- Ha ha, xem ra La gia chủ biết trèo cao nên không coi trọng thiên nhai thương hội chúng ta nên đi tìm thần hành thương hội cầu cứu đi.
- Chậc chậc, thần hành thương hội những năm qua cũng bắt đầu xuống dốc, lại đi cùng với La gia quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cũng không biết thần hành thương hội có thể tiếp đãi La gia chủ hay không?
- Hừ, hắn dám tiếp đãi sao? Tần gia đã bắn tiếng, trong đế đô có bất cứ thế lực linh dược nào dám tiếp đãi La gia chính là đối địch với Tần gia, hắc hắc, đối địch với Tần gia không phải tự tìm khó khăn cho mình hay sao.
Tòa lầu các bảy tầng phía đối diện đường cái có khí thế bàng bạc, hai hộ vệ của thần hành thương hội đứng xa xa nhìn sang nơi này sau đó lên tiếng trào phúng.
Diệp Huyền nhìn chiêu bài, đó là thiên nhai thương hội lầu các.
Thiên nhai thương hội và thần hành thương hội có địch ý sâu đậm với nhau, tại thành Hắc Thạch, cửa hàng hai nhà mở đối diện nhau, không nghĩ tới tại đế đô Hạo Thiên đế quốc lại mở đối diện nhau như vậy, gần như đã là tử địch.
Tuy nơi này không phải cửa chính của thương hội nhưng có không ít người lui tới, hai gã hộ vệ nói như thế hấp dẫn không ít người vây xem.
Những ngày này La gia và Tần gia xung đột ai ai cũng biết, không ít người nhìn thấy La Mẫn và Diệp Huyền đều nghị luận với nhau.
Biết rõ thân phận của La Mẫn, hai tên hộ vệ thần hành thương hội lúc này hoảng hốt, khiếp sợ nhìn La Mẫn.
Tần gia ban bố mệnh lệnh, hai người bọn họ cũng có nghe thấy, hiện tại nghĩ tới mà sợ, âm thầm may mắn khá tốt lúc trước không có cho La Mẫn và Diệp Huyền đi vào, nếu không hai người bọn họ xong đời.
Sắc mặt La Mẫn cũng tái nhợt đáng sợ, trước mắt bao người, thân thể hắn đang lạnh run, hắn là một gia chủ có khi nào bị hai tên hộ vệ trào phúng như thế, hết lần này tới lần khác hắn không thể giáo huấn đối phương.
- Rác rưởi ở nơi nào, dám hô to gọi nhỏ làm bẩn tai ta.
Diệp Huyền không có tính tình tốt như vậy, hắn cười lạnh nói một câu.
- Tiểu tử, ngươi nói cái gì? Còn dám nói một câu, có tin ta đánh ngươi ăn phân không?
- Gia hỏa này đứng bên cạnh La Mẫn gia chủ, không phải đệ tử La gia hay sao, khốn kiếp, La gia sắp xong đời mà đệ tử cũng kiêu ngạo như thế, quả thực là đầu óc heo mà.
Hai gã hộ vệ nghe xong giận tím mặt, hung hăng càn quấy mắng chửi một câu.
- Muốn chết.
Ánh mắt Diệp Huyền phát lạnh, hai mắt hắn nhìn vào hai tên hộ vệ, đồng tử màu đen của hắn biến thành màu xanh yêu dị, lúc này hồn lực chấn động vô hình lan ra ngoài.
Đồng tử Diệp Huyền biến hóa chỉ trong nháy mắt sau đó khôi phục nguyên trạng, mọi người nơi đây không có phát giác.
Chỉ có hai tên hộ vệ có phản ứng, hai người cảm giác đồng tử màu xanh chui vào trong đầu của bọn họ, lực lượng khủng khiếp tiến vào trong thức hải, hai người hoàn toàn không có bất kỳ lực lượng chống cự nào, trong chốc lát liền mất đi tri giác.
Trước mắt bao người, hai gã hộ vệ lập tức lộ ra nụ cười si ngốc, ngay sau đó hai người này nhảy sang một bên và bắt đầu cởi áo giáp trên người ra.
Hai gã hộ vệ đang làm cái gì thế? Vì sao bọn chúng cởi áo giáp ra?
- Chẳng lẽ ngại thời tiêt quá nóng muốn mát mẻ một chút ah?
- Có thể nhục nhã vừa rồi chính là gia chủ La gia cho nên hưng phấn không kiềm nén được, nghĩ lại cũng phải, một gã tiểu hộ vệ nói gia chủ thế gia không phản bác được, sao có thể không hành phấn.
- Không ngờ còn khiêu vũ, điển hình tiểu nhân đắc chí ah.
Đám người trên đường cái nhìn thấy hai tên hộ vệ cởi áo giáp và nhảy múa cả đám trợn mắt há hốc mồm, tấc tắc kêu kỳ lạ.
Nhưng mà dần dần tất cả mọi người cảm giác không đúng, ngay sau đó ăn cả kinh.
- Không đúng, vì sao hai tên này cởi cả khố của mình ra?
- Hai người này muốn làm cái gì trước mặt mọi người sao?
- Từ khi nào đế đô chúng ta thịnh hành những chuyện như thế này chứ?
Người đi trên đường cái lúc này trố mắt ra ngoài, vẻ mặt khó có thể tin, chỉ thấy hai người hưng phấn cởi quần áo, không ngừng cởi sách những quần áo khác trên người, lộ ra lông ngực màu đen.
- Trời ơi, vì sao trên người của bọn chúng nhiều dấu vết roi da như vậy?
