, đúng, nhất định là ngươi hãm hại ta.

Lúc này gã đã muốn phát điên rồi.

Sắc mặt của Hứa lão sư càng thêm khó coi, nhanh chóng đi tới trước mặt lão bà kia, giật đứt dây thừng trên người bà ta, xé băng dính ngoài miệng, lạnh giọng hỏi:

- Ngươi là ai, tại sao lại ở đây.

- Vương Việt công tử, ta… ta…

Tú bà há miệng thở hổn hển mấy cái, theo bản năng đi tới trước mặt Vương Việt, đang muốn nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt âm trầm cùng với ánh mắt có thể giết chết người của Vương Việt, đầu óc bà ta lập tức phản ứng tới:

- Là Diệp Huyền, đúng vậy, là Diệp Huyền của học viện các ngươi, hôm nay hắn tới Xuân Phong Lâu, muốn lão thân đưa một vị cô nương tới cho hắn nếm thử, không ngờ kẻ này mặt người dạ thú, sau khi lừa lão thân và cô nương kia tới đây liền trói chúng ta lại ném vào đây, các ngươi là lão sư của Tinh Huyền học viện nhất định phải đuổi kẻ này đi, kẻ này quả thực là tội ác tày trời, không bằng cầm thú.

Tú bà nói với vẻ tràn đầy căm phẫn, bộ ngực lòng thòng mềm oặt trên người run run, làm bẩn mắt người nhìn.

Hứa lão sư cố nén cảm giác buồn nôn, nhíu mày lạnh lùng nói:

- Ngươi mặc quần áo vào trước đi rồi nói.

- Ha ha, tốt lắm, nói rất tốt.

Trên gương mặt xám ngoét như tro của Vương Việt đột nhiên sáng bừng lên:

- Diệp Huyền, ngươi còn lời nào để nói không, ta đã nói tại sao không tìm được người trong ký túc xá của ngươi, hoá ra là đã bị ngươi giấu tới ký túc xá của ta, còn muốn vu oan cho ta, hiện tại chân tướng đã rõ ràng rồi.

Trong lòng của gã cười ha hả, quả nhiên là ý trời: Diệp Huyền, ngươi không ngờ lại vác đá đập chân mình rồi đúng không, ha ha, lần này ta xem ngươi còn giải thích thế nào, lão ma ma ngươi quả thật là hiểu ý ta, ha ha ha. Nếu như không phải xung quanh có nhiều người như vậy thì gã đều hận không thể xông lên hôn đối phương hai cái thật mạnh.

Advertisements

Hứa lão sư sững sốt, trầm giọng hỏi:

- Ngươi nói là thật sao?

Những học viên khác cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi, tại sao lại dính tới Diệp Huyền rồi, chỉ thấy Diệp Huyền đứng bên cạnh thần sắc bình tĩnh, khoé môi thậm chí còn lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Tú bà tức giận nói:

- Đương nhiên là thật, lão thân ta lẽ nào lại đi lừa các ngươi hay sao, Tinh Huyền học viện các ngươi còn tự xưng mình là danh môn thế nào lại dạy ra loại đệ tử như vậy, hừ, chuyện này ta nhất định phải bẩm báo lên thành chủ.

Tú bà nắm lấy cơ hội, cố gắng nắm thế chủ động, nếu không để người ta biết bà dám đưa cô nương tới Tinh Huyền học viện thì có bị lăng trì xử tử cũng không hết tội.

- Ngươi nói bậy.

Trần Tinh đột nhiên nổi giận, vọt tới trước mặt tú bà, chỉ tay về phía bà mắng:

- Xú lão bà, ngươi nhìn cho rõ lão tử đây, Diệp Huyền ta hôm nay tới Xuân Phong Lâu tìm cô nương khi nào, ngươi dám hãm hại ta, có tin ta giết cả nhà ngươi hay không.

- Đúng là hắn.

Tú bà quay sang mấy người Hứa lão sư tức giận nói:

- Chính là cái mặt béo này, ta chết cũng sẽ không nhìn lầm, Diệp Huyền, ngươi dám hại lão thân, xem lão thân có báo lên thành chủ hay không.