- Trên thân của bọn chúng còn tràn ngập chữ, ta nhìn xem, ghi là cái gì? ‘ lão tử là chó đực, dùng sức ăn phân? ’.
- Ọe!
Hai người hành động càng ngày càng quá phận, chừng mực cũng càng lúc càng lớn, đến cuối cùng hai người không biết tìm đâu ra một đống phân và điên cuồng ăn, lúc này miệng bọn chúng đầy phân người.
Hơn nữa trên người đầy dấu vết roi da và chữ viết tục tĩu, lúc này đám người chung quanh lập tức buồn nôn và khó tin.
Buồn nôn, quả thực quá buồn nôn.
Dạ dày của mọi người không ngừng sôi trào, tiếng oa oa nôn mử vang lên, ngay cả cơm sáng cũng nôn sạch không còn, đến cuối cùng dạ dày cũng chỉ còn lại nước chua cũng nôn ra. Chuyện làm nhục phong nhã như thế diễn ra trước mặt, La Mẫn không dám nhìn, hắn xoay đầu sang chỗ khác.
Cho dù ngu ngốc thì hắn cũng hiểu hai gã hộ vệ tuyệt đối đã bị người ta ám toán.
- Ha ha!
Thời điểm mọi người không ngừng nôn mửa, Diệp Huyền lúc này cười nói:
- Khó trách hai tên này luôn miệng nói người ta đi ăn phân, thì ra bọn chúng yêu thích như thế, nói ra cho người ta biết cũng được, dù sao cũng là yêu thích tư nhân nhưng không nên biểu diễn cho người ta thấy, nhìn mà buồn nôn.
- Ọe!
Đám người đi đường không ngừng nôn mửa, tiếp tục nôn mửa, ngay cả Diệp Huyền cũng buồn nôn không thôi.
- Bên ngoài cãi lộn cái gì đó?
Đúng lúc này trong lầu các thiên nhai thương hội có tiếng gầm giận dữ vang lên, một tên bộ dạng quản sự đi tới, nhìn thấy này khuôn mặt tức giận tái nhợt, dạ dày của hắn cuồn cuộn, thiếu chút nữa hắn cũng nôn ra ngoài.
Hắn gầm lên giận dữ:
- Hai người các ngươi đang làm gì đó?
Hai tên hộ vệ hồn nhiên không phát hiện ra, bọn họ văn ăn rất vui vẻ.
Sắc mặt tên quản sự biến đổi, biết rõ không đúng, cũng bất chấp buồn nôn, hắn lập tức vỗ một chưởng lên thân hai người.
Bang bang hai tiếng, hai tên hộ vệ chật vật bay ra ngoài, máu tươi hòa với phân bắn tung tóe, ánh mắt si ngốc cũng thanh tỉnh, phát hiện tình huống của mình liền nôn mửa kịch liệt, lúc này không ngừng nôn cả nước chua.
Sau khi không còn cả nước chua hai người mới vội vàng mặc quần áo lên người, thân thể không ngừng run rẩy kịch liệt, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi và buồn nôn.
Chương 702 Tự mình chuốc lấy cực khổ (2)
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi tên quản sự gầm lên, lúc này hai người khôi phục trí nhớ, lập tức phun phân trong miệng ra và gào khóc.
- Trần quản sự, tiểu tử này, là tiểu tử này làm trò quỷ.
Tên quản sự không ngừng bóp mũi tránh xa ra.
Hai người run rẩy chỉ vào Diệp Huyền, đôi mắt như phun ra lửa.
Nghĩ đến việc mình làm lúc trước, hai người lập tức nôn mửa liên tục.
Hắn?
Ánh mắt Trần quản sự nhìn chằm chăm lên người Diệp Huyền và La Mẫn trên, đồng tử của hắn co rút và lạnh lùng nói:
- Ta tưởng là ai, thì ra là La gia chủ, các hạ dám ở trên đường cái hạ độc thủ với hộ vệ thiên nhai thương hội, chẳng lẽ không có vương pháp sao, người đâu, đi gọi Thiên Long vệ!
Lập tức liền có người thiên nhai thương hội chạy đi gọi Thiên Long vệ.
Lúc này một đội Thiên Long vệ tuần tra đi tới.
- Xảy ra chuyện gì?
Đầu lĩnh Thiên Long vệ nhì đống bừa bộn trên mặt đất, không khỏi cau mày sau đó lạnh lùng nói ra.
- Mấy vị đại nhân, người này đột nhiên hạ độc thủ với hộ vệ thiên nhai thương hội chúng ta, kính xin mấy vị đại nhân Thiên Long vệ làm chủ cho thiên nhai thương hội chúng ta.
Trần quản sự lập tức chắp tay nói với đám người Thiên Long vệ.
- Ah? Có chuyện này?
Đội trưởng Thiên Long vệ phát lạnh, lúc án mắt nhìn thấy Diệp Huyền và La Mẫn liền giật mình.
- Ngươi là... La gia La Mẫn gia chủ? Vị bên này là...
Hộ vệ Thiên Long vệ không xác định nên hỏi một câu.
- Vị đại nhân này, tại hạ đúng là La Mẫn, vị này chính là Diệp thiếu.
La Mẫn vội vàng ôm quyền nói.
Tên đội trưởng Thiên Long vệ tươi cười, nói:
- Thì ra là LA gia chủ cùng Diệp thiếu, ha ha, nghe danh đã lâu, ta nghe Thiệu đội trưởng đã từng nói qua các ngươi nhiều lần, hôm nay mới gặp mặt, quả nhiên không tầm thường.
- Đâu có đâu có!
La Mẫn vội vàng khiêm tốn nói.