Toàn trường lặng ngắt.

Trần Tinh đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ:

- A, hoá ra ngươi nói Diệp Huyền sao, lầm rồi, ha ha, ta tên là Trần Tinh, tam thiếu gia Trần gia, không phải nói ta là được rồi, ha ha ha.

Tú bà trợn tròn mắt, tam thiếu gia Trần gia, toàn thân bà ta run lên, Trần gia cũng là một trong tam đại gia tộc, vu oan cho đệ tử nhà họ thì mình sẽ có kết quả thế nào đây.

Trong mắt Vương Việt gần như có thể phun ra lửa, chỉ vào Diệp Huyền quát:

- Hắn mới là Diệp Huyền.

Diệp Huyền đi ra từ trong đám người, thản nhiên nói:

- Đúng vậy, ta mới chính là Diệp Huyền, lão thái bà, vừa rồi ngươi nhận lầm người rồi.

- Đây…

Tú bà run rẩy, vội vàng nói:

- Đúng, đúng, chính là ngươi, cái bộ mặt gầy teo này ta có chết cũng sẽ không nhìn lầm, ngươi dám hãm hại lão thân, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu, xế chiều hôm nay chính là hắn.

Nếu như lúc này mà mọi người vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì quả thực quá ngu ngốc rồi.

Lửa giận trong mắt Hứa lão sư gần như có thể thiêu huỷ cả gian phòng, lạnh lùng nói:

- Giải hết bọn họ về cho ta, nghiêm hình khảo vấn, dám bày mưu tính kế ở Tinh Huyền học viện của ta, nếu như không lăng trì xử tử thì thật đúng là khinh thường Tinh Huyền học viện ta dễ bắt nạt rồi.

Hứa lão sư thân làm giáo đạo chủ nhiệm, trên người có một cỗ khí thế, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như thế đã khiến cho gã tức giận không thôi, lực lượng cường đại của võ sư huyền vũ cảnh lập tức hung hăng trấn áp trên người bà lão kia, sát khí giăng kín.
Chương 54 Khẩu vị thật nặng (2)

- Dạ!

Một vài vị lão sư quát lạnh một tiếng, chộp lấ bà ta kia.

Lần này thì bà thật sự hoảng sợ, vội vàng kéo Vương Việt nói:

- Vương Việt công tử, mau cứu ta.

- Buông ra.

Vương Việt hoảng loạn vội hất nàng ra, sắc mặt tái nhợt.

- Vương Việt công tử, ngươi nhất định phải cứu ta.

Tú bà lại nhào tới, vội la lên:

- Vương Việt công tử, là ngươi gọi ta tới đây, ngươi không thể thấy chết mà không cứu được.

- Ngươi đi chết đi.

Vương Việt đá một cước lên mặt bà ta, khiến bà gãy không biết bao nhiêu cái răng, gã quay sang lão sư run rẩy nói:

- Hứa lão sư, ta không liên quan gì tới bà ta cả, ta không quen bà ta.

- Có quan hệ hay không không phải ngươi nói là được, bắt luôn cả Vương Việt về cho ta, bất luận là kẻ nào vi phạm quy định của Tinh Huyền học viện ta, ta mặc kệ hắn là ai cũng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ, tam đại gia tộc cũng không được.

- A!

Vương Việt trực tiếp ngã vật ra đất.

Rất nhanh, kết quả xử lý của học viện liền phát ra, ba người Vương Việt, Lưu Đồng, Mã Binh mang theo nữ tử Xuân Phong Lâu trở về ký túc xá, vu oan cho đồng học, chứng cớ vô cùng xác thực, theo quyết định nhất trí của học viện, phạt khai trừ, hơn nữa vĩnh viễn không thu nhận trở lại.

Lý Nguyệt đồng học tham gia vu oan, nể tình lần đầu vi phạm nên khuyên tự xin nghỉ.

Tuy rằng không bị khai trừ, nhưng Lý Nguyệt cũng không còn mặt mũi nào để ở lại, ảo não chấp nhận, ngày hôm sau liền rời khỏi học viện.

Sáng sớm hôm sau.

- Ha ha ha, Huyền thiếu, tối hôm qua ngươi không nhìn thấy vẻ mặt của Vương Việt sau khi xông vào đâu, quả thực là đen như đáy nồi.

Trần Tinh ngồi trên giường cười ha hả, hưng phấn nói:

- Lần này hắn xem như bị phế triệt để rồi, gây ra chuyện lớn như vậy trở lại Vương gia, trưởng lão Vương gia cũng sẽ lột da hắn.

Càng là đại gia tộc thì càng để ý thanh danh, lúc trước chuyện Diệp Huyền chết võ hồn, phế mạch truyền ra, tất cả đệ tử của những thế gia trong Lam Nguyệt thành không ai mà không có phần hả hê, còn chuyện của Vương Việt thì còn hơn cả chuyện của Diệp Huyền lúc trước, phỏng chừng cả Vương gia hiện tại đều luống cuống không biết làm gì vì có một tên nghiệt tử như gã.

Diệp Huyền cười lạnh một tiếng:

- Vương Việt hắn là tự làm tự chịu, muốn hãm hại ta thì cũng phải xem hắn có năng lực đó hay không.

Trần Tinh hưng phấn nói:

- Còn phải nói sao, chỉ với tên phế vật đó mà cũng dám hãm hại Huyền thiếu, phỏng chừng hắn chết thế nào cũng không biết, còn có Lý Nguyệt nữa, nếu như Lý gia biết chuyện này không biết có thể giận tới mức trực tiếp giết nàng ta hay không, ha ha ha.

Diệp Huyền thản nhiên nói:

Advertisements

- Đừng nói tới bọn họ, ngươi thế nào rồi? Tu luyện cả đêm, hẳn là cách cảnh giới lục mạch cũng không xa rồi đúng không.

Trần Tinh nhảy dựng lên, giơ ngón tay cái lên hưng phấn nói:

- Huyền thiếu, ngươi quả thực quá thần kỳ rồi, hôm qua sau khi ta uống viên đan dược kia, mới đầu ta còn tưởng rằng mình thật sự bị tẩu hoả nhập ma rồi, không ngờ lại nhân hoạ được phúc, đám người Hứa lão sư vì muốn lấy lại danh dự, ổn định thương thế của ta, vài vị lão sư thay nhau truyền huyền khí cho ta cả đêm. Hắc hắc, ta lén dùng cách ngưng khí mà ngươi dạy cho ta hấp thu cả đêm, hiện tại đã tới cảnh giới ngũ mạch đỉnh phong rồi, theo ta thấy thì không tới vài ngày nữa ta sẽ bước vào cảnh giới lục mạch rồi, ha ha ha, trần gia Tam thiếu ta quả nhiên là thiên tài.

Nghĩ tới bản thân trước đó không lâu vừa mới đột phá ngũ mạch xong hôm nay đã sắp sửa đột phá lục mạch, Trần Tinh hưng phấn cười không khép được miệng, đợi kỳ thi cuối học kỳ kết thúc trở về nhà phỏng chừng cha và trưởng lão đều bị mình doạ cho chết khiếp.

- Đúng rồi.

Trần Tinh hưng phấn nhưng vẫn không quên báo cho Diệp Huyền:

- Huyền thiếu, lấy tính cách của Vương gia thì nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy đâu, có lẽ tay của bọn họ không duỗi được tới học viện nhưng rất có thể sẽ gây bất lợi với Diệp gia của ngươi, nếu có khó khăn gì thì ngươi cứ để trưởng bối Diệp gia các ngươi tới tìm Trần gia chúng ta, ta có thể thử nói giúp cho các ngươi ở trong tộc.

Diệp Huyền cười lạnh nói:

- Yên tâm đi, nếu Vương gia không biết tốt xấu, chọc giận ta thì ta sẽ để Vương gia bọn họ triệt để biến mất khỏi Lam Nguyệt thành.