Thiên nhai thương hội Trần quản sự nhìn thấy cảnh này sắc mặt biến đổi, lập tức mở miệng nói:
- Vị đại nhân này, hai người này hành hung tại cửa ra vào thiên nhai thương hội chúng ta, hiện tại không phải thời điểm ôn chuyện ah?
Đôi trưởng Thiên Long vệ lườm Trần quản sự:
- Thiên Long vệ ta làm việc còn cần ngươi tới quản sao?
Trần quản sự hít sâu một hơi, mở miệng nói:
- Tự nhiên không phải, nhưng mà...
- Được rồi, ngươi không cần nhiều lời, chuyện này chúng ta định đoạt, ngươi xem là được.
Hắn lạnh lùng nói xong lời này, đội trưởng Thiên Long vệ mỉm cười nhìn Diệp Huyền và La Mẫn, chắp tay nói:
- Hai vị, hiện tại thiên nhai thương hội tố cao ngươi hành hung, không biết hai vị có cần cãi lại không?
Diệp Huyền lập tức tựu nói ra:
- Đương nhiên cần, hai chúng ta vừa rồi không có nhúc nhích cái gì, mọi người nơi này đều tận mắt nhìn thấy, không biết tại sao Trần quản sự lại nói chúng ta hành hung công khai, chúng ta cũng rất nghi hoặc.
- Trần quản sự, chính là hắn hành hung, vừa rồi chúng ta nhìn thấy đồng tử của hắn cải biến, sau đó hoàn toàn không có cảm giác.
Hai gã hộ vệ phẫn nộ nói ra.
Tên Trần quản sự lập tức chắp tay nói với Thiên Long vệ:
- Mấy vị đại nhân, các ngươi cũng nghe được, hiện tại ta hoài nghi La gia chủ cùng tiểu tử này thi triển tinh thần công kích hộ vệ thiên nhai thương hội chúng ta, kính xin mấy vị đại nhân chủ trì công đạo.
- Ha ha, tròng mắt biến hóa, trò cười, ta còn nói ngươi phun cái miệng thối làm trái tim ta tan vỡ đó.
Diệp Huyền khinh thường nói ra.
- Ngươi...
Trần quản sự tức giận đỏ mặt.
- Ta cái gì ta, nói nhảm đừng nhiều lời, tố cáo chúng ta hành hung, thiên nhai thương hội các ngươi chứng cớ sao? Đừng nói cái gì tròng mắt biến hóa, tròng mắt của lão tử đau nên nháy mắt, con mẹ nó ngươi là cá vàng sao, có thể không cần nháy mắt cả ngày hay sao?
Diệp Huyền giễu cợt nói một câu.
Trần quản sự tức giận khí huyết toàn thân sôi trào.
Đội trưởng Thiên Long vệ nhìn sang Trần quản sự, thản nhiên nói:
- Vị tiểu huynh đệ này nói đúng, thiên nhai thương hội các ngươi có chứng cớ không?
- Việc này...
Biểu lộ của Trần quản sự lúc này cứng lại, còn cần chứng cớ sao? Ngu ngốc cũng biết hộ vệ làm ra cử động như thế là do Diệp Huyền làm trò quỷ.
Hắn tức giận nói:
- Còn cần chứng cớ sao? Chẳng lẽ hộ vệ chúng ta có thể tự mình làm trò như thế?
Diệp Huyền tươi cười thâm ý, hắn nói:
- Vậy thì không nhất định, nghe nói người thiên nhai thương hội các ngươi không có yêu thích gì lớn nhưng miệng vừa thối, có sở thích ăn phân là bình thường.
- Ngươi...
Trần quản sự tức giận sắp bạo phát, tròng mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, cũng sớm có tâm tư ăn tươi nuốt sống hắn.
- Mấy vị đại nhân, hai người bọn họ tuyệt đối có quỷ.
Trần quản sự vội vàng nói với mấy Thiên Long vệ.
Đội trưởng kia trực tiếp khoát tay ngăn lại, hắn nói:
- Có quỷ hay không ta không biết, ta chỉ biết bằng chừng, có thì mang ra, chỉ cần ngươi có thể xuất ra chứng cớ, ta lập tức bắt bọn họ trở về, không có chứng cớ thì không cần làm phiền Thiên Long vệ chúng ta, Thiên Long vệ chúng ta bận rộn nhiều việc.
Nói xong lời này đội trưởng Thiên Long vệ xuất ra trang giấy và viết lên mấy hàng chữ, sau đó lại đưa cho Trần quản sự,
- Nhớ có rãnh di Thiên Long vệ giao nộp tiền phạt.
- Đây là cái gì? Phạt tiền?
Trần quản sự nhìn trang giấy trong tay, hắn suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi, trợn mắt nói:
- Một ngàn vạn huyền tệ? Ngươi đang cướp bóc sao?
- Ân?
Đội trưởng Thiên Long vệ nhìn sang, ánh mắt híp lại thành một đường.
- Các hạ, cơm có thể ăn bậy, nói cũng không thể nói lung tung, ngươi xem hộ vệ của các ngươi biến đường cái đế đô thành như thế, có yêu thích đặc biệt thì chúng ta không xen vào nhưng phải chú ý nơi nào, ảnh hưởng tới bộ mặt của đế đô như vậy thì ai phụ trách?
- Còn nữa, ta khuyên thiên nhai thương hội các ngươi nên sửa lại những thói quen bất lương đi, nơi này là Hạo Thiên đế quốc, là thành trì văn minh, đừng xem những thói quen lôi thôi của nông thôn tới.