Trần Tinh lập tức ngây người:

- Mẹ nó, Huyền thiếu ngươi cũng quá khí phách rồi, sau này có việc gì cần phân phó thì cứ việc nói, lên núi đao xuống chảo dầu, nếu Trần Tinh ta nhíu mày một cái thì không phải nam nhân.

- Ừ, tốt lắm, hôm nay ngươi dọn dẹp lại ký túc xá đi, ta có việc muốn ra ngoài.

Vẻ mặt chính nghĩa lẫm lẫm của Trần Tinh nháy mắt trở nên bí xị, khóc lóc nói:

- Huyền thiếu, không phải chứ, ai, ai, ngươi đừng đi mà, nơi này lộn xộn lắm…

Ngay lúc Diệp Huyền vừa rời khỏi học viện, bên trong phủ đệ Vương gia lúc này giống như có gió lốc đánh tới, âm trầm vô cùng.

- Việt nhi, ngươi đừng trách phụ thân, lần này ngươi gây ra hoạ lớn như vậy, tạo thành ảnh hưởng lớn cho thanh danh của gia tộc, trưởng lão đoàn có trừng phạt ngươi cũng đúng thôi, phụ thân là gia chủ Vương gia, càng không thể niệm tình riêng.

Cha của Vương Việt, đồng thời cũng là gia chủ hiện tại của Vương gia, ánh mắt âm trầm nói.

Vương Việt bị quấn băng kín mít nằm ở trên giường như một cái xác ướp, khẽ động một cái thì toàn thân liền đau đớn vô cùng, gã nghẹn ngào nói:

- Phụ thân, lần này người nhất định phải báo thù cho hài nhi, đều là do tên Diệp Huyền kia, phụ thân người nhất định phải tìm người lấy mạng hắn, ta thế nào cũng không nuốt trôi được cơn tức này!

Ánh mắt của Vương Hải lạnh xuống, khiển trách:

- Câm miệng, ngươi còn mặt mũi nói, ngay cả một phế vật cũng không giải quyết được, Vương Hải ta sao lại sinh ra thứ vô dụng như ngươi.

Vương Việt nghiến răng nghiến lợi nói:

- Phụ thân, đều là do tên Diệp Huyền kia quá giảo hoạt.

- Được rồi, không cần nói nữa.

Vương Hải quát lớn:

- Chỉ là một phế vật mà thôi, đáng để ngươi để bụng như vậy sao, bây giờ ngươi phải lo lắng cho chính bản thân mình mới đúng, hừ, ta vất vả bồi dưỡng ngươi, chính là vì muốn cho ngươi tiếp nối công việc của ta, bây giờ thì tốt rồi, ngươi làm ra việc thế này, ta bồi dưỡng bao năm xem như bị huỷ trong chốc lát, nói không chừng, thương thế của ngươi còn chưa khỏi hẳn thì cũng sẽ bị trưởng lão đoàn đấy tới nơi thâm sơn cùng cốc rồi.
Chương 55 Hồn sư tháp

Vương Việt cả kinh, run run nói:

- Phụ thân, không nghiêm trọng tới mức đó chứ.

- Không nghiệm trọng tới mức đó? Hừ!

Vương Hải lộ ra vẻ mặt chỉ hận rèn sắt không thành:

- Yên tâm đi, ta sẽ không để cho trưởng lão đoàn làm vậy đâu, bọn họ nhìn trúng chính là Vương Phi nhà nhị đệ, muốn bồi dưỡng hắn làm tộc trưởng, hừ, nào dễ như vậy.

Ánh mắt của Vương Hải loé lên:

- Ngươi bị đuổi khỏi Tinh Huyền học viện cũng tốt, ta sẽ âm thầm bồi dưỡng ngươi, một ngày nào đó ta sẽ để cho ngươi cường thế trở lại, để cho trưởng lão đoàn xem cho rõ, con của Vương Hải ta mới là người thích hợp nhất để làm tộc trưởng.