Đội trưởng Thiên Long đội vệ nói:
- Kỳ hạn giao nộp tiền phạt là một ngày, quá hạn mỗi ngày thêm vào 3% tổng giá trị tiền phạt, đừng trách ta không có nhắc nhở qua ngươi.
- Được rồi, không có chuyện gì, tất cả mọi người giải tán đi.
Sau khi Thiên Long vệ xua tán, đám người chung quanh giải tán.
- Diệp thiếu, La gia chủ, chúng ta còn phải đi tuần, cáo từ.
Đội trưởng Thiên Long vệ chắp tay với Diệp Huyền và La Mẫn, xoay người rời đi.
- Một đám cường đạo.
Nhìn bóng lưng Thiên Long vệ rời đi, Trần quản sự tức giận trái tim sắp nổ tung, đau không chịu được.
Chương 703 Người phụ trách cao nhất
Hắn hung ác nhìn Diệp Huyền và La Mẫn, mang theo hai gã hộ vệ mệt mỏi quay người vào trong thiên nhai thương hội.
Diệp Huyền và La Mẫn lúc này đã rãnh nói chuyện với hộ vệ của thần hành thương hội.
Không chờ hai người nói chuyên, hai tên hộ vệ kia liên tục khoát tay, vẻ mặt hoảng sợ nói:
- Hai vị, thật sự là có lỗi, quản sự thần hành thương hội chúng ta không có mặt, mời hai vị về đi.
Diệp Huyền nhướng mày nói,
- Chúng ta còn chưa nói gặp quản sự nào mà?
- Bất sự quản sự nào cũng không có mặt, hai vị, chúng ta chỉ là tiểu hộ vệ, có một số việc thật sự không làm chủ được, kính xin không nên làm chúng ta khó xử.
Hai người nhìn thấy thủ đoạn của Diệp Huyền lúc trước cho nên sợ tới mức toàn thân lạnh lẽo nhưng không dám thả Diệp Huyền đi vào.
La Mẫn khổ cười:
- Diệp thiếu, ngươi cũng nhìn thấy, người thần hành thương hội căn bản sẽ không gặp chúng ta, chúng ta nên quay về đi.
- Ta lại không tin.
Diệp Huyền cười nhạt một chút, nói với hai hộ vệ:
- Bỏ đi, trực tiếp gọi người phụ trách cao nhất của các ngươi xuống đây.
- Người phụ trách cao nhất?
Diệp Huyền nói lời này làm hai hộ vệ ngây ngốc, ngay cả La Mẫn cũng ngây ngốc.
Quản sự của người ta còn không gặp được, há lại cho chúng ta gặp người phụ trách cao nhất? Diệp thiếu không phải có bệnh đấy chứ?
Quả nhiên sau khi hai tên hộ vệ nghe xong liền suýt khóc.
- Đại nhân, kính xin đừng làm khó dễ chúng ta, nếu như người phụ trách cao nhất biết chúng ta dẫn ngươi đi vào là không xong, hai người chúng ta nhất định sẽ không may. Tại đế đô, không có một thế lực đan đạo nào dám đắc tội Tần gia.
Hai gã hộ vệ biết rõ bản thân mình không thể ngăn hai người, liền nói ra nguyên nhân.
- Hừ, ta nghe nói thần hành thương hội các ngươi là một trong mấy đại thương hội lớn nhất Mộng Cảnh bình nguyên, là thế lực nhất đẳng, như thế nào, lại nghe lời một hào phú? Ta biết rõ các ngươi không dám đắc tội Tần gia, ta thân là khách quý của thần hành thương hội các ngươi, các ngươi cũng không cho ta gặp người phụ trách cao nhất hay sao?
Diệp Huyền cũng không nói nhảm, trực tiếp xuất ra một tấm lệnh bài màu đen và đưa cho hai người.
- Thẻ khách quý?
Hai gã hộ vệ thoáng sửng sốt, tuy bọn họ chưa gặp qua thẻ khách quý nhưng lại biết thương hội đúng là có thẻ khách quý, mà Diệp Huyền lấy lệnh bài màu đen lại có tiêu chí của thương hội..
Hai người liếc nhau, một người trong đó có quyết định.
- nếu các hạ có thể khách quý sao không nói sớm, mời hai vị vào trong ngồi, chúng ta lập tức đi thông báo lâu chủ đại nhân.
Tuy Tần gia không cho phép tất cả thế lực lớn tiếp xúc La gia nhưng đối phương đã có thẻ khách quý, chắc hẳn sau khi lâu chủ biết cũng không trách tội.
Dù sao thương hội cũng không thể vì theo lệnh của Tần gia mà cự tuyệt khách quý vào cửa ah.
Lúc này Diệp Huyền và La Mẫn bị mời vào một gian phòng khách quý, hai người ngồi xuống, hộ vệ mới lui ra ngoài.
Lâu chủ thần hành thương hội lúc này không ngừng mắng xối máu đầu tên hộ vệ.
- Thương hội hạ mệnh lệnh ngươi không biết hay sao? Đã sớm nói người La gia tới liền không gặp, vì sao ngươi còn mang vào đây.
Lâu chủ hơn năm mươi tuổi, thân mặc một bộ trường bào đặc chế của thần hành thương hội, hắn oán trách mắng chửi vài tiếng.
Hộ vệ kia ủy khuất nói:
- Ngô Tôn lâu chủ, trên người của hắn có thẻ khách quý của thần hành thương chúng ta, hơn nữa còn mới giáo huấn hộ vệ thiên nhai thương hội một lần.
- Thẻ khách quý, vì sao ngươi không có đầu óc như thế, khách quý của thương hội có năm cấp bậc, dùng thân phận La gia chỉ cầm được tứ cấp, thẻ khách quý ngũ cấp không nhiều, mấu chốt là Tần gia kia.
- Ai, tính toán, tính toán, dù sao ngươi cũng mang người vào, hiện tại bọn họ ở chỗ nào dẫn ta qua đi gặp a, nếu như Tần gia biết rõ, không biết giải thích như thế nào mới tốt.
Lâu chủ liên tục khoát tay, thở dài nói ra.
Hắn cũng không phải có ý kiến với La gia, mà là làm sinh ý đan dược tại Hạo Thiên đế quốc không thể đắc tội với cự đầu như Tần gia.
Mấy năm qua tình huống thần hành thương hội của bọn họ không tốt, phân bộ Hạo Thiên đế quốc cất bước gian nan, trước đó không lâu tổng bộ thương hội còn phái một trưởng lão tới tọa trấn, hiển nhiên hết sức bất mãn với tình huống của phân bộ.
Nếu như thời điểm này còn đắc tội với Tần gia, như vậy phân bộ Hạo Thiên đế quốc không thể nghi ngờ sẽ rét vì gió lại lạnh vì sương.
Đến lúc đó bị oan ức nhất định là lâu chủ hắn.
Không bao lâu Ngô Tôn lâu chủ đi tới phòng tiếp khách.
- Ha ha, khách quý đến không thể tiếp đón từ xa.
Ngô Tôn đi vào trong phòng khách, trên mặt hắn lập tức tươi cười như hoa, đi ra ngoài việc buôn bán, khuôn mặt tươi cười nghênh đón người là phải làm.
- Kẻ hèn là lâu chủ lầu các thần hành thương hội phân bộ Hạo Thiên đế quốc, Ngô Tôn, không biết La gia chủ đến thần hành thương hội cần làm gì?
Ngô Tôn ngồi xuống trước mặt hai người, khẽ cười nói.
- Thì ra là Ngô Tôn lâu chủ.
La Mẫn vội vàng chắp tay đáp lại, ngược lại Diệp Huyền bình tĩnh ngồi đó, híp mắt đánh giá này Ngô Tôn.
Cho dù Diệp Huyền như vậy nhưng trên mặt Ngô Tôn không có chút bất mãn nào, hiển nhiên Ngô Tôn là người tám mặt lung linh.
Trong phòng tiếp khách, La Mẫn và Ngô tôn hàn huyên một lát.
- Đúng thế, không biết hôm nay hai vị đến nhà có chuyện gì hay không?
Kỳ thật Ngô Tôn rất rõ ràng ý đồ La Mẫn đến nhưng vẫn cười hỏi một câu.
Diệp Huyền đã sớm chờ những lời này, lập tức đi thẳng vào vấn đề.
- Ta nói, hôm nay chúng ta tới đây chính là muốn mua tài liệu của Ngô lâu chủ.
- Thì ra là chuyện này.
Ngô Tôn cố ý trầm tư một lát, lúc này mới áy náy nói:
- Hai vị, thật sự là thật có lỗi, tài liệu thần hành thương hội chúng ta gần đây đã bán ra ngoài, căn bản không có tài liệu dư thừa ah.
Diệp Huyền đã sớm ngờ tới Ngô Tôn nói như vậy nên cười lạnh nói một câu:
- Ta nghe nói thần hành thương hội gần đây cất bước gian nan, sinh ý tại Hạo Thiên đế quốc cũng không thuận lợi, như thế nào sinh ý tốt như vậy liền không có dư tài liệu? Hơn nữa chúng ta còn chưa nói mình cầu mua tài liệu gì ah?
Ngô Tôn lâu chủ xấu hổ cười cười, không có biện pháp, trong nội tâm cũng không có sức lực, hắn cũng là một nhân vật, lập tức iều chỉnh cảm xúc, mỉm cười nói:
- Vị này hẳn là Diệp thiếu a, thật sự có lỗi ah, tài liệu của thần hành thương hội thật sự có bán ra, cho nên cho dù Diệp thiếu cầu mua tài liệu gì cũng không có, về phần nguyên nhân trong đó không tiện giải thích với Diệp thiếu, kính xin Diệp thiếu thông cảm.&
Chương 704 Dạ trưởng lão (1)
Ngô Tôn cho rằng mình trả lời rất đúng chỗ, hắn xem ra Diệp Huyền và La Mẫn cũng đứng lên cáo từ.
Làm hắn không ngờ là, đột nhiên Diệp Huyền lại cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
- Ha ha, nói như vậy thần hành thương hội là chuẩn bị làm chó của Tần gia sao?
Tĩnh, lập tức hoàn toàn yên tĩnh.
- Đ-A-N-G...G!
Chén trà trong tay La Mẫn sau khi nghe lời này đã thất thần và rơi xuống đất, rơi nát bấy, hắn giật mình nhìn Diệp Huyền.
Trên mặt Ngô Tôn tươi cười cũng cứng lại.
Oanh!
Hắn xanh cả mặt, lúc này vỗ bàn, hắn đứng lên và ánh mắt phát lạnh, lạnh lùng nói:
- Diệp thiếu, lời này của ngươi là có ý gì?
Sát khí nhàn nahtj bắt đầu ngưng tụ trên không trung.
La Mẫn cũng có chút ít sững sờ, phương thức Diệp thiếu nói chuyện làm ăn cũng quá khoa trương a, hắn vốn thấy Diệp Huyền xuất ra thẻ khách quý của thần hành thương hội thì cho rằng hắn có giao tình với thần hành thương hội, không nghĩ tới hiện tại nói chuyện như thế, đây không phải đắc tội chết với thần hành thương hội hay sao?