Vương Việt nghe mà tâm thần kích động, nhưng vẫn không quên hỏi:

- Phụ thân, Diệp Huyền…

Vương Hải trừng mắt, cả giận nói:

- Tên ngu ngốc nhà ngươi, lúc này rồi mà vẫn còn nhớ mãi không quên tên phế vật kia, quả thực là vô phương cứu chữa rồi. Ngươi yên tâm, vi phụ sẽ không để hắn sống khá giả đâu.

- Tốt, tốt lắm.

Vương Việt kích động tới mức cả người đều run lên, nhưng vừa động một cái thì toàn thân liền đau đớn như bị đao chém, trong mắt của gã ánh lên vẻ ngoan độc, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Phụ thân, ngươi định làm thế nào.

Vương Hải cười nhạt một tiếng, không quên dạy bảo con trai của mình:

- Việt nhi, ngươi nghe cho rõ đây, Vương gia chúng ta không thể nhúng tay vào việc của Tinh Huyền học viện, nhưng không phải là không thể đối phó với Diệp gia, Diệp gia chính là dựa vào việc buôn bán dược liệu ở Thanh Sơn Trấn, còn Vương gia chúng ta lại chiếm cứ bảy phần thị trưởng đan dược ở Lam Nguyệt thành, chỉ cần chúng ta mở miệng thì Diệp gia cũng chỉ có thể cạp đất mà ăn, đương nhiên, nếu vậy thì Chu Gia và Trần gia cũng sẽ có hành động, bọn họ chưa chắc sẽ để cho Vương gia chúng ta độc đại, bất quá, Thanh Sơn Trấn còn có một Lý gia, cô bạn nhỏ mà ngươi quen ở Tinh Huyền học viện chính là con gái của gia chủ Lý gia, mấy ngày nữa ngươi cưới nàng ta vào cửa, chúng ta có thể giúp đỡ Lý gia, tạo thành đả kích đối với Diệp gia.

- A, phụ thân, nữ nhân này rất lẳng lơ, ta chỉ chơi đùa mà thôi.

Ánh mắt của Vương Hải lạnh xuống:

- Bây giờ đã khác rồi, cứ thu nàng làm thiếp, ngươi cũng không mất gì, chờ thêm mười năm nữa, để cho Lý gia chậm rãi nắm giữ phần lớn mối làm ăn dược liệu của Vương gia chúng ta, tới lúc đó có Lý gia duy trì ngươi làm gia chủ, vì lợi ích gia tộc, trưởng lão đoàn sẽ không có ý kiến gì, đây gọi là một hòn đá ném hai con chim.

- Hoá ra là vậy.

Vương Việt cười ha ha:

- Phụ thân, người quả nhiên đa mưu túc trí, quả thực là thần tượng mà ta sùng bái.

Vương Hải tự đắc cười lớn:

- Hừ, còn cần ngươi nói sao, bằng không thì ngươi cho rằng vi phụ làm sao lên làm gia chủ được.

Gã hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Vương Việt một cái:

- Cũng không biết người thông minh như ta tại sao lại sinh ra một đứa con ngu ngốc như ngươi, nếu như không phải mẹ ngươi chết sớm, ta thật sự muốn hỏi nàng, rốt cuộc ngươi có đúng là con trai ruột của Vương Hải ta hay không.

Trong lúc cha con Vương gia đang bí mật mưu đồ đối phó Diệp gia thì Diệp Huyền lại đi tới một toà kiến trúc vô cùng to lớn và tráng lệ của Lam Nguyệt thành.

Đây là một toà kiến trúc hình tháp cao tới bảy tầng, đứng sừng sững ở khu vực phồn hoa nhất của Lam Nguyệt thành, được xưng tụng là toà kiến trúc tiêu biểu của Lam Nguyệt thành, tổng thể còn cao lớn so với hiệp hội luyện dược sư một phần, vô cùng khí phách.

- Không thể ngờ trong một thành trì của một quốc gia nhỏ bé xa xôi trong góc Thiên Huyền đại lục như vậy cũng có hồn sư tháp, có thể giúp ta giảm bớt không ít phiền toái.