Không khí trong đại sảnh lập tức làm người ta có cảm giác hít thở không thông..
Ánh mắt lăng lệ ác liệt của Ngô Tôn lâu chủ nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, sát khí tràn ngập.
Thần thái của Diệp Huyền vô cùng nhàn nhã, hắn lại cầm chén trà lên sau đó uống một ngụm, lúc này mới chậm rãi đặt chén trà xuống, nhàn nhạt nói ra:
- Ha ha, Ngô Tôn lâu chủ, chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Tình huống thần hành thương hội các ngươi mọi người cũng không phải không biết, nói hoa vàng ngày mai, xương khô trong mộ thì quá khoa trương, nhưng muốn nói hoàng hôn về tây thì tuyệt đối còn không đủ. Thị trường linh dược của thần hành thương hội đã bị đình trệ rất nhiều, ta cũng không nói nhiều, chỉ so sánh các ngươi với thiên nhai thương hội đối diện là thấy được, nhân khí chênh lệch quá lớn, muốn nói không có tài liệu linh dược là lừa gạt quỷ, nói một nghìn một vạn lần thì vẫn là thần hành thương hội các ngươi sợ Tần gia, không dám làm buôn bán với chúng ta.
Diệp Huyền vừa nói ra lời này vừa thổi lá trà, thần thái nhàn nhã, hoàn toàn không có bộ dạng lâm đầu.
- Tình huống của thần hành thương hội, Bổn lâu chủ tự mình hiểu, không cần Diệp thiếu ngươi tới nhắc nhở.
Ngô Tôn vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, hắn không rõ tại sao Diệp Huyền có dũng khí nói như vậy.
- Ha ha, ta xem Ngô Tôn lâu chủ không hiểu nhiều lắm.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Dùng tình huống của thần hành thương hội bây giờ là thời điểm cần có khách nhất, hết lần này tới lần khác vì một câu nói thuận miệng của Tần gia lại ngăn cản khách quý cao cấp nhất của mình ra ngoài cửa, cũng cự tuyệt cơ hội ngàn năm có một giúp thương hội cải tử hoàn sinh, ta thấy thương hội như vậy không có tiền đồ gì đáng nói.
Diệp Huyền vẻ mặt thất vọng nói ra:
- Nếu thần hành thương hội chuẩn bị tự tìm đường chết, ta cũng không có gì mà nói, La gia chủ, chúng ta đi thôi.
- Khách quý cao cấp nhất, sinh ý khởi tử hồi sinh, khẩu khí các hạ thật lớn a, khách quý của thần hành thương hội chúng ta phân năm cấp, cấp một cao nhất, cấp năm thấp nhất, La gia các ngươi tối đa chỉ có thể có thẻ khách quý cấp bốn, dường như không có khả năng nói câu này.
Sắc mặt Ngô Tôn vô cùng khó coi, châm chọc khiêu khích nói ra.
Diệp Huyền lấy lệnh bài khách quý ra khỏi trữ vật giới chỉ và ném ra ngoài, hắn cười lạnh nói:
- Lần trước có người đưa cho ta cái lệnh bài này, nói là thẻ khách quý cao cấp nhất của thương hội, chẳng lẽ là nàng nói sai? Hay là ta nghe lầm?
Tấm lệnh bài bị ném lên trên bàn, đường vân khắc trên lệnh bài nỗi rõ tiêu chí thần hành thương hội hiện tại, phong cách cổ xưa đại khí.
Chính là lệnh bài khách quý Đông Phương Tử Ti cho hắn.
- Ah, vậy ta đúng là muốn xem một chút.
Ngô Tôn cười lạnh một tiếng, tiếp nhận lệnh bài, khóe miệng của hắn vẫn nở nụ cười nhạt, hiển nhiên hắn không có nhìn kỹ đẳng cấp lệnh bài của Diệp Huyền.
Thẻ khách quý của thần hành thương hội phân từ cấp một tới cấp năm, mỗi một cấp khác nhau đều thập phần to lớn, có phân chia nghiêm khắc.
Dùng thân phận lâu chủ phân bộ Hạo Thiên đế quốc của hắn cũng chỉ có tư cách tặng thẻ khách quý cấp ba, thỉ khách quý cấp hai và cấp một cũng chỉ có cao tầng thương hội mới có quyền, người có được không ai không phải là người cầm quyền hoặc là cự phách trên Mộng Cảnh bình nguyên.
Ánh mắt Ngô Tôn nhìn chằm chằm vào thẻ khách quý, bỗng dưng đồng tử của hắn co rút lại, khóe miệng cười lạnh cũng cứng ngắt trên mặt, biểu lộ giống như nuốt quả trứng gà, nuối không trôi.
- Một... Thẻ khách quý cấp một?
Ngô Tôn mở to mắt như hạt châu, hắn khiếp sợ nói ra, hắn cầm này tấm lệnh bài cẩn thận chu đáo, xác nhận không giả, tấm lệnh bài này chính là thẻ khách quý cấp một của thần hành thương hội, địa vị phi phàm.
- Diệp thiếu lại là khách quý cấp một của thần hành thương hội, vi sao không nói sớm, vừa rồi có mạo phạm, kính xin Diệp thiếu thông cảm nhiều hơn.
Sắc mặt Ngô Tôn lập tức hòa hoãn, hắn lúc này nói chuyện vô cùng thân thiết, mơ hồ còn mang theo theo một tia cung kính, áy náy nói:
- Xin hai vị chờ một lát, bởi vì tình huống phức tạp, tại hạ không thể tùy tiện làm chủ, vừa vặn phân bộ chúng ta có một trưởng lão tổng bộ tới, ta đi thông tri với hắn, kính xin hai vị chờ một lúc.
Ngô Tôn lập tức cung kính nói ra, đồng thời vội vã đi ra ngoài.
Khách quý cấp một đại biểu không chỉ thân phận của khách quý, mà là biểu tượng tôn quý, chỉ có những người cầm quyền thế lực lớn mới có thể được phát thẻ khách quý cấp một.
Toàn bộ quyền quý Hạo Thiên đế quốc cũng chỉ có hoàng thất Hạo Thiên đế quốc mới có tư cách này mà thôi, bởi vậy Diệp Huyền có thẻ khách quý cấp một, thần thái của Ngô Tôn lập tức biến hóa.
Một mặt là mệnh lệnh của Tần gia, một mặt là khách quý cấp một, chuyện này hắn lập tức hiểu mình không tiện làm chủ, nhất định phải thông tri trưởng lão trong phân bộ kia.
Nhìn bóng lưng Ngô Tôn rời đi vội vàng, La Mẫn cả kinh mở to mắt không dám tin, tuy hắn không biết thẻ khách quý cấp một của thần hành thương hội có bao nhiêu tôn quý nhưng nhìn thái độ và tốc độ của Ngô Tôn, hắn lập tức biết rõ không tầm thường, trong nội tâm âm thầm cả kinh nói: Diệp thiếu là người nào, thậm chí có cả thẻ khách quý cấp một của thần hành thương hội, quả thực nghịch thiên.
Đi theo Diệp Huyền một khoảng thời gian, La Mẫn đã không biết ăn cả kinh bao nhiêu lần, hắn càng hiếu kỳ lai lịch của Diệp Huyền, đồng thời trong lòng của hắn cũng mừng rỡ vì quyết định của mình trong thời gian trước không thôi.&
Chương 705 Dạ trưởng lão (2)
Lai lịch Diệp thiếu thâm bất khả trắc, đi theo hắn tuyệt đối có tiền đồ quang minh.
Vào lúc này bên trong thần hành thương hội, Ngô Tôn vội vàng đi tới trước một gian phòng, hắn gõ nhẹ vào cửa.
- Dạ trưởng lão, Ngô Tôn có việc cầu kiến.
- Vào đi.
Tiếng nói tiều tụy vang lên, từ bên trong cửa truyền ra.
Ngô Tôn đi vào trong phòng, một lão giả đang ngồi trước bàn làm việc, dựa bàn công tác, trên trán đầy nếp nhăn, trong đôi mắt lộ ra thần sắc lo lắng không thôi.
- Ngô lâu chủ, ngươi tới có chuyện gì?
Lão giả thả công việc trên tay xuống, hắn xoa xoa trán và nghi hoặc hỏi một câu.
Ngô Tôn lập tức lên đường:
- Dạ trưởng lão, đột nhiên hôm nay người La gia tới, nói muốn cùng buôn bán với thần hành thương hội của chúng ta.
- La gia? Chính là La gia bị Tần gia phong sát?
Lão giả nghi ngờ nói.
- Phải!
Ngô Tôn gật gật đầu.
Lão giả không có nói cái gì nữa, cẩn thận lắng nghe, hắn biết rõ Ngô Tôn đã đi tới nơi này, chuyện này cũng không phải La gia đến buôn bán đơn giản như vậy.
- Thuộc hạ vốn từ chối sinh ý của bọn họ nhưng La gia lại xuất ra thẻ khách quý cấp một của thương hội chúng ta, thuộc hạ không dám tùy tiện làm chủ cho nên mới thỉnh Dạ trưởng lão.
- Thẻ khách quý một cấp?
Đột nhiên lão giả cả kinh đứng lên, cau mày nói:
- Tại sao La gia lại có thẻ khách quý cấp một? Có phải thật hay không?
Ngô Tôn vội vàng cầm thẻ khách quý đưa tới.
- Dạ trưởng lão, ở chỗ này, thẻ khách quý không phải của La gia, mà là thiếu niên đi cùng với La gia.
Ngô Tôn biết rõ thẻ khách quý của thương hội nhìn thì giống nhau nhưng tiêu chí của nó có đặc thù, đại biểu thân phận nhất định, chỉ có cao tầng của thương hội mới có thể nhìn ra.
Da trưởng lão chẳng những là cao tầng thương hội, hắn càng là đại quản gia của thương hội cho nên hắn nhất định có thể nhìn ra.
Quả nhiên lão giả tiếp nhận lệnh bài sau đó lộ ra vẻ mặt hiểu ra.
- Là hắn?
- Dạ trưởng lão, ngươi nhận ra người nọ?
- Xem như nhận ra, đi, ta đi gặp hắn.
Dạ trưởng lão tươi cười vui vẻ.
Diệp Huyền và La Mẫn vẫn chờ trong phòng khách.
Một lát sau liền có tiếng nói lớn vang lên trong phòng:
- Diệp thiếu, đã lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ ah.
Lão giả tươi cười đi tới, chính là Dạ trưởng lão, mà Ngô Tôn cẩn thận đi theo sau lão giả.
- Là ngươi!
Diệp Huyền nhìn thấy đối phương, hơi kinh hãi, nghi ngờ nói:
- Không phải ngươi phụ trách Phẩm Bảo Các tại thành Hắc Thạch hay sao? Làm sao tới Hạo Thiên đế quốc?
Dạ trưởng lão chính là Đông Phươn Dạ đi bên cạnh Đông Phương Tử Ti.
- Ha ha, Diệp thiếu ngươi có phần không biết, Phẩm Bảo Các thành Hắc Thạch chính là sản nghiệp của Tử Ti tiểu thư, lão phu lúc ấy cũng chỉ tọa trấn thay Tử Ti tiểu thư mà thôi.
Lão giả cười nói ha ha, hắn hai tay dâng thẻ khách quý tới:
- Đây là thẻ khách quý của Tử Ti tiểu thư đưa cho Diệp thiếu, kính xin Diệp thiếu cất kỹ.
Trong nội tâm Ngô Tôn kinh ngạc, hắn không ngờ thẻ khách quý của tiểu tử này là do Đông Phương Tử Ti tiểu thư đưa tặng, chẳng lẽ hắn có quan hệ gì với Đông Phương Tử Ti tiểu thư sao? Đông Phương Tử Ti là đệ tử thiên tài của Lam Quang học viện, tiểu tử này cũng như vậy sao?
Gần đây Diệp Huyền danh tiếng lớn trong đế đô, có vô số người hiếu kỳ thân phận của hắn, ngay cả Ngô Tôn cũng không ngoại lệ.
Nhưng nghe nói Đông Phương Tử Ti tiểu thư chưa bao giờ có liên hệ với nam nhân nào, vì sao có liên hệ với Diệp thiếu chứ?
Có chuyện ẩn ở bên trong!
Nội tâm bát quái của Ngô Tôn không ngừng thiêu đốt hừng hực.
Đông Phương Tử Ti là con gái duy nhất của hội trưởng, cũng là người thừa kế duy nhất của thương hội, với tư cách cao tầng thương hội, Ngô Tôn tự nhiên cũng quan tâm tới tình hình của tiểu thư.
Diệp Huyền thu hồi thẻ khách quý, cười nhạt nói:
- Nếu là người quen vậy thì không thể tốt hơn, ừ, ta hiện tại cần một số tài liệu, cần trong ba ngày, dùng nội tình thần hành thương hội có lẽ nhẹ nhàng lấy ra được ah, đúng rồi, dựa theo quy củ khách quý của quý thương hội, nhóm tài liệu này giảm giá 80% ah?
Diệp Huyền cũng ném tờ giấy có chi chít tài liệu tới phía trước.
Dạ trưởng lão tiếp nhận từ giấy, hắn không có nhìn, lúc này nói với Diệp Huyền:
- Diệp thiếu chắc hẳn cũng biết mệnh lệnh của Tần gia a? Tiếp sinh ý của La gia, thần hành thương hội chúng ta xem như đối địch với đan đạo cự đầu Tần gia, kể từ đó thần hành thương hội chúng ta càng khó buôn bán tại Hạo Thiên đế quốc, có khả năng sẽ đóng cửa.
Đông Phương Dạ nhàn nhạt nhìn Diệp Huyền.
Tuy hắn là quen biết cũ với Diệp Huyền, nhưng sinh ý là sinh ý, thân là trưởng lão thương hội cho nên hắn phải cân nhắc vấn đề của thương hội.
- Dạ trưởng lão, lời này của ngươi không có ý tứ ah.
Diệp Huyền cười cười lạnh lùng nói:
- Ta nhớ lần làm sinh ý lúc trước đã có thể xem như cứu quý thương hội một lần a, hiện tại ta chỉ muốn mua sắm một ít tài liệu, Dạ trưởng lão lại nói lệnh của gia tộc khác với ta, có phải quá không phúc hậu hay không?
Diệp Huyền híp mắt, hắn uống trà và nói một câu.
- Điểm này ta thừa nhận.
Dạ trưởng lão thật không có phủ nhận:
- Lúc trước các hạ giao dịch sinh ý với thần hành thương hội thật sự cứu thương hội ở mức nhất định, nhưng Diệp thiếu ngươi phải biết rằng thần hành thương hội chúng ta làm sinh ý tại Hạo Thiên đế quốc càng không được, nếu như lại đắc tội với Tần gia sẽ không sống khá giả.
Diệp Huyền cười lạnh một tiếng:
- Ngươi cảm giác các ngươi có cần thiết phải làm sinh ý tại Hạo Thiên đế quốc hay không?
- Diệp thiếu có ý gì?
- Có lẽ Dạ trưởng lão còn hiểu rõ hơn ta, cho dù không có Tần gia giáng tội, sinh ý thần hành thương hội của các ngươi đã rớt ngàn trượng, không quá mười năm sẽ phải đóng cửa.
Trên mặt Dạ trưởng lão xuất hiện một tia lo lắng, Diệp Huyền nói không sai, hắn vừa mới đọc giấy tờ của mấy năm gần đây, đại bộ phận sinh ý của Hạo Thiên đế quốc đúng là đã héo rút, cho dù không đắc tội với Tần gia, chỉ sợ cũng khó tránh kết cục đóng cửa.
Nhưng không có nghĩa bọn họ sẽ đắc tội Tần gia.
Đông Phương Dạ trầm giọng nói:
- Ánh mắt Diệp thiếu rất chuẩn, lão hủ bội phục, Diệp thiếu ngươi phải biết rằng, không đắc tội Tần gia thì thần hành thương hội chúng ta cũng giảm bớt chi tiêu của phân bộ Hạo Thiên đế quốc, mấy năm sau có khả năng đóng cửa nhưng tuyệt đối có thể kiếm được một số lợi nhuận, nếu như có thay đổi gì đó cũng có thể chuyển cơ, mà một khi đắc tội Tần gia, nếu không có những lợi nhuận kia, thậm chí còn tổn thất thảm trọng, trong đó cũng không phải số lượng nhỏ.