Diệp Huyền mỉm cười, bước về phía toà kiến trúc lớn kia.

Kỳ thực không phải thức tỉnh võ hồn càng sớm thì càng tốt, giai đoạn thức tỉnh hoàn mỹ nhất chính là ở ngưng mạch kỳ, dù sao thì một khi võ sĩ đột phá võ sĩ linh vũ cảnh thì sẽ bước vào một giai đoạn hoàn toàn mới, tới lúc đó không nói tới việc muốn tiếp tục thức tỉnh võ hồn sẽ khó khăn hơn gấp trăm lần, đối với bản thân võ hồn cũng có tổn thương nhất định, đương nhiên loại võ hồn tự mình thức tỉnh như hắc sắc võ hồn của Diệp Huyền thì đương nhiên không nằm trong số đó.

Sau khi biết trong cơ thể mình còn có hai loại võ hồn khác, Diệp Huyền cũng đã quyết định khi nào phải thức tỉnh chúng nó rồi, chỉ có sau khi thức tỉnh thì võ hồn mới có thể phát huy ra lực lượng thật sự của chúng nó.

Bên ngoài hồn sư tháp không có bất kỳ thủ vệ nào, nơi này cũng không cần thủ vệ, bởi vì bất luận kẻ nào cũng không dám gây chuyện ở hồn sư tháp, mức độ an toàn ở nơi này thậm chí còn cao hơn chứ không kém gì so với phủ thành chủ.

Đi vào đại sảnh, một trận thanh âm huyên náo truyền vào trong tai Diệp Huyền, cả hồn sư tháp phi thường náo nhiệt.

- Xin hỏi Mục Nhan đại sư khi nào thì mới rảnh, ta muốn mời Mục Nhân đại sư tiến hành tẩy lễ cho ta.

- Con ta năm nay mười ba tuổi rồi, đã tiếp nhận qua hai lần tẩy lễ nhưng vẫn chưa thức tỉnh võ hồn, xin hỏi liệu có còn hy vọng thức tỉnh võ hồn hay không?

- Cho qua một chút, cho qua một chút, ta là người của Mộc gia Lam Nguyệt thành, xin hỏi hôm nay Thiết Nhu đại sư có rảnh không?

- Ta có hẹn trước với Trần Phàm đại sư, cho vào trước.

- Có hẹn trước thì hay lắm sao, ngươi không biết xếp hàng chờ trước sau à.

Trong đại sảnh, đầu người nhấp nhô, đám sau tiếp đám trước, cảnh tượng không khác gì ngoài chợ.

Luyện hồn sư có địa vị cao quý, cả đám thời gian đều có hạn, cho nên số lượng người được tẩy lễ mỗi ngày đều phải trải qua quản lý nghiêm ngặt, rất nhiều người sợ mình bị xếp tuột lại phía sau, mất đi cơ hội tẩy lễ, cho nên đều tụ tập trước quầy phục vụ, vội vàng hỏi thăm nhân viên công tác.

- Yên lặng một chút, yên lặng hết cho ta.

Trước quầy phục vụ, Trần Tư Tư bị làm ổn tới mức đầu cũng ong lên, cao giọng hô, thế nhưng căn bản không ai nghe nàng, nàng tức giận nên vỗ một cái thật mạnh xuống quầy phục vụ, thanh âm lớn tới mức khiến cho cả đại sảnh nháy mắt liền lặng ngắt.

Ánh mắt sắc bén quét qua mọi người, Trần Tư Tư nhướng mày, hai tay chống nạnh, quát lớn:

- Tất cả mau xếp hàng cho ta, nếu ai dám tiếp tục chen lấn xô đẩy thì hôm nay đừng hòng gặp được các vị đại sư.

- Ta là đội trưởng đội thành vệ quân của Lam Nguyệt thành, ta muốn gặp Mục Nhân đại sư.

Trần Tư Tư còn chưa nói dứt lời thì có một vị đại hán cao to bước ra, đi tới phía trước quầy phục vụ, lớn tiếng đáp trả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